Chương 180.2. Miếu sơn thần 2
Tiếng đánh nhau, tiếng hô quát, tiếng binh khí giao nhau, trong giây lát sôitrào ở trong miếu đổ nát. Cự hán da đen quay lại nhìn, vung đao nỗ lựctiếp cận người trẻ tuồi tập kích bất ngờ, nhưng đối phương lại chắn ởtrước y, giữa hoa lừa, hai bên đã đấu tiếp mấy đao, bức lui y.
Khôngnói gì, sau một khắc tại bên ngoài miếu đổ nát, chi có tiếng chiến đấuva chạm kịch liệt, người thanh niên kia dùng tư thế hung hãn để chặn lối đi. Trong miếu đồ nát, có tiếng người hét "ái" rất to, sau đó nửa bứctường nứt bị ai đó đụng phải, ầm ầm sập xuống, có người dùng ngôn ngữKhiết Đan hô to:
- Đi...
Quý công tử lảo đảo lao ra khỏi miếu, phía sau, có hai bóng người ánh đao hợp lại một chỗ, cự hán một mắt bị một đao chém lăn ra mặt đất, mà hán tử cao gầy cả người đầy máu chém đi ra.
Hung hãn nhảy vào trong miếu cũng là một đại hán cao lớn, võ nghệ cao cường, chi trong thời gian ngắn đã làm hai người bị thương nặng. Gã dùng mộttrảm mã đao nặng dày chuyên dùng chém giết trong trận, chuôi đao đã được cải biến để ngắn hơn, dùng làm cận chiến, lúc này trên người gã cũng đã dính không ít máu, người cao gầy cố gắng chém một đao đờ tràm mã đao,bị một đao của gã đâm thủng bụng xuyên qua bên kia.
Trảm mã đao nàynặng hơn mười cân, trên chiến trận chủ yếu vung bố là chính, vốn bất lợi việc đột phá. Quý công tử lảo đảo chạy đằng trước, người cao gầy nỗ lực dùng thân thể kiềm chế trảm mã đao, nhưng đại hán kia lại không chút do dự, đao phong đâm xuyên, hai tay đồng loạt dùng sức, ào ào xoay ba lần, than hình người cao gầy sụp xuống, trảm mã đao lại giương lên, toàn bộđều là huyết sắc dữ tợn, tiếp cận khoảng cách với quý công tử kia.
Đại hán này rõ ràng là có kinh nghiệm chiến trận, am hiểu sâu sắc phươngpháp giết người, một khi chiếm thế thượng phong căn bản sẽ không cho đối phương bất cứ cơ hội gì. Quý công tử còn đang chạy tới đằng trước, đốiphương đã tiếp cận sát phía sau, cự hán da đen thấy vậy gầm gừ nghiếnrăng, đột nhiên vung đao răng cưa lên, chém mạnh về phía bên đó.
Đaorăng cưa xoay tròn bay qua vai Quý công từ, đại hán nắm trảm mã đao phía sau cũng đã rùn thấp người, vung quét ngang đao vào hai chân quý côngtử.
Đao răng cưa bay tới cắm vào trên cửa miếu mục nát.
Quý công tử bị chém ngang thành hai đoạn.
Vô số bụi bặm rơi xuống, quý công tử kia ngấng lên, ánh mắt nhìn qua, sauđó vô số huyết quang phụt bắn lên, đầu người bay lên giữa không trung,cự hán da đen thấy ánh mắt phía sau thân thể của quý công tò.
Trảm mã đao dính đầy máu tươi vòng nửa cung tròn tại không trang, đao phongdừng lại bên thân thể đại hán, máu tươi bắn đầy trên mặt đất, thân thểcủa quý công tử lúc này cũng đã ngã xuống về trước, bị người đó nhântiện đẩy ra. Lúc này trên người đại hán đầy máu tươi, ngay cả trên mặtcũng dính đầy máu do bị phụt trúng, gã phất tay giết qua, ánh mắt hướngsang bên này.
- Hừ, Liêu cẩu!
Giọng nói trong rừng cây vang lên, mà thiếu niên đang một mực ngăn trớ trước người cự hán da đen cũng đã vung hoành đao lên.
Tình huống hiện tại, đã biến thành hai đối một rồi.
Tiếng gió thổi nức nở trong rừng, càng làm sáng lên ánh lừa bên ngoài miếusơn thần, ba người đứng đó, giằng co nhau, rất xa, không biết truyền đến âm thanh gì. Đại hán cầm trảm mã đao đứng nhìn phía sau:
- Bọn họ đuổi đến, Tiểu Hố, phát tín hiệu, bắt hắn!
Gã vừa nói xong, đao phong lại vung lên, xông mạnh về phía trước, thanhniên trẻ tuổi cầm trường đao cho tay ra sau lưng rút lên, một luồng khói lừa xông lên bầu trời, cự hán da đen gầm khẽ một tiếng, xoay ngườichạy.
Đinh đinh đinh...
Tiếngbinh khí chém vào nhau vang lên, cự hán da đen đã không còn binh khí,nhưng trên người dù sao vẫn còn có mấy thứ có thể đón đờ, ba người haiđuổi một chạy, nhảy vào rừng cây.
Trong bóng tối, tiếng đánh nhau vẫn vọng tới, sau đó là ấn trong tiếng gió trở nên loãng hơn. Trận chiếnqua một lúc, gần miếu đồ nát vọng lên những tiếng bước chân, đại hán cầm trảm mã đao và thanh niên cầm trường đao buồn bực trở lại, nhìn ba thithể tại cửa miếu đổ nát, máu tươi tung tóe, người thanh niên lại nhìn về phía khu rừng, rồi mới xé một tấm vải bố, băng bó bàn tay đã vỡ toanghồ khẩu, tay trái cũng bị bỏng nhẹ:
- Mẹ nó, tên này quá lợi hại, nếu không phải hắn ném binh khí, thì ta khó mà chống đỡ nổi rồi...
Thanh niên trẻ tuổi mới vừa rồi còn đối kháng lại cự hán da den, ánh mắt đầysát khí hung hãn, lúc này đã trầm tình lại, nhưng lời nói lại thô tụcnhưng ngược lại càng có vài phần điềm đạm.
Đại hán gật đầu, cắm trảm mã đao xuống đất, tìm khối đá ngồi xuống khá khó khăn.
- Nói không chừng sẽ chết ở đây ấy chứ...Tiểu Hổ, ngươi nói động tĩnh bên kia là ai?
Gã chi động tình mới vừa rồi khiến ba người cảnh giác, thiếu niên tên là Tiểu Hồ nhìn về hướng bóng tối bên đó:
- Không biết, có thể là sói, có thể là hộ săn bắn...Hả, lão đại bị thương sao?
Đại hán giơ tay lên, đặt lên vai:
- Bị một đao phía sau, nhưng đổi lại là được ba cái mạng kia, ta chống đờ được, may mà đã đuổi tên khó chơi nhất chạy rồi... Không sao đâu, ngươi đi chặt đầu mấy tên kia lại, ngày mai tìm mấy cái hộp, rắc vôi lên, vềnhà khoe khoang với đại ca của ta một chút, ha hả.
Gã cười, lấy thuốc trị thương từ trong người ra, lập tức lại nhíu nhíu mày, có chút khó xử:
- Mẹ nó, lúc này thật sự không muốn trở lại, bị thương nặng như này, cũng không biết nên nói thế nào với mẹ đây, không bị bà phát hiện còn đờ,nếu mà bị bà phát hiện, thể nào cũng vô cùng lo lắng. Nhưng dù sao lạiđã sắp đến thanh minh rồi, lễ mừng năm mới vẫn phải quay về, dù sao cũng phải về trước tết thanh minh. Mẹ nó, mấy tên này thật gây phiền cho tamà....
Thanh niên tên Tiểu Hổ cầm một đầu người trên tay, đang vungđao chặt đầu tên cao gầy, một thân thể không toàn vẹn nằm dưới chân,quay đầu lại nói:
- Lão đại, huynh là giết địch vì nước, lão phu nhân hẳn sẽ hiểu...
- Không không không, không được đâu.
Đại hán khua tay:
- Trong nhà có mẹ già, bất kể ngươi thụ thương lý do gì, thì bà vẫn sẽ lo lắng. Mẹ ta không phải là người hay lải nhải, nhưng bởi vì bà khôngnói, mà bà chi nhìn ngươi thôi...Hài, khi ta còn bé từng đánh nhau tạiBiện Kinh, bị thương chi sợ bà biết. Lúc trước bà hay lo lắng cho chata, ta gia nhập quân ngũ bà cũng lo lắng cho ta, cho nên hàng năm lúc ta quay về thường không nói là mình đi đánh giặc, chi nói mình tham giaquân ngũ lĩnh lương bổng đến già. Ta bảo với mẹ ta rằng mình không có lý tưởng gì ở trong quân doanh cả.
Tiểu Hổ, ngươi nhớ kỹ nha, lần này về, đừng hé mồm với bất kỳ ai về chuyệntiêu diệt kẻ địch, chiến đấu gì gì đó, còn ta, vẫn chi là một Nhị Thế Tổ ăn lương chờ chết trong quân doanh mà thôi, ngươi thì là thủ hạ của Nhị Thế Tổ, chúng ta thường ngày nói chuyện...Ồ, chính là không ức hiếpngười lương thiện, muốn vì nước hy sinh thân mình...v.v...nhưng dù làmthế nào cũng không tim được con đường đi...Muốn làm như vậy nhưng khôngtìm được cách, hiểu chưa...Hài, vết thương này chắc lâu mới khỏi đây...
Gió thổi qua, lá cây rì rào, tướng quân Tần Thiệu Khiêm nhanh nhẹn dũng mạnh cả người đầy máu ngồi ở đó, lải nhải...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 181: Thích
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comSáng sớm lúc tỉnh lại, trời bên ngoài vẫn còn tối, một con thuyền hoa trên mặt sông bên ngoài lầu nhỏ đi tới, ngọn đèn mơ hồ. Lúc này ngườitrên thuyền hoa đều đã ngủ, nhưng lắng tai có thể nghe thấy một tiếngnhạc rất nhỏ, cũng không ai biết lúc này còn ai đang gảy đàn. xem tạiTruyệnFULL.vn
“Cây ngô đồng, mưa lúc canh ba, đâu biết là lúc đau khổ biệt ly vì tình...”
- Là điệu của Canh Lậu Tử, thuyền nhà ai?
Trong phòng không có ánh đèn, từ chấn song nhìn thấy ánh sáng di động,Nhiếp Vân Trúc đã tỉnh lại, mặc áo lót xanh nhạt ngồi lên, bị bạn ngủcùng giường ép nằm xuống, Cẩm Nhi vòng ôm lấy vai cô, ngủ như heo nhỏvậy.
- Haiii, nửa đêm không ngủ được, làm người ta tỉnh mộng...
- Trời sắp sáng rồi.
- Trời sáng vẫn chưa ngủ được, cho nên ban ngày nhất định sẽ ngủ gà ngủ gật.
Cẩm Nhi ngáp một cái, mắt vẫn nhắm, một lát sau mới lẩm bẩm:
- Cây ngô đồng, mưa canh ba... Rõ ràng là nói mùa thu, vì câu thơ phú gượng nói sầu...
Vân Trúc đang ở trong chăn cười rộ lên:
- Người ta nói là tình ly biệt, em lại nói về thời tiết... hoặc là có cái người quan trọng đã ra đi rồi.
- Vân Trúc tỷ tỷ gần đây lại nói tới tình ly biệt ư...
- Cho nên mới phải nắm lấy cơ hội này để thường xuyên gặp huynh ấy.
- Đúng là không biết xấu hổ...
Cẩm Nhi lẩm bẩm:
- Vân Trúc tỷ nghĩ thông suốt chưa? Người ta đã có thê tử, thật sự ... không được.
Những câu tương tự, thực ra trước đây nàng đã nói không ít lần, nhưngthái độ của Vân Trúc kiên định nên Cẩm Nhi không nói nữa, nhưng tronghành động luôn nhằm vào quan hệ ở giữa Vân Trúc và Ninh Nghị, làm chobọn họ không có gì tiến triển. Nhưng thực ra mà nói, cho dù có khôngtiến triển gì thì hai người cũng vẫn thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, đánh đàn hát ca cũng đã cảm thấy hài lòng rồi.
Tâm tình VânTrúc tỷ như vậy, Cẩm Nhi rất hiểu, chẳng qua trước đấy, sau khi nữ tửđược một nam tử phong lưu rộng rãi yêu thích, sẽ muốn tiến thêm mộtbước, chiếm được tấm thân thanh bạch của nữ nhân. Sống ở trong Kim Phong Lầu nhiều năm, Cẩm Nhi cũng hiểu rất rõ, nên đối với tác phong của Ninh Nghị thật sự đã khiến cho Cẩm Nhi có chút bội phục.
Nhữngngày gần đây, nghe nói Ninh Nghị sau mùa hè sẽ cùng thê tử đi Tô Hàngmột chuyến, đoán chừng có thể còn ở lại đó mấy tháng. Nhận thấy thờigian gặp nhau không được nhiều lắm, Vân Trúc lại càng thêm quý trọng cơhội gặp gỡ hắn. Cẩm Nhi cũng có thể nhìn thấy sự phiền não trong mắt Vân Trúc. Với thân phận này của các nàng, không thể nào được làm chínhthiếp của nam nhân, tạm thời nói là bởi số mệnh cũng được, nhưng ở bênNinh Nghị, ngay cả thiếp thất cũng rất khó làm, điều này cũng thật quáđáng.
Làm bằng làm hữu, làm oan gia đối đầu, hay có là ânkhách ủng hộ trước đây tại Kim Phong lầu, công bằng mà nói, các cô sẽthưởng thức loại đàn ông như Ninh Nghị này, chỉ là trên chuyện này, lýtrí nói cho nàng biết, Vân Trúc tỷ và Ninh Nghị chia tay vẫn là hơn, nếu không sau này sẽ rất thương tâm. Vì thế lúc rạng sáng nàng không kìmđược lại mang vấn đề này ra hỏi.
Vân Trúc cười cười:
- Sống trên đời, tìm được một người đàn ông để phó thác đã là tốt lắm rồi.
- Mãi đến giờ vẫn chưa lấy chồng thì phó thác thế nào?
- Cẩm Nhi, ta nói với em này.
Suy nghĩ một chút, Vân Trúc mới nói thêm một câu:
- Em đừng có cười ta!
- Ừ.
- Trước ta cũng đã suy nghĩ vấn đề này một thời gian, nhưng rồi sau đóta cảm thấy, đợi cho đến khi lúc ta sáu mươi tuổi, trở thành một bà lãorồi, nhưng khi trời chưa sáng ta vẫn thức dậy sớm, huynh ấy thì từ bênkia tản bộ đi tới, còn ta ở chỗ này chờ huynh ấy, đó cũng là chuyện tốtmà.
-...
Cẩm Nhi trầm mặc.
- Ta biết,Cẩm Nhi em muốn cười ta, cho nên ta vẫn không nói... Có đôi khi ta cũnghiểu, có lẽ hàng ngày huynh ấy đến đây trò chuyện với ta, có thể vì tavẫn còn xinh đẹp, hoặc chưa chắc lòng huynh ấy đã nghĩ như vậy nhưng khó tránh khỏi nguyên nhân đó. Những văn nhân tài tử trước mặt nữ nhânthường làm thơ phú, mà làm thơ ở trước mặt nữ nhân xinh đẹp còn thú vịhơn làm thơ trước mặt một bà lão .
Vân Trúc cười nói:
- Có lẽ đến mấy chục năm sau, huynh ấy sẽ không thích nghe ta nóichuyện nữa, vì những chuyện ta nói chẳng còn gì thú vị, nhưng trong phần lớn thời gian ta vẫn nguyện tin tưởng huynh ấy. Huynh ấy nguyện ý tròchuyện với ta, không chỉ bởi vì ta xinh đẹp. Cẩm Nhi, ta cảm giác nếusống vì nữ nhi, chỉ vì cô ta xinh đẹp được nhiều người thích, như vậyđến lúc cô ta không xinh đẹp nữa, bị người ta chán ghét cũng là chuyệnđương nhiên, bởi vậy cũng phải có gì khác chứ. Cũng giống như em và LậpHằng suốt ngày đấu khẩu với nhau, chưa chắc huynh ấy đã cảm thấy Cẩm Nhi xinh đẹp, mà là bởi vì cảm thấy Cẩm Nhi thú vị. Vậy thì chắc hẳn tacũng có điểm gì đó được thích.
- Đương nhiên là có rồi!
Cẩm Nhi nói:
- Nhưng Vân Trúc tỷ cũng không cần phải nói cả em vào, em lại cảm thấy hắn ta không có gì thú vị cả. Đàn ông thối!
- Nếu có thể có mười năm, tình cảm tích lũy đương nhiên cũng có thể đến hai mươi năm, sau đó ba mươi năm, bốn mươi năm, có lẽ mỗi ngày huynh ấy qua đây, việc trò chuyện với ta cũng biến thành những chuyện không đâu, đều nói với ta một chút cho xong chuyện. Cẩm Nhi, ta cảm thấy nếu mìnhcó một chút tự tin thì tốt biết mấy, biết rõ Lập Hằng khác với nhữngngười khác, hẳn là rất đáng tin tưởng, nhưng nếu không phải nhưvậy...thì cũng chỉ có thể nói mình mệnh khổ thôi. Chỉ là ta nghĩ muốntrao bản thân cho một người khác, vậy thì còn cách nào nữa?
Cẩm Nhi yên lặng một lúc lâu sau đó ôm Vân Trúc càng chặt hơn, hai người dù sao cũng đều là nữ, ngủ cùng một chỗ, ôm nhau cũng là chuyện thường, nhưng sao cảm giác ôm ấp này có gì đó không giống, nhưng Vân Trúc vẫnkhông nhận ra rốt cục nó là cảm giác gì. Chỉ là một lúc sau Cẩm Nhi lầmbầm:
- Vậy cho ta đi...
- Hả, Cẩm Nhi, tương lai em cũng sẽ gặp được nam nhân mà mình muốn phó thác cả đời đó.
- Không muốn, em muốn cùng Vân Trúc tỷ, đợi cho sau này tên Ninh Nghịkia phụ lòng tỷ. Chúng ta sẽ ở nhau trở thành hai bà lão là được.
- Ta cũng không muốn bị phụ lòng đâu, hơn nữa Cẩm Nhi, em chỉ là chưa gặp được người trong lòng thôi...
- Em có.
- Ừ?
- Trước kia em đã từng nói với Vân Trúc tỷ rồi mà, hồi đó có một cậu bé từ Biện Kinh đến, nhìn rất khá, thoạt trông rất giống con gái nhưng emkhẳng định không phải là con gái, khi đó em có thích rồi... Nhưng mà emnguyện ở bên Vân Trúc tỷ.
Ánh mắt tức giận của Vân Trúc híp lại:
- Ta rất cảm động đấy.
- Ồ, bộ dạng củaVân Trúc tỷ lúc này thật giống tên Ninh Nghị đáng ghétkia... Nhưng em sẽ không cho các người được bên nhau đâu...
***
Giống như trước kia, tán gẫu trên giường xong, Vân Trúc vẫn là xuốnggiường trước. Lúc này đèn trong phòng khách đã bật sáng lên, nha hoànKhấu Nhi của Cẩm Nhi đã quen với việc nghỉ ngời của hai chủ nhân, nênthức dậy còn sớm hơn hai nàng, đun nước rửa mặt trước, rồi chờ Vân Trúcdậy dùng.
Mặc xong quần áo, trang điểm sơ qua, Vân Trúc tắtđèn rồi đi ra ngoài phòng khách bên kia. Trong khi chờ Ninh Nghị đến,nàng pha xong một ấm trà, hoặc là đọc sách, nghiền ngẫm nhạc phổ. Giốngnhư nàng đã từng nói, điểm ở nàng khiến người ta thích không chỉ có vẻngoài xinh đẹp.
Trước kia trong thanh lâu, nàng cũng nghiềnngẫm thứ này thứ kia, vì để cho đủ loại người phải thích mình, lúc nàynàng đọc lướt qua, mục đích là từ nhiều người biến thành một người. Mặcdù lúc đó Ninh Nghị vẫn chưa xuất hiện, Vân Trúc cũng có những chỗ khiến người ta yêu mến, nhưng lúc này ngoài những thứ đó ra, nàng đang nghĩxem Ninh Nghị còn thích gì nữa, không thể nói đến lợi ích nhưng Cẩm Nhibiết Vân Trúc tỷ chính là để ý đến cái tên kia.
Thiếu nữ nằmtrong chăn bị sự ấm áp hấp dẫn. Sự ấm áp này là từ chăn đệm, đến từchính nhiệt độ cơ thể của Vân Trúc tỷ nhưng cũng có cảm xúc đến từ chính câu chuyện vừa rồi Vân Trúc nói. Cô cảm thấy cơ thể dẫn được thả lỏngnhưng vẫn không sao ngủ được.
Cô cảm giác mình đã thích Vân Trúc tỷ rồi.
Trước kia cô cũng đã thích rồi, Vân Trúc tỷ rất lợi hại, lúc trước ởKim Phong lầu, khi còn chưa mở tiệm, cô đã cảm thấy Vân Trúc lợi hại. Có thể không chút do dự mà thoát tịch, chấm dứt dĩ vãng, Vân Trúc tỷ nhưvậy thật quá lợi hại. Sau đó cô chạy theo Vân Trúc tỷ đi bán trứng muối, đương nhiên cũng là vì lý do kiếm tiền. Cô không mạnh mẽ như vậy, làmviệc còn luôn phải lo lắng thực tại. Nhưng Vân Trúc tỷ rất lợi hại, tuyDương ma ma và những người khác nói tỷ ấy rất quái gở, nhưng Cẩm Nhi lại cảm thấy tỷ ấy như mặt trời vậy, nếu như mình có thể đi theo tỷ ấy thìcũng sẽ trở lên lợi hại, giỏi giang như thế.
Cô vẫn thích Vân Trúc tỷ, điểm này thì không thể nghi ngờ gì được. Nhưng sau khi VânTrúc nói xong những câu này, thì cảm giác thích của mình không giốngtrước kia nữa, mà là thích bởi được dựa dẫm. Nghe tỷ ấy nói thích mộtngười đàn ông, nàng cũng cảm thấy ấm áp, vốn dĩ mình không phải là“không tự ái” mà là tức giận mới đúng, nhưng lúc này lại càng cảm thấythích.
Bây giờ không có cách nào để tiếp nhận thứ tình cảmtốt đẹp này nhưng trong sự ấm áp này, Cẩm Nhi đã quyết định rồi, giữaVân Trúc tỷ và tên trứng thối Ninh Nghị kia nhất định là không có kếtquả gì, cứ thế này cũng không sao, mình sẽ dành tình cảm của mình cho tỷ ấy.
Lúc này Vân Trúc đang ở ngoài phòng cũng không biết CẩmNhi lại có quyết định như vậy, xem thời gian đã gần đến lúc có lẽ NinhNghị sắp đến. Cô lên bậc thang ngồi một lát. Màu quần áo xanh nhạt lẫnvới màu ngọn đèn có vẻ thanh lệ, váy dài trùm lên đôi hài thêu người điđường từ xa nhìn thấy sẽ thấy giống như tiên tử hạ phàm. Với kiến thứccủa Ninh Nghị sau mỗi lần gặp mặt, y phục của nàng đều hướng về phongcách cũ.
Lúc vô tình có vật gì đó rơi trên mu bàn tay của cô, lạnh thấm, cô giơ tay lên nhìn rồi ngẩng đầu lên.
- Trời mưa rồi...
Mưa bụi từ trên trời rơi xuống, trước Thanh Minh, trời thường mưa tầmtã cũng không có gì làm lạ. Chỉ là còn cách lập hạ có một tháng nữa,những cơn mưa vào buổi sáng kế tiếp, cơ hội mà cô gặp Ninh Nghị sẽ không còn nhiều...Chỉ trong lát sau Cẩm Nhi cũng nhìn mưa bụi bên ngoài cửasổ, có vẻ tiếc nuối:
- Hai, tên kia hôm này không đến sao... Vốn có mấy lời muốn nói với hắn.
Thời tiết mưa xuân thường là mưa trong thời gian dài. May mà cơn mưathường đến chiều thì tạnh, sáng sớm hôm sau, Cẩm Nhi rời khỏi giườngcùng với Vân Trúc, cùng đợi Ninh Nghị đến, có vài lời nàng muốn nói vớihắn. Đương nhiên nàng thấy, đây nên gọi là đàm phán thì đúng hơn.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 182: Lặng Lẽ
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comChuyện có liên quan đến Lý Sư Sư, cuối cùng thì đã quyết định là trướcThanh Minh hai ngày sẽ tổ chức hội Đạp thanh ở ngoại ô Giang Ninh. Lầntụ hội này trên danh nghĩa đương nhiên không phải là do Lý Sư Sư mờikhách, mà là một vị tên là Trần Lạc Nguyên ở Giang Ninh khởi xướng, mờimột nhóm tài tử giai nhân ra ngoài thành Giang Ninh dạo chơi. Nghe nóiTrần Lạc Nguyên này cùng đại tài tử Chu Bang Ngạn là bạn tốt, cho nênthông qua mối quan hệ này mà quen biết Lý Sư Sư.
Nói thì như thế còntrên thực tế trong đó còn có nguyên nhân gì nữa cũng khó mà nói được.Nhưng bất luận thế nào làm cho Đệ nhất danh kỹ Kinh Thành Lý Sư Sư xuấthiện ở Giang Ninh, thì lần hội Đạp Thanh này sẽ thu hút được rất nhiềusự chú ý của Giang Ninh. Tần Thiệu Hòa đã có tác động với bên kia, sauhai ngày nói với Ninh Nghị, tin tức được công bố, liên tiếp có mấy tấmthiệp mời gửi tới, nhưng hắn nhận được lại là thiệp mời đầu tiên của bên Bộc Dương Dật đưa tới.
Ninh Nghị dự định sẽ đi tham gia lần tụ hộinày, nguyên nhân chủ yếu không phải là do có người mời hắn, mà là vìchịu ảnh hưởng của Vân Trúc. Hắn vốn không có hứng thú lắm với âm nhạcthời đại này, Lý Sư Sư kia nếu có thể lưu danh truyền kỳ, vậy thì chắcchắn có tài năng xuất chúng, hắn không ngại có thể đến để xem. Thời đạinày để được nghe người hát hay nổi tiếng cũng chi có thể gặp dịp mớiđược nghe, có những lúc cũng thật nhàm chán.
Lời mời như này thôngthường gia quyến hoặc bằng hữu cũng có thể tham gia, Ninh Nghị muốn TôĐàn Nhi cùng đi, nhưng trong thời gian này Tô Đàn Nhi đang sắp xếp chuẩn bị mùa hè sẽ đi Hàng Châu, thật ra vẫn có thời gian rảnh nhưng cô vẫnlắc đầu từ chối. Hai người từng nói chuyện trên hành lang lầu hai về vấn đề này hơn một lần.
Lần tụ hội này đều là những văn nhân tài tử chưa từng kết hôn, tướng công định mang một thiếu phụ luống tuổi đi thì còncó ý nghĩa gì nữa?
- Nàng tự nhận mình là thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi sao? Không ngại à?
Không ngại Tướng công, nghĩ mà xem, nếu chàng mang thiếp đi hội Đạp Thanh,Khởi Lan cô nương, Lạc Miểu Miểu cô nương, Lý Sư Sư cô nương trước mọingười yêu cầu chàng làm thi từ, chàng có sáng tác thi từ cho các cô ấyđược không?
Ninh Nghị nhìn nàng một lúc lâu rồi ôm lấy vai nàng cười rộlên:
Hãy nghĩ đơn giản thôi, thê tử à, chúng ta đi nghe ca vũ, nếuBộc Dương Dật thực sự muốn ta viết thơ cho y, lén lút giao cho y là được, còn sốnghay chết còn lại là do y.
Xì, thiếp không thích.
Tô Đàn Nhi lắc đầu cười:
Ca vũ thì có gì thú vị, tướng công không biết chứ, gần đâythiếp hay trò chuyện với con gái, phu nhân của chưởng quỹ, thích nghe họ đàm luậnvề thi từ gì đó của tướng công. Lúc trước nghe các cô ấy nói chuyện về tài tửLý Tần, Tào Quan, cảm giác thật là lợi hại. Bây giờ, thiếp thân lại thích tán gẫuvới người khác về những thứ này, thiếp trò chuyện về những người như Tào Quannày, sau đó tam cô lục bà sẽ nói, tướng công nhà ngươi cũng không kém gì bọn họ,thậm chí còn có người nói, bọn họ thì tính gì. Thiếp sẽ làm bộ như thật khiếm tốnnói: 'Tướng công không thích những chuyện này lắm, chi là ngẫu hứng thì viết mấycâu này thôi.' Nhưng trong lòng lại thấy vui vui.
Cô nhắp miệng ngạo nghễ vỗ tay, có vẻ dương dương tự đắc,nhưng nói thế nào cũng không chịu đi cùng. Ninh Nghị cũng biết tụ hội thi từ làlệ cũ thôi, mà đây thực ra cũng là để cho đám tài tử văn nhân dương danh màthôi, mà đa số những người đến để dương danh này cũng đều có liên quan đến công danh khoa cử. Nếu có giaquyến đi cùng, có mấy người phong lưu sẽ không câu nệ mà viết ra được những bàithơ hay chứ.
Tuy biết Ninh Nghị không như bọn họ nhưng Tô Đàn Nhi cũng hiểuđược, mình đi dù thế nào cũng chỉ làm mất hứng.
Thật ra trong mùa xuân này hai người đã từng đi ngoại thànhdạo chơi hai lần, Ninh Nghị xức hương liệu, mang đồ ăn đi nướng biểu diễn taynghề. Tô Đàn Nhi lúc đó còn phát giận nói đàn ông phải tránh xa nhà bếp, đây làviệc của nữ nhi, cô giương nanh múa vuốt cướp đồ trên tay Ninh Nghị, hai ngườigiằng co một hồi, Tô Đàn Nhi còn bị hắn đẩy ngã xuống bãi cỏ làm cô xấu hổ đếnđỏ cả mặt, dù là dã ngoại nhưng hành động ban ngày như này đối với nàng thật sựlà hơi quá phận, kết quả là hắn buộc cô phải nói không dám nữa mới buông thacho cô, cũng may hai người họ chọn chỗ yên vắng không người, không bị ai nhìnthấy.
Sau đó thì đám người Thiền Nhi mặt đỏ rực cũng mang đồ ăn đượcchuẩn bị tới, Tô Đàn Nhi đầu tiên là thở phì phì không chịu ăn đồ của Ninh Nghịlàm, sau đó ăn lấy ăn để, tuy tay nghề tàm tạm nhưng cô lại thấy do tướng cônglàm nên có một tư vị khác biệt. Trong lòng cô, đạp thanh như vậy mới là đạpthanh, thì cô sẽ nhất định đi cùng, mà hội thi hội thiếc gì đó, tướng công cóthể làm náo động, những người còn lại lục đục diễn trò với nhau, cô nhìn thấynhiều rồi, nên trong lòng thấy nhạt nhẽo không muốn tham gia.
Thấy thê tử mình không chịu đi, Ninh Nghị suy nghĩ định sẽđưa thiệp mời cho Vân Trúc và Cẩm Nhi, bình thường nghe Vân Trúc hát, hắn cảmthấy cô hát còn hay hơn Lý Sư Sư kia.
Vì hôm trước có mưa, sáng hôm sau hắn mới gặp Vân Trúc tạitiểu lâu được, nói đến việc này, cô hơi nghiêng đầu, có chút do dự.
Lập Hằng... .muốn muội cùng đi huynh sao?
Thực ra cô do dự là vì vấn đề thân phận, hội Đạp Thanh trướcThanh Minh, Lý Sư Sư, Khởi Lan, Lạc Miểu Miểu đều sẽ tham gia, thì nhiều thiếunữ thanh lâu cũng sẽ đến. Nếu quả thực cô đi cùng Ninh Nghị, đại khái sẽ có ngườinhận ra cô là Nhiếp Vân Trúc ở Kim Phong lầu, đặc biệt là cẩm Nhi lại càng bịngười ta nhận ra. Nếu như cô còn ở Kim Phong lầu, tham dự buổi tụ hội như nàythì đương nhiên có thể làm cho hắn càng dương danh hơn. Lúc này nếu Lập Hằng bảocô xuất đầu lộ diện, cô có lẽ sẽ nhẫn nhịn chịu đựng được, nhưng trong lòng côsẽ đau.
Chẳng qua những suy nghĩ này chi hơi xẹt qua trong đầu, côbiết Ninh Nghị sẽ không để mình làm chuyện này, quả nhiên như vậy hắn nói:
Đương nhiên không thể mặc trang phục nữ để đi rồi, giả làmnam thì được rồi.
Tay nghề nướng nướng của ta rất được, đến lúc đó chúng ta sẽcùng ăn đồ nướng, xem họ đối tác ngâm thơ, xem Lý Sư Sư bọn họ hát ca nhảy múa.Thực ra bị ảnh hưởng nhất là muội, muốn nhìn xem rốt cuộc là Lý Sư Sư có baonhiêu lợi hại, nếu như rối tinh rối mù mà dám xưng là đệ nhất kinh thành thì tasẽ viết một bài thơ mắng cô ta, ha ha
Vân Trúc ngồi ở đó, suýt bật cười, Ninh Nghị nói cô bị ảnhhưởng, trong lòng ngọt ngào, lại có chút cao hứng:
Chưa từng nghe, tất nhiên là đúng như vậy rồi. Nhưng nếu cô ấycó thể được xưng là đệ nhất kinh thành thì như hẳn cũng là người tài nghệ xuấtchúng, mà muội cũng không sợ cô ấy.
Tính cách cô đơn giản, không ham danh lợi, do dự một lúc lâusau mới nói câu cũng không sợ cô ấy rất khẽ, nhưng cũng đã bộc lộ sự kiêu ngạovà tự tin nho nhỏ.
Ninh Nghị cười lắc đầu:
Không hẳn là sẽ đấu cùng cô ta đâu ừm, quyết định rồi?
Lập Hằng đã nói vậy, thì đi.
Cô suy nghĩ một chút:
Thực ra muội cũng không muốn xem Lý cô nương biểu diễn.
- A
Hai người bàn bạc chuyện này xong, lúc đang ngồi trên bậcthang nói chuyện thì cửa phòng đằng sau mở ra. Bình thường vào lúc này người xuấthiện đằng sau cũng chi có một, không cần quay đầu lại nhìn là biết, Nguyên cẩm Nhi hôm nàylà mặc nam trang, ngồi xuống bên cạnh Vân Trúc, thoáng nhìn qua bên này, sắc mặtkhông thiện cảm chút nào.
Tuy trước kia sắc mặt cô bình thường cũng không hề thiện cảmnhưng hôm nay cảm giác không giống, Ninh Nghị ngẩn người ra, nói qua Vân Trúc:
Sắc mặt của cô hôm nay không được tốt lắm.
Cẩm Nhi hất cằm với hắn một cái, sau đó nhìn vào người bên cạnh:
- Vân Trúc tỷ, tỷđi vào một chút được không? Em có lời muốn nói với hắn!
Hả
Vân Trúc ngẩn người ra, cũng không nghĩ ra cái gì, sắc mặt đỏlên có chút nghi ngờ nhìn sang cẩm Nhi. cẩm Nhi nói nhỏ:
Vân Trúc tỷ yên tâm đi, sẽ không nói với hắn chuyện lúc sángđâu, chi là có chuyện quan trọng muốn nói với hắn thôi.
Vân Trúc suy nghĩ, nhìn vẻ mặt nàng kiên quyết, rốt cuộc vẫnphải đứng lên, cười nói:
Hai người đứng đánh nhau đấy nhé!
Sẽ không đánh đâu!
Ninh Nghị cười phá lên:
Cùng lắm là ẩu đả đơn phương.
- Hừ!
Cẩm Nhi khinh thường cười lạnh. Đợi cho Vân Trúc đi vào đóngcửa lại, hai người nhìn nhau một lúc lâu, hắn cười nói:
Được rồi, hôm nay lại làm sao vậy? Ta lại làm chuyện gì taihại rồi sao?
Cẩm Nhi vòng qua Ninh Nghị ngồi vào đúng chỗ của Vân Trúc,liếc mắt nhìn hắn sau đó quay đầu về phía trước:
Ta có lời muốn nói với ngươi.
Cô nghiêm trang, Ninh Nghị cũng thôi cười gật đầu: ừ, đangnghe đây.
Cho dù ngươi cười cũng vô ích.
Tâm lý học đã chứng minh, lúc bạn nói ra những lời này thìngười khác cười nửa phần cũng có ích.
Ta thích Trúc Vân tỷ.
- Hả?
Ninh Nghị ngẩn cả người ra, trước kia cẩm Nhi cứ luôn mồm gọicái gì mà Trúc Vân tỷ, nhưng lần này cảm giác không giống, cẩm Nhi không nghethấy câu trả lời của hắn, một lát sau quay sang nhìn, lặp lại một lần nữa: truyệncập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Ta thích Vân Trúc tỷ.
Thích không giống trước kia hả?
Nói chuyện với người thông minh thật đơn giản
Cẩm Nhi bực bội lẩm bẩm một câu, nhưng biểu hiện nghi hoặc củađối phương như vậy cũng là bình thường:
Chính là ta thích thôi.
Chuyện này ta không có thành kiến gì, nhưng mà Ta thừa nhậnnghe cô nói ra cảm giác của ta rất phức tạp.
Ninh Nghị cười, nhưng không phải là nụ cười đùa cợt.
Hôm qua ta phát hiện ra, vì những lời của Vân Trúc tỷ nói vớita, sau đó nói về người, sau đó ta thấy mình đã thích tỷ ấy rồi.
Cô chống cằm nhìn ra con đường phía trước có chút buồn bã,thoạt nhìn cứ như là nỗi buồn của một thiếu niên vậy, sau đó quay sang nói:
Ta biết ngươi sẽ cảm thấy kì lạ, nhưng chuyện này trước kiacũng có nơi có đấy, ai bảo đàn ông các người chẳng có ai tốt cả!
Ta không thấy lạ
Ninh Nghị bĩu môi, kiếp trước ở vị trí cao ta cũng từng thấynhiều người cổ quái rồi, đồng tính nữ có gì lạ. Đương nhiên ngàn năm sau họkiên định là chấp nhận được nhưng trước mắt thì thật khó tiếp nhận. Mà xem ra cẩmNhi cũng có chút cảm giác hoài nghi với bản, có lẽ cô cũng không dám khẳng địnhnên mới nói kiêu ngạo như vậy:
Ngươi biết không? Ngươi không xứng đáng với Vân Trúc tỷ Côkhông nhìn hắn mà cứ thế nói:
Tuy tính cách ngươi cũng không tệ nhưng ngay cả đem Vân Trúctỷ về nhà mà ngươi cũng không có cách nào, ngươi cũng biết, Vân Trúc tỷ cũng biết,mà ngươi lại cố tinh không hề giấu giếm, không che đậy lỗi lầm, nhưng mọi tráchnhiệm đều để Vân Trúc tỷ gánh chịu, ngươi là tên đê tiện nhất...Ngươi biết không?Sáng sớm hôm qua chúng ta đã nói về ngươi.
- ừ.
Ninh Nghị gật đầu, không biện giải, hắn vốn định nói cho dùlà cô thích người ta nhưng cũng không có kết quả gì với Vân Trúc đâu, nhưng thấytâm tình cẩm Nhi không ổn định, vì thế buông tha cho cô.
Ta hỏi Vân Trúc tỷ, hai người sau này sẽ định thế nào, tỷ ấynói một câu
Cô chi về con đường phía trước, lúc này sắc trời đã sáng hẳn,rặng liễu dài bên bờ sông sương trắng giăng mờ mịt, làm cho con đường cũng biếnmất:
- Vân Trúc tỷ nói'Đợi đến lúc sáu mươi tuổi thành bà lão rồi, ta cũng có thể dậy sớm, lúc đó trờicòn chưa sáng, huynh ấy từ bên kia tản bộ đi tới, còn ta thì ở chỗ này đợihuynh ấy
Ninh Nghị hoàn toàn im lặng, cẩm Nhi nhìn hắn:
Tỷ ấy nói như vậy đấy, ngươi nghe rõ chứ?
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 183: Sắp Xếp
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com- Tỷ ấy nói như thế đó, ngươi nghe rõ rồi chứ?
Tia nắng ban mai vừa hé lộ, sương mù dần tan đi, ngồi trước bậc thang Cẩm Nhi nghiêm túc nói ra những lời này, trong lòng cũng có chút đau đớn, cũng có chút khắc nghiệt. Từ trước tới nay, việc mà Ninh Nghị làm có thể tự nhận định, lúc này đây hắn không có nhiều điều để nói. Trong chuyện này hoàn toàn không có áy náy hay cảm động gì, có quan hệ với Vân Trúc có quan hệ với Đàn Nhi, thật ra hắn cũng từng suy nghĩ lo lắng, chỉ là dù cho có lo lắng thế nào cũng không có lời biện giải thích hợp.
Im lặng một lúc lâu sau, hắn nhìn sang Cẩm Nhi cười nói:
- Cho nên thích Vân Trúc rồi?
Vốn Gấm Nhi chờ hắn tỉnh lại hoặc là ngồi đó mà áy náy một hồi, ai biết được hắn lại mang vấn đề quay trở về, làm cô hơi sửng sốt:
- Ừ. Một lúc sau lại nói:
- Dù có thế nào, ta cũng không hi vọng tương lai Vân Trúc tỷ sẽ phải cô đơn cả đời tỷ ấy tốt như vậy, nếu ai có lỗi với tỷ ấy thì sẽ gặp báo ứng! Dù sao cũng không trông cậy gì vào ngươi được, tốt nhất là ngươi nên cút đi sớm một chút.
- Không trông cậy được vào cô mới đúng ý
- Ta
Thần sắc Cẩm Nhi trầm ngâm:
- Dù sao ta sẽ ở cùng Vân Trúc tỷ. Ta thích tỷ ấy
Chuyện này dù sao cũng là tối kỵ, với tính cách của Cẩm Nhi, vừa rồi lấy hết dũng khí ngã bài với Ninh Nghị, nhưng lúc này cũng không hùng hồn phát biểu nữa.
Ninh Nghị gật đầu:
- Ừ.
- Ngươi không phản đối sao?
- Cô thật lòng quan tâm đến cô ấy đó là chuyện tốt.
Ninh Nghị cười :
- Hơn nữa dù sao thì Vân Trúc cũng không thích phụ nữ...
- Ngươi Cẩm Nhi tức giận lườm hắn rồi hừlạnh một tiếng, đứng dậy bỏ đi, Ninh Nghị kéo tay áo cô nói:
- Có lẽ ta đã làm sai những chuyện này.
Dù mặt hắn tươi cười nhưng thái độ lúc này không giống với như đang khiêu khích, Cẩm Nhi bất đắc dĩ ngồi xuống, một lát sau nghe hắn nói:
- Trước kia ta có nghĩ đến chuyện của Vân Trúc, suy nghĩ xong rồi quyết định, nhưng bây giờ xem ra thấy không đúng nữa.
Đó là lúc Vân Trúc thổ lộ tiếng lòng với hắn, về việc này hắn cũng từng lo lắng. Lúc đó vấn đề vải vóc của Tô gia phát sinh trắc trở, hắn ra tay giúp đỡ, trong lúc đó trải qua hơn một năm ở chung với Tô Đàn Nhi mà tình cảm cũng tốt đẹp hơn. Lúc đó hắn từng nói với Tần lão, Khang lão về chuyện khó xử này nên giải quyết thế nào.
Hắn là người có tính cách quyết đoán, nếu thực sự không có có một chút cảm giác nào với người khác, thì dù là một cô gái xinh đẹp như thế nào hắn cũng chẳng thèm ngó ngàng tới. Kiếp trước là người chức vị cao, bên cạnh đàn bà không thiếu, nếu bàn về sắc đẹp thì con gái hiện đại từ nhỏ đã được nuôi dưỡng tốt thì còn hơn cả Vân Trúc, Đàn Nhi. Đương nhiên, những cái đó cũng không thể khẳng định được. Ninh Nghị thích chủ yếu là tới từ trái tim họ, còn về phần thích ở hình thức thì lại không nhiều lắm.
Vị trí của hai người đã bày ra trước mắt, lúc không thể quyết tuyệt, với tính cách của hắn có buồn rầu đến mấy cũng không ảnh hưởng đến việc xử lý vấn đề thực tế. Cái gọi là vấn đề thực tế, cũng chính là không tìm kiếm lý do, không thèm để ý đến khổ đau, tóm lại là chuyện đã như vậy rồi, cũng không cần phải hối hận, tóm lại là nghĩ một chút thì sẽ có cách giải quyết. Cũng như thái độ lúc trước hắn với người nhà, cũng chính là như thế, dù bất kì lý do gì, tóm lại trước mắt chính là như vậy rồi. Ngươi tính kế ta, ta tính kế ngươi. Ngươi ti tiện, ta giết cả nhà ngươi cũng không đủ như rắn nuốt voi, cũng không hiền lành gì, nhưng nói những thứ này thì có lợi gì chứ? Hiện thực hicnhs là, lúc này, ta đã chiếu tướng đã giết ngươi, ngươi cũng không thể bảo ta thủ hạ lưu tình, đã đến bước này tiếp theo cũng chỉ tính nên đi như thế nào thôi.
Người sống tình cảm rất khó chọn lựa. Ninh Nghị đương nhiên cũng có loại khuynh hướng này, nếu chuyện không thể làm, hắn sẽ quả quyết hơn người bình thường, nhưng lúc chuyện không nghiêm trọng, cũng có thể hòa hoãn.
Bình tĩnh mà xem xét, hắn cũng sẽ cảm thấy đàn ông không công bằng với phụ nữ, thực ra hắn cũng từng nghĩ, nếu quan hệ của hắn và Vân Trúc có tiến triển nhanh một chút, lúc hắn và Tô gia không còn nhiều tình cảm, hắn sẽ cùng Vân Trúc dời khỏi Tô gia, rời khỏi Giang Ninh, đến một nơi khác bắt đầu lại. Nếu như quan hệ của hắn và Đàn Nhi phát triển nhanh hơn, có lẽ giữa hắn và Vân Trúc sẽ không có bước tiến gì thêm. Nhưng hiện tại như vậy nghĩ nhiều cũng vô ích.
Bất luận là rời xa Vân Trúc hay Đàn Nhi thì cũng là điều rất khó, cứ như vậy đi ở phương diện này tìm cách giải quyết khác. Thực ra Đàn Nhi là một người phụ nữ rất có thủ đoạn, còn với tính cách của Vân Trúc cũng không cần phải vào Tô gia. Hắn sẽ có trách nhiệm ở phương diện bạn trai, người chồng, vì thế hắn cũng từng nói với Vân Trúc. Hắn không thể rời khỏi Tô gia, nói nếu hai người ở cũng sẽ gặp phải tình huống xấu hổ, lúc đó nếu cô thực sự muốn một danh phận chính thức thì hắn cũng không có cách nào. Nếu quả thực hai bên bắt buộc hắn đến thời điểm đưa ra quyết định thì hắn vẫn có thể làm được.
Lúc Cẩm Nhi nói với hắn những điều này, trong lòng hắn cũng cảm động và hối hận, bất luận thế nào, mình thực sự làm sai một chuyện rồi. Vân Trúc quá thiệt thòi, nhưng lại không có cách nào nói với Cẩm Nhi được nhiều hơn, hắn chỉ nghiêm chỉnh bổ sung một câu:
- Nhưng mà ta sẽ không để Vân Trúc buồn, hứa thì sẽ làm, trách nhiệm này phải làm. Tình cảm của Cẩm Nhi với Vân Trúc khiến ta rất cảm kích
- Ngươi Vốn dĩ là ngươi không hề hối lỗi!
Ninh Nghị thu lại sự nhiêm túc, còn giễu cợt nói với Gấm Nhi:
- Nhưng cô cũng không có cách khiến cho Vân Trúc vui vẻ.
- Ai nói là ta không thể
- Vân Trúc không thích phụ nữ
- Nhưng theo ngươi, Vân Trúc tỷ cũng không vui, chỉ là tỷ ấy không nói mà thôi, tỷ ấy lại không vào được nhà ngươi, không có bất kì một danh phận nào, con gái ai mà không coi trọng thứ này cơ chứ.
Cẩm Nhi hừ nhẹ một tiếng:
- Ta thừa nhận ở những phương diện khác ngươi là người tốt, nhưng ngươi lại không giải quyết được những thứ này mà chỉ là nói suông!
- Không phải là không có cách mà là rất khó, có lẽ lấy được danh phận rồi thì cuối cùng lại càng không vui Đương nhiên lúc này không gì là toàn mỹ. Nhưng ta đã nói với Vân Trúc, ta thân phận ở rể cũng không vào được Từ đường gì đó, thực ra vào được Tô gia cũng chẳng có hứng thú gì, nghe ra cũng rất khó, Vân Trúc của cô cũng không lạ gì với danh phận này Nhưng ta cam đoan sau khi ta chết, chúng ta sẽ chung một ngôi mộ, không ai ngăn cản được. Cô thấy danh phận rất quan trọng, nhưng ta càng thấy như thế này tốt hơn.
- Hả
Cẩm Nhi trừng mắt lên một lúc:
- Ngươi nói bậy, sao có thể
- Không phải là ta chết bây giờ.
Ninh Nghị bật cười:
- Còn nhiều năm nữa, mọi người sẽ rõ việc ta phải làm, Tô gia sẽ không ngăn cản được. Duy chỉ có một rắc rối, chỉ sợ vị trí kia trong nhà của ta, nhưng cho đến lúc đó, bảy tám chục tuổi rồi, việc này hẳn là cũng có thể được cảm thông.
Hắn dừng lại một chút rồi lắc đầu nói:
- Bây giờ nói những thứ này còn quá sớm, cô thích thì thích, cải trang là nam cũng tùy cô, ta không ngăn cản cô có thể làm cho Vân Trúc vui vẻ, ta cũng thấy vui. Nhưng trước tiên ta nói cho cô biết, Nguyên huynh đệ, cô không có cơ hội, cả đời chỉ đau lòng thôi
Ninh Nhị tỏ thái độ không để tâm, làm Cẩm Nhi chỉ cảm thấy hắn thật ghê tởm, cô tức giận cắn răng nói:
- Đợi đấy!
Vốn cô biết việc mình thích Vân Trúc là không được nhưng nếu Ninh Nghị đáng ghét như vậy thì cô cũng không vì thế mà ngại ngần nữa, liền ngừng đối thoại xoay người trở về phòng.
Ninh Nghị quay đầu nhìn bóng lưng của cô bất giác bật cười. Nghe nói phụ nữ có khuynh hướng đồng tính nhiều hơn, chuyện này Ninh Nghị cũng không phải là người hiểu nhất, nhưng tình cảm của Cẩm Nhi với Vân Trúc có phải thật là tình yêu không thì cũng rất khó nói. Có một chút khẳng định được, cô thực sự để ý đến tỷ tỷ này, thật sự lo lắng thực sự vì cô ấy, bênh vực cô ấy, nếu như đối phương là đàn ông thì đương nhiên là trong lòng hắn sẽ có khúc mắc nhưng chuyện này lại xảy ra ở Cẩm Nhi, làm Ninh Nghị cảm thấy có lẽ tình cảm của Cẩm Nhi đối với Vân Trúc là thân thiết như ruột thịt mà thôi.
Cha mẹ của Vân Trúc đều đã chết, lại không có người thân, lúc rời khỏi Kim Phong lầu, cùng Hồ Đào sống dựa vào nhau. Cũng bởi vì cô xác định tình cảm với Ninh Nghị, trong lòng mới có điểm tựa, mới gả Hồ Đào đi. Từ đó về sau Ninh Nghị nói cô bái Tần lão làm nghĩa phụ rốt cuộc cũng chỉ là sự trao đổi, dù cho Tần lão thật sự yêu mến Vân Trúc, nhưng đương nhiên là rất khó để trở thành thân thích. Cẩm Nhi lại không giống, hai người có thể sớm chiều dựa vào nhau, Vân Trúc có chỗ dựa, Ninh Nghị cũng thấy vui mừng.
Danh phận, thứ này có lẽ là rất khó cho, nhưng ở nhiều phương diện khác, hắn đã quyết định sẽ đối xử thật tốt với Vân Trúc, đương nhiên là sẽ làm được. Với tính cách của Vân Trúc thì dù Cẩm Nhi có là nam nhân, cũng khó mà khiến Vân Trúc thay lòng đổi dạ, về mặt này cô không đến mức bị Cẩm Nhi lôi kéo, nếu không chỉ có thể chứng minh hắn thất bại Cẩm Nhi ở cạnh Vân Trúc, tóm lại cũng là vì toàn tâm toàn ý muốn tốt cho cô ấy, mình cũng nên thoáng ra một chút, cũng để nhắc nhở mình một chút, bất cứ lúc nào cũng có một người đang sẵn sàng giành lấy Vân Trúc.
Hắn ở đây cười một trận rồi đi vào phòng khách nói với Cẩm Nhi chuyện hội Đạp Thanh:
- Đến lúc đó Nguyên huynh đệ cũng cùng đi nhé
Bình thường Ninh Nghị đấu võ mồm với Cẩm Nhi, các loại xưng hô cổ quái đều dùng, lúc này hắn gọi cô là Nguyên huynh đệ, Vân Trúc cũng không thèm để ý, chỉ nắm tay muội muội bên cạnh:
- Đương nhiên là Cẩm Nhi sẽ đi cùng muội.
Sáng hôm nay trở về lúc ăn sáng lại cảm thấy thú vị, hắn cười, Đàn Nhi hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn cười nói:
- Ta có một bằng hữu Là nữ
- Ồ?
Tô Đàn Nhi tươi cười cảm thấy hứng thú nhưng cũng hơi cảnh giác, Quyên Nhi, Hạnh Nhi cũng vây quanh, hắn kịp phản ứng nhìn các cô một lát:
- Cô ấy thích con gái.
- Hả?
Trong mắt Đàn Nhi và ba cô nha hoàn toát lên tia cổ quái,Thiền Nhi hỏi nhỏ Hạnh Nhi:
- Thích, không phải là cái thích kia đấy chứ
- Đương nhiên phải
Tô Đàn Nhi tỏ vẻ thông thái:
- Thật ra chuyện như này cũng có
Thực ra cô cũng không biết chuyện này.
- Dạ, tiểu thư, em cảm thấy Quyên nhi thích Thiền nhi
- Thực ra người ta thích là Hạnh Nhi tỷ
Trong phòng mấy người ríu rít, cười đùa một trận tai mặt đỏ hết lên.
Gần đến tiết Thanh Minh, hai ngày sau đó Nhị thiếu gia Tần gia Tần Thiệu Khiêm cũng đã trở về.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 184: Đầu Người
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTần Tự Nguyên nhìn con trai, thở dài, thật ra Tần Thiệu Hòa muốn cườicũng không cười được. Nam tử thanh tú được gọi là Tiểu Hổ vội vã chạyđến nhận đầu người, mang đầu người bỏ vào trong cái hộp lúc này còn đang được tỳ nữ Tiểu Thúy ôm trong lòng.
Nàng tỉnh lại trong lòng Tần ThiệuKhiêm, mở trừng hai mắt nghiêng đầu lại hôn mê bất tỉnh, lại là một trận hỗn loạn, có người vội vàng đến giúp, ấn vào huyệt nhân trung giữa mivà miệng. Tần Thiệu Khiêm buồn rầu nhíu mày: -Như này không tốt cho sức khóe đâu, mau gọi đại phu Trước kia ông ở trong quân đội, đối với người chết cũng chẳng có cảm giác gì chi là có chút thương tiểu nha hoàn, sợlà sẽ dọa cô ta sinh bệnh mất.
Có biến cố gà bay chó sủa này, sau đó làmàn tự giới thiệu với nhau, cũng không tỏ vẻ xa lạ nữa. Tần Thiệu Khiêmnhỏ tuổi hơn rất nhiều so với đại ca Tần Thiệu Hòa của gã, năm nay mớiba mươi tuồi, nghe nói là giữa hai người vốn là còn có một người huynhđệ nữa nhưng sinh ra chưa được bao lâu đã chết. Gã để râu xồm nhìn có vẻ dữ dằn nhưng ánh mắt và dáng người thì vẫn còn trẻ, nếu cạo râu ria đinhìn mặt còn như búp bê.
Thanh niên đi cùng gã tên là Tiểu Hổ thân hìnhcao lớn tuấn tú, theo Tần Thiệu Khiêm nói thì vò nghệ rất cao cường. Vìthế, trong doanh trại có đánh lộn thường hay lôi kéo anh ra, vì thế họthành huynh đệ sinh tử.
Mặc dù lời nói của Tần Thiệu Khiêm có ý miêu tảmình thành một binh sĩ càn quấy nhưng Ninh Nghị thấy hai người này giơchân múa tay cũng vẫn không giống với một binh lính nối loạn, hắn khôngquen với quân nhân thời kì này mà chi có cảm giác như vậy thôi. Sau đóTần phu nhân gọi Ninh Nghị trở lại nhà, dù sao thì đó cũng là đầu ngườichết, đồ đạc cũng ngốn ngang hết cả lên, phải rửa mấy lần mới được, ĐànNhi cũng đi đến, muốn rửa vết bẩn trên tay Ninh Nghị. Từ lúc cô nhìnthấy cái đầu kia thì vẫn mím môi đừng bên cạnh Ninh Nghị, cố nhịn. Lúcnày Ninh Nghị cũng thấy tay mình có dính dính, nàng lại muốn lau chohắn, làm hắn có chút áy náy, nói tự mình làm là được, nhưng Đàn Nhi lắcđầu. Hôm nay cô ăn mặc đẹp đẽ. trang điểm cẩn thận, lúc lắc đầu môi đỏmọng lên, biểu hiện kiên quyết, còn cầm khăn tay lau nước vôi trên tayNinh Nghị đi.
Hắn cảm thấy hơi ngại, cho rằng đó là hành động thân thiết của hai vợ chồng chốn phòng the còn đây là ở Tần gia. Nhưng lúc quayđầu nhìn, ngoài Tiểu Thiền chuẩn bị dội nước thì đám người Tần Tự Nguyên cũng không để ý bên này, lúc đang nghĩ, Đàn Nhi đã lôi tay hắn nhúngvào chậu nước, sau đó rửa, đối nước mấy lần rửa sạch hai tay hắn. NinhNghị cau mày hỏi mấy lần, vừa rồi còn mới thấy nàng buồn rầu nhíu mày: - Kia Kia là đầu người, nhìn mà sợ - Ừ! Đàn Nhi nhếch miệng: - Tướngcông lấy tay đụng vào đồ kia, đêm nay lại đụng vào người thiếp Thiếpnghĩ đến mà nối cả da gà - Vậy mà còn tự mình muốn rửa tay cho ta? Ở nhà người khác mà nói Ninh Nghị chạm vào người mình Đàn Nhi cũng hơi đòmặt, nhưng vẫn cúi đầu: - Rửa rồi, tự mình rửa càng sạch, có sự chuẩn bị tâm lý rồi thì tối nay cũng không sợ nữa Ninh Nghị hơi ngẩn người ra,rồi bật cười, suy cho cùng thì Tô Đàn Nhi cũng là nữ nhi. Nếu là NinhNghị tự rửa tay, mà dù là rửa nhiều lần, chi e nàng vẫn cho rằng tay hắn chưa sạch, cũng hết cách thôi, nàng nghi ngờ, vậy thì nàng muốn tự mình rửa sạch tay cho hắn, hai người cũng một chậu nước, như thế nàng mớithấy sạch. Ninh Nghị nhìn thấy chậu nước trong sạch thấy cả mười ngóntay trắng nõn của mình, trong lòng cũng có chút cảm động. Rửa qua mấylần như vậy cũng khá sạch, mới nhìn thấy hai huynh đệ Tần Thiệu Hòa vàTần Thiệu Khiêm cười đi vào cửa.
Qua chào hòi, Tần Thiệu Khiêm vỗ mạnhvào vai Ninh Nghị cười nói: Vừa rồi thật xin lỗi quá, nhưng mà Ninhhuynh đệ cũng là một nam tử hán, từ trước đến giờ ta chưa rừng thấy mộtvị văn sĩ thanh tú nào bắt phải vật đó mà sắc mặt không hề thay đối. Đóvỗn là đầu của người Liêu, trở thành đầu chó cho chúng ta xem rồi. - Tất cả đều là nhờ huynh! Ninh Nghị cười chắp tay: - Nhưng mà, vừa rồi Tầnhuynh nói đó là do dân bao vây đánh chí tử, chi e không phải là thựcthôi. Trong lòng hắn không nề hà gì, chi nhìn biểu hiện của Tần ThiệuKhiêm, thoáng thăm dò,hắn hỏi mấy câu, Tần Thiệu Khiêm liền phá lêncười, Tần Thiệu Hòa cũng cười nói: - Cha ta nói, ánh mắt Lập Hằng rấtlợi hại, quả nhiên không sai, tiểu tử bình thường múa đao lộng thương,không ngờ lúc này lại phát huy công dụng rồi. Lúc này y đã gần bốn mươi, Tần Thiệu Khiêm cũng gần 30, nhưng lại xưng là tiểu tử này. Quan hệ của hai huynh đệ của Tần gia cũng lục đục. Tần Thiệu Khiêm cười bùi môi: -Hừ, cũng may là y chết ờ trong tay của ta, bằng không, ta phải đi giếtđến nước Liêu, lấy mạng của cả họ nhà y. Gã nói đến đây, trên mặt toátlên sát khí, vốn dĩ cái mặt trẻ trung dần dần đã bị thay thế bởi sự uynghiêm như Tần lão. Chi là khí thế kia chi trong chóp mắt đã biến thànhcái nhe răng do huynh trướng vỗ lên vai y khen ngợi mấy cái, không biếtvỗ mạnh thế nào mà khiến sắc mặt của gã thay đối. - Sao vậy?
Tần ThiệuHòa nghi ngờ hòi. - Đại, đại ca Lưng đệ có vết thương Tần Thiệu Khiêmthở một hơi lạnh, giơ tay chi vào vai, Tần Thiệu Hòa vén áo gã nhìn nhìn hỏi: - Vết thương rất nặng? Đệ - Đừng nói với mẹ, đừng nói với mẹ...Tần Thiệu Khiêm nhịn đau liều mạng vẫy tay, nhỏ giọng nói: - Mẹ kiếp,lúc đó đệ cùng Tiểu Hồ giết đám người Liêu chó chết này không được cẩnthận lắm, sau lưng trúng một nhát đao mới đối lại được tính mạng của batên đó Ôi,ôi, ôi đau quá, tuvệt đối không được nói với mẹ, đệ cũng chưadám bôi thuốc quá nhiều, sợ mẹ đoán ra, Ninh huynh đệ, cũng phiền huynhche dấu hộ ta, ta sợ nhất là mẹ khóc Tần Thiệu Hòa nhíu máy: - Bị thương nặng như vậy, lại ờ trong nhà nhiều ngày, mẹ quan tâm đệ nhất, làm saomà giấu được? Cố gắng chịu đựng... Câu này chính là câu vừa rồi NinhNghị nói, gã vừa nhe răng vừa nói khiến mấy người trong phòng đều bậtcười, trong tiếng cười cũng có mấy phần nể phục.
Ninh Nghị còn nhớ trong nhà mình còn có mấy viên thuốc trị thương mà Lục Hồng Đề để lại, có trị được ngoại thương, vị thuốc cũng không quá nặng, để tối mang đến. vớitính cách của Tần Thiệu Khiêm, gã sẽ rất cảm kích. Sau đó mấy người đivề phía phòng khách, vừa mới đi được một nửa đã thấy Vân Nương và hai cô gái bưng đồ đi qua.
Tần Thiệu Hòa và Tần Thiệu Khiêm miệng đều gọi làdì Vân Nương thì đương nhiên tuồi của học cùng xấp xỉ với tiểu thiếp của Tần lão, hai cô gái đi vào với bà ta khiến Ninh Nghị ngẩn người ra, một là Nhiếp Vân Trúc còn người kia là Nguyên Cẩm Nhi. Lần này Tần phủ mớgia yến là có ý cảm ơn, quan hệ của Vân Trúc và Cẩm Nhi với Tần phủ cũng rất tốt, lần này mời cả các nàng, Ninh Nghị cũng không biết, lúc nàynhìn nhìn, hai nàng thật giống là người hầu của Tần phủ đang chuẩn bịtiệc tối.
Vân Nương mang theo các nàng còn có việc, giới thiệu qua rồiđi về phía hậu viện, đương nhiên là Đàn Nhi biết Nguyên Cẩm Nhi, nhưngnhững người khác trong nhà cũng không có biểu hiện gì là tò mò. Vân Trúc thấy bọn họ thì sớm đà biết là Ninh Nghị sè đưa Đàn Nhi đến thừa lúcĐàn Nhi không chú ý nàng đã lén lén cười với Ninh Nghị, cúi đầu hành lễrồi đi về phía hậu viện. Một lúc sau đi vào phòng khách, hàn huyên vớiTần lào mấy câu thì Vân Trúc các nàng cũng tới, rò ràng là lão Tần TựNguyên cũng cười với các nàng.
Ninh Nghị cười bất đắc dĩ, lão nhân biếtmối quan hệ buồn rầu của hắn và Vân Trúc, trước đó còn cười Ninh Nghị lo lắng không đâu, nhưng lão cũng có thiện cảm với cô gái Nhiếp Vân Trúcnày. Lần này mờ tiệc chiêu đãi, khiến cho Ninh Nghị có cảm giác lào tađang chơi cờ sát chiêu với hai người vậy. Lúc đánh cờ, Ninh Nghị hoặc"kiếm tẩu thiên phong" hoặc "đại khai đại hợp", phong cách rò ràng, làonhân này cũng bình thản, ung dung, lần này lào đặt một quân cờ thật sựkhiến người khác có áp lực, nhưng về phương diện khác, lại sạch trơnkhông một tiếng động, khiến cho người ta không thể tức giận
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 185: Gặp Lại (1)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTuy rằng có thái độ bình thản nhưng thật ra mà nói Tần lão là ngườilàm chuyện lớn, mà người làm chuyện lớn thường có khí phách. Tuy ông tacũng là người khá trọng tình cảm nhưng không đến mức coi bằng hữu nhưchân tay, thê tử như quần áo. Thái độ với nữ nhân, lão không nông cạnđến mức cho rằng họ không biết tính của mình, nhưng phải thành thật mànói, chi hai nữ nhân hèn mọn, không phải là chuyện cần tốn quá nhiềucông sức. Đối với Ninh Nghị, lúc ban đầu hắn cùng có chút phản đối vớiquan niệm này, nhưng đến cuối cùng cũng đành phải thừa nhận quan niệm cố quái thời phong kiến của họ.
Bừa tiệc chiêu đãi này, lão bảo Vân Nươngmời Vân Trúc mà không hề nói với Ninh Nghị, mà ngược lại mời Ninh Nghị,lại cũng không hề nói cho Vân Trúc biết. Lý do mà lão mời cũng rất đầyđủ, nói rằng tại Trúc Ký, Ninh Nghị cứu mạng lão, mà Vân Trúc và Cẩm Nhi cũng ra sức, cũng là chỗ thân cận, như vậy thì không vấn đề gì. Trênthực tế cũng nhân tiện cũng để hai bên gần nhau hơn. Vân Trúc nhìn thấycái chớp mắt của Ninh Nghị là hiểu được, có người muốn làm khó, nàng hơi cười nhưng từ lúc đó nàng không có biểu hiện gì đặc biệt, thần sắcthanh nhã, không muốn gây thêm phiền toái cho người ta. Tần lão ngay từđầu cũng tươi cười sau đó cũng không để tâm tới nữa. Tiếp theo là mộtbữa tiệc phân ra nam nữ, Nguyên Cẩm Nhi nhanh nhẹn tán gẫu tìm hiểu cách thức làm ăn với Đàn Nhi, nàng muốn trở thành một nữ cường nhân, vì thếvui vẻ hòi những kinh nghiệm của một nữ cường nhân, Đàn Nhi hỏi nàng vềtình hình mở tiệm, nàng vui vẻ đưa ra một số chủ ý cho Đàn Nhi, haingười nói chuyện rất vui vẻ.
Ninh Nghị ớ bên này, Tần Thiệu Khiêm đangnói về chuyện quân doanh, sau đó liền hỏi về hội Đạp Thanh hai ngày tới, nhắc tới Lý Sư Sư, y cười rộ lên: - Ta biết Phàn lâu, Lý Sư Sư kia ấyà, ta cũng từng gặp rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đi gặp cô ấy. TầnThiệu Hòa liền nghi ngờ: - Đệ đến Phàn Lâu không ít, nhưng Lý Sư Sư mới xuất hiện mấy năm nay sao mà lại quen biết được. - Khụ, năm đó lúc điBiện Kinh, đệ từng qua lại với một nhóm người, bọn họ nói Lý Sư Sư cônương nối tiếng nhất, vì thế đã đến Phàn Lầu, còn chưa thấy người đâu đã thấy Cao Cầu ỷ thế ức hiếp động tay động chân với một nữ tử bán dưa vàtrái cây.
Lão tử...à, đệ đây ghét nhất là loại chuyện này, sau đó mọingười đánh nhau trên Phàn lâu, nếu như bên cạnh ông ta không có mộtngười tên là Lục Khiêm võ nghệ rất khá thì đệ đã sớm cho ông ta hai đấmrồi. Lúc này trên bàn tiệc, ngoài ba cha con Tần gia thì còn có NinhNghị và Tiểu Hổ. Tần Tự Nguyên nghe thấy con trai kể chuyện này đặt đùaxuống, lấy thêm cơm vào bát rồi cau mày: - Làm càn. Nhưng thực ratrong lời nói lại không hề có ý trách cứ nào. Lúc này Cao Cầu ờ ĐôngKinh đã lên giữ chức Thái úy, nhưng ông ta vẫn a dua, nịnh hót lộngquyền, văn võ trên dưới cả triều không một hai dám đắc tội. Tần TựNguyên mặc dù nói hai câu làm càn nhưng xem ra vẫn hiểu sự lợi hại củaCao Cầu. Đương nhiên Tần Thiệu Khiêm cũng hiểu được tính cách của chamình, giang tay ra:
- Đâu có làm càn, trước kia chúng con làm náo loạn ớ Biện Kinh,cũng chi là đánh nhau với đám lưu manh phi nhân thôi. Cha, đã lâu rồicha chưa đi Biện Kinh, không biết bên đó nhiều chướng khí mù mịt lắm,năm đó con đi chưa được mấy tháng đã nghe nói trong cấm quân Cao nha nội có tên giáo đầu họ Lâm phạm tội, sau đó... Ydừng lại một chút: -Hây, sau đó vợ của Lâm giáo đầu còn chết ờ trong phòng của Cao Nha Nội,Lâm giáo đầu bị sung quân, vậy mà năm ngoái lại nghe nói rằng đi LươngSơn. Mẹ kiếp... Trên đường đi Biện Kinh con dò hỏi, mười người thì cóđến tám người đều biết chuyện gì sẽ xảy ra, nếu không phải là Lục Khiêmvà Cảnh thúc thúc ngăn cản, con đã rút đao giết ông ta rồi...
- Hi Đạo ở đó? Cảnh Hi Đạo, đó là Cảnh Nam Trọng. Tần Thiệu Khiêm gật đầu: -Vâng, Cảnh thúc bảo con gửi lời chào đến cha. Ông ấy đi làm người giảihòa, chúng con chi có thể giữ thể diện cho ông ta. Lý ma ma ớ Phàn Lầucũng dẫn Sư Sư cô nương kia ra khuyên can, sau đó mọi người tìm mộtphòng khách ngồi xuống, tên họ Cao ngồi một bên, Sư Sư cô nương thì ngồi ớ giữa đàn hát, chẳng thú vị tẹo nào, giải tán trong không vui...
Y nói xong nhún vai, vùi mặt đầy râu vào bát cơm, mây người còn lại bật cười. Tần Tự Nguyên gật đầu: - Hi Đạo làm người hòa giải rất giỏi đấy. Saumọi người nói đủ thứ chuyện, lúc nói tới Tiểu Hổ kia, mới biết ngườithanh niên đó cũng là một cao thủ võ lâm, từng luyện nội gia công thượng thừa chân chính, nhưng Tần Thiệu Khiêm lại chưa luyện bao giờ, đánhnhau cũng chi là dựa vào sức mạnh bản thân mà thôi. Tần Tự Nguyên tiệnthể cũng nhắc tới Ninh Nghị cũng là người ham mê luyện tập võ công, vậylà Ninh Nghị không tránh được đành phải quay sang Tiểu Hổ nói những câuđại loại như "Ngưỡng mộ đà lâu ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ nhân xưng HuyếtThủ Nhân Đồ".
Theo như Tần Thiệu Khiêm nói, võ công của Tiểu Hổ dũngmãnh, nhất là Ba Tử Quyên, Thông tí quyền, nhưng tính cách lại vô cùngthật thà, thậm chí đôi khi còn hơi ngại ngùng. Ninh Nghị luvện võ côngđã lâu như vậy rồi, đúng lúc có rất nhiều nghi vấn đối với võ nghệ, hắnhòi, Tiểu Hổ biết gì nói đó, dần dần hắn cũng nhận thấy đại thể gầngiống với cách nói của Lục Hồng Đề. Võ thuật chung quy là đánh ra, chỉluvện nhiều không thôi sẽ không đạt được hiệu quả, trình độ thân thủchung quy không có ý nghĩa lớn lắm, nói cách khác, quan trọng nhất vẫnlà luyện hình thành phản xạ có điều kiện mới được.
Kết thúc bữa tiệc, cả khách lẫn chủ đều vui vẻ.
Lại một ngày trôi qua, đến hội Đạp Thanh. Đây là hai ngày trong tiếtThanh Minh, cố danh Hàn thực vì kỉ niệm thiết lập Xuân Thu mà có. Trướckia thời Tam Quốc trước sau Hàn thực một tháng đều không dùng lửa, ănmón lạnh, sau đó những người già yếu không chịu được, đến Ngụy Vũ Đế mới bỏ tập tục này. Càng về sau, tết hàn thực và đạp thanh đều tố chức cùng nhau. Hôm nay thời tiết không đẹp, sáng sớm đã ùn ùn mây đen nhưng sauđó cũng tan hết. Trước tiểu lầu bên sông Tần Hoài, Vân Trúc và Cẩm Nhiđang giả nam trang, mỗi người cầm một cây quạt phe phẩy, chuẩn bị rangoài.
Lúc này gió xuân đã ấm, từng đám mây trên trời như bạch long baylượn, rặng liễu bên bờ sông Tần Hoài đã xanh, đúng là thời tiết đẹp đểđi hội Đạp Thanh. Cư dân trong thành Giang Ninh giàu có và đông đúc,phồn hoa hơn. Đi trên con đường ngoại ô, rừng đoàn người tốp năm tốp baăn mặc sạch sẽ vui vẻ nhìn như đang đi du lịch vậy, trẻ con thì nắm tayngười lớn, vui mừng phấn khởi. Người hôm nay đi du ngoạn có vẻ nhiềuhơn, trên sông Tần Hoài cũng nhìn thấy một hai chiếc thuyền hoa từ xa đi tới. Cành liễu bay bay, các thư sinh hướng tới cổng thành cũng nhiêu.
Hôm nay là hội Đạp Thanh do Trân Lạc Nguyên mở. nơi được chọn là gầnBạch Lộ Châu ngoài thành Giang Ninh. Mấy năm trước kia Vân Trúc chưarừng đi Đạp thanh, khi còn ờ Kim Phong lầu có đi một lần nhưng cũngkhông phải vì bản thân mình. Hai năm đầu chuộc thân nàng lại tận hưởngcảm giác tự do thoái mái, nên rất ít ra ngoài, giống như tiểu thư nhàquan sợ gặp người ngoài, sau đó lại đi bán trứng Bắc Thảo cũng chi là để mưu sinh. Nếu không như thế, hẳn nàng cứ tự tại ờ mãi trong nhà, trongxương cốt nàng chính là một nữ tử bảo thủ truyền thống, làm nữ tử thìkhi ra ngoài du ngoạn, luôn phải có người nhà đi cùng, còn nhò thì theocha mẹ, lớn lên gả chồng thì theo phu quân.
Vì thế khi Ninh Nghị bảonàng đi, trong lòng nàng rất vui mừng, giả trang nam rồi nhưng vẫn khótránh khỏi cảm giác khẩn trương. - Ta hơi hồi hộp. Nàng sửa góc áo,trên đường đi nghiêng đầu nói với Cẩm Nhi. Cẩm Nhi đang phe phấy chiếcquạt, nhún vai: - Có gì mà hồi hộp, Vân Trúc tỷ khoác tay muội đi thôi. Vân Trúc cười: - Bây giờ ta với muội cùng là công tử, sao mà khoácđược. Vốn hai người hẹn gặp Ninh Nghị ờ gần Bạch Lộ Châu, lúc cười đùatới gần cửa thành rồi mới đón xe, đi về phía Thạch Đầu Thành. Ninh Nghịcho rằng hôm nay là đi xem hội nên không vội, thành ra trước khi đi cònđến thư viện Dự Sơn sắp xếp mấy khóa học, đợi khi đến địa điểm đã hẹn,bên bờ sông gần Bạch Lộ Châu đã có rất nhiều người tới hội Đạp Thanh.Bạch Lộ Châu thời này thật ra không phải là công viên Bạch Lộ Châu NamKinh ở hậu thế. Bạch Lộ châu này chính là địa điểm ban đầu "Tam sơn bánlạc thanh thiên ngoại, nhị thủy trung phân bạch lộ châu" trong thơ củaLý Bạch, nó là một bồi đất nằm ở giữa Trường Giang bên ngoài Thạch ĐầuThành, đem chia Trường Giang làm hai phần, trên cồn nhiều cỏ lau, bởivậy hay có cò trắng đến tụ tập.
Sau này Trường Giang bùn cát trầm tích,Bạch Lộ châu cùng bờ nam Trường Giang nổi liền nhau, hậu thế dần dầnkhông còn nữa. Lúc này phong cảnh gần Bạch Lộ châu rất đẹp, nhưng khônghọp với dã hội Đạp Thanh, không cần thiết phải đến bài cồn lau sậy haylà đi dạo hai bên bờ sông của Bạch Lộ Châu để Đạp Thanh. Hoạt động đạpthanh có rất nhiều loại, một nhà ba người đi dà ngoại chơi diều cũng làđạp thanh, vài người đi dạo tùy ý cũng là đạp thanh, mà tương đối chínhthức hơn một chút, thông thường là hình thức văn hội, một nhóm thư sinhtrẻ tuồi được nhiều văn đàn có tên tuồi lâu năm hoặc là quan lớn khảokhoa mời tới, nơi núi non các đại lão ra một đề mục, để các tài năng trẻ tại hội văn được thể hiện, cũng gọi là đạp thanh; như Hội Lan Đình củađám người Vương Hi Chi, Tạ An nổi danh trong lịch sử, bọn họ gọi là TuHễ, quy thành hội Đạp thanh cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Hội Đạpthanh lúc này cũng không quá mức nghiêm ngặt, nhưng tham dự nhiều nhấtcũng chủ yếu là văn nhân, cũng có thương nhân, quan viên tham dự cũngkhông ít, nhưng đương nhiên cùng đều thông hiểu viết văn. Đại nho TrầnLạc Nguyên làm người tổ chức có một lâm viên cá nhân ờ ngay tại nơi này, địa đểm đặt ở bên kia, tránh cho quá nhiều thành phần người tạp nhamđến tham dự.
Nhưng thực ra có thể mời được văn nhân quanh đây đến là khả quan rồi, đương nhiên bọn họ sẽ không nói là do Trần Lạc Nguyên mời màđến, chỉ là ngại có quá nhiều người hỗn tạp trà trộn vào, hoặc là cũngsẽ tìm cách chuẩn bị tổ chức một buổi tụ hội văn đàn lớn hơn ở ngay bêncạnh, chèn ép toàn bộ danh tiếng của Lý Sư Sư, Trần Lạc Nguyên xuống.Như thế, khi Ninh Nghị đến, nhiều người tạp nham đã tụ tập rất đông ởbên bờ sông, cũng có cả những thuyền hoa đậu bên lầu kia, trong đó cũngcó cả nữ nhân được mời tham gia. Ninh Nghị và Vân Trúc, cẩm Nhi hẹn địađiểm gặp quá chung chung, hai nàng lại cải nam trang, lúc tìm được cũngđã mất khá nhiều thời gian.
Đầu tiên hắn cũng không phát hiện ra cácnàng, mà là bị thu hút bởi sự ồn ào ờ bên kia liền đi tới đó, vài ngườiđang đứng ở dưới tàng cây, bầu không khí rất không thoải mái, một bênđương nhiên là Vân Trúc và Cẩm Nhi, bên kia là ba gã thư sinh và mấy nữtử thanh lâu đi cùng, trong đó, Ninh Nghị có quen biết một người, đóchính là đại tài từ Liễu Thanh Địch trước đây rất ngưỡng mộ Cẩm Nhi, đãtừng tức điên khi nhìn thấy Ninh Nghị thân thiết với nàng.
Nhưng xem rabây giờ, sắc mặt của Liễu Thanh Địch có chút kiêu ngạo, mà thần sắc CẩmNhi lại không vui. Đại khái là Liễu Thanh Địch thấy mình không lấy đượclòng người đẹp, nên đã bắt đầu có tâm lý chống lại, quyết định không đểcho cô ta được yên, bởi vậy hai bên mới có tranh chấp.
Hừ, tán gái nhưvậy, thật sự là mất mặt, nhưng thái độ của Vân Trúc còn khá hơn cẩm Nhi. Ninh Nghị khè thở dài, đang định qua đó, chợtcó một cánh tay từ saukéo lại, bắt lấy vai hắn: -Ninh huynh, huynh cũng đến ư?
Trong giọngnói có chút vui mừng. Ninh Nghị quay đầu lại nhìn, chi thấy một gươngmặtvui mừng đã từng gặp, chính là người mà hôm đó đi theo cô gái họVương, tên là gì nhỉ Ninh Nghị nghĩ nghĩ: Vu Hòa Trung
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 186: Gặp Lại (2)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNói thật lòng thì hôm nay gặp lại Ninh Nghị, Vu Hòa Trung vẫn rất cao hứng.
Lần trước cùng Lý Sư Sư tìm được người bạn thời thơ ấu này, gã vẫn còn chút khúc mắc trong lòng, chủ yếu là bởi vì gã biết vị Sư Sư cô nương này hảo tâm, nếu gặp người xa lạ thì cũng đối đãi thân thiết như với gã, khó tránh khỏi có phần ghen tuông. Nhưng nay lại biết thân phận của Tiểu Ninh và thái độ của hắn với Sư Sư rồi, chút lo lắng này đương nhiên là tan đi, cảm giác về Tiểu Ninh cũng biến thành một loại tình huống khác.
Lần này gã từ Biện Kinh trở về Giang Ninh, ngoài mặt đương nhiên không nói là chạy theo Sư Sư đến đây, chỉ nói là trở lại nơi mà ngày bé đã từng lớn lên. Nhưng thật ra thì nhà cũ của gã không phải ở Giang Ninh, phụ thân làm quan, bôn tẩu khắp nơi, khi đó gã không lớn lắm nên ở lại Giang Ninh cũng không hề lâu, thành ra cũng không có bằng hữu giao tình thâm hậu gì ở nơi này.
Lần này trở về ngoài cùng Sư Sư nhớ lại những chuyện đã qua, tìm con ngõ nhỏ lúc trước thì chẳng có mấy chuyện để làm, chỉ có thể coi là độc thân đến Giang Ninh du lịch mà thôi. Dù sao nay Sư Sư cũng trong tình trạng thân bất do kỷ, cho dù có thân thiết với mình thì thực tế cũng chẳng bớt được nhiều thời gian đến với gã, nếu ở trong kinh mà có thể ngẫu nhiên đi cùng như vậy cũng là vinh quang mà bao nhiêu quan lại quyền quý cầu không được. Lần này người theo đội ngũ Phàn lâu xuôi Nam, ngoài gã ra thì còn mấy tên công tử cực kỳ rảnh rỗi nữa, tất nhiên không cần nói đến tên Đại tài tử Chu Bang Ngạn theo đuổi Sư Sư ân cần nhất kia, ba bốn người Đường Duy Diên hay Từ Đông Mặc còn lại kia hoặc là cũng rất có tài học, hoặc là giàu có, có thân tộc làm quan, bởi vậy vẫn luôn lấy cái thái độ nhị thế tổ tới cùng. Những người này dạo gần đây nhàn rỗi không chuyện gì, sợ Sư Sư ra khỏi Biện Kinh rồi là không có nhiều đối thủ tranh giành tình nhân như vậy nữa, nếu có thể nắm bắt cơ hội này mà thu phục được Đệ nhất danh hoa của kinh thành thì từ nay về sau sẽ rất có mặt mũi.
Vu Hòa Trung rất khinh thường những kẻ này. Chu Bang Ngạn tuy tài danh nổi tiếng khắp kinh thành, nhưng lại hơn ba mươi sắp mãn bốn mươi tuổi, cứ quấn lấy Sư Sư chẳng chịu buông, già mà kính. Ông ta cũng là quan lại, vài năm trước nhậm chức chủ bộ Quốc Tử Giám, nhưng năm ngoái do phạm ít chuyện nên bị thôi chức, nghe nói là không nghiêm trọng lắm, người biết nội tình thì nói là ông ta còn có thể được thẳng lên, làm quan ở kinh thành chính là như vậy, lên lên xuống xuống. Ông ta nhàn rỗi liền nói cùng đi Giang Ninh lần này để thăm bạn hữu, trợn tròn mắt lên nói dối, đúng là không biết xấu hổ.
Mà đám còn lại, Đường Duy Diên là tộc chất của Thị lang hộ Bộ Đường Khác Đường Khâm Tẩu, mà gia đình Từ Đông Mặc cũng là thế gia nổi tiếng ở Biện Kinh. Đám người này hoặc là có quyền thế, hoặc là có tài hoa, Vu Hòa Trung so về thi văn hay tiền tài đều không thể sánh bằng. Nhưng gã và Sư Sư là tình nghĩa ngày xưa, không cần tiêu tiền lại có thể giống như người nha, đây là điểm khác biệt, vì thế mà gã cảm thấy đám người kia thật giống chó, vây quang khúc xương Sư Sư này chảy nước dãi, thật đáng xấu hổ.
Oán thầm thì là oán thầm, phần lớn tình huống gã chẳng cách nào thay đổi được. Sư Sư vẫn phải cùng đám người kia hư dữ ủy xà, nay nàng có thanh danh, địa vị như vậy, phải cùng người này hay người kia là điều tất nhiên.
Vu Hòa Trung biết Sư Sư không hề muốn như vậy, bởi vì đôi khi hai người ở cùng nhau, gã thấy Sư Sư cười đầy cô đơn, thở dài:
- Có thể làm thế nào đây, Vu đại ca, tình trạng bực này của Sư Sư, nếu nói là nở mày nở mặt thì cũng có thể coi là vậy, rất nhiều nữ tử thanh lâu đều hâm mộ mà hâm mộ không tới. Nhưng sau này, ngay cả tự do thích ai đó, chuộc thân lập gia đình sợ là đã không còn nữa, thật sự không tự tại như những năm chưa được chú ý kia...
Ở kinh thành, kỳ thật Sư Sư rất ít khi không được chú ý, mười bốn tuổi nàng đã được tâng lên đầu bảng của Phàn lâu, từ đó về sau thanh danh vẫn luôn tăng lên. Nhưng sự bất đắc dĩ trong lời nói của nàng, Vu Hòa Trung hiểu được. Người với thân phận như nàng luôn bị các thế lực khắp kinh thành rình rập, tuy nói nữ tử thanh lâu cũng chỉ là một thân phận vô cùng bất đắc dĩ, nhưng rất nhiều lục đục, tranh giành tình nhân đều diễn ra xung quanh nàng, mọi người theo đuổi nàng vì cái gọi là tiếng tăm và mặt mũi, mà dần về sau thì thành chấp niệm, thậm chí có vị Thế tử của Vinh vương phủ đã từng tuyên bố: "Lý Sư Sư, ta muốn chắc rồi!" Nói loại lời này, còn có không ít biết nói đạo lý hay không, nếu nàng luôn ở thanh lâu, tất cả mọi người đều tâng bốc cổ động thì không sao, nhưng nếu thật sự thích ai đó mà muốn chuộc thân rời đi, nếu là một tên không địa vị không tên tuổi gì e là mạng cũng không đảm bảo.
Sư Sư chỉ nói như vậy đúng một lần, cũng là nhìn gã và nói, Vu Hòa Trung cảm giác rằng mình có thể hiểu được nỗi chua xót trong những lời nói đó, gã thầm cảm thấy đây là sự ăn ý độc hữu giữa hai người bọn họ, cô gái nhu nhược như Sư Sư lại mang theo nhiều tâm sự như vậy, ngày ngày cố gắng cười vui, dù ở cùng gã thì cũng chỉ nói những chuyện vui vẻ.
Nàng là đệ nhất danh hoa ở kinh sư, tính tình cao thượng, luôn hướng tới tự do nhưng lại thân bất do kỷ; mà gã nay chỉ là một tên sinh đồ mới tuổi hai mươi, dù có tình cảm vô cùng chân thành với cố hữu này nhưng nhất thời lại chẳng có cách nào giúp nàng thoát khỏi bể khổ được. Nhìn qua thì thật giống những chuyện xưa trong các thoại bản truyền kỳ kia, bọn họ đều là nỗ lực từng chút từng chút một với ước mong ngày nào đó sẽ có kết cục tốt đẹp.
Áp lực của Sư Sư so với gã thì nặng hơn nhiều, nghĩ như vậy, gã lại càng cảm thấy: Sư Sư thật là một cô nương tốt.
Những suy nghĩ này chỉ có thể cất sâu trong lòng, không thể nói cùng ai, lần này trở về, gã chẳng có ai để thăm hỏi, không ai biết quan hệ thân thiết giữa gã và Sư Sư, điều này khiến tâm sự của gã dần thay đổi. Hôm nay là hội đạp thanh, gã đã đến từ sáng sớm, không có người nào để chào hỏi, chỉ đứng nhìn một tốp rồi một tốp thư sinh đi tới bên này, nhiều người còn không có thiệp mời, cảm thấy bọn họ hệt như là cẩu, nhưng khoảnh khắc khi thấy Tiểu Ninh, gã đột nhiên thấy lòng mình ấm áp.
Hắn cũng tới, thật quá tuyệt vời! Nhìn hắn lẻ loi một mình, chắc là một phần tử không có thiệp mời nhưng lại chạy đến góp vui, không sao, mọi người đều là bạn cũ năm xưa, gã dẫn hắn vào là được, sao có thể khiến bạn tốt không được vào cơ chứ. Vì thế, gã kích động chạy tới chào hỏi.
- Mấy ngày không gặp, không ngờ được là Ninh huynh cũng đi ra đạp thanh, ồ, không dẫn người nhà tới đây sao?
Vu Hòa Trung cười nói với thái độ thân thiện, nhìn xung quanh. Ninh Nghị thì đang chú ý đến chuyện huyên náo dưới tàng cây bên kia, cười chắp tay nói:
- Người nhà không tới, chỉ là hẹn hai vị bằng hữu. Vu huynh cũng tới, thật là khéo.
Ở bên kia, sắc mặt Cẩm Nhi có vẻ không được tốt, chỉ là không giống như rơi vào hạ phong, mà nữ tử thanh lâu bên Liễu Thanh Địch kia là nhíu mày, vừa rồi có lẽ là cô gái này gây hấn trước, xem ra là đá trúng cục sắt rồi. Mà Vân Trúc chỉ đứng ở đó, lạnh lùng nhìn ba nam một nữ trước mặt.
Là người nhà bị khiêu khích, Ninh Nghị chuẩn bị đi tới để hỗ trợ, nói vài lời nói mát để tức chết tên Liễu Thanh Địch kia nên không để ý Vu Hòa Trung bên cạnh này lắm. Chẳng qua Vu Hòa Trung cũng nhìn sang bên này, lập tức có hứng thú:
- A, người kia không phải... tên là Liễu Thanh Địch sao?
- Vu huynh biết?
- À, mấy ngày trước có được người giới thiệu, nghe nói vị này là văn nhân trẻ tuổi số một ở Giang Ninh hiện nay, Ninh huynh cũng biết hắn ư?
Làm người tới từ kinh sư, đối với những người có thân phận số một Giang Ninh như Liễu Thanh Địch này, Vu Hòa Trung cũng không để ý cho lắm, chỉ là tên Liễu Thanh Địch quá nửa là được Trần Lạc Nguyên mời, nếu Tiểu Ninh bên cạnh gã này có hẹn với Liễu Thanh Địch thì có lẽ là cũng được mời, Vu Hòa Trung không khỏi nhìn Ninh Nghị thêm nhiều lần.
Ninh Nghị lắc đầu:
- Không quen thuộc cho lắm.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới bên kia. Trận khắc khẩu dưới tán cây đại thụ kia dường như cũng đã qua một giai đoạn, Liễu Thanh Địch dường như là thấy Ninh Nghị đi tới, sắc mặt liền trầm xuống, sau đó nói hai câu rồi cùng mấy tên đồng bạn kia xoay người đi. Dưới tán cây Cẩm Nhi và Vân Trúc cũng nói với nhau hai ba câu rồi xoay người đi tới phía khác. Sau đó, Cẩm Nhi quay đầu lại thì thấy được Ninh Nghị, hơi nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt.
Ninh Nghị đang định gọi thì thấy Cẩm Nhi phồng má lên, sau đó giơ hai tay lên làm một cái mặt quỷ với hắn, rồi lại quay đầu nói chuyện với Vân Trúc, cười đẩy đẩy Vân Trúc rồi đi.
Trong rừng cây bên kia, Liễu Thanh Địch quay đầu lại hẳn là thấy được động tác của Cẩm Nhi, tuy cách xa không thấy rõ được vẻ mặt nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự khó chịu trong lòng y. Sau đó y dừng bước lại, nhìn sang bên Ninh Nghị, cũng ngẩng đầu, chắp tay từ đằng xa. Tuy là hành lễ nhưng ý tứ kiêu căng và khiêu khích ẩn trong lại vô cùng rõ ràng, cơ bản đây là đang nói: "Ta nhìn ngươi liền thấy khó chịu." Sau đó chắp tay, xoay người lại đi tiếp.
Ninh Nghị đúng là không biết nói gì với những hành vi ngây thơ đó, Cẩm Nhi bên kia hay Liễu Thanh Địch bên này đều không có gì khác biệt, hắn đi đến dưới tán cây đã không còn ai ở đó nữa, hơi nhàm chán nhún vai một cái, thở phào nhẹ nhõm. Vu Hòa Trung đi ở bên cạnh, không rõ cảnh vừa rồi là như thế nào, nãy giờ gã đều chỉ chú ý đến Liễu Thanh Địch, lại nhìn động tác của Liễu Thanh Địch mà không nhìn thấy Cẩm Nhi làm mặt quỷ, đến khi thấy biểu cảm "Tất cả đều bỏ đi rồi" của Ninh Nghị kia, gã mới "hiểu" sơ sơ là chuyện gì đã xảy ra.
Tiểu Ninh ở rể nhà thương nhân, dù có chút học thức nhưng loại người như vậy vốn không được quan tâm, vừa rồi hắn nói là có hẹn với Liễu Thanh Địch, quá nửa là ý của riêng hắn hoặc là tự thiếp vàng lên mặt mình, giờ thì người ta bỏ đi, chẳng để cho ngươi chút mặt mũi nào. Nhưng không sao, giờ phút này Vu Hòa Trung sẽ không khinh thường hắn, nhà thương nhân rồi lại còn ở rể, thân phận này đã quá đáng thương, có thể hiểu được sao hắn lại muốn tới chỗ cao, không được tiếp nhận cũng rất đáng để đồng tình, là cố hữu, gã sẽ không đi khinh thường người khác.
Vu Hòa Trung cười cười:
- Ha ha, thực ra ta thấy tên Liễu Thanh Địch cũng chẳng có gì đặc biệt! Tiểu Ninh, y phải tới Biện Kinh mới biết cái gì gọi là nhân tài đông đúc, anh tài thiên hạ tụ tập ở kinh sư, vừa rồi người kia trông thật kiêu ngạo, có thể thấy được độ lượng như nào, làm người cũng không hơn gì cái này... À, đúng rồi! Hôm nay Tiểu Ninh tới tụ hội mà Trần Lạc Nguyên tổ chức kia chứ?
Từ rất xa, Vân Trúc bị Cẩm Nhi chặn tầm nhìn cũng phát hiện ra hắn, vẫy vẫy tay, sau đó đại khái là bị Cẩm Nhi quấn quít kéo đi nên nàng chỉ có thể cười bất đắc dĩ rồi làm mấy thủ thế, sau đó bị kéo đi không thấy đâu nữa.
Ninh Nghị cười nói:
- Vu huynh cũng vậy chứ?
- Đúng vậy, Tiểu Ninh có thiệp mời không?
- Có!
Ninh Nghị gật gật đầu, Vu Hòa Trung lại hơi kinh ngạc, gã vốn cho là Tiểu Ninh không có thiệp mời, lại lập tức cười nói:
- Thiệp mời này cũng không dễ lấy. Ninh huynh cũng có quan hệ đấy nhỉ.
- À, là có quen với một người tên là Bộc Dương Dật, lấy được một tấm.
- Chẳng lẽ là Bộc Dương gia được xưng là thủ phủ Giang Ninh sao?
Ninh Nghị gật gật đầu, Vu Hòa Trung cũng "à" một tiếng. Gã liếc Ninh Nghị một cái với vẻ mặt khá cổ quái, nhưng cuối cùng lại không nói gì thêm. Thực tế thì trong lòng lại nghĩ, Tiểu Ninh ở rể nhà thương nhân bởi vậy nên chỉ có thể nhờ cách như thế để lấy được thiếp mời, với thương nhân thì loại chuyện này dù sao cũng không được tốt lắm, mình không nên nói gì nhiều để tránh cho hắn thương tâm.
Vì thế, Vu Hòa Trung cười lên một cách khá săn sóc:
- Nhưng ta cũng không có thiệp mời.
- Ồ?
- Chính là vì không có thiệp mời, nhưng hôm nay ta cũng có thể đi vào. Tiểu Ninh đi theo ta đi, ha ha... chút nữa cho huynh một niềm vui bất ngờ.
Gã vẫy vẫy tay, xoay người đi đến phía trước, cười thân thiết mà thần bí nói.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 187: Gặp Lại (3)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comThái độ Vu Hòa Trung thần bí, nhìn vẻ tươi cười của y, giống như là tìm được mật đạo, trong nụ cười tươi kia có vài phần tự đắc và huyền bí, đại thể là có chút tin tức thú vị.
Ninh Nghị nghĩ đoán chừng Cẩm Nhi đã lôi kéo Vân Trúc đến tòa nhà của Trần Lạc Nguyên, nếu đó là chuyện thú vị, vậy thì có chuyện để nói rồi, lập tức hắn đi theo Vu Hòa Trung đi về phía cánh rừng bên kia. Trên đường đi, Vu Hòa Trung vừa cười vừa kể chuyện đạp thanh với Ninh Nghị.
- Buổi tụ hội hôm nay, nói vậy hẳn Tiểu Ninh đã biết rồi, nói là do Trần công mời, trên thực tế, là đi gặp vị cô nương từ kinh thành đến nhiều hơn. À, lúc ta ở bờ sông thấy đã có khá nhiều thuyền hoa rồi, ồ, đúng rồi, hoa khôi Hành thủ vùng Giang Ninh này, Tiểu Ninh có quen biết không?
- Thật sự không quen ai.
- Ồ, nghe người ta nói, Khởi Lan cô nương giỏi thơ văn, rất có phong độ của người trí thức, cũng rất giỏi đánh đàn, còn có Lạc Miểu Miểu múa đẹp như tiên nữ tán hoa...Những người này đại khái đều tới, mọi người sẽ được chứng kiến một buổi biểu diễn tuyệt vời...
Trong miệng y nói như vậy, nhưng trong mắt lại ánh lên tia chế giễu.
Ninh Nghị cười gật đầu:
- Ừm, nhiều người tới, lúc này bỏ qua, sợ là phải chờ tới lần thi đấu hoa khôi mỗi năm một lần mới có cơ hội được xem, các cô ấy biểu diễn cứ biểu diễn, chúng ta chỉ cần xem là được.
- Chẳng lẽ Tiểu Ninh chỉ là vì biểu diễn mà tới?
- Vậy chẳng lẽ còn vì gì khác sao?
- A.
Vu Hòa Trung có chút cổ quái nhìn hắn, nhưng rồi lập tức lại tỏ vẻ tự nhiên, lắc đầu:
- Thật ra...trong những người tới lần này, không ít người muốn được nổi bật, thể hiện tài năng, hẳn Tiểu Ninh cũng từng nghe nói, trước đó có một vị cô nương ở kinh thành tới, tin tức này đã làm cục diện trở nên hỗn loạn, xôn xao rồi. Nói cái gì mà vị cô nương này tới là để khiêu chiến với Hoa khôi Giang Ninh, sau đó lại có một đám sĩ tử văn nhân bàn tán, nói cần phải làm cho các cô nương Giang Ninh áp đảo người của kinh thành. Hừ, việc này, đáng tiếc bọn họ đều bị người ta lợi dụng mà không biết, nếu không phải có người tuyên truyền thành như vậy, buổi tụ hội này, người bên kia vốn không định tham gia, lần này chỉ sợ cũng đành phải lộ mặt mà thôi.
Trong lời nói của Vu Hòa Trung chứa nhiều ý tứ, Ninh Nghị suy nghĩ một chút:
- Vu huynh. . . rất thân thuộc Lý cô nương phải không?
- À, đợi một chút là biết, ta tạm thời giữ bật mí, tuyệt đối là một sự bất ngờ lớn đấy.
Trong lời nói của y, trên thực tế đã thẳng thắn thừa nhận rồi.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Vu Hòa Trung tiếp tục lải nhải:
- Tào Quan, hay là Liễu Thanh Địch vừa rồi, còn có các văn nhân nổi danh hiện nay của Giang Ninh, hoặc là vô danh muốn nổi danh, chỉ muốn sáng tác ra vài bài thi từ, được hội văn chú trọng, sau này nhất định sẽ được mọi người truyền xướng. Chẳng qua, bọn họ tuy rằng cũng có tài học, nhưng lần này tới cùng Lý cô nương còn có đám người Chu Bang Ngạn, Đường Duy Duyên, tài học cũng vô cùng xuất chúng ra mặt, nhất định sẽ rất đặc sắc, nếu Tiểu Ninh cũng có vài câu tâm đắc tuyệt diệu, cũng có thể đưa ra...
Lâm viên của Trần Lạc Nguyên nằm ở giữa sườn núi, trong lúc nói chuyện, hai người đã đi lên đó, rừng cây mảnh nhỏ, chung quanh tầm nhìn rộng rãi. Đây là cửa ngách hoặc là cửa sau của Lâm viên, tường bao quanh, có gia đinh bảo vệ, Vu Hòa Trung đi trước nói vài câu, quả nhiên là không cần thiệp mới cũng được bọn họ cho vào.
Đi qua rừng trúc nhỏ mới có đình viện, hai người tới trước tiểu viện, Vu Hòa Trung bảo hắn chờ ở đây, còn mình đi thẳng vào cổng viện, lát sau lại đi ra, hơi nhíu mày, như là chưa tìm được người muốn tìm. Y nhìn trái phải, rõ ràng là cũng không quen thuộc viện tử này lắm, cười nói với Ninh Nghị vài câu, lại đi qua một cánh cửa bên trái, còn ra hiệu bảo Ninh Nghị chớ đi lung tung kẻo bị lạc không tìm thấy.
Ninh Nghị liền ngồi xuống một ghế đá gần đó, một chốc lát sau, hắn nghe gần đó, phía bên sân bên phải như có âm thanh vọng tới.
- ...Nghĩ quá tốt rồi...những người đó là vì đều muốn nổi danh mà đến, cùng người ta nói cái gì mà hào hoa phong nhã, nếu bọn họ thật sự muốn gây sự, lẽ nào bên chúng ta phải rụt chân chứ?
- Luôn luôn tiếp được.
- Nhưng bọn họ hiện tại dự định khó dễ thế nào thì không rõ lắm, nghĩ cũng phí công thôi.
- Nói chung những thứ như xướng khúc, thi văn, khúc nghệ, đã có Sư Sư ra tay, không cần lo lắng, còn khảo nghiệm văn tự, với tài học của Chu huynh, Đường huynh, chẳng lẽ còn không đáng tin tưởng sao. Đừng nghĩ nữa, binh đến tường ngăn, nước đến đất chặn.
- Giang Ninh này, các tỷ tỷ cũng là người trong nghề, nhưng thật ra Sư Sư không nhất định phải tham gia tranh giành làm gì, Từ đại ca cũng không nên quá tự tin...
- Ha ha, Sư Sư không nên nói thế...Bọn họ hẳn là không đến mức làm quá, mà đoán chừng muội đàn hát hai bài xong, những người đó sẽ câm như hến ngay.
- Khó nói lắm, đứng phía sau phá rối chính là loại thương nhân hám lợi, đâu hiểu phải có chừng mực, một khi Khởi Lan khiêu chiến với Sư Sư, Lạc Miểu Miểu cũng khiêu chiến nữa, chó mèo nào cũng muốn Sư Sư chỉ giáo, vậy thì thật sự là mệt chết đi được...
- ...Thật ra cũng không cần quá lo lắng, thi văn của những người như Tào Quan, Thanh Địch, Tề Ngọc Khang cũng không hề kém, còn Lý Tần thì năm ngoái tại Biện Kinh ta cũng từng gặp hắn rồi, nay hắn không ở Giang Ninh, mà thi văn của Tào Quan trung quy trung củ, mặc dù cũng có tài, nhưng vẫn không thể bằng Chu Bang Ngạn được. Ô, nghe nói bọn họ còn tìm được Ninh Lập Hằng, không biết có phải là thật hay không, người này không gì nổi bật, nhưng lại có thể sáng tác được thi văn như Thủy Điều Ca Đầu, Thanh Ngọc Án có thể lưu truyền đời sau đó.
- Hắn thì có tài cán gì, chỉ là sáng tác được ba bài từ mà thôi, thế mà cũng bị người ta tâng bốc lên cái gì mà Đệ nhất tài tử Giang Ninh, theo ta thấy, việc này thật sự là phóng đại lên thôi. Tài văn là cần phải được nghiệm chứng, ai mà biết có phải hắn đi mua danh chuộc tiếng không.
- Ừ, nghe nói người này hành vi chẳng có gì nổi bật, những người tham gia hội văn thi từ đều là mưu cầu danh lợi, nói hắn mua danh chuôc tội nghe cũng rất có lý. Chỉ là sau đó mấy lần trùng hợp, cũng khiến nhiều người hoài nghi đấy.
- Nếu không phải là mưu cầu danh lợi, vậy vì sao lần này lại muốn tới...
- Ai biết được, nói chung, đến lúc đó hắn tới thật, chúng ta sẽ tiếp, việc này, ai sợ ai chứ? Chẳng qua, nếu thật sự để bọn họ chiếm trên nước thì không hay, ở đây ta có vài đề mục, có thể sử dụng, trước tiên dọa một đám vô tri phải sợ mà tự rút, để tránh cho con chó con mèo nào cũng muốn tới để gây khó dễ...
Thanh âm bên kia ngắt quãng liên tục, sau đó thì dần dần càng rõ hơn. Nghe bọn họ nhắc tới mình, Ninh Nghị cũng thấy thú vị. Hắn biết tài học thi từ văn chương của mình tất nhiên là kém so với những người này, nhưng hắn cũng không kiêng kỵ.
Nghe được một lát, một giọng nói vang lên từ phía sau.
- Ngươi là ai, ở đây không cho phép người ngoài vào.
Một nữ tử ăn mặc trang phục nha hoàn xuất hiện ở sau lưng hắn, đang chau mày hết sức khó coi, Ninh nghị nhìn cô ta, đáp:
- Có người đưa ta vào.
- Nếu không phải là người mà tiểu thư báo trước, thì không được vào. Nếu công tử có thiệp mời, đi lầm đường, thì hãy theo Xuân Mai trở lại.
Thái độ nha hoàn hết sức kiên quyết, lập tức muốn dẫn Ninh Nghị rời khỏi chỗ này.
Ninh Nghị còn chưa lấy thiệp mời ra, thì người ở bên kia viện cũng bước nhanh tới, ra cổng viện, nhìn sang bên này:
- Ai ở đây nghe trộm?
Đương nhiên đó là một trong những người vừa nghị luận.
- Đường công tử, vị công tử này hẳn là đi nhầm chỗ, Xuân Mai đang chuẩn bị dẫn hắn quay lại trạch viện đằng trước.
Vị công tử họ Đường nhíu mày:
- Có thiệp mời không? Nếu không thì hẳn là đã trèo tường vào rồi...
Đại khái gã nghĩ Ninh Nghị lén lút ở đây nghe kế hoạch của bọn họ, bởi vậy thái độ không chút thiện cảm. Ninh Nghị bĩu môi, nghĩ thầm Vu Hòa Trung đi lâu vậy mà chưa quay lại, hắn thật cũng có chút khó xử. Đang định lấy thiệp mời ra, chỗ viện môn lại xuất hiện vài người, trong đó có giọng nói của một nữ tử:
- Ồ, chờ chút, Tiểu Ninh ca, huynh cũng tới rồi....Xuân Mai, đây là khách ta mời tới.
Có người từ trong viện đi ra, hơn nữa còn có cả vị công tử họ Đường kia, tổng cộng là năm người, bốn nam một nữ, cô gái kia mặc trang phục mùa xuân mỹ lệ, quần áo màu xanh, dáng người mềm mãi ưu nhã, tóc dài buông tự nhiên sau đầu, được buộc bởi hai vòng màu trắng, trên mái tóc điểm hai đóa hoa màu trắng, trang phục không quá tầm thường, cũng không quá thoát tục, khí chất không quá khiêm tốn cũng không quá cao nhã, rõ ràng là cũng có chút tâm tư.
Cô gái đó chính là cô nương họ Vương mà hắn đã gặp với Vu Hòa Trung, tóc được buông xuống, cái trán đã không còn quá rộng nữa, cằm cũng vừa phải, toát lên vẻ quyến rũ, so với lúc mặc trang phục nam trang, rơi vào trong mắt Ninh Nghị, thậm chí còn có một cảm giác kinh diễm.
Cô nương vừa nói chuyện với Ninh Nghị này, còn có một thân phận khác, đương nhiên đó là nhân vật mà mọi người ao ước muốn gặp, Đệ nhất danh hoa kinh thành Lý Sư Sư. Lúc trước thái độ của Vu Hòa Trung thần thần bí bí, Ninh Nghị đại khái là có chút suy đoán, nhưng lúc này xác nhận xong, khiến hắn nghĩ việc này cũng thật sự trùng hợp.
Cuộc đời Ninh Nghị đã trải qua bao khảo nghiệm, rất ít sản sinh cảm quan kinh diễm đối với con người, đại thể là từ lúc trước cô gái cải nam trang đến lúc này là kiểu tóc củ cải trái thật sự khác biệt với nhau, đương nhiên, dụng mạo của cô gái vô cùng đẹp đẽ, nhưng đối lập với dung mạo, càng khiến người ta cảm giác được, chính là loại cảm quan khí chất cao nhã kết hợp với khiêm tốn, sự kết hợp giữa trang điểm đậm với nhạt.
Đại khái là lo lắng Ninh Nghị không được mời mà vào, nữ tử trước tiên ngăn không cho lấy thiệp mời ra, mà xác lập quan hệ với Ninh Nghị, lúc này đứng ở đó, cười vui vẻ, bất cứ ai nhìn thấy sẽ cho rằng niềm vui của nàng thật sự là bởi người mới tới này.
Nha hoàn mới vừa rồi định dẫn Ninh Nghị rời khỏi vội khom người, khẽ "vâng" một tiếng, đứng qua một bên, mà ở phía trước, nam tử họ Đường bật cười, chắp tay xin lỗi.
- Thì ra là người quen của Sư Sư, hồng thủy xông tới miếu Long vương, mới vừa rồi thật sự là đắc tội.
- Không có gì.
Ninh Nghị gật đầu, sau đó cười cười bước tới gần Lý Sư Sư.
- Mới vừa rồi ở bên ngoài gặp Vu đại ca, hắn dẫn ta tới đây, lúc này chẳng biết chạy đi đâu rồi.
Tuy rằng nàng không hỏi, nhưng chắc chắn trong lòng rất hiếu kỳ, Ninh Nghị nghĩ mình cần phải giải thích một chút.
- Thì ra là Vu đại ca cũng tới, Xuân Mai, ngươi có thấy Vu đại ca không?
- Hắn đang ở chỗ Lý ma ma.
Nha hoàn khẽ trả lời.
- Ồ, ngươi dẫn huynh ấy tới chỗ chúng ta đi.
- Vâng, tiểu thư.
Một màn hội thoại đơn giản, nhưng lại làm cho Ninh Nghị thấy kỳ quái. Nha hoàn tên là Xuân Mai nghe câu hỏi của Lý Sư Sư tựa như là có chút chột dạ thì phải. Tuy rằng hắn có thể nhận ra, lý do đương nhiên là đoán không được, mới vừa rồi Vu Hòa Trung đi tìm Lý Sư Sư, đương nhiên không tìm được, nhưng lại tìm được Lý ma ma kia.
Bản thân Lý ma ma có chút thành kiến với Vu Hòa Trung, không phải là bởi vì y không có tiền đến thanh lâu, gia cảnh của Vu Hòa Trung không tệ, nhưng so với những người khác thường lui tới tìm Lý Sư Sư thì đương nhiên kém xa, mà Sư Sư bởi vì nguyên nhân người quen cũ mà ưu đãi y nhiều hơn người khác, việc như này luôn luôn không tốt lắm.
Chỉ vài câu xã giao, nghe nói y tới tìm người quen cũ, lại còn rất đắc ý, đương nhiên Lý ma ma không công khai trở mặt, chỉ kiềm chế Vu Hòa Trung ở mức độ nào đó, sau đó thông báo cho nha hoàn Xuân Mai nhanh chóng đuổi người này đi, đây cũng là duyên cớ mà Xuân Mai có chút khó xử.
Nguyên do này Ninh Nghị không biết, nhưng thần sắc những người kia đều rơi vào trong tầm mắt của hắn. Lúc hắn nói ra cái tên Vu Hòa Trung, bốn vị công tử thư sinh kia lập tức lộ thần sắc nghiêm trọng, rõ ràng là bọn họ không có thiện cảm với Vu Hòa Trung. Sư Sư cô nương đã giao phó cho nha hoàn đi lấy chút hoa quả điểm tâm tới, sau đó nhìn Ninh Nghị thật lâu, hơi cúi chào, nói:
- Lúc trước gặp mặt, thật sự không tiện nói rõ thân phận, Tiểu Ninh ca không trách ta chứ.
Ngữ khí vẫn rất thân thiết như cô nương nhà bên.
Đương nhiên không có gì đáng giận cả, Ninh Nghị cười nói:
- Thật sự là khiến ta sợ đấy.
- Ồ.
Sư sư cúi đầu cười, sau đó quay đầu lại:
- Ôi, Tiểu Ninh ca ngồi đi, tiểu muội giới thiệu với huynh một chút...
Nàng vừa nói, vừa chỉ vào vị công tử ở giữa, người đó cũng đang nhìn Lý Sư Sư, phất phất tay nói;
- Nếu là bằng hữu của Sư Sư, thì cũng là bằng hữu của ta, không cần phải nhiều lời, mọi người cugng thương lượng đối sách một chút, mới là chính sự.
Mấy người đều đi về phía sân bên kia, bốn nam tử đi trước, vẫn thương nghị xem hôm nay làm thế nào ứng phó với việc khiêu chiến các phương diện, Sư Sư đi sau cùng Ninh Nghị, vén sợi tóc mai bên tai:
- Gặp mặt như này, cũng có chút đột ngột, Sư Sư sợ mới đúng. Vu đại ca cũng thật là, trước đó chẳng nói sớm một tiếng.
Sau đó lại cười cười, nói:
- Đối sách mà bọn họ nói, thật ra là cũng nói quá thôi, buổi tụ hội này tuy là việc quan trọng của văn đàn, nhưng lại không liên quan tới Sư Sư, nếu Tiểu Ninh ca có hứng thú, cũng có thể thi triển tài hoa, không cần phải lo lắng cho Sư Sư.
Nàng nghĩ Ninh Nghị vẫn là con một sách trước kia, khó có đóng góp cho buội hội văn này, không hy vọng hắn có gánh vác gì, đương nhiên, nếu hắn thật sự có thể sáng tác được bài thơ gì, thì mình cũng có thể khen vài câu.
Thanh âm của nàng vẫn bị nam tử họ Đường nghe được, gã quay lại, cười nói:
- Hài, Sư Sư sai rồi, đây không phải là chúng ta phóng đại, lần hội văn này, đệ nhất mỹ nhân kinh thành là cô gặp nguy hiểm trùng trùng, thể diện của những học trò kinh thành là chúng ta cũng nguy hiểm trùng trùng, đối sách cần phải có. Vị công tử này xem ra là người địa phương, hẳn là hiểu rõ hơn chúng ta. Sư Sư không gạt được hắn đâu.
Sân bên này có một lương đình nơi sườn núi, phong cảnh tuyệt đẹp tầm nhìn rộng rãi, vừa nói chuyện, ba người đi trước đã vào đình, ngồi xuống bàn tròn, cười gật đầu, tiếp tục bàn luận, trong đó có người nói:
- Không sai, không sai, lần tụ hội này là nhỏ, mặt mũi mới là lớn, lần này đám người Tào Quan luân phiên ra trận, mọi người cũng không thể thua trận được.
- Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn....
- Nói chung mọi người nay phải nghênh chiến với quần hùng Giang Ninh, cần phải mang tới một giai thoại trên văn đàn đấy.
- Cho dù là Ninh Lập Hằng lợi hại nhất đến, ta cũng tiếp được.
Mấy người hỉ hả, nhưng lại rất có phong thái danh sĩ rộng rãi, đang cười đùa, Ninh Nghị và Sư Sư cũng đã ngồi xuống.
Vị công tử họ Đường nói chuyện đầu tiên với Ninh Nghị sau vài câu nói đùa đã gạt bỏ được khúc mắc, chắp tay nói:
- Đúng rồi, còn chưa giới thiệu, tại hạ Đường Duy Duyên.
Ninh Nghị gật đầu:
- Ngưỡng mộ đã lâu. . .
Người khác chắp tay nói:
- Từ Đông Mặc.
- Tại hạ Phương Văn Dương.
- Tại hạ Chu Bang Ngạn, vị tiểu huynh đệ này là...
Trong những người này đại khái nhiều tuổi nhất và danh tiếng lớn nhất chính là Chu Bang Ngạn, gã giới thiệu bản thân mình xong, quay sang Sư Sư hỏi:
- Đây là...
Ninh Nghị cũng chắp tay:
- Ninh Lập Hằng.
- Hả, thì ra là Ninh huynh...chúng ta trước tiên...
Bầu không khí ôn hòa vui vẻ, tất cả mọi người đang cười nói, đầu tiên Đường Duy Duyên nói trước, đến đây thì chợt ngẩn gười, những người còn lại cũng phát giác ra điều bất thường, sau vài giây, biểu hiện của mọi người đều vô cùng cổ quái, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Ninh Nghị cũng gật đầu, hết sức tự nhiên nhìn bọn họ, mà ngồi cạnh hắn, cô nương tên là Sư Sư cũng quay sang nhìn, môi hé mở, đôi mắt chớp chớp vài cái, rồi lại chớp chớp. Chỉ chốc lát, Ninh Nghị bất đắc dĩ xòe tay, hắn cũng biết sẽ gặp tình huống như này, nhưng lại không thể không giới thiệu được...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 188: Tiểu Ninh Với Ninh Lập Hằng
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com- Các hạ là Ninh Lập Hằng?
- Là Ninh Lập Hằng sáng tác bài Thủy Điều Ca Đầu? Núi xanh cỏ xanh phủ một màu xuân về, ánh mặt trời nghiêng đọng trên bầu trời, đang là buổi sáng nhưng hãy còn sớm. Giữa tiểu đình, một nhóm văn sĩ kinh thành vốn quyết định để Ninh Nghị là quân xanh khó đi ứng phó, miệng nói thơ lấy thủ đoạn, ai biết nói nửa ngày quay lại nhìn, quân xanh đã đánh vào bên mình từ lúc nào rồi, trong lúc nhất thời tình huống trở nên ngượng ngập, cũng may hai bên nhìn nhau chốc lát, đám người Chu Bang Ngạn hồi phục tinh thần đầu tiên, thần tình khó khăn hỏi mấy vấn đề.
Ninh Nghị cũng chỉ nhún vai biểu thị thừa nhận.
Nếu như mọi người thật sự đối chọi gay gắt, thì Ninh Nghị đã liên tiếp đạt được tỷ số rồi, chẳng qua Lý Sư Sư ngồi bên cạnh kinh ngạc chớp chớp mắt nhìn hắn nửa ngày, câu nói đầu tiên, đã làm xoa dịu tình huống:
- Tiểu Ninh ca chính là Ninh Lập Hằng được mời đến để làm khó tiểu muội sao?
Biểu hiện của nàng lúc này hồn nhiên, còn hơi có chút ấm ức, trong lúc nhất thời làm Ninh Nghị cũng khó mà ứng phó được:
- A, đều là tin vịt, ta chỉ đến để xem mọi người biểu diễn tài nghệ thôi.
- Biểu diễn tài nghệ?
- Ừ, cùng với mấy bằng hữu du sơn ngoạn thủy, xem mỹ nữ ca hát khiêu vũ.
Ninh Nghị nhón một hạt đậu phộng vào miệng, bật cười:
- Chuyện mà làm khó dễ, Bộc Dương Dật có tìm ta một lần, nhưng ta thích thi từ không phải là muốn mưu cầu danh lợi, sao có thể đồng ý với hắn ta, cho nên Sư Sư nên chú ý những người khác mà Bộc Dương Dật mới tới, còn ta là người tốt.
Hắn nói mình đến là chỉ vì xem ca hát khiêu vũ, mấy người tất nhiên là không tin, chỉ là mới vừa rồi bọn họ còn đang thương lượng nên có đề mục nào để làm khó văn sĩ Giang Ninh, cũng không biết đã bị đối phương nghe được bao nhiêu, ngoài sự xấu hổ, thì nhiều hơn là không dám nhắc tới việc làm khó dễ nữa. Huống chi từ chuyện ba bài thơ được truyền bá tới kinh thành mà nói, tài học của Ninh Nghị nhất định là cực cao, bất luận là Thủy Điều Ca Đầu hay là Thanh Ngọc Án, ngay cả Chu Bang Ngạn tài học nhất trong mọi người ở đây đều tự nhận không thể làm được, nếu làm một chút loạn nhỏ trước mặt hắn, đương nhiên là sẽ tự rước lấy nhục.
Mới vừa rồi mấy người còn thề thốt quyết tâm nếu thật sự phải chạm mặt, bọn họ sẽ đảm nhiệm trọng trách, nhưng lúc này ở giữa tiểu đình, khí thế của bốn người đã bị áp chế, những lời tiếp theo toàn những câu khách sáo.
- Thật ra, năm xưa Sư Sư học cầm tại Giang Ninh, sống ở đầu phía đông của ngõ Tam Liên, nhà Tiểu Ninh ca thì ở ngay giữa ngõ, khi đó còn nhỏ, mỗi ngày nhìn huynh ấy cầm quyển sách đọc ê a, tất cả mọi người đều gọi huynh ấy là con mọt sách. . .
Sư Sư ngồi đó kể chuyện làm bầu không khí sinh động hẳn lên, cũng đã giải thích mối quan hệ với Ninh Nghị trước mọi người, Phương Văn Dương cười phụ họa:
- Thật ra tại hạ cũng là một gã mọt sách, giống Ninh huynh đây.
Sau đó mở miệng nói về Thủy Điều Ca Đầu và Thanh Ngọc Án đã được lưu truyền tới kinh thành, chuyển thành trọng tâm câu chuyện, mọi người cũng cười nói góp lời mỗi người một câu.
Trò chuyện được một lúc, bên kia cổng, Vu Hòa Trung cũng đã tới, chào hỏi với mọi người xong, lại nói với Ninh Nghị:
- Gặp Sư Sư, rất là bất ngờ đúng không.
Quan hệ giữa y và đám người Chu Bang Ngạn không tốt cho lắm, lúc này Chu Bang Ngạn đang ăn hoa quả, vừa nhai nuốt vừa dùng ánh mắt cổ quái nhìn y, thầm nghĩ hóa ra là y đưa người ta tới đây, mà nhìn họ Ninh này có vui vẻ nhưng chẳng bất ngờ gì cả, mà mấy người chúng ta mới là bất ngờ và chẳng có vui vẻ đấy.
Vu Hòa Trung vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra, ngồi xuống còn đùa đùa nói nói, còn mọi người thì đáp lời có lệ.
Ninh Nghị chợt nhớ mình đã ngồi đây khá lâu, chắc chắn Vân Trúc và Cẩm Ninh đã vào rồi, lập tức tức đứng dậy cáo từ chuẩn đi đến tiền viện, Sư Sư đứng dậy tiễn hắn, hắn cười nói vài câu, nàng tiễn hắn đến cửa sân, sau đó bảo Xuân Mai đưa hắn đi.
- Tiểu Ninh ca thật sự không đáp ứng vị Bộc Dương Dật công tử kia không tới làm khó dễ tiểu muội sao?
Đứng ở cổng viện, Lý Sư Sử hỏi, thanh âm không lớn, mí mắt khẽ cụp xuống.
Ninh Nghị nhìn nàng:
- Nếu đáp ứng thì sao?
- Vậy...Tiểu muội cũng đành nhận thua.
- Ha ha.
Ninh Nghị cười, sau đó bước tới gần hơn, khẽ nói:
- Vương gia tiểu muội, cô không giống là người sẽ đơn giản nhận thua người khác.
Lý Sư Sư ngẩng đầu lên, nhìn hắn, ánh mắt sáng trong suốt, sau đó nhỏ giọng nói:
- Ta sẽ dùng hết sức để đấu.
- A, vậy lúc đó gặp.
- ...Lúc đó gặp.
Nữ tử tên là Lý Sư Sư phất phất tay.
Đi theo nha hoàn Xuân Mai, đối với lần gặp mặt này, Ninh Nghị cảm thấy khá thú vị, nhng ở phương diện nào đó cũng thấy mọi người không giản đơn, đặc biệt Lý Sư Sư, hắn cảm giác khá phức tạp. Lúc trước gặp mặt tại ngõ Tam Liên, nàng cải nam trang, đã mang tới một cảm giác, lúc đó là nàng bởi vì quay lại thăm nơi cũ, làm cho người khác cảm thụ khá ôn hòa.
Mà mới vừa rồi, nàng lại mang đến cảm giác thân thiết như cô nương nhà bên, sau đó lại cùng mọi người ngồi một chỗ, trong thân thiết lại có chút ưu nhã thoát tục, còn lúc tiễn hắn đi thì trong lời nói tiễn hắn đương nhiên là không thật. Ninh Nghị nhìn thấu tư thái của nàng, nàng nói mình sẽ hết sức để thi đấu, toát lên lập trường kiên trì, nhưng dường như thái độ như vậy, chưa hẳn là thật.
Xét toàn bộ, đây thực sự là nội uẩn khiến kẻ khác tán thưởng, có thể trở thành đệ nhất danh kỹ kinh thành, đương nhiên không chỉ có dung mạo xuất sắc, nhìn cách cười nói của nàng, giống như là đang xem một buổi biểu diễn vui tai vui mắt.
Ninh Nghị không khỏi lắc đầu, người như cô ấy, có mấy nam nhân theo đuổi được, thật sự là có chút thương cảm. Cũng không phải nói vị Sư Sư cô nương này tính cách lạnh lùng, có thể làm được ở trình độ này, mạnh vì gạo, bạo vì tiền thường thường thị thiên phú, có thể liếc mắt là có thể nhìn ra được ham muốn, dục vọng của người khác. Nàng lại đi làm việc này, tự cũng không có gì có thể nói, chẳng qua nếu nàng thực sự thích ai đó, chắc chắn sẽ không để nam nhân mình thích ở vào trong loại tình huống như này.
Ninh Nghị vừa cất bước, Sư Sư quay người lại, nhéo nhéo tay:
- Tức chết rồi.
Sau đó mới quay về.
Lúc trở lại lương đình, Vu Hòa Trung còn đang kể chuyện sáng sớm chạm mặt với "Tiểu Ninh", còn nói có lẽ hắn biết Thanh Địch, hoặc giả chưa hẳn là Thanh Địch đang đợi gặp hắn, còn kể với mọi người quan hệ giữa y, Tiểu Ninh và Sư Sư trước đây từng sống ở trong ngõ nhỏ, vân vân.
Mọi người đều dùng ánh mắt nhìn y như một kẻ ngốc, Sư Sư trở về thấy vậy thì bật cười.
- A, đúng rồi, mới vừa rồi ta ở bờ sông, thấy học trò Giang Ninh tới cũng không chỉ có một hai người tới thôi đâu, Chu huynh, Đường huynh thương nghị làm sao đối phó, kết quả thế nào rồi? Ta còn nghe nói, Đệ nhất tài tử Giang Ninh Ninh Lập Hằng cũng tới, Chu huynh nghĩ tài văn chương của hắn như nào?
- Lần trước Sư Sư ca "Thủy Điều ca đầu" của hắn, ta nghe xong, kỹ kinh tứ tọa, thi từ cũng thật sự là hay nha...
Vu Hòa Trung nói có vẻ rất thành thật, tuy rằng y không có tài hoa bằng đám người Chu Bang Ngạn, Đường Duy Duyên, Phương Văn Dương, nhưng cũng không phải là tệ, thi từ hay dở, đương nhiên y có thể nhìn ra, bởi vậy thời gian vừa rồi y cũng chuyên tâm tìm hiểu về tình hình tài tử Giang Ninh, mà về Ninh Lập Hằng, y cũng chỉ biết kỳ danh mà thôi, lúc này nhắc đến Thủy Điều Ca Đầu, mượn nói một câu, chủ yếu là để tạo áp lực cho đám người Chu Bang Ngạn: Chẳng phải ngươi rất lợi hại sao, đừng quên ở đây còn có một người lợi hại hơn ngươi đang chờ ngươi đấy.
Chẳng qua y vừa hỏi xong, sắc mặt mấy người lại càng trở nên cổ quái hơn. Chu Bang Ngạn liếc y, sau đó cầm ấm trà rót một tách trà:
- Có thể bị đoạt mất ba quân, nhưng thất phu không thể làm mất chí hướng, nhuệ khí hôm nay đã mất, sao có thể khiêu chiến cùng hắn?
- Hả?
Vu Hòa Trung không hiểu. Sư Sư ngồi bên cạnh hé miệng cười, Từ Đông Mặc liếc y:
- Chẳng lẽ Hòa Trung không biết thân phận của Tiểu Ninh?
- Biết chứ, là hàng xóm ở ngõ Tam Liên với ta và Sư Sư mà, sau này mới gặp lại, các ngươi có thể chứng thực từ Sư Sư mà.
- Vậy là Hòa Trung không biết rồi, con mọt sách mà ngươi và Sư Sư nhắc tới ấy, thật ra họ Ninh tên Nghị, tên chữ Lập Hằng.
- Hả? Hắn cũng tên chữ là Lập Hằng? Sao trùng hợp thế nhỉ?
Vu Hòa Trung nói xong câu đó mới kịp phản ứng, ngẩn người ra, nghếch cổ lên, nhìn Sư Sư:
- Không, không thể nào? Tiểu Ninh chính là Ninh Lập Hằng kia?
Sư Sư gật đầu.
- Vậy...vừa rồi các ngươi tỷ thí rồi? Thua rồi?
Vu Hòa Trung nhìn bốn người Chu Bang Ngạn, bọn họ lúc nãy nói muốn tỷ thí với Ninh Lập Hằng, giờ nhìn bộ dạng kiểu này, thì y thấy, rõ ràng là đối phương vừa tới, mấy người đã mở miệng khiêu khích, sau đó thì chỉ giây lát, bốn người được coi là tài tử đứng đầu kinh thành này dĩ nhiên là thua rồi. Rốt cuộc Tiểu Ninh này lợi hại bao nhiêu....Trong lòng y vô cùng chấn động.
Đường Duy Duyên lắc đầu:
- Nào có tỷ thí, nào có người nào chiếm nước trên, tất cả đều sóng yên biển lặng. Mới vừa rồi chúng ta thảo luận làm thế nào để gây khó dễ cho tài tử Giang Ninh, chúng ta không biết xấu hổ còn nói muốn tìm hắn tỷ thí, chẳng qua, người ta đã đáp ứng lần này sẽ không tham gia gây khó dễ chúng ta....
Gã nói đến đây, cảm thấy chút khó chịu, lại lắc đầu nói:
- Nói đến, hắn mở miệng nói là không gây khó dễ cho chúng ta, vậy chẳng phải là tự nói hắn đã thắng rồi, bởi vậy, trong lòng ta thật sự khó chịu.
Nghe vậy, mấy người trong lúc nhất thời đều có chút bất đắc dĩ, lại có chút nực cười, Phương Văn Dương nói:
- Lúc trước ta từng hỏi được chút tin đồn về Ninh Lập Hằng, hắn ở Giang Ninh không tham gia bất cứ buổi văn đàn nào, nhưng nghe nói có một lần...hình như là buổi thi đấu hoa hôi tại Giang Ninh vào năm ngoái, mấy tài tử nổi danh viết thơ, vừa lúc hắn đi ngang qua liền tham gia, mọi người dĩ nhiên không ai dám hạ bút. Hài, Thủy Điều Ca Đầu, Thanh Ngọc Án, Định Phong ba, ba bài từ này...
Gã ngẫm lại:
- Xác thực là khiến người ta bất ngờ. Nhưng nếu có cơ hội, ta vẫn muốn lĩnh giáo với hắn một lần, Sư Sư không trách ta chứ?
Sư Sư cười nói:
- Chuyện văn nhân các ngươi, hỏi nữ tử ta làm gì?
Vừa nói xong, nàng lại nhớ đến tình huống gặp Ninh Nghị, thật ra lúc đó gặp mặt, trong tay hắn cầm một quyển sách cũ kỹ rách nát, y phục dính bụi bẩn, xem ra cuộc sống khá khó khăn. Nàng từng nghe nói người đi ở rể cuộc sống không tốt, thân phận ở rể giống như cu li, phải làm đủ thứ việc để giúp nhà vợ, nhưng lại nghe có người nói gia cảnh nhà vợ mà hắn ở rể cũng không tệ, còn có nha hoàn rất xinh đẹp đi theo hầu hạ, không giống như người khác nói là hắn đi làm cu li, với danh tiếng hiện nay của hắn, nghĩ cũng không có lý do gì làm khó dễ được hắn.
Hơn nữa, với tài học bậc này của hắn, năm xưa vì sao lại chọn đi ở rể, việc này thật sự là kỳ quái, làm cho người ta khó hiểu.
Lúc hắn giới thiệu thân phận thật của "Tiểu Ninh", thật khó để nàng liên hệ với hình ảnh một "Tiểu Ninh" lúc còn nhỏ, một cậu bé ngây ngô năm xưa tay cầm quyển sách, với hình ảnh một Ninh Lập Hằng đã sáng tác nên bài thi từ Thủy Điều Ca Đầu. Những hình ảnh này xẹt qua trong đầu, hai hình ảnh, dần dần dung hợp làm một.
Còn lúc này, Ninh Nghị cũng đã tới trạch tử phía trước, để hội hợp với Vân Trúc và Cẩm Nhi, hỏi lý do vừa rồi vì sao các nàng lại tranh chấp với Liễu Thanh Địch.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 189: Đình Viện
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrần gia là đại gia tộc tại Giang Ninh, biệt uyển nằm ở giữa sườn núi được xây dựng tinh mỹ có khí thế, lúc Ninh Nghị tới nơi, Vân Trúc và Cẩm Nhi cũng đã đến rồi, đang ở trong viện gần cổng lớn chờ hắn.
Ninh Nghị xuất hiện đằng sau, vỗ vào vai hai người:
- Hai vị công tử thật là đẹp trai anh tuấn, rất giống hai vị cô nương mà lần trước ta đã từng gặp, chẳng hay trong nhà có muội muội không, có thể giới thiệu cho ta không.
Hắn đùa đùa, Vân Trúc quay lại, rất vui vẻ phụ họa:
- Có một muội muội tên là Vân Trúc, công tử muốn không?
Cẩm Nhi bên cạnh sắc mặt không chút thiện cảm, mà vốn sắc mặt của nàng như thế rồi, nghe Vân Trúc nói vậy lại càng khó coi:
- Vị công tử này cũng khá anh tuấn, vị cô nương mà ta trêu chọc trước đó, chẳng lẽ đó là muội muội của ngươi?
Cẩm Nhi trước đó từng ở Kim Phong lầu, những lời chua ngoa thô tục đương nhiên nói rất tự nhiên, mà cũng nghe nhiều rồi, chỉ là xưa nay nàng không hay nói, lúc này bởi thật sự khó chịu nên mới buột miệng.
Vân Trúc khẽ liếc nhìn nàng, Cẩm Nhi hừ một tiếng quay sang bên kia. Nàng nhỏ hơn Vân Trúc vài tuổi, lại cải nam trang đến đây, nên càng giống một thiếu niên.
Ninh Nghị thấy vậy bật cười lên:
- Củ cải đỏ vắt mũi chưa sạch mà biết chơi nữ nhân sao, được rồi, trước đó thấy các cô cãi nhau với Thanh Địch, là chuyện gì vậy?
Vân Trúc nhìn Cẩm Nhi:
- Lập Hằng đừng chọc vào muội ấy nữa, mới vừa rồi Thanh Địch thật sự là làm mọi người tức giận đấy.
- Ồ?
- Thật ra cũng không có gì, chúng ta vốn cải nam trang đến đây, Thanh Địch kia đương nhiên nhận ra, còn bảo vị cô nương cạnh hắn biết, đến gọi tỷ tỷ, rõ ràng là cố ý gây sự, sau đó lại thêm hai bằng hữu của hắn cũng đến lảm nhảm với muội, nói muội năm xưa chẳng làm sao cả, hôm nay có phải là muốn đến biểu diễn không...
Nàng nói đến đây, cười dịu dàng, trước mặt nam nhân mình thích, đương nhiên nàng không cần thể hiện quá mức ấm ức, chỉ cần nói vài câu, hắn sẽ hiểu được.
Ninh Nghị gật đầu, lần này hắn mời Vân Trúc đi cùng, ý ban đầu đương nhiên là đến xem náo nhiệt, nhưng thật ra thượng tầng Giang Ninh sẽ có nhiều người tới, mà Thanh Địch có thể nhận ra Cẩm Nhi, vậy thì sẽ có nhiều người sẽ nhận ra họ, tuy rằng nói hai người đã hoàn lương, trong thâm tâm không thẹn với mình, nhưng nếu đến tiêu sầu mà gặp phải những người như này, chung quy cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
- Đáng nhẽ nên cùng nhau tới, làm ta thật áy náy quá...
- Liên quan gì đến ngươi.
Đầu tiên là Thanh Địch khiêu khích đã phá vỡ thân phận nữ tử của hai người, vừa rồi lại Ninh Nghị hỏi chuyện, Cẩm Nhi càng thêm tức giận, lúc này lại nghe hắn áy náy, thì quay đầu lại, cắt ngang:
- Bị người ta nhận ra rồi, có quan hệ gì với ngươi, chúng ta trước đây...có thân phận gì, muốn sửa cũng không được, sau này cũng không để tâm đến nữa. Vừa rồi gây chuyện là tên Thanh Địch kia, cũng không phải là ngươi, sao ngươi phải áy náy....Hừ, văn nhân tài tử gì chứ, chết cũng không biết xấu hổ, đợi khi ngươi dùng thi văn đánh bại danh tiếng của hắn là được.
- Không cần phải ác độc như thế, làm mất hết danh tiếng...này, vì sao ta lại phải xuất thủ?
- Vì ngươi áy náy...
- Nhưng ngươi nói không phải là chuyện của ta...
- Ta thuận miệng mà thôi.
Cẩm Nhi luôn luôn là người hướng về chủ nghĩa thực dụng, lúc cần lễ tiết thì lễ tiết, lúc thấy vướng víu thì ném đi, lúc này ngẫm nghĩ, lại khó chịu liếc Vân Trúc:
- Hơn nữa, tỷ ấy có một muội muội giới thiệu cho ngươi...
Nghe Cẩm Nhi nói vậy, Ninh Nghị mỉm cười:
- Được rồi, được rồi, ta chịu thua.
Hắn cười nói tiếp:
- Nhưng vì sao ngươi không đích thân đánh bại hắn.
- Ta cũng muốn lắm, nhưng chẳng phải là không đánh bại được đó sao.
- Ta dạy ngươi vài bài thi từ, ngươi dùng để tỷ thí với hắn.
- Thi từ của ngươi...ta có thể dùng sao?
- Đương nhiên là có thể, thí dụ như: "Tạc dạ vũ sơ phong sậu (1) Nùng thụy bất tiêu tàn tửu Thí vấn quyển liêm nhân Khước đạo hải đường y cựu..."
Kiếp trước Ninh Nghị từng có một thời gian dài làm thiết kế quảng cáo, bởi vậy vẽ rất nhiều thể chữ, mà cũng tiếp xúc không ít với thi từ, chỉ là sau này lại dần dần quên đi, nhưng hai năm gần đây được tiếp xúc lại với các loại cổ văn, đương nhiên càng tiếp xúc thì càng nhớ lại được nhiều, lúc này thuận miệng liền trầm bổng ngâm, một bài từ còn chưa xong, Cẩm Nhi đã mở to hai mắt, hạ âm thanh xuống thấp, khẩn trương nói:
- Từ từ...ta...ta...ta không nhớ được, đợi ta đi lấy bút giấy đến.
Ninh Nghị cười phất tay:
- Vậy thì đợi.
Vân Trúc không kéo Cẩm Nhi lại. Tuy nàng cũng đã quen với tính cách không quan tâm của Ninh Nghị, nhưng cũng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, mấy câu thơ vừa rồi Cẩm Nhi còn chưa kịp ghi nhớ, nhưng ngược lại nàng lại thấy như bị thiếu thiếu, bèn chớp chớp mắt, hỏi:
- Lập Hằng, phần sau thì sao?
- Phần sau quên rồi.
- Hả?
Vân Trúc nghe không hiểu, vẻ mặt thuần khiết nhìn hắn. Ninh Nghị nghĩ nghĩ:
- Hình như là: "Tri phủ Tri phủ Ứng thị lục phì hồng sấu."
- Thật là một bài từ hay, chỉ là nghe như là do nữ tử sáng tác...
Vân Trúc khẽ nói. Cẩm Nhi cũng gật đầu:
- Lục phì hồng sấu.....Câu từ này thật đẹp...
- Khụ, khi ta còn nhỏ, có một ni cô từ đi qua nhà ta...
Ninh Nghị cười đùa trò chuyện với Vân Trúc, Cẩm Nhi.
Lúc này ở trong biệt uyển đã tới rất nhiều người, một mặt bên của viện tử thật ra cũng là một sân khấu dựa lưng chừng núi, có lan can, có cây cối, vườn hoa, phạm vi nhìn vô cùng khoáng đạt rộng rãi, xa xa có thể nhìn thấy Bạch Lộ Châu cùng với Thạch đầu thành, có rất nhiều phú thương, học trò đều đang ở trong viện tử trò chuyện, trong đó cũng có nữ tử thanh lâu đi cùng bọn họ tới đây.
Nếu là đạp thanh, hành trình cố định đương nhiên không chỉ ở mỗi biệt uyển này, sau biệt uyển còn có một khu rừng cũng là sản nghiệp của Trần gia, đợi khi mọi người tụ tập đông đảo, thì sẽ đi lên đó. Lúc này mọi người đang lục đục tới gần, Ninh Nghị cũng đã thấy Thanh Địch, Tào Quan, thậm chí còn có cả Khởi Lan, Lạc Miểu Miểu và cả hai cô gái đi theo Thanh Địch đang nói chuyện cùng Khởi Lan, chỉ trỏ về phía chỗ Ninh Nghị.
Khởi Lan quay sang Ninh Nghị cười ngượng ngùng, cô gái kia cũng cười, nhìn thái độ đại khái là đang bàn tán về Ninh Nghị cùng Cẩm Nhi.
- Cô gái kia rõ ràng là có thiện cảm với ta.
- Xấu òm, trước đây ta cũng đầy người thích.
- Khác mà, ta là Ninh Lập Hằng, Khởi Lan sùng bái ta, khẳng định nói với cô ta, vừa rồi chắc chắn đã nói cho cô ta nghe rồi, hẳn là cô ta sẽ so với Thanh Địch, nghĩ ta khá hơn....Hài, ta nghĩ chúng ta phải nghĩ cách quyến rũ nữ nhân của Địch Thanh kia, trả thù hắn.
- Trả thù hắn?
Cẩm Nhi nghe không hiểu.
- Ừ, đào góc tường nhà hắn.
- Có vẻ như ....có được không?
Cẩm Nhi ngẫm nghĩ, lại có chút chờ mong.
- Hẳn là không thành vấn đề, nói thế nào ta cũng là một người có tên tuổi...
- Được, quyến rũ phụ nữ của hắn, sao đó vứt bỏ cô ta, đúng là bội tình bạc nghĩa!
- Sao ngươi tà ác như thế...
Thật ra Ninh Nghị không nông cạn như thế, nói như vậy, chẳng là đùa với Cẩm Nhi và Vân Trúc mà thôi.
Gần đây Cẩm Nhi khổ vì không biết xử sự với Vân Trúc như nào...nữ nhân sao lại thích một nữ nhân, bởi vậy nên không biết bắt đầu như nào, dù sao thân thiết thì các nàng cũng đủ thân thiết rồi, ngày nào mà chẳng ngủ cùng nhau. Cùng rời khỏi thanh lâu, có một số chuyện có thể làm giữa hai phụ nữ, thật ra nàng rất hiểu, nhưng đấy chỉ là trên thể xác, còn tinh thần thì sao đây, căn bản nàng không biết.
Trên thực tế nếu thật sự yêu nhau, dù sao cũng phải có tính cách nam nhân hóa mới đúng, chỉ là Cẩm Nhi lại là nữ tử cần Vân Trúc tỷ che chở, mà bản thân nàng, cũng nữ tính chẳng kém gì ai, dù cải nam trang cũng chỉ là chơi đùa, chứ không coi mình là nam nhân. Bởi vậy tình cảm của nàng với Vân Trúc là lòng ngưỡng mộ, thích, kính nể dung hợp làm một, nhưng bất luận thế nào, lúc này nghe Ninh Nghị nói sẽ quyến rũ người khác, nàng cũng cảm thấy hứng thú, tỏ vẻ đầy kinh nghiệm hướng dẫn Ninh Nghị.
Vân Trúc ngồi bên cạnh bó tay nhìn hai người, nàng đương nhiên nhận ra Ninh Nghị chỉ đùa thôi, vậy mà Cẩm Nhi cho là thật, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Đợi khi Ninh Nghị dùng ánh mắt "yên tâm" nhìn sang nàng, nàng mới thôi, tỉ mỉ nghiền ngẫm câu lục phì hồng sấu, sau đó lại khe khẽ ngâm vài câu, đến khi có nhiều người tới thì mới dừng lại.
Người tới là Tần Thiệu Khiêm mặt đầy râu, bên cạnh còn có một thiếu nữ rất trẻ tuổi, cũng là một nữ tử thanh lâu. Từ hôm trước trở về gã đã cặp kèn với cô gái này, thật sự là thần thông quảng đại, lúc giới thiệu, Tần Thiệu Khiêm cũng không thèm để ý, chỉ nói:
- Vị này là Tiểu Lục cô nương.
Tiểu Lục cô nương nhìn Nguyên Cẩm Nhi, đại khái là nhận ra:
- Cô...cô là Cẩm Nhi tỷ tỷ?
Thần sắc Cẩm Nhi cổ quái, nhìn Tiểu Lục, nhìn Tần Thiệu Khiêm, chắp tay, lo lắng nói:
- Tại hạ không phải là Nguyên Cẩm Nhi, mà là ca ca của Nguyên Cẩm Nhi, là Nguyên Bảo Nhi.
Rõ ràng là bởi vì bị nhận ra, nàng cũng không cần phải che lấp nhiều làm gì. Tiểu Lục vén váy thi lễ:
- Xin chào Bảo Nhi ca ca.
Còn Ninh Nghị thì nhìn nhìn Tiểu Lục rất chăm chú, lại nhìn Tần Thiệu Khiêm, sau một lát, Tần Thiệu Khiêm mới phản ứng:
- Ồ, Tiểu Lục...là như này, cô ấy năm nay mới mười bốn tuổi, tối qua ta đến Minh Thúy Lâu, họ cấp cô ấy cho ta, mà cô ấy lại vừa hành nghề, vậy chẳng phải là làm bậy sao, cho nên ta liền mua cô ấy, nghĩ có thể tặng một thiếp thất cho Tiểu Hổ, nhưng Tiểu Hổ sợ lấy vợ, không chịu, vậy là ta đành phải dẫn theo...
Tiểu Hổ đứng phía sau xấu hổ cụp mắt, bộ dạng của Tần Thiệu Khiêm thì như hết sức rộng rãi không ai bằng.
Ninh Nghi nghĩ thầm, người này hôm trước vừa về nhà, hôm qua đã đến thanh lâu mua được cô nương này, thật sự là phóng khoáng. Nếu Tần Thiệu Khiêm tới, thì Tần Thiệu Hòa hẳn cũng tới rồi, chỉ là với thân phận của y, Trần Lạc Nguyên chắc chắn sẽ đích thân ra nghênh đón, lúc này chắc đang trò chuyện ở trong viện rồi. Nghe nói ngoại trừ Tần Thiệu Hòa, phò mã Khang Hiền hôm nay cũng tới, nghĩ một đám văn nhân sĩ tử giương cung bạt kiếm thi đấu tài văn, vậy thì những đại nho cậy mình nhiều tuổi hẳn cũng phải tới để làm tài phán rồi.
Khang Hiền thể cốt cường tráng, thích những nơi náo nhiệt, sao có thể bỏ qua được. Hắn có thể đến đó chào hỏi bọn họ, để Khang Hiền và Tần Thiệu Hòa cùng áp chế Liễu Thanh Địch.
Trong lòng nghĩ như vậy, thì bên kia sân viện, đám người Trần Lạc Nguyên đã đi về hướng bên này, sau đó, Chu Bang Ngạn, Lý Sư Sư bọn họ cũng xuất hiện, nghĩ hẳn người tới đã đông đủ, đã đến lúc Đạp thanh rồi.
Về phần lúc du ngoạn đạp thanh sẽ đạp ra cơn tức gì, vậy thì đó lại là tiết mục khó mà tránh khỏi rồi, chỉ xem bao nhiêu mà thôi...
Chú thích: (1): Bài thơ Như mộng lệnh kỳ 2 của Lý Thanh Chiếu Đêm qua mưa thưa, gió dữ, Hơi rượu thơm nồng giấc ngủ. Hỏi thử cô cuốn rèm, Thưa rằng: "Hải đường như cũ". Nguồn: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 190: Phúc Hắc
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com- ... Tại hạ Trần Lạc Nguyên, hoan nghênh các vị bằng hữu đến tệ trang! Như các vị đã biết, hôm nay có mấy vị bằng hữu đến từ vùng khác, bọn họ... có Trạng Nguyên công năm đó, có đại tài tử nổi tiếng kinh thành, có...
Thời gian đã sắp đến, người cũng cơ bản là đến đủ, vị nho giả trung niên tên là Trần Lạc Nguyên kia chào hỏi xong một số người thì chuẩn bị tiếp đón mọi người lên núi du ngoạn.
Dựa theo cách nói lúc trước, ông ta tổ chức hội đạp thanh chủ yếu là vì có quan hệ không tệ với Chu Bang Ngạn, Chu Bang Ngạn xứng với danh xưng "Đại tài tử nổi tiếng kinh thành" kia, nhưng mà ông ta nói là Trạng Nguyên công năm đó lại khiến Ninh Nghị hơi giật mình.
- Chu Bang Ngạn từng thi đỗ Trạng Nguyên?
Tính ra, kẻ nổi tiếng về thi từ chưa chắc đã lợi hại trên khoa cử. Thi tiên Lý Bạch tuy được Hoàng đế coi trọng, nhưng đánh giá trên quan trường thì cũng hệt như lộng thần, Thi thánh Đỗ Phủ lăn lộn trong quan trường vài thập niên, cũng chẳng thể làm được chức quan nào cho ra hồn, Lục Du mệnh đồ lận đận, ở trên quan trường luôn bị xa lánh. Từ đó có thể nói, văn nghệ sĩ giỏi thường thường không thành vị quan giỏi, nếu là nhà tư tưởng thì có khi còn có khả năng. Nếu Chu Bang Ngạn thật là người có thể kiêm được cả hai loại người đó, vậy thì đúng là làm cho người ta thay đổi cái nhìn, chỉ là nghe nói y làm một chức quan nhỏ tầm Thất phẩm ở kinh thành, như thế có vẻ không được hợp lắm với thân phận Trạng Nguyên lang.
Nhưng Ninh Nghị hỏi xong, Tần Thiệu Khiêm lại liếc sang bên kia với một ánh mắt đầy xem thường:
- Ừ, trước kia đại ca là Trạng Nguyên ở Thái Bình năm thứ mười bốn, khi đó phụ thân chính là Thượng thư bộ Lại, cũng may mà bọn họ dám chọn.
Niên hiệu của Võ triều, trước Cảnh Hàn chính là Thái Bình. Tần Thiệu Hòa khiến cho người ta cảm thấy khá khiêm tốn, thậm chí còn khiêm tốn hơn cả phụ thân Tần Tự Nguyên mấy lần. Đối với bậc tài tử như Chu Bang Ngạn, Tần Thiệu Hòa dường như không được coi là tài danh lan xa, mà thực sự không phải là học vấn cao siêu mới lên được. Ninh Nghị cũng chẳng hề để ý, lại không thể tưởng được y cũng từng là Trạng Nguyên công. Điều này đại khái là do sự vững vàng thận trọng khi làm việc của y đã át đi cả danh tiếng về văn thơ, đúng là tác phong khoa trương khi làm việc và khiêm tốn khi khoe mẽ.
Những người có mặt ở đây hôm nay ngoài các cô gái xinh đẹp đến từ thanh lâu thì tám chín phần mười đều là văn nhân, thường ngày mọi người ham thích thi từ ca phú, nhưng xét cho cùng thì đọc sách viết văn vẫn là để thi cử làm quan. Lúc trước Chu Bang Ngạn vì hiến "Biện Kinh phú" nên được làm quan, bởi vì tài hoa nổi tiếng khắp thiên hạ, mà tài Trạng Nguyên thậm chí trong truyền thuyết dân gian còn là sao Văn Khúc giáng trần. Triều Võ văn sự hưng thịnh, người làm quan có thể có mấy ngàn mấy vạn, mà Trạng Nguyên mỗi năm chỉ có duy nhất một người, danh hiệu này vừa ra, nhất thời khắp nơi đều xôn xao, nếu không phải Trần Lạc Nguyên nói ra thân phận Tri châu của đối phương, sợ là sẽ có người ngay lập tức xông lên lôi kéo làm quen rồi.
Có Tần Thiệu Hòa, nhạc đệm nho nhỏ này, nhất thời lại làm giảm bớt sự chú ý của đám người với Chu Bang Ngạn. Nhưng mặt khác, ở trong những người có mặt ở đây, đám học sinh kinh sư và đám học sinh Giang Ninh lại càng thêm nghiêm túc, dường như lại càng thêm coi trọng hội đạp thanh này, có Trạng Nguyên công ở đây, chút nữa làm thơ viết chữ đương nhiên là phải thể hiện một phen.
Một hồi giới thiệu khiến người tham dự biết đại khái là những ai đến từ kinh thành. Đám người Chu Bang Ngạn vẫn ăn mặc kiểu văn sĩ, nhưng Lý Sư Sư lại ôm một cây đàn cổ, đeo lụa mỏng che mặt, trông khá yên tĩnh. Vị hoa khôi được xưng là đệ nhất kinh sư này lại không chọn cách xuất hiện oai phong gì cả, nhưng nụ cười ấm áp bình tĩnh sau tấm lụa mỏng kia vẫn có thể khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Nàng lại chẳng có cái dáng vẻ điềm đạm đáng yêu gì, chỉ là...
- Kỳ thật ta cảm thấy vị Sư Sư cô nương này cũng không dễ dàng gì...
Ở bên cạnh, Cẩm Nhi khẽ nói. Vân Trúc chỉ cười cười.
Ninh Nghị quay đầu sang hỏi:
- Cô cảm thấy như vậy?
- Ừ, người ta chính là đến đây thăm người thân và bằng hữu, cũng không hề nói muốn thế này thế kia, bên chúng ta lại ép nàng ta ra, còn cố tình nói nàng ta khinh thường Giang Ninh gì gì đó. Kỳ thật phụ nữ trong nghề này, ai sẽ ngu ngốc mà đi làm mấy cái chuyện đã không tốt đẹp gì mà lại còn đắc tội người ta, đều là đám Bộc Dương Dật kia...
- Nàng ấy cố ý!
- Hả?
- Cô xem bên cạnh kìa, nhạc khí của cô nương Khởi Lan Lạc Miểu Miểu kia đều giao cho nha hoàn cầm, nàng kia đi ra mà lại ôm đàn cổ ở trước ngực là tỏ vẻ kháng cực, hai tay ôm cầm đan xen thật sâu, thoạt nhìn là dùng sức ôm cầm, ám chỉ bị cô lập, nàng cười trông rất tự nhiên, nhưng từ lúc tới đây vẫn chưa nói gì, ngôn ngữ cơ thể vẫn luôn ám chỉ: Ta dù là hoa khôi kinh thành, nhưng cũng là được người ta tán tụng lên thế thôi, thực ra ta cũng chỉ là một cô gái bình thường, mà các người lại ức hiếp ta. Cô xem xem, giai nhân trong tầm mắt, những học sinh Giang Ninh này sẽ bị phân chia đi một đám, đến khi mọi người nổi giận với đám Chu Bang Ngạn kia thì cuối cùng vẫn sẽ hạ thủ lưu tình với nàng ấy.
Ninh Nghị nói xong những lời này, Vân Trúc và Cẩm Nhi ở bên cạnh đều nhìn hắn, Vân Trúc khẽ nói:
- Chỉ một vài động tác lại có nhiều bí mật như vậy sao? Lập Hằng thật sự là...
Ninh Nghị lại cười lên:
- Giả đấy! Nhưng thật ra là cách nói đảo lộn nhân quả, có lẽ chính nàng ấy cũng không nghĩ thế, nhưng mà có người là có thể lập tức biết nên ứng đối như thế nào, tuy lòng không nghĩ nhưng hiệu quả lại đạt được, ta chẳng qua là thêm vài cái lời giải thích lung tung cho hiệu quả đó thôi.
- Không phải mà không phải mà.
Cẩm Nhi nhưng lại mắt tỏa sáng, dường như rất bội phục lời phân tích vừa nãy của Ninh Nghị,
- Ta cảm thấy rất có lý nha.
- Xem nè, dọa được một người rồi.
Ninh Nghị nói xong, Vân Trúc bật cười. Cẩm Nhi khẽ hừ mũi một tiếng,
- Huynh nhìn Vân Trúc tỷ kìa, cười đến thật hàm súc, mà cười xong còn liếc huynh một cái nữa, nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là không đồng ý, điều này nói rõ nhá, Vân Trúc tỷ tin cách nói lúc nãy của huynh nhá, cảm thấy ánh mắt huynh thật độc đáo nhá! Hừ, huynh cứ nhìn ai là biết người ta đang nghĩ gì sao?
- Nào có lợi hại như vậy...
Khi mấy người nói chuyện, Bộc Dương Dật ở một bên cũng đã tới nơi này:
- Ninh huynh cũng đến đây.
Y thấy Vân Trúc và Cẩm Nhi, nhận ra hai người là nữ tử, có lẽ còn nhận ra thân phận của Cẩm Nhi, chỉ cho là các nàng ngưỡng mộ Ninh Nghị nên theo lại đây, mặc dù tò mò nhưng cũng chào hỏi gì bằng lời nói, mà chỉ hơi hành lễ.
- Vừa rồi ở bên kia gặp vài người nên không tiện sang đây chào hỏi, Ninh huynh thứ tội.
Y cười nhìn sang xung quanh,
- Hôm nay người đến thật nhiều, chắc hẳn ngày nào đó chắc hẳn sẽ trở thành một đoạn giai thoại, văn chương chuyện thiên hạ, Ninh huynh hôm nay cũng có tâm tư xuất thủ vui đùa sao?
Năm trước xử lý chuyện Tô gia, người quen trong giới thương nhân đã đặt cho Ninh Nghị cái danh hiệu "Thập bộ nhất toán", danh hiệu này chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ, chủ yếu là vì mấy hộ gia đình từng ăn thiệt trên tay Ninh Nghị kia vẫn còn sợ hãi.
Nếu rơi vào tai văn nhân, bọn họ đại khái là chỉ cảm thấy thương trường nhỏ bé, người đọc sách thánh hiền là để mai sau quản lý thiên hạ, nếu tự mình ra tay thì có lẽ là cũng không kém, cho nên cảm thấy ngoại hiệu này là nói quá sự thật. Nhưng Bộc Dương Dật đã chứng kiến toàn bộ quá trình của sự kiện hoàng thương lúc đó nên hiểu được phân lượng của ngoại hiệu này, lúc này cũng không dài dòng mà chỉ hỏi Ninh Nghị là quyết định làm gì. Nhưng Ninh Nghị lại chỉ lắc đầu.
- Hôm nay quần hiền tụ tập, sợ là xem mọi người biển rồi cũng đủ rồi, ôi...
- Hả...
- Ta với vị Lý cô nương kia lúc trước có quen biết.
- Ừ?
- Thời gian trước, nhà còn ở trong Tam Liên hạng, khi đó Lý cô nương đại khái là học đàn tại một hộ nhạc sư ở đầu hẻm, mấy ngày trước có đột nhiên chạm mặt, lúc ấy ta cũng không biết thân phận hiện này của nàng ấy, sáng nay đến đây mới biết được.
Ở trước mặt Bộc Dương Dật, Ninh Nghị cũng thẳng thắn.
Bộc Dương Dật hơi ngẩn ra, sau đó lại gượng cười một tiếng, chắp tay, lại càng thêm độ lượng:
- Ha ha, thì ra là thế! Ta hiểu, ta hiểu! Cố hữu tương phùng, cũng là có quan hệ. Ninh huynh tất nhiên là không tiện làm thơ cho Khởi Lan rồi, nếu sớm biết... À, kỳ thật chuyện này ta đúng là kẻ đầu cơ rồi, chuyện thơ văn phong nhã vốn không nên quá đa tâm suy nghĩ mới phải.
Y chắp tay nói xin lỗi xong rồi lại thở dài một hơi, cười nói:
- Hôm nay Chu Bang Ngạn đã nổi tiếng khắp thiên hạ, nếu không có Ninh huynh áp trục thì xem ra bên Khởi Lan có vẻ nguy hiểm rồi. Tại hạ lại đắc tội Lý cô nương, chỉ là trong lòng cũng không có dụng ý xấu gì, chút nữa vẫn phải mời Ninh huynh nói tốt vài câu. Chỉ là chuyện này ngược lại cũng thu hồi một bên, nếu Ninh huynh thật sự có tâm tình thì có câu chữ tốt là phải viết ra nhé, văn hội hôm nay mà không có câu chữ của Ninh huynh là sẽ khiến người ta cảm thấy thiếu vắng không ít đấy. Bộc Dương Dật tuy hơi đầu cơ chút, nhưng vẫn tôn trọng văn sự nhất, lời nhờ vả mấy ngày trước chỉ là hy vọng Ninh huynh khi viết thi từ thì chiếu cố Khởi Lan với, hôm nay nhân tiện nói luôn những lời mà hôm đó chưa nói, kính xin Ninh huynh đừng khúc mắc trong lòng mới tốt.
Bộc Dương gia ham thích thi văn, tất nhiên là đã cân nhắc suy tình nhiều về mặt lợi ích, nhưng Bộc Dương Dật được truyền thống gia đình hun đúc, lúc này nói ra những lời kia cũng là tôn trọng thi từ từ tận đáy lòng mình.
Đây là hơi thở của thời đại này, từ xưa đến nay thi từ văn chương vẫn là nghệ thuật cao nhất, viết ra câu chữ hay là có thể khiến người ta cảm thấy hơi thở thánh hiền ở trong đó hay không, mọi người dùng loại sắc thái này để viết lên toàn bộ quyển trục lịch sử. Khi biết chuyện không thể làm được, Bộc Dương Dật bỏ xuống những cân nhắc suy tính về lợi ích ở trong lòng kia, mà sự tôn kính chữ nghĩa cũng là phát ra từ tận đáy lòng.
Mọi người lại tán gẫu hai ba câu, khi Bộc Dương Dật rời đi, Vân Trúc mới hỏi chuyện hắn quen biết Lý Sư Sư. Ninh Nghị liền nói ra chuyện ở Tam Liên hạng cách đây không lâu. Vân Trúc hỏi:
- Vậy... Lập Hằng không định tham gia văn hội hôm nay sao?
- Ta vốn đến xem biểu diễn, mấy thứ thi từ này vốn là nung đúc tình cảm, có cảm xúc mới phát ra được, so tới so đi kỳ thực chẳng có gì cần thiết cả. Vả lại bọn họ là vì được thanh danh nên mới làm náo động như vậy, ta thì không cần, cũng cũng không cần thiết phải chặn người khác ra mặt, làm nền là tốt rồi. Huống hồ... cũng thật sự có vẻ bắt nạt người, ôi...
Hắn đầy một bụng thơ văn, lại dung nhập hơi thở của thời đại này nên càng hiểu biết về thi từ hơn, có thể nhớ lại càng lúc càng nhiều, nếu nói là bắt nạt người khác cũng là lời nói thật. Nhưng nói xong, Cẩm Nhi tự nhiên liếc hắn một cái:
- Khoác lác!
Sau nàng lại đắc ý nói:
- Nhưng ta đã nhìn ra nhé, tên Bộc Dương Dật kia lấy lùi để tiến, biết huynh không thể làm thơ cho Khởi Lan cô nương thì lập tức lùi mà cầu tiếp theo, cho huynh đi phân hóa bên Lý Sư Sư kia, bảo là cho huynh đi hỗ trợ nói tốt, nhưng thật ra là tỏ ra yếu thế. Hơn nữa y còn nói huynh không áp trục là không còn cách nào nữa, chắc chắn cũng là giả dối thôi.
Ninh Nghị gật gật đầu:
- Bộc Dương Dật này giỏi đốt lò nguội, lúc trước thật ra cũng không giúp ta ân tình lớn lao gì, chỉ là chút tâng bốc dệt hoa trên gấm thôi. Loại người định mưu kế rồi mới hành động như y kia, nếu ta không thiếu nợ y thì y sẽ không mời ta hỗ trợ, y mời ta làm thơ, cùng lắm chỉ là giương phó bài. Huống chi lần đạp thanh này nói nhiều thì cũng chỉ khoảng bảy tám chục người, chỉ cần không xảy ra chuyện gì, cho dù thi từ so đấu có thể nào thì Bộc Dương gia vẫn có thể nâng Khởi Lan lên thành hoa khôi giống Lý Sư Sư. Tào Quan thắng, bọn họ cũng thắng. Chu Bang Ngạn thắng, Khởi Lan vẫn cùng Lý Sư Sư lên sân khấu hiến nghệ, sau này mọi người sẽ chỉ nói đến trận văn hội này. Mà Lý Sư Sư trở về kinh thành, bên kia lại tuyên dương trận chiến giữa nàng và đám người Giang Ninh, tóm lại là hoa hoa cỗ kiệu người nâng người, chỉ cần không ngu ngốc thì luôn là cục diện hai bên cùng thắng.
- Dân làm ăn mấy người gian trá thật đấy!
Cẩm Nhi bĩu môi, sau đó lại cười cười,
- Nhưng tên Bộc Dương Dật này cũng không tệ, huynh nói quen biết Lý Sư Sư cái là y liền lý giải, còn xin lỗi rất nghiêm túc như vậy. Trước kia từng nghe nói y dễ nói chuyện, giờ nhìn lại đúng là không tệ. Ta... à... trước kia từng gặp y vài lần...
Người Bộc Dương gia luôn truy phủng là Khởi Lan, nhưng Nguyên Cẩm Nhi là hoa khôi Kim Phong lâu nên cũng gặp Bộc Dương Dật mấy lần, chỉ là không giao thiệp mấy, lúc này nhớ lại tình cảnh khi gặp nhau lúc trước.
Ninh Nghị cười nói:
- Sao vậy? Mê giai rồi hả?
- Đâu có, ta chẳng qua là thấy y rất lợi hại, muốn học hỏi thôi! Ta cảm thấy á, có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của người khác là rất không tệ. Lúc trước khi ở Kim Phong lâu, lúc nào cũng có người tới làm phiền, thí dụ như rõ ràng là ta đã đồng đi đến yến tiệc của Trần gia, ai dè Lữ công tử đến, nói là nhất định phải có Nguyên Cẩm Nhi, kết quả là lại cãi vã om sòm một trận. Cãi xong, ta lại phải đi hai bên xin lỗi, nhưng nếu như bớt thời gian đi ra ngoài, công tử Trần gia lại mất hứng, không đi thì sau này công tử Lữ gia không tới nữa thì làm sao bây giờ, mẹ cứ lải nhải mãi, thảo nào bọn họ không làm ăn lớn được như Bộc Dương gia. Ta và Vân Trúc tỷ tương lai sẽ khiến Trúc Ký còn lợi hại hơn cả Bộc Dương gia...
Cẩm Nhi cũng không quá để ý chuyện quá khứ, lúc này nhớ lại những chuyện vụn vặt mới nói ra đầy thú vị như vậy.
Ninh Nghị nghe mà bật cười, sau lại lắc đầu:
- Đừng coi thường Bộc Dương Dật!
- Hả? Ta nào có thế...
- Đây không phải là thông cảm, mà là tu dưỡng! Y biết ta có nỗi khổ tâm riêng, chuyện này cũng không lớn nên mới thế. Nếu chuyện hôm nay mà liên quan đến sự sinh tử tồn vong của Bộc Dương gia, y cũng sẽ nói lời như vậy, nhưng sau khi nói xong những lời đó, cô phải biết là hai bên đã thành kẻ thù, y quay đầu là sẽ đối phó cô ngay. Đương nhiên, có lẽ hắn sẽ nhờ cô thêm một lần nữa, nhưng kết quả vẫn sẽ như vậy. Trên thương trường có thể có tu dưỡng nhưng không có khiêm tốn hòa nhã. Bộc Dương Dật lại có thể phân chia rất rõ ràng như thế, cô nên học tập y, nhưng đừng thực sự coi y là quân tử khiêm nhường.
Vân Trúc nếu muốn kinh thương, Ninh Nghị cũng không có nói quá chi tiết, Cẩm Nhi muốn học, hắn lại thuận miệng giảng giải một phen, ngay sau đó lại thấy mình nói quá nhiều. Trong mối quan hệ giữa người với người, Cẩm Nhi có cách thức xử lý của riêng mình, trong nội tâm nàng thật ra không quá gian trá, nhưng lại có thể tránh được rất nhiều thủ đoạn gian trá, đây chính là điểm thú vị của nàng, hắn không cần thiết phải khiến nàng ý thức được những thứ hắc ám chân chính kia.
Sau đó Ninh Nghị liền hắc hóa Bộc Dương Dật một phen, đắp nặn y thành loại hình tượng Đại Ma Vương điên cuồng trong hoạt hình kia, khiến Cẩm Nhi cảm thấy Bộc Dương Dật cả người đầy hắc thủy rồi mới khiến cảm giác trong bông có kim kia giảm đi.
Mọi người cười cười nói nói rời viện, đi dọc theo rừng cây phía sau viện tới sườn núi cách đó không xa.
Lúc này khoảng chừng giờ Tỵ hai khắc, cũng chính là mười giờ sáng, mặt trời ban mai nhô ra khỏi tầng mây sáng sớm, núi rừng rậm rạp nhưng diện tích cũng không tính là lớn, hai dòng suối nhỏ róc rách chảy xuống từ lưng chừng núi, sóng gợn phản xạ ánh nắng, chói mắt người.
Mọi người đi giữa rừng cây tươi mát, thi thoảng lại có nữ tử gảy đàn tỳ bà trong tay, tiếng đàn sáo êm tai, hoặc là vang lên tiếng cười như chuông bạc rung. Cuối tầm nhìn, một mảng màu xanh hiện lên giữa rừng, cỏ xanh mượt như vẩy dầu, lốm đốm vài bông hoa dại, núi và rừng ở một bên chặn gió mạnh tới từ phía Đông Nam, bên kia thì tầm nhìn trống trải, vọng được tới Trường Giang cùng với thành Thạch Đầu ở xa xa, đúng là một địa điểm tuyệt hảo cho ngày xuân đạp thanh...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 191: Quái Thơ
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comBuổi sáng, cảnh xuân tươi đẹp, tiếng tỳ bà vang vọng đâu đây.
Đạp thanh không được tính là văn hội chính thức nên không có cảnh mọi người ngồi ngay ngắn theo thứ tự, sau đó người tổ chức bước lên đài chủ trì, một đám văn nho ngồi ở phía trước làm trọng tài. Đương nhiên giữa bãi cỏ này cũng đã sắp xếp không ít chỗ.
Lúc này đây ở một bên, một cô nương đang thản nhiên nhảy múa dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, múa xong, một đám tài tử vỗ tay trầm trồ khen ngợi, sau đó mọi người thảo luận vài ba câu về vấn đề thi từ.
- ... Trần công đúng là tìm được một nơi tuyệt đẹp, hôm nay bầu trời trong xanh, từ đây mà trông về phương xa là có thể ngắm được thắng cảnh Trường Giang! Ta thấy, chi bằng chúng ta lấy Trường Giang làm đề, sáng tác ra vài thủ thơ để Trạng Nguyên công ra mặt phẩm giám một phen, như thế nào...
- Như thế rất hay...
Nếu muốn duy trì bầu không khí hội văn trong cái tình trạng phân tán này kỳ thật cũng đơn giản, đám học sinh ở đây bình thường không có việc gì là sẽ viết hai câu, lúc này tụ tập lại như vậy lại càng khó nén được thơ tính. Đương nhiên ngay từ đầu không đề nghị đề mục gì lạ cả mà lấy Trường Giang làm đề, mọi người cũng có thể ít nhất là viết được hai thủ thi từ.
Lời vừa ra, mọi người đều nói rất tốt, cũng có một vị mỹ nhân ôm nhạc khí cười nói:
- Tiểu Dư nguyện hát vì Tiết công tử!
Vị Tiết công tử kia cảm thấy rất có mặt mũi, vội vàng làm thơ. Thi từ tốt, nếu đối phương hát ra hay thì đương nhiên là sẽ rạng rỡ thêm không ít, mọi người cười nói, chỉ một lúc đã có tiếng đàn cùng tiếng ca vang lên.
Lúc này ở giữa thảm cỏ, mọi người vẫn chưa tập trung lại, ngoài một tốp người với thanh thế khá lớn, đám người Lý Sư Sư và Chu Bang Ngạn cũng tụ tập cách đó không xa.
Trần Lạc Nguyên cũng ở đây chào hỏi, cười mỉm nhìn về bên này, nghe thi từ mà bọn họ hát ra, còn lại cũng có người tốp năm tốp ba rải rác ở các nơi nói chuyện phiếm với nhau, nhưng đều để ý đến tình hình bên này. Tần Thiệu Hòa xen lẫn giữa nhóm người lớn nhất, ông ta là Trạng Nguyên công, bị chú ý cái là chạy không thoát được, huống chi với học vấn của những tài tử Giang Ninh này, ông ta cũng cảm thấy hứng thú nên không ngại chạy đến góp vui. Chỉ là ngoài thỏa mãn giám định và thưởng thức thi từ, thi thoảng lại liếc qua một phía, ngày hôm nay đến nơi này, ông ta chưa từng chào hỏi đám người Ninh Nghị.
Lúc này Ninh Nghị cùng hai cô gái giả trang làm nam tử kia đang ngồi trên một bên bãi cỏ, nhìn xuống bên dưới.
- Oa, bãi cỏ này hơi dốc, mà độ dốc đủ dài nha, thoạt nhìn thật thoải mái...
Đây là bên có tầm nhìn rộng mở nhất ở bãi cỏ này, đằng xa có thể trông thấy Trường Giang và thành Thạch Đầu, mà dọc theo sơn thể là một dốc cỏ thật dài, thoạt nhìn có vẻ hơi dốc, hơn bốn mươi lăm độ, đúng là cái độ dốc mà người ta có thể lăn xuống được. Phía dưới còn có một rừng cây, trông xanh tươi um tùm, Ninh Nghị nghe bên kia cất tiếng hát lên là biết kịch còn chưa diễn, vì thế chạy tới chú ý mảng dốc cỏ kia, dù sao hắn chủ yếu là dẫn Vân Trúc đến đây chơi.
Một tên gia đinh thấy bọn họ ở bên mép này, vội chạy ra nhắc rằng nơi này rất nguy hiểm, Ninh Nghị lại phất phất tay cho tên gia đinh kai đi tìm ít công cụ. Sau đó Phò mã Khang Hiền cũng đi tới:
- Tên tiểu tử cậu lại đang làm gì thế?
- Trần công tìm nơi rất tuyệt, lúc trước ông ta làm quan gì mà có thể mua được đỉnh núi đẹp thế này?
Ninh Nghị nhìn xung quanh, cười hỏi.
- Trần Lạc Nguyên chẳng qua chỉ làm Tri huyện, sau đều là nhàn rỗi, nhưng ông ta vốn lấy học vấn mà nổi tiếng, làm việc thì lại chẳng coi là xuất sắc, có làm quan gì thì cũng chỉ thế.
- Chậc!
Ninh Nghị giảm tiếng xuống,
- Ba năm thanh tri phủ, mười vạn tuyết hoa ngân à nha!
- Ha ha, tiểu tử này, lại lấy tâm của tiểu nhân đi đo lòng quân tử chứ! Trần gia vốn là đại địa chủ của Giang Ninh, tuy nay Tô gia cậu gia sản nhiều, nhưng nhà thương nhân chung quy như cây không có rễ, không thể so với ông ta được.
Ninh Nghị nhún vai, sau đó lại liếc sang một bên:
- Ta đang định trượt xuống từ nơi này.
- Hả?
Khang Hiền ngẩn ra.
- Tuy ở giữa có vài viên đá, nhưng ta đã chọn xong lộ tuyến rồi, không vấn đề gì! Nhưng loại vận động này không phù hợp với người già, thưa Khang phò mã gia, ngài chỉ có thể đứng nhìn thôi.
- Ha ha...
Khang Hiền cười rộ lên,
- Hồ nháo, Cậu vẫn còn hồ nháo như vậy! Hôm nay quần hiền tụ hội mà cậu không nghĩ gì đến chuyện phong nhã, lại muốn ở đó chơi mấy trò ngoan đồng, cậu tốt xấu gì cũng được người ta gọi là Giang Ninh đệ nhất tài tử, hôm nay học sinh kinh sư đến đây, cậu không sợ bị người cười sao.
- Có gì mà buồn cười chứ, đạp thanh vốn chính là đến vui chơi, nếu ở bờ sông thì ta còn muốn mang diều với ít thịt nướng đến cơ.
- Cũng đúng!
Khang Hiền ngẫm lại,
- Nhưng vận động thế này quá nguy hiểm, nếu mấy người muốn chơi thì ta nói ấy người biết, đợi lát đi lên trên núi là có một suối nước nóng ở đấy, cậu chơi trò nguy hiểm như vậy, Nhiếp cô nương người ta sao dám trượt xuống với cậu được.
Ông ta nói xong lại tươi cười đầy mặt. Vân Trúc hơi đỏ mặt lên.
Ninh Nghị ngẫm lại cũng thấy đúng. Chỉ chốc lát sau, gia đinh cầm hai tấm ván gỗ và hai cây thanh sắt tới, Ninh Nghị nhìn thanh sắt kia mới phát hiện là không thể dùng được, thứ này quá cứng, vạn nhất tuột khỏi tay đâm vào đất, đâm vào là sẽ xuyên thủng qua người. Nhưng hắn đã nghịch trò này không ít lần, lập tức cột ván gỗ vào giày để làm đồ trượt tuyết. Hắn ở bên này bận rộn, nhiều người bên này cũng không nhịn được mà nhìn sang bên này.
Lý Sư Sư, Khởi Lan, Chu Bang Ngạn, Tào Quan, Liễu Thanh Địch, những người này đều ít nhiều chú ý đến tình hình bên Ninh Nghị, nhưng phần lớn lại biết là hắn từ trước đến nay luôn có phần xa cách với mấy chuyện văn vẻ này. Loại cảm giác này thật kỳ quái, đám người Giang Ninh thì hy vọng có thể nhìn thấy thi từ kinh thế hãi tục, nhưng lại không hề hy vọng là Ninh Nghị xuất thủ.
Với mấy người đứng đầu giới văn nhân như Tào Quan hay Liễu Thanh Địch thì cảm giác này càng đậm, cho dù là ai trong bọn họ có lẽ đều phải thừa nhận, hiện tại ba chữ Ninh Lập Hằng kia bọn họ vẫn còn hơi kiêng kỵ. Những người giống như Tào Quan này bình thường thì sáng tác thi từ khá nhiều, có hay cũng có dở, thi thoảng lại được vài bài hay tuyệt vời, có khi thì thi tác bình thường, danh tiếng của bọn họ cũng là ở trong từng trận hội văn mà dần dần truyền ra.
Đương nhiên nếu bàn về tác phẩm tiêu biểu, cao nhất cũng chỉ có mấy bài như vậy. Mà Ninh Nghị ngày thường không tham dự hội văn, hắn chỉ là lấy ra vài bài thơ là lập tức nổi tiếng, này tuy là chút không theo quy tắc thông thường, nhưng không thể không thừa nhận là ba bài thơ của Ninh Nghị làm ra kia không phải là để thảo luận, mà vốn là để đá quán thôi. Xảo đoạt thiên công, thể hiện rõ tác phẩm xuất sắc truyền lại cho đời sau, cho dù là Minh nguyệt kỷ thời hữu hay Thanh ngọc án hay là Định phong ba, những câu chữ này được viết ra khiến người ta đọc mà xúc cảm mênh mông, nếu là hội văn tỷ thí thì đúng là một từ định cả giang sơn.
Nhưng nếu viết những câu chữ như thế ra, người ngoài sẽ không có gì để tả nữa, bọn họ sao còn dám hạ bút.
Lần trước từng nghe tin Khởi Lan cô nương mời Ninh Nghị làm thơ, đám người Tào Quan đều cảnh giác, tự nhủ là phải lấy ra trạng thái tốt nhất. Y cùng với Ninh Lập Hằng cũng không sai biệt trình độ là mấy, huống chi đối phương không phải lần nào cũng có thể viết ra những từ tác hay. Nhưng lần này đến đây, thấy đối phương không chút quan tâm kia là y không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại là căm tức.
Mà đám người Chu Bang Ngạn bên kia thì không hiểu là Ninh Nghị đang làm cái gì, lại thấy hắn cột ván gỗ lên giày rồi từ trên dốc cỏ kia trượt xuống, bên kia thì hô: "Oa oa oa...." vang lên, mới biết là hắn lại đang chơi mấy trò con nít, không khỏi dở khóc dở cười. Trượt xong một trận, Ninh Nghị mới leo lên, hắn vừa ngồi xuống dốc cỏ một lát thì mọi người thấy Khởi Lan ôm cầm đi đến, ngồi xuống nói gì đó với hắn, nói xong, Ninh Nghị có lẽ là lại hứng trí lên, lại lần nữa trượt xuống từ trên dốc cỏ.
Mọi người nhất thời bất đắc dĩ, rồi đột nhiên nghe được bên kia kêu lên một tiếng "a", Khởi Lan ôm cầm đứng ở trên dốc cỏ, sắc mặt hoảng sợ. Hai tên nam tử ăn mặc kiểu thư sinh bên cạnh cũng định từ trên dốc cỏ leo xuống, không rõ là đã xảy ra chuyện gì. Sau đó mọi người nghe được bên dưới hô lên:
- Không sao, không sao, tấm ván gỗ này thật không chắc gì cả...
Nhiều người quan tâm chạy tới, Ninh Nghị đang leo lên từ dưới kia, đại khái là lộn mấy vòng trên dốc cỏ nên trường bào hơi loạn, nhưng may là không bị thương, một tấm ván gỗ dài dưới chân hắn đã gãy. Lúc này đi lên, mọi người cười hỏi hắn có làm sao không. Trần Lạc Nguyên cũng đi sang bên này, biết thân phận của hắn nên quan tâm muốn cho hắn xuống thôn trang phía dưới đổi bộ quần áo, thực ra thì áo choàng vẫn còn sạch sẽ nên hắn khéo léo từ chối.
Lúc bấy giờ đám người kia vốn là mời Tần Thiệu Hòa làm thơ, Tần Thiệu Hòa cũng nguyện viết một thủ, lúc này cười nói:
- Nếu nói đến thi từ thì đó không phải thế mạnh của ta, người viết hay hơn ta nơi nào cũng có, ví như Lập Hằng, rất lợi hại đấy. Chúng ta ở bên kia làm thơ, hắn lại ở chỗ này nhào lộn, thật là phá hỏng hết phong cảnh, chi bằng phạt ba thủ thơ, mọi người thấy thế nào?
Ninh Nghị phủi bụi đất trên người, cười nói:
- Ta mới ngã một cái, ngài đã bảo ta viết thơ, vè thì có được không?
Vân Trúc đứng bên tinh mắt thấy quần áo của Ninh Nghị hơi tuột ra, góc áo lại rách một mảnh nhỏ, vội chỉ cho hắn, Ninh Nghị nhíu mày sửa sang lại một phen.
Tần Thiệu Hòa thấy hắn thật sự có chuyện thì cười ha ha, tha cho hắn. Một lát trôi qua, chợt nghe có người nói:
- Nghe nói Lập Hằng và Sư Sư cô nương quen biết từ tấm bé?
Vừa rồi muốn xem Ninh Nghị có gặp chuyện không may hay không, mọi người xung quanh đều đã tụ tập đến nơi này. Đám người Lý Sư Sư, Chu Bang Ngạn cũng cùng mọi người đi sang, lúc này đang cười cười nói nói thì nghe người nọ nói vậy, Sư Sư ngẩn ra, sau đó cười liếc Ninh Nghị một cái, Ninh Nghị cũng hơi nhíu mày lại, lại nghe có người hỏi:
- Lại có chuyện này sao?
Tin này khiến ọi người rất là bất ngờ, hơi ồ lên, có khó chịu, có hâm mộ, cũng có ghen tị.
Kỳ thật trong khoảng thời gian vừa rồi, đám học sinh Giang Ninh chưa chắc đã không có ai sinh ra hảo cảm với Lý Sư Sư, dù sao thì quầng sáng của hoa khôi thật sự quá hấp dẫn người. Lý Sư Sư xinh đẹp, cũng khá thân thiện, lúc trước mọi người làm thơ thì nàng cũng ở bên cạnh, dù không có tự mình đàn hát cho ai nhưng người ta viết xong sẽ bình luận một phen, cũng nói cả lời hay nữa.
Những người ở Giang Ninh này phần lớn là đã có cô nương mà mình ngưỡng mộ trong lòng, nhưng hôm nay Đệ nhất danh hoa ở kinh thành tới đây, nếu được nàng ấy ưu ái thì đó lại là chuyện rất có mặt mũi. Chẳng có ai lại hứng thú nghe chuyện cô nương mà mình thích có mối quan hệ sâu xa cỡ nào với kẻ khác, đám người Chu Bang Ngạn giờ đây cũng thấy hơi khó chịu trong lòng.
Chuyện này lại là do Vu Hòa Trung phát tán ra ngoài, gã nhìn đám Chu Bang Ngạn là thấy khó chịu, cũng tự biết bản lĩnh thi từ của mình có hạn, mà lần này lại liên quan đến danh dự của Sư Sư, gã không hy vọng là sẽ làm hỏng, nghe tin Tiểu Ninh chính là Ninh Lập Hằng rồi, gã ngơ ngẩn một lúc rồi sau đó lại nảy ra ý hay.
Không cho đám Chu Bang Ngạn kia khoe mẽ cho Sư Sư, chẳng bằng để Lập Hằng át hết tất cả bọn họ, dù sao đều là người quen cũ, gã nghĩ rằng Lập Hằng cũng sẽ giúp thôi. Vì thế mới vừa rồi, Vu Hòa Trung hỏi thăm tin tức Ninh Lập Hằng rồi lại ra vẻ vô tình nói chuyện xưa giữa Sư Sư và Ninh Nghị, lăng xê một phen, lúc này liền khiến hai người Ninh, Lý trở thành tiêu điểm trong đám đông kia.
- Lập Hằng...
Lý Sư Sư nghĩ nghĩ rồi cúi đầu cười nói:
- Quả thật có quen biết với thiếp thân! Lúc trước Sư Sư theo Lý ma ma học đàn ở Giang Ninh này vừa vặn ở cửa Tam Liên hạng, mà nhà Lập Hằng cũng ở tại Tam Liên hạng, vì thế khi đúng là có quen biết, chỉ là không biết Tiểu Ninh ngày đó đã trở thành Ninh công tử ngày nay, cũng là hôm nay gặp mặt mới có thể xác nhận.
- Thật sự có chuyện này sao? Chắc là nhiều năm rồi nhỉ?
Có người cảm thấy hứng thú hỏi. Ninh Nghị gật gật đầu:
- Quả thật... đúng là như vậy.
Mọi người lại xôn xao lên. Liễu Thanh Địch đứng ở giữa đám người kia, vốn rất khó chịu nhưng lúc này lại hơi nheo mắt lại, nhìn Lý Sư Sư rồi lại quay sang nhìn Nguyên Cẩm Nhi bên kia, nghĩ tới một chuyện rồi lại cười lên.
- Thanh mai trúc mã, vô tư từ bé. Ngày đó Lập Hằng chắc là không ngờ rằng tiểu cô nương khi đó sẽ trở thành Sư Sư cô nương hôm nay, nổi danh khắp kinh thành! Sư Sư cô nương lúc trước chắc chưa từng ngờ Ninh huynh hôm nay lại tiếng tăm nổi khắp Giang Ninh, trở thành Đệ nhất tài tử mà mọi người tôn xưng. Tài hoa và dung mạo của Ninh huynh và Sư Sư cô nương đều là tuyển chọn, đúng như lời của Phật môn vậy, đây chính là duyên phận. Theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ, lúc này hai vị chắc hẳn có rất nhiều cảm xúc, nếu muốn hội văn ngày hôm nay trở thành một đoạn giai thoại, chi bằng để Lập Hằng làm một thủ thơ phú cho Sư Sư cô nương, để Sư Sư cô nương xướng lên, không biết mọi người cảm thấy thế nào?
Buổi sáng y mới cãi nhau với Vân Trúc và Cẩm Nhi, lúc này có thể xem như tình địch đỏ mắt gặp nhau, thể hiện rõ là chẳng có ý tốt gì.
Ninh Nghị như cười như không nhìn y, Liễu Thanh Địch nhìn lại không hề khoan nhượng. Cẩm Nhi ở phía sau thì khinh thường bĩu môi, tên Liễu Thanh Địch này quá ngây thơ rồi, nếu nàng thật sự thích Ninh Nghị, với tài hoa của mình hắn có thể dễ dàng khiến mọi người cảm phục, khiến hoa khôi ái mộ, khó tránh khỏi sẽ có khúc mắc, lúc này chỉ sợ sẽ khiến Vân Trúc tỷ không vui thôi, nhưng cũng được, mình có thể thừa dịp chen vào, cướp lấy trái tim của Vân Trúc tỷ.
Nếu lúc này Ninh Nghị mà thực sự lấy ra tác phẩm xuất sắc truyền lại đời sau, khiến Lý Sư Sư cảm phục tại chỗ, khiến một mình hắn nổi bật, Tào Quan sẽ không thích, đám người Chu Bang Ngạn cũng không vui vẻ gì. Nhưng trong đám người ở đây lại có nhiều người không liên quan đến lợi ích bản thân gì, nên họ lại hận không thể khiến chuyện này càng náo lớn càng tốt, dù mình không được làm nhân vật chính nhưng làm kẻ tham dự cũng được thơm lây.
Liễu Thanh Địch vừa nói xong, nhất thời đã có kẻ hưởng ứng, Khang Hiền cũng chen một chân vào:
- Lão hủ cảm thấy chuyện này rất thú vị!
Mà bên Tần Thiệu Khiêm kia lại không ngừng ồn ào hô lên:
- Vợ chồng son, thanh mai trúc mã, phải viết, nhất định phải viết!
Ngay cả tên Tư Tiểu Hổ vốn ngại ngùng kia cũng gật đầu:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Gã là quân nhân nên vẫn luôn hướng tới những buổi tụ hội của văn nhân này, ước ao có thể một lần chứng kiến chuyện tài hoa phong lưu kia.
Lý Sư Sư chớp chớp mắt, sắc mặt đỏ cả lên, cũng không nói lời nào thành ra lại vừa đúng để sắm vai của mình.
Ninh Nghị liếc mắt quét qua mọi người một vòng, Vân Trúc ở sau lưng hắn nên không nhìn thấy, im lặng một lúc lâu, hắn cuối cùng cũng gật đầu, mở miệng.
- ... Được rồi!
Ninh Nghị nghĩ nghĩ, sau đó trực tiếp đi tới một tủ sách đặt cách đó không xa, rút giấy, mài mực nước,
- Một bài vè thôi, mọi người chớ cười.
Nhìn vẻ mặt của hắn lúc này, đương nhiên không phải là viết vè. Mọi người vây đằng trước bàn đọc sách kia, có người thì cười, có người lại yên lặng lại, những người đứng rải rác trên bãi cỏ cũng đi lại đây.
Đám Tào Quan, Chu Bang Ngạn cau mày, yên tĩnh nhìn, chuyến văn hội lần này vừa mới bắt đầu, nhưng nếu giờ đã xuất hiện tác phẩm xuất sắc gì thì chỉ sợ tiếp sau sẽ trở nên vô vị, hào quang của mọi người đều bị bài thơ đó bao phủ mất. Mà Lý Sư Sư thì khẽ mỉm cười đứng ở bên cạnh, chỉ là trong ánh mắt lại có vài phần chờ mong, thi tác này có liên quan đến nàng nên nàng thực sự muốn nhìn xem vị bạn cũ được xưng là Giang Ninh đệ nhất tài tử này có thể viết ra thi từ gì.
Đầu bút lông hạ xuống, chữ vẫn rất đẹp, mà... đây cũng không phải là một bài vè. Mọi người dần từ mỉm cười mà trở nên trầm mặc, dường như khó có thể hiểu nổi, trở nên nghi hoặc, sau đó là dần cổ quái...
Trên tờ giấy kia có tất cả tám câu... "Hữu nhân tại cao lâu, hữu nhân tại thâm câu. Hữu nhân quang vạn trượng, hữu nhân nhất thân tú, Thế nhân thiên vạn chủng, phù vân mạc khứ cầu, Tư nhân nhược thải hồng, ngộ thượng phương tri hữu."
Dịch thơ: Có người ở cao lầu, có người ở mương sâu. Kẻ sáng chói hào quang, kẻ lu mờ ảm đạm. Thế gian ngàn vạn loại, cớ gì cầu mây bay? Nếu muốn tỏ lòng ai, cứ gặp rồi ắt biết.
Đây là... thơ gì đây?
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 192: Đẩy Tay
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com- Đây là thơ gì?
- Không hợp quy tắc mà...
- Đạo lý đúng là rất đơn giản, bài Kê trong kinh Phật sao?
- Phật kê cũng không có thế này...
Chờ mong quá lớn thường sẽ sinh ra sai lệch quá lớn. Sau khi Ninh Nghị viết lên giấy tám câu thơ kia, tiếng bàn luận xôn xao không ức chế được vang lên từ phía sau, cũng có người ở phía ngoài không nhìn thấy thì nghi hoặc hỏi người phía trước nội dung là gì.
Kỳ thật câu cú, đạo lý đều rất đơn giản, để ở thời đại này, không dùng điển cố uyên thâm, không hề làm ra vẻ huyền bí gì, ai đọc cũng có thể hiểu được, bi kịch chính là nó thậm chí còn không gieo vần, mọi người thấy thì đều thay đổi sắc mặt, nhất thời chẳng biết nên định nghĩa tám câu thơ này thế nào cho thỏa đáng.
Trong khoảng thời gian ngắn, lại không ai đưa ra nghi ngờ gì. Đây dù sao cũng là thứ mà Ninh Nghị đã viết ra, nó không hài hước như vè, đúng thật là từa tựa với Phật kê, nói về một đạo lý thoạt nhìn rất không tệ. Nhưng nó đương nhiên không phải là Phật kệ.
Một lát sau, Liễu Thanh Địch nhìn Ninh Nghị, nhíu mày hỏi:
- Đây chính là... thứ Ninh huynh viết ra?
Ninh Nghị cúi đầu nhìn tám câu thơ kia rồi cứ thế gật đầu, sau đó lại nhìn Liễu Thanh Địch, cười nói:
- Dường như Liễu huynh cảm thấy... đây không tính là thơ?
- Thoạt nhìn, nó rất thông tục dễ hiểu, nhưng vài câu mà Ninh huynh viết này lại không gieo vần, đương nhiên không thể tính là thơ rồi. Hôm nay văn hội chính là...
- Chậc!
Liễu Thanh Địch còn chưa nói xong, Ninh Nghị đã nhún vai, cười nói:
- Không tính thì không tính.
- Vậy... tính là cái gì?
- Thơ cũng được, từ cũng tốt, tóm lại thứ viết trên giấy chính là bốn mươi chữ này, tại hạ nay dạy học ở tư thục, đám học sinh bất kể là viết thế nào, gieo vần hay không thì cuối cùng vẫn là viết ra này nọ, Liễu huynh cứ cho đây là một bài thơ rác không hề gieo vần đi nhé, ha ha...
Lời này của Ninh Nghị hơi vô lại, nhưng trong khoảng thời gian ngắn này mọi người đúng là không tìm được lý do để phê phá hắn một phen. Hiện tại không phải khoa cử, cũng không phải tỷ thí, không phân chia cao thấp, nếu hắn có thể viết ra kiệt tác, mọi người có lẽ là thán phục một phen, nhưng hắn lại thuận tay viết ra một bài thế này, nhất thời không nói được là hắn làm nhục văn nhã.
Dẫu sao thì dù là đại văn hào cũng sẽ không thể thuận miệng nói ra văn hay được, ở giữa một đám bằng hữu, ngươi chỉ đùa một chút, viết hai ba bài vè cũng không phải là chuyện quá đáng gì. Lúc trước không khí thoải mái, Liễu Thanh Địch không có chân chính bày xong cục, lúc này cau mày không biết nên nói thế nào.
Đám Tào Quan thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau đó lại nghĩ đến một chuyện:
- Thơ này của Ninh huynh, không biết là nên hiểu như thế nào? Ninh Nghị cười:
- Ta tiện tay viết xuống thôi, mọi người cứ tự nhiên là tốt rồi.
Lý Sư Sư đứng ở một bên đọc bài thơ kia, nhíu mày nghĩ chuyện này, sắc mặt thi thoảng lại đỏ bừng lên, sau đó biểu hiện lại không giống là đang thẹn thùng. Nàng liếc Ninh Nghị một cái với ánh mắt hơi hoài nghi, sau đó lại cúi đầu xuống, người bên ngoài không biết là nàng đang suy nghĩ gì.
Bên cạnh Chu Bang Ngạn, Phương Văn Dương và Đường Duy Diên thì đang xì xào bàn tán gì đó, vẻ mặt cổ quái, lúc thì nhíu mày, lúc lại lộ vẻ chế giễu. Những người cùng Lý Sư Sư đến từ kinh thành này không biết rõ về Ninh Nghị lắm, lúc này chính là lần đầu tiên hiểu con người này, dù sao cũng không phải lúc nào cũng có thể đọc được tác phẩm truyền đời sau của người ta, cảm xúc vẫn rất bình tĩnh. Đám Tào Quan, Liễu Thanh Địch thì hiểu biết hơn bọn họ một chút, nhưng lại mang theo tâm tình thiệt hơn nên với hành vi này của Ninh Nghị thì chỉ cho là hắn đang đùa giỡn mà thôi. Nhưng Khởi Lan xen lẫn trong đám người kia vốn thích thi từ của Ninh Nghị, cũng hỏi thăm rất nhiều về hắn nên lúc này hơi thất vọng.
Bộc Dương Dật cũng đã đến gần, y nhìn bài thơ kia, nghĩ một chút rồi lại nở nụ cười. Khởi Lan liền quay đầu nhìn y.
- Công tử cười gì vậy?
- Nàng cảm thấy thi tác kia như thế nào?
- A... Múa bút thành văn, thông tục dễ hiểu, không hẳn là vè, cũng có thể gọi là thi tác, lại không gieo vần, nhưng đọc xong lại khiến người ta cảm thấy rất có lý... Ninh công tử không câu nệ tiểu tiết, có thể là bỗng dưng muốn vui đùa, có lẽ là chỉ có tính tình phong lưu không kiềm chế được này mới có thể viết ra được những tác phẩm kinh tài tuyệt diễm nha Thanh ngọc án kia.
Bộc Dương Dật nhìn nàng, đợi nàng nói xong mới cười rộ lên, khẽ nói:
- Thập Bộ Nhất Toán, đúng là danh bất hư truyền! Hắn làm việc luôn không có khói lửa như vậy, nếu hắn là đối thủ của ta, ta đúng là có điểm sợ hắn.
- Ồ? Sao công tử lại nghĩ đến việc kinh thương rồi?
- Thế nhân thiên vạn chủng, phù vân mạc khứ cầu, tư nhân nhã thải hồng, ngộ thượng phương tri hữu... Vài ngày trước ta từng nhờ hắn tả từ cho nàng, tiếc là hắn với Lý Sư Sư kia có chút sâu xa nên việc này không tiện nhờ hắn giúp, đành phải bỏ qua. Lúc này hắn đương nhiên cũng không nên đi giúp Lý Sư Sư, nhưng vừa rồi mọi người đều nói, từ chối nhiều thì cũng không nên. Hắn viết ra loại thơ này coi như là không giúp ai cả, hơn nữa bài thơ múa bút thành văn này kỳ thật không ảnh hưởng mấy tới tài danh của hắn. Mà điều quan trọng nhất là, Khởi Lan nàng thử nói xem bài thơ này nên hiểu như thế nào?
- Hiểu như thế nào ư...
Khởi Lan suy nghĩ một lúc,
- Vừa rồi mọi người bảo hắn làm thơ cho Lý cô nương, bài thơ này...
- Hiểu không được, lại hiểu thế nào cũng được.
Bộc Dương Dật khẽ tiếp lời,
- Những người này vây quanh Lý cô nương, nếu ở phía Lý cô nương thì sẽ rất dễ hiểu, thực sự đơn giản, câu kết là "Tư nhân nhã thải hồng, ngộ thượng phương tri hữu", từ đây có thể nói là mãi đến khi gặp được Sư Sư cô nương mới biết được nhân gian nghìn vạn thế nhưng lại thực sự có người giống như cầu vồng. Nhưng nếu là ở trong lòng người khác, nàng xem đám Chu Bang Ngạn kìa, mấy kẻ vây quanh Sư Sư cô nương, từ kinh thành theo tới đây, nhưng thế nhân trăm ngàn loại, mây bay rồi chớ có đi tìm... Vừa rồi có người nói hắn và Lý cô nương có mối quan hệ không tệ, mấy người thân mật kia đương nhiên là không thích thú gì, bài thơ này vừa độ lượng lại vừa là khuyên nhủ, nếu bọn họn có ghen tị trong lòng thì hai câu kia đúng là tả thứ bọn họ nghĩ, sẽ không thể không suy nghĩ.
- Nói như vậy, Ninh công tử...
- Ứng tình, ứng cảnh, ai xem đều có ý nghĩ riêng, không thể nổi danh nhưng lại có lợi, thậm chí Nguyên cô nương ở bên cạnh hắn kia cũng sẽ không vì chuyện này mà ghen tuông. Lúc nãy chỉ trong một lát ngắn ngủi, hắn đã có thể nghĩ ra cách ứng đối này, thậm chí còn viết ra câu thơ không mặn không nhạt kia, tất nhiên là đáng để bội phục.
Khởi Lan suy nghĩ thật kỹ:
- Bộc Dương công tử ở thương trường lâu quá rồi nên gặp chuyện gì cũng phải nghĩ theo phía đó, thiếp thân vẫn cảm thấy Ninh công tử chỉ là một vị văn sĩ tao nhã, lại không câu nệ tiểu tiết thôi.
Bộc Dương Dật cười ha ha, cũng không để ý. Bài thơ này hệt như một tay Thái cực quyền khéo léo, tuy có vẻ lộn xộn đấy nhưng nhất thời lại khiến cho không ai có thể mở miệng. Dù sao lúc này mới bắt đầu đạp thanh được một lúc, tất cả mọi người đều đang thêm nhiệt và cười nói, khó có ai lại lập tức nhảy ra khiêu khích giương cung bạt kiếm làm gì cả.
Mọi người nói vài câu với bài thơ này rồi bắt đầu chú ý những tác phẩm của người khác, có suy nghĩ thì cũng tạm thời để ở trong lòng.
Sau đó mọi người cười cười cười nói nói, khi có người đề nghị lấy Kim Lăng làm đề để tả thơ, Trần Lạc Nguyên lại lấy một bức họa cuộn tròn bản gốc của Ngô Đạo Tử thời Đường làm phần thưởng, không khí lập tức sôi trào, lại có thêm vài trận biểu diễn nữa. Khi đám Khởi Lan nhớ tới Ninh Nghị thì hắn và hai người Nhiếp, Nguyên kia đã không biết đi đâu rồi.
- Oa, đúng là có ôn tuyền thật!
Một giọng nói vui mừng vang lên trong rừng cây, sau đó là tiếng bọt nước vang lên. Một dòng suối chảy theo khe hở ở giữa rừng cây, tới một vùng đất trống thì đúng là một ôn tuyền không lớn cho lắm. Nước chảy từ trên xuống, đến đây thì nhiệt độ đã không còn nóng mấy, xuống chút nữa thì vì dòng nước chảy chầm chậm mà lại giao nhau với một dòng suối khác nên đã không còn nóng là bao.
Nếu Khang Hiền không nhắc nhở, e là mọi người còn không biết bên trên có một nơi như vậy. Ba người Ninh Nghị, Vân Trúc và Cẩm Nhi rửa tay trong suối, gió từ trên đỉnh cây thổi qua, mặt trời sắp mọc lên đỉnh đầu, thật ấm áp.
- Tư nhân nhã thải hồng, ngộ thượng phương tri hữu.
Cẩm Nhi nhớ kỹ hai câu thơ này, chụm tay múc nước suối lên hắt sang phía Vân Trúc, cách hơi xa, Vân Trúc cười tránh đi:
- Đừng nghịch, giờ ướt quần áo thì làm sao?
Cẩm Nhi liền lè lưỡi.
- Nơi này thật sự là không tồi ạ.
Ninh Nghị đứng ở đằng kia, cảm thán một câu rồi lại nói:
- Ta đi xung quanh xem chút.
Cẩm Nhi đã ngồi xuống cạnh bờ suối:
- Ta không đi, ta muốn nghỉ một lát.
Nàng vốn là muốn Vân Trúc tỷ cũng nghỉ lại chỗ này cùng nàng, nhưng trong ba người, Vân Trúc không tỏ thái độ gì, chỉ cười đi cùng với Ninh Nghị.
Cẩm Nhi thò tay khuấy khuấy dòng nước, nhìn bóng dáng hai người biến mất mới cong môi lên nói:
- Cẩu nam nữ! Gian phu!
Sau đó lại lén lút nhìn xung quanh, không có bóng người, nàng bèn cẩn thận cởi tất, kéo ống quần lên rồi bỏ đôi chân trần nhỏ bé trắng nõn nà dưới ánh mặt trời kia vào trong ôn tuyền. Một lát sau, nàng híp mắt lại, trông khá hưởng thụ như một chú cún con.
- Lập Hằng rất thích nơi này sao?
Bên kia, Ninh Nghị và Vân Trúc dạo bước trong rừng, ánh nắng ở giữa tán cây loang lổ chiếu xuống, rừng xanh yên tĩnh, nên lời của nàng cũng có vẻ nhẹ nhàng.
- Cảm thấy rất không tệ, có ôn tuyền, có rừng cây, muội thấy thế nào?
- Muội... cảm thấy quá cao, mùa đông gió thật to.
- Bờ sông cũng thế?
- Ừ, đừng nói là mùa đông, mùa thu cũng chẳng dám ra ngoài viết gì cả, giấy đều bị thổi bay hết, như lần trước ở trên sân phơi kia ấy, thành ra luống cuống hết cả chân tay.
Nàng là nói đến chuyện mùa thu năm ngoái, ngày đó Ninh Nghị cũng có mặt. Lúc đó bên bờ sông gió lớn, nàng đặt mấy tờ giấy ở bên ngoài, kết quả là gió thổi bay đầy trời, khá chật vật. Lúc này nhắc đến, hai người nhịn không được mà bật cười. Cứ như vậy đi dạo một vòng xung quanh rồi dựa theo ấn tượng đi trở về, Vân Trúc nhìn quần áo của Ninh Nghị, nói:
- Lập Hằng, huynh đến phía trước ngồi một lát đi.
- Ừ?
- Quần áo bị rách kìa.
Đó là chỗ bị rách khi trượt cỏ lúc nãy, lúc ấy chỉ là một cái lỗ nho nhỏ, bất tri bất giác đã to ra. Ninh Nghị nở nụ cười, đến ngồi xuống một tảng đá bên một gốc cây ở phía trước. Nơi này ánh sáng mặt trời không bị che lấp, mà chiếu xuống khiến không gian tràn đầy màu vàng ấm áp. Vân Trúc gập gối ngồi trên cỏ ở cạnh hắn, lấy một bọc nhỏ từ trong lòng ra, trong bọc đó là châm tuyến.
Ninh Nghị nhìn vài lần:
- Lúc giả nam tử lại còn mang theo châm tuyến ở trên người, đúng là không chuyên nghiệp gì cả.
- Nào có.
Vân Trúc nói:
- Vốn là không mang, nhưng lúc nãy thấy áo huynh rách nên muội nhờ gia đinh của Trần gia lấy cho.
Nàng nói xong thì lấy sợi chỉ để lên chóp lưỡi liếm liếm rồi sau đó xỏ vào kim, trong rừng chỉ có hai người bọn họ, tĩnh lặng và bình yên, ở trong ánh nắng mặt trời ấm áp kia đã tạo thành một bức tranh duy mỹ.
Một người ngâm ôn tuyền cũng nhàm chán, huống chi lại chẳng thể thật sự cởi quần áo vào ngâm, ở bên bờ suối, Nguyên Cẩm Nhi quay đầu nhìn nhìn rồi rụt chân ra khỏi nước, bỗng cảm thấy cô độc như bị bỏ rơi.
Từ rất xa, dường như tiếng ca của Lý Sư Sư theo gió núi truyền tới, du dương mà đẹp đẽ. Nàng mặc tất rồi đi vào trong rừng...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 193: Tịch Mịch Sa Châu Lãnh (1)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com- Điều phong bố noãn, phi vụ lộng tinh, trì đường biến mãn xuân sắc...
Dịch thơ: Gió ấm miên man, thổi sương cho trời sáng, mặt nước hồ xuân sắc tràn lan...
Ý xuân ấm áp, giọng ca du dương, người đang đánh đàn ca hát trên bãi cỏ kia chính là Lý Sư Sư, giai điệu mà nàng đang hát là "Ứng thiên trường". Cô gái ấy lướt mười ngón tay trên dây đàn, cúi đầu nhập thần vào trong lời ca tiếng hát của mình chứ không có mỉm cười nhìn xuống người xem như những người biểu diễn bình thường khác, bởi vì những câu này Chu Bang Ngạn vừa ngâm ra, nàng cũng tinh tế thể hội, nhưng vì lúc này nàng nhập tâm biểu diễn nên đã khiến cho nàng như được phủ thêm một tầng thần thái vong ngã.
Lúc này Chu Bang Ngạn cũng đứng giữa đám người ở cạnh, nghe giọng hát du dương kia nhưng lại chẳng hề nhìn Lý Sư Sư mà nhìn cánh rừng bên kia, dường như đang đắm chìm trong hồi ức xưa kia. Vừa rồi khi cười nói với mọi người, ông ta cũng rất hài lòng làm ra được bài từ này.
(Từ, còn được gọi là trường đoản cú, một thể loại văn vần thời Đường Tống ở Trung Quốc)
- ... Chính thị dạ đường vô nguyệt, thẩm thẩm ám hàn thực. Lương gian yến, tiền xã khách. Tự tiếu ngã, bế môn sầu tịch... Loạn hoa quá, cách viện vân hương, mãn địa lang tạ...
Dịch thơ: Chính là đương đêm phòng không trăng rọi, dập dờn ý lạnh phủ qua. Yến đậu xà nhà, là khách từ năm cũ. Tựa như đang cười ta, sao ru rú trong phòng một mình quạnh quẽ... Phấp phới hoa bay, là cửu lý hương nhà sát vách, rải rác trước sân nhà ta...
Đây không hẳn là một bài hoàn toàn hợp với không khí vui mừng. Sở trường của Chu Bang Ngạn là về tịch vật ngôn tình, bên trong thơ từ luôn có nhiều nỗi cảm khái sầu tư, vừa rồi chủ đề mà mọi người đàm luận đến vốn là chuyện ông làm quan lúc ở kinh thành, nhưng lúc này ông ta đã bị bãi quan, sau đó lại nói về những đề tài khác, theo người khác cảm khái vài câu, lại có hứng thú làm một bài từ. Đầu tiên là viết hai câu trước, những câu sau cũng dần dần ra theo.
Bài này viết về tình cảnh mấy hôm giữa tiết Hàn thực kia, câu "Chính thị dạ đường vô nguyệt, thẩm thẩm ám hàn thực" cũng là dùng lời của Bạch Cư Dị trong bài thơ "Đêm Hàn thực": "Vô nguyệt vô đăng hàn thực dạ, dạ thâm do lập ám hoa tiền".
Tả thơ luôn dùng văn của tiền nhân để dẫn phát, mở rộng cảm xúc của mình, đây chính là đặc điểm thơ của Chu Bang Ngạn. Hát xong nửa trên, Sư Sư hơi híp mắt lại rồi tiếp tục rủ rỉ hát nửa sau bài thơ ra.
Dịch : Đêm Hàn Thực không đèn không trăng, cô độc trước hoa suốt canh dài.
- ...Trường ký na hồi thì, giải cấu tương phùng, giao ngoại trú du bích. Hựu kiến hán cung truyện chúc, phi yên ngũ hầu trạch. Thanh thanh thảo, mê lộ mạch. Cường đái tửu, tế tầm tiền tích. Thị kiều viễn, liễu hạ nhân gia, do tự tương thức.
Dịch thơ: Nhớ mãi những ngày kia, tình cờ gặp gỡ, bên xe chốn ngoại thành. Lại thấy cung Hán đốt đèn, khói tỏa khắp năm gian. Cỏ xanh xanh, phủ khắp đường. Mang theo rượu, tế tìm dấu xưa. Thấy đầu cầu, liễu rũ nhà ai, như từng quen biết.
Nửa đầu của bài là viết về chuyện hôm nay, nửa sau lại là nhớ tới chuyện cũ, nửa đầu làm đệm, nửa sau thăng hoa, rất là ăn ý.
Câu "Hựu kiến hán cung truyện chúc, phi yên ngũ hầu trạch" là dùng bài "Hàn thực" của thi nhân Hàn Hoằng thời Đường: "Xuân thành vô xử bất phi hoa, hàn thực đông phong ngự liễu tà, nhật mộ hán cung truyện lạp chúc, khinh yên tán nhập ngũ hầu gia." Điển cố này được dùng rất hay, cả một bài này thật đúng là một kiệt tác hiếm có.
Dịch: Thành xuân nào chẳng có hoa bay, Liễu thắm tiết Hàn thoảng gió lay, Lửa thắp chiều buông cung Hán rực, Hầu dinh khói nhẹ khắp đâu đây. (Người dịch: Hải Đà - Nguồn: thi viện)
Tất nhiên là nếu Ninh Nghị ở đây, có khi sẽ cười vài tiếng, có lẽ lúc này đám Bộc Dương Dật đang lẫn vào trong đám người kia cũng đang cười rồi.
Vừa rồi Ninh Nghị viết câu "Thế nhân thiên vạn chủng, phù vân mạc khứ cầu" là nhằm vào Lý Sư Sư, có lẽ lúc này Chu Bang Ngạn cảm thấy nếu viết ra câu thơ ca ngợi Lý Sư Sư thì đúng là có vẻ nịnh nọt, vì vấn đề mặt mũi nên ông ta lại viết một bài thơ nhớ người cũ, khái quát lại thì là: "Ngày trước ông có một con nhóc thì làm sao làm sao..." để tỏ vẻ là mình không phải kẻ chết mê chết mệt Lý Sư Sư.
Đương nhiên cho dù những câu thơ đó có dụng ý gì thì chỉ có vài người mới có thể nghĩ đến tâm tư mịt mờ đó, chung quy thì nó vẫn là một bài thơ hay. Bài này được viết ra liền vượt trội hơn tất cả những bài khác. Sư Sư hát xong còn tinh tế hồi tưởng lại rồi mới nhấc tay khỏi dây đàn, nữ nhi gia thường rất thích những tác phẩm kể về chuyện tình cảm luyến lưu ngày xưa như thế này. Những người còn lại cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nỗi lòng bị gợi lên khó có thể bình tĩnh lại được.
Chu Bang Ngạn tất nhiên là có chút tâm tư khi viết bài thơ này, nhưng phần lớn là bộc lộ cảm xúc trong lòng. Ông ta viết xong nửa sau bài thơ cũng thật sự là đang nhớ lại cố nhân ngày xưa, tâm trạng hơi buồn bã. Người ngoài ca ngợi, ông ta chỉ mỉm cười khiêm tốn dáp lại, nhưng trong buổi sáng hôm nay thì bài thơ này đã là tác phẩm tốt nhất.
Tào Quan cũng viết một bài, nhưng so với bài "Ứng thiên trường" này thì vẫn còn thua kém chút ít. Kinh thành đệ nhất tài tử đúng là danh bất hư truyền, trong lúc cười nói có người lại muốn tìm xem Ninh Nghị đang ở đâu, đương nhiên là không tìm thấy.
Một lúc sau, Chu Bang Ngạn tranh thủ lúc rỗi rãi liền cầm quạt đi tới cạnh rừng cây. Lúc này ông ta đã bị tình cảm xưa kia chiếm cứ trong lòng, tạm thời lại đang chiếm thế thượng phong với thắng bại chốn văn trường kia nên để mặc cho phiền muộn tràn ra, hệt như ta đã vô địch không mong muốn gì chỉ mong được thua một lần cho thỏa lòng.
Đi một lúc lại có người đi tới bên người:
- Chu đại ca thật thâm tình, tiểu muội rất cảm động!
Người đến đúng là Lý Sư Sư với khuôn mặt mang chút u sầu kia. Chu Bang Ngạn quay đầu lại nhìn nàng, lúc này bọn họ đã đi được một quãng xa xa, những bóng người bên kia đã bị cây cối che khuất:
- Sư Sư không ở bên đó sao?
Nàng tới đây với ta thế này sợ là không được tốt cho lắm.
- Không sao đâu, vừa rồi bọn họ cũng đã xong được một lúc, Sư Sư chỉ nói là sang đây nghỉ ngơi một chút... Chu đại ca, thị kiều viễn, liễu hạ nhân gia, do tự tướng thức. Không biết vị cô nương đó là ai?
- Ha ha, Sư Sư thông minh như thế đương nhiên là biết vì lời thơ mới khiến ưu sầu, dù sao có một số chuyện không nghĩ mới là tốt. Chỉ là một cô gái mới gặp mặt một lần, sao có thể coi là quen biết.
- Dù thế nào thì bài thơ này của Chu đại ca chắc chắn là sẽ đứng đầu trong hội văn lần này rồi. Chỉ là bài này được làm ra hơi sớm, vẫn còn nửa ngày nữa, sợ là người bên ngoài không thể xuất thủ được nữa.
- Sư Sư nói đùa rồi.
Chu Bang Ngạn cười lắc đầu, nhưng trong ánh mắt kia lại hiện lên vài phần kiêu ngạo, sau đó nói:
- Không phải là vị bạn cũ mà Sư Sư quen biết kia còn chưa ra tay sao, không biết đã đi nơi nào rồi.
Sư Sư khẽ cúi đầu:
- Tiểu Ninh làm thơ cũng hay, nhưng bài của Chu đại ca này cả lời văn lẫn ý cảnh đều đã đạt tới đỉnh cao, ba bài thơ kia của Tiểu Ninh mà so với bài này của Chu đại ca thì đúng là vẫn còn kém. Hơn nữa mấy năm nay Tiểu Ninh chỉ viết được ba bài, chắc hẳn là huynh ấy thích trau chuốt, không phải lúc nào cũng có thể làm ra được thơ hay.
Lời này đã đặt tác phẩm của Chu Bang Ngạn và ba bài thơ của Ninh Nghị ngang hàng với nhau, kỳ thật Chu Bang Ngạn biết bài Ứng thiên trường này vẫn có chỗ thua kém ba bài kia, nhưng Lý Sư Sư tuy là ca tụng hơi quá nhưng thực tế cũng là khẳng định tài văn thơ của Ninh Nghị, dường như là nói "Có lẽ hắn kém ngươi".
Chu Bang Ngạn nghe xong cũng thấy lòng không được thoải mái cho lắm, thầm nghĩ rằng ta đây thuận miệng là có được kiệt tác, hắn vài năm mới làm được ba bài, cho dù có hay nhưng khó mà sánh với ta được, nhất thời lại rũ bỏ cái cảm giác phiền muộn kia mà nổi lên tâm tư so đấu, nghĩ lát nữa mà gặp tên Ninh Lập Hằng kia là phải so với hắn một trận xem sao.
Ngoài mặt thì ông ta vẫn mỉm cười, Sư Sư có thể bỏ lại những người khác đi theo ông ta đến đây, ông ta rất vui vẻ, hai người vừa trò chuyện vừa đi vào trong rừng cây.
Rừng này không sâu lắm, Chu Bang Ngạn và Lý Sư Sư đi tới thì Ninh Nghị đang ngồi trên một tảng đá, để Vân Trúc cầm kim chỉ khâu vá vết rách trên quần áo cho hắn. Hai người đắm chìm trong ánh nắng mặt trời ấm áp, nói chuyện với nhau.
Ở chung lâu như vậy sẽ luôn có chung sở thích, hai người có không ít đề tài chung để nói, sinh hoạt hằng ngày hay những chuyện nhỏ bé vụn vặt. Bọn họ cũng thường có cơ hội ở chung cùng nhau, nhưng vì Cẩm Nhi luôn cố ý xen ngang nên lúc này không nhịn được mà lấy chuyện Cẩm Nhi không ở để cười đùa vài câu, nói sợ là lúc nữa nàng sẽ giương nanh múa vuốt đi tìm, sau còn nói tới thời tiết đẹp đẽ ngày hôm nay. Vân Trúc gập chân ngồi bên cạnh, vá thì không nhanh nhưng nàng rất hưởng thụ khoảng thời gian ở cùng nhau như thế này.
Hàn huyên một lúc, nàng mở miệng hỏi:
- Sau lập hạ là sẽ đi luôn?
Ninh Nghị sớm đã nói chuyện hắn sẽ cùng Tô Đàn Nhi đi thăm thú Tô Hàng cho Vân Trúc, lúc này đã sắp đến ngày, Vân Trúc không khỏi nghĩ trong lòng. Ninh Nghị im lặng một lát rồi mới gật đầu, nói:
- Vẫn chưa định ngày xuất phát, có lẽ là sẽ muộn hơn một chút.
Vân Trúc cười cười:
- Chỉ là muốn huynh đi sớm về sớm.
Một lát sau nàng lại bổ sung:
- Nếu huynh không về, có khi muội sẽ đuổi theo ấy chứ. Đến lúc đó muội cũng đến bên Hàng Châu kia mở cửa hàng.
- Không lâu như vậy đâu.
- Có khi Tô cô nương có thai, đường xá lại xa xôi nên không tiện về Giang Ninh dưỡng thai.
Vân Trúc nghĩ đến rất nhiều chuyện, lúc này lại nói đến chuyện có thể Tô Đàn Nhi sẽ mang thai. Ninh Nghị ngẫm nghĩ, rồi lại chẳng biết nên trả lời thế nào. Vân Trúc có tính tình dịu dàng, hắn hiểu rõ là đã cam chịu số phận rồi, nhưng ở trước mặt nàng lại nói về Tô Đàn Nhi, Ninh Nghị luôn cảm thấy mình thật không phúc hậu gì cả.
Vân Trúc nhìn vẻ mặt của hắn thì bật cười, sau lại ửng hồng hết khuôn mặt:
- Chi bằng, trước khi huynh đi, chúng ta... cái đó... à, cái đó...
Nàng nói hồi lâu nhưng sắc mặt lại càng đỏ lên, chẳng thể nói tiếp được nữa, sau đó cúi đầu buộc chỉ rồi cắn đứt. Ninh Nghị đương nhiên biết nàng đang nói về cái gì:
- Nhưng phải nghĩ cách né Cẩm Nhi mới được, cô nhóc đó như kẹo da trâu vậy, phải làm sao đó để có thể đẩy cô nàng đi thật lâu đây...
Vân Trúc đương nhiên là không tiện thảo luận với Ninh Nghị về "Phải làm sao để đuổi cái bóng đèn đi cho ta còn ăn luôn muội", nàng hơi nghiêng người tựa đầu và bả vai vào người Ninh Nghị. Lúc này Ninh Nghị ngồi cao hơn nàng, hắn giơ tay đặt lên vài nàng, sau đó khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng. Gò má kia hơi nóng lên, Vân Trúc híp mắt lại.
- Thật ra... Cẩm Nhi rất thích muội...
Ninh Nghị thở dài.
- Vâng!
- Giả dụ như ta đi lâu, lại có những người khác...
Ninh Nghị chậm rãi nói, còn chưa dứt lời thì Vân Trúc hơi di chuyển đầu mình, nhắm mắt lại rồi khẽ nói:
- Vân Trúc không phải hạng nữ tử lẳng lơ, nói tiếp thì có lẽ không thực sự vẻ vang cho lắm, nhưng những năm gần đây, muội gặp không hề ít nam tử, nhưng muội chỉ thích mình huynh, đã thích là sẽ không thay lòng đổi dạ. Những chuyện... lúc trước hay sau đều không quan hệ, cho dù ba năm hay năm năm đi chăng nữa, muội cũng chỉ thích mình huynh. Lập Hằng, muội không muốn vào cửa nhà họ Tô, chỉ muốn vào cửa nhà họ Ninh là được. Dù huynh có cưới muội hay không, sau này muội sinh con cho huynh cũng sẽ để nó mang họ Ninh...
Nàng không vì câu nói kia của Ninh Nghị mà biểu hiện quá mức kịch liệt, chỉ nhẹ nhàng dịu dàng nhưng vẫn luôn mang theo sự kiên trì cứng cỏi trước sau như một.
Ninh Nghị cười cười, giơ ngón tay vuốt ve bờ môi nàng, nàng cũng nở nụ cười:
- Ngứa!
- Xin lỗi, ta nói sai rồi.
- Muội không giận.
Vân Trúc ngồi ở đó, phút chốc lại cười nói:
- Nhưng vừa rồi huynh thật sự làm thơ cho vị Lý cô nương kia, người ta ghen tị
Nàng đương nhiên là nói đùa, Ninh Nghị cười rộ lên:
- Ha ha, bọn họ đều nói là đó là bài thơ rác.
- Rất hay mà, có vẻ giống với mấy ca từ của huynh thường ngày kia... Trường đình ngoại, cổ đạo biên, phương thảo bích liên thiên....
(Dịch: Ngoài trường đình, bên đường cổ, phủ cỏ thơm xanh biếc...)
Nàng khẽ ngâm vài câu. Hai người nói vài câu vụn vặt chứ không phải là chàng nói xong một câu thì thiếp lập tức nói một câu. Lúc này không khí khá thong thả, hai người cũng thản nhiên nói chuyện, nghĩ gì nói ấy. Nếu như đoạn đối thoại lúc trước là nói về không ít chuyện, thì lúc này đúng là những lời tâm tình giữa nam và nữ.
Trong bụi cây cách đó không xa, có hai bóng người đang định lặng lẽ lui đi, họ đúng là Chu Bang Ngạn và Lý Sư Sư vô tình đi đến nơi này, bọn họ nghe trong chốc lát nhưng chung quy là cảm thấy thật quá mất lịch sự. Hơn nữa vừa rồi nghe hắn thừa nhận đó là "thơ rác", Lý Sư Sư cũng để ý không ít ở trong lòng. Người ta dù sao cũng là hoa khôi kinh sư, hơn nữa còn là bạn cũ năm xưa, ngươi lại chẳng thèm nể mặt mà lại làm một bài "thơ rác" cho có lệ.
Hai người cứ như vậy lui được vài bước trong rừng cây loang lổ ánh sáng kia, vẫn nghe được tiếng cười tiu nghỉu của Ninh Nghị như là cảm động vì lời của cô gái kia. Một lát sau lại có mấy câu truyền tới, tiếng cũng không lớn mà lại chậm rãi, đại khái là vừa nghĩ vừa thuận miệng nói:
- Trăng khuyết... Quải sơ đồng... À, lậu đoạn nhân sơ tĩnh. . .
(Trăng sơ treo đỉnh ngô đồng, giọt khuya tí tách người lần lần thưa...)
Ồ, đây là câu thơ. Hai người theo bản năng dừng lại. Trước kia chưa từng nghe tới...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 194: Tịch Mịch Sa Châu Lãnh (2)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comGiữa rừng chỉ có tiếng thì thầm như đang trò chuyện, nào có nét trầmbống du dương như người đang xướng ngâm, dường như bởi vì đối phương nói với mình mà thuận miệng nói ra, thi thoảng còn cười đùa mấy tiếng,thành ra tưởng như đang chuyện trò vậy thôi. Nếu không có hai câu "Trăng sơ treo đỉnh ngô đồng, giọt khuya tí tách người lần lần thưa" khônggiống như cách thức trò chuyện thông thường, nhất thời Chu Bang Ngạn vàLý Sư Sư cũng khó xác định đây chính là những câu thơ từ được.
Haingười dừng lại đằng kia, nhìn nhau một chốc. Hiểu được câu này mới thấynét đối nhau thật là đẹp, vừa nghe đã biết đó là câu hay khó tìm, chỉ có điều không biết là thơ hay là từ đấy. Chi thấy dưới ánh nắng chiều bênấy, Vân Trúc tựa vào người Ninh Nghị, lẳng lặng lắng nghe.
Những năm kia nàng còn ở trong Kim Phong lâu, từng tiếp xúc với không ít văn nhân tài từ, những lúc cô độc nơi ấy, ngẫu nhiên cũng có người ngâm một hai khúc tình thi, mong đả động được lòng giai nhân. Chi có điều nàng không mặnnồng với chuyện bản thân, nên chưa bao giờ vì thế mà cảm động. Từ khiqua lại với Ninh Nghị, lúc hai người bên nhau đều không ràng không buộcchi, Ninh Nghị lúc thường cũng không tỏ ra bộ dáng đại tài từ, ngẫunhiên chi tụng mấy câu thơ méo mó, viết mấy ca từ chẳng giống ngô khoai, nhưng trong lòng nàng lại chấp nhận hắn, cũng chi vì thấy thú vị. Thựcra nàng biết tài học Ninh Nghị khá cao, chỉ có điều chuyện tài tử giainhân nghiêm túc đối thơ từ thì hai người mới chi lần đầu trải nghiệm.
Đến khi Ninh Nghị ngẫm ngẫm, rồi nói ra câu "Thùy kiến u nhân độc vãng lai, phiêu miểu cô hồng ảnh" nàng mới gật đầu, biết đây là một bài từ BặcToán Tử.
Dịch thơ: u nhân đi lại ngẩn ngơ, dáng như hồng hạc thẫn thờ lẻ loi.
Cách đó không xa, Lý Sư Sư nhìn Chu Bang Ngạn, rồi nhẹ giọng:
- Bặc Toán Tử...
Bài từ này quả thật trước đó chưa từng nghe qua, lúc này nghe có phần khónhận định, nhưng thoáng qua đoạn đầu đã cảm thấy hay. Ý cảnh tình mịch,nhưng thông qua giọng điệu vui vẻ của Ninh Nghị, nó đượm một nét ungdung, tựa như hắn đang kể chuyện vậy.
- Ha, kinh khởi khước hồi đầu, hữu hận vô nhân tỉnh. Giản tận hàn chi bất khẳng tê... Tịch mịch sa châu lãnh.
Dịch thơ: Người đi đầu ngoảnh u hoài, thế gian tịch mịch biết ai bạn cùng.Cành đơn lần lựa loanh quanh... Thôi làm dáng nhỏ bên cồn quạnh hiu.
Giữa lúc hai người còn đang ti mi nhớ lại và thướng thức, Ninh Nghị lại thốt lên hai đoạn cuối một cách tự nhiên lưu loát, chi đến câu "Giản tận hàn chi bất khẳng tê" hắn mới dừng lại một thoáng rồi mới đọc đến câusau. Vân Trúc suy tư một chốc, rồi hốc mắt hơi hơi đỏ, lại nâng bàn taymình úp lên bàn tay Ninh Nghị, xoa nhẹ hai bên má mình, một lát sau mớinhẹ giọng:
- Giản tận hàn chi bất khẳng tê... Tịch mịch sa châu lãnh. Lập Hằng, bài từ này, dành cho muội sao?
- Thích?
- Thích.
- Ta thì không thích cho lắm.
- Hi...
Hai người ti tê rúc rích, mà bên kia, cũng có hai người giờ này mới hiểuđược hoàn toàn cả bài từ ấy. Bặc Toán Tử, trên dưới hai đoạn tồng mớichi bốn mươi bốn chữ, nhưng dùng nơi đây cũng hoàn toàn phác thảo đượcmột ý cảnh vắng lặng cùng nhung nhớ. Với thông thường, làm bài tự khôngphải phân thắng bại bằng dài ngắn, song nếu câu dài hơn một chút, lạicàng phác họa được nhiều ý hơn. Nhưng ở đây chỉ được bốn mươi bốn chữ,từ "Khuyết nguyệt quải sơ đồng" cho đến "Tịch mịch sa châu lãnh", cơ hồmỗi câu đều chứa đựng ý cảnh phong phú vô cùng, hai đoạn trên dưới đốinhau một cách tinh tế, mà kết hợp nhau cũng thật là chặt chẽ.
Vừa rồi Ninh Nghị cơ hồ thuận miệng đã thốt ra bài từ như thế, bất kể từ sựtinh tế nơi bản thân từ ngữ, cho đến sự thăng hoa ý cảnh đương thì, nơiđâu cũng chứng minh cho công lực thơ từ gần như đạt mức đỉnh điểm củatác giả. Chu Bang Ngạn vừa mới cảm thấy bài ứng Thiên Trường kia đã làtác phấm mà người đời trong lúc nhất thời khó thể với tới, ông ta hữucảm mà phát ra, trong lòng vẫn đắc ý, nhưng bây giờ lại nghiềm ngẫm được bài
Bặc Toán Tử kia của Ninh Nghị, thật không biết nên có tâm tìnhra sao, chỉ đành dời mắt nhìn qua Lý Sư Sư, có điều lúc này Sư Sư cônương cũng đang thầm niệm trong lòng bài từ ấy, không có tâm trạng đểbận tâm tới chuyện gì cả.
Bên kia, Ninh Nghị và Vân Trúc lại nhỏgiọng thầm thì một hồi, mà bên này, hai người Chu Bang Ngạn và Lý Sư Sưlường lự, không biết nên ở hay đi, nhưng chưa quyết đnh được thì bên tai lại vang lên một tiếng ca nhẹ nhàng. Tuy Lý Sư Sư với Chu Bang Ngạnkhông quen thuộc với Vân Trúc, nhưng tất nhiên vẫn biết nàng là nữ, lúcnày nghe giai điệu vang lên, Lý Sư Sư mới biết cô gái này cũng có hiểubiết về âm luật, vốn dĩ Vân Trúc muốn xướng lên bài từ Bặc Toán Tử màNinh Nghị mới làm kia, nhưng mới ngâm nga được vài tiếng, giọng ca mềmmại ấy lại thốt câu Nỗi sầu nghìn vạn khó vơi...
Hát câu đầu tiên, Lý Sư Sư đã hiểu ý của Vân Trúc.
Thiên vạn hận, hận cực tại thiên nhai.
Sơn nguyệt bất tri tâm lý sự,
Thủy phong không lạc nhãn tiền hoa.
Dao duệ bích vân tà.
Sơ tẩy bãi, độc ỷ vọng giang lâu.
Quá tẫn thiên phàm giai bất thị,
Tà huy mạch mạch thủy du du,
Tràng đoạn bạch bình châu!"
Dịch thơ:
"Ngàn vạn hận, hận vì xa cách nơi chân trời. Núi trăng không hiểu chuyện lòng người, Phong thủy không lưu hoa trước mắt.
Chậm chạp áng mây nghiêng.
Rửa mặt xong, tựa lầu nhìn mặt sông bên dưới.
Ngàn cánh buồm qua đều phải đâu, Tà dương lấp lánh rọi làn nước, Đứt một ngóng Bằng Châu!"
Đây là bài Vọng Giang Nam của Ôn Đình Quân thời Vãn Đường, tả cảnh ngườithiếu phụ tựa lầu mong ngóng phu quân. Câu "Ngàn cánh buồm qua đều phảiđâu, tà dương lấp lánh rọi làn nước, đứt một ngóng Bằng Châu" kia hàmchứa ý cảnh nhung nhớ rất đẹp, là một trong những khúc ca mà nữ tử thanh lâu phải học, Lý Sư Sư cũng quen thuộc. Nhưng điều nàng không ngờ làchất giọng của cô gái trước mắt này mềm mại uyển chuyển không kém nàngnửa phân, thậm chí trong đó bộc lộ ra tình cảm ấm áp cùng ca nghệ tươiđẹp càng hấp dẫn hơn nhiều. Tuy không có đàn sáo phụ theo, nhưng bù lại, dường như cả đất trời đều đã dung nhập vào trong ấy.
Nếu bàn về tình cảm, hai người ấy vốn là tinh lữ ở bên nhau, nàng không so bì được.
Nhưng về chất giọng, ca nghệ, không hiểu sao nàng cũng sinh ra cảm giác khóbề địch nổi, điều này lại khiến nàng có phần kinh ngạc. Tất nhiên nàngđâu biết, từ bấy nay Vân Trúc đã nghiên cứu xướng pháp hiện đại mà NinhNghị thích, rồi đem nó dung nhập vào trong làn điệu của mình, khôngnhững còn giữ lại được ý cảnh vốn có, mà giai điệu còn uyển chuyển, tươi đẹp, dễ nghe hơn những khúc ca bên ngoài nhiều. Nếu người bên ngoàidùng giai điệu ấy mà biểu diễn, có khi sẽ bị mắng là tà âm, quá tục tằnthấp kém, nhưng trình độ của Vân Trúc đã đến cảnh giới đại gia, nàng hát rất tự nhiên không hề có chút sơ sẩy.
Bài từ Bặc Toán Tử vừa rồi của Ninh Nghị hiển nhiên là vì cảm thương cho sự chấp nhất của Vân Trúc màdùng câu "Cành đơn lần lựa loanh quanh", nhưng nàng biết Ninh Nghị nghĩthấy có chút bạc đãi mình, nên trong ngữ khí có vài phần thương cảm.Nàng dùng khúc Vọng Giang Nam này đối lại, dùng làn điệu thoải mái tươitắn, không chứa chút ai oán, dùng câu "Ngàn cánh buồm qua đều phải đâu"để đối với "Cành đơn lần lựa loanh quanh", trong đó ký thác cả hy vọnghắn sớm ngày quay về bộc lộ hết cảm tình với mình.
Hát xong, nàng hơi hơi có chút xấu hổ, bèn tựa vào người Ninh Nghị mà mặc cho hắn ôm ấp.
Xưa đó nơi Kim Phong lâu, một ít tài tử cũng dùng những ca từ hay những vần thơ để biểu đạt sự ái mộ với nàng, nàng tuy thông minh sắc sảo, lại tài hoa hơn người, nhưng không có lòng đối đáp với những người ấy, đến bâygiờ mới nếm trải mùi vị lãng mạn của văn chương trong cảm tinh, tronglòng như cũng có chút say mê.
Không xa kia, hai người giữa rừng câynghe xong ca từ mà cảm thấy trong lòng hơi chút cảm nhiễm, có lẽ hìnhảnh tài tử giai nhân, sông nước Giang Nam trong những tiểu thuyết truyền kỳ kia cũng như thế này vậy.
Một chốc sau, Ninh Nghị cười:
- Đối đáp với ta đó sao, ha ha.
- Chẳng qua muốn hát mà thôi...
- Ô, dễ nghe lắm.
Ninh Nghị ngẩng đầu nhìn ánh dương quang đang chiếu xuống:
- Có điều... Ý cảnh trong hai khúc này đều có phần ảm đạm, thế này không hay lắm.
- Đến khi Lập Hằng quay lại, muội sẽ hát khúc vui.
- ừm, để ta nghĩ nào...
Hắn suy nghĩ một lúc, rừng cây liền yên tình lại, lúc này đã tới giữa trưa, ánh dương quang xuyên qua kẽ lá cây chiếu trên mặt cỏ, từng đóa từng đóa hoa xuân nở rộ trong tầm mắt, thoáng chốc ấy, một ý cảnh khác lại vang lên.
Tiêmvân lộng xảo, phi tình truyện hận, ngân hán điều điều ám độ, kim phongngọc lộ nhất tướng phùng, tiện thắng khước, nhân gian vô số... Nhu tìnhtự thủy, giai kỳ như mộng...
Dịch: Âm thầm quá bước Ngân hà, sao baygửi hận mây hoa khoe màu. Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muônkiếp có đâu sánh cùng... Nhu tình mộng đẹp tương phùng...
Lý Sư Sư và Chu Bang Ngạn đã sững sờ nơi kia. Tình tự đã thấy nhiều, những tài tửgiai nhân miệng đầy thơ văn khi tinh tự cũng đã gặp không ít, nhưng chưa từng thấy qua người xuất khẩu thành thơ như đùa bờn như vậy. Lúc nàytâm tình Ninh Nghị đang vui sướng, thơ xuất ra lại càng trôi chảy hơn:
- ... Nhẫn chú ý cầu hi thước đường về, hai tinh nếu ở lâu dài thì lại khởi tại sớm sớm chiều chiều.
Dịch: ... Ngậm ngùi chẳng nờ ngoảnh trông thước kiều. Tình xưa nếu mãi còn yêu, cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau.
Bài từ này càng dễ hiểu hơn bài từ Bặc Toán Tử khi nãy, mà cũng dễ dàngnhận định cao thấp hơn, Chu Bang Ngạn lặng yên đánh ực một tiếng. So với ông ta, thân nữ tò càng dễ bị những thi từ này cảm nhiễm hơn, Lý Sư Sưhơi siết nhẹ tà áo, mà Chu Bang Ngạn vốn là một tác gia sở trường tảcảnh trữ tinh, ông ta càng hiểu sự tốt xấu trong đó. Ông ta đã từng điền thêm từ cho thơ, bài Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu kia của Ninh Nghị đã khôngcần phải điền thêm, thì bây giờ nếu bài Thước Kiều Tiên này được truyềnđi ra... Sợ rằng mình không thể hành nghề điền từ được nữa.
Lúc ấynghe xong bài từ Bặc Toán Tử của Ninh Nghị, ông ta vẫn chỉ có chút cảmxúc chưa sâu với thanh danh Ninh Lập Hằng, có điều hiện giờ lại thêm một bài từ như thế, trong lòng ông đã chi còn quanh quẩn được mỗi năm bàitừ của Ninh Nghị rồi.
Bên kia lại vang lên tiếng cười của Ninh Nghị:
- Nào nào, bài này có thích không? Muội hát tiếp, ta cũng thêm một bài... À, bài này thật sự là tặng cho muội đấy.
Hắn vẫn còn muốn thêm...
Chu Bang Ngạn với Lý Sư Sư không còn biết phải nói gì. Mà bên kia, Vân Trúc lại lấm nhấm nhớ kỹ bài từ đó, rồi cảm động một lúc lâu:
- Thiếp thân chịu thua còn không được sao, thực ra bài từ Bặc Toán Tử khi nãy của Lập Hằng, muội cũng thích lắm...
- Đều tặng cho muội hết đấy.
Ninh Nghị ngẫm ngẫm, rồi lại hơi chút do dự mà cảm thán:
- Thực ra, ta cảm thấy câu "Tình xưa nếu mãi còn yêu, cần chi sớm sớmchiều chiều bên nhau" này có phần đê tiện, có muốn sửa lại hay không...
- Không sửa!
Vân Trúc bắt lấy tay hắn, một lát sau mới đỏ mặt mà nói:
- Muội... Muội rất thích.
- Thích thì sao trước kia không nói...
- Vì muốn Lập Hằng phải có cảm mà phát đó...
- Muội thích thì được rồi.
Ninh Nghị nói rồi, suy nghĩ một lúc nữa, lại ôm nàng:
- Ấy, vấn thế gian tinh vi hà vật, trực giáo nhân sinh tử tương hứa, thiên nam địa bắc song phi khách, lão sí kỷ hồi hàn thừ
Dịch: Hỏi thế gian tinh là vật chi, mà khiến người nguyện thề sống chết, đất Bắc trời
Nam chia hai bóng khách, đôi cánh già đã mấy bận pha sương...
Vân Trúc lũn dim đôi mắt, trong lòng như được rót mật, nhưng lại vùng ra:
- Đừng làm đừng làm nữa... Nếu một lần mà huynh làm nhiều bài như thế,sau này huynh không ở đây muội biết làm sao, muội không nghe nữa đâu...
- Ấy, không nghe cho hết sao...
Hai người lại đùa vui một hồi nữa, tiếng cười hi hi ha ha vọng ra từ giữa rừng cây.
Mà bên kia, Chu Bang Ngạn cùng với Lý Sư Sư đã ra khỏi rừng cây, trôngthấy mọi người thì sắc mặt vẫn còn chút trắng bệch, Lý Sư Sư nắm một tay nơi vạt áo, cánh tay đã run nhè nhẹ rồi. Nếu bài từ Bặc Toán Tử đầutiên mới chi khiến nàng kinh hãi, thì bài thứ hai, Thước Kiều Tiênđược thuận miệng ngâm ra đã khiến nàng phải run sợ, làm sao lại có thểnhư vậy cơ chứ... Mà đến bài thứ ba...
- Đất Bắc trời Nam chia hai bóng khách, đôi cánh già đã mấy bận pha sương... Sau đó sẽ là gì nữa nhỉ...
Trong lòng nàng thật sự rung động, hai đôi lông mày hơi nhướng lên...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 195: Nói Lòi Từ Biệt (1)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTừ trong rừng đi ra, bởi vì thời gian đã là giữa trưa, nên dưới sự dẫndắt của Trần Lạc Nguyên mọi người đi xuống vào một đình viện khác ở giữa chân núi để dùng bữa. Có thể nhìn ra được Trần Lạc Nguyên cũng là người đam mê cảnh đẹp, khu rừng núi này đối với sản nghiệp cá nhân mà nói thì diện tích khá rộng, nhưng những cảnh đẹp ở nơi đây cũng đã khai pháđược mấy khu. Đình viện này nằm ở một bên khác của khu rừng, ấn giữarừng cây, phía tây gần với khe suối thăm thẳm, đang độ hoa cỏ xanh tươi, chung quanh cảnh sắc làm con người ta thoải mái. Ninh Nghị nhìn thấy,cũng không khỏi cảm thấy ước ao.
Tuy nhiên điều này cũng không có gì đáng để nói, văn minh càng về trước, kết cấu của Kim tự tháp càngkinh người. Trần gia nội tình hùng hậu, nhưng so với Khang Hiền mà nói,vẫn không đáng là gì. Thấy Ninh Nghị thích thú, lão nhân gia không cholà đúng:
- Người không nhiều, xung quanh cũng không nối liền,hơn nữa có chút vắng vẻ, không thật thuận tiện cho lắm. Chung quanh đâygiá đất rẻ, nếu ngươi thích, được, khu rừng bên kia hình như là của ta...
- Là khu nào ạ?
- Chắc là hai ngọn núi đó, cũng không có ai ở, không trồng trọt, đất bỏtrống, ta cũng không biết mấy ngọn nào, tóm lại, nếu ngươi thích, tatặng ngươi, thế nào?
Bây giờ, nếu là đại địa chủ thật sự, có quan hệ quan trường, đất đai trong tay phải có đến mấy vạn thậm chí mười mấy vạn mẫu, đây thậm chí còn là diện tích đất canh tác có hiệu ích sảnxuất kinh tế. Sản nghiệp trong tay Khang Hiền rốt cuộc có bao nhiêu,Ninh Nghị đương nhiên không rõ, thứ này không có cách nào để nghe ngóngthậm chí không thể đoán, khả năng bản thân ông ta cũng không rõ.
Hai người nói chuyện vài câu, Ninh Nghị tất nhiên là không cần đất của ông ta. Kỳ thật hắn cũng chi là ý tưởng đột phát cảm thấy có thể xây dựng một sơn trang nghi hè xinh đẹp mà thôi, tuy nhiên nghĩ kỹ lại, loại làm ăn này trướcmắt cũng không tính là sản nghiệp có lợi nhuận ổn định gì. Cũng vì phụcvụ con người, những nơi để con người ta xả hơi trong thành Giang Ninhchỗ nào cũng có, thế giới này cũng không có ô nhiễm công nghiệp gì,phương thức cuộc sống mang tiết tấu nhanh gì gì đó cũng không, con người căn bản cũng không cần thiết phải dồn hết tâm sức đi tìm nơi để trốntránh gì đó. Thực sự nếu xây dựng ra, chăm chỉ một chút cũng không phảikhông kiếm được tiền, nhưng trên cơ bản chỉ do ép buộc. Ninh Nghị nghĩlại thì thấy nên bỏ qua cho rồi.
Bởi vì thời gian đang là Hàn Thực(tiết trước Thanh Minh một ngày. Cũng có nơi gọi tiết Thanh Minh là HànThực), nên đồ ăn buổi trưa mà mọi người ăn, cũng là những điểm tâm đặcbiệt có trong tiết Hàn Thực mà Trần gia tỉ mĩ chuẩn bị, mùi vị không tệ. Buổi chiều dưới tinh huống Trần Lạc Nguyên lấy ra vài món tặng vật, lại là thi từ ca phú, thời này văn hội đã trở nên khá chính quy rồi. NinhNghị chưa từng tham gia, chỉ ở một bên xem biểu diễn của mấy cô nương thanh lâu, cũng xem như làm người ta no mắt sướng tai.
Một đám tài tử thoải mái thể hiện tài văn chương, không ai để ý đến hắn,hắn và Vân Trúc ở một bên cũng vui vẻ đến mức nhàn rỗi, thực ra NinhNghị đã làm tốt chuẩn bị vào thời khắc trọng yếu sẽ làm một hai bài thơrồi. Con người Tào Quan trọng danh dự, không dễ dàng gây hấn, có thểhiểu được. Liễu Thanh Địch mặc dù xem ra không thoải mái với hắn lắm,nhưng kỳ thật nhuệ khí không đủ, có nên khiêu khích giữa hai người họhay không, nếu y thực sự kéo mình xuống nước, thì mình cũng không có ýđịnh sẽ nể nang. Ngược lại phía bên Chu Bang Ngạn, Ninh Nghị vốn chorằng đám học tử kinh sư này hẳn là sẽ dùng luận bàn làm lý do để kéomình hạ đài, nhưng không biết tại sao, mình ngược lại đã đoán sai rồi,Chu Bang Ngạn thái độ rất hiền lành. Lý Sư Sư lúc đối diện với mình vẻmặt có chút phức tạp, nhưng trông vẫn rất bình thản.
Vì thế tớicuối cùng, Liễu Thanh Địch cũng không mở miệng để ý mình, phía bên họctử kinh sư cũng không nói gì, ngược lại khiến cho một người đã làm tốtkhâu chuấn bị như hắn có vẻ có chút nhàm chán. Hắn cũng không biết rằng, đám người Phương Văn Dương sớm đã làm tốt khâu chuẩn bị để luận bàn với hắn một phen, kết quả lại bị Lý Sư Sư lén ngăn lại rồi.
Nếu làvăn hội bình thường thì cũng bỏ đi, nhưng lần tụ hội này vốn đã bị người hữu tâm như Bộc Dương Dật làm đến mức giương cung bạt kiếm, trước vănhội Lý Sư Sư cảm thấy so tài một chút cũng không sao, nhưng sau khi nghe hai tác phấm thơ ở trong rừng, tâm tinh khó nói, chi cảm thấy bất kỳnhư thế nào cũng không sánh bằng, cho dù chỉ mang lòng dĩ văn hội hữu(dùng văn chương để kết giao bạn bè), nhưng dưới tình huống này, nếu cóthể không so, thì vẫn không so là tốt nhất.
Ngoài cuộc so đấu của hai nhóm tài tử Giang Ninh và kinh sư ra, trong cả quá trình buổi chiều, Cẩm Nhi cũng không làm được chuyện xuất chúng gì. Buổi sáng Liễu Thanh Địch khiêu khích với cô, lúc này hình như cô đã quên. Buổi chiềucùng Vân Trúc đàm luận về thơ hoặc biểu diễn của người khác, tuy nói tới nói lui vẫn vô câu vô thúc, nhưng lại khiến cho Ninh Nghị cảm thấy côdường như đã trở nên điềm đạm nho nhã hơn một chút.
Thực ra khiNinh Nghị nói chuyện với Vân Trúc ở trong rừng, Lý Sư Sư và Chu BangNgạn ở một bên, Nguyên cẩm Nhi ở bên kia cũng đã nghe thấy. Lúc đó trốntrong bụi cỏ nghe xong, khi bò ra cũng chi thầm thừa nhận: Thằng cha này tài tán gái thật khá lắm, mình chỉ sợ là thua trận rồi. Cô biết VânTrúc tỷ nghe xong mấy bài thơ kia nhất định trong lòng cũng rất vui, nên cũng không muốn ra ngoài quấy rầy, và để cho hai người họ vui vui vẻ vẻ một ngày, dù sao Vân Trúc tỷ vui vẻ mới là quan trọng.
Xuốngdưới một ngày, làm một bài thơ xuyên tạc, danh tiếng chưa từng nổi,nhưng tâm tinh vẫn khá thoải mái. Ninh Nghị vốn bồi Vân Trúc ra ngoàigiải sầu, mục đích đã đạt được, những thứ còn lại đều là mây bay. Hôm nay đạp trời chiều về nhà, trên đường bị xe ngựa của Lý Sư Sư đuổi kịp, nói vài câu loại như chọn ngày tụ tập.
Lại thêm vài ngày trôiqua, cho đến khi Lý Sư Sư rời khỏi Giang Ninh, hai người cũng không gặplại nhau lần nào. Kỳ thực mấy lời Lý Sư Sư nói là thật lòng, chi là Ninh Nghị lại coi đó là lời khách sáo, từ nay về sau cho dù nhận được lờimời văn hội yến hội gì đó, cũng chi là làm theo lệ coi như không nhìnthấy, tự Lý Sư Sư cũng không thể đến nhà mà tìm hắn được. Cho đến khi Lý Sư Sư rời đi, thật cũng không hiểu được câu Lão sí kỷ hồi hàn thử (Cuộc đời sống được mấy năm) mà mình nhớ rốt cuộc là gì.
Một ngàytrước tiết Thanh Minh, Tô Đàn Nhi cùng Ninh Nghị về nhà cũ ở một đêm,bái tế tổ tiên Ninh gia, từ nay về sau Tô gia bận rộn cho tiết ThanhMinh, còn Ninh Nghị lại trở nên nhàn rỗi. Sau tiết Thanh Minh, cũng đãgặp mặt một hai lần với huynh đệ Tần gia, thậm chí đánh nhau một lần với Tư Tiểu Hổ, tất nhiên là thất bại thảm hại. Hai người theo sau lạitrao đổi luận bàn một số tri thức liên quan đến kỹ thuật khóa tay, người này thật ra rất thú vị, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Tư Tiểu Hổ cũng dạy cho hắn Kim Cương Bát Thức cơ bản của Ba tử quyền,theo sai lại nói nếu thực sự gặp kẻ địch, không cần dùng Ba tử quyềnhoặc những quyền pháp không quen thuộc gì khác, hắn quen thuộc kỹ thuậtkhóa tay, loại đánh nhau kịch liệt trực tiếp này, sẽ dùng những cái đó,nhưng thứ còn lại coi là sáo lộ học cũng không sao cả. Bắt tay vào từcái quen thuộc nhất, khi đã đánh nhiều, thì cái gì cũng sẽ biết thôi.
Đương nhiên, cơ thể này bây giờ mới ngoài hai mươi, chuyện của tương lai ai có thể nói rõ được chứ.
Sau tiết Thanh Minh, Lý Sư Sư cùng với một nhóm tài tử kinh sư rời đi, TầnThiệu Hòa Tần Thiệu Khiêm cũng lần lượt rời khỏi Giang Ninh, ngày thánglại trở về với tiết tấu vốn có của nó, ban ngày giảng bài, đọc tiểuthuyết, làm thí nghiệm, nói chuyện cùng Vân Trúc, đùa giờn cùng Nguyêncẩm Nhi, đánh cờ năm quân với Tiểu Thiền, hoặc nghe Tô Đàn Nhi nói mộtvài chuyện trong ngành vải, nói chuyện nhà, thỉnh thoảng chém gió cùnghai đệ tử Chu Bội Chu Quân Võ, nói chuyện khoa học tương lai cứ thế quatháng ba, chuẩn bị bước vào hè, đây có lẽ là khoảng thời gian làm conngười ta thoải mái nhất trong năm, nhiệt độ không khí thích hợp, ôn hoà, Gianh Ninh cũng khoác trên mình sự yên lành. Mỗi lần đi trên con phố,không khỏi sinh lòng thỏa mãn tất cả mọi người đều tìm thấy hạnh phúc.
Vốn cho rằng trong tháng tư sẽ khởi động, nhưng Tô Đàn Nhi mới nắm giữ nhàlớn, nhất thời bỏ đó hơn phân nửa để đến bên phụ thân cũng không dễdàng, lộ trình cuối cùng phải chậm trễ một chút. Ninh Nghị có thể ở lạithêm một t, Vân Trúc đương nhiên cũng rất vui, bây giờ quan hệ giữa nàng và cả nhà Tần lão rất tốt, hai người thỉnh thoảng còn gặp nhau ở Tầnphủ.
Ninh Nghị quay đầu ngẫm lại, đến nơi này vừa tròn hai năm, những dấu vết khó phai mà cuộc sống trải qua đã in trong hắn vẫn chưa phaihết, tuy nhiên những ngày tháng này, thật đúng là hai năm nhàn rỗi nhất. Chi là thời gian này hai năm trước, Tần lão dựng quán cờ bên sông TầnHoài, nên hắn thường ra đó xem. Quán trà bên sông bây giờ vẫn còn, nhưng quán cờ đã không còn nữa, Tần lão bây giờ cũng đang bị một số người nào đó chú ý, không khỏi làm người ta trong lòng sinh ra cảm giác gió mưasắp đến, một vài chuyện nào đó đăng sắp phát sinh.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 196: Nói Lòi Từ Biệt (2,3)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comChuyện liên quan đến Tần lão, cuối năm ngoái sợ là chuyện mà mọi ngườichú ý ghê nhất. Vốn đã yên lặng vài năm, bởi vì những lời đồn giữa hainước Kim, Liêu, mà người tới thăm cũng trở nên nhiều hơn. Nhưng sau cửaải cuối năm ngoái, tin tức hai nước Kim Liêu hòa đàm đã truyền ra ngoài, nhìn không rõ tình hình, người chú ý đến cũng dần ít đi. Mọi ngườikhông đến mức ném ra sau gáy sức ảnh hưởng của vị lão nhân này, mà làlựa chọn lặng lẽ nhìn, chờ đợi thay đổi.
Hai nước Kim Liêu, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ khó đánh nối. Không ít người đều đang nghĩ như vậy.
Đối với những việc này, lão nhân không mở miệng đàm luận, Ninh Nghị đến mấy lần, cũng chi nói chuyện đánh cờ chứ không nói chuyện thế cục, có lúccòn bị lão nhân lôi chuyện giữa hắn và Vân Trúc ra để nói đùa. Cứ thếcho đến một ngày cuối tháng tư, thời tiết mát mẻ, hai người đánh mộtván cờ trong khu viện Tần gia. Vân Trúc cũng đã đến, cô mang đến một ítrượu rau từ Trúc ký, cùng nói chuyện với Vân nương ở hậu viện.
- Nói ra, không lâu nữa Lập Hằng ngươi cũng phải đi Hàng Châu rồi nhĩ?
- Vâng.
- Tháng năm khởi hành thì hơi nóng rồi.
- Ngồi thuyền đi, đến Dương Châu trước, sau đó mới tới Tô Hàng.
- Không đến mức say sóng, thì cũng không tệ.
Lão nhân cười cười, sau đó đánh một quân cờ:
- Nói ra chờ Lập Hằng ngươi quay trờ về Giang Ninh, ta sợ là cũng không còn sống ở đây nữa, căn nhà này chắc là để đó không dùng.
Ninh Nghị ngẩn người, sau đó cười rộ lên:
- Chung quy cũng không phải là nơi ở lâu, phủ đệ của Tần lão ở kinh sư chắc còn tốt hơn ở đây nhiều?
- Ha ha ha
Có lẽ đã bị một câu nói này đụng đến tâm sự, lão nhân cười ha hả, sau đó lại mang chút buồn bã:
- Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tinh. Thời gian tám năm, vốn cũng đã làm tốt chuẩn bị cho quãng đời còn lại rồi.
- Còn sớm mà.
Ninh Nghị cười, nhặt lên một quân cờ ở trên tay, qua một lúc mới ngẩng đầu lên nói:
- Chiến tranh rồi sao ạ?
Lão nhân gia gật gật đầu.
- Chiến tranh rồi.
Buổi chiều tháng tư, mây trời ấm áp, gió mát ngày hè thổi qua những lùm câytrong ngoài thành, cành lá xào xạc lay động, giống như tiếng cuốn sáchđang lật trang, nhưng lại không nhìn thấy người giở sách. Trong lúc nóichuyện hòa nhã, nơi chân trời phương bắc, đã mơ hồ lan tới mùi máu tanh.
Mùa xuân năm Cảnh Hàn thứ chín triều nhà Võ, lần khai chiến giữa hai nướcKim Liêu, lúc đầu thoạt nhìn, kỳ thật có chút khiến người ta thấy bấtngờ mà lại như trò đùa trẻ con vậy.
Năm trước hai nước Kim Liêuvừa mới nghị hòa, lần nghị hòa này, nói ra nước Liêu đã nhượng bộ rấtnhiều, Gia Luật Diên Hi chính thức sắc phong Hoàn Nhan A cốt Đả làmHoàng đế Đại thánh, xưng nước Kim là anh, cắt hai lộ địa Liêu Đông vàTrường Xuân Kỳ thật hai lộ địa này nước Kim đã chiếm rồi, nói là cắtnhượng cũng chi là làm bộ mà thôi mỗi năm triều công bạc lụa hai mươilăm vạn lượng cho nước Kim. Đây gần như là đem Hòa ước Thiền Uyên ký đổi cho nước Kim.
Nhưng lúc trước Hòa ước Thiền Uyên, nói ra haitriều đại Võ, Liêu coi như là đại quốc tương đối ngang nhau, lúc này tuy bị tinh thế ép buộc mà thiếu nợ hiệp ước, thế lực của hai nước LiêuKim, kỳ thật là kém rất xa. Xét đến cùng, người Nữ Chân nhiều như vậy,người nước Kim lại quá ít, lúc trước chiến tích như thần mà chiến dịchHộ Bộ Đạt Cương giành được, không phải bởi vì Hoàn Nhan A cốt Đả lòngđầy tự tin, mà là trong tay ông ta tất cả chỉ có hơn hai vạn người, saulần đó trăm trận trăm thắng, thực ra binh lực của nước Kim so với nướcLiêu vẫn còn kém xa.
Bởi vì nguyên nhân này, Gia Luật Diên Hi đãký hiệp ước, tự giác nhượng một bước lớn, suy nghĩ một chút đại khái cóthể xác định nước Kim hẳn là cũng không muốn đánh tiếp và cũng không cókhả năng đánh tiếp, bởi vậy mới yên lòng. Mà trong mắt người khác, nướcKim đã có một nền cơ nghiệp, lúc này cũng nên dừng lại nghỉ ngơi lấy sức như chuyện thường tình của con người rồi, bởi vậy hiệp ước mới đượcđịnh ra, mọi người ít nhiều đều đã tín. Bất luận thế nào, hiệp ước nhưvậy, thông thường vẫn có mấy năm hiệu lực.
Năm này Hoàn Nhan A cốt Đả đã năm mươi hai tuổi rồi.
Nếu nhìn từ góc độ chuyện của sau này, thì nhân vật kiêu hùng bốn mươi tuồi khởi binh phản Liêu, và trong vòng hơn mười năm đã suất lĩnh mấy vạnngười Nữ Chân đứng ở vị trí ngang hàng với Hoàng đế nước Liêu này, rõràng không muốn gác lại cho con cháu bá nghiệp mà mình có thể hoànthành. Tuy nhiên đặt vào lúc ấy, những sự tình phát sinh vào trời xuân này, mặt ngoài kỳ thật có chút buồn cười giống như trò chơi trẻ con vậy.
Gia Luật Diên Hi lúc ban đầu cũng không nguyện ý thừa nhận Hoàn Nhan A cốtĐả là hoàng đế, ông ta vốn muốn xưng Hoàn Nhan A cốt Đả là Đông Hoàiquốc vương để lừa dối quá quan, nhưng Hoàn Nhan A cốt Đả đâu phải làngười dễ bị lừa dối chứ. Ông ta chi cần sôi máu, là phía bên Gia LuậtDiên Hi sẽ rụt vòi rồi, nên chỉ đành gọi ông ta là Hoàng đế Đại thánh.Chuyện này thỏa đàm, Gia Luật Diên Hi xem như thả được hòn đá lớn tronglòng xuống, cảm thấy cuối cùng có thể yên ổn vài năm ông ta là một người không thích phiền phức, thích ngao du sơn thủy, hết lòng yêu mến thếgiới hòa bình, tính cách rất chịu đựng, khi một lần nữa buông lòng dusơn ngoạn thủy thì chợt nhớ tới một chuyện.
Lão đại nhà ông ta,một đời bá nghiệp đủ có thể cùng Hoàn Nhan A cốt Đả của bây giờ đánhđồng với Thái tổ nước Liêu Da Luật A Bảo Cơ, lão cũng gọi là Hoàng đếĐại thánh, gọi đầy đủ là Thái tổ Đại thánh Đại Minh Thần liệt thiênHoàng đế. Cái này đâu có được, xưng hiệu của tổ tiên đem phong cholão, đây là bất hiếu đấy. Bởi vậy quay đầu lại, lão vô cùng chịu đựngphái một sứ giả qua, hỏi A cốt Đả liệu có thể thu danh hiệu Hoàng đế vềđể đổi lại hay không.
Người nghèo khá để ý đến sĩ diện, A cốt Đảcả đời giao tranh, thật không dễ mới lên làm Hoàng đế, ông ta lại biếnHoàng đế này như một trò chơi, đây chẳng phải là làm mất mặt nhau haysao. Cuối tháng hai âm lịch, nước Kim tuyên thệ trước khi xuất quân đểphạt Liêu, 26-03 âm lịch, Hoàn Nhan A cốt Đả chính thức phát động tồngtấn công đối với Thượng Kinh Lâm Hoàng phủ một trong ngũ kinh của nướcLiêu. Ngày mùng 5-04, thiết kỵ nước Kim đạp lên trên bờ tây sông Hồn,tình thế hết sức nguy ngập.
Lúc này trấn thủ Lâm Hoàng phủ là lão tướng Tiêu Thát của nước Liêu, tuy lão mấy lần thất bại trong cuộcchiến đấu với nước Kim, nhưng nói một cách công bằng, người này cũngkhông phải là tài trí bình thường, lão dụng binh vững vàng, tính cáchcương trực, tài năng là có. Mà Lâm Hoàng phủ là thủ đô chính trị của nước Liêu, thành cao ao sâu, phòng thủ nghiêm mật.
Có thể cũng đã suy xét đến việc thành này không dễ tấn công, A cốt Đả phái Hoàng Nhan Tông Hùng đến chiêu hàng, nhưng cháu trai mà Tiêu Thát lãoyêu quý nhất mấy năm trước trong chiến dịch Ninh Giang châu đã chết bởitay người Nữ Chân, việc chiêu hàng đương nhiên thất bại.
Ỷ vàothành trì kiên cố, nên Tiêu Thát thực sự là không có cảm giác gấp gápquá lớn. Bây giờ nước Liêu vẫn là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, lão chodù đánh không lại Hoàn Nhan A cốt Đả, cũng đã làm tốt việc dựa vào thành trì kiên cố tử thủ mấy tháng chờ đợi viện binh. Mà phía bên A cốt Đảcũng vô cùng rõ ràng, sáng sớm phái Hoàn Nhan Tông Hùng chiêu hàng không đạt được kết quả gì, buổi trưa liền phát động tấn công với Lâm Hoàngphủ. Đến giờ Tân một khắc chiều cùng ngày, đệ đệ cùng cha khác mẹ của Acốt Đả là Hoàn Nhan Đồ Mầu xung phong đánh lên đầu thành Thượng Kinh.
Đây lại là kết quả chiến tranh mà ai cũng không ngờ tới được, vốn cho rằngkiên thành có thể thủ được mấy tháng, vậy mà chi vẻn vẹn trong vòng nửangày đã rơi vào tay Hoàn Nhan A cốt Đả. Ngày hôm đó khi ánh trời chiềuphủ xuống chiếc áo hoàng hôn, A Cốt Đả và một nhóm đại tướng thủ hạ củaông ta đã tiến vào cửa thành, binh sĩ người Nữ Chân đã muốn tiến quânthần tốc, nhuộm toàn thành trì trong màu khói báo động.
- Cho dù là khai quải , thì cũng có chút quá đáng rồi đấy
Uống cạn chén trà trong tay, Ninh Nghị thở dài, đối với sự tích bình sinhcủa Hoàn Nhan A cốt Đả trước đây hắn hiểu không nhiều lắm, tuy quân chủkhai quốc của mỗi triều mỗi thời đại phần lớn đều có chút côngtích hoặc hành vi lợi hại không giống người, nhưng lúc này khi nghe Tầnlão kể lại, vẫn cảm thấy có gì đó rung động khôn kể. Người của thời đạinày cừu thị nước Liêu, bởi vậy vẫn xem như là thân cận với nước Kim. Khi nói ra thì phần lớn đều coi Hoàn Nhan A cốt Đả là kiêu hùng ngoại tộcthế gian hiếm có, Ninh Nghị cũng có đôi phần thán phục đối với chuyệncủa ông ta. Tuy nhiên, những gì lúc này Tần lão nói, lại không hoàn toàn là chuyện vui.
- Khai quải?
- Có nghĩa là ăn gian.
- À, à, cũng đúng là như thế.
Tần lão gật đầu cười cười, nhưng rất nhanh ánh mắt cũng là có vài phần buồn bã:
- Anh hùng kiêu hùng, bất luận như thế nào, thì Hoàn Nhan A cốt Đả này chính xác là một nhân kiệt đương thế, việc dụng binh của ông ta đối với nước Liêu chi là chuyện sớm muộn, là chuyện không ngoài dự tính. Lúc này nếu động thủ,chắc hẳn cũng đã ký điều ước với triều Võ chúng ta rồi. Chỉ đợi triều ta dẫn quân mười sáu châu Yến Vân thôi
Ông thở dài, Ninh Nghị nhìn ông sau đó suy nghĩ rồi nhấc ấm trà lên châm trà:
- Xem ra đúng là như vậy rồi, ban đầu thấy nước Liêu phát triển an toànnên liên Kim kháng Liêu, đuổi hổ nuốt sói, là định kế của Tần lão ngàiphải không?
- Không tính là định kế gì.
Lão nhân lắc lắc đầu, thở dài:
- Chi là bị ép đến chân tường, nên phải nghĩ ra một vài mánh khóe màthôi. Kim thượng cũng có ý tưởng đối với việc thu phục Yến Vân, ban đầumuốn liên hợp cũng không chi có người Nữ Chân, lúc đó người Nữ Chân vẫncòn nhìn không thấy ngày thoát khỏi khó khăn cơ. Ban đầu ta đến mắng một trận, nên phải chịu oan ức vì người, cũng từ đó mà ta đã cáo lão. Mấynăm nay thời cục đã thay đổi, đối với kế hoạch của ta năm đó đã khôngcòn phù hợp nữa, chi là bọn họ cuối cùng đã nắm chắc và ngày này cuốicùng vẫn đã đến
Từ mấy tháng trước, lão nhân vẫn luôn trầm mặcđối với chuyện này, không đàm luận những vấn đề liên quan đến thời cuộc. Cho đến hôm nay, cuối cùng mới có thể mở miệng nói, ông ta vì Kim Liêuthế lực ngang nhau, việc chính thức khai chiến đã đợi tám năm, lúc nàynói ra, cảm giác như trút được gánh nặng hiển nhiên là có, nhưng lạikhông thấy được sự vui vẻ. Ông xưa nay hài hước hiền lành, nhưng trongcách nói năng, luôn có ma lực và sự uy nghiêm trong đó. Nhưng vào lúcnày, nhìn mái tóc ông đã ngả bạc, sự uy nghiêm cũng đã không còn nữa,chỉ còn lại nét hiền lành và chút mệt mỏi mà thôi. Sự ẩn nhẫn của ôngtrong tám năm nay, nhìn như bình thản, trên thực tế trong lòng vẫn gánhtrọng trách nặng nề, cuộc sống trôi qua khó khăn khi nhìn đại cục đangđối dời.
Lúc này trong sân yên tình, những phiến lá nhẹ nhàng đưa theo gió, Ninh Nghị đôi phần cảm nhận được tâm tình của lão nhân, hắnhơi có chút cảm khái. Lịch sử lúc này khác hẳn với những gì ngày sau hắn biết, nhưng bất luận ra sao, làm người tham dự, lão nhân đã dùng toànlực vào trong đó, hơn nữa đã làm ra thành tích của mình. Ninh Nghị cầmlấy chén trà nhấp một ngụm, cũng hiểu rằng hiện tại không cần mình phải nói gì cả. Lão nhân suy nghĩ một hồi, rồi cười rộ lên.
- vẫn là câu nói đó, Lập Hằng muốn đi kinh thành gây dựng sự nghiệp không?
Ngày thường Khang Hiền thường hỏi hắn có muốn làm quan hay không, Tần lãochi ở bên cạnh xem, đến lúc này, lại hỏi hắn câu này, Ninh Nghị lắc đầu:
- Hài, lão nhân ngài tiền đồ không rõ, không muốn lăn lộn với lão đâu.
- Mượn cớ
Ninh Nghị làm động tác chọc cười, Tần lão cũng thuận miệng chi ra:
- Kỳ thật từ mấy năm trước, nhìn hai nước Kim Liêu tranh chấp ngày mộtkịch liệt, trong lòng ta chỉ có vui mừng, nhưng mấy năm nay, càng nhìnbọn họ đánh tới đánh lui,lòng ta càng thấy bất an, đạo lý trong đó, LậpHằng ngươi hẳn là biết rõ.
- Nhược quốc không ngoại giao?
Lão nhân ngẩn người, sau đó gật đầu:
- Lập Hằng quả nhiên hiểu mấy điều này, một lời là trúng, nhược quốckhông ngoại giao mà hơn hai ngàn người của Hoàn Nhan A cốt Đả khởi binh, chống lại người Kim với trăm vạn hùng binh, Xuất Hà điếm, Hoàng Longphủ, Hộ Bộ Đạt Cương, hết trận nọ đến trận kia, người của triều ta nghexong thì nói là người này quả nhiên là anh hùng hiếm có, nói người Liêukhí số đã tận. Nhưng hôm nay mỗi khi chúng ta có xung đột với người Liêu ở biên quan, hẳn là binh bại như núi, Hộ Bộ Đạt Cương hai vạn phá bảymươi vạn, Nữ Chân mãn vạn bất khả địch, không thể tưởng tượng nồi mà.Nhưng nếu bảy mươi vạn quân Liêu tấn công triều Võ ta, thì ai có thểchống lại? Lý Cương, Đồng Quán, Chủng Sư Đạo?... Đám Kim binh này, saukhi phạt Liêu sẽ lại phạt ai đây? Lập Hằng à, ta luôn cảm thấy, những gì ta nghĩ lúc đầu, không phải là cứu triều Võ, kỳ thực là đang đầy triều ta vào hố lừa đấy
- Ngài lo lắng quá rồi.
Ninh Nghị nhìn ông một cái:
- Người nước Kim không đủ, tạm thời mà nói đó là nhược điểm, chỉ cần conngười chịu hăng hái, nắm chuẩn cơ hội, thì triều Võ còn có thể cứu.
- Sợ là có một ngày quân Kim xuôi nam, kết quả không kịp xả hơi thì phải làm sao?
- Điều đó cũng là nên mất nước rồi. Lão nhân gia, một mình ngài muốn làm bao nhiêu việc?
- Cuối cùng là làm một việc là một việc.
- Ngài cũng quá tự đại rồi.
- Ha ha.
Hai người trong lúc nhất thời đều cười rộ lên. Một lát sau, Ninh Nghị giơ chén trà lên
- Tần lão, lời vô nghĩa không cần nói, tại hạ hiểu rõ ý của ngài, kinhthành, nếu có cơ hội tại hạ sẽ đi, tới lúc đó nếu có việc có thể làm,vẫn mong Tần lão quan tâm một chút. Bây giờ chi hi vọng đến lúc đó sẽkhông quá chấp nhất, ha ha ha
Nói một cách công bằng, Ninh Nghị cóđôi phần khâm phục với những việc mà lão nhân trước mặt này đã làm. Hắncũng không có ý định xuất sĩ làm quan, cũng không cảm thấy tương lai nếu tình thế chuyển biến đột ngột thì mình có thể ngăn cơn sóng giữ, dù sao sức người có hạn, vậy đương nhiên cũng không sao cả, bởi vậy trong lờinói cũng không cần thiết phải bịt cả lối đi.
Thời gian haingười quen nhau cũng đã hai năm, trong khoảng đó đã nói không ít chuyện, cũng hiểu đôi phần về tính cách của nhau, chỉ là đối với câu nói cuốicùng đó, Tần Tự Nguyên nhất thời cũng không thông lắm. Chỉ có đến vàinăm sau, người thực sự nhận thức về Ninh Nghị, mới đại khái hiểu được,một khi thật sự quyết định muốn làm tốt chuyện gì đó, thì hắn sẽ giảiquyết triệt để vấn đề đó đến mức độ nào.
Đó là một khái niệm mà cả một thời đại không mấy ai dám nghĩ.
Đương nhiên, lúc này vẫn là đầu hạ nhẹ nhàng, chuyện đã hẹn với thê tử khôngthể vứt đó. Hai người sau đó nói một hồi về thế cục Kim Liêu, rồi lạiqua mấy ngày Tô Đàn Nhi sắp xếp xong tất cả, Ninh Nghị và Vân Trúc, cẩmNhi lưu luyến chi tay, cả nhà ngồi thuyền lớn, dọc sông Trường Giangtheo hướng đông, chạy về Dương Châu.
Tháng năm, tin tức Kim Liêu khai chiến đã truyền khắp đại giang nam bắc.
Cuối tháng năm, Tần Tự Nguyên phục khởi, trực tiếp thăng làm Thượng Thư HữuPhó Xạ kiêm Đồng Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự, ngoài ra còn được bantặng vô số. Lý do khởi phục vẫn chưa cáo rõ với thiên hạ, nhưng vô hìnhtrang cũng đã khẳng định tính chân thật của lời đồn đại năm ngoái, danhvọng triều đình, không gì có thể so sánh.
Bánh xe lăn lăn, lịch sử ba nước Kim, Liêu, Võ tiến vào một trang mới.
Cùng lúc đó, trên thảo nguyên tây bắc nước Liêu, một bộ lạc tên là Khất Nhan đã giương cao ngọn cờ phản Liêu, hơn nữa nam chinh bắc thảo trên thảonguyên, tốc độ như châu chấu nhanh chóng mở rộng lực lượng. Bọn họ nhưluồng khí xoáy ẩn mình trong góc nào đó mà người ta không thể dự liệuđược, chờ đợi lực lượng kế tiếp, cuối cùng bành trướng thành cơn lốc bão xé rách tầm nhìn của mọi người
Mùa hạ, giữa bầu trời bao la xanh thẳm điểm xuyết những đám mây trắng trắng, Giang Ninh nhiệt độ dễ chịu, trong ngoài thành khắp nơi nhàn nhã. Trong cái nắng ngày hè rực rờ,từng con đường, từng đình viện bóng cây thả mình, chim sà cánh trênnhững con thuyền hoa giữa lòng sông, trong tửu lầu, trà tứ vang lênthanh điệu thuyết thư, đàn hát của những nghệ nhân, hương trà tươi mátvà tiếng nói chuyện của những người bạn tốt hội tụ hòa lẫn vào nhau, hóa thành một phần tô điểm cho bức tranh vào hạ này.
Thời gian làbuổi chiều, trong một khu viện nằm ở phía tây kinh thành tỏa hương tràđang nấu. Cây ngô đồng ngả bóng phủ lên một lớp loang lổ trên những quân cờ trắng đen nằm trên bàn cờ, cũng trong đình viện như thế, thanh âmcủa thiếu niên vang vọng.
- Mạnh Tử hữu vân, vực dân bất dĩ phongcương chi giới, cố quốc bất dĩ sơn khê chi hiểm, uy thiên hạ bất dĩ binh cách chi lợi. Đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ. Thánh nhân đãnói, cố là chí lý, nhưng từ xưa đến nay, nhất thời người được nhiềungười giúp đờ, lại chưa chắc là người có đạo nghĩa, còn kẻ không cóđạo đạo, ít được giúp đờ lại luôn coi mình là người có đạo nghĩa, đếntột cùng cái gì mới gọi là đại đạo Khổng Tử có nói, hương nguyên, đứcchi tặc dã (kẻ giả dạng thật thà chất phác để lừa bịp, là kẻ đạo đức bại hoại), từ câu này là có thể biết
()Dân chúng không phải dựa vào việc phong tỏa tuyến biên cảnh là có thể hạn chế, quốc gia không phải dựavào núi sông hiểm trở là có thể bảo vệ, dương uy với thiên hạ cũng không phải dựa vào binh khí lợi hại là có thể làm được. Người có đạo nghĩathì có được nhiều người giúp đờ, người không có đạo nghĩa thì ít đượcgiúp đờ.
Thiếu niên dáng người không cao, khuôn mặt trông còn nét trẻ con, tuổi khoảng mười một mười hai tuổi, chi có điều toàn thân áodài màu trắng, trên đầu vấn khăn, thoạt nhìn trông giống như một ngườilớn đã thành thục. Trên thực tế thời này con cái nhà người ta khi độmười một mười hai chưa thấy được nhiều sự đời, vẫn luôn búi tóc haisừng, cũng chính là phân tóc thành hai bên, nhìn giống như cái sừng nêncổ gọi là Tống giác - Tóc để chõm, trong kinh thi cũng có câu Tổnggiác chi yến, ngôn tiếu yến yến (Nhớ cuộc vui thời thơ ấu, tình thongdong trong tiếng nói cười).
Nhưng những chuyện này, vốn cũng cónhững khác biệt. Thiếu niên thời này thường khoảng mười lăm hai mươituổi là quan lễ, thể hiện đã là người lớn. Nhưng nếu là nhà nông, thường thường mười ba mười bốn tuổi đã thành thân sinh con cũng có, rất nhiềungười trước mười lăm tuổi cũng đã gánh vác trách nhiệm gia đình. Nếu làcon cái thành thị, sau khi học vờ lòng, hiểu biết nhiều hơn một chút,bèn thường tự coi là văn sĩ, lúc này trong xã hội văn phòng tràn trề,một số trẻ con thiếu niên có thể làm được một hai bài thơ thì thường mặc Nho y vấn khăn chít đầu, trông như tiều Đại nhân tinh thần phấn chấn,chi cần ăn mặc đơn giản một chút thì cũng không có ai đi nói gì. Ví dụnhư thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi miệng lúc nào cũng đầy văn từ, chi điểm giang sơn, cùng nhau dạo chốn lầu xanh, đó cũng không phải làchuyện thần kỳ gì.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 197: Hạt Giống
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comLúc này thiếu niên nói chuyện trong đình viện chính là Chu Quân Võ mộttrong những đệ tử của Ninh Nghị, cậu trước đây vẫn mang một bộ dáng trẻcon hoạt bát, chỉ thời gian một năm trở lại đây, đã lộ ra vẻ thành thụcrất nhiều. Đương nhiên, đứa trẻ mười một mười hai tuổi, thành thục hơnnữa cũng có hạn, nhưng chủ yếu là trong lòng có cách nghĩ riêng, khôngcòn sống những ngày chơi đùa như trước đây nữa, và cũng tự giác là mìnhđã "trưởng thành". Bộ dạng vốn thanh tú, lúc này mang vẻ tiểu thư sinhcũng hiện lên mấy phần anh khí.
Lúc này cậu đứng ở đó nói chuyện, vừa nói vừa suy nghĩ, sắp xếp lời nói, đương nhiên là để trả lời vấn đề của trưởng bối trong sân. Trong bóng râm, Tần Tự Nguyên và Khang Hiềnvừa đánh xong ván cờ, thuận miệng hỏi mấy câu, cậu liền làm một bài luận thuật về "Đại đạo chi biện" (biện giải về đạo lý đúng đắn). Một bênsân, cũng có một thiếu nữ ngồi trên ghế đẩu nhìn cảnh tượng này, thiếunữ tuổi không lớn, trên đầu vẫn chải tóc song nha kế, trên người mặc váy áo mùa hè màu trắng phấn, làm tôn lên vòng eo thon nhỏ và đôi chân xinh xắn đi đôi giày thêu màu vàng nhạt, hai tay nàng chống cằm, ngồi đó mỉm cười nhìn. Trên tay một chiếc quạt tròn, do thời tiết không nóng lắm,cô chỉ thỉnh thoảng phẩy phẩy chiếc bếp lò bên cạnh đang đun ấm trà nóng hổi. Đây đương nhiên là tiểu quận chúa Chu Bội rồi.
Ninh Nghịrời khỏi Giang Ninh đã được mấy ngày. Điều này đối với tiểu tỷ đệ tuyvẫn còn đang treo cái danh của thư viện Dự Sơn, nhưng trên cơ bản là đãthoát khỏi việc học tập bên đó, giống như trước kia, nghiệp học của họtrên cơ bản vẫn do Khang Hiền nắm giữ toàn cục, đương nhiên cũng có phutử khác trong Vương phủ hoặc Phò mã phủ làm giáo thụ. Chu Bội còn chưacập kê, nhưng dù sao tuổi cũng đã "lớn" rồi, đối với tiến độ học tập của nàng, chỉ tùy vào sở thích của nàng thôi, yêu cầu cũng không nghiêmkhắc, nhưng vẫn có những yêu cầu tương đương với tiểu Quân Võ.
Đương nhiên, tuy thường bị các tỷ tỷ cường thế ức hiếp, nhưng Chu Quân Võ vẫn là người thông minh, bài vở cũng không coi là đứng đầu nhưng năng lựccũng thuộc loại bậc trung, không đến nỗi quá tệ.
"Đại đạo chibiện" là một đề mục tương đương với Vạn Tinh Đường Uyển, đề mục nàykhông phải do Tần Tự Nguyên và Khang Hiền ra đề, mà là dựa vào mấy câunói mà Khang Hiền nói, sau đó lưu loát thể hiện lại, khiến cho hai lãonhân nghe xong, cũng nhìn nhau cười.
- Sắc màu rực rỡ.
Một người nói.
- Tuy lớn nhưng dùng không thích hợp.
Một người khác lại bình luận như thế.
Đánh giá tuy không được coi là tốt lắm, nhưng là một đề mục dùng để khảonghiệm năng lực tự suy nghĩ của thiếu niên, xem như đã qua quan. TiểuQuân Võ cũng biết tính cách của hai gia gia, nên chỉ vuốt tai cười hìhì. Kỳ thực sau khi sư phụ đi Tô Hàng, gia gia của Tần gia cũng sắp sửakhởi hành lên kinh rôi, hôm nay tới đây, nhìn thấy một số đồ đạc đã được đóng gói cẩn thận. Phò mã gia gia mấy ngày nay đến đánh cờ, đại để cũng là chuẩn bị để tiễn biệt.
- Sau khi sư phụ ngươi rời đi, sẽchuyển sang học tập với mấy phu tử trong Vương phủ, chỉ sợ là tiến độ có khác với khi ở thư viện Dự Sơn, nhưng bài vở vẫn phải bắt kịp, nghehiểu chưa? Tần Tự Nguyên cười nói.
- Nghe hiểu rồi ạ.
Chu Quân Võ hành lễ, cũng cười rộ lên,
- Kỳ thật, mấy người Trương phu tử đã kiểm tra qua tiến độ của học sinhrồi, cũng là nói tiếp về bài học mới, còn nói lại bài cũ một lượt. Chỉcó điều cho dù là bài mới, nhưng khi mấy vị phu tử nói, học sinh cũngcảm thấy đã biết rất nhiều. Trước đây khi sư phụ giảng bài, luôn nóiphong phú những thứ không liên quan, nhưng bây giờ nghĩ lại, thường thìkhi thầy giảng bài cũ cũng đã nói luôn cả bài mới, cho nên rất nhiều thứ vẫn chưa học đến, nhưng khi các vị phu tử giảng đến, luôn cảm thấy rấtquen thuộc, cũng rất dễ hiểu.
Chỉ là hì hì, hơi buồn tẻ một chút.
Vừa nói như vậy, hai vị lão nhân nhìn nhau cười, sau đó liền nghiêm mặt lại. Khang Hiền nói:
- Không được tự mãn, mấy người Trương phu tử cũng là đương kim Đại Nho,kiến thức rất sâu rộng. Phương pháp dạy học của mỗi người khác nhau,ngươi tuy cảm thấy hiểu được một chút, nhưng vẫn chưa có thể học đượcđến chân lý học vấn của Trương phu tử.
Những lời những câu họ nói tuy nghe đã hiểu, nhưng càng như vậy, thì càng phải suy nghĩ tinh tế.
Quân Võ kính cẩn gật đầu:
- Vâng ạ, khi sự phụ đi, cũng đã nói qua như vậy. Thầy nói, mỗi một sưphụ đều có bản lãnh riêng của mình. Thân là học sinh, nên học hỏi suynghĩ, những thứ tốt đều phải học, về phần tốt như thế nào, thì phải từtừ nghiệm chứng trong thực tiễn về sau. Tư tưởng sinh động như thế nàođều có thể, chỉ là không được ngạo mạn.
- Một sư phụ giống nhưLập Hằng, thật sự là cũng khó tìm được Tần Tự Nguyên bật cười, KhangHiền tức giận lắc đầu, Chu Quân Võ thật sự đã mang lại cho vị sư phụ này một chút tự hào. Tiểu quận chúa chống cằm ở một bên cũng cười rộ lên,đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, giống như đang nghĩ gì đó. Tiếptheo đó Trần Tự Nguyên lại kiểm tra một chút khả năng nắm bắt Tứ Thư của Quân Võ, lại cùng Khang Hiền tán gẫu một chút, ngâm một bình trà, khichuẩn bị sắp bàn cờ mới, lại nói đến chuyện của Ninh Nghị.
Đoạn tiếp theo bị ẩn nhé :)
- Trước khi Lập Hằng rời Giang Ninh, ta đã nói chuyện lên kinh thành vớicậu ta, chỉ có điều trong lòng Lập Hằng dường như có chút băn khoăn.Những suy nghĩ trong lòng cậu ta, kỳ thật luôn khiến người ta khó nắmbắt, trước đây hắn chỉ nói chuyện làm việc, không bàn đến việc cứu quốctế dân, theo ta, xem ra trong lòng hắn cũng có những băn khoăn với đạiđạo kia, bởi vậy mới hết sức thận trọng.
Khang Hiền gật gật đầu:
- Hắn làm việc rất có biện pháp. Chỉ là trước đây cũng có thể nhìn ra,đối với quan trường thế tục, luôn có chút không cho là đúng. Nếu hắn cóthể nghĩ thông mà ra giúp ông, ở kinh thành những việc ông làm lực cảncũng bớt đi một ít.
Tần Tự Nguyên khẽ lắc đầu:
- Lập Hằnglàm việc, luôn luôn trầm ổn, chỉ có điều nhìn phong cách của hắn, mụctiêu lại thường cấp tiến đến cùng, nhưng bản thân hắn có năng lực nhưvậy, chỉ sợ trong lòng hắn cũng hiểu rõ. Khi rời đi hắn từng nói với ta, nếu thật sự phải ra ngoài làm việc, ngay cả bản thân hắn cũng khôngphải đó là chuyện tốt hay chuyện xấu. Giống như những gì gần đây ta đang nghĩ, liên Kim kháng Liêu, cuối cùng rốt cuộc sẽ là kết quả ra sao, tacũng không biết, nước Kim đã lớn, ai biết liệu có thể lại là một nướcLiêu khác hay không.
Có đôi khi, có lòng tốt, nhưng chưa chắc đã làm được ra chuyện tốt.
- Chí ít đã có cơ hội, hai nước Kim Liêu đánh nhau, chúng ta chỉ cần nắmđược cơ hội, đánh thắng mấy trận, là có thể thu phục núi sông. Nhưng nếu trong cơ hội như vậy vẫn không thể đánh thắng, thì đó cũng không đếnmức là chuyện của riêng ông.
- Nếu là như vậy … Quốc gia cũng nên vong rồi Tần Tự Nguyên cau mày, nhớ tới những lời này. Kỳ thật nếu nhưdo một tiểu dân bình thường nói ra, lời này thực sự có chút đại nghịchbất đạo, nhưng ở đây đương nhiên không ngại. Khang Hiền cũng nhíu mày.Tần Tự Nguyên hạ giọng:
- Kỳ thật à, ta cảm thấy Lập Hằng băn khoăn chỗ này.
- Sao?
- Những suy nghĩ trong lòng hắn, luôn giống như phong cách làm việc củahắn, đơn đơn giản giản. Hôm đó ta nghe hắn nói ra câu này, nhìn như vuiđùa nhưng thực tế thì chưa chắc. Có lẽ theo cánh nhìn của hắn, triều tasuy yếu đã lâu, nếu thực sự có ngày đó, có cơ hội này mà không thể nắmbắt, thì quốc gia này. thật là nên vong rồi
- Há có thể như thế …
- Cơ hội thì đã có, lần này đi Biện Kinh, ta sẽ phối hợp với Lý Tương, do người này chỉnh đốn quân vụ, nhưng có thể làm tốt hay không, e là vẫnđầy rẫy khó khăn. Hài, từ xưa tới nay, chuyện thiên hạ, chỉ là nhữngthay đổi nho nhỏ cũng có vô số khó khăn, nên những kẻ muốn cải cách lớnthì khó khăn trùng trùng, khó có chỗ về. Hắn nói "Lão nhân gia ngài tiền đồ không rõ, tại hạ không muốn lăn lộn theo ngài đâu". Ha ha, tuy lànói đùa, nhưng những chuyện này, Lập Hằng e là cũng nghĩ rất rõ, hắn cókiến giải này, e là đối với việc làm như thế nào, nắm bắt cơ hội này rasao, khó khăn trong đó, chắc hẳn đã nghĩ qua rồi. Hắn có lẽ là nghĩ đếnquá khó khăn, tâm có thành kiến, bởi vậy mà chùn bước. Theo ta nghĩ, đây mới là lý do mà hắn luôn từ chối.
- Khó khắn dù sao cũng phải có người đi làm.
- Sự tình càng kịch liệt thì biến cách càng nhiều, càng khó biết được kết quả về sau, Lập Hằng chỉ sợ là cảm thấy phong cách làm việc của mìnhquá kịch liệt, chung quy cũng là chưa từng tiến vào chính đàn, chỉ bằngtưởng tượng, sợ mình ngày sau quá chấp nhất, bởi vậy mới có suy nghĩ ẩncư. Mấy ngày nay xem ra ta cũng chỉ có lý do này mà thôi.
- Hài, chưa từng làm, đã tự cho là hiểu biết, có phải là quá tự đại hay không? Khang Hiền cười nói.
- Nếu là người ngoài ta cũng sẽ nói như vậy, hơn hai mươi tuổi đầu, chodù tự coi mình là người cao siêu, dự đoán tương lai, cũng chẳng qua chorằng mình có thể làm một Tri huyện Tri phủ. Nhưng con người Lập Hằngnày, ta cũng khó nói, chỉ là mấy chuyện ở Giang Ninh, hành sự lão luyện, trong thế hệ trẻ tuổi, ta cũng xem như ít thấy trong đời, trời sinh hắn có thể nhìn thấy suy nghĩ của người khác, và có thể khống chế nó trongtay, lấy đó mà đạt được mục đích. Người này nếu ở trong loạn thế, tất sẽ là anh hùng, nhưng hắn vừa có nhận thức vừa có tiết chế với chính nănglực của mình, đó mới chính là chỗ khiến ta tán thưởng. Giống như lần này ta động viên hắn vào kinh, trong lòng hắn chưa chắc đã gạt bỏ, nhưngmột mặt có nhận thức đối với những khó khăn trong tương lai, mặt khác có nhận thức với chính cách làm của mình, bởi vì sợ làm hỏng chuyện nên đã có những kiềm chế. Điều này đối với ta mà nói, đó không phải là naonúng, mà chỉ là càng làm cho ta thêm thưởng thức hắn.
Lão nhân lại cười nói:
- Tuy nhiên, hắn có xuất thế hay không cũng không phải là điều mà ta lolắng, có được năng lực này, sớm muộn hắn cũng sẽ xuất thôi, trước mắt cứ chờ để hắn suy nghĩ rõ ràng mọi thứ đi.
Hai người nói chuyện như vậy, nhưng vẫn không tránh mặt Chu Quân Võ đang đứng ở gần mình. Dù sao cậu ta cũng khác với những đệ tử bình thường, nếu là đệ tử bình thườngthì tôn sư trọng đạo chính là chuyện quan trọng nhất, hai người ắt sẽkhông đàm luận về sư phụ cậu ta ở ngay trước mặt thế này, nhưng Quân Võlại là Tiểu vương gia của phủ Khang vương. Mặc dù Võ triều quản lý rấtnghiêm về chuyện trọng đạo tôn sư, nhưng với một phương diện khác, ChuQuân Võ còn là đệ tử của Khang Hiền. Trên danh nghĩa, thê tử của KhangHiền là Thành Quốc công chúa đang có nhiều sản nghiệp của hoàng giatrong tay, hai người tuy đã có con cháu riêng, nhưng trong tương lai nếu muốn truyền sản nghiệp này cho chúng, họ cũng phải được cấp trên ưngthuận, thành ra hiện tại Quân Võ mới được bồi dưỡng như một kẻ quản lý.Dù sao Ninh Nghị cũng là kẻ khó lòng nắm bắt, nếu thực sự tương lai cóchuyện gì xảy ra, những đánh giá lúc này của hai người sẽ trở thànhnhững thứ tham khảo có giá trị cho Quân Võ.
Đương nhiên cũng vìđây là đánh giá chính diện, nên hai người mới có thể nói trước mặt cậuta. Lúc hai người đàm luận, Quân Võ cau mày, biểu tình có phần do dự,đợi hai người nói xong cậu mới nở nụ cười. Tần Tự Nguyên mỉm cười nhìncậu ta:
- Quân Võ mới vừa biện luận về "Đại đạo chi biện", trongấy chắc cũng có một chút quan điểm của Lập Hằng đó nhỉ? Quân Võ do dựmột thoáng, sau đó mới gật đầu, nói:
- Sư phụ trước đây đã từng, nhưng mà … Trước đoạn này, dường như sư phụ có điều gì đó muốn nói lại thôi đấy.
- Ha ha, sư phụ cháu sợ là nói quá quyết liệt sẽ dọa đến các cháu đó.Người này ư, có khi lại nói dùng xong mà thấy tốt thì mới là đạo lý, nói cũng như không vậy. Nhưng mà Quân Võ này, ta cảm thấy cháu theo LậpHằng thì thứ học được nhiều nhất không phải là thơ văn câu chữ tứ thưngũ kinh, mà là nhìn nhận sự việc như thế nào. Cháu cảm thấy rất nhiềuthứ mà mấy vị Trương phu tử kia dạy đều trở nên dễ hiểu hơn, đó tấtnhiên cũng là vì Lập Hằng từng đề cập đến, nhưng chủ yếu là vì cháu càng biết suy nghĩ hơn.
Quân Võ gật đầu một cái thật mạnh.
- Nhưng học cách suy nghĩ quá sớm chưa chắc đã tốt.
Tần Tự Nguyên mỉm cười:
- Thật ra người đọc sách, biết chữ nhận chữ cuối cùng là để tăng kiếnthức của mình lên, sau đó mới học cách suy nghĩ. Chỉ cần thật sự họcđược cách tư duy, sau học thứ khác đều sẽ suy một ra ba. Sư phụ của cháu kia vẫn luôn dạy cho các cháu nhanh chóng học được cách suy nghĩ, chonên cậu ta mới kể chuyện rồi dẫn dắt cho các cháu tự động não suy nghĩ,như vậy các cháu sẽ học nhanh hơn rất nhiều. Nhưng giờ các cháu tuổi còn quá nhỏ, lại chưa từng trải mấy, nghĩ quá nhiều kỳ thật sẽ mất đi tínhcông bằng, cuối cùng sợ là sẽ chẳng coi ai ra gì, cảm thấy Trương phu tử không so được với thầy Ninh, rồi sẽ cảm thấy lời của Trương phu tửchẳng có mấy đạo lý, thậm chí có thể còn cảm thấy văn chương của cổthánh tiên hiền là có sai lầm … Cháu có ý nghĩ của chính mình là sẽ bắtđầu không coi ai ra gì, tự cao tự đại! Quân Võ, những điều này cháu phải nhớ kỹ lấy.
Với đám tiểu bối, Tần Tự Nguyên luôn luôn nhân hậuhòa ái, vừa rồi Khang Hiền nói biện luận của Quân Võ "Tuy lớn nhưng dùng không thích hợp", ông cụ cũng chỉ nói là "Sắc màu rực rỡ", nhưng lúcnày khi nói xong thì ông lại trở nên nghiêm túc hẳn, đến cuối thậm chícòn nghiêm khắc hơn. Quân Võ cũng nghiêm túc ngồi thẳng người nghe dạybảo.
Một lát sau, vẻ mặt Tần Tự Nguyên mới hòa hoãn lại.
- Sở dĩ thầy dạy đệ tử, lúc đầu chỉ là để các cháu nhớ rõ, đợi đến khicác cháu đủ tuổi và có thể chân chính gặp gỡ một vài chuyện rồi mới đểcác cháu tự suy nghĩ, như vậy nền móng của các cháu sẽ vững chắc hơn rất nhiều. Đương nhiên ta không có nói là sư phụ của cháu dạy sai, chỉ cầnxem hắn dặn dò cháu mọi chuyện là biết hắn rất coi trọng chuyện này. Hắn có kiểm soát là vì cháu vẫn còn là một đứa trẻ. Tần gia gia sắp lênkinh rồi, nên lần này lại dặn dò cháu về chuyện này một phen, biết suynghĩ là tốt, nhưng như lời sư phụ cháu có nói đó, phải tránh ngạo mạn,nếu cháu thấy lời của người khác không đúng, cho dù cảm thấy nó cũ kỹ hủ bại thì cũng phải dụng tâm mà nhớ, chỉ cần nhớ kỹ thì sau này lớn rồicháu có thể kiểm chứng từng thứ một, cũng sẽ phát hiện ra tại sao bọn họ lại nghĩ như vậy, sẽ nhận ra đạo lý bên trong. Làm như vậy, cháu nhấtđịnh phát hiện được lợi ích của nó.
Thiếu niên hành lễ với vẻ mặt rất nghiêm túc:
- Quân Võ đã nhớ kỹ rồi ạ!
- Thế là tốt.
Tần Tự Nguyên cười,
- Nhưng những thứ lúc trước cháu học cùng Lập Hằng, mặc dù cũng là học tứ thư ngũ kinh, nhưng cái chính không phải là những thứ kia, tóm lại truy nguyên chi học kia Quân Võ có cảm thấy hữu dụng không? Nay cũng nên đưa ra kiến giải chứ nhỉ.
- Hữu dụng, hữu dụng ạ! Quân Võ vốn luônhoạt bát, vừa rồi nhận lấy thử thách lắng nghe lời dạy bảo nên cậu ta có vẻ khá tích cực, nhưng nhắc đến truy nguyên một cái là khuôn mặt cậu bé này như tỏa sáng, gật gầu lấy gật đầu để,
- Truy nguyên chínhlà, truy nguyên chính là … Cậu dường như muốn phát triển ra một kháiniệm cho người ta nghe, nhưng nhất thời lại chẳng tổ chức được một lờinói có thể khiến người khác kinh ngạc được. Tần Tự Nguyên cười:
- Ồ?
- À, truy nguyên chính là … sư phụ từng nói một câu về cái lý của sự vật … À, gốc rễ của truy nguyên chi học chính là can đảm suy đoán.
- Suy đoán?
- Vâng! Quân Võ gật đầu,
- Cho dù là chuyện gì thì cũng có thể suy đoán, đoán nó là thứ gì, sau đó làm ra một cái công thức hoặc lý luận có thể dùng được, nhưng lý luậnnày cho dù đặt ở chỗ nào trong thiên hạ cũng phải chính xác, chỉ cần một cái không đúng là phải phủ định suy đoán này đi, sau đó tiếp tục suyđoán tiếp …
- Suy đoán? Tần Tự Nguyên cau mày, cố lý giải thứ này.
- Dạ, thường thì vẫn dùng biện pháp cân nhắc, nhưng sư phụ nói nhất địnhphải có trí tưởng tượng. Nếu như có chuyện gì ngươi không hiểu gì cả,nếu muốn hiểu thì đầu tiên là phải suy đoán đã. Ừm, sư phụ từng nói cómột số đạo lý cơ bản, ví dụ như ở giữa hai điểm thì có thể vẽ một đườngthẳng; đường thẳng có thể kéo dài vô tận … Quân Võ bắt đầu nói đến những điểm cơ sở về truy nguyên học mà cậu ta học được, trông cậu nhóc nàyquả đúng là có tư thế của nhà truyền giáo, nghiễm nhiên muốn thông qualời giải thích về truy nguyên học "rất có đạo lý" kia phổ biến cho Tầngia gia.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 198: Đi Chung Đường
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTẫn đạo tùy vong vi thử hà Chí kim thiên lý lại thông ba.
Nhược vô thủy điện long chu sự Cộng vũ luận công bất giác đa. (1)
Là con kênh nhân tạo dài nhất trên thế giới, Kinh Hàng Đại Vận Hà khởinguồn từ phía bắc lên Trác Quận, phía nam tới Hàng Châu, xuyên suốtTrường Giang và Hoàng Hà, Trường Giang hướng về phía nam, lấy Trấn Giang làm một đoạn mở đầu của kênh đào, liền gọi là Giang Nam Vận Hà.
Giang Nam giàu có và đông đúc, từ Trấn Giang đi về phía nam, trên cả một đoạn đường thủy, thuyền bè đi đi lại lại, làm cho Giang Nam Vận Hà cũngkhông phụ với danh xưng một trong những khúc sông tấp nập nhất kênh Kinh Hàng. Khúc sông này nước chảy êm dịu, thế núi ở xung quanh cũng khôngđược tráng lệ như bên bờ Trường Giang, nhấp nhô lên xuống, màu xanh sơnthủy cũng không hẳn sâu đậm, lác đác vài bến tàu cũ nát, thôn xóm nhonhỏ, đồng ruộng, hoặc là vài con đường song song với con sông, trênđường thỉnh thoảng cũng thấy người đi đường, xe bò chạy qua, thuyền bèđi lại trên sông, đích xác gợi cho người ta một cảm giác bình yên vôcùng.
Giang Nam Vậnhà rộng ước chừng hơn hai mươi thước, nhưng nước cũng không hẳn sâu, thông thường chỉ chừng hai mét, hai bên sông cóchỗ có chỗ trũng, hình thành nên những bụi lau sậy trùng trùng điệpđiệp, gần đó ngư ông chống sào đẩy thuyền qua, các loại thủy điểu lênxuống, tiếng kêu cạc cạc cạc làm cho cá trong nước cũng phải nổi lên,trong ánh mặt trời, từng màn từng màn trên mặt nước, vừa yên tĩnh lạivui vẻ, chính là ý cảnh của bức tranh sơn thủy.
Khúc sông nàychịu tải thủy vận của cả một vùng Thái Hồ và Trường Giang, cũng chịu tải cuộc sống của các hộ dân sinh sống nhờ sông nước trong gần ngàn dặm,vừa lúc chiều tà, một con thuyền hoa lướt qua trên khúc sông gần ThườngChâu, nói là thuyền hoa nhưng trang hoàng không mỹ lệ bằng những conthuyền khác dọc trên sông Tần Hoài, thuyền có hai tầng, so với cácthuyền buôn hay thuyền chở khách khác trên con sông này thì trông nóthoải mái hơn nhiều, vừa nhìn đã thấy ắt hẳn phải là người có gia cảnhgiàu có mới thuê nổi, lúc này, thuyền lướt đi chầm chậm trên mặt sông,trong ánh mặt trời mùa hạ, có những tiếng nói vọng ra từ lầu hai của con thuyền.
- Mây đen dày đặc, nước lớn dân cao, chỉ thấy Pháp Hảibay lên trên bầu trời, hét lớn một tiếng: Đại uy Thiên Long, thế tôn địa tàng, Bàn Nhược ma hồng! Áo cà sa trên mình trải rộng ra, đem cả KimSơn Tự nâng lên trời Tang! Muốn biết câu chuyện sau đó như thế nào, mờinghe hạ hồi phân giải.
Những âm thanh vọng lại từ trong khoangthuyền nghe như là đang có người kể chuyện, câu chuyện này đang ở chỗcao trào kịch liệt, đột nhiên vang lên những câu nói này, đám người sửng sốt một lúc lâu, liền sau là những tiếng phản đối thay nhau nổi lên.
- Không cần hạ hồi phân giải
- Cô gia Cô gia
- Tỷ phu, huynh không được như thế.
- Cái tên Pháp Hải cùng với Bạch Tố Trinh làm sao rồi
- Kim Sơn Tự lớn như vậy, làm thế nào bay lên trời cao hả, bay thế nào,bay thế nào Tiếng nói chuyện nam có, nữ có, nhất thời vô cùng hỗn loạn , người kể chuyện đại khái là uống một hớp nước:
- Này, các ngườicũng thật quá đáng, hôm qua các ngươi cũng đã thấy Kim Sơn Tự rồi, muốnbay lên như thế nào thì bay lên như thế ấy, phải có trí tưởng tượng
- Nhưng mà Đại uy Thiên long, thế tôn địa tạng, Bàn nhược bá ma hồng làphật hiệu gì, cô gia, cô gia, Phật môn không phải như vậy
- Nghe ra rất lợi hại đó, không ngờ nha đầu ngươi cũng biết điều này
- Quyên nhi xem qua kinh Phật, Quyên nhi con nói xem
- Pháp Hải đại sư rất lợi hại.
- Chậc, thôi rồi, Quyên nhi mê trai rồi, ai ra đánh nàng ấy một trận
- Không có đâu, Cô gia.
- Tỷ phu, Phật môn ấy thật sự là thần thông đến vậy không?
- Ngươi tin rồi? Tiếng rầm rì líu ríu líu ríu, trên lối đi bên mạn sườnsàn tàu, lại có một nữ nhân, đang dựa vào đó, vẻ mặt thanh thản nhìnxuống dòng nước chảy, nàng mặc chiếc váy màu giữa vàng nhạt với xanh lơ, khoác một chiếc áo khoác màu trắng, tay cầm một chiếc quạt nhỏ, tuổivẫn còn trẻ, trên đầu còn có búi tóc phu nhân, nét trong sáng của tuổitrẻ hòa với khí chất an nhàn thành thục, khiến cho người ta vừa nhìn đãbiết đây đích thị là tiểu thư đã lập gia đình. xem tại ban l.o.n.g.(.).u.s
Người trên thuyền này, hiển nhiên đều là những người Ninh Nghị trên đường đi về phía nam.
Lần đi về Hàng Châu nàếu tố du lịch chiếm một nửa, mặt khác, Tô Đàn Nhi kỳthật cũng định mở rộng làm ăn ra vùng Hàng Châu, dựa vào sức ảnh hưởngcủa mình và phụ thân để phân chia trong đại phòng. Sau đó trừ nàng, Ninh Nghị, và ba nha hoànThiền Nhi òa, trên đường đi cũng có một trướngphòng trong nhà có thể tin tưởng được, hai chưởng quỹ cùng với người nhà của họ, nha hoàn, tiểu nhị, hộ viện, ngoài ra còn có hai huynh đệ họ Tô Văn Định, Tô Văn Phương, cũng đi theo cả đoạn đường, cùng với chị họ Tô Đàn Nhi đã từng có kinh nghiệm đến Hàng Châu rồi.
Cứ như vậy,tổng cộng cũng có trên dưới ba mươi người, Tô Đàn Nhi liền thuê conthuyền hoa hai lầu tương đối thoải mái này. Bọn họ trước đó dừng ở TrấnGiang du ngoạn vài ngày, tất nhiên cũng đi Kim Sơn Tự của Trấn Giang. Kỳ thực Trấn Giang Kim Sơn Tự của bây giờ đã đổi tên hai lần, đầu tiên làđổi thành Long Du Tự, têntrước mắt gọi là Thần Tiêu Ngọc Thanh Vạn Thọcung, nhưng tên lúc trước tất nhiên vẫn được nhớ tới, lúc mọi người nóitới, Ninh Nghị liền đem truyện Bạch Xà kể ra để dọa người, dùng bảnThanh Xà của Từ Khắc, chuyện còn chưa kể hết, đám người Thiền Nhi đã bịmê hoặc bởi người được Ninh Nghị miêu tả là rất đẹp trai, Pháp Hải, đếncả đám người Văn Định, Văn Phương còn không tránh khỏi suy nghĩ về hainàng xà yêu quyến rũ.
Xong cơm trưa, ngồi ở bên trên nghe kểchuyện ngoài ba nha hoàn, hai anh em họ, những người trong nhà nhưtrướng phòng, chưởng quỹ, ngoài ra còn có tiểu nhị, hộ vệ đi theo nhưmấy người Đông Trụ, Cảnh Hộ Viện cũng đang đứng ở hành lang lầu hai nghe chuyện. Những ngày du ngoạn ở Trấn Giang này, mọi người đểu rõ chủ nhân Cô già tính tình khôi hài hiền hòa, cũng không khắt khe. Tô Đàn Nhi vốn cũng có hứng thú với những câu chuyện này, nhưng khi đám đông tụ tậplại, thấy chật chội, nàng đi xuống lầu một, cũng không lên lại lầu hai,hai lầu của thuyền hoa không cao, có thể nghe rõ được tiếng từ bên trên, nàng đứng đây hóng gió, ngắm cảnh mà vẫn nghe được câu chuyện đến đây.
Nếu là trước kia, mặc dù sau khi thành thân, Tô Đàn Nhi trang điểm như phunhân, sự thành thục trong làm ăn luôn có, nhưng nếu nói tới khí chất sau khi thành hôn, kỳ thực vẫn có chút gượng gạo, nhưng đến bây giờ, chútgượng gạo đó đã không còn chút gì rồi, lúc này nàng đứng đây, không lêntrên, lại nghe thấy trong không khí náo nhiệt đó là cảm giác phu quânđang ngồi giữa được mọi người yêu mến và vinh dự.
Trước khi thành thân, nàng tuyệt đối không nghĩ tới những chuyện như thế này, trongchuyện làm ăn, phải lâu dài, muốn trở thành tâm điểm của mọi người, nàng đều đạt được, nếu như mọi người ngồi lại cùng nhau, nàng cũng có thểnói dăm ba câu khiến người khác chú ý, không để nhạt nhẽo, nhưng để nóihài hước thân mật, thì lại không phải sở trường của nàng. Là một nữ tử,tất phải rụt rè, cần đảm bảo giữ khoảng cách với người khác, dù nàng nhẹ nhàng hòa nhã với người khác, nhưng có khi vẫn bị người ta nói là diễnxuất của Vỡ Tắc Thiên, những chuyện thế này tất nhiên khó tránh khỏi.
Nếu như nói nàng đã từng có những kỳ vọng gì, thì chỉ là mong phu quân saukhi thành thân không quá thật thà chất phác, biết chào hỏi tạo quan hệvới mọi người, không quá phận mà đắc tội với người khác, thế là đủ rồi.Chưa từng nghĩ tới phu quân mình bất luận trong trường hợp nào cũng cóthể điều khiển đc dễ dàng, tỷ như việc lật bài ngửa với Ninh Nghị cùng Ô Khải Long nàng cũng từng hỏi qua, Ô gia có thể nhanh chóng cam chịu như vậy, e là do trong lúc phu quân nói chuyện, đã quét hết đi sự tự tincủa Ô Khải Long, còn trong lúc này, lại có thể làm cho Văn Định VănPhương bọn họ hòa thuận như những gia đình bình thường khác vậy, bảnthân có thể làm hơn người đi trước, nhưng ở với những người cùng nhà,chỉ sợ sẽ không làm được.
Nàng cảm nhận hạnh phúc ở trong đó,trong tiếng cười, một cách tự nhiên, kỳ thực vẫn có vài phần quyến rũtrong đó, giống như Bạch Tố Trinh nhu mì đang yêu trong Thanh Xà vậy.
Dù bên trên ồn ào, nhưng Ninh Nghị cũng đã nói một đoạn, người bên cạnhcũng không thể quấn lấy hắn, khiến hắn không kể không được, với ThiềnNhi Quyên Nhi Hạnh Nhi mà nói, hắn dù thân cũng vẫn là chủ nhân, với mấy người Văn Định Văn Phương mà nói, Ninh Nghị dù thân mật, vẫn nhất quángiữ vững khí chất mạnh mẽ, ở mức độ nào đó, Tô Định hay cả Tô lão tháicông có thể có cảm giác bị áp bách, những người bên cạnh lại càng đòiNinh Nghị kể hết chuyện, tuy có vài câu nói giỡn, sau đó mọi người vẫnnóng lòng bàn luận những tình tiết trong truyện, đoán hạ hồi.
Chỉ chốc lát sau, Ninh Nghị cùng với Tô Văn Định và Tô Văn Phương nói nóicười cười đi trên sàn tàu, thấy Tô Đàn Nhi, Văn Định Văn Phương nói thêm vài câu nữa rồi mới đi. Ninh Nghị cầm một chén trà, nhìn sang phu nhânđang phẩy quạt nhè nhẹ, cười đi tới, Tô Đàn Nhi cũng cười híp mắt:
- Đáng ghét, thiếp vẫn còn muốn nghe
- Mới vừa rồi lại không nói.
- Bạch Xà kia vì báo ân, thích một nam tử từ nhân gian, căn vẫn là tấmlòng chân thật, Pháp Hải hàng yêu trừ ma, âu cũng là bổn phận, tướngcông nói xem cuối cùng ai là người có lỗi?
- Nếu ta là Hứa Tiên, người sai tất sẽ là Pháp Hải, nếu ta là Pháp Hải, người sai tất sẽ là Hứa Tiên.
- Hả? Sao lại là Hứa Tiên.
- Nếu ta là Pháp Hải, mà lại còn thành thân rồi, đương nhiên khó chịu với Hứa Tiên, nên chia rẽ bọn họ, còn vì sao lại chia rẽ bọn họ, thì đươngnhiên là vì đã thích Bạch Tố Trinh rồi.
- Hi Đàn nhi không nhịn được liền bật cười, sau đó hơi nghiêm mặt lại
- Tướng công đừng đùa như vậy, trong chuyện có phật lý đấy.
Ninh Nghị nhún vai, không cãi lại, lúc này thuyền đi tới chỗ có đám cỏ lauum tùm, chuyển hướng một chút, trong ánh mặt trời, thuyền chuyển hướnglàm cho bóng râm trên mạn thuyền cũng chuyển hướng theo, trong ánh mắt,thế núi chập chùng bên bờ sông, cây cối bị gió thổi lay lay, trăm ngànphiến lá đung đưa, mấy chú chim cùng lúc bay lên trời cao. Phu thê haingười đứng trong khung cảnh này, Ninh Nghị uống một hớp trà, Đàn Nhicũng có chút khát, lấy ly từ trong tay Ninh Nghị uống một ngụm, rồi câmtrong tay. Trong khoang thuyền phía sau, đại khái là có hai đứa con nhỏcủa chưởng quỹ từ trong chạy ra, miệng hô to:
- Đại uy Thiênlong, thế tôn uhm. la la la la Chắc là không nhớ được hết câu, khiến cho người nào nghe được cũng không khỏi bật cười.
Giang Nam Vận hàtuy là kênh nhân tạo, lòng sông không sâu, nhưng mở đã nhiều năm nay,chất nước kỳ thực là rất tốt, từ trên thuyền nhìn xuống, mặt sông sóngxanh xanh, hai người Tô Văn Định và Tô Văn Phương cũng không rõ là đangnhìn xuống sông nói cười gì ở đầu thuyền, khi nhìn sang bên này thì Ninh Nghị cười nói:
- Sao rồi? Nghĩ ra chưa? Tô Văn Định bĩu môi:
- Tỷ phu, có văn hóa nào.
Ninh Nghị lại càng cười lớn.
Tô Đàn Nhi không biết bọn họ đang nói gì, liền hỏi, nghe lời giải thíchcủa Ninh Nghị, mới biết Tô Văn Định, Tô Văn Phương cứ quấn lấy Ninh Nghị đòi kể chuyện, Ninh Nghị tiện nói đến du ngoạn, bơi lội ở sông thì hắnsẽ nói. Kỳ thực hắn tuy rằng cũng biết bơi, nhưng sau khi đến đây thì ít có cơ hội xuống nước, nghĩ tới bơi lội thì cũng không ra sao cả, chỉ là Tô Văn Định, Tô Văn Phương tự xưng là thư sinh, tất sẽ không chịu làmnhững việc không màng tới hình tượng như thế này.
Tô Đàn Nhi nghe xong, cười liếc nhìn Ninh Nghị một cái, rồi nói hắn cũng có văn hóa.Nàng cúi đầu nhìn xuống nước, kỳ thực nước Giang Nam hà nước sông sâutrung bình hai thước, trước mắt là mùa lũ, cũng không cao lên được baonhiêu, xuống đó chắc chắc không chết được. Ninh Nghị cùng nàng nhìnxuống nước, hỏi:
- Nàng có biết bơi không? Tô Đàn Nhị cười cười:
- Biết một chút, lâu rồi không bơi.
- Có cơ hội có thể xuống thử xem sao Ninh Nghị thì thào tự nói, Tô ĐànNhi lúc này mới hơi mếu máo, làm ra vẻ tức giận, liếc nhìn hắn một cái:
- Tướng công nói bậy, thiếp xuống đó rồi, bị người ta nhìn thấy, tướng công còn có thể vẻ vang đi tới đâu
- Khụ, tiện thì nói vậy, sau này có thể tự mình xây một cái hồ Hai ngườivì thế mà cười một trận, Giang Nam vận hà đoạn đường dài gần hai trămdặm từ Đan Dương tới Vô Tích thẳng tắp một đường, trừ việc vài chỗ cóđầm lầy, hầu như hoàn toàn không cần xoay thuyền, đều là theo dòng màđi. Nhưng sau một lúc, gió nghịch hướng lại nổi lên, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi nhìn về hướng đông nam, những đám mưa thật dày đã xuất hiện, nhữngđám mây bên cạnh giống như là đang vẽ ra một đường màu đen trên nềntrời, bầu trời bên đó, đều bị mây che hết rồi.
Lúc này mọi người trên thuyền cũng đã chú ý tới mưa mây, Tô Đàn Nhi ngước đầu nhìn ra một hồi, Thiền Nhi cũng bưng một cái chậu, từ trong khoang thuyền chạy ra,đến bên Tô Đàn Nhi nói:
- Cô gia, đây không phải là thiên binh thiên tướng xuống bắt Bạch nương nương chứ? Tô Đàn Nhi nắm bả vai nha hoàn, cười nói:
- Có thể đúng đấy.
Lão chủ thuyền lúc này cũng đã đến bên sàn tàu, cau mày nhìn lên đám mây kia, vị lão chủ thuyền này họ Cổ, Ninh Nghị cười nói:
- Cổ thúc, chuyện xem mây thức khí trời này ta cũng biết một chút, xem ra hôm nay sẽ có một trận mưa lớn đây.
Cũng là vài ngày trước vị chủ thuyền kia dạy cho mọi người vài bí quyết xem mây thức khí trời, lúc này Ninh Nghị lại lấy ra nói.
Vị lão thuyền chủ cũng cười ha hả:
- Đông gia nói phải, xem thế mây này, đúng là sẽ có một trận mưa lớn sấmto rồi, nhưng mà bên này không sao, đi thuyền trong mưa kiểu này, kỳthật cũng có cái hay khác.
Tô Đàn Nhi nói:
- Giang Nam hà này sẽ không có sóng lớn chứ?
- Sóng gió có một chút, lớn thì không có, thuyền của chúng ta lớn, đoạnkia của Trường Giang dù cho có sóng gió lớn cũng vẫn đi được, trên biểnmới thực sự là sóng gió lớn, bên này núi thấp hơn chút, cũng có gió lớn, nhưng nước không sâu, dù thế nào cũng sẽ không có sóng lớn, có ngườilại thích đi thuyền du ngoạn khi có gió lớn, nói là có kích thích. À,bên này có bài thơ nói thế nào nhỉ? Bình hà thất bách lý, ốc nhưỡng nhịtam châu.
Tọa hữu hồ sơn thú, hành vô phong lãng ưu. Đó chính là nói Giang Nam hà này đó.
Lão nhân này còn biết ngâm thơ, mọi người nhất thời không khỏi ngạc nhiên, Ninh Nghị cười nói:
- Cổ thúc là người tao nhã. Văn Định, Văn Phương, thử hai ngươi chút, bài thơ này là ai làm? Tô Văn Định nghĩ một lát, Tô Văn Phương thì lại lậptức cười phẩy phẩy tay nói:
- Tỷ phu cũng thật quá khinh thường bọn ta rồi, thơ của Bạch Lạc Nhạc Thiên thời Đường mà.
Bạch Nhạc Thiên, chính là Bạch Cư Dịch, Ninh Nghị gật đầu cười:
- Ta nói thật, kỳ thực ta quên rồi.
Hắn nói lời thật lòng, bài thơ này trước giờ chưa nghe qua, những người khác đều cười ha hả, không ai tin.
Lão thuyền chủ sai hai thuyền công giang buồm, tầm nhìn đầu kia, cuồng phong quần vào mây mưa, nhằm bên này mà tới
Chú thích 1: Bài thơ Biện Hà hoài cổ kỳ 2 của Bì Nhật Hưu:
Đều nói Tuỳ vong bởi chốn này,
Dòng thông nghìn dặm đến ngày nay
Thuyền rồng, đài điện không điều tiếng
Hạ Vũ đem so kém mấy đây
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 199: Bến Tàu Thường Châu
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMưa to tầm tã, xen lẫn trong mưa bão, chốc chốc lại có tia chớp xẹt qua, tiếng sấm rầm vang, làm vang động thành phố trong đêm tối.
Thường Châu là một thành thị lớn trên tuyến đường thủy của Giang Nam hà, thờiĐường, còn từng được phong là Thiên hạ Châu phủ Thập vọng, nhưng ngay cả khi có thể phồn thịnh nhờ đường thủy nhưng cũng không thể so với cácthành phố lớn như Biện Kinh, Giang Ninh, Tô Châu, Hàng Châu. Trong mànmưa bão, cả thành thị chỉ có vài ánh đèn mờ, thưa thớt, chỉ khi có ngẫunhiên có ánh chớp xẹt qua mới thấy được cảnh quan kiến trúc nguy ngatrung điệp bao quanh thành phố.
Cơn mưa lớn đến bất chợt vào buổi chiều khiến cho mọi người trở tay không kịp, tới lúc này, gần bến tàuThường Châu, vẫn có bóng người hối hả trong mưa. Trên thực tế, tìnhtrạng hỗn loạn thực sự đã kết thúc trong mưa lớn lúc chạng vạng tối, lúc này rất nhiều thuyền bè cập bờ, vội vàng bốc hàng dỡ hàng, cố định lạithuyền, lúc này những người đang hối hả trong mưa lớn, cơ bản đều lànhưng thương hộ không chịu nổi tổn thất khi có việc xảy ra ngoài ý muốn, bỏ nhiều tiền ra mướn những thuyền công không sợ chết, đang mạo hiểmtrong mưa khuân vác ở đây.
Trên bến tàu, mưa gió gào rít, thỉnhthoảng có tia chớp xẹt qua, thì hiện ra vài ba chỗ vẫn còn hoạt động,người ở bên sườn đông của bến tàu là đông nhất, mắt thấy con sóng cuồncuộn trên mặt sông làm con thuyền nhấp nhô lên xuống, trên một conthuyền hàng gần đó vẫn còn rất nhiều người đang bê đồ lên xuống, trongtiếng mưa tiếng gió, những người này nhìn như những con kiến bị gió thổi đi cũng không vững, lớn tiếng hô. Trong thuyền hàng có ánh sang củanhững ngọn đuốc, trong căn phòng thuộc bến tàu cách đó không xa cũng cóánh sáng, bọn họ khi đó, đang tính toán làm sao để đem hết hàng từ trêntàu vào phòng.
Thuyền hàng này thuộc về một nhà đại thương trênđất Giang Chiết, ông chủ họ Lâu, lần này thuyền hàng chở đầy một thuyềnhàng hóa xuôi về phía nam, đến gần Thường Châu thì thân thuyền có vấnđề, vừa vặn lại gặp lúc mưa lớn, vội vàng cập bờ. Vốn định cho thuyềnđậu ở bến tàu tránh qua cơn mưa lớn rồi nói tiếp, nhưng đến đêm mới phát hiện ra vấn đề ở thân thuyền càng thêm nghiêm trọng, trên thuyền lại có rất nhiều hàng hóa, để tránh có thêm những vấn đề lớn hơn, đành phảimướn công nhân liều mạng, dỡ trước một số hàng, làm giảm trọng lượng của con thuyền.
Đương nhiên, dù trong thời tiết mưa lớn thế này, lại không có đủ ánh sáng, công nhân bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió quậtngã hoặc rơi xuống nước, nhưng nước sông cũng không sâu, những thuyềncông này phân nửa đều biết bơi, lại là mùa hè, có rơi xuống cũng khôngsao.
Lúc này, khắp trời đất là tiếng gào thét của mưa gió, cáchbến tàu không xa, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hàng trăm con thuyền đang lay động hỗn loạn trong mặt nước, thuyền công khuân đồ vào trong cănphòng sáng đèn đi không vững trong mưa, căn phòng đó lúc này xem ra cũng có chút đơn xơ trống trải, những nhân công toàn thân ướt đẫm đang khuân đồ vào bên trong, ở giữa, còn có tiểu nhị của thương hộ đang bận rộnghi ghi chép chép.
Phía trước cửa sổ một bên hông nhà, vài ngườiđang hướng ánh mắt ra màn đêm bên ngoài, nhìn thân thuyền đang mơ hồchìm nổi trong mưa, cầm đầu là một cô nương ăn vận xinh xắn, tóc cũng đã ướt, tỳ nữ phía sau đưa tới khăn bông, nàng liền thuận tay lau lau nước trên mặt, kỳ thực ngoài cửa sổ vẫn luôn có mưa bay vào, nhưng lại cómột nam tử dáng vẻ thư sinh đứng bên cạnh nàng, chắn bớt một phần.
- Thuyền ra sao rồi? có thể sửa xong không? Sẽ không chìm chứ?
Câu hỏi đó là của cô nương kia, hỏi xong, một vị nam nhân chạy từ bên ngoài vào vừa lau nước trên mặt vừa trả lời:
- Thưa tiểu thư, thuyền đã cập bến, có lẽ không chìm nổi, nhưng thời tiết thế này quả thật quá xấu, sửa cũng khó, hàng hóa trên tàu phải chuyểnxuống bớt mới được.
- Vậy thì tiếp tục chuyển đi.
- Dạ biết.
Vị nam tử kia gật đầu đồng ý. Nói hết lời, nữ tử lịa nhìn ra cửa sổ, sắcmặt có chút trầm. Hàng hóa trên thuyền lần này có không ít là loại đồ dễ bể như đồ sứ, trải qua sự việc này, chắc chắn tổn hao không ít, tâmtrạng của nàng không tốt. Nam tử đứng bên cạnh giúp nàng che mưa quayđầu lại nói:
- Thư Uyển, mọi người đang chuyển đồ rồi, nàng cũngkhông cần phải đứng mãi ở đây theo dõi, để thấm mưa cũng không tốt, chibằng dịch vào trong một chút.
Đôi nam nữ này chắc là một đôi phuthê, nữ tử liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt vẫn còn chút âm trầm, sau đó mớicười, quay đầu rời đi, vị nam tử cũng vừa cười vừa theo sau, hai ngườiđứng ở bên tường nói gì đó, nam tử rõ ràng đang cố gắng chọc cười nữ tử, người ở bên canh bao gồm nha hoàn đều biết ý mà rời đi. Hai người nóiđược vài câu rồi lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng là vẫn đang lolắng cho thuyền hàng.
Cứ thế một hồi sau, một bên bến tàu, tại có một con thuyền đang chạy nhanh tới trong màn mưa, đó là một con thuyềnhoa hai tầng, xem ra cũng là người có chút của cái đi du lịch, gặp phảigió mưa, mới đến Thường Châu này, trong cơn mưa bão, thuyền chạy cũngtương đối vững vàng, trong khoang thuyền có ánh lửa đu đưa, có lẽ là đốt đuốc chiếu sáng, trong đêm tối rọi bóng người lên.
Đoạn ẩn nhé:
Cập bờ vào lúc này đây cũng không phải là việc gì kỳ quái, dẫu sao thithoảng cũng sẽ có ngoại lệ. Nơi chiếc thuyền hoa ấy đậu cách không xachỗ này, vì thế cũng làm cho nhiều người bên này chú ý, trong thời tiếtthế này, thuyền muốn cập bến không phải dễ dàng, bọn tiểu nhị trênthuyền lấy sào trúc chống bên bờ, toàn lực điều chỉnh hổi lâu, khó khănlắm mới cho thuyền cập bến được. Sau đó người từ trên đi xuống cũng cựckỳ cố sức, do mưa gió quá lớn, tấm ván bắc xuống dưới không vững, lungla lung lay, cơ bản chỉ có thể nhày xuống, đám người choàng áo tơi,trong đó có nữ nhi, trẻ nhỏ, đều nhờ có nam nhân nhảy xuống trước đó đỡhoặc đón lấy, một hồi lâu sau mấy chục người mới xuống hết được, chạytới núp dưới mái hiên gần đó, đốt đuốc lên.
Tuy rằng mưa gió khálớn, nhưng trong đám người có vài đứa trẻ vẫn rất vui vẻ, miệng kêu loạn mấy lời kỳ lạ, cái gì mà đại uy thiên long, cũng có người ngước đầunhìn về hướng này, sau đó liền bị người nhà gọi quay vào, đại khái làđiểm lại nhân số, rồi thương lượng từ bến tàu rời đi.
Thời tiếtnhư thế này, ai cũng không rảnh chú ý người khác, những người trongphòng bên này cũng chỉ ngoái sang nhìn qua, chung quy lại vẫn quan tâmviệc thuyền hàng của mình. Vị nữ nhi tên Lâu Thư Uyển kia hàn huyên cùng thư sinh một hồi, sau rồi lại cau mày hỏi chuyện thuyền hàng, chỉ trong một khắc khi liếc mắt nhìn ra bên ngoài mái hiên, tia chớp xẹt qua,nàng có hơi sững sờ.
Ba ngọn đuốc trong tay mọi người đang cháysáng, bị gió cơn gió mạnh thổi lay động, ánh sáng cũng không còn baonhiêu. Một số người nói nói cười cười, cởi áo tơi trên người ra, rồi gấp gọn, ánh chớp xẹt qua, mơ hồ thấy được nụ cười trên nét mặt họ. Thờitiết thế này mà vẫn có thể nói cười được thì đủ thấy tâm trạng khôngtồi, dường như có chút gợi lại ký ức của nữ nhi.
- Thư Uyển, đang nhìn gì vậy?
Lấu Thư Uyển mở miệng, sau đó ánh mắt chuyển sang thư sinh bên cạnh, trở nên lạnh nhạt không kiên nhẫn nói;
- Không có gì.
Thời tiết thế này, cuối cùng là cũng không nhìn rõ lắm, đó cũng không phảilà ký ức gì quan trọng. Nàng lắc lắc đầu, lại suy nghĩ về chuyện làm ăncủa gia đình, lần bày bị trì hoû�i, thư sinh ở một phòng khác cũng đãtới, biết nàng đang bàn chuyện làm ăn, nên đã đứng ngoài đợi được mộtlúc.
Nàng có chuyện trong lòng, vị thư sinh kia đóng cửa, nóicười vài câu, liền tới ôm nàng, muốn hoan ái. Nàng trong lòng khó chịu,khẽ cau mày, chỉ là không khước từ. Thế nhưng, vừa mới bị cởi áo khoác,liền nghe được phía dưới đại sảnh có người gọi cửa, sau đó hình như làkhông ít người bước vào, nàng hiếu kỳ, đẩy thư sinh ra, lại mặc áo khoác vào, ra cửa sổ nhìn, đang có tầm hơn hai mươi người đứng ở đại sảnh cởi áo tơi, hai đứa nhỏ chạy tới chạy lui, chính là mấy người gặp ở bếntàu.
- Làm sao vậy?
Thư sinh lại gần, cũng nhìn qua songcửa sổ, nữ nhi hơi cau mày, ánh mắt dò xét những người trong đại sảnh,lâu sau mới đẩy thư sinh ra:
- Chàng đi ngủ đi, tối nay thiếp không muốn ngoài kia có người thiếp nhận ra.
- Hả?
Thư sinh cảm thấy hứng thú, ló đầu nhìn ra ngoài,
- Xem ra, giống như người nhà quan đi du lịch vậy.
Thời thiết thế này, dù cơ bản là không có tác dụng, đám người này tuy rằngmặc áo tơi, nhưng tìm tới tận đây, toàn thân trên dưới quả thật cũng ướt hết rồi. Trong đó có vài nữ nhi nhất thời không tiện thay y phục, liềntìm áo mỏng choàng thêm, chỉ cần nhìn y phục của mấy nữ nhi, cũng biếtđám người này cũng giàu có.
Lúc này trong đại sảnh hỗn loan,chưởng quầy, tiểu nhị bận rôn sắp xếp phòng, khách mới vào thì bận rộndăn bảo nấu nước, xách hành lý, nhất thời nhìn rất náo nhiệt. Tất nhiên, trong đó a hoàn hay chủ nhân cũng chỉ mất vài khắc để phân biệt rõ,trong đó có một nữ nhi tay gộp tóc ướt, nghiêng đầu nói chuyện với những người xung quanh, dường như cũng đang thu xếp công việc, cũng có vàiphần thần sắc của Lâu Thư Uyên ngày thường, vị cô nương này thân hìnhcao gầy, tướng mạo cũng rất đẹp. Thư sinh nhìn mấy lần, Lâu Thư Uyênliền chỉ nàng.
- Cô nương này họ Tô, thiếp trước kia từng gặpqua, cũng có quen biết. Nhà nàng ở Giang Ninh, đã nhiều năm rồi, cũngkhông nghĩ là sẽ gặp lại ở đây.
- Muổn ra ngoài gặp sao?
- Cũng không gấp.
Lâu Thư Uyển nói xong, lại suy nghĩ
- Thế nhưngnàng ấy có thuyền, dường như cũng là xuôi về phía nam, nếu vậy thì Nghĩ đến đây, lại nhìn xuống phía dưới, thấy tiểu nhị đã bố tríxong phòng, dẫn người lên lầu, nàng đóng cửa sổ lại, chỉnh lại quần áomột chút, sau đó, đẩy cửa bước ra.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 200: Nhẫn Nhục Chịu Đựng
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comĐêm mưa, tiếng huyên náo trong ngoài khách sạn cũng đã dần ngưng, chỉcòn tiếng mưa bão bên ngoài cửa sổ, khiến cho không khí bên trong phòngnhà trọ lại gàng ấm áp và an bình hơn. Ánh đèn dầu lay động, chiếu sángtấm bình phong vẽ hoa đào và chim quốc, tấm bình phong nằm ở vị trítrung tâm của căn phòng, che cái bồn tắm lớn lại, trong bồn là nam nữtrần trụi thân thể.
- Cô ấy là Lâu Thư Uyển, Lâu gia ở Hàng Châuchủ yếu bán đồ sứ, nhưng những việc buôn bán khách cũng có, lướt qua cóvẻ rộng. Ở đó bọn họ cũng được xếp vào hạng thượng hào phú thương, e làcòn hơn Tô gia chúng ta. Vài năm trước, cha đem thiếp ra ngoài, có gặpcô ấy vài lần, cũng gặp phụ thân cô ấy rồi, là người rất lợi hại, tên là Lâu Cận Lâm. À, cô ta còn có hai ca ca, một người tên Lâu Thư Vọng, một người tên lâu Thư Hằng, Lâu Thư Hằng chỉ gặp một lần, người trông nhưthế nào cũng quên mất rồi Ngọn đèn chiếu rọi trên da thịt trần trụi,thoạt nhìn tựa như đồ sứ tinh xảo trơn mịn.
Tô Đan Nhi hơi quayđầu, dùng gáo gỗ dùng khi tắm múc nước ấm dội từ trên gáy xuống, miệngnói nhỏ, nàng lúc này đang ngồi trong lòng Ninh Nghị, dưới gợn nước, tứchi dính tại một chỗ.
Quan hệ của hai người lúc này tự nhiên làđã tương đối thân mật, sự việc trước mắt, vẫn làm cho Tô Đàn Nhi có chút thẹn thùng. Dù sao ở thời đại này, phu thê mới cưới làm tới mức này, đã được xem là có phần hoang bạc. Nhưng ở bên ngoài, Ninh Nghị lại nóithời gian không còn sớm, còn phải vội đi ngủ nên không cần phải tách ratắm riêng, nàng cũng đành phải nhịn nỗi xấu hổ mà cùng Ninh Nghị vàochung một cái bồn, thế nhưng xem ra giờ đây, có lẽ phải tốn thêm vàiviệc nữa cũng không chừng.
Lúc này rời nhà đã được vài trăm dặm, lại tình cờ gặp lại Lâu Thư Uyển, thực ra có chút ra ngoài dự liệu củaTô Đàn Nhi, nhưng cuối cùng vẫn rất vui vẻ. Hai người cũng không phải là bạn bè thân thiết, nhưng lần gặp mặt vài năm trước, Tô Đàn Nhi cũngbiết Lâu Thư Uyển này là một nữ nhi có tài, giữa hai người thực ra cũngcó vài điểm giống nhau, khi đó nàng quyết tâm làm một nữ cường nhân, cho nên có ấn tượng tốt với Lâu Thư Uyển, tất nhiên, vừa rồi ăn cơm haingười cũng đã hàn huyên một lúc, cảm thấy đó vẫn là một nữ nhi có tài mà lợi hại trước đây, đồng thời cũng mơ hồ cảm thấy chút bất đồng, đó âucũng là do đã trưởng thành rồi.
Nhưng lúc này nàng nói những lờinày, không phải chủ yếu giới thiệu vị bằng hữu tốt hợp ý với phu quân,mà là bởi trong lòng ngại ngùng, cho nên mới không ngừng nhắc tới nhữngchủ đề khiến bản thân không chú ý tới tình trạng lúc này mà thôi. Chonên, khi tay phu quân nàng chậm rãi mơn chớn chỗ nhạy cảm trên cơ thểnàng, nàng chỉ biết ngửa đầu, khẽ cắn môi, sau đó nói tiếp.
- Lần này cô ta dường như cũng đang chở hàng xuống phía nam, đại khái cũnggiống khi xưa, lúc này cũng đang quản chuyện làm ăn nhà họ Lâu, Thư Uyển tỷ rất lợi hại.
- Giống nàng sao?
- Thiếp không bằng, nghe nói người nhà họ Lâu đều rất lợi hại. Tô gia chúng taừm, không sánh bằng.
Tô Đàn Nhi có chút không lừa dối mình, không lừa dối được người, cố gắngchuyên chú suy nghĩ, dù nhịp thở sớm đã trở nên dồn dập, với nhữngchuyện dưới nước, cố ý biểu hiện lấy lệ, nhưng Ninh Nghị lại đang chútâm vào việc nắm giữ thân thể nàng dưới nước, cười có lệ với lời nàngnói.
- Không cảm thấy
- Ừgặp được người quen cũng tốt, lần này đi Hàng Châu, vốn cũng định se đi thăm hỏi cô ta. Tướng công, bằngkhông chúng ta cùng nhau xuôi nam, hành trình đi du ngoạn Thái Hồ có thể đổi được không?
- Ừ, tùy nàng, ta không có hứng thú với Thái hồ Lúc này hắn không hứng thú với những thứ khác
- Cũng không biết Thư Uyên tỷ thành thân hay chưa, ban nãy quên khônghỏinhìn cô ấy vẫn có thể đi ra ngoài chủ trì việc làm ăn nhà họ Lâu, hẳn là vẫn chưa thành thân đấy chứ.
Nàng nghĩ đến khả năng này,nghiêng đầu nhìn Ninh Nghị, không cần nói ra, Ninh Nghị không chút nhíumày, không nói gì cả, một lát, đưa tay gạt tóc Tô Đàn Nhi ra, cúi đầuhôn vào gáy nàng, Tô Đàn Nhi cười cười cúi thấp đầu, như có điều suynghĩ.
- Tướng công nhìn người chuẩn nhất, chàng cảm thấy thế nào?
- Sao ta phải nhìn ? Vẫn không có hứng thú như trước.
- Lâu gia có việc làm ăn bông vải, kỳ thực cũng có chút tiếp xúc với hãng vải Tô gia chúng ta, thế nhưng, vì mọi người cách xa nhau, lại không có cạnh tranh gì, không có gì không ổn, tuy nhiên cũng vì như thế, cha mới có qua lại với Lâu gia, lần này chúng ta tiếp nhận làm ăn của Ô gia,lại thêm Tô gia vốn cũng chính là ở Hàng Châu, sau khi qua đó, nói không chừng có thể hỏi han việc làm ănồ, tướng công à
- Ta không thích cô nương đó.
- Ừ.
- Quá lộ liễu, bộ dạng rất phong tình.
Ninh Nghị thuận miệng nói:
- Hơn nữa, ban nãy khi gặp, ta để ý thấy trong phòng cô ta có đàn ông.
- Hả, chả nhẽ là phu quân của cô ta?
- À Ninh Nghị không nói gì cả chỉ cười cười, đoán là biết không phải vậy, nếu là vậy, trong tình huống đó sao lại không ra gặp mọi người, chỉ làvới những chuyện thế này cũng không cần phải quá ngạc nhiên, có thể cónhững lý do khác, tóm lại, hắn không quan tâm người bên ngoài là ngườithế nào.
- Mặc kệ cô ta thế nào, ta muốn hỏi nàng là, trong lúcthế này, nàng thực sự có hứng cùng ta thảo luận những nữ nhân khác sao?Tô Đàn Nhi cúi đầu, liền sau là tiếng bật cười:
- Thiếp đều thiếp toàn như vậy, phu quân muốn thế nào thì thế ấy, việc gì còn phải ép lại bá đạo như vậy, nhẫn nhục chịu đựng phu quân còn chưa được a Tô Đàn Nhi cuối cùng cũng vẫn là Tô Đàn Nhi, cười cười mà phản kích lại không mềmkhông cứng.
- Chậc, chỉ là nhẫn nhục chịu đựng ta thì cũng khôngcó cảm giác thành công rồi, cái cô Tô Đàn Nhi lấy đuốc đốt phòng khi xưa đâu rồi? Có cần phản kháng một chút không? Nàngcàng phản kháng ta cànghưng phấn Ninh Nghị nói bậy trong miệng, nhưng Tô Đàn Nhi nghe hắn nhắctới việc đốt phòng liền đỏ mặt, còn đỏ hơn lúc bị kéo vào bồn tắm. Lầnấy tuy là hành động vĩ đại do nàng vạch kế hoạch rất lâu làm ra, nhưngquả thực quá là thẹn thùng. Sau khi sự việc xảy ra, Ninh Nghị và nàngđều hiểu ý không nhắc tới, giờ bị lấy ra trêu, thì là lần đầu tiên, quamột lát, liền mấp máy miệng:
- Thiếp tắm xong rồi, buồn ngủ.
Thò tay từ trong bồn tắm ra để lấy khăn bông.
Nàng cũng không dám đứng dậy hẳn trước mặt đàn ông để đi lấy, chỉ quay lưngvề Ninh Nghị, đưa một tay ra, lấy mấy lần mới lấy được, nghe thấy NinhNghị ở phía sau cười rộ lên:
- Cũng đúng, nước cũng lạnh rồi.
Liền sau, Tô Đàn Nhi thấy cơ thể nhẹ đi.
- A Nàng kêu nhỏ một tiếng, ánh đèn lay động, hai cơ thể đột nhiên từtrong nước đứng lên. Tô Đàn Nhi bị Ninh Nghị nắm đầu gối, ôm vào lòng,nàng lúc ấy cả người trần trụi, không mảnh vải che thân, da thịt cứ nhưvậy mà bị phơi bày ra ngoài, nhất thời khép lại hai chân, theo bản năngmà có ý nghĩ muốn cuộn mình lại, hai tay không có chỗ nắm, lại không dám giãn ra quá xa, hoảng hốt một hồi, cuối cùng chỉ biết dính lấy thân thể của Ninh Nghị, quẫn bách một lúc lâu, ôm khăn bông vào lồng ngực.
- Thả thiếp xuống.
Nàng nói nhẹ.
- Không thả.
Ninh Nghị đã cười cười đi ra khỏi bồn tắm, cứ thế ôm thê tử đi tới bêngiường, Tô Đàn Nhi tức giận nhìn hắn một cái, cắn cắn môi. Nhưng việchai người lõa thể bên nhau chung quy lại cũng không phải lần đầu, cũngquen với tình hình trước mắt, nàng mở khăn ra toan quấn lại cơ thể, Ninh Nghị liền đặt nàng xuống giường, nàng mới nhớ tới nước trên người cònchưa lau hết, ngay sau đó đã bị Ninh Nghị lật người, lại là một trận thở nhẹ, lần này gần như mang theo tiếng rên rỉ rất khẽ.
Khăn bôngphủ ở trước cơ thể, rốt cuộc lại không che được phía sau lưng, đột nhiên nằm sấp như vậy, gây cho nàng cảm giác quả thực là đang để cơ thể trầntruồng cho Ninh Nghị thưởng thức vậy, hơn nữa trong tình huống thế này,nếu cơ thể nằm như thế mà bị nhìn thấy thì sẽ không quá ngại ngùng,nhưng vì là nằm sấp, nàng cũng thật cảm thấy có chút xấu hổ. Cũng mayNinh Nghị liền giật khăn bông qua quấn cho nàng rồi lật người lại.
- Ta đến ngay.
Ninh Nghị nói xong, trở về bên bồn tắm lau người, Tô Đàn Nhi lẳng lặng nằmyên ở đó, nhìn thân hình hắn, thở dài. Cứ như vậy, cũng chẳng phải làcảm giác nhẫn nhục chịu đựng đó sao, liền sau, nàng thấy Ninh Nghị thổitắt đèn, bóng người kia đi về phía này.
Nàng nhắm mắt lại, quyết định nhẫn nhục chịu đựng, nhẫn nhục chịu đựng, không để ý tới hắn.
Dông tố, trong bóng đêm, hơi ấm quen thuộc dựa gần lại, bỏ đi khăn bông,liền sau, nhẹ nhàng mở ra thân thể của nàng Sau cơn mưa, không khí tươimát, lọt vào tầm mắt, một phiến là lìa cành.
Đây là cảnh tượngcủa Thường Châu vào sáng hôm sau rồi, từ nhà trọ nhìn ra ngoài đường,cành lá bị gió thổi gãy đầy trên đất, cơn mưa bão không biết đã hết từlúc nào, không khí còn đầy cảm giác ẩm ướt, nhưng nói tóm lại, cơn mưabão này qua đi, xem ra, sẽ lại là ngày tươi sáng tới.
Đoạn ẩn nhé:
Khi Lâu Thư Uyển qua hỏi thăm, Tô Đàn Nhi đã dậy chải đầu trang điểm xong,ngày hôm nay nàng chỉ mặc một bộ váy màu pha giữa xanh nhạt và xanh lơ,trên đầu cài trâm hoa, giống như là tiểu nữ nhân vô cùng hạnh phúc.
Ninh Nghị dậy sau nàng một chút hắn bình thường đều từ ràng buộc phải dậysớm hơn người khác, nhưng sáng hôm nay lại thấy nằm trên giường ngắm TôĐàn Nhi trang điểm cũng là một điều thú vị. Nhưng còn Tô Đàn Nhi, thấyhắn nhìn mãi, lúc rửa mặt liền vắt khăn lông, lại đó giúp hắn lau mặtmấy lần, thật như là đối xử với trẻ con vậy.
Đợi nàng chải đầu trang điểm xong, liền ngồi bên giường nhìn nhau, hai tay chống cằm, vô cùng nhẹ nhàng nói:
- Tướng công không tuân theo lễ pháp, làm ẩu làm càn, không biết xấu hổ, giống một đứa trẻ con.
Ninh Nghị cười rộ lên, bình luận như vậy, cũng là lần đầu tiên hắn ngheđược, kỳ thực Tô Đàn Nhi lúc này cười khẽ tươi đẹp, mới thật giống đứatrẻ, liền lấy ngón tay ngoéo mũi nàng một cái:
- Lễ pháp cũng không quản được những việc này.
- Tướng công giống một đứa trẻ.
Tô Đàn Nhi cười nhắc lại một lần nữa, kỳ thực mỗi lần nàng ở trong lòng Ninh Nghị, đều thấy mình như một đứa trẻ.
Nhưng mà, lúc này hai người trẻ tuổi này đều giống trẻ con.
Đang thì thầm to nhỏ vài câu như thế, Lâu Thư Uyển kia lại tới gõ cửa, cửavừa mở, Ninh Nghị vẫn còn nằm trên giường, chính vì việc này, Ninh Nghịquyết định ghét Lâu Thư Uyển này thêm vài ngày sau nữa mới nói chuyện,tuy không khỏi võ đoán, nhưng bóng đèn luôn khiến người ta chán ghét.
Trong lòng tuy đùa rằng phải ghét cô ta vài ngày, nhưng trong khi giao tiếptự nhiên sẽ không tồn tại thành kiến gì, ở Thường Châu một ngày, đếnngày thứ ba lúc rời đi, mấy người Lâu Thư Uyển đã trở thành bạn đồnghành, bọn họ chuyển một số hàng hóa lên thuyền, cũng giới thiều nhahoàn, quản gia bên cạnh, đến thư sinh bên cạnh cô ta, tên là Lâm ĐìnhTri, quan hệ với những người khác không rõ ràng, chỉ là tạm thời theođoàn về Hàng Châu, tạm thời trở thành một thực khách, nghe nói cũng làmột vị tài tử có tài danh ở Hàng Châu.
Về phương diện khác, với Ninh Nghị, từ khi biết thân phận ở rể của hắn, Lâu Thư Uy
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 201: Phẫn Trư Cật Hổ
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comSáng sớm tỉnh dậy, tập sơ thể dục, đánh một bài thái cực quyền. Khi gió thổi nhẹ trên boong thuyền, cũng là khi bờ kênh khuếch lên đường nét trong ánh nắng ban mai, trời mây xanh lam, tia nắng ban mai vàng nhạt. Thôn trang hai bên bờ sông có tiếng gà gáy, chó sủa, nông phụ xách theo thùng gỗ ngồi trên tảng đá bên bờ sông lấy nước, ngẩng đầu lên nhìn con thuyền đang lướt qua trên sông, âu cũng là chuyện thường, liền sau xoay người trở về.
Trên thuyền hoa cũng đang sáng ngọn đèn, mọi người trong đó lục tục. Tiểu Thiền bê chậu nước chạy qua, thấy cô gia mặc áo trắng đánh quyền quả thực là đánh rất phóng khoáng đẹp mắt, tất nhiên, cũng sẽ có cái nhìn khách với chuyện này.
- Tô cô gia vẫn đang đánh quyền sao? Người chắp tay đi từ một phía tới là tùy tùng đi theo Lâu Thư Uyên từ Hàng Châu, Lâm Đình Tri. Gã cả người áo nho khăn vấn, dưới ánh sáng mặt trời, cũng có vẻ tuấn dất nho nhã. Ninh Nghị nhìn gã, cười nói:
- Động tác võ thuật cường thân kiện thể.
Từ thế Thức hải để châm chuyển qua Thiểm thông tí.
Lâm Đình Tri cũng cười, thấy hắn chuyên tâm đánh quyền thì cũng không nói chuyện nữa. Lúc quay người lại thì thấy sau một bậu cửa sổ ở lầu hai là Lâu Thư Uyên đang nhìn xuống, đại khái là vừa mới dậy, không son phấn, đang nghiêng đầu cài trâm hoa lên búi tóc, Lâm Đình Tri cũng nở một nụ cười có ý, mà nàng lại không cười đáp lại, chỉ là sắc mặt thoáng ôn hòa, sau đó là biến mất khỏi tầm nhìn.
Hiểu rõ tính cách của nàng, Lâm Đình Tri cũng không cảm thấy mất hứng, mở quạt ra quơ quơ, quay đầu lại nhìn Ninh Nghị vẫn đang đánh quyền, liền đi về phía trong khoang thuyền. Đúng lúc này thì gặp Quyên nhi xinh đẹp đi ra, liền vừa đi vừa chắp tay, cười, Quyên nhi khom người hành lễ, rồi cũng bình thản đi làm việc của mình.
- Muội phu hình như đang đánh quyền ở dưới.
Trong phòng ở lầu hai, Lâu Thư Uyên một mặt ngồi trước bàn trang điểm làm tóc, một mặt nói chuyện với Tô Đàn Nhi vừa đứng dậy bên giường, Tô Đàn Nhi nhìn qua cửa sổ, rồi cười nói:
- Huynh ấy thích những việc như thế.
Thuyền hoa khởi hành sáng sớm hôm qua từ Thường Châu, nghịch gió, đi hơi chậm một chút, nhưng hôm qua cũng đã đi qua Vô Tích, rạng sáng này qua Tô Châu, lúc này đang trên đường đi từ Tô Châu về Gia Hưng. Theo như kế hoạch ban đầu của Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi, đáng nhẽ là sẽ nghỉ lại Vô Tích hoặc Tô Châu, sau đó đi Thái hồ du ngoạn vài ngày, lúc này hành trình đã thay đổi, chủ yếu vẫn vì thay Lâu Thư Uyển đưa chút hàng hóa.
Tô Đàn Nhi và Lâu Thư Uyển vốn không có mối giao tình sâu sắc, chỉ là quen biết khi còn thiếu nữ, cả hai lại đều có tính cách mạnh mẽ, ấn tượng cũng coi là sâu đậm. Lúc này tha hương ngộ cố tri, nên có cảm giác tỷ muội thân tình. Hai ngày qua, hai người cơ bản là bỏ mặc những người khác mà ở cùng nhau nói chuyện, tối đến cũng ở cùng nhau, nói chuyện này chuyện kia, không có chuyện gì là không nói.
Trên thực tế, lên thuyền này, đối tượng mà Lâu Thư Uyển có thể nói chuyện cũng chỉ có một mình Tô Đàn Nhi. Hai người có thân phận giống nhau, Ninh Nghị lại là hôn phu ở rể, Lâu Thư Uyển tất cũng không quá cọi trọng hắn, lúc này có người ngoài, cô ta cũng không tiện tỏ ra thân thiết với Lâm Đình Tri. Còn với Ninh Nghị, cô ta giờ cũng đã biết đại khái: thư sinh, ở rể, không có công danhtuy Tô Đàn Nhi nói hắn không có ý định khảo công danh, nhưng trong suy nghĩ của Lâu Thư Uyển, tự ngầm hiểu, nào có thư sinh không muốn có công danh, trừ khi là học không tốt, còn thêm thân phận ở rể, nên không còn cách nào đi tiếp con đường đó mà thôi. .
Bản thân Lâu Thư Uyển cũng đã thành thân, lúc nói chuyện với Tô Đàn Nhi, Tô Đàn Nhi mới biết được vị hôn phu của cô ta cũng ở rể, học hành cũng không tệ, nhưng chỉ thoáng nói đến, ấn tượng trong khi nói chuyện thì tính cách cũng không khác nhau là mấy.
Lâu Thư Uyển thi thoảng nhắc tới phu quân của mình, tuy là cũng nói toàn lời tốt đẹp, nhưng Tô Đàn Nhi cũng có thể nghe được kỳ thực có chút không đúng, tự nhiên lại trở thành tỷ muội cùng chung cảnh ngộ, lâu lâu than thở một câu, thể hiện là đều như nhau, ngươi biết mà, rồi cũng không nói thêm nhiều.
Thực ra cũng như Tô Đàn Nhi lúc trước, chọn người ở rể, cũng là do không còn cách nào khác, nam tử mà chịu tới ở rể, trừ phi là cái dạng ấy, nói theo quan điểm của thời đại thì là không có khí tiết. Lâu Thư Uyển tất cũng hiểu rõ, nhưng sau khi thành thân, tất nhiên cũng không tránh khỏi tưởng tượng phu quân mình nếu thật là xuất sắc nhất thì sẽ tốt biết bao.
Hơn nữa vị hôn phu kia của cô ta bình thường rất thích văn hội, thi hội, Ninh Nghị ở trên thuyền hoặc là trong thái độ biểu hiện ra với mọi người trên thuyền chỉ là bình dị gần gũi, lại thích nói những chuyện truyền thuyết du hiệp tiên nhân xưa, thích đánh quyền luyện võ, rõ ràng là không cầu tiến. Lâu Thư Uyển tỏ ra hiểu rõ nỗi khổ của Tô Đàn Nhi, không nói nhiều về chuyện này. Giang Ninh và Hàng Châu dù sao cũng cách nhau cả ngàn dặm, Lâu Thư Uyển dù sao cũng không quá yêu thích văn thơ, không biết tới tên tuổi của Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi cũng không tiện nói tướng công mình lợi hại ra sao, nếu không thì lại bị cho là khoe khoang, nàng muốn biết thêm về tình hình vùng Hàng Châu từ Lâu Thư Uyển nên cũng nói nhiều hơn về vấn đề này.
Nói đến chuyện Ninh Nghị đánh quyền, Tô Đàn Nhi cười vui vẻ, không chút khúc mắc, Lâu Thử Uyển thì phần lớn là cười miễn cưỡng. Dù sao nếu phu quân của mình có thích đánh quyền, nàng cũng chỉ biết cười miễn cưỡng, chứ cũng không di chọc phá.
Sau khi thức dậy, Tô Đàn Nhi sang xem phòng Ninh Nghị trước, rồi xuống dưới lầu ăn sáng cùng mọi người, lúc này ngồi cùng Ninh Nghị, nói chút chuyện phiếm. Ăn xong, Lâu Thư Uyển kéo Tô Đàn Nhi ra đầu thuyền phơi nắng, trên đường đi trong lúc Lâu Thư Uyển nói chuyện với quản gia trong nhà, Tô Đàn Nhi kéo Tiểu Thiền lại nói gì đó, Tiểu Thiền đỏ mặt lắc đầu, trả lời, rồi lại đi làm việc của mình.
Được một lát, Lâu Thư Uyển vẫn chưa tới, có người từ phía sau tiến tới. Tô Đàn Nhi chỉ cảm thấy trên người ấm áp, người nọ cúi người xuống ôm lấy nàng, cười cười, đúng là Ninh Nghị.
- Lòng dạ hẹp hòi.
Hắn nói.
Tô Đàn Nhi cười ấm áp:
- Không có.
- Có.
Hai người cứ thế trêu ghẹo nhau, lại là vì tối qua Tiểu Thiền ngủ lại phòng Ninh Nghị.
Hai ngày nay Tô Đàn Nhi ở cùng với Lâu Thư Uyển, sập tối hôm qua, khi Lâu Thư Uyển ra ngoài, Ninh Nghị nói chuyện phiếm với thê tử, đùa đến chuyện mình muốn vườn không nhà trống. Tô Đàn Nhi biết hắn không chú ý, nhưng đến tối qua, lại dắt Tiểu Thiền tới, đẩy vào phòng Ninh Nghị, nói đùa:
- Phu quân ngủ cùng Tiểu Thiền đi, thiếp không để tâm đâu.
Mặc dù nàng miệng nói vậy, nhưng thực ra lúc sau đi qua phòng Ninh Nghị cũng không nhịn được mà vảnh tai lên nghe vài lần, sáng hôm nay cũng không nhịn được mà đến xem chăn mền của Ninh Nghị, đợi ăn sáng xong mới gọi Tiểu Thiền tới hỏi chuyện, mới biết hôm qua Ninh Nghị tuy là ngủ cùng với Tiểu Thiền nhưng chỉ là ở cùng nói chuyện phiếm, không làm gì cả.
Hứa cho Tiểu Thiền làm thiếp của Ninh Nghị, đây là chuyện sớm đã được quyết định, sớm muộn cũng phát sinh. Tô Đàn Nhi sớm đã định rõ trong lòng, nhưng hôm nay nghe Tiểu Thiền nói, trong lòng nàng vẫn không khỏi thấy ấm áp. Lúc này Ninh Nghị ôm nàng, tuy rằng phía sau có thể có ngừi thấy, nhưng trong lòng nàng chỉ thấy càng thêm ấm áp.
- Lòng dạ hẹp hòi chỉ là một trong bảy điều thôi, nếu thiếp có chỗ nào làm không tốt, tướng công muốn bỏ thiếp sao? Thân phận ở rể mà muốn bỏ vợ, quả thật còn khó hơn lên trời, chỉ là sau khi tình cảm hai người ngày càng sâu đậm, Tô Đàn Nhi đã quen với việc biểu hiện bộ dạng lanh lợi này trước mặt hắn. Tất nhiên, mấy chuyện đùa liên quan đến thân phận như thế này, không cần phải nhắc tới nhiều, Ninh Nghị không nói thêm gì, chỉ cười cười.
- Thế này với Tiểu Thiền thật không hay, hôm qua ta cũng nói với muội ấy rồi, đợi chúng ta tới Hàng Châu ổn định chút, sẽ lấy cô ấy, đến lúc đó ừm, chuyện này cũng có chút thời gian rồi, trong lòng nàng để ý là chuyện bình thường, nhưng ta cũng thật có lỗi với muội ấy.
Đoạn ẩn nhé:
Tô Đàn Nhi nắm tay hắn, lắc lắc đầu, trầm mặc một lát, lại cười nói:
- Tướng công không bằng cầm thú.
Cầm thú không bằng cầm thú là câu chuyện cười Ninh Nghị nói ngày trước, lúc này lại bị Tô Đàn Nhi lấy ra ghẹo, Ninh Nghị hứ một tiếng buông nàng ra, liền sau đưa tay vuốt tóc Tô Đàn Nhi, như là không muốn rời đi, Tô Đàn Nhi che tóc mái bị vuốt loạn của mình, chỉ biết cười.
Đây quả là nốt nhạc đệm nho nhỏ trên đường đi, lúc này thuyền hoa trên đường xuôi nam, theo kế hoạch, sẽ đến Hàng Châu vào sáng sớm hôm sau, thế nhưng, sau đó lại xảy ra một số việc, khiến cho mọi người phải dừng lại ở Gia Hưng một đêm.
Đó nói cho cùng cũng chỉ là một nốt nhạc đệm nho nhỏ.
Chạng vạng, gần Gia Hưng Tây Dịch đình.
Cổ mộc xanh thắm, dương liễu buông rủ, trên kênh đào, một con thuyền hoa đang lướt đi chầm chậm, trong ánh nắng chiều, có tiếng sáo xa xa, từ trong thuyền hoa phát ra.
Từ xưa đến nay, một dải Giang Nam ngang dọc, Gia Hưng cũng là một thành thị sinh sống nhờ đường thủy, Nam Hồ ở đó cùng với Tây Hồ của Hàng Châu và Đông Hồ của Thiệu Hưng được phong là Thiên hạ tam đại danh hồ. Cũng lày thủy mà sinh, thanh lâu có thuyền hoa tất cũng không ít, đây là một khu thuyền của thanh lâu bản địa. Hôm nay không phải đi Nam Hồ, một nhóm tài tử tụ họp lại, ngồi thuyền hoa đi trên sông, trong lúc tiếng sáo thổi chậm, ngâm thơ làm phú.
Đi chơi trong tiết thanh minh với du thuyền bình thường là vào buổi sáng, nhưng với thuyền của thanh lâu thì lại là buổi tối, họ tụ họp vào buổi chiều, không tính là làm chuyện như này vào thời hoàng kim, nhưng lúc này dưới nắng trời ngả tây, phong cảnh cả vùng kênh đào toàn màu vàng kim, đập vào mắt mọi người, vài tài tử ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thi thoảng cũng có cảm giác làm thơ bột phát, chỉ giang sơn, thương cổ hoài kim, thuyền đi được một lúc, lại trao đổi với vài thuyền hàng khác, sau đó cũng có một chiếc thuyền hoa từ thượng du đến, từ từ tới gần. Đột nhiên, bên bờ có người hô nhỏ.
- A, mau đến xem xem
- Cái gì?
- Các người nhìn kìa.
Giống như đột nhiên tìm ra bảo vật,à một tài tử trong đó cây quạt quơ quơ, mặt lộ vẻ háo sắc. Mọi người nhìn theo hướng tay hắn chỉ, chỉ thấy cảnh vài người đi lại trên thuyền hoa đang đi tới, trên bong tàu phía trước, có một cô nương y phục màu trắng, tay cầm quạt đang đứng ngắm phong cảnh gần đó, gió thổi từ phía trước thổi tới, thổi đưa làn váy như lá sen, nữ tử đưa tay vén sợ tóc qua tai, ánh mặt trời chiếu xuống vẩy lên thân ảnh ấy một vòng viền vàng tráng lệ.
Bên cạnh nữ tử, còn có một nha hoàn đang nói gi đó, hai người nói chuyện rồi cười rộ lên. Hai thuyền tiến đến gần nhau, diện mạo của nữ tử cũng dần rõ ràng hơn, tiếng xì xào bàn tán vang lên.
- Oa, đây là tiểu thư nhà nào?
- Thuyền kia thoạt nhìn là biết không phải thuyền ở đây, chỉ e là từ vùng Tô Châu tới.
- Là gia quyến nhà quan lại ư?
- Này này này, các người nhìn như vậy, thật quá thất lễ.
Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, khoảng cách cũng gần lại, nữ tử đó cũng nhìn được mọi người ở trên thuyền hoa bên này, hơi hơi nhíu mày. Khác với nữ tử khác, cô nương này rất xinh đẹp, nhưng mày thẳng mảnh, cùng với dáng đứng thẳng, rất có khí chất linh hoạt tự nhiên. Nhìn thêm phong cảnh một lát, nữ tử xoay người đi vào trong khoang thuyền, nha hoàn cũng đứng bên cạnh nhìn qua, rồi cũng theo sau. Trên thuyền hoa bên này, có người vuốt vuốt mũi, có người lại cười đùa.
- Mạo phạm mỹ nhân.
- Các người nhìn như vậy là thế nào, đừng quên Tình nhi cô nương còn ở đây.
- Xem ra nô gia không sánh bằng vị cô nương kia rồi.
- Nói chi vậy, trong mắt tại hạ, vẫn là Tình nhi cô nương đẹp hơn Trong lúc nói chuyện như vậy, đột nhiên có người kêu lên:
- A, Lâm Đinh Tri.
- Ai?
- Các người xem, kia không phải là Lâm Đình Tri sao, Lâm Dung Lâm Đình Tri mà Gia Hưng cách Hàng Châu không xa, thủy lộ liền nhau, sáng đi chiều đến, cho nên quan hệ giữa vẫn nhân cũng chặt chẽ, một hai người trong đó nhận ra Lâm Đình Tri bên cửa sổ, vị Tình nhi cô nương kia cũng nhận ra:
- À, quả nhiên là Lâm công tử.
- Lâm Đình Thi này thật nổi danh hoa hồ điệp, sao hắn lại ở trên thuyền đó?
- Có chuyện này sao? Nghe nói hắn rất có tài làm thơ
- Nghe sai đồn bậy rồi, tài tử Giang Nam, sao lại có người không nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt được, tên Lâm Đình Tri kia nhìn thì anh tuấn, với ta cũng bình thường.
- Hắn không ở Hàng Châu sao?
- Vị cô nương kia xem ra là người đã thành thân, lẽ nào là nữ tử của Lâm Đình Tri? Lại một hồi bàn tán, hai chiếc thuyền lúc này đã đi qua nhau, trong lúc mọi người đang nói về Lâm Đình Tri kia, đột nhiên, lại có người kêu lên:
- A, Lâu Thư Uyển Lúc này lại có một bóng hình xinh đẹp xuất hiện ở trên boong phía sau thuyền hoa.
Mọi người nhìn ra, người nói ra cái tên này là một học tử vốn đến từ Hàng Châu, thần sắc dường như có chút phức tạp, bên cạnh có người nghe xong, liền hỏi:
- Trần huynh lẽ nào cũng quen người bên kia?
- Trần huynh nguyên là người Hàng Châu, thảo nào.
Chung quanh có mấy người nói nói, vị nam tử họ Trần nhìn Lâu Thư Uyển, rồi lại nhìn về hướng Lâm Đình Tri ban nãy, ngước cằm:
- Nữ tử kia tất là biết, tên là Lâu Thư Uyển, chính là viên minh châu trên tay Lâu gia Lâu Cận Lâm của Hàng Châu.
Nói như vậy, một tài tử từ cửa sổ thò đầu ra:
- Nhà thuyền, mau đuổi theo, đuổi kịp chiếc thuyền kia.
- Ha ha, đúng vậy, có duyên như vậy, cũng phải chào hỏi một tiếng.
Nam tử họ Trần nói tiếp:
- Nhưng Lâu Thư Uyển đã thành thân rồi Nhưng đám đông lúc này đã ồn ào, tiếng hắn lại nhỏ, người bên cạnh nghe không rõ.
Thần sắc công tử họ Trần cũng có chút phức tạp, hình như muốn mọi người đừng kêu, nhưng cuối cũng vẫn không biểu hiện nhiều.
- Lâm Đình Tri! Lâm huynh!
- Lâm huynh.
Trong ánh trời chiều, cùng với tiếng chào hỏi trước sau, hai chiếc thuyền dần tiến lại gần nhau, một tài tử trên thuyền bên kia chắp tay chào hỏi:
- Lâm huynh, đã lâu không gặp.
- Lâm huynh, lúc trước ở thi hội Nam hồ chúng ta đã có duyên gặp một lần, không biết còn nhớ không?
- Lâm huynh từ đâu đến? Nếu có rảnh, mời qua đây gặp mặt.
Những tiếng chào hỏi, nghiễm nhiên thân thiện vô cùng.
Lâm Đình Tri kia từ trong thuyền đi ra, vốn có chút kinh ngạc, nhưng trong lúc có tiếng chào hỏi, gã lại ngoái đầu nhìn mấy người Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, Lâu Thư Uyển, một lát sau, liền chắp tay:
- Văn huynh, Đỗ huynh, đúng là đã lâu không gặp Trong ánh mặt trời, áo đạo khăn vấn, vươn người chắp tay, nhất thời, thật có vài phần khí thế Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ hà nhân bất thức quân (1) Trên cả đoạn đường, Lâu Thư Uyển không thân thiện gì với gã, từ sau khi gặp đôi phu thê Tô Đàn Nhi cùng Ninh Nghị, lại càng không để ý đến gã, trong lòng gã có nghĩ, vốn thấy sự việc cũng bình thường, cũng không để ý nhiều. Trên thực tế, nếu không có tâm trạng thoải mái phóng khoáng này, gã cũng không thể nào thong dong đi giữa bụi hoa được, thế nhưng, người bên ngoài đều không biết gã là loại người nào, cảm giác không được coi trọng nói cho cùng cũng khiến người ta không thích. Đến lúc này, tình huống bất ngờ, đã trở thành khoảnh khắc gã hãnh diện nhất.
- Thật có lỗi, thật có lỗi, tại hạ cùng với mấy vị bằng hữu còn có chuyện quan trọng, đang phải đi về Hàng Châu, hôm nay chỉ sợ không có thời gian Vừa chắp tay mỉm cười gã vừa nói, hết sức có chừng mực, làm ra vẻ từ chối
Chú thích:
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ Thiên hạ hà nhân bất thức quân Nghĩa là: Sợ chi không gặp người tri kỷ Lẽ gì thiên hạ chẳng ai hay (Bài Biệt Đổng đài của Cao Thích)
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 202: Đom Đóm Vờn Bay
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNước sông thong thả, sóng nước trên kênh đào xao động dập dềnh, tiếng côn trùng hai bên bờ sông kêu vang, đom đóm màu vàng xanh tựa như sương mù đang di chuyển ở hai bên bờ, khi thuyền qua lại, tiếng nước sàn sạt bị tản ra hai bên, tất cả đều tụ hợp lại.
Thuyền hoa đỗ ở bên bờ, trên lầu thuyền có ánh đèn, không phải là quá sáng rực, nhưng cũng chiếu sáng một vùng nho nhỏ chung quanh đường sông. Đây tất nhiên là chiếc thuyền mà Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi một đường xuôi nam, lúc này trên thuyền không quá nhiều người, bởi vì những người bao gồm Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, nha hoàn, quản sự...đều đã được mời đi ăn trên một chiếc thuyền hoa khác.
Chạng vạng hai thuyền gặp nhau, tài tử đối diện vô cùng nhiệt tình, nhân vật chính trong mắt mọi người sau khi qua thuyền đương nhiên là Lâm Đình Tri. Sau khi đón qua và chào hỏi, bên đối diện mời mọi người ở lại trên thuyền nấn ná du ngoạn Gia Hưng.
Bên phía Lâm Thư Uyển đang chờ bàn giao hàng hóa, muốn nấn ná đương nhiên là không thể nào, nhưng cũng không biết xuất phát từ cân nhắc gì, Lâu Thư Uyển cũng đưa ra ý kiến là có thể dừng lại một đêm, nguyên nhân lời mời bên kia cũng không phải là không nhiệt tình. Thuyền hoa mà bọn họ lên là của Phương Tình Uyển, mà Phương Tình Uyển lại là thanh lâu, trong đó có đồ ăn do đầu bếp nấu nướng, đặc biệt toàn bộ ngư yến được xưng là nhất tuyệt Gia Hưng, vì vậy liền mời mọi người lên thuyền ăn cá.
Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi vốn là vì du ngoạn mà đến, Gia Hưng cách Hàng Châu không quá xa, hai nơi này liên hệ mật thiết, Lâu Thư Uyển ở chỗ này cũng được coi là nửa địa chủ, nếu cô ấy đã nói vậy, bọn hắn đương nhiên vui vẻ đồng ý, gọi Văn Định, Văn Phương, đám người quản sự, trướng phòng mang đồ ăn đi theo. Những người ở lại thuyền hoa bên này không nhiều lắm, bác lái đò, gia thuộc các nhà, vài hạ nhân còn lại đương nhiên không thể tham gia, vì vậy ở lại ăn qua loa vài thứ, trò chuyện phiếm hóng mát ở trên thuyền.
Mấy người lớn đi ăn tiệc, mấy đứa trẻ đương nhiên cũng bị để lại, không tránh được hỏi mấy người lớn ,đặc biệt là ông chủ cô gia thích kể chuyện xưa kia đi đâu. Phụ nhân của trướng phòng, quản sự không có việc gì, đại khái giải thích là được mấy người lợi hại mời qua đó.
Nhớ lại một màn vừa rồi, tài tử thuyền bên kia hẳn là người có học, nghe giới thiệu như rất có địa vị, nói không chừng còn có tú tài lão gia cử nhân lão gia, trong mắt những phụ nhân của hộ thương gia này, đương nhiên đó là người rất lợi hại, là cơ hội để lấy ra giáo dục đám trẻ cần phải chịu khó cầu tiến. Lúc trước các nàng ở Tô gia, tuy biết ông chủ cô gia cũng là nhân vật lợi hại, nhưng lại không thể nào sánh được với những người đọc sách chính thống như này.
Chuyện bên Gia Hưng, mọi người từ Giang Ninh tới cũng không biết nhiều, những người này rốt cuộc địa vị tốt thế nào cũng không biết, chẳng qua nhìn phong cách này, hẳn là cũng không kém. Trên thuyền có mấy hỏa kế đi theo Lâu Thư Uyển một chặng đường, hiểu được một chút, đứng ở đuôi thuyền trò chuyện, nhân tiện nhắc đến thi văn Văn Đốc Thanh ra sao, Đỗ Nhược Hàm tại Gia Hưng, Hàng Châu có danh tiếng thế nào, cũng không tránh được nhắc đến tiểu thư nhà mình, còn có chuyện của Lâm Đình Tri nữa, bọn họ trước đó cảm thấy Lâm Đình Tri cũng chỉ bình thường thôi, nhưng lúc này nhắc đến, mọi người mới phát hiện người này thật ra cũng là một đại tài tử. Hỏa kế Tô gia tên là Đông Trụ ở bên cạnh nghe xong, không cho là vậy.
- Sao có thể, ông chủ cô gia chúng ta không ai có thể sánh bằng, tài danh của ông chủ, toàn bộ người Giang Ninh ai mà chẳng hay, dù là quan lớn như Tể tướng lão gia mới đây còn mới ông chủ đi Thượng Kinh đấy, nhưng ông chủ lại không đi.
- Gạt người.
- Tể tướng lão gia?
- Ồ, dù sao thì cũng là đại quan chẳng kém gì Tể tướng đâu.
Đông Trụ nhắc đến chuyện này thật ra cũng có ngọn nguồn, gã từng nghe vài nha hoàn Thiền Nhi, Quyên Nhi lẩm nhẩm vài câu, nói là Tể tướng lão gia gì đó đại quan gì đó mời cô gia vào kinh, nhưng không đi. Bản thân gã cũng khó có thể tưởng tượng vị đại quan như vậy lại là tể tướng, lúc này người ngoài hỏi, trong đầu thì cố gắng suy nghĩ, nhưng ngoài miệng thì hết sức gượng chống.
Trên thực tế đối với việc này ngay cả Thiền Nhi, Quyên Nhi cũng không rõ ràng, trong vài câu nói chuyện sao có thể rõ ràng, lúc này Tần Tự Nguyên muốn lên kinh, chức quan chưa định, Ninh Nghị có nhắc tới cũng chỉ là vị trí đại khái như Lục Bộ Thượng thư, Tả tướng Hữu tướng... Tuy rằng Thiền Nhi, Quyên Nhi cho rằng đại đa số việc đều rõ ràng, nhưng nha đầu gia đình thương nhân, đối với mấy thứ này chung quy cũng khó có thể hiểu rõ.
Trượng phu của Lâm Thư Uyển cũng là cô gia ở rể, vài tiểu nhị đều biết rất rõ, sau khi lên thuyền, thấy tình huống song phương không khác nhau lắm, trong lòng cũng so đo vị trí với Ninh Nghị, lúc này bị Đông Trụ nói, ngươi một câu ta một câu tranh luận một hồi, Đông Trụ chỉ biết là cô gia nhà mình rất lợi hại, đưa ra vài ví dụ cụ thể, nhưng sức thuyết phục luôn không đủ, nhưng người bên ngoài thì đã bị kích động rồi, cũng thi nhau nói về cô gia nhà mình.
Phụ nữ, trẻ em, tiểu nhị thi nhau nói nhưng lại không có cách nào chứng minh được Ninh Nghị “làm quan lớn” uy phong thế nào, đến cuối cùng chỉ quanh quẩn một hình dáng lợi hại đơn giản.
Ban đêm mùa hạ, xa xa nhiều điểm đèn đuốc hợp thành hình dáng Gia Hưng thành, bên trong đường rừng thỉnh thoảng có một xe ngựa chạy qua con đường dệt bằng đèn đuốc sáng. Mọi người trên thuyền cũng ở đây nói chuyện phiếm giết thời gian, trẻ nhỏ hỏi những người lớn bao lâu thì trở về, phụ nữ thì chắc chắn tụ hội như này, hơn phân nửa là nửa đêm mới tan. Nhưng, nói không bao lâu, liền có mấy chụp đèn lồng từ giữa đường núi xa đi tới bên này, đèn đuốc sáng chiếu lên hai hàng dương liễu bên bờ đê, hình bóng người đang tới bên này lờ mờ là Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, đi trước cầm đèn lồng là Hạnh Nhi, Thiền Nhi cầm quạt tròn, thỉnh thoảng chạy dọc triền đê, đuổi bắt đom đóm, sau đó là loáng thoáng tiếng cười vọng tới.
Thật ra đám người Ninh Nghị sau khi ăn cơm xong đã vừa tản bộ vừa quay lại, sau đó là trận náo nhiệt lên thuyền, đám người Quyên Nhi thậm chí còn đóng gói vài phần thức ăn mang lên thuyền cho mọi người nếm thử.
- Hương vị cá thật ngon quá, nhưng khẩu vị khác khác với Giang Ninh, đợi làm chút đồ ăn, mọi người có thể nếm thử.
Trở về chính là Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, ba nha hoàn, trướng phòng, chưởng quầy, còn Tô Văn Định, Tô Văn Phương vẫn ở lại trên thuyền hoa bên kia, bọn họ thích văn hội, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi để họ ở lại tham gia, bởi vì Lâu Thư Uyển và Lâm Đình Tri cũng ở trên đó. Nói thật ra, lúc Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi cơm nước xong thì cáo từ, vẻ mặt Lâu Thư Uyển có vẻ như rất bất ngờ.
Trên thực tế, lần này được mời, mặc dù nói là chiêu đãi bằng hữu chút rượu và thức ăn, nhưng chỗ ngồi mọi người thật ra lại có hàm ý rõ ràng, trong mắt đám tài tử Giang Nam, Lâm Đình Tri nổi danh là người phong lưu, tuy rằng thi tài cũng hơi tệ, nhưng phong lưu lại càng sâu. Về Lâm Thư Uyển, bọn họ chung quy không hiểu lắm, nhưng sau khi Lâm Đình Tri giới thiệu, mọi người nghe xong thì đều cảm thấy ngưỡng mộ bối cảnh của nữ nhân khó hiểu này.
Tính cách mạnh mẽ, hôn phu ở rể, gia tài bạc triệu, người lại xinh đẹp mỹ lệ như vậy, nói không chừng Lâm Đình Tri lại là “nhân tình” của nàng, mà người tên là Tô Đàn Nhi từ nơi khác đến kia cũng có bối cảnh như vậy. Tóm lại, đối với trượng phu của Tô Đàn Nhi nàng, bọn họ không cần quá mức để ý. Tô Hàng vốn cũng là một nơi phong lưu, trong lòng những người ở đây cũng không phải là cố ý tồn tại tâm tư xấu xa, chỉ là khuôn giáo trong Bát cổ học lý chuyện giao lưu giữa nam nữ vốn là lãng mạn, trên lầu thuyền hoa, trong đèn đuốc ánh nến thì một bộ phận thi từ khiêu khích, mặt mày đưa tình phong lưu, đối phương là phụ nhân thương gia, câu từ chắc chắn càng không quá mức để ý, vì thế lấy lý do mời Lâm Đình Tri để tụ tập mọi người, thật ra cũng là cách thức yến hội giữa khách và bạn bình thường.
Đương nhiên, nếu bị người mời thật sự làm dao động tâm tư, từ đó là ngươi tình ta nguyện rồi, vậy thì đương nhiên cũng đành phải bội phục thủ đoạn người này, ở trong mắt mọi người, lại có thêm một sự kiện phong lưu có thể ít người biết đến. .
Bọn họ mời khách ăn uống tiệc rượu ở thuyền hoa thanh lâu, vốn là có chút càn rỡ, nhưng thứ nhất chủ yếu là mời Lâm Đình Tri, thứ hai là nơi này thật ra tổ chức yến hội cũng không sai, Tô Đàn Nhi đã là phụ nữ có chồng, ban đầu trực tiếp cự tuyệt không đi, nhưng nếu Lâu Thư Uyển đã mở miệng, Ninh Nghị dù không có hứng thú, không để tâm cũng đành phải lên thuyền hoa đó, tán gẫu với mọi người vài câu, đại khái thấy rõ tình huống, vì thế thật vui vẻ ăn một bữa yến hội, sau khi ăn xong thì đứng dậy cáo từ một lũ tài tử đang hứng thú thi từ, tiện thể còn “đánh” về một túi thức ăn.
Lâm Thư Uyển khá kinh ngạc, lần này nàng mời Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi đi cùng, tâm tư cũng có chút phức tạp, thứ nhất là muốn thể hiện sự giao du rộng lớn của Lâu gia, thứ hai là tự cảm thấy mình giống Tô Đàn Nhi, nhưng chuyện giữa nàng và Lâm Đình Tri thì không thể nào nói thẳng ra được. Lần này Lâm Đình Tri đại xuất danh tiếng, nàng cũng muốn để Tô Đàn Nhi biết Lâm Đình Tri là tài hoa phong lưu cỡ nào, trong mắt nàng, Tô Đàn Nhi đã gả cho một tên thư sinh tầm thường không thể dựa vào, đối với người phong lưu tài hoa được người khác tán thưởng, cho dù không nói, thì nhất định sẽ nảy sinh lòng hướng tới, chỉ cần Tô Đàn Nhi có lòng hướng tới bao nhiêu, sau này nếu đã biết chuyện của nàng, trước tiên sẽ là hâm mộ, sau đó sẽ không xem thường nàng nữa.
Đoạn ẩn nhé:
Nàng khuyên vài câu, nhưng Tô Đàn Nhi lại dùng thái độ đàm phán đơn giản, uyển chuyển nói đôi câu cự tuyệt. Lâm Thư Uyển vốn cũng muốn không để tâm tới nữa, nhưng thấy Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi thong dong rời khỏi như vậy, nếu nàng còn ở lại, thì cảm thấy có chút lạc lõng.
Trong lòng nàng nghĩ có lẽ Tô Đàn Nhi cũng muốn ở lại, nhưng vì ngại người ở rể kia, mà cô ấy cũng có thói quen giữ nắm đúng mực, thật ra vài năm trước nàng cũng có tâm tư như thế, muốn cùng vị hôn phu duy trì một cục diện không có trở ngại khoảng cách, bản thân mình vô cùng đơn giản, hắn cũng vô cùng đơn giản, cứ như vậy cả đời, về sau thấy vị hôn phu thể hiện hành vi của một người bỏ đi, lòng nàng mới dần dần mệt mỏi. Lúc này nhân tiện trong những người kia có một số là bạn cố tri của Lâu gia, mới có cớ ở lại, Tô Văn Định, Tô Văn Phương cũng ở lại, cũng khiến nàng cảm thấy còn chút mặt mũi. .
Bên này Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi trở lại trên thuyền, đầu thuyền đèn đuốc sáng trưng, đứng ở đầu thuyền trò chuyện hóng mát, nơi này cách Gia Hưng còn một đoạn đường, mà Ninh Nghị cũng không có ý định đi du ngoạn phố xá Gia Hưng sầm uất, phân phó đám người trướng phòng, quản sự cứ tự tiện, nếu muốn đưa người nhà đi chơi cũng có thể. Cùng Tô Đàn Nhi ngồi ở mũi thuyền, đợi đám người Tiểu Thiền dâng dưa và trái cây tới, nhìn đom đóm bay chập chờn, cũng có cái thú của quê nhà nông thôn trước đây, chỉ là muỗi quá nhiều, chỉ chốc lát sau đã phải châm lá ngải cứu để đuổi muỗi, vài người cầm quạt ngồi quạt.
- Có phải có chút nhàm chán hay không? Các người có muốn đi dạo chợ không?
Ninh Nghị quay sang hỏi, Tô Đàn Nhi cười lắc đầu:
- Không cần.
Ba nha hoàn sóng vai đứng ở mũi thuyền, nhìn đom đóm bay, Quyên Nhi quay sang nói:
- Cảnh vật nơi này cũng đẹp mà.
Qua một lúc, Tô Đàn Nhi khẽ ngâm:
“ Ngân chúc thu quang lãnh họa bình (1)
Kinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh
Thiên giai dạ sắc lương như thủy
Ngọa khán khiên ngưu chức nữ tinh”
Cũng khá giống chúng ta hiện giờ đấy.
Thật ra thi tác này nói về Thất Tịch, lúc này đang là cuối tháng tư đầu mùa hè, nghiêm túc mà nói thì không hợp với tình hình, nhưng một đôi lời trong đó rất hợp với cảnh, Ninh Nghị cũng gật đầu tán thành. Trước đây Tô Đàn Nhi thích thi từ, khi không có việc là đọc đọc ngâm ngâm, nhưng kể từ khi biết phu quân là “Đại tài tử” thì đã không còn đọc nhiều nữa rồi, đại khái thi từ thần bí và cao thượng trong lòng nàng thoáng cái đã rơi xuống.
Từ rất xa có thể thấy một vài thuyền hoa có ánh sáng, chỉ chốc lát sau, cũng có một thuyền hàng khởi hành, đi dọc theo bóng đêm lên phía bắc. Tô Đàn Nhi đại khái nhớ đám người Lâu Thư Uyển đang ở trên thuyền hoa, nghĩ nghĩ, lại khẽ cười nói:
- Thật ra Lâu Thư Uyển có chút khinh thường tướng công.
Ninh Nghị từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười:
- Phu quân cô ta cũng là ở rể.
- Sợ là cuộc sống chung không được tốt.
- Sống chúng tốt như chúng ta chỉ sợ cũng không nhiều lắm.
Lời này của Ninh Nghị có vài phần khoe khoang, nhưng Tô Đàn Nhi lại cảm thất thật sự là như thế, cười nói:
- Đại khái bởi vì tướng công là một quái nhân nhé, chứ phu thê bình thường, sợ cũng khó như vậy.
Nàng nghĩ nghĩ, lại nói tiếp:
- Muốn việc làm ăn ở Hàng Châu chuẩn bị cho tốt, cần có trợ lực của Lâu gia, cho nên...
- Nàng đang ở đây toan tính những thứ này, sợ sau này việc làm ăn không được tốt.
- Thật ra có chút để tâm, nhưng mà...nếu họ phát giác ra thân phận của tướng công, thiếp thấy...A, thiếp thân thật là không biết nhìn, mới vừa rồi những người đó...
Nàng phất phất cây quạt xua làn khói trước người đi, vươn tay vuốt vuốt tóc mai:
- Thật là cũng thấy kỳ quái, rõ ràng là tướng công cũng từ Tô Hàng tới, vì sao sau khi giới thiệu, những người đó lại chẳng có phản ứng gì vậy nhỉ?
Ninh Nghị bật cười:
- Thi từ quá ít, mặt khác...cách xa như vậy, tin tức truyền bá dù sao cũng không phát triển, có lẽ bọn họ có thể đã nghe đến cái tên Ninh Lập Hằng này, gia cảnh nhà hắn thế nào, có mấy thê thiếp trong nhà, huynh đệ tỷ muội như nào, có phải người què hay không, có thể có người biết, hoặc là nói Ninh Lập Hằng người cao tám thước, vòng eo cũng tám thước...tóm lại là đến nơi này, khó nói trong lòng bọn họ rốt cuộc Ninh Lập Hằng là loại người như thế nào. Lần trước đám học tử kinh thành đến Giang Ninh, cũng có truyền ta lưu lạc thanh lâu, hái hoa khắp nơi, hoặc là truyền ta bốn mươi năm mươi tuổi, điềm đạm nghiêm chỉnh. Ở trong lòng bọn họ, dường như loại hình tượng này mới là đáng tin hơn.
- A, đó là Lý cô nương thanh mai trúc mã.
Tô Đàn Nhi trêu ghẹo một câu, sau đó lại dùng cây quạt che nửa cằm, sửa nói:
- À, là Vương cô nương.
- Nàng còn nhớ rõ thế.
- Nếu cô áy là thanh mai trúc mã với tướng công, nếu như thật sự là ưu ái tướng công như bên ngoài nói, có cơ hội vào nhà chúng ta, thiếp là tỷ tỷ, đương nhiên phải là kỹ họ tên của cô ấy rồi.
- Thật hiền nhỉ...
Ninh Nghị thì thầm xong, hai người lại tán gẫu về hương vị cá trên thuyền kia, đối với đám người kia không biết tên tuổi đại danh phu quân của nhà mình, trong lòng Tô Đàn Nhi vẫn canh cánh. Lâm Thư Uyển cũng không biết, Lâm Đình Tri cũng không biết, có lẽ không phải là không biết, mà là không nghĩ tới hoặc là không dám nghi tới. Đang lúc trò chuyện, lại có người nói nói cười đùa lên thuyền, dĩ nhiên là Tô Văn Định và Tô Văn Phương trở về, cũng không biết hai người đã gặp phải chuyện hay gì mà cười nói rất vui vẻ, lên thuyền hỏi vị trí của tỷ phu tỷ tỷ, rồi đến thẳng đầu thuyền.
- Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?
Tô Đàn Nhi liếc bọn họ, lại nhìn ra sau:
- Thư Uyển đâu?
Ninh Nghị cười nói:
- Hẳn là sáng tác được bài thi từ hay, đại sát tứ phương rồi. Vậy không được, các ngươi gần đây hứng thú với thơ quá, đây là bãi tạp nha.
Hai người ra sức xua tay lắc đầu, cười vui vẻ nói:
- Không có, không làm thơ, nữ nhân Lâu gia và nhân tình của cô ấy còn đang ở đó, nhưng đoán chừng sắp quay trở lại rồi.
- Đừng nói người ta như vậy!
Tô Đàn Nhi trừng mắt với bọn họ, Tô Văn Định lè lưỡi, che miệng, nhưng vẫn cười, Tô Văn Phương cười nói:
- Chúng ta không làm thơ, chưa kịp, nhưng bọn họ lại làm được mấy bài đấy, sau đó cùng thương lượng một chuyện, lại chạy hỏi chúng ta, sau đó bọn họ biết thân phận thật sự của tỷ phu...Các người không thấy được bộ dạng xấu hổ của bọn họ đâu, còn cả vị Tình nhi cô nương kia nữa...Ha ha, dù sao chúng ta thi tài không được, liền ở đó đòi lại công đạo cho thân phận tỷ phu, đòi xong rồi, chúng ta cáo từ đi luôn, ha ha, không biết bọn họ có đuổi theo để khiêu chiến với tỷ phu hay không, dù sao Lâu Thư Uyển và Lâm Đình Tri sẽ rất nhanh...
Tô Văn Định và Tô Văn Phương cười không ngừng, Ninh Nghị nghe xong vừa bực vừa buồn cười, ngược lại Tô Đàn Nhi lại thấy hứng thú, mở to mắt:
- Rồi thế nào? Mau kể ta nghe...
Bên kia ba nha hoàn Thiền Nhi, Quyên Nhi, Hạnh Nhi cũng nghiêng tai nghe, lúc này cảm thấy hứng thú nhích lại gần, thậm chí còn đưa ghế dựa cho Tô Văn Định và Tô Văn Phương, để bọn họ ngồi xuống nói.
Đom đóm bay múa, bóng đêm càng sâu, không lâu sau, đám người Lâu Thư Uyển và Lâm Đình Tri cũng gấp gáp quay về....
Chú thích: Bài thơ Thu tịch của Đỗ Mục
Dịch thơ: Trần Trọng San
Nến soi bức họa, lạnh đêm thâu
Quạt lụa xua hoài lũ đóm bâu
Màu tối thềm trời như nước mát
Nằm trông ả Chức gặp chàng Ngâu.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 203: Hàng Châu
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comSóng nước chảy xuôi, đêm lạnh như nước, không biết tên của côn trùng đang kêu râm ran trong bụi cỏ, trong lá cây bên bờ là gì, thời gian đã không còn sớm nữa, những người trên thuyền cũng đã đến lúc đi ngủ, cửa sổ lầu hai trên thuyền hoa vẫn ẩn hiện ánh nến vàng, hai nữ tử đã trở lại gian phòng, đang trò chuyện trước khi ngủ.
- Nói như vậy, muội phu đúng là nổi danh như thế đúng không?
- Cụ thể là...là như này....chỉ là huynh ấy sáng tác được vài bài thơ từ thôi, người bên ngoài nói huynh ấy là đệ nhất tài tử Giang Ninh, huynh ấy cũng không cho là vậy....A, tính tình huynh ấy rất quái...
- Từ xưa đến nay, là người phi thường mới có thể hành sự phi thường. Nhưng mà, chẳng lẽ muội phu không hề hứng thú với khoa cử hay sao?
- Huynh ấy không nói, mà việc này ta cũng không dám hỏi nhiều...
- Tại sao muội muội lại quen biết muội phu vậy?
- Sau khi thành thân rồi với quen nhau.
- Như thế nào...
Ngọn đèn không quá sáng, câu nói ngắt quãng, thời gian đã không còn sớm, thanh âm của Tô Đàn Nhi và Lâu Thư Uyển bàn luận việc liên quan đến Ninh Nghị cũng nhỏ dần đi.
Tối nay tại bữa tiệc trên thuyền hoa, muốn bảo không ai hoàn toàn không có ấn tượng với Ninh Lập Hằng thật ra là không hẳn. Dầu rằng thời đại này tin tức không quá phát triển, nhưng toàn bộ phạm vi văn nhân quốc gia cũng lớn như thế, mấy bài thi từ đã từng được các nữ tử thanh lâu truyền miệng hơn một lần, ba chữ Ninh Lập Hằng này, ít nhiều cũng rơi vào trong tai người khác hơn hai lần, người đọc sách thời nay chú trọng nghe rộng nhớ nhiều, nên lúc Ninh Nghị tự giới thiệu, khó tránh được có người sẽ cảm thấy có chút quen tai.
Chỉ là ấn tượng ban đầu quá mạnh mẽ, lại có một đôi Lâm Đình Tri, Lâu Thư Uyển giữ vai trò chủ đạo, nếu bên kia cũng là một đôi vợ chồng ở rể, đương nhiên dễ làm cho người khác nảy sinh các loại liên tưởng. Mặt khác, Lâm Đình Tri cũng muốn khoe khoang nên giới thiệu tỉ mỉ về gia cảnh của Lâu Thư Uyển, ám chỉ một thiếu phụ đã kết hôn có địa vị có khí chất, những người tụ hội thi văn đây đã bị thuyết phục, càng có thiện cảm với nàng hơn. Mà bằng hữu của Lâu cô nương cũng là những người có thân phận, ai cũng muốn biểu hiện mình, đương nhiên là tỏ vẻ xum xoe với nàng. Cũng bởi thế, những người khác theo bản năng liền loại bỏ sự chú ý của mình với Tô Đàn Nhi và vị hôn phu của nàng. .
Đại đa số tình huống, thân phận người ở rể rất thấp, điều này không chỉ đơn giản nói ra trên đầu lưỡi, tuyệt đại bộ phận người ở rể, cho dù là nhà gái thật sự công khai không bị kiềm chế, nhà trai cũng vẫn tức giận không dám nói, những nam nhân này có thân phận như gia nô, nếu như phải người có chút huyết tính, bất đắc dĩ đi ở rể, gặp phải chuyện như này, nếu nuốt không trôi, tin tức giết cả nhà thê tử nhạc phụ cũng không phải là không có.
Loại việc như này con số rất ít, thời đại Vũ triều luôn nói tam tòng tứ đức, nhưng ngay lúc bắt đầu đã là một trụ cột bất bình đẳng rồi, tất cả mọi người chung quanh đều cảm thấy hai người này là trong tình cảnh bất bình đằng, tình cảm giữa đôi phu thê ở rể đương nhiên không thể phát triển tốt đẹp, nếu nhà gái ngay từ đầu đã chứa tâm tư khinh thường nhà trai, mà nhà trai cũng không chịu thua kém, ở lâu dài, nhiều điểm không hài lòng sẽ tăng dần lên, lúc này nhà gái ra ngoài tìm nhân tình, tình cảnh thân mật cũng không phải là ít gặp.
Giống như Lâu Thư Uyển vậy, gia cảnh rất có điều kiện, nhưng nàng lại âm thầm quan hệ với tài tử thư sinh, cũng không phải là chuyện kỳ quái gì. b a n l o n g hoi. Nàng trẻ tuổi, tướng mạo xinh đẹp, nhiều tiền, khí chất lại không kém, vị thư sinh nào có thể được ở bên nàng, cũng chỉ được lợi mà không bị thiệt, thời đại này nhà cao cửa rộng giàu có tặng nhau cơ thiếp được coi là chuyện phong nhã, là sự thông đồng những người đàn ông đã có vợ, vẫn cứ chuyển giao trong cái vòng nhỏ hẹp luẩn quẩn này, mà cũng chẳng qua càng chứng minh mị lực tình yêu thôi, phong lưu Giang Nam, từ xưa đã không thiếu những ca từ diễm khúc tươi đẹp ca ngợi rồi.
Bởi vậy, sau khi giới thiệu, cũng chỉ có vẻn vẹn một hai người là có chút ngờ vực, còn những người khác không ai để tâm cũng không hỏi hai người. Đợi khi Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi rời khỏi, tiệc tối chính thức cũng tan, mới có người hỏi Lâm Đình Tri đôi chút về lai lịch của đôi phu thê này, hoặc là hỏi Tô Văn Định và Tô Văn Phương chi tiết về gia cảnh của hai người tại Giang Ninh, sau khi đàm luận một hồi, mới có người la lên:
- Ninh Lập Hằng vừa rồi kia, chẳng phải là cùng tên với tác giả của bài “Thủy Điệu Ca Đầu” sao.
Tình Nhi cô nương trên thuyền hoa cười nói:
- Mới vừa rồi ta còn nghĩ, cũng là người Giang Ninh, thật là trùng hợp quá.
Nàng dù là người hết sức mẫn cảm, nhưng cũng không cho rằng người ở rể của nhà thương hộ kia sẽ là người sáng tác bài thơ đó, bèn hỏi hai người Tô gia:
- Văn Định công tử, Văn Phương công tử, hai vị ở Giang Ninh, đã từng gặp vị Ninh công tử kia chưa?
Tô Văn Định nói:
- Chẳng phải đó là vị tỷ phu vừa rồi của ta sao.
- Hả, đó là Ninh công tử sáng tác bài “Thủy điệu ca đầu” . Một thời gian trước, Tình nhi có xướng mấy khúc, lòng sớm đã mong được gặp tác giả xem đó là nhân vật phong lưu cỡ nào, nay tuy rằng vẫn chưa được gặp, nếu Văn Định công tử, Văn Phương công tử gặp được, xin hãy nói lời tốt đẹp của Tình nhi với hắn.
Tô Văn Định và Tô Văn Phương mặt đờ ra:
- Ồ, đó là tỷ phu ta mà.
Trong lúc nhất thời, biểu hiện của tất cả mọi người trong phòng đều hết sức phong phú, có phấn khích, nhưng nhiều hơn hẳn là trợn mắt há hốc mồm, ngay sau đó là những tiếng xì xào bàn tán, mà Lâu Thư Uyển cũng giống vậy, ngay từ đầu cũng chưa chú ý đến vấn đề, đến mãi sau mới ý thức được vấn đề. Trên thực tế Tô Văn Định, Tô Văn Phương cũng có chút ngượng ngập, vốn cho là nhiều thư sinh như vậy, khi tỷ phu báo danh nhất định sẽ khiến đối phương choáng váng, mọi người ai cũng sẽ nở mặt theo, nào ngờ những người kia một chút phản ứng cũng không có, rốt cuộc lúc này mới đợi được, sau khi nhìn thấy muôn vẻ mặt thì rất sức thỏa mãn, cùng tỏ ra thuần lương cáo từ ra về, về đến nhà thì khoe luôn với tỷ tỷ và tỷ phu.
Về phần Lâu Thư Uyển và Lâm Đình Tri, không lâu sau cũng cáo từ ra về. Lâm Đình Tri thấy Ninh Nghị thì có vẻ như không thiện cảm lắm, nhưng Lâu Thư Uyển thì lại khác, bản thân nàng không có hứng thú đối với thi văn từ ngữ, cái hấp dẫn thật sự với nàng chính là thân phận và danh tiếng của tác già tồn tại cùng khí thức đằng sau thi văn ca từ đó, như văn hội Tô Hàng hằng năm, mọi người tán tụng khen ngợi nhau, từng vị văn nhân ngâm thơ làm phú, mọi người vỗ tay khe ngợi.... b a n l o n g. u s Nàng là một nữ nhân thông minh, từng được học hành, cũng có thể phân ra tốt xấu, nhưng khác với Tô Đàn Nhi là, Tô Đàn Nhi làm kinh doanh buôn bán lại chỉ hy vọng có thể dung nhập vào thi văn, dù không thể phân biệt hay dở, cũng hy vọng mình có thể như những văn nhân bình thường kia, cho dù làm không được, ít nhất cũng có thể dung nhập trong trong ý cảnh thi từ, làm cho mình trở thành một con người tao nhã, chỉ là nhiều việc quấn thân, nàng lại là nữ nhân có lập trường, phương diện này thiên phú không đủ, có đôi khi cảm thấy trên người mình toàn mùi tiền mà không có chút hơi thở phong nhã nào, bởi vậy hết sức ngưỡng mộ những người văn nhân.
Lâm Thư Uyển thì càng mong chờ sẽ mang đến hình tượng trong thi văn, bản chất không quan hệ với phong nhã, người bên ngoài cảm thấy nàng văn nhã hoặc giỏi văn nhã là đủ rồi. Đệ nhất tài tử Giang Ninh rốt cuộc lợi hại bao nhiêu nàng cũng không rõ, chỉ là khi nghe danh hiệu này, tự nhiên cũng có thể làm cho nàng nhớ ra đệ nhất tài tử Hàng Châu hoặc là đệ nhất tài tử Tô Hàng cũng có danh hiệu như này, bình thường người có thể được xưng hô như vậy, bất luận là phú quý hay bần hàn, ở bên ngoài đều là tâm điểm cho người khác bàn luận say sưa, hoặc là tham dự văn hội nào đó giành được vị trí thứ nhất, hoặc là ở trong trường hợp nào đó luôn được vị đại nho đại quan tôn sùng hoặc tôn trọng, nếu bọn họ thi đạt khoa cử cao trung, không bao lâu sẽ trở thành quan viên một phương, còn nếu trường thi không thuận, ở trên đất Tô Hàng, cũng luôn là tâm điểm được mọi người chú ý.
Lâu Thư Uyển cũng chỉ có thể theo ấn tượng này mà nghĩ rốt cuộc đệ nhất tài tử Giang Ninh là người như thế nào, mà bất luận thế nào cũng không thể liên hệ nổi Ninh Nghị với người có thân phận ở rể kia. Trên đường đầy nghi hoặc, lúc trở về lại không thể trực tiếp hỏi, cũng may nàng là người khéo léo hiểu chuyện, chỉ trong vài câu hàn huyên mới nhắc đến, ngữ khí hết sức bình thản.
Bản thân Ninh Nghị đối với chuyện này cũng không quá mức để tâm, tài hoa của hắn lúc mới bắt đầu đã là giả rồi, nên lần này hắn càng không tỏ thái độ gì, nếu như là ở trước mặt thê tử người nhà, bao gồm Tô Đàn Nhi, bao gồm Tiểu Thiền, bao gồm Nhiếp Vân Trúc...hắn có thể giả bộ là đại văn hào trêu đùa các nàng một cách rất tự nhiên, nhưng với người ngoài thích thể hiện như Lâu Thư Uyển, với tâm tính trước nay được tu dưỡng của hắn, thật sự không có gì quan trọng cả, chỉ nói mình tài hoa không cao, là người khác tán thưởng mà thôi.
Vì thế Lâu Thư Uyển nghĩ đến hai ngày qua mình tỏ thái độ quá thất lễ với muội phu, bởi vậy hẳn là đối phương rất tức giận, đành phải đợi đêm dài mới tiếp tục hỏi Tô Đàn Nhi.
Chẳng qua sau khi trò chuyện đến nửa đêm, đợi cho Tô Đàn Nhi ngủ thật say, trong thâm tâm nàng vẫn còn có chút nghi hoặc, không hiểu bậc đại tài tử này vì sao lại thành thân với Tô Đàn Nhi, không hiểu tại sao biểu hiện của Ninh Nghị lại như vậy. Đợi cho sáng hôm sau, lại thấy Ninh Nghị luyện quyền trên boong tàu, nàng cũng vẫn chỉ cho rằng đây là một vị tài tử tinh thông lục nghệ, không chịu bó buộc, mà Lâm Đình Tri thì khi lại thấy Ninh Nghị luyện quyền thì biểu hiện trên mặt muốn nói lại thôi, hết sức phức tạp.
Thuyền hoa đậu ở chỗ này sáng sớm lại một lần nữa khởi hành, đường thủy từ Gia Hưng đến Hàng Châu gần hai trăm dặm, nhưng với tình huống xuôi dòng xuôi hướng gió, tốc độ thuyền đi khá nhanh, đến buổi chiều cùng ngày, trên đường thủy càng lộ rõ vẻ bận rộn, thôn xóm hai bên kênh đào, người qua đường rõ ràng bắt đầu tăng lên nhiều, thỉnh thoảng thấp thoáng có vài trang viện lâm viên trong rừng cây sơn trà, đã chứng minh tới Hàng Châu rồi.
Nhưng vào lúc này Hàng Châu vẫn chưa phải là thủ đô quốc gia, nhưng làm một mặt của Đại Vận Hà, từ xưa đến nay Hàng Châu vẫn là một đại đô hội cực kỳ phồn hoa, đến chạng vạng thì kiến trúc thành thị trùng trùng lan tràn trước mắt, rất xa là bến tàu bận rộn vận chuyển hàng hóa, so với Giang Ninh cũng không hề có chút nào thua kém.
Từ sau đó thì không có chuyện gì phức tạp phát sinh, Lâu Thư Uyển tìm tiểu nhị nhà mình dọn hàng hóa trên thuyền xuống, mặt khác, lại mời phu phụ Ninh Nghị đến Lâu gia ở tạm, dù sao đoàn người cũng đường xa đến, đại khái là chưa tìm được nơi ở cụ thể nào. Tuy là sau này việc buôn bán làm ăn còn phải dựa vào Lâu gia là địa đầu xà ở nơi này, nhưng Tô Đàn Nhi vẫn lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt. Trên thực tế, Tô phủ ở Hàng Châu cũng có một chút sản nghiệp, mặc dù chỉ là hai cửa hàng nhỏ được mở, nhưng muốn nói chỗ ở, thì từ lúc chuẩn bị xuôi nam nàng đã an bài người tới trước tìm thuê một tiểu viện rồi, mà sau này nếu thật sự tính toán sẽ ở lâu dài, thì trong mấy ngày sẽ vừa du ngoạn vừa tìm kiếm.
Tô gia một chuyến đến nhiều người như vậy, đương nhiên cũng có ý tưởng mở rộng việc làm ăn, lập tức tới ở nhà người khác cũng không nên. Lâu Thư Uyển định mở miệng rồi lại thôi, nàng vẫn mang lòng tò mò với Ninh Nghị, nhưng cũng chỉ dừng lại ở chỗ hiếu kỳ. Ngày hôm sau, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi cùng đến Lâu phủ bái phỏng, ăn một bữa cơm, cũng đã gặp gia chủ Lâu gia Lâu Cận Lâm.
Người này tuổi tác lớn hơn Tô Bá Dung, khoảng chừng trên năm mươi, râu tóc bạc nhiều, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, tính cách diện mạo hào phóng mạnh mẽ, cực kỳ có thần, khí thế trầm ổn bức người. Từ hình thức tới cách nói năng cho thấy, đó thật sự là một kiêu hùng trên thương trường. Lâu gia so với gia thế Tô gia có căn cơ thâm sâu hơn, tuy rằng cũng là thương gia, nhưng gia phong lại vô cùng vững chắc, xem ra Lâu Cận Lâm này từ nhỏ đã sống cuộc sống an nhàn sung sướng, nhưng ông không phải là người có tài trí bình thường, mà là người cực kỳ có tài cán có thủ đoạn, trải qua bao cạnh tranh khốc liệt trên thương trường, mới có thể bồi dưỡng nên một quý khí bức người như thế.
Đối với Tô Đàn Nhi, ông dùng thái độ thân thiết, ôn hòa với vãn bối, đối với Ninh Nghị, thì vị gia chủ Lâu gia này phần nhiều là có nghi hoặc và địch ý, lúc ăn cơm, còn hỏi hắn vài vấn đề hóc búa sắc bén, sau đó thì híp mắt lại nửa cười nửa không nhìn hắn, cảm giác như là con sư tử đang rình con mồi.
Địch ý của ông ta, Ninh Nghị cũng không rõ tại sao, từ lúc đến bái phỏng đến lúc trò chuyện mà thấy, rõ ràng Lâu Thư Uyển đã kể những chuyện xảy ra trên đường đi cho phụ thân cô ấy biết. Lâu Cận Lâm nghe con gái kể xong, nói vậy hẳn sẽ cảm thấy con gái đã bị phu phụ Ninh Nghị đùa giỡn, bản thân ông không thể hiện thái độ với Tô Đàn Nhi, nhưng sau khi nghe được thân phận của Ninh Nghị, thì theo bản năng muốn tìm hiểu thăm dò hắn.
Khác với Lâu Cận Lâm, đời trước thì Ninh Nghị dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một đường đi lên, tới một mức độ nhất định, cũng từng thấy không ít thế gia chân chính là trùm thương trường, những người này luôn dùng thái độ cảnh giác hoặc khảo nghiệm để thăm dò tiểu bối, cũng thường dùng ánh mắt như vậy. Cũng không phải nói người trẻ tuổi nào nhìn thấy ánh mắt kiểu ngày cũng sẽ sợ hãi, nhưng dưới cùng một ánh mắt mà có khí thế như vậy, người bình thường khó tránh khỏi sẽ loạn đầu trận tuyến, có người lo lắng quyền thế của đối phương, theo bản năng sẽ cố tự gượng chống, hoặc là phơi bày ra thái độ ngạo khí mạnh mẽ, nhưng thật ra cũng vẫn chỉ là gượng chống, mà ở trong mắt người có kinh nghiệm, sẽ dễ dàng nhìn thấu nông sâu của họ. Đây thật sự không phải là tri thức có thể học tập, mà là con người có sự từng trải kinh nghiệm mà dưỡng thành mà thôi.
Bị nhìn chăm chú như vậy, Ninh Nghị thầm cười trong lòng, gần như là có chút hoài niệm. Ở những đoạn năm tháng trước kia, cũng có người từng nhìn hắn như thế, sau đó cũng đã bị hắn vượt qua, trong đó có đối thủ có bạn bè, chỉ là hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đánh giết trên bước đường đi, sau đó mặc dù qua thăng trầm là đã thu lại, nhưng nếu thật sự cần thiết, khí thế của hắn vẫn sắc bén như trước đây. Lúc trước khi nói lời tạm biệt với Đường Minh Viễn cũng là như thế này, trong xương cốt chính là cảm khái và mệt mỏi, dưỡng thành loại sư tử biếng nhác như này.
Lúc này Lâu Cận Lâm tự nhiên tạo áp lực cho hắn, hắn cười cười trước biểu hiện đó của Lâu Cận Lâm, sau đó thì vẫn tỏ tư thái đơn giản trò chuyện, trả lời bình thường, vẻ mặt không thay đổi, về phần những chuyện đã qua, Lâu Cận Lâm có phán đoán thế nào, thì cũng không liên quan đến hắn.
Nhưng Tô Đàn Nhi thì ngược lại, phát giác ra thái độ của Lâu Cận Lâm, trên đường đi về, vẻ mặt nàng tức giận:
- Người này thật là, chúng ta có lòng tốt đến chào hỏi, vậy mà lại tỏ ra sắc mặt như thế, tướng công, chàng có...có cảm nhận được không?
Tô Đàn Nhi nhìn Ninh Nghị, có chút lưỡng lự hỏi, mới vừa rồi lúc nói chuyện với nhau, Lâu Cận Lâm hỏi thăm về bối cảnh của Ninh Nghị, có mấy vấn đề tương đối sắc bén, biểu hiện của ông ta làm người khác cảm thấy áp lực, nhưng Ninh Nghị vừa ăn cơm vừa trả lời rất thong thả, có hai vấn đề đại khái là liên quan đến quan hệ tình cảm phu thê thì không muốn trả lời, còn lại thỉnh thoảng còn phản ngược tùy tiện hỏi lại vài câu. Dưới tình huống này, bản thân nàng còn thấy không được tự nhiên, nhưng hắn lại trực tiếp phản ngược đảo khách thành chủ trước ông lão dùng ưu thế sân nhà hết sức mãnh liệt kia, sau đó lại thuận tay đem sân nhà trả lại.
Ninh Nghị chỉ lắc đầu, thái độ bình thản:
- Con gái của ông ta có chút giống như một xiêm áo bị bày mở ra, ông ta có phản ứng này cũng không có gì kỳ quái cả. Vị thế bá này vẫn rất lợi hại đấy, nếu như không cần thiết, hãy cố gắng không dựng thế đối địch với ông ta như thế.
Đàn Nhi gật đầu:
- Biết rồi.
Nàng vốn là người khéo léo, tinh tế trên thương trường, so với Ninh Nghị, cũng không hề thua kém bao nhiêu, nhưng nếu chỉ dựa vào lần tiếp xúc này, là rất khó nhìn ra cao thấp trong đó, dù sao bản thân nàng cũng là thương nhân có thiên phú, nghe Ninh Nghị thuận miệng báo một câu như thế, trong thâm tâm nàng lại không có quá nhiều bài xích, thì ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng bình thản. Dù vậy, cũng sẽ không có ai cảm thấy nàng kém cỏi hơn Ninh Nghị.
Lúc này mặt trời đã ngã về phía tây, trong xe ngựa, ánh nắng chiếu vào đôi phu phụ trẻ tuổi vợ chồng ăn ý. Ninh Nghị nhớ lại, nở nụ cười, sao đó, nàng cũng bật cười lên theo.
Xe ngựa chạy qua đầu đường xa lạ mà đối với bọn họ mà nói thì hết sức xinh đẹp, trước mắt đã là phố xá Hàng Châu, lần này bái phỏng chỉ gặp Lâu Cận Lâm, Lâu Thư Uyển cùng với vị hôn phu của cô ta, còn hai vị huynh trưởng của Lâu Thư Uyển thì không ở nhà. Hai người đến chào hỏi chỉ là theo phép, chứ không chứa nhiều mục đích lắm, giữa hai bên cũng không cần thiết phải để lại ấn tượng khắc sâu cỡ nào. Vị hôn phu của Lâu Thư Uyển mặc dù cũng là thư sinh tài tử, nhưng thân phận ở rể trong Lâu gia cũng cực kỳ thấp, đương nhiên, ở trước mặt người lớn tuổi, mà lại là gia chủ Lâu Cận Lâm, thì thân phận lại càng thấp.
Sau ngày đi chào hỏi, hôm sau trời có mưa, Lâu Thư Uyển tới tiểu viện người Tô gia ở tạm một chuyến, ban đầu nàng vốn định dùng tư cách địa chủ nơi này tận tình dẫn mọi người du ngoạn Hàng Châu, nhưng bởi vì mưa to quá nên thôi. Lại qua một ngày, mưa to vẫn chưa ngừng, Lâu Thư Uyển xử lý xong việc buôn bán trong nhà, trong tình cảnh như thế càng không đi được, bèn phái một gã hạ nhân trong nhà đến cửa hàng của Tô Đàn Nhi, nói là tiểu thư có việc gấp, không thể đến, kính xin tha thứ.
Lúc này mọi người vừa đặt chân ở Hàng Châu, Tô gia vốn cũng có mấy sản nghiệp ở nơi này, mặt khác Ô gia có cắt nhường mấy phần điền sản và mặt tiền cửa hàng, cũng không quá xa, nhưng lúc này muốn chính thức sửa sang tiếp nhận sửa sang lại, cũng khá phiền toái. Tô Đàn Nhi vốn là cùng phu quân đến đây du ngoạn, nhưng bao chuyện vụn vặt hỗn tạp quấn lấy, mà Ninh Nghị thấy, ở nơi này cũng có chút thú vị.
Trải qua mấy ngày, bọn hắn đã vừa ý một tiểu viện trong thành, trực tiếp mua, sau đó bắt đầu kế hoạch bố trí. Nơi này là gần ngõ Thái Bình, rất đắt, nhưng Ninh Nghị vẫn quyết định mua. Theo tính toán của hắn, sau này nếu đô thành dời về phía nam, cách nơi này không xa cũng sẽ xây dựng Cửu Lý Hoàng thành, đến lúc đó giá đất ở đây bất luận là muốn bán hay là muốn ở, thì cũng sẽ là tấc đất tấc vàng, nhưng thật ra hắn không tính theo quan lại quyền quý đoạt đất gì cả, chỉ cần có chút quan hệ, bán đi cũng có thể kiếm được một khoản lớn.
Mấy con phố gần tòa nhà này cũng khá phồn hoa, việc buôn bán cũng đơn giản, dùng là nơi ở thì thích hợp hơn, ngược lại ở ngã tư có một võ quán không lớn không nhỏ, khá ồn ào, chỉ là Ninh Nghị ở đô thị lâu rồi, đương nhiên sẽ không cảm thấy quá ồn ào, ngược lại còn cảm thấy thú vị. Sau đó ngẫm lại, mình dù sao cũng chẳng có việc gì làm, không ngại gia nhập trong võ quan này, tìm chút thực chiến.
Hắn thích những thứ huyền bí, phần nhiều là hướng tới võ hiệp, càng là sự vật thần kỳ không biết thì sẽ quyết đi tìm hiểu, còn đối với đánh nhau thực chiến, thật ra cũng không ham thích, cũng không cho là tương lai mình thật sự muốn trở thành một người giang hồ đao thương dính máu. Chỉ là trải qua vài việc, lúc này lại đang rảnh rỗi, cảm thấy luyện một chút có lợi hơn mà thôi.
Nhưng khi hắn vừa mới mở miệng thì bị người trong nhà từ thê tử tới đám nha hoàn đi theo kiên quyết phản đối...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 204: Tâm Tình Phức Tạp
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comKênh đào bắt đầu từ phía Nam, chảy đến hướng đông nhập vào cửa biển, Hàng Châu từ xưa đến nay vẫn là một hình ảnh điển hình để hình dung trong lời nói của những văn nhân có liên quan đến “vùng sông nước Giang Nam”, trong ngoài thành thị, đường thủy ngang dọc. Đường thủy ngang dọc này không chỉ mang đến phong cảnh duyên dáng, đồng thời cũng mang đến sự phát triển của thương nghiệp, so với Biện Kinh Giang Ninh, cũng không hề kém bao nhiêu, chẳng qua lúc này vẫn còn chưa tới thời khắc phát triển nhất của kinh tế Hàng Châu.
Nếu như trong lịch sử nguyên bản, trước khi Nam Tống dời đô, trên đất Hàng Châu còn chưa được coi là trung tâm thương nghiệp đỉnh cao chân chính, dù lúc này thương nghiệp Hàng Châu đã phát triển, nhưng đỉnh cao nhất của nó là lúc Nam Tống dời đô, sau này được sửa thành Lâm An, bởi vậy mà thương nghiệp ở nơi này phát triển tăng cao gấp bội, đã khởi động toàn bộ nửa bên Nam Tống phồn hoa.
Lúc này cũng giống như vậy, Hàng Châu hiện nay, khu thương nghiệp phồn hoa nhất là tại ngõ Quan Đầu đến Dương Bá. Về phần Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi sống ở ngõ Thái Bình, dù cũng là phố xá phồn hoa nhưng so với bên kia thì không bằng, ở trong ngõ này rất thích hợp, có vài cây xanh rậm rạp che chời, đầu hẻm có một võ quán Lưu thị nho nhỏ, buôn bán xem ra cũng không tệ, thỉnh thoảng nghe được cũng thấy tinh thần phấn chấn.
Đến Hàng Châu, chủ yếu vẫn là đánh xe ngựa du ngoạn chung quanh, thỉnh thoảng xuống xe ngựa lững thững đi dạo, lúc này lại không có bản đồ du lịch, đi tới đi lui một chỗ như là mật cảnh tầm bảo. Đi qua Tây Hồ rồi, nắng chiếu núi, gò đất Lôi Phong đương nhiên cũng không thể bỏ qua, mấy đứa trẻ hiếu kỳ không biết dưới tháp thật sự có Bạch nương nương hay không, về phần mười cảnh Tây Hồ đời sau, thì phải đi mọi chỗ để tìm.
Du lãm tùy tính, nói ra thì có vẻ như rất lãng mạn, nhưng nếu thật sự đi như thế cũng hết sức nhàm chán. Người đời sau quen nhìn cuộc sống nguội thành thị nên vô cùng hiếu kỳ với sự nguyên sơ của đền chùa đường phố ngõ hẻm, nhưng trên thực tế đường phố cổ đại chân chính, còn xa mới có điểm phong cảnh du lịch lãng mạn mọi người yêu thích như đời sau, mọi nơi đều đường đất đá phiến, hẻm hẹp hiên thấp, trên đường nước bẩn chảy ngang dọc, gà gáy chó sủa, hành khất trẻ nhỏ nằm la liệt ven đường, nhìn lâu, liền biết đó không phải là phong cảnh, mà là cuộc sống.
Phong cảnh không có bố cục, trang trí, quản lý phân chia như đời sau, muốn ngắm phong cảnh, phần lớn là dựa vào sở thích và tâm trạng của mình để có thể mở rộng tư duy khác nhau, ở trong một mui xe cây đại thụ cao vút trong ngõ hẻm chưa chắc đã thấy có gì thú vị để xem, nhưng nếu người có tâm tư, thì trăm ngàn ánh nắng vàng xuyên qua kẽ lá cũng đã trở thành cảnh đẹp khiến người ta vui vẻ, nhưng nếu nhìn nhiều rồi, thì cảnh đẹp cũng sẽ trở thành bình thường không có gì cuốn hút nữa, bởi vậy nếu thật sự muốn tìm chút náo nhiệt, ngược lại khu vực thương nghiệp có đầy tục khí lại có thể khiến người ta thỏa mãn, cũng bởi vì điều này, sau khi dạo qua mấy nơi kinh điển cố định, Ninh Nghị cùng đám người Tô Đàn Nhi lựa chọn nơi thăm quan, đại thể vẫn là khu thương nghiệp ngõ Như Quan, Dương Bá.
Bình tâm mà xem xét, ngay cả người có tư tưởng hâm mộ văn nhân, yêu thích thi từ ca phú như Tô Đàn Nhi lại thật ra không có bao nhiêu thích thú, đi cùng Ninh Nghị dạo khắp nơi trên phố, lúc mệt mỏi liền lên tiểu trà lầu nghỉ ngơi, nghe một chút thư văn tiểu khúc, nhưng trong lòng phần nhiều là tính toán xem thiết lập kho hàng tại đâu, xưởng hàng tại đâu, cửa hàng nên mở thế nào.
Ninh Nghị đi dạo thưởng thức các nơi thật ra cũng không phải là quá ham thích, không đi cũng chẳng sao, với hắn mà nói, bao cảnh quan tân trang đời sau hắn đã được ngắm nhiều, thời đại này cảnh sắc vẫn còn rất nguyên sơ, lúc ban đầu có lẽ thấy mới lạ, cảm thấy yên tĩnh, nhưng quen rồi, thật ra cũng không có gì đặc biệt lắm. ban long hoi. Mà thật sự mà nói, hắn cũng không phải là người thích phong cảnh, hắn thích nơi đông đúc người với người, giữa phố xá hối hả, mọi người cò kè mặc cả, trò chuyện cười nói trên lầu trà, cùng thê tử và nha hòan chỉ trỏ, thì luôn cảm thấy lạc thú. Đối với lạc thú phong cảnh sơn thủy, hắn vẫn thích nơi có nhiều người hơn.
Sau khi quyết định ở ngõ Thái Bình, lại nhìn võ quán nhỏ kia vài lần, hắn lại nổi dậy ý nghĩ muốn rèn luyện trong khoảng thời gian ở đây.
Đương nhiên, võ quán nhỏ như vậy, Tô Đàn Nhi tuyệt đối không cho rằng tướng công nhà mình có thể đến nhập học. Đám người Thiền Nhi, Quyên Nhi đại để cũng là có ý nghĩ như vậy. Tối hôm đó lúc ăn cơm hắn chỉ thuận miệng nói một câu, vậy mà vẻ mặt ba nha hoàn u u ám ám đầy lưỡng lự. Thân phận của các cô làm cho các cô không thể nào góp ý với quyết định của chủ nhân được, nhưng cũng bởi vì xưa nay Ninh Nghị hiền hòa, quan hệ với mọi người thân cận như người một nhà. Việc vừa rồi đã làm cho các nàng suy nghĩ vì Ninh Nghị, lo lắng hắn thật sự làm ra những chuyện “ly kinh bạn đạo” (1) này.
Văn nhân khác với quân nhân, dù sao ở hoàn cảnh này khác biệt cũng quá lớn. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, Ninh Nghị đã tạo nên thanh danh vang dội tại thi văn, ngay cả hắn bình thường không thèm để ý, nhưng một khi hắn quyết định đi vào trong võ quán nho nhỏ làm một tiểu học đồ thì người bên ngoài sẽ rất dễ dàng có thể cảm nhận được sự nghịch lý trong đó.
Dù hắn không thèm để ý, thì đám người Thiền Nhi sao có thể chịu được việc cô gia nhà mình đến võ quán nho nhỏ đó để bị người ta kêu quát, tuy rằng có tiền nhưng chưa chắc sẽ không bị như thế. Tại Giang Ninh, dù là người như Bách Đao Minh Trình Minh Chủ khi gặp cô gia tuy vẫn xưng là trưởng bối nhưng luôn luôn lấy lễ khách khác khí khí để đối đãi, còn loại võ quán nhỏ bé đầu đường cuối ngõ kia, tóm lại là không nên đụng vào.
Trong lòng các cô nghĩ như vậy, cả buổi tối bưng nước điểm đèn cầy trong mắt như bao điều muốn nói lại không thể nói ra lời, Tô Đàn Nhi sau khi nghe xong cũng không tỏ thái độ gì, mà trầm mặc dịu dàng. Thời mọi người ở tại tiểu viện này mới chỉ có mấy ngày, rất nhiều thứ còn phải đi mua, trang trí. Lúc sắp đi ngủ, Tô Đàn Nhi đi vào gian bên tắm rửa, Thiền Nhi bưng chậu nước tới, ngồi xổm bên giường cởi tất cho Ninh Nghị, nhấc hai chân hắn đặt vào trong chậu nước.
Những việc như này trước đây đều là Ninh Nghị tự mình làm, không cần Tiểu Thiền cởi giày cởi tất cho mình, mọi người ở chung với nhau lâu, cơ bản đã thành thói quen, chỉ là hôm nay dường như Tiểu Thiện làm rất thuận tay, Ninh Nghị cười nói:
- Được rồi, để ta tự làm.
Tiểu Thiền chỉ ngẩng lên nhìn hắn một cái, lại cúi xuống, khẽ nói:
- Thiền Nhi cũng không có việc gì khác phải làm..
Vóc dáng nàng nhỏ bé, ngồi đó chuyên tâm làm, không nói gì, mà Ninh Nghị lại thấy bộ dạng đó giống như một tiểu tức phụ bị ức hiếp, không khỏi dở khóc dở cười.
Ninh Nghị cũng chỉ là mới nảy sinh ý nghĩ đến võ quán, mà cũng chỉ thuận miệng nói một câu, bất kể trong lòng Tiểu Thiền hay mọi người quan niệm thế nào, hắn vẫn phải thừa nhận rằng hắn thích. Còn đang định mở miệng thuyết phục tiểu nha hoàn này, ai ngờ nha đầu kia lại khóc như lâu ngày mới gặp, nói:
- Tiểu Thiền mặc dù chỉ là tiểu nha hoàn không hiểu chuyện, nhưng cũng không phải là người nghĩ gì nói đấy không suy nghĩ...
Rồi lại cúi đầu không nói lời nào.
Một lát sau, Tô Đàn Nhi cũng đã trở lại bên này, nàng tắm xong mặc y phục màu xanh nhạt, tóc còn ẩm ướt rối tung xõa xuống như một tấm sa tanh đen bóng. Nàng tới bên giường, thay đổi vị trí cây đèn, khêu sáng lên một chút, sau đó mở cửa sổ ra, Tiểu Thiền bưng chậu nước đứng lên, cúi đầu đi ra ngoài.
Ninh Nghị cảm thấy thú vị nằm ngã xuống giường, Tô Đàn Nhi ngồi bên cửa sổ, để gió mát sấy khô tóc, dường như nàng có chút tâm sự, thỉnh thoảng cúi đầu nghĩ nghĩ, nhưng ánh mắt lại đầy chờ mong đặt lên người Ninh Nghị, đôi lúc lại cười lặng lẽ.
Cứ trôi qua như thế khá lâu, nàng đứng dậy đóng cửa sổ lại, lấy quạt hương bồ trên giường đuổi muỗi trong trướng, sau đó tắt đèn cầy. Đêm bắt đầu trở nên yên tĩnh, đợi ngã tư đường có tiếng gõ đổi canh vang lên thì trong phòng mới lại sáng đèn, có người dậy, thanh lý dấu vết sau vận động một chút, đợi cho đèn đuốc lại tắt, hai người nằm lại trên giường, đắp tấm chăn mỏng, có chút mệt mỏi.
Tô Đàn Nhi gác đầu vào giữa hõm vai của người đàn ông, có vẻ như không muốn nói chuyện, cũng không cử động nhiều. Nàng có mấy đề tài cần nói, cũng muốn cử động vài cái, nhưng bởi vì thân thể bọn họ lúc này đang dính sát vào nhau, mà trên người nàng lại không mặc quần áo, nàng có thể cảm nhận rõ thân thể của người đàn ông đang ôm nàng, ngực áp sát tới, nàng có thể cảm thụ được da thịt tại lồng ngực của đối phương, mà người đàn ông bên nàng tựa như cũng có thể tinh tường cảm nhận được ngực của nàng phập phồng...còn có nơi khác nữa, mỗi một vị trí trên cơ thể nàng...đây cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, sự thân mật da thịt giữa hai người không phải chỉ mới một ngày hai ngày, nàng nghĩ, có lẽ đối với mỗi cặp phu thê giao hợp mà nói không còn gì mới mẻ, nhưng khi ban đêm tĩnh lặng như này, thì nàng cảm nhận được mình vẫn sản sinh ra cảm xúc hết sức kỳ lạ. Trong lòng nàng nghĩ, nếu lúc này phu quân cũng cảm thụ được những điều này, cảm thụ được nàng cũng không mặc quần áo, cảm thụ được nơi tư mật trên thân thể nàng, nếu biểu hiện ra ngoài, nàng thà che giấu, bởi vì như vậy có vẻ thực phóng đãng. Hắn không nói, nàng không nói, hai người cứ dựa sát vào nhau như vậy.
Đoạn ẩn nhé. Yêu cầu đòi zen :D
Nàng không biết suy nghĩ của mình có kỳ quái không, đối với chuyện vừa mới làm, giờ khắc trước mắt này, lại càng làm cho nàng cảm thấy tò mò và thỏa mãn, dùng thân thể của mình để cảm thụ đối phương. Nam nhân tên Ninh Nghị này là của nàng, cũng là người có thân phận là phu quân của nàng, mà dù sao cũng không phải là cùng một người, nàng không biết mình nói ra cảm giác này thì sẽ thế nào, trên cảm giác, cũng đôi lúc thấy xấu hổ, nhưng phần nhiều là không, phu quân nàng trước nay vẫn cổ quái, ngay cả hắn đã không nói từ ngữ kỳ lạ gì, nàng cũng không thể nói ra.
Nàng hôm nay không mặc quần áo là vì không tìm được, trước đây sau mỗi chuyện này, nàng bình thường sẽ mặc áo yếm hoặc áo lót, nhưng mới vừa rồi, khi hắn đứng lên ném chiếc thảm nhăn nhúm ra ngoài trướng, quần áo của nàng, áo yếm của nàng bị cuốn ở trong dó, nàng vươn tay tìm mà không tới, Ninh Nghị cũng không thổi đèn đầu giường, một tay ôm nàng như mọi lần, dùng chăn quấn hai người, sau đó hắn cũng không còn biểu hiện gì khác ngoài ôm chặt nàng trong lòng, nàng thì nằm đó mà suy nghĩ miên man.
Nàng thật là thích cảm giác này, không hề vướng víu, nếu đột nhiên Ninh Nghị cảm thấy kỳ lạ, đưa tay chạm vào nàng, mở miệng hỏi một câu:
- Quần áo của nàng đâu?
Nàng liền trả lời rất tự nhiên:
- Bị chàng ném rồi.
Sau đó bò dậy xuống giường tìm hoặc là để hắn tìm, cho nên nàng liền im lặng bất động không nói gì, cũng có vài lời khác muốn nói, nhưng lúc này, cảm xúc chính là vô cùng yên tĩnh. Chuyện nàng muốn nói đầu tiên đương nhiên là có liên quan tới võ quán, lúc buổi tối đã nói rồi, nhưng vẫn không thể mở miệng, một mặt cảm thấy trên giường nói chuyện này không hay, mặt khác, lúc buổi tối, khi tắm rửa nàng vẫn luôn nghĩ trở về phòng tắt đèn thì sẽ nói chuyện này, đương nhiên rồi, cảm xúc này, bất luận nàng không nói với bất cứ ai, thì ở bề ngoài, cũng không biểu hiện một chút gì. Nguồn tại b . a . n. l . o . n . g. u . s.
Nàng từng xem rất nhiều kịch văn cũng nghe rất nhiều câu chuyện xưa, không biết mình có tính là dâm phụ không biết liêm sỉ không, không nên hỏi cũng không thể biển hiện ra bên ngoài, nhưng nửa năm qua, quả thật nàng thích cảm giác buổi tối nằm trên giường như này. Đến buổi tối, trong đầu nàng luôn có cảm giác chờ mong, cảm xúc này cũng sẽ không quấy nhiều nàng làm chuyện khác, như chuyện nàng xử lý hãng vải, nói chuyện phiếm với nha hoàn, an bài hành trình tiếp theo, cùng thân thích trong nhà nói chuyện, hết sức thoải mái, đâu vào đấy.
Chỉ là dường như bên ngoài thân thể nàng có một tiểu tâm ma đếm thời gian đang cầm mõ canh gõ bang bang bang, nàng rất nhanh buồn ngủ. Tiếp đó thì tiểu tâm ma có bộ dạng giống nàng kia thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, đỡ lấy nàng chậm rãi đi rửa mặt, hoặc là tắm rửa, gội đầu, lại chậm rãi lau khô tóc cho nàng...v.v...
Sau đó lại đến ôm nàng, nàng lại cảm thấy lòng tràn ngập thỏa mãn, lại cảm thấy dường như khó mà nói những chuyện không vui, nhưng...bỗng nhiên thân thể Ninh Nghị động đậy, lòng nàng lại căng thẳng mạnh.
A, bị phát hiện không mặc quần áo, bị dính sát quá, mau nhanh tìm đề tài thôi...nhưng mà Ninh Nghị đang một tay ôm ngang hông của nàng.
Nhưng câu nói kia vẫn thốt ra:
- Tướng công cảm thấy nhàm chán...
Nói còn chưa hết, mặt lại nóng rực lên, không bị phát hiện, nhưng bàn tay kia dừng ở sau hông nàng, bởi vì nàng nói chuyện, ngón tay dường như mân mê ở trên cột sống của nàng, có chút ngứa ngứa, mà chỗ đó, cũng thật làm người ta đỏ mặt.
Nhưng hắn không để ý, đây rõ ràng là động tác trong lúc vô tình.
Vì thế nàng không nhúc nhích...
- Tướng công cảm thấy nhàm chán...
- Hử?
- Chuyện luyện võ ý.
Trong phòng mờ tối, giọng nói khẽ khàng, ngay sau đó là khoảnh khắc trầm mặc.
- Nhất thời hứng lên, nói sau đi...
- Nhưng...
- Thiền Nhi và Hạnh Nhi đều dùng ánh mắt kia nhìn ta, Quyên Nhi thì yên lặng chỉ đứng sau nhìn ta, nhìn ta giống như một thiếu niên trượt chân trên bước đường về, ai mà chịu nổi...
- Nếu tướng công thật sự...
- Chỉ là hứng khởi nhất thời, vẫn chưa quyết định, võ quán kia cũng nhỏ, sau này bàn sau, ta tự có chừng mực.
Tay kia trong lúc vô tình lại cử động, ở đúng xương cụt, ngứa ngứa, tê tê...không thể xuống chút nữa... ban long hoi
- Ừ...
Nàng chỉ có thể phát ra đơn âm.
- Huống chi ta đã đồng ý, hai tháng này có rất nhiều chuyện phải cùng nàng làm...
- Vâng.
Lúc đầu khởi hành, hai người ít nhiều từng lên kế hoạch, đều là người trên thương trường, hiểu mục đích đến Hàng Châu, vậy thì ngoại trừ du lịch ra, vẫn còn có thật nhiều việc không thể tránh khỏi, mà cần Ninh Nghị tham dự chủ yếu là bái phỏng các thương gia xa lạ, như những người buôn bán vải, buôn bán tơ tằm, buôn bán vải bông, thương nhân buôn bán thuốc nhuộm..v.vv bản địa Hàng Châu, cũng sẽ là một mạng lưới quan hệ khổng lồ.
Trước đây tại Giang Ninh, Tô Đàn Nhi thỉnh thoảng có đi chào hỏi chủ yếu là thương hộ bản địa trước đó từng có nhiều quan hệ với Tô gia, có Tô Bá Dung tọa trấn, Tô Đàn Nhi cũng có đủ trụ cột, lấy danh nghĩa con cháu để bái phỏng, cũng sẽ không bị khinh thường ức hiếp gì, nhưng thường thường trước sau năm mới, rất nhiều loại người cần phải đi bái phỏng một lần, có Ninh Nghị đi theo chung quy là tốt nhất, đến Hàng Châu, đều là người lạ, thì càng là việc như vậy, không chỉ là đi cùng, bảo vệ, mà cũng là một sự tín nhiệm.
- Nhưng những việc đó...
Đương nhiên, làm đàn ông, lấy thân phận ở rể đi cùng thê tử bái phỏng thương hộ xa lạ, từ ý nghĩa đó mà nói, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì. Nhưng lúc này tâm tư của Tô Đàn Nhi lại không nghĩ được gì, thân thể nàng tê tê ngứa ngứa, suy nghĩ thoáng cái đã quên hẳn mình vừa muốn nói gì rồi.
- Ừ?
- Nhưng...những việc kia...thật ra cũng rất nhàm chán...
- Không muốn ta đi cùng sao?
- Không! Không có...
Thân thể nàng giật mình, phản xạ làm cho nửa người dưới dán chặt hơn, cũng bởi vậy mà thoát khỏi cảm giác xấu hổ, tay kia vỗ nhè nhẹ lên mông nàng, lại vuốt lên lưng, vẫn cứ ngứa ngứa...nhưng nàng vẫn cứ bất động, cố gắng nhẫn nhịn được.
- Thật ra đi tới đi lui, gặp các loại người, ta cảm thấy rất thú vị.
- Vâng.
- Nếu có người ức hiếp khinh thường nàng, dù sao hiện tại ta cũng không có việc gì, có thể gánh vác giúp nàng một chút.
- Tốt quá.
Nói ra xong, cảm giác nàng rất hưng phấn, đầu rúc vào gáy phu quân. Biết tướng công rất lợi hại, có thể làm hậu thuẫn cho mình, nàng cảm thấy rất vui, nhưng về phương diện khác, lại cảm thấy tướng công tốt nhất không nên gia nhập vào thương trường là nơi ngươi lừa ta gạt, hắn nên làm những việc lớn. Nghĩ đến những việc lớn, lại nghĩ đến việc Tần lão dường như muốn tướng công lên kinh thành làm quan, nhưng tướng công cự tuyệt, nàng cảm thấy nguyên nhân bên trong đó có một phần là do nàng, nên cảm thấy vô cùng áy náy.
Có áy náy, cũng có ích kỷ, nàng chỉ là thương nhân, thích phu quân nhà mình, cảm thấy hắn cái gì cũng tốt, có đôi khi cũng hiểu được phu quân không nên là thân phận ở rể này, nếu nàng là người ngoài đứng xem, lẽ cũng sẽ cảm thấy nữ nhân Tô Đàn Nhi có đức hạnh gì mà lại lại làm cho Ninh Nghị ở rể. Nhưng nàng không phải những người đứng xem, trong lòng cũng nổi lên nghi ngờ, nhưng chỉ cần không nghe không hỏi, tốt nhất ai cũng miễn bàn. Tốt nhất...là hắn có thể thi triển tài năng, có thể phát huy được lý tưởng khát vọng, cũng có thể vẫn ở rể ở Tô gia, cũng có thể vẫn ở bên cạnh mình, mà mình cũng có thể làm cho hắn cảm thụ được mình không phải là thân phận ở rể, mà là vợ chồng ân ái bình thường như mọi người...Nàng cũng biết không có khả năng vạn toàn kỳ mỹ, nàng không có biện pháp, chỉ là muốn thế, vì thế cũng chỉ có thể ở phương diện này làm con rùa đen rúc đầu, không muốn nghĩ gì cả.
.
- Mặt tiền cửa hàng... Kỳ thật đã chọn xong rồi, kho hàng cũng đã tuyển chọn được chỗ, chờ hai ngày này sẽ quyết định, Văn Định, Văn Phương, Trần tiên sinh bọn họ cũng đã sắp xếp mọi việc xong xuôi rồi...
Nàng từ từ chỉnh lại suy nghĩ miên man trong đầu, khẽ nói:
- Ngày mai...không, ngày kia bắt đầu, chúng ta sẽ đến bái phỏng từng nhà, từng người...
- Ừ, ngày kia cũng được...
Ninh Nghị gật đầu, sau đó nhớ ra một chuyện:
- Vậy ngày mai ta đi đưa thư.
- Hả? Đưa thư?
- Lúc rời Giang Ninh, Tần lão biết ta tới Hàng Châu, có bảo ta đến bái phỏng một vị bằng hữu họ Tiền, gửi cho ông ta một phong thư. Ngày mai ta đi sớm, tiện thể hỏi thăm, nghe nói lão nhân gia đó ra ngoài dạy học, ta không đến nhà ông ta, mà hai ngày nay cũng hẳn ông ta quay về rồi, ngày mai ta tới, mặc kệ có nhà hay không, thư giao cho người nhà ông ta cũng được.
Hắn ngẫm nghĩ, lại nói tiếp:
- Người họ Tiền này, ta cảm thấy cũng không đơn giản.
- Lại là đại nho...rất lợi hại sao?
- Đại khái là vậy.
Ninh Nghị cười cười:
- Nhưng mà ta cũng không thân thiết gì với vị lão nhân gia này, đưa thư xong, cũng xong việc. Sau đó hai tháng này sẽ đi theo nàng thôi...
Tô Đàn Nhi trầm mặc một lát, lại cãi sửa lời hắn:
- Là giúp.
- À.
Ninh Nghị gật đầu cười khẽ.
- Là giúp.
Chú thích: (1): Ly kinh bạn đạo: Không tuân thủ, đi ngược lại với đạo lý lẽ thường.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 205: Tiền Hi Văn
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comChuyện liên quan đến võ học cũng không đến mức bức thiết, nếu người trong nhà đều không ủng hộ võ quán kia, thì tạm thời hắn có thể gác lại, cùng lắm thì tìm hộ viện trong nhà bọn hắn luận bàn so chiêu là được.
Lúc hắn ở Giang Ninh thật sự hắn nghĩ sẽ tìm đến cảnh hộ viện trong nhà để luận bàn. Với hắn mà nói, sớm vài lần động thủ cùng người ta, dựa vào sự tỉnh táo, tính kế cùng với vẻ này có thể đạt được sức chống đỡ mạnh mẽ, cái thiếu còn lại là phản xạ điều kiện được dưỡng thành sau trường kỳ so chiêu, đây chẳng phải là kỹ xảo có thể luyện thành đó sao.
Hắn cũng biết ra ngoài bái sư là cũng không thực tế, thí dụ như cái gì mà Trình Minh Chủ của Bách Đao Minh, hoặc là thông qua Khang Hiền tự nhiên cũng có thể tìm được vài nhân sĩ giang hồ thực sự, thậm chí Lục A Quý thân tín bên cạnh Khang Hiền, chỉ sợ cũng không đơn giản. Những người này, mọi người có quan hệ, bái sư cũng là không vấn đề gì, nhưng chuyện như vậy lại không giống với khái niệm, đối với hắn mà nói, đây chỉ là trò chơi tâm lý, sẽ không tốt khi đi làm phiền những người này. Vốn địa vị giữa văn và võ đã có chênh lệch, nếu hắn đi bái sư đồng thời cho thấy “ta thật ra không để ý tới điều này”, hành vi như vậy, thật sự là quá mức ngả ngớn, trừ phi là tình cảm giữa huynh đệ bằng hữu tốt đẹp, nếu không sẽ không làm được. .
Trực tiếp đi tìm người trong nhà cố nhiên là đơn giản, hắn dạy con trai cảnh hộ viện học bài, cảnh hộ viện tôn kính hắn, nhưng lại không dám động thủ thật, đây cũng không phải là vấn đề lớn, sau khi nói một hồi thì cảnh hộ viện cũng bị thuyết phục. Nhưng mấu chốt ở chỗ, mọi người Tô gia ở Giang Ninh, trên quan niệm cơ bản đều giống như Tô Đàn Nhi và ba nha hoàn, cho dù là cả những người có địch ý với hắn, căn bản trong lòng đều cảm thấy, hắn không nên động chạm vào võ công làm gì.
Lần đó hắn thuyết phục cảnh hộ viện đấu trong nhà và ngày, cơ bản cũng để giải quyết cách nhìn nhận của đám người Tô Đàn Nhi. Ngày đầu tiên, cảnh hộ vệ không thu tay lại được, đánh vào mặt hắn một quyền, sau đó hắn có nói thế nào thì cũng không chịu động thủ với Ninh Nghị hắn nữa. Vất vả thuyết phục mãi, hôm sau lại đấu một trận kịch liệt, trên người hắn lại bị trúng mấy quyền, trên mắt cũng bị trúng một quyền, làm cho hắn buổi tối muộn ăn cơm với mọi người trong nhà với một vầng đen ở mắt.
Với hắn mà nói, luận bàn sẽ bị thương, lúc ban đầu đã chuẩn bị tâm lý rồi, bản chất thân thủ của hắn lại không cao, sau khi luyện nội lực thì phát lực không mạnh, không thể nào đấu được cùng cảnh hộ vệ. Mà cảnh hộ vệ tuy rằng không phải là cao thủ giang hồ nổi danh gì, nhưng ở Tô gia nhiều năm như vậy, trận chiến đao thật thương thật cũng gặp không ít, nghe nói có một vài thời điểm vận chuyển hàng hóa cho Tô gia, cảnh hộ viện đi theo chỉ huy, còn đụng phải vài nhóm sơn tặc, là người có bản lĩnh thật sự.
Ninh Nghị cùng y luận bàn công bằng, có kết quả như vậy, chứng minh hắn làm cho cảnh hộ viện đôi khi không thể thu tay lại được, thế là đã rất tốt rồi. Kế hoạch của hắn nếu đánh như vậy hơn nửa năm, phối hợp với hiệu quả nội công, mình hẳn cũng được tính là cao thủ võ lâm một nửa rồi, nhưng ngược lại thật ra làm cho cảnh hộ viện đến khổ, lần nào cũng bị con trai nói:
- Phụ thân làm sao mà đánh tiên sinh thành như vậy.
Đến ngày thứ ba, cảnh hộ vệ dường như thu tay rất tốt, Ninh Nghị lại làm công tác tư tưởng với y một hồi, lại đánh, kết quả trên sống mũi của hắn bị trúng một quyền, máu tươi chảy ròng ròng. Thương thế của hắn không nặng, kết quả ở trong nhà làm cho lão thái công thấy, nổi giận lôi đình, quát mắng mọi người ầm ĩ:
- Các ngươi muốn làm ta tức chết à.
Sau đó tra ra được là do cảnh hộ vệ làm, lại mắng cảnh hộ vệ một trận.
Lúc ấy Ninh Nghị biết được vội đến giải vây, bản thân hắn có tài ăn nói, đã gây chuyện lại còn tỏ ra có khí thế như thế, nhưng từ trên sự kiện này, người trong nhà đều cảm thấy những việc hắn làm thật sự là cổ quái. Bọn họ biết Ninh Nghị xưa nay thích kể những câu chuyện giang hồ truyền kỳ xưa, nhưng người trẻ tuổi tính cách xốc nổi, thích phong cách hào hiệp thì rèn luyện một chút là được, nào có loại người nào giống như Ninh Nghị là thư sinh thành danh mà lại bị đánh cho mặt mũi bầm dập, lão thái công cũng chỉ dở khóc dở cười:
- Đúng là thích loạn mà...
Sau đó còn nói với cảnh viện:
- Ninh cô gia thích gây loạn, ngươi là người trong nhà lão nhân, sao có thể cũng không hiểu chuyện như vậy...
Sau đó thì Ninh Nghị cũng không còn làm những chuyện như vậy nữa, chẳng qua lần này từ Giang Ninh đến đây, chỉ có đám người Tô Đàn Nhi bên cạnh, đợi cho sự việc đã ổn định, dương nhiên có thể lại bảo cảnh hộ vệ bàn luận với mình, nếu hai người Văn Định, Văn Phương có nói chuyện này ra, mình có thể mắng bọn họ một chút, sau đó kêu bọn họ cùng tham gia để rèn luyện.
Chuyện này đã được quyết định, buổi sáng ngày hôm sau, hắn dựa theo kế hoạch đã định, chạy đi tìm vị Tiền lão mà Tần lão yêu cầu. Theo như Tần lão nói, người này tên là Tiền Kính Như, tự là Hi Văn, là bạn cũ rất tốt của ông, thích sách, bởi vậy mà ông cũng lấy mấy quyển sách nhờ Ninh Nghị mang tới, còn lại thì cũng không nói gì nhiều thêm.
Nhưng sau khi đến Hàng Châu, Ninh Nghị cho người đi thăm hỏi, đại khái cũng biết Tiền gia ở Hàng Châu cũng là vọng tộc có danh tiếng, ít nhất chuyện vị Tiền Hi Văn kia ra ngoài dạy học cũng là từ trong miệng người đi thăm hỏi nói mà biết. Ninh Nghị ngược lại cũng biết Tần Tự Nguyên nhờ và hắn đến đưa thư cũng không chỉ đơn giản như vậy, nhiều hơn chính là muốn giới thiệu một nhân vật lợi hại cho hắn quen biết. Chỉ là ngẫu nhiên qua lại với Tần lão, Khang Hiền, Ninh Nghị sẽ không cho là mình có thể được lão nhân coi trọng, lần đi này, thật ra hắn cũng không ôm nhiều ý tưởng lắm, đơn thuần chỉ là đưa thư tặng sách là xong.
Buổi sáng hôm nay dẫn Tiểu Thiền ra cửa, lại hỏi thăm người đi tìm hiểu vài câu về chuyện của Tiền gia, cũng đã biết thêm Tiền gia kia không chỉ là vọng tộc ở Hàng Châu, mà còn là đại địa chủ nổi danh tám hương mười dặm. Tiểu Thiền nghe nói người này họ Tiền, gia tài bạc triệu, trong đầu lập tức hiện ra một màu vàng lóng lánh, trên đường cứ cười nói vui vẻ với Ninh Nghị.
Chỉ là khi đến Tiền phủ, mới phát hiện Tiền gia cùng với màu tiền vàng lóng lánh này lại có chút khoảng cách, tuy rằng nhìn phòng ốc sân viện chung quanh cũng có chút khí thế đại gia, nhưng sân viện nằm ở sườn đông Hàng Châu này xem ra cũng đã lâu năm rồi, lắng đọng lại thật sự không phải là hình dạng khí thế bộc phát bên ngoài, mà là toát lên nghiêm cẩn trì gia và sự giản đơn.
Ninh Nghị ở cửa báo tính danh, đưa lên phong thư cùng sách vở, người gác cổng già đón vào, để hai chủ tớ đứng ở cổng đợi một chút, một lát sau có một lão quản gia ra đón, mà không dẫn đi vào phòng khách, mà dẫn đi vào “thư phòng của lão gia”. Dọc đường đi Thiền Nhi thò đầu nhìn ngó mọi nơi, tường vây chung quanh, kiến trúc, đường đi không lớn, mà so với Tô phủ ở Giang Ninh dường như còn không bằng, nhưng lại mang tới cảm giác rất hợp lý, có nơi có dấu vết tu bổ rất có kết cấu, cũng không hề keo kiệt, rất nhiều nơi lại được trang trí toát lên hơi thở sách vở cổ xưa, đại khái là qua nhiều đời người ở, có rất nhiều nơi nhỏ thì lại toát lên hơi thở linh động. xem thêm tại bàn long chấm us.
- Khí thế vọng tộc chính là như này đấy.
Thấy Thiền Nhi nhìn ngó chung quanh, Ninh Nghị liền khẽ nói một câu, quản gia đẫn đường phía trước đương nhiên là nghe rất rõ, chỉ cười cười. Tiểu Thiền nhón nhón chân, nói khẽ:
- Ta cùng tiểu thư đến Bộc Dương gia, cũng từng tới Vương phủ rồi, những nơi đó rất được, nhưng không có cảm giác như thế này đâu.
Lão quản gia đi trước gật gật đầu, quay lại tươi cười thư thái nói:
- Lão gia hôm qua từ nông thôn dạy học quay về, tâm tình rất tốt, giống như Ninh công tử đây lần đầu tiên tới mà mời công tử đến thư phòng để nói chuyện như vậy cũng là tình huống hiếm thấy. Ninh công tử khi gặp lão gia xin chớ tùy ý.
Đại để ông ta cho rằng Ninh Nghị là vãn bối từ nơi khác mang thư tới bái phỏng, mà lúc này ấn tượng với hai người không tệ, bởi vậy mở miệng chỉ dẫn, tránh Ninh Nghị khi gặp lão gia nhà mình thì sợ hãi, làm mất đi thiện cảm. Ninh Nghị gật đầu cười cười, cảm ơn.
Từ cổng đi đến thư phòng của Tiền Hi Văn cũng không quá xa, sau khi nói chuyện vài câu, đi qua một hành lang gấp khúc đến chỗ rẽ thì lại có giọng nói vọng tới:
- Tiền Duy Lượng, ngươi còn dám chạy… Nguồn tại b .a.n(.)l.o.n .g(.)u.s.
Nghe tựa như tiếng người trẻ tuổi cười mắng khi bị đuổi đánh, theo sau đó một bóng người đột nhiên xông tới, thiếu chút nữa thì va phải Ninh Nghị. Đó là một nam tử thư sinh, tuổi xấp xỉ Ninh Nghị, đại khái cũng khoảng chừng hai mươi, gã đang bị người khác đuổi, vừa quay đầu nhìn vừa chạy nhanh.
Một người đằng sau đuổi tới, tuổi cũng xấp xỉ thanh niên kia, ngạc nhiên chắp tay, sau đó tiếp tục đuổi theo, chỉ là y vừa đuổi vừa quay lại nhìn vài lần, không biết là nhìn Ninh Nghị hay là Tiểu Thiền, suýt chút nữa thì vấp ngã.
- Đây là hai vị công tử chi nhị phòng, khiến Ninh công tử chê cười rồi, mời bên này.
Lão nhân đi qua chỗ rẽ, Ninh Nghị đang định bước theo, chợt thấy có vật gì màu đỏ rơi trên mặt cỏ bên cạnh, hắn nhặt lên nhìn, là một bút cách màu đỏ san hô, chắc là do hai thanh niên kia đã làm rơi, may mà rơi trên cỏ nên không bị vỡ. Lúc này hai người đã chạy xa rồi, Ninh Nghị cầm nó đi theo ông lão, lúc sắp tới, bèn đưa chiếc bút qua, kể lại việc mình nhặt được, bảo lão quản gia chuyển lại cho hai người kia. Lão quản gia nhìn bút cách, bộ dạng dở khóc dở cười, không nhận.
- À, bút cách này cũng không phải là của hai vị công tử Duy Lượng và Duy Khanh kia, mà là vật mà lão gia yêu thích nhất, mấy ngày trước bị mất không tìm thấy, không ngờ Ninh công tử lại nhặt được, không bằng Ninh công tử tự tay giao trả lại cho lão gia đi.
Ninh Nghị nhíu nhíu mày:
- Việc này không ổn đâu.
Nếu là người ngoài, sẽ cảm thấy đây là cơ hội để lôi kéo quan hệ với Tiền Hi Văn, nhưng với Ninh Nghị, những loại chuyện mà có liên quan đến kẻ trộm trong Tiền gia, mà hắn lại là người ngoài, thì tuyệt đối không muốn dính líu đến.
- Không sao, không sao.
Ngược lại lão quản gia lại cười hết sức chân thành, giây lát đã đến bên ngoài viện nơi Tiền Hi Văn ở, Tiểu Thiền được an bài ra phòng khách chờ, Ninh Nghị thì nhíu mày, cất bút cách vào trong tay áo, theo chỉ dẫn của lão quản gia đi vào. Lão giả Tiền Hi Văn đã đợi ở trong phòng rồi, người này chừng năm mươi tuổi, mặc áo bào tro mộc mạc sạch sẽ chỉnh tề, dù không có mụn vá nhưng nhìn cũng có thể nhận ra đã giặt qua nhiều lần. Đại khái là ông đã xem xong thư của Tần Tự Nguyên, đang cầm vài cuốn sách mà Ninh Nghị mang tới, đợi Ninh Nghị đi vào, ôn hòa tiếp đón mời hắn ngồi xuống.
- Lúc trước từ biệt ở kinh thành, ta đã tám năm chưa gặp lại Tần công rồi, Lập Hằng từ Giang Ninh tới, Tần lão giờ vẫn khỏe chứ?
Đại khái là qua màn chào hỏi họ tên, Tiền Hi Văn này liền hỏi chuyện liên quan đến Tần Tự Nguyên. Có vẻ như ông đã coi Ninh Nghị có quan hệ con cháu với Tần Tự Nguyên, nên hỏi không ít về việc nhà của Tần Tự Nguyên, ví dụ như hai huynh đệ Tần Thiệu Hòa và Tần Thiệu Khiêm, thỉnh thoảng còn cảm khái vài câu. Ninh Nghị nhất nhất trả lời những gì mình biết, lát sau Tiền Hi Văn lại chuyển đề tài câu chuyện.
- Đầu mùa hè năm nay, quân tiên phong đã tiếp tục lên phía Bắc, đối với việc Kim Liêu khai chiến, lúc Lập Hằng rời khỏi Giang Ninh có từng nghe Tần công đề cập tới không?
- Tần công đã lên kinh rồi, lúc này có lẽ đã đến kinh thành.
- Ồ.
Tiền Hi Văn gật đầu, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Ninh Nghị. Mới vừa rồi ông hỏi rất khéo léo, vốn nghĩ Ninh Nghị là vãn bối của Tần Tự Nguyên, hẳn là dù hắn không biết quá nhiều về việc này nhưng chắc chắn có nhiều hứng thú, nhưng rõ ràng Ninh Nghị đã hiểu rõ câu hỏi của ông, nên trả lời rất rõ ràng. Lúc này tin tức Tần Tự Nguyên phục khởi vẫn còn chưa được công bố, câu trả lời của Ninh Nghị đã đại biểu ít nhất hắn đã biết chuyện của tám năm trước. Tiền Hi Văn nghĩ nghĩ về việc của Tần Tự Nguyên, sau đó lại hỏi tinh hình về bản thân Ninh Nghị, như gia cảnh thế nào, đã thành thân chưa, học vấn ra sao.
Đoạn ẩn nhé. Yêu cầu đòi zen :D
Trưởng bối hỏi vãn bối, đơn giản là những thứ này, lão nhân này đọc nhiều sách vở, mấy bài từ mà Ninh Nghị sáng tác truyền từ Giang Ninh tới, thật ra ông cũng đã đọc, nên rất nhớ cái tên Ninh Lập Hằng này. Trước đó trong lòng ông vẫn tồn tại những nghi vấn, sau khi hỏi xong chuyện về Tần Tự Nguyên thì mới hỏi tới, đợi khi đã xác nhận rồi, cũng không hỏi về bài từ kia, chỉ hỏi Ninh Nghị xưa nay có thích sách hay không, học như thế nào...Ninh Nghị thì trả lời sở thích là xem những câu chuyện xưa truyền kỳ, những truyền thuyết trên phố xá, về phần nghiên cứu học vấn, cũng vẫn chỉ dùng luận điệu vẫn thường hay trò chuyện với Tần lão và Khang lão để trả lời, hết sức thong thả, không biểu hiện mình, cũng không đắc tội với người.
Lúc này hắn đại khái cũng đoán được nội dung trong thư của Tần lão có liên quan đến hắn, lão nhân gia kia biết rõ tính cách của mình, cũng tuyệt đối sẽ không trắng trợn ở trong thư khuếch đại một thiếu niên nào đó, nghĩ hẳn là ở cuối thư đã đề một hai câu với vị bạn già Tiền lão, kiểu như "có tiểu hữu đến, mong chiếu cố một chút..." như vậy. Tần lão vẫn mong muốn hắn theo văn, mà vị Tiền lão này đương nhiên cũng nghĩ hắn đến đây là tìm nơi nương tựa, hậu bối học tập, nên mới có thái độ như vừa rồi.
Nếu người bình thường nghe tên tuổi hắn sáng tác mấy bài thi từ kia, hẳn là sẽ không thiếu vài câu khen ngợi có lệ, nhưng ông lại không như vậy, mà dùng thái độ trách nhiệm quan tâm thật sự, nếu trở thành đệ tử của mình, yêu cầu đầu tiên là phải nghiêm khắc rồi, không thể khen ngợi lung tung được. Sự ma luyện từng trải của ông rất dày dặn, không hề tỏ ra thái độ khó chịu trước sở thích quái gở của Ninh Nghị đối với các loại sách giải trí, sau mỗi câu trả lời của Ninh Nghị thường thường là không hề tỏ ra ngạc nhiên, cũng chỉ khẽ cau mày suy nghĩ, sau đó lấy vài quyển sách trên giá sách xuống.
- Tuổi tác như Lập Hằng hiện giờ, tinh thần phấn chấn hoạt bát, thích đọc tiểu văn chí quái, cũng là điều dễ hiểu. Nhìn văn tự của Lập Hằng, cũng không phải là người câu nệ tiểu tiết. Nhưng mà, đọc sách chọn sách, cũng cần có đạo lý bí quyết, lão phu cảm thấy, có một số sách, đọc một quyển là một quyển, nếu có thể từ trong ý nhỏ mà hiểu được đường lớn, đã là có chút lĩnh ngộ, đọc một quyển mà như đọc hai bản ba bản, khà khà, ngược lại chưa chắc đã có lĩnh ngộ gì. Nếu Lập Hằng có hứng thú, không ngại đem mấy bản truyền kỳ chuyện xưa này về đọc, lão phu cũng đọc rồi, cốt truyện đặc sắc, lời văn cũng hay, nếu cảm thấy thú vị, chỗ ta còn có hai bản sách, ta đã làm chú giải, không ngại cầm về đọc.
Ninh Nghị nhận quyển sách kia xem xem, chỉ thấy là mấy tiểu thuyết ma quỷ đang thịnh hành, trong đó có một quyển mà trước kia hắn đã mua rồi, ngoài ra còn có hai quyển có thể “mượn” về đọc, một quyển là và một quyển kia là , mà quyển đằng sau còn có ba chữ “Bổ sung”, “Thi”, sách này đều đã cũ nát, hẳn là đã được đọc và chú giải nhiều.
Nhận mấy quyển sách này, Ninh Nghị nói cảm ơn, nhưng trong lòng lại cười khổ, vị lão nhân gia này không tệ lắm, mới chỉ trò chuyện một hồi, hắn cũng đã có thiện cảm với lão. Thật ra với con mắt biết nhìn người của Tần lão, nếu đã giới thiệu hắn đến, hắn đã biết đối phương không phải là người tầm thường rồi.
Nếu hắn thật sự chuyên tâm học hành, khát vọng cầu tiến hoặc yêu thích khoa cử thi đỗ công danh, lúc này có lẽ dập đầu bái sư. Nhưng hắn không phải vậy, mà nói thẳng ra lại không hay, sau này lại phụ ý tốt của đối phương. Nghĩ đến có lẽ Tần Tự Nguyên cũng đoán được tâm tính của hắn, hơn phân nửa viết trong thư là không có lòng tốt gì, trong lòng hắn thầm cười mắng vài câu. xem thêm tại bàn long chấm us.
Lão nhân gia này không tệ, nhưng nếu tương lai không có nhu cầu cần tìm để xin giúp đỡ, thì quan hệ giữa hai người phỏng chừng cũng chỉ là lúc này. Trong lòng Ninh Nghị đã quyết định xong, hàn huyên với đối phương vài câu, đứng dậy cáo từ, Tiền Hi Văn gật đầu:
- Vậy ngươi đi nhé.
Ninh Nghị vừa xoay người đi thì chợt lại nhớ ra một chuyện, bèn quay lại lấy cây bút san hô ra, giao trả cho lão.
Với tính cách của Ninh Nghị, nếu hắn thật sự có việc cầu người, vì để tránh chạm đến “Việc xấu trong nhà” Tiền thị, thì sẽ tuyệt đối không giao trực tiếp ra, nhưng nếu đã không�ch nhất là bút cách này, nó rất hay bị mất, ta đã treo giải thưởng, nếu ai có thể tìm được về, thưởng mười ngàn tiền. Nếu Lập Hằng đã tìm được, mức thưởng kia đương nhiên phải thực hiện rồi.
- Hay mất?
- À, chẳng biết thế nào mà không thấy.
- Và vẫn thường có thể tìm được về?
- Ừm, lúc này chẳng phải là tìm được đó sao?
-...
Trong lúc nhất thời Ninh Nghị không biết nói gì, chỉ lát sau, Tiền Dũ dẫn gia đinh cầm theo tiền đến, mười quan tiền, không phải là ngân phiếu, được dùng dây xâu qua, lại để ở trong hòm bê tới. Ninh Nghị nhìn thấy mà sắc mặt run rẩy. Thời này một đồng tiền đại khái là hơn ba gram, một ngàn tiền gần bốn kg, mười ngàn tiền đã nặng gần bốn mươi kg, gia đinh kia cường tráng, hai tay bê vào đặt lên mặt đất. Ánh mắt Tiền quản gia thì đờ ra, đại khái là chuẩn bị không đếm xỉa tới, mà Tiền Hi Văn có chút ngượng ngùng, ông xoa xoa cằm, mãi cũng không mở miệng là đổi thành ngân phiếu, cứ như vậy mà giao mười quan tiền cho Ninh Nghị.
Ninh Nghị thấy thái độ mọi người như vậy, tuy rằng không biết rốt cuộc Tiền gia đang làm gì, nhưng cũng thấy thú vị, hắn cũng không cần gia đinh hỗ trợ, đưa tay nhấc hòm tiền lên, cười cáo từ đi ra cửa.
Tiểu Thiền ở ngoài cửa thấy bọn họ đi ra, vội vàng chạy tới hỗ trợ, muốn bê hòm tiền mà Ninh Nghị đang ôm. Ninh Nghị cười nói:
- Đừng động vào, rất nặng đấy.
Tiểu Thiền tất nhiên là nha hoàn có trách nhiệm, nói:
- Tiểu Thiền làm việc quen rồi, cũng rất khỏe đó nha.
Ninh Nghị giả bộ đưa cái hòm đó qua, Tiểu Thiền suýt nữa thì bị cái hòm làm cho ngã xuống đất, may mà Ninh Nghị lại nhấc hòm lên ngay, vừa cười vừa đi.
Đợi khi nghe nói trong hòm là mười quan tiền thì Tiểu Thiền mắt trợn tròn, chắc là cảm thấy Tiền gia quá khinh người.
Tiền quản gia kia cũng có chút xấu hổ, lúc bước nhanh ra đến ngoài cửa sảnh thì mới khẽ nói nguyên do chuyện này. Thì ra là Tiền gia mặc dù là thế gia vọng tộc nổi danh mười dặm, nhưng Tiền Hi Văn lại quản công việc gia đình cực nghiêm, yêu cầu chặt chẽ, con cháu trong nhà xưa nay tiền tiêu vặt hàng tháng rất ít, hơn nữa không đến đúng hạn, thì sẽ không được ứng tiền trước. Có một lần một gã đệ tử trong nhà gặp phải một số chuyện, cần tiền gấp, đã trộm lấy chiếc bút san hô mà Tiền Hi Văn thích nhất mang đi cầm, sau khi Tiền Hi Văn biết, đã ra cáo thị trong nhà, ai có thể hỗ trợ tìm được lại, sẽ thưởng mười ngàn tiền, sau đó có một gã đệ tử mang về, ông quả nhiên đã thực hiện lời hứa, thưởng mười ngàn tiền.
Chuyện này qua đi, bút cách kia trong vòng một năm đã bảy tám lần bị mất rồi lại quay về, lần nào Tiền Hi Văn cũng ra bảng thông báo như cũ, cứ trôi qua một hai ngày, sẽ có người mang trả lại, nói là vất vả lắm mới tìm được. Tiền Hi Văn dù vậy vẫn luôn đưa tiền, chỉ là...lão gia nói ‘mười ngàn tiền, nếu đổi thành ngân phiếu, chỉ là một tờ giấy nho nhỏ, mọi người muốn lấy tiền thưởng, thì phải lấy đồng tiền làm thưởng, như thế mới có vẻ là nhiều’, vì thế lần nào các thiếu gia trong nhà cũng phải cực nhọc bê đi...
Lão quản gia kể đến đây, cười thú vị. Ninh Nghị và Tiểu Thiền cũng hiểu, nhiều lần mất, nhiều lần tìm được về, nhiều lần lại mất, Tiền Hi Văn sao không hiểu, nhưng ông giả bộ hồ đồ, dùng cách thức thi ân cho người khác một cơ hội, mỗi lần ai đó cầm về, đương nhiên đó là người đã lấy đi, những người này mỗi lần như vậy đều bại lộ thân phận, đương nhiên cũng không dám xằng bậy nữa, dù sao chỉ là những lúc quá cần tiền mới dám trộm chiếc bút đó đi, mười xâu tiền, đại để cũng là một sự trêu trọc đối với những thanh niên đó mà thôi.
Nghĩ lại thảo nào, lúc Ninh Nghị lấy bút ra, thái độ của đối phương lại kỳ quái như thế, vậy thì cũng chỉ có bị mấy con cháu trong nhà lấy đi mà thôi, làm sao thật sự làm rơi cho người khác nhặt được. Bê hòm tiền và vài quyển sách mà Tiền Hi Văn đưa cho, hai chủ tớ lên xe ngựa đi về nhà. Khi về đến nhà, Tô Đàn Nhi thấy mười quan tiền, cũng hơi ngạc nhiên, Ninh Nghị kể lại chuyện ngày hôm nay trong nhà Tiền gia, Tô Đàn Nhi cũng hết sức cảm thán.
- Vị Tiền lão kia thật sự là không tầm thường, thật là lợi hại nha.
- Là một người rất có ý nghĩa, nhưng mà..sau này hẳn là ta cũng không có cơ hội qua lại nhiều rồi...
- Vâng.
Đàn Nhi gật gật đầu, lại quay sang nhìn phu quân, ánh mắt có chút phức tạp.
Lại qua hai ngày, Ninh Nghị dựa theo kế hoạch của thê tử, bắt đầu lấy thân phận người ở rể Tô phủ, cùng nàng đi bái phỏng nhiều thương hộ có liên quan đến buôn vải tại Hàng Châu. Hắn chỉ làm tròn bổn phận sứ giả bảo vệ hoa, cũng không làm những chuyện phức tạp gì nữa, mỗi lần đến thì chào hỏi là xong, còn đâu thì hoàn toàn thu lại sự tồn tại của mình, phần còn lại thì để thê tử của mình thể hiện.
Trên đất Hàng Châu, Tô gia không có căn cơ gì, muốn phát triển, gần như phải bắt đầu lại từ đầu, cũng chỉ có như thế, hắn càng có thể tinh tường nhận ra năng lực cùng bản lĩnh của thê tử mình. Với hắn mà nói, được chứng kiến những màn “giao phong” muôn hình muôn vẻ này, cũng là một trong những chuyện vui mà hắn cảm thấy hết sức hứng thú. Đối với việc này, hắn đã kinh qua đến phát mệt mỏi rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn quan sát, dù gì cũng thấy thú vị.
Một tiêu chuẩn, chính là đơn giản yên ổn làm bổn phận của vị hôn phu ở rể, những ngày kế tiếp, hắn đã tạo được ấn tượng đầu tiên cho toàn bộ Hàng Châu...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 205: Tiền Hi Văn
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comChuyện liên quan đến võ học cũng không đến mức bức thiết, nếu người trong nhà đều không ủng hộ võ quán kia, thì tạm thời hắn có thể gác lại, cùng lắm thì tìm hộ viện trong nhà bọn hắn luận bàn so chiêu là được.
Lúc hắn ở Giang Ninh thật sự hắn nghĩ sẽ tìm đến cảnh hộ viện trong nhà để luận bàn. Với hắn mà nói, sớm vài lần động thủ cùng người ta, dựa vào sự tỉnh táo, tính kế cùng với vẻ này có thể đạt được sức chống đỡ mạnh mẽ, cái thiếu còn lại là phản xạ điều kiện được dưỡng thành sau trường kỳ so chiêu, đây chẳng phải là kỹ xảo có thể luyện thành đó sao.
Hắn cũng biết ra ngoài bái sư là cũng không thực tế, thí dụ như cái gì mà Trình Minh Chủ của Bách Đao Minh, hoặc là thông qua Khang Hiền tự nhiên cũng có thể tìm được vài nhân sĩ giang hồ thực sự, thậm chí Lục A Quý thân tín bên cạnh Khang Hiền, chỉ sợ cũng không đơn giản. Những người này, mọi người có quan hệ, bái sư cũng là không vấn đề gì, nhưng chuyện như vậy lại không giống với khái niệm, đối với hắn mà nói, đây chỉ là trò chơi tâm lý, sẽ không tốt khi đi làm phiền những người này. Vốn địa vị giữa văn và võ đã có chênh lệch, nếu hắn đi bái sư đồng thời cho thấy “ta thật ra không để ý tới điều này”, hành vi như vậy, thật sự là quá mức ngả ngớn, trừ phi là tình cảm giữa huynh đệ bằng hữu tốt đẹp, nếu không sẽ không làm được. .
Trực tiếp đi tìm người trong nhà cố nhiên là đơn giản, hắn dạy con trai cảnh hộ viện học bài, cảnh hộ viện tôn kính hắn, nhưng lại không dám động thủ thật, đây cũng không phải là vấn đề lớn, sau khi nói một hồi thì cảnh hộ viện cũng bị thuyết phục. Nhưng mấu chốt ở chỗ, mọi người Tô gia ở Giang Ninh, trên quan niệm cơ bản đều giống như Tô Đàn Nhi và ba nha hoàn, cho dù là cả những người có địch ý với hắn, căn bản trong lòng đều cảm thấy, hắn không nên động chạm vào võ công làm gì.
Lần đó hắn thuyết phục cảnh hộ viện đấu trong nhà và ngày, cơ bản cũng để giải quyết cách nhìn nhận của đám người Tô Đàn Nhi. Ngày đầu tiên, cảnh hộ vệ không thu tay lại được, đánh vào mặt hắn một quyền, sau đó hắn có nói thế nào thì cũng không chịu động thủ với Ninh Nghị hắn nữa. Vất vả thuyết phục mãi, hôm sau lại đấu một trận kịch liệt, trên người hắn lại bị trúng mấy quyền, trên mắt cũng bị trúng một quyền, làm cho hắn buổi tối muộn ăn cơm với mọi người trong nhà với một vầng đen ở mắt.
Với hắn mà nói, luận bàn sẽ bị thương, lúc ban đầu đã chuẩn bị tâm lý rồi, bản chất thân thủ của hắn lại không cao, sau khi luyện nội lực thì phát lực không mạnh, không thể nào đấu được cùng cảnh hộ vệ. Mà cảnh hộ vệ tuy rằng không phải là cao thủ giang hồ nổi danh gì, nhưng ở Tô gia nhiều năm như vậy, trận chiến đao thật thương thật cũng gặp không ít, nghe nói có một vài thời điểm vận chuyển hàng hóa cho Tô gia, cảnh hộ viện đi theo chỉ huy, còn đụng phải vài nhóm sơn tặc, là người có bản lĩnh thật sự.
Ninh Nghị cùng y luận bàn công bằng, có kết quả như vậy, chứng minh hắn làm cho cảnh hộ viện đôi khi không thể thu tay lại được, thế là đã rất tốt rồi. Kế hoạch của hắn nếu đánh như vậy hơn nửa năm, phối hợp với hiệu quả nội công, mình hẳn cũng được tính là cao thủ võ lâm một nửa rồi, nhưng ngược lại thật ra làm cho cảnh hộ viện đến khổ, lần nào cũng bị con trai nói:
- Phụ thân làm sao mà đánh tiên sinh thành như vậy.
Đến ngày thứ ba, cảnh hộ vệ dường như thu tay rất tốt, Ninh Nghị lại làm công tác tư tưởng với y một hồi, lại đánh, kết quả trên sống mũi của hắn bị trúng một quyền, máu tươi chảy ròng ròng. Thương thế của hắn không nặng, kết quả ở trong nhà làm cho lão thái công thấy, nổi giận lôi đình, quát mắng mọi người ầm ĩ:
- Các ngươi muốn làm ta tức chết à.
Sau đó tra ra được là do cảnh hộ vệ làm, lại mắng cảnh hộ vệ một trận.
Lúc ấy Ninh Nghị biết được vội đến giải vây, bản thân hắn có tài ăn nói, đã gây chuyện lại còn tỏ ra có khí thế như thế, nhưng từ trên sự kiện này, người trong nhà đều cảm thấy những việc hắn làm thật sự là cổ quái. Bọn họ biết Ninh Nghị xưa nay thích kể những câu chuyện giang hồ truyền kỳ xưa, nhưng người trẻ tuổi tính cách xốc nổi, thích phong cách hào hiệp thì rèn luyện một chút là được, nào có loại người nào giống như Ninh Nghị là thư sinh thành danh mà lại bị đánh cho mặt mũi bầm dập, lão thái công cũng chỉ dở khóc dở cười:
- Đúng là thích loạn mà...
Sau đó còn nói với cảnh viện:
- Ninh cô gia thích gây loạn, ngươi là người trong nhà lão nhân, sao có thể cũng không hiểu chuyện như vậy...
Sau đó thì Ninh Nghị cũng không còn làm những chuyện như vậy nữa, chẳng qua lần này từ Giang Ninh đến đây, chỉ có đám người Tô Đàn Nhi bên cạnh, đợi cho sự việc đã ổn định, dương nhiên có thể lại bảo cảnh hộ vệ bàn luận với mình, nếu hai người Văn Định, Văn Phương có nói chuyện này ra, mình có thể mắng bọn họ một chút, sau đó kêu bọn họ cùng tham gia để rèn luyện.
Chuyện này đã được quyết định, buổi sáng ngày hôm sau, hắn dựa theo kế hoạch đã định, chạy đi tìm vị Tiền lão mà Tần lão yêu cầu. Theo như Tần lão nói, người này tên là Tiền Kính Như, tự là Hi Văn, là bạn cũ rất tốt của ông, thích sách, bởi vậy mà ông cũng lấy mấy quyển sách nhờ Ninh Nghị mang tới, còn lại thì cũng không nói gì nhiều thêm.
Nhưng sau khi đến Hàng Châu, Ninh Nghị cho người đi thăm hỏi, đại khái cũng biết Tiền gia ở Hàng Châu cũng là vọng tộc có danh tiếng, ít nhất chuyện vị Tiền Hi Văn kia ra ngoài dạy học cũng là từ trong miệng người đi thăm hỏi nói mà biết. Ninh Nghị ngược lại cũng biết Tần Tự Nguyên nhờ và hắn đến đưa thư cũng không chỉ đơn giản như vậy, nhiều hơn chính là muốn giới thiệu một nhân vật lợi hại cho hắn quen biết. Chỉ là ngẫu nhiên qua lại với Tần lão, Khang Hiền, Ninh Nghị sẽ không cho là mình có thể được lão nhân coi trọng, lần đi này, thật ra hắn cũng không ôm nhiều ý tưởng lắm, đơn thuần chỉ là đưa thư tặng sách là xong.
Buổi sáng hôm nay dẫn Tiểu Thiền ra cửa, lại hỏi thăm người đi tìm hiểu vài câu về chuyện của Tiền gia, cũng đã biết thêm Tiền gia kia không chỉ là vọng tộc ở Hàng Châu, mà còn là đại địa chủ nổi danh tám hương mười dặm. Tiểu Thiền nghe nói người này họ Tiền, gia tài bạc triệu, trong đầu lập tức hiện ra một màu vàng lóng lánh, trên đường cứ cười nói vui vẻ với Ninh Nghị.
Chỉ là khi đến Tiền phủ, mới phát hiện Tiền gia cùng với màu tiền vàng lóng lánh này lại có chút khoảng cách, tuy rằng nhìn phòng ốc sân viện chung quanh cũng có chút khí thế đại gia, nhưng sân viện nằm ở sườn đông Hàng Châu này xem ra cũng đã lâu năm rồi, lắng đọng lại thật sự không phải là hình dạng khí thế bộc phát bên ngoài, mà là toát lên nghiêm cẩn trì gia và sự giản đơn.
Ninh Nghị ở cửa báo tính danh, đưa lên phong thư cùng sách vở, người gác cổng già đón vào, để hai chủ tớ đứng ở cổng đợi một chút, một lát sau có một lão quản gia ra đón, mà không dẫn đi vào phòng khách, mà dẫn đi vào “thư phòng của lão gia”. Dọc đường đi Thiền Nhi thò đầu nhìn ngó mọi nơi, tường vây chung quanh, kiến trúc, đường đi không lớn, mà so với Tô phủ ở Giang Ninh dường như còn không bằng, nhưng lại mang tới cảm giác rất hợp lý, có nơi có dấu vết tu bổ rất có kết cấu, cũng không hề keo kiệt, rất nhiều nơi lại được trang trí toát lên hơi thở sách vở cổ xưa, đại khái là qua nhiều đời người ở, có rất nhiều nơi nhỏ thì lại toát lên hơi thở linh động. xem thêm tại bàn long chấm us.
- Khí thế vọng tộc chính là như này đấy.
Thấy Thiền Nhi nhìn ngó chung quanh, Ninh Nghị liền khẽ nói một câu, quản gia đẫn đường phía trước đương nhiên là nghe rất rõ, chỉ cười cười. Tiểu Thiền nhón nhón chân, nói khẽ:
- Ta cùng tiểu thư đến Bộc Dương gia, cũng từng tới Vương phủ rồi, những nơi đó rất được, nhưng không có cảm giác như thế này đâu.
Lão quản gia đi trước gật gật đầu, quay lại tươi cười thư thái nói:
- Lão gia hôm qua từ nông thôn dạy học quay về, tâm tình rất tốt, giống như Ninh công tử đây lần đầu tiên tới mà mời công tử đến thư phòng để nói chuyện như vậy cũng là tình huống hiếm thấy. Ninh công tử khi gặp lão gia xin chớ tùy ý.
Đại để ông ta cho rằng Ninh Nghị là vãn bối từ nơi khác mang thư tới bái phỏng, mà lúc này ấn tượng với hai người không tệ, bởi vậy mở miệng chỉ dẫn, tránh Ninh Nghị khi gặp lão gia nhà mình thì sợ hãi, làm mất đi thiện cảm. Ninh Nghị gật đầu cười cười, cảm ơn.
Từ cổng đi đến thư phòng của Tiền Hi Văn cũng không quá xa, sau khi nói chuyện vài câu, đi qua một hành lang gấp khúc đến chỗ rẽ thì lại có giọng nói vọng tới:
- Tiền Duy Lượng, ngươi còn dám chạy… Nguồn tại b .a.n(.)l.o.n .g(.)u.s.
Nghe tựa như tiếng người trẻ tuổi cười mắng khi bị đuổi đánh, theo sau đó một bóng người đột nhiên xông tới, thiếu chút nữa thì va phải Ninh Nghị. Đó là một nam tử thư sinh, tuổi xấp xỉ Ninh Nghị, đại khái cũng khoảng chừng hai mươi, gã đang bị người khác đuổi, vừa quay đầu nhìn vừa chạy nhanh.
Một người đằng sau đuổi tới, tuổi cũng xấp xỉ thanh niên kia, ngạc nhiên chắp tay, sau đó tiếp tục đuổi theo, chỉ là y vừa đuổi vừa quay lại nhìn vài lần, không biết là nhìn Ninh Nghị hay là Tiểu Thiền, suýt chút nữa thì vấp ngã.
- Đây là hai vị công tử chi nhị phòng, khiến Ninh công tử chê cười rồi, mời bên này.
Lão nhân đi qua chỗ rẽ, Ninh Nghị đang định bước theo, chợt thấy có vật gì màu đỏ rơi trên mặt cỏ bên cạnh, hắn nhặt lên nhìn, là một bút cách màu đỏ san hô, chắc là do hai thanh niên kia đã làm rơi, may mà rơi trên cỏ nên không bị vỡ. Lúc này hai người đã chạy xa rồi, Ninh Nghị cầm nó đi theo ông lão, lúc sắp tới, bèn đưa chiếc bút qua, kể lại việc mình nhặt được, bảo lão quản gia chuyển lại cho hai người kia. Lão quản gia nhìn bút cách, bộ dạng dở khóc dở cười, không nhận.
- À, bút cách này cũng không phải là của hai vị công tử Duy Lượng và Duy Khanh kia, mà là vật mà lão gia yêu thích nhất, mấy ngày trước bị mất không tìm thấy, không ngờ Ninh công tử lại nhặt được, không bằng Ninh công tử tự tay giao trả lại cho lão gia đi.
Ninh Nghị nhíu nhíu mày:
- Việc này không ổn đâu.
Nếu là người ngoài, sẽ cảm thấy đây là cơ hội để lôi kéo quan hệ với Tiền Hi Văn, nhưng với Ninh Nghị, những loại chuyện mà có liên quan đến kẻ trộm trong Tiền gia, mà hắn lại là người ngoài, thì tuyệt đối không muốn dính líu đến.
- Không sao, không sao.
Ngược lại lão quản gia lại cười hết sức chân thành, giây lát đã đến bên ngoài viện nơi Tiền Hi Văn ở, Tiểu Thiền được an bài ra phòng khách chờ, Ninh Nghị thì nhíu mày, cất bút cách vào trong tay áo, theo chỉ dẫn của lão quản gia đi vào. Lão giả Tiền Hi Văn đã đợi ở trong phòng rồi, người này chừng năm mươi tuổi, mặc áo bào tro mộc mạc sạch sẽ chỉnh tề, dù không có mụn vá nhưng nhìn cũng có thể nhận ra đã giặt qua nhiều lần. Đại khái là ông đã xem xong thư của Tần Tự Nguyên, đang cầm vài cuốn sách mà Ninh Nghị mang tới, đợi Ninh Nghị đi vào, ôn hòa tiếp đón mời hắn ngồi xuống.
- Lúc trước từ biệt ở kinh thành, ta đã tám năm chưa gặp lại Tần công rồi, Lập Hằng từ Giang Ninh tới, Tần lão giờ vẫn khỏe chứ?
Đại khái là qua màn chào hỏi họ tên, Tiền Hi Văn này liền hỏi chuyện liên quan đến Tần Tự Nguyên. Có vẻ như ông đã coi Ninh Nghị có quan hệ con cháu với Tần Tự Nguyên, nên hỏi không ít về việc nhà của Tần Tự Nguyên, ví dụ như hai huynh đệ Tần Thiệu Hòa và Tần Thiệu Khiêm, thỉnh thoảng còn cảm khái vài câu. Ninh Nghị nhất nhất trả lời những gì mình biết, lát sau Tiền Hi Văn lại chuyển đề tài câu chuyện.
- Đầu mùa hè năm nay, quân tiên phong đã tiếp tục lên phía Bắc, đối với việc Kim Liêu khai chiến, lúc Lập Hằng rời khỏi Giang Ninh có từng nghe Tần công đề cập tới không?
- Tần công đã lên kinh rồi, lúc này có lẽ đã đến kinh thành.
- Ồ.
Tiền Hi Văn gật đầu, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Ninh Nghị. Mới vừa rồi ông hỏi rất khéo léo, vốn nghĩ Ninh Nghị là vãn bối của Tần Tự Nguyên, hẳn là dù hắn không biết quá nhiều về việc này nhưng chắc chắn có nhiều hứng thú, nhưng rõ ràng Ninh Nghị đã hiểu rõ câu hỏi của ông, nên trả lời rất rõ ràng. Lúc này tin tức Tần Tự Nguyên phục khởi vẫn còn chưa được công bố, câu trả lời của Ninh Nghị đã đại biểu ít nhất hắn đã biết chuyện của tám năm trước. Tiền Hi Văn nghĩ nghĩ về việc của Tần Tự Nguyên, sau đó lại hỏi tinh hình về bản thân Ninh Nghị, như gia cảnh thế nào, đã thành thân chưa, học vấn ra sao.
Đoạn ẩn nhé. Yêu cầu đòi zen :D
Trưởng bối hỏi vãn bối, đơn giản là những thứ này, lão nhân này đọc nhiều sách vở, mấy bài từ mà Ninh Nghị sáng tác truyền từ Giang Ninh tới, thật ra ông cũng đã đọc, nên rất nhớ cái tên Ninh Lập Hằng này. Trước đó trong lòng ông vẫn tồn tại những nghi vấn, sau khi hỏi xong chuyện về Tần Tự Nguyên thì mới hỏi tới, đợi khi đã xác nhận rồi, cũng không hỏi về bài từ kia, chỉ hỏi Ninh Nghị xưa nay có thích sách hay không, học như thế nào...Ninh Nghị thì trả lời sở thích là xem những câu chuyện xưa truyền kỳ, những truyền thuyết trên phố xá, về phần nghiên cứu học vấn, cũng vẫn chỉ dùng luận điệu vẫn thường hay trò chuyện với Tần lão và Khang lão để trả lời, hết sức thong thả, không biểu hiện mình, cũng không đắc tội với người.
Lúc này hắn đại khái cũng đoán được nội dung trong thư của Tần lão có liên quan đến hắn, lão nhân gia kia biết rõ tính cách của mình, cũng tuyệt đối sẽ không trắng trợn ở trong thư khuếch đại một thiếu niên nào đó, nghĩ hẳn là ở cuối thư đã đề một hai câu với vị bạn già Tiền lão, kiểu như "có tiểu hữu đến, mong chiếu cố một chút..." như vậy. Tần lão vẫn mong muốn hắn theo văn, mà vị Tiền lão này đương nhiên cũng nghĩ hắn đến đây là tìm nơi nương tựa, hậu bối học tập, nên mới có thái độ như vừa rồi.
Nếu người bình thường nghe tên tuổi hắn sáng tác mấy bài thi từ kia, hẳn là sẽ không thiếu vài câu khen ngợi có lệ, nhưng ông lại không như vậy, mà dùng thái độ trách nhiệm quan tâm thật sự, nếu trở thành đệ tử của mình, yêu cầu đầu tiên là phải nghiêm khắc rồi, không thể khen ngợi lung tung được. Sự ma luyện từng trải của ông rất dày dặn, không hề tỏ ra thái độ khó chịu trước sở thích quái gở của Ninh Nghị đối với các loại sách giải trí, sau mỗi câu trả lời của Ninh Nghị thường thường là không hề tỏ ra ngạc nhiên, cũng chỉ khẽ cau mày suy nghĩ, sau đó lấy vài quyển sách trên giá sách xuống.
- Tuổi tác như Lập Hằng hiện giờ, tinh thần phấn chấn hoạt bát, thích đọc tiểu văn chí quái, cũng là điều dễ hiểu. Nhìn văn tự của Lập Hằng, cũng không phải là người câu nệ tiểu tiết. Nhưng mà, đọc sách chọn sách, cũng cần có đạo lý bí quyết, lão phu cảm thấy, có một số sách, đọc một quyển là một quyển, nếu có thể từ trong ý nhỏ mà hiểu được đường lớn, đã là có chút lĩnh ngộ, đọc một quyển mà như đọc hai bản ba bản, khà khà, ngược lại chưa chắc đã có lĩnh ngộ gì. Nếu Lập Hằng có hứng thú, không ngại đem mấy bản truyền kỳ chuyện xưa này về đọc, lão phu cũng đọc rồi, cốt truyện đặc sắc, lời văn cũng hay, nếu cảm thấy thú vị, chỗ ta còn có hai bản sách, ta đã làm chú giải, không ngại cầm về đọc.
Ninh Nghị nhận quyển sách kia xem xem, chỉ thấy là mấy tiểu thuyết ma quỷ đang thịnh hành, trong đó có một quyển mà trước kia hắn đã mua rồi, ngoài ra còn có hai quyển có thể “mượn” về đọc, một quyển là và một quyển kia là , mà quyển đằng sau còn có ba chữ “Bổ sung”, “Thi”, sách này đều đã cũ nát, hẳn là đã được đọc và chú giải nhiều.
Nhận mấy quyển sách này, Ninh Nghị nói cảm ơn, nhưng trong lòng lại cười khổ, vị lão nhân gia này không tệ lắm, mới chỉ trò chuyện một hồi, hắn cũng đã có thiện cảm với lão. Thật ra với con mắt biết nhìn người của Tần lão, nếu đã giới thiệu hắn đến, hắn đã biết đối phương không phải là người tầm thường rồi.
Nếu hắn thật sự chuyên tâm học hành, khát vọng cầu tiến hoặc yêu thích khoa cử thi đỗ công danh, lúc này có lẽ dập đầu bái sư. Nhưng hắn không phải vậy, mà nói thẳng ra lại không hay, sau này lại phụ ý tốt của đối phương. Nghĩ đến có lẽ Tần Tự Nguyên cũng đoán được tâm tính của hắn, hơn phân nửa viết trong thư là không có lòng tốt gì, trong lòng hắn thầm cười mắng vài câu. xem thêm tại bàn long chấm us.
Lão nhân gia này không tệ, nhưng nếu tương lai không có nhu cầu cần tìm để xin giúp đỡ, thì quan hệ giữa hai người phỏng chừng cũng chỉ là lúc này. Trong lòng Ninh Nghị đã quyết định xong, hàn huyên với đối phương vài câu, đứng dậy cáo từ, Tiền Hi Văn gật đầu:
- Vậy ngươi đi nhé.
Ninh Nghị vừa xoay người đi thì chợt lại nhớ ra một chuyện, bèn quay lại lấy cây bút san hô ra, giao trả cho lão.
Với tính cách của Ninh Nghị, nếu hắn thật sự có việc cầu người, vì để tránh chạm đến “Việc xấu trong nhà” Tiền thị, thì sẽ tuyệt đối không giao trực tiếp ra, nhưng nếu đã không�ch nhất là bút cách này, nó rất hay bị mất, ta đã treo giải thưởng, nếu ai có thể tìm được về, thưởng mười ngàn tiền. Nếu Lập Hằng đã tìm được, mức thưởng kia đương nhiên phải thực hiện rồi.
- Hay mất?
- À, chẳng biết thế nào mà không thấy.
- Và vẫn thường có thể tìm được về?
- Ừm, lúc này chẳng phải là tìm được đó sao?
-...
Trong lúc nhất thời Ninh Nghị không biết nói gì, chỉ lát sau, Tiền Dũ dẫn gia đinh cầm theo tiền đến, mười quan tiền, không phải là ngân phiếu, được dùng dây xâu qua, lại để ở trong hòm bê tới. Ninh Nghị nhìn thấy mà sắc mặt run rẩy. Thời này một đồng tiền đại khái là hơn ba gram, một ngàn tiền gần bốn kg, mười ngàn tiền đã nặng gần bốn mươi kg, gia đinh kia cường tráng, hai tay bê vào đặt lên mặt đất. Ánh mắt Tiền quản gia thì đờ ra, đại khái là chuẩn bị không đếm xỉa tới, mà Tiền Hi Văn có chút ngượng ngùng, ông xoa xoa cằm, mãi cũng không mở miệng là đổi thành ngân phiếu, cứ như vậy mà giao mười quan tiền cho Ninh Nghị.
Ninh Nghị thấy thái độ mọi người như vậy, tuy rằng không biết rốt cuộc Tiền gia đang làm gì, nhưng cũng thấy thú vị, hắn cũng không cần gia đinh hỗ trợ, đưa tay nhấc hòm tiền lên, cười cáo từ đi ra cửa.
Tiểu Thiền ở ngoài cửa thấy bọn họ đi ra, vội vàng chạy tới hỗ trợ, muốn bê hòm tiền mà Ninh Nghị đang ôm. Ninh Nghị cười nói:
- Đừng động vào, rất nặng đấy.
Tiểu Thiền tất nhiên là nha hoàn có trách nhiệm, nói:
- Tiểu Thiền làm việc quen rồi, cũng rất khỏe đó nha.
Ninh Nghị giả bộ đưa cái hòm đó qua, Tiểu Thiền suýt nữa thì bị cái hòm làm cho ngã xuống đất, may mà Ninh Nghị lại nhấc hòm lên ngay, vừa cười vừa đi.
Đợi khi nghe nói trong hòm là mười quan tiền thì Tiểu Thiền mắt trợn tròn, chắc là cảm thấy Tiền gia quá khinh người.
Tiền quản gia kia cũng có chút xấu hổ, lúc bước nhanh ra đến ngoài cửa sảnh thì mới khẽ nói nguyên do chuyện này. Thì ra là Tiền gia mặc dù là thế gia vọng tộc nổi danh mười dặm, nhưng Tiền Hi Văn lại quản công việc gia đình cực nghiêm, yêu cầu chặt chẽ, con cháu trong nhà xưa nay tiền tiêu vặt hàng tháng rất ít, hơn nữa không đến đúng hạn, thì sẽ không được ứng tiền trước. Có một lần một gã đệ tử trong nhà gặp phải một số chuyện, cần tiền gấp, đã trộm lấy chiếc bút san hô mà Tiền Hi Văn thích nhất mang đi cầm, sau khi Tiền Hi Văn biết, đã ra cáo thị trong nhà, ai có thể hỗ trợ tìm được lại, sẽ thưởng mười ngàn tiền, sau đó có một gã đệ tử mang về, ông quả nhiên đã thực hiện lời hứa, thưởng mười ngàn tiền.
Chuyện này qua đi, bút cách kia trong vòng một năm đã bảy tám lần bị mất rồi lại quay về, lần nào Tiền Hi Văn cũng ra bảng thông báo như cũ, cứ trôi qua một hai ngày, sẽ có người mang trả lại, nói là vất vả lắm mới tìm được. Tiền Hi Văn dù vậy vẫn luôn đưa tiền, chỉ là...lão gia nói ‘mười ngàn tiền, nếu đổi thành ngân phiếu, chỉ là một tờ giấy nho nhỏ, mọi người muốn lấy tiền thưởng, thì phải lấy đồng tiền làm thưởng, như thế mới có vẻ là nhiều’, vì thế lần nào các thiếu gia trong nhà cũng phải cực nhọc bê đi...
Lão quản gia kể đến đây, cười thú vị. Ninh Nghị và Tiểu Thiền cũng hiểu, nhiều lần mất, nhiều lần tìm được về, nhiều lần lại mất, Tiền Hi Văn sao không hiểu, nhưng ông giả bộ hồ đồ, dùng cách thức thi ân cho người khác một cơ hội, mỗi lần ai đó cầm về, đương nhiên đó là người đã lấy đi, những người này mỗi lần như vậy đều bại lộ thân phận, đương nhiên cũng không dám xằng bậy nữa, dù sao chỉ là những lúc quá cần tiền mới dám trộm chiếc bút đó đi, mười xâu tiền, đại để cũng là một sự trêu trọc đối với những thanh niên đó mà thôi.
Nghĩ lại thảo nào, lúc Ninh Nghị lấy bút ra, thái độ của đối phương lại kỳ quái như thế, vậy thì cũng chỉ có bị mấy con cháu trong nhà lấy đi mà thôi, làm sao thật sự làm rơi cho người khác nhặt được. Bê hòm tiền và vài quyển sách mà Tiền Hi Văn đưa cho, hai chủ tớ lên xe ngựa đi về nhà. Khi về đến nhà, Tô Đàn Nhi thấy mười quan tiền, cũng hơi ngạc nhiên, Ninh Nghị kể lại chuyện ngày hôm nay trong nhà Tiền gia, Tô Đàn Nhi cũng hết sức cảm thán.
- Vị Tiền lão kia thật sự là không tầm thường, thật là lợi hại nha.
- Là một người rất có ý nghĩa, nhưng mà..sau này hẳn là ta cũng không có cơ hội qua lại nhiều rồi...
- Vâng.
Đàn Nhi gật gật đầu, lại quay sang nhìn phu quân, ánh mắt có chút phức tạp.
Lại qua hai ngày, Ninh Nghị dựa theo kế hoạch của thê tử, bắt đầu lấy thân phận người ở rể Tô phủ, cùng nàng đi bái phỏng nhiều thương hộ có liên quan đến buôn vải tại Hàng Châu. Hắn chỉ làm tròn bổn phận sứ giả bảo vệ hoa, cũng không làm những chuyện phức tạp gì nữa, mỗi lần đến thì chào hỏi là xong, còn đâu thì hoàn toàn thu lại sự tồn tại của mình, phần còn lại thì để thê tử của mình thể hiện.
Trên đất Hàng Châu, Tô gia không có căn cơ gì, muốn phát triển, gần như phải bắt đầu lại từ đầu, cũng chỉ có như thế, hắn càng có thể tinh tường nhận ra năng lực cùng bản lĩnh của thê tử mình. Với hắn mà nói, được chứng kiến những màn “giao phong” muôn hình muôn vẻ này, cũng là một trong những chuyện vui mà hắn cảm thấy hết sức hứng thú. Đối với việc này, hắn đã kinh qua đến phát mệt mỏi rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn quan sát, dù gì cũng thấy thú vị.
Một tiêu chuẩn, chính là đơn giản yên ổn làm bổn phận của vị hôn phu ở rể, những ngày kế tiếp, hắn đã tạo được ấn tượng đầu tiên cho toàn bộ Hàng Châu...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 206: Y Hà Viên
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comQua tháng năm Nông Lịch là đến tam phục. Tháng sáu hè nóng bức, ánh mặttrời chiếu chói chang, trong tiếng ve râm ran càng làm cho đường phốthêm nóng bức, hiên nhà dưới bóng cây, con chó lè lưỡi nằm sấp ở mộtchỗ, nhìn cảnh tượng giữa hẻm đường, cảm thụ một chút râm mát, thỉnhthoảng có xe ngựa chạy qua làm nổi lên từng đợt bụi đất, làm cho sóngnhiệt yên tĩnh lại nổi lên.
Khí trời như vậy, không có việc gìthì tốt nhất không nên ra khỏi cửa, sẽ càng đẩy thêm cái nóng nực trênđường phố, việc buôn bán của từng cửa hàng từng thương hộ bởi vậy màcũng vắng vẻ đi rất nhiều, chỉ có trà lâu nằm ở góc đường là đông đúc,vào trong trà lâu, điểm một ấm trà, ngắm nhà lâu gỗ mang phong cách cổxưa cùng đại thụ râm mát bên ngoài cửa lớn, nghe người thuyết thư, ănđiểm tâm, thì cũng có thể vượt qua một ngày. Đương nhiên, nếu là phú hộhào môn, hơn phân nửa sẽ chuyển đến những biệt uyển râm mát giữa khurừng bên ngoài thành Hàng Châu để nghỉ hè.
Trên đất Hàng Châu mặc dù không có sông Tần Hoài nổi danh như Giang Ninh, nhưng dọc Đại VậnHà, Dương Châu, Tô Châu, Hàng Châu cũng đều là đất nổi tiếng của hoabướm thanh lâu, mỗi khi đến đêm, thành thị đèn đuốc kéo dài, chỗ nàocũng là lầu gấm tú viện, tiếng ca múa vang vọng. Với không khí nóng nựcnhư này, đương nhiên tình huống như vậy cũng ít thấy được, các cô gáibận rộn cả đêm lúc này hoặc là nghỉ ngơi, hoặc là chờ đến chiều, ngồi ởnơi thoáng mát trên sân nhìn bướm bay múa, gửi gắm tình cảm...Chỉ có vài nơi là bất đồng. Bên phía tây bắc của thành thị, có một nơi gọi là “YHà viên”. Y Hà viên không lớn, nhưng vị trí địa lý không tồi, vào mùa hè nóng bức nhưng luôn có gió mát thổi tới, trong ngoài viện là cây tùngcổ, to lớn, tán rộng, hết sức râm mát. Nhìn bề ngoài, nơi này như là một phòng trà, trên thực tế, lại là nơi của một vài nữ tử thoát tịch khỏithanh lâu ở cùng nhau.
Trong mấy nữ tử thanh lâu, người cầm đầu tên là Đinh Uyển Quân, từng là hoa khôi có tên tuổi trong thành HàngChâu, sau này đã thoát tịch ẩn cư tại nơi này, thỉnh thoảng có khách vẫn nhớ mà đến thăm, nàng hết sức thận trọng khi gặp khách, thỉnh thoảngmới gặp một vài người, thưởng thức trà, trò chuyện.
Càng về saunày cũng có mấy nữ tử lần lượt thoát tịch, sống cùng nàng, nơi này từthanh tĩnh dần dần trở thành chỗ nhiều người chú ý tới, mỗi khi mùa hènóng bức, hoặc mùa đông giá rét, việc buôn bán lại khá tốt, có mấy gianphòng trà râm mát, tiếng ve sầu râm ran hòa cùng tiếng sáo trúc, làm cho tinh thần con người hết sức tĩnh lặng.
Long Bá Uyên bình thườngrất thích đến nơi này, ngồi một chút, đương nhiên, không phải lúc nàocũng có chỗ. Y cũng rất thích cảm giác ở nơi này, thỉnh thoảng bị cảncũng không tức giận, dù sao y thấy, giữa y và Đinh Uyển Quân, xem nhưquân tử chi giao, đối phương thân bất do kỷ, phải ứng phó với bất kỳngười nào khác, y cũng hiểu được.
Trong số các bằng hữu của ĐìnhUyển Quân, thân phận y không phải là cao nhất, đương nhiên cũng khôngphải là thấp. Y là Hành Thủ của hiệp hội buôn bán vải tại Hàng Châu,nhiều thế hệ Long gia đều làm nghề buôn bán, đến đời y cũng không tệ, ycùng với đệ đệ là Long Bá Phấn cũng có chút thiên tính thi thư, nhưngbởi cha mẹ hai người cũng từng nói sau này sẽ phải có một người tiếpnhận gia nghiệp, vậy là y liền tiếp nhận.
Hiện nay y và đệ đệ đều đã đến tuổi lập nghiệp, Long Bá Phấn đã có thân phận cử nhân, làm mộtchức quan nhàn tản trong nha bổ phủ Hàng Châu, không có tiền đồ lớn,nhưng lại là người gửi gắm vào thi văn sơn thủy, bất kể buổi tụ hội thitừ nào cũng đều tham gia, cũng bởi vậy mà văn đàn thành Hàng Châu khôngít người biết đến một gã phú quý hay rảnh rỗi, vì vậy cũng có thể trởthành một chỗ dựa vững chắc cho Long gia. Y thì phụ trách phát triểnviệc buôn bán trong nhà, cộng thêm đang tuổi trẻ hăng hái, bởi khi cònbé y cùng từng có một thời gian "vũ văn lộng mặc" (múa văn chơi mực),nên trên người y có khí chất khác hẳn với thương nhân người đầy hơitiền, người ngoài đều nói y là nho thương, có thể cũng bởi vì thế, y mới có thể quen biết Đinh Uyển Quân, trở thành bạn tốt của nhau.
Vịtrí của Y Hà viên thật tốt, nếu đám người Đinh Uyển Quân không có chỗdựa, chỉ sợ nơi này sớm đã bị người khác chiếm rồi, y cũng được coi nhưlà một trong những hậu phương của nàng, từng có mấy lần có người ép Đinh Uyển Quân bán nơi này đi, y ra mặt nói giúp vài lần, hầu hết nhữngngười đó có thân phận địa vị còn cao hơn y.
Đinh Uyển Quân là một nữ tử mạnh vì gạo bạo vì tiền, nhiều mối quan hệ, gã không ngại, gã hơn bốn mươi, dạng nữ nhân nào cũng từng nếm thử rồi, giờ gã chỉ thích đốimặt cùng đối phương, thỉnh thoảng uống trà, nói vài lời, không nói cũngđược, không cần lên giường, không đề cập đến tình dục, mà đối phương ởtrước mặt gã nói chuyện cũng không kiêng nể gì cả. Gã thích như vậy, nếu thật sự là câu kết, ngược lại gã sẽ thấy chán ngán.
Không đếnmức nghĩ đối phương tâm tính trong sạch thì không nên làm nữ tử thanhlâu, hoặc là không nên nói năng như vậy đối với nam nhân. Con người sống trên đời có nhiều lúc không thể tự làm chủ, không ngừng đấu tranh, chỉcần tâm hồn có thiện niệm là được. Y không mấy khi đọc sách thánh hiền,sau này lại làm nghề buôn bán, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện bảnthân không thể làm chủ, bởi vậy nghĩ đối phương cũng có vài điểm tươngđồng với mình, đều là không phải tự nguyện, nhưng lại không thể khônglàm, bởi vậy mà sinh lòng cảm mến.
Thông thường mà nói, y sẽkhông đem chuyện bên ngoài mang vào phòng trà để nói, mỗi lần đến đềumột mình, ngồi hết buổi sáng rồi quay về. Đương nhiên ngày hôm nay lạikhác, trong gian phòng ngoại trừ có y và Đinh Uyển Quân đang đánh đàn ra thì còn có một nam tử khác cũng ngồi trong này cùng y. Người này làthương gia buôn vải lớn ở vùng Tô Hàng, tên là Phương Mẫn, cũng là bằnghữu tốt của Bạch Thiên Thiên Bạch cô nương ở Y Hà Viên này, hôm nay vừalúc gặp, đối phương có ý định tiếp cận, muốn bàn bạc chuyện làm ăn buônbán với cũng đáp ứng, biểu hiện bên ngoài hết sức tự nhiên, kiên nhẫn.
- Nhắc tới, chiến tranh phương bắc, nhưng thật ra không làm ảnh hưởng đến việc của chúng ta lắm, chỉ là Phương Lạp vùng Tây Nam cũng thật sự gaygắt, gần đây bên nhà ta có một nhóm vải vóc bị cướp, việc buôn bán ngàycàng khó khăn... xem thêm tại bàn long chấm us.
- Bên phía Phương Lạp tuy rằng hỗn loạn, nhưng ta thấy sẽ không kéo dài, nghe nói triềuđình đã phái Đồng Quán Đồng đại nhân suất binh nam hạ, lần này tất nhiên là phải tiêu diệt Phương Lạp hoàn toàn.
- Chỉ là ta nghĩ, phương bắc Kim Liêu đang đánh, Vũ triều ta khẳng định cũng sẽ phát binh bắctiến, lúc này lại phái Đồng tướng quân nam hạ, vậy thì ai sẽ lên phíabắc để phạt Liêu đây? Dù gì không thể song tuyến khai chiến được.
- À, việc này ngươi ta làm sao mà biết được, chuyện triều đình, tự cóngười của triều đình lo lắng, chúng ta cứ làm tốt việc buôn bán của mình là tốt nhất...
Giữa y và Phương Mẫn cũng không phải là có giaotình gì nhiều, đơn giản chỉ là trò chuyện qua lại mà thôi, nói chuyệnmột lúc, Phương Mẫn đột nhiên lại chuyển câu chuyện.
- Nhắc đến,gấm thêu Hàng Châu, Tô Châu, khởi nguồn từ một nhà, nghề buôn vải tạiGiang Ninh tuy rằng phát triển, nhưng buôn bán lên phía bắc là chiếm đasố. Lần này nữ tử của Tô gia kia lại xuống phía nam làm ăn, có từng đếnnhà bái phỏng ngươi chưa?
- Ồ, giữa tháng năm có gặp rồi, Phương công nghĩ sao?
Lúc này việc buôn bán trong thành thị lớn đều đã có nghiệp đoàn của mình,muốn tới Hàng Châu buôn bán vải, bất luận thế nào, nhất định phải đếnbáo với Hành Thủ nơi này, bởi vậy người đầu tiên mà đối phương đến chàohỏi, có lẽ chính là Long Bá Uyên rồi.
- À, chỉ là nói chuyện mộtlúc, không có ấn tượng gì. Mà cô ta xem ra cũng biết bản phận, thời gian này hết sức khiêm nhường, cấp bậc lễ nghĩa cũng khá trọn vẹn. Trước khi gặp, ta mới biết là có nhân vật mới đến đây. Mà Tô gia tại Giang Ninhcũng là một thương gia buôn bán vải có tiếng tăm, Bá Uyên hẳn là rõ cănnguyên trong nhà cô ta chứ?
- Cũng biết một chút, nghiệp buôn bán vải tại Giang Ninh là do Ô gia đứng đầu, Tô gia tạm đứng vị trí thứhai, chúng ta qua lại thân thiết với bên kia, đối với Tô Đàn Nhi này, ta lại không hiểu rõ lắm, chỉ nghe nói trưởng bối trong nhà cô ta cũngtừng là nhân vật lợi hại, chẳng qua là hiện giờ đã già rồi.
-Tô gia vốn có một cửa hàng bên cạnh, nhưng chẳng qua là bán chút hànghóa ở trong vài ngõ nhỏ thôi, không có gì đáng phải bàn. Chẳng qua lầnnày cô ta tới, ngoài việc đi du ngoạn, ta nghĩ cô ta còn có mục đích.Bên phía Dương Bá, cô ta vừa mở một cửa hàng mới, việc làm ăn tạm thờichưa có gì nổi trội, chỉ là nghe nói cô ta đã dời mấy cái cây qua đó,chi phí rất cao, còn cấp miễn phí ô mai, trà giải khát cho người đườnggần đó, không hề đề cập đến việc buôn bán vải, tuy rằng chỉ là việc nhỏ, nhưng ta nghĩ, cô ta có mục đích lớn.
- Ha hả, nếu bán dạo tạiHàng Châu, thì cứ tiếp nhận người ta, còn nếu muốn làm mà cô ta không có động tác gì, thì mới là không bình thường. Nhưng ngược lại Phương côngtựa như có hứng thú với cô ta thì phải...
Phương Mẫn gần năm mươi tuổi, bởi vậy Long Bá Uyên gọi y là Phương công, lúc này y lại bật cười ha hả:
- Khà khà, chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới, thuận miệng nói mà thôi. Nghề buôn bán vải tại Giang Ninh khác với Tô Hàng, ta muốn khai thác cục diện,cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, chỉ là một nữ tử đến, khiến người ta thấy chút thú vị thôi. Ồ, nghe nói cô ta có chút quan hệ vớiLâu gia...
Long Bá Uyên gật đầu:
- Ta cũng có biết việcnày, nghe nói lúc người Tô gia xuôi nam, vừa lúc gặp phải con gái Lâugia, cùng nhau đồng hành. Hai người này...cũng có chút tương tự, nghĩđến cũng bởi vì điều này mà hợp. Nếu Phương công gặp con gái Tô gia, hẳn là cũng đã gặp cô gia của Tô gia rồi, nghe nói đó cũng là một thư sinh, cũng có chút tương tự với cô gia Lâu gia. xem thêm tại bàn long chấmus.
- Đúng rồi, khá khiêm tốn, hỏi hắn thi văn thế nào, hắn nóivài câu từ chối, sau đó thì không tiếp lời nữa, khiến người khác gần như bỏ qua hắn. Còn cô gia Lâu gia kia thi ta gặp vài lần, khác một chútlà, ta thấy gã tựa như rất muốn người khác chú ý tới mình, chỉ là tàihọc không đủ, người bên ngoài luôn xem thường gã...
Long Bá Uyên nhíu mày:
- Nam nhân có thể ở rể, thì có gì đâu...
Y không quan tâm tới việc này, nên không muốn nói tiếp nữa, Phương Mẫncũng không nói. Hàn huyên một lúc, Phương Mẫn cáo từ ra về, Long Bá Uyên ngồi bên cửa sổ uống trà, nữ tử thanh lệ tên là Đinh Uyển Quân đánh một khúc, rồi mới ngồi xuống châm trà lần nữa.
- Chuyện thương trường, nói ở chỗ này, không sợ người khác nghe thấy, lại lan truyền lung tung sao?
Long Bá Uyên cười rộ lên:
- À, chỉ là chuyện nhỏ, chẳng lẽ Uyển Quân trở thành tai mắt để nghe hay sao?
- Nhưng thật ra có chút thú vị đó.
Đinh Uyển Quân cười cười:
- Con gái Tô gia là ai?
- Giống như con gái Lâu gia.
- À.
Đinh Uyển Quân gật đầu biểu thị đã hiểu. Rất nhiều người Hàng Châu biết LâuThư Uyển, bởi vì ba huynh muội Lâu gia rất có năng lực trên thươngtrường, hơn nữa Lâu gia vốn đã có lực ảnh hưởng rất lớn, bất luận ởphương diện nào, cũng không kẻ nào dám khinh thường. Về phần nói tácphong ra sao, người bình thường chỉ trỏ thế nào, cũng vô dụng.
Lâu gia trên thương trường, quan trường cũng đều có người, người bìnhthường thích chơi nữ nhân, Lâu Thư Uyển thích chơi nam nhân, hơn nữa lại vô cùng quang minh chính đại, không sợ hãi, nàng đối với nam nhân hếtsức xoi mói, rất nhiều người biết nàng có quan hệ với đàn ông bên ngoài, nhưng lại không có cách nào xác định rốt cuộc nàng quan hệ với ai, nếuai đó nghĩ mình phong lưu tuấn dật, khinh bạc trước mặt nàng, nàng sẽnghiêm trang mà cho kẻ đó một bạt tai, tự giữ trinh tiết, từng nghe nóicó hai thư sinh muốn theo đuổi Lâu Thư Uyển, không dùng đúng phươngpháp, khiến người ta tức giận, làm cho hai người kia thân bại danh liệt.
Nữ nhân này có hành vi không trói buộc như vậy, rất nhiều việc mọi ngườiđều mơ hồ biết, nhưng mỗi lần qua lại với một nam nhân nào, hơn nữa chíít tại Hàng Châu, nàng đều hết sức giữ bí mật. Bởi vị hôn phu trong nhànàng cũng đi ở rể, bản thân nàng là người mạnh mẽ, nhiều thư sinh càngnguyện ý tưởng tượng nàng sau khi thành thân trở thành một phụ nhân caoquý nhưng tịch mịch mà có chút thương hại, nhưng nàng cũng không phải là người thích được người khác thương hại, mà ngược lại càng tỏ ra cao quý hơn, bởi vậy mà càng toát lên vẻ đẹp khó cưỡng...Một bộ phận thư sinhcam nguyện lý giải như vậy.
- Chẳng qua, Tô tiểu thư này mỗi lần đến bái phỏng đều dẫn theo vị hôn phu của mình đến, vị hôn phu kia cũng là ở rể đúng không.
Đinh Uyển Quân khẽ cười nói.
- Lâu Thư Uyển lúc thành thân cũng đã không muốn cùng phu quân mình ravào có đôi. Mà Lâu Thư Uyển này ngay từ đầu cũng không muốn giúp chồngdạy con, nam nhân vô năng, người bên ngoài nói nhiều, nàng cũng sinhlòng chán ghét...Mà vị hôn phu của con gái Tô gia kia, tên là gìnhỉ...à, Ninh Lập Hằng, chào hỏi hết sức giữ lễ, từ đó thì không nói câu gì nữa, nói không chừng mấy câu chào hỏi kia đều là để rèn luyện. Hahả, sợ là tương lai khó mà tránh khỏi khuôn mẫu...Mà Tô tiểu thư kia rất dịu dàng, phóng khoáng, cử chỉ trang nhã, nói năng khéo léo, là mộtnhân tài, nữ nhân như vậy, nam nhân bình thường chưa chắc đã bằng đâu,huống chi là ở rể...
Long Bá Uyên thuận miệng đánh giá, Đinh Uyển Quân đang rót trà, chợt ngẩn ra.
- Ninh Lập Hằng?
- Ừ?
- Mới vừa nói người ở rể là Ninh Lập Hằng?
- Đúng vậy, sao vậy?
Long Bá Uyên nhin nàng bật cười:
- Chẳng lẽ Uyển Quân biết người này?
- Không, không biết.
, Đinh Uyển Quân cười cười, lắc đầu, ngẫm nghĩ một lúc, tiếp tục châm trà.
- Là nghĩ đến một chuyện khác, trong lúc nhất thời thấy cái tên này rất hay thôi.
- À.
Long Bá Uyên mặc dù được coi là nho thương, nhưng dù sao cũng thỉnh thoảngđọc sách, mà hầu hết cũng là sách cổ kinh điển, thường bị văn đàn dèbỉu. Đinh Uyển Quân nghĩ cái tên này giống tên tác giả của Thủy Điều CaĐầu, Thanh Ngọc Án, những ngẫm người ở rể, thì không có khả năng này,hẳn chỉ là trùng tên mà thôi.
Hàng Châu nói nhỏ không nhỏ, nóilớn không lớn, nếu đúng là đối phương, nhiều nhất trong thời gian haitháng, nàng không cần phải chờ đến lúc này mới có thể nghe được từ trong miệng Long Bá Uyên, những văn nhân thư sinh khác chỉ sợ còn nói sớmtrước rồi.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 207: Gia Sự
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comGiờ Mùi hai khắc, khi Long Bá Uyên và Đinh Uyển Quân đang ngồi nóichuyện phiếm trong Y Hà viên, trên Tây Hồ, một con thuyền hoa đang xuôitheo làn sóng biếc từ từ mà đi.
Đây là một thuyền được chế tạodành riêng cho du hồ, thuyền này chỉ có một tầng, trông khá tinh xảonhưng lại không quá khoa trương, trần của con thuyền được mở ra, rộng mà lại dày, có khoảng hai hay ba lớp tường, có tác dụng cách nhiệt. Lúcnày trời tuy nóng nhưng buổi chiều thì hồ nổi gió lớn, bốn phía conthuyền treo lụa mỏng thông gió nên trong khoang thuyền sẽ mát.
Buổi chiều, thuyền hoa, Tây Hồ. Nếu theo thời gian của phương Tây thì lúcnày mới chỉ tầm hai giờ chiều, ngay cả khoang thuyền rộng rãi cũng không hề nóng, trên mặt hồ rộng lớn thi thoảng mới gặp vài chiếc thuyền cũngđủ đến mang đến bầu không khí uể oải buồn ngủ. Nếu có con thuyền khác đi qua là có thể phát hiện ra, lúc này chủ nhân của thuyền đã ngủ trênchiếc giường làm từ trúc. Ở trong khoang thuyền này bàn ghế đều thấp,một bộ bàn cờ với vài quân cờ đen trắng đặt bên trên được để ở giữa cửavào, cho thấy cách đó không lâu có người ở đây chơi cờ. Người chơi cờ có lẽ là hai thiếu nữ ăn mặc như nha hoàn ở bên cạnh kia, lúc này haingười tựa vào vách thuyền, cũng đã tiến vào mộng đẹp, nàng này ôm lấy eo nàng kia, tựa đầu lên vai nàng kia, mà thiếu nữ được ôm kia thì cầm một chiếc quạt trong tay, thi thoảng lại phe phẩy một cái.
Ở trướccửa sổ ở bên khác của khoang thuyền cũng có một cô thiếu nữ đang ngồighế đẩu, gục trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, nàng ngồi sửa sang lại sổsách với ánh mắt mơ mơ màng màng. Có lẽ nàng là người duy nhất tỉnh táo ở trong khoang thuyền này, tay cầm bút lông xử lý công việc trên một đống trông như là sổ sách ở trên bàn, thi thoảng lại khoanh tròn một cái,đại để là không phải thứ quá quan trọng, sau đó lại ngáp một cái rồi gục xuống bàn chợp mắt một lúc, sau đó lại tự xốc lại tinh thần, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, một tay thì đỡ cằm còn tay kia thì tiếp tục lật loạn sổ sách.
Trong cái ngày mùa hè với ánh nắng chói chang kia, cảnhtượng nhàn hạ trong chiếc thuyền hoa lượn lờ lụa mỏng này đủ đẹp để vẽnên tranh. Trên thuyền hoa này đương nhiên là có đám thuyền phu, nhưngbọn họ sẽ không đến đây quấy rầy giấc ngủ của chủ nhà. Một lúc sau, nhahoàn sửa sang sổ sách bên cửa sổ kia đã không chống đỡ được nữa, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Không biết là lúc nào, trong cơn mơ màng dườngnhư có người đi tới, buộc lụa mỏng bay loạn trên cửa sổ lên, sau đó cầmthảm mỏng phủ lên người ba tên nha hoàn kia. Dù sao gió trên hồ rất lớn, nếu ngủ thì cũng phải làm chút dự phòng.
Nha hoàn vốn đang chỉnh lý sổ sách kia hơi mở mắt, trong ánh mắt mê ly kia nhìn thấy một bóngngười cao lớn đang vặn người như là động tác làm nóng người vậy, một lúc sau thì một tiếng nhảy xuống nước vang lên, người kia nhảy vào trong hồ nước.
Có lẽ nên tỉnh dậy rồi. Nha hoàn thầm nghĩ, nhưng khônglâu sau thì thấy một bóng người màu trắng đi tới, đó là bóng dáng của nữ chủ nhân. Nàng đi đến đầu thuyền, ngồi ở đó sửa sang lại ngoại bào mànam chủ nhân cởi ra, sau đó ngồi xuống mép thuyền dựa vào lan can ở bêncạnh, tuy đã tỉnh rồi nhưng xem ra vẫn còn mệt mỏi.
Một làn gióthổi qua khiến làn váy trắng kia nhẹ nhàng tung bay, sau đó vài lọn tóctuột ra khỏi búi tóc do giấc ngủ trưa cũng khẽ bay lên.
Dường như có tiếng nói chuyện truyền tới, nữ chủ nhân ôm lấy tay vịn, lắc lắcđầu. Cho dù chỉ là bóng dáng nhưng có thể nhìn ra nữ chủ nhân tuy mệtmỏi mà vui sướng, có lẽ là cô gia lại bảo nàng xuống nước chơi. Xem thêm tại ban long chấm us.
Tình cảm giữa nữ chủ nhân và cô gia khiếnngười khác rất hâm mộ, ngay cả nha hoàn như nàng tuy đã thấy không ítchuyện ở các đại gia tộc nhưng chưa từng thấy ở đâu lại có tình cảm vợchồng như thế này. Tình cảm này không thể chỉ dùng hòa thuận và tôntrọng lẫn nhau để hình dung, mà điều kiện tiên quyết là cô gia ở rể, đây thậm chí có thể gọi là kỳ quái. Mỗi lần nghĩ thế, nha hoàn có tên HạnhNhi kia đều không nhịn được mà tưởng tượng xem vị hôn phu sau này củamình sẽ là như thế nào, nếu có thể như thế này thì tốt rồi, nếu khôngphải thì khỏi thành thân nữa, có lẽ cũng không sao, mình sẽ ở lại Tô gia cả đời, tiểu thư và cô gia đối đãi với mình rất tốt.
So với cácđại gia đình khác thì tình huống nhà mình là tương đối đặc thù. Nàng làđại nha hoàn của tiểu thư, nếu bình thường thì sẽ là nha hoàn thôngphòng, nhưng cô gia ở rể nên khả năng nàng được an bài cho cô gia sẽkhông cao. Bên cạnh những tiểu thư ở gia đình bình thường khác cũng sẽkhông sắp xếp ba nha hoàn, bởi vì sau tiểu thư lại xuất đầu lộ diện bênngoài để xử lý thương sự, bởi vậy mới cần thêm hai người nữa. Tình cảmgiữa tiểu thư và cô gia rất tốt, nay Tiểu Thiền và cô gia có lẽ là đãđịnh ra rồi, nàng và Quyên Nhi không rõ là sau này sẽ như thế nào nữa.
Ngày trước thì lại vô cùng rõ.
Những nha hoàn như các nàng, tiểu thư cũng có địa vị trong nhà thì sau này cứ đơn giản là gả cho hạ nhân đắc lực hoặc chưởng quỹ trong nhà, mình thìvẫn tiếp tục làm nha hoàn ở Tô gia. Đến lúc đó hôn phu của các nàng cũng được Tô gia coi trọng, bản thân các nàng cũng có địa vị, sẽ không bị ức hiếp bắt nạt gì. Đối với nha hoàn như các nàng, các nàng là những người sẽ dễ dàng được sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn nhất.
Đờingười đều không sai biệt lắm, không cần phải nghĩ nhiều, nhưng một haihôm nay, gặp được nhiều chuyện tốt hơn rồi, lòng lại thấy trống rỗng.Chỗ dựa sau này kia dường như bỗng nhiên không được coi là chỗ dựa nữa.
Tiểu thư thành thân rất muộn, nhưng tuổi của nàng và Quyên Nhi nay đã lớn,không biết khi nào sẽ được tiểu thư gọi lên nói những chuyện này. Nàngkhông biết Quyên Nhi có nghĩ tới hay không, nhưng gần đây nàng thườnghay nghĩ tới nó. Nguồn
Tiểu thư đã dậy rồi, nàng không thể tiếptục ngủ, nhưng không khí phía trước như vậy thì nàng cũng không nên cứthế này mà dậy, nên nàng vẫn nằm sấp như thế, híp mắt nhìn. Lại một hồilâu trôi qua, đại khái là đã tới giờ Thân, sắc trời chiều cũng dần rõrệt hơn. Cô gia đã lên thuyền, đi đến khoang bên cạnh thay quần áo.Thiền Nhi và Quyên Nhi ôm nhau ngủ ở bên kia cũng đã tỉnh lại. Bọn nhahoàn đi ra phía sau chuẩn bị canh hạt sen ngân nhĩ, lại nhấc mấy thùngchứa đá rồi đánh ra đá vụn, khoang thuyền mới náo nhiệt hơn hẳn.
Hơn hai tháng nay, cả nhà thường dạo chơi trên Tây Hồ này đến quá trưa.
Lúc này giao thông và liên lạc không quá phát triển, ở một vùng thươnggiới, tính bản địa và tính biệt lập chung quy là mạnh hơn đời sau rấtnhiều. Ninh Nghị cùng thê tử đi bái phỏng từng vị thương gia một, bìnhthường đều đi trước buổi trưa, bắt đầu từ hành thủ Long Bá Uyên, hầu như ngày nào cũng đều bận, đương nhiên bái phỏng xong rồi thì sẽ tự do hơnmột chút, nếu không có chuyện gì thì thường đều tìm nơi du lãm giảinhiệt.
Đều là người một nhà, không cần phải chuẩn bị xã giao,đương nhiên là có thể tùy ý hơn nhiều. Thử qua vài nơi rồi, Tô Đàn Nhiliền bỏ tiền ra mua một con thuyền hoa, thi thoảng chào tạm biệt ngườita xong là trực tiếp lên thuyền, ăn cơm trưa ở trên thuyền rồi ngủ trênnày luôn, buổi chiều thì tự hoạt động, tán gẫu chơi cờ hay thảo luậnquét sách trên thương trường. Nay những thông tin mà Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi tiếp xúc đã gần đủ nên cũng rất nhiều đề tài để nói. Trước nay khi ở nhà người khác, hắn luôn giữ im lặng, nhưng khi chỉ có hai vợ chồng thì hắn sẽ đàm luận cái nhìn của mình về cuộc bái phỏng hôm nay, thái độcủa đối phương như thế nào, quà tặng thì nên tặng loại gì, sau này nênthế nào... kể từ đó cũng là thúc đẩy vài mối làm ăn nho nhỏ.
Chỉlà mới tới Hàng Châu nên tạm thời rất khó để làm mấy vụ làm ăn lớn được, ở thị trường có tính chất biệt lập như thế này, ý tưởng của Ninh Nghịvà Tô Đàn Nhi chẳng qua chỉ là bỏ ra vài tháng để cho mọi người biết là"Ta đã tới", "Thị trường đã thêm một vị thương gia nữa, nhưng chúng tavới thương gia các ngài không hề giống nhau", khi mọi người thích ứngrồi mới là thời cơ chân chính để dứt khoát mở rộng nghề vải Giang Ninh.Xem thêm tại ban long chấm us.
Tương đối mà nói thì số tiền bỏ ra để mua thuyền hoa, mua nhà cửa với các loại du lãm khác đã nhiều hơnthương nghiệp lúc đầu, nhưng lúc đầu chỉ là một ít tiền, Tô Đàn Nhi cũng không ngại.
Nàng và vị hôn phu Ninh Nghị này chơi đùa thoải máivui vẻ, mọi chuyện cũng khá hài hòa, khiến người thấy không khỏi hâm mộ. Nay dưới áp lực của tỷ tỷ, Văn Định và Văn Phương cũng tạm thời thu bớt tính nết lại, giúp nàng làm việc, thi thoảng cũng lên thuyền hoa ở mộtbuổi, Ninh Nghị lại tìm bọn họ xuống thuyền đi bơi.
Nhắc đến bơilội, Tô Đàn Nhi lại có phần không tán thành, thời đại này người có giacó nghiệp có thân phận mà đi làm loại chuyện như thế này ở trước mặtcông chúng thì chung quy là khiến người ta cảm thấy không được tốt cholắm. Tô Văn Định và Tô Văn Phương cũng nghĩ như vậy, nhưng Ninh Nghịnghe nói bọn họ biết bơi là giơ chân đá cả hai người xuống nước. Đối với chuyện này, Tô Đàn Nhi chẳng thể làm gì, huống chi nàng cũng từng bịNinh Nghị ép buộc xuống nước một lần. Chỉ cần xung quanh không có duthuyền gì, nàng cũng chỉ có thể mặc kệ niềm đam mê bơi lội của NinhNghị.
Lần đó xuống nước đương nhiên không phải là tự nguyện, tấtnhiên cũng không bị Ninh Nghị đá xuống như hai đệ đệ của nàng kia. Lúcấy Ninh Nghị tập luyện rất nhiều lần, kỹ năng bơi trong trí nhớ cũng dần khôi phục, mấy lần hắn rủ Tô Đàn Nhi xuống nước thử xem thế nào mà TôĐàn Nhi không chịu, cho dù lấy chuyện trên thương trường ra đánh đố thìnàng cũng tuyệt đối không lấy chuyện này đến để cược. Lúc này Ninh Nghịxuống nước một lúc, ngẫm nghĩ lại thì bỗng nhiên ra vẻ là sắp chìmxuống, nhào lên vài cái kêu là chuột rút. Thuyền phu và tiểu nhị ở trênthuyền hoa không nhìn tới nơi này, lúc ấy chỉ có Tô Đàn Nhi ở đó, nàngsững sờ, ngẩn ra một lát rồi cứ thế nhảy ùm xuống. Nguồn tại b .a.n(.)l.o. n.g(.)u.s.
Lúc nàng còn nhỏ cũng từng bơi lội, nói làbiết bơi chứ kỹ năng bơi cũng có hạn, sốt ruột nên suýt nữa cả mình cũng chìm, uống mấy ngụm nước rồi được Ninh Nghị kéo lên mới biết là bị lừa. Nàng thấy khuôn mặt Ninh Nghị lạnh lẽo hệt như vẻ mặt nghiêm khắc chỉcó khi nổi đóa với đám tiểu nhị dưới trướng kia. Ninh Nghị ôm lấy mặtnàng và hôn lên môi nàng, nàng lại ra sức giãy dụa.
Tô Đàn Nhivốn là một nữ tử có cá tính và chủ kiến rất mạnh, nàng luôn dịu dàngtrước mặt Ninh Nghị là vì giáo dưỡng, lúc này tâm tình bất ổn, an ủibình thường căn bản không hồ lộng được nàng. Sau nàng muốn lên thuyềnnhưng lại bị Ninh Nghị kéo vào trong nước bơi vài vòng, lúc đầu thì giãy dụa, nhưng sau nàng nhẫn nhịn chịu đựng. Khi lên thuyền rồi, nàng liềnxụ mặt không nói câu nào, khiến đám Thiền Nhi Quyên Nhi cũng phải sợhãi. Cứ thế đến tận tối, nàng rửa mặt xong là nghiêm mặt đi ngồi chỉnhlý sổ sách, không chịu đi ngủ. Ninh Nghị đi qua, mở một quyển ở bên nàyrồi lại lấy một quyển ở bên kia, mãi đến khi Tô Đàn Nhi phát cáu lạnhlùng liếc hắn thì hắn mới lên tiếng:
- Ngủ thôi.
- Không ngủ...
Tô Đàn Nhi gằn từng chữ một, còn chưa nói xong đã bị Ninh Nghị quăng lên giường, sau đó hai người liền đánh nhau.
Đoạn ẩn nhé. Yêu cầu đòi zen :D
Ba cô nha hoàn ở ngoài nghe thấy vậy thì vô cùng lo sợ, Thiền Nhi gấp đếnmức nắm chặt tay lại, cũng may là Tô Đàn Nhi không có la lên đòi ngườibên ngoài đi vào. Một lúc sau, phòng mới yên tĩnh lại, ba người cũngchẳng biết là đã xảy ra chuyện gì. Trên giường ở trong phòng, Tô Đàn Nhi bị Ninh Nghị dùng tay trái đè chặt hai cổ tay lại, ép ở dưới người,nàng cũng cắn chặt lấy cánh tay phải của Ninh Nghị, chảy cả máu ra, lạitrừng mắt nhìn Ninh Nghị.
Ninh Nghị để mặc nàng cắn, một lúc sau mới nói:
- Cọp mẹ.
Tô Đàn Nhi căm tức, lại cắn chặt thêm, máu lại chảy ra. Ninh Nghị thì ngay cả lông mày cũng không hề nhíu, hai người cứ trừng mắt nhìn nhau mộtlúc lâu như vậy, Ninh Nghị cười, cúi người xuống:
- Ta có quen một người thuần hổ, tay của hắn đều là dấu bị cắn bị cào cấu, có thể thấy là làm này sẽ luôn bị cắn.
Nói xong hắn hôn một cái lên mắt Tô Đàn Nhi. Tô Đàn Nhi vốn đang trợn trừng mắt, nhưng hắn cúi xuống thì đành nhắm mắt lại, cảm thấy khuất nhục gấp bội, vốn còn muốn cắn mạnh thêm nhưng trong đã nếm được vị ngai ngái ởtrong miệng, bất giác liền bỏ ra, cắn chặt răng nói:
- Chàng buông ra, đi ra ngoài!
- Không buông.
- Chàng, cái tên... cái tên...
- Ở rể?
-...
Tô Đàn Nhi vốn đang oán hận không biết nên mắng thế này, lúc này sắc mặtđột nhiên trắng bệch, nàng nhìn mặt Ninh Nghị mà cảm xúc rối bời, khôngbiết nên nói như nào:
- Ta... ta không...
Ba nha hoàn ởbên ngoài cửa sổ nghe thấy hai chữ "ở rể" thì sắc mặt cũng tái nhợt đi.Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị thành thân được hai năm, đây có thể coi là lầnđầu tiên cãi nhau, nhưng ba nha hoàn đều hiểu được, cãi nhau cái gì cũng được, nhưng nếu cãi đến hai từ này thì hậu quả khó có thể thu dọn được.
Tô Đàn Nhi cũng không rõ rằng cảm xúc của mình có dịch chuyển tới điểm đókhông, thấy khuôn mặt tươi cười của Ninh Nghị, nàng thấy lòng mình lạnhlẽo hẳn. Nhưng cho dù nàng đã trải qua nhiều chuyện trong chốn thươngtrường như vậy, lúc này lại chẳng có cách nào biết cảm xúc của Ninh Nghị rốt cuộc là như thế nào. Ninh Nghị cười cười, vẫn không buông nàng ra:
- Không hữu dụng, ta không buông đâu.
Hắn chống cánh tay phải đang chảy máu kia bên người Tô Đàn Nhi.
- Ta... chàng...
Tô Đàn Nhi mân môi:
- Ta... ta không nói cái đó...
- Nói cũng không sao, dù sao nàng đã gả cho ta rồi... Với ta mà nói, ở rể hay không chẳng có bất cứ nghĩa lý gì, có lẽ người nhà nàng cảm thấycó, có lẽ người bên ngoài cũng cảm thấy là có, nhưng thực tế lại làkhông, cho dù ta cưới nàng như nào thì vẫn là chuyện giống nhau. Nếu tathật sự muốn làm chuyện gì thì không mấy ai có thể cản được, những người ở Giang Ninh đó không cản được, những người ở Hàng Châu này cũng khôngngăn được, đám Ô gia không được, nhạc phụ hay gia gia cũng không ngănđược... Có một số việc ta không làm chỉ là bởi vì ta thật sự không muốnlàm mà thôi.
Ninh Nghị khẽ nói bên tai nàng, không hề cường điệu thái quá gì:
- Hôm nay nàng nhảy xuống, ta thực sự cảm động... Nàng là mẹ của con ta chứ không phải là vì ta ở rể ở Tô gia nhà nàng.
Sắc mặt Tô Đàn Nhi lập tức thay đổi, quẫn bách nói:
- Chàng... chàng đang nói gì thế...
- Không có gì, chỉ là muốn nói cho nàng biết hôm nay ta rất cảm động, bởi vì nàng không hề nghĩ ngợi liền nhảy xuống. Khi ta cảm động, nàng lạiđịnh phát cáu, điều này là không nên, rõ ràng sau đó nàng bơi rất vuivẻ, nhưng vẫn cứ phụng phịu thế này...
- Ta... ta không... Chàng buông ra...
- À, còn nữa, ta muốn nói cho nàng biết, nam tử hán đại trượng phu nói không buông là sẽ không buông...
Lúc nói chuyện, Tô Đàn Nhi còn định giãy dụa, nhưng đột nhiên cảm nhận được động tĩnh trên người, đôi mắt hạnh kia trợn tròn, khuôn mặt đỏ bừng hết lên.
- Chàng chàng chàng... chàng không thể... thế này...
- Nhưng ta cảm thấy như thế rất kích thích...
- Tay chàng còn chảy máu kìa...
Nàng gần như sắp khóc.
Một lúc lâu sau, Tô Đàn Nhi mới có thể băng bó kỹ càng miệng vết thươngtrên cánh tay Ninh Nghị kia. Khi hai người nằm xuống giường chuẩn bịthật sự đi ngủ thì Tô Đàn Nhi nhớ lại, mới phát hiện đối phương đã kéonàng vòng vèo theo ý hắn, lệch khỏi chủ đề. Xem thêm tại ban long chấmus.
- Ninh Lập Hằng, ta còn chưa nói, hôm nay ta rất tức giận...
- Nhưng nàng đều biểu hiện ra ngoài rồi mà.
- Chàng chưa xin lỗi.
- ...
Ninh Nghị im lặng một lúc rồi giơ tay ôm lấy thê tử, thở dài:
- Cái đó... Nam tử hán đại trượng phu, sai rồi cũng sẽ không xin lỗi.
- ... Chàng vô lại.
- Kỳ thật nàng có thể hỏi tại sao ta lại muốn ở rể.
Toàn thân Tô Đàn Nhi khẩn trương:
- Vì sao vậy?
- Quên rồi, nàng không nhớ là ta đã mất trí nhớ rồi sao?
- ...
Bên gái trầm mặc:
- Chàng buông ra.
- Hả?
- Ta muốn quay lưng lại với chàng...
Vì thế nàng ở trong lòng Ninh Nghị đưa lưng về phía hắn ngủ cả đêm, ngàyhôm sau khi Ninh Nghị hỏi nàng tâm tình lúc nàng nhảy xuống kia là gìthì nàng lại không chịu nói. Kỳ thật lúc đó Tô Đàn Nhi không nhớ đượclúc đó mình có tâm tình như thế nào, có lẽ là chẳng có gì, cứ thế nhảyxuống, chỉ là chuyện này nàng không thể nào nói với Ninh Nghị được.
Kỳ thật hai tháng này, kể từ khi biết lúc Tần Tự Nguyên lên kinh có từngmời Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi luôn cảm thấy mâu thuẫn và phức tạp ở tronglòng mình. Hơn một tháng này, Ninh Nghị luôn cùng nàng tới bái phỏngtừng nhà một, đối phương biết Ninh Nghị ở rể nhà nàng thì khó tránh khỏi nhìn hắn với đủ loại ánh mắt, cho dù biết Ninh Nghị không ngại nhưngnàng không khỏi sinh ra đủ loại ý tưởng ở trong lòng, đặc biệt là giữatháng sáu tin Tần Tự Nguyên đã giữ chức Hữu tướng truyền đến, hai chữ ởrể này lại càng khiến lòng nàng mẫn cảm hơn.
Nhưng sau chuyệnkhắc khẩu này, cảm xúc đó trong lòng nàng mới thoáng bình ổn lại. Chỉ là từ đó về sau khi Ninh Nghị muốn xuống thuyền bơi lội, đôi khi lại kéonàng xuống, dù sao bốn phía không có người, Ninh Nghị cũng không ngạikhiến người nhà mình vận động một chút. Nhưng Tô Đàn Nhi thì có đánhchết cũng không chịu xuống, nhưng vẫn lo lắng không yên lòng khi tướngcông nhà mình một mình xuống nước, một khi Ninh Nghị bơi là nàng sẽ ngồi ở mép thuyền nhìn hắn. Có đôi khi Ninh Nghị bơi tới, ở trong làn nướcnói chuyện với nàng, lại bảo nàng cởi tất rồi nhúng chân vào nước. Kỳthật ở thời đại này nhiều nữ tử với đôi chân có khi còn làm quá lên hơncả thân thể, nếu thấy có thuyền từ đằng xa lại đây, nàng sẽ lập tức thuhai chân lên rồi phủ váy mà lặng lẽ mặc tất vào.
Lúc này tuy đãđến Hàng Châu hơn một tháng, nhưng ngoài hàng ngày đi thăm viếng mộtphen theo lệ thì vợ chồng hai người chỉ sinh hoạt trong mảnh trời nàycủa chính mình, ngẫu nhiên có qua lại với Lâu Thư Uyển một phe, cũng gặp hai vị ca ca của Lâu Thư Uyển là Lâu Thư Hằng và Lâu Thư Vọng vài lần.Thi thoảng khi về nhà giữa lúc hoàng hôn, Ninh Nghị sẽ ở giao lộ xem một đám tráng hán hây hây ha ha đánh quyền ở trong võ quán Lưu thị kia. Lúc này ánh trời chiều vẩy ra từ tán cây, Tiểu Thiền hoặc gia nhân sẽ đitheo hắn, ngày qua ngày đúng là nhàn nhã thoải mái.
Trung tuầntháng sáu qua rồi, một người xa lạ tới phủ bái phỏng, người này có liênquan đến Tiền Hi Văn, tên là Thì Xương Kỳ, bởi vì nghe tên Ninh Nghị nên đến gặp. Chỉ là đến khi biết thân phận ở rể của Ninh Nghị, gã dường như từ trợn mắt há hốc mồm biến thành đến phủ lên án...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 209: Trời Quang
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comHắn cầm khăn mặt đi ngang qua sương phòng ở phía sau kia, thấy Hạnh Nhi đang ăn vụng kẹo.
Nói ăn vụng thì không được chính xác cho lắm, thân là đại nha hoàn mà thựcchất cũng là quản gia, Hạnh Nhi quản tiền quản sổ sách, lương tháng củanàng cũng đã là mười hai lượng. Trong cái thời đại ba năm mười lượng bạc là có thể bán đứt một con người này, lại thêm hồng bao ban thưởng, vàithu nhập thêm dạng này dạng kia, nếu như ở bên ngoài thì Hạnh Nhi chắcchắn là một tiểu phú bà người người tranh cướp rồi. Nàng muốn ăn thứngon gì thì đều có thể mua được.
Nhưng cho dù thế nào thì lúc này đây, trông nàng hệt như là đang ăn vụng.
Món kẹo chẳng phải quý giá cỡ nào được lấy ra từ trong tủ treo quần áo kia, Ninh Nghị nhớ rõ là đường xốp hắn tùy ý mua ven đường lúc nãy, mùi vịkhông được ngon cho lắm. Ăn được vài miếng, Ninh Nghị đã chẳng còn hứngthú gì nữa, nay Hạnh Nhi lại đang ăn nó. Nàng cầm mảnh đường xốp thậtdài kia, lén lút nhìn xung quanh, cắn một miếng rồi ra sức nhai. Tiếngrốp rốp rốp vang lên, trông nàng hệt như một chú sóc vậy, ăn xong mộtcái rồi thì cẩn thận lau miệng, sau đó nhịn không được mà nhìn cái bọctrong tủ quần áo, lại nhìn hai bên một cái, rồi lại lấy ra một cáinữa... s
Cảnh này không phải là lần đầu tiên hắn thấy, lúc trước hắn chẳng để bụng lắm, giờ mới cảm thấy thú vị, vẻ mặt kia trông có vẻkhá là cổ quái. Nay ngẫm lại mới thấy, là đại nha hoàn bên cạnh Tô ĐànNhi, tính cách của Hạnh Nhi cũng có một mặt khá mạnh mẽ, nhưng khôngphải giống Phượng quả ớt như Vương Hi Phượng. Nha hoàn là phải chú ý đến quy củ, ở trước mặt Thiền Nhi và Quyên Nhi, nàng là tỷ tỷ, khi quảnchuyện trong phủ phần lớn là thong dong, đương nhiên với Ninh Nghị thìnàng cũng chỉ là một cô thiếu nữ, chẳng khác Thiền Nhi hay Quyên Nhi làbao, chỉ là xưa nay rất ít khi thấy nàng ăn đồ ăn vặt ở trước mặt mọingười... À, có lẽ là chưa từng thấy bao giờ, nàng vẫn luôn làm những gìmà nha hoàn phải làm.
Lần trước khi thấy nàng ngồi một bên ănvặt, hắn chẳng nghĩ gì, lần này mới phát hiện thì ra lần đó dường nhưxung quanh cũng không có ai. Thấy nàng ăn đến thú vị như vậy, Ninh Nghịđi ra theo cửa sổ, cầm khăn mới rồi đi tắm rửa.
Sau khi tắm xongtrở lại phòng, Tô Đàn Nhi đang ngồi bên cửa sổ đọc thư, là thư nhà nhântiện gửi tới khi Giang Ninh giao hàng tới đây. Ninh Nghị bèn ngồi xuốngmột chiếc bàn đọc sách khác, nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Bởi vìdo gian phòng nên hai chiếc bàn này không được đặt đối diện mà là bàythành dãy ở trước cửa sổ. Ninh Nghị chợt nghĩ thì thấy rất giống kiểungồi cùng bàn khi đi học tiểu học vậy, vì thế hắn quay đầu sang nhìn TôĐàn Nhi. Tô Đàn Nhi mặc một bộ quần áo thuần màu trắng, tóc thì được búi lên sau đầu một cách tùy ý, những lọn tóc không bị buộc vào kia thì thả xuống bả vai, làn da nàng trắng nõn nà, gò má trong tầm mắt hắn kiaxinh đẹp mà lại có tự tin.
Nếu lúc trước đến trường học mà có bạn cùng bàn như vậy thì đúng là quá tuyệt vời...
Tô Đàn Nhi quay sang nhìn hắn:
- Tướng công, sao vậy?
Ô, cô bạn cùng bàn còn gọi hắn là "tướng công"...
Cảm giác này thật quá tuyệt vời...
Ninh Nghị giơ tay vạch một cái ở chỗ hai chiếc bàn chạm nhau kia:
- Bên đó là của nàng, bên này là của ta, không được phép vượt qua đường này.
Tô Đàn Nhi nghi ngờ, chớp chớp mắt, sau đó khẽ nói:
- Sao cơ?
- Không có gì đâu, nếu mọi người ở học đường mà bày bàn thành một dãy,sau đó mọi người không cho đối phương vượt ranh giới thì thật thú vị.xem thêm tại ban long chấm us.
Tô Đàn Nhi ngẫm lại, cười cười:
- Bàn ở trong thư viện Dự Sơn rõ ràng là tách biệt, hơn nữa bàn của nữ hài tử sẽ không đặt cạnh bàn của nam hài tử...
Ninh Nghị trợn mắt với nàng một cái, tiện tay nhổ cây châm cài tóc của nàngkia ra, mái tóc dài kia lập tức thả xuống. Tô Đàn Nhi trừng hắn, nhanhchóng sửa lại:
- Thả ra nóng lắm...
Một tay thì giơ ra lấy lại chiếc trâm cài tóc trong tay Ninh Nghị, nhưng mấy lần mà chẳng lấyđược, chỉ đành thuận tay tìm một chiếc dây buộc tóc buộc lại. Ninh Nghịnhìn cần cổ trắng nõn sau khi buộc tóc lên của nàng, hệt như một conthiên nga.
- Đúng rồi, nãy ta thấy Hạnh Nhi ở bên kia ăn kẹo, Hạnh Nhi thích ăn đường xốp sao?
- A? Tướng công thấy rồi?
Tô Đàn Nhi vừa buộc tóc vừa cười hỏi.
- Nàng biết à?
- Ừ, nha đầu Hạnh Nhi đó rất tham ăn.
- Lúc bình thường đúng là không nhìn ra.
- Đương nhiên là không nhịn ra rồi, khi có người thì nàng ấy đều luôn nghiêm trang.
Tô Đàn Nhi cười:
- Tướng công không biết chứ lúc trước nàng bị bọn buôn người lừa bán, tên buôn người kia cầm kẹo là bắt cóc được nàng ấy rồi. Khi đó nàng ấy cònnhỏ, lại không nhớ được nhà ở đâu, sau muốn đi tìm rồi tìm được mẹ mìnđã mua người từ bọn buôn người kia, nhưng lại không tìm được bọn buônngười đó nên manh mối cũng đứt.
- Ồ...
Ninh Nghị nhất thời chẳng biết nói gì. Tô Đàn Nhi quay đầu, hào hứng nói tiếp:
- Người biết nàng ấy tham ăn không nhiều lắm, ta ở chung với nàng mộtthời gian lâu mới biết được, Thiền Nhi và Quyên Nhi chắc là cũng biết.Nàng ấy theo ta sớm nhất, lúc đầu thì vẫn thích ăn kẹo, sau có người nói nàng ăn kẹo nên bị bắt cóc, nàng thẹn nên trốn vào một góc rồi mới ăn..
- Ồ ồ, bởi vì tham ăn nên bị bắt cóc...
Ninh Nghị nhắc lại một lần, nhịn không được mà bật cười. Ở trong ba nhahoàn, người Ninh Nghị tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ là Thiền Nhi, mốiquan hệ giữa mọi người rất khăng khít, nhưng thật ra đó là trong vòngnửa năm kể từ khi hắn và Tô Đàn Nhi viên phòng, vì vậy chuyện riêng củaHạnh Nhi và Quyên Nhi, Ninh Nghị không biết gì mấy. Lúc này hai ngườitán gẫu một trận rồi hàn huyên tới hội thơ vào lúc lập thu ngày mai.
Tiểu Doanh Châu thực ra chính là Tam Đàm Ánh Nguyệt trên Tây Hồ*, cho dù làlúc này hay đời sau thì đây đều là một khu du lịch nổi tiếng xa gần.Tiền Hi Văn tặng bái thiếp tới, ngày mai tất nhiên là phải đi rồi. Người đến Tiểu Doanh Châu vào xế chiều ngày mai kia không chỉ riêng thi sĩ,bởi vì Tri phủ đại nhân dẫn đầu nên ngoài văn nhân ra thì còn có cả quan viên và một số thương hộ có quan hệ. Tô Đàn Nhi cũng đi theo để có thểtăng cảm giác tồn tại của mình lên ở trong giới thương nhân Hàng Châunày.
(*: Một trong mười cảnh đẹp trên Tây Hồ ở Hàng Châu Trung Quốc,được đánh dấu bằng một cái bia, có nghĩa là: Ba đầm nước phản chiếu ánhtrăng)
- Chỉ là... Vị Tiền lão đó tặng thiệp mời có phải là vì vị Thì Xương Kỳ Thì công tử kia không?
Lần đầu tiên khi Thì Xương Kỳ bái phỏng, Tô Đàn Nhi chỉ cảm thấy đây làbằng hữu của Ninh Nghị nên biểu hiện rất dịu dàng, đi ra chào hỏi, dângtrà bánh, cũng vì thế mà Thì Xương Kỳ mới không nhận ra là đôi vợ chồngnày có cái gì không ổn thỏa, lúc sau khi lý luận với người ta thì mớikhông tin là Ninh Nghị lại đi ở rể. Lần thứ hai gã tới thì Tô Đàn Nhituy không ở, nhưng sau cũng có nghe nói tới, lúc này nghĩ đến bèn hỏi.Ninh Nghị lại chỉ cười cười. s
- Tò mò thì chắc chắn là có rồi,nhưng cũng chỉ là chào hỏi rồi nói vài lời thôi. Nói thật thì nàng không được để bụng nhé. Lão Tần tên kia để ta truyền tin qua chắc chắn làchẳng có ý tốt gì đâu, có khi lại muốn gõ ta một cái ấy chứ. Ông ấy...không phải là nhằm vào ta và nàng, nhưng có một số chuyện khó tránh khỏi vẫn canh cánh trong lòng.
Tô Đàn Nhi biết Ninh Nghị đang nói cái gì, nàng cũng biết "tên kia" mà phu quân nói nãy đã có địa vị Hữutướng, ngẫm nghĩ một chút thôi cũng đã cảm thấy ly kỳ rồi. Nàng gật đầu, khẽ nói:
- Thật ra ta biết là Tần lão gia tử thật tâm đối tốt với chàng.
- Ừ, cho nên lúc về, có lẽ là ta sẽ phải lên kinh.
Ninh Nghị thản nhiên nói, hắn cũng không coi chuyện này là to tát gì:
- Đương nhiên phải đợi nàng xử lý tốt chuyện làm ăn bên Hàng Châu nàytrước đã. Đến lúc đó ta lên kinh, nhất định phải mang nàng theo, nàng có thể không muốn, nhưng ta sẽ kiên trì...
Hắn nói tới đây, Tô ĐànNhi nhìn hắn, hơi uất ức chớp chớp mắt, nhất thời chẳng biết nên nói như thế nào. Ninh Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, nhún nhún vai:
- Đương nhiên nàng cũng có thể tiếp tục kinh doanh làm ăn ở kinh thành, nếu cần thì ta cũng sẽ giúp nàng.
Tô Đàn Nhi cúi đầu, rồi sau đó lại lắc đầu:
- Nếu tướng công nói những lời này trước khi đến Hàng Châu thì chúng ta đã không đến Hàng Châu nữa, lên kinh cũng vậy thôi...
Nàng nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Nhưng lên kinh rồi ta sẽ không kinh doanh gì nữa, để Văn Định và VănPhương làm thôi. Người nhà của quan viên mà xuất đầu lộ diện đi làmnhững thứ này, như thế sẽ ảnh hưởng tới công việc của chàng... Hơn nữanếu tướng công làm quan, chưa chắc là sẽ ở kinh thành.
Ham muốnnắm giữ gia đình trong tay của Tô Đàn Nhi thực ra không cao như là người bình thường tưởng tượng, nếu như hôn phu của mình được người ta coitrọng mà thực sự có thể làm quan, nàng tất nhiên là sẽ nhượng bộ. Mà nếu đã nhượng bộ thì nàng cũng hiểu rõ rằng, nếu Ninh Nghị thực sự làmquan, nàng sẽ không thể tiếp tục kinh thương được nữa, nên lúc này nànglại chủ động nói ra. Nhưng Ninh Nghị lắc đầu, không giống như nàngtưởng.
- Đừng nghĩ to tát như vậy, ta không làm quan.
Hắn bình thản giải thích:
- Lên kinh rồi có lẽ ta sẽ nhờ Tần lão hỗ trợ làm một cái thân phận tàmtạm, kỳ thật tú tài là đủ rồi, không cần đến cử nhân. Ta định làm phụtá, nghĩ ra kế sách, đại khái là trù tính kế hoạch ấy. Không giống vớilúc nhàn rỗi tán gẫu ở Giang Ninh kia, một khi đã làm chuyện này thì tasẽ chú tâm làm, nhưng nó cũng chỉ thuần túy là nói khoác, đâm bị thócchọc bị gạo, ôm đùi Hữu tướng hiến gièm pha mà thôi, ha ha...
Ninh Nghị cười nói tiếp:
- Mà cụ thể là đi nơi nào đó làm Tri huyện gì đó, loại chuyện vặt vãnhnày ta không tính làm. Ta không muốn tiến vào cái thể chế kia, lục đụcvới nhau, quỳ quỳ bái bái, như thế không hợp với ước nguyện ban đầu củata. Ta cùng lắm chỉ nêu ra ý kiến, tiếp thu tham khảo hay không thì sẽđể cho Tần lão tự mình phán đoán, có khi lý luận suông của ta lại vôdụng, thế là lại quay về. Mà nàng sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn. us
- Ninh Lập Hằng...
Tô Đàn Nhi cúi đầu, hô tên hắn. Ninh Nghị nở nụ cười:
- Giọng nàng thay đổi rồi, ta biết ngay là nói thế sẽ khiến nàng cảm động đến phát khóc mà. Nàng cứ khóc thoải mái ra đi, không sao đâu, như thếsẽ khiến ta cảm thấy rất có thành tựu. Xem này, ta cho nàng mượn bả vaiđể dựa vào này...
Hắn nói thế khiến Tô Đàn Nhi không nhịn được mà bật cười, giơ tay ra đánh hắn mấy cái:
- Người khác không có cách nào để làm quan nên mới phải làm phụ tá, muốnnương nhờ quyền thế của người ta để cuối cùng kiếm được xuất thân tốt.Chàng rõ ràng có thể làm quan nhưng lại cứ muốn làm phụ tá cho ngườikhác...
- Ta đã suy đi tính lại rồi, trong tất cả các nghề thìphụ tá là thanh nhàn nhất, tiền nhiều mà trách nhiệm thì nhẹ, lúc có ýtưởng thì ngươi nói ra, nếu không có ý gì thì người bình thường cũngchẳng thể nào trông cậy vào ngươi. Hơn nữa chỉ nói là được rồi, cònthành hay bại đều có kẻ khác tới chống. Đám người cứ muốn làm quan kiamới là dốt, làm quan là phải chịu trách nhiệm, áp lực lớn nữa, suốt ngày uống cà phê lại thêm mất ngủ, mọc râu mọc râu mà tính khí lại khôngtốt, chẳng tán tỉnh được cô nào đâu...
Đương nhiên làm phụ tá sẽkhông chỉ là như vậy, nhưng lời cảm thán đầy đùa giỡn mà không chút chílớn kia của Ninh Nghị cũng khiến Tô Đàn Nhi bật cười, ngay cả cái từ càphê cũng không để ý, dù sao trước nay Ninh Nghị luôn dùng rất nhiềunhững từ ngữ linh tinh. Không lâu sau, Hạnh Nhi tới gọi hai người ra ăncơm, đúng là lúc mặt trời đã ngã về đằng Tây, mấy chú chim bay qua trênbầu trời. Tô Đàn Nhi đứng trong viện, ngẩng đầu lên nhìn, trên khôngtrung lúc này chỉ có một vệt mây dài, nhiễm màu hồng dưới ánh trờichiều.
Sắc trời thật quang đãng, nàng vuốt vuốt tóc bên tai, nghĩ như vậy.
Buổi chiều ngày hôm sau, cả nhà đi ra ngoài, vợ chồng Ninh Nghị, Thiền Nhi,Quyên Nhi và Hạnh Nhi, kể cả Tô Văn Định và Tô Văn Phương cùng đi tớithuyền hoa đậu bên Tây Hồ của nhà mình kia, rồi cùng với nhiều conthuyền chạy tới Tiểu Doanh Châu...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 210: Đưa Một Hộp Tằm
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTuy hôm nay là lập thu nhưng thực ra vẫn là trong mùa nóng. Tục ngữ cónói sau thu sẽ là tháng nóng chết người, nắng nóng còn chưa kịp rút thìlại đúng là lúc hơi nóng tăng vọt. Trên Tây Hồ dường như sắp bốc lên một tầng hơi nước, nhưng cũng may là ở trên mặt nước thì khác với mặt đất,gió thổi vào trong thuyền vẫn khá mát mẻ. Từng chiếc thuyền mở hết cửasổ ra, vắt màn lụa lên, từ từ du đãng trên mặt hồ.
Những ngườinhận được thiệp mời tụ hội hôm nay cơ bản là người có gia thế, cho dù có tương đối bần hàn thì cũng là văn nhân sĩ tử giao du rộng rãi. Lúc gặp ở trên bờ, mọi người đã chào hỏi hàn huyên với nhau, lúc đó vẫn còn sớmmà thời tiết thì nóng bức nên người đến không nhiều lắm. Nhưng thời gian dần dần trôi qua, từng chiếc thuyền lục tục đến, lúc này là có thể nhìn ra quy mô của buổi tụ hội này, mỗi một chiếc thuyền đều có dấu hiệu của các gia các hộ, như Tào gia buôn gạo lớn nhất Giang Ninh, Long gia buôn vải, Trần gia hoa phường kinh doanh thanh lâu, cũng có thuyền quan thảneo ở đây, vân vân... .s.
Lúc này là sau buổi trưa mùa hè, tuykhông quá thích hợp để bơi hồ nhưng cũng đủ để thấy sự phồn hoa của sông nước vùng Giang Nam ở Hàng Châu này, thi thoảng lại có thể nhìn thấycảnh vài chiếc thuyền tới gần nhau, người trên thuyền đứng ở mạn thuyềnchắp tay chào hỏi nhau, đều là người cùng giới nên có quen biết nhau tất nhiên là không ít.
Trời nơi nóng, vẫn chưa tới lúc cập bờ rờithuyền, người mới đến cũng chỉ muốn ở trên thuyền lướt trên hồ một lát,thi thoảng gặp người quen thì thuyền nhỏ sẽ được lái tới gần thuyền lớn. Bởi vì nhiều người cùng nhau đến nên dù tụ hội lớn chưa mở, tụ hội loại nhỏ đã được tiến hành trên các con thuyền hoa rồi, hoặc là hai ba phúhào,hoặc là dăm ba thư sinh cười cười nói nói, chuyện trò vui vẻ, chỉđiểm giang sơn. Cũng có đội thuyền của quân Võ Đức đóng giữ ở vùng TôHàng này chở binh lính lên đóng ở Tiểu Doanh Châu và thanh tràng từtrước, đợi đám người Tri phủ Hàng Châu đến.
Bởi vì một phầnthương nhân, thi sĩ mang theo gia quyến nên không thể mời nữ tử thanhlâu một cách lộ liễu tới được. Nhưng ngoài Trần gia vốn kinh doanh nghềnày ra thì trên hoa phường cũng có hai vị hoa khôi tiếp khách, số cònlại nếu muốn lên đảo tham dự thì cũng có biện pháp. Mấy vị tài tử thưsinh vẫn chưa có ai đi cùng, nếu có quan hệ cá nhân không tệ thì cũngmời hồng nhan tri kỷ chốn thanh lâu, lấy thân phận người đi cùng mà đến, chỉ là những người này lại phải tự hình thành một tốp riêng, khó có thể xen lẫn vào cùng gia quyến được. truyện do ban long chấm us chia sẻ.
Nữ quyến của những người này có lẽ là thường ngày cũng thích nghe chuyệntài tử giai nhân, chỉ là một khi tận mắt nhìn thấy tất nhiên khó tránhkhỏi sinh lòng hờn giận, sẽ tẩy chay và chế nhạo người ta. Song phươngphân biệt rất rõ ràng, đây cũng là một trong những chuyện thú vị củaloại trường hợp này, phong lưu hương diễm và gia sự ấm áp luôn khó màhòa tan thành một được.
Khi thuyền của Lâu gia tới thì thời tiếtđã mát mẻ hơn đôi chút. Lúc này người trên thuyền chủ yếu là Lâu Cận Lâm hai đứa con là Lâu Thư Uyển và Lâu Thư Hằng. Đứa con lớn nhất của ôngLâu Thư Vọng lúc này không ở Hàng Châu. Vị hôn phu của Lâu Thư Uyển làTống Tri Khiêm vốn cũng đi cùng, nhưng vừa rồi mấy vị bằng hữu chào hỏigã, Lâu Cận Lâm liền tỏ vẻ thông cảm:
- Thư Uyển và Tri Khiêm đi tụ tập với bằng hữu đi.
Ở nhà thì Lâu Cận Lâm nói chuyện luôn có vẻ ôn hòa, chỉ là khi nhắc đếnhai người này thì luôn là tên của Lâu Thư Uyển ở trước mà tên của TốngTri Khiêm ở sau, thân phận kẻ đi ở rể vốn thấp nên cũng chẳng có ai thấy kỳ quái.
Tống Tri Khiêm vốn sợ vị nhạc phụ này vài phần, nghe như thế thì như là được đại xá, nhưng Lâu Thư Uyển lại nắn nắn trán mình:
- Giữa trưa nóng quá, ta hơi buồn ngủ, tướng công qua đó đi.
Tống Tri Khiêm kia do dự một lúc, cuối cùng vẫn đổi một chiếc thuyền đi qua đồng hành với vài tên bằng hữu.
Ngoài ba người chính yếu nhất của Lâu gia này thì còn có vài chi thứ của Lâugia đi theo, chủ yếu là Lâu Cận Lâm muốn bồi dưỡng đào tạo để họ trởthành phụ tá đắc lực cho con trai và con gái mình nên lần này cũng dẫnhọ theo để nhận nhân kiến thế.
Vừa rồi lúc ở bên bờ, Lâu Cận Lâmđã chào hỏi với một thương gia giàu có địa phương, lúc này thuyền rời bờ thì không lâu sau đã có người gọi to, lái thuyền tới gần. Ở Hàng Châunày, Lâu gia mánh khóe thông thiên, dù không bằng vọng tộc nhất đẳng như Tiền gia, nhưng tích lũy mấy đời rồi nên cũng chỉ kém một chút, khôngthể khinh thường, vì thế người đến tiếp kiến khá nhiều, cũng có mấy vịthư sinh đến chào hỏi Lâu Thư Hằng. .s.
Trong mấy tên con cháucủa Lâu gia kia, Lâu Thư Hằng tùy được coi là một tên hoa hoa công tửtính tình bại hoại, nhưng tài học thơ văn cũng không hề tệ, hồi nhỏ cũng được xưng là thần đồng ở vùng Hàng Châu nà có thiên phú tốt, nhưng sauthì không chịu khổ công rèn giũa, nhưng cũng có được chút thành tích,lại là tiểu nhi của Lâu gia, rất được phụ thân yêu thương, nên cũng hơikiêu ngạo, người bên ngoài cũng cho đó là đương nhiên.
Thành niên rồi, y lại hứng thú với phụ nữ hơn là thi văn, với tiền tài và thế lựccủa gia đình, dù không đàm thi văn hay khinh người trắng trợn thì tángái cũng là chuyện đơn giản. Sau phụ thân y có quan điểm mới, y lại thithoảng đi quản lý chuyện kinh doanh, người thông minh mà làm việc lạithêm phụ tá đắc lực trong nhà nữa nên cũng thuận buồm xuôi gió. Từ đó về sau trong mắt mọi người, y là một danh sĩ có tính tình đạm mạc, khônghay làm thơ làm từ nhưng lại được cho là một vị đại tài tử, về kinhthương thì cũng khá lợi hại, tự nhiên thành biểu tượng của kẻ có nănglực không gì là không làm được.
Loại thanh danh tích lũy dần dầnlên này tương đối chính thống, đối lập với thanh danh của Ninh Nghị ởGiang Ninh, cũng là người có tài thơ văn lại có năng lực tính kế, nhưngkhông biểu hiện cao gì, phối hợp với thân phận ở rể kia liền khiến người ta cảm thấy có vài phần khổ bức. Nếu như Lâu Thư Hằng có thể coi như là sự trưởng thành của thiên chi kiêu tử thì thanh danh của Ninh Nghị lạigiống như quá trình phấn đấu vươn lên của cỏ dại vậy.
Những người ngồi trong thuyền này ăn uống đồ ướp lạnh, không lâu sau đã có ngườinhắc tới chuyện Tô gia, chủ yếu là vì nghe nói Tô gia và Lâu gia có quan hệ.
- Vừa rồi ở bên kia thấy hình như là tiểu thuyền hoa của Tôgia đi qua, ta nhìn thoáng qua thì chẳng thấy mấy ai động cả, bên cửa sổ kia, người trên thuyền hình như là ngủ gục hết rồi ấy, ha ha...
- Khí trời thế này thì trên hồ này cũng là một nơi tốt để ngủ trưa đấy. Mấy người Tô gia kia thật đúng là biết hưởng thụ.
- Ta lại nhìn thấy hai vị công tử của Tô gia kia... Nhắc tới thì hai vịđó cũng là nhân tài, chỉ là không rõ vì sao Tô gia lại để cho một ngườiphụ nữ nắm quyền thế kia... Chuyện này Lâu huynh biết chứ?
Người nói là một gã buôn hàng vải họ Lạc ở Hàng Châu này, tò mò nên hỏi một câu. Lâu Cận Lâm chỉ cười cười:
- Đó là con gái của cố nhân ngày xưa, từng đến gặp ta một lần, nếu nói là quen thuộc thì tiểu nữ Thư Uyển có lui tới với nàng ấy nhiêu hơn. Nếulão Lạc tò mò thì cứ hỏi Thư Uyển đi, ta cũng không rõ lắm.
Đoạn ẩn nhé. Yêu cầu đòi zen :D
Lâu Thư Uyển lúc trước nói là buồn ngủ, nay đang đứng sau lưng phụ thân làm bình hoa, nghe mọi người nói vậy thì mỉm cười, nàng đi tới rót chén trà cho vị trung niên họ Lạc kia:
- Tô gia vốn ở Giang Ninh, chuyệnbên đó cháu cũng không rõ lắm, nhưng vị Đàn Nhi muội tử của cháu này thì đúng thật là người có bản lĩnh, cháu dù làm tỷ tỷ nhưng không thể sobằng muội ấy được... À, Lạc thúc có quen La Điền không?
Người nọ gật đầu:
- Đương nhiên là quen biết, nguyên liệu bông vải của ông ta chính làthượng phẩm ở bên Tô Hàng này, sao thế chất nữ lại hỏi chuyện này?
- La Điền này và Đàn Nhi đã bắt tay làm ăn với nhau rồi. Lạc thế thúc chắc có nghe nói tới chứ?
Thương nhân họ Lạc nghĩ nghĩ:
- Hai ngày nay quả đúng là có nghe thấy, có một món làm ăn nhỏ, chỉ làkhông lui tới nhiều. Nói thực ra thì La Điền kia nổi tiếng là ngoan cố,dù chỉ một khoản nhỏ, nhưng giờ nghĩ tới thì không biết vị Tô cô nươngkia đã thuyết phục đối phương như thế nào đây. Thế chất nữ có biếtkhông? s.
Lâu Thư Uyển cười cười. Tô gia ở Hàng Châu này cũngkhông khiến mọi người nói đến nhiều, lúc này mọi người nhắc đến thìchẳng qua cũng chỉ coi là những đề tài nói sau bữa cơm, chỉ là Lâu ThưUyển dáng người vừa đẹp mà tươi cười lại ngọt ngào như vậy, thành ra mọi người cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ, không nhịn được mà chờ câu tiếptheo của nàng. Lâu Thư Uyển bưng ấm trà kia, xoay người một cách xinhđẹp:
- Cháu đúng là biết nội tình. La Điền kia đúng là rất bảothủ trong chuyện làm ăn, nhưng lại cực kỳ sủng ái thê tử của mình, thêtử này vốn là thiên kim nhà quan lại, sau có qua lại với La Điền rồi nảy sinh tình cảm, La Điền cưới được nàng ấy đúng là mất rất nhiều côngsức. Chỉ là mấy năm nay, vị thê tử đó dần dần u sầu, sinh bệnh, có khicơm còn ăn không vô, đây đúng là tâm bệnh. Nhưng đã mới rất nhiều đạiphu mà chẳng ai chữa khỏi được, vị Đàn Nhi muội tử của cháu chính làthông qua nàng ấy mà móc nối quan hệ với La Điền.
- À?
Vị thương nhân họ Lạc kia nhíu nhíu mày. Mà trong đám người ngồi đó, có kẻ kinh ngạc nói:
- Vị thê tử của La Điền mà Lâu cô nương nói tới kia, ta cũng từng nghequa, nói thực ra không ít người muốn tạo quan hệ với La gia đều đã nghĩđến điểm ấy, mời không ít đại phu và phương thuốc, chỉ là không hiệuquả. Không biết vị Tô cô nương kia đã dùng biện pháp nào mà chữa khỏicho La phu nhân?
- Đàn Nhi muội tử của ta tặng một thứ.
Lâu Thư Uyển xoay người, cười rồi vươn một ngón tay ra:
- Thứ này thì ta không quen thuộc, nhưng Lạc thế thúc chắc chắn là biết rất rõ, Lạc thế thúc, ngài đoán thử xem?
Thương nhân kia suy nghĩ một lúc lâu rồi cười nói:
- Thế chất nữ đừng úp úp mở mở nữa, chuyện này ta thật sự đoán không ra.
Lâu Thư Uyển rũ mi mắt xuống, trong ánh mắt hiện lên chút hồi ức và trầm tư:
- Muội ấy tặng, một hộp tằm… Ừm, đúng là như thế đó.
Cô gái gật gật đầu rồi đi đến bên cạnh phụ thân. Mọi người ngạc nhiên,nhất thời không rõ đó là thứ gì, tằm? Kim tàm hay là Ngân tàm? Sau mộtlát, mọi người liền bàn tán xôn xao.
Lúc này Lâu Cận Lâm nhíu mày, đang định nói gì thì Lâu Thư Hằng bên kia suy nghĩ một lúc rồi mở miệng trước tiên:
- Tiểu muội đừng úp mở mãi vậy, hộp tằm gì cơ, đó là chuyện gì?
Lâu Thư Uyển nhíu mày nhìn huynh trưởng, giọng nói trở nên trong trẻo hẳn lên:
- Ta cũng thấy rất kỳ quái, hai ngày nay mới nghe được La gia và Đàn Nhibàn chuyện làm ăn. Sau cẩn thận hỏi lại thì mới biết thứ Đàn Nhi muội tử đưa tới là một hộp tằm, bên trong chỉ có vài con tằm, đựng trong hộpgỗ, trên bọc vải thưa, hộp đó chỉ có thể nhìn, mà tằm bên trong lại rấtđáng yêu. Vị La phu nhân kia vốn là thiên kim tiểu thư, chưa từng tiếpxúc mấy thứ này, thấy tằm cắn lá dâu thì sinh lòng thương yêu. Sau đóĐàn Nhi muội tử lại nói cho nàng ấy biết rằng con phố đối diện La giakia có một cây dâu tằm, nay vị La phu nhân kia ngày ngày đều ra ngoàihái lá dâu cho tằm ăn, lúc ăn cơm cũng thấy ngon miệng, nên cũng nguyện ý đi ra ngoài viện. La Điền vốn định dời một gốc dâu tằm đến trong việnphu nhân, nhưng Đàn Nhi muội tử mở miệng ngăn cản, vì thế mà cũng địnhra chuyện làm ăn. Chính là như vậy.
Lần này nàng nói rất dứtkhoát rõ ràng, đám người Lâu Thư Hằng nghe xong thì giật mình ngơ ngácmột lúc lâu. Lâu Cận Lâm kia cũng�c đi ngang qua, ở bên tiếp khách mộtlát, uống mấy hớp trà, nghe nàng nói xong thì hỏi:
- Thiên kim tiểu thư nhà quan lại?
Sau đó lại thuận miệng nói một câu:
- Vậy đưa hộp tằm đi.
Khi đó nàng và Tô Đàn Nhi đều ngẩn ngơ, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Nàng vẫn nhớ rõ người nọ nói câu kia rất nhẹ nhàng bâng quơ, lúc ấy trôngNinh Lập Hằng chẳng có chút lợi hại gì, hắn thậm chí còn thích võ nghệ,khi đó không biết là làm chuyện gì, uống trà nói xong liền đi. Từ đầutới cuối nàng chẳng để ý lắm, mãi tới hai ngày trước bỗng nghe nói TôĐàn Nhi bắt tay làm ăn với La Điền, nàng mới nghe ngóng một trận, sau đó tới tận hôm nay, nàng vẫn còn suy nghĩ về câu nói kia.
Tên đàn ông đó phất phất tay:
- Vậy thì đưa hộp tằm đi...
- Đưa hộp tằm đi...
Trời ạ, bọn họ thật sự tặng một hộp tằm...
Trong lúc bàn tán, một bên mạn thuyền, có người chào hỏi, thuyền hoa của Tiền Hi Văn Tiền gia tới gần bên này...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 211: Tỷ Muội
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comLúc này với đám người Lâu Thư Uyển thì chuyện tặng quà cho La Điền kia có lẽ là rất chấn động, nhưng với Ninh Nghị thì đó chẳng qua chỉ là một thu hoạch ngoài ý muốn khi vô tâm nhúng tay vào mà thôi.
Trước kia La phu nhân là tiểu thư nhà quan, tính tình u sầu, chắc hẳn là giống kiểu Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng kia. Các nàng xưa nay được giáo dục rất tốt, tính tình yếu đuối, lại ưa thích tao nhã, về sau mà có chứng uất ức này thì cũng không phải chuyện lạ gì. Vị La phu nhân này đã gả cho một vị thương nhân, có lẽ cũng đã bất hòa với các vị tiểu thư bằng hữu trước kia rồi, đây đều là chuyện có thể nghĩ đến, đương nhiên đây cũng chỉ xem như là những phỏng đoán tùy ý.
Đối với những nữ tử sống sung sướng an nhàn từ nhỏ tới lớn này, tặng hộp tằm cho nàng ta nuôi dưỡng không phải là ý tưởng cao minh gì, so với chó mèo thì con tằm trong hộp kia có lẽ càng khiến người ta trìu mến hơn. Có lẽ hơn nửa nữ hài tử sẽ thích thứ này, tự tay hái lá dâu cho nó ăn, tận mắt nhìn lá dâu gặm đi từng chút từng chút một hẳn là còn thú vị hơn cả chó mèo ăn tới ăn lui một đống thức ăn. Có thứ để gửi gắm thì tâm tình sẽ thoải mái hơn, tâm tình thoải mái rồi thì người bệnh sẽ tốt hơn, đó vốn là chuyện đơn giản như vậy đấy.
Đương nhiên nếu những nữ tử này mà không thích tằm, hoặc là thuở ấu thời sinh ra ở vùng sông nước Giang Nam cũng từng nuôi tằm, hoặc tâm bệnh của nữ tử đó không phải đơn giản như vậy, thì có đưa hộp tằm kia sang thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng dù sao là loạn thương ném chim, Ninh Nghị thuận miệng nói ra rồi sau đó cũng thử một lần xem sao. Hơn một tháng này bái phỏng những thương hộ có liên quan đến nghề vải này, cũng phải vài chục người, có thể hợp tác được với La Điền thì cũng chỉ là kết quả ngoài ý muốn mà thôi, chứ chẳng phải là thành tích đạt được khi chân chính bày mưu nghĩ kế.
Không ai có thể dễ dàng nắm chắc tính tình con người đến lần đầu tiên tới thăm hỏi liền thu phục được người ta cả, cho dù là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, thậm chí là đưa cho tất cả tư liệu có thể tra được về đối phương, thì cũng chẳng thể nhận định được rằng chỉ với một hộp tằm là có thể thu phục được La phu nhân. Mà thu phục được thì chỉ là xác suất. Kẻ thành công từng trải chân chính hơn hẳn người bình thường kia cũng thường chỉ là xác suất.
Trong khoảng thời gian bái phỏng khắp nơi đến nay, ngoài La Điền khiến người ta hơi bất ngờ ra thì cũng có mấy thương hộ bản địa ở Hàng Châu này cơ bản đã thỏa thuận là sẽ ủng hộ ý tưởng kinh doanh của Tô gia ở nơi này, chỉ là phía Tô Đàn Nhi còn chưa phát lực nên thương nhân Hàng Châu cũng không có mấy cảm xúc, cơ bản là đã tiếp nhận thương hộ ngoại lai là Tô gia kia vào cuộc. Mấy ngày gần đây, số hàng hóa đầu tiên đã được vận chuyển đến từ Giang Ninh, máy dệt cũng đã tới, kho hàng và xưởng sản xuất đã được chuẩn bị xong, chỉ đợi đến lúc chính thức tiến vào nữa là xong.
- Đến lúc đó, bên Tô gia cần chính là nguyên liệu bông vải, La gia ta có thể dốc hết sức cung ứng, về phần tơ sống thì ta có vài vị bằng hữu bên vùng Tô Hàng, mấy ngày nữa có thể giới thiệu cho Tô huynh đệ một phen...
- Ta thay gia tỷ cảm ơn trước, nhưng có vẻ về phía tơ tằm thì chắc đến lúc đó La đại ca cũng có thể cung ứng đấy chứ...
- Ồ?
- Tẩu tử ấy.
- À.... Ha ha... ha ha ha....
Người đang nói chuyện trong thuyền kia chính là La Điền và Tô Văn Định. Hàn huyên tới đoạn này, La Điền cười ha ha, tiếng cười khiến hai nữ tử trong khoang nhỏ cũng phải nhìn về phía bên này. Đó là thê tử của La Điền, Văn Hải Oanh, và Tô Đàn Nhi đang nói chuyện phiếm với nàng ấy. La phu nhân là một người phụ nữ có dáng người thướt tha và tính cách hướng nội, dù là thiên kim quan gia nhưng vì tâm tình không vui nên thoạt nhìn giống như một cô con gái rượu gặp ai là cũng thẹn thùng, khi nói chuyện cũng khá nhỏ nhẹ. Nhưng vì Tô Đàn Nhi tặng nàng tằm, lại dạy nàng cách nuôi nên nàng với Tô Đàn Nhi cũng có thân thiết. .
Vừa rồi thuyền của La gia tới sát bên này thì dường như tâm tình của La phu nhân hơi sa sút, vui mừng gặp Tô Đàn Nhi rồi cầm hộp của mình, khóc lóc nói rằng hôm qua tằm chết mất một con, nàng không thể nuôi nó tốt nên rất thương tâm. Tô Đàn Nhi dịu dàng an ủi một lát rồi lấy hộp tằm ở bên cạnh ra, chia sang cho La phu nhân một con, sau đó hai người trò chuyện về hơn mười con tằm trong hai chiếc hộp ở trong khoang thuyền nhỏ kia, chỉ chốc lát sau đã thân thiết như khuê mật nhiều năm vậy.
Thực ra Tô Đàn Nhi chẳng có cảm giác với tằm cả, nhưng là thế gia về nghề vải, tuy nhà không trực tiếp nuôi tằm, nhưng từ nhỏ nàng cũng thường thấy cảnh người trong nhà nuôi tằm. Mấy con tằm mà được nuôi trong hộp thì có lẽ trông dễ thương và thú vị, nhưng mấy ngàn vạn con tằm được nuôi trong một căn phòng thì đúng là chẳng thể khiến người ta sinh ra tình cảm trìu mến gì được. Hộp này là mấy hôm trước nàng lấy tới khi xác định quan hệ với La gia, lấy rồi cũng tò mò mà cho vài lá dâu, cười tán gẫu với Ninh Nghị một trận. Nhưng tâm tình thiếu nữ qua đi, nàng lại lần nữa lấy lại tính tình của nữ cường nhân, giao hộp đó cho nha hoàn trông coi. Thiền Nhi và Quyên Nhi đều thích những chú tằm nhỏ bé dễ thương này, ngày nào cũng chạy đi hái lá dâu, chăm sóc rất là tốt.
Trải qua thời gian dài, với thân phận như Tô Đàn Nhi là rất khó dùng chiến lược móc nối phu nhân, nàng không có mấy vị khuê mật, tuy nghe nói ở Giang Ninh, rất nhiều vị phu nhân thương gia đại môn bất xuất, nhị môn bất mại khi nhắc tới nàng đều có bội phục, nhưng phàn nàn vẫn là nhiều hơn. Tô Đàn Nhi chẳng thể ngồi ở hậu viện tán gẫu chuyện chồng con chuyện vặt vãnh đến quá trưa. Nhưng ở đây lại kết bạn được với một người như vậy, bởi vì biết Tô Đàn Nhi quản lý rất nhiều chuyện làm ăn nên Văn Hải Oanh rất bội phục nàng. Mà đối với chuyện thê tử có được bằng hữu hợp ý, tâm tình cũng thả long hơn, dù cho đó là không thuần túy nhưng La Điền cũng vui vẻ.
Người ở khoang ngoài nói chuyện với La Điền chủ yếu là Tô Văn Định, Tô Văn Phương và Ninh Nghị, bởi vậy phần lớn thời gian là La Điền với Tô Văn Định tiến hành. Ninh Nghị chỉ thi thoảng mới thêm một câu, tỷ như khi Tô Văn Định nói quá nhiều về vấn đề buôn bán thì hắn sẽ hỏi La Điền và La phu nhân quen biết như thế nào. Quả nhiên La Điền kia lập tức cười ha ha, nói không ngừng. Đến khi vợ chồng La thị rời đi, Tô Văn Định mới hơi khẩn trương hỏi Ninh Nghị:
- Tỷ phu, vừa rồi đệ nói thế có được không?
- Cũng không tệ lắm.
Ninh Nghị cười cười:
- Nhưng trước kia chú là một gã hoa hoa công tử không đáng dựa vào chút nào, sao hôm nay lại toàn nói chuyện kinh thương với người ta như vậy. Tuy rằng tỷ tỷ của chú tính đem liên hệ với phía La gia này giao cho chú, nhưng bây giờ là đang kết bằng hữu chứ không phải nói chuyện làm ăn, cứ như chú trước đây ấy, nói vài câu cười đùa không phải tốt hơn không?
- Khụ.
Tô Văn Định nói với khuôn mặt khá nghiêm túc:
- Tỷ phu, đệ cũng định cải tà quy chính rồi đó, nhưng người ta là thương nhân rất lợi hại, sao đệ có thể lỗ mãng như trước được. Đệ suy nghĩ khá lâu rồi, nói thế nào mới có thể thể hiện sự chuyên nghiệp, lại dí dỏm hữu lễ... Mà vừa rồi đệ cảm thấy La phu nhân là thiên kim tiểu thư, có lẽ có điều kiêng kỵ, chúng ta nhắc tới e là không lễ phép cho lắm...
Gã còn chưa nói xong thì Tô Đàn Nhi bên cạnh Ninh Nghị đã quay sang liếc gã một cái:
- Làm ăn chủ yếu là kết bằng hữu, làm ăn được hay không thì tất phải có tài ăn nói, đệ bình thường có ý muốn kết giao bằng hữu là thành rồi. Hơn nữa La Điền có thể cưới được một vị tiểu thư nhà quan lại, dù ngoài miệng ông ta nói thế nào thì trong lòng chắc chắn là rất vui mừng. Khi người đó ở cạnh, đệ không thể nhắc tới, chỉ cần dẫn dắt câu chuyện tới đề tài đó là được, ngốc...
Đoạn ẩn nhé. Chương này đòi zen hơi cao :D
- À.
Nghe tỷ tỷ nói thế, Tô Văn Định cúi đầu:
- Nhưng nhị tỷ thường luôn nghiêm túc khi nói chuyện làm ăn đó thôi, đệ chẳng qua là muốn học tỷ mà...
Tô Đàn Nhi mím môi, trừng mắt vị đường đệ này một cái, nhưng cũng không tức giận, nàng quay sang nhìn Ninh Nghị thì thấy hắn cũng đang cười, mới cười:
- Nhị tỷ của đệ là phụ nữ, sao có thể giống đàn ông các đệ được chứ! .
Tô Văn Định không cãi lại nữa, Ninh Nghị cười:
- Kỳ thật cũng không tồi rồi!
Tô Đàn Nhi mới bỏ qua cho gã, lại quay đầu nhìn sang con thuyền hoa của La gia đang đi xa kia. Văn Hải Oanh nhô đầu ra khỏi cửa sổ vẫy vẫy tay, Tô Đàn Nhi cũng mỉm cười vẫy tay lại, rồi nói với Ninh Nghị ở bên người kia:
- Cảm giác như mình đang lợi dụng người khác vậy...
- Bằng hữu có thuần túy, cũng có không thuần túy, nàng nghĩ như vậy là không đúng. Ta rất vui khi nàng kết giao được bằng hữu.
- Dự tính ban đầu là vì làm ăn với La Điền.
- Quen biết rồi thì cho dù không có liên kết làm ăn nữa, hai người cũng có thể nói chuyện phiếm với nhau, hoặc là đi dạo phố, mua đồ linh tinh.
- A...
Tô Đàn Nhi nghĩ nghĩ, lại nhìn phu quân của mình:
- Suy nghĩ của tướng công lúc nào cũng quái lạ.
Nàng quay người lại thì thấy Thiền Nhi và Quyên Nhi đang thu dọn hộp kia, cầm hai chiếc lá dâu thả vào bên trong, không biết là nàng bỗng nghĩ tới điều gì:
- Thật ra... Bên phía La gia chuẩn bị xong thì số còn lại cũng không sai biệt lắm, tính ra thì hai ngày nữa cũng nên cho Tiểu Thiền chính thức vào cửa. Tướng công nghĩ sao?
Nàng mỉm cười nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng liếc nàng một cái:
- Thật lòng muốn vậy?
Vấn đề này quá sâu sắc, Tô Đàn Nhi tức giận nheo mắt lại, sụp vai xuống, sau đó lại nhìn cùng Ninh Nghị nhìn Tiểu Thiền ở trong khoang thuyền kia. Một lát sau, nàng cầm tay Ninh Nghị, khẽ lắc đầu:
- Không phải thật lòng.
Giọng nói như được thổi ra từ trong đôi môi mím chặt kia:
- Nhưng vẫn phải làm thôi, dù sao Tiểu Thiền cũng như muội muội ruột của ta, ta sẽ làm tốt, không để muội ấy chịu thiệt.
Nàng nói xong thì xoay người định đi, nhưng mới bước được một bước thì lại lui trở về, bởi vì Ninh Nghị kéo tay nàng mà không buông ra. Lúc này ánh mắt Ninh Nghị cũng nghiêm túc hẳn:
- Nếu là thế, ta lại nghĩ đến một chuyện.
- Ừ?
- Sau này chẳng phải là ba người ngủ trên một giường sao? Ta biết là mùa hè hơi nóng, nhưng mùa đông thì rất ấm áp, người một nhà cùng ngủ...
Tô Đàn Nhi sửng sốt một lúc lâu, muốn đạp Ninh Nghị một cái nhưng cuối cùng lại chẳng làm gì. Mà Thiền Nhi ở bên kia quay đầu sang đây, thấy Ninh Nghị đang nhìn nàng, cười trông thật cổ quái thì hơi nghi hoặc, đôi mắt tròn xoe lên. Tô Đàn Nhi nhìn rồi bỗng nhiên cười, vẫy vẫy tay:
- Tiểu Thiền!
- Vâng?
Tiểu Thiền chạy tới:
- Tiểu thư, cô gia, có chuyện gì sao?
- Cô gia nhà em nói rằng mấy ngày nữa ba người chúng ta sẽ ngủ chung trên một chiếc giường, Tiểu Thiền thấy thế nào?
Tiểu nha đầu ngẩn ra, sắc mặt hơi đỏ lên, sau đó kinh ngạc cúi đầu, đan ngón tay vào với nhau:
- Chuyện này... chuyện này... nhưng mà... tiểu thư... ợ...
Nàng nấc một cái...
Ninh Nghị trợn mắt, ngẩng đầu không nói gì. Tô Đàn Nhi thì chớp mắt, cười đến rất thuần khiết lại rất vui vẻ:
- Ừ?
- Nhưng nhưng nhưng nhưng, nhưng là... tiểu thư... chuyện này... cô gia... tiểu thư...
Nàng ngẩng đầu liếc Ninh Nghị một cái, quả thực sắp phát khóc rồi, chỉ là liếc một cái xong lại không dám nhìn nữa, sợ là tiểu thư nghĩ nàng đang cầu cứu cô gia. Ninh Nghị giơ tay che trước mặt nàng:
- Tiểu thư nhà em đang bắt nạt em đó, đừng để ý tới nàng ấy...
- Nhưng nhưng nhưng nhưng... nhưng mà... tiểu thư bắt nạt em... là chuyện đúng mà...
Nói được một nửa, lời của Thiền Nhi liền thấp xuống.
Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị đều bật cười, Ninh Nghị nói:
- Em đi làm việc trước đi, để chút nữa ta sẽ bắt nạt tiểu thư giúp em...
Tô Đàn Nhi lập tức quay sang ngửa mặt lên nhìn hắn, trong ánh mắt đầy cảnh cáo rất quật cường là "xem chàng dám bắt nạt ta không", đương nhiên loại ánh mắt này vô dụng với Ninh Nghị. xem thêm tại bàn long chấm us.
Tiểu Thiền đan ngón tay, không yên lòng xoay người đi, đi vài bước lại quay đầu lại nhìn, thấy Ninh Nghị cười với mình, nàng vội quay đầu đi không dám nhìn nữa. Tô Đàn Nhi đang định ra vẻ tức giận với Ninh Nghị thì bỗng nghe một tiếng rầm, đúng là Thiền Nhi lúc bước vào khoang thuyền thì quên nhấc chân bước qua bậc cửa không cao kia, ngay cả "a" cũng quên kêu lên, ngã rầm xuống sàn. Tô Văn Định và Tô Văn Phương ở bên kia thấy thì chỉ vào bên này rồi cười ha ha, Tô Đàn Nhi thì nhanh hơn Ninh Nghị một bước, chạy tới đỡ Thiền Nhi dậy.
- Tiểu thư...
Thiền Nhi nhìn nàng với vẻ mặt cầu xin, dường như là còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi. Nàng ngã không hề nhẹ, nhưng may là không bị thương gì, mũi và trán hơi đỏ lên. Tô Đàn Nhi xoa xoa giúp nàng, lại khẽ phẩy đi tro bụi trên người nàng. Kỳ thật lúc này hai người có vóc dáng không khác nhau là bao, Thiền Nhi tuy tính cách có vẻ trẻ con, nhưng từ lâu đã không còn là cô bé nữa là đã thành thiếu nữ, chỉ là phẩy phẩy vài cái này mà vẫn cảm giác như khi còn bé, khi đó Thiền Nhi hơi ngốc, nhưng rất đáng yêu, Tô Đàn Nhi tuy làm chủ nhà nhưng với người bên cạnh thì săn sóc như tỷ tỷ vậy, sau đó các nàng bắt đầu quản lý nhiều chuyện, ở chung với nhau vẫn là như thế.
- Đừng nghĩ chuyện kia nữa, tướng công nói đúng, là ta bắt nạt em...
Tô Đàn Nhi khẽ nói.
- Nhưng cho dù tiểu thư có... a...
Thiền Nhi đang nói thì chợt sửng sốt. Tô Đàn Nhi nhìn nàng, chớp chớp mắt, kinh ngạc không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nàng chợt cảm thấy khuôn mặt hơi mát, giơ tay lên sờ thì thấy đó là nước mắt, nhưng Thiền Nhi không có khóc ra, ngón tay chỉ chạm lên khuôn mặt trong chốc lát rồi mới kịp phản ứng, đây là nước mắt chảy ra từ vành mắt. Nước mắt đó chỉ là chảy ra một cách vô ý thức, nàng lập tức nở nụ cười.ban long chấm us đang tung bom rất nhiều đầu truyện.
- Mấy ngày nữa ta sẽ lo liệu chuyện em và tướng công qua cửa, tuy rằng... Tuy rằng hai người chúng ta cùng gả cho một người đàn ông, nhưng chúng ta lớn lên từ nhỏ, ta cũng cảm thấy như đang gả muội muội của mình vậy, hử?
- Tiểu thư... không bằng... em không lấy chồng...
Tô Đàn Nhi cười lắc đầu:
- Không được!
Ở trong tầm mắt, nàng thấy được Ninh Nghị đang lại đây, nàng nhíu mi lại rồi gằn từng chữ:
- Đi! ra!
Ngữ khí hơi thanh thúy mãnh liệt, rất khác với ngữ khí thường ngày của nàng, lại có cái cảm giác hoạt bát tương xứng với khí chất của nàng. Ninh Nghị nghe được lại thấy có vài phần giống như cô bạn gái dã man ở thời hiện đại kia, chỉ là cô gái hiện đại có lẽ sẽ làm thêm nhiều chuyện nữa, mà nàng cùng lắm chỉ là dùng ánh mắt và giọng nói, có lẽ còn cảm thấy dùng ngữ khí như vậy với phu quân nhà mình là không tốt, trong lúc trừng mắt còn có vài phần yếu thế vì cảm thấy có lỗi. Nói xong, nàng tự mình kéo Tiểu Thiền đi sang một bên.
Đây chỉ là nhạc đệm nho nhỏ xảy ra trên thuyền, lại qua một lúc nữa là đến thời gian lên Tiểu Doanh Châu, thuyền hoa mới đi tới bên đó. Lúc cập bờ, xung quanh đã sớm có đầy các con thuyền lớn nhỏ. Con thuyền của La gia kia tới gần, Văn Hải Oanh và nha hoàn cùng tới tìm Tô Đàn Nhi. Nàng tính cách khá yếu đuối, bởi vì gả cho thương nhân nên đã bất hòa với các vị tiểu thư trong giới quan lại kia đã lâu, lúc này nếu không tìm người đi cùng thì sợ là sẽ không chịu xuống thuyền đi tới chỗ đông người.
Tô Văn Định và Tô Văn Phương có tính tình nhanh nhẹn hoạt bát, xuống thuyền đầu tiên. Tô Đàn Nhi và Văn Hải Oanh ở lại trong khoang thuyền nhìn người xuống từ những con thuyền gần xa rồi lại đây chào hỏi, các vị tài tử nổi tiếng Hàng Châu... La Điền cũng đi qua. Tô Đàn Nhi cùng nàng nói về La Điền, Văn Hải Oanh thi thoảng cũng sẽ chỉ một vài vị tài tử văn nhân mà nàng có chút ấn tượng, dù sao trước kia nàng cũng từng tham dự những buổi bàn tán và theo đuổi như thế này, sau đó lại nói tới Ninh Nghị.
- ... Nghe người ta nói hôn phu của Đàn Nhi muội tử là đại tài tử nổi tiếng Giang Ninh, chút nữa hắn sẽ làm thơ chứ?
Văn Hải Oanh nhút nhát hỏi.
Lúc này Ninh Nghị còn chưa xuống thuyền, Tô Đàn Nhi ngẫm nghĩ:
- Chuyện này... Ta cũng không rõ lắm, chàng ấy không thích bon chen mấy loại chuyện náo nhiệt này.
Nói xong câu này, nàng ngẫm lại rồi bổ sung thêm:
- Dù sao ta và chàng đều đến từ bên ngoài, quá khoe khoang thì lại không được tốt cho lắm. Tướng công... có lẽ sẽ vì ta mà không làm thơ...
- Ừ.
Văn Hải Oanh gật gật đầu, không nói về chuyện này nữa, một lát sau lại cười nói:
- Thực ra tình cảm vợ chồng của hai người rất tốt.
Tô Đàn Nhi mỉm cười đầy hàm súc:
- Tình cảm giữa La đại ca và Văn tỷ tỷ mới khiến người ta hâm mộ.
Nhưng trong nụ cười kia cũng có vài phần tự đắc.
Mà ở phía khác, cảnh sắc trên Tiểu Doanh Châu này thật đẹp, Ninh Nghị đang định xuống thuyền chạy đi ngắm một phen, nếu Tô Đàn Nhi tán gẫu với La phu nhân thì hắn tạm thời không phải tiếp khách. Hắn đang định đi đón đám Thiền Nhi thì Thiền Nhi đi tới, hơi cúi đầu, đúng là có tâm sự, chần chừ một lát rồi mới cố lấy dũng khí kéo ống tay áo Ninh Nghị:
- Cô gia, em... em có chuyện muốn nói với ngài... ngài... ngài có rảnh không?
Nàng liếc Ninh Nghị một cái, sắc mặt lập tức đỏ bừng lên rồi cúi đầu xuống, không biết là đang nghĩ gì. Nhìn sắc mặt nàng không giống như là muốn chia tay với mình... Ninh Nghị nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
* * *