Chương 217. Ma Loạn Thiên sáng tạo bí thuật !
Editor: Kingofbattle
Sở Huyền cũng không có quấy rầy, mà liếc nhìn sang Nam Vô Phật Đà.
Từ khi đặt Nguyên Sơ Đạo Tinh vào Tiểu Thế Giới, khiến cho Tiểu Thế Giới kết nối với đại đạo, Nam Vô Phật Đà có thể trực tiếp cảm ngộ đại đạo bên trong Tiểu Thế Giới.
Hiện tại, Nam Vô Phật Đà đã đạt Thiên Cảnh tầng chín.
Sở Huyền gọi hắn ra ngoài.
Lại giảng giải phật pháp giúp hắn, giúp cho Nam Vô Phật Đà, cảm ngộ với phật pháp càng thêm sâu sắc.
Thời gian lại trôi qua nửa tháng.
Khoảng cách kỳ hạn mười năm, ngày một gần, với sự nỗ lực tu luyện của Sở Huyền, khoảng cách Thiên Cảnh tầng hai, đã đi được một nửa đoạn đường.
Xem chừng, nếu nhận được trăm năm tu vi, có thể giúp hắn đột phá Thiên Cảnh tầng hai.
Tiếp tục cố gắng tu luyện.
Nuốt xuống một viên đan dược, Sở Huyền lười biếng nằm ở trên ghế.
Đột nhiên!
"Đệ tử Ma Loạn Thiên của ký chủ, giác ngộ phật pháp, tu vị tăng mạnh, đột phá Đế Cảnh, ban thưởng Tầm Đạo Kính. "
Sở Huyền: "? ? ? "
Chuyện gì đã xảy ra?
Hắn không ngờ, Ma Loạn Thiên lại giác ngộ phật pháp, trực tiếp đột phá tới Đế Cảnh?
Hơn nữa, hệ thống cũng không ban thưởng tu vi.
Không có trực tiếp nhận lấy phần thưởng, trước tiên Sở Huyền lấy Vạn Thiên Kính ra, liên thông tới chỗ Ma Loạn Thiên.
Đây là hang động bên trong một ngọn núi hoang.
Ma Loạn Thiên vẫn mặc bạch y không nhuốm bụi trần, ngồi xếp bằng, lơ lửng giữa không trung.
Trên người lượn lờ Phật Quang.
Phía sau ót, xuất hiện một vòng ánh sáng phật đạo.
Lúc này hắn giống như Bồ Tát hạ phàm.
Chắp hai tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm, tụng niệm kinh phật.
Sở Huyền trợn tròn mắt, chỉ mới qua một thời gian ngắn, mà Ma Loạn Thiên đã thay đổi quá lớn.
Đúng là đã thành Phật.
"Mở thiên nhãn! "
Ma Loạn Thiên khẽ quát một tiếng, trên trán liền phát ra ánh sáng, xuất hiện một con mắt, giống như có thể nhìn thấu mọi thứ trên thế gian.
Thấy một màn như vậy, Sở Huyền không nhịn được mà khen thầm, quả nhiên là Ma Loạn Thiên có duyên với phật, hiện tại đã lĩnh ngộ ra Thông Thiên Nhãn.
Quá trâu bò…
Trên người toả ra phật quang, áo trắng như tuyết, không dính bụi trần, cộng với dung mạo tuấn tú của hắn, đúng là không giống người phàm.
Nhưng mà, chuyện tiếp theo, khiến cho Sở Huyền sắp cắn đứt đầu lưỡi.
Chỉ thấy sau khi Ma Loạn Thiên mở thiên nhãn, bỗng nhiên lại hét lớn một tiếng: "Đại Uy Thiên Long!"
Rống!
Một đạo long ảnh, bay ra từ sau lưng hắn......
Sở Huyền: "? ? ? "
Sở Huyền sợ tới điếng người.
Đại Uy Thiên Long?
Nhìn thấy long ảnh phật quang phía sau Ma Loạn Thiên bay lên cao, hóa thành một con cự long, bay lượn xung quanh người Ma Loạn Thiên, tiếng long ngâm oai hùng, uy thế lẫm liệt.
Hang động liền sụp đổ, núi đá hóa thành bột mịn.
Một chiêu thần thông Đại Uy Thiên Long này, có uy lực rất bất phàm.
Tên đệ tử này có gì đó sai sai...!
Sở Huyền chìm sâu vào suy nghĩ, hắn nhớ lúc trước lừa gạt Ma Loạn Thiên, tựa hồ có ngứa miệng nói một câu, chính là Đại Uy Thiên Long?
Còn nói thêm một câu:Phật Quang hóa thiên long, thần thông vô hạn, phật pháp vô lượng, đây là đại thần thông!
Cho nên, Ma Loạn Thiên vẫn nhớ một câu này, dốc lòng cảm ngộ trong kinh phật, vậy mà thật sự sáng tạo ra một số thần thông?
Trâu bò...!
Sở Huyền chỉ biết thở dài, bản thân hắn đã thu được một gã đệ tử trâu chó.
Chẳng qua mình chỉ lừa gạt vài câu, hắn cũng có thể đốn ngộ phật pháp, sáng tạo ra thần thông?
Hắn lại nhớ tới hai vị đệ tử Đinh Việt cùng Vương Lạc, mình cũng từng lừa gạt....
Cũng xuất hiện tư tưởng lệch lạc, nhưng lại không sáng tạo ra bí thuật gì lợi hại?
Nguyên nhân là do thiên phú, hay là phương pháp lừa gạt không thích hợp?
Phật Quang trên người Ma Loạn Thiên đã được thu về, long ảnh cũng chui vào trong cơ thể, chắp hai tay trước ngực, niệm một câu: "A Di Đà Phật! "
Sau đó Ma Loạn Thiên rời khỏi núi hoang, dùng hai chân trần bước đi, bên hông treo một thanh giới đao, sắc mặt hiền từ, ánh mắt trong suốt.
Từ khi đột phá Đế Cảnh, Ma Loạn Thiên đã có một niềm tin, hắn muốn truyền bá phật pháp, độ hóa ác ma trên thế gian.
Sở Huyền rất thưởng thức vị đệ tử này, mong đợi hắn tiếp tục phát huy, giúp mình sớm được hệ thống ban thưởng.
Cất Vạn Thiên Kính vào.
Sở Huyền liền nhận lấy phần thưởng.
"Tầm Đạo Kính, có thể phát hiện đại đạo, có thể tìm ra đắc đạo giả, ngoài ra còn có thể ghi nhớ khí tức của đắc đạo giả......"
Sở Huyền quan sát gương nhỏ trong tay, phía trên có một cây kim mờ ảo, giống như dùng đại đạo ngưng luyện ra.
Dĩ nhiên là một phía, có thể tìm kiếm đại đạo, cùng với tìm kiếm đắc đạo giả.
Đắc đạo giả là gì?
Hẳn là cường giả Đạo cảnh.
Sở Huyền đã không thể chờ đợi nữa, hắn muốn lập tức nhìn xem, Cửu vực có tồn tại võ giả Đạo cảnh hay không ?
Đang trốn ở nơi nào.
Hắn rót linh lực vào Tầm Đạo Kính, cây kim bên trên mặt kính liền chuyển động, Sở Huyền đột nhiên cảm thấy linh lực của mình bị hút điên cuồng vào trong Tầm Đạo Kính.
Lực lượng thần hồn, cũng bị hút, chảy vào Tầm Đạo Kính.
Bất quá chỉ mới vài phút, Sở Huyền đã cảm giác ăn không tiêu.
Hắn liền đình chỉ truyền linh lực, sau đó cây kim trên mặt kính mới chịu dừng lại.
Chỉ có mấy phút, cũng không tìm thấy võ giả Đạo cảnh, hoặc vật và địa phương nào có liên quan tới đại đạo.
Nuốt một viên đan dược, khôi phục linh lực.
"Không vội, mỗi ngày mình sẽ thử một chút, để xem có thể tìm được cường giả Đạo cảnh hay không. "