Chương 42: Đều Không Ngon Bằng Cơm Mẹ Nấu! 3
Các bậc phụ huynh tham quan khuôn viên trường xong, đám nhỏ cũng đã tỉnh dậy rồi, hai bên cùng tụ lại, lúc này mới đến thời gian thực sự dành cho phụ huynh và con cái.
Hoạt động dành cho phụ huynh và con cái nhằm bồi dưỡng khả năng thấu hiểu giữa cha mẹ và con cái, tăng thêm tình cảm lẫn nhau, vậy nên trong thời gian chơi trò chơi, không thể thiếu sự hợp tác giữa hai bên.
Trò chơi được thiết lập chủ yếu nghiêng về phụ huynh, ví dụ như một trò chơi yêu cầu phụ huynh phải quay mười vòng, sau đó các con sẽ chỉ cho cha mẹ dùng mũi đeo lên hình vẽ động vật, những bậc phụ huynh có khả năng giữ thăng bằng không tốt quay mười vòng liền chóng mặt, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí còn ngã sõng soài ra đất, làm cho cả hội trường được một trận cười náo nhiệt.
Trò chơi buổi chiều, bọn trẻ vô cùng phấn khích, các bậc huynh lại nhếch nhác lạ thường.
Mái tóc trước khi ra cửa được chải gọn gàng của Trình Hoan đã giống như chuồng gà, quần áo cũng dính bụi đất. Cô cảm thấy mệt lử, đi đường mà hai chân mềm nhũn.
Tinh Tinh chơi cả buổi chiều, sức lực vẫn dồi dào, hôm nay chơi với mẹ nhiều trò hay như vậy, cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đi ra từ trường mầm non, lại mong chờ lần hoạt động tiếp theo.
Về đến nhà, Trình Hoan bắt đầu chuẩn bị bữa tối, Tinh Tinh ngồi trong phòng khách, dùng bút sáp màu vẽ nguệch ngoạc lên giấy, cậu vẽ một lúc, thu dọn giấy bút trước khi Trình Hoan nấu xong cơm, cầm khối rubik chơi.
Bởi vì lời nói trưa nay của Tinh Tinh, bữa cơm tối nay Trình Hoan chuẩn bị vô cùng phong phú, ăn cơm xong cô chuẩn bị ra ngoài theo thường lệ, Tinh Tinh lại đưa ra một yêu cầu.
"Mẹ ơi, hôm nay con có thể đi cùng mẹ được không ạ?"
Trình Hoan có chút do dự, nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của Tinh Tinh, cô nghĩ một lát rồi đồng ý: "Được thôi, đến lúc đó Tinh Tinh buồn ngủ thì nói với mẹ."
"Vâng ạ!"
Ở chợ đêm, bên ngoài quầy hàng sớm đã có nhiều người đến, thấy Trình Hoan mang theo đứa nhỏ, đều rất ngạc nhiên.
Trình Hoan cũng không giấu diếm, điềm tĩnh trả lời: "Đây là con trai tôi."
Trong đám đông, có một thanh niên vẻ ngoài tinh anh vừa nhìn thấy Tinh Tinh liền sững lại.
Lý Khang Nhất biết tiệm xiên nướng của Trình Hoan qua lời của đồng nghiệp.
Những người đó nói, bà chủ tiệm xiên nướng này rất xinh đẹp, đồ ăn cũng rất ngon.
Anh ta là một người sành ăn, chẳng hứng thú gì với diện mạo của bà chủ, chỉ muốn biết món thịt nướng trong lời đồn ngon đến mức độ nào, khó khăn lắm mới có ngày không cần phải tăng ca, liền nóng lòng qua thử.
Nhưng mà mĩ thực vẫn chưa được nhìn thấy, lại nhìn thấy cậu nhóc vô cùng giống sếp của anh ta!!
Lý Khang Nhất bị dọa sợ rồi, anh ra nhắm mắt rồi lại mở mắt.
Không sai mà, dưới ánh đèn lại càng giống sếp hơn nữa.
Trong nháy mắt, các loại tình tiết cẩu huyết vợ bé bỏ trốn, vào nhầm phòng lên nhầm giường hiện lên trong tâm trí.
Lý Khang Nhất chìm đắm trong những suy nghĩ về vở kịch, suýt thì quên mất mục đích mà mình đến đây, cứ nhìn chằm chằm vào Tinh Tinh.
Cậu nhóc dường như cảm nhận được ánh mắt của anh ta, quay đầu về hướng đó, Lý Khang Nhất nhìn nét đáng yêu trên gương mặt phiên bản nhỏ của sếp mình thì không khỏi rùng mình.
Cậu bé đó quá giống với sếp, Lý Khang Nhất không tài nào thuyết phục bản thân đây chỉ là sự trùng hợp, anh ta rút điện thoại ra, tìm góc thích hợp, chụp gương mặt chính diện của cậu nhóc đó.
Sau đó vào phần mềm nhắn tin, tìm tên người được lưu là "Sếp", gửi bức ảnh qua. ...
Tại tòa nhà kiến trúc đặc trưng của thành phố C, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ.
Giang Minh Viễn xem xong một phần tài liệu, có chút mệt mỏi dụi mắt.
Điện thoại đặt trên bàn rung lên một tiếng, Giang Minh Viễn cau mày nhìn qua, nghĩ ngợi một lát rồi cầm điện thoại lên mở khóa.
Tin nhắn do một trong những trợ lý gửi đến, một bức ảnh và một câu nhắn.
[Lý Khang Nhất: đã gửi ảnh của một đứa trẻ]
[Lý Khang Nhất: Sếp, sếp xem đứa trẻ này có giống anh không?]