Chương 5
Một lần nữa đặt chân đến Tháp Linh Lung, thân phận ta không còn là phạm nhân.
Lũ thái giám không dám kéo giật tay chân ta nữa, mà cẩn trọng đỡ ta từng bước đi vào.
Ta dựa vào ký ức, chỉ vào góc tường phòng tra tấn, bảo bọn họ hái lá cỏ mọc sát vách.
Trong ánh lửa bập bùng, hình bóng lờ mờ ở góc phòng càng lúc càng rõ, ta ngẩng đầu nhìn về phía nhà giam bên cạnh.
"Nơi đó, sát tường cũng có thể có. Các ngươi dìu bản cung qua đó."
Lũ thái giám đưa mắt nhìn nhau, do dự.
"Nương nương, trong đó giam giữ trọng phạm của triều đình, không có thánh chỉ, người không thể tùy tiện vào."
"Ý các ngươi là cứ để Bệ hạ bị bệnh tật giày vò như vậy?"
"Được, nếu thế thì bản cung sẽ bẩm rõ với Bệ hạ, nói chính các ngươi trì hoãn việc chữa bệnh của người."
Vài câu của ta khiến tên tổng quản dẫn đầu hoảng sợ, vội vàng lấy ra chìa khóa ngục bên cạnh.
"Nương nương nói phải lắm, nô tài sẽ lập tức dẫn người vào."
Mùi máu tanh trong ngục kế bên còn nồng nặc hơn phòng giam trước kia của ta.
Khi được đỡ vào trong, ánh mắt ta theo ánh lửa lần tìm hình bóng mơ hồ ở góc tường.
Người ấy chính là Hách Vân Liên, vị Tướng quân trấn thủ phía Tây từng phò tá Tiêu Lâm lên ngôi, tuổi trẻ tài cao, lập nhiều chiến công hiển hách.
Năm đó cũng chính hắn chờ ở ngoài cốc, đón ta và Tiêu Lâm về Nam Sở, suốt dọc đường liều mình hộ tống.
Thế nhưng sau khi Tiêu Lâm lên ngôi, lại chỉ tin kẻ thân cận, trọng dụng cha của Thẩm Ngọc Như – Thẩm Bình Chương, mặc cho ông ta tàn sát bách quan trung nghĩa.
Hách Vân Liên từng can gián, liền bị tống vào ngục này.
Suốt bao đêm dài, ta và hắn chỉ cách nhau một bức tường, cùng chịu cực hình.
Giờ nghĩ lại, có lẽ là ý trời.
Có vẻ như nhận ra ta đang tìm mình, Hách Vân Liên mở miệng hành lễ.
Giọng hắn khàn đục nặng nề, chẳng còn vang vọng sáng rõ như xưa.
"Thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương."
Ta khẽ gật đầu, sai thái giám đi nhổ cỏ ở góc phòng.
Nhân lúc đó, ta lặng lẽ tiến gần Hách Vân Liên, giấu một chiếc trâm bạc mảnh vào tay áo hắn.
"Hách tướng quân, bảo trọng."
Hắn khẽ chấn động, cúi đầu đáp nhỏ.
"Thần tạ ơn nương nương."
Trở về cung Cẩm An, ngự y bốc thuốc theo đơn phương ta đọc.
Tiêu Lâm vừa uống chưa hết một chén trà, chân mày đã giãn ra, cơn đau vơi đi rõ rệt.
Mấy năm rồi, hắn mới lại nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.
"Diễm nhi, lần này thật may có người."
"Người cũng mệt rồi, sớm về cung nghỉ ngơi đi."
Thẩm Ngọc Như giận đến run giọng.
"Bệ hạ, ngự y đã có phương thuốc, cớ sao còn dung túng cho Tống Diễm?"
"Theo thần thiếp thấy, vẫn nên nhốt nàng ta lại, tiếp tục tra khảo! Nếu không, nàng ta sẽ càng ỷ vào chút bản lĩnh mà không chịu khai ra nơi ở của Cốc Vu Y!"
Tiêu Lâm trước kia chuyện gì cũng theo nàng ta, nhưng lần này lại trái lời.
"Như nhi, trẫm nghe nói hôm nay người treo Diễm nhi lên tường thành, để dân chúng phỉ báng, lạnh cóng mấy canh giờ."
"Hình phạt thế là đủ rồi, đêm nay tha cho nàng ấy đi."
"Người đâu, đưa Hoàng hậu nương nương hồi cung, lo liệu trị thương cẩn thận, truyền ý chỉ của trẫm, mấy hôm tới miễn cho nàng buổi vấn an các cung."