Chương 12: The Smell of Blood - Mùi Máu Tanh
Trước mặt Sunny, chướng ngại vật kia đang nhìn xuống, tránh né ánh mắt cậu.
Tay Hero đặt trên chuôi kiếm.
Vẫn như mọi khi, cậu nô lệ trẻ không tài nào đoán được Hero đang nghĩ gì.
Sự mập mờ này khiến Sunny không khỏi lo lắng.
Cuối cùng, sau một hồi lâu, người lính mới cất tiếng:
“Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi.”
Cả Sunny và Scholar đều nín thở, dán mắt vào anh ta.
“Vâng?”
“Anh nói một trong ba chúng ta phải hy sinh để cứu hai người còn lại. Vậy tại sao lại là cậu ta? Theo những gì tôi thấy, anh mới là người gần đất xa trời hơn chứ.”
‘Câu hỏi hay! Tôi cũng định hỏi thế.’
Sunny liếc nhìn gã nô lệ già, cố nén một nụ cười chế giễu.
Nhưng đáng tiếc, Scholar đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.
“Trước cuộc tấn công đầu tiên, cậu ta đã bị đánh roi đến chảy máu. Trong cuộc tấn công, cậu ấy lại bị máu của một nô lệ khác làm ướt hết cả người. Áo choàng của cậu ta cũng thấm đẫm máu khi chủ cũ chết. Thằng bé sặc mùi máu tanh. Giữ cậu ta bên mình chỉ thêm nguy hiểm. Vì thế, cậu ấy là lựa chọn thích hợp nhất.”
Nụ cười của Sunny tắt ngấm.
‘Chết tiệt, cái đầu của gã này đúng là không phải dạng vừa!’
Lý lẽ của Scholar nghe có lý đến đáng sợ.
Hero lắng nghe, vẻ mặt tối sầm lại theo từng lời. Cuối cùng, anh nhìn Sunny, ánh mắt ánh lên vẻ nguy hiểm.
“Đúng là vậy.”
Cổ họng Sunny bỗng khô khốc. Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Cậu căng thẳng, sẵn sàng nghênh chiến…
Nhưng ngay lúc đó, Hero mỉm cười.
“Lý lẽ của anh gần như không thể bác bỏ,” anh nói, tay rút kiếm. “Nhưng anh đã bỏ qua một điều.”
Scholar nhướn mày, cố che giấu sự bối rối.
“Điều gì?”
Người lính trẻ quay phắt sang nhìn hắn, nụ cười đã biến mất. Khuôn mặt anh toát ra sát khí nồng đậm.
“Là vì tôi biết anh là ai, thưa ngài. Tôi biết anh đã làm những gì và tại sao lại trở thành nô lệ. Chỉ cần một trong những tội ác kinh tởm mà anh gây ra thôi cũng đủ để tôi muốn giết anh rồi. Vậy nên nếu có ai trong chúng ta đáng phải hy sinh… thì đó chính là anh.”
Mắt Scholar trợn ngược.
“Nhưng… nhưng mùi máu!”
“Đừng lo chuyện đó. Tôi sẽ khiến anh chảy máu đủ để át đi bất cứ mùi máu nào còn sót lại trên người thằng bé.”
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Sunny gần như không kịp phản ứng.
Hero lao tới với tốc độ phi thường.
Chỉ một khắc sau, Scholar đã gào thét dưới đất, chân bị gãy bởi một cú đánh bằng sống kiếm của người lính trẻ.
Không để hắn kịp hồi phục, Hero giẫm mạnh lên chân còn lại, tiếng xương gãy răng rắc vang lên ghê rợn. Tiếng thét của Scholar biến thành tiếng rên rỉ đau đớn.
Chỉ vậy thôi, Scholar đã bị hạ đo ván.
Sự tàn bạo trong hành động của Hero trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài lịch thiệp thường ngày của anh, khiến Sunny cảm thấy máu trong người như đóng băng.
Thật… đáng sợ.
Người lính nhìn cậu với vẻ mặt bình thản, giọng điềm tĩnh:
“Đợi tôi ở đây.”
Nói rồi, anh ta lôi xềnh xệch gã nô lệ già xuống con đường, khuất dần sau một tảng đá lớn.
Vài phút sau, những tiếng la hét kinh hoàng vọng lại trong gió.
Sunny đứng một mình, run rẩy.
‘Chết tiệt! Chuyện này… thật quá sức chịu đựng!’
Cậu vẫn không thể tin được Scholar lại chết đột ngột như vậy. Lại còn quá tàn nhẫn nữa.
Một lúc sau, Hero trở lại, cứ như thể không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng chính sự bình thản đó lại khiến Sunny bất an hơn cả.
Sau khi lục lọi đồ đạc trong ba lô của Scholar và vứt bớt củi, người lính trẻ khoác nó lên vai rồi nói một cách tự nhiên:
“Đi thôi. Chúng ta phải nhanh lên.”
Không biết nói gì, Sunny gật đầu và bước tiếp.
Giờ chỉ còn lại hai người họ.
Thật nực cười, nhưng Sunny bỗng thấy cô đơn đến lạ.
Đi trên con đường đá dễ dàng hơn nhiều so với leo vách núi. Cậu thậm chí còn có thời gian để suy nghĩ vẩn vơ. Một nỗi u sầu kỳ lạ xâm chiếm lấy Sunny… cậu mơ hồ cảm thấy rằng hồi kết của cơn ác mộng này, dù là gì đi nữa, cũng không còn xa nữa.
Họ đi trong im lặng một lúc thì Hero lên tiếng:
“Đừng cảm thấy tội lỗi về chuyện vừa rồi. Không phải lỗi của cậu. Quyết định là của tôi, và chỉ mình tôi thôi.”
Người lính trẻ đi trước vài bước, Sunny không nhìn rõ mặt anh ta.
“Hơn nữa, nếu cậu biết những tội ác mà hắn đã gây ra… Thôi, tốt hơn là cậu đừng nên biết. Cứ tin tôi đi, giết hắn là thay trời hành đạo.”
‘Không biết ai mới là người đang cảm thấy tội lỗi đây.’
Bọn họ… lúc nào cũng cố gắng biện minh cho hành động của mình, khát khao duy trì ảo tưởng về sự chính nghĩa ngay cả khi làm những chuyện tồi tệ nhất. Sunny ghét cái sự giả tạo đó.
Không thấy Sunny đáp lời, Hero khẽ cười.
“Cậu không thích nói chuyện, đúng không? Thôi được thôi. Im lặng là vàng.”
Họ không nói thêm lời nào nữa, chìm đắm trong thế giới riêng.
Mặt trời dần xuống núi, nhuộm cả không gian thành một màu đỏ thẫm.
Ở độ cao này, không khí trong lành và mát lạnh, luồn qua những tia nắng đỏ rực.
Dưới chân họ, biển mây đỏ sậm trôi lững lờ trên các ngọn núi.
Các vì sao và mặt trăng bắt đầu lấp ló trên bầu trời đỏ như máu.
Một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Tuy nhiên, Sunny chỉ nghĩ đến việc trời sẽ lạnh đến mức nào khi mặt trời lặn hẳn.
Trước khi điều đó xảy ra, Hero đã tìm được một chỗ trú ẩn.
Không xa con đường là một khe hở hẹp dẫn vào sườn núi, khuất sau vài tảng đá lớn.
Mừng vì sắp được tránh khỏi cơn gió lạnh thấu xương, họ men theo khe hở và tìm thấy một cái hang nhỏ, kín đáo.
Sunny định lấy củi ra đốt, nhưng Hero lắc đầu ngăn lại.
“Hôm nay chúng ta sẽ ngủ chay. Quái vật ở rất gần đây.”
Ngủ trong hang mà không có lửa ấm áp quả thật không dễ chịu chút nào, nhưng ít nhất họ cũng không đến nỗi chết cóng.
Dù sao thì, lựa chọn kia còn đáng sợ hơn nhiều.
Sunny ngồi xuống, tựa lưng vào vách hang.
Hero ngồi đối diện, vẻ mặt mệt mỏi và trầm tư.
Rõ ràng là anh ta đang có tâm sự. Ít nhất, Sunny có thể nhận ra điều đó qua việc hôm nay là lần đầu tiên người lính trẻ bỏ bê việc lau chùi thanh kiếm sau khi hạ trại.
Chẳng mấy chốc, mặt trời lặn, cái hang nhỏ chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Dĩ nhiên, Sunny vẫn có thể nhìn rõ; còn Hero thì giờ đã hoàn toàn mù tịt.
Trong bóng tối, khuôn mặt tuấn tú của Hero trông vừa cao quý, lại vừa mang vẻ ưu tư khó tả.
Sunny lặng lẽ quan sát anh ta, không dám chợp mắt.
Một lúc sau, Hero bất chợt lên tiếng, giọng trầm thấp:
“Cậu biết không, lạ thật đấy. Bình thường tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của người khác ngay cả trong bóng tối tuyệt đối. Nhưng với cậu thì chẳng có gì cả. Cậu cứ như một phần của bóng tối vậy.”
Đáp lại anh chỉ là sự im lặng, và Hero mỉm cười.
“Cậu ngủ rồi à?”
Câu hỏi vang vọng trong bóng tối.
Sunny, người trước giờ hiếm khi nói chuyện với Hero, trừ khi thực sự cần thiết, và ngay cả lúc đó cũng chỉ dùng vài từ ngắn gọn nhất có thể, bỗng cảm thấy giữa họ có một sự thân mật kỳ lạ.
Có lẽ chính bóng tối đã cho cậu thêm dũng khí.
Vả lại, đây cũng là một dịp đặc biệt.
“Tại sao?” Sunny hỏi.
“Anh định đợi tôi ngủ rồi giết tôi à? Hay anh sẽ làm chuyện đó vào buổi sáng?”