Chương 6
Hôm đó, Lăng Ngạo cho lũ nhóc nghỉ một ngày.
Tôi dắt chúng ra đồng hoa nằm ngủ trưa.
“Mẹ ơi, mấy anh chị kia nói chú Lăng Ngạo thích mẹ.” Bé út nói.
“Bọn họ nói bừa đấy, đừng tin.” Tôi đáp.
“Không đúng đâu! Con cũng nghe rồi mà, rất rất nhiều con gấu đều nói vậy!”
Tôi lăn người một cái, chẳng thèm để tâm: “Yên tâm, nếu lời đồn này lọt đến tai chú Lăng Ngạo của con, chú ấy nhất định sẽ xử lý cái bọn gieo tin đồn đó.”
“Chú ấy biết từ lâu rồi mà.”
Tôi lập tức mở to mắt, bật dậy: “Cái gì cơ?!”
“Chú Lăng Ngạo nghe từ lâu rồi, nhưng chú ấy chẳng nói gì cả.”
Tôi lại bắt đầu lo.
Nếu Lăng Ngạo thật sự thích tôi, vậy thì với tôi và bọn nhỏ, đó có thể là một tai họa.
Vì gấu đực Bắc Cực có khả năng giết chết con non của gấu cái, nhằm thúc đẩy gấu mẹ động dục lần nữa.
May mà mùa hè sắp hết, thu cũng đến rồi.
Chúng tôi mong mỏi chờ biển đóng băng để quay về nơi cư trú ban đầu.
Khi cực nhật chấm dứt, trên bầu trời đêm xuất hiện dải cực quang rực rỡ như dải lụa.
Dưới ánh cực quang, Lăng Ngạo nói với tôi: “Lúc về, chúng ta đi cùng nhau nhé.”
“Ừ.”
Nhưng đúng vậy, tôi lại dắt bọn nhỏ lặng lẽ bỏ đi trước rồi.
Hành trình về dễ dàng hơn nhiều so với lúc đến. Lại thêm kỹ năng săn mồi học được từ Lăng Ngạo, suốt dọc đường, mẹ con tôi hầu như không bị đói.
Bọn nhóc đã lớn lên trông thấy, tôi cũng bắt đầu tính đến chuyện cho chúng tập săn mồi.
Nhưng săn mồi trên băng lại khác hoàn toàn so với trên đất liền.
Tôi phải học trước, rồi mới dạy được chúng.
Tôi học theo các con gấu khác, nhảy lên, lấy hai chân trước đập mạnh xuống mặt băng, phá ra một cái hố…
Rồi…
Rồi tôi quên bước tiếp theo là gì…
Tôi lại chăm chú quan sát mấy con gấu khác, thì từ xa thấy Lăng Ngạo đang tiến về phía mình.
Tôi quay đầu bỏ chạy.
Lăng Ngạo sải bước đuổi theo.
“Sao vừa thấy tôi là cô chạy?” Hắn hỏi.
“Tôi… tôi có chạy đâu.” Tôi nói dối.
Hắn không truy hỏi thêm, chỉ hỏi: “Lúc nãy cô rình rình làm gì ở đó thế?”
Tôi thành thật: “Tôi học cách săn, để dạy bọn trẻ.”
“Tôi có thể dạy chúng.”
“Không được!”
Hắn nhìn tôi nghi hoặc, còn chưa kịp hỏi tiếp, thì lũ nhóc đã chạy tới, ríu rít:
“Chú ơi, lại dạy bọn cháu nữa ạ?”
“Vui quá đi mất!”
“Chú dạy tụi cháu bắt hải cẩu nha!”
Mặc tôi ở bên ra sức ngăn cản, chúng chẳng buồn để ý, cứ dính chặt lấy Lăng Ngạo đòi học.
Tôi bất lực, đành phải đứng một bên theo dõi sát sao.
Chỉ cần Lăng Ngạo có chút dấu hiệu làm hại lũ trẻ, tôi sẽ lập tức lao đến liều mạng.
Nhưng rõ ràng là tôi đã lo quá rồi. Lăng Ngạo không hề có ý gì xấu.
Lũ nhóc ngồi rình cá bên bờ băng.
Còn tôi và Lăng Ngạo thì nằm cạnh nhau trên mặt băng, cách đó không xa.
“Hồi đó chúng ta đã hẹn sẽ cùng quay về, sao cô lại lặng lẽ bỏ đi trước?” Hắn hỏi.
“À… tôi… tôi và bọn nhỏ nhớ nhà quá.” Tôi đáp.
Một cái cớ nghe đã thấy giả. Lăng Ngạo cũng biết tôi đang nói dối, nhưng hắn không vạch trần, chỉ im lặng.
Chớp mắt, thu qua, đông đến.
Bão tuyết ập đến ngày càng dày đặc, chúng tôi cũng đã chuẩn bị kỹ để ngủ đông.
Tôi và lũ nhỏ ăn uống no đủ, tích trữ mỡ dày dặn.
Bọn nhóc lại lớn thêm chút nữa, cái hang ngủ đông cũng phải đào rộng hơn mới đủ.
Đào hang là việc cực kỳ vất vả, may mà có Lăng Ngạo giúp.
Gió rít ào ào, tuyết rơi mịt mù.
Tôi và các con rúc vào trong hang ấm áp, bắt đầu kỳ ngủ đông kéo dài suốt bốn tháng.
Không biết đã qua bao lâu, tôi bị tiếng rung chuyển dữ dội đánh thức.
“Vân Tiêu! Chạy mau!” Tôi nghe tiếng Lăng Ngạo hét lên đầy lo lắng.
“Tuyết lở rồi!”
Đám thú trong vùng đều giật mình tỉnh dậy, hoảng loạn tháo chạy tán loạn.
Tôi không dám chần chừ, lập tức dắt bọn nhỏ lao khỏi hang.
Tôi và Lăng Ngạo mỗi người cõng hai con nhỏ, cố sống cố chết chạy băng qua vùng tuyết lở.
Nhìn những con vật không kịp thoát thân bị tuyết nuốt chửng trong chớp mắt, tôi sợ đến tột độ.
Nhanh lên! Nhanh nữa lên!
Không rõ chạy bao lâu, cuối cùng phía sau cũng yên ắng trở lại.
Tôi thở hồng hộc quay đầu nhìn, thấy cả vùng băng tuyết đã bị tuyết mới phủ trắng xóa, không phân biệt nổi đâu là cũ, đâu là mới.
Những con gấu may mắn sống sót đều thở phào nhẹ nhõm, kiệt sức nằm bẹp ra đất.
Tôi cũng toàn thân mềm nhũn, run rẩy nằm vật xuống.
“Vân Tiêu, cô không sao chứ?” Lăng Ngạo ân cần hỏi.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ không sao chứ?” Lũ nhỏ ùa vào lòng tôi, cuống quýt hỏi han.
“Không sao, mẹ không sao đâu.” Tôi ôm chúng.
Sau trận tuyết lở này, chúng tôi buộc phải đi săn bổ sung thêm thức ăn để hồi phục thể lực, chuẩn bị cho kỳ ngủ đông tiếp theo.
Chỉ khác là, lần này Lăng Ngạo cùng ngủ đông với chúng tôi.