Chương 15:
Không biết trúc mã đã làm gì khiến tiểu khả ái tủi thân đến vậy, mà còn bắt tôi dỗ dành mãi mới chịu thôi.
Đàn ông vô dụng, yếu xìu.
Tôi nhìn ra rồi, đàn ông đều là đồ tồi.
Bảo là mai gặp lại, thế mà nay đã là ngày kia rồi vẫn chưa thấy bóng dáng, có biết người ta đã đợi cả một ngày cộng thêm 11 tiếng 42 phút không. Miệng đàn ông, lời quỷ lừa, thà tôi tin Chúa Giê-su, chứ không nên tin lời hứa của anh. Ôi trời, lúc đó tôi cảm động đến mức tim đập thình thịch, nào phải tình cảm mới chớm nở, tôi bị bệnh thì đúng hơn...
Mọi người thấy tôi lẩm bẩm trong miệng, đều nghĩ tôi bị gã trai đểu nào lừa gạt tình cảm, trở thành bà cô già than vãn.
Ngay cả tiểu khả ái cũng cẩn thận đến an ủi tôi, tưởng tôi gặp phải chuyện gì đó.
Người đời cười tôi quá điên rồ, tôi cười người đời không nhìn thấu.
Đợi khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, sẽ biết tại sao tôi lại trở nên mất kiểm soát như vậy.
Và rồi họ thật sự đã trải qua cảm giác đó.
Khoảnh khắc anh chàng kia bước vào lớp theo tiếng chuông vào học, cả lớp lập tức xôn xao.
Các bạn nữ ngạc nhiên vì vẻ ngoài của anh ấy, các bạn nam ngạc nhiên vì sự ngạc nhiên của các bạn nữ.
Trên bục, anh ấy giới thiệu bản thân một cách tự tin, dưới lớp, các bạn học gõ chữ trên điện thoại với tốc độ sống còn.
Chỉ nghe tiếng điện thoại rung, tôi biết họ đang cuồng loạn đến mức nào.
Lúc tiểu khả ái là nữ chủ chuyển đến, phản ứng cũng không lớn bằng bây giờ.
Khi anh ấy nói câu "Ngày mai gặp lại", tôi đã biết anh ấy là học sinh mới sắp chuyển đến lớp chúng tôi.
Dù sao thì người đẹp trai như thế này đã nổi tiếng khắp trường từ lâu, không thể nào tôi chưa từng gặp.
Là người duy nhất trong lớp quen biết anh ấy, lòng hư vinh của tôi được thỏa mãn tột độ.
Mọi người thấy chưa, anh chàng đẹp trai thế này, tôi quen đấy.
Gì cơ, muốn WeChat của anh ấy à?
Xin lỗi, tôi không có ~( ̄(エ) ̄)~
Thôi được rồi, tôi không phải là người duy nhất.
Tan học, tôi nhanh chóng đứng dậy, định chào hỏi anh ấy trước mấy bạn nữ.
Không ngờ có một người còn nhanh hơn tôi.
Tôi nhìn kỹ lại, đây chẳng phải tiểu khả ái sao.
Tôi tốt bụng giúp em theo đuổi nam thần, sao em có thể làm vậy!
Đã có "chó" rồi mà còn tranh với tôi.
Quả nhiên, ánh hào quang của nhân vật chính là vô địch sao?
Ài, không phải.
Hai người họ hình như quen biết nhau.
Tôi suy nghĩ kỹ lại.
Anh chàng đẹp trai này, có vẻ giống, nam phụ si tình!
Thôi được, tiểu khả ái không phản bội tôi.
Nhưng cảm giác của tôi lúc này thật kỳ lạ.
Giống như bạn tìm được một cái bàn có vị trí cực đẹp trong một nhà hàng đông người, vừa định ngồi xuống thì thấy đã có người chiếm chỗ rồi.
Đồng thời, bạn nhận ra mình đã cố gắng hết sức giới thiệu đối tượng cho bạn thân, nhưng cô ấy lại có nguồn "hàng xịn" mà giấu nhẹm không nói cho bạn.
Có thể nói là sự đả kích kép cả về tình bạn và tình yêu.