Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 207: Muốn làm gì thì làm

Chương 207: Muốn làm gì thì làm
Tô Mị cởi áo choàng màu đen trên người ra, Tiểu Đào lập tức đi tới, nhận lấy áo choàng rồi treo lên, nói ra: "Tiểu thư, ta giúp người chuẩn bị nước tắm."
Một lát sau, Tiểu Đào đóng cửa phòng, thùng gỗ trong phòng bốc lên hơi nước, khiến gian phòng đều lượn lờ trong một đám mây mù, trong thùng tắm rải đầy cánh hoa, da thịt trắng nõn ẩn hiện.
Tiểu Đào đứng sau lưng Tô Mị, hỏi: "Tiểu thư, còn cần làm nóng nước không ạ?"
"Không cần." Tô Mị lười biếng nói một câu, hỏi: "Gần đây kinh sư có đại sự gì không?"
"Đại sự?" Tiểu Đào nghĩ nghĩ, nói ra: "« Tây Sương Ký » đã ra đủ, sau khi tiểu thư đi, lại có thêm một bản « Mẫu Đơn Đình », đều rất hay."
Tô Mị mở to mắt, liếc nàng một cái, nói ra: "Ta đang hỏi ngươi có đại sự gì, thi đình kết thúc rồi à?"
"Thi đình đã sớm kết thúc, buổi tối hôm nay chính là Quỳnh Lâm Yến đấy!" Tiểu Đào cười hì hì nói ra: "Hôm nay chúng ta còn ở bên ngoài nhìn quan trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố đấy, tiểu thư nhất định không đoán được, quan trạng nguyên là ai đâu!"
Tô Mị nghĩ nghĩ, không chắc chắn nói: "Đường Ninh?"
Tiểu Đào giật mình, mới bĩu môi nói: "Hóa ra tiểu thư đã sớm biết."
Tô Mị có chút kỳ quái, kỳ thật nàng cũng chỉ thuận miệng đoán, không nghĩ tới lại thật sự là hắn, những người khác trước khi thi cử, có ai không phải tranh thủ thời gian ôn bài, nào giống như hắn ba ngày thì có hai ngày đánh bài cùng mình, thế mà cuối cùng lại thật sự trúng được nguyên thế. . .
Nàng đứng lên khỏi thùng tắm, nói ra: "Cho người mang tư liệu về hắn trong khoảng thời gian này tới cho ta."
Nàng bước từ trong thùng tắm đi ra, da thịt non mịn trong trắng lộ hồng, dường như nhuộm cả phòng thêm một tầng màu hồng.
Một lát sau, nàng tựa trên đầu giường, hất lên một kiện áo mỏng, lật xem một phần hồ sơ trong tay.
"Đệ nhất thi tỉnh, thật là lợi hại. . ." Trên mặt nàng thoáng hiện lên ý cười, ánh mắt tiếp tục dời xuống, "Đường gia, nhanh như vậy đã bại lộ thân phận; khi dạo phố lại dám chạy, đi làm cái gì. . ."
Nàng xem say sưa ngon lành, chỉ một lát sau, Tiểu Đào từ bên ngoài đi tới, nói ra: "Tiểu thư, ngươi vừa mới hồi kinh, nhất định là mệt muốn chết rồi, hiện tại cũng đã sắp tới giờ Tý, hay là sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Tô Mị khép lại hồ sơ trong tay, ngáp một cái, để hồ sơ kia sang một bên, nằm xuống trên giường, nói ra: "Ta ngủ đây, khi ngươi đi ra nhớ đóng kỹ cửa phòng."
Tiểu Đào lên tiếng, tiến lên tắt nến, sau đó rời khỏi gian phòng, đóng cửa phòng lại.
Trên giường, Tô Mị nhắm mắt lại, chỉ một lát sau đã lại mở ra.
Bôn ba hai tháng, nàng gần như không hề được ngủ ngon, vốn cho rằng đêm nay có thể thoái mái ngủ một giấc, nhưng vừa nằm xuống lại cảm thấy không thoải mái, buồn ngủ cũng từ từ biến mất.
Nàng bắt đầu hơi nhớ cái giường kia, nhớ tới loại hương vị có thể giúp nàng an tâm kia.
Nằm trên giường một hồi, nàng đã tỉnh ngủ, nàng từ trên giường ngồi dậy, ung dung thở dài.
. . .
"Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!"
Kinh sư vào giờ Tý, thời điểm cấm đi lại ban đêm sớm đã bắt đầu, trên đường ngoại trừ phu canh và binh sĩ ngẫu nhiên tuần tra đi qua, thì không có bất kỳ bóng người nào.
Một đội binh sĩ tuần nhai vội vàng đi qua, một thân ảnh có vẻ đơn bạc từ trong bóng tối đi ra, chậm rãi đi trên đường phố.
Nàng đi rất chậm, chẳng có mục đích, trong bóng đêm đen nhánh này, có vẻ hơi cô độc.
Tô Mị đã sớm quen với cảm giác này, đối với nàng cô độc là việc bình thường đến không thể bình thường hơn.
Đi qua Bình An huyện nha, nàng ngừng chân trước cửa nha môn chốc lát, rất nhanh lại dạo bước rời đi.
Lại đi về phía trước hơn trăm bước, chính là Hồng Tụ các.
Hồng Tụ các đã một mảnh đen kịt, cho dù biết người kia không ở nơi này, nàng vẫn không tự chủ được đi về phía sau.
Nàng đi đến dưới tường, nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó bấu víu vào bệ cửa sổ gian phòng nào đó trên lầu hai.
Cửa sổ đang đóng, nàng khẽ thở dài, đang muốn xuống dưới, nhưng quỷ thần xui khiến lại đưa tay khẽ đẩy cửa sổ.
Kẹt kẹt.
Cửa sổ bị nàng dễ dàng đẩy ra.
Nàng sửng sốt một chút, sau đó thuần thục lộn vòng chui vào cửa sổ.
Trong phòng mặc dù cũng đen kịt, nhưng không hiểu vì sao lại khiến nàng an tâm, nàng đi đến trước giường, nhẹ nhàng nằm xuống.
Sau đó nàng cảm thấy tay mình chạm đến thứ gì.
Trong lúc ngủ mơ Đường Ninh đánh vào cánh tay đặt trên mông hắn, hàm hồ nói không rõ: "Tô hồ ly, đừng làm rộn. . ."
Cánh tay Tô Mị cứng đờ, gần như là theo bản năng từ trên giường bật dậy.
Sau đó nàng mới ý thức tới giọng nói vừa rồi có chút quen thuộc, hương vị trên giường lại càng quen thuộc.
Nàng cảm thấy khó tin đưa tay sờ sờ, quả nhiên chạm vào một người trên giường.
"Nói đừng làm rộn. . ." Trong hắc ám lại truyền đến một giọng nói, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, nhỏ giọng nói: "Tô hồ ly. . ."
Nàng sờ soạng đi đến ngăn tủ bên cạnh, lấy ra một bộ chăn mền, rồi lại đi đến bên giường, cuốn người trên giường vào trong chăn, lăn hắn vào tận cùng bên trong nhất.
Sau đó nàng cũng cuốn chính mình vào chăn mền, nhắm mắt lại, trong mũi lượn lờ mùi vị quen thuộc, cảm giác buồn ngủ không ngừng cuốn tới.
. . .
Buổi sáng Đường Ninh bị mùi thơm hun tỉnh.
Giống như là mùi thơm hoa hồng, cũng giống mùi sữa hoặc là mùi hương gì khác , cụ thể thì hắn nói không ra là mùi vị gì, nhưng rất dễ chịu.
Hắn lần theo mùi hương ngửi qua, cảm thấy trên mũi có chút ngứa.
Sau đó hắn mở mắt, vừa mở mắt đã nhìn thấy mặt Tô Mị, mặt của hắn kề sát bên tóc của nàng, cho nên mới cảm thấy ngứa.
Đêm qua hắn nằm mơ ngủ chung cùng Tô Mị trên cái giường này, mặc dù chuyện gì cũng không làm, nhưng Tô Mị ở trong mơ lại sờ mông của hắn.
Mơ giấc mơ như thế khiến hắn cảm giác rất xấu hổ, mà giấc mộng này đến bây giờ vẫn không có tỉnh.
Không chỉ không tỉnh, mà còn càng thêm hoang đường.
Tô Mị cùng hắn đắp chung một ổ chăn, mặt dán mặt, một cái chân còn gác trên người hắn, cũng may quần áo của nàng vẫn rất hoàn chỉnh.
Hắn nghĩ nghĩ, đưa hai cánh tay ra, kéo mặt nàng thành hình dáng một cái bánh nướng.
Hắn muốn làm chuyện này rất lâu rồi, cái gì mà đệ nhất mỹ nhân kinh sư, nhìn như vậy cũng rất xấu.
Trong hiện thực đánh không lại nàng, trong mộng của hắn, hắn có thể muốn làm gì thì làm.
Chỉ là không nghĩ tới ở trong mơ, mặt Tô hồ ly vẫn có xúc cảm như thế, mà nàng còn mở to mắt nhìn người, ánh mắt vẫn rất dọa người.
Ánh mắt Tô Mị vừa mở ra còn có chút mê mang, sau đó đã biến thành thanh tỉnh.
Đường Ninh cũng thanh tỉnh.
Hắn nhìn Tô Mị rồi hỏi: "Ngươi trở về từ bao giờ."
"Đêm qua."
"Vậy sao ngươi lại ở chỗ này?"
Tô Mị nhìn hắn một chút, nói ra: "Trước khi ngươi tra hỏi, có thể lắn ra khỏi chăn của ta trước hay không."
Đường Ninh cúi đầu nhìn một chút, nói ra: "Đây là chăn của ta."
Tô Mị quay đầu, thấy được chăn của nàng đang nằm trên mặt đất.
Thế là nàng thu lại cái chân đang gác trên người Đường Ninh về, ngồi dậy từ trên giường, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra: "Chúc mừng ngươi, quan trạng nguyên."
Đường Ninh không thể hiểu được vì sao nàng có thể điềm nhiên như không có việc gì, đều là nam nữ tuổi trẻ chưa trải qua sự đời, củi khô lửa bốc, cùng ngủ trên một cái giường, nàng không lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó sao?
Nữ nhân này làm sao lại không có một chút lòng phòng bị gì thế?
Một mình hắn ngủ thật tốt, đến khi tỉnh lại, trên giường lại đột nhiên xuất hiện một nữ tử, cùng hắn ngủ cùng trong một cái chăn, còn có thể tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra nói với hắn một câu "Chúc mừng ngươi nhé, quan trạng nguyên", đây căn bản không phải vui, là kinh.
"Ngươi hồi kinh là tốt." Đường Ninh mặc áo ngoài, từ trên giường xuống tới, nói ra: "Ta đi đây, lát nữa ta sẽ khóa cửa phòng từ bên ngoài, ngươi có thể ngủ thêm một hồi."
Tô Mị nhìn hắn đi ra cửa, một lần nữa nằm xuống giường, thật vất vả mới có thể ngủ một giấc ngon lành, nàng tự nhiên muốn ngủ thêm một lát.
Chỉ là mặc dù nàng ưa thích ngủ giường của hắn, nhưng so với ngủ cùng một cái chăn, cho dù không phải ngủ giường, mà là ngủ người.
Nghĩ đến vừa rồi hai người cùng nằm trên một giường, cùng đắp một cái chăn mền, chân của nàng còn gác trên người hắn, sắc mặt Tô Mị đỏ lên, thầm xì một ngụm, thấp giọng nói: "Hồ ly tinh, không biết xấu hổ!"
Nói xong, nàng ôm chăn mền, yên tâm thoải mái nhắm mắt lại.
Đường Ninh không nghĩ tới Tô hồ ly thế lại hồi kinh nhanh như vậy, lúc trước nàng nói thế chậm nhấ là nửa năm đấy.
Có lẽ chuyện của nàng ở bên ngoài rất thuận lợi, cho dù như thế nào, bình an trở về là tốt.
"Chào buổi sáng!"
Hắn đi vào sân nhỏ, chào Đường Yêu Yêu đang luyện kiếm một tiếng, đi qua bên cạnh nàng, dự định trở về phòng rửa mặt.
Đường Yêu Yêu hít mũi một cái, quay đầu lại, nhìn hắn rồi nói ra: "Dừng lại!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất