Chương 6
Ta lạnh nhạt cảm tạ hoàng ân, xoay người rời đi.
Ánh mắt vô tình liếc qua, thấy Thẩm Ngọc Như nhào vào lòng Tiêu Lâm.
Lại là một màn nũng nịu quấn quýt, e rằng đêm nay cũng không tránh khỏi giở trò với ta.
Thế nhưng nàng ta không hiểu, Tiêu Lâm chẳng phải vì tình cảm mà mềm lòng với ta.
Mà là vì hắn từng nếm qua nỗi sợ mù lòa, đã quen coi ta như ngọn đèn cứu mạng trong tuyệt vọng.
Lúc đêm sâu nhất, nơi hậu cung vốn nên chìm trong tĩnh lặng bỗng chốc rực lên ánh lửa.
Nghe tiếng bước chân hốt hoảng của cung nhân, ta nhẹ nhàng vén cửa sổ trong tẩm điện. Không lâu sau, liền thấy một bóng đen thân thủ nhanh nhẹn phóng vào.
“Quấy rầy nương nương, thật là tội của vi thần.”
“Chỉ là ngoài nơi này, vi thần không còn chỗ nào để trốn.”
Hách Vân Liên khẽ nói, nhưng đã bị ta đẩy thẳng lên giường.
“Không cần nói nữa, lên nằm yên mà trốn.”
Chẳng bao lâu sau, ánh lửa đã rọi tới ngoài tẩm điện của ta.
Một cung nữ cẩn trọng gõ cửa, rồi đẩy cửa bước vào.
“Hoàng hậu nương nương, phạm nhân từ Linh Lung Tháp đã vượt ngục trong đêm. Vì sự an toàn của các vị chủ tử trong cung, nô tỳ buộc phải dẫn theo thống lĩnh thị vệ đến lục soát.”
“Nếu có điều mạo phạm, xin nương nương lượng thứ.”
Hừ, những ngày trước đêm nào cũng bị lôi ra tra tấn, sao chẳng thấy bọn nô tài này biết mạo phạm là gì?
Nay Tiêu Lâm vừa ban chỉ bảo ta an dưỡng, thái độ của chúng lại cung kính đến lạ.
Thật đúng là đổi mặt còn nhanh hơn lật sách.
“Vào đi.”
Ta thản nhiên phẩy tay qua lò hương trên bàn, để mặc bọn họ đẩy cửa tiến vào.
Thống lĩnh thị vệ đi đầu, vừa vào trong đã nhíu mày ngửi ngửi, ngay sau đó tiếng rút kiếm vang lên sắc bén.
“Trong phòng nương nương dường như có mùi máu tanh.”
Ta chỉ lặng lẽ xoay người, chậm rãi nói với hắn:
“Bản cung ngày ngày chịu hình, khắp người đầy thương tích, trong phòng có mùi máu chẳng phải chuyện thường sao?”
“Chỉ có điều thống lĩnh dám rút kiếm trong Phượng Tảo cung này, khí thế cũng lớn quá đấy.”
Nghe ta nói thế, tên thống lĩnh vốn còn khí thế bừng bừng liền run rẩy trong thoáng chốc, như người vừa tỉnh mộng, lập tức thu kiếm lại.
“Thỉnh nương nương thứ tội!”
Hương trong phòng càng lúc càng nồng, ta dựa vào ánh đèn lờ mờ khẽ nở một nụ cười.
“Nếu đã lục soát xong rồi thì mau cút đi, đừng làm phiền bản cung nghỉ ngơi.”
Lời ta vừa dứt, thống lĩnh liền ngây ra, cúi đầu như rối gỗ, từng cử động cứng ngắc.
“Chúng thần đã lục soát qua Phượng Tảo cung, xác nhận không có dấu vết khả nghi, xin cáo lui.”
Đám thị vệ phía sau hắn cũng đồng loạt cúi đầu, cùng cung nữ lui dần ra ngoài.
Trong màn đêm tối tăm, trông vừa quái dị vừa ngoan ngoãn.