Chương 213: Không biết xấu hổ
"Tiểu Ninh ca, chàng đừng động, nhẫn nại một chút là tốt."
Tiểu Như đang cẩn thận bôi thuốc cho hắn, Tiểu Tiểu đứng bên cạnh ngoan ngoãn nhìn xem, đưa cho hắn một cái bánh bao nóng hầm hập.
Cô nương ngốc này chỉ thích ăn bánh bao, Đường Ninh phải tìm cơ hội giáo dục nàng một chút, về sau đừng để người khác dùng một cái bánh bao cải trắng đã lừa gạt chạy.
Bây giờ Tiểu Tiểu không ăn cơm cùng bọn hắn, lão khất cái tự mình chế định một thực đơn cho nàng, nói là thân thể của nàng quá hư nhược, muốn cẩn thận điều trị trước một trận.
Mặc dù lão gia hỏa nhiều khi không đáng tin cậy, nhưng lão đối với đồ nhi bảo bối, thì vẫn có trách nhiệm, cho nên Đường Ninh cũng nghe lão an bài.
Dược cao bôi lên hơi lạnh, cảm giác đau lập tức giảm đi một chút.
Buổi sáng hắn còn đang mơ một giấc mộng đẹp, mơ tới động phòng hoa chúc, trong tân phòng đột nhiên nhiều thêm mấy tân nương tử, thế mà lại bị Tô Mị vô tình đánh thức.
Tô hồ ly khác với Đường Yêu Yêu, mặc dù không gọi được béo, nhưng cũng không có dáng người thon thả như Đường yêu tinh, trên người nàng chỗ nên lồi thì lồi, cần vểnh thì vểnh, là thuộc về loại hình đầy đặn mà nam nhân yêu nhất kia.
Mặc dù giường không cao, nhưng thân thể gần trăm cân đập xuống thì vẫn quá sức.
Hiện thực vốn tàn khốc, buổi sáng cũng không có xảy ra chuyện tình hương diễm gì, miệng đối miệng càng không tồn tại, khiến Đường Ninh có chút bận tâm chính là, kỳ thật ngoại trừ cái trán ra thì hắn có một chỗ cũng bị thương.
Dù sao, làm một nam nhân chân chính, thân thể lúc sáng sớm kiểu gì cũng sẽ có một chút biến hóa.
Đương nhiên, bất kỳ biến hóa gì khi bị Tô Mị đập cho một phát như thế thì đều khôi phục nguyên dạng.
Tô Như nhìn vẻ mặt hắn đau đớn, nên mới ân cần nói: "Tiểu Ninh ca, còn đau không?"
"Không sao không sao." Đường Ninh lắc đầu, lập tức muốn thành hôn, nếu như bị Tô hồ ly đập ra vấn đề, tội lỗi của nàng sẽ rất lớn.
Sau khi Tiểu Như và Tiểu Tiểu ra ngoài, hắn lập tức đóng cửa phòng lại, định dùng mấy quyển song tu bí tịch của lão khất cái thử một chút.
Ngoài cửa, lão khất cái bưng một cái bát từ trong phòng bếp chạy đến, trên mặt đầy ý cười nói: "Đồ nhi ngoan, mau tới đây uống chén dược thiện này. . ."
"Tạ ơn sư phụ."
Tiểu Tiểu bưng bát lên, ngồi ở bên cạnh bàn đá trong sân, bắt đầu uống dược thiện.
Một bóng người to con từ ngoài viện chạy vào, khi chạy qua sân nhỏ, bước chân bỗng nhiên dừng lại, rồi vòng trở lại.
Triệu Viên hít mũi một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bát kia, nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, đi qua, nhìn Tiểu Tiểu, liếm liếm bờ môi, nói ra: "Tiểu tỷ tỷ, cái bát này của ngươi thật là dễ nhìn."
Đường Ninh mở cửa phòng, sau một hồi nghiệm chứng, rốt cục hắn đã yên tâm, món nợ này, tạm thời có thể không cần tìm Tô hồ ly tính sổ rồi.
Từ trong phòng đi ra, hắn đã nhìn thấy Nhuận Vương đứng ở bên người Tiểu Tiểu.
Nhuận Vương từ trong ngực móc ra rất nhiều thứ, đặt ở trên bàn đá, nói ra: "Tiểu tỷ tỷ, ngươi cho ta uống một ngụm,những vật này của ta đều cho ngươi."
Đường Ninh nhìn đống đồ trên bàn, có mứt hoa quả, có lưu ly hạt châu, có một cái ná cao su nhỏ đẹp đẽ, còn có một nửa bánh ngọt hắn ăn còn lại. . .
Tiểu Tiểu ngồi xa một chút, kéo dài khoảng cách cùng hắn, nếu như không có Đường Ninh giới thiệu, nàng sẽ không nói chuyện cùng người xa lạ.
Đường Ninh đi qua, nói ra: "Nhuận Vương điện hạ, thứ này ngươi không thể ăn."
"Vì sao?" Nhuận Vương chỉ vào Tiểu Tiểu, không phục nói ra: "Vì sao vị tỷ tỷ này có thể ăn, ta lại không thể ăn?"
Nguyên nhân Nhuận Vương không thể ăn là bởi vì đây là dược thiện lão khất định chế cho Tiểu Tiểu, là dùng đến cải thiện thể chất của nàng, giúp thân thể nàng phát triển.
Thân thể Nhuận Vương không thể lại phát triển hơn nữa, nếu phát triển nữa thì sẽ xảy ra vấn đề, đến lúc đó bổ cho hắn quá, hoàng đế lại đòi nhi tử, thì Đường Ninh làm sao bây giờ?
Nhưng Đường Ninh tin tưởng, nếu hắn giải thích như vậy thì Nhuận Vương nhất định sẽ nghe không hiểu.
Thế là hắn xích lại gần bên tai của Nhuận Vương, nhỏ giọng nói: "Cháo này là cho nữ hài tử uống, nam hài tử uống sẽ khiến tiểu đệ đệ rụt về lại."
Nhuận Vương nghi ngờ nói: "Tiểu đệ đệ là cái gì?"
Đường Ninh đưa tay chỉ chỉ một chỗ.
Sắc mặt Nhuận Vương tái nhợt, dùng hai tay che đũng quần mình, nói ra: "Vậy ta không uống, sau khi uống cháo này thì sau này sẽ không thể cưới Vương gia muội muội."
Đường Ninh nhìn hắn hỏi: "Vương gia muội muội là ai?"
Nói đến đề tài này, hai mắt Nhuận Vương lập tức tỏa ánh sáng, nói ra: "Vương gia muội muội chính là Vương gia muội muội, ta thích nàng, về sau ta muốn cưới nàng làm vương phi của ta."
Tiểu thí hài 11 tuổi biết cái gì gọi là thích, Đường Ninh nhìn hắn, hỏi: "Ngươi ưa thích điều gì ở Vương gia muội muội?"
"Ta thích dung mạo của nàng đẹp mắt, ta thích tiếng nói của nàng, ta thích dáng vẻ nàng cười lên, ta còn thích ngày đó nàng mặc một chiếc váy thêu hoa sen. . ."
Đường Ninh kinh ngạc nhìn hắn, ở trong lòng yên lặng thu lại đánh giá của hắn về tiểu mập mạp này.
Triệu Viên đột nhiên nhìn hắn, nói ra: "Đúng rồi, ta đã nói với phụ hoàng, ta muốn ngươi làm tiên sinh dạy ta."
"Cái gì?" Đường Ninh giật mình, hỏi: "Phụ hoàng ngươi đồng ý sao?"
"Đồng ý rồi, vì sao phụ hoàng lại không đồng ý?" Triệu Viên cao hứng nhìn hắn, nói ra: "Phụ hoàng nói ngươi rất có bản lĩnh, để cho ta học ngươi một ít, về sau ta có thể tùy tiện xuất cung. . ."
Các hoàng tử có rất nhiều lão sư, bao gồm mấy vị đại học sĩ, chư vị quan viên ở Hàn Lâm viện, đều sẽ giảng bài cho bọn họ, theo lý thuyết, sau khi hắn nhậm chức cũng có thể gặp được việc xấu này.
Nhuận Vương nói tiên sinh, khẳng định là chỉ muốn cùng hắn học làm đồ ăn, nhưng ý tứ của Trần Hoàng thì Đường Ninh còn không rõ ràng lắm.
Không rõ ràng cũng không quan trọng, hắn muốn ăn chực thì ăn chực đi, trong nhà nhiều người như vậy, thêm một cái miệng cũng không nhiều, thiếu một cái miệng cũng không ít.
Triệu Viên một mình đi tới góc tường chơi lưu ly hạt châu, đại khái sẽ chơi đến khi ăn cơm.
Đường Ninh đi đến một gian phòng khác, Tiểu Như không ở đây, chỉ có Tiểu Ý trong phòng.
Nàng ngồi bên giường, trên giường phủ một kiện áo cưới.
Nhìn thấy Đường Ninh tiến đến, nàng có chút bối rối, muốn thu áo cưới lại, Đường Ninh bước nhanh qua, nói ra: "Dù sao tháng sau sẽ mặc vào, nếu không hiện tại mặc vào để cho ta nhìn xem?"
Mặc dù hai người đã thành hôn gần một năm, nhưng Đường Ninh vẫn còn chưa từng thấy dáng vẻ nàng mặc áo cưới.
Chung Ý hơi đỏ mặt, có chút thẹn thùng nói ra: "Tướng công, áo cưới không thể sớm mặc, điềm xấu. . ."
"Quên đi." Đường Ninh ngồi bên giường, nắm tay của nàng, cười nói: "Sớm muộn đều sẽ nhìn thấy, cũng không nóng lòng nhất thời này."
Nàng tựa vào ngực Đường Ninh, lẩm bẩm nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh, bằng giờ này năm ngoái, ta còn chưa biết tướng công đâu. . ."
Đường Ninh cũng có chút thổn thức, ngày này năm ngoái, hắn vẫn là chó độc thân ở một thế giới khác.
Thời gian một năm, hắn ở thế giới xa lạ này, đã trải qua thi châu, thi tỉnh, thi đình, cao trúng trạng nguyên, lại có kiều thê trong ngực, nghĩ tới thậm chí có cảm giác nằm mộng.
"Tướng công." Trong ngực bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi.
"Hả?"
"Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."
"Hỏi đi."
Chung Ý nghĩ nghĩ, hỏi: "Tướng công thật sự ưa thích thiếp thân sao?"
"Ưa thích." Đường Ninh không chút do dự nói ra.
"Vậy vì sao tướng công ưa thích thiếp thân?"
Đường Ninh suy nghĩ một lát, cúi đầu nhìn nàng, mở miệng nói: "Ta thích dung mạo nàng đẹp mắt, ta thích giọng nàng nói chuyện, ta thích dáng vẻ nàng cười lên, ta còn thích nàng mặc vào một chiếc váy thêu hoa sen. . ."
Hắn nói xong câu này đã cảm giác được thân thể mềm mại trong ngực run rẩy, hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy trong hai con ngươi thanh tịnh kia, xuất hiện một tầng hơi nước.
"Tướng công." Chung Ý ôm hắn thật chặt, nói ra: "Cám ơn ngươi."
Đường Ninh ôm vai của nàng, trong lòng âm thầm quyết định, về sau sẽ mời Nhuận Vương ăn dê con hấp, tay gấu chưng, đuôi hươu chưng, vịt hoa nướng, gà con nướng, ngỗng con nướng. . .
Đúng lúc này, Chung Ý ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Thế nhưng mà tướng công, thiếp thân không có váy thêu hoa sen. . ."
Ở cửa phòng, Đường Yêu Yêu cúi đầu nhìn mép váy thêu hoa sen của chính mình, hơi đỏ mặt, thầm xì một câu rồi nói: "Không biết xấu hổ!"