Chương 3
Đám nhóc lại bắt đầu rượt đuổi, giỡn hớt loạn cả lên.
Tôi không dám rời mắt khỏi chúng một giây nào, sợ chúng xảy ra chuyện gì.
Làm mẹ quả nhiên là một nghề… không bao giờ hết lo.
Ơ? Tam Bảo đâu?
Chỉ vừa mới chớp mắt một cái, thằng bé đã biến mất.
Tôi giật nảy người, lạnh toát cả sống lưng, hoảng hốt nhìn quanh tìm kiếm.
Vừa thấy nó, tôi lập tức lạnh gáy.
Không biết nó trèo lên lưng con gấu đực kia từ bao giờ!
Gấu đực đang nhắm mắt nằm dài trên băng, trông như đang ngủ say.
Tam Bảo còn trèo lên đầu hắn, lấy chân đập đập vào tai hắn như đùa nghịch - hoàn toàn không biết mình đang vuốt râu hùm.
Tôi sợ đến nín thở, tim muốn ngừng đập.
Tai gấu đực động đậy… nhưng vẫn chưa tỉnh.
Tôi hạ giọng gọi: “Tam Bảo, lại đây mau!”
Cuối cùng nó cũng dừng trò nghịch ngợm: “Mẹ ơi!” - rồi lấy đà bật mạnh nhảy xuống.
Lực nhảy khá mạnh, gấu đực chỉ mở mắt ra nhìn, không bắt lấy đứa nhỏ dạy dỗ gì cả.
Đúng lúc ấy, một cơn bão tuyết ập đến.
Mỡ dưới da bọn nhóc còn chưa đủ dày để chống lại cơn gió lạnh buốt này. Cả bọn co rúm lại dưới bụng lông xù của tôi, run cầm cập.
Tôi vội vàng đào một cái hốc tuyết, ôm các con chui vào, cùng nhau cuộn tròn lại, lặng lẽ lắng nghe tiếng gió rít bên ngoài, chờ tuyết ngừng rơi.
Gió ngừng, tuyết lặng.
Lũ nhỏ ló đầu ra nhìn, băng tuyết giờ đã yên tĩnh, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi.
Tôi nhìn quanh, không thấy gấu đực đâu.
Có lẽ… hắn đã đi rồi.
Tôi lại dẫn đàn con lên đường. Nhưng không lâu sau, ở đằng xa có một con gấu đực khác từ từ tiến lại gần.
Là một con khác hẳn.
Nó trông đói lả, gầy trơ xương, lông xỉn màu như đã úa vàng, ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Xong rồi.
“Các con! Chạy mau!!”
Nhưng đã muộn.
Con gấu đói lao tới cực nhanh, dồn chúng tôi vào sát vách băng.
Không còn đường lui, bọn nhỏ rúc vào sau lưng tôi, sợ hãi nhìn con gấu đói.
“Ngươi muốn gì?” - Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh.
“Nếu xui xẻo gặp ta, thì chịu thôi.” - Gấu đói nhe răng gầm gừ, “Môi trường khắc nghiệt thế này, các ngươi cũng chẳng sống nổi bao lâu, chi bằng… để ta ăn luôn!”
Hắn nhấc hai chân trước, dồn lực vào chân sau, bật dậy lao tới.
Vì bảo vệ con, tôi cũng theo bản năng đứng lên, nghiến răng dốc toàn lực chống đỡ.
“Đừng vùng vẫy vô ích nữa, hôm nay ta phải ăn được các ngươi!”
Tuy hắn đã đói lả, nhưng gấu đực vốn to lớn hơn gấu cái, sức chiến đấu cũng mạnh hơn nhiều.
Tôi gắng cầm cự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn đuối sức, đành ôm lấy bầy con run rẩy che chắn dưới thân.
Tôi nhắm mắt lại, tuyệt vọng chờ cơn đau ập đến.
Nhưng không…
Thay vào đó là một âm thanh va chạm dữ dội.
Rầm!
Cả mặt băng rung lên ba cái.
Tôi quay đầu nhìn, thấy con gấu đói kia bị đánh bay xa gần chục mét!
Chính là con gấu đực kia - không biết từ lúc nào đã quay lại. Hắn giận dữ đến nỗi cả bộ lông trắng dựng đứng, nhào tới tóm lấy gấu đói, ép chặt xuống mặt băng.
“Đ… đại ca, đại ca tha mạng!” Con gấu đói hoảng sợ đến run rẩy, đồng tử cũng co rút, lắp bắp cầu xin.
“Tha?” Hắn lạnh lùng cười, “Mơ đi! Gặp Diêm Vương mà xin tha nhé!”
Vừa dứt lời, hắn vung một chưởng giáng xuống.
Máu văng tung tóe.
Lần đầu tiên tôi mới tận mắt chứng kiến sức mạnh thực sự của con gấu đực này.
Tôi sững sờ đến quên cả hô hấp.
Một mặt, tôi thật lòng cảm ơn hắn đã cứu cả mẹ con tôi; mặt khác, tôi cũng vô cùng lo sợ - bởi vì hiện tại là mùa hè, lương thực cạn kiệt.
Nếu đến lúc cùng đường, liệu chúng tôi có trở thành bữa ăn tiếp theo của hắn không?
Tôi không dám đánh cược.
Thừa lúc hắn còn chưa chú ý, tôi dẫn đám con bỏ trốn khỏi nơi đó.
...