Chương 218. Tầm Đạo Kính !
Editor: Kingofbattle
Tầm Đạo Kính, sau khi tìm thấy cường giả Đạo cảnh, còn có thể ghi nhớ khí tức, môt khi xuất hiện cường giả Đạo cảnh bị ghi nhớ khí tức, Sở Huyền có thể nhờ Tầm Đạo Kính phát hiện đối phương.
Hơn nữa, sau khi ghi nhớ được khí tức cường giả Đạo cảnh, Sở Huyền có thể thu đám khí tức này vào trong Nguyên Sơ Đạo Tinh.
Có thể dựa vào Nguyên Sơ Đạo Tinh tiến hành trao đổi với đối phương.
Cũng có thể âm thầm lợi dụng, khiến đối phương giúp mình uẩn dưỡng Nguyên Sơ Đạo Tinh.
Dùng năng lực của hai món chí bảo này, có lẽ đối phương sẽ không phát hiện ra.
Nếu như có thể ghi nhớ vài chục vị cường giả Đạo cảnh, giúp mình uẩn dưỡng Nguyên Sơ Đạo Tinh, chẳng phải là có thể rất nhanh, khiến cho Tiểu Thế Giới thăng cấp thêm lần nữa?
Diễn hóa ra đạo tắc hoàn chỉnh?
Chỉ tưởng tượng ra thôi, Sở Huyền không nhịn được mà kích động.
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là phải tìm ra sự tồn tại của cường giả Đạo cảnh.
Những ngày tiếp theo, Sở Huyền đều dùng Tầm Đạo Kính, để tìm kiếm tung tích cường giả Đạo cảnh.
Nhưng mà, đã trôi qua hơn mười ngày.
Rốt cuộc vãn không tìm thấy gì.
"Chẳng lẽ, sự thật là Cửu vực không tồn tại Đạo cảnh? "
"Nếu như có tồn tại Đạo cảnh đi nữa, thì cũng không nên là người ở giới này, hẳn là đã đi ra khỏi Cửu vực?"
"Nhưng nếu không ở Cửu vực, thì đi tới chỗ nào? "
"Hẳn là, có một thượng giới? "
Sở Huyền rất nghi ngờ.
Nếu như có "Thượng giới", tại sao thế gian lại không lưu lại truyền thuyết về nó?
Hoặc là, bởi vì mỗi lần sử dụng Tầm Đạo Kính đều rất gần, bởi vậy không thể tìm thấy cường giả Đạo cảnh?
Đây cũng là một khả năng.
Thực lực hiện tại của Sở Huyền, chỉ có thể dò tìm được vài phút, nếu sử dụng thời gian dài, hắn gánh không nổi tiêu hao.
Vì tìm kiếm cường giả Đạo cảnh, mà trả cái giá quá đắt, không phù hợp với tính cách của hắn.
Cho nên, chỉ có thể làm như vậy, mỗi ngày dành vài phút tìm kiếm, xem có khả năng mèo mù vớ phải cá rán hay không, tìm ra cường giả Đạo cảnh.
Sở Huyền cũng hết cách, muốn bắt lấy cường giả Đạo cảnh mà không được, ngẫm lại mà buồn thúi ruột.
Mấy ngày tiếp theo, hắn cũng không còn hứng thú nghe Tô Tiên Nhi đánh đàn.
Tô Tiên Nhi thì cảm thấy phiền muộn, lúc này mới bao lâu, tiên sinh đã không còn thích nghe mình đánh đàn nữa ?
"Tiên sinh, nô tỳ nhảy cho ngài xem có được hay không? "
"Không có hứng thú. "
Sở Huyền trợn trắng mắt, nói.
Tô Tiên Nhi dậm chân, quay đầu ngồi chồm hổm trước mặt Sở Bình Phàm, nói: "Tiểu Bình Phàm, cô cô nhảy cho con xem có được không? "
Sở Bình Phàm cầm đao gỗ trong tay, bộ dáng ngây ngốc, lắc đầu nói: "Tô cô cô, con không muốn xem, con chỉ muốn luyện đao! "
"Ta......"
Tô Tiên Nhi cảm thấy rất buồn bực.
Chỉ có thể tiến vào Tiểu Thế Giới, bắt Đinh Việt thí luyện, đánh hắn để xả giận.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Khoảng cách Sở Huyền trạch tại tiểu viện, đã sắp tròn mười năm.
Có lẽ nguyên nhân là do Sở gia liên tục phát triển, cũng có lẽ nguyên nhân là do Sở Thiên Minh nhớ tới nhi tử bảo bối Sở Thu Lạc.
Vậy mà lại nhớ ra, mình còn có một đứa cháu trai, bị ném vào trong tiểu viện.
Kết quả, lại phái đại quản gia đến, đón Sở Huyền về tổ trạch.
"Quay về tổ trạch? Ta không thích! "
Sở Huyền lắc đầu cự tuyệt.
Hắn rất ngạc nhiên, không ngờ gia gia Sở Thiên Minh, đột nhiên lại nhớ tới hắn.
"Đây là ý tứ của gia chủ, chẳng lẽ Thập Tam thiếu gia, muỗn cãi lời gia chủ? "
Đại quản gia rất kinh ngạc trước thái độ của Sở Huyền.
"Ta ở chỗ này cũng rất tốt, không cần quay về, ngươi trở về nói cho gia gia biết, bảo ông ấy đừng có quấy rầy ta. "
Sở Huyền phất tay đuổi người, nghiêng qua một bên, đưa lưng quay về phía đại quản gia.
"Ngươi......Cái này. "
Đại quản gia có chút tức giận.
"Ngươi đi nói cho gia gia biết, không nên quấy rầy ta, nếu không ta sẽ mang Sở Vân cùng rời khỏi Sở gia, cũng đừng trách ta không có báo trước. "
Trong lòng Đại quản gia hơi phập phồng lo sợ, nếu như Sở Huyền làm như vậy, tựa hồ Sở Vân sẽ nghe theo hắn.
Lại nhớ tới Sở Vân từng dặn dò, không được quấy rầy Sở Huyền.
Chỉ có thể buồn bực quay trở về.
"Khốn nạn, cứ để cho nó chết già ở chỗ đó! "
Nghe thấy tiếng gầm rú của Sở Thiên Minh từ tổ trạch, Sở Huyền chã thèm quan tâm, dạo gần đây hắn vẫn chưa nghe thấy tiếng gầm thét của vị gia gia này.
Thỉnh thoảng gào thét một chút, cũng có chỗ tốt, ít nhất có thể giúp tâm lý giải toả.
Ngày mai, đúng là ngày tròn mười năm.
Trong lòng Sở Huyền đầy chờ mong, mười năm đầu tiên..., sẽ ban thưởng gì đây?
Phần thưởng 5 năm, chính là Tiểu Thế Giới tuỳ thân.
Đương nhiên là phần thưởng mười năm, không thể kém hơn Tiểu Thế Giới chứ?
Nhân dịp ăn mừng kỳ hạn mười năm, hắn gọi Tô Tiên Nhi ra ngoài.
Bảo nàng thay một bộ y phục mới.
Phệ Linh Hoa cũng bị gọi tới, toàn bộ bông hoa xoè ra, lộng lẫy phi phàm, rất mê người.
"Đến, nhảy một điệu giúp vui nào! "
Tô Tiên Nhi: "? ? ? "
Tại sao lại đột nhiên bắt mình khiêu vũ ?
Còn bảy vẽ nhiều thứ như vậy, hẳn là chuyện kế tiếp, sẽ bắt mình bồi tiên sinh ngủ?
Trong đầu tưởng tượng như thế, gương mặt Tô Tiên Nhi đỏ lựng, trái tim cũng đập nhanh hơn, nhưng cũng hồi hộp và mong đợi.
Lúc khiêu vũ, thân hình uốn éo ngày càng khoa trương, càng ngày càng dụ người.
Sở Huyền: "? ? ? "
Nha đầu này có điểm quái lạ!