Chương 4
“Mẹ ơi, sao mình lại bỏ chạy vậy ạ?”
“Đúng đó! Phải nói cảm ơn chú ấy chứ!”
“Mẹ làm vậy là sai rồi!”
Đám nhỏ đầy thắc mắc, rõ ràng chú gấu đó cứu chúng ta, tại sao mẹ lại kéo cả bọn chạy trốn như vậy?
Tôi biết mình cần cho chúng hiểu - thiên nhiên rất tàn khốc, mà thế giới động vật còn khắc nghiệt hơn gấp bội.
Tôi kiên nhẫn giải thích: “Các con có biết vì sao hôm nay con gấu kia lại định ăn thịt chúng ta không?”
Cả bọn sững lại.
Tôi tiếp lời: “Bởi vì hắn ta không tìm được thức ăn. Khi không còn gì để ăn… thì chúng ta sẽ trở thành đồ ăn của hắn.”
Lũ nhỏ giờ mới hiểu ra: “Nên mẹ sợ chú gấu kia cũng sẽ ăn thịt tụi mình…”
“Đúng rồi.”
“Chúng con hiểu rồi ạ, chúng con sẽ không lại gần chú gấu đó nữa đâu.”
Dưới ánh mặt trời không ngừng chiếu rọi, băng tuyết ngày càng tan chảy nhanh hơn.
Đám con yếu ớt không thể chịu nổi quãng đường bơi dài, tôi đành tăng tốc độ, cố gắng đi về phía đất liền cách đó 600 km.
Tôi biết rõ kỹ năng săn mồi của mình… thảm không nỡ nhìn, nên dứt khoát không phí sức với mấy con mồi lớn như hải cẩu hay hải tượng nữa.
Thay vào đó, tôi dẫn lũ trẻ… ăn cỏ dưới biển.
“Mẹ ơi, trên trời có chim kìa!”
“Đừng để mẹ nhìn! Gấu nào mà bắt được chim trên trời bay chứ!”
Lũ nhỏ thèm thịt lắm rồi, mà tôi thì lực bất tòng tâm.
Không nỡ để con ăn chay mãi, tôi quyết định đi chậm lại, tranh thủ bắt ít cá cho tụi nó ăn đỡ thèm.
Lạ một điều là, dọc đường đi, chúng tôi cứ thỉnh thoảng lại gặp xác hải cẩu, hải tượng rải rác.
Dựa vào dấu răng, có thể thấy đều là bị gấu trắng cắn chết.
Có con bị ăn vài miếng, có con thì thậm chí chỉ bị giết rồi bỏ đó, không động đến một miếng thịt nào.
“Gì mà phí vậy trời?”
“Không ăn thì tụi con ăn đấy nhé!”
…Không có con gấu nào trả lời.
Thế là chúng tôi bám theo bữa tiệc còn thừa của gấu nào đó, vô tình… đã đi được hơn 400 cây số.