Chương 56
Tám giờ ba mươi phút sáng.
Đại hội thể dục thể thao của trường THPT Thanh Xuyên 3 được tổ chức đúng giờ.
Mái tóc màu bạc của Văn Nhu là do sử dụng thuốc nhuộm tóc dùng một lần. Sau khi nghi lễ ra trận vừa kết thúc, giờ thi đấu cũng theo đó bắt đầu, cô có thể tùy ý buộc tóc lên bằng dây chun là được.
Các bạn học sinh trường Thanh Xuyên vốn dĩ còn tưởng rằng khung cảnh mặc bộ trang phục nữ đoàn trưởng sáng sớm nay làm cả diễn đàn trường sập, đã là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong ngày hôm nay của cô rồi. Tuy nhiên, sau đó bọn họ mới phát hiện ra rằng Văn Nhu trên sân thi đấu mới là “thần”.
Bạn đã bao giờ thấy ai đứng nghiêm nhảy xa, chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực là đã có thể nhảy xa ba mét, trực tiếp đến mép hố cát chưa? Bạn đã bao giờ nhìn thấy có người bắn vọt trên đường chạy một trăm mét, giống như mũi tên phóng vèo một cái ra ngoài, thậm chí mắt thường không còn nhìn rõ được cả cái bóng của cô nữa? Bạn đã bao giờ thấy ai có thể nhảy một cái mà đạt đến tận độ cao hai mét, chỉ kém kỷ lục của thế vận hội Olympic một chút?
Vị trí đầu tiên, vị trí đầu tiên, sau cùng vẫn là vị trí đầu tiên.
Bởi vì tham gia quá nhiều hạng mục thi đấu nên trên đài radio truyền thông cho đại hội thể dục thể thao, cái tên Văn Nhu vang lên không ngừng nghỉ.
Lúc đầu, các học sinh trong trường còn nghĩ rằng cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà khi từng kỷ lục của trường cứ lần lượt bị phá vỡ, tên của Văn Nhu cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều hơn. Việc này khiến các giáo viên đã quay lại văn phòng và một số học sinh cuối cấp cũng đều đi ra sân điền kinh, chỉ để nhìn thử một chút xem Văn Nhu huyền thoại rốt cuộc là người như thế nào.
Các học sinh lớp 10-1 đã phấn khích đến độ không còn tỉnh táo, bởi vì sự bất khả chiến bại của Văn Nhu. Từng nhóm rồi lại từng nhóm người tiến tới, Văn Nhu tham gia hạng mục gì là bọn họ lại tụ tập vây quanh tới mức con kiến cũng chẳng thể chui qua.
Bây giờ là mười một giờ tám phút và Văn Nhu, người đã tham gia bốn nội dung thi đấu, đang chuẩn bị cho hạng mục 110 mét vượt rào của mình.
Khi các cô gái cùng thi đấu nhìn thấy Văn Nhu cũng tham gia tranh tài với mình, ngoại trừ một học sinh thể thao lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, những người còn lại đều trở nên hưng phấn một cách lạ thường, cứ đứng quanh Văn Nhu ríu ra ríu rít.
Người ta đều bảo rằng con gái thích những anh chàng đẹp trai gì đó, nhưng chỉ có con gái mới biết, họ còn thích những cô gái mạnh mẽ và xinh đẹp hơn. Giống như Văn Nhu vậy, kiểu người mà vừa trông thấy là lập tức cảm thấy nóng lòng muốn được kết thành bạn tốt ngay lập tức.
Cuối cùng, vẫn là phát súng ra hiệu bắt đầu đã giải cứu được Văn Nhu bị vây hãm. Không ngoài dự đoán, lần này Văn Nhu tiếp tục là người dẫn đầu.
Những người bao quanh đã có kinh nghiệm từ mấy lần trước, vừa nhìn thấy Văn Nhu rời khỏi sân đấu là họ lập tức cầm nước lao tới, suýt chút nữa đã nhấn chìm Văn Nhu trong đủ loại bình nước với hình dáng, màu sắc khác nhau.
Ngay cả Thích Thịnh, người đang ngồi trên ghế khán giả, nhìn thấy đãi ngộ như vậy thì cũng không nói được nên lời. Tiểu Hắc, một người bạn cùng lớp của cậu ta vừa mới tham gia môn nhảy cao nam ở bên cạnh xong, thậm chí còn mơ mộng thở dài: “A, thật là sướng mà, đến khi nào thì em mới có thể được đối xử như thế nhỉ? Không, không, chỉ cần là một nửa so với đãi ngộ này là được, em cũng sẽ hạnh phúc lắm rồi! Đúng rồi, anh Thịnh, đây không phải là đãi ngộ trước kia dành cho anh hay sao? Hiện tại làm một người ngoài cuộc đứng xem, anh có cảm nhận như thế nào?"
"Đúng vậy, anh Thịnh, xin hãy phát biểu một chút về cảm tưởng của mình. Vả lại, sao hôm nay không thấy chị dâu đâu thế? Không phải anh cũng tham gia nội dung 110 mét vượt rào của nam sao?"
“Sắp sửa thi giữa kỳ rồi, học sinh giỏi sợ rằng yêu đương sẽ ảnh hưởng đến việc học tập nên đang tranh thủ thời gian này để học hành chăm chỉ hơn.”
Thích Thịnh bóp nghiến lon nước ngọt trong tay, chán nản giải thích.
Đúng vào lúc này, bọn họ chú ý tới Văn Nhu đang bị một đám nam nữ vây quanh, cô đã dùng một lực không thể chống lại để đột phá vòng vây. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lập tức tiến đến trước mặt Cố Tinh Nhượng, người đã bị đoàn người đẩy ra ngoài. Cô đưa tay ra, tóm lấy chai nước khoáng từ trong tay chàng trai.
"Tinh Tinh, tớ khát quá, may mà ở chỗ cậu có nước."
Văn Nhu ngẩng đầu uống mấy ngụm, rồi dùng mu bàn tay lau đi nước bên khóe miệng, cười nói.
Cố Tinh Nhượng không hề có chuẩn bị gì, nước đã bị người khác lấy đi, vành tai không kiềm chế được mà nóng bừng lên.
Chai nước này không đầy, anh vừa mới uống một ít rồi. Bây giờ...
“Tinh Tinh, nước của cậu có vị rất ngon, ngọt lắm.”
“Chỉ là loại nước khoáng rẻ nhất trong siêu thị mà thôi, không có gì đặc biệt cả.” Cố Tinh Nhượng điều chỉnh lại biểu cảm với tốc độ cực nhanh, mỉm cười đáp.
"Trong siêu thị có nhiều loại nước như vậy, nhưng cậu lại chọn trúng một chai này thôi, như vậy còn chưa đủ chứng minh nó đặc biệt sao?" Đối với người mình thích, Văn Nhu nói câu nào cũng là khen ngợi tới bến.
Cũng không biết là do không chịu đựng nổi bầu không khí ngọt ngào giữa hai người, hay là bởi tình cảm của mình không được Văn Nhu chấp nhận, trong đám đông người vây xem bắt đầu vang lên vài giọng nói không hề êm tai chút nào.
"Chẳng phải chỉ là một bình nước đá một nhân dân tệ thôi sao? Vậy mà cũng đem ra được hả?"
"Đúng vậy, Nhu Nhu đã nỗ lực nhiều như vậy, giành được nhiều hạng nhất như vậy. Chẳng lẽ cô ấy chỉ xứng đáng được uống loại nước thế này thôi sao?"
"Nhìn cái gì mà nhìn, tôi đã nói cái gì sai à?"
Trông thấy ánh mắt u ám và thâm trầm của Cố Tinh Nhượng đang nhắm thẳng vào người mình, một chàng trai gầy gò trắng trẻo trong đám người lập tức ưỡn ngực, lộ ra vẻ kiêu ngạo như thể muốn nói “Mày là cái thá gì mà dám cướp cô gái của ông đây chứ.” Mà khi nhìn thấy Văn Nhu, biểu cảm lại đột nhiên chuyển sang ngượng ngùng: "Cậu mạnh mẽ như vậy, để cậu làm chút chuyện gì đó cũng không phải là không được."
Điệu bộ này suýt chút nữa đã khiến nhóm học sinh nữ ở xung quanh phải phụt nước.
Văn Nhu đã từng thấy kiểu Omega như thế này trước đây ở trong Đế Quốc, cho nên cô cũng chẳng có cảm giác gì là ngạc nhiên. Nhưng mà, nếu như cậu ta vừa mở miệng đã nói những lời không hay về Tinh Tinh thì đó chính là lỗi của cậu ta!
Có điều, Văn Nhu còn chưa kịp lên tiếng nói gì thì một giây sau, chai nước khoáng trong tay cô đã bị Cố Tinh Nhượng đang cúi thấp đầu giật về lại.
"Văn Nhu, cậu vẫn nên trả lại nước cho tôi đi? Bọn họ... nước uống mà bọn họ đưa đến đều có chất lượng rất tốt, chai nước này của tôi không thể sánh bằng được, cho nên là tốt nhất cậu vẫn đừng chịu đựng loại chuyện thiệt thòi thế này..."
Nghe đến đây, những người khác còn chưa kịp phản ứng lại, Văn Nhu đã cướp lại chai nước từ trong tay của Cố Tinh Nhượng, tin rằng lời anh nói là sự thật: "Không phải đâu, sao có thể như vậy được? Đối với tớ mà nói, đồ của Tinh Tinh mới là thứ tốt nhất, chỉ cần có cậu ở đây, cho dù là bất kỳ người nào khác đưa cho tớ cái gì, tớ cũng sẽ không muốn lấy, tớ chỉ thích những gì Tinh Tinh cho tớ thôi, bất kể là tốt hay xấu."
Những lời này vừa được thốt ra, cậu chàng trắng gầy bên kia lập tức chỉ tay vào Cố Tinh Nhượng, không thể tin mà thốt lên: "Cậu..."
Có lẽ là nhận thấy được hành động của cậu ta, Văn Nhu bỗng nhiên xoay đầu lại, ánh mắt mang theo sự uy hiếp: "Cậu cái gì mà cậu, cậu đừng có nói gì nữa hết, cậu không thấy là cậu đã khiến Tinh Tinh buồn bực rồi hay sao? Nếu như mà cậu ấy tức giận thì cậu lấy cái gì để bồi thường cho tôi hả?"
"Tôi…"
"Cái gì cơ, cậu lấy chính mình ra bồi thường cho tôi hả? Tôi không thèm đâu, tôi chỉ muốn Tinh Tinh thôi, tôi chỉ thích một mình Tinh Tinh, không chấp nhận một ai khác cả!"
Cậu chàng kia đột nhiên bị người mình thích mắng cho một trận, rồi lại còn bị nhét đầy miệng thức ăn cho chó độc thân. Cậu ta đã tức giận đến mức ôm ngực sắp sửa bị nhồi máu cơ tim, nhưng mà Văn Nhu ở đầu bên kia lại còn quay mặt về phía Cố Tinh Nhượng, biểu hiện đủ kiểu quan tâm và thăm hỏi với anh.
Tên đó nổi điên lên, tới độ ném thẳng chai nước khoáng màu xanh lá, che mặt bỏ chạy mất dạng.
Trông thấy cậu ta rời đi, Cố Tinh Nhượng nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Văn Nhu. Anh làm ra vẻ mặt khó xử không thôi: "Văn Nhu, đều là do lỗi của tôi, tôi khiến cậu cãi nhau với bạn rồi, lại còn chọc giận cậu ta tới mức chạy đi mất. Đều là con trai, tôi thật sự không ngờ được là cậu ta lại tức giận đến như vậy, chi bằng, để tôi đi xin lỗi cậu ta một câu đi. Chỉ cần là khiến Văn Nhu vui vẻ, tôi như thế nào cũng được!”
Đã nhiều ngày như vậy, Văn Nhu vẫn luôn thấy Cố Tinh Nhượng tức giận hoặc là Cố Tinh Nhượng sắp sửa tức giận. Cho nên, bây giờ cô vừa thấy anh thấu hiểu như vậy thì cảm động tới nỗi nước mắt trào dâng.
"Không sao đâu, vốn dĩ tớ cũng chẳng quen biết gì người đó. Mặc kệ cậu ta có tức giận hay không, cũng không cần phải xin lỗi, miễn sao Tinh Tinh không tức giận là mỗi ngày tớ đều sẽ thấy rất vui vẻ!"
Văn Nhu - gái thẳng chân thành thề thốt.
"Thật vậy sao?"
Khóe miệng của Cố Tinh Nhượng lập tức cong lên, trông cực kỳ hạnh phúc.
Lúc này, các cô gái đứng quanh đã theo dõi toàn bộ quá trình đang trợn mắt há hốc mồm: “…” Cảm ơn đã mời, tôi nhận được trà rồi.
Quả nhiên, chỉ có con gái mới biết được ai là trà xanh thật sự.
Ngoại trừ Văn Nhu.