Chương 14:
Thấy thanh mai đi mãi không về, tiểu khả ái đứng dậy định lao vào nhà vệ sinh.
Em vào đó làm gì?
Giúp cô ấy hô "Cố lên" à?
Tôi nhìn hai hàng ghế trống trơn bên cạnh, cũng đứng dậy đi theo.
Một người xem phim thì cô đơn cấp bốn.
Hề hề, sao tôi lại có thể không có người đi cùng chứ?
Nhìn những người qua lại hỗn tạp, tôi chợt thấy nguy hiểm.
Một người kỹ năng diễn xuất đạt đến mức như tiểu khả ái rất dễ bị người ta chú ý.
Nghĩ thế, tôi bước nhanh hơn, thế là vừa hay tôi thấy tiểu khả ái đang đè hai gã đàn ông xuống đất đấm.
Không ngờ đấy, nội tâm của em phong phú thật, từ trong sáng hóa ra lại hóa xanh rồi lại thành đen.
Lúc nãy còn lo cho em, giờ chắc phải lo cho chính mình thì hơn.
Một tay cô ấy chống vào vai tôi, một tay chống bên cạnh đầu tôi.
Vẻ mặt u ám, nghiến răng nghiến lợi.
"Anh không nhìn thấy gì, đúng không."
Tôi gật đầu.
Anh không biết đâu, vừa nãy có một luồng ánh sáng trắng lóe lên, thế là mắt anh bị mù tạm thời rồi.
Nghe tôi đảm bảo, cô ấy buông tay ra, vẻ mặt chuyển sang sướt mướt.
"Chị gái bị mất tích rồi, phải làm sao đây, em lo quá."
Em học kịch Tứ Xuyên phải không?
Đúng là "kỹ năng càng nhiều càng tốt", hôm nay tôi mới được tận mắt chứng kiến.
Còn về chuyện thanh mai mất tích.
Tôi nhớ đến cái "tiệm sách" treo đầu dê bán thịt chó gần đây.
Tôi biết cô ấy đang ở đâu.
Thế là chúng tôi giải cứu một người bạn học bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh nữ, rồi lao thẳng sang phía đối diện đường.
Từ xa, tôi đã thấy thanh mai tàn nhẫn của tôi (không phải) vứt chồng bỏ con.
Em có biết hôm nay tôi đã trải qua những gì không?
Thế mà cô ấy vừa gặp đã mắng tôi xối xả.
"Sao cậu không dẫn con bé đi xem phim cho đàng hoàng!"
Hức, ai cũng bắt nạt tôi!