Nữ Phụ Và Phản Diện HE

Chương 54

Chương 54
Khổng Phỉ Nhi sau khi đổi rất nhiều ID, cho dù thế nào cũng phải dìm Ninh Tiếu xuống đáy, lúc này cô ta đang trốn trong một buồng vệ sinh với biểu cảm vặn vẹo.
Cô ta vốn cho rằng đối tượng mà mình phải đề phòng chỉ có mình Văn Nhu, vì vậy nên cô ta đã cố tình tạo những bài viết gây hấn trên diễn đàn, cái gì mà cậu ta theo đuổi Cố Tinh Nhượng thật ra cũng chỉ là đang lạt mềm buộc chặt, sớm muộn gì cậu ta cũng về bên Thích Thịnh thôi.
Dù sao thì cô ta nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn ra Cố Tinh Nhượng có chỗ nào thắng được Thích Thịnh.
Nhưng mà không ngờ là tốn bao nhiêu thời gian như vậy mà đều đổ xuống sông xuống biển.
Trông bộ dạng như con mọt sách của Ninh Tiếu kia, vậy mà lại âm thầm phát triển tình cảm với Thích Thịnh thành như vậy. Việc này làm Khổng Phỉ Nhi, người sau khi chia tay vẫn còn xem Thích Thịnh như bạn trai mình làm sao có thể chấp nhận được, thậm chí cô ta còn thấy nhục nhã như bị vạch áo cho người xem lưng.
Chính ngay lúc này, cánh cửa của phòng vệ sinh bị người ta gõ từ bên ngoài: “Phỉ Nhi, Phỉ Nhi, cậu có ở bên trong không? Sắp đến giờ học rồi…”
Cách một cánh cửa có thể nghe thấy giọng của chị em bình thường hay chơi cùng với mình, Khổng Phỉ Nhi lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt của mình rồi mới kéo chốt cửa bước ra ngoài.
Hốc mắt hơi ửng đỏ của cô ta trong mắt các nữ sinh bên ngoài chính là bằng chứng cho thấy cô ta vì yêu mà buồn phiền rồi trở nên tiều tụy, cũng là bằng chứng cho việc một chân đạp hai thuyền của Thích Thịnh, còn là chứng cứ cho việc Ninh Tiếu giựt bồ.
“Phỉ Nhi, cậu không sao chứ? Chẳng lẽ những gì nói trên diễn đàn đều là thật? Thích Thịnh, cậu ta… Thật là quá đáng!”
“Đúng vậy, Ninh Tiếu kia còn không bằng một đầu ngón chân của cậu, rốt cuộc là Thích Thịnh đang nghĩ cái gì vậy? Nếu cậu ta quen Văn Nhu, tớ còn cảm thấy mắt nhìn người của cậu ta không tồi, còn Ninh Tiếu… A a.”
“Được rồi, mọi người đừng nói nữa. Bây giờ tâm trạng tớ không tốt, không muốn thảo luận những chuyện này. Thích Thịnh không giống loại người như vậy, có thể là bị người ta lừa gạt rồi, thôi, bây giờ nói những chuyện này thì có ý nghĩa gì chứ?”
Lúc đang nói chuyện, nữ sinh còn để lộ vẻ cười gượng, thuyết minh một cách sống động hình tượng của một người bạn gái cũ si tình bị phụ lòng.
“Phỉ Nhi cậu đừng đau lòng quá, đúng là vật hợp theo loài, bọn họ không đáng để cậu phải đau buồn. Không, dù thế nào tớ cũng phải lên diễn đàn mắng cho bọn họ một trận mới được, nếu không thì tớ không thể nuốt trôi cục tức này!”
“Tớ cũng vậy!”
“Tớ cũng…”
“Các cậu đừng như vậy… Không cần phải vì tớ mà…” Mặc dù ngoài miệng nữ sinh ngăn cản nhưng trong lòng lại cười nham nhở đi theo sau lưng mọi người, vẻ đắc ý chợt lóe lên trong đôi mắt cô ta.
Cô ta biết Thích Thịnh không có thói quen chú ý đến mấy nơi nhàm chán như diễn đàn, trước kia cậu ta cũng từng có mấy người bạn gái, lúc những người bạn gái kia bị chửi mắng, cậu ta cũng chưa từng xuất hiện, cô ta cũng không tin Ninh Tiếu sẽ là ngoại lệ.
Dù sao cũng chỉ là đồ mọt sách biết mỗi việc học đến chết mà thôi, bị chửi tàn nhẫn như vậy, tự nhiên là sẽ lập tức chia tay với Thích Thịnh, không có gì phải sợ.
Sự đắc ý trong mắt nữ sinh còn chưa vơi thì đã phát hiện các chị em vừa nhìn điện thoại vừa đi phía trước đột nhiên dừng chân, không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía cô ta, từng ánh mắt đều vô cùng phức tạp và khó hiểu.
Chuyện này làm trong lòng Khổng Phỉ Nhi đột nhiên dâng lên một loại dự cảm chẳng lành nhưng biểu cảm trên mặt cô ta vẫn dịu dàng, dò hỏi: “Sao… Sao vậy? Sao các cậu đều nhìn tớ như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Phỉ Nhi, thì ra cậu đã chia tay với Thích Thịnh từ một tháng trước?”
“Hả…” Khuôn mặt Khổng Phỉ Nhi đầy vẻ kinh ngạc.
“Còn nữa, không ngờ là cậu có nhiều tài khoản trên diễn đàn như vậy?”
“Ừm, Phỉ Nhi, nếu không thì cậu xem diễn đàn trước một chút đi? Sắp đến giờ học rồi, tớ về lớp học trước nhé.” Một người trong số đó chỉ điện thoại di động trong tay Khổng Phỉ Nhi rồi nhanh chóng xoay người chạy vào trong lớp, những người khác thấy vậy cũng vội vàng chạy vào lớp theo mà không nói một tiếng nào.
Lời nói không rõ ràng của các chị em, cộng thêm những ẩn ý trong lời nói khiến Khổng Phỉ Nhi gấp gáp lấy điện thoại di động của mình ra, sau đó trực tiếp ấn vào trong diễn đàn Thanh Xuyên.
Thứ đập vào mắt đầu tiên chính là bài đính chính của Thích Thịnh, người chưa bao giờ lên diễn đàn, thậm chí cậu ta còn tung cả tin nhắn Wechat chia tay của hai người, chỉ để chứng minh rằng bọn họ đã chia tay vào một tháng trước. Trong Wechat, dáng vẻ cô ta hạ mình cầu xin đối phương đừng chia tay, cô ta vẫn thích cậu ta, từng chữ đều vô cùng hèn mọn.
Chưa hết, ngay mới vừa rồi, không biết diễn đàn ẩn danh của trường học đã xảy ra vấn đề gì, hoặc là Thích Thịnh giở trò gì đằng sau, đột nhiên lại hiển thị cả tên thật.
Những lời bôi nhọ Văn Nhu của cô ta ở phía trên, còn có những lời mà cô ta đổi ID để sỉ vả Ninh Tiếu một cách cay nghiệt đều bị lộ ra ngoài.
Khổng Phỉ Nhi bất ngờ trợn mắt, tay cô ta không ngừng run lên, bắt đầu xóa những câu nói của mình trước đây.
Chỉ tiếc là cô ta đã mắng từ đêm qua đến hôm nay mới dừng lại, bản thân cô ta cũng không biết được là mình đã chửi rủa bao nhiêu câu, căn bản không thể nào xóa kịp.
Nhìn những bạn bè không hề e dè châm chọc và cười nhạo mình trên diễn đàn, nữ sinh giơ tay lên đập điện thoại di động vào vách tường bên cạnh, ngay cả lớp cũng không vào, ôm mặt khóc lóc rồi chạy ra ngoài.

Văn Nhu cũng không hề hay biết rằng khi không có cô, nữ chính, nữ phụ và nam chính cũng có thể diễn được một vở kịch. Sau khi bị người bên cạnh đánh thức, lúc tỉnh lại cô mới biết rằng bởi vì chỉ có ba ngày nữa là đến đại hội thể dục thể thao, thời điểm đến nghi thức chào sân, các lớp cần một nữ sinh đứng ở đầu hàng giơ bảng tên lớp.
Văn Nhu được tất cả mọi người bầu chọn.
“Giơ bảng à? Tôi sao? Sao cũng được.”
Đối với loại chuyện này, thái độ của Văn Nhu khá tùy ý, cô nghĩ đó là một công việc tốn sức nên lập tức gật đầu đồng ý.
Ai ngờ khi giáo viên chủ nhiệm vừa đi, đã có một đám người vây quanh bàn Văn Nhu, líu ra líu ríu như chim non, mồm năm miệng mười đưa ra ý tưởng cho Văn Nhu.
Cũng vào lúc này, Văn Nhu mới biết thì ra ngày đó trên diễn đàn Thanh Xuyên còn có một hoạt động bỏ phiếu cho trang phục của người giơ bảng. Sau khi đăng hình chụp lên, học sinh của toàn trường sẽ bỏ phiếu ẩn danh, mặc dù người chiến thắng không có phần thưởng nào nhưng có thể nổi tiếng!
Đại hội thể thao trường hằng năm của Thanh Xuyên, ngoại trừ so sánh số lượng huy chương mỗi lớp nhận được thì thứ đầu tiên được so sánh chính là người giơ bảng của lớp nào xinh đẹp hơn, như thể nếu giành được chiến thắng cuối cùng này thì họ sẽ cảm thấy rất vinh dự vậy.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu bọn họ chọn Văn Nhu, bề ngoài của cô xinh đẹp, không chỉ có đẹp mà khí chất cũng là hàng đầu, cả người từ trên xuống dưới đều tỏa thần thái ngút ngàn của chị đại. Ngay cả trùm trường Thích Thịnh cũng bị cô lấn át, không chọn cô thì chọn ai?
Đối với ý kiến của những người này, Văn Nhu hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, ngược lại lại thẳng thắn nhìn về phía Cố Tinh Nhượng ở một bên: “Tôi không nghe lời các cậu đâu, tôi chỉ nghe lời Tinh Tinh thôi. Tinh Tinh nói tôi mặc cái gì thì tôi sẽ mặc cái đó, dù sao thì chủ yếu là tôi chỉ mặc cho cậu ấy xem!”
Cả lớp đang nghĩ kế sách: “...”
Chúng tôi không thù không oán, tại sao lại bất ngờ rắc cơm chó trước mặt những chú cún độc thân như chúng tôi! Tại sao!
Một đám người đang từ hào hứng chuyển thành sống không gì luyến tiếc rời đi, ngoại trừ cả mồm đầy cơm chó thì không lấy được thứ gì cả.
“Tinh Tinh, Tinh Tinh, nhanh cho tớ một ý kiến đi. Ngày đó tớ nên mặc gì đây?”
Văn Nhu hoàn toàn không để ý đến những bạn bè khác đang rời đi, chỉ kéo lấy tay áo Cố Tinh Nhượng.
Cố Tinh Nhượng nghe vậy thì quay đầu: “Tôi muốn mặc cậu mặc cái gì thì cậu sẽ mặc cái đó sao?”
“Ừ ừ!”
“Vậy nếu tôi để cậu mặc xấu như vịt thì sao?”
“Dù sao thì cũng là mặc cho cậu xem, cậu xem là được rồi.” Văn Nhu không thèm để ý một chút nào.
Cô vẫn luôn như vậy, từng lời nói và hành động đều thẳng thắn, căn bản không giống với một cô gái, yêu thích cũng thể hiện ra hết, khiến Cố Tinh Nhượng vừa động lòng lại vừa e sợ.
“Vậy tôi muốn xem cậu mặc quần áo mà cậu muốn mặc nhất.”
Cố Tinh Nhượng gằn từng chữ một, có lẽ anh cũng hơi to gan hơn một chút.
Nghe thấy câu này, Văn Nhu hơi sửng sốt, sau đó cô đột nhiên vươn hai tay ra nâng gò má Cố Tinh Nhượng, xoa nắn giống như là đang nhào bột vậy, khiến đôi môi của thiếu niên trề ra.
“Tinh Tinh à, cậu thật là đáng yêu, tớ thật sự rất thích cậu!”
Một câu nói không hề cố gắng hạ giọng này lập tức thu hút sự chú ý của các bạn cùng lớp xung quanh, bọn họ liếc mắt nhìn một cái, các bạn trong lớp đều bị đạp ngã ngào vào bát cơm chó mà hai người đã đặt sẵn trước mặt.
Cố Tinh Nhượng không kịp đề phòng suýt chút nữa đã bảo cô mau lau nước bọt đi. Nhưng cho dù anh muốn tránh cũng không thể nào tránh khỏi cô được, muốn kéo tay của đối phương ra cũng không kéo được, ngay cả giọng cũng không thốt nổi, cuối cùng chỉ có thể sống không gì luyến tiếc để mặc cho cô xoa đến khi thỏa mãn rồi mới rút tay lại.
Một trang phục mà cô rất muốn mặc sao?
Sau khi xoa Cố Tinh Nhượng xong, Văn Nhu lập tức bắt đầu nằm bò trên bàn học suy nghĩ, suy xét suốt cả một tiết học, Văn Nhu đột nhiên đứng bật dậy.
Có rồi!
Ba ngày trôi qua nhanh như chớp, buổi sáng hôm đó khoảng tám giờ, người giơ bảng của các lớp học đều đã xuất hiện gần hết, cũng đã dặn dò bạn thân của mình chụp ảnh để đăng lên diễn đàn, chỉ còn lại một mình Văn Nhu.
Tám giờ ba phút sáng, chiếc xe sang của nhà họ Văn xuất hiện đúng giờ ở cổng trường THPT Thanh Xuyên 3.
Bởi vì nghi thức chào sân sẽ bắt đầu vào đúng tám giờ rưỡi, lại không cần phải đến sớm để tự học nên vào khoảng thời gian này, vẫn còn không ít học sinh vừa ăn sáng vừa đi bộ đến trường.
Lúc chiếc xe sang sang trọng nhưng trông cũng đơn giản xuất hiện, lập tức thu hút không ít sự chú ý của các học sinh.
Trong lúc nhóm học sinh đang tụm năm tụm ba không ngừng xì xầm bàn tán rằng rốt cuộc người ngồi trong xe là ai thì cửa sau xe đã bị một bàn tay đeo bao tay màu trắng nhẹ nhàng đẩy ra, thứ đầu tiên xuất hiện trong mắt mọi người là một đôi ủng quân đội cao cổ màu đen.
Theo sát phía sau chính là một đôi chân thon dài, từ dưới đi lên, quần quân phục màu trắng, cùng với chiếc áo khoác dài cùng màu, thắt lưng bằng da, bản lề móc khóa đều là bằng bạc, có hình một ngôi sao sáu cánh đẹp đẽ, phía bên phải eo treo một thanh kiếm dài cả mét, vỏ kiếm màu đen bao chặt vào thân kiếm, dây xích bằng bạc rũ xuống từ cán kiếm.
Lên phía trên, chính là áo khoác ngoài cổ đứng trắng tinh, vị trí ở ngực của áo khoác ngoài cũng được thắt chặt bằng một chiếc khóa hình ngôi sao sáu cánh. Chiếc túi vải* lấy ngôi sao sáu cánh làm trung tâm, vẫn luôn trải dài đến vị trí cùi chỏ của cô, sau đó nhanh chóng chuyển hướng thẳng lên trên, tạo thành một hình tam giác ngược, kéo dài ra phía sau áo khoác ngoài.
*Túi vải: Túi hình chữ nhật, có lỗ ở giữa và đường may ở hai đầu, thường được đeo trên thắt lưng hoặc treo trên vai.
Áo sơ mi màu xanh da trời, cà vạt màu đen, dưới chiếc mũ quân đội màu trắng và vành đen, còn có mái tóc dài màu trắng bạc.
Trang phục cả người như vậy, nếu đổi thành bất kỳ người nào khác cũng sẽ mang đến cho người ta một loại cảm giác như người mắc bệnh ảo tưởng ra đường nhưng khi mặc trên người của người mới đến kia, chỉ mang đến một loại khí thế mạnh mẽ.
Giống như nữ trung đoàn trưởng trong truyện tranh xé sách bước ra vậy.
Học sinh ở bên đường nhìn thấy Văn Nhu vững vàng bước từng bước về phía trường, ngay cả chiếc bánh kẹp trứng trong tay rơi xuống cũng không phát hiện.
Trên đường đi, gần như mỗi một nơi mà Văn Nhu đi qua thì sẽ tiện thể để lại một đám người câm nín.
Khi đến quảng trường tập hợp, cô đã làm cho một đám học sinh ban đầu còn ồn ào náo nhiệt lập tức im phăng phắc, cứ như vậy trợn mắt há hốc mồm nhìn Văn Nhu mặc trang phục lộng lẫy bước từng bước về phía lớp 10-1.
Chỉ thấy Văn Nhu đi thẳng đến cuối hàng, bước đến trước mặt Cố Tinh Nhượng, ánh mắt anh hơi tối lại. Trước tiên cô hơi nhếch khóe miệng nở một nụ cười tà ác, sau đó lập tức đưa tay ra nâng cằm Cố Tinh Nhượng lên, dùng giọng nói mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy được, trầm giọng nói…
“Chàng trai, cậu có hài lòng với những gì mình thấy không?”
Cố Tinh Nhượng: “...”
Kiếp này tôi chưa từng thấy gì cạn lời đến vậy

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất