Chương 11:
Vì quá lo lắng, Phương Đại Chùy đã mời tới ba vị đại phu, gần như cả con hẻm đều biết chuyện này.
Vậy nên những người ngoài không biết chuyện đều nói Phương Đại Chùy có lương tâm, đối xử với con gái riêng cũng tốt như vậy, nhưng cũng có người lén lút bàn tán, nói ông ta không sáng suốt.
“Con gái ruột thì không hỏi han, lại bám riết lấy con riêng, không biết còn tưởng Mộc Vân Châu là con ruột của ông ta.”
Người ngoài nói gì thì người nhà họ Phương không biết, họ chỉ túc trực không rời bên cạnh Mộc Vân Châu, sợ rằng nàng lại xảy ra chuyện.
Suốt cả đêm, Mộc Vân Châu chìm trong cơn ác mộng, miệng liên tục lẩm bẩm “đừng giết tôi”, giọng nói bi thương thê lương.
Vì thế, ta lại bị Phương Minh Hà mắng chửi một trận, đủ mọi lời lẽ thô tục.
“Châu Châu đã như vậy rồi, tại sao cô ta còn mặt mũi đi ngủ?
“Thấy chưa! Tôi đã nói cô ta là một kẻ tâm cơ, lòng dạ độc ác. Cha, cô ta thật sự là em gái ruột của con sao? Hay là nhầm lẫn rồi?
“Lần này cô ta mà không quỳ xuống dập đầu xin lỗi, được Châu Châu tha thứ thì tôi không tha cho cô ta đâu.”
Phương Minh Hà nói càng lúc càng lớn, sợ người ngoài không biết, mãi đến khi Phương Minh Giang nói sẽ ảnh hưởng đến Mộc Vân Châu nghỉ ngơi, hắn mới ngậm miệng lại.
Cả đêm, bọn họ đều ở trong phòng nàng, ân cần hỏi han.
Còn ta thì bị ghẻ lạnh ở một bên, ngay cả bữa tối cũng không được ăn, nói là để trừng phạt, trừng phạt ta đã không quan tâm Mộc Vân Châu.
Trời vừa hửng sáng, Mộc Vân Châu mới tỉnh lại, cả người như bị dọa sợ, nói năng lảm nhảm.
Phương Minh Xuyên an ủi hồi lâu, nàng mới lắp bắp nói: “Em muốn cứu anh ấy, nhưng những người đó đã cắt đầu anh ấy, bọn họ còn muốn giết em bịt miệng…
“Anh cả, em thật sự rất sợ.” Nàng rúc vào lòng hắn run rẩy, trông đáng thương và dễ thương.
Trong chốc lát, mọi người đều bận rộn an ủi, ai còn nỡ trách mắng nàng.
Ta tự nấu cho mình một bát mì trứng, đang ăn ngon lành thì Phương Minh Hà chạy đến, hất bát mì đi, rồi chỉ vào mũi ta mắng: “Phương Tiểu Hoa, cô thật sự ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân.
“Không nói đến anh cả anh hai, cha mẹ mệt mỏi cả đêm, cũng không thấy cô có bất kỳ biểu hiện gì, cô làm con cái kiểu gì vậy?”
Nghe thật buồn nôn, khóe miệng ta khẽ nhếch lên, đưa tay tát hắn một cái.
“Phương Minh Hà, anh có thể bớt vô liêm sỉ được không? Rõ ràng là các người tự tiện, tự mình bám lấy Mộc Vân Châu, sao đến cuối cùng lại thành lỗi của tôi?
“Trong lòng các người, Mộc Vân Châu có lẽ là một báu vật, nhưng trong lòng tôi, nàng ta còn không bằng một cọng cỏ dại.”
Trút giận xong, ta chỉ cảm thấy sảng khoái.
Trước đây ta đã quá nể mặt đám ngu ngốc này, mới tự nghi ngờ, nghi ngờ bản thân làm chưa đủ tốt, nên bọn họ mới thích Mộc Vân Châu đến vậy.
“Cốc cốc cốc.” Đang lúc giằng co, tiếng gõ cửa vang lên.
Người đến là Lâm Nương Tử, tâm phúc của Thẩm Mộ Vân.
Sau khi nghe ta kể xong tình hình, bà lập tức đưa cho ta khế ước bán thân và một tờ ngân phiếu năm mươi lạng bạc.
Chỉ nói: “Đi đi, đây là tiền bán thân, con tự xử lý cho tốt.”
Ta gật đầu, hành lễ, giọng điệu cung kính: “Đa tạ.”