Ở Rể

Chương 212: Ngủ Một Tối

Chương 212: Ngủ Một Tối

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comÁnh mặt trời chói mắt, thuyền hoa bập bềnh theo gợn nước, từ xa truyềntới tiếng vù vù của du nhân. Ninh Nghị cùng tiểu Thiền ngồi ở bên thuyền quay vào hồ, trong tầm mắt, vẫn có con thuyền chạy tới từ đằng xa, vàiđôi chim bay qua trên bầu trời.
- Được rồi, rốt cuộc là sao vậy?
Sau khi ngồi xuống, không khí giữa hai người có chút trầm mặc. Tiểu Thiềnkhông ngồi thẳng mà nghiêng thân mình ngồi dựa vào thành thuyền, cáchngồi có chút gò bó, nếu là người bình thường, nha hoàn trước mặt chủnhân không dám ngồi thẳng, thì sẽ ngồi như thế này. Nhưng trước kia Tiểu Thiền ở trước mặt Ninh Nghị sớm đã bỏ những hình thức này, nay độtnhiên lại có thái độ như vậy, có lẽ chỉ có thể chứng minh trong lòng côấy đang có những chuyện khó quyết đoán. Nhìn tay cô ấy vẫn dùng sức đanvào nhau, Ninh Nghị đưa tay ra, nắm lấy một tay của cô ấy, bàn tay trắng nõn khéo léo, đặt trong bàn tay Ninh Nghị, có chút run run, nhưng cũnglàm cho Tiểu Thiền hít một hơi.
- Cô, cô gia…
- Ừ?
- Cô gia…có thể đáp ứng thiếp một chuyện?
Cô gái hỏi rụt rè, lời nói dần dần thấp xuống, Ninh Nghị mỉm cười:
- Ngươi không nói cho ta là chuyện gì, ta cũng không biết mình có làm được không.
- Thiếp, thiếp muốn cô gia đáp ứng thiếp, lát nữa thiếp nói với cô giarồi, nếu như… nếu như cô gia không đồng ý, thì cũng đừng nói với tiểuthư có được không…
- À? Không thể nói cho tiểu thư nhà người sao?
- Cũng không phải…
Thiền nhi lắc đầu nói nhỏ, một tay của cô bị Ninh Nghị nắm trong tay mình,thấy an tâm hơn, lúc này lại nghĩ thêm một lúc, quyết định mở miệng, sắc mặt đỏ dần lên.
- Cô gia, cô gia có thể … nói với tiểu thư, nói… nói… tối nay, không, hoặc là tối mai… ngày nào cũng được… cô gia cùngtiểu thư, tách ra một đêm, không ở cùng tiều thư có được không … ?
Nàng rất khó khăn mới nói được những lời này, rất có có nghĩa khác, hơn nữa, nha đầu này có thân phận như thế nào mà khiến hai vị chủ nhân tối đếnkhông ở cùng nhau, chuyện này cũng thật quá mức giới hạn. Ninh Nghị hơihơi ngần ngừ, Tiểu Thiền chắc hẳn cũng ý thức được ý nghĩa của câu nóinày, mặt lúc đỏ lúc trắng lúc lo lắng. Nàng bình thường chỉ là tươi cười đơn thuần đáng yêu, lúc này lại là các loại vẻ mặt đều hỗn tạp vớinhau, bàn tay trái bị Ninh Nghị nắm, muốn rút lại, nhưng Ninh Nghị đãdùng lực, không rút lại được, nàng đành để tay phải lại, cúi đầu, thânmình tở trên ghế khẽ cong xuống, Ninh Nghị đã không còn thấy sắc mặt của nàng, chỉ cảm thấy da thịt nàng như đang bị thiêu cháy, không chỉ cóvậy, lòng bàn tay vốn trắng nỏn nà cũng đã đỏ ửng.
- Cô gia chỉ cần cùng Tiểu Thiền, cùng Tiểu Thiền… cô gia chỉ cần cùng Tiểu Thiền ngủ một đêm là được rồi.
Nàng gắng sức nói hết mấy lời này, trán cúi thấp tới tay Ninh Nghị, lúc nàytrên bóng hình trên mép thuyền, bóng hình thiếu nữ như đang cuộn tròntrước mặt Ninh Nghị. Ninh Nghị nghĩ một chút, rồi ngồi sang một chút, để cho trán của nàng dựa trên vai mình, thở dài:
- Đợi vài ngày nữa, qua cửa, không phải là đã được rồi sao?
Trong tầm mắt con thuyền đang đi tới từ đằng xa, nếu nhìn thấy kỹ chút, có lẽ cũng nhìn rõ tình hình, nhưng Ninh Nghị không để ý, tiểu Thiền khẽ lắcđầu:
- Không, không qua cửa…
Nói xong câu này, nàng ngồi dịch về sau, đưa tay lau mắt, thoáng ngẩng đầu lộ ra một nụ cười miễn cưỡng:
- Tiểu Thiền nghĩ rồi, không qua cửa, tiểu Thiền … tiểu Thiền cùng côgia, cô gia “cái đó” xong, cứ coi là thông phòng nha đầu cũng được rồi,không cần danh phận, cũng được.
Ninh Nghị nhìn nàng không nói gì, quan niệm của hắn với người thời đại này không giống nhau, danh phận,địa vị gì gì đó đều không quan trọng, nhưng với những người như TiểuThiền mà nói, thì không thể như vậy. Theo quan niệm mà nói, thị tẩm cóthể là thông phòng nha đầu, cũng có thể làm thiếp, có nghi thức rồi,cũng có nhiều danh phận, chẳng sợ phận thiếp không cao, nhưng cũng làđiều nhiều thông phòng nha đầu theo đuổi, cũng chỉ có thể là những danhphận này, đối với họ, có lẽ có ý nghĩa tượng trưng quan trọng nào đó. .
Mặc dù Ninh Nghị có thể tự dùng ảnh hưởng của mình làm cho cái gia đình này trở nên hòa thuận, …Cổ quái, nhưng với những người như tiểu Thiền mànói, có những thứ không thể nào tiêu trừ. Kỳ thực không chỉ có thân phận làm thiếp, dựa vào sự thân mật giữa tiểu Thiền và Ninh Nghị, giữa haingười sớm đã có thể làm ra càng nhiều việc hơn, Ninh Nghị sở dĩ khôngtiến xa hơn là vì hắn biết, ít nhất với tiểu Thiền, những nghi thức kia, chắc hản có ý nghĩa.
Nàngchỉ là một nha hoàn, nhưng vẫn có thểcó một nghi thức, nghi thức này có thể rất nhỏ, có thể chỉ có vài ngườitrong nhà tham gia, nhưng ít nhất trong nghi thức đó, nàng có thể nhậnđược sự coi trọng như những nữ nhi khác, bái thiên địa, dâng trà, sẽ cómột lần động phòng hoa trúc. Những điều này sẽ có ý nghĩa trong cuộc đời nàng, vì vậy, Ninh Nghị hy vọng những kỷ niệm này có thể thật hoàn hảo, nhưng lúc này cô ấy nói chỉ cần một đêm là tốt rồi, tâm sự trong đó, có thể nghĩ là hiểu.
Nhất thời không biết phải nói thế nào, ánh mắt Tiểu Thiền nhìn hắn khẩn cầu. Chuyện này, một nha hoànnhư nàng khôngthể nói với tiểu thư, cũng biết địa vị của Ninh Nghị trong nhà, mới cầuxin Ninh Nghị ra mặt nói giúp. Lâu sau, lại bổ sung thêm:
- Thiếp, thiếp nghĩ lâu lắm rồi…
Nàng cố gắng lấy bình tĩnh, thấp giọng nói:
- Thiếp và Quyên nhi ban đầu vốn không phải nha hoàn đi theo tiểu thư,chỉ có Hạnh nhi tỷ tỷ là ngay từ đầu đã theo tiểu thư, về sau tiểu thưnói cần thêm hai người nữa giúp việc, thiếp và Quyên nhi mới ở bên tiểuthư. Chúng ta luôn giúp việc cho tiểu thư, nếu như qua cửa rồi, cáchnhìn của người trong nhà sẽ khác đi, có lẽ sẽ nói tiểu Thiền là thiếp,không tiện xuất đầu lộ diện, có những chuyện ngày trước do tiểu Thiềnquản thì giờ cũng sẽ không dễ dàng nữa, nếu không sẽ bị nói là không anphận. Thiếp, thiếp muốn theo cô gia, cũng muốn theo giúp việc tiểu thư…
Nói tới đây, ngẩng đầu nhìn Ninh Nghị:
- Cô gia đừng nghĩ nhiều, thiếp rất rất thích cô gia, nhưng…, nhưng… dùsao thì tiểu Thiền chịu được, vừa có thể giúp tiểu thư lại có thể hầu hạ cô gia, không sao cả…
Tiếng nói nhỏ đi, rồi mới khôi phục lại như bình thường,
- Còn nữa, còn có Quyên nhi và Hạnh nhi tỷ, chúng ta đều là nha hoàn, nếu thiếp theo cô gia, sau này thân phận không giống nhau rồi, sống cùngnhau, có thể sẽ không tốt như trước… thiếp và Quyên nhi quan hệ rất tốt, coi Hạnh nhi tỷ như là chị ruột vậy, không muốn làm bất hòa…
Nói tới đây, mọi dũng khí trong cô ấy rốt cục cũng đã dùng hết rồi, Ninh Nghị thoái thác:
- Ta… sẽ không nói lung tung với tiểu thư nhà người, nhưng với sự khônkhéo của nàng ấy, nếu ta thực làm theo lời của ngươi, ngươi nghĩ, nàngấy sẽ không biết đây là chủ ý của ngươi sao? Hay là nói nàng ấy sẽ không nghĩ ra là ngươi nghĩ thế nào?
- Ách?
- Suy nghĩ một chút, sau khi ta thuật lại, tiểu thư nhà ngươi sẽ thế nào?
- Không thể tưởng tượng được…
- Nàng ấy có thể sẽ tức giận đi tìm ngươi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một kết quả…
Ninh Nghị vuốt vuốt ngón tay cô ấy,
- Có những chuyện xem như thời đại này quyết định, nhưng đối với ta, taquả thật… rất thích nàng, không muốn để nàng đi, tiểu Thiền…
Hắn chắp tay trước ngực, đặt bàn tay thiếu nữ vào trong đó.
- Chuyện cả một đời, nàng chỉ cần nghĩ một chuyện là được, nàng muốn gả không?
Đối với một vài lời nói của Ninh Nghị, tiểu Thiền rõ ràng nghe không hiểu rõ, nhưng lúc này chỉ hơi hơi đỏ mặt:
- Tiểu Thiền, tiểu Thiền vốn là của cô gia và tiểu thư, lấy hay không lấy đều vậy… nhưng thiếp không muốn tiểu thư không vui…
- Nếu đã nói như vậy, để ta và tiểu thư của nàng xử lý là được rồi, được không?
Không trả lời nửa câu sau của tiểu Thiền, Ninh Nghị cười cười, quyết định,tiểu Thiền ngẩn người, rồi sau cũng gật gật đầu, cười thẹn thùng. Có thể sự tình không có cách giải quyết hoàn mỹ, lúc này Ninh Nghị chỉ là cóchút cảm động, chưa hẳn đã có ý tưởng cụ thể, tất nhiên, có những chuyện kỳ thực chưa chắc cần cách giải quyết thực sự, chỉ cần để tiểu Thiềncảm thấy là hắn thật lòng là được rồi.
Ngại quá, cho mình xin 10 zen nào :D
Kiếp trước hắn từng ở trong một vòng như vậy, đi đến điểm cao nhất, tronghoàn cảnh xung quanh, thê tử thường hiếm thấy hơn tình nhân. Tình mộtđêm thường vẫn thực tế hơn tình yêu, tiền bạc và quyền lực không đem đến tình cảm chân chính, ngược lại, ham muốn hưởng thụ vật chất càng nhiều, thì tất cả mọi thứ xung quanh đều là méo mó. Trải nghiệm nhiều rồi, mệt rồi, sẽ hướng tới những thứ thuần chân, nhưng không có nghĩa hắn sẽ lýtưởng hóa những chuyện này.
Tô Đàn Nhi bất chợt nảy lên tâm tìnhnày, Tiểu Thiền lại luôn nghĩ vì lợi ích toàn cục, thật khiến người khác mến yêu. Cả hai đều là những người thuần khiết chân thành, giữa haingười sinh ra buồn rầu, thì một phần của thời đại đang không có quanniệm một vợ một chồng này, kỳ thực cũng không coi là chuyện nghiêmtrọng.
Ninh Nghị nhận chuyện này, an ủi vài câu, tiểu Thiền tin tưởng Ninh Nghị nên tâm trạng cũng vui hơn. Nghĩ lại lúc nãy năn nỉNinh Nghị cùng nàng ngủ một đêm lập tức thấy thẹn thùng, liền nói vàicâu kiểu:
- Mây trên trời giống vẩy cá, thật kỳ lạ.
Rồi vội chạymất, Ninh Nghị vốn định đưa cô ấy xuống thuyền xem mấy đại tài tử ngâmthơ, lúc này đương nhiên cũng không đi tìm nàng nữa.
Trì hoãn một lúc, thực ra những người cần đến hôm nay cơ bản cũng đã đến đông đủ.Tiểu Doanh Châu này bản thân là một đảo dài hẹp tròn, lúc này dù trongnhư một lâm viên xinh đẹp trên nước, nhưng vẫn không quy mô bằng đờisau, trên đảo cũng không có chỗ để tự họp nhiều người, tuy nói là hộithơ, nhưng do người tới đông, mọi người đi đi lại lại trong lâm viênngắm cảnh, xem ra thì có chút giống hội đạp thanh.
Có điều, hộithi thơ tất nhiên vẫn phải có, lúc này thuyền lớn thuyền nhỏ đậu bênsông gần như nối lại với nhau, hội thơ chính thức tiến hành, đầu tiênthật ra không phải trên bờ, mà là ở trên mấy con thuyền lớn neo ở gầnbờ.
- Lập thu mà còn quá nóng, lúc này tổ chức hội thi thơ, không phải lệ thường, mà là theo tiền lệ mấy năm trước Hùng Nhữ Minh từng đảm nhiệm Tri phủ tổ chức mở, lúc đó các nơi đều có tai họa, Hàng Châu lúcnày còn chưa tới thu hoạch vụ thu, nhưng các loại vật tư cũng thấp – tất nhiên, nói là nói vậy, kỳ thực vấn đề không phải quá lớn. Hùng Tri phủmời rất nhiều người đến đảo này du ngoạn, để các nhà giàu bỏ ra chút vật tư, để cho các tài tử làm thơ, viết chút tinh thần khi mọi người cùngnhau, lúc ấy mời Tiền Công Tiền Hi Văn, Mục công Mục Bá Trường, Thườngcông Thường Dư An, những người này lấy thanh thế hỗ trợ, nay Thường Công đã qua đời, nhưng hội thi thơ vào lập thu vẫn được duy trì gìn giữ. Nếu không phải như vậy, những văn nhân này tụ họp lại thì sẽ không mờinhiều thương gia tới để khuếch trương thanh thế như vậy.
Thờigian cũng gần tới, La Điền đang dạo ở phía dưới cũng lên thuyền hoa,chuẩn bị để thê tử của y qua chính thức dự hội, thuận miệng nói lên lýdo lập nên hội thi thơ lập thu này, Ninh Nghị nghĩ:
- Sợ sẽ không quá hòa hợp ?
- Từng có những người thanh cao mượn thơ để chế nhạo thương nhân nhiềutiền, thế nhưng cũng có người sẽ lấy sự việc năm ấy ra để phản bác. Khiđó cũng coi như là có tiền thì bỏ tiền, có sức thì bỏ sức, góp sức mìnhvì thanh danh của mọi người. Hơn nữa những người được mời đến ít nhiềucũng là người có bối cảnh văn chương, giống như chuyết kinh, năm đó cũng là tài nữ có chút thanh danh, à… kỳ thực hội thơ lập thu bây giờ khôngcó hiệu quả như lúc ban đầu, dạo chơi, làm thơ, tới chạng vạng, bên nàysẽ có đầu bếp Phúc Khánh lâu tỉ mỉ chuẩn bị yến hội, đêm đến thì thả đèn nước, cầu phúc, vẫn rất náo nhiệt…
La Điền nói những lời này,đưa thê tử rời đi, lúc Quyên nhi thu thập bát trà mâm đựng trái cây thìTô Đàn Nhi kéo Ninh Nghị qua một bên, nói nhỏ:
- Ban nãy thấy mắt Thiền nhi đỏ đỏ, cô ấy nói gì với chàng vậy?
Ninh Nghị thuật lại lời thỉnh cầu của Thiền nhi với nàng, Tô Đàn Nhi trầm mặc một lát, gục trán vào vai Ninh Nghị không nói gì.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 213: Biến Cố (1)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMây trên trời miên miên mềm mại, như là vảy cá, khi ánh nắng chiều từ tầng mây phía chân trời chiếu lên, bầy chim bay qua trên bầu trời phía trên mặt hồ. Nước Tây hồ gợn yên tĩnh, Tiểu Doanh Châu tọa lạc trong đó, đây là lâm viên trong nước đẹp nhất, cây cối vờn quanh đê xanh um tùm, trong đó có cầu Lương Đình Khúc, đám người hội tụ lại bốn phía con đê, hoa sen trong nở tươi tốt, đóa nào đóa nấy phấn hồng.
Trung tâm của Tiểu Doanh Châu là một tòa Bảo Ninh Tự, cũng có người nhân khi có thời gian thì vào trong thắp hương lễ Phật. Kết cấu như thế này, đến hậu thế đã không còn thấy nữa.
Từng chiếc từng chiếc thuyền hoa lâu trước mắt như là trăng saobao quanh Tiểu Doanh Châu, chiếc thuyền ở trung tâm nhất đã tụ tập không ít người. Theo trình tự của mấy lần trước, khoảng giờ thân, mọi người bắt đầu lên thuyền nhập tiệc, sau đó Tri phủ đại nhân khai mạc, mấy vị lão nhân cũng phát biểu, sau đó mọi người bàn tán trao đổi, trong ánh nắng chiều, đầu bếp của Phúc Khánh Lâu dâng lên tinh mỹ xan điểm, vui chơi giải trí, ngâm thơ làm phú, đến tối thì thưởng cảnh đêm, thả hoa đăng thủy đăng, cơ bản là như vậy.
Lúc này vẫn còn chút thời gian rảnh rỗi trước khi phải lên thuyền, trên thực tế, giờ Thân là ba đến năm giờ chiều, nhưng đợi đến khi mọi người chính thức vào chỗ thì Tri phủ mới xuất hiện, thông thường cũng phải đến giờ thân hai khắc chính là sau bốn giờ chiều. Trước lúc này, ví như mấy người như Tri phủ Hàng Châu Lục Thôi Chi, đại nho Tiền Hi Văn, Mục Bá Trường, Thang Tu Huyền, trên cơ bản cũng sẽ chào hỏi nhau hoặc gặp riêng vài người, chuyện này có lợi hay không, là sâu hay cạn, thì người ngoài không thể biết được.
Hội thơ lập thu trong thành Hàng Châu này bắt đầu từ năm thứ ba Cảnh Hàn của Vũ triều, mỗi lần tổ chức lại quyết định rất nhiều chuyện sáng tối, tất nhiên đối với người năm nay mới đến Hàng Châu, tỷ như những người như phu thê nhà Ninh Nghị mà nói, cho dù có thiên phận cao đến đâu, tất cũng khó biết được nội dung bên trong, sau khi tới đây, bọn họ cũng không có cơ hội tìm hiểu nội dung bên trong ra sao.
Tại hội thơ năm Cảnh Hàn thứ chín, cũng không mở tới cuối cùng. Lần ấy, giữa hội thơ đột nhiên xảy ra chuyện đã làm chấn động toàn bộ vùng nam khiến bất cứ ai cũng bất ngờ bàng hoàng, cũng khiến cho nhiều chuyện không thể đi tới cuối cùng. Tất nhiên, trong cái thời đại này, tất cả mọi người vẫn làm việc của mình như thường, chờ mong sự việc tiếp theo lý thường nên diễn ra sẽ diễn ra. Giữa bóng cây trên đê, nữ nhi gảy đàn, nhẹ nhàng thấp giọng hát, để cho làn gió đem tiếng hát của nàng truyền tới cả vùng.
Trên thuyền Tiền gia, Tiền Hi Văn vừa mới gặp con cháu Thường gia, lúc này đang nói vài lời với quản gia, đồng thời cũng hỏi một hai câu có liên quan đến phu thê Ninh Nghị. Ông đã gửi thiếp cho Ninh Nghị, lúc trước cũng bóng gió Lâu Cận Lâm từng dò hỏi một hai câu về việc liên quan đến tiểu thư Tô gia và Ninh Nghị. Nếu lúc này Ninh Nghị đến chào hỏi ông, chắc chắn ông sẽ gặp, nhưng nghe nói phu thê Ninh Nghị đã đến rồi, nhưng lại không trực tiếp lên thuyền xin gặp, thật ra lại khiến trong lòng ông có chút suy nghĩ, rồi lại chỉ cười cười, bảo Tiền Dũ ra ngoài gọi vài người khác vào ngồi.
Ông là người có học vấn, bình thường đều tới nhiều nơi dạy học, trên lợi ích gia tộc thì chỉ cầu trung dung đại đạo đại thế, nếu bên ngoài có việc cấp thiết, ông cố nhiên có thể hiểu được, nhưng trong lòng chưa chắc đã thích.
Về phương diện khác, ngoài Tiền gia, gia chủ hiện tại của Thường thị bắt đầu qua bái phỏng mấy người Mục Bá Trường, Thang Tu Huyền, trên đường đi được rất nhiều người chào hỏi, hàn huyên, ông cũng chỉ chào hỏi lại xã giao, cuối cùng lại thành tâm điểm của mọi người xung quanh, gần như làm tắc đường trên bờ đê.
Vài đại gia tộc chân chính của Hàng Châu, gia chủ đều là người có học vấn tinh thâm, dù sao lúc này cũng là thiên hạ của văn nhân, nếu không có thi văn gia truyền, thì cũng không có thành tựu thực sự. Đầu năm nay Thường Dư An của Thường gia qua đời, nhưng do căn cơ vẫn tốt, Thường gia lúc này ở Hàng Châu cũng không suy sụp, ngược lại bởi vì gia chủ Thường gia lúc này là con trai Thường Dư An, được các lão nhân đối đãi như con cháu, hội thơ lần này, chỉ cần là có quen biết, các trưởng bối đều không tránh khỏi ân cần hỏi han y, nếu là vãn bối ngang hàng, cũng đều phải nhắc lại công tích của Thường công, thổn thức không thôi, đợi trên yến hội, trong lời Tri phủ đại nhân cũng sẽ không tránh khỏi chủ để này, chỉ cần nắm bắt tốt, Thường gia sẽ trở thành nhân vật chính của hội thơ này.
Bên này các loại hàn huyên, trong mắt văn nhân, đại để đều là nịnh nọt, bên kia dưới bóng cây, trong gió mát, cũng sớm đã có thư sinh nhanh nhẹn đưa quạt, một mặt nghe khúc đàn của các cô nương, một mặt phú thơ theo cảnh, thỉnh thoảng có tác phẩm xuất sắc, sẽ lan truyền ra xung quanh.
Đậu ở giữa thuyền của mọi người, trên thuyền hoa của Lâu gia, Lâu Cận Lâm gặp một vị lão nhân bái phỏng, vẻ mặt tươi cười, trong lòng hẳn đang suy tư những chuyện ban nãy. Ban nãy trên hồ, thuyền của Tiền gia chủ động tiến lại, Tiền Hi Văn thân mật mời lão qua nói chuyện, chuyện này khiến lão vẫn còn nghi hoặc đến bây giờ.
Tiền gia và Lâu gia, trước đây không qua lại nhiều, đối phương là thi thư gia truyền, đại địa chủ chiếm cứ một phương, còn Lâu gia nhiều lắm là vì có không ít quan hệ trên quan trường, cho nên mới thành đại gia tộc. Trong mắt người khác, địa vị hai nhà có lẽ chỉ kém một đường, nhưng lão biết khoảng cách của một đường này, nếu không có vận khí và sự hăng hái của một hai đời, chỉ sợ là đuổi không kịp. Tiền Hi Văn không nhiều tuổi hơn lão bao nhiêu, nhưng nếu gặp rồi, Lâu Cận Lâm vẫn phải gọi ông ta một tiếng Tiền công.
Hai nhà vốn không qua lại nhiều, đối phương đột nhiên tiếp cận, thượng vàng hạ cám nói chuyện, lão tuy cũng là người có kinh nghiệm sóng gió, nhất thời cũng khó đoán được ý nghĩ của đối phương, rốt cuộc có phải là ám chỉ thân mật gì không, hay là vì Thường Dư An qua đời, mấy lão nhân kia vì lý do nào đó mà chuẩn bị động thủ với Thường gia? Nếu đến một lúc nào đó, những người kia thực sự nổi bão, Lâu gia tùy thời mà đi, loại ám hiệu nước đôi này, thực ra cũng là đủ rồi. Chỉ là có nghĩ thế nào cũng không có khả năng.
Trong lúc nói chuyện phiếm với Tiền Hy Văn, cũng nhắc tới đôi phu thê Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, chỉ là trong lòng Lâu Cận Lâm, tất sẽ không cho rằng đây là lý do. Khoảng cách giữa Lâu Gia và Tô gia, thực ra giống như tình trạng giữa Tiền gia và Lâu gia, năm đó đã nói là gả Tô Đàn Nhi cho Lâu Thư Hằng, thuần túy là thấy Tô Đàn Nhi có thể trở thành thứ tử hiền nội trợ. Cho dù như thế, lúc ấy cũng là tâm trạng chịu thiệt, sau đó cả hai bên đều từ bỏ, cũng là chuyện thường.
Lần này Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị qua đây, dù cũng từng nhiệt tình khoản đãi một lần, nhưng thực ra cũng không có tâm tình gì đặc biệt, nói hôn ước lúc trước chỉ là vui đùa. Bên phía Lâu Cận Lâm, cũng không cho rằng đôi phu thê này có gì đặc biệt, tất nhiên Tô Đàn Nhi có chút năng lực, nhưng nữ nhi nhà mình cũng có, các nàng là khuê mật, đó cũng là chuyện của các nàng. Ninh Nghị là cái gì mà tài tử số một Giang Ninh, nhưng cho dù là con rể Tống Tri Khiêm nhà mình nếu đến Giang Ninh, cũng xưng là Hàng Châu đệ nhất tài tử, ai biết chứ, với địa vị của lão, thì tài tử cũng không phải là thân phận gì quá kinh người cả.
Dựa vào cái danh đệ nhất tài tử, tiếp cận đại nho Tiền Hi Văn, điều này chẳng là gì, mà dù hắn thật sự là đệ nhất tài tử, cũng không thể đến mức khiến Tiền Hi Văn đích thân tới hỏi thăm họ, cho nên Lâu Cận Lâm cũng không suy nghĩ về chuyện này nhiều.
Mà trong đại sảnh của chủ thuyền một loạt quan viên, thư sinh đang tụ họp ở đây, đứng đầu là Tri phủ hiện tại của Hàng Châu Lục Thôi Chi. Vị Lục tri phủ này tính tình hiền hòa, ít nhất là bề ngoài ông ta thể hiện hết sức thoải mái, lúc này cũng không phải là trường hợp tụ họp chính thức, mọi người ngươi một câu, ta một câu nói chuyện cũng vui vẻ. Một hội nam nhân tụ lại một chỗ, không phải nói về bóng đá thì cơ bản cũng là chính trị.
- … Chiến tranh phía bắc vừa diễn ra, ta muốn xếp bút nghiên theo việc binh đao, tòng quân lên phía bắc, theo vua ta xua đuổi Trục Thát Lỗ, thu phục Yến Vân…
- Lương huynh cao cả, chỉ là nay Kim Liêu đã khai chiến từ lâu, kinh thành lại chưa truyền tin tức xác thực về việc dụng binh, có lẽ nào…
-… Con quá lo lắng rồi, kỳ thực phía bắc đã chỉnh đốn lục quân, nay lại có tin Tần tướng phục khởi, đủ thấy vua ta năm đó mưu tính sâu xa, vì thế sự đã chuẩn bị tám năm, tuyệt đối không trí đầu voi đuôi chuột. Theo ta thấy, chỉ cần hơn tháng nữa sẽ thấy rõ ràng…
- Xem ra, triều ta động binh, chắc là cố ý chọn khi trước lúc thu hoạch vụ thu, sau khi động binh, liền có lương thực mới, không sợ lương thực cung ứng không đủ…
-… Vùng Tô Hàng chúng ta trước nay là vùng lắm cá nhiều thóc, nói vậy việc phụ trách kho thóc, trọng trách vận chuyển cũng là rất nặng, đến lúc đó, Tri phủ đại nhân lại thêm khổ rồi.
-… Đáng tiếc tây nam có nạn trộm cướp, hơn nữa gần đây tình hình càng ngày lại càng nghiêm trọng…
- … Ài! Trần huynh nói sai rồi, trộm cướp chỉ là nhỏ, theo ta thấy…
Nơi nơi náo nhiệt, nơi nơi đều bàn phương cách, đây chỉ là nhạc đệm, nhạc đệm nho nhỏ từng bước từng bước của hội thơ, rót thành thịnh cảnh mọi người tụ tập trên Tiểu Doanh Châu.
Cùng lúc đó, Lâu Thư Hằng đang đứng trên mép thuyền nhìn xuống, bề mặt lầu hai của thuyền hoa này hơi cao, từ đây nhìn xuống, vây quanh Tiểu Doanh Châu đều là cây cối xnah tốt, xa xa có thể nhìn thấy bảo ninh tự nằm bên đó, thái dương từ trên chiếu xuống, chiếu lên người hắn, có chút nóng cũng là vì thế, hầu hết mọi người vẫn nguyện đi lại ở phía dưới mát mẻ.
Lâu Thư Hằng mới đi ra từ một đám người nịnh nọt, lúc này bên cạnh không có người, bỗng nhiên tâm trạng có chút biến đổi, cảm thấy mọi chuyện trước mắt rất nhàm chán. s.h.a.r.e.d . b.y b.a.n{.}l.o.n.g.us
Thật ra gã thường có tâm trạng như vậy—hoặc là mỗi người đều có, thế nhưng tâm trạng của gã như vậy chủ yếu là bởi một chuyện: Hắng vừa gặp được Tô Đàn Nhi.
Mọi chuyện như sau :
Gã cùng vài người bạn từ bên kia đi tới, gặp mọi người đang làm thơ, gã lúc ấy thi tính bột phát, liền tức thời làm một bài, phong cách thi tác tương đối phóng đãng, không bị gò bó, hành văn liền mạch lưu loát. Phong cách của gã nhất quán được người ta tán xưng là có chút tác phong của thời Đường , so sánh ra, bài thơ này cũng là một tác phẩm tiêu biểu. Mà cái chính không phải thi từ, mà là thần thái làm thơ, tâm tình cùng với hành văn liền mạch lưu loát tài hoa phong lưu. Trong lúc rất đắc ý, gã cũng chú ý thấy, ban nãy khi làm thơ, Tô Đàn Nhi cùng một cô gái khác cũng ở bên cạnh xem, cô gái đó có lẽ là thê tử của La Điền, Văn Hải Oanh, nhìn bộ dạng của hai người rõ ràng rất bái phục gã.
Sau khi chào hỏi, đối phường liền rời đi.
Đây cũng là thái độ bình thường, nhưng đối với Lâu Thư Hằng mà nói, làm thơ, được người khác ngưỡng mộ cũng là chuyện thường, không có gì đặc biệt, trong lòng gã lúc ấy không nghĩ gì cả, chỉ là chạy tới uống nước, khi không có người bên cạnh, trong lòng lại dâng lên từng đợt từng đợt những ý nghĩ.
Chủ yếu là về vẻ tươi tắn của Tô Đàn Nhi khác với bộ dạng nàng ấy chạy ngược chạy xuôi, thế này thế kia trên thương trường. Gã vốn không thể nói là động lòng với Tô Đàn Nhi, dù sao chơi đùa hoa lá nhiều năm nay, Tô Đàn Nhi là một mỹ nhân, nhưng đẹp hơn nàng, Lâu Thư Hằng cũng không phải là chưa thấy qua, nhưng bọn họ lại không độc lực như nàng, không có khí chất như nàng. Mà điểm quan trọng nhất, phụ thân hơn một tháng trước nói đùa:
- Tô cô nương này ban đầu suýt chút nữa thành thê tử của con…
Lúc này tâm tình lại bột phát.
Đó chính là một loại bản năng muốn chinh phục một nữ nhân, so với cảm giác khi chinh phục các cô nương khác, là hoàn toàn không giống nhau, lúc này chỉ cần nghĩ thôi, trong lòng gã đã không tránh khỏi rung động. Tỷ như muội muội có lúc đùa với gã, gã cũng không thấy việc hôn ước trước kia có gì lớn lao hay ho, nhưng giờ tâm tình lại không tránh khỏi nghĩ đến.
Giờ nàng đã xem mình làm thơ rồi, trong lòng sẽ nghĩ sao nhỉ, ánh mắt chăm chú ban nãy, bản thân nhìn thấy, nhất định có ngưỡng mộ. Thật đáng tiếc, đã thành thân rồi, lại còn là đệ nhất tài tử ở rể gì gì đó, cho dù có chút tài hoa, mọi người hoàn toàn khác về khí chất khí thế, sao có thể so bì.
Trong lòng gã bồi hồi những cảm xúc này, bỗng nhiên lại chẳng muốn trò chuyện với bất cứ ai nữa, những biểu hiện vừa rồi, lúc này trong lòng trống trải, rất có cảm giác “Tâm như mãnh hổ, tế khứu sắc vi, thịnh yến quá hậu, lệ lưu mãn diện”, sau đó, lững thững đi xuống.
Gã đi trong đám đông, thỉnh thoảng có những bằng hữu đi qua chào hỏi, gã cũng chỉ tùy ý mỉm cười gật đầu, lúc này không thật muốn nói chuyện. Lúc gần đi tới ngã ba phía trước thì gã thấy phía trước có một nữ tử đang đàn hát, hai nữ tử bên cạnh đang trao đổi nói chuyện bên cạnh nàng, xung quanh có một đám người, những nữ tử đó hắn cũng quen biết, đều là người Thanh Quán, nhưng lúc này trong lòng gã lại không muốn khiêu chiến hay là nổi lên dục vọng xum xoe như trước, không có gì đáng xem cả.
Đầu bên kia, cũng đều là những người đang đi lại, thật là nhàm chán… nhưng sau đó, gã thấy hai bóng người bên hồ sen.
Hai người đó cũng đang nghe đàn, bởi vì bên này nhiều người vây quanh, bọn họ đành đứng ở bên phía hồ sen, đang đứng dưới tàng cây, trong đó một người là Ninh Lập Hằng, một người là nha hoàn bên cạnh Tô Đàn Nhi, gã cũng không biết tên là gì.
Lúc này có thể đi qua chào hỏi, nhưng gã đứng đây nhìn một lát, lại hơi nhíu mày, bên kia hai chủ tớ đang nói chuyện, tiểu nha hoàn khi thì cười vui, khi thì uể oải, lúc lại giận hờn, lúc lại hồn nhiên nhảy nhảy, nhìn sang bên nữ tử đang đánh đàn, mà Ninh Lập Hằng cũng tươi cười, bộ dạng không giống với khi bảo thủ ở bên Tô Đàn Nhi, sau đó Lâu Thư Hằng phát hiện, Ninh Lập Hằng kia có lúc còn nắm tay tiểu nha hoàn. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Thật sự rất thân thiết… gã phe phẩy cây quạt, ở bên này cười cười, sau đó nhìn xung quanh, trong lòng nghĩ: nếu Tô Đàn Nhi thấy được một màn thế này thì sẽ ra sao. Gã không thèm đi mách, nhưng Tô Đàn Nhi cũng không xuất hiện trong tầm mắt. Với tâm tư phức tạp, gã đi về phía bên đó, chuẩn bị dọa bọn họ một chút, cảm thấy sẽ rất thú vị.
Người ở rể cùng nha hoàn, quả thực không khác gì nha hoàn con của người chăn ngựa muốn làm lớn chuyện ở nhà gã trước đây… Gã nghĩ vậy, mà càng đến gần, trong lòng gã cũng nảy sinh vài ý tưởng.
Gã luôn là người phong lưu không kiềm chế được, nghĩ ra rồi, thì phải làm cho bằng được… Bên này, Ninh Nghị và tiểu Thiền đang đứng quay lưng lại. Lâu Thư Hằng đến sau lưng hai người, vỗ bả vai Ninh Nghị.
- Ninh Lập Hằng!
Ninh Nghị vừa quay đầu lại, gã một quyền đánh tới…

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 214: Biến Cố (2)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comHội thi thơ lập thu, mọi người hội tụ cùng nhau, trước giờ đều dành cho những người có địa vị tham gia. Lúc này trên Tiểu Doanh Châu, có không ít người đều độc thân đến một mình, sau đó mới đi cùng người quen, nhưng số người đủ tư cách tham gia yến hội, cũng chỉ là một phần tư hoặc một phần năm, những người còn lại đều là hạ nhân như nha hoàn hoặc là gã sai vặt… cũng có những quan binh do phủ Hàng Châu sặp xếp ở chung quanh duy trì trật tự đề phòng bất trắc, những người này, tất không được tính vào số người tham dự.
Bên phía Ninh Nghị, những người thực sự có thể lên thuyền, cũng chỉ có phu thê bọn họ và thêm hai huynh đệ Tô gia tổng cộng bốn người, ngoài ra, ba nha hoàn thêm người chèo thuyền cùng những xa phu ở khoang sau, năm người này, trong lúc yến hội tiến hành, chỉ có thể đứng dưới thuyền hoa nhà mình chờ.
Bởi vậy khi xuống thuyền đi lại thăm thú trên Tiểu Doanh Châu, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi vẫn không đem cả Quyên nhi và Hạnh nhi theo mà chỉ gọi mình tiểu Thiền đi theo, đợi nếu trên thuyền lớn cần hầu hạ, nàng vẫn phải quay về.
Vừa rồi Ninh Nghị nói với Tô Đàn Nhi tâm sự của tiểu Thiền, với tính cách của Tô Đàn Nhi, sẽ không để cho nha hoàn tình như tỷ muội này chịu tủi, nhưng trước mắt nhiều người, cũng không phải là lúc thích hợp nói những chuyện riêng tư. Chỉ lát sau gặp được Văn Hải Oanh, Tô Đàn Nhi liền cùng Văn Hải Oanh đi dạo. Ninh Nghị cùng tiểu Thiền trên đường du lãm, đã đi ra Bảo Ninh tự, còn thắp một nén nhang, vì lúc đó đông người, chỉ để cho tiểu Thiền đứng ở bên cạnh bái lạy.
Khi đó thiếu nữ nhắm mắt lại, vẻ mặt thành kính, miệng lẩm bẩm, những sợi tóc mai trong ánh nắng chiếu vào khẽ sáng lấp lánh, Ninh Nghị thấy, trong lòng cũng thấy được tịnh hóa, thế là bản thân cũng chắp tay trước ngực mà bái lạy.
- Cô gia vừa rồi ước gì?
Vừa ra cửa chùa, tiểu Thiền đi bên cạnh Ninh Nghị tò mò hỏi.
- Còn nàng?
Tiểu Thiền lắc đầu:
- Không nói, nói ra sẽ không linh nữa.
- Đó, thì ra nàng muốn nguyện vọng của ta mất linh…
Ninh Nghị cười rộ lên, nhìn tiểu Thiền,
- Thực ra, ta cầu cho tiểu Thiền lớn một chút.
Dáng người tiểu Thiền cũng khá, bình thường ra ngoài quần áo rộng thùng thình, nhìn như tiểu cô nương trong tranh tết, nhưng ở cùng lâu rồi, đôi lúc cũng thấy cô ấy mặc những đồ ôm người, thì cũng là những đường cong lả lướt có chút mê người. Chỉ là bộ dạng trẻ con đó, nhìn thật đang yêu, nhưng đồng thời cũng khiến Ninh Nghị nghĩ có khi nào cô ấy đến ba bốn mươi tuổi cũng vẫn có bộ dạng thế này không… Đương nhiên, chuyện này cũng là chuyện tốt. Ninh Nghị cực ít hứa nguyện bái thần, lúc này chỉ là thuận miệng nói, tiểu Thiền đại khái hiểu sai ý, bất giác cúi đầu nói nhỏ:
- Tiểu Thiền đã lớn lắm rồi…
Nàng năm nay tròn mười bảy tuổi, nếu ở bên ngoài, những nữ tử thế này đều đã thành thân, tiểu Thiền đại khái là nghĩ chuyện hôm nay, có vài phần thương cảm bản thân, lại không muốn trong lời nói của mình có ngữ khí oán giận, nên âm thanh rất nhỏ. Ninh Nghị nghe xong không khỏi bật cười, đưa tay ra định xoa xoa đầu nàng, tiểu Thiền đã từng bị như thế rồi, nên ôm đầu chạy mất.
Hai người cứ du lãm như vậy một lúc, không lâu sau thì dừng lại dưới bóng cây, điểm vòng óng ánh theo tán cây sót xuống, đậu trên thân thể Thiền nhi cũng một màu vàng óng, xung quanh người tới người lui, bên kia hồ có nữ tử đang gảy đàn. Lúc trước còn có Tô Đàn Nhi thì tiểu Thiền dù có tâm sự, cũng không tiện biểu hiện là quá hoạt bát trước mặt cô gia và tiểu thư, đó là bổn phận của nha hoàn, lúc này ở cùng với Ninh Nghị, lại hoạt bát hơn nhiều, thuật lại lai lịch vị cô nương bên kia cho Ninh Nghị.
- … Cô ấy ý à, nghe nói tên là Lữ Ánh Đồng, là một trong những người nổi tiếng nhất ở Thanh Quán tại Hàng Châu này, có qua lại với rất nhiều tiểu thư nhà quan. Nghe nói năm ngoái vị Lữ cô nương này quen một vị thư sinh nghèo, đã tiêu hết tiền để đưa người nọ lên kinh đi thi, đến nay vẫn còn si ngốc chờ người ấy học xong quay về, mọi người nghe xong chuyện này, đều rất cảm động, có những thiên kim nhà giàu, tiểu thư nhà quan đến an ủi nàng. Ngài xem, rất nhiều người vây quanh cô ấy, nhưng cô ấy thì lại đối với họ thì sắc mặt không chút thay đổi…
- Ồ ồ, thực cảm động…
- Lữ cô nương thật đẹp, nếu thiếp cũng có thể đàn hay như cô ấy, Quyên nhi và Hạnh nhi nhất định sẽ hâm mộ lắm, còn có tên thư sinh vào kinh đi thi kia, sau này nếu như quay lại…
Tiểu Thiền ngước mặt lên, trong ánh mắt có sao.
Ninh Nghị không ưa mấy câu chuyện kiểu này, nhưng tiểu Thiền rất thích mấy câu chuyện này, mà lại là tâm tình mộc mạc, Ninh Nghị cũng không muốn nàng mất hứng, cười nói:
- Vậy tiểu Thiền cũng tin có thư sinh vào kinh đi thi không lộ phí sao?
- Không biết, tiểu Thiền sau này… ách, gả cho cô gia, nếu cô gia muốn lên kinh, tiểu Thiền cũng sẽ lấy toàn bộ tiền tiết kiệm ra, sau đó,… tốt nhất là cô gia đưa tiểu Thiền theo, đến kinh thành nếu như không có tiền, tiểu Thiền có thể buôn bán kiếm tiền…
- Ồ.
Ninh Nghị gật đầu, nói nhỏ.
- Thế góp được bao nhiêu tiền riêng rồi?
Tiểu Thiền vừa nói đùa xong, lúc này lại đỏ mặt:
- Kỳ thực cũng không được bao nhiêu tiền…
Hai người nói thêm một hồi về chuyện tiền riêng, Ninh Nghị chủ ý để cho Tiểu Thiền vui vẻ chút, nói nàng còn lợi hại hơn cô Lữ Ánh Đồng kia, tiểu Thiền liền vội xua tay nói:
- Không có, không có.
Chỉ chốc lát sau cũng quên đi tâm sự, rồi lại sôi nổi kể lại những chuyện bịa đặt về tài tử giai nhân chốn Hàng Châu. Bất luận là bị Tô Đàn Nhi luyện cho thành tiểu nữ cường như thế nào, nàng cũng tốt, Quyên nhi hay Hạnh nhi cũng tốt, bình thường đều thích những tin đồn như thế này, rồi thi thoảng lại tưởng tượng mình trở thành nữ nhân vật chính trong câu chuyện, hoặc đem những chuyện bên mình ra so sánh.
- Thiếp cảm thấy, giữa cô gia và tiểu thư, so với bọn họ còn… à hạnh phúc hơn nhiều, Quyên nhi và Hạnh nhi cũng thấy vậy.
Tiểu Thiền đỏ mặt nói hết lời, phía sau đột nhiên có tiếng nói:
- Ninh Lập Hằng.
Ninh Nghị quay đầu lại Tiểu Thiền cũng quay đầu lại, trong tầm mắt, Lâu Thư Hằng tay cầm quạt giấy, áo trắng, một đòn đánh thẳng vào mặt Ninh Nghị …
*******************
Tô Đàn Nhi và Văn Hải Oanh đang nghỉ ngơi bên trong lương đình trên Tiểu Doanh Châu.
Dưới bóng cây xung quanh cơ bản đêu là nữ, đại khái đều là phu nhân của nhà nào đó, ban nãy cũng chào hỏi vài người, nhưng trên cơ bản là vẫn xa lạ.
Ở Hàng Châu này, phu nhân của La Điền, Văn Hải Oanh cũng coi là địa chủ. Thời thiếu nữ cô ấy là tiểu thư quan gia, cũng có quen biết với các nữ nhân bậc trên, chỉ có điều tính cách cô ấy luôn mềm yếu, từ sau khi lấy La Điền, do được gả vào nhà thương nhân, nên cũng cắt đứt quan hệ với các tỷ muội cũ, cuộc sống ở ẩn mấy năm nay, cảm xúc tích tụ, lại càng khó qua lại với người ngoài. Mặc dù trước mắt đã mở lòng hơn, nhưng nếu nói là giao lưu với người khác, thì Tô Đàn Nhi bên cạnh vẫn cởi mở hơn. xem thêm tại bàn long dot us.
Đương nhiên, giữa bao nhiêu là nữ tử dịu dàng này thì khí chất của Tô Đàn Nhi tuy có nổi trội, những cũng không coi là độc nhất. Trong lời giới thiệu của Văn Hải Oanh, những người mà cô ấy quen biết không chỉ đức hạnh xuất chúng, giúp chồng dạy con, mà còn rất mạnh bạo kiếm tiền, giống với tính cách của Tô Đàn Nhi vậy.
- Những năm gần đây, ở Hàng Châu này, có một tổ chức “Hồng cân xã”, nói là bậc cân quắc không thua gì đấng mày râu. Là tổ chức không nghiêm cách. Những nữ nhân này, trước sau cập kê, biết rồi thì đều tham gia vào, có đôi khi ngồi cùng nhau trò chuyện, làm chuyện nữ công. Ta khi đó còn nhỏ, tỷ tỷ đưa ta gia nhập, nhưng cũng không quen nhiều người, về sau thành thân rồi, cũng chưa tụ họp lại lần nào. Ngươi xem, Hà tỷ dưới táng cây bên kia, cô ấy là cháu gái của Thang Tu Huyền Thang lão gia tử, người rất hòa nhã, nhưng ta khi đó nhát gan, không dám nói chuyện với cô ấy…
Văn Hải Oanh ngày thường không hay qua lại với người nhiều người, lúc này lại có một tỷ muội đáng tin, nên cũng trở nên nói nhiều hơn, kể về những chuyện phiếm từ thời thiếu nữ. Nàng tự biết tính cách khi đó sầu muộn, mọi người xung quanh đại khái là không quen biết mình, nhưng chỉ một lát sau, có hai nữ tử đến chào hỏi, một vị là con dâu của một vị đồng tri của Hàng Châu, vị kia là cháu dâu của Thường gia, sau khi chào hỏi, đối phương cũng còn còn để ý việc Tô Đàn Nhi là nữ thương gia, ngồi lại trong lương đình cùng nói chuyện.
Trò chuyện một hồi càng làm Văn Hải Oanh nhớ lại thời thiếu nữ, sau đó nói về tỷ tỷ của Văn Hải Oanh, nói về việc thời đó Văn Hải Oanh cũng là một tài nữ, sau đó tự nhiên cũng chuyển nói về cuộc gặp mặt hôm nay. Mọi người đều đã là phụ nhân, tất nhiên không thể nói về chuyện của nam nhân, cũng không thể nói thi từ, lúc trước đám người Lâu Thư Hằng làm thơ, hai nữ nhân này cũng đứng bên cạnh, xem những người đó hăng hái truyền đạt thi ý, những nữ nhân khác, tất nhiên cũng thưởng thức và bàn luận.
- Vừa rồi thấy Tô cô nương nói chuyện cùng Lâu Thư Hằng, xem ra hai nhà cũng có quen biết. Nói thực, bài thơ đó của Lâu công tử, đúng là rất hay, chỉ có vài câu, cũng viết ra được hết tình hình Tiểu Doanh Châu này rồi… À, nói về thi từ, văn tài năm đó của Văn muội muội mới là nhất, Văn muội muội thấy sao?
Văn Hải Oanh nghĩ một chút:
- Ta mấy năm nay kỳ thực cũng không còn viết thơ nữa, thế nhưng… quả thật rất hay…
Hỏi đến Tô Đàn Nhi, Tô Đàn Nhi cũng nói tốt:
- Kỳ thực ta không hiểu văn thơ bằng mấy vị tỷ tỷ, nhưng nghe ra thì cũng rất hay.
Kỳ thực với nàng mà nói, biết làm thơ đều rất lợi hại, thời thiếu nữ tham gia hội thơ, ai được khen nhiều nhất, nàng đều cho là người đó giỏi nhất, trong lòng cũng khuynh đảo không thôi, sau khi thành thân với Ninh Nghị, tâm tình ấy đã nhạt đi nhiều, nhưng nếu nói bình phẩm tốt xấu, vẫn chỉ có thể dựa theo sự ủng hộ của người khác mà nói.
Lại nói về thơ ca vài câu, Tô Đàn Nhi nghe bọn họ nói về chỗ tốt trong thơ ca, ngẫu nhiên phụ họa, gật đầu, không lâu sau lại nghĩ tới vài việc, trong lúc giao lưu thì tự nhiên nói ra:
- Kỳ thực vài ngày trước, ta cùng với tướng công du ngoạn tới đây, huynh ấy cũng làm một bài thơ, lúc ấy tựa hồ là thuận miệng nói ra, ta chỉ nhớ vài câu, cũng có chỗ giống với thơ của bọn họ, ta nghĩ xem nào…
Nàng cố gắng nhớ lại một hồi:
“Tây hồ hoàn ngạn giai chiêu đề
Lâu các hối minh như ngọa phi.
Bảo ninh phục tại…tối giai xử
Thủy quang tứ hợp vô đoan nghê.
Xa trần bất lai mã túc đoạn
Thì hữu hải nguyệt tương nhân y…”
Khi ấy huynh ấy đọc bốn câu, ta chỉ nhớ ba câu thôi…
Mấp máy miệng, có chút tiếc nuối.
i
Đây thực ra là bài “Tống Tăng quy bảo ninh” của Tân Quan viết, cả bài tổng cộng có mười câu, một trăm bốn mươi chữ. Loại thơ dài này Ninh Nghị đọc qua cũng nhớ không hết, hắn chỉ nhớ bốn câu đầu, phía sau đứt quãng, những ngày đó cả nhà cùng du ngoạn, Ninh Nghị cũng không tránh khỏi đọc hai câu thơ hồi tưởng lại cảm khái, hoặc là nói mấy câu kiểu “muốn đi Tây hồ, Tình hồ không bằng Vũ hồ, Vũ hồ không bằng Nguyệt hồ, Nguyệt hồ không bằng Tuyết hồ” cả nhà vui vẻ.
Bài thơ này hắn đọc bốn câu, Tô Đàn Nhi cố gắng nhớ được ba câu, nhưng nghe ra lại thuận miệng, nghĩ đến tướng công nhà mình tài hoa thế, cũng là thơ hay, cũng hơi có chút khoe khoang trong đó. Nếu Lâu Thư Hằng có thể thấy cảnh này, đoán chừng sẽ hiểu Tô Đàn Nhi cũng không ngưỡng mộ gì bài thơ kia của gã, ca ngợi vài câu với Văn Hải Oanh cũng chỉ là lễ phép mà thôi.
Quả nhiên, tuy là tàn thơ, vừa nói ra, ba người còn lại cũng kinh ngạc một lúc lâu, sau đó hỏi chuyện tướng công của Tô Đàn Nhi, Tô Đàn Nhi vui vẻ trong lòng, nhưng ngoài thì khiêm tốn. Trong lòng Văn Hải Oanh nhẩm lại thi tác kia, sau đó mới nói nhỏ:
- Chả trách phu quân của muội là Giang Ninh đệ nhất tài tử…
Nàng đã lâu rồi không xã giao, cũng hoàn toàn không biết gì về các bài thơ khác của Ninh Nghị, hai phụ nhân còn lại sau đó mới hỏi:
- Lẽ nào là Ninh Lập Hằng của bài Thủy điệu ca đầu… là Ninh Lập Hằng của Thanh Ngọc Án?
Lại nói về mấy bài thơ đó, Văn Hải Oanh cũng kinh ngạc nghe. Tô Đàn Nhi khoe được, vui vẻ nói về chuyện mình và tướng công đến được đây, tất cũng không nói đến thân phận ở rể của Ninh Nghị, dù sao việc này cũng không quan trọng.
Cũng vào lúc ấy, một phía khác của Tiểu Doanh Châu, dường như dần càng hỗn loạn, dưới bóng cây, có người nhìn về bên ấy, sau đó cũng có người chạy về phía ấy, đằng xa dường như có chuyện gì lớn, đám đông náo nhiệt. Bốn vị nữ tử ngồi trong đình nhìn ra, sau đó cũng nói nói cười cười đi về phía ấy.
Không lâu sau, các nàng ấy cũng mơ hồ nhìn thấy sự việc đang diễn ra bên kia
********************
Trở lại trước đó một lát, một quyền của Lâu Thư Hằng, rõ ràng in trên mặt của Ninh Nghị.
Bất luận thế nào thì đây là thời bình, ngay cả Ninh Nghị ngày thường vẫn luyện võ, cũng chăm chỉ luyện nội công Lục Hồng Đề truyền lại mỗi ngày, nhưng để nói phản ứng nhanh, lại trong tình thế không chuẩn bị trước, lại cũng không hơn người thường là mấy. Một quyền của Lâu Thư Hằng, hắn tất không tránh được.
Một quyền này đánh cho mặt hắn nghiêng vẹo đi, bóng dáng của Lâu Thư Hằng đập vào mắt, làm cho hắn nghi ngờ nhíu mày.
Nếu trong tay đối phương cầm dao, lúc này hắn đại khái sẽ phản ứng đầu tiên, nhưng vì không phải, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu không phải là ăn miếng trả miếng mà là làm rõ xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, hoặc là theo tính cách của hắn, là “bản thân đã làm chuyện thương thiên hại lý gì”.
Quyền thứ nhất đánh trúng rồi, đây có lẽ là khởi điểm của mọi bi kịch.
Lâu Thư Hằng phong lưu không kiềm chế được, gã dù sao cũng là một thư sinh, gia đình cũng có bối cảnh, đánh nhau với người khác, tự thân động thủ là chuyện hiếm có. Quyền này của gã, rõ ràng không có tính sát thương với Ninh Nghị, nhưng với Lâu Thư Hằng, đương nhiên lại không nhận thức như vậy, gã dùng sức đánh một quyền trúng mặt Ninh Nghị , quyền này đánh quá thuận, rất có xúc cảm, thế cho nên động tác kế tiếp của gã là chưa suy tính trước, vừa thu tay về, quyền thứ hai lại đánh ra, ý đồ tiếp tục thể nghiệm cảm giác buông thả không chừng mực thói cũ còn sót lại của thời Đường.
Ninh Nghị đỡ đòn, đồng thời, tiểu Thiền ở phía sau cũng đột nhiên đánh tới:
- Ngươi làm gì.
Tiểu Thiền ngày thường mềm yếu, lúc này lại phản ứng như sói cái, ba nha hoàn trong nhà nếu thực phải làm việc, quản lí hạ nhân thì sẽ có khí chất thế này. Tiểu Tiền vung hai tay muốn ngăn Lâu Thư Hằng, tất nhiên, nàng cũng chỉ là nữ tử có khí thế mà không có sức mạnh, Lâu Thư Hằng cũng không nể nang gì với nàng, quyền đánh ra lập tức đổi hướng, chỉ hơi thu lực một chút, đánh vào vai tiểu Thiền:
- Tránh ra!
Tiểu Thiền “A” lên một tiếng bị đẩy về phía sau, Ninh Nghị một tay chụp lấy cánh tay nàng.
- Bạc phụ tránh ra…
Lâu Thư Hằng trong lòng hiện lên ý nghĩ, quyền này thực ra đánh chưa được thuận lắm, nhưng khí thế gã vẫn mạnh, đưa chân lên đá Ninh Nghị, nhưng khoảnh khắc gã nhảy lên, nhìn thấy ánh mắt Ninh Nghị thay đổi, chỉ thấy ánh mắt Ninh Nghị chuyển từ hướng tiểu Thiền quay lại, trong nháy mắt đó, ý thức gã trống rỗng.
Như là thấy ánh mắt âm u của phụ thân khi nổi giận vậy.
Ánh mắt ấy gã từ nhỏ chỉ mới nhìn thấy một lần, vài năm trước gia đình gã tranh đấu với Trần gia của Tô Châu, dường như loạn tới cục diện không chết không dừng, mẫu thân khi đó cũng vì vậy mà bệnh chết, chiều hôm đó đến chỗ phụ thân, trong viện không có đèn, phụ thân ngồi một mình trên ghế thái sư trong phòng, dường như hòa cùng với bóng tối xung quanh. Không lâu sau cả nhà Trần gia gần như chết hết, gã nghĩ lại, cảm thấy phụ thân khi ấy giống như là sư tử chiếm cứ trong bóng đêm.
Gã khi ấy tuổi trẻ hăng hái, lại được phụ thân yêu quí, nên không biết sợ hãi, nhưng gã cũng rất khát khao, sau này có thể kế nghiệp, lo chuyện trong nhà, vì gã hi vong đến một ngày nào đó bản thân có thể có khí thế như vậy, cảm giác này rất tốt. nhưng trước mắt là chiều tà, đâu đâu cũng là bóng tối, ánh mặt trời chiếc xuống, trong nháy mắt, gã giống như là lại thấy được một loại bóng tối.
Một cước này đá vào ngực Ninh Nghị
Sau đó là “ba” một tiếng lớn, kinh động cả ánh mặt trời và lá cây.
Thân hình hai người gần giống nhau, Lâu Thư Hằng không có cái rắn chắc của người học võ, nhưng cũng không gầy yếu, Ninh Nghị cũng cao to như bộ dạng thư sinh, Lâu Thư Hằng một cước đá vào ngực Ninh Nghị, còn Ninh Nghị , thân người gần như không động đậy, tiếp theo là một bạt tai khiến người khác khiếp sợ.
Lâu Thư Hằng lượn vòng trên không trung, xem ra như là đạp vào ngực Ninh Nghị nhảy xuống nước vậy, sau đó phịch một tiếng, cả người rơi xuống hồ nước.
*******************
Sau chốc lát kinh hãi, đám đông đại khái hiểu chuyện gì đang diễn ra liền vây quanh lại, Ninh Nghị ôm tiểu Thiền bên người, hỏi tình hình cô ấy. Còn ở trong hồ nước, Lâu Thư Hằng bối rối một hồi hóa ra là cũng biết bơi, quạt quạt nước, ho khan, máu mũi chảy ra, gã chỉ lên trên, cánh tay, miệng và cả khuôn mặt méo méo, run run:
- Ngươi ngươi ngươi ngươi………
- Lâu huynh, ngươi có phải là hiểu lầm chuyện gì không?
Ninh Nghị nhìn phía dưới, gằn từng chữ hỏi, một dấu giày vẫn in rõ trên ngực hắn.
Sau đó, trên bờ có vài người chạy tới, có người hô:
- Lâu huynh! Làm sao vậy!?
- Lâu huynh, tiểu tử này gây chuyện à?
- Lâu huynh…
Tiếng la hét trong nháy mắt bao trùm cả chỗ này, Ninh Nghị hít một hơi, theo sau có chút buồn nản thở ra, hắn thực ra đã đại khái biết được mọi chuyện tiếp theo sẽ ra sao. Tất nhiên, phản ứng tiếp theo của Lâu Thư Hằng dù làm cho hắn ngạc nhiên, nhưng cũng tiện giải đáp những nghi hoặc trong lòng hắn.
Thân phận của Lâu Thư Hằng, dù sao hầu hết mọi người đều biết, lại thêm địa vị của gia đình gã, nhất thời, những bằng hữu tốt của gã kia đều ùa tới. Lâu Thư Hằng lúc này cũng phản ứng lại, chỉ vào Ninh Nghị, hét lớn:
- Bắt lấy hắn! Bắt lấy bọn họ! Tiêm phu bạc phụ! Ninh Nghị là hôn phu ở rể nhà người khác, mà lại cùng nha hoàn làm bậy! Bắt lấy bọn họ! Đồi phong bại tục! Bắt lấy bọn họ ngâm lồng heo___
- Lại có việc này!
- Đáng xấu hổ!
- Bắt lấy bọn họ!
Mấy tên thư sinh chạy vội tới, Ninh Nghị liếc chúng một cái, lại nhìn Lâu Thư Hằng, trầm giọng nói:
- Không định nói chuyện?
Khí thế của hắn trẩm ổn, trong lời nói có uy nghiêm, nhưng cũng trong lúc ấy, có một vị lão giả từ trong đám đông nói:
- Lâu hiền chất, lại có việc này sao! Ngươi yên tâm! Nào, Bắt đôi gian phu dâm phụ này lại cho ta.!
Tiểu Thiền núp thân mình sau người Ninh Nghị, hay tay níu lấy y phục của hắn, sắp khóc ra tới nơi, một thư sinh đưa tay ra kéo tiểu Thiền lại, ánh mắt Ninh Nghị trở nên lạnh lẽo sắc bén, ầm một cái, người đầu tiên ngã trên đất, thư sinh thứ hai một quyền đánh tới Ninh Nghị, Ninh Nghị thuận tay vung, ném gã xuống hồ.
Bắt đầu loạn hơn rồi…

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 215: Biến Cố (3)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTình huống hết sức hỗn loạn, rồi sau đó dần dần mất đi lực khống chế.
Giữa đường đập, dưới tán cây, trên các thuyền áp sát nhau xa xa, bởi vì tiếng quát hỏi ồn ào của Lâu Thư Hằng đã gây chú ý cho nhiều người, làm mọi người đều hiếu kỳ xúm đến xem, mà ở dưới tán cây bên kia, vài cô gái đang trò chuyện đánh đàn với nhau, lúc Lâu Thư Hằng bị rơi xuống nước thì bị kinh động, tất cả dừng đàn hát, mọi người đang xúm xít chen lấn ngó sang bên này, sau đó ngay cả đám bạn tốt của Lâu Thư Hằng cũng đã tách ra khỏi mọi người lách qua, không lâu sau, đột nhiên có người bị đánh ngã xuống đất, sau đó là cảnh tượng tên còn lại bị ngã xuống nước.
Tiếng quát tháo ồn ào chưa ngừng, người thứ ba xông lên, lại bị hung hãn đạp ngã xuống đất như người đầu tiên, sau đó thì người thứ tư, có lẽ đến lúc này, mọi người mới phát hiện sự việc có chút khác xa so với tưởng tượng của bọn họ rồi.
Hàng Châu là địa phương rộng lớn, là thành thị hành chính số một vùng đông nam, lần này đi lên Tiểu Doanh Châu, cũng đều là những người có thân phận và địa vị. Lâu gia của Lâu Thư Hằng cũng được xếp vào một trong những gia tộc hàng đầu tại Hàng Châu, thanh niên qua lại với gã bình thường cũng đều là những người có thân phận và địa vị. Mà cho dù không phải là con cháu thế gia hào môn, tại thế đạo coi văn sự là việc chính thì chỉ cần người nào đó thực sự có thi tài, không phải qua mức chất phác không thông thế đời, bình thường cũng được người thế gia kết giao, bởi vậy mà ý khí đương nhiên vô cùng hăng hái.
Thư sinh yếu đuối, tay trói gà không chặt, đương nhiên đó chi là cách nói mà thôi. Người tuổi trẻ thường hăng hái, tự cho mình là cao nhất, đám tinh anh Hàng Châu này thường tụ tập với nhau, va va chạm chạm cũng không phải là hiếm, mà những người có chút danh tiếng được mời tham gia lại càng hiểu rõ hơn. Trong thanh lâu, việc to tiếng tranh giành tình nhân, khi chuẩn bị phát sinh động tay động chân với nhau, nếu không khắc chế được hoặc là nhiều thế gia tự rút lui hoặc là sẽ ẩu đả nhau.
Các thư sinh đánh nhau trên cơ bản cũng không gây ra thương vong gì lớn, bình thường đánh nhau hỗn loạn chi đến mức thở hồng hộc hoặc là chảy ít máu mũi. Nhưng nếu nhiều người vây đánh một người, người thế đơn lực cô đương nhiên khó có thể nói sẽ biến thành bộ dạng gì. Lúc này ở dưới tàng cây, đó là một thư sinh yếu đuối nhìn bề ngoài khoảng chừng hai mươi tuổi, che chở cho thiếu nữ nhỏ bé mặc trang phục nha hoàn ở bên cạnh, Lâu Thư Hằng kia hô một tiếng, thì lũ thư sinh càng thêm quyết tâm đánh người ở rể đang thông đồng cấu kết cùng với nha hoàn kia, loại người ở rể này dù bị vây đánh, chi sợ cũng không dám trả đòn.
Nhưng mà từ lúc lão nhân kia lên tiếng, mọi người đều xông lên, người thứ nhất trực tiếp bị đánh ngã, người thứ hai bị ngã vào trong ao, người thứ ba thì bả vai bị khuỷu tay đập vào một cái ngã sấp xuống mặt đất. Thư sinh trẻ tuổi vẫn bảo vệ thiếu nữ, ngăn trước người thiếu nữ, căn bản không có chút yếu thế, cau mày bắt được nắm đấm của người thư tư giật lại một cái, người kia kêu thảm bị đẩy ra. Mọi người đột nhiên bị một trận đánh trả này làm cho tỉnh mộng, trong lúc nhất thời cũng có chút khiếp nhược.
Đương nhiên, mặc dù đột nhiên nhận thức Ninh Nghị không dễ chọc, nhưng nhiều người vẫn vây chung quanh, đám bằng hữu của Lâu Thư Hằng vẫn không chịu lui bước. Lão giả lúc trước lên tiếng giờ cũng mở to mắt nhìn chằm chằm, ông cũng là nho sinh già có chút danh vọng ở trong thành Hàng Châu, đương nhiên danh vọng không thể sánh bằng Lâu gia hoặc là Tiền gia, nhưng vừa mới nhìn rõ người rơi xuống nước là nhị thiếu Lâu gia, mà tên thư sinh và thiếu nữ kia hoàn toàn xa lạ, liền quyết định ra mặt, lúc này râu tóc dựng ngược, vung tay trên không trung:
- Thằng nhóc kia, thằng nhóc kia ngươi dám, làm sai việc mà còn tự ý hành hung, còn không ngoan ngoãn bó tay chịu trói!
Đáp lại ông ta là một gã xông lên trước bị Ninh Nghị thuận tay đẩy trở về, ngã vào trong đám đông:
- Lui vi. y
Tiểu Thiền được bảo vệ đằng sau, vị trí này không rộng. Ninh Nghị theo cú đẩy này từng bước từng bước nhích về phía trước, trầm giọng quát khẽ.
- Bắt lấy hắn đi!
Lâu Thư Hằng ở trong nước hô to. Ninh Nghị mới vừa rồi nổi giận ra tay, mặc dù cũng nhẫn nhịn chưa xuất toàn lực, nhưng nửa bên mặt gã đã sưng vù, lúc này trong miệng tràn máu, mặt méo mó. Nghe tiếng hô to, mấy thanh niên đồng loạt xông lên:
- Đánh hắn!
Bất luận Ninh Nghị thể hiện hung hãn thế nào, kết quả trước mặt đều là biển người, hơn nữa ở vùng Hàng Châu, có thể ra tay vì nhị thiếu Lâu gia, bất luận là đánh thắng hay không đánh thắng được, luôn sẽ có người đổ xô vào, những người này mới vừa rồi hơi có chần chờ, nhưng nháy mắt nghĩ thông suốt điểm này. Khi một người trước đó bị Ninh Nghị trực tiếp đẩy ngã, một người bên cạnh đã một quyền đánh tới, bị Ninh Nghị thuận tay đón đờ, theo sau đó một quyền lại đánh vào trên mặt của người thứ ba vọt tới, làm cho người nọ máu mũi chảy ròng ròng.
Đánh ngã một người, lại đẩy một người rơi vào ao nước, cũng đã có một người xông lên, trong lúc tránh né, lại có người đá một cước trúng vào đùi hắn, hắn cũng quét một cước lại, đá người nọ lăng không bay lên, còn chưa đứng vững, một gã thư sinh tướng ngũ đoản kêu to "á" một tiếng, lao đến, hung hãn ôm ấy eo của Ninh Nghị, dùng sức muốn đẩy
Ninh Nghị về sau. Ninh Nghị lui về sau nửa bước, nện khuỷu tay vào lưng gã thư sinh đó.
Tay thư sinh đó đã hơi lỏng ra, nhưng vẫn không ngã xuống đất, không chịu buông ra. Ninh Nghị bắt lấy hai vai gã, "a" một tiếng, theo tiếng quá khẽ, đã nhấc gã ném vào trong Tây hồ cùng người thứ nhất. Trong khoảnh khắc Ninh Nghị xoay người này, một người khác đã xông lên, một cước phi đá, hung hãn đá trúng vào lưng Ninh Nghị. Ninh Nghị còn chưa kịp chuyển động, người nọ lại giống như đá vào bức tường, bật ngược lại lăng không ngã trên mặt đất.
Tiểu Thiền òa khóc lao tới, nàng vốn còn nhỏ tuổi, lúc này vừa hoảng vừa sợ, khóc nức nở, vung nắm tay nhỏ bé đánh lên đầu người vừa đánh lén. Thật ra nàng cũng sợ bị đánh, cứ nhắm mắt đánh loạn lên, lại chẳng đánh tráng đòn nào. Người nọ ngã trên mặt đất trong lúc nhất thời đầu óc cũng choáng váng, vung tay loạn xạ, đã đánh tráng Tiểu Thiền một cái, làm Tiểu Thiền bị đẩy loạng choạng lui ra ngoài, phía sau cũng không có nhiều vị trí, Tiểu Thiền ôm lấy thân cây, mới không bị ngã trong nước.
Lúc này nàng lại khóc muốn xông lên tiếp, Ninh Nghị bắt lấy tay của một người, quay đầu lại quát khẽ:
- Tiểu Thiền, nàng chạy đi.Tiểu Thiền cũng biết mình không giúp gì được, lúc này đứng ở mép nước gạt lệ khóc to:
- Các ngươi làm gì, làm gì, ức hiếp người quá đáng, ức hiếp người quá đáng...
Người nọ ngã trên đất muốn đứng lên, Ninh Nghị lui ra sau từng bước, một chân dẫm lên mu bàn tay của người kia. Tuy hắn đi giày vải, nhưng người này cũng kêu lên thảm thiết, tay kia thì ra sức đánh vào gót chân của Ninh Nghị.
trúng hai quyền, nhưng chân vẫn không nhúc nhích, tiếng kêu thảm thiết của ngườ
Trường hợp hỗn loạn và kịch liệt như vậy, có lẽ những người tham dự vây đánh đều có những cảm tưởng khác nhau, người ngoài vây xem dĩ nhiên cũng trợn mắt há mồm, hoặc là kinh ngạc hoặc là tán thướng, đặc biệt là nữ tử ôm đàn dưới tán cây kia, nhìn đến nhập thần, như quên cả thở.
Thời đại này, võ phu mãng hán đi lại giang hồ dựa vào võ nghệ mọi người ai cũng từng gặp rồi, nhưng Ninh Nghị lại căn bản không giống người luyện võ nghệ, hắn xuất thủ, hơn hai mươi tuổi, quần áo thanh sam, cũng không quá bộc lộ chiêu số nhưng ra tay lại rất nhanh và rõ ràng. Mọi người tốp năm tốp ba xông lên, không bị đánh ngã nghiêng ngả thì cũng bị bức lui, ngay cả mọi người tới xem đều cùng độ tuổi, thân hình cũng tương tự, nhưng một lũ thư sinh ở trước mặt hắn thì lại giống như một đám trẻ nhỏ, một loạt xông lên, ngẫu nhiên cho dù đánh trúng hắn, chẳng qua cũng giống như làm loạn dơ áo hắn mà thôi. Thiếu nữ được hắn che chở khóc phía sau, nhưng từ đầu tới cuối đều không hề lui bước.
Lúc này đã có hơn mười gã bị thương, có người miệng mũi đồ máu, có người bị đánh trúng thân thể, hoặc là gãy tay, hoặc là lệch cố đứng rên ri bên cạnh, hỗn loạn càng lúc càng mở rộng, có rất nhiều người ở xa tụ đến, trong đó, có những người biết nhau, muốn xông tới ra tay.
Người tham dự ẩu đả đều là trẻ tuổi, có lẽ đầu óc choáng váng, khó có thể phân biệt được, nhưng có người ở trong đám đông đứng xem lại khá tỉnh táo. Trong đó, cũng có những thương nhân hoặc là nho giả có kinh nghiệm từng trải dĩ nhiên là có thể nhìn ra, thậm chí là mấy nữ tử thanh lâu phía bên kia cũng đều có thể nhìn rạ, vị nam tử bị vây đánh này khí chất hết sức trầm ổn, cử chi nhấc tay giơ chân đều toát lên khí thế không ai bằng, đám thư sinh lỗ mãng bình thường sa vào nữ sắc lừa gạt tình cảm kia làm sao có thể sánh bằng được, người có khí thế này lại đi ở rể, hẳn cũng chi nói nhảm mà thôi.
Bởi vì thân phận của Lâu Thư Hằng, đương nhiên lúc này không có người nào dám đứng ra nói, nhưng các loại bàn tán trong đám động bắt đầu sôi động, từ câu hỏi đầu tiên:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hoặc là trách cứ:
- Đây là tên bạc phụ.
Đã hoàn toàn biến thành:
- Người kia là ai?
Hỏi xong, trong đám đông cũng có người có thể nhớ ra Ninh Nghị là thương nhân đến nơi này, còn nói hắn là thân phận ở rể. Ngay sau đó lập tức có người nói:
- Tuyệt đối không khả năng, hoặc là nhớ nhầm người...
Đối phương cũng gật đầu trầm tư. Dưới tán cây đối diện, vài nữ tử thanh lâu ôm đàn cũng châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao, nhưng ánh mắt lại một khắc cũng không rời bên này.
Nếu là nhân sĩ bang phái giang hồ đánh nhau, dù là đánh nhau kịch liệt, phỏng chừng các nàng cũng thấy đúng là một đám đàn ông ngu ngốc lỗ mãng, nhưng một màn trước mắt này, xác thực là bất đồng rất nhiều.
Trong nháy mắt đã đả thương mười mấy người, thời gian cũng không phải là quá lâu, xem ra lũ thư sinh kia vẫn còn muốn "người trước ngã xuống người sau tiếp tục xông lên", mà trong những người bên kia đã có quan binh tới duy trì trật tự bèn chen chúc tới. Vọt tới trước tiên là một người, y cũng không dám đắc tội với mọi người đang chen chúc ở đây, phản ứng rất thận trọng. Y vừa xuyên qua đám đông, bên cạnh có một gã thân hình cao to, thư sinh nọ đang dáo dác tìm kiếm khắp nơi lập tức kêu to:
- Mẹ ngươi...
Xoẹt một cái, đã rút đơn đao mà quan binh kia đeo bên hông, vọt thẳng lên.
- Cẩn thận...
- Đưng xằng bậy!
- A...
Tiếng hô nổi lên bốn phía, người nọ từ bên cạnh vọt tới, Ninh Nghị thấy ánh đao kia, cũng đã chau mày. Hắn vẫn cố gắng kiềm chế, mỗi lần đánh là vẫn nương tay, nếu không dựa vào sức bật và nội công của Lục Hồng Đề truyền dạy, phối hợp với sự hiểu biết của hắn về những điểm yếu hại thân thể, ba quyền hai cước là hắn có thể đánh chết mấy tên thư sinh này là không vấn đề, lúc này đạp một chân, thẳng đón người cầm đao kia!
Bóng hai người nháy mắt đụng vào nhau.
Thư sinh kia cũng là kẻ ăn chơi trác táng, trong lúc nhất thời khí huyết dâng trào mà giận giữ rút đao, nhưng nếu giết người thật thì lại không dám. Ninh Nghi lao thẳng tới, gã đó cũng ngẩn ra, tuy rằng vung đao ra ngoài, nhưng đối với Ninh Nghị mà nói, dĩ nhiên là không có lực sát thương gì. Cả người Ninh Nghị áp sát tới, tay không bắt đao sắc, khống chế tay người nọ, cánh tay người nọ bị bắt chéo ra sau lưng, hét thảm một tiếng. Ở trong mắt mọi người, chỉ nhìn tháy thân hình hai người là dán sát lại nhau, ngay sau đó, theo tiếng kêu thảm, thư sinh thân hình cao lớn chân không vững lảo đảo lui bước, theo đó ầm một tiếng, đập vào cây đại thụ bên hồ, ngay lập tức thân cây chấn động làm lá cây rụng lả tả xuống.
Phía sau lại có người vọt lên, Ninh Nghị lật ngược tay đánh người đó bật ra, nhưng theo sau đó lại có hai người vọt tới ý muốn chế trụ hắn. Lúc này tay trái Ninh Nghị còn đang bắt chéo cánh tay cầm đao của thư sinh to lớn kia, ép sát gã vào thân cây khô, hai người kia áp sát tới, một người trong đó kiềm chế tay phải của hắn, tên còn lại tới gần thì bịch một tiếng.
Một cú chùy đã húc vào đầu, người nọ ôm mũi loạng choạng lui mấy bước, tay phải của Ninh Nghị vừa chuyển, đã chế trụ mạch môn cánh tay của gã còn lại, gạt gã quay hai vòng tại chỗ, theo sau đó nhéo tai gã, kéo gã cong người xuống, máu tươi chảy xuống, không ngừng kêu thảm, cũng không dám lộn xộn nữa.
- Các ngươi náo loạn đủ chưa? Còn muốn nữa không?
Ninh Nghị đảo mắt qua những tên thư sinh đang nóng lòng muốn lên, quát một tiếng. Tay trái hắn lúc này vẫn đang chế trụ gã thư sinh cao lớn ở thân cây, chế trụ gã cũng đồng thời chế trụ thanh đao kia, tay kia thì nhéo tai một gã thư sinh khác, làm gã đó cả người cong xuống đau đớn, không ngừng kêu thảm thiết, không dám giãy dụa. Một tiếng này vừa quát lên, làm những tiếng ồn ào dần dần lắng xuống, đã không còn ai dám xông đến nữa. Uy thế của Ninh Nghị chi là thứ yếu, chủ yếu chính là cây đao kia, nếu tiếp tục nữa, chi sợ tinh huống thật sự không còn vãn hồi được nữa.
Tiểu Thiền phía sau vừa khóc vừa gạt lệ, mọi người trên đập đều nhìn về phía bên này, các nữ tử bên hồ khẽ thở phào, tay nắm chặt tự lúc nào, không còn bàn tán nữa. Thật ra Tô Đàn Nhi cũng đã đến, chẳng qua là không chen được vào trong đám đông, lúc này nàng cũng nhìn về bên này, không biết tình thế đã phát triển đến mức nào.
Mà lúc này trong đám đông, Lâu Thư Uyển cũng đã chạy tới, đang đứng bên ngoài bịt miệng trợn tròn mắt khi thấy một màn như vậy. Lúc trước nàng đã cảm thấy chuyện Ninh Nghị thích võ học, ngày ngày vẫn thường đứng ở ngoài võ quán để xem là một trò tiêu khiển thôi. Thời đại này, nàng gặp nhiều thư sinh thích võ học nhưng đều chi coi là trò tiêu khiển, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới khi hắn thật sự động thủ thì sẽ mang tới một màn như vậy.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 216: Biến Cố (4)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTại Tiểu Doanh Châu phát sinh một trận quần ẩu, thời gian ẩu đả cũng không phải là dài.
Lúc tin tức này rơi vào chủ thuyền, Lục tri phủ vẫn còn đang cùng chúng học trò cùng bằng hữu đàm luận chuyện có liên quan đến thế cục gần đây của Hàng Châu. Ông năm nay bốn mươi bảy tuổi, đang độ tuổi trẻ trung mạnh khỏe nhất, là thời kỳ hoàng kim trên quan trường, nay lại là Tri phủ địa phương giàu có nhất tại Hàng Châu, chỉ cần mọi việc thuận buồm xuôi gió thì từ này về sau tiền đồ vô lượng.
Nay Phương Tịch vùng Tây Nam Hàng Châu gây họa, đối với Lục Thôi Chi mà nói, vấn đề cũng không lớn. Hàng Châu là trọng địa thương mậu, đường thủy vận tải phát triển, có Võ Đức Quân chuyên môn trấn thủ, dù là nạn phỉ tặc đang phát triển mạnh mẽ nhưng cũng bị ngăn chặn ở ngoài môn hộ.
Nhưng đương nhiên, đối với những người đã lâu chưa ra khỏi phủ Hàng Châu, chưa từng gặp nguy hiểm mà nói, họa Phương Tịch, cũng không đơn giản như mọi người tưởng tượng. Nay nhiều huyện vùng Tây Nam Hàng Châu cũng đã bị Phương Tịch tiến vào, quân phú phân đất, giết quan tạo phản, gây nên một loạt hệ liệt trật tự trị an bị phá hỏng, nạn đói khắp nơi, người chết đói đầy đường. Việc này, mọi người an phận ở Hàng Châu khó có thể tưởng tượng được. Lục Thôi Chi cùng với mấy người ngồi ở đây cố nhiên là cũng có chút tin tức nhưng đương nhiên là không cần phải nói với mọi người nhiều lắm.
Lúc này bởi có Phương Tịch khởi nghĩa, vùng Giang Nam, nam có Trần Sĩ Thắng thống lĩnh Võ Uy Quân, bắc có Khang Đình Võ thống lĩnh Võ Sậu Quân, mà Võ Đức Quân ở Hàng Châu ngăn đông lộ, ít nhất tuyệt đại bộ phận mọi người đều thấy, nạn tặc phỉ mở rộng đều đã được khống chế. Mà nay điều được cho là quan trọng nhất vẫn hai nước Kim – Liêu khai chiến, trong nước theo tình hình chiến tranh, nhiều thế lực rục rịch ngóc đầu dậy, chỉ cần sau bảy tháng, Lục Thôi Chi bảo đảm vận tải đường thủy lương đạo, đảm bảo quốc nội không lo, đánh một trận mà Định Yến Vân, công lao sự nghiệp thiên cổ này, không thể thiếu một phần của Lục Thôi Chi ông ta.
- Vì vậy, Khang Phương Đình đầu năm dụng binh, Phương Tịch đụng phải, quá ư sợ hãi. Hoạn này tuy không phải là nhỏ nhưng mọi người cũng không cần phải quá lo lắng. Mà thật ra trước sau thu hoạch vụ thu, những chuyện lớn kia, còn cần phải nhờ chư vị giúp một tay...
Lục Thôi Chi nói tới đây thì liền có binh lính tiến vào, bẩm báo vụ việc ẩu đả phát sinh. Loại tin tức này đương nhiên rất đơn giản, chỉ là vị hôn phu ở rể cùng với nha hoàn câu kết làm bậy, va chạm với người ta, vậy mà còn hành hung đả thương người, nay đã đánh bị thương hơn mười nho sinh, mà tin tức quan trọng nhất vẫn là, con trai thứ Lâu Thư Hằng của Lâu gia cũng bị đánh, ngã ở trong hồ nước.
- Lại có cuồng đồ như thế?
Lục Thôi Chi là người có tính tình trầm ổn, nhưng cũng không nhẫn nhịn được vỗ bàn thật mạnh, chau mày:
- Là người nhà ai?
- Không biết, dường như...không phải người Hàng Châu, mà là thương hộ từ Giang Ninh tới.
Kẻ báo tin kia báo xong, tất cả những người trong phòng đều giận giữ:
- Lại có việc này sao?
- Dám ức hiếp người Hàng Châu chúng ta!
- Người ở rể mà cũng dám giương oai, Lục đại nhân, chúng ta đi ra xem.
Những người này lòng đầy căm phẫn, Lục Thôi Chi cũng đã cau mày, đứng lên:
- Người này đang ở đâu? Làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ lại không an bài quân sĩ đi ngăn cản sao?
Với địa vị như này của ông ta, rất ít khi phẫn nộ đối với loại tin tức như này. Quân sĩ báo tin kia thấy chuyện xảy ra, tình huống không ổn liền chạy đến báo, chứ không hề biết rõ tình hình phát triển tiếp theo như nào, đành phải nói:
- Đã có người đến ngăn rồi.
Lúc này trong phòng đã có người giận giữ đi ra ngoài, xem xét rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lục Thôi Chi cũng đi ra muốn xem là chuyện gì, thì lại có một nam tử trung niên khác tiến vào, hành lễ với ông. Người này chính là phụ tá bên cạnh ông, tên là Trác Khánh Nhiên, đại để là gã cũng đã đứng xem chuyện xảy ra bên ngoài, Lục Thôi Chi hỏi một câu:
- Khánh Nhiên, cuồng đồ kia là ai? Có bắt hắn chưa?
Trác Khánh Nhiên kể lại chuyện vừa rồi có người rút đao bị khống chế, sau đó giảm âm thanh xuống:
- Sau đó Viên phó tướng đuổi tới, cùng giao thủ, song phương đánh nhau một trận, sau khi giằng co giây lát, người nọ mới vừa rồi...
- Người nọ lại dám chém giết giằng co với Viên Định Kỳ?
Thôi Chi cau mày cắt ngang lời đối phương. Viên Định Kỳ kia chính là một phó tướng trong Võ Đức Quân, nghe nói võ nghệ cao cường, Lục Thôi Chi cũng biết gã. Trác Khánh Nhiên hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu.
- Chỉ là một đao, chưa phân thắng bại. Giằng co một lát, cũng bởi vì thê tử người đó đuổi tới nên thư sinh kia mới vứt bỏ đao, hơn nữa Lâu Thư Uyển cũng đi ra ngăn cản song phương động thủ, dường như có biết đôi phu thê này. Đệ tử thấy vậy cảm thấy kỳ quái, bởi vậy bẩm báo đại nhân, không thể khinh thường, hơn nữa thiệp mời của người nọ là do Tiền công phát mời đó.
- Tiền công vẫn còn ở Tiền phủ?
- Tiền công.
- Biết rồi, cùng đi xem nào.
Lục Thôi Chi gật gật đầu, trong mấy nhà Hàng Châu hiện nay, Tiền gia là có danh tiếng nhất. Nhưng Tiền Hi Văn có danh vọng lại chỉ thích dạy học, bình dị gần gũi, những loại chuyện vụn vặt liên quan đến lợi ích lại không nhúng tay vào. Mấy năm trước Hàng Châu gặp đại hạn, sân tụ hội lập thu là Tiền Hi Văn chủ đạo khởi xướng, đó là bởi vì đại cục. Cũng là bởi vì con người ông như vậy nên danh vọng luôn hơn những người khác, khi Hùng Nhữ Minh còn đảm nhiệm chức Tri phủ mới có thể làm được như thế, đã trở thành chiến tích lớn nhất từ sau khi Hùng Như Minh qua đời.
Mà năm đó sau khi đại sự làm xong, Tiền Hi Văn đã không còn quan tâm tới những loại chuyện vụn vặt nữa, lợi ích của Tiền phủ, đương nhiên là dựa vào tông tộc Tiền thị duy trì. Dưới tình huống như thế, Tiền Hi Văn đích thân phát thiệp và Tiền phủ phát thiệp đương nhiên là hai chuyện có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Còn chưa đi qua bên này, giữa đại sảnh đã vang lên những tiếng la hét ầm ĩ, tất cả mọi người đều đã lên thuyền chính. Nếu bọn họ vẫn ở dưới thuyền, Lục Thôi Chi ngược lại có thể đi xuống, nhưng lúc này cũng không vội vàng xuất hiện, ông ở trong sảnh đường chờ một lát, nghe thế cục bên đó phát triển ra sao.
Lúc này mọi người phẫn nộ tựa hồ như là việc người Giang Ninh giương oai với người Hàng Châu, nhưng nghĩ kẻ hành hung người bị thương cũng đã lên thuyền rồi, lúc này ngược lại không còn người nào tiếp tục xung động nữa. Mà trong đám đông, dường như cũng không phải là chỉ nghiêng về phía “nhà mình”, vẫn có vài người trẻ tuổi vẫn khắc khẩu với mọi người, dường như là biện giải cho người hành hung kia. Lục Thôi Chi biết mấy người kia đều là hậu bối của Tiền gia, nghĩ đến người kia sau khi xuất ra thiệp mời, mấy người Tiền gia tuy rằng không biết nội tình, nhưng cũng đã bắt đầu chủ động đứng về phía kẻ hành hung kia.
Tiền Hi Văn Tiền gia ở ở Hàng Châu có danh vọng cực cao, nhưng Lục Thôi Chi thấy, lúc này đây vài người trẻ tuổi Tiền gia đứng ra nói giúp chỉ sợ không có tác dụng gì. Khác khu vực, người nọ dù sao cũng đã làm cho nhiều người tức giận, mình chỉ có thể bênh vực Hàng Châu mà thôi, mà dù cho hắn ta được Tiền Hi Văn phát thiệp mời, nhưng cũng không thấy được song phương có quan hệ sâu đậm, với tính cách danh sĩ của Tiền Hi Văn, ông dạy học ở nông thôn, gặp những người có ngộ tính cao, nhất thời hứng trí phát danh thiếp mà thôi, được thiếp mời cũng không phải là khó tưởng tượng, muốn nói quan hệ sâu sắc nhiều hơn, khả năng là không lớn.
Hiện tại, thứ nhất là ông đang nghi hoặc thái độ của Tiền Hi Văn, thứ hai là ông cũng có chút ngạc nhiên đối với việc này. Đánh hơn mười người, có thể đấu với Viên Định Kỳ, nghĩ hẳn là nam tử cao lớn thô lỗ, nhưng nghe nói chỉ là một tên thư sinh, còn là người đi ở rể, mà sau đó tin tức là truyền tới nói hắn có thể là tài tử nổi danh tại Giang Ninh, trong lúc nhất thời ông cũng có chút tò mò, muốn xem người đó rốt cuộc là như thế nào.Có náo nhiệt để mà xem, tốc độ mọi người tụ tập trên thuyền cũng cực nhanh, chẳng bao lâu, Trác Khách Nhiên đi vào nói cục diện đã không còn gay gắt nữa rồi. Lục Thôi Chi đứng dậy đi ra ngoài, ở mạn thuyền thì lại nhìn thấy đại quản gia Tiền gia đang được người chỉ dẫn đi về bên này, đối với vị lão nhân này, Lục Thôi Chi cũng không dám chậm trễ:
- Lão tiên sinh hẳn là cũng nghe chuyện xảy ra vừa rồi? Không biết ý của Tiền công thế nào?
- Chủ nhân đang tới, lão hủ sợ Phủ tôn đại nhân có lòng nghi ngờ, bởi vậy mới đi trước một bước, Ninh Lập Hằng kia, đó là...
Lão nói nhỏ với Lục Thôi Chi vài câu, lúc này Lục Thôi Chi mới nhíu mày thật sâu:
- Việc này... hơi khó làm...
- Phủ tôn đại nhân cứ làm theo lẽ công bằng là được. Lão hủ đã gặp Ninh Lập Hằng một lần rồi, người này có khí độ, không phải là người dễ xúc động lỗ mãng, có lẽ trong đó còn có nội tình. Đương nhiên, nếu hắn thật sự là hành hung, xúc phạm nhiều người, bên phía chủ nhân cũng sẽ không bênh vực hắn...
Lục Thôi Chi gật gật đầu, trong lòng thoáng đã hiểu thái độ của Tiền gia, nhưng tình huống này, ngược lại ông cũng thấy hơi khó xử một chút. Ông đi ra ngoài, tới đại sảnh, mọi người thoáng an tĩnh lại, mà cũng có mấy người đột nhiên xông lên, yêu cầu ông làm phủ tôn thì cần phải nghiêm trị hung thủ, trong đó có cả những người đã bị đánh đến bị thương.
Ánh mắt đảo qua một lần, Lục Thôi Chi thu hết cục diện trong đại sảnh vào mắt.
Lúc này, bên trong phòng khách bầy đặt sáu bảy dãy bàn trong, đại để cũng đã ngồi chật người. Vốn bên này còn có an bài một số ghế, nhưng nhìn trước mắt rõ ràng là tùy tiện ngồi rồi, mấy bàn tròn gần đó có thư sinh bị thương, một vài thư sinh đứng về phe Lâu gia có tham dự ước chừng đã ngồi hơn bốn bàn, các đại phu đang ngồi bôi thuốc trị liệu cho bọn họ, những tiếng rên rỉ ồn ào, nhưng thấy Tri phủ đến thì cố gắng nén xuống.
Người nhà của người hành hung chắc là ngồi ở bàn tròn hàng thứ ba, chỉ có bốn người, thư sinh trẻ tuổi có khí thế trầm ổn, rất khó tưởng tượng người còn trẻ lại có loại khí chất như này. Trên mặt hắn hẳn là bị trúng mấy quyền, khóe miệng hơi bầm tím, rách da, nên có vài vết máu rỉ ra, nhưng đã được lau sạch, quần áo thanh sam đã có chút sộc sệch, nhưng so với những người bị đánh kia thì vết thương vẫn nhẹ hơn nhiều. Ghế trên bên hắn, một nữ tử nét mặt trầm tĩnh ngồi đó, nắm tay hắn, một tay cầm khăn tay, lau vết thương bị xước da khi hắn bị người ta đánh trúng.
Nhìn cảnh bên kia là gã đại phu cầm hòm thuốc băng vải, còn bên này chỉ là chậu nước sạch đặt ở bên cạnh là hiểu ngay. Sau khi sự việc phát sinh, khả năng không có đại phu dám trị liệu cho hắn ta, thê tử hắn không lấy được dược liệu và băng vải, chỉ dùng khăn tay nhúng nước để lau cho hắn.
Một thiếu nữ bên cạnh hẳn là nha hoàn, đang khóc, hẳn là nha hoàn trong câu chuyện đó. Mà một gã nam tử khác cũng chừng hai mươi tuổi, hẳn là không tham gia ẩu đả, có lẽ là người thân theo người nhà đến, dường như nghe nói người vợ của thư sinh hành hung kia có hai đường đệ đi theo, hẳn đây là một trong hai người. Bàn tròn có sáu hàng, bọn họ chỉ có bốn người, lại ngồi ở hàng thứ ba phía trước, cũng không phải là quá thấp, bực khí thế này ngược lại thật sự là có thú vị.
Trước đại sảnh, Thang Tu Hiền của Thang gia cũng đã đến, Lôi Thục Chi đi đến chào hỏi ông ta, vị lão nhân này nói:
- Phủ tôn đại nhân cần theo lẽ công bằng thẩm tra xử lí việc này, nếu người này thật sự là hành hung không đúng, tin rằng Tiền công tuyệt đối cũng sẽ không bao che cho cuồng đồ đâu.
- Hẳn là như thế.
Lâu Cận Lâm cũng đã đến, đối với thương thế của con trai thứ mặt sưng như heo, vị gia chủ Lâu gia này rõ ràng cực kỳ phẫn nộ, ánh mắt cũng có vẻ âm trầm. Lúc này ở trước đại sảnh, ông ta lại đang giằng có với người ở rể kia, tình huống...cực kỳ quỷ dị.
Khí thế song phương thoạt nhìn lại có chút tương xứng.
Lâu Cận Lâm nổi danh là người tàn nhẫn ở Hàng Châu, nhưng không phải là tên côn đồ tàn nhẫn, nhưng Lâu gia lại không có căn cơ sâu như mấy nhà Tiền – Mục – Thang – Thường, gia tộc ông ta đạt được như hiện nay, là nhờ khí phách và thủ đoạn của Lâu Cận Lâm này đối với bên ngoài, nếu đánh giá ông ta là một vị kiêu hùng tuyệt đối cũng không quá. Ông ta hỉ nộ không lộ, nhưng nếu phải động thủ, thì lại rất ít cho người khác có đường lui. Người đàn ông này năm nay chừng năm mươi tuổi, tóc hơi bạc, một khi tức giận, người bình thường khó mà chịu được loại áp chế này. Mà vào lúc này, gần như toàn bộ mọi người ở đại sảnh đều đứng sau lưng ông ta, khi sắc mặt ông ta âm trầm tới, ngay cả vài tên đệ tử trẻ tuổi Tiền gia cũng kinh hãi ngậm miệng.
Thanh niên tên là Ninh Lập Hằng đứng ở đó mỉm cười nhìn ông. Thê tử của hắn thì đứng lên, vẫn lặng yên như trước cúi đầu thi lễ trước mọi người để chào hỏi, sau đó thì vẫn không mở miệng, nàng đứng gần phu quân, người hơi lui về sau một chút, vẫn cầm mu bàn tay bị xước da của phu quân, khí chất của đôi phu thê này, xem ra không hề có ý lui bước.
Cái gọi là giằng co, ai chiếm thượng phong ai chiếm hạ phong trước nay đều khó nói, thanh niên bình thường sẽ nói mình dù là đối mặt với ai cũng sẽ không lui bước, nhưng đấy chẳng qua chỉ là cắn răng gượng chống, còn trên khí thế thật sự, từ trước tới giờ là sau không lui bước thấp không cúi đầu quyết định thắng bại. Với lực lượng mà Lâu Cận Lâm trước nay nắm giữ, dưới tình huống nghìn người trong đại sảnh này, cho dù là người có tên tuổi danh vọng tương tự cũng không tránh được cảm thấy yếu thế hơn, còn người tuổi trẻ thì lại càng chột dạ, cho dù là dám mắng thô tục trước mặt Lâu Cận Lâm, thì trong mắt người khác, chẳng qua cũng chỉ là thằng hề mà thôi. Nhưng trước mắt chuyện như vậy lại không hề có, thư sinh kia thái độ tự nhiên, trong nụ cười kia không hề nhìn thấy có nửa phần gượng chống.
Nói thực ra, trước khi Lâu Cận Lâm mở miệng, rơi ở trong mắt mọi người, bên kia vẫn có chút yếu thế hơn, chẳng qua là một tiểu phu thê đấu với mười người, dù là loại tình huống nào cũng đều rất khó làm. Lục Thôi Chi còn chưa bước tới, bên kia Lâu Cận Lâm lại mơ hồ nói một câu:
- ...Ta với Bá Dung là tương giao, cháu với Thư Hằng vốn cũng là tình huynh muội, mà Lập Hằng, giữa các cháu cũng hẳn xưng huynh đệ, ta không biết Thư Hằng đã làm cái gì, nhưng cháu lại ra tay nặng với nó thế này...
Lời của ông chỉ trích nghiêm khắc, đầu tiên là nói với nữ tử tên là Tô Đàn Nhi kia, sau đó là nói với người ở rể, ngữ khí cũng có vài phần tức giận và khinh thường. Tô Đàn Nhi ngước mắt lên định nói, thư sinh bên cạnh đã vỗ vỗ vào vai nàng, hành động này nhẹ nhàng bâng quơ, không chút nào cố ý, nhưng cũng giống như là sau hành động này, thư sinh kia gần như là tự nhiên mà tiếp nhận gần như là toàn bộ áp lực cho nàng, đồng thời chính hành động này dường như là khiến cho khí tức âm trầm mà Lâu Cận Lâm mang đến hóa thành hư không.
Hắn ta đáp lại hết sức chân thành đơn giản:
- Có liên quan đến việc này, hay là hỏi thế huynh Lâu gia một chút nhé, không riêng gì thế bá, cháu cũng thấy kỳ lạ.
Lâu Thư Hằng biến thành thế kia, hắn còn cảm thấy kỳ lạ, mà rõ ràng thái độ hắn hết sức tự nhiên, Lâu Cận Lâm nhìn hắn chằm chằm, Ninh Nghị nhìn thẳng, ánh mắt không thay đổi, nửa ngày, Lâu Cận Lâm mới giận giữ cười rộ lên, lộ ra hai hàng răng:
- Ngươi, giỏi lắm.
Ninh Nghị vẫn nhìn ông ta, Lâu Cận Lâm vừa rồi dùng ánh mắt tàn nhẫn đối với tiểu bối, Ninh Nghị cũng dùng ánh mắt tiểu bối nhìn lại, hơi khẽ cau mày, trong trầm ổn có vài phần nhàm chán. Lâu Cận Lâm chưa bao giờ đối mặt với ánh nhìn như vậy của một người thanh niên hai mươi tuổi đầu, trong lòng tràn ngập sự giận giữ.
Cũng đúng lúc này, Lục Thôi Chi đã tới bên này.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 217: Biến Cố (5)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrong không khí yên lặng nghiêm túc, dưới tình huống như thế, bất luận ở đây có bao nhiêu đại nhân vật, tất cả đúng là vẫn còn phải chờ Tri phủ là ông đến, mới có thể xem như chính thức bắt đầu.
- Phủ tôn.
- Lục đại nhân.
- Tri phủ đại nhân...
Các loại hành lễ, xưng hô lần lượt mà đến, theo sau, người bị thương bên kia biến thành “Cầu Tri phủ đại nhân làm chủ cho học tử” đầy xôn xao. Những thư sinh này đều là học tử chút công danh, ít nhất cũng là thân phận tú tài, không cần quỳ lạy. Lục Thôi Chi cũng là người khiêm tốn nổi tiếng, phất phất tay ra hiệu mọi người ngồi xuống, ánh mắt chuyển tới bên phía Ninh Nghị thì thấy hắn cũng đang đánh giá mình, sau đó Ninh Nghị cũng chắp tay hành lễ:
- Lục Tri phủ.
Lục Thôi Chi gật gật đầu, mà ở một bên lập tức có người quát lên:
- Làm càn! Ngươi là một kẻ ở rể, thấy Tri phủ đại nhân, sao có thể không quỳ!
- Không sao.
Lục Thôi Chi phất phất tay:
- Mọi người hôm nay đến đây là để tụ hội, đều là khách quý của bản phủ, lúc này mọi người tuy có tranh cãi, nhưng chân tướng không rõ, bản phủ không nên lấy chức quan để đối đãi.
Ông vừa nói hết, Lâu Cận Lâm bên kia liền híp mắt nhìn sang, Lục Thôi Chi cũng đảo mắt qua ông ta, sau đó dừng ở trên mặt Ninh Nghị:
- Nhưng nếu điều tra rõ, nơi này thật sự có người hành hung làm càn, thì phải nhận trách nhiệm. Việc này làm cho nhiều người bị thương như vậy, bản phủ sẽ theo chức trách bắt kẻ đó vào trong nha môn.
Trong lời nói tràn ngập sự sắc bén, ông vừa nói xong, Ninh Nghị cười cười, đám học tử bên kia cũng liên thanh tán thành, có kẻ khẽ động vào vết thương rên rỉ, nhe răng. Lâu Cận Lâm chắp tay gật đầu, cất cao giọng nói:
- Trong việc này, Lâu mỗ và Tô thị Giang Ninh cũng có giao tình, nếu vãn bối hai nhà chỉ là hiểu lầm nhỏ, Lâu mỗ bằng lòng bỏ qua, tiếc rằng việc này lại gây ra náo loạn lớn như thế, liên can đến nhiều người, Lâu mỗ không thể bao che. Tiểu nhi tính cách lỗ mãng, không chịu giáo dục, Lâu mỗ nghĩ rằng việc này nó cũng có sai, đợi đại nhân điều tra rõ, xin đại nhân hãy theo đó mà xử nặng.
- Cha, con không sai...
Lâu Cận Lâm còn chưa nói hết, Lâu Thư Hằng mặt sưng vù đã đứng lên, phản lại, làm xung quanh cũng vang lên những tiếng ồn ào ủng hộ, âm thanh lan truyền ra ngoài, làm những người đứng xem phía sau cũng đều bị cuốn theo vào, không ít người đều nói lời công đạo cho Lâu Thư Hằng, trong lúc nhất thời tình cảm quần chúng trở nên mãnh liệt. Trôi qua thật lâu, những tiếng ồn ào lắng xuống, Lâu Cận Lâm mới trừng mắt Lâu Thư Hằng, quát:
- Nghiệt tử! Ngồi xuống! Nơi này là để con lên tiếng sao.
Sau đó lại quay sang Lục Thôi Chi xin lỗi, rồi mới ngồi xuống bàn trong gần đó.
Lâu Thư Uyển cũng ngồi trong đó, mà người ở rể Lâu gia Tống Tri Khiêm lúc này cũng đã tới rồi, tìm được thê tử, cùng ngồi với nàng. Hai người chẳng ai nói gì, Tống Tri Khiêm cũng không chú ý tới thê tử, động tác chỉ hơi nhíu mày sau đó nhắm mắt lại.
Phụ thân thương yêu nhất là nhị ca, trong lòng Lâu Thư Uyển hiểu rõ điều này. Ở trong nhà, phụ thân hết sức nghiêm khắc với đại ca, hay giận giữ với nàng rất nhiều, chỉ có cưng chiều mỗi nhị ca. Lúc này nhìn biểu hiện trên nét mặt của phụ thân, nàng biết, lần này phụ thân thật sự nổi giận. Dù sao trong mắt phụ thân, phụ thân vẫn luôn khinh thường những người ở rể, cũng bởi vì khinh thường, cho nên lại càng tức giận.
Nếu không có như thế, phụ thân không đến mức ngay từ đầu đã biểu hiện sắc bén như thế, đích thân nói chuyện với đối phương, lại ám chỉ hai ba câu với Tri phủ, khơi mào mọi người có tâm phản bác lại. Nàng không hẳn thích Ninh Nghị, nhưng trong lòng quả thật có thưởng thức, nàng đã gặp được nhiều nam nhân xuất sắc, nhưng lần đầu tiên lại được gặp nam nhân xuất sắc lại phức tạp như này, nhưng đã tới bước như này rồi, Ninh Lập Hằng rất khó có đường lui, nàng biết đối phương có quan hệ với Tiền Hi Văn, ngay từ đầu cũng rất kinh ngạc, nhưng trong hai tháng thấy hắn chỉ đi bái phỏng ông ta một lần, như vậy chỉ có thể chứng tỏ là quen biết sơ thôi, phụ thân toàn lực chèn ép, Tiền Hi Văn không thể nào ra mặt vì hắn.
Về phương diện khác, tựa hồ nhị ca thật sự động lòng với Tô Đàn Nhi rồi.
Nàng ngồi nghĩ những việc này, mới vừa rồi Tô Văn Định chưa cầm hòm thuốc tới, mà những đại phu kia lại không cấp cho, Tô Đàn Nhi liền bảo hắn quay về thuyền để tìm, vừa lúc, những người Tiền Hi Văn, Mục Bá Trường cũng đã đi tới. Lục Thôi Chi đứng dậy nghênh đón, ngồi xuống, ông chờ đợi, chính là chờ Tiền Hi Văn đến.
Sau vài câu chào hỏi, trong lòng Lục Thôi Chi cũng đã có một hướng giải quyết, mới vừa rồi Lâu Cận Lâm hai ba câu ám chỉ, ý nghĩ trong lòng ông càng thêm rõ ràng: Mặc dù Ninh Lập Hằng này có quan hệ với Tiền Hi Văn, nhưng ông ta vẫn muốn định tội hắn.
Điều này rất là khó quyết định đấy, nếu thiên vị Ninh Lập Hằng, hiển nhiên là có nhiều người không chịu, nếu muốn định tội Ninh Lập Hằng, chỉ cần phải thuyết phục một người, chính là Tiền Hi Văn, mà trước tình thế quần chúng kích động trước mắt này, ông có thể mượn điều đó để giải quyết việc này, Tiền Hi Văn cũng sẽ hiểu: Định tội Ninh Lập Hằng, sau đó tìm một lý do có lòng người để cho hắn một con đường sống, như thế thì kết quả ba bên đều tốt đẹp, cũng tốt cho Lâu Cận Lâm cùng với toàn bộ học tử Hàng Châu, cũng tốt cho Tiền Hi Văn, mà với Ninh Lập Hằng cũng tốt.
Dù sao đây cũng là một cách thức xử lý lẽ công bằng nhất. Ninh Lập Hằng kia dù sao cũng thật sự là đánh nhiều người như vậy, đã động chạm khiến nhiều người tức giận.
Không lâu sau, ông bắt đầu hỏi, một lát, trong đại sảnh, mọi người cảm xúc bắt đầu sôi trào lên... Trên mặt hồ gió lớn thổi qua thuyền lớn, quan phủ chủ thuyền, mấy trăm người tụ tập ở trong đại sảnh, ngồi trước nhất là một vài quan viên, danh nhân cùng vài lão giả ngồi với nhau, hỏi đến sự kiện có liên quan đánh nhau vừa rồi.
Trong đám đông, Tống Tri Khiêm ngồi bên cạnh Lâu Thư Uyển, đối với Ninh Lập Hằng cũng có thân phận ở rể như mình, gã thật sự là cảm thấy có chút đồng cảm và thương hại. Tuy rằng... thái độ bình thản của Ninh Lập Hằng lại làm cho Tống Tri Khiêm cảm thấy vô cùng cổ quái, thậm chí còn có chút không thoải mái. Tuy rằng hai người cũng quen biết nhưng lại không có thâm giao gì, ngoại trừ trước đó có một lần Ninh Lập Hằng kia đến nhà bái phỏng thì gặp mặt, sau đó thì ngẫu nhiên có một lần gặp nhau chào hỏi, nhưng bất luận thế nào, gã cũng vẫn có cảm giác “một con ngựa đau cả tàu bỏ vỏ”.
Nhưng chẳng mấy chốc, gã mới phát hiện giữa gã và Ninh Lập Hằng căn bản không giống nhau.
Liên quan đến chuyện Ninh Lập Hằng đánh người, quá trình ai đánh ai, chỉ cần hỏi vài câu, sau một lát là định ra thân phận ở rể của Ninh Nghị. Nhưng trong mắt Tống Tri Khiêm, Ninh Lập Hằng là người quả thật có chút kỳ quái, hỏi hắn ta thân phận ở rể thì hắn ta thẳng thắn gật đầu thừa nhận, hỏi hắn ta quá trình đánh người, hắn đáp:
- Hai ba mươi người đối diện, ta chỉ có một mình, sau lưng còn có một cô bé, tình huống như vậy, tại hạ cảm thấy, dường như không phải là tại hạ đánh người...
Hắn gọi cô gái kia là cô bé.
Câu trả lời này rất thuyết phục, ngay cả Lục Tri phủ cũng gật đầu, chỉ còn lại chút vấn đề, hắn khai báo sau lưng có thiếu nữ, Lục Thôi Chi nhấn mạnh:
- Nói như vậy ngươi đã chứng thực là bảo vệ Tiểu Thiền cô nương ở phía sau?
Hắn cũng gật đầu, Tống Tri Khiêm cảm giác tên này đúng là kẻ ngu.
Mà Lục Thôi Chi hỏi hắn về cách nhìn trong chuyện này ai đúng ai sai, thì hắn ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Ta cảm thấy thật ra gặp phải tình cảnh này, chẳng có gì đáng nói đúng sai cả.
Trong đại sảnh vang lên những tiếng cười lạnh.
- Về việc này, thật ra là tại hạ lỗ mãng.
Lâu Thư Hằng đứng dậy trả lời như thế.
- Lâu gia ta và Tô gia vốn là có giao tình đã lâu, gia phụ và phụ thân của Đàn Nhi muội tử quen biết nhau từ lâu, Ninh Lập Hằng này là người ở rể, vốn cũng có thể lấy tình nghĩa huynh đệ để đối đãi, ai ngờ đâu hắn thân phận ở rể lại câu kết quyến rũ nha hoàn. Tri phủ đại nhân, nếu chuyện này như thế thì cũng thôi, đệ tử...đệ tử tận mắt nhìn thấy hai người này nắm tay nhau dưới tán cây, lại nhớ trước đó không lâu có gặp Đàn Nhi muội tử, trong lúc nhất thời đệ tử tức giận, bước tới định là chất vấn bọn họ. Đệ tử thừa nhận, là lúc ấy thật sự đã ra tay đánh người, nhưng hắn thân phận ở rể lại lén lút quan hệ với nha hoàn, lại còn không trốn tránh, đã để ta nhìn thấy.
Nói tới đây, mấy người liền đứng lên cũng nói khi thấy như vậy, còn tưởng rằng hai người đó là phu thê...Tống Tri Khiêm nhìn vẻ mặt Tri phủ nghiêm túc hỏi Ninh Nghị, nhưng đáp án đưa ra lại khiến y nghe mà chẳng hiểu.
- Ta với Tiểu Thiền cùng thương nhau, qua một thời gian nữa sẽ nạp nàng làm thiếp đấy.
Vừa nói xong, tất cả đều xôn xao. Lục Thôi Chi nhíu mày, Tiền Hi Văn ngồi bên kia vốn nhắm mắt thờ ơ không thèm để tâm cũng nhíu mày, mọi người thì châu đầu nghé tai bàn tán. Lục Thôi Chi nhìn nhìn Tô Đàn Nhi vẫn đang yên lặng.
- Tô thị, hắn…ở rể nhà ngươi, đối với việc lần này, ngươi thấy thế nào?
- Hồi bẩm đại nhân, việc này là thiếp thân an bài.
Tô Đàn Nhi vốn vẫn ngồi lặng yên ở đó, không nói gì, cũng không biểu hiện gì lúc này mới mở miệng, lại nhìn Ninh Nghị một cái, khẽ nở nụ cười.
- Người ở rể... Người ở rể sao có thể nạp thiếp?
- Luật Đại Vũ không nói là người ở rể không được nạp thiếp mà.
Giọng của nàng nhu hòa, động lòng người, đáplại. Ánh mắt mọi người cổ quái nhìn về phía đôi phu thê này, Tống Tri Khiêm thì ngồi ở xa, trợn mắt há hốc mồm, mãi sau mới kịp phản ứng.
- Nói dối, cô ta nói dối cho tên đào hoa này đấy…
Nhưng Tô Đàn Nhi đã tiến lên trước, lướt qua người Ninh Nghị, khẽ khom người.
- Đại nhân thấy lạ cũng là có lý, Ninh lang thật sự là ở rể trong nhà thiếp thân, nhưng Tiểu Thiền cũng là do thiếp thân làm chủ gả cho Ninh lang. Thiếp thân vốn là thương gia nữ, trưởng bối trong nhà và trưởng bối Ninh lang gia từng có ước hẹn chỉ phúc vi hôn, đến đời này của thiếp thân, gia phụ chỉ có một mình thiếp thân là nữ nhi, thương nhân chỉ nói lợi ích, thiếp thân từ nhỏ quản lý việc làm ăn trong nhà, Ninh Lang biết tình hình trong nhà của ta, thương ta vất vả, bởi vậy mới đến ở rể…
Tô Đàn Nhi trước đó chỉ mải miết lau sạch miệng vết thương của Ninh Nghị, nhưng vẫn đều có vẻ trầm mặc, thậm chí có vài phần lạnh lùng, mọi người nhìn thấy tưởng rằng nàng tâm tình phức tạp, đang tức giận, mà dù không bận tâm đại thế, tâm tình cũng sẽ phức tạp. Tận đến lúc này nàng mới mở miệng, tuy rằng cũng có người kịp phản ứng cho rằng nàng nói dối, nhưng Tô Đàn Nhi nhấn mạnh từng câu, hết sức dịu dàng và chân thành, trong lúc nhất thời không ai có thể mở miệng cắt ngang lời nàng được.
- Thiếp thân tuy là xuất thân thương nhân, nhưng từ nhỏ cha mẹ cũng có mời người đến nhà dạy thi văn, đọc nữ thư nữ huấn. Nếu không vì trọng trách gánh vác việc nhà, không thể buông tay, thiếp thân tình nguyện là mình gả cho Ninh Lang, chứ không phải để Ninh Lang đi ở rể. Thiếp thân biết trong chuyện này là thiếp thân ích kỷ, để Ninh Lang hy sinh rất nhiều, đáng tiếc lại khó thay đổi được…

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 218: Biến Cố (6)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comLời nói này vô cùng có sức thuyết phục, mặc dù là xuất thân thươngnhân, nhưng Tô Đàn Nhi trước kia quả thật được dạy dỗ giống như thiênkim tiểu thư, lúc này áo trắng váy trắng, trang điểm đơn giản đoantrang, dịu dàng, đứng ở đó, dáng cao gầy tao nhã, trong lúc nói chuyện, khẽ nhìn Ninh Nghị một cái, đôi mắt đỏ lên. Người bên ngoài chỉ sợ cũng đã đoán ra được, hai người từ nhỏ đã có chỉ phúc vi hôn, sau đó Tô Đàn Nhi phải tiếp nhận gia nghiệp, Ninh Lập Hằng lại bằng lòng đi ở rể,loại hy sinh này tuy rằng thấy khá kỳ lạ, nhưng việc này lại thật sự đã xảy ra trước mắt...
- Về phần Tiểu Thiền, cô ấy đã cùngthiếp thân lớn lên từ nhỏ, nói là tỷ muội thân sinh cũng không quá.Ninh Lang tính cách ôn hòa, khiêm nhường, sau khi thành thân với thiếpthân, luôn đối đãi tốt và thân thiện với nha hoàn, hạ nhân trong nhà,việc này mọi người đi cùng thiếp thân đến Hàng Châu đều biết. Lúc trước chúng ta thành thân, thiếp thân đã để Tiểu Thiền đi hầu hạ Ninh Lang,Ninh Lang đối xử với cô ấy như muội muội, nay đã hơn hai năm rồi,chuyện này mọi người trong nhà đều biết.
- Xác thực là như thế, tỷ phu đi vào Tô gia, là Tiểu Thiền hầu hạ huynh ấy.
Tô Văn Định giơ tay, chen vào một câu.
Tô Đàn Nhi một tay đặt trước người, tay kia thì thu lại nhẹ nhàng nắm tay Ninh Nghị, ngẩng đầu lên, hít một hơi sâu, cười.
- Thiếp thân tuy rằng từ nhỏ đọc qua thi văn, nhưng với một đạo thivăn, kỳ thật cũng không hiểu lắm. Ninh Lang là tài tử nổi danh GiangNinh, thiếp thân từ trước đến nay vô cùng ngưỡng mộ huynh ấy, tuy huynh ấy ở rể, nhưng thiếp thân từ trước tới giờ cũng như khác nữ tử bìnhthường kính huynh ấy, thương huynh ấy, còn huynh ấy thương yêu thiếpthân, nhường nhịn bao dung thiếp thân, thiếp thân luôn ghi nhớ tronglòng, lòng này, thiên địa chứng giám…
Nàng nói đến đây cóchút nhấn mạnh từng chữ, nói thực ra, mọi người thời đại này vốn là bảo thủ, nghe vậy cảm thấy có chút buồn nôn, rất nhiều người đại khái cảđời cũng không nghĩ tới có trường hợp như này, nhưng nữ tử đứng ở đằngkia, từng lời nói vẫn quanh quẩn trong đại sảnh, nói hết sức tự nhiên,thong thả, trong lúc nhất thời, trên thuyền lớn lại yên lặng đến mứccây kim rơi cũng nghe tiếng.
Không ít nữ tử lúc đầu thì hếtsức kinh ngạc, sau đó thì hốc mắt ai nấy đều đỏ lên. Về phần nam nhân,bao gồm Tống Tri Khiêm đều duy trì vẻ trợn mắt há hốc mồm, trong lòngcũng không biết có tư vị như nào, là hâm mộ ghen tị hay là hận... LâuThư Uyển mím môi, một bàn tay nâng cằm lên, quay đầu nhìn gã một cái,một lát sau, lại đờ đẫn quay lại…
***
Trên thuyền chính, trong đại sảnh, chỉ có giọng nói nhu hòa nhưng kiên quyết của Tô Đàn Nhi quanh quẩn ở đó.
Hai người đứng ở trước đại sảnh, lặng lẽ nắm tay nhau, giống như mộtđôi bích nhân. Khóe miệng Tô Đàn Nhi cong lên nụ cười, vành mắt khẽ đỏ, Ninh Nghị nhìn nàng, cũng thản nhiên cười rộ lên.
Tô Đàn Nhi nói xong, trong đại sảnh có chút trầm mặc, đại bộ phận mọi người đắmchìm trong hỗn loạn và cảm động, nhưng sự cảm động này cũng không duytrì được lâu thì bị người khác cắt đứt. Lâu Thư Hằng nửa mặt sưng vùngồi bên kia bỗng nhiên đứng bật lên:
- Ngươi, ngươi lại vì tên tiểu nhân này... mà làm như vậy?
Lâu Cận Lâm cau mày, cũng chậm rãi mở miệng:
- Tô Bá Dung hiền đệ nhất mạch đơn truyền, Đàn Nhi chất nữ cháu phảitiếp thừa gia nghiệp, chỉ có thể chiêu tế ở rể. Ta biết một đêm vợ chồng trăm ân nghĩa, Đàn Nhi chất nữ cháu xưa nay mềm lòng, nhưng việc nàylại liên quan đến nhiều người, cháu nói như vậy, hẳn là trong lòng cónỗi khổ tâm, nhưng chư vị đại nhân ở đây, sẽ làm chủ…
Lâu Cận Lâm ngôn ngữ thâm trầm, vừa dứt lời, lũ thư sinh bên cạnh cũng kip phản ứng, đều mở miệng:
- Nữ nhân này hẳn là nói dối...
- Là vì cứu tên ở rể kia, thật sự không đáng giá...
- Có ai mà tin chứ…
Bọn họ thi nhau nói, nhưng lại không có bao nhiêu người đón ý nói hùa với bọn họ, mà ngược lại, vài tên đệ tử của Tiền gia lúc trước từngđứng lên la hét ầm ĩ vài câu trước mặt đám đại nhân, lão giả lại khônghề có tỏ thái độ, tình huống trong lúc nhất thời trở nên có chút khóhiểu.
Mặc dù đối với đám người Lâu Thư Hằng, Lâu Cận Lâm, Lục Thôi Chi mà nói, chuyện như vậy, cũng là biến chuyển ngoài dự liệu.
Kỳ thật, cũng không phải là không dự đoán được Tô Đàn Nhi sẽ bỏ xe bảo vệ suất, áp chế tư tình, lấy đại cục làm trọng mà bảo vệ Ninh LậpHằng. Bởi vì cả câu chuyện này thật ra hết sức đơn giản, người ở rểcùng nha hoàn thông đồng, mọi người lòng đầy căm phẫn, giận mà ra tay. Ở trong thời đại này, có liên quan đến việc phong hóa, cho dù có nói lýđem hai người ngâm lồng heo, hay thật sự có xảy ra án mạng, chỉ cầnviệc đã xảy ra, thì quan phủ cũng sẽ không quản đến.
Trênthực tế, mặc dù là thân phận phu thê, trước mặt mọi người, thườngthường nắm tay nhau cũng là chuyện không hợp pháp, đương nhiên, điềunày cũng không phải là quá nghiêm khắc, giữa hai vợ chồng đụng chạm tay chân khi ra ngoài luôn khó tránh khỏi, chỉ cần không phải là cổ giảthông thái rởm thì cũng sẽ không để ý đối với sự thân mật của phu thêtrẻ tuổi trên đường nhiều lắm.
Nhưng đặt ở trên người NinhNghị, cùng nắm tay Tiểu Thiền, thật ra đã có tội danh quyến rũ câu kếtrồi. Lục Thôi Chi vốn chỉ hỏi linh tinh vài câu không ngờ Ninh Nghị sẽđáp lại như vậy, dưới tình huống đó, duy nhất khả năng phá được cụcdiện, chính là thái độ của Tô Đàn Nhi ngồi bên cạnh.
NinhNghị dù sao cũng là người đến ở rể Tô gia, nếu nàng nói để Tiểu Thiềncho Ninh Nghị thị tẩm, thì nàng hiểu rõ, điều này cố nhiên là một lỗhổng phá cục diện này, ngay cả người bình thường sẽ không thể nào tinđược. Mà trong mắt người Lâu gia, mặc dù Tô Đàn Nhi biểu hiện thái độnhư vậy, hẳn trong lòng không hề dễ chịu, chắc là nàng bấm bụng nói dối để bảo vệ phu quân mà thôi, xem ra đúng là vì hai chữ “Tình lý” rồi.
Thời đại này thẩm án vốn cũng không nghiêm khắc đời sau, dưới nhiềutình huống, thường thường tình lý lớn hơn pháp lý. Có câu chuyện, BànhVũ đỡ bà cố nội dậy, bà cố nội lại chỉ trích Bành Vũ đẩy bà ngã, quantòa chiếu theo lẽ thường, nếu không phải ngươi đẩy ngã thì sao lại điđỡ bà dậy, liền phán ngươi có tội. Loại phương thức suy luận “đươngnhiên” này ở thời phong kiến cũng không phải là hiếm lạ. Đương nhiên,điều đáng nói là, thời phong kiến trong hoàn cảnh loại lô gic “nếungươi không đẩy ngã người ta thì sao lại đi đỡ người ta dậy” này cũngkhông phải "Đương nhiên", ngược lại, loại "cách thức suy luận mở rộngsâu xa đáng giá" này chỉ thuộc ngoài đề nói rồi, mọi người chưa từngđược thấy.
Đối với Lục Thôi Chi mà nói, chỉ cần người ởrể thật sự có tư tình với nha hoàn, dù là Tô Đàn Nhi đứng ra làm chứngthì cũng vậy, ông chỉ cần thở dài, nói: “Ta biết ngươi mềm lòng.” Hơnnữa với mọi người, lời làm chứng này của nàng không đủ làm cho mọingười tin tưởng. Như vậy mặc dù Ninh Nghị và nha hoàn bị miễn tội chết, nhưng tội mang vạ cũng khó tha, mà dưới sự kích động của quần chúng,Tiền Hi Văn hẳn cũng sẽ lựa chọn thỏa hiệp, ông thì bảo vệ một mạng của Ninh Nghị, vậy là sẽ vừa lòng tất cả mọi người. Nhưng lúc cha con Lâugia mở miệng nói, thì ông lại nhạy cảm phát hiện không thể nào xử lýtheo cách này được rồi.
Một người trước sau vẫn trầm mặc như Tô Đàn Nhi lại biểu đạt như thế thật khiến mọi người có chút bất ngờ.
Đồng cảm cũng được, bực bội cũng thế, thời đại này, giữa tài tử giainhân dùng thi văn để tỏ tình, khúc từ uẩn ý, kín đáo qua lại, vẫn thường được lưu truyền thành giai thoại. Với mọi người, thông thường là những chuyện riêng tư, cho dù là một đôi bích nhân trong mắt mọi người được công nhận, cùng lắm là mỉm cười mắt liếc đưa tình, nhưng rơi vào trong mắt người khác thì lại có cảm giác “thần tiên quyến lữ”. Mọi người chưa từng thấy một tiểu thư khuê các trước mặt công chúng thiên hạ nói lên tình cảm của mình với phu quân như vậy. Mà vào giờ khắc trước mắt này, phu quân kia còn là một người ở rể. Nhưng Tô Đàn Nhi khi nói lại không có chút nào gượng ép, cho dù sẽ có những người nói “không biết xấu hổ”, nhưng trong lòng cũng đã có chút tin tưởng rồi.
Một ngườinhìn bề ngoài gần như là vốn đã kém cỏi hơn so với người khác, thậm chí còn có nhược điểm để bị nắm được nhưng khi tiến vào cục diện năng lựclại hơn gấp bội, dễ như bỡn phá vỡ hoàn toàn cục diện đó, đây giống như là kỹ xảo đánh trên một bàn cờ.
Ngay cả Ninh Nghị chỉ sợcũng có chút bất ngờ. Hắn vốn cũng có thể ứng đối vài câu, nhưng lúcnày cũng không nói được lời nào, chỉ lẳng lặng nắm bàn tay mềm mại củathê tử. Sau khi cha con Lâu gia nói xong, Tô Đàn Nhi quay sang nhìn bọn họ, vẫn là nụ cười lãnh đạm bình thản như cũ, lại mở miệng, lúc nàychuyển gọi Ninh Lang thành phu quân.
- Tình cảm giữa phuquân và Tiểu Thiền, người ngoài không biết cũng khó trách được. Mới vừa rồi phu quân kể lại chuyện này, thiếp thân liền hiểu ngay, huynhtrưởng Lâu gia hẳn là quá mức kích động, không kịp suy nghĩ nên mớiđánh người, huynh ấy là có lòng tốt, mà mọi người lại lòng đầy cămphẫn, không cho người khác có cơ hội giải thích, phu quân cũng độngthủ, thiếp thân cũng không biết việc này nên trách ai mới đúng đây…
Tô Đàn Nhi dừng một chút:
- Nhưng với thiếp thân, khi thấy rõ hành động của Ninh Lang, lại vôcùng cảm động. Trong mắt người khác, Tiểu Thiền chỉ là một nha hoàn,nhưng với thiếp thân mà nói, lại giống như tỷ muội ruột thịt, lúc ấy phu quân chỉ có một mình, nhưng lại có thể xả thân che chở cô ấy, mà dù bị nhiều người vây đánh, cô ấy cũng chưa từng lui bước. Điều này làmthiếp thân cảm thấy, gả Tiểu Thiền cho phu quân lại càng là quyết địnhchính xác. Nếu thiếp thân là Tiểu Thiền, ngoài huynh ấy ra còn có thểgả cho ai được chứ?
Tô Đàn Nhi nhìn Tiểu Thiền, Tiểu Thiềnvốn thẹn thùng, thấy tiểu thư nhìn sang, cũng đỏ mặt gật đầu. Tô ĐànNhi bật cười, sau đó ngẩng đầu, mắt đỏ lên nhớ lại hồi ức.
- Năm ngoái ở Giang Ninh, Tô gia gặp đại nạn, gia phụ gặp chuyện, thiếpthân nằm trên giường không dậy nổi, lúc ấy việc làm ăn trong nhà cũngxuống dốc không phanh, tràn đầy nguy cơ. Lúc ấy chính là phu quân ratay, chống đỡ được toàn bộ. Có lẽ sẽ không mấy ai tin, mấy tháng sau,huynh ấy giải quyết xong việc nhà, không cần giải thích một câu nào,lai tiếp tục quay lại thư viện dạy học. Huynh ấy chỉ lúc nào trong nhàcó việc thì mới ra mặt gánh vác, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng thế. Có một số người, nghĩ phu quân ở rể là có mưu đồ gì đó, có biết rằngtài học của phu quân còn cao hơn người bên ngoài gấp trăm ngàn lần.Huynh ấy ở Giang Ninh, viết Thủy Điệu Ca Đầu, Thanh Ngọc Án, thiếp thân đến Hàng Châu, lúc nào cũng nghe người khác truyền xướng…
Tiếng xì xào nổi lên, nếu là trước đây nói những lời này, chỉ sợ làmcho mọi người có ấn tượng rằng tài tử Giang Ninh cậy tài khinh người,nhưng lúc này nói lên, tuy rằng sớm hay muộn cũng sẽ bị người ta bàntán, nhưng ý nghĩa đã hoàn toàn khác biệt rồi. Lâu Thư Hằng nói NinhNghị là tiểu nhân, Lâu Cận Lâm nói nàng dụng tâm lương khổ, đều là ámchỉ với mọi người ở đây rằng Ninh Nghị chẳng qua chỉ là một người đi ởrể, không có người nào sẽ thật sự nói tốt cho một kẻ ở rể. Nhưng tớilúc này, Tô Đàn Nhi đã bày tỏ toàn bộ, lại đủ để thổi tan những ác cảmcủa mọi người đối với người ở rể là hắn.
- Việc này, thiếpthân cũng biết, xử trí như thế nào cũng là khiến cho các vị đại nhânkhó xử. Thiếp thân thân là nữ tử, đại sự không hiểu nhiều, nhưng nhữnglời thiếp thân nói, tuyệt đối không nói dối. Phu quân bị người ngườichỉ trích, thiếp thân nguyện cùng tiến cùng lui với phu quân, xin cácvị đại nhân minh giám.
Nàng nói xong lời này, quỳ gốixuống, Ninh Nghị nhướng mày, vươn tay đỡ lấy cánh tay nàng. Tô Đàn Nhichỉ quỳ được một nửa thì bị hắn giữ chặt lại, nàng nghiêng mặt khẽ nhìn hắn, sau đó vẫn cúi đầu quỳ xuống. Làn váy tán trên mặt đất như màucủa đóa sen trắng. Lúc này Ninh Nghị đã thu lại nụ cười, quay sang nhìn Lâu Cận Lâm, sau đó cũng hất trường bào, quỳ xuống bên cạnh Tô ĐànNhi. Hắn tuyệt đối không thích việc quỳ lạy, nhưng là vì thê tử, hắncũng không để tâm gì khác nữa.
Từ lúc bắt đầu giằng co, sauđó là song phương giao phong, ám chiêu xuất hiện nhiều lần, Tô Đàn Nhilại ra mặt gần như đánh tan những nghi ngờ, tới lúc này lại quỳ xuống,bản thân nàng là nữ tử xuất thân thời đại này, quỳ trước mặt một đámđại nhân, đều là điều phải làm theo đúng lẽ thường. Nếu ngay cả NinhNghị cũng không hiểu được ý nghĩa hiệu quả trong đó, thì cũng sẽ khônglàm được một bước này mà thôi.
Ninh Nghị vừa quỳ xuống, Tiền Hi Văn ngồi ở bàn giữa vẫn duy trì trầm mặc, thỉnh thoảng mở mắt chợtkhẽ nâng gậy, chống chiếc gậy lên, “bịch” một tiếng vang nhỏ trên mặtđất, khẽ cảm thán:
- Phu thê tình thâm, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Bên phía Lâu Cận Lâm còn đang muốn nói, lại bị tiếng thở dài bên nàycắt đứt. Lâu Thư Hằng ngồi ở đàng kia, trên trán gân xanh nổi lên sùngsục, miệng lẩm bẩm:
- Tiện nhân, tiện nhân...
Lục Thôi Chi gần như không còn do dự chút nào nữa:
- Hai vị xin đứng lên...
Ông còn muốn đích thân tự tay nâng hai người dậy, chỉ là còn chưa nói xong, Ninh Nghị kéo Tô Đàn Nhi, Tô Đàn Nhi liếc hắn một cái, cảm thấyphu quân nhà mình có chút nóng lòng, còn mình thì muốn quỳ thêm lát nữa, hiệu quả mới tốt. Nhưng nếu Ninh Nghị đã quyết định, nàng cũng đànhphải theo, khẽ đỡ hai đầu gối:
- Tạ ơn Phủ tôn đại nhân...
Bên kia, Mục Bá Trường khẽ vỗ bàn, cau mày nói:
- Thì ra là chuyện như thế, một đám chẳng ra gì, đã không hiểu rõ việc thì thôi, thật là uổng đọc sách thánh hiền.
Trong mấy lão nhân, Mục Bá Trường tính nóng nhất, có học vấn, rấtnghiêm khắc, lúc này nghe ông lầu bầu, trong đám học tử có người cònmuốn kháng nghị cũng không dám lên tiếng nữa.
Nếu là huốngbình thường, sân nhà Hàng Châu, dù đám học tử này đuối lý, cũng khó cókhả năng xuất hiện kết quả như vậy. Nhưng thứ nhất, thái độ của Tiền Hi Văn thật sự hết sức quan trọng, thứ hai thì chủ yếu là lời nói của TôĐàn Nhi có sức thuyết phục quá lớn, dù là Tiền Hi Văn, ở phương diệnkhác mà nói, lúc này chỉ sợ đều phải cảm thán hắn có được người bạn đời trợ giúp thật lớn. Ông vốn còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc phải tốn bao nhiêu sức lực nữa mới có thể cứu vãn chuyện này đến mức thấp nhất, aingờ kết quả là, lại chỉ tốn một câu đơn giản. Thời cơ mới vừa rồi kia,gần như là bị phu thê Ninh Nghị hoàn toàn xây nên ngay trước mặt ông, mà đặc sắc này, ông không biểu lộ thái độ thì không được rồi.
Việc này lúc bắt đầu đã là ngoài ý muốn, hôm nay ông đến, vốn là muốnxem người ở rể được Tần Tự Nguyên yêu cầu mình chiếu cố là như thế nào, đôi phu thê Ninh Nghị này rốt cuộc là như thế nào, nhưng tình huốngtrước mắt chính là ông một mặt đã bị tình cảm của đôi phu thê này làmcảm động, một mặt híp mắt, ở xa đánh giá hai người, mà ở bên cạnh, LụcThôi Chi hơi trầm mặc một chút rồi vội vàng bắt đầu giảng hòa.
Lâu Cận Lâm ngồi ở đàng kia, sau khi liếc nhìn Ninh Nghị, vẫn trầm mặc...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 219: Biến Cố (7)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comChoang một tiếng, chén trà bị ném xuống đất, mảnh sứ bị bắn ra tung tóe.
- A, đánh chim nhạn, không thể ngờ còn bị bắt cả chim sẻ...
Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề, có vài tiếng ồn ào của mọi người từ xa vọng tới, Lâu Cận Lâm ngồi ở ghế trên, nhìn bàn tay vừa ném chén trà xuống đất, cười cười.
Một gian phòng bên cạnh, Lâu Thư Hằng đang dựa vào ghế trúc, đại phu Lâu gia đang trị thương cho gã, lúc này cửa phòng đóng chặt, trong phòng có phu thê Lâu Thư Uyển và Tống Tri Khiêm, còn mấy thân bằng hậu bối của Lâu gia lúc này đang đợi ở bên ngoài, bọn họ rõ ràng là có thể nghe được tiếng chén trà bị ném xuống vỡ, nhưng Lâu Cận Lâm không hề để ý.
Mới vừa rồi giữa đại sảnh, sau khi Tô Đàn Nhi thổ lộ tình cảm mãnh liệt như vậy, bên Lâu gia phản bác, trong lúc nhất thời cũng không tạo nên tác dụng gì. Đối lập với sự nghiêm túc ban đầu, trong lòng mọi người đều thấy rõ toàn bộ tình thế có vẻ như là giơ cao thả khẽ, trong nháy mắt lại chuyển hướng về một bên khác. Lúc Tiền Hi Văn, Mục Bá Trường tỏ thái độ, Lục Thôi Chi vốn có huynh hướng trợ giúp Lâu gia để định tội Ninh Lập Hằng cũng đã không còn do dự nữa, ngay sau đó đã đưa ra quyết định.
Lâu Thư Hằng ra tay vốn là chính đáng, nhưng khó tránh khỏi lỗ mãng, đám học tử liên can vì thế lòng đầy căm phẫn, có chính nghĩa cũng có thể ngợi khen, nhưng cũng là quá mức xung động, mà phía Ninh Nghị, tuy rằng tình cảm rất đáng khâm phục, nhưng trước mắt người khác mà nắm tay nắm chân, cũng là càn rỡ, huống hồ ra tay đánh người khác quá nặng...
Khi Lục Thôi Chi nói những lời này, những lời còn lại có miêu tả thêm cũng chỉ là tô vẽ mà thôi. Sau đó Ninh Nghị chủ động chắp tay xin lỗi, những người chịu đòn bên kia có hai gã là học tử của Mục Bá Trường, Mục Bá Trường giận giữ, bọn họ vội vàng đứng lên nói vài lời khiêm nhường. Một quần thể, một khi xuất hiện vết nứt, những người còn lại dù lòng phẫn nộ, nhưng cũng không còn cách nào, tiếp theo, Tô Đàn Nhi liền giả mù sa mưa nói sẽ bồi thường tiền thuốc men cho mọi người, tất cả sẽ do Tô gia gánh chịu, vân vân...
Lục Thôi Chi dự kiến ban đầu là các đánh năm mươi đại bản, nhưng tiếp theo đã không còn khả năng định tội bất luận kẻ nào nữa rồi, nếu như không thể định tội, vậy thì tiếp tục tụ hội thi thơ như cũ. Tuy rằng đã xảy ra một số việc, nhiều người bị thương như thế, nhưng Lục Thôi Chi đã phái đại phu cấp thuốc cho mọi người, còn đại phu bên Lâu Cận Lâm nói Lâu Thư Hằng bị thương không nhẹ cần về phòng nghỉ ngơi, sau khi về phòng thì cơn tức giận vẫn còn uất nghẹn lập tức bạo phát ra.
Lúc này, ai đúng ai sai với ông không quan trọng nữa, Tô gia chỉ là người ngoài đến, nhưng vừa rồi, đã giáng cho ông một đòn trầm trọng, thậm chí ngay cả Tiền Hi Văn, Mục Bá Trường đều đối địch với ông, việc này, ông không thể nào đơn giản mà bỏ qua được.
Lâu Thư Hằng còn ở bên kia thì thào "tiện nhân", thanh âm không lớn, nhưng trong phòng nghe được rất rõ ràng. Lâu Cận Lâm liếc nhìn con trai, rồi chuyển sang nhìn con gái:
- Sự việc hôm nay, Lâu gia ta không thể dễ dãi nữa, Thư Uyển, mặc kệ con tìm cách gì, sau này không được qua lại với Tô Đàn Nhi nữa. Ta muốn hỏi con, lúc trước ở dưới thuyền ẩu đả, con có mặt ở hiện trường phải không?
- Vâng.
Lâu Thư Uyển gật đầu, trong lòng nàng cho rằng phụ thân đang muốn trách nàng lúc đó đứng ra điều đình, nhưng Lâu Cận Lâm lại không hỏi điều này.
- Lúc đó mọi người đánh nhau, nói Ninh Lập Hằng và nha hoàn có tư tình, lúc con ra mặt, Tô Đàn Nhi cũng có mặt, đúng không?
- Vâng.
- Lúc đó cô ta không hề nói gì?
- Vâng...
Lần thứ ba gật đầu, Lâu Thư Uyển có chút nghi hoặc nhìn phụ thân.
Lâu Cận Lâm dựa người vào ghế, nghiêng đầu nhìn Lâu Thư Hằng.
- Nữ nhân này lúc đó biết rõ ràng nguyên do ẩu đả, nhưng từ lúc cô ta xuất hiện, đến lúc lên thuyền, trong toàn bộ quá trình, hầu như lại chưa từng nói câu gì cả. Các con cho rằng trong lòng cô ta có thất vọng, ngay cả ta đều cho là như vậy. Nhưng nếu cô ta có lòng, vậy thì trước khi lên thuyền, cô ta cũng đã có thể nói cho mọi người biết quan hệ giữa nha hoàn và Ninh Nghị rồi, các con nghĩ vì sao cô ta lại không nói?
Lâu Thư Hằng nháy nháy mắt, ngẫm nghĩ một chút mới phản ứng, nói:
- Cô ta...thật ra là giả vờ, đúng không? Cô ta căn bản không muốn gả nha hoàn đó cho Ninh Nghị, cho nên lúc cô ta có mặt mới không hề nói câu nào, mãi cho đến khi lên thuyền, cô ta mới nghĩ thông suốt chỉ có như vậy mới cứu được phu quân?
Lâu Cận Lâm nắm tay lại thật chặt, nghiêng đầu nhìn con trai, nện mạnh nắm đấm lên bàn trà, một lát sau, mới khẽ buông nắm tay ra, gằn từng chữ nói:
- Rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy, Lâu Thư Hằng?
Cố gắng hít thở, Lâu Cận Lâm gầm khẽ:
- Con bị nữ nhân đó mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi à? Từ lúc nào?
- Từ....từ lúc...không...không có ạ...
- Hừ, nữ nhân này ngay từ đầu đã hiểu rõ rồi, sự việc này không thể giải quyết ngay được, nếu cô ta ra mặt nói nha hoàn là tiểu thiếp gả cho Ninh Lập Hằng, đợi khi lên thuyền, mọi người nhất định không tin. Cô ta ngay từ đầu đều chờ để sau này mới nói. Hài, trước đây Thư Uyển nói đến chuyện tặng một hộp tằm, nhưng kết quả là, ta còn đánh giá cô ta quá thấp. Từ việc tính toán mưu cơ, huynh muội các con so với cô ta là vẫn còn kém đấy. Thư Uyển, cha không cho con tiếp xúc với cô ta nữa, lý do là tránh cho con khỏi bị cô ta lợi dụng mà không biết!
Phụ thân nói nghiêm khắc, Lâu Thư Uyển cũng chỉ biết cúi đầu trầm mặc, nhưng một lát sau, Lâu Cận Lâm lại cười cười:
- Cũng tốt, nghe nói nam nhi Tô gia đều vô dụng, nhưng lại có một nữ tử lợi hại như vậy..
- Nhưng phụ thân, hiện tại Tiền Hi Văn và Mục Bá Trường đều đứng về phía bọn họ, Tiền Hi Văn còn đích thân phát thiếp mời, quan hệ của bọn họ...
- Không sao.
Lâu Cận Lâm phất tay.
- Lần này là không có chuẩn bị, sự việc bất ngờ. Tiền Hi Văn có thể không đứng về phía Lâu gia ta, lúc đó ông ta chẳng qua cũng là một kẻ biết thời thế tặng một nhân tình mà thôi. Một khi Lâu gia ta thái độ kiên quyết, lúc ông ta hiểu rõ, có thể đứng về phía Ninh Lập Hằng được sao? Ngày hôm nay không nói chuyện này nữa, các con đi ra ngoài trước đi, cha cũng lập tức đi ra ngay...
Ông lại nhìn con rể đầy ẩn ý, Lâu Thư Uyển và Tống Tri Khiêm cùng ra ngoài, lúc đi ra sắc mặt Lâu Thư Uyển bình thản, nhưng không biết trong lòng đang nghĩ gì, Tống Tri Khiêm cũng có tâm trạng, cúi đầu trầm tư suy nghĩ, trên thực tế đang suy nghĩ những lời ban nãy mà Tô Đàn Nhi nói, y chưa bao giờ nghĩ trên đời này lại có một đôi phu thê mà người ở rể lại có tình cảm mãnh liệt như vậy.
Đi vào phòng khách, rất nhiều người đều đã ngồi theo trình tự sắp xếp, trước phòng khách, người đã đông đủ rồi, đang trò chuyện với nhau. Chuyện phát sinh lúc trước, nếu như theo khu vực để tính toán, người Hàng Châu chiếm ưu thế, khó tránh khỏi có người không cam lòng, nhưng Thang Tu Huyền lúc này đang nói với người khác:
- Nam nhi tấm lòng phải rộng mở, có sai nên sửa, lần này mọi người tuy bị thương, nhưng xác thực là cũng có chút lỗ mãng, gặp việc chưa rõ mà đã gây hiềm khích. Nam nhi Hàng Châu ta có khí độ của nam nhi Hàng Châu, không nên để ở trong lòng.
Đủ loại cách nói, cũng có những lão nhân đứng ra, tình huống cũng rất nhanh được hóa giải. Thậm chí có người còn bước ra, hướng về Ninh Nghị, nói:
- Việc này xác thực là ta lỗ mãng, nay xin lỗi Ninh huynh, mong Ninh huynh đừng để trong lòng.
Ninh Nghị hoàn lễ nói:
- Việc này cũng là ta ra tay quá nặng, huynh đài có lỗi gì đâu.
- A, mặc dù ta bị thương, nhưng ta gieo gió gặt bão, cũng không dối gạt Ninh huynh, mới vừa rồi ta đánh hai quyền trúng Ninh huynh, là Ninh huynh cũng bị tai bay vạ gió, việc này dù gì cũng là ta sai.
Người nọ nói như thế, hai bên cũng mỉm cười xóa tan hiềm khích, hòa thuận vui vẻ.
Thật ra dám làm như vậy, hơn phân nửa là do sợ hãi uy thế Lâu gia, có bối cảnh vững chắc, tỏ thái độ như vậy, chắc chắn có thể thu lại được một phần danh dự, sau đó cũng có người nói một chút về tình cảm của phu thê Ninh Nghị, nói một chút về thi tài danh dự của Ninh Nghị. Lúc này trên tay Ninh Nghị cũng đã được băng bó xong, thì nghe đằng trước Tiền Hi Văn cười cười nói nói:
- ...Thành thật mà nói, lão phu tuy rằng đọc nhiều thi thư, từng gặp rất nhiều người, nhưng không thể không nói, đối với việc nam tử ở rể, chung quy cũng quá bạc bẽo. Nay duy nhất chỉ có Ninh Lập Hằng là khác biệt, Lập Hằng, thê tử như vậy, khó mà có được, ngươi phải biết quý trọng đấy.
Ninh Nghị gật đầu đáp vâng, còn Tô Đàn Nhi chỉ cười cười thi lễ, cảm tạ lời tán thưởng của lão giả.
- Thật ra, có thể được thành thân với Ninh Lang, là Đàn Nhi may mắn mới đúng.
Tiền Hi Văn cười gật đầu:
- Hai người các ngươi tình thâm, sẽ trở thành câu chuyện của người ngoài, đây cũng là may mắn, cho nên phải biết quý trọng. Chỉ là việc này cũng thật sự khiến có người than thở, Lập Hằng, việc nam tử ở rể, dù gì thì ánh mắt thế tục có hạn, với danh tiếng của ngươi, khó tránh khỏi bị người khác thấy mà hiểu lầm, lão phu cho rằng, các ngươi đã có tình thâm như vậy, mà ở rể còn cưới vợ, ngược lại không quan trọng nưa, ta thấy đã không ngại rồi, phu thê hai người các ngươi không ngại nhân cơ hội này sửa hôn thư, việc này mặc dù không có nhiều tiền lệ lắm, nhưng lão phu thấy vẫn có thể đấy. Nay có Lục tri phủ, có lão phu, Mục lão, Thang lão ở đây, lão phu nguyện làm bà mối, sửa quan hệ các ngươi thành nam cưới nữ gả. Nhà gái, tạm thời bỏ hôn thư, sau đó “tam môi lục chứng”, cũng là một hình thức. Tin rằng sau này hôn sự của hai người sẽ được người người ca ngợi truyền bá, sau đó, cũng có thể khó tránh khỏi nhiều phiền phức, nhưng Lập Hằng có tài học, có hoài bảo, là người làm đại sự, vậy thì, sẽ không còn trở ngại nữa...
Ông vừa nói xong, chung quanh đều yên tĩnh, người ngoài đang nhìn phản ứng của đôi phu thê. Thật ra nếu Tần Tự Nguyên ở đây, nhất định sẽ ca ngợi Tiền Hi Văn có thủ đoạn, có quyết đoán.
Đối với Tần Tự Nguyên mà nói, biết Ninh Nghị có tài học nhưng lại mang thân phận ở rể, cho tới bây giờ vẫn là tâm bệnh của lão. Lão đích thân viết thư tay cho Tiền Hi Văn, nói rõ thân phận ở rể của Ninh Nghị, thật ra cũng là muốn thông qua Tiền Hi Văn tạo một ít áp lực cho Ninh Nghị, đương nhiên, Tần Tự Nguyên cũng không cho rằng Tiền Hi Văn có thể thay đổi một người tính cách ngoan cố như Ninh Nghị, đây cũng là tâm tư của lão, mà Tiền Hi Văn lần này mời Ninh Nghị tới, mục đích cũng là vì biết thân phận ở rể của hắn rốt cuộc là như nào, tới lúc này, thuận thế liền sửa thân phận cho họ, cũng không hổ là bằng hữu tốt của Tần Tự Nguyên.
Nhưng sự yên tĩnh một chút ở chung quanh cũng nhanh chóng bị phá vỡ, bởi vì ngay khi Tiền Hi Văn nói xong, Tô Đàn Nhi đã cúi đầu khom người:
- Như vậy thì, thiếp thân tạ ơn chư vị đại nhân, nguyện nghe Tiền lão và chư vị làm chủ.
Tiền Hi Văn cười ha hả, mọi người cũng bật cười ha hả, phu thê Lâu Thư Uyển đứng sau mọi người nhìn tình hình phát triển như này, thấy Ninh Nghị cũng cười, quay sang nhìn thê tử, lúc này Tô Đàn Nhi đang cúi đầu, không nhìn thấy rõ biểu hiện trên mặt nàng, nhưng vẫn thoáng mơ hồ thấy được nụ cười nửa bên má được lọn tóc phủ lên.
- Tạ ơn Tiền lão.
Ninh Nghị chắp tay, tất cả mọi người đều đang nghe hắn nói, cho rằng việc này thành công rồi, nào ngờ, lại nghe Ninh Nghị thở dài:
- Nhưng mà, năm xưa Ninh gia sa sút, nhà chỉ có bốn bức tường, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, chỉ có Tô gia ra tay giúp đỡ, Lập Hằng...bởi vậy mà quyết định ở rể. Tại hạ không để tâm tới thân phận ở rể, Tô gia nay cũng không bởi vậy mà khinh mạn ta, nếu tùy tiện sửa đổi, nếu như có nhiều người không hiểu nguyên do mà kiếm chuyện, theo tại hạ thấy, việc này vẫn tạ ơn Tiền lão, nhưng vẫn cứ nên duy trì nguyên trạng thì hơn.
Tiền Hi Văn nhíu mày, ánh mắt nghiêm trang nhìn Ninh Nghị. Ninh Nghị cũng chỉ chắp tay mỉm cười. Thật ra việc này nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói phức tạp thì sẽ phức tạp, có bậc quan viên như Tri phủ Hàng Châu, có bậc đại nho như Tiền Hi Văn, bọn họ muốn làm mai mối, muốn làm chứng hôn sự, muốn sự việc trở thành hợp tình hợp lý chỉ là chuyện đơn giản. Nhưng tình đời lễ pháp, cũng có quy định quy chế, nếu hai người sửa thân phận, sửa hôn thư, lại "tam môi lục chứng", nhưng như vậy toàn lộ lệ cũ thì sẽ phải sửa lại theo.
Tại Hàng Châu, có lẽ sẽ không có ai nói ra vào, hoặc là bị những người Tiền Hi Văn áp chế, nhưng trên lễ pháp, chung quy việc người ở rể tách ra tự lập môn hộ, bản chất sẽ giống như Tô Đàn Nhi hai lần cưới xin.
Dù rằng hôn nhân đều như nhau, nhưng trở lại Giang Ninh, Tô gia sẽ nhìn nhận ra sao, người ngoài sẽ nghị luận Tô Đàn Nhi thế nào, khó tránh khỏi sẽ có xì xào, chỉ trích. Thật ra, toàn bộ sự việc này nếu thực hiện, người được lợi chỉ là hắn, mà gánh chịu hết thảy thất bại và trả giá đều là Tô Đàn Nhi, đây mới là điều then chốt.
Những lợi ích này, trong mắt hắn chẳng là gì, mà cái giá phải trả này, hắn biết với tính cách của Tô Đàn Nhi sẽ gánh chịu hết thảy không oán trách. Nhưng dù vậy, bất luận nàng thích mình cỡ nào, bất luận nàng cười nhiều bao nhiêu, thì đối với lễ giáo phong kiến, sự chỉ trích của người ngoài, trong thâm tâm nàng sẽ vẫn không thoải mái,
Thật ra, trong lòng hắn cũng có tự trọng vào cao ngạo, với thân phận ở rể, có rất nhiều việc đều không thể tiện làm, nhưng dù gì hiện tại việc hắn muốn làm cũng không nhiều, hơn nữa với tính tự trọng và cao ngạo của hắn mà nói, cho dù đi làm người ở rể, muốn làm chuyện gì, cũng không phải là khó, hắn căn bản là không quan tâm, thậm chí vì thế mà tự phụ. Nếu chuyện này mà khiến người trong nhà trong không vui, vậy thì không cầm làm, căn bản cũng không phải là chuyện quan trọng.
Tiền Hi Văn nhìn một lúc, lại phá lên cười, lời nói ôn hòa:
- Ha hả, Lập Hằng ghi nhớ ân tình, việc này đáng tán thưởng. Chẳng qua, ngươi có thân phận ở rể, muốn làm việc chung quy cũng có động tay động chân, nam nhi chí thẳng trời cao, Lập Hằng có tài học, có thể nói là văn võ song toàn, chẳng lẽ không muốn đầu nghệ báo quốc? Huống hồ, thân phận ở rể, khó có thể kế tục hương hỏa Ninh thị..Đối với việc này, lão phu tin tưởng, Đàn Nhi cũng hiểu rõ.
Trong lời nói đầy sắc bén, Ninh Nghị vẫn cười trả lời như cũ:
- Thật ra, ta và Đàn Nhi sớm đã thương lượng, tương lai sinh con, đứa thứ nhất kế thừa gia nghiệp Tô thị, còn việc kế thừa hương hỏa Ninh gia, việc này cũng không khó...
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là vẫn cự tuyệt. Tô Đàn Nhi thấy hắn cự tuyệt thì đã rơi lệ rồi, nhưng cũng biết còn nói như vậy nữa sẽ đắc tội với mọi người, bèn kéo ống tay áo Ninh Nghị, cười nói;
- Thật ra...thật ra...huynh ấy là quá bận tâm tới thiếp thân...vâng, chẳng qua là Ninh lang đã quyết định không lâu nữa sẽ lên kinh rồi. Việc này huynh ấy đã hứa với Tần gia gia gia rồi. Tính cách của huynh ấy quá cố chấp, bướng bỉnh, thiếp thân...thiếp thân từ nay về sau sẽ tiếp tục khuyên bảo huynh ấy, Tiền gia gia, người, người đừng trách huynh ấy, còn có Lục đại nhân, Mục gia gia...
Nàng trước nay đều vẫn cứng cỏi tự mình cố gắng, lúc này vì phu quân mà làm loạn hình tượng nữ tử, Tiền Hi Văn không hỏi bật cười khà khà, không hề tức giận, chỉ cảm thấy Ninh Nghị và thê tử của hắn thật là quá bướng bỉnh, giữa hai người lại có chân tình, ông phất tay nói:
- Được rồi được rồi, ngươi cũng sắp phải lên kinh rồi, việc này thôi thì giao cho Tần tướng xử lý đi, lão phu không muốn để ngươi ghét nữa....
Trong những người ở đây, chỉ có Lục Thôi Chi là biết Ninh Nghị có chút quan hệ với Tần Tự Nguyên, còn những người khác khi nghe Tô Đàn Nhi nói Ninh Nghị hẹn cái gì với Tần gia gia lên kinh, còn đang nghi hoặc Tần gia gia là gia, vừa nghe Tiền Hi Văn nói vậy, tất cả đều chấn động kinh hãi, không thể tin Ninh nghị còn có tầng quan hệ này.
Lục Thôi Chi lúc trước nghe Tiền Dũ nói chuyện Ninh Nghị có quan hệ với Tần Tự Nguyên, nhưng đại để quan hệ thế nào thì không rõ lắm, ông nghĩ phân nửa hẳn cũng chẳng phải là quan hệ sâu xa gì, bằng không Tần tướng lên kinh, sao lại để Ninh Nghị kia theo thê tử đi xuôi nam làm ăn. Sau đó ông cũng cười khà khà nói một vài câu giảng hòa, còn nói:
- Lúc trước nghe nói Lập Hằng là đệ nhất tài tử Giang Ninh, Thủy Điều ca đầu, Thanh Ngọc Án...ta cũng đều nghe rồi, thật là tuyệt diệu, không ngờ là do Lập Hằng sáng tác...
Ninh Nghị tới Hàng Châu thì không làm thơ viết từ gì, người ngoài cũng không hiểu rõ, ấn tượng sâu sắc vẫn chỉ là một màn ẩu đả của hắn với người ta lúc vừa rồi. Lúc này nghe Lục Thôi Chi nói vậy, mọi người cũng cảm thấy vô cùng hứng hú, lại nghe Lục Thôi Chi tiếp tục nói:
- Nếu Lập Hằng đã tới Hàng Châu hai tháng, không có tác phẩm xuất sắc thì không được rồi. Không ngại sáng tác một bài thơ từ để tài tử Hàng Châu ta ứng đối, có được không?
Ông vừa nói xong, mọi người cười rộ lên, đều vô cùng hiếu kỳ, Ninh Nghị suy nghĩ một chút, cũng cười. Lục Thôi Chi nói với mọi người:
- Nay tụ hội cũng là thi hội, làm thơ vốn là nên làm, mới vừa rồi mọi người đánh nhau, là có chút không hay rồi. Theo bản quan thấy, tài tử Hàng Châu ta được xưng là uyên bác rộng rãi, chỉ là việc vừa rồi cũng làm ảnh hưởng đến thi hội. Chư vị hãy bộc lộ hết bản lĩnh, để Lập Hằng được thấy uy phong của học tử Hàng Châu, ta, bản quan sẽ đứng giữa làm trọng tài, mọi người giờ hãy khiêu chiến với hắn đi.
Tất cả mọi người đều cười ha hả, Lục Thôi Chi tiếp tục nói:
- Nhưng mà, đề thi này, để tránh mọi người vẫn canh cánh trong lòng chuyện vừa rồi, lấy việc nhập đề này để chúng ta so tài, tốt nhất là không dùng nơi này làm đề. Tới Hàng Châu hai tháng, Lập Hằng đối với đất Hàng Châu này hẳn là cũng có chút cảm xúc, mọi người cũng đều là người Hàng Châu, không ngại hãy mạnh dạn, lấy Hàng Châu làm đề, mọi người nghĩ sao?
Chuyện vừa rồi, khiến cho tâm tình mọi người có chút bế tắc, lúc này Lục Thôi Chi nói như vậy, đúng là có ẩn ý. Đề mục khá rộng, tương đối dễ làm, dễ phát huy trí tưởng tượng, hẳn là tài tử Hàng Châu hơn phân nửa đều đã có chuẩn bị, hơn nữa đều là tinh phẩm. Phá đề đối với song phương mà nói dễ dàng, đối với Ninh Nghị mà nói, coi như là bán một nhân tình, dù gì tất cả mọi người đều có thi từ, đến lúc đó so sánh, thảo luận, có thể khuấy động bầu không khí lên cũng là điều tốt.
Ông vừa nói xong, mọi người đều gật đầu tán thành. Rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía Ninh Nghị. Lâu Thư Uyển biết Ninh Nghị là tài tử, chỉ là chưa bao giờ thấy hắn sáng tác thi từ, bản thân cũng vô cùng hiếu kỳ. Tô Đàn Nhi thật ra cũng chưa từng thấy hắn tham dự văn hội chính thức như này, quay sang nhìn hắn, chỉ thấy hắn cười cười, vui vẻ gật đầu nói:
- Cũng được, hãy mang bút tới đây.
Chỉ sợ đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp viết thơ trước mặt nhiều người như vậy, mọi người châu đầu ghé tai nói:
- Nhất định là trước đây hắn làm rất tốt.
- Để xem thế nào.
Đề mục này rộng, dù gì bọn họ cũng có trữ hàng, câu nào cũng là tinh phẩm, cũng có người nói:
- Ta cũng có ta cũng có, để chúng ta so cùng.
Lập tức có người mang bút tới, tổng công dâng tới bốn năm chiếc, cũng có nhiều người quan sát, đợi ra tay.
Giấy Tuyên Thành mở ra, Tô Đàn Nhi nghiền mực, Ninh Nghị chấp bút lông, mọi người có hứng thú càng lúc càng vây tròn, càng vây tròn đến. Lâu Thư Uyển từng thấy Ninh Nghị bạo lực, lại chưa từng thấy hắn thi tài, lúc này cũng bước tới gần xem, không lâu sau, Ninh Nghị hạ bút xuống bàn tròn, đã viết xong.
Mọi người im lặng, rất nhiều người ở xa không tới giúp vui đều lặng yên hiếu kỳ nhìn sự việc biến hóa, một khắc sau, có người lặng lẽ đọc ra một cái tên, cái tên kia một lát lại truyền ra, truyền tới trên bàn khác, truyền tới cho đến khi người sáng tác thơ khác nghe được, để biết mình biết ta. Ba chữ kia là:
- Vọng hải triều...
- Vọng hải triều.
- Vọng hải triều....
- Tên là Vọng hải triều,
- Bên kia Vọng hải triều...
Vọng hải triều Vọng hải triều Vọng hải triều, Vọng hải triều....
- Vọng hải triều là gì?
Có người khẽ hỏi.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 220: Biến Cố (8)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comThanh âm của mấy trăm người tụ tập đều xôn xao, bầu không khí cổ quái.
Buổi hội thi thơ lập thu này ngay từ lúc bắt đầu vài canh giờ đã phát triển và biến đổi có chút bất ngờ.
Từ lúc Lục Thôi Chi đề nghị làm thơ, vốn để làm tiêu tan bầu không khí nhạt nhẽo do trận quần ẩu kia mang lại, nhưng ở trong quan trường, hỗn loạn giữa danh lợi, bất luận là Lục Thôi Chi cũng tốt, mấy vị lão nhân chủ đạo đại cục cũng vậy, thủ đoạn làm lung lay bầu không khí đềuthuần thục. Khi Lục Thôi Chi nói lấy Hàng Châu làm đề, cục diện kếtiếp, đương nhiên là mọi người sẽ sáng tác ra những tác phẩm xuất sắc,cùng nhau thưởng thức bình luận, cùng vui vẻ thoải mái, vốn….không nêncó gì xảy ra ngoài ý muốn cả.
Kết quả, bầu không khí lại trở nên cổ quái, đươngg nhiên, sự cổ quái lúc này khác với sự cổ quái lúc trước.
- “Đông nam hình thắng
Tam ngô đô hội
Tiền dường tự cổ phồn hoa”
Vọng hải triều này, thật có đại khí, nhưng…
- Trước này chưa từng thấy....
- Vần điệu này...
Những tiếng nghị luận xuyên qua đám đông, bốn mươi hai bàn tròn, trong đó có một bộ phận là thương hộ, một bộ phận là thư sinh, cũng có những nữ tử đi cùng nhà chồng tới, cùng châu đầu ghé tài nghị luận. Mà vàolúc này phía trước phòng khách của thuyền chính, một đám thư sinh đangtụ tập với nhau đã nhíu mày nghị luận, có những người vốn là đang viếtthi từ, lúc này cũng không kìm nén được phải ngừng lại. Bọn họ nghịluận gì đó...rất kỳ quái.
Lâu Thư Uyển và vị hôn phu TốngTri Khiêm đi qua đằng trước, thỉnh thoảng chào hỏi mấy vị bằng hữungang hàng và mấy vị trưởng bối có quen biết, ngay mới vừa rồi, NinhNghị ở trong đám đông hoàn thành bài từ của hắn, đây là bài từ đầu tiên hắn sáng tác tại Hàng Châu, rất trực tiếp, cũng là tiêu chuẩn để mọingười đánh giá tên tuổi của đệ nhất tài tử Giang Ninh. Ngay từ thờikhắc đầu tiên khi hắn sáng tác bài từ, thì đã có người bao vây chungquanh, sau đó thì truyền ra ngoài. Theo lý, một bài hay dở, trong mắtnhững thư sinh có tài văn chương ở đây đều nhanh chóng đánh giá được,nhưng bầu không khí cổ quái này cũng bắt đầu xuất hiện từ khi bài từtruyền ra, lúc viết xong một nửa, toàn bộ phòng khách đã chật kín không còn một kẽ hở nào rồi.
Lúc này hắn đã viết xong bài từ, bầu không khí đó vẫn còn đang duy trì liên tục, phu phụ Lâu Thư Uyển tuyrằng nghe được ngắt quãng bài từ đó, nhưng lúc này cũng không kìm nénđược qua đó đọc tỉ mỉ. Thư sinh bên kia vẫn vây quanh, khi Ninh Nghịviết xong bài từ thì đã lập tức nôn nóng cầm tờ giấy Tuyên thành dângcho Lục Thôi Chi đọc. Lục Thôi Chi đọc xong, cũng nhíu mày trầm tư,thỉnh thoảng nhìn Ninh Nghị, miệng lẩm bẩm:
- Bài thơ này khí thế thật lớn...Vọng hải triều...
Nhưng thủy chung không cao giọng đánh giá, điều này cùng với sự cốgắng khuấy động bầu không khí theo ước nguyện ban đầu của ông đã khôngphù hợp nữa rồi.
Lúc Ninh Nghị viết xong, nói một câu:
- Bài Vọng Hải triều này, mong chư vị phủ chính (nhờ người khác chữa hộ bài văn).
Đây vốn là một câu khách sáo, nhưng với bầu không khí lúc này, ngược lại giống như là "phủ chính" mọi người ở đây.
Lâu Thư Uyển thăm dò nhìn qua, tờ giấy Tuyên thành vẫn đặt trên bànnhư cũ, thể chữ bay bướm tinh xảo, phóng khoáng, trước đây Lâu Thư Uyển chưa từng được thấy thể chữ như vậy, chẳng qua nàng cũng không chú ýđến điều này, mà chỉ là xem nội dung. Bài từ này rõ ràng là ba chữ Vọng hải triều, nội dung bài từ, khi nàng đọc hết, cũng thì thào ngâm:
"Đông nam hình thắng
Tam ngô đô hội
TIễn đường tự cổ phồn hoa
Yên liễu họa kiều
Phong liêm thúy mạc
Tham soa thập vạn nhân gia
Vân thụ nhiễu đê sa
Nộ đào quyển sương tuyết
Thiên tiệm vô nhai
Thị liệt châu ky
Hộ doanh La khỉ, cạnh hào xa"
Bài từ này ngay từ câu đầu tiên đã bộc lộ khí thế lớn và sự hoa mỹ ầm ầm đập vào mắt nàng, sau đó là đến những câu miêu tả, trong lúc nhấtthời nàng có cảm giác đó như là một bức họa cuộn tròn, chỉ là làm người ta cảm thấy khí thế tinh thần lớn lao, không hề tùy tiện. Chỉ là mộtnửa bài đã vẽ lên vẻ bề ngoài cảnh tượng và phong thái của Hàng Châu,dù là Lâu Thư Uyển vốn sống ở Hàng Châu trong lúc nhất thời cũng mê mẩn say mê.
Nàng thấy bên kia Ninh Lập Hằng vừa đi vừa nắm taythê tử, bởi trước đó đã vô cùng hiếu kỳ, nên nàng đọc đi đọc lại bài từ của đối phương nhiều lần, dù sớm đã ấn tượng sâu sắc đối với những từmang chí khí lớn này, nhưngnbàn tay cầm bài từ vẫn hơi run rẩy. Dù saođây cũng là lần đầu tiên nàng chứng kiến hắn trực tiếp sáng tác ra được bài từ như này, đồng thời cảm thấy thần sắc mọi người trầm ngâm đến kỳ quái, liền đọc tiếp nửa sau:
"Trọng hồ điệp nghiễn thanh gia
Hữu tma thu quế tử
Thập lý hà hoa
Khương quản lộng tình
Lăng ca phiếm dạ
Hi hi điếu tẩu liên oa
Thiên kỵ ủng cao nha
Thừa túy thính tiêu cổ
Ngâm thưởng yên hà
Dị viết đồ tương hảo cảnh
Quy khứ phượng trì khoa.."
Giọng văn hết sức hoa mỹ như cũ, nhưng lại như pháo hoa nổ vang, nàng ngâm bài từ xong, nhìn vị hôn phu bên cạnh một chút, mà Lục Thôi Chibên kia cũng đã cầm tờ giấy Tuyên thành mang đến chỗ đám người Tiền HiVăn, Mục Bá Trường. Thật ra mấy vị lão nhân ở bên kia cũng đang lẩmnhẩm đọc, ánh mắt cũng hết sức phức tạp, thậm chí tay còn gõ lên bànthành nhịp điệu, mà vào lúc này phía góc phòng khách, có nữ tử thanhlâu cũng ôm đàn tỳ bà cũng đang ngó sang bên này, có người còn dướnngười vươn cổ ra giống như thiên nga, dù sao các nàng cũng là nhữngngười có thân phận ti tiện, dưới tình huống như vậy, không dám đi quađó, chỉ có thể ngồi một chỗ chờ có người sao ra một bản mang tới chomình.
- Tướng công, bài từ này rất hay mà, rốt cuộc làm sao vậy? Sao tất cả mọi người...
Trong đám đông, Tô Đàn Nhi cũng có chút nghi hoặc giống Lâu Thư Uyển. Trên thực tế, lúc Ninh Nghị xuất ra bài từ này, không có nghĩa là lậptức sẽ có những đánh giá rất hay, dù sao thi hội cũng không phải là mởcho một mình hắn, chung quanh cũng có người sáng ác, người ngoài có thể đánh giá hay không, đó là chuyện của bọn họ. Tô Đàn Nhi chỉ là có chút hiểu ý tứ bài từ nhưng nếu đánh giá cao thấp, thì nàng lại không biết. Hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng cùng vị hôn phu tham dự buổi tụ hộibậc này, mà cũng là lần đầu tiên Ninh Nghị chân chính ở bên cạnh nàng,biểu hiện tài hoa trước mặt mọi người, đối với một người trong lòngngưỡng mộ khát vọng tài tử phong lưu như nàng, đó cũng là một trườnghợp nàng vô cùng chờ mong. Ninh Nghị viết bài từ xong, nàng cũng hiểu,bài từ này vô cùng hay, nhưng phản ứng của mọi người lại ngoài dự liệucủa nàng.
Sau đó Ninh Nghị kéo nàng đang cúi đầu đi đến bàntròn bên cạnh ngồi xuống, tay nàng vẫn đang được Ninh Nghị nắm lấy,thấy chung quanh không còn thư sinh nào tới gần, mới dám khẽ hỏi:
- Sao...bài từ kia làm sao vậy...
Tiểu Thiền ở sườn sau lúc này cũng hiếu kỳ hỏi:
- Đúng vậy, làm sao vậy nhỉ? Viết không hay sao?
Ninh Nghị nhìn hai người, sau đó bật cười, không trả lời. Tô Đàn Nhinhíu mày, vẻ mặt vẫn nghi hoặc, đợi tới lúc lúc Tô Văn Định đi tới ngồi ghé một ghế.
- Nhị tỷ, trước đây tỷ có từng nghe đến từ trong làn điệu như Vọng hải triều chưa?
- Hả....hình như không, sao vậy?
Vẻ mặt Tô Văn Định phức tạp nhìn Ninh Nghị, cũng không biết bội phục hay cảm thán, khẽ nói:
- Tỷ phu, làn điệu của từ này là do chính huynh sáng tác?
Ninh Nghị liếc y một cái, sau đó lại nhìn Tô Đàn Nhi, cũng cười:
- Ừ, trước đây cũng từng nghe làn điệu từ này...
- Làn điệu từ này là sáng tác mới?
Bên cạnh, Lâu Thư Uyển cũng mở to hai mắt, có chút không ngờ lời thốt ra từ miệng Tống Tri Khiêm. Tống Tri Khiêm chau mày:
- Đúng vậy, đây là bài từ hắn sáng tác, hoa lệ chí khí lớn đến vôcùng, vần điệu dồn dập...cũng cực kỳ hay. Hơn nữa đúng là làn điệu từsáng tạo độc đáo, chiêu thức ấy của hắn, là muốn áp chế người ta đếnchết mà...Hẳn là bài từ này là khi ở Hàng Châu hắn đã sáng tác ra rồi,lúc này mới lấy ra để dọa người khác thôi...
Trong lúc nhấtthời, không ai dám bình luận phán xét bài từ này rốt cuộc là hay haykhông hay, hoặc là nói, căn bản không có ai mong muốn đứng ra bìnhluận.
Bài thơ Vọng hải triều: "Đông nam hình thắng; Tam ngôđô hội" vốn là Liễu Vĩnh sáng tác, trước bài này, là không có một bàitừ làm theo điệu như Vọng hải triều cả.
Muốn nói đến lailịch của các loại bài từ làm theo điệu, khởi nguồn, trên thực tế rấtnhiều, bắt đầu từ thời Đường, thậm chí là đời Hán, làn điệu từ là cảibiến từ các loại nhạc phủ từ khúc, tại triều Đường, xu hướng văn nhânlấy sáng tác thơ là chủ yếu, các loại ca khúc chỉ là một thứ yếu, không được coi trọng, nhưng dần dần phát triển, tới triều Vũ, cũng hìnhthành quy mô có thể sánh ngang địa vị thơ sáng tác triều Tống. Sáng tác từ là đối ứng với độ dài ngắn, vần chân của ca khúc, khi ca nữ xướnglên, sẽ có cách thức hát cố định. Nếu có người nào đó có thêm sáng tạovề hình thức, một lần nữa định hình, tạo nên nhiều phong cách làn điệutừ, trải qua nhiều lần gọt giũa dần dần lột xác, rồi được thừa nhận,chứ không phải ngươi tiện tay làm một bài thơ khác biệt là có thể đượcthừa nhận đây là làn điệu từ độc đáo do mình sáng tạo nên được.
Cú thức của làn điệu từ dài ngắn, vận luận có quy luật, đều phải hếtsức khảo nghiệm, mọi người dùng phương thức cố định đọc ra, lại giốngnhư ca khúc, gieo vần, dễ nghe. Mà khi các ca nữ xướng lên, dù khôngtồn tại khúc phổ nào cũng có thể hát được những bài từ này, thi từ cổđại, lúc ban đầu thật ra cũng đã bao hàm phương thức ngâm xướng rồi.
Điều này cũng là nguyên nhân vì sao các nữ tử thanh lâu lại có sự mẫn cảm đối với các bài từ như vậy.
Mà làn điệu từ vừa sáng tác mới nhất tại chỗ này, mà thậm chí sợ làkhông phải sáng tác ngay tại chỗ, người có thể sáng tạo làn điệu từ độcđáo, trên hiệu quả của thi từ, cũng phải là một bậc thầy tài năng. Vốnmọi người nghĩ, thi từ Hàng Châu cũng được coi là đỉnh cao, những người ở đây không phải là không có ai tài năng, nhưng Ninh Nghị bỗng nhiên thitriển tài nghệ như vậy, lại không ai ở đây có thể làm được.
Bọn họ không thể làm được, thì cũng không thể nào đánh giá được bài từnày, mà hết lần này tới lần khác, bọn họ thậm chí còn không tìm ra chỗlỗi của làn điệu từ mới này, đây mới là điều khiến người khác thấy tâmtình phức tạp.
Bài từ truyền cho Tiền Hi Văn, truyền cho MụcBá Trường, Thang Tu Huyền, mấy lão nhân trầm ngâm về vần chân và độ dàingắn của làn điệu từ, đám người Lục Thôi Chi thì suy nghĩ thảo luận vềlàn điệu từ. Thật ra Lục Thôi Chi rất hích, ông là Tri phủ Hàng Châu,ông lấy đề về Hàng Châu, mọi người truyền xướng ca ngợi, đây cũng làthành tích của ông, trong lúc nhất thời ông cũng không khỏi cảm thán một hồi, lắc đầu khẽ than:
- "Thiên kỵ ủng cao nha
Thừa túy thính tiêu cổ
Ngâm thưởng yên hà
Dị viết đồ tương hảo cảnh
Quy khứ phượng trì khoa..."
Chỉ vài câu này đã làm ông say mê, nhưng sau đó cũng có đôi chút bất ngờ, mà bên cạnh, Thang Tu Huyền cũng khẽ cười.
- “Dị viết đồ tương hảo cảnh
Quy khứ phượng trì hoa...”
Tiền công, hắn vừa rồi cự tuyệt đề nghị của ông, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập chí khí lớn nha.
Tiền Hi Văn lắc đầu, bật cười:
- Nếu lấy từ để luận, vài câu này có thể nói là hoàn mỹ, nhưng lúc này hắn viết tiếp, miễn cưỡng cũng là tạm được.
Mục Bá Trường gương mặt lúc nào cũng nghiêm khắc giờ cũng mỉm cười:
- Mới vừa rồi mọi người hết sức tận lòng vì hắn, đây là hắn cũng cố ýnhượng bộ, viết cho tài tử Hàng Châu chúng ta xem, sau bài thơ này, đủđể có thể cười hóa giải ân cừu rồi....
Trong bài từ này, vàicâu "Thiên kỵ ủng cao nha, thừa túy thính tiêu cổ, ngâm thưởng yên hà.Dị viết đồ tương hảo cảnh, quy khứ phượng trì khoa" ý tứ đại khái nóihơn một nghìn danh kỵ binh vây quanh dưới cờ, say rượu nghe tiếng tiêutrống nổi lên, thưởng thức, ngâm xướng phong cảnh Yên Hà, viết nên bứctranh mỹ lệ, quay về kinh khoe với quan trên ..vân vân... Cách viết miêu tả như này, thể hiện ý chí hoài bão, là điều mong mỏi khát khao củanhững quan viên và thư sinh cần cù cầu công danh. Nhưng mới vừa rồi hành động cự tuyệt của Ninh Nghị với đề nghị của Tiền Hi Văn, khó tránh khỏi khiến người khác thấy hắn có phần giả tạo, đương nhiên, mọi người ngẫmnghĩ một chút, là nghĩ Ninh Nghị không muốn gây thêm phiền phức khiếnnhiều người tức giận bất mãn, vì vậy dùng từ ngữ như vậy để tán tụng mọi người, ý tứ hòa giải.
Trong đám thư sinh, lúc này cũng cókhông ít người đã lĩnh hội được hàm nghĩa của bài từ, quay sang NinhNghị, có người mỉm cười, có người chào hỏi, ca ngợi vài câu:
- Ninh huynh đệ thật là có tài học, bài từ làm rất hay, khiến mọi người đều khâm phục...
Dù sao Ninh Nghị thể hiện ra tài hoa như vậy, qua lại với hắn, khen ngợi vài câu, chung quy cũng không sao cả.
Vì vậy chỉ trong khoảng nửa khắc này, Lục Thôi Chi cũng đã đi ra cườinói, đặt bài từ của Ninh nghị song song với mấy bài thi từ của vàingười, cao thấp đương nhiên là khác nhau rõ rệt, để bên cạnh cũng chỉ là làm nền, nhưng nếu đã có văn hội, hơn nữa bầu không khí lúc này cũng đã canh đủ rồi, không cần thiết phải phân cao thấp nữa, dù gì trong lòngai cũng rõ ràng. Nhưng tại đây chỉ trong khoảng nửa khắc, một bầu khôngkhí quỷ dị khác bình thường khó phát hiện lại xuất hiện giữa mọi người,giống như là có người bỗng nhiên phản ứng như là phát hiện ra chuyện gìđó, khiến không ít người ngạc nhiên đưa mắt nhìn sang phía Ninh Nghị,sau đó lại quay đi.
Phát hiện ra đầu tiên thật ra chính làvào lúc vài tên tài tử có danh tiếng nhất Hàng Châu. Bên phía Hàng Châu, có Hạ Khải Minh, có Du Lam Tri, có Cảnh Hoặc Nhiên được xưng là đệ nhất tài tử, những người này đại để danh xưng đều là ngang hàng, trong cảmnhận của mọi người không có gì khác biệt, ngoài ra còn có cái gì đệ nhị, đệ tam nữa...những người này có lẽ cũng có chút tài văn chương, thỉnhthoảng so đấu một phen, nhưng đây đó vẫn có mối quan hệ cá nhân, hiểuphân lượng của làn điệu từ mới này, mấy người trong đó cũng tụ lại vớinhau, giao lưu cách nhìn nhận, bình phẩm với nhau, bọn họ có thể hiểu ýnghĩa cuối cùng mà Ninh Lập Hằng là muốn hòa giải với mọi người, tronglúc nhất thời, cũng không ai sẽ nói câu bất mãn gì, cũng có người nói:
- Làn điệu từ của bài từ này vận dụng âm luật hài hòa, đại khí hoa lệ,mà ý vị của vần điệu kéo dài, hiệu quả của bài từ, ta cũng không bằngđược.
Nhưng trong lúc bình luận, đột nhiên có người mơ hồ ýthức được một việc, rất khó nói là ai nghĩ ra đầu tiên, nhưng trong ánhmắt trầm mặc này, không ít người ý thức được điều này, thậm chí bất giác da đầu của mọi người đều căng lên. Rất nhiều năm sau, khi những ngườinày đã trở thành những ông lão, khi lần thứ hai nhắc tới chuyện này, lại có người dùng từ da đầu tê dại để hình dung lại. Loại nhận thức này nếu phải khái quát một chút, đại để là như này: Nếu như người này trước đólà ở một tháng hoặc là hai tháng sáng tác ra làn điệu từ này, trong bàitừ này của hắn, sao lại có câu mang hàm nghĩa biểu thị hòa giải vớingười khác chứ?
Ở đây mọi người đại đa số đều có khát vọngcông danh lợi lộc, phải đọc sách thánh hiền, làm một vài chuyện lớn.Bình tĩnh mà xem xét, bọn họ rất khó tin tưởng trên thế giới không hềtồn tại một người nào có khát vọng như thế, nhưng mới vừa rồi Ninh Nghịđã cự tuyệt lời đề nghị của Tiền lão, lại làm cho bọn họ phải nhìn thẳng vào một sự thật đó. Bởi vì dù là người điên cuồng đến mấy, cũng sẽkhông đặt hy vọng lên một kẻ có thân phận ở rể như vậy, nhiều lắm là một người thân phận ẩn sĩ mà thôi.
Mấy bài từ trước đó của NinhNghị đã truyền khắp Hàng Châu rồi, ngay mới vừa rồi, những tài tử hàngđầu này cũng đã lấy ra để xem rất nhiều lần, đại để có thể lý giải phong cách của hắn. Một người như vậy, nếu như nói bài từ này không phải hắnsáng tác tại chỗ, mà là hắn trong một hai tháng hoặc có lẽ vài ngàytrước sáng tác, thì hắn sao có thể viết ra "Dị viết viết đồ tương hảocảnh, quy khứ phượng trì khoa". Lúc này ai cũng có thể nhìn ra, ngườinày không phải là trong lúc nhàn nhã mà viết được những câu tràn ngậpkhát vọng công danh được.
Mà đây là hắn sáng tác tại chỗ, khi tất cả mọi người đều đang nghiền ngẫm tỉ mỉ mài giũa để làm ra bài từthì người này lại ngay tại chỗ viết ra được bài từ như vậy, không nhữngthế còn có thể vận dụng làn điệu từ mới hòa hợp đến trình độ này, có thể dung hợp trọn về đến mức cao độ như vậy, bất luận là làn điệu từ này là hắn sáng tác trước hay là ngay tại chỗ, thì bài từ này vẫn là do hắnsáng tác. Lúc đó hắn gật đầu đáp ứng viết bài từ, thậm chí còn không cần phải nghĩ ngợi, ngay cả bảy bước cũng không đi. Khi ý thức được điểmnày, mọi người đã không còn nghĩ làn điệu từ này là trước đó hắn viếtrồi.
Đây hầu như đã đạt tới phạm trù thiên tài rồi, tới trình độ này rồi, đã đủ để khiến cho mọi người lạnh cả sống lưng.
Ninh Nghị ngồi ở đó, nghiêng đầu, dùng ngón tay gẩy gẩy mặt, đó là nơiđã bị người ta đánh trúng, đã được dán một miếng cao, hơi tím đen.
Không có người nào nói ra ý nghĩ này, nhưng đều là người thông minh,dần dần những người khác đều cảm nhận được. Mất một lát sau, Tống TriKhiêm ngồi ở đằng xa, bỗng nhiên ngẩng mạnh đầu lên, trợn to mắt nhìn về phía đôi phu thê ở bên phòng khác:
- Không, hắn, hắn...hắn là viết tại chỗ...
Lâu Thư Uyển quay sang nhìn gã, vẻ mặt Tống Tri Khiêm hết sức khó tin, nhưng gương mặt dúm dó lại, rồi lại tiếp tục dúm dó:
- Hắn...khó trách hắn căn bản không đi viết thi từ, hắn không tham gia thi hội không phải là thờ ơ, mà là, mà là...
Mà là căn bản không có bất kỳ ai có thể sánh với hắn mà thôi...
Tống Tri Khiêm không nói ra câu đó, Lâu Thư Uyển nghi hoặc nhìn gã mấylần, rồi lại buồn chán đưa ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Tronglòng nhiều người ở đây đều không thể nào dự đoán được sau buổi thi hộinày, rời khỏi đây, tài danh của Ninh Nghị sẽ vang xa đến mức độ nào.Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi ngồi ở đó, hai tay vẫn nắm chặt nhau, giống hếtmột đôi "Thần tiên quyến lữ", thỉnh thoảng có người tới chào hỏi, thậmchí còn có vài người ở Thanh Quán đến xin lĩnh giáo Ninh Nghị, bộ dạnghết sức thành kính, chẳng bao lâu sau tiếng nhạc vang lên, một bài hátđược xướng lên, chính là bài Vọng Hải triều mà Ninh Nghị vừa mới viết.
- Sau ngày hôm nay, việc buôn bán ở Hàng Châu chỉ sợ là khó làm rồi...
Trải qua một buổi thi hội như vậy, lại nhận được nhiều lời khen ngợi, trong lòng Tô Đàn Nhi vô cùng cao hứng, đương nhiên rồi, con người aicũng có lòng thích hư vinh, thích thỏa mãn, mà đây lại là lần đầu tiênnàng trải qua cảm giác "phu nhân tài tử" chân chính, tim đập liên hồi,nụ cười ôn hòa trên gương mặt. Nàng cố gắng duy trì vẻ mặt lãnh đạm, đề cập tới một vấn đề ngoài lề.
Ninh Nghị cười cười, nhìn chung quanh:
- Hôm nay làm khổ nàng rồi, ta xin lỗi nàng.
- Thiếp là thê tử của chàng.
Tô Đàn Nhi mỉm cười trả lời, ánh mắt nhìn một nữ tử đánh đàn.
- Nhưng mà, cũng không cần phải tranh giành gì với Lâu gia nữa, địaphương của bọn họ, chung ta không chiếm được tiện nghi đâu. Ngày hôm nay trở về, nên kết thúc việc buôn bán tại Hàng Châu này, chúng ta quay về Giang Ninh thôi, sau đó thiếp thân sẽ cùng tướng công lên kinh.
- Ừ, đến lúc đó chúng ta liên kết với quan thương, làm một đôi phu thê đoạt tiền, ta giúp nàng kiếm lại được vốn do bị tổn thất tại nơi này.
- Hi hi.
Tô Đàn Nhi bật cười hài lòng.
- Thật ra lúc trước thiếp đã tìm được một cách rồi, chỉ là nghĩ có lẽ tướng công không đồng ý, cho nên lại thôi rồi.
- Ừ?
- Thiếp thân muốn nói cho mọi người biết, thiếp đang mang cốt nhục của tướng công rồi.
- Thật sao?
- Giả đấy, dù gì...hiện giờ vẫn chưa, nhưng thiếp thật sự là muốn, đợi hôm nay chúng ta về nhà, sẽ cố gắng, thiếp không muốn bị người ngoàikhinh thường nói thiếp thân mãi không có con. Mà như vậy, Lâu gia không muốn bị bêu danh bức chết một đứa trẻ, thì bọn họ không đụng đến chúng ta nữa.
Nói đến đây, Tô Đàn Nhi thu lại nụ cười trên mặt,lại lạnh lùng như băng sương, đây chính là điều mà nàng quyết định.
Ninh Nghị nhéo nhéo lòng bàn tay nàng:
- Không cần phải như vậy, như vậy mọi người sẽ không vui.
- Vâng, sau đó thiếp thân có nghĩ lại, cũng không thích làm như thế. Mới lại lúc đó cũng có nhiều đại phu quá.
Nàng lại bật cười.
Bắt đầu tụ hội, rồi dần dần tiến hành, đến lúc này, ở vị trí ngườiđứng đầu, Lục Thôi Chi cũng đã ý thức được bài từ này đúng là do NinhNghị làm ra, dưới ánh mắt ám thị của mọi người, hướng ánh mắt nhìn vềphía Ninh Nghị, lại nói với Tiền Hi Văn:
- Có tài học có tâm tư như vậy, thảo nào Tần tướng muốn hắn lên kinh tương trợ, hơn nữa văn võ lại song toàn...
Tài học tất nhiên là sáng tác từ, tâm tư là chỉ ý nghĩa giảng hòa với đám hoc tử Hàng Châu rồi.
Tiền Hi Văn cũng cười cười, đơn giản phụ họa:
- Lão phu cũng biết hắn văn võ song toàn, nghe nói tại Giang Ninhtrước đó không lâu, có thích khách Liêu quốc tới ám sát, là hắn đã ratay cứu Tần tướng.
- Đó là...ơn cứu mạng rồi?
- Ừm, đúng là ơn cứu mạng.
Tiền Hi Văn lãnh đạm nói xong, không cần phải nhiều lời nữa. Lục Thôi Chi nhìn ông một cái, chỉ thấy sống lưng mình lạnh băng. Lúc trước ông dự định buông tha cho Ninh Nghị, cũng đã biết quan hệ giữa Ninh Nghị và Tần tướng, nhưng vẫn nghĩ rằng đây chỉ là quan hệ đơn giản, không ngờ mối quan hệ lại lợi hại đến mức này. Nếu Tiền Hi Văn biết Ninh Nghị đã có ân cứu mạng đối với Tần tướng, phỏng chừng nên sớm xuất thủ toàn lực để trợ giúp, nhưng ông già này chỉ là sắc bén nhắc nhở, chứ không nóigì nhiều, nếu thật sự là Lục Thôi Chi ông định tội Ninh Nghị, đến lúcđó, thật sự là đã đắc tội với người ta rồi. Mà đắc tội với Tần TựNguyên, bất luận ông có công lao bao nhiêu, sợ rằng cũng khó mà gánhnổi. Tuy rằng ông thân là Tri phủ, nhưng lão già trước mặt này, chínhlà đang nhắc nhở cảnh cáo ông.
Bầu không khí vui vẻ tiếp tục được duy trì, không ai biết mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động ởdưới mặt bàn, lúc này Lâu Cận Lâm cũng đã tới, đang trò chuyện vui vẻvới một vài người. Thi từ vẫn đang tiếp tục, nhưng trong lúc này, lạikhông ai khiêu chiến với Ninh Nghị nữa, xa xa mặt trời chiều dần tắt,trên thuyền đã bắt đầu thắp đèn lồng, đợi khi thắp sáng, cũng là lúcthức ăn của Phúc Khánh lâu được mang lên.
Mặt trời phía tâyvẫn chiếu rọi ánh sáng mờ ảo tráng lệ, đám mây, hồ nước đều nhuộm mộtmàu trần bì tráng lệ, hoàng hôn mang tới làn gió sảng khoái từ mặt hồthổi tới, thổi vào giữa phòng khách làm bốn bề thoáng mát, có ngườiđứng lên, ngắm nhìn ánh mặt trời mờ ảo từ xa giống như thác nước từtrên núi chảy xuống, có người ngâm thơ, khăn chít đầu áo bào trắng,phong thái nhanh nhẹn. Ninh Nghị ở bên này, một gã tài tử Hàng Châu đitới trò chuyện với hắn. Ninh Nghị cũng đứng lên nói chuyện phiếm vớiđối phương, yến hội chính thức bắt đầu rồi, một ít hạ nhân lên thuyền,chuẩn bị đợi thắp sáng đèn lồng.
Hoàng hôn lộng lẫy, gió nhẹ nhàng khoan khoái, bầu trời trong vắt, không khí vui vẻ, Ninh Nghị đưa ánh mắt về phía mặt trời chiều, trong lúc nhất thời như bị cảnh sắclàm mê hoặc, say sưa đứng trong gió.
Đàn nhạn bay qua mặt trời chiều.
Người nọ ở bên cạnh nói một câu gì đó, Ninh Nghị hơi nhíu mày, cố gắng chú ý tới màn đối thoại, thỉnh thoảng đáp vài câu đơn giản, đại kháilà hắn đang nói một câu, nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó, lại không thể hình dung được, có thể là cảm giác sai, nó khuấy động ở trong lòng,giống như con kiến, như cả đàn kiến, sau đó như là muỗi, ảo giácnày...từ gan bàn chân dâng lên.
Dưới ánh trời chiều, tựa như đã trải qua sự an tĩnh giống như hồng mông sơ khai, trong nháy mắt, sau đó dưới chân đột nhiên khẽ động!
Vô số chân bàn lịch kịchđộng, Ninh Nghị bắt lấy thư sinh đứng bên cạnh đang sắp ngã xuống, giờkhắc này hắn cũng không biết xảy ra cái gì, nhưng mà ngay kế tiếp,thuyền lớn bồng bềnh.
Ầm, một âm thanh lớn vang lên.
Thuyền trên mặt hồ đầu tiên là nghiêng ngả sang trái phải, sau đó thì lại những tiếng ầm ầm đánh vào thuyền, tiếng vật liệu gỗ vỡ vụn, người chèo thuyền đại khái là đang đốt đèn lồng, một chiếc đèn lồng hóa thành quả cầu lửa, ngay sau đó là tiếng hét "á" của một người công nhân,giây lát nghiêng người ngã xuống nước.
Lắc lư kịch liệt, bàn lắc lư, Tô Đàn Nhi bắt được hắn, Ninh Nghị bỏ thư sinh kia ra, bắt lấy cổ tay của Tiểu Thiền và Tô Đàn Nhi, "bình bình bình", có tiếng bátrơi vỡ trên mặt đất, đại sảnh dưới mặt trời chiều, rất nhiều người ngã ở trên đất, hoảng loạn vô cùng, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, độtnhiên thuyền lại loạng choạng, có người hét:
- Làm sao vậy?
Cũng có những thanh âm cổ quái, có tiếng thét chói tai của nữ tử,tiếng dây đàn tỳ bà bị đứt, nữ tử bị đứt ngón tay, những âm thanh ầm ùcọ xát vào nhau, xa xa gần gần vọng đến.
- Làm sao vậy....
- Ổn định....
Có người ở bên ngoài nôn nóng hô to, có người hô gì đó, loáng thoángnhư là "Đệ đệ", nhưng sau một khắc mới phát hiện là "Địa Long..."
Sau đó, dường như có kèn lệnh báo hiệu nổi lên, một âm thanh lo sợ xé rách mặt trời chiều.
- Địa Long...
- Địa long vươn mình rồi....
- Vươn mình rồi...
Chiếc thuyền còn đang dao động, Ninh Nghị nhìn ra ngoài, phạm vi nhìn lay động, cũng không phải là chiếc thuyền lắc quá nhanh, mà là bởi vìhình ảnh bên ngoài còn lay động nhanh hơn so với trên thuyền. Ầm ầm ù ù ầm ầm ù ù ầm ầm ù ù, nước trên mặt hồ trong khoảnh khắc này như sôitrào, sơn lĩnh xa xa, thành thị gần Tiểu Doanh Châu, lúc này đều bị bao phủ bởi một trận rung động kịch liệt.
Mặt trời chiều nhưmáu, tại ánh hoàng hôn tráng lệ, ở sâu trong lòng đất đang nuốt nhổ ramột lực lượng lớn hóa thành sóng địa chấn kịch liệt có thể nuốt gọnthiên địa hồng mông thậm chí là toàn bộ đại lục.
Chú thích:
Bài thơ trong chương này là Vọng hải triều của Liễu Vĩnh.
Liễu Vĩnh là quan nhà Bắc Tống và là nhà làm từ nổi tiếng ở TrungQuốc. Ông tuy giữ chức quan nhỏ, nhưng lại là nhà làm từ chuyên nghiệpđầu tiên, cả đời ông dốc sức vào việc sáng tác từ. Trong số các nhà làm từ thời Bắc Tống, từ của Liễu Vĩnh được truyền bá rộng rãi và đượcnhiều thế hệ sau kế thừa, phát huy. Ông là một nhà văn có ảnh hưởng xãhội tương đối lớn.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 221: Đêm Lửa (1)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comChạng vạng một ngày lập thu Võ triều Cảnh Hàn năm thứ chín.
Hàng Châu.
Nắng chiều hắt ánh tàn đỏ ối, cảnh vật một màn thê lương, trong sự chấn động kịch liệt, mặt nước Tây Hồ vốn phẳng lặng giờ đây dường như đangsôi trào, không ngừng cuộn lên dữ dội. Những hòn núi nơi xa, những mặthồ nơi gần đều bị sức mạnh hùng vĩ bất chợt này của trời đất nhấn chìmvào một bầu không khí bất an không rõ danh tính.
- Trốn xuống dưới mặt bàn! Mau trốn xuống dưới mặt bàn!
Trên thuyền, tiếng va đập, di động của vô số chiếc bàn, tiếng bát đĩarơi bể trên mặt đất, tiếng kêu hoảng loạn, kinh hoàng vang lên khi cóngười vấp ngã, chạy tứ tung, rồi vấp phải người khác ngã chồng lên nhaucùng quyện thành một thứ thanh âm rối rắm. Trong một thoáng chốc này, sự kinh hoàng tràn ngập khắp hết thảy mọi không gian. Ninh Nghị kéo theotay của Tô Đàn Nhi và Tiểu Thiền, tức khắc đẩy hai nàng xuống dưới mặtmột chiếc bàn tròn, mà bên kia, bọn Văn Định, Văn Phương và vợ chồng LaĐiền cũng phản ứng kịp, cùng nhau nấp xuống.
Có điều chuyệntránh né thật ra lại không cần thiết cho lắm. Một hồi sau khi mọi ngườitrốn xuống dưới mặt bàn mới phát giác ra, chấn động trên thuyền thực rakhông lớn bao nhiêu. Địa chấn đã bị nước hồ giảm bớt, đến khi đến đượcthuyền chỉ đủ để khiến nó dao động một chút mà thôi. Con thuyền nàykhông phải là thuyền đi biển, năng lực kháng chấn không tốt, nhưng nhờthân thuyền rất lớn nên rốt cục vẫn khá vững vàng, trừ thanh thế kinhngười lúc ban đầu, còn lại những chấn động sau này đều có thể chịu đựngđược. Lúc này chỉ mới vừa chạng vạng nên trên thuyền chưa toàn diện lênđèn, có lẽ đây chính là chuyện may mắn nhất.
Tiếp đó lại là một tiếng nổ ầm, một con thuyền khác lảo đảo va vào thuyền của họ.
Tiểu Doanh Châu vốn không có nhiều thuyền đậu lại, hôm nay sở dĩ cónhiều thuyền dày đặc cạnh nhau như thế này là bởi vì Tây Hồ đang giólặng sóng yên. Thành ra lúc này cơ hồ tất cả thuyền trong Tiểu DoanhChâu đều bị sóng nước làm cho lảo đảo va chạm tứ tung. Thuyền chạm vớithuyền, thuyền chạm với bến, trong nhất thời cảnh tượng trở nên thật ầm ĩ bởi những tiếng kêu hoảng sợ, những tiếng gào hốt hoảng truyền đến từphía xa xa, lại được hòa thêm bởi tiếng chấn động ầm ì không ngừng trênmặt đất.
Ninh Nghị sững người một chốc, nghe thật kỹ lại những thanh âm kia, Tô Đàn Nhi siết chặt tay hắn, nói:
- Quyên nhi với Hạnh nhi, Quyên nhi với Hạnh nhi, các nàng...
Lúc này nàng cũng hiểu, chấn động trên thuyền không phải là mạnh mẽ,mọi người chỉ hoảng hốt vì những thanh âm ì ầm khắp trời đất ấy mà thôi. Ninh Nghị nhìn Tô Đàn Nhi một cái, sau đó vỗ vỗ tay nàng:
- Không có việc gì.
Hắn cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm đối phó với những tình huốngcăng thẳng như hiện giờ, cũng may trên thuyền lúc này hầu như vô sự. Màtrên sự thật thì khi xảy ra động đất, điều đáng sợ nhất chỉ là bị vậtdụng va phải hoặc đè lên làm bị thương mà thôi, may mà thời đại này cònchưa có những tòa nhà cao chọc trời. Ninh Nghị hơi chần chờ thoáng chốc, bảo:
- Ta đến sàn thuyền xem xem.
Tiếp đó hắn chui ra khỏi bàn, thấy phía trước đang có người hô lên:
- Đừng hoảng loạn, đừng hoảng loạn, không có việc gì đâu!
Ninh Nghị ngăn một người đang chạy qua, chỉ vào chiếc bàn bên cạnh, quát:
- Trốn xuống dưới mặt bàn đi!
Hắn quay đầu lại nhìn, thấy Đàn Nhi, Tiểu Thiền cũng chạy theo mình,ngay cả Tô Văn Định và Tô Văn Phương cũng thế, đang định quát lên, nhưng nghĩ bên ngoài sàn thuyền có lẽ sẽ an toàn hơn nơi đây, thành ra khôngnhiều lời, lảo đảo lảo đảo dẫn đầu chạy ra.
Cạnh mạn thuyềnđã đứng đầy những người đang hoảng loạn, Ninh Nghị nhìn chung quanh, cảthảy Tiểu Doanh Châu đều đang chấn động kịch liệt, cầu sụp xuống, câylung lay. Dưới ánh tà dương, chùa Bảo Ninh phía xa xa rớt từng viên ngói xuống, tựa như đang tan rã từng phần từng phần vậy. Ở phía khác, cộtchống của một chiếc đình đã đổ gãy, khiến cả đình ngã xuống. Nhiều nơingẫu nhiên có luồng sóng tràn qua con đê vốn chẳng được bao cao.
Ninh Nghị dõi mắt nhìn xa hơn, nhưng chỉ thấy bốn phía đều là thuyền,chiếc thuyền của họ dù sao cũng chỉ là thuyền nhỏ, nên tầm mắt bị chemất. Những chiếc thuyền lớn đằng kia đang va chạm ầm ầm vào bến tàu lẫncầu tàu, nhưng những chiếc thuyền bình thường to lớn khí phái, xe ngựađi lên cũng không chật chội này vẫn chưa có dấu hiệu phải vỡ nát.
Vận khí của người trên mặt đất phải kém hơn của người trên thuyền nhiều lắm, có tên lính kia đứng nơi địa thế thấp bị chấn động rớt xuống hồ,đang liều mạng đạp nước, phụ cận chùa Bảo Ninh cũng có vài tên hòathượng đang cắm đầu bỏ chạy, lại hoang mang không biết phải chạy nơiđâu, có một người trong số đó rớt ùm xuống nước, nhưng lại trèo lên bờđược ngay, họ vốn cư trú nơi đây, thủy tính vốn tốt lắm.
Trong tư tưởng của Ninh Nghị có một chút ngơ ngẩn, mà cũng trong khoảnhkhắc ấy, Tô Đàn Nhi rồi đột nhiên chỉ vào phía xa kêu lên:
- Lão Ngô! Lão Ngô... Tướng công! Chàng xem!
Thần sắc của nàng hoảng sợ lắm.
Nhìn theo hướng nàng chỉ, giữa đám cây cối đang run lẩy bẩy, Ninh Nghịmơ hồ trông thấy cảnh thuyền hoa nhà mình đang bỏ neo bên bờ, mà ngườichèo thuyền là lão Ngô dường như đang ôm một thân cây bên bờ đê, trênđùi lão có vẻ đã đổ máu. Những người chèo thuyền như lão nếu rơi vàotrong nước thì còn không phải sợ, nhưng xem ra lúc này lão đã bị thứ gìđó gãy đổ trong cơn động đất va phải rồi. Thuyền hoa đang ở bên cạnh,nhưng lúc này lại không có ai xuống giúp lão trở lại thuyền.
- Ta đi xem xem, mọi người đừng đi theo, ở đây an toàn hơn!
Ninh Nghị căn dặn xong thì chạy đến hướng tấm ván gỗ lên xuống bên cạnh mạn thuyền, chiếc thuyền lại lắc lư một cái, hắn vội vàng ổn định thânhình, cẩn thận nhìn qua, tấm ván ấy vẫn còn chắc chắn, chưa có dấu hiệurạn nứt hay gãy gập gì. Ninh Nghị hít vào một hơi, chạy gấp qua.
Hắn vừa mới đặt chân lên ván gỗ thì chợt nghe Tô Đàn Nhi kêu:
- Ta cũng đi.
- Nàng...
Ninh Nghị quay đầu lại, chìa tay ra, hai vợ chồng cùng lảo lảo đảo đảolên bờ, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Dưới chân hai người đã là mặt đấtcủa bờ đê, cả thảy tầm nhìn thì đang rung lắc ầm ầm, bên tai tựa hồ nghe được tiếng kêu lúc ngừng lúc ngắt:
- Cô gia, tiểu thư...
Chỉ thấy Tiểu Thiền cũng đã chạy được nửa đường, thần sắc nàng ra chiều rất hoảng hốt, sắp xuống đến mặt đất thì tấm ván gỗ đột ngột rung mạnhlên, nàng ngã xuống. Ninh Nghị đưa tay ra, bắt được vạt áo trước ngựcnàng, Tiểu Thiền cũng dùng hai tay ôm lấy cánh tay Ninh Nghị. Nàng đượcNinh Nghị kéo qua, khuôn mặt bé nhỏ trở nên sợ hãi khi thấy tầm nhìn của mình lung lay hỗn loạn.
Lúc này nếu con thuyền lại bị chấnđộng lắc lư một lần nữa, thì không chừng tấm ván gỗ rộng khoảng mấythước kia sẽ văng về phía này ngay, Ninh Nghị bèn kéo hai nàng khẩntrương chạy trốn, lại thấy hai người bọn Tô Văn Định và Tô Văn Phươngcũng đang chạy xuống. Tô Văn Phương suýt chút ngã sấp, may mà được TôVăn Định giữ lại, cuối cùng hai tên đại nam nhân này đều không xảy raviệc gì ngoài ý muốn. Ninh Nghị nháy nháy mắt:
- Các ngươi... Thật là...
Làm kẻ ra quyết sách đã nhiều năm, mỗi khi gặp đại sự khẩn cấp, hắn đều rất nghiêm khắc, nhưng vào lúc này lại không có tâm tình để nói gì nữa. Thực ra hai người nọ xuống đây vẫn thích hợp hơn là Tô Đàn Nhi và TiểuThiền, có điều nếu hai người này xuống thì chỉ sợ Tô Đàn Nhi và TiểuThiền lại càng không muốn ở trên thuyền.
Năm người lảo đảolảo đảo chạy về hướng lão chèo thuyền. Thực ra mục đích chính của NinhNghị không phải là cứu ông ta, hắn nghĩ, trên thuyền đang có người,nhưng người chèo thuyền này bị thương lại không ai đến cứu ông ta, vậyhơn phân nửa khả năng phải là trên thuyền đang phát sinh vấn đề nào đó.Điều lo lắng trong lòng của Ninh Nghị với Tô Đàn Nhi chính là sự an nguy Quyên nhi và Hạnh nhi. Trong thời điểm nguy cấp này, không ai có thểgiữ lòng bác ái được, nếu Quyên nhi và Hạnh nhi cũng đều ở trên conthuyền lớn kia thì dù bên này, người chèo thuyền, thậm chí là bọn ngườinhư xa phu Đông Trụ đã theo mình suốt dọc đường có chết đi, bọn NinhNghị chỉ sợ cũng không dám mạo hiểm chạy đến.
Rung động, va chạm, tiếng nổ vang dội, tầm nhìn bị lung lay, tiếng kêugào thê thảm, từng chiếc từng chiếc thuyền có người rơi xuống nước, nơinăm người vừa chạy qua đột ngột có một đoạn đường đê bị sụp đổ, cả nửacon đường cộng với một cây đại thụ ngã nhào vào trong nước. Dù sao TiểuDoanh Châu cũng là do nhiều con đường đê hợp thành, dưới những cơn chấnđộng liên tục thế này, nhiều đoạn sụp xuống cũng là điều đương nhiên.Ninh Nghị chỉ nhìn thoáng qua, sau đó càng dìu người bên cạnh chạy nhanh hơn.
Đến gần thuyền hoa, thấy chiếc thuyền nho nhỏ vẫn đangđậu gần bờ, thậm chí dây thừng vẫn còn đang cột ở đó. Vết thương trênchân người chèo thuyền tới cùng cũng khó chắc chắn là có nghiêm trọnghay không, chỉ biết ông ta đang bị choáng váng vì sợ hãi. Ninh Nghị túmlấy ông ta, quăng thẳng lên trên thuyền. Vừa mới ném người lên xong,Ninh Nghị đột nhiên thấy nơi đầu thuyền bên kia, Hạnh nhi đang nằm sấptrên sàn, cầm một cây trúc khua khắng dưới mặt nước, không biết là đểlàm chi. Đông Trụ cũng đang cầm một cây gậy trúc làm như thế. Ninh Nghịcất cao giọng, hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Đông Trụ quay đầu lại, Hạnh nhi cũng quay theo, rồi khóc, hô:
- Cô gia! Cô gia! Quyên nhi rớt xuống nước rồi... Hạnh nhi với Đông Trụ đều không biết bơi.
Trong nháy mắt, bọn Tô Đàn Nhi và Tiểu Thiền cùng sững người, Ninh Nghị vội buông hai nàng ra, nhảy lên sàn của thuyền hoa, suýt chút nữa vìchấn động mà bị trượt chân, nhưng lập tức ổn định thân hình lại, chạy về bên đó, nhìn thấy dưới nước đang có bóng một người thì nhảy xuống.
Bơi trong tình huống hiện nay thật khác với lúc bơi trong Tây Hồ lúcthường ngày, vô số những hoa nước, bọt nước, gợn sóng cùng những tiếngvang nặng nề quấy nhiễu hắn. Nhưng cũng may Ninh Nghị đã rèn luyện lâungày, trong thoáng chốc, hắn đã tìm được vị trí của Quyên nhi, sau đógiữ chặt nàng từ sau lưng rồi nâng đầu lên khỏi mặt nước.
Những vằn nước chung quanh tầm nhìn của hắn như đang nhảy mạnh lên, đầucủa chiếc thuyền hoa thường ngày cảm thấy không cao, nhưng giờ đây lạitưởng như xa xăm không thể với tới, mà những người trên thuyền lại đangvẫy tay, dường như đang hô hào gì đó. Lúc thông thường, Ninh Nghị đềulên thuyền từ một góc hơi thấp của nó, nhưng lúc này vừa nảy sinh ý định kia thì chợt thấy có một chiếc thuyền hoa to như trái núi nhỏ từ bêncạnh xoay qua, đụng ầm vào thuyền hoa của mình.
Ninh Nghịđiều chỉnh lại thân thể trong nước, nhìn Quyên nhi đang được mình ômlấy, chỉ thấy nàng không còn hơi sức giãy dụa nữa, nhưng mi mắt hãy cònđang giật giật, tựa hồ vẫn có cảm giác. “Như vậy là tốt rồi”, Ninh Nghịthầm nghĩ, sau đó dụng lực quạt tay vài cái, lần nữa bơi đến bên cạnhđầu thuyền, lại thấy chiếc đầu thuyền này đột ngột càng lúc càng lớn lên trong tầm mắt.
Sóng nước đẩy con thuyền xuôi qua, “bang” một tiếng, đáy thuyền va phải đầu của Ninh Nghị.
Trong nhất thời, Ninh Nghị cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người mê mê hồ hồ, tiếng nước gợn ùng ục, trong nước có màu đỏ lan ra, Quyên Nhilại lần nữa bị chìm xuống dưới. Hắn cố gắng quơ tay nhưng không chụp lại được, một thoáng sau mới tập trung được tinh thần, lại ôm lấy Quyên Nhi nổi lên trên.
Lên khỏi mặt nước, mắt thấy có người đang duỗi tay xuống, trong lúc hoảng loạn, hai bên phải chụp vài lần mới nắm được tay nhau. Người này là Tô Văn Định, nửa thân người của hắn vươn rangoài sàn thuyền, những người khác kéo phía sau. Trong đầu Ninh Nghịdường như đang có thứ gì đó ù ù kêu lên, đến khi định thần lại, hắn vàQuyên nhi đều đã được kéo lên trên sàn rồi, Quyên Nhi vẫn bị hắn ômtrong lòng, dường như nàng đã bị hắn cột chắc vậy.
Sau vàigiây hoảng hốt, Ninh Nghị lắc lắc đầu, lúc này mới tỉnh táo lại. Hắnnhìn lại Quyên Nhi, tiểu nha hoàn lúc thường khá là ôn nhu ít lời nàybây giờ đã lệch đầu sang một bên, không động đậy, đôi mắt nhắm chặt lại, bờ mi còn treo vài giọt nước óng ánh. Ninh Nghị vỗ vỗ gương mặt củanàng, không thấy phản ứng, lại vỗ thêm vài cái, tiếp đó Ninh Nghị ngẩnngười một thoáng, sau đó ra hiệu cho người thân bên trên sàn thuyền lùilại. Bọn Tô Đàn Nhi đều vươn cổ xem xét động tĩnh của Quyên nhi.
Không có bao nhiêu thời gian để chần chờ, tức khắc Ninh Nghị cúi đầuxuống đặt vành tai lên ngực của Quyên nhi. Lúc này đang là mùa hè, yphục của Quyên nhi cũng khá là ít ỏi, bị nước thấm vào, chúng dán chặtlên thân hình nhỏ xinh của Quyên nhi, khiến bộ ngực mềm mại của nàng gồlên như hai chiếc màn thầu. Nhưng Ninh Nghị không còn tâm tư để thưởngthức, không nghe được tiếng tim đập, hắn giao hai tay đặt lên ngực tráicủa Quyên nhi nhấn xuống mấy cái, sau đó bóp mũi của nàng, miệng kềmiệng hô hấp nhân tạo, tiếp theo lại nhấn vào ngực. Sau mấy lần như thế, từ trong miệng tiểu nha hoàn rốt cục cũng phun mấy bụm nước ra, NinhNghị lại cúi người áp tai nghe tiếng tim đập.
Nhưng vẫn không có phản hồi.
Ninh Nghị hí vào một hơi, tiếp tục nhấn, hô hấp, nhấn, hô hấp,... Người chung quanh chưa ai từng gặp qua loại phương pháp cấp cứu này, nhưngnhìn thái độ của Ninh Nghị cũng biết hắn đang nghiêm túc. Đến một lúc,Ninh Nghị vừa mới buông mũi của Quyên nhi ra, hai tay lại nhấn xuốngngực của nàng một lần nữa thì mới phát hiện tiểu nha hoàn này đã mở mắtra rồi, đang mê mang nhìn hắn.
Ninh Nghị lại theo quán tính ấn xuống một lần.
Quyên nhi vẫn còn đang nghi hoặc nhìn hắn, chỉ là thân thể hơi co lạivì cái nhấn này. Hai người nhìn nhau một thoáng, Ninh Nghị đưa một tayra vỗ vỗ vào gò má của nàng, tay còn lại vẫn dán lên ngực Quyên nhi, sau đó cúi đầu xuống áp tai vào nơi mềm mại đàn hồi ấy... Thực ra từ đầuchiều nay, Ninh Nghị đã trải qua nhiều chuyện lắm, đã phải hao tốn rấtnhiều tâm lực, thành ra những động tác lúc này chỉ máy móc mà làm, nhấtthời cũng phản ứng kịp. Tô Đàn Nhi cúi người xuống gọi một tiếng:
- Quyên nhi.
- Tiểu thư... Cô gia... Khụ...
Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc thường luôn điềm tĩnh của Quyên nhi lúc nàydường như cũng có chút mơ hồ, nàng không hiểu được chuyện gì đang xảyra. Tay Ninh Nghị đặt trên ngực nàng, rồi áp tai vào đó ra chiều nghengóng, thậm chí lúc nàng mở mắt ra, hắn miệng chạm miệng thổi khí vàocho nàng, hết thảy đều khiến nàng cảm thấy cực kỳ nghi hoặc. Ninh Nghịthở dài một hơi, xay người ngồi bên cạnh Quyên nhi, rồi cười ha ha. Hắncũng cảm thấy mệt mỏi lắm.
Trong tiếng cười mệt mỏi vì trútđược gánh nặng, tay trái của hắn vẫn cứ áp vào ngực của đối phương. Lúcnày, non nước chung quanh vẫn chìm trong những trận chấn động kịch liệtmà điên cuồng. Trán của Ninh Nghị bị thuyền va phải vẫn còn ứa máu,khiến những người xung quanh có chút bối rối, nhất thời không biết nênnhắc hắn biết rằng bàn tay heo ăn mặn của hắn vẫn còn đang áp trước ngực Quyên nhi, hay là biết rằng trán mình vẫn còn đang chảy máu. Ngay cả Tô Đàn Nhi cũng có biểu tình khó xử chần chờ như thế.
Mà Quyênnhi vẫn còn nằm trên sàn thuyền như trước, nàng nhìn bầu trời mà ánh mắt không chớp, cảm giác hoảng hốt khi vừa mới thức tỉnh khiến nàng không ý thức được có chuyện gì không ổn đang xảy ra. Nhìn biểu tình của nàng,có lẽ đang suy nghĩ: Vì sao cô gia vẫn cứ đặt tay ở nơi ấy của mình nhỉ?
Nàng cũng chỉ đành nằm bất động như thế... Người chèo thuyền đang giãydụa thu lấy dây thừng ở đầu kia, vì nơi không xa có một chiếc thuyềnđang bốc lửa. Chẳng biết vì sao lại có lửa, nhưng lúc này vì chạm phảivật dễ cháy, nên nó nổ ầm lên, non nửa thân thuyền mang theo ánh lửa rơi vào trong nước, có người nhảy xuống từ nơi ấy, cũng có người không kịpnhảy mà là bị rơi, có người trên không trung va vào mạn thuyền củathuyền bên cạnh, tiếp đó lại rơi xuống mặt nước chính giữa hai conthuyền. “Ầm” một tiếng, hai con thuyền va phải nhau. Ở nơi xa hơn, nhưng sự tình hỗn loạn và bất ngờ còn phát sinh nhiều hơn nơi này.
Khúc giao hưởng cuồng loạn của buổi tối nay, bắt đầu nổi lên trong làn không khí ấy...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 222: Đêm Lửa (2)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMặt trời đang lặn xuống, mặt trăng và các vì sao đang dần dần mọc lên từ phía bên kia. Xung quanh Tiểu Doanh Châu, ngọn lửa đang hừng hực bốccháy ngay trên mặt nước.
Mặt đất đã ngừng rung, trong bóngtối mờ mịt kia tất cả những thứ có thể nhìn thấy dường như cho người tacái cảm giác thật hỗn loạn. Thứ vẫn đang hừng hực bùng cháy trên mặt hồkia là một chiếc thuyền lớn, trên thuyền không có người, toàn bộ khungthuyền đều cháy đến tan tành. Lấy ngọn lửa làm trung tâm, xác thuyền bốc cháy kia rơi ra bốn phía, sau đó dần dần biến mất dưới làn nước.
Du thuyền xung quanh cũng lấy ngọn lửa này làm trung tâm mà chạy raxung quanh như một bầy nhạn phân tán, trên thuyền đèn đuốc lốm đốm sáng.
Chiếc thuyền hoa nhỏ bé của Tô gia cũng chậm rãi lướt đi trên mặt hồtối om, cách đó không xa là hình ảnh chiếc thuyền lớn bốc cháy, xácthuyền rơi ra khắp nơi, xa hơn chút nữa là binh lính cầm bó đuốc, ở Tiểu Doanh Châu cứu người thiện hậu. Trên mặt nước xa gần còn có một vài con thuyền đang tìm kiếm cứu người, trong ánh sáng mênh mang đó vang lênnhững tiếng la tiếng hô. Ninh Nghị đứng ở đầu thuyền hoa, nhìn những con thuyền lớn nhỏ đang từ từ đi xa.
Động đất đã ngừng lại,hoảng loạn lúc đầu đã qua, phần lớn thuyền đều chạy tới hướng Hàng Châuđầu tiên. Lúc này Tây Hồ không phải là trung tâm của Hàng Châu mà làngoại ô, từ xa nhìn tới thì vẫn có thể thấy được hình dáng thành HàngChâu, ánh sáng của thành thị ánh lên bầu trời đêm, nhưng thoạt trông cóvẻ yếu hơn ngày xưa nhiều lắm, cho dù không thể tự mình nhìn thấy nhưngcũng có thể tưởng tượng được trong thành tất nhiên là lũ lụt khắp nơi,một mảnh hỗn độn.
Tiếng lửa tí tách cháy, tiếng sào chống vào làn nước đầy thuyền đi nghe ào ào, càng hiển lộ ra sự trống rỗng. Người chèo thuyền của chiếc thuyền hoa này không đủ nên đi cũng không nhanh,đám người Tô Văn Định và Tô Văn Phương cũng tới hỗ trợ. Lúc trước giữacơn hỗn loạn, chiếc thuyền hoa nhỏ này bị đụng vài cái, nhưng may làcuối cùng thuyền vẫn còn chắc chắn nên không có gì đáng lo. Gió đêm nhẹnhàng phất tới nơi đây, thân thể mềm mại dán vào sau lưng, Tô Đàn Nhi ôm lấy hắn, dựa vào hắn trong chốc lát rồi mới giơ tay chạm đến băng vảitrên đầu hắn.
- Không sao chứ?
- Không sao, cũng may là mọi người không có chuyện gì.
- Ừ, không biết ở nhà thì thế nào, sợ là nhà cửa đều sập hết rồi. Đám Cảnh thúc...
- Giờ đừng nên nghĩ nhiều, sẽ không sao đâu.
Ninh Nghị vỗ về tay nàng:
- Nhà mình cũng không đến mức sập đâu, thả lỏng tâm tình ra, đêm còn dài mà.
- Sao đột nhiên địa long lại trở mình nhỉ...
- Không biết nữa, có lẽ đêm nay còn có trận nữa, nhưng chắc là khôngmạnh như lần này. Tối nay về chúng ta chuyển hết đồ ra, ngủ ở trong viện chứ không thể ngủ trong phòng được nữa.
- Tướng công cũng biết điều này ư?
- Biết, yên tâm, không có chuyện gì đâu.
Tô Đàn Nhi tựa vào lưng hắn, "ừ" một tiếng, im lặng một lát:
- Có chàng ở đây, thật là tốt.
Đây đúng là kiểu bọn họ thường tán gẫu trên ban công tiểu lâu ở Giang Ninh.
- Ta cũng vậy.
- Thuở bé ta cảm thấy dù mình là nữ hài tử nhưng cũng có thể một mìnhlàm tốt mọi chuyện, thành thân với tướng công rồi, ta mới dần cảm thấycảm giác có tướng công bên người lại hoàn toàn khác biệt. Có thể ở cùngtướng công, đây là may mắn của Đàn Nhi.
- Ta cũng là như vậy, mà ta đang ở rể nhé, đều là nàng nuôi ta...
Tô Đàn Nhi đụng một cái vào gáy hắn, một lúc lâu sau mới khẽ nói:
- Không phải như vậy.
Đây chỉ là câu trần thuật không cần câu trả lời.
Hai người đứng ở đầu thuyền một lúc, Tô Đàn Nhi nói:
- Ta đi ra phía sau xem sao.
Ninh Nghị gật đầu rồi, nàng mới đi.
Gió đêm thổi tới, cũng sắp tới bờ, Ninh Nghị thở dài, trận động đất đột ngột xảy ra này đúng là một chuyện bất ngờ. Hắn dù sao cũng chưa từngcó kinh nghiệm gì về động đất cả, cũng không rõ trận động đất này là ởcấp nào, chắc là rất mạnh, cũng không rõ nơi đây có phải là tâm của động đất không, mà động đất sau rồi sẽ là hàng loạt lưu dân, lúc này lạiđang trước ngày mùa, lão Tần lên kinh thành e là khó làm rồi. Nhưng màthành thị thời này hầu hết là nhà trệt, cho dù có bị sập, vùi lấp ngườithì cũng dễ cứu hơn là đời sau, mà động đất lại xảy ra đúng lúc chạngvạng, hẳn là hầu hết mọi người có thể chạy được.
- Ôi, đạo thơ nên bị trời phạt đây mà...
Buồn chán than thở một câu, hắn lại mong là đám Tri phủ Hàng Châu cóthể kịp thời phản ứng - quyển sổ chẩn tai của hắn năm trước kia hẳn làđã được phát ra khắp cả nước, trong đó phần lớn là cách ứng phó với động đất chẩn tai.
Điều đáng lo sợ duy nhất là Phương Tịch khôngngừng lớn mạnh ở phía Tây kia, ở nơi đây hắn không đủ tri thức lịch sử,không biết là Phương Tịch có đánh tới Hàng Châu hay không. Hắn có ấntượng sâu sắc với khởi nghĩa Lương Sơn, nhưng đó lại là vì "Thủy Hửtruyện", hơn nữa cho dù là truyện hay phim thì hắn chưa từng xem hết.Khởi nghĩa Phương Tịch có quy mô lớn hơn cả Lương Sơn, nhưng Hàng Châulà thị trấn quan trọng, Phương Tịch sẽ bị trấn áp rất nhanh, nên hắnnghĩ rằng chúng sẽ không đánh tới nơi này. Mà động đất thì hắn lại chẳng có ấn tượng lắm, nếu không thì lúc trước đã không đồng ý đến đây cùngĐàn Nhi.
Thời không đã thay đổi, chuyện không biết mà có nghĩ nhiều đi chăng nữa thì cũng vô dụng, ý nghĩ này chỉ tùy ý hiện lêntrong đầu mà thôi. Hắn quay đầu lại thì thấy một bóng người gầy gò đứng ở mạn thuyền bên kia, Ninh Nghị nhìn sang thì nàng cũng quay sang nhìnlại, đó là Quyên Nhi.
Lúc này Quyên Nhi đang nhón chân vớilấy một chiếc đèn lồng nhỏ treo trên trần thuyền, đã lấy được xuống,thấy Ninh Nghị nhìn sang thì cả người run lên như là quá khẩn trương.Nàng ôm chiếc lồng đèn nhỏ kia vào ngực, bước tới phía trước được haibước rồi lập tức xoay người chạy ra đằng sau. Ninh Nghị biết ban nãynàng nghỉ ngơi trong khoang thuyền, vốn đang không biết nàng đã khỏechưa, giờ lại lo nàng có bị chiếc đèn lồng kia cháy lan sang không.
Nhưng hồi tưởng lại chuyện cứu người lúc trước, hắn quả thật là đã làmhơi quá, vô tình lại đặt tay lên ngực đối phương một lúc lâu, sau đó kịp phản ứng thì chỉ cảm thấy rất mềm mại, mà có xoa có nắn gì không thìhắn lại không nhớ rõ lắm.
Khi đó đầu thì đang chảy máu, hắncũng chỉ là phản ứng tự nhiên, ý thức được rồi thì nhẹ nhàng bâng quơthả tay ra, sau đó liền đi xung quanh coi tình hình thế nào, đám Đàn Nhi thì vẻ mặt cổ quái, nhưng cũng không nói gì. Chuyện này cũng chỉ có thể xử lý như vậy, có lẽ là thương tổn không nhỏ tới tiểu cô nương kia,nhưng chuyện gấp là phải tùy tình huống mà biến báo, hơn nữa điều quantrọng nhất hiện tại không phải là giải quyết chuyện này, vấn đề sau nàythì chỉ có thể chờ sau này hẵng nói.
Khôi phục tim phổi, hô hấp nhân tạo, ôi...
Sau đó con thuyền cập bờ, trạm dịch bên bờ được dựng nên chủ yếu là vìdu hồ cũng hỗn loạn, bọn họ tìm được xe ngựa nhà mình thì lại chẳng thấy ngựa đâu, lúc này cũng chẳng cách nào truy cứu được. Đoàn người đi dọctheo con đường hướng tới thành Dương Châu, mới đến gần thì đã thấy tường thành phía Tây sập xuống một mảng, đi vào cửa thành thì thấy ánh lửangùn ngụt, lũ lụt khắp nơi.
Khắp cả tòa thành, thứ đập vàomắt chính là cảnh tượng thê lương đến kinh người. Tất cả nhà cửa trongthành thì mười phần là có sáu bảy phần sụp đổ, tiếng la, tiếng thét,tiếng khóc vang lên khắp nơi. Ninh Nghị nhận ra ý nghĩ ban nãy của mìnhvẫn còn lạc quan lắm, hoặc có lẽ là vì hắn chưa từng trải qua cảnh tượng thương vong quy mô lớn thế này. Tiếng la khóc, cứu người, cứu tài vậtxung quanh, bất cứ khi nào lại có thi thể, máu tươi hiện ra trong tầmmắt, khiến hắn cảm thấy không chịu nổi.
Đây cũng là bởi vìtâm tình của người đời sau, hơn nữa hiện giờ cũng không phải là lúc nghĩ những chuyện này, đoàn người xuyên qua thành thị đi về nhà mình. Trênđường đi qua một chỗ thủy lộ thì mới phát hiện ra là cầu đã sập, lạiphải đi đường vòng. Bốn phía xung quanh không chỗ nào là không có thithể, đống hoang tàn, thậm chí trong thủy lộ cũng có thi thể trôi nổi.Bọn họ cũng nhìn thấy vài tên nhà giàu từng gặp ở Tiểu Doanh Châu, bọnhọ đã trở về trước một bước, đang chỉ huy cứu tiền của, người nhà. Quânsĩ giơ đuốc chạy tới từ trong thành, có người bị thương quỳ góc kêu cứutrước đống hoang tàn của nhà mình, có hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau, cứu nhà mình xong lại đi cứu nhà người khác. Nhưng với tình hình này, dù thếnào thì cũng chẳng đủ nhân thủ.
Cứ như vậy đi một mạch vềThái Bình hạng là đã qua nửa canh giờ. Phần lớn viện nhà mình đều sụp,xung quanh bắt lửa cháy, có người chết và có người bị thương. Cảnh hộ vệ thì không bị thương, lúc này đang chỉ huy mấy người đào bới phòng ốc bị sập. Cảnh tượng ở Thái Bình hạng này cũng không khác gì mấy, dù có mấygian phòng trông vẫn còn tạm được nhưng ngói trên mái nhà đã rơi xuốnggần hết, sợ là không ai dám ở nữa. Thấy đám người Tô Đàn Nhi trở về, một số người chạy ra chào đón, có mấy nữ tử còn đang khóc, đó là người nhàcủa quản sự phòng thu chi theo đến đây. Bên trong đống đổ nát, có bangười bị đè ở dưới, mà bên ngoài thì nhiều người bị thương, hai ngườichết.
- Cứu người đi.
Lúc này đã không còn gì để nói,Ninh Nghị chỉ liếc qua rồi vẫy vẫy tay, sau đó cũng xắn tay áo gia nhậpvào hàng ngũ khuân vác đào bới. Tô Văn Định, Tô Văn Phương lúc còn ởGiang Ninh thì có vẻ yếu ớt, nhưng từ lúc theo tỷ tỷ và tỷ phủ đến đâythì cực kỳ sùng bái Ninh Nghị, Ninh Nghị đi qua là bọn họ cũng vội vàngchạy theo.
Sau nửa canh giờ, trận dư chấn đầu tiên đúng hẹntới, giáng nỗi tuyệt vọng lên tòa thành thị đổ nát này. Phía Ninh Nghịcứu ra được hai người, nhưng vẫn còn một người bị vùi lấp bên trong,vĩnh viễn mất đi cơ hội.
Đêm còn dài, mặt đất chấn động mangtheo những tiếng ầm ầm vang lên, những ngọn lửa ở khắp thành trì cổ đạinày thậm chí còn bốc cháy sáng rực hơn vừa rồi, ánh lửa đỏ chiếu sáng cả không gian rung chuyển này. Phía chân trời, những chú chim bay trongban đêm, có đôi khi lại vang lên tiếng quạ kêu. Trong đêm nay đã xảy rahai lần dư chấn, sau nửa đêm thì trong thành bắt đầu xuất hiện cướp bóc. Quan binh tạm thời chưa kịp phản ứng, nhiều nơi hoang tàn như vô chủ,thành Đông vì một bộ phận liều mạng cướp bóc mà dấy lên hỏa hoạn, mãitới bình minh mới dập tắt được.
Ngày hôm sau, cả tòa thànhvẫn chủ yếu là cứu người trong đống đổ nát, cứu giúp tài vật. Các loạitin tức lần lượt truyền đến, bởi vì tranh cướp tài vật mà xảy ra tranhcãi, xô xát, nên những kẻ không còn gì trên người nhân cơ hội phát tài,đục nước béo cò, quan phủ bắt đầu nỗ lực sắp xếp lại trật tự, xung độtdần tăng, có mấy kẻ bị bắt, giết chết ngay tại chỗ. Ninh Nghị đi nghengóng tính khả thi về việc rời Hàng Châu, nhưng tuyến đường thủy bị tắcnghẽn ở thượng du, thành ra lúc này đường thủy cũng ngừng vận chuyển.
Lúc xế chiều, Tiền Hi Văn phái quản sự tới xem bên hắn an nguy thế nào, Ninh Nghị giao cho một phong thư hồi âm, sau đó lại cho Cảnh hộ vệ chọn lấy gia dinh đi theo đến Tiền phủ, dùng xe ngựa chở một lượng lớn lương thực về rồi niêm phong cất vào kho. Tiền Hi Văn là đại địa chủ ở nơiđây, có nhiều lương thực nhất, e là động đất đã phá hỏng không ít khochứa hàng, lúc này tự mình tới cầu xin lấy một tí đương nhiên là chuyệnnhỏ. Nhưng dù sao cũng là nợ ân tình, Ninh Nghị có đưa ra vài cách ứngphó thi thố sau động đất ở trong phong thư kia, nhưng những điều này đều có trong điều khoản chẩn tai năm trước, nếu phủ Hàng Châu đã làm tốtrồi thì cuối cùng là mình vẫn nợ ân tình người ta. Nhưng lúc này thìchẳng còn cách nào khác.
Đêm ngày này, cả tòa thành lại phủtrong ánh lửa, không phải là đèn đuốc bình thường, mà là ánh lửa từtrong những đống đổ nát hoang tàn kia. Nhưng quân đội và lực lượng củaphủ Hàng Châu cuối cùng đã cưỡng ép không chế được một phần, rất nhiềuthi thể được chở ra ngoại thành để thiêu hủy, hiện giờ vẫn là những ngày nắng nóng, nếu để muộn hơn thì sợ là sẽ xảy ra ôn dịch mất. Ngày thứba, trời hạ mưa to, trong cơn mưa rào nặng hạt giữa lúc giao mùa hè vàthu này, thành Hàng Châu hoàn toàn thành vùng ngập nước... Chạng vạnghôm nay, trên địch đạo rời khỏi Từ Châu kia, một thớt tuấn mã chở một vị kỵ sĩ vô cùng mệt mỏi đang ra sức phi nước đại, mang theo trên ngườimột tờ văn cáo khẩn cấp tám trăm dặm ghi chép về trời long đất lở ở vùng Đông Nam, không ngừng phóng tới thủ đô của Võ triều, Biện Kinh.
Chú ngựa cô độc phi nhanh, mặt trời chiều đã lặn xuống, bóng đem giáng lâm...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 223: Đêm Lửa (3)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNhà cửa như rừng, mái hiên san sát. Trong bóng đêm, những ngọn đèn từcác căn nhà trong thành kéo thành một chuỗi đốm lửa, giăng ngang dọcquanh khắp thành Biện Kinh trong đêm tối cuối mùa hè đầu mùa thu này.
Thời gian ăn tối đã sớm qua đi, bóng sắc đêm càng lúc càng sâu, nhưngnhững tiếng ồn ào trong thành Biện Kinh vẫn không có dấu hiệu giảm bớtđi. Trải qua hơn hai trăm năm kế thừa đến nay, thành Biện Kinh hoàn toàn là trái tim xung yếu của Võ triều, tụ tập thương khách thiên hạ, thôngsuốt khắp nơi. Mỗi ngày số thương nhân lữ khách đi qua nơi này tới khắpBắc Nam nhiều không kể xiết. Khoa cửa được tổ chức mỗi năm hoặc vài nămmột lần tụ tập tài tử anh kiệt trong thiên hạ, ở nơi đây cũng tập trungcác quan viên có quyền lực lớn nhất khắp thiên hạ này, vờn quanh ngự tọa của bậc đế vương, chúa tể sự vận động của thiên hạ.
Từ TùyĐường tới nay, buôn bán dần phát đạt, lệnh cấm đi lại ban đêm cũng đượchủy bỏ. Thành thị phải nói là vốn không có đêm, dù là thời điểm yên lặng nhất khi rạng sáng thì cũng có một mảng đèn đuốc lớn sáng lên ở trungtâm. Mà lúc này đang là cuối những tháng nóng nhất, thời tiết nóng bứckhiến cho người trong thành thị lại càng không đi ngủ sớm. Bên đường,trong tiểu viện, thanh lâu, quán trà, mọi người hoặc yên lặng hoặc ầm ĩđiểm xuyết thêm, bên trong cái khô nóng lại là cảnh tượng phồn hoa màyên bình.
Chiến sự ở phương Bắc cũng không ảnh hưởng tới nhịp bước của tòa thành thị này, triều đình hành động hoặc ít hoặc nhiều thì cũng chẳng tạo lên gợn sóng quá lớn ở trong thành thị. Điều động quânđội, vận chuyển vật tư, tất cả đều được lặng lẽ tiến hành trong một loại khí thế khổng lồ, dường như ai cũng có thể cảm giác được hoạt động đó,nhưng không có mấy người có thể chân chính hiểu rõ nội tình bên trong.Cùng lắm thì là một vài biết chuyện thì thêm thắt rất nhiều như thể mình được tận mắt chứng kiến, hay là đám thương gia tụ tập ở Biện Kinh thithoảng lại thảo luận tiền cảnh thương hành tới phía Bắc kia, nhưng chẳng hề có chút khẩn trương hay lo âu nào cả. Kỹ viện nhà trọ, quán rượuquán trà vẫn náo nhiệt như xưa, thi từ tụ hội giữa tài tử văn nhân vẫntrào dâng, ánh mặt trời chiếu rọi kia cũng đã chứng minh điểm này.
Trong một vị trí ở trung tâm thành thị, nằm một bên Hoàng thành, bảnghiệu phủ Hữu tướng vừa được treo lên cách đây không lâu. Đây là một tòanhà lớn đã có năm tháng, không hề trương dương nhưng lại có kết cấutrang nghiêm, nội uẩn rất sâu. Đây vốn là sản nghiệp của Tần gia, támnăm trước khi Tần Tự Nguyên từ chức, tòa nhà này được mua đi bán lại,trong tám năm này cũng đã qua tay hai lần, cũng là ở trong tay người cóchút sâu xa với Tần Tự Nguyên năm xưa. Lần này Tần Tự Nguyên phục chức,thăng lên làm Hữu tướng, khi hồi kinh liền thuận tiện mua nó lại, thựctế thì kết cấu của tòa nhà này vẫn chưa hề thay đổi chút nào.
Lúc trước Tần gia làm quan ở kinh thành, kinh doanh đã hai đời. Tám năm trước Tần Tự Nguyên rời đi, phân phát hạ nhân trong phủ, lần này trở về thì hơn phân nửa hạ nhân đều được vời trở về, đủ để chứng minh chuyệnlúc trước Tần Tự Nguyên tuy người đi nhưng trà vẫn chưa nguội. Các loạisách hồi đó được cất giữ trong phủ vẫn chưa bị di chuyển, lần này phụcchức lại thêm một số nữa, nhưng Tần Tự Nguyên lại không phải người quantâm mấy thứ này lắm. So với Tần phủ năm đó thì lúc này có vẻ vắng vẻ hơn một phần, ví dụ như vài thân nhân, gia nhân ở đây lúc trước. Dù saochưa thể tới kịp, lúc này trong tòa nhà to lớn này chỉ có Tần Tự Nguyêncùng một thê một thiếp, còn lại thì dù đèn đuốc có sáng nhưng vẫn chỉ là hạ nhân.
Mấy ngày này, Tần Tự Nguyên bộn bề công vụ, khôngngày nào là được rảnh rỗi. Lúc này hai người có địa vị tối cao trongtriều đình, Tả tướng Lý Cương dẫn đầu, chủ đạo đại cuộc, Hữu tướng TầnTự Nguyên lại càng có khuynh hướng về một số chuyện tình cụ thể.
Nhắc tới thì đã tám năm ông không bước vào Biện Kinh, cho dù vẫn có rất nhiều môn sinh hay cố hữu thì lực ảnh hưởng, lực khống chế ở bên nàycũng đã giảm mạnh. Đặc biệt là với các loại chuyện có tính thiết thựckia, chỉ sợ khó có thể tiếp nhận được. Lý Cương và ông có quen biết vớinhau, mặc dù rất ủng hộ ông nhập tướng nhưng lúc đầu cũng đã nói sẽ gánh vác phần lớn sự tình thay ông. Nhưng Tần Tự Nguyên lại chẳng giao gìnhiều cho đối phương, mà là từ lúc bắt đầu tiếp nhận là một mình gánhvác, trong vòng mấy ngày phải xử lý các loại sự tình, tổng thể quy hoạch rõ ràng.
Lý Cương kia vốn tính tình khảng khái, tương đốithẳng thắn nóng nảy, có tác phong nghiêm nghị. Mấy năm nay ông ta là kẻthúc đẩy mạnh nhất làn sóng cầu chiến, nhưng tương đối mà nói thì ngườinày lại tuân thủ nghiêm ngặt đạo Nho gia, cho dù ngôn từ có quyết liệtthì cách xử sự lại khá khiêm tốn. Đương nhiên điều này cũng không phảilà nói ông là hủ nho cổ hủ gì, chỉ là tín niệm của ông quá chính trực,nếu không phải lúc này rất cần một người vô cùng kiên nghị tới chủ đạochiến sự, sợ là ông cũng chẳng thể làm nổi Tả tướng.
Tần TựNguyên cũng là đại nho đương thời, văn của ông ta rất hay, mà với bênngoài thì tính cách lại càng thêm chân thành và nho nhã, cũng không hềbảo thủ. Có đôi khi tranh luận với người ta, ông đường đường khẳng khái, nói năng đầy khí phách nhưng không kiểu phẫn nộ râu tóc dựng ngược nhưLý Cương. Khi làm việc, thủ đoạn của ông cũng thường đoan chính ôn hòa,nếu nói đến kết quả thì ông thường quan trọng hiệu quả, dùng thế épngười, nước ấm nấu ếch, khi người ta phát hiện ra bên trong dấu giếm sát khí thì thường cục diện đã được định ra, không còn nước nào để đi nữa.
Khoàng thời gian lên kinh này, ông tiếp nhận các loại chính vụ, chủ yếu vẫn là dàn xếp quân nhu, dùng thủ đoạn cao siêu điều động các loại quân nhu vật tư chuẩn bị cho chiến tranh, lúc tập trung lại càng phải lặnglẽ tiến hành, vì thế mà đại đa số người trong kinh thành thậm chí cònchẳng cảm thấy cái không khí chiến tranh sắp đến kia. Lên kinh thànhchưa tới hai tháng, ông đã bày ra sự quyết đoán và thủ đoạn mạnh mẽ củamình cùng với khí thế đã đè nén xuống trong tám năm ẩn cư kia, khiến cho không ai có thể khinh thường được.
Đương nhiên tất cả nhữnggì có ở hiện tại đều được tạo dựng nên từ công tác với cường độ cao, đểlàm được những điều này, dù là ông thì cũng phải dốc hết toàn lực. Naytrời rất khuya rồi ông mới đi ra từ trong Hoàng thành, về nhà vừa mới ăn được hai miếng cơm thì có ba gã đệ tử năm xưa tới thăm, ông cũng vừa ăn cơm vừa tiếp đãi ba người này.
Trong ba người này, nhỏ tuổinhất là ba mươi tám tuổi, người này tên làTrần Khai, tự Ngạn Đường, lúcnày đang nhậm chức ở bộ Công, kiêm nhiệm quan đề hạt ở Văn Tư viện.Người lớn tuổi thứ hai thì đã bốn mươi hai tuổi, họ Triệu tên Đỉnh Thần, tự Thừa Chi, lúc này nhậm chức Thiếu Doãn phủ Khai Phong, quyền lựccũng khá lớn. Người thứ ba năm nay tuổi đã bốn mươi tám, tên là PhùngViễn, tự Đạo Khai, nhậm chức ở Ngự Sử đài, y là đệ tử của Tần Tự Nguyên, mà Ngự sử Trung thừa Tần Cối lại từ bổn gia của Tần Tự Nguyên, bởi vậy ở trong Ngự Sử đài này y như cá gặp nước, khá được trọng dụng.
Mặc dù là tướng phủ nhưng lúc này Tần Tự Nguyên lại chỉ ăn một chén cá, một chén rau xanh đơn giản, nhưng lại sai hạ nhân dâng ba bát canh đậuxanh ướp lạnh, lại phát cho mỗi người một cây quạt, bốn người liền ngồitrong sảnh đường tùy ý nói chuyện. Là quan hệ thầy trò nên lúc trước bangười đã biết rõ tính tình của Tần Tự Nguyên, nên lúc này không khúm nakhúm núm mà còn có vẻ tùy ý.
Tám năm không ở, lúc này còn cóthể trở về thế này, người khác đều coi đây tất nhiên là chuyện may mắnvới Tần Tự Nguyên. Nhưng tám năm không ở này kỳ thực có rất nhiều thứphát triển, những thứ khiến ông ta cảm thấy tiếc nuối và không cách nàonắm bắt được.
Khi kí kết Hiệp ước Hắc Thủy thì Cảnh Hàn đếChu Triết vừa mới kế vị không lâu, lúc ấy Tần Tự Nguyên có thể coi lànửa đế sư, mặc dù trong nhiều chuyện thì đúng là đế sư, nhưng cùng lắmchỉ có thể gọi là cánh tay đắc lực chứ không có cái danh đế sư. Khi đóCảnh Hàn đế tuy do dự thiếu quyết đoán, nhưng cũng muốn khai thác pháttriển, khi quân Liêu đánh tới thì dự định cầu hòa, lúc ấy Tần Tự Nguyênnản lòng thoái chí, không khỏi làm một chuyện điên cuồng. Ông xúi giụcCảnh Hàn đế âm thầm chuẩn bị, châm ngòi và nâng đỡ tất cả các thế lựcchống Liêu, lại an ủi Chu Triết rằng lúc này chỉ là nhường nhịn nhấtthời, chỉ cần chuẩn bị mấy năm nữa tất có thể có thời cơ lật ngược thếcờ. Chuyện này, tuy lúc ấy ông đã an bài rất nhiều sự tình và kế hoạch,nhưng lại chẳng hề tự tin, ai ngờ được lúc này lại sắp thành sự thật.
Nhưng chuyện này cũng khiến triều đình phải chi một lượng lớn tiền bạc, khi kế vị, Cảnh Hàn đế vốn nghe theo quan điểm của mọi người mà hủy bỏnhững thứ linh tinh như đá hoa cương từ tiền triều, ai ngờ trôi qua mộthai năm, triều đình chi tiêu quá nhiều nên chuyện này lại một lần nữađược bới lên.
- Những chuyện này, đám Thái úy Cao Cầu kia e là nhúng tay rất nhiều đấy nhỉ?
- Thưa thầy, những người liên lụy đến chuyện này đúng là rất nhiều. Lúc đầu chỉ là bệ hạ nói nghèo rồi, thế là có kẻ đưa ra các loại ý tưởng,đủ mọi cách. Cao thái úy đương nhiên là thứ nhất, lúc đó đám người Đường thị lang cũng đều ủng hộ. Lúc ấy đệ tử từng cứ lý lực tranh*, không thể tiếp tục khai thác đá hoa cương được nữa. Nhưng giờ nghĩ lại, lúc đótriều đình thiếu tiền, bệ hạ muốn kiếm một ít bù vào, ngay lúc đầu chỉtrong phạm vi nhỏ, nhưng mọi người nếm được ngon ngọt rồi là thuận thếbuông ra. Cảnh Hàn năm bốn, số tiền xây lâm viên, sửa cung đình, thậmchí là một loạt về sau này đều đến từ chỗ đó...
(*: cứ nhè nhẽ phải mà ra sức tranh)
Phùng Viễn nhíu mày lại, trả lời. Vị Đường thị lang mà y nhắc tới khiđó là Thị lang Hộ bộ Đường Khác Đường Khâm Tẩu, lúc này đã thăng lên làm Thượng thư Hộ bộ. Trong thời gian này, Đường Khác thuộc phái chủ hòa,mà đám người Phùng Viễn đương nhiên là theo thầy chủ chiến, mà lúc nàyTần Cối cũng là phái chủ chiến nên đương nhiên là không thuận mắt vớiĐường Khác.
Tần Tự Nguyên thì đang ăn cá:
- Các trò ở tại Biện Kinh, ta ởGiang Ninh, đều là nơi giàu có và đông đúc cả, chỉ là nghe thấy thìnhiều mà chính mắt thấy lại ít. Đá hoa cương kia sưu cao thuế nặng, chỉkhổ cho bách tính mà vỗ béo cho đám quan viên, thuộc hạ đi theo CaoCầu... Đường Khâm Tẩu cũng chẳng phải hạng tham tài tham của gì, chỉ làsau lưng theo một đám há miệng chờ ăn thôi, nhưng mà Lý Bang Ngạn, NgôMẫn kia nhà cao thế lớn, kẻ làm quan... Ôi, nay ta nghĩ chắc là như thếnày, nhúng chàm rồi là không dừng lại được... Nhưng lũ đạo sĩ kia thì là cái gì chứ? Bệ hạ lại bị mê hoặc, sáu bảy năm nay lại chẳng ai dám lêntham tấu? Ngoài một Đường Khắc Giản.
Mấy năm nay từ khi thờphụng Đạo Huyền, Cảnh Hàn đế Chu Triết càng thêm vinh sủng đám đạo sĩ,thậm chí lan tới cả chuyện chính sự. Mấy năm nay không ai dám nói gì,ngoài Đường Khắc Giản mà Tần Tự Nguyên nhắc tới kia thì ngay cả Ngự sửTrung thừa Tần Cối cũng không dám mở miệng can gián. Đường Khắc Giản thì hai năm trước bị đày đi, chết ở trên đường. Tần Tự Nguyên nghĩ tới đóthì thở dài một tiếng, nhưng một lát sau cũng lắc lắc chiếc đũa.
- Thôi thôi, hôm nay không nói chuyện này nữa... Thừa Chi, tốp quân lương từ Cổn Châu kia đã tới chưa?
- Dù không tham dự nhưng đệ tử có nghe nói là chiều đã đến rồi.
- Vậy là tốt rồi...
Lúc này lại chỉ nói vài chuyện chính sự vụn vặt, bỗng nghĩ tới một vấn đề, Tần Tự Nguyên tùy ý hỏi:
- Hôm kia Tư Thiên giám đưa tin nói rằng Đông Nam xảy ra động đất,chuyện này hiện tại vẫn chưa có tin tức xác thực báo tới, các trò biếtkhông?
Ba người kia cũng có nghe qua, Trần Ngạn Đường nay làm ở Công bộ nói:
- Tạm thời lúc này vẫn chưa có tin tức chính xác, chiếc máy đo địa chấn bên kia nhiều nhất chỉ xác định phương vị động đất, còn động đất xa gần thế nào hay là mạnh bao nhiêu thì không cách nào đo ra được. Dù sao máy đo địa chấn không biết đi, mà cách quá xa thì dù là động đất thì bênnày đo đạc cũng kém đi. Nhưng Tư Thiên giám trước là Vu Kỳ An từng cómột ý tưởng, có thương lượng với Công bộ của trò rằng là chế tạo ba máyđo địa chấn giống nhau, chia ra đặt ở ba nơi cách xa nhau khoảng trămdặm hoặc là lớn hơn. Một khi động đất thì phương vị, khoảng cách, cườngđộ đã sớm được tính toán ra rồi. Nhưng máy đo địa chấn vốn là vật tinhvi, muốn làm ba cái giống nhau thì sao có thể được cơ chứ. Lúc ấy Vu đại nhân còn nói là có thể trang bị ba cái khác nhau cũng không sao, chỉcần làm ra trị số, lại thu thập trị số địa chấn mấy năm hoặc hơn mườinăm về đối chiếu thì từ đó về sau có động đất là có thể lấy nó ra màtính toán. Nhưng chuyện này sau rồi lại không thành, dù sao máy đo địachấn mà đặt nhiều năm thì cũng hao mòn đi...
Lúc này TrầnNgạn Đường đem chuyện máy đo địa chấn thành chuyện thú vị mà nói, nhưngthấy sắc mặt Tần Tự Nguyên ngưng trọng thì nhân tiện nói luôn:
-Thầy không cần quá lo về thứ này, đệ tử từng hỏi thăm, phía Đông Nam đóthường không có động đất, hẳn là chuyện này sẽ không quá mức nghiêmtrọng. Lúc này thầy quan trọng nhất là chuẩn bị chiến tranh đại sự,không cần lo lắng nhiều về chuyện này.
Tần Tự Nguyên gật gật đầu:
- Ta cũng tự mình hỏi qua rồi, chỉ là động đất xảy ra thì e là lắmngười trong triều đình sẽ mượn cơ hội làm văn. Hắc, đây đúng là cơ hộingàn năm có một, những người này lại chỉ biết ích lợi của mình, muốnthảo phạt Phương Tịch, Vương Khánh, Điền Hổ, Tống Giang trước. Bọn họcho là Kim và Liêu khai chiến thì chúng ta có thể thoải mái nhàn hạ màgiải quyết nội hoạn, đến khi ngoại xâm lưỡng bại câu thương rồi là cóthể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Ôi, dùng quyền mưu trên triềuđình quá nhiều, trên quốc sự, chiến sự lại chỉ cần quyền mưu xuất sắc là được...
Đi vào Biện Kinh, Tần Tự Nguyên gặp phải chuyện rắcrối nhất chính là chuyện này. Phần lớn người không phải là không ủng hộđánh giặc - đương nhiên cũng có loại người chủ nghĩa hòa bình thuần túycho rằng chiến tranh sẽ khiến dân chúng lầm than, nhưng chung quy cũnglà thiểu số. Đại bộ phận người ủng hộ đánh giặc, nhưng lại nghi ngờ thời cơ đánh giặc.
Lúc thái bình, những người này vì đủ mọi lợiích cho nhà mình mà mở lại đá hoa cương, sưu cao thuế nặng, cũng biếncác loại lợi ích liên quan tới nhau trở nên to lớn không gì sánh được.Đến lúc này dân chúng nhiều nơi lầm than, các nơi khởi nghĩa thì bọn họlại là kẻ đầu tiên yêu cầu triều đình tích tụ lực lượng bình ổn nộiloạn, dù sao nội loạn mới là có thực, là đám lợi ích liên đới nhau ởphía dưới kia đang kêu gào than khóc. Mà chuyện thu phục Yến Vân gì đó,với những kẻ này thì nay Kim Liêu đánh nhau rồi, chuyện này đương nhiênlà có thể làm bất cứ lúc nào, chờ bọn họ lưỡng bại câu thương là mình ởbên này lợi dụng hai phe... Những người này đùa giỡn quyền mưu trêntriều đình đã tới mức xuất thần nhập hóa, thậm chí với quốc chiến cũngcảm thấy chỉ cần có quyền thuật là đủ rồi. Nhưng bọn họ lại không biết,nếu không thể triển lộ ra thực lực thì có dùng nhiều âm mưu đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến người ta chán ghét mà thôi.
Nhưng hiệntại cũng chỉ có theo bọn chúng cân nhắc, gắng gượng tới lúc phát binhmới có thể chiến thắng, Tần Tự Nguyên mới có thể thả lỏng một hơi để đối phó với người mà ông ta muốn đối phó. Nghĩ tới những điều này, ông talại nhớ tới cuộc nói chuyện với Ninh Nghị trước khi rời khỏi Giang Ninhkia.
Lúc ấy Ninh Nghị đưa cho ông một quyển sách nhỏ lungtung lộn xộn, có ghi rất nhiều thứ, ông đọc mà chẳng hiểu lắm. Trong đócó mấy điều đại khái là phương hướng lấy quốc gia điều tiết khống chếcác loại thương nghiệp, khiến cho phần lớn thương nghiệp, nông nghiệp và sản nghiệp chiến tranh móc nối với nhau, trọng điểm phát triển các loại lợi ích theo hướng chiến tranh, đến lúc đó đám người vì lợi ích gia tộc này sẽ bỏ qua lập trường ban đầu, gào khóc đòi quốc gia đánh giặc, bởivì quốc gia một khi giao chiến thì bọn họ có thể bán lương thực, bánquân nhu. Nhưng Ninh Nghị lúc đó cũng chỉ thuận miệng nói qua.
- Chuyện này nếu thật sự làm thì cũng cần một đến hai năm, hơn nữa cònphải cân bằng mắt xích thương nghiệp, nói chung là rất phức tạp. Năm nay chắc là sẽ đánh, có lẽ không dùng được nữa...
Lúc ấy hắndùng kiểu nói giỡn nhắc đến chuyện này, người trẻ tuổi kia luôn có rấtnhiều quan niệm mà khiến người ta phải tỉnh ngộ. Nhưng theo như lời hắn, biện pháp đó đúng là không dùng được ở lúc này. Nhưng trong tập này vẫn có vài thủ pháp nho nhỏ, ông ta vận dụng vào trong các loại quân nhu đã sinh ra hiệu quả.
Nghĩ tới Ninh Nghị, ông cụ vừa nói chuyệnvừa so sánh người trẻ tuổi kia với vài tên đệ tử trước mặt này, nhấtthời lại không đưa ra được kết luận. Đang trò chuyện thì một tên gianhân chạy vào báo rằng Lý tướng gia đến. Tần Tự Nguyên còn chưa kịp trảlời thì đã thấy Lý Cương Lý Văn Kỷ chưa thông truyền mà đã trực tiếptiến vào tiền viện, thoạt nhìn còn đang sửa sang lại y quan.
Lúc này Tả tướng Lý Cươngtuổi đã bảy mươi mấy, dung mạo gầy gò, râu tóc bạc trắng, nhưng tinhthần quắc thước, thân thể cũng khỏe mạnh. Ánh mắt ông rất nghiêm túc,ông mím môi, vừa đi vừa chắp tay:
- Chưa thông báo đã xông vàothế này, mong Tự Nguyên thứ lỗi, nhưng thật sự là chuyện quá khẩn cấp,hãy đọc tờ công văn này đi...
Ông lấy ra một tờ công văn từ trong tay áo:
- Xong thì lập tức vào cung.
Mấy tên đệ tử cùng đứng dậy chào Lý Cương, Lý Cương chỉ phất phất tay.Tần Tự Nguyên đọc công văn kia mấy lần, sắc mặt đã thay đổi:
- Sao lại như này... công văn này đã có bao nhiêu người xem qua?
- Sợ là không ép được nữa, vó trước của con ngựa mà kỵ sĩ truyền tincưỡi kia bị thương, e là phong công văn khẩn tám trăm dặm này đã có rấtnhiều người biết rồi, lúc này có khi đã có người mang theo đám Tư Thiêngiám Tào Lệnh Nhu vào cung rồi...
Nay chủ quan Tư Thiên giám Tào Lệnh Nhu chính là đệ tử của Ngô Mẫn, là một trong những nội phái không kiên định.
- Lấy y mạo cho ta.
Tần Tự Nguyên hướng ra ngoài mái hiên nói một câu, sau đó đã bước ra ngoài:
- Chúng ta mau đi thôi.
Lúc sẩm tối ngày lập thu, khu vực Tô Hàng rung chuyển, nhà cửa sập đổvô số, tử thương khó mà tính toán được, công văn này phát tới từ bên TôChâu kia, sợ là Đại Vận Hà cũng bị hư hại, ở vùng Giang Nam thì bên đólà giàu có và đông đúc nhất. Trong lúc xe ngựa lao nhanh tới hoàng cung, Tần Tự Nguyên nghĩ tới những điều này, sau lại nghĩ tới điều gì đó, lẩm bẩm:
- Hàng Châu, Hàng Châu...
Công văn chủ yếu là về Tô Châu, Hàng Châu tất nhiên cũng bị lan đến, nhưng không rõ là tìnhhình thế nào. Lý Cương nhíu mày hỏi: - Hàng Châu làm sao?
Tần Tự Nguyên thở dài:
- Ôi, đang nhớ tới một vị tiểu hữu, cậu ta chính là đang ở đó, nếu...
Ông nghĩ tới cuốn sách chẩn tai của Ninh Nghị kia, nếu Ninh Nghị có thể gánh trọng trách ở Giang Nam kia thì có khi sẽ giảm thiểu ảnh hưởng tới mức nhỏ nhất. Đương nhiên ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu, Ninh Nghịkhông công danh không gia thế, chung quy là không thể nào nhúng tay vàođược. Hơn nữa tập kia đã được phát đi, quan viên Tô Hàng cũng không phải hạng vô năng ăn hại, lúc này chỉ có thể trông chờ vào bọn họ, mà bênmình thì phải ngăn chặn áp lực rất lớn ở trên triều đình kia.
Sắp đến Hoàng thành, ông quăng đám giả thiết suy nghĩ kia sau đầu, bắtđầu dồn tâm trí vào tất cả những vấn đề cụ thể sắp gặp phải kia...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 224: Đêm Lửa (4)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMưa vẫn đang rơi.
Những tầng mây trên cao mang theo nhữngvệt màu xanh nhạt, chỉ một nửa bầu trời là sáng tỏ. Mưa to cuốn lấy bùn đất trong viện, trong đống đổ nát, trên đường phố thành một dòng nướcđục ngầu. Trong cơn mưa đó, những tiếng lách cách leng keng vẫn vanglên, những gã công nhân khoác áo tơi đẩy xe, kéo sọt, chuyển những đống đổ nát đi. Chỉ cần chở hết đất đá đi thì toàn bộ đường phố rồi ngõ hẻm rồi các viện đều là cảnh tượng thế này.
Viện của Tô giatrong ngõ Thái Bình kia đã được dựng lên rất nhiều lều, ở trong mưa,những dòng nước mưa chảy xuống từ mái hiên kết thành mành. Một bóngngười nho nhỏ đội, hoặc phải nói là giơ mũ chạy qua màn mưa, chạy đếndưới mái hiên rồi thì con người nhỏ bé này mới ôm mũ mà nhìn vào mộtcăn phòng. Đó là một tiểu cô nương tuổi tầm bốn đến năm, đầu bị thươngcó quấn băng vải.
Mấy ngày sau trận động đất, tình cảnh chỗnào cũng chẳng hề tốt đẹp. Lúc này tiểu cô nương đang nhìn đám hỗn độncác đồ vật chồng chất lên nhau trong căn phòng kia, nhưng thấy tủ,giường ở trong không bị thấm nước là đã tương đối khá rồi. Cô bé nhútnhát đứng ở cửa nhìn mấy lần, nam tử bên trong thấy cô bé thì vẫy vẫytay với cô bé.
- Cô gia thúc thúc...
Tiểu cô nương gọi một tiếng rồi đi vào trong phòng. Nam tử kiểm tra băng vải trên đầu cho cô bé, lại giơ tay chạm một cái:
- Còn đau không?
- Hơi đau...
- Vậy ở phòng nghỉ ngơi đi, đừng chạy lung tung.
- Ở phòng chẳng có ai cả, chán lắm. Cô gia thúc thúc đang làm gì vậy, Tiểu Nhu giúp thúc thúc được không?
- Thứ này rất nguy hiểm, cháu không thể chạm vào đâu, đầu lại đang bị thương nữa. Cho cháu viên kẹo này, ngồi cạnh xem nhé.
Nam tử được gọi là cô gia thúc thúc kia tất nhiên là Ninh Nghị, màtiểu cô nương thì là con của một gã phòng thu chi của Tô gia, tên làTrần Ký Nhu. Trận động đất ngày đó, cô bé bị một thứ đập vào đầu, chảymáu, nhưng sau đó kiểm tra thì thương thế không nặng, đúng là mạng lớn, lúc này mới qua hai ba ngày cô bé đã vui vẻ nhảy nhót khắp nơi.
Trời tuy mưa nhưng vì nhà lều được dựng rất chắc chắn nên không có chỗ nào bị đột cả. Mặt đất cũng đã khô, vài cái giỏ tre, sàng có lớn cónhỏ được đặt trên mặt đất trong phòng, một số cái được dùng ghế chốnglên. Những thứ trong sọt đó đều là bột phấn hỗn hợp, ngày mưa mà lạivào đầu Thu khi thời tiết ẩm ướt, bột này không được coi là hoàn toànkhô ráo. Ninh Nghị lấy một ít rồi rải thành một đường thẳng ở trên mặtđất.
- Chú ý tránh xa ra một chút nhé.
Hắn nóivới tiểu cô nương xong thì cầm Hỏa chiết tử châm lên trên. Một tiếng"ầm" vang lên, ngọn lửa bùng lên, sau đó hóa thành sương khói tan đi.Tiểu cô nương giật mình một cái, cả người như thể thu nhỏ lại vậy,nhưng đôi mắt kia thì chớp vài cái rồi trừng thật to, dường như muốnnhìn cho rõ cảnh tượng trước mắt này.
Tô Đàn Nhi đi vào từngoài cửa cũng hoảng sợ, ngoài ra còn có Thiền Nhi và Quyên Nhi đi theo. Thiền Nhi tò mò ló đầu vào, Quyên Nhi thì điều chỉnh vị trí ở phía sau Tô Đàn Nhi, dường như cố gắng làm cho mình trở nên mượt mà, định tạothành một đường thẳng với cô gia và tiểu thư nhà mình, mục đích cuốicùng chính là không để Ninh Nghị thấy mình.
- Tướng công, đây là... hỏa dược?
Tô Đàn Nhi khẽ nhíu mày, ôm lấy Tiểu Ký Nhu, nhìn băng vải trên đầu cô bé, nhưng vẫn nhìn phía Ninh Nghị. Khi nàng và Ninh Nghị thành thânthì mọi chuyện đều đã hỏi rõ, đó là ý thức trách nhiệm cho phép, mà lúc này Ninh Nghị muốn làm gì, dù có khiến mọi người bất ngờ thì nàng cũng không hỏi nhiều. Cho dù Ninh Nghị có khiến cả căn phòng này nổ bung,nàng chỉ cần thấy là Ninh Nghị làm thì sẽ không tức giận, có khi còn có thể cùng phu quân của mình nghiên cứu xem làm thế nào để phá hủy đinhanh hơn. Nhưng lúc này nàng tất nhiên là có tò mò và do dự, dù saothì hỏa dược này cũng có vẻ nguy hiểm.
- Ừ, nhân lúc rảnhpha chế một ít, thứ này nguy hiểm lắm, chút nữa cất vào phía sau thì để người trông chừng, đừng để nó bắt lửa.
Ninh Nghị bỏ đám hỏa dược vào trong những thùng gỗ nhỏ, lấy đồ ra nhanh chóng đóng chặtlại. Tô Đàn Nhi ngồi bên cạnh nhìn, sau đó cũng đến hỗ trợ:
- Là thùng mà mấy ngày trước tướng công dặn lấy từ Tiền gia sao?
- Có bỏ thêm vài thứ nữa. Ninh Nghị nhìn Tô Đàn Nhi, sau đó cười cười: - Đây chỉ là phòng ngừa thôi, mong là không phải dùng đến. Nếu khôngcần thiết thì những thứ này cũng không có mấy tác dụng.
Sauđó vài người cẩn thận sắp xếp những hỏa dược này thành những cái thùngnhỏ, sau đó gọi người tới dọn chúng sang gian phòng có thể cất chứa đồhơi lệch sang một bên kia. Ninh Nghị choàng một chiếc áo tơi đi rangoài, Tô Đàn Nhi ôm tiểu cô nương, Thiền Nhi và Quyên Nhi cầm ô đitheo sau. Bên con đường ở ngoài viện, dưới làn mưa, Hạnh Nhi bị ướt hơn nửa người đang cố gắng chỉ huy mọi người khuân vác những thứ trongđống đổ nát kia, thứ gì cần vứt hay giữ lại. Ngay cả đám người Cảnh hộviện cũng nghe theo sự chỉ huy của nàng, thoạt nhìn nàng hệt như một cô thiếu nữ có khí chất lãnh đạo giống với Tô Đàn Nhi.
Thấy đám người Ninh Nghị tới, nàng buộc lại mái tóc ướt rồi nhấc váy chạy tới.
Trên đường lúc này cũng có những nhà khác ở trong ngõ Thái Bình này,hoặc là đẩy xe hoặc nhấc sọt đi dưới trời mưa, thấy Ninh Nghị thì cungkính gọi hắn là cô gia của Tô gia hoặc là cô gia Ninh gia, cũng có người gọi hắn là Ninh thiếu gia hoặc Ninh lão gia, nói chung là xưng hô loạn xạ, nhưng coi như là có chào hỏi.
Tất cả đều là do nhữngchuyện xảy ra tối hôm động đất đó cùng hai ba ngày sau. Ninh Nghị quảthực không có kinh nghiệm thực thi cụ thể gì về cứu tế động đất, nhưngsống ở hậu thế nên đã nghe quen tai, nhìn quen mắt với nhiều tin tức,cũng biết được nhiều biện pháp cơ bản. Hắn dẫn mọi người làm rõ tìnhhình nhà mình, sau đó cũng đi giúp đỡ nhà người khác trong Thái Bìnhhạng này.
Lúc đầu đương nhiên chỉ là thuận tay giúp đỡ mộthai, nhưng trong tình hình khẩn cấp này, có nhiều chuyện khó có thể che giấu được. Ninh Nghị chỉ huy mọi người đào bới, cứu người, trù định kế hoạch, năng lực khống chế toàn cục trong tay kia từ đó mà hiển lộ từng chút một, người bên ngoài thường bất giác nghe theo sự sắp xếp của hắn, sau đó toàn bộ cũng vận hành rất trơn tru. Tới lúc cứu được không ítngười, lại tránh được vài lần lỗ mãng mà sinh ra tai họa, mọi người tất nhiên là nhớ kỹ hắn.
Đây không phải là chuyện nhát kiếm đinghiêng là có thể sắc bén hơn, cũng chẳng được coi là quá kinh ngạc, vừa lộ ra là hào quang tỏa sáng cả vạn trượng, đây vốn là khí chất đượctạo nên khi phải quyết định sách lược hồi lâu. Nếu người xuất hiện làmột tên trạch nam*, cho dù cho hắn cái vị trí người lãnh đạo thì kẻ này khó tránh khỏi sẽ hoảng hốt, không có sức mạnh, ban bố mệnh lệnh cũngkhiến người ta cảm thấy không đáng tin, cảm thấy kẻ này không thể dựavào được. Nhưng Ninh Nghị dù chỉ thuận miệng nói một câu "Nên làm nhưvậy" là người bên ngoài sẽ bất giác cảm thấy "Người này có thể dựavào", rất ít người tỏ ra nghi ngờ với khí thế mà Ninh Nghị thể hiện ra ở trong những lúc nguy cấp như thế này, vì vậy mà mọi thứ đều ngăn nắprõ ràng.
(*: là chỉ những tên con trai hay ngồi lì trong nhà, làm bạn với máy tính, ít khi ra ngoài)
Đây chung quy là một loại tự tin cứ thế dưỡng thành của người phảitrường kỳ gánh vác trách nhiệm. Khi hắn thật sự nắm giữ được nội dungchủ chốt thì có thể khiến người ta tuân thủ trật tự, chuyện sau đó sẽ vô cùng đơn giản.
Sau đó vận chuyển đồ, cứu người, hò hétngười di chuyển đống đổ nát để tránh tạo nên trận sụp đổ thứ hai, đặcbiệt là phối hợp với người khác dời thi thể ra khỏi ngõ Thái Bình trước để hỏa thiêu cũng không gặp cản trở gì lớn. Ở những nơi khác trongthành thị, chuyện này thậm chí đều do binh lính cưỡng chế thực thi, gần như xảy ra xung đột lớn.
Rồi người của mấy nhà trong hẻmnày cũng biết đến sức ảnh hưởng của đôi vợ chồng Ninh Nghị và Tô ĐànNhi này. Nói thực ra Ninh Nghị ở rể Tô gia thì phải gọi là cô gia củaTô gia, nhưng một bộ phận người biết hắn họ Ninh nên cứ dùng họ Ninh đó để xưng hô, Ninh cô gia, Ninh lão gia hay Ninh thiếu gia không phải là ít. Tô Đàn Nhi và ba nha hoàn kia cũng ra không ít lực, nhưng các nàng là nữ tử, không quen thuộc với người ngoài nên không tiện mạo muội mởmiệng nói chuyện.
Ngày đầu tiên sau trận động đất, Ninh Nghị đã gọi người tới Tiền gia lấy về đủ lương thực để dự trữ, thuận tiệncũng nhờ Tiền gia lấy cho hai thùng hỏa dược. Nay trời đã mưa được bangày, Ninh Nghị mới được nhàn rỗi, lấy một thùng hỏa dược ra tiến hànhxử lý thêm bước nữa. Lúc này quân đội dùng hắc hỏa dược, nhưng về tínhnăng thì không được coi là tốt nhất, có chỗ trang bị hỏa khí thủ thànhthì cứ lấy từng thùng từng thùng quăng ra. Ninh Nghị thay đổi đôi chútvề phối liệu của hắc hỏa dược kia, thêm thêm giảm giảm, hiện tại dù sao cũng không có điều kiện xử lý chính xác, nhưng cũng có thể tăng tínhnăng lên được vài phần, sau này cũng có thể dùng được.
Tínhnăng của hỏa dược có khói dù có tốt thì vẫn kém xa hỏa dược không khóiđược làm theo quá trình hóa học kia, Ninh Nghị ham thích hỏa dược thậtra cũng là do quán tính tư duy, có thể làm được vài thứ đơn giản chỉdùng một lần như địa lôi, bom... Kỳ thật ở thời đại này đã có AxitSunfuric, hắn cũng nghịch nó ở Giang Ninh cả năm trời. Nếu như ở bên đó thì thực sự có thể làm ra ít hỏa dược không khói hoặc là giai đoạn đầu của hỏa dược không khói hay sợi Ni-trat hóa, chẳng qua hỏa dược khôngkhói sơ kỳ quá mức nguy hiểm nên mới gác lại, hắn không muốn giao những công nghệ này cho kẻ khác làm, nếu không một đám người bên Khang Hiềnkia đã bị nổ chết rồi. Mà lúc này ở Hàng Châu, bởi vì cấp bách nên hắncũng không làm được nhiều như vậy.
Dù sao thì hệ thống kinhtế và hệ thống xã hội ở cổ đại này khó có thể khiến Ninh Nghị cảm thấyan toàn, tai họa giáng xuống thì điều đầu tiên phải làm chính là cấtgiữ lương thực, lấy hỏa dược chỉ là phòng ngừa vạn nhất chứ không phảilà thực sự có chuyện sẽ xảy ra. Mấy ngày này, phủ Hàng Châu đã bước đầu khống chế được tình hình trong thành, nhưng các loại chuyện bất ổn vẫn không ngừng phát sinh.
Vì biến loạn, một bộ phận nhân sĩgiang hồ bí quá hóa liều đã tranh cướp của cải, sau đó vì thiêu thi thể mà lại xảy ra xung đột. Trưởng phường bên Thái Bình hạng này đã quađời trong trận động đất, phó phường thì không phải người có chủ kiếngì, mấy ngày nay đều tìm Ninh Nghị thương lượng chuyện tu bổ tường baoxung quanh Thái Bình hạng hay tổ chức thanh niên trai tráng tuần tra.
Trong thành thị, chuyện người cùng một con phố đánh người của phố khác cũng xảy ra vài lần, bình thường chỉ là tranh cãi cá nhân, hoặc là vachạm do mọi người tổ chức đào bới đống đổ nát, sau đó nhanh chóng lanrộng ra, có một số khất cái, trộm cắp không nhà kia thừa dịp đêm tối đi lần mò tiền của trong khắp các đống phế tích.
Trước khitrời mưa, mọi người có một ngày để hòa hoãn lại, nhưng một bộ phậnngười vẫn chưa kịp chuyển lương thực dự trữ và tài vật trong nhà ra.Những hộ gia đình lớn như Tiền gia thì có đầy đủ nhân thủ, trên tổngthể thì toàn bộ lương thực