Chương 55
Dọc theo ngón tay của Văn Nhu, Cố Tinh Nhượng lặng lẽ đưa mắt quan sát cô gái, đôi mắt của chàng thiếu niên tựa như nước hồ trong suốt vào đầu mùa đông. Còn Văn Nhu, người vừa mới học được rất nhiều từ ngữ cợt nhả từ một cuốn tiểu thuyết nào đó thì lại chợt cảm thấy đầu óc trống rỗng một cách vô cớ. Thế là, cô lập tức giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, lưu loát rút tay của mình lại.
Đồng thời, cô nở một nụ cười rạng rỡ với Cố Tinh Nhượng, còn đưa tay chỉnh trang lại cổ áo đồng phục của anh: "Được rồi được rồi, Tinh Tinh à, đừng có tức giận mà, tớ làm như vậy chẳng phải là bởi vì tớ cảm thấy bầu không khí quá nghiêm túc rồi hay sao. Tớ chỉ là muốn chọc cho cậu vui vẻ lên một chút, đừng có coi là thật nha. Đồng ý với tớ đi, nhất định không được coi đó là thật, được không?”
Cái gì mà tiểu thuyết lạ thường về cô vợ nhỏ của tổng giám đốc bá đạo chứ, đúng là không hề có chút tác dụng nào mà. Lần sau cô sẽ không mua cuốn đó về nữa, uổng công ngày hôm qua khi cô đọc mấy cái tình tiết cũ rích này còn nghĩ rằng có lẽ chúng sẽ có hiệu quả với Cố Tinh Nhượng mỏng manh và yếu đuối. Thế nên cô mới thử quậy đục nước, ai mà ngờ được chủ blog tình cảm kia lại không đáng tin cậy như vậy, chỉ thu tiền mà không được cái tích sự gì cả.
Đợi đến khi quay về, cô phải xóa ngay đống lời trích dẫn của tổng tài bá đạo đã tiêu tốn mất nửa tiếng đồng hồ của cô để tải xuống mới được!
Lúc Văn Nhu đang thầm chửi rủa lảm nhảm vài câu, bỗng nhiên cô cảm giác được từ phía sau lưng có ai đó khẽ kéo áo choàng của mình. Theo bản năng, cô quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái xinh xắn mặc trên người bộ Hán phục kết hợp hai màu hồng nhạt và xanh lá. Dựa trên trang phục của cô gái ấy để đánh giá, chắc hẳn đây cũng là người giơ bảng hiệu ở một lớp nào đó, hiện tại, đối phương đang che khuất mũi và miệng bằng một chiếc quạt tròn màu vàng nhạt, đằng sau đó là khuôn mặt đỏ bừng hướng mắt về phía cô.
Vào khoảnh khắc Văn Nhu xoay người lại, trong cặp mắt của người mới tới lập tức đầy vẻ chấn động. Còn chưa nói được một lời, cô ấy đã yếu ớt ngã xuống một bên, ở ngay trước mặt Văn Nhu vẫn đang bối rối.
Thấy vậy, Văn Nhu vô thức ôm lấy eo của đối phương, vội vàng lên tiếng: "Này, cậu không sao chứ? Có bị bệnh nặng gì không?"
Khi cô gái còn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh kia nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đến mức không chân thật của Văn Nhu dưới ánh mặt trời, lại còn sát gần như thế, cô ấy lập tức trợn tròn mắt và hoàn toàn ngất lịm.
Có điều, cho dù người đã ngất đi rồi, trên khuôn mặt của đối phương vẫn giữ nguyên sắc đỏ hồng hạnh phúc như thể người say rượu, môi còn cười đầy mãn nguyện.
Đã lớn chừng này tuổi rồi nhưng Văn Nhu còn chưa từng gặp phải tình huống trực tiếp ngất xỉu như vậy. Cô chưa kịp làm gì thì có mấy cô gái khác, mặc đồng phục học sinh đã chạy ra từ bên cạnh, đỡ lấy cô gái xinh đẹp mặc đồ Hán Phục từ trong tay Văn Nhu.
"Em gái này, cứ đưa nó cho bọn chị là được rồi!"
"Đúng vậy, bọn chị sẽ chăm sóc tốt cho nó!"
Trong lúc họ đang nói chuyện, một vài người đỏ bừng mặt cùng chung sức kéo cô bạn nhỏ đã mất hết mặt mũi rời đi.
Bởi vì tai của Văn Nhu khá thính nên mặc dù họ đã đi xa, cô vẫn có thể nghe thấy các cô gái đang vừa dìu bạn học của mình đi vừa bàn tán một cách phấn khích đến khó hiểu…
"A a a, cô bé đó vừa mới nhìn tớ một cái, thật sự quá xinh đẹp, quá đẹp trai, tớ cực thích cô ấy!"
"Tớ vừa mới chạm phải đầu ngón tay của cô ấy này, tớ thực sự rất thích cô ấy!"
"Trương Huyền đúng là chẳng được cái tích sự gì, có điều đó cũng là chuyện bình thường, nếu như đổi lại là tớ, có lẽ tớ còn kém cỏi hơn cậu ấy..."
Nghe được những câu này, Văn Nhu nhướng mày. Cô đã quen với những lời ngưỡng mộ như thế này ở tinh tế rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tại thế giới này, phải chăng là vì cách ăn mặc này của cô có tác dụng?
Bộ trang phục này, bao gồm cả thanh kiếm treo trên thắt lưng của cô, đều là do Văn Nhu đặt hàng để một cửa tiệm hóa trang trên mạng Taobao gấp rút làm riêng trong ba ngày cho cô. Dưới góc nhìn của cô, bộ đồ này vẫn còn một khoảng cách lớn so với trang phục may riêng đã bị Trùng hậu phá hủy, không ngờ rằng hiệu quả thực sự lại tốt vậy.
Chỉ có điều…
Văn Nhu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Tinh Nhượng đang cúi đầu lướt xem điện thoại di động, cũng chẳng hề liếc xem cô lấy một cái. Cô do dự một lúc lâu, mới bất chợt tiến tới, dí khuôn mặt của mình đến trước mặt anh.
"Tinh Tinh, tất cả mọi người đều đang nhìn tớ, tại sao cậu lại không nhìn tớ chứ? Điện thoại có cái gì hay thế, có xinh đẹp bằng tớ không? Cậu mà còn làm thế này, có lẽ tớ sẽ nổi giận đấy!"
Văn Nhu nói với biểu cảm nghiêm túc.
Cảm giác được Văn Nhu tới gần, Cố Tinh Nhượng vội vã tắt điện thoại.
Khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi đã đủ để anh block hết toàn bộ vô số những dòng bình luận mà anh trông thấy, ở dưới bức ảnh chụp lén Văn Nhu được đăng tải trên diễn đàn Thanh Xuyên: “A a a a a, em ấy đang đối mặt trực diện với tôi này”, “Từ giờ trở đi, tôi sống là người của em gái, chết cũng là quỷ của em ấy.", không để lại một dấu vết nào.
"Cậu nói cái gì cơ?"
Cố Tinh Nhượng không hề biết hành động này của bản thân rốt cuộc đã gây ra sóng gió lớn đến mức độ nào trên diễn đàn Thanh Xuyên. Anh ngước mắt lên, ra vẻ bình tĩnh nhìn Văn Nhu trước mặt, vừa rồi anh quá tập trung đến nỗi thật sự không hề nghe thấy cô đã nói gì, không phải là giả vờ.
"Cậu…"
Bị sự lơ đãng của Cố Tinh Nhượng chọc giận, Văn Nhu chỉ tay vào anh, nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, chỉ thấy Cố Tinh Nhượng mang sắc mặt tái nhợt sẽ chẳng tài nào đỡ nổi một cú đấm dù là của thiếu nữ mình đây. Vậy là cô kìm nén không cho cơn giận bùng nổ, nhưng vẫn ỉu xìu hỏi lại: "Chỉ là, tớ muốn hỏi cậu, cậu thấy bộ đồ hôm nay tớ mặc có đẹp không?"
