Chương 1
Sau khi trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi. Mở cửa, bật đèn, cho thức ăn, rồi nằm dài trên ghế sofa, tôi cứ ngẩn người nhìn trần nhà.
Một mối tình năm năm đi đến hồi kết, rốt cuộc là lỗi của ai? Nhưng suy xét kỹ lại một hồi, không ai có lỗi cả.
Trên điện thoại, Trần Sinh gửi tin nhắn đến:
【Tiểu Lê, chúng ta hãy bình tĩnh một tháng.】
Tôi chợt nhớ lại, lần đầu tiên anh ấy tỏ tình và tặng hoa cho tôi, tai anh ấy đỏ bừng, "Tiểu Lê, anh sẽ đợi em một tháng để suy nghĩ."
Thị lực dần mờ đi, tôi đưa tay che mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Thôi bỏ đi.
【Cứ như vậy đi.】
...
Thật kỳ lạ. Tôi ngủ không ngon giấc.
Tôi biết chia tay ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ, nhưng cứ chốc chốc lại có tiếng sấm sét bên tai trái rồi lại bên tai phải thì thật hiếm gặp.
"Sao hôm nay bố không về?"
"Bố bố bố cái đầu của mày ấy! Không thấy mẹ đang khóc à? Lần nào mẹ khóc thì bố cũng không có nhà."
"Bố sợ mẹ khóc nên không dám về à?"
"Đồ ngốc, điều đó có nghĩa là chúng ta sắp có bố mới rồi!"
Một con mèo và một con chó đang công khai chỉ trích Trần Sinh ngay bên tai tôi.
Tôi đột ngột ngồi dậy. Tôi đột ngột tỉnh lại. Con mèo và con chó của tôi đang nói chuyện.
Con mèo nhỏ của tôi là một con mèo bò sữa, được "mua" với giá 0 đồng - nghĩa là nhặt được từ bụi cỏ dưới lầu.
Mọi người đều biết, ý nghĩa của một con mèo nhỏ là nhanh tay thì còn, chậm tay thì mất. Khi nhặt được, Hoa Hoa vẫn còn là một con mèo nhỏ xíu, vẫn dũng cảm rít lên "xì xì" khi đối diện với tôi, một con quái vật khổng lồ.
Cho đến khi tôi nhét núm vú giả vào miệng nó.
"Xì" biến thành "meo meo".
Nó trở thành một thành viên trong gia đình, tôi đặt tên cho nó là "Khương Hoa Hoa".
Còn con chó nhỏ của tôi là một con Samoyed bông xù thuần chủng mua từ tiệm thú cưng, tên là "Khương Tiểu Tiểu".
Ban đầu, tôi mua nó về là để Hoa Hoa không buồn chán khi tôi đi làm. Tôi lại không muốn nuôi thêm một con mèo để Hoa Hoa không nghĩ rằng tôi không còn yêu nó, nghĩ tới nghĩ lui tôi mới chọn Tiểu Tiểu.
Tôi ngồi yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn chúng, nghi ngờ mình bị ảo giác. Hoa Hoa "meo meo" một tiếng, kiêu hãnh dựng đuôi lên, ngay lập tức cách tôi ba mét.
"Mày lại gần mẹ đi."
Tiểu Tiểu bất mãn: "Sao lại là tao?"
"Bảo mày đi thì đi đi."
Miệng chúng rõ ràng không mở, nhưng tôi lại có thể nghe rõ mồn một. Tiểu Tiểu do dự đi đến bên cạnh tôi, liếm tay tôi một cái, đôi mắt nhỏ như hạt đậu lén lút nhìn tôi. Thấy tôi không có phản ứng, nó thở phào nhẹ nhõm.
"Sợ chết đi được, cứ tưởng mẹ nghe thấy chúng mình nói chuyện."
Tôi nắm chặt đệm ghế sofa. Thật sự có thể nghe thấy.
Tiểu Tiểu vui vẻ vẫy đuôi. Tôi cứng đờ đặt tay lên đầu con chó, hai cái tai nhỏ của Tiểu Tiểu lập tức cụp xuống.
Tôi gượng cười. Dù sao cũng là con của mình, nghe thấy thì nghe thấy thôi. Tôi đứng dậy, bình tĩnh thêm thức ăn cho chúng. Tiểu Tiểu vặn vẹo cái mông vui vẻ đi theo tôi.
"Sao mẹ lại biết tao đói rồi nhỉ?"
Hoa Hoa khinh thường: "Vì mẹ biết mày là một thùng cơm."
Tay tôi run lên. Tiểu Tiểu: "Sao mẹ lại giống dì căng tin làm rơi cơm vậy!"
Hoa Hoa nhảy lên, cho Tiểu Tiểu một cú đấm, "Mày nên giảm cân đi."
Một lúc sau. Hoa Hoa giận dữ.
"Đừng có thò cái mõm chó của mày vào bát của tao!"