Chương 50. Kẻ Càm Ràm !
Editor: Kingofbattle
Có thể nhìn trộm căn nguyên và nguồn gốc của sinh linh, thậm chí ngay cả kiếp trước cũng có thể nhìn ra được.
Đương nhiên, chỉ có kiếp trước không tầm thường mới có thể thăm dò ra.
Nếu như chỉ là người bình thường thì cũng không cần phải thăm dò nguồn gốc.
Nắm giữ Thiên Cơ Tham Nguyên thuật, mang ý nghĩa bất kỳ ai cũng không thể che giấu tung tích trước mặt Sở Huyền.
Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra lai lịch và nguồn gốc của đối phương, thậm chí còn có thể nhìn thấy được kiếp trước của hắn.
Sở Huyền nhận lấy Thiên Cơ Tham Nguyên thuật, để hệ thống quán thâu cảm ngộ trong đầu, vào lúc này, dường như hắn cảm giác bản thân liên quan đến một đại đạo nào đó.
Mở mắt ra, Sở Huyền nhịn không được liền thi triển Thiên Cơ Tham Nguyên thuật lên người Thiên Linh miêu.
Thông tin hiện ra trong đầu.
"Thiên Linh miêu, kỳ thú trong thiên địa, có uy áp của Thần thú ..."
Chỉ xem một chút xíu, Sở Huyền đã cảm thấy ý chí tinh thần dao động, cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Vội vàng cắt đứt bí thuật.
Thiên Linh miêu có lai lịch bất phàm, muốn thăm dò nguồn gốc thì tiêu hao rất nhiều tinh thần, lấy thực lực Chân cảnh của hắn cũng không thể duy trì nổi loại tiêu hao này.
Chỉ biết được một chút thông tin ngắn ngủi.
Sở Huyền lại nuốt đan dược vào bụng, khôi phục lại ý chí tinh thần, không dám tiếp tục thăm dò nguồn gốc của Thiên Linh miêu và Hám Thiên Kim bằng, lai lịch của bọn chúng, hệ thống đều đã giới thiệu rồi.
Huống hồ, Hám Thiên Kim bằng và Thiên Linh miêu cũng không phải là sinh linh bình thường, đẳng cấp quá cao, lấy thực lực hiện tại của Sở Huyền đã cố hết sức.
Lần này hắn bày mưu tính kế khiến cho Tà giáo trọng thương, thu hoạch được Thiên Cơ Tham Nguyệt thuật từ hệ thống, Sở Huyền rất hài lòng.
Có điều, mặc dù Tà giáo gặp phải thảm trạng như thế, hắn cũng không biết Tà Vương đình có nhúng tay trả thù hay không.
Kỳ hạn một năm núp lùm đã sắp tới.
Sở Huyền cũng không quá lo lắng, lấy thực lực của Tần quốc, Tà Vương đình không có khả năng phái cường giả Chân cảnh tới.
Trong thời gian ngắn, Tà giáo đã không còn năng lực gây ra sóng gió gì.
Tà giáo Tử Nguyệt quốc gần như tàn phế, Tà giáo Tần quốc cũng tổn thất nặng nề, Tà giáo Đại Chu quốc thì cũng không thể bỏ thời gian chạy một quảng đường xa tới chịu chết chứ?
Sau khi Sở gia đại thắng, đoạn thời gian này xem như ổn định.
Mỗi ngày trôi qua, Sở Huyền vẫn bình yên như cũ.
Hắn tò mò nên sử dụng Thiên Cơ Tham Nguyên thuật, nhìn trộm nguồn gốc của gã nô bộc mang cơm tới.
Nguồn gốc của gã này vô cùng đơn giản, là con trai của người bình thường làm nghề nông, mười năm trước trong một lần Tà tu gây họa mà rơi vào cảnh cửa nát nhà tan.
Vì để báo thù mà chuyển tới ở Sở gia, trở thành một tên nô bộc của Sở gia.
Suy cho cùng, không phải ai cũng có được thân phận như nhân vật chính trong tiểu thuyết, sau khi trở thành người hầu, hắn cũng không thể làm gì, cũng không thể đại phát thần uy, tiêu diệt Tà giáo.
Chỉ có thể an phận làm một tên nô bộc mà thôi.
Sở Huyền thở dài, đây mới là cuộc sống khổ cực của phần lớn người ở tầng lớp dưới đáy, làm sao có nhiều nhân vật chính như vậy, làm nô bộc cũng có thể trở mình đây.
Người này có thể trở thành nô bộc ở tộc địa của Sở gia một cách thuận lợi, đã xem như là may mắn rồi, không lo ăn mặc, còn được cung cấp tài nguyên nhất định để tu luyện.
Tuy nhiên do tư chất khá kém nên không thể mạnh thêm.
Có thể đột phá tới Huyền cảnh hay không, cũng là một ẩn số.
Nô bộc trong tộc địa của Sở gia, tương đối mà nói thì đều có tư chất nhất định, nhưng có thể đột phá tới Huyền cảnh thì như mào gà lân giác.
Ngoại trừ tài nguyên tu luyện, thì thiên phú cũng là một nhân tố then chốt.
Người có thiên phú xuất sắc thì sẽ không trở thành nô bộc.
Hiện tại chỉ còn nửa tháng là hắn trạch tròn một năm.
Hôm nay lại xuất hiện một người mà Sở Huyền không muốn thấy.
Đó là Sở Nguyên!
Lão tam cùng thế hệ với hắn.
Một tên gia hỏa rất sùng bái Sở Thu Lạc.
Hai năm về trước, Sở Nguyên đã đi ra ngoài rèn luyện, nghe nói đã rời khỏi Tần quốc.
Sở Nguyên vừa mới trở về thì chui vào trong tiểu viện của Sở Huyền.
Một bộ dáng không hài lòng nói ra: "Thập Tam đệ, ngươi xem hiện tại mình trở thành gì rồi? Ngươi có xứng làm con Tam thúc không?"
Khóe miệng Sở Huyền giật giật, nguyên nhân quan hệ giữa hắn và Sở Nguyên chủ yếu chính là Sở Nguyên quá nhiều chuyện, thường xuyên trưng bộ mặt trứng thối giáo huấn hắn.
"Tại sao ngươi không có chí cầu tiến một chút nào?"
Sở Nguyên đau lòng nói: "Tam thúc Tam thẩm mất tích, ngươi không muốn mạnh hơn để đi tìm Tam thúc Tam thẩm sao?"
"Ngươi, quả thực làm cho ta rất thất vọng!"
Sở Huyền trở mình, đưa lưng về phía hắn.
Sở Nguyên tức giận đến mức xì khói.
Người mà hắn sùng bái nhất chính là Tam thúc Sở Thu Lạc, hơn nữa lúc còn nhỏ hắn đã được Sở Thu Lạc chỉ dạy.
Có thể nói một thân bản lĩnh của hắn đều do Sở Thu Lạc truyền thụ.
Nhìn thấy bộ dáng lười nhác của Sở Huyền, thật sự làm hắn sôi máu gà.
"Ngươi đứng lên cho ta!"
Sở Nguyên đưa tay chộp tới.
Sở Huyền không quan tâm, không thèm cử động nói ra: "Lão tam, ngươi dùng sức mạnh như vậy là muốn bóp chết ta để cướp gia sản phụ thân để lại sao?"
Sở Nguyên dừng tay lại, vẻ mặt méo mó không thôi.
"Ngươi, vậy mà trong lòng ngươi lại nghĩ về ta như thế?"
"Cũng không phải thế, chẳng qua là ta không muốn ngươi tiếp tục lãi nhãi mà thôi."
Sở Huyền lật người trở lại nhìn vào hắn, nói: "Lão tam này, cách sống của mỗi người khác nhau, đây chính là lựa chọn của ta, ta cảm thấy hiện tại rất tốt, vậy là được rồi."
"Lại nói, lúc phụ thân còn ở đây cũng không có quản ta nhiều như vậy."
"Ngươi, ngươi,...!"
Toàn thân Sở Nguyên run rẩy, cuối cùng đành thở dài một hơi.