Chương 206: Nhà
"Vừa rồi người mà ngươi gặp là Khang Vương , bên kia là Hoài Vương, hôm nay Đoan Vương không đến, nhưng ngươi làm viên ở Hàn Lâm viện, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội nhìn thấy."
Bên cạnh bàn của bọn họ, có không ít người đứng xếp hàng chờ mời rượu hai người bọn hắn, Tiêu Giác và hắn không trở về bàn, đứng tại chỗ giới thiệu với hắn.
"Thế lực của Hoài Vương không bằng hai người bọn họ, bình thường cũng sẽ không tranh đoạt gì, Đoan Vương và Khang Vương lại thường xuyên bởi vì một chuyện nhỏ mà tranh nhau đến mức ngươi chết ta sống, ngươi cứ chờ rồi xem, Khang Vương sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho dù chuyện này không có quan hệ gì với Đường gia, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp kéo Đường gia vào, bọn hắn cứ giằng co, cuối cùng lại không biết vị trí kia sẽ thuộc về ai."
"Ai, ta tìm ngươi đã lâu, hóa ra ngươi ở chỗ này à!"
Tiêu Giác đang phân tích tình thế cho Đường Ninh, chợt có một người từ phía sau cây cột đi ra.
Trong tay Nhuận Vương ôm một cái hộp, đang đút món gì đó vào trong miệng, Đường Ninh rất ít khi thấy cái hộp trong tay hắn này rời khỏi người.
Tiêu Giác cúi đầu nhìn Triệu Viên, hỏi: "Sao Nhuận Vương điện hạ lại tới đây?"
"Ta đến xem nơi này có món gì ăn ngon hay không." Nhuận Vương nhìn xung quanh một chút, nói ra: "Đáng tiếc nơi này ngay cả nồi thập cẩm cũng không có."
Hắn nhìn Đường Ninh một chút, nâng hộp trong tay lên, nói: "Ta cho ngươi những này, lần sau ngươi mời ta ăn nồi thập cẩm được không?"
Trong hộp của Triệu Viên đựng bánh ngọt bí chế trong cung, bên ngoài rất khó nhìn thấy, lấy về cho mấy người Tình Nhi nếm thử cũng tốt. Cho dù hắn không trao đổi, thì lần sau Triệu Viên vẫn sẽ đến.
Đường Ninh gật gật đầu, nói ra: "Thành giao."
"Hiện tại ta đi bỏ đầy vào hộp cho ngươi!" Triệu Viên cao hứng nói một câu, sau đó lại hấp tấp chạy ra ngoài.
"Nhưng mà Nhuận Vương. . ." Tiêu Giác nhìn theo bóng lưng Triệu Viên chạy đi, lắc đầu thở dài một câu.
Hoàng gia rất coi trọng trưởng ấu tôn ti, thái tử chết sớm, mới có cảnh Tam Long Đoan Vương, Khang Vương, Hoài Vương đoạt đích, mặc dù Nhuận Vương là con trai của Thục phi, địa vị cũng khá tôn quý, nhưng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, trừ phi đám Đoan Vương và Khang Vương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không đại vị sẽ không tới phiên rơi vào trên người hắn.
Dựa vào thiện ý mà Nhuận Vương biểu hiện ra với Đường Ninh, nếu hắn có thể kế vị, Đường gia muốn làm cái gì thì cũng phảicân nhắc một chút.
Trước khi Quỳnh Lâm Yến kết thúc, Triệu Viên đã thật sự cho bánh ngọt vào đầy một hộp, sau đó nhét hộp gỗ vào trong tay Đường Ninh, nói ra: "Vậy cứ quyết định thế nhé, mấy ngày nữa ta lại đi tìm ngươi."
Trong lòng nhớ mong tiểu ăn mày, Đường Ninh đã sớm không kịp chờ đợi, yến hội vừa mới kết thúc, hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy về huyện nha.
Tình Nhi ở trong sân không ngừng đi lại, Đường Ninh vừa bước vào cửa viện, hỏi: "Muội ấy tỉnh chưa?"
"Một canh giờ trước đã tỉnh rồi." Tình Nhi đi đến bên cạnh hắn, bĩu môi nói ra: "Muội ấy vụng trộm chạy nhiều lần, đều bị Yêu Yêu tỷ bắt trở lại."
Đường Ninh nhanh chân đi vào cửa phòng, nhìn thấy tiểu ăn mày ngồi trên giường, nhìn thấy có người tiến đến, nàng lập tức lui vào trong góc giường.
Nhìn thấy người tiến vào là Đường Ninh, vẻ cảnh giác trên mặt nàng mới thoáng buông lỏng.
"Ta trở về rồi." Đường Ninh đi đến bên giường, nhìn nàng, hỏi: "Muội có đói bụng không?"
Tiểu ăn mày không nói gì, bụng lại kêu vài tiếng.
Đường Ninh mở hộp gỗ mà Nhuận Vương tặng ra rồi đặt lên giường.
Nàng nhìn hộp gỗ kia một chút, không đưa tay ra, đến tận khi Đường Ninh cầm một khối bánh ngọt đưa cho nàng.
Nhìn xem nàng ăn bánh, Đường Ninh mới mở miệng hỏi: "Muội còn nhớ được nhà mình ở nơi nào, trong nhà còn có ai không?"
Động tác ăn của nàng khẽ ngừng một lát, một lúc lâu sau mới dùng giọng nói cực thấp trả lời: "Cha mẹ ta chết rồi, ca ca tỷ tỷ cũng đã chết."
Đường Ninh thở sâu, nhìn nàng, nói ra: "Về sau muội ở lại đây, nơi này chính là nhà của muội."
Nàng nhìn Đường Ninh một chút, lẩm bẩm nói: "Nhà. . ."
Đường Ninh gật đầu rồi vươn tay, nói ra: "Ta mang muội ra ngoài."
Tiểu ăn mày ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi trong suốt nhìn thẳng vào mắt hắn, mãi một lúc sau nàng mới vươn tay, cầm lấy tay Đường Ninh.
"Đây là Tiểu Ý tỷ tỷ, đây là Tiểu Như tỷ tỷ, đây là Yêu Yêu tỷ tỷ, đây là Tình Nhi tỷ tỷ. . ."
Đường Ninh giới thiệu từng người với nàng, muốn loại bỏ cảnh giác của nàng đối với ngoại nhân, không phải là chuyện dễ dàng, cho dù là đối với mấy người Tiểu Ý, nàng vẫn có một tia cảnh giác và kháng cự.
Tia kháng cự và cảnh giác này, hắn có thể lý giải, nếu như không có đủ lòng cảnh giác, nàng chỉ là một nữ hài tử sẽ rất khó sinh tồn ở bên ngoài.
Sau khi giới thiệu mọi người xong, Đường Ninh lui sang một bên trước, để các nàng làm quen với nhau một chút.
Tình Nhi cúi đầu nhìn nàng, cười hì hì hỏi: "Tiểu Tiểu, năm nay muội mấy tuổi rồi"
Nàng nhìn Tình Nhi một chút, nhỏ giọng nói ra: "13. . ."
Nàng đã 13 tuổi, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian dài nên nhìn giống như chưa tới 10 tuổi, thân thể cũng gầy yếu, sắc mặt vàng như nến, tóc cũng xơ xác.
Tô Như trìu mến vuốt tóc của nàng, nói ra: "Về sau phải ăn cơm thật tốt, mới có thể dưỡng tốt thân thể."
Trái tim đồng tình của nữ nhân tràn lan, muốn thu cũng không thu lại được.
Ban ngày hôm nay Tình Nhi chỉ đơn giản lau thân thể giúp nàng, bây giờ lại lập tức chạy đi chuẩn bị nước nóng, để nàng được tắm nước nóng, Tiểu Ý tìm quần áo xinh đẹp của nàng khi còn bé, Đường yêu tinh lấy ra đồ trang sức của nàng ấy, từng cái từng cái giúp Tiểu Tiểu thử. . .
Giày vò tận nửa giờ sau, đến khi xuất hiện trước mắt Đường Ninh đã biến thành một thiếu nữ mặt mày như vẽ, môi son răng trắng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không còn bẩn như trước, mái tóc rối bời được Tình Nhi chải thành búi tóc đuôi én, một bộ váy dài màu hồng, hoàn toàn không còn dáng vẻ của tên ăn mày nữa, ngược lại đã giống như đại gia thiên kim.
Tình Nhi nhịn không được cảm thán nói: "Tiểu Tiểu thật xinh đẹp!"
Thiếu nữ giật mình đứng tại chỗ, ánh mắt khẩn trương nhìn Đường Ninh, giống như là không quen với bộ dáng bây giờ nên chân tay luống cuống.
Trong một ngày này, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện, Đường Ninh dẫn nàng về phòng, đến khi cầm theo hoa quả tiến vào, nàng đã tựa bên giường ngủ thiếp đi.
Đường Ninh nhẹ nhàng mà ôm nàng vào giường, giúp nàng đắp chăn, phát hiện nàng còn giấu hai cái bánh bao ở chân giường.
Hắn nhìn hai cái bánh bao kia một chút, lại nhìn lông mày vẫn nhíu chặt dù nàng đã ngủ kia một chút, hắn cũng không động tới hai cái bánh bao kia, chỉ nhẹ nhàng đắp chăn lên.
Hắn rời khỏi gian phòng, Chung Ý đứng ở cửa ra vào nhìn hắn, hỏi: "Tiểu Tiểu đã ngủ chưa?"
Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Đã ngủ rồi."
Nàng nhìn Đường Ninh, mỉm cười nói: "Cuối cùng tướng công cũng tìm được nàng."
Đường Ninh cũng không nghĩ tới hạnh phúc lại tới đột nhiên như vậy, nguyện vọng lớn nhất của hắn lại được thực hiện như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút, còn có một cảm giác như đang nằm mộng.
Chung Ý nhìn xem hắn, có chút đau lòng nói: "Những ngày qua nhất định là tướng công đã mệt muốn chết rồi, hôm nay sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Sau ngày hôm nay, tất cả mọi chuyện về khoa cử mới xem như hoàn toàn kết thúc.
Hôm nay phải làm bao nhiêu việc, nhất là lại tìm được Tiểu Tiểu, tâm thần chập trùng mấy lần, đúng là hắn có chút mệt mỏi, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ một giấc.
Nhưng Tiểu Tiểu đã ngủ ở gian phòng của hắn, từ trước đến nay Tiểu Như và Tiểu Ý cùng một gian, hắn lại không thể chen phòng với Tình Nhi và Đường Yêu Yêu, Đường Ninh nghĩ một chút rồi nói: "Mấy ngày nay, ta tới Hồng Tụ các ngủ, chờ thêm mấy ngày nữa nhà của chúng ta hoàn thành, thì có thể chuyển qua."
Chung Ý nhìn gian phòng của hắn một chút, nói ra: "Cũng chỉ có thể như vậy."
Khoảng cách từ Hồng Tụ các tới huyện nha cũng không xa, đứng ở cổng huyện nha cũng có thể nhìn thấy, khi Đường Ninh đi qua đó đã sắp đến thời điểm giới nhiêm, Hứa chưởng quỹ đang định đóng cửa lại nhìn thấy Đường Ninh, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó lại mừng rỡ hỏi: "Công tử, sao ngài lại tới đây!"
Đường Ninh cười cười, nói: "Trong nhà ngủ không được, mấy ngày này ta muốn ở chỗ này ngủ mấy đêm được không?"
Hứa chưởng quỹ vội vàng nói: "Công tử mau vào đi, các cô nương khi nãy còn đang nhắc tới ngươi đấy."
Đường Ninh đi vào Hồng Tụ các, đã lập tức có mấy người bước nhanh đi tới.
"Công tử, hôm nay chúng ta nhìn thấy ngươi trên đường, khi đó ngươi ngồi trên lưng ngựa, thật sự là quá uy phong!"
"Lúc trước ta liền biết, công tử nhất định có thể thi đậu trạng nguyên!"
"Công tử, những ngày qua sao ngươi không đến thăm chúng ta?"
"Đi đi đi, công tử là quan trạng nguyên đấy, trong khoảng thời gian này khẳng định vội vàng ôn bài, làm sao có thời giờ tới thăm ngươi!"
. . .
"Sở Sở cô nương, Oanh Oanh cô nương, Yến Yến cô nương. . . , đã lâu không gặp." Đường Ninh bị các nàng kéo vào, bên tai đều là tiếng ríu rít của các nàng, thật vất vả mới được nhàn rỗi, hắn lấy cớ mệt mỏi rồi lập tức chạy trốn trở về phòng.
Hắn đóng cửa phòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi trở lại trước bàn, rót chén nước.
Tất cả trong phòng vẫn y nguyên như trước khi hắn rời đi đúc, cánh cửa sổ kia, cũng duy trì nguyên dạng, xem ra Tô hồ ly còn chưa hồi kinh.
Cũng không biết nàng xuất kinh làm gì, lúc này đều đã qua hai tháng rồi, thế mà một chút tin tức cũng không có, hi vọng nàng bình an vô sự.
Hôm nay cũng thật sự là mệt mỏi, sau khi uống chén nước, hắn bắt đầu cởi quần áo ra rồi lên giường, nhắm mắt lại, rất nhanh hô hấp đã biến bình ổn.
Lúc này, kinh sư đêm đã khuya.
Thiên Nhiên Cư, nha hoàn tên là Tiểu Đào ngáp dài, khi vừa đi vào gian phòng nào đó, nhìn thấy thân ảnh ngồi tại trước bàn, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức kinh hỉ nói: "Tiểu thư, ngươi đã trở về!"