Chương 57
Trên sân điền kinh, trận thi đấu của Văn Nhu vẫn đang tiếp tục, bên này, bởi vì nước khoáng mà Cố Tinh Nhượng vừa mua lại bị Văn Nhu uống cạn một hơi nên giờ anh nói với cô một tiếng, sau đó đến siêu thị cách đó không xa mua thêm mấy chai.
Nhìn chai nước khoáng trên tay, nhớ đến chuyện thú vị vừa xảy ra và sự thiên vị công khai của Văn Nhu, khóe môi của Cố Tinh Nhượng kìm lòng không đậu nhếch lên.
Cố Tinh Nhượng rời khỏi siêu thị, trên đường quay về sân điền kinh gặp phải bảy tám nữ sinh đi ngược chiều chặn kín con đường. Cố Tinh Nhượng không thích tiếp xúc nhiều với người lạ nên khẽ nhíu mày, quay đầu rẽ sang đường mòn nhỏ hướng về phía ký túc xá ngay bên cạnh.
Trên con đường đi mòn gót chân, vừa đi được hai bước, Cố Tinh Nhượng đã nghe thấy một giọng nói vô cùng ngọt ngào quen thuộc vang lên sau góc tường.
“… Nhốt cậu ấy vào ư? Sao cậu lại làm vậy? Thực ra tớ không chịu nhiều thiệt thòi lắm đâu, tớ biết chắc bạn Ninh Tiếu không cố tình chen chân vào giữa tớ và Thích Thịnh đâu… Cậu làm vậy thật sự khiến tớ… Bây giờ đầu tớ rối bời lắm, tớ cúp máy đây… Nhưng dù thế nào đi nữa, tớ vẫn cảm ơn cậu vì đã tốt bụng trút giận giúp tớ…”
Giọng nữ nói năng lộn xộn một lát, sau đó lập tức cúp điện thoại. Kế tiếp là sự im lặng kéo dài gần một phút.
Lúc này, Cố Tinh Nhượng bỗng ngửi thấy mùi thuốc lá gay mũi bay ra từ sau vách tường.
“Ha ha ha…” Cách vách tường, giọng nữ liên tục cười khà đầy điên cuồng, lúc này mới lẩm bẩm: “Con khốn chết tiệt, giành bạn trai với tao hả? Mặt ngoài giả vờ như học sinh ngoan ngoãn, sau lưng lại làm đủ chuyện hạ lưu cướp bạn trai của người khác! Mày thích làm chuyện hạ tiện như vậy thì ở trong tòa nhà bỏ hoang đó mà làm trò hạ tiện một mình đi!”
Sau khi phát tiết cảm xúc tiêu cực của mình xong, tiếng bước chân của nữ sinh dần dần rời xa.
Cố Tinh Nhượng tựa vào vách tường nghe hết từ đầu đến cuối lại chẳng buồn chớp mắt lấy một lần. Chờ đến khi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân của đối phương, anh mới không nhanh không chậm bước ra từ góc tường.
Vừa ngước mắt lên, anh thấy một điếu thuốc cho phụ nữ đang hút dang dở bị ai đó nghiền thật mạnh xuống bùn đất.
Thấy vậy, cuối cùng Cố Tinh Nhượng cũng nhớ ra giọng nữ mà mình vừa nghe được rốt cuộc là ai.
Khổng Phỉ Nhi – cô bạn gái cũ mà Thích Thịnh không thèm bận tâm.
Hình như trước kia, anh còn từng vô tình bắt gặp hai người họ hôn môi trong góc sân trường. Tuy rằng hiện tại trông Thích Thịnh có vẻ che chở Ninh Tiếu ghê gớm nhưng anh vẫn nhớ như in, hồi Thích Thịnh hôn môi với Khổng Phỉ Nhi cũng thích thú lắm còn gì? Bây giờ lại ra vẻ xa cách Khổng Phỉ Nhi cứ như đàn ông trinh trắng lắm, cũng thật là thú vị.
Cố Tinh Nhượng nhấc chân lướt qua nửa điếu thuốc tàn trên mặt đất, hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào vụ bạo lực học đường xảy ra do Thích Thịnh, hay là hiện tại Ninh Tiếu đang bị nhốt ở đâu, thậm chí còn có đôi chút vui như mở cờ trong bụng.
Suy cho cùng thì anh xuất hiện ở trường Thanh Xuyên 3 không phải là vì xem trò hề của Thích Thịnh hay sao?
Nhờ thấy được dáng vẻ của Thích Thịnh mà trong lòng Cố Tinh Nhượng còn nảy sinh cảm giác may mắn, may mà từ bé anh không lớn lên dưới sự dạy dỗ của nhà họ Thích, không thì anh sẽ thật sự lớn lên giống với dáng vẻ của Thích Thịnh – chưa gặp được người mà mình thích nhất đã yêu đương vớ vẩn với những cô gái xinh đẹp khác. Nếu thật sự làm cho bản thân mình dính đầy bùn lầy bẩn thỉu, sau đó lại gặp Văn Nhu chói mắt như ánh nắng, chỉ sợ anh sẽ không dám đến gần cô, sợ thân thể dơ bẩn cũng mình cũng sẽ vấy bẩn cô.
Trước khi gặp được người con gái mà mình thích, con trai nên giữ gìn bản thân sạch sẽ để nghênh đón cô gái mà mình thích, chứ không phải như Thích Thịnh, bên trái có một cô bạn gái cũ, bên phải lại có một cô bạn gái cũ khác.
Cố - lớp trưởng lớp nam đức – Tinh Nhượng thầm nghĩ.
Khi Cố Tinh Nhượng mang nước khoáng quay về sân điền kinh, Văn Nhu đã thi đấu xong một hạng mục, lúc này đang ngoan ngoãn ngồi ở vị trí hẹn trước của hai người chờ anh quay về.
Mặc dù chung quanh vây đầy người bắt chuyện với mình nhưng Văn Nhu lại chẳng buồn mở miệng đáp lại những người nhàm chán ấy, chỉ khi nhìn thấy Cố Tinh Nhượng, đôi mắt của cô mới sáng lên, nhanh chóng xông đến trước mặt anh: “Tinh Tinh, sao cậu đi lâu vậy? Cuối cùng cậu cũng về rồi, tớ khát nước sắp chết rồi!”
Dứt lời, Văn Nhu cầm lấy chai nước trong tay Cố Tinh Nhượng rồi uống nước, vừa uống vừa miêu tả cho anh biết cảnh tượng phấn khích mà lúc nãy anh không nhìn thấy.
Dường như lúc nào cô cũng tràn đầy sức sống. Đến tận bây giờ, Cố Tinh Nhượng thậm chí chưa từng thấy có một giây phút nào mà cô uể oải chán chường, cho dù có thì cũng không kéo dài lâu lắm.
Hay thật.
Nghĩ vậy, thấy một lọn tóc rơi xuống bên tai Văn Nhu, Cố Tinh Nhượng ma xui quỷ khiến vươn tay giúp cô vén lọn tóc ra sau tai. Cơn gió nhẹ nhàng gợi lên vạt áo của hai người, vừa ấm áp vừa rung động lòng người.
Ai ngờ đúng lúc này, Văn Nhu đang uống nước chợt kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Có sâu! Trong chai nước này thế mà lại có sâu! Tinh Tinh, cậu mau nhìn nè, con sâu bự quá!”
Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Văn Nhu, Cố Tinh Nhượng không khỏi sững sờ. Chai nước mới khui nắp thì sao lại có sâu được? Chẳng lẽ là vô tình rơi vào chai trong quá trình sản xuất?
Cố Tinh Nhượng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, lại thấy Văn Nhu gọi mình một tiếng nên ghé đầu lại gần theo phản xạ. Nhưng anh không ngờ ngay sau đó, cột nước chợt phun thẳng vào mặt mình.
Bất ngờ bị phun nước đầy mặt, Cố Tinh Nhượng nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện, còn chưa mở mắt ra thì nghe được tiếng cười to vì gian kế thành công của Văn Nhu: “Ha ha ha ha ha, Tinh Tinh cậu ngốc thật đấy! Lớn to đầu rồi mà vẫn bị trò này lừa gạt! Ha ha ha ha!”
Một động tác, một câu nói, thoáng chốc phá hỏng toàn bộ bầu không khí lãng mạn vừa rồi.
Khuôn mặt Cố Tinh Nhượng ướt sũng nước, mở đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn chằm chằm vào Văn Nhu đang cười ầm ĩ vô tư. Anh nhìn đến nỗi tiếng cười của cô càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng xấu hổ, cuối cùng hoàn toàn ngậm miệng, chủ động lấy khăn giấy trong túi quần bắt đầu lau chùi vệt nước trên mặt cho Cố Tinh Nhượng.
“Xin lỗi nhé Tinh Tinh, cậu đừng giận tớ, nhất định đừng giận tớ được không? Tớ chỉ muốn trêu cho cậu vui thôi, lần sau không dám nữa.”
Văn Nhu nhận lỗi vô cùng thuần thục, liền mạch lưu loát. Thuần thục đến nỗi trong lúc nhất thời, Cố Tinh Nhượng không biết nên xót cô hay là xót anh nữa.
Bên này, thấy Cố Tinh Nhượng từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời, còn tưởng anh lại định bắt đầu chơi trò im lặng, Văn Nhu giơ tay lên đổ hết nửa chai nước còn lại lên mặt mình.
“Cậu làm gì vậy?” Cố Tinh Nhượng vội vươn tay ngăn cản nhưng vẫn khiến Văn Nhu đổ không ít nước lên mặt mình.
“Tinh Tinh, cậu đừng nóng giận mà làm lơ tớ, cậu xem nè, mặt tớ cũng ướt nhẹp giống cậu rồi nè, đều là nước. Cậu đừng giận được không? Lần sau tớ thật sự không dám tái phạm nữa.”
Văn Nhu liên tục thề thốt, trên mặt dính đầy nước, giống hệt một quả đào mật vừa được hái xuống từ cành cây.
“… Hầy.”
Cố Tinh Nhượng tiến lên hai bước, nâng cằm Văn Nhu lên rồi bắt đầu lau vệt nước trên mặt cô, đồng thời khe khẽ thở dài.
Anh nên quen thuộc với chuyện này mới đúng chứ nhỉ? Đã lâu như vậy rồi, chẳng nhẽ anh vẫn chưa quen cô là người như thế nào hay sao? Mỗi lần chỉ cần bầu không khí vừa ấm áp được một chút, cô lại có đủ mọi thủ đoạn chích chòe để phá hỏng nó.
Anh nên quen thuộc từ lâu rồi mới phải. Người này cứ luôn mồm xin anh đừng giận, lần sau không dám nữa nhưng trên thực tế, lần sau cô vẫn dám làm tiếp. Tình huống đỡ hơn một chút thì cô còn biết mình sai chỗ nào, nhưng đa số thời điểm, thậm chí cô còn không rõ vì sao anh lại giận dỗi, chẳng qua cô nói xin lỗi lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng!
Dòng nước trên mặt Văn Nhu dần dần được lau sạch sẽ. Cô nhìn đôi mắt sáng ngời như vì sao của Cố Tinh Nhượng, lại nhận thấy anh không còn giận nữa, lập tức nhếch môi cười toe toét: “Tinh Tinh, cậu tốt quá!”
Nghe vậy, động tác của Cố Tinh Nhượng chợt khựng lại: “…”
Lại tiếp tục lời ngon tiếng ngọt nữa rồi. Có thời gian để suy nghĩ lời ngon tiếng ngọt thì chi bằng đừng chọc giận anh nữa sẽ tốt hơn.
Trong ánh mắt hâm mộ ghen ghét của đám đông chung quanh, hai người quấn quýt một lát, sau đó Văn Nhu phải tiếp tục dự thi.
Gần đến chiều tối, có lẽ đây là hạng mục cuối cùng mà cô tham dự, cuộc thi chạy tiếp sức 400m, ngay sau khi cô vừa hoàn thành chặng đua marathon 1500m của nữ.
Toàn bộ trường Thanh Xuyên 3, có lẽ chỉ một mình Văn Nhu mới có thể hoàn thành chặng đua marathon 1500m mà vẫn tiếp tục nhảy nhót như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, thậm chí còn thừa sức để tham gia chạy tiếp sức.
Các học sinh Thanh Xuyên đều bội phục, thật sự bội phục, nhất là sau khi so sánh với đám học sinh cũng tham gia chặng đua marathon, bây giờ đều nằm bẹp dí một chỗ.
Trong lúc nhất thời, diễn đàn Thanh Xuyên lại tràn đầy tiếng hò hét “A a a” của đám học sinh tràn màn hình.
Cố Tinh Nhượng nghiêng người tựa vào lan can, vừa xem trận đấu bên dưới vừa theo dõi diễn đàn, chỉ cần chú ý thấy có phát ngôn khác người nào thì sẽ lập tức hack nick của người ta, điên cuồng đến nỗi không buông tha cả chữ viết tắt hay lỗi chính tả!
Đúng lúc này, một nhóm người đi ngang qua sau lưng anh.
Nghe được một giọng nói quen thuộc, ngón tay của Cố Tinh Nhượng chợt khựng lại.
“Trường học rộng lớn biết chừng nào, bình thường Tiếu Tiếu cũng sẽ không chạy lung tung, vậy thì cậu ấy đi đâu được nhỉ? Thật sự đã tìm hết tất cả ngõ ngách chưa?”
“Anh Thịnh, bọn em thực sự tìm hết các nơi rồi nhưng vẫn không thấy chị dâu ở đâu hết!”
“Anh Thịnh, em mới hỏi thăm được, dựa theo lời nói của thằng mọt sách trong lớp thì hình như chị dâu đang ngồi yên trong phòng học làm bài tập thì một nam sinh lạ mặt gọi cậu ấy ra ngoài, sau đó mãi vẫn không thấy cậu ấy quay về!”
“Rầm!”
Thích Thịnh nhảy lên đạp vào lan can bên cạnh.
“Dẫn thằng mọt sách Lưu Văn Húc kia đến đây cho tôi. Từ giờ trở đi, cậu ta phải đi theo tôi đến các phòng học để xem ảnh chụp được treo trên tường sau, mãi đến khi nhận ra thằng kia là thằng nào mới thôi!”
“Chỉ còn cách này thôi…”
Cả đám vội vàng chạy đi.
Cố Tinh Nhượng hơi nghiêng đầu, dưới ánh tà dương chiếu rọi, nốt ruồi lệ màu đỏ dưới khóe mắt có vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người hơn hẳn lúc bình thường.
“Xì!”
Thiếu niên khẽ cười khẩy một tiếng, sau đó tiếp tục tập trung sự chú vào chiếc điện thoại di động trước mắt.
…
Ngày cuối, hội thao trường học cuối cùng cũng kết thúc viên mãn vào lúc 6 giờ 08 phút chiều tối, Văn Nhu cũng thực sự hoàn thành lời hứa của mình, giành được tận 10 giải nhất.
Có thể nói, toàn bộ hội thao gần như trở thành buổi biểu diễn của một mình cô, giành được không ít trái tim của fangirl fanboy, trong các nhóm chat WeChat của đám học sinh trường tràn ngập tiếng kêu vợ/chồng.
Ai bảo trên diễn đàn có chướng ngại vật mang tên Cố Tinh Nhượng cản đường họ, họ vừa gọi một tiếng “vợ/chồng” thì chẳng những bị anh xóa bình luận mà thậm chí không thể đăng nhập vào tài khoản của mình. Đám học sinh không có chỗ thể hiện lòng nhiệt tình, đành phải âm thầm lập nhóm chat “Vợ bé của Văn Nhu”, sau đó ra sức tâng bốc Văn Nhu trong nhóm chat bí mật này.
Chỉ mới nửa ngày trôi qua, nhóm chat đã có quy mô nhất định, thậm chí có thể so bì với nhóm chat fans của mấy idol nugu tuyến 180 trong showbiz.
So sánh với trạng thái tinh thần uể oải chán chường của đám tuyển thủ dự thi khác, Văn Nhu vẫn tràn đầy sinh lực, thậm chí còn định dẫn Cố Tinh Nhượng ra ngoài ăn một bữa no nê để chúc mừng.
Bởi vì cuộc thi của Văn Nhu kết thúc chậm, lại bị nghi thức trao giải kéo dài thời gian nên khi hai người rời khỏi trường học, trong trường chỉ còn lại lác đác mấy người.
Văn Nhu vừa xuống lầu, đang cười đề nghị hay là tối nay ăn lẩu cho rồi, bỗng nhiên bước chân khựng lại, tiện tay kéo Cố Tinh Nhượng ở bên cạnh mình.
Ba giây sau, một nam sinh nhỏ thó gầy còm mặt mũi bầm dập xuất hiện trước mặt hai người, theo sát sau đó là nhóm Thích Thịnh với vẻ mặt hung ác tàn nhẫn.
Thích Thịnh hoàn toàn không chú ý tới Văn Nhu và Cố Tinh Nhượng, lạnh lùng tiến lên hai bước, một tay xách nam sinh gầy còm trên mặt đất lên: “Mày đừng cho rằng tao không dám đụng vào mày. Tao muốn cho mày cút khỏi trường Thanh Xuyên 3 này thì chỉ cần nói một câu thôi, rốt cuộc mày có nói không?”
Thấy thế, Văn Nhu khẽ cau mày: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mãi đến lúc này Thích Thịnh mới chú ý đến sự tồn tại của Văn Nhu nhưng cậu ta chỉ tùy ý nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục tập trung vào nam sinh nhỏ gầy trước mặt mình.
Thích Thịnh không có tâm trạng giải thích rõ ràng, đám anh em đi theo sau lưng cậu ta lại bảy mồm tám miệng thi nhau giải thích.
“Dừng lại, dừng lại, dừng lại! Cả đống người thi nhau nói thế thì rốt cuộc tôi nên nghe ai? Tiểu Hắc, cậu nói trước đi.”
Nam sinh nước da ngăm đen, để đầu đinh chỉ vào chóp mũi của mình: “Chị Nhu, tên em không phải là Tiểu Hắc, tên em là Nhiễm Gia Tuấn.”
“Đây là trọng điểm hả?” Văn Nhu bất đắc dĩ hỏi lại.
“Hình như không phải…” Tiểu Hắc gãi gáy, sau đó bắt đầu giải thích đầu đuôi câu chuyện trong ánh mắt thúc giục của Văn Nhu: “Chuyện là thế này chị Nhu ạ, thằng nhóc này, ai biết nó nghĩ gì chứ? Hồi chiều tầm 3 giờ, nó gọi chị dâu, tức là Ninh Tiếu ấy, từ trong phòng học ra ngoài. Bọn em xem camera theo dõi trong trường thì thấy hai người cùng nhau biến mất sau góc chết của camera, bây giờ chỉ có một mình nó ngồi trong phòng học làm bài tập, Ninh Tiếu lại không thấy bóng dáng đâu hết. Bọn em đã tìm cậu ấy một tiếng rưỡi rồi!”
“Rốt cuộc mày có nói không?” Thích Thịnh giơ nắm đấm lên muốn đấm vào mặt nam sinh trước mắt nhưng ngay sau đó, cổ tay của cậu ta đã bị một bàn tay nhỏ mạnh mẽ giữ chặt. Cậu ta ngoảnh đầu nhìn lại, không phải Văn Nhu thì là ai?
Đôi mắt Thích Thịnh lúc này đã tràn đầy tơ máu, trong lúc sốt ruột, cậu ta thậm chí không bận tâm đến vũ lực của Văn Nhu: “Tránh ra! Cậu đừng cho rằng tôi thật sự không dám đánh cậu!”
“Cậu dám đụng vào cô ấy một chút thử xem.”
Văn Nhu còn chưa lên tiếng thì Cố Tinh Nhượng từ nãy đến giờ vẫn đứng sau lưng Văn Nhu lập tức tiến lên hai bước, chặn trước mặt Văn Nhu.
Anh đánh nhau một mình chưa chắc không thể chọi lại Thích Thịnh nhưng ai bảo thằng chó này lần nào cũng dẫn theo một đám người bao vây một mình anh, thế nên mới có cảnh tượng lần đầu tiên anh và Văn Nhu gặp nhau.
“Mẹ kiếp…”