Nhật Ký Nuôi Con Ở Bắc Cực Của Tôi

Chương 5

Chương 5
Càng tiến gần đất liền, cỏ hoa và sỏi đá xung quanh càng lúc càng nhiều.
Đám nhóc chưa từng thấy khung cảnh này, liền vui vẻ lăn lộn trong bụi hoa.
Tôi lại bắt đầu lo lắng.
Một khi đặt chân lên đất liền, chúng tôi sẽ phải đối mặt với đủ loại động vật khác.
Nhưng điều đó không có nghĩa là con mồi sẽ nhiều lên - vì gấu trắng chúng tôi di chuyển rất chậm, còn các loài trên đất liền thì nhanh nhẹn, lanh lợi, căn bản không phải mục tiêu dễ săn.
Mấy đứa nhỏ nhà tôi lại còn bé xíu, khó tránh khỏi việc bị các loài khác - thậm chí cả đồng loại - bắt nạt.
Dần dần, tôi bắt đầu phát hiện dấu vết của đồng loại. Lúc này, chỉ còn khoảng một trăm cây số nữa là đến đất liền.
Trên đường đi kiệt sức, tôi và bọn trẻ cùng nhau chợp mắt buổi trưa.
Trong lúc mơ màng, tôi bỗng nghe thấy tiếng Tam Bảo kêu thảm thiết.
Tôi bật dậy mở mắt, cảnh tượng trước mặt khiến tôi tức đến run người!
Hai con gấu trắng trưởng thành đang ném qua ném lại Tam Bảo như… một quả bóng!
Tôi lao tới hét toáng: “Các ngươi làm gì đấy?! Dừng tay ngay!”
Hai con gấu kia phá lên cười giễu cợt: “Ồ? Muốn giành lại con à?”
“Lại đây! Cướp thử xem! Hahaha!”
“Hu hu hu, mẹ ơi! Con sợ quá!” Tam Bảo bị quăng tới quăng lui, khóc nấc gọi tôi.
Từng đợt đau nhói dội lên tim tôi, tôi lao vào định đoạt lại con.
Một con gấu vừa đánh trả tôi, vừa tiện tay ném Tam Bảo ra ngoài.
Con còn lại chẳng thèm đỡ, để mặc thằng bé rơi thẳng xuống đất.
“Tam Bảo!!” Tôi thét lên, tim như muốn ngừng đập.
May mắn thay, thằng bé rơi xuống bụi cỏ mềm, cố lồm cồm bò dậy.
“Tao liều mạng với chúng mày!!” Tôi gào lên như điên, xông vào cắn xé.
Một mình đấu hai, tôi chẳng có chút phần thắng nào, đúng là tự tìm đường chết.
Nhưng tôi đã quá tức giận để còn biết sợ là gì.
Ngay khi tôi sắp bị hai con kia đè xuống, giẫm đạp không thương tiếc - thì con gấu đực biến mất bao lâu nay đột ngột lao tới, tóm lấy một con, không chút do dự vung chưởng đập chết tại chỗ.
Thấy đồng bọn bị xử chỉ trong chớp mắt, con gấu còn lại sợ đến ngơ người. Phải mất vài giây mới hoàn hồn, rồi co giò bỏ chạy không ngoái đầu.
Tôi vội ôm chầm lấy Tam Bảo, những đứa còn lại cũng sợ đến bật khóc, ôm nhau nức nở.
“Cô… cô không sao chứ?” Gấu đực rón rén đến gần, nhưng lại sợ dọa tôi nên không dám tới sát.
“Cảm ơn anh.” Tôi nói.
“Không cần.” Hắn ngập ngừng một lát, nhỏ giọng hỏi: “Cô… thật sự không nhớ tôi à?”
Tôi đầy nghi hoặc: “Tôi từng quen anh sao?”
Hắn cụp mắt, im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không… không quen.”
Tam Bảo ngẩng đầu nhìn hắn: “Cảm ơn chú!”
Gấu đực sững lại: “Cháu gọi ta là gì cơ?”
“Chú ạ.”
Tôi không để ý nét mặt phức tạp của hắn, chỉ hỏi: “Anh tên gì? Để tôi còn biết gọi.”
Chỗ này cách đất liền không xa, xung quanh cũng nhiều con mồi, chắc hẳn hắn sẽ không ăn thịt chúng tôi nữa.
“Lăng Ngạo.”
“À, chào Lăng Ngạo, tôi là Vân Tiêu.” Tôi chìa móng gấu ra bắt tay hắn.
...
Có Lăng Ngạo đồng hành, đường đi của chúng tôi vô cùng thuận lợi, chẳng mấy chốc đã tới vùng đất phì nhiêu.
Biển xanh ngút ngàn, đồng cỏ nở hoa, chó sói Bắc Cực, chuột lemming, bò xạ hương… tất cả cùng sinh sống nơi đây.
Gấu trắng và các loài kia nước sông không phạm nước giếng.
Lúc đa số gấu trắng còn đang gặm cỏ gặm hoa cầm hơi, thì Lăng Ngạo đã săn được một con kỳ lân biển to tướng.
“Woaaa! Chú giỏi quá đi!” Đám nhỏ reo hò phấn khích, vỗ tay rào rào.
Chắc là nhờ mấy câu khen ngọt đó mà mỗi lần săn được gì, Lăng Ngạo đều để mẹ con tôi ăn trước.
Hắn chưa từng keo kiệt, rất hào phóng chia sẻ thức ăn, nhanh chóng trở thành hình mẫu lý tưởng trong mắt các gấu trắng ở vùng này.
Tôi bắt đầu nghĩ đến việc để bọn nhỏ học săn mồi từ hắn.
“Cô cũng nên học một chút.” Lăng Ngạo nằm lười biếng trên tảng đá, mắt nheo nheo nhìn tôi.
“Anh!” Tôi giơ móng chỉ hắn.
Thôi được, tôi cứng họng.
Chẳng lẽ bảo anh ta biết tôi vốn là người, nên mới chẳng biết đi săn?
Nhưng quả thật, sau vài ngày học theo Lăng Ngạo, tôi cũng thu hoạch không tệ.
Tuy chưa thể mạnh như hắn, nhưng ít nhất cũng đủ no bụng.
“Ê, cô có tin không? Hắn thích cô đấy.” - Một con gấu cái ngồi cạnh tôi nói nhỏ.
“Ai cơ?”
“Hắn. Lăng Ngạo đó.”
“…Ờ.” Tôi chẳng tin đâu.
Nếu nhìn theo góc độ con người, tôi chính là một mẹ đơn thân mang theo bầy con, còn Lăng Ngạo là anh cao phú soái đỉnh cấp.
Anh ta có điên mới thích tôi.
“Cô đừng không tin.” Gấu cái nói tiếp, “Nếu không có Lăng Ngạo, mấy đứa nhỏ nhà cô sớm đã thành bữa ăn của con gấu khác rồi.”
“Liên quan gì đến hắn?”
“Vì ai cũng nghĩ cô là bạn đời của hắn đó. Ai dám động vào?”
Tôi: “…”
Toang.
Hiểu lầm to thật rồi. Tôi cũng đau đầu thật rồi đây.
Gấu cái nọ nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Nhưng… cô thật không phải bạn đời của hắn sao? Mấy đứa nhỏ nhà cô… trông giống hắn lắm đấy.”
“Tôi nói rồi, không phải.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất