Nữ Phụ Và Phản Diện HE

Chương 52

Chương 52
Cố Tinh Nhượng nghe thấy vậy bèn ngập ngừng ngẩng đầu lên, vừa đối mặt với màu trắng chói chang trước mắt, chàng trai cảm thấy dái tai hơi nóng lên rồi lan ra với tốc độ nhanh chóng, tim đập loạn xạ như thể đã hoàn toàn bị mất kiểm soát, hết nhịp này đến nhịp khác, cảm giác như ngay giây tiếp theo nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực anh.
“Cậu mau nhanh lên đi…”
Văn Nhu lại thúc giục, Cố Tinh Nhượng chậm rãi đưa tay lên, đầu ngón tay khẽ run, chạm vào khoá kéo trên chiếc váy.
Giọng nói của Văn Nhu đột nhiên vang lên: “Cậu đang run tay à Tinh Tinh?”
Thấy vậy Cố Tinh Nhượng liền ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp được ánh mắt mang đầy ý trêu chọc của Văn Nhu ở trong gương.
Ánh sáng phía trên đầu chiếu vào đôi mắt xinh đẹp của cô gái, phản chiếu ánh sáng trong suốt như pha lê.
Cô mỉm cười ranh mãnh, cố ý kéo dài giọng: “Ồ ồ ồ, Tinh Tinh à, chắc chắn là cậu đang suy nghĩ đến mấy chuyện biến thái có đúng không? Hihi, không nhìn ra Tinh Tinh hoá ra lại là… Ai ui đau!”
Văn Nhu còn chưa kịp nói hết câu, Cố Tinh Nhượng đã kéo một phát chiếc khoá kéo từ đầu đến cuối, Văn Nhu bị kẹp vào da thịt ở sau lưng thì kêu lên đau đớn, hốc mắt đỏ bừng, quay đầu lại nhìn người đứng đằng sau: “Cậu cố ý!”
Lúc bấy giờ Cố Tinh Nhượng lùi về sau hai bước, ngẩng đầu lên nhìn Văn Nhu, mặt không đổi sắc: “Đáng đời! Kéo xong rồi đấy, tôi ra ngoài đây.”
“Tinh Tinh, hu hu…”
Giờ có muốn ngăn chặn thì cũng đã quá muộn rồi, kế hoạch dụ dỗ của cô thất bại thảm hại, may mắn thay, cô vẫn nghĩ rằng những gì bạn mình nói với cô ít nhiều cũng có chút tác dụng, giữa vợ chồng với nhau cũng chỉ có bấy nhiêu đó câu chuyện, đầu giường đánh nhau thì cuối giường làm hoà, chỉ cần một bên hơi lộ thân thể một chút, chịu thua một chút thì sẽ không có trở ngại nào không thể vượt qua được cả. Nhưng mà bây giờ thì sao, lưng thì đau, Tinh Tinh cũng không thèm tha thứ cho cô, haiz.
Dỗ dành một Omega khó quá đi mất thôi!
Đúng lúc Văn Nhu đang cau mày thì Cố Tinh Nhượng ở bên kia vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, không chút do dự đưa bàn tay phải run rẩy và cứng ngắc của mình trở lại túi áo khoác, cố gắng kiềm chế bản thân, thế nhưng nhịp tim của anh vẫn đập điên cuồng một cách bất bình thường.
Trong túi áo, đầu ngón tay cái và ngón trỏ vừa vô tình chạm vào da lưng Văn Nhu như đang nóng bỏng rát, chỉ cần tuỳ ý chạm nhẹ vào nhau là lại khiến anh nhớ đến làn da mềm mại của Văn Nhu, và rồi lại lập tức tách ra như bị điện giật.
Bấy giờ Văn Nhu ở trong phòng thử đồ đột nhiên kéo rèm bước ra ngoài.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa màu đỏ mặc một chiếc váy kẻ sọc màu xanh da trời, chiếc váy không dài đến đầu gối nhưng lại có thể tôn lên vóc dáng đẹp đẽ của cô một cách trọn vẹn.
Cố Tinh Nhượng mới chỉ liếc nhìn một cái đã cảm thấy choáng váng.
“Sao nào? Có đẹp không?”
Chàng trai sực tỉnh khi nghe thấy lời Văn Nhu nói, muốn toàn tâm toàn ý mà gật đầu, thế nhưng đột nhiên lại nhớ đến cú đá bay đầu của cô, chưa kể cô còn đang mặc váy như vậy sẽ lại càng không chú ý tới…
Cố Tinh Nhượng thậm chí còn không dám tưởng tượng, bèn vội vàng lắc đầu một cách dứt khoát: “Chẳng ra sao cả, tôi thấy quần vẫn hợp với cậu hơn.”
“Không, tớ thích cái váy này này.”
Văn Nhu theo lý mà cãi.
“Quần dài.”
“Váy ngắn!”
“Quần dài.”
“Váy ngắn!!”
“Váy ngắn.”
“Quần…” Văn Nhu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Tinh Nhượng, nghĩ tới việc bản thân dù sao cũng từng là một Alpha, thôi vậy, không thèm tranh cãi với anh nữa: “Quần dài thì quần dài, Tinh Tinh nói thế nào thì là thế đó.”
Văn Nhu trông thì có vẻ như rất dễ nói chuyện, nhưng khi chọn xong bộ quần áo khác để thanh toán, cô vẫn ném chiếc váy này vào.
Tốc độ tay của cô á? Đùa hả, người đứng đầu liên minh robot giữa các vì sao trong suốt mười năm đâu phải là cái danh hão, ai muốn đổi thì đổi? Cho dù hiện tại cô đã thay đổi cơ thể nhưng người bình thường cũng không thể thấy rõ được mà?
Cho đến khi…
“Thưa chị, xin hỏi chiếc váy này cũng được thanh toán chung đúng không ạ? Nếu vậy thì bởi vì chiếc váy ấy được làm từ chất liệu đặc biệt nên tôi phải để nó vào một túi khác, như vậy có được không ạ?”
Một giọng nữ vang lên hỏi một cách nhẹ nhàng và lịch sự.
Văn Nhu nghe tới đây liền cảm thấy có gì đó không ổn, cô quay đầu lại nhìn vào ánh mắt như muốn nói ‘lại lừa, để tôi xem cậu lại sắp sửa bịa ra chuyện gì với tôi đây’ của Cố Tinh Nhượng.
“Tinh Tinh…”
“Mua cũng được, mặc cũng chẳng sao, nhưng cậu phải nhớ lúc mặc váy thì đừng dùng chân đá người khác, biết chưa hả?”
Cố Tinh Nhượng cũng không phải người không biết lý lẽ như vậy, anh chỉ sợ Văn Nhu chịu thiệt mà thôi.
“Ừa, tớ đảm bảo!”
Ay da, từ một Alpha trở thành một cô gái thuần chủng, trước đây dù cô có mặc váy, giơ chân đá người khác, bị người khác nhìn thấy cũng chỉ khiến người khác cảm thấy tự ti. Còn bây giờ thì… Haiz, một hảo hán đích thực sẽ không bao giờ khoe khoang về những thành tích trong quá khứ của mình.
Sau khi vui vẻ đi mua quần áo, giày và tất, thấy thời gian vẫn còn sớm, Văn Nhu lái xe chở Cố Tinh Nhượng đến nơi mà cô đã chuẩn bị sẵn kế hoạch.
Đúng vậy, bởi vì hôm nay có một buổi hẹn với Cố Tinh Nhượng mà tối hôm qua Văn Nhu đã phải chuẩn bị sẵn cả một kế hoạch.
Địa điểm hẹn hò lý tưởng dành cho các cặp đôi - rạp chiếu phim.
Cô thậm chí còn mua sẵn cả vé rồi.
Bộ phim nghệ thuật lãng mạn ăn khách hàng năm lấy nước mắt của người xem là một bộ phim mà các cặp đôi không thể bỏ lỡ, nếu không xem thì không phải là người của Lam Tinh. Theo khảo sát, 99% các cặp đôi khi đi xem đã cải thiện được mối quan hệ của họ. Văn Nhu làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy để tăng cường thúc đẩy mối quan hệ của bọn họ được.
Văn Nhu cầm bắp rang và coca trong lúc chờ chiếu phim, vui vẻ trò chuyện với Cố Tinh Nhượng ở bên cạnh về những lời review bộ phim được đánh giá là khá hay này, như thể chỉ lát nữa thôi khi ra khỏi rạp chiếu phim là người ta sẽ đồng ý trở thành bạn trai của cô vậy.
Nhưng sau khi ngồi vào chỗ, vừa ăn xong bỏng ngô và uống xong cốc coca, trên màn ảnh mới chiếu tới đoạn nữ chính mắc bệnh ung thư đang khóc lóc từ biệt nam chính, hai mắt của Văn Nhu đã díu cả vào không thể mở ra được nữa.
Chưa đầy ba giây, Cố Tinh Nhượng đang nghiêm túc xem phim bỗng cảm thấy vai mình chùng xuống, Văn Nhu đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Cố Tinh Nhượng thấy thế khá buồn cười, khẽ cử động vai, chủ động điều chỉnh tư thế.
Nói thế nào nhỉ?
Có thể nói rằng anh sớm đã mong đợi điều đó? Ngay khi mới chỉ tìm kiếm nội dung chính của bộ phim ấy ở trên mạng, anh đã đoán được rằng cô sẽ không thể nào kiên trì được đến một nửa và quả nhiên, sự thật đúng là như vậy.
Thế nhưng Cố Tinh Nhượng cũng không có ý định đánh thức cô, một mình ngồi xem hết bộ phim điện ảnh sướt mướt này.
Đèn trên đầu vừa bật sáng, Cố Tinh Nhượng đẩy nhẹ Văn Nhu vẫn còn đang say trong cơn mê tỉnh dậy: “Sao vậy? Tớ lại ngủ quên mất rồi à! Còn bộ phim thì sao? Hết luôn rồi hả! Sao chưa gì đã hết phim rồi? Tớ còn chưa kịp xem cơ mà!”
Văn Nhu vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Cố Tinh Nhượng mỉm cười, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào trán cô: “Được rồi mau đi thôi, chẳng có gì hay ho đâu mà xem.”
“Nhưng mà…” Thế còn chuyện cải thiện mối quan hệ thì sao?
Văn Nhu hơi hụt hẫng, bỗng cô nheo mắt lại, sau đó nhẹ nhàng đẩy Cố Tinh Nhượng đứng bên cạnh: “Cậu nhìn kìa…”
Cố Tinh Nhượng nghe vậy liền nhìn theo hướng ánh mắt của cô xuống phía dưới, cách bọn họ chỉ có hai hàng ghế, người đang dựa vào vai của đối phương mà khóc kia không phải là Ninh Tiếu và Thích Thịnh thì còn ai vào đây?
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Cố Tinh Nhượng không khỏi nghĩ như vậy, ngay sau đó anh thấy ánh mắt sáng rực của Văn Nhu đang nhìn anh, rồi cô vô thức ưỡn ngực, thẳng lưng, vỗ vỗ vào vai mình: “Lại đây.”
Mặc dù cô không xem phim nhưng Tinh Tinh xem là được rồi còn gì, nếu như muốn khóc thì bờ vai này của cô sẵn sàng dành cho anh dựa dẫm!
Cô chắc chắn sẽ an ủi anh giống như cách Thích Thịnh đã làm.
Thích Thịnh và Ninh Tiếu là nam nữ chính trong nguyên tác, mối quan hệ trong truyện tốt như vậy chắc chắn là phải có lý do rồi, học tập bọn họ là điều đương nhiên.
Cố Tinh Nhượng: “…”
Cố Tinh Nhượng không thèm để ý tới kẻ thù ở phía dưới mà im lặng đi ra ngoài, Văn Nhu vẫn không ngừng đuổi theo sau: “Nếu như cậu không dựa vào vai tớ mà khóc thì tớ khóc cũng được mà, dù sao thì lâu lắm rồi tớ cũng chưa rơi nước mắt, còn không biết có khóc được không nữa, cậu phải để tớ chuẩn bị một lát đã chứ…”
Cố Tinh Nhượng càng lúc càng đi nhanh hơn.
Màn đêm buông xuống, Văn Nhu đi theo Cố Tinh Nhượng đến một nơi tên là phố ăn vặt Thượng Đường, sau đó nhìn Cố Tinh Nhượng dừng chân trước một cửa hàng tên là cửa hàng đồ nướng chị Lan.
Nhìn thấy quán đồ nướng này, biểu cảm trên gương mặt Cố Tinh Nhượng dịu đi vài phần.
Người phụ nữ đang chào khách hàng trong quán khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt trái có một vết sẹo dài, mỉm cười rất hiền hậu và không ngừng chào hỏi khách tới ăn uống.
Sau khi thanh toán một bàn cho khách, người phụ nữ quay người lại, nhìn thấy Cố Tinh Nhượng đang đứng ở ngoài cửa, ánh mắt vui mừng đột nhiên sáng lên, sau đó vội vàng chạy ra ngoài: "Tiểu Nhượng, sao em lại đến đây? Đây là..."
Cô ấy nhìn Văn Nhu ở bên cạnh.
“Bạn cùng lớp của em.”
Cố Tinh Nhượng hơi ngượng ngùng giới thiệu.
Có trời mới biết, vừa nãy anh nghe Văn Nhu than đói bụng ở lối vào rạp chiếu phim, nghĩ tới việc rạp chiếu phim cũng khá gần với quán của chị Lan, chả biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đưa cô đến đây rồi.
Chị Lan - người đã gặp qua vô số người, vừa nghe thấy lời giới thiệu này của Cố Tinh Nhượng liền lập tức nhướng mày.
“Bạn cùng lớp hả, mau vào đây, vào đây đi nào, Tiểu Nhượng trước giờ chưa thấy dẫn bạn cùng lớp nào tới giới thiệu cho tôi cả? Bạn này là…”
“Chị ơi, em tên là Văn Nhu, Văn trong nổi tiếng, Nhu trong dịu dàng ạ.”
“Hahaha, cô bé này có cái miệng ngọt ghê, tuổi của tôi cũng không còn trẻ trung gì nữa rồi. Nhưng mà vì một tiếng gọi chị của em gái đây, mau vào đi nào bạn Văn Nhu, muốn ăn gì cứ gọi tuỳ thích nhé, hôm nay chị vui, chị mời!”
“Cảm ơn chị ạ, chị tốt quá đi mất!”
Miệng của Văn Nhu càng lúc càng ngọt.
Ăn uống xong xuôi, Văn Nhu chủ động tìm cớ đi ra ngoài, có lẽ là bởi vì nhìn thấy Cố Tinh Nhượng hình như có chuyện gì đó muốn nói với chị Lan.
Nhìn ra ngoài cửa tiệm thấy có một đám trẻ con đang chơi đùa, cô nhập hội với đám nhóc rồi cùng chúng chơi mấy trò chơi trẻ con như đại bàng bắt gà con, chị Lan cầm ly bia lên cụng với Cố Tinh Nhượng.
“Cô bé này cũng tốt đó chứ, nắm cho chắc vào. Trong đám người chạy trốn hồi đó, người mà bọn chị lo lắng nhất là em đấy. Ai bảo em tính tình thì bướng bỉnh, từ nhỏ đã thích đóng cửa trái tim, sau khi bị ông già Vương mua lại, ngày nào cũng đánh đập nên nhất quyết không chịu gọi ba. Lúc đó bọn chị sợ em sẽ bị ông ta tra tấn đến chết, nào ngờ sau này chính em mới là người đưa bọn chị thoát khỏi ngọn núi đó…”
Trương Hiểu Lan trầm giọng thở dài.
Đúng vậy, cô ấy cũng giống như Cố Tinh Nhượng, đã từng bị lừa bán, trước khi bị bán đi, cô ấy là sinh viên của trường Đại học C rất nổi tiếng. Ai mà có thể ngờ rằng sau khi có lòng giúp đỡ một người phụ nữ mang thai, cô ấy lại bị bắt đem bán đi, toàn bộ sự nghiệp học hành và cuộc đời của cô ấy đều bị huỷ hoại.
Khi được Cố Tinh Nhượng dẫn đi trốn khỏi núi, cô ấy đã ngoài ba mươi tuổi, lúc trở về thì căn nhà đã bị giải toả mặt bằng nên ba mẹ và người thân của cô ấy đều đã chuyển đi đâu không hay biết, cô ấy bèn tự mình mở một quán nướng, bởi vì biết đối nhân xử thế nên cuộc sống cũng dần ổn định và trôi qua êm đẹp.
“Sau khi trốn thoát, mấy người bọn chị đều muốn nuôi em, nhưng không ngờ em lại không chịu đi theo ai cả. Bọn chị còn nghĩ rằng… Nhưng bây giờ đã có cô bé kia thì chị yên tâm hơn rồi, mấy người như chị Lan đây thì cả đời này chỉ hy vọng em có thể sống một cuộc sống vui vẻ hơn một chút, phóng túng hơn một chút, đừng có ngày nào cũng cư xử như một ông cụ non nhàm chán nữa, chẳng vui gì cả! Bây giờ nhìn mà xem, trông có sức sống hơn hẳn rồi đấy!”
Vừa nói, người phụ nữ vừa cười, vừa ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu trong ly.
Cố Tinh Nhượng nghe tới đây bèn hơi trầm lặng: “Các chị thì sao? Một đời người cũng chỉ mới đi hết một phần ba chứ mấy, các chị cũng có thể vui vẻ phóng túng, muốn kết hôn thì kết hôn, muốn độc thân thì độc thân, nói em là ông cụ non thế các chị cũng có khấm khá hơn gì đâu?”
“Ha ha ha, đúng là chị không nói lại được em, em là nhất!”
Người phụ nữ mỉm cười: “Nhưng mà em cũng nên tin vào con mắt của chị Lan đi, rõ ràng là có mối quan hệ tốt với con gái nhà người ta, đừng nghĩ chị không nhìn ra nhé, con bé thích em, kể cả với gương mặt của em như thế này con bé cũng vẫn thích em, rõ ràng là vô cùng thành thật. Em hoàn toàn có thể thử mà, em vẫn còn trẻ, đừng chỉ có chăm chăm nhìn trước ngó sau nữa, không tốt đâu.”
Cố Tinh Nhượng im lặng, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa hàng, dưới ánh đèn đường phản chiếu, cả thân hình Văn Nhu tựa như đang phát ra ánh sáng, sáng như một vầng trăng.
Nghĩ tới những chuyện xảy ra ngày hôm nay, cộng thêm với rất nhiều chuyện trước đó nữa, tay cầm chén trà của Cố Tinh Nhượng hơi khựng lợi, có lẽ…
Có lẽ cái gì chứ, anh không tiếp tục suy nghĩ thêm nữa.
Đúng lúc chị Lan đang nói với anh về tình hình hiện giờ của những người khác, sự chú ý của Cố Tinh Nhượng đã bị đổi hướng.
Trò chuyện gần mười phút, chị Lan đang uống rượu đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài, bia vừa vào miệng đã rớt ra ngoài khoé miệng.
“Tiểu Nhượng, bạn gái của em, con bé, con bé…”
Chị Lan nhìn ra ngoài cửa hàng với vẻ mặt đầy kinh hãi.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Cố Tinh Nhượng chợt nảy ra một dự cảm không lành, anh lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Văn Nhu mới vừa rồi còn dẫn một đám trẻ con đi chơi trò đại bàng bắt gà con, không biết giờ đây cô dắt từ đâu tới một con chó Ngao Tây Tạng cao ngang đầu cô. Cô kéo nó đi loanh quanh như một con chó con bình thường, không nói gì mà còn đặt một tay lên đầu nó không cho nó tiến lại gần, điều này trực tiếp chọc giận con chó Ngao Tây Tạng đó và nó bắt đầu mở miệng định cắn cô.
Chuyện xảy ra như vậy rồi mà Văn Nhu vẫn không ngừng cười, dùng một tay ôm cổ con chó Ngao Tây tạng rồi dùng một lực lớn vật mạnh con chó khổng lồ trước mặt xuống dưới đất.
Con chó Ngao Tây Tạng tức giận đến mức đứng bật dậy khỏi mặt đất, lao về phía cô, sau đó lại bị cô đánh ngã, rồi nó lại lao tới, rồi lại bị vật ngã, chu kỳ này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, con chó bị cô làm cho kiệt sức, không còn tí sức nào để tức giận, nằm rên rỉ trên mặt đất không thể đứng dậy được.
Văn Nhu thấy vậy thì chống tay lên hông, kiêu ngạo nói: “Ha ha ha ha ha, chó ơi là chó, mày như này là không được rồi, quá là yếu! Lại đi, tao nhường mày một chân một tay này!”
Cố Tinh Nhượng: “…”
Ý là, bây giờ anh nói với chị Lan rằng, thật ra anh vốn không hề quen biết gì với con người này, thề luôn đấy, thì liệu có kịp không nhỉ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất