Chương 53
Thứ bảy náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc trong ánh mắt phức tạp của chị Lan.
Cố Tinh Nhượng cảm thấy trái tim, bao gồm cả liêm sỉ của mình có thể là cũng đã được người nào đó tôi luyện thêm. Đối diện với khuôn mặt đầy vẻ "Tinh Nhượng, thật không ngờ mặc dù sức khỏe của em không tốt nhưng gu của em lại thế này" của chị Lan, anh còn có thể thản nhiên ấn cái đầu còn giống chó hơn cả chó của Văn Nhu xuống, lễ phép nói lời chào tạm biệt với chị Lan.
Trên đường về nhà, mặc cho Văn Nhu ở bên cạnh ba hoa chích chòe, Cố Tinh Nhượng vẫn không đồng ý lời mời ra ngoài chơi vào chủ nhật cùng cô. Cô còn ngại chuyện hôm nay chưa đủ kích thích, không đủ mất mặt sao?
Cố Tinh Nhượng lớn như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy một cô gái đánh nhau với chó, không, phải là đánh nhau cùng với một con Ngao Tây Tạng, lại còn đè bẹp nó, còn chấp nó một tay một chân. Nhưng Cố Tinh Nhượng cảm thấy rằng chỉ cần một cô gái như vậy đã là quá đủ rồi.
Tim của anh không tốt, cần được nghỉ ngơi. Cho nên chủ nhật này, anh chỉ muốn được ở nhà một mình và yên lặng nghỉ ngơi, những khó khăn trắc trở của thế giới bên ngoài, nhất là Văn Nhu, làm ơn đừng quấy rầy đến anh.
Anh mệt mỏi lắm rồi…
Thấy Tinh Tinh từ chối lời mời của mình, trên đường về dáng vẻ anh vẫn luôn trầm lặng ít nói, Văn Nhu cũng biết là anh lại tức giận rồi.
Haiz, Omega gì cũng tốt, chỉ có một điểm này là không, anh hay cáu giận, một chút chuyện nhỏ thôi cũng đã nổi giận. Lúc nãy cũng không phải là cô thua, cô thắng nó đó có được không? Không thấy thằng nhóc chơi diều hâu bắt gà con với cô lúc nhìn cô còn đầy khâm phục và ngưỡng mộ đó sao? Cô cũng không thể hiểu được rốt cuộc là Cố Tinh Nhượng đang tức giận chuyện gì.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Văn Nhu lại không dám nói thẳng trước mặt Cố Tinh Nhượng, trực giác mách bảo cho cô rằng nếu cô thật sự nói thật với Tinh Tinh, hẳn là đối phương chỉ càng tức giận hơn mà thôi.
Ngày chủ nhật đầu tiên Văn Nhu đến thế giới này cứ trôi qua một cách đầu voi đuôi chuột như vậy. Khi cô gặp lại Cố Tinh Nhượng vào thứ hai, cô đã quên béng mất chuyện người kia vẫn còn đang tức giận. Trước cổng trường học, khi nhìn thấy anh ở đằng xa, cô đã lập tức vô cùng phấn khởi vọt đến bên cạnh anh.
“Chào buổi sáng Tinh Tinh, cả ngày không được gặp cậu, tớ thật sự nhớ cậu nhiều lắm đó, ngay cả đêm qua khi ngủ cũng mơ thấy cậu…”
Nghe được câu nói thẳng thắn này, Cố Tinh Nhượng hơi nghiêng đầu, đã thấy ánh nắng vàng nhạt của buổi sớm rơi trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc và nhỏ nhắn của Văn Nhu, cùng với mái tóc dài màu đỏ rực rỡ của cô. Anh nhìn mà trong lòng đột nhiên dâng lên cái cảm giác ngứa ngáy khó tả.
“Tinh Tinh, Tinh Tinh, cậu có nhớ tớ không? Nếu cậu không nhớ tớ thì tớ sẽ cực kì đau lòng, đến mức dù có dỗ dành bao nhiêu cũng không được đó…”
Văn Nhu nhanh chân bước đến trước mặt thiếu niên, xoay mặt về phía anh, vừa đi lùi vừa mỉm cười nói vậy.
Đối diện với nụ cười trên khuôn mặt cô, cùng với đôi mắt đen láy của cô gái, trong lúc nhất thời, Cố Tinh Nhượng chỉ cảm thấy cơn ngứa trong lòng mình lại càng mãnh liệt hơn, ngứa đến mức ngón tay đút trong quần của anh cũng giần giật.
“Ừ…”
Thiếu niên dùng giọng nói khẽ mà chỉ có bản thân mình có thể nghe thấy đáp một tiếng, lại không cân nhắc đến chuyện một người có tinh thần lực trên người như Văn Nhu thì tai thính hơn người bình thường rất nhiều. Lúc này cô lập tức dừng chân, đôi mắt sáng rực lên nhìn anh rồi đột nhiên giang rộng hai cánh tay nhào về phía người trước mặt.
Nhớ đến tình cảnh bi thảm bị ngã lộn nhào không lâu trước đây, nơi này còn là đoạn đường chắc chắn phải đi qua nếu muốn đến tòa nhà dạy học, Cố Tinh Nhượng gần như là theo phản xạ có điều kiện liên tục lùi lại, sắc mặt anh vừa nghiêm túc vừa căng thẳng: “Đừng đừng đừng, đứng lại, đúng, cậu đứng ngay đó đi, đừng tiến lên, không được tiến lên nữa!”
Văn Nhu bị trách mắng nên đành phải dừng chân, khuôn mặt cô đầy vẻ không vui đứng tại chỗ. Nếu chỉ nhìn vào vẻ mặt của cô, còn tưởng rằng cô đã chịu vô vàn tủi thân. Chỉ có một mình Cố Tinh Nhượng đã từng vấp ngã một lần, học khôn hơn một chút mới biết được rằng nhất định không thể bị vẻ bề ngoài của cô đánh lừa, nếu không thì người mất mặt chỉ có thể là bản thân mình.
Cố Tinh Nhượng bóp chết sự khó chịu từ trong trứng nước, khẽ thở dài một cái rồi tiếp tục bước về phía trước. Văn Nhu chỉ đứng yên tiếp tục giả vờ không vui một lúc, rồi lại hí hửng đi theo anh.
Trong cuốn sách nhỏ trong đầu cô, kế sách giả vờ đáng thương này bị gạch bỏ.
Haiz, Omega quá thông minh, dùng mỗi một kế trong thời gian dài thì không còn hữu dụng nữa, xem ra cô còn phải nghĩ thêm một vài mưu kế mới. Cô chỉ có thể nói là theo đuổi một người bạn trai thật sự quá khó khăn, vậy mà trên mạng còn nói cái gì mà con gái theo đuổi con trai như chỉ cách một lớp lưới, đây là lưới gì chứ? Lưới sắt sao?
Mấy ngày sau, có thể là vì gần đến đại hội thể dục thể thao nên bầu không khí trong lớp càng ngày càng náo nhiệt.
Chỉ có Văn Nhu còn đang chìm trong giấc ngủ của mình, thật ra thì không phải là giáo viên chủ nhiệm của lớp 10-1 không gọi điện báo cho ba Văn về những việc liên quan đến vấn đề ngủ trong giờ học của cô, chỉ tiếc là mấy ngày đó cũng là thời điểm ba Văn bên này bị Văn Nhu hành hạ, cuộc gọi của chủ nhiệm lớp không phải là đúng lúc đụng phải họng súng sao?
Quả nhiên, cuộc gọi vừa được nhận, giáo viên chủ nhiệm lớp vừa xổ hết một tràng đã nhận được một câu hung tợn của ba Văn… “Không liên quan gì đến tôi!”
Chuyện này suýt chút nữa đã làm chủ nhiệm lớp tức chết, hơn nữa vị trí của Văn Nhu gần như đã là hàng cuối cùng, cô cũng chỉ yên lặng ngủ, không gây thêm rắc rối nào khác, chủ nhiệm lớp dứt khoát mở một mắt nhắm một mắt đối với hành vi của cô.
Ngoại trừ đôi lúc lo lắng cho thành tích thi cử kém cỏi của Văn Nhu sẽ kéo thành tích trung bình của lớp xuống thì ông cũng buông tay bỏ mặc những chuyện khác.
Mà trong bầu không khí sôi nổi của lớp học, chỉ có bong bóng màu hồng phấn giữa hai người trông có vẻ không hề phù hợp với cả lớp.
Đúng vậy, bọn họ không ai khác chính là nam và nữ chính nguyên tác, Ninh Tiếu và Thích Thịnh.
Đây không phải là lần đầu Văn Nhu bắt gặp hai người này như vậy.
Ví dụ, sáng sớm khi Ninh Tiếu quét dọn vệ sinh đến chỗ ngồi của Thích Thịnh, Thích Thịnh sẽ nhân lúc không ai chú ý móc ngón út của cô ấy; một ví dụ khác chính là buổi trưa hai người này căn bản sẽ ăn cùng một chỗ, đồ ăn còn là cơm hộp mà Ninh Tiếu mang đến, ví dụ như đồ uống hai người uống đều là những nhãn hiệu không thể tìm thấy trong siêu thị nhỏ trong khuôn viên trường, đá phong thủy đeo trên cổ tay lại có cùng một hình giống như đầu heo…
Có thể nói là chỉ cần hơi để ý một chút thì có thể tìm ra được rất nhiều chi tiết bất thường trong hành động thường ngày của hai người.
Càng chú ý đến tiến triển nhanh chóng của bọn họ, Văn Nhu lại càng buồn bực, thỉnh thoảng cô còn thở dài than thở một tiếng, khiến Cố Tinh Nhượng muốn không để ý đến cũng không được.
Lúc này Văn Nhu đang mang biểu cảm ai oán, ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn trên bàn học. Cô chỉ không hiểu được, dựa theo tuyến thời gian của hệ thống 666, thời gian cô theo đuổi Cố Tinh Nhượng còn sớm hơn thời gian Thích Thịnh theo đuổi Ninh Tiếu nhiều, thậm chí lần đầu gặp nhau tươi đẹp của hai người họ còn bị cô phá rối.
Cho dù như vậy thì tốc độ hai bên cũng tạo nên sự tương phản rõ rệt giữa một con ốc sên bò và siêu xe đời mới, ừm, cô và Cố Tinh Nhượng chính là ốc sên bò đấy.
Nhưng mà rõ ràng là những bước theo đuổi của Văn Nhu cũng không sai mà, đưa cơm trưa thì cô cũng đã đưa rồi, đi xem phim cũng đã xong, cô chỉ không hiểu rốt cuộc là mình đã sai lầm ở bước nào nên mới tạo nên cục diện ngày hôm nay.
Dựa vào đâu mà người ta thì bong bóng hồng bay tứ tung còn phía cô thì ngay cả bàn tay nhỏ bé của anh cũng không nắm được.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Văn Nhu chợt sáng lên, sau đó cô bất ngờ quay đầu lại.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng phát ra từ bên cạnh mình, Cố Tinh Nhượng đang tính toán một đề Vật lý lớn run tay, trên bài thi lập tức xuất hiện một vết mực màu đen, sau đó anh cũng không thể nào bình tĩnh suy nghĩ về quỹ tích vận động của các hạt căn bản, cường độ cảm ứng của từ trường gì nữa.
Sau khi âm thầm đợi một lúc lâu, Cố Tinh Nhượng cũng không đợi được Văn Nhu chủ động lên tiếng. Đúng lúc anh không nhịn được, vừa định đặt bút xuống, quay sang hỏi xem rốt cuộc là cô gái bên cạnh mình đang nhìn cái gì thì một giây kế tiếp, bàn tay lạnh lẽo đang đặt trên đầu gối của anh đột nhiên bị một thứ ấm áp phủ lên.
Cố Tinh Nhượng bị bất ngờ chỉ cảm thấy trong đầu mình ầm một tiếng, cả người giống như bị điểm huyệt vậy, đột nhiên cứng đờ, không thể tùy tiện động đậy.
Anh bất động nhưng Văn Nhu lại cử động.
Văn Nhu thăm dò câu ngón tay của thiếu niên, sau đó đôi mắt càng sáng ngời, ngay lúc cô định mở bàn tay ra để mười ngón tay của hai người đan vào nhau thì có một người trong số hai người bạn ngồi phía trước bỗng ngã về sau tạo nên tiếng động, lúc này mới đánh thức đầu óc đang trống rỗng của Cố Tinh Nhượng.
Theo phản xạ có điều kiện, Cố Tinh Nhượng lập tức rút tay mình lại.
Gần như ngay lúc vừa mới rút tay lại, anh đã lập tức hối hận.
Lúc này, trong tay không còn gì - Văn Nhu: “... Haiz.” Quả nhiên là vẫn không được sao? Cô đúng là tay mơ trong chuyện tình yêu mà, ngay cả chuyện như nắm tay cũng khó đến vậy.
Bởi vì biết Cố Tinh Nhượng dễ nóng giận nên cô cũng vội vàng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi rút tay lại, còn sợ mình rút tay về chậm một chút thì Cố Tinh Nhượng sẽ lại không nói chuyện với cô một hồi lâu.
Nhưng cô không biết rằng khi mình vừa mới rút tay lại, ngay sau đó Cố Tinh Nhượng lại đặt tay anh lên đầu gối, chẳng qua là lần này không còn cảm nhận được sự ấm áp kia nữa.
Thiếu niên vừa xem đề thi Vật lý trước mặt vừa yên tĩnh chờ đợi Văn Nhu đưa tay ra một lần nữa nhưng tiếc là đợi gần một phút cũng không thấy Văn Nhu chủ động. Cố Tinh Nhượng thật sự không thể chờ nổi nữa nên mới thăm dò quay đầu, lúc này mới phát hiện Văn Nhu đã sớm nằm ngủ trên bàn học, trong lòng lại nghẹn ứ.
Cố Tinh Nhượng nhắm chặt hai mắt, thở dài một hơi, vừa định bình tĩnh lại, tiếp tục tính toán đề Vật lý mà anh chỉ mới giải được một nửa.
Nhưng sau khi nhấc bút lên lại luôn cảm thấy có một loại cảm giác không vui và không cam lòng khó tả quanh quẩn trong tim.
Anh hơi cúi đầu, nhìn thấy bàn tay đặt xuôi theo người của Văn Nhu, một hồi lâu sau, lại đưa đầu ngón tay hơi tê dại của mình ra, mất gần ba mươi giây mới chạm được vào ngón tay của cô.
Liếc mắt nhìn thấy Văn Nhu vẫn ngủ say như cũ, anh nhẹ nhàng nín thở, Cố Tinh Nhượng lập tức nắm lấy tay của Văn Nhu, nắm chặt sự ấm áp này trong lòng bàn tay, lúc này cảm xúc buồn bực và khó chịu trong lòng Cố Tinh Nhượng mới biến mất, cứ như vậy vừa dè dặt khẽ khàng nắm lấy tay Văn Nhu, vừa tiếp tục tính toán đề Vật lý.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ hắt lên mái tóc đen nhánh của thiếu niên, lấm tấm ánh vàng.
Ngay cả bản thân Cố Tinh Nhượng cũng không nhận ra được rằng trong vô thức, khóe môi anh đã cong lên nở nụ cười vui vẻ.
Lúc này, ánh nắng mặt trời dịu êm.
…
Ngay cả một người thường hay ngủ một mạch đến tận buổi trưa như Văn Nhu cũng phát hiện ra những hành động mập mờ giữa Ninh Tiếu và Tinh Tinh thì càng đừng nói đến những người khác trong lớp.
Vì thế trên diễn đàn Thanh Xuyên thậm chí còn xuất hiện cả bài viết về Thích Thịnh và bạn gái mới của cậu ta.
…
Lầu 77: Thấy mọi người phân tích đầy đủ như vậy, có vẻ Thích Thịnh thật sự thích cô nàng quê mùa kia, mắt nhìn người của Thích Thịnh không kém như vậy chứ?
Lầu 78: Bây giờ các trai đẹp và gái xinh đều bị sao vậy? Người nào cũng mù rồi sao? Văn Nhu thích quái thai Cố Tinh Nhượng kia đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, bây giờ lại truyền đến tin tức Thích Thịnh thích một cô nàng nhà quê! Đối với chuyện lần này, tôi chỉ muốn nói một câu là nếu còn có trai đẹp, gái xinh nào mắt không tốt nữa thì có thể thử cân nhắc tôi một chút được không? Tôi cũng không quan trọng chuyện giới tính đâu.
Lầu 79: Không phải, có phải mọi người nhầm lẫn gì không? Chẳng phải Thích Thịnh là bạn trai của hoa khôi trường Khổng Phỉ Nhi sao? Bây giờ khoan hãy thảo luận chuyện mắt nhìn người của Thích Thịnh đã, hành động này của cậu ta không phải là bắt cá hai tay sao? Còn có người nhà quê Ninh Tiếu kia, đây không phải là kẻ thứ ba sao? Cũng mặt dày quá rồi đấy?
Lầu 80: Nói cũng phải, quả nhiên là xấu người xấu luôn cả cái nết? Tuổi còn nhỏ mà đã làm con giáp thứ mười ba, có biết xấu hổ không chứ? Thua Văn Nhu cũng được đi, giờ lại thua trước một đứa xấu xí như vậy, nếu tôi là Khổng Phỉ Nhi, hẳn là sẽ phun hai búng máu quá đi chứ?
Lầu 81: Viết một lá huyết thư, xin cô quê mùa kia nói cho tôi biết cách mồi chài người ta được không, cái nhân phẩm như vậy mà cũng có thể khiến Thích Thịnh vứt bỏ Khổng Phỉ Nhi để ở bên cậu ta sao? Này không phải là hiến thân đấy chứ? Chậc chậc chậc.