Ngay khi Văn Nhu còn đang cho rằng cô sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời từ miệng Cố Tinh Nhượng, giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái của chàng trai lại chợt vang lên, tựa như âm thanh của nước suối trong vắt nơi khe núi…
"Rất đẹp."
Văn Nhu ăn mặc như vậy y hệt một vì sao biết đi ở giữa đám đông, không phát hiện ra có bao nhiêu ánh mắt hoặc là âm thầm hoặc là rõ ràng đang đổ dồn vào mình. Có một số ít người có thể vừa sinh ra đã sống dưới ánh mặt trời rực rỡ muôn màu, khi ánh nắng chiếu lên cơ thể cô, chúng không những không cướp đi chút hào quang nào của cô mà ngược lại, còn kết hợp làm tăng thêm ánh sáng lấp lánh trên người cô, làm sao có thể không tuyệt đẹp đây?
Cố Tinh Nhượng vừa nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn và trắng nõn của Văn Nhu, vừa chân thành nói ra suy nghĩ của mình từ tận đáy lòng.
Cơn giận của Văn Nhu đến nhanh, rồi rời đi lại càng nhanh hơn. Chỉ cần Cố Tinh Nhượng nói ra vài câu tử tế, cô đã lập tức ném hết nỗi buồn vừa rồi lên chín tầng mây, cực kỳ dễ dỗ.
Cô bắt đầu vui vẻ trở lại và tiếp tục cười đùa ở quanh Cố Tinh Nhượng.
Dường như cho dù có bao nhiêu ánh mắt chú ý đến người cô, trong mắt cô cũng sẽ chỉ nhìn thấy được duy nhất Cố Tinh Nhượng.
Hai người thể hiện ra ngoài một bầu không khí thân mật đến mức không có kẻ thứ ba nào có thể chen vào. Nhóm bạn cùng lớp ở bên cạnh đã để ý đến Văn Nhu kể từ khi cô xuất hiện, thấy vậy thì bèn cùng nhau ghen tị mà chửi rủa.
"Tuy rằng cậu ấy rất xinh đẹp, nhưng mà gu tệ quá. Cái cậu Cố Tinh Nhượng đó, chẳng có ngoại hình, gia thế cũng không. Rốt cuộc là Văn Nhu ưng cậu ta ở điểm nào chứ?"
"Đúng vậy, tính ra quê quán của Cố Tinh Nhượng chắc hẳn là ở Vân Nam mới phải, thật ra cậu ta nhất định là rất giỏi hạ cổ trùng. Nếu không, tôi thật sự không tài nào nghĩ ra được, rốt cuộc là chỗ nào của cậu ta hấp dẫn được người đẹp Văn Nhu?"
"Có khi nào, có lẽ là người đẹp thích dáng vẻ tối tăm và u ám đó?"
Một nhóm người ghen tị không thôi, nhưng chuyện này cũng chỉ là giới hạn giữa một vài người bạn. Không phải là bọn họ không muốn lên diễn đàn tán dóc, nhưng mà vừa rồi không biết có chuyện gì xảy ra, diễn đàn Thanh Xuyên đã bị sập rồi, bây giờ vẫn còn đang được sửa chữa. Không còn cách nào, họ cũng chỉ có thể nhắn tin qua lại với đám bạn bè của mình trong thực tế thôi.
Về nguyên nhân diễn đàn bị sập, những người này đều nhất trí cho rằng chính sắc đẹp của Văn Nhu đã khiến diễn đàn đóng băng và bị sập. Trong lòng mỗi người đều bất giác nâng Văn Nhu lên một bậc cao hơn, thậm chí vượt qua cả hoa khôi ban đầu của trường, Khổng Phỉ Nhi và Thích Thịnh đẹp trai học giỏi nhất trường.