Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 67: Đúng Sai (1)

Chương 67: Đúng Sai (1)


Tô Hạo đỡ một đấm của Kim Đại Đồng, mượn lực thối lui sau vài bước.
Kim Đại Đồng lại chân sau phát lực, lực lượng từ dưới thân truyền lên nắm đấm, mang theo toàn bộ lực lượng, hướng phía Tô Hạo đấm tới.
Nhưng mà làm cho hắn không nghĩ tới chính là, dưới chân như đạp vào khoảng không, trong nháy mắt thất thể mất đi trọng tâm cân bằng.
"Cái gì?"
Kim Đại Đồng lập tức kinh hãi, hắn cũng hiểu mình bị trúng chiêu rồi, trong nháy mắt da đầu rung lên.
Tô Hạo vừa rồi chạy trốn, cũng không chỉ có chạy thôi đâu, mà hắn tìm một địa phương có mặt đất cứng rắn, sau đó quán chú huyết khí vào hai chân, lặng lẽ để lại trên mặt đất vô số hố sâu, ở trong đêm tối như vậy, nếu không chú ý quan sát, căn bản không thể biết được. Hắn cũng chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi.
Những cái hố này không có tác dụng lớn lắm, nhưng chỉ cần làm Kim Đại Đồng mất trong tâm trong nháy mắt là đủ rồi.
Trong nháy mắt Kim Đại Đồng mất đi trọng tâm, hắn liền triển khai.
"Hoạt Ảnh Bộ!."
Một đao quét từ trái qua, Kim Đại Đồng lúc này đã bị phế đi tay trái, nhìn thế đao quét, một đào này của Tô Hạo như muốn chặt đầu.
Kim Đại Đồng đột nhiên nhe răng cười, đôi chân dưới đất như thể đạp không, trong nháy mắt liền khôi phục vẻ cân bằng. Cánh tay trái nguyên bản mền nhũn, vậy mà từ lúc đào đã nâng lên, chặn lại lưỡi đao đang nhắm đến.
"Ha!."
Hắn hét lớn một tiếng, tay phải điều chỉnh hướng, một quyền đánh tới Tô Hạo.
"Toái Cốt!."
Dưới suy nghĩ của hắn, một quyền này, Tô Hạo chết chắt rồi.
"Bá!."
Cánh tay trái lần nữa bị chặt đứt.
"Phanh!."
Tô Hạo lần nữa bị một quyền đập vào ngực trái.
Đồng dạng cũng là một tay đổi một quyền.
Nhưng lần này, hắn không còn bị bay ngược về phía sau nữa, mà hai chân gắt gao đạp trên mặt đất, vững như núi, lưỡi đao vừa chém dứt cánh tay kia liền đổi hướng mà quay về.
"Phốc!."
Đầu lâu của Kim Đại Đồng bay lên cao.
"Bình Chướng!."
Ánh mắt Kim Đại Đồng theo đầu lâu mà bay lên cao, tuy cuống họng đã bị chặt đứt nhưng vẫn có thể phát ra âm thanh quỷ dị.
Đợi đến khi đầu lâu trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất, hai mắt triệt để mất đi sự sống, hắn đều nghĩ mãi không ra, vì sao đối phương có thể dùng hai lần Bình Chướng.
Sớm chuẩn bị hai cái phù văn? Không thể nào, chuyện này, ngay cả đến Phù Văn Sư lợi hại nhất cũng không làm được....
Kim Đại Đồng nghĩ mãi không ra, một khắc cuối đời, hắn chỉ nghĩ đến một câu:
"Con mẹ nó!."
Xử lý xong hiện trường, Tô Hạo cố ý chạy tới Kim gia một phen, xử lý hiện trường ở đây, thu lại trường đao thuộc về mình.
Thông qua tiểu Sáng trợ giúp, không phát hiện điều gì khác thường, hắn mới trở lại học viện.'.
Tô Hạo trở lại ký túc xá, nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Hắn đã có lực lượng cường đại, thậm trí đủ để đánh bại người xếp thứ hai trong Học Viện, Kim Đại Đồng, ở trong trấn Lăng Vân này, cũng coi như là có sức để chiến một trận.
Nhưng nương theo thực lực tăng cao, là giết chóc, đến cả người quen thuộc như Kim Đại Đồng cũng chết trên đao của hắn.
Hắn trong lúc nhất thời không biết mình làm có đúng không.
Hắn cho rằng lòng dạ của hắn cứng rắn, có thể thoải mái đá bay tất cả chướng ngại cản trở trên đường đi của hắn.'.
Hắn cho rằng tính mạng của con người không trọng yếu, bởi vì nhân sinh ngắn ngủn mấy chục năm, ở trong Vũ Trụ mênh mông rộng lớn cũng chỉ là cái chớp mắt, ở trước mặt thời gian, hết thảy tất cả, đều sẽ tan thành mây khói.
Hắn cho rằng thế giới này cũng không trọng yếu, thế giới nào ở trong vũ trụ, cũng chỉ là một hạt bủi nhỏ, tất cả cảnh quan đẹp đẽ, cũng chỉ được Vũ Trụ này tạo ra ngẫu nhiên mà thôi, bao gồm cả khoa học kỹ thuật, huyết khí, phù văn... Nói không chừng, sự hiện hữu của hắn, cũng chỉ là một cá thể ở trong vũ trụ.
Hắn cho rằng mình là một người không trọng yếu, đáng ra đã chết từ sớm, cũng chỉ là một người bình thường có khí vận hơn người khác mà thôi.
Trong đầu Tô Hạo bây giờ rối thành một mảnh.
Đột nhiên, hắn hỏi mình một vấn đề:
"Đúng? Sai?"

Hồi lâu sau, hắn lấy tay vươn lên chụp vào bầu trời đêm.
Sau đó khuôn mặt giãn ra cười:
"Ở đâu có chuyện đúng sai? Chẳng qua tất cả mọi người đều đi theo vật mình muốn mà thôi!."
Đã có dục vọng, trong quá trình theo đuổi dục vọng, chung quy cũng phải trả giá một ít, tiền tài, tình cảm, sinh mệnh, hay thứ đồ vật gì khác.
Chẳng phải mọi hàng vi trong cuộc sống này, đều bị trói buộc trong vòng tròn này sao?
Không làm, chẳng qua cái giá quá cao chịu không nổi để làm. Nhưng chịu không nổi vẫn đi làm, thì chỉ có thể nói tự mình diệt mình. Cái gọi là đúng, sai, hay phát tắc trong Vũ Trụ này, căn bản không tồn tài.
Mà hắn, giờ phút này chỉ truy cầu thứ mình cần, bằng bất cứ giá nào, kể cả mạng sống.
Tất cả sinh mệnh sống, đều không phải như vậy sao?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất