Nước Lửa Khó Dung

Chương 3

Chương 3
Đêm đó, Châu Diễm không về nhà. Tôi thấy trên vòng bạn bè của Lê Nguyệt đăng ảnh cậu ta đang say xỉn.
Một mình tôi đứng trong căn nhà trống trải, từ từ vuốt ve vết hằn trên ngón áp út. Đeo suốt ba năm, tháo ra đột ngột, sao có thể không đau lòng chứ?
Ảnh chụp chung lặng lẽ đặt trên bàn trà, hai người trong ảnh cười ngốc nghếch.
Tôi nhớ lại ngày đầu tiên quen Châu Diễm...
Tôi cũng có thói quen tìm cảm hứng trong quán cà phê.
Chiếc bánh ngọt thật ngon, tôi nảy ra ý tưởng, viết một ca khúc ngọt ngào. Gió thổi qua, tờ giấy bay ra ngoài cửa sổ, rơi vào lòng Châu Diễm, lúc đó đang đeo guitar.
Cậu thiếu niên đứng ngược sáng, nghiêm túc ngâm nga giai điệu một chút, rồi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười phóng khoáng: "Chị ơi, đây là bài hát chị viết sao? Hay thật!"
"Em có thể hát bài này trong đêm văn nghệ của trường không?"
Cậu ta không biết, tiền sáng tác của tôi lên đến sáu con số, muốn sử dụng thì còn phải trả tiền bản quyền. Tôi thấy thú vị nên mỉm cười đồng ý, không đề cập đến tiền bạc.
Dù sao thì, lúc đó trông cậu ta cũng không giống người có thể trả nổi.
Đêm văn nghệ, cậu ta hát ca khúc của tôi, tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu. Hát đến cao trào, cậu ta bất ngờ xuống sân khấu, tương tác với tôi.
Ánh mắt cậu ta rất tình tứ. Có bạn học đã chụp lại khoảnh khắc mập mờ đó, rồi nó lan truyền trên mạng xã hội.
Dù tôi luôn làm việc sau cánh gà, nhưng cũng từng vài lần xuất hiện trong các lễ trao giải.
Vì thế, có cư dân mạng nhận ra tôi, rồi ghép đôi chúng tôi một cách nhiệt tình.
Truyền thông đánh hơi được, bắt đầu nói cậu ta là bạn trai nhỏ được tôi "kim ốc tàng kiều".
Dư luận ngày càng ồn ào. Vì muốn tốt cho cậu ta, tôi nghĩ trò chơi tìm cảm hứng này nên dừng lại.
Nhưng Châu Diễm lại không muốn tôi rời đi. Tình yêu của tuổi trẻ đủ nồng nhiệt để thiêu đốt lý trí.
Tôi nhắc nhở cậu ta rằng tôi lớn hơn cậu ta năm tuổi, bây giờ rút lui vẫn còn kịp.
Cậu ta lại như một chú cún con lao vào lòng tôi: "Xin chị hãy đưa em về nhà, yêu thương em thật tốt."
Ban đầu, tôi chỉ thuận theo cảm xúc, muốn xem cậu ta có thể kiên trì được bao lâu.
Đến khi nhận ra thì chiếc nhẫn cưới đã nằm trên tay tôi rồi.
Bạn thân từng trêu tôi: "Đúng là tưởng đi săn chim ưng, ai ngờ lại bị chim ưng mổ một cú."
Tôi không bận tâm, chỉ nghĩ rằng nên tận hưởng hiện tại.
Và bây giờ… Châu Diễm đã chán, muốn rút lui.
Lẽ nào tôi còn phải tiếp tục lún sâu sao?
Tất nhiên là không.
Nuôi một con cá, nó chết, sẽ đau lòng.
Nuôi cả một bể cá, có chết con nào cũng không biết.
Tôi lau mặt, đập nát bức tường ảnh.
Lục lại những tác phẩm trong bộ sưu tập của mình, tự thưởng thức một lúc lâu, rồi tôi gọi điện cho anh trai: "Lần trước anh nói vẫn còn hiệu lực đúng không? Chỉ cần em đưa người mới bên anh đi tham gia show, cổ phần công ty lại tăng thêm 10%?"
Anh trai tôi trầm ngâm vài giây, thăm dò hỏi: "Sao vậy? Trò chơi bà nội trợ chơi chán rồi à?"
Tôi nhàn nhạt "Ừ" một tiếng: "Chuẩn bị ly hôn rồi."
Anh tôi nghe xong, không an ủi mà còn cười nhạo: "Sớm đã nói rồi, em không thể làm bà nội trợ được đâu."
"Em mê đàn ông chỉ là nhất thời, còn mê tiền thì là cả đời."
"Chỉ cần em có thể lăng xê người mới của công ty, cổ phần không thành vấn đề."
Lần này, tôi không do dự nữa: "Được."
Tôi chưa bao giờ nói với Châu Diễm, thân phận nhạc sĩ chỉ là sở thích, không phải công việc thực sự của tôi. Cậu ta nghĩ rằng chỉ trong ba năm, cậu ta có thể trở thành ca sĩ ngôi sao là dựa vào chính bản thân mình sao?
Cậu ta đã lầm.
Đó chỉ là vì tôi sợ cậu ta khổ, nên đã dùng tài nguyên của mình, trải cho cậu ta một con đường tắt mà thôi.
Đáng tiếc, chàng trai từng khiến tôi rung động ngày nào, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã tiêu hao hết tình yêu của tôi.
Cậu ta không biết rằng...
Tôi đã có thể đưa cậu ta lên thì cũng có thể kéo cậu ta xuống.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất