Nữ Hoàng Mù

Chương 7

Chương 7
Khi Phượng Tảo cung trở lại yên tĩnh, ta liền dùng nước trà trong ly dập tắt lò hương, rồi vén màn giường lên.
“Hách Tướng quân có thể ra được rồi.”
“Vi thần cảm tạ ơn cứu mạng của nương nương. Nếu không nhờ người ném thuốc trị thương vào trong lao, lại còn đưa cho vi thần cây trâm bạc để mở khóa, e là vi thần đã vùi xác ở Linh Lung Tháp rồi.”
Khi Hách Vân Liên nhìn ta, giọng nói mang theo chút chần chừ.
“Nương nương... đôi mắt người đã nhìn thấy được rồi sao?”
Quả nhiên là người học võ, trực giác hơn người.
Ta khẽ gật đầu, lấy một cuộn vải băng trong phòng đưa cho hắn.
“Đã khôi phục được ba phần.”
Nếu không, cũng chẳng thể thi triển được mê hồn thuật khi nãy.
Theo lẽ thường, bọn thị vệ đó hẳn phải lục tung tẩm điện của ta lên mới đúng.
May mà lúc dặn thái y sắc thuốc, ta đã viện cớ giám sát để lấy đi mấy vị dược liệu.
Chỉ sợ đám người kia phải mất một lúc lâu, sau khi bị gió lạnh thổi qua mới từ từ tỉnh lại.
Đêm dài dằng dặc, hiếm khi ta và Hách Vân Liên đều không phải chịu tra tấn ở Linh Lung Tháp, có thể ngồi xuống tĩnh tâm bàn bạc tình thế hiện tại.
Nhắc đến sự tàn nhẫn của Tiêu Lâm lúc này, Hách Vân Liên chỉ biết cười khổ.
“Thần lớn lên cùng bệ hạ, cứ tưởng hiểu rõ tính tình người, không ngờ lại thành ra như thế này.”
Hách Vân Liên là người trọng tình nghĩa, tâm tính ngay thẳng.
Ngày ta mới nhập cung đã bị Tiêu Lâm lạnh nhạt, bỏ mặc nơi thâm cung, ngay cả những bữa yến thường niên cũng để Quý phi ngồi ở ghế chính.
Chuyện đó trong mắt người ngoài là lẽ thường, chỉ có Hách Vân Liên thay ta lên tiếng.
“Hoàng hậu nương nương theo bệ hạ từ thuở hàn vi, luôn một lòng không rời. Nay các yến tiệc đều vắng bóng nàng, thực khiến người ta lạnh lòng.”
Với tính cách như vậy, có lẽ hắn được thái tử Tiêu Lâm tin tưởng, nhưng lại không thể được hoàng đế Tiêu Lâm trọng dụng.
Lời trung thì chướng tai, trong triều đình Nam Sở bây giờ, chỉ có những kẻ khéo nịnh như Tể tướng Thẩm mới nắm được quyền lớn.
Có lẽ vì khoảng cách gần, ta mới dần thấy rõ dung mạo trong sáng của Hách Vân Liên.
“Không phải quyền lực đã thay đổi tâm tính Tiêu Lâm, mà vốn dĩ hắn là như vậy.”
“Giờ Hách tướng quân định liệu thế nào?”
“Vi thần dự định dẫn mười vạn tướng sĩ doanh Hách gia rời khỏi Nam Sở, quy phục Yến vương.”
Yến vương là người nhân hậu, thuở trước trong loạn tranh đoạt ngôi vị từng giúp Tiêu Lâm không ít.
Chỉ tiếc, sau khi Tiêu Lâm đăng cơ, liền trục xuất Yến vương khỏi kinh thành, còn phái người truy sát vợ con hắn. Trong cơn thịnh nộ, Yến vương mới dấy binh làm phản.
Hách Vân Liên chọn về phe hắn, cũng nằm trong dự liệu của ta.
Mười vạn binh sĩ doanh Hách gia chỉ trung thành với một mình Hách Vân Liên, dù nay bị Tiêu Lâm chia cắt, đưa vào các doanh khác, nhưng chí khí vẫn còn.
Ta cứu Hách Vân Liên cũng vì lẽ đó.
Một ngày chưa khiến Nam Sở long trời lở đất, thay máu triều chính, thì y quán của chúng ta vẫn chẳng thể yên ổn.
“Gần đây trong cung kiểm tra nghiêm ngặt, Hách tướng quân tạm ẩn trong tẩm điện của ta. Vài hôm nữa đến lễ tế trời, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi rời cung.”
“Nhưng nếu bệ hạ đến thì sao?”
“Yên tâm, hắn sẽ không đến đâu.” Ta cười giễu cợt chính mình.
Từ ngày đại hôn đến nay, Tiêu Lâm chưa từng đặt chân vào Phượng Tảo cung một bước.
Cho nên nơi này, từ lâu đã là chốn lạnh lẽo nhất trong cung, cũng là chốn an toàn nhất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất