Chương 45: Dần dần thay đổi (1)
Nghĩ đến điều này, Sở Qua cảm thấy mình có thêm việc phải làm, cũng không thể cả đời giam mình trong phòng mà đánh máy được.
Ví như những cuộc tụ họp vốn dĩ muốn thoái thác kia, bao gồm những cuộc gặp gỡ của hiệp hội tác giả trên mạng, các cuộc tụ họp nhỏ của những tay viết lách cùng thành thị, và cả các cuộc họp lớp v. . v... nói không chừng cũng nên đi một chút.
Cũng giống như nghề nghiệp của Lâm Vũ Dương, càng phải giao tiếp nhiều, không chừng có thể bất ngờ biết được tình trạng siêu hiện thực nào đó.
Cũng không phải là hứng thú với việc người khác phải chăng là có năng lượng đặc thù... mà là nếu muốn biết manh mối vì sao Thu Vô Tế đến đây được chính xác là phải ra ngoài mà tìm, nếu không chỉ dựa vào bản thân ngồi trước máy tính mà gõ chữ như thế, vĩnh viễn cũng đừng mong tìm ra được.
Sở Qua càng nghĩ càng cảm thấy nhức dái, đúng là không thích giao tiếp một chút nào cả, trước kia những điều như vậy, hắn đều từ chối sạch sẽ, quả thực là... ngoại trừ tác phẩm bị đảo lộn, sinh hoạt chẳng lẽ cũng triệt để thay đổi rồi sao?
Thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ im lặng của Thu Vô Tế dọn dẹp bát đũa đi rửa chén kia, cái dái vốn dĩ đang nhức của hắn dường như lần nữa được một bàn tay nhỏ vuốt qua, trong nháy mắt không còn đau nữa.
Người tu tiên tốt là ở chỗ, nàng rửa chén cũng chỉ rửa trong một giây, những người khác mà nói, nếu nam nữ cùng thuê phòng, người nữ nấu cơm, thì người nam nhất định phải rửa chén, cái sự chia sẻ bình thường này nàng đều không cần, việc này so với xuống tiệm ăn còn dễ chịu hơn, vừa ăn ngon, vừa vệ sinh, lại rất thuận tiện, lại còn vừa lòng đẹp mắt có người đẹp mặc vớ đen mang giày cao gót cho ngươi xem.
Về mặt tâm lý còn đặc biệt cảm thấy sảng khoái, vị này ở thế giới của mình là một tuyệt đại cao thủ mà người người kính trọng, ở nơi đây lại là một cô dâu nhỏ vừa nấu cơm vừa rửa chén. Sở Qua hiểu rõ Thu Vô Tế cũng chưa chắc vì tiền thuê nhà mà thay đổi đến như vậy, nàng tuyệt đối là do đã gây nhiễu loạn tác phẩm của hắn mà cảm thấy áy náy nên cố ý muốn bù đắp lại.
Vì điều đó, hắn làm ra một số thay đổi thì đã sao đâu?
Điều thứ nhất: Luyện tập.
Sau bữa ăn hắn lại đánh thêm một chương, đến 9 giờ tiêu hóa cũng gần hết, Sở Qua liền bước lên máy chạy bộ.
Máy chạy bộ là có sẵn, là do một ngày nọ trong lúc Sở Qua quyết tâm rèn luyện thân thể đã nén đau thương mà mua, mà trước đó căn bản là không thể nhận ra thứ đồ chơi này chính là máy chạy bộ- phía trên nó chất đầy các loại đồ đạc linh tinh, giống y như một cái xe kéo hàng vậy.
Dựa theo cách nói của Trương Kỳ Nhân, Sở ca cái máy chạy bộ này của ngài dùng rất tốt a, để được rất nhiều đồ.
Chỉ riêng việc dọn tất cả đồ vật xuống, lại là ngày nắng nóng, hắn đổ mồ hôi cả người. Chạy bộ thì chỉ dùng tốc độ 8 km trên giờ mà thôi, thật mất mặt, chạy chưa đến mười phút thì như con chó nhảy xuống không kịp, đứng bên cạnh chiếc máy chống đầu gối mà hít thở.
Thu Vô Tế lười biếng dựa người trên ghế sô pha đọc sách, ánh mắt nghiêng nghiêng cảm thấy khó hiểu mà thở dài.
Sở Qua rất muốn đập đầu chết tại chỗ.
"Cái pháp bảo chạy bộ này của các ngươi cũng rất có sáng kiến." Thu Vô Tế ung dung thu hồi ánh mắt: "Chính là thiếu một chút hạn chế, có cần bản tọa tăng thêm lồng cách ly bên ngoài cho nó không, chạy không đến thời gian đã định sẽ không ra được? Cảm thấy như vậy sẽ có hiệu quả hơn một chút."
"Ngươi tưởng ta là Hoàng Bột sao?" Sở Qua nghỉ ngơi trong giây lát, cảm thấy khôi phục rất nhanh, lại tự tin nói: "Đây chỉ là kết quả do quá lâu không rèn luyện mà thôi, nếu như kiên trì, càng ngày sẽ càng lâu! Lúc còn học đại học ta dù gì cũng có thể chạy Ma-ra-tông..."
Kiên trì... Thu Vô Tế nhếch miệng, cứ xem trước đó ngươi đã xem nó như xe chứa đồ vật mà dùng, thì đã hiểu rõ cái kiên trì mà ngươi nói là cái gì, trách không được viết ra một nữ nhân vật chính kiên nghị vô cùng, hóa ra là do bản thân làm không được liền ảo tưởng ở trong sách sao... tựa như chính bản thân hắn chưa từng có được cô gái nào vậy.
Đang nghĩ như vậy, đã nhìn thấy Sở Qua nằm sấp xuống, hai tay chống xuống đất.
Thu Vô Tế tránh ra mấy thước, ánh mắt cảnh giác: "Đây là cái tư thế hèn mọn gì thế?"
"Đây gọi là hít đất, lão thái thái như ngươi thì biết cái gì?" Sở Qua bắt đầu hì hục hít đất.
Thu Vô Tế nhìn thế nào cũng đều cảm thấy tư thế này rất giống cái loại đó... thế giới này đúng là kỳ quái a, từ trạng thái thay đổi của thân thể mà nhìn thì giống như đang rèn luyện bắp thịt, nhưng tại sao lại phải dùng cái tư thế giống như đang làm cái chuyện đó vậy...