Nữ Phụ Và Phản Diện HE

Chương 51

Chương 51
“Này này, đừng đi! Tinh Tinh, cậu đừng có đi mà!”
Văn Nhu vốn chỉ muốn trêu chọc chàng trai mình thích một chút, nào ngờ thấy đối phương chỉ im lặng nhìn mình, quay người đi thẳng mà không nói một lời, cô liền vội vàng hét lên.
Thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến chiếc xe motor, chỉ bước vài bước đã đi tới trước mặt Cố Tinh Nhượng, dùng đủ mọi lời hay ý đẹp để nói chuyện với anh rồi mới kéo anh quay lại.
Một đám người ở bến xe buýt không biết là đang có thiện ý hay là hóng hớt trò vui mà vây lấy xung quanh cô, Văn Nhu nhét chiếc mũ bảo hiểm mà cô đã chuẩn bị sẵn vào trong ngực Cố Tinh Nhượng.
Cố Tinh Nhượng cau mày nhìn chiếc mũ bảo hiểm trong tay, đắn đo mãi rồi mới thử cất tiếng: “Tôi thấy đi xe buýt cũng khá tiện…”
“Xe buýt bây giờ đông lắm, làm sao mà tiện bằng lái xe được. Tinh Tinh, mau lên xe đi!”
Văn Nhu ngồi trên chiếc xe motor, đội chiếc mũ bảo hiểm chỉ lộ ra đôi mắt, ánh mắt tràn đầy sự háo hức.
Khi còn ở Đế Quốc, cô thích nhất là được bay lượn tự do trên bầu trời mỗi ngày trên chiếc motor bay, mặc dù motor ở thế giới này không sánh được với motor bay, nhưng khi đạp ga lên mức tối đa thì cảm giác rất cũng rất thú vị, thậm chí còn khiến Văn Nhu lần đầu tiên sau một thời gian dài có cảm giác bay nhanh như cơn gió chớp nhoáng.
Cô yêu cái cảm giác ấy chết đi được!
Thế nhưng cô càng như vậy, trong lòng Cố Tinh Nhượng càng thêm do dự, Văn Nhu phải thúc giục mãi mới chịu ngồi lên chiếc motor.
“Nhanh lên nào, Tinh Tinh, mau ôm lấy eo tớ.”
Ôm… eo?
Cố Tinh Nhượng nhìn cô gái với vòng eo nhỏ nhắn trước mắt, gương mặt dưới chiếc mũ bảo hiểm bỗng chốc đỏ bừng, khẽ hắng giọng một tiếng: “Không cần đâu.”
“Cần đó, rất cần là đằng khác. Nếu không lát nữa cậu mà rớt xuống đất tớ sẽ đau lòng lắm đó.”
Rớt xuống đất? Ý gì đây? Cô đang chuẩn bị phóng nhanh đến cỡ nào vậy? Định bay à?
Cố Tinh Nhượng khẽ run rẩy, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Cậu đi chậm thôi, chúng ta cũng không vội…”
Còn chưa nói hết câu, đột nhiên có tiếng vo ve lọt vào tai Cố Tinh Nhượng.
“Văn Nhu, cậu…”
Biết tim của Cố Tinh Nhượng không tốt, vừa lên xe, Văn Nhu đã ngay lập tức dùng tinh thần lực tạo thành một lớp vỏ cứng để bảo vệ trái tim anh, không những có thể chăm sóc bảo vệ anh bất cứ lúc nào, kể cả có là gió giật cấp mười hai thì cũng không lo ảnh hưởng đến anh.
Vậy nên, ngay bây giờ, hãy quẩy lên đi nào!
Brum, brum, brum…
“Xuất phát!”
Giọng nói vui vẻ và phấn khích của cô gái mơ hồ vang lên từ bên trong chiếc mũ bảo hiểm, chiếc motor màu đen như một con chuột đen trực tiếp lao đi.
Cố Tinh Nhượng chưa kịp chuẩn bị gì cả, đột nhiên bị ngửa về phía sau, suýt chút nữa thì bị rơi ra ngoài.
Cả quãng đường sau đó về cơ bản thì là quá trình người ngồi trên xe đi trước, hồn vía đuổi theo đằng sau.
Ban đầu Cố Tinh Nhượng vẫn cố gắng đề cao phong thái của một chính nhân quân tử, dù có ngồi cùng xe thì cũng sẽ không bao giờ chạm vào người Văn Nhu, nhưng càng về sau tốc độ càng nhanh, anh không thể chịu đựng nổi nữa, chỉ đành có thể ôm lấy eo Văn Nhu. Miệng anh khô khốc, cảm giác khô rát dần ổn hơn một chút, đầu óc cuối cùng cũng có thể suy nghĩ được.
Gần như ngay khi vừa ôm lấy vòng eo thon gọn của Văn Nhu, Cố Tinh Nhượng đã dùng sức nghiến răng nghiến lợi dưới mũ bảo hiểm.
Yêu hay không yêu chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ anh đang tự hỏi liệu mình có thể chơi đùa cùng với cô gái trước mắt được bao nhiêu lần nữa với cái mạng quèn này của anh đây.
Rõ ràng là trước đây mọi thứ đều rất tốt, kể từ khi theo chân Thích Thịnh tới trường THPT Thanh Xuyên 3 và âm thầm gây rắc rối, nhìn thấy Thích Thịnh sống khổ sở là anh lại thấy vui. Thế nhưng tại sao khi gặp được Văn Nhu, người mến mộ anh không biết từ đâu mà xuất hiện, cuộc đời anh bỗng chốc như con ngựa hoang tuột khỏi dây cương, không thể nào kéo lại được.
Cố Tinh Nhượng lúc này đây cũng không cảm thấy gì khác ngoài việc hối hận, nếu như có thể quay trở lại, cho dù lúc đó bị đám Thích Thịnh đánh chết hay đi trên đường ngã chết đi nữa, anh cũng sẽ không bao giờ bỏ chạy đến bức tường tội lỗi ở trường - nơi lần đầu tiên anh và Văn Nhu gặp nhau nữa.
Suy cho cùng thì khi người khác theo đuổi bạn là vì họ muốn sự chân thành của bạn, nhưng Văn Nhu thì khác, ngay từ lúc bắt đầu cô đã theo đuổi mạng sống của anh.
Họ còn chưa chính thức ở bên nhau, nếu như một ngày nào đó anh thật sự dở điên dở khùng mà đồng ý, anh nghi ngờ rằng ngày đó chính là ngày chết của anh!
Nhân sinh không còn gì luyến tiếc nữa, chàng trai cứ như vậy mà nghĩ. Đến cả việc trong lòng anh không có cảm giác khó chịu, anh cũng chẳng quan tâm.
Bởi vì từ khi gặp Văn Nhu, anh luôn cảm thấy trái tim vốn mong manh yếu đuối của mình đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, có lẽ con người ta đều bị hoàn cảnh ép buộc mà thành, còn không phải sao, đã mấy ngày nay anh không bị bệnh rồi.
Văn Nhu không biết rằng anh đã suy nghĩ nhiều như vậy suốt dọc đường, vừa đỗ xe lại và đang vui vẻ chuẩn bị bắt đầu một buổi hẹn hò tuyệt vời với chàng trai mình thích, cô phát hiện ra đối phương lại phớt lờ mình.
Mặc dù cô không biết tại sao Cố Tinh Nhượng lại bắt đầu nhiễu sự, nhưng lúc này đây thì bất kể là ai đúng ai sai, cô xin lỗi vẫn là điều đúng đắn.
Đây là giải pháp mà ngày hôm qua cô đã bỏ ra hai trăm tệ để tham khảo ý kiến của một blogger tư vấn tình cảm.
Văn Nhu ngay lập tức nắm lấy góc áo của chàng trai áo trắng: “Tinh Tinh, Tinh Tinh, cậu đừng giận mà, tớ biết lỗi rồi, đều là do tớ không tốt.”
Cố Tinh Nhượng nghe vậy liền nheo mắt hỏi: “Ồ? Vậy cậu thử nói xem, cậu sai ở đâu?”
Văn Nhu: “? ? ?”
Không phải chứ, blogger kia chưa từng dạy cô về điều này mà.
Người ta bảo chỉ cần cô thành thật thừa nhận sai lầm của mình, đối phương sẽ ngay lập tức nói cho cô biết một trăm tám mươi lỗi lầm của cô mà không chút do dự, sau đó tất cả những gì cô phải làm là tỏ ra áy náy và gật đầu đồng ý với tất cả những gì anh nói, rồi người cô thích sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại mà nguôi giận thôi, sao bây giờ lại biến thành sai ở đâu phải tự mình suy nghĩ rồi? Cô… Cô đâu có biết mình đã đắc tội gì với anh đâu? Rõ ràng là lúc trước vẫn ổn mà…
Biểu cảm trên gương mặt của Văn Nhu bỗng chốc trở nên cứng đờ.
“Hả…”
Nhìn thấy bộ dạng im lặng của cô, Cố Tinh Nhượng mặc áo khoác trắng lập tức cười lạnh một tiếng, xoay người đi thẳng về phía trung tâm thương mại Vạn Thịnh.
Văn Nhu rảo bước theo sau chàng trai trước mặt, lấy điện thoại trong túi ra, tìm blogger đã lấy tiền của cô và gửi một dòng tin nhắn với ba chữ ‘đồ lừa đảo’ đi.
Không ngờ người đó lại có vẻ như đang khá rảnh rỗi, gần như phản hồi lại ngay lập tức.
Từng bước dạy bạn cách yêu: [Đồ lừa đảo? Tôi lừa gì bạn? Những cách mà tôi dạy cho bạn đều có dữ liệu lớn chứng minh, tôi lừa bạn để làm gì? Chàng trai à, dỗ dành bạn gái phải kiên nhẫn một chút, chân thành một chút, đừng trách tôi là kẻ lừa đảo khi chính bản thân bạn mới là vấn đề.]
Đến cả việc cô là trai hay gái còn không phân biệt được, như thế này không gọi là lừa đảo thì gọi là gì!
Văn Nhu thẳng tay block và báo cáo người này, báo cáo xong liền trợn mắt nhìn lên trời.
Nào ngờ trong lúc cô đang trợn mắt, Cố Tinh Nhượng đột nhiên quay người lại, suýt chút nữa thì khiến mắt cô loé cả lên.
Rồi cô ngước nhìn chàng trai áo trắng đứng trước mặt đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Miệng thì cậu nhận sai, thật ra sau lưng cậu lại lén trợn mắt lúc tôi không để ý?”
“Không phải đâu, sao có thể như vậy được? Tinh Tinh, vừa nãy tớ… không phải tớ trợn mắt với cậu đâu. Tớ đang nói chuyện với một blogger trên Weibo mà thôi…” Văn Nhu vội vàng nhấc điện thoại lên giải thích.
“Ồ~”
Cố Tinh Nhượng bày ra biểu cảm như vừa tỉnh ngộ, khoé miệng hơi nhếch lên mang theo ý trêu đùa: “Cũng có nghĩa là, cậu đi chơi với tôi nhưng lại một công đôi việc, nói chuyện trên điện thoại với người khác…”
Hoá ra cậu là gái tồi, coi như hôm nay tôi đã nhìn thấu cậu rồi.
Văn Nhu cảm giác trên mặt Cố Tinh Nhượng viết đầy mấy chữ như vậy, trong lòng bắt đầu thấy khó chịu.
Cũng chính vào lúc này, cô bắt đầu lĩnh hội sâu sắc trải nghiệm của những người bạn Alpha trước đây thỉnh thoảng lại hẹn cô đi uống rượu và bắt đầu phàn nàn về những Omega vô lý ở nhà.
Điều tệ hơn nữa là bây giờ cô chỉ có một mình, trong lúc hoang mang bối rối như thế này lại không có bạn bè nào xung quanh lắng nghe cô phàn nàn cả.
Thảm! Cô quá là thảm!
Nhưng biết phải làm sao bây giờ, Omega do chính tay cô lựa chọn thì cô phải tự mình chiều chuộng thôi.
Thấy biểu cảm muốn khóc mà không khóc được của Văn Nhu, Cố Tinh Nhượng xoay người nhếch cao khoé miệng, con quỷ vô sỉ trong lòng cũng khẽ ra dấu yeah một cái.
Cuối cùng thì sau một thời gian dài như vậy anh cũng đã đánh bại cô được một lần rồi.
Văn Nhu chỉ buồn bực trong chốc lát rồi rất nhanh sau đó lại vui vẻ trở lại, kéo tay áo Cố Tinh Nhượng đi về phía cửa hàng quần áo gần đó.
“Tinh Tinh, tớ thích hàng quần áo này á Tinh Tinh!”
Cố Tinh Nhượng nghe thấy vậy liền quay đầu lại, nhìn thấy một màu hồng hồng xanh xanh trước mắt, lập tức xoay người, kinh ngạc nhìn Văn Nhu.
“Nhìn cái gì vậy trời? Tớ là con gái mà, thích màu hồng thì làm sao nào?”
Lời lẽ của Văn Nhu vô cùng hùng hồn.
Trước đây lúc học ở học viện quân sự là vẫn còn nhỏ, cô luôn cảm thấy mấy màu sắc tối màu như đen, xám và trắng trông cool ngầu hơn, ngay cả máy móc cũng được sơn màu đen, chỉ để chứng tỏ sự khác biệt và nổi bật hơn so với người khác.
Nhưng sau này Văn Nhu dần dần phát hiện, hoá ra tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, kể cả lúc ra ngoài đi đánh nhau với Trùng tộc cũng đều một thân đen sì, nhìn kiểu gì cũng không thấy điểm khác biệt nào.
Về sau chiến trường ngày một nhiều hơn, địa vị của cô cũng ngày một thêm cao, trở thành một chiến binh kì cựu trong quân đội, Văn Nhu quen với cảm giác thoải mái, thế thì màu hồng thì sao nào? Chỉ cần có thực lực, kể cả lái robot màu hồng thì lũ Trùng tộc cũng phải nằm rạp dưới chân cô.
Sự tự tin luôn đến từ thực lực chứ không phải đến từ yếu tố bên ngoài.
Chỉ cần có thực lực thì cho dù bạn có lái một con robot màu vàng “nổi” thì bạn cũng là đứa nổi bật nhất trên chiến trường.
Cố Tinh Nhượng không biết Văn Nhu đã trải qua những gì nên chỉ khẽ gật đầu, thản nhiên đáp: “Không có gì…”
Một cô gái yêu màu hồng nhưng lại có sức dài vai rộng, một mình chấp mười, ngông nghênh ngang ngược, anh hiểu cả mà.
Văn Nhu chọn một chiếc váy rồi đi vào phòng thử đồ, vừa thử quần áo vừa suy nghĩ, đợi mãi mới tới thứ bảy, thời tiết lại còn đẹp như vậy, thế mà Tinh Tinh lại cứ không thèm để ý đến cô, hai người đi hẹn hò thế này thì còn có ý nghĩa gì nữa! Không được, cô nhất định phải tìm cách phá băng thôi!
Khi Văn Nhu chuẩn bị đưa tay kéo khoá sau lưng, đầu ngón tay cô hơi khựng lại, sau đó đôi mắt cô đột nhiên sáng lên như thể nghĩ đến điều gì đó.
“Tinh Tinh, cậu có ở bên ngoài không Tinh Tinh?”
Nghe thấy tiếng của Văn Nhu từ trong phòng thử đồ truyền đến, Cố Tinh Nhượng đang ngồi trên ghế sofa chau mày, nhưng anh vẫn chưa trả lời ngay.
Giọng nói của Văn Nhu lại vang lên: “Ai da, Tinh Tinh à cậu tới đây giúp tớ một chút được không? Tớ không với được…”
Cái gì vậy trời?
Hai hàng lông mày của Cố Tinh Nhượng càng lúc càng nhíu chặt hơn.
Một giây sau đó, cái đầu nhỏ của Văn Nhu từ sau tấm rèm thò ra, lộ ra cả đôi vai trắng nõn tròn trịa, gương mặt cô đầy vẻ buồn bã và bối rối: “Tinh Tinh mau tới đây đi, không biết tại sao mà khoá kéo không kéo lên được…”
Cố Tinh Nhượng nghe xong liền hít thở không thông, ngồi yên một chỗ không dám nhúc nhích.
Thấy anh không di chuyển, Văn Nhu tưởng chiêu trò của mình bị nhìn thấu rồi nên có chút lo lắng, thế nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại: “Cậu có tới không vậy? Nếu cậu không tới thì tớ đành phải đi ra ngoài nhờ cậu kéo giúp vậy…”
Nghe vậy, thấy Văn Nhu chuẩn bị vén tấm rèm trước mặt, Cố Tinh Nhượng đột nhiên đứng bật dậy, sải bước về phía cô.
Thấy có người tới, trên gương mặt Văn Nhu hiện lên một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Cố Tinh Nhượng vừa bước vào phòng thử đồ liền lập tức xoay người lại, chỉ để lộ ra nửa khoá kéo sau lưng cùng một mảng lớn làn da trắng nõn nà trên cơ thể.
Văn Nhu nhìn trong gương thấy Cố Tinh Nhượng đang cúi đầu, không thể nhìn ra được biểu cảm của anh bây giờ, cô bèn cố ý nói: “Ai da, không biết cái váy này bị làm sao nữa? Treo ở đó thì trông rõ là ổn, thế mà cái khoá kéo kéo thế nào cũng không lên được. Cậu cũng biết là lực tay của tớ rất lớn mà, chỉ sợ nếu như cố tình kéo mạnh thì sẽ kéo hỏng luôn mất, nhỡ cái váy này thử xong rồi tớ lại không thấy thích nữa thì phải làm sao đây, cậu thấy có đúng không?”
“Ừm…”
Người đối diện khẽ thấp giọng đáp lại một tiếng.
“Vậy thì cậu mau giúp tớ kéo khoá lên đi, để tớ xem mặc lên trên người trông như thế nào?”
Văn Nhu thúc giục.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất