Chương 214: Ngươi là thuốc của ta
Ba người đi cùng sẽ có thầy ta, kỳ thật hai người đi cũng có thầy ta, hoàng đế để Đường Ninh làm tiên sinh cho Nhuận Vương, Đường Ninh cũng cần học tập Nhuận Vương.
Nói đến đúng là cũng hơi xấu hổ, hắn lại phải học một hài tử 11 tuổi cách tán gái, nhưng thật đúng là không ngờ, chiêu số của tiểu tử này lại có tác dụng như thế.
Chính như vừa rồi, hắn đã tặng nụ hôn đầu của mình ra, là kiểu vươn đầu lưỡi ra.
Cứ như vậy, dù lần sau Tô Mị từ trên giường rơi xuống, xảy ra chuyện gì đó, hắn cũng không cần lo lắng sẽ bị mất vật quý giá này.
Ở trong phòng cùng Tiểu Ý vuốt ve trong chốc lát, rồi hắn từ trong phòng đi ra, Nhuận Vương còn đang chổng mông lên chơi bi trên mặt đất, lão khất cái đang dạy Tiểu Tiểu mấy chiêu thức đơn giản, nàng chỉ học động tác, mặc dù không có lực, nhưng cũng rất ra dáng.
Đường Yêu Yêu không giống với lúc trước, hiện tại mới là chân chính luyện công, dáng người uyển chuyển luyện kiếm, kiếm khí gào thét bắn ra, nhìn cực kỳ có phong phạm nữ hiệp.
Đường Ninh đi tới, nàng thu kiếm lại rồi liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Không biết xấu hổ!"
Mặc dù nàng nói rất nhỏ, nhưng Đường Ninh vẫn nghe được.
Hắn nghĩ lại một chút, hai ngày này mình rõ ràng không hề trêu nàng, nhưng mỗi tháng nữ nhân đều có vài ngày khó hiểu như vậy, những lúc như thế này cứ coi như nàng đùa nghịch không có lý do, cũng có thể được tha thứ.
Đường Ninh nhìn nàng một chút, nói ra: "Hôm nay ngươi mặc cái váy này rất xinh đẹp a."
Nữ nhân nha, lúc cần khen thì phải khen một cái, Đường yêu tinh thuộc về kiểu miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thực, khi hắn khen nàng, mặc dù ngoài mặt thì tỏ vẻ chẳng hề để ý nhưng trong lòng lại vui như nở hoa.
Đường Yêu Yêu cúi đầu nhìn váy của mình một chút, hơi đỏ mặt, liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng: "Không biết xấu hổ!"
Những lúc như thế này ngay cả Tiểu Ý cũng sẽ khó tính hơn, triệu chứng của Đường Yêu Yêu có khả năng nghiêm trọng hơn một chút, mình khen nàng mà nàng còn thế này, Đường Ninh không thèm để ý nàng, vẫn nên để nàng tự mình yên lặng một chút đi.
"Đường công tử, Chung Ý cô nương có ở đây không?" Đường Ninh đi ra sân nhỏ, có một nữ tử tuổi trẻ đang đi tới, nhìn thấy hắn thì hỏi.
"Là Triệu cô nương à, Tiểu Ý ở trong phòng, ngươi cứ tìm nàng là được."
Nữ tử trẻ tuổi này là nữ nhi Bình An huyện thừa, thỉnh thoảng sẽ tới đây chơi một chút, Đường Ninh cũng đã gặp nàng mấy lần.
"Được rồi, tạ ơn Đường công tử." Nữ tử trẻ tuổi nhẹ gật đầu, sau đó cũng không đi vào, mà lại đứng tại chỗ dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đường Ninh.
Đường Ninh nhìn nàng một chút, nghi ngờ nói: "Triệu cô nương, trên mặt ta có vết bẩn gì sao?"
Nữ tử trẻ tuổi cười cười, nói ra: " Trên khuôn mặt Đường công tử thật sự có vết. . ."
Đường Ninh về phòng, tìm một chiếc gương soi một chút, mới phát hiện trên mặt của hắn có mấy dấu son môi màu đỏ, nhất định là vừa rồi Tiểu Ý lưu lại, mặt mo nhịn không được đỏ ửng, hắn thế mà mang theo mấy dấu son môi này lung lay trong sân lâu như vậy, khó trách Đường yêu tinh nói hắn không biết xấu hổ.
Cẩn thận rửa mặt, hắn mới đi ra chào lão khất cái một câu, sau đó mang theo Tiểu Tiểu ra huyện nha.
Ở cổng huyện nha dán bố cáo, sau vụ án Hắc Hổ bang kia, những hài tử được giải cứu ra nhưng cũng không có nhà để về, triều đình tạm thời bố trí bọn hắn ở Phúc Điền viện, đồng thời thông báo tới các nơi, hi vọng người nhà những hài tử này thấy được, có thể đến đón bọn hắn trở về.
Xác suất việc này vốn cực kì nhỏ, cho dù là ở hậu thế khi tin tức cực kỳ phát triển, vô số phụ mẫu muốn tìm về hài tử đã mất tích cũng là chuyện muôn vàn khó khăn, huống chi là hiện tại, chỉ dựa vào mấy tấm chân dung không quá giống, làm sao có thể tìm được cha mẹ của bọn hắn?
Phúc Điền viện là cơ quan từ thiện mà triều đình thiết lập, tương tự như viện mồ côi và cô nhi viện ở hậu thế, nhưng đối với đám cô nhi thì nơi đó kỳ thật cũng không phải là một nơi tốt, tiến vào nơi đó, khó khăn lắm mới có thể giữ mệnh, không đến mức chết cóng chết đói mà thôi.
Sau khi ra cửa, Tiểu Tiểu nắm chặt tay Đường Ninh, đối với thế giới bên ngoài này, nàng vẫn cảnh giác và sợ hãi.
Mặc dù Đường Ninh muốn bảo vệ nàng, nhưng cũng không muốn để nàng vĩnh viễn ở trong nhà, chỉ có để nàng từ từ thoát khỏi những bóng ma tâm lý kia, mới có thể giúp thể xác tinh thần phát triển tốt hơn.
Từ huyện nha đi đến tòa nhà, Đường Ninh mua cho nàng một món đồ chơi làm bằng đường, một cái chong chóng nho nhỏ, nàng chỉ nắm hai vật này ở trong tay, nếu như Đường Ninh không đoán sai, nàng sẽ mang hai thứ này về, sau đó giấu đi.
Tiểu Tiểu có thói quen giấu đồ vật, nhất là đồ ăn, bánh bao ăn không hết, bánh ngọt, mứt hoa quả, nàng đều sẽ cẩn thận bọc lại rồi giấu kỹ, chờ đến lần sau lại ăn.
Đường Ninh có thể thường xuyên tìm thấy ở trong phòng những vật này, cây trâm, vòng ngọc mà Đường Ninh cho nàng cũng đều bị nàng giấu đi.
Hắn cầm qua đồ chơi làm bằng đường từ trong tay nàng, đưa đến bên miệng của nàng, nói ra: "Ăn đi, về sau chỉ cần có ta ở đây, muội sẽ không bị đói, Tiểu Tiểu không cần giấu đồ vật."
Nàng kinh ngạc nhìn Đường Ninh, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ, sau đó lại đẩy đồ chơi làm bằng đường kia về phía miệng Đường Ninh.
Đường Ninh cắn một cái, nắm tay của nàng, cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi xem nơi ở mới của chúng ta."
Đường Ninh nghĩ rằng tòa nhà còn cần hai ngày mới có thể hoàn thành, không nghĩ tới hôm nay cũng đã có thể xong hết.
Sau khi tòa nhà được sửa chữa lại đã rực rỡ hẳn lên, so với tiểu viện huyện nha thì rộng rãi thoải mái hơn nhiều, ở đây có bể bơi, ao tắm, luyện võ tràng rộng rãi, đều theo chiếu yêu cầu của hắn mà làm thành.
Trời mùa hè nóng nực thì xuống dưới bơi hai vòng, sau khi luyện công xong, thoải mái tắm nước nóng, lại đuổi Tình Nhi ra ngoài, gọi hai tiểu nha hoàn đến đấm lưng xoa bóp vai, quả thực là hưởng thụ của nhân sinh.
Nắm tay Tiểu Tiểu dạo qua một vòng trong nhà, Đường Ninh không khỏi cảm thán, có tiền thật tốt!
Kỳ hạn công trình hoàn thành so với hắn dự đoán còn ngắn hơn một chút, kỳ thật hôm nay đã có thể chuyển vào tới, Đường Ninh nghĩ nghĩ, vẫn để ngày mai lại chuyển.
Buổi tối hôm nay,sẽ cáo biệt với Tô hồ ly đi, cuối cùng không cần lo lắng buổi sáng bị nàng từ trên giường lăn xuống đến gọi tỉnh.
Chờ đến khi Tiểu Tiểu ngủ, hắn rời đi huyện nha, đi vào Hồng Tụ các, Tô Mị đã đang ngồi trên giường.
Nàng nhìn Đường Ninh một chút, có chút lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Nàng hỏi lên như vậy, Đường Ninh lại cảm thấy nơi nào đó thoáng đau, lắc đầu nói: "Không có việc gì."
"Thật sự không có chuyện gì?"
"Thậtsự không có chuyện gì."
"Không có việc gì liền tốt." Tô Mị nghe thế cũng yên tâm, mặc dù nàng còn chưa trải qua sự đời, nhưng cũng biết, chỗ kia đối với nam nhân là rất quan trọng.
Đường Ninh lấy chiếu tới, trải trên mặt đất, cách giường xa một chút, lúc này mới nói ra: "Ngày mai ta sẽ chuyển vào nơi ở mới, ta sẽ khóa căn phòng này từ bên ngoài lại, ban đêm ngươi đến ngủ, nhớ kỹ không cần phát ra quá lớn thanh âm."
Tô Mị thở dài, nói ra: "Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, chúng ta đều đã ngủ nhiều ngày như vậy, ngươi bỏ được rời đi như thế sao?"
Đường Ninh nghĩ nghĩ, hỏi: "Nếu không, ta để lại một cái giường ở nhà ta cho ngươi?"
"Thật sao?" Tô Mị vui mừng hỏi.
"Giả!" Đường Ninh tức giận nói.
Chỉ nghe nói nuôi ngoại trạch, chưa từng nghe nói có ai nuôi hồ ly tinh nuôi đến trong nhà.
Tô Mị có chút thất vọng, nằm ở trên giường, nói ra: "Một đêm cuối cùng, ngươi tới gần chút ngủ đi, ngươi tới gần một chút, ta ngủ mới ngon."
Đường Ninh nhịn không được hỏi: "Ngươi thế này là tất xấu gì?"
"Ta còn đang muốn hỏi ngươi đây!" Tô Mị có chút tức giận mắng: "Rốt cuộc là ngươi đã hạ Mê Hồn Hương gì cho ta?"
Nhân quả tuần hoàn, có khả năng đây chính là báo ứng.
Tô hồ ly mị công cao minh, mê toàn nam nhân khắp kinh sư đến mức xoay quanh, tất cả đều quỳ dưới gấu váy của nàng.
Thiên Đạo luân hồi, báo ứng xác đáng, mới khiến cho nàng quỳ hắn. . . , trên giường của hắn.
Tô Mị nằm trên giường, cắn răng nói: "Nếu như sau này ngươi đi mà ta không ngủ được, ta sẽ trói ngươi lại, để cho mỗi ngày ngươi ngủ cùng ta!"
"Nằm mơ đi, ngươi vẫn đừng có ý nghĩ xấu gì với ta, ta nhất định là nam nhân mà ngươi không có được. . ."
"Ngươi làm sao lại không biết xấu hổ như vậy đâu?"
"Ngươi chiếm giường của ta, còn nói ta không biết xấu hổ?"
"Ngươi có thể lên đây ngủ mà, ta lại không cản ngươi. . ."
. . .
Đường Ninh nhích lại gần bên giường, nói ra: "Nói thật, ngươi như thế là bị bệnh, ta biết mấy vị thái y, có muốn để bọn hắn giúp ngươi nhìn xem không?"
Tô Mị có chút thất vọng nói ra: "Đã xem qua rất nhiều thần y, đều không có tác dụng."
"Kỳ thật ta cũng là thần y, ta còn có sư huynh so với ta còn lợi hại hơn, có cơ hội ta để hắn giúp ngươi nhìn xem."
"Ngươi không phải thần y. . ." Tô Mị lắn đến bên giường, cảm nhận được khí tức quen thuộc kia, nhỏ giọng nói ra: "Ngươi là thuốc của ta."
. . .
Đường Ninh ngủ một giấc này rất thơm, mùi trên người Tô Mị rất dễ chịu, có tác dụng trợ ngủ nhất định, hôm qua hắn còn đang nói chuyện cùng nàng, không biết vì sao lại đột nhiên ngủ mất.
Hắn mở to mắt, nhìn thấy Tô Mị nằm nhoài bên giường, chính là mắt không chớp nhìn nơi nào đó trên người hắn.
Đường Ninh lập tức thanh tỉnh, xoay người một cái từ dưới đất đứng lên, hai tay che bộ vị kia, kinh hãi nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Tô Mị nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói: "Hóa ra là thật không có việc gì. . ."