Như Ý Tiểu Lang Quân

Chương 215: Khang Vương mời

Chương 215: Khang Vương mời
Đây là một đêm cuối cùng ở Hồng Tụ các, Đường Ninh lại nằm để Tô Mị ngủ nhiều thêm chốc lát, sau đó mới cùng nàng cùng rời khỏi phòng.
Đương nhiên, hắn đi cửa chính, Tô Mị vẫn đi cửa sổ.
"Tạm biệt công tử!"
Mấy vị cô nương đứng ở cửa ra vào phất tay chào hắn, vẻ mặt không nỡ xa rời, khiến người đi đường phải ngừng chân quan sát.
Chung Ý thấy hắn thì hơi nghi hoặc một chút: "Sao hôm nay tướng công trở về muộn như vậy, đồ ăn đã lạnh rồi, ta đi giúp tướng công hâm nóng lại."
"Buổi sáng ngủ dậy hơi muộn." Đường Ninh đi đến trước bàn, nói: "Không cần phiền thế đâu, cũng không lạnh nhiều, cứ ăn như vậy đi."
Chung Ý thử nhiệt độ đồ ăn một chút, thấy không phải đã lạnh hẳn nên cũng ngồi xuống đối diện Đường Ninh, nói ra: "Tướng công, An Dương quận chúa mời, ngày mai thiếp thân và Triệu cô nương sẽ cùng đi, sẽ về hơi muộn một chút."
An Dương quận chúa ở kinh sư có nhân mạch cực lớn, cũng thường xuyên tổ chức các buổi yến hội, mời những nhân vật có mặt mũi trong kinh, ngay cả Đường Ninh cũng đã từng tham dự một lần, còn nảy sinh khúc mới với Lục Đằng rất không thoải mái.
Có phụ thân là Bình An huyện lệnh, cũng coi như bước vào vòng tròn quý nữ danh viện ở kinh sư, quen biết thêm mấy bằng hữu cũng là chuyện cần thiết.
Khi nàng ở Linh Châu chính là đệ nhất tài nữ, ngày bình thường tham gia các buổi tiệc xã giao cũng không ít, hẳn là có thể thoải mái mà khống chế ở cục diện.
Đường Ninh nghĩ một chút rồi hỏi: "Nơi tụ hội ở đâu?"
"Thiên Nhiên Cư." Chung Ý cười cười, nói: "Khách thượng Thiên Nhiên Cư, cư nhiên thiên thượng khách, thiếp thân còn chưa tới kinh sư, đã nghe nói về danh tiếng Thiên Nhiên Cư, lần trước đi tới đó là buổi tối, không nhìn thấy cảnh trong lâm viên, lần này cũng phải xem thật kỹ một chút."
Mặc dù hắn tin tưởng Tiểu Ý, nhưng từng vòng tròn trong kinh sư cũng không phải là yên bình, giữa những nữ nhân lại càng là như vậy, chỉ cần có hơn ba nữ nhân trở lên ở cùng một chỗ, thì sẽ không tránh được sẽ lục đục với nhau, Đường Ninh vẫn còn có chút không quá yên tâm về nàng.
Hắn vốn muốn để Đường Yêu Yêu cùng đi theo, nhưng An Dương quận chúa không mời nàng ấy, cũng không tiện không mời mà tới, ngẫm lại hay là nói với Tô Mị một tiếng, đến lúc đó để nàng hỗ trợ chăm sóc một chút.
Tô hồ ly là nhân tinh, trường hợp bình thường, nàng đều có thể xử lý tốt.
Bất quá, chuyện này Tiểu Ý nói cho hắn biết hơi trễ, nếu không hôm qua hắn đã có thể nói một tiếng với Tô Mị, hiện tại lại phải đích thân đi tới Thiên Nhiên Cư một chuyến.
Đường Yêu Yêu từ bên ngoài đi tới, hỏi: "Sách của ngươi đã viết xong chưa?"
Đường Ninh nhìn nàng, hỏi: "Sách gì?"
Đường Yêu Yêu nhíu mày: "Không phải ngươi nói ban đêm sẽ viết một quyển đi ra trước, để bọn hắn đi khắc bản sao?"
Lúc này Đường Ninh mới nhớ tới, đêm qua hắn nói chuyện phiếm cùng Tô Mị, quên mất phải viết bản thảo. . .
Hắn nhìn Đường Yêu Yêu, nói ra: "Đã viết xong, để ta kiểm tra một chút, đến chiều sẽ đưa cho ngươi."
Đường Yêu Yêu nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Không phải là ngươi còn chưa viết chứ?"
"Làm sao có thể?" Đường Ninh nhíu mày nhìn nàng, nói ra: "Chúng ta giao tình bao lâu mà ngươi còn không tin ta, nếu không hiện tại ta lấy ra để cho ngươi nhìn xem?"
Đường Yêu Yêu nhẹ gật đầu, nói ra: "Được."
. . .
Đường Ninh ngồi trước bàn viết bản thảo, Đường Yêu Yêu ngồi đối diện với hắn nhìn chằm chằm.
Cách làm của nàng khiến Đường Ninh rất thất vọng, làm bạn tốt bao lâu nay, còn là đồng bạn làm ăn, thế mà ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có, điều này khiến hắn bắt đầu do dự, về sau nếu còn có chuyện làm ăn để kiếm tiền, có nên tìm nàng hay không.
Quen biết lâu như vậy, tín nhiệm của Đường Yêu Yêu đối với hắn còn không bằng Tô Mị mới quen biết hắn mấy tháng, đêm hôm khuya khoắt Tô hồ ly cũng dám cùng hắn ngủ trên một cái giường, đây là tín nhiệm đến cỡ nào?
Đường Yêu Yêu gõ bàn một cái nói, lớn tiếng nói: "Ngốc cái gì đấy, nhanh viết đi!"
Đường Ninh thở dài, chấm mực rồi bắt đầu đặt bút.
"Kim cổ tình trường, hỏi ai sẽ thực tình? Nhưng nếu thật sự chân thành không tiêu tan, cuối cùng sẽ thành liền cành. Vạn dặm lo gì nam chung bắc, lưỡng tâm cần gì luận sống và chết. Cười nhân gian nhi nữ trướng duyên khan, vô tình mà thôi. Cảm kim thạch, về thiên địa. . ."
Bỏ ra gần nửa canh giờ, Đường Ninh mới viết xong quyển thứ nhất« Trường Sinh điện », hắn vuốt vuốt cổ tay chua xót, để bút xuống mới phát hiện Đường Yêu Yêu đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Nàng gối đầu lên hai cánh tay đặt trên bàn, nghiêng người ngủ say, khóe miệng còn có một tia nước óng ánh.
Đường Ninh nhấc bút lên, mất một lúc lâu mới nén được ý muốn vẽ một con rùa trên mặt nàng.
Ỷ vào chính mình có võ công cao cường, thế mà lại ép bức người khác viết bản thảo, nếu như không phải lo lắng nàng tỉnh lại đánh hắn, con rùa này hắn nhất định sẽ vẽ.
Không dám vẽc rùa, thừa dịp nàng ngủ thiếp đi kéo kéo mặt của nàng trả thù một chút thì vẫn là có thể, dù sao cơ hội này không phải lúc nào cũng có.
Đường Ninh nhìn chung quanh một chút, bảo đảm sẽ không có người tiến đến, mới đưa tay giật giật gương mặt của nàng, nhưng đúng lúc này Đường Yêu Yêu lại đột nhiên mở mắt ra.
Ánh mắt của nàng từ mê mang đến thanh tỉnh chỉ trong tích tắc, Đường Ninh mặt không đổi sắc, nói: "Viết xong rồi, ta vừa định gọi thì ngươi đã tỉnh rồi."
Đường Yêu Yêu ngồi ngay ngắn, nhìn hắn hỏi: "Ngươi vừa muốn làm gì?"
"Gọi ngươi tỉnh lại thôi, còn có thể làm gì?" Đường Ninh giao quyển thứ nhất cho nàng, nói ra: "Đúng rồi, một quyển này, ngươi để bọn hắn tranh thủ thời gian khắc bản, có thể in bao nhiêu thì in bấy nhiêu."
Đường Yêu Yêu vuốt mắt ngồi xuống, hỏi: "Vì sao?"
Đường Ninh nhìn nàng một chút, nói ra: "Ngươi ngốc à, nếu in thiếu khiến người khác không mua được , chờ đến những kẻ in trộm kia, khách nhân sẽ đều đi mua ở nhà bọn hắn, chúng ta còn kiếm tiền thế nào?"
Vấn đề bản quyền này, hắn đã nghĩ kỹ trước khi chuẩn bị mở hiệu sách liền.
Trần quốc không có luật bảo hộ bản quyền, xuất hiện đồ lậu là chuyện khó mà tránh khỏi.
Phân quyển đi bán, trước bọn hắn in trộm, cứ cách mấy ngày lại đẩy ra một cuốn mớ, như thế mới có thể thu được lợi nhuận tối đa.
Mà mỗi một quyển, tự nhiên là in càng nhiều càng tốt, để đến khi đám in trộm in ra cũng đừng nghĩ kiếm được tiền.
Từng có kinh nghiệm tiêu thụ « Tây Sương Ký » cùng « Mẫu Đơn Đình », Đường Ninh đại khái có thể đánh giá ra quan hệ cung cầu tương đối chính xác.
Biện pháp tốt nhất tự nhiên là trao quyền cho những kẻ buôn bản in trộm kia, nhưng thời đại này không có luật bảo hộ bản quyền, rõ ràng không tốn tiền là có thể có được đồ vật, đồ đần mới muốn mất tiền đi mua.
"Cái gì?" Đường Yêu Yêu nghe thế cũng tỉnh táo lại, vỗ vỗ bàn, giận dữ nói: "Ai dám in trộm sách của chúng ta, ta đi đập cửa tiệm bọn hắn!"
"Tỉnh táo một chút. . ." Đường Ninh đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của nàng, nói ra: "Bạo lực không giải quyết được vấn đề, ngươi đập cửa hàng bọn hắn, bọn hắn vẫn sẽ in trộm, trừ phi. . ."
"Trừ phi cái gì?"
"Được rồi." Đường Ninh khoát tay áo, bảo vệ bản quyền ở cổ đại cũng không phải không có, nhưng hắn không có thực lực này, cũng không muốn đi liều lĩnh vào chuyện này.
Tiệm sách đồ lậu ở kinh sư nhiều không kể xiết, muốn kiếm được lợi ích từ bọn hắn, không khác gì đoạt thức ăn trước miệng cọp, trừ phi chính ngươi cũng là một con hổ, hoặc là có một con hổ nguyện ý giúp ngươi.
Đường Ninh không phải lão hổ, cũng không gặp được một lão hổ khác.
Tình Nhi từ bên ngoài chạy vào, đặt một vật lên bàn, nói ra: "Cô gia, có một phong thiệp mời."
"Thiệp mời, ai đưa tới?"
Tình Nhi lắc đầu, nói ra: "Không biết, là nha dịch ở cửa ra vào đưa tới, cô gia mở ra xem là biết."
Đường Ninh mở ra thiệp mời, một lát sau, nhỏ giọng nói: "Xế chiều ngày mai, Thiên Nhiên Cư, Khang Vương mời yến?"
Tiêu Giác từ bên ngoài đi tới, hỏi: "Khang Vương cũng mời ngươi à, có đi hay không?"
"Đi." Đường Ninh nhẹ gật đầu, nói ra: "Vì sao lại không đi?"
Mặc dù hắn và Khang Vương không ở trên cùng một con thuyền, nhưng lại đứng cùng một chiến tuyến, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, bọn hắn có cùng mục tiêu, qua lại lẫn nhau một chút cũng bình thường.
Ánh mắt của hắn một lại nhìn về phía Tiêu Giác, nói ra: "Ngươi tới rất đúng lúc, gọi thêm mấy người của ngươi đến, giúp ta dọn nhà. . ."
Đường Ninh muốn chuyển đồ cũng không nhiều, mấy cái rương lớn là xong.
Tòa nhà đã sửa xong, hắn còn chưa kịp thuê nha hoàn với hạ nhân, Tiểu Ý tạm thời sẽ không qua đó, Tam thúc và Tam thẩm đã mua một khu nhà nhỏ ở gần đó, Tiểu Như đã chuyển qua đó ở cùng bọn họ, cho nên, trước khi thành thân, tòa nhà lớn như vậy, cũng chỉ có Đường Ninh và Tiểu Tiểu cùng lão khất cái ở thôi.
Có sư phụ tiện nghi của Tiểu Tiểu ở đó, hộ viện gì đó thì cũng không cần mời, hắn vô cùng yên tâm.
Đêm đã khuya, Đường Ninh nằm trên giường lớn, đang ngủ say.
Cùng một thời gian, trong Hồng Tụ các, trong gian phòng nào đó lầu hai, một bóng người lật qua lật lại, lăn lộn khó ngủ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất