Chương 8
Những ngày sau đó, Tiêu Lâm luôn muốn ta kề cận bên người, mới chịu uống thuốc.
Còn Thẩm Ngọc Như lại lặng lẽ bất động, không nói thêm lời nào.
Với sự hiểu biết của ta về nàng ta, e là đang âm thầm toan tính một âm mưu mới.
Quả nhiên, đến khi Tiêu Lâm hoàn toàn hồi phục, Thẩm Ngọc Như cười duyên, nói:
“Bệ hạ, thần thiếp có một tin vui muốn báo.”
"Ồ? Như nhi mau nói xem."
Nghiêng người nép vào lòng Tiêu Lâm, Thẩm Ngọc Như liếc nhìn ta một cái đầy hàm ý.
"Vì muốn giải ưu cho bệ hạ, phụ thân ta vẫn luôn cho người tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng cũng phát hiện tung tích người trong Cốc Vu Y ở vùng ngoại ô tây bắc."
"Quả thật là chuyện mừng!" Tiêu Lâm bật cười lớn, "Vừa hay ngày mai là đại điển tế trời, e là nhờ thần minh phù hộ, muốn trẫm quét sạch dư nghiệt, vững giữ giang sơn."
Đúng lúc đó, tay ta khẽ run lên, đánh rơi bát thuốc xuống đất.
Tiêu Lâm liếc nhìn ta một cách hờ hững, giọng lơ đãng:
"Cảnh nhi không cần lo lắng, trẫm chỉ muốn mời người trong Cốc Vu Y giúp trẫm mưu tính kế sách, đối phó với quân của Yến Vương."
"Nói cho cùng, năm xưa cũng là mẫu thân ngươi cứu đôi mắt của trẫm. Nể tình xưa ấy, trẫm cũng sẽ hậu đãi họ đàng hoàng."
Từ sau khi bệnh tình thuyên giảm, Tiêu Lâm lại trở về với dáng vẻ lạnh nhạt vốn có.
Mỗi lần nhìn thấy hắn như thế — giả vờ điềm đạm, lòng dạ bạc bẽo — ta đều muốn quay lại quá khứ, tát cho bản thân mình của ba năm trước một cái thật mạnh.
Thấy sắc mặt ta không tốt, Thẩm Ngọc Như bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.
"Tống Cảnh, nói đến cũng phải cảm ơn ngươi đã chịu nhục trên tường thành hôm ấy."
"Nếu không, nhà họ Thẩm ta sao có thể lần ra tung tích của nữ tử áo xanh kia?"
"Ngày sau người trong Cốc Vu Y quy phục triều đình, được ban thưởng vinh hiển, e là ai nấy đều phải đến cảm tạ ngươi."
Ánh nắng buổi chiều nhu hòa, đôi mắt ta vẫn mờ mịt vô định, song đã bắt đầu nhìn rõ khuôn mặt của Thẩm Ngọc Như.
Quả là sắc nước hương trời, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, khó trách Tiêu Lâm mê mẩn, ân tình không giảm.
Chỉ tiếc trong cốt tủy lại toát ra vẻ ngông cuồng ngu dại.
Y hệt người cha chỉ biết nịnh bợ, chẳng hiểu thế nào là nhẫn nhịn của nàng ta.
Người trong Cốc Vu Y nếu dễ dàng bị truy lùng như thế, e là đã chẳng tồn tại suốt mấy trăm năm, trải qua bao triều đại mà vẫn an toàn đến giờ.
Ta quay đầu, giả vờ lo lắng nhìn ra cửa sổ, nơi từng bông tuyết trắng lại nhẹ nhàng bay đến.
Mười dặm băng phong, vạn dặm tuyết phủ — quả thực đẹp đẽ thuần khiết.
Chỉ là, nếu nhuộm thêm chút đỏ tươi, chẳng biết sẽ nên cảnh sắc thế nào.
Ngày đại điển tế trời, ta tìm một bộ y phục thị vệ đưa cho Hách Vân Liên, dặn chàng cứ chờ thời cơ rồi rời đi.
Hách Vân Liên nhìn ta, trong mắt đầy lo lắng.
"Bệ hạ lòng dạ độc ác, chỉ e sau này sẽ không dễ dàng tha cho nương nương. Chi bằng người theo thần cùng rời khỏi nơi này."
"Thần nhất định sẽ dốc hết sức mình, đưa người đến nơi an toàn."
Ta lắc đầu, ngắm nhìn vị thiếu niên tướng quân khí độ hơn người trước mặt.
"Hách tướng quân có lòng, nhưng ta vẫn còn chuyện chưa thể buông tay."
"Chỉ mong sau này tướng quân phò tá tân chủ, có thể khuyên người lấy nhân nghĩa làm gốc, chớ bước vào vết xe đổ của Tiêu Lâm."