Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài Rồi Phải Làm Sao Đây? (Dịch)

Chương 47: Thủy Tùy Thiên Khứ (1)

Chương 47: Thủy Tùy Thiên Khứ (1)


Hôm sau trời vừa sáng, Sở Qua giới thiệu với Thu Vô Tế lúc này đang ngồi trên sô pha: "Phòng của ngươi có điều khiển từ xa của máy điều hòa, đúng rồi, cách dùng giống như cái điều khiển từ xa của ti vi kia, nếu cảm thấy nóng có thể mở, không cần vụng trộm mà chạy đi tắm."
"Ừm, ừm ừm." ánh mắt Thu Vô Tế rời rạc ngồi tại đó, nhìn chiếc áo ngủ Sở Qua cởi ra treo trên ghế sô pha.
Hắn nói là muốn chạy bộ nên mới cởi áo ngủ ra.
Đồ dê xồm.
Cơ bắp thì lỏng lỏng lẽo lẽo, khó coi chết đi được.
"Bíp..." Sở Qua bước lên máy chạy bộ, còn chưa kịp khởi động, thì đã cảm thấy nhức mỏi cả người, chân cũng bước không nổi.
"Hôm nay không tập nữa có được hay không?" Sở Qua thử hỏi dò.
Thu Vô Tế liếc xéo hắn: "Đây chính là nguyên nhân khiến cho pháp bảo chạy bộ của ngươi biến thành pháp bảo trữ vật hay sao?"
Sở Qua: "..."
"Đã lâu không có rèn luyện, bỗng nhiên ngày hôm qua bắt đầu khởi động, nên mới như vậy." Thu Vô Tế nói: "Hôm qua lúc mới luyện xong, nếu có thể xoa bóp để đả thông kinh mạch, sẽ tốt hơn một chút, nhưng ngươi đã trực tiếp đi tắm rửa luôn."
Sở Qua đau đến nỗi thật sự không cách nào kiên trì tiếp, chỉ có thể nói: "Vậy bây giờ còn cứu được không?"
Thu Vô Tế nhìn cái thân trần của hắn, ánh mắt lấp lóe.
Đương nhiên là có, bản thân có thể giúp hắn lưu thông máu để hóa ứ đọng sẽ không có việc gì, dưới sự trị liệu của tiên pháp đau nhức gì đều sẽ không còn.
Nhưng nói đến chuyện này, có một vấn đề khiến cho người ta rất buồn nôn. Thu Vô Tế nghiến răng, nói ra từng chữ: "Tại sao tiên thuật gì của ta cũng đều có hiệu lực dù đã cách không, chỉ duy nhất là chữa thương thì không được? Ngươi giải thích cho ta xem."
Sở Qua chuyển động con ngươi, từng bước một lui về sau.
Cái này còn cần giải thích sao?
Ngươi không thấy nam nhân vật chính trên ti vi chữa thương cho nam nhân thì có thể để nguyên quần áo, nhưng chữa thương cho nữ nhân thì nhất định phải thoát y sao?
Bọn chúng ta những tay viết lách, viết ra sách cũng y như vậy, những cái khác đều có thể sử dụng cách không, để biểu thị rõ đặc thù của tiên gia, duy chỉ có chữa thương là không được, càng sáp lại gần càng tốt, phải cởi càng tốt... nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma, ngươi phải tin đều đó.
Thu Vô Tế nhìn đức tính đó của hắn liền hiểu rõ là tình huống gì, nghiêm mặt nói: "Đi viết bổ sung vào, ta biết cái này có thể sửa đổi."
"Muốn đổi cũng phải thể hiện phía sau chính văn, cái thứ đồ chơi này cũng không có viết bên trong chỗ thiết lập đại cương, nên không có chỗ để đổi."
"Nói cách khác, bây giờ ta chữa thương cho ngươi, nhất định sẽ phải đụng vào ngươi sao?"
"Dường như là như vậy..."
"Vậy ngươi tự mà chữa lấy." Thu Vô Tế cười lạnh đứng dậy: "Đau chết ngươi cũng được."
"À à chờ một chút." Sở Qua ngẩng mặt nghiêm túc nói: "Ta tu hành cũng vì muốn sớm một chút làm rõ bí mật, tại sao ngươi có thể xuyên thẳng đến đây, sớm một ngày sẽ tốt một ngày... Đau nhức này nếu kéo dài thêm mấy ngày thì ngươi lại về đó, lượt đi lượt đến như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian..."
Thu Vô Tế tức giận nhìn hắn.
"Bất quá chỉ là chữa thương mà thôi, tấm lòng rộng mở..."
"Ngươi cũng không đến mức không thể động đậy, nếu không người khác làm sao rèn luyện? Muốn dao động bổn tọa sao, cút!"
Thu Vô Tế một cước đạp tới, Sở Qua sớm đã chạy trốn, leo lên máy chạy bộ.
Đau nhức đương nhiên còn có thể chạy được a, nếu không thì người khác làm sao chạy... quả nhiên muốn dao động lão thái thái cũng không dễ dàng như vậy.
Thu Vô Tế nhìn cái mình trần của hắn, lại lần nữa bĩu môi, lặng lẽ đưa tay quơ lấy chiếc áo ngủ Sở Qua đặt trên ghế sô pha kia, ngấm ngầm sử dụng pháp thuật đổi hình mặt cười của bé gái trên ngực áo của hắn thành hình mặt khóc.
Ừm, lúc này nhìn có vẻ không giống, đã thuận mắt hơn nhiều.
Thu Vô Tế thần thanh khí sảng, lặng lẽ trả áo ngủ trở về, rồi vào phòng bếp làm điểm tâm.
Cử sáng rất đơn giản, chỉ là một bát cháo cộng với trứng rán, Thu Vô Tế nghĩ là bản thân mình nên xem qua một chút sách dạy nấu ăn của thế giới này, nếu không dường như sẽ bỏ lỡ không ít cái hay?
Tính tình của người tu tiên vốn dĩ không màng danh lợi, vốn dĩ lúc đầu nàng cũng không có ý nghĩ nhất định phải ra ngoài để hiểu rõ mọi thứ, nhưng Sở Qua lại rất để tâm đến điều này, cảm thấy nàng hiểu biết quá chậm, từ đầu tới cuối cũng chỉ giới hạn trong một gian phòng mà thôi. Nhưng bản thân Thu Vô Tế lại không cảm thấy như vậy, nàng cảm thấy quang cảnh trong một gian phòng còn chưa tìm hiểu hết, thì nói gì đến một thế giới?
Tuổi thọ của nàng rất dài, vẫn còn kịp.
Nói không chừng mấy chục năm sau, nhìn bộ tóc trắng tinh của Sở Qua, sẽ có niềm vui thú khác.
Thu Vô Tế sớm đã coi nhẹ sinh lão bệnh tử, nghĩ như vậy vốn dĩ rất bình thường, nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi thì bỗng nhiên có chút nhíu mày...
Cảm thấy nếu hắn chết già rồi, dường như cũng không được tốt cho lắm.
Ừm, nhất định là vì Sáng Thế Phụ Thần không thể chết. Thôi thì sớm dạy hắn tu hành vậy. ...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất