Chương 9
Tôi lập tức hiểu ra.
Anh ta đang cố tình gây sự với Thẩm Bách.
Giống như mạng sống của chúng tôi, chỉ là trò giải trí cho họ mà thôi.
Xung quanh toàn là những ánh mắt chờ xem kịch vui.
Chợ đen quyền anh, nơi không ai coi trọng sinh mạng, chẳng ai để tâm đến việc võ sĩ có sống hay chết.
Tôi thấy chủ sàn bước đến bên Thẩm Bách, nói điều gì đó với anh ta.
Biểu cảm Thẩm Bách bình thản, không chút phản ứng.
Tôi muốn cầu xin anh — đừng đồng ý.
Nhưng anh thậm chí còn không nhướng mày.
Thẩm Bách ném cây gậy chống đi, cởi phăng áo ngoài, rồi nhặt dải vải trên ghế dài lên quấn quanh lòng bàn tay.
Góc mắt thoáng liếc, hình như anh lại nhìn về phía tôi một lần nữa.
Nhưng thực ra không phải nhìn tôi.
Là nhìn Cố Thư Hoài — người đang ghì chặt tôi bên cạnh.
Ánh mắt anh rất lạnh, lạnh đến mức giữa cái nơi quyền cước và máu tanh hỗn loạn này, tôi vẫn cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra đẫm cả lưng.
Anh đeo găng quyền anh vào, bước lên sàn đấu.
Khi đi, những đường gân nổi rõ ở thái dương và cổ liên tục giật nhẹ.
Đó là biểu hiện của việc Thẩm Bách đang cố chịu đựng đau đớn.
Tôi không thể kiềm chế được nữa.
Vội vàng kéo tay Cố Thư Hoài, giọng nói có chút hoảng loạn:
"Quá tàn khốc rồi, em không muốn xem nữa, Thư Hoài, em muốn trở về trường. "
Cố Thư Hoài cúi mắt xuống.
Trong ánh mắt anh ta lóe lên thứ lửa kỳ lạ, phản chiếu chính gương mặt tái nhợt của tôi.
"Em không ngoan nữa rồi, Giai Niên. "
Tôi giống như bị bóp chặt cổ họng, nghẹn ngào không thở nổi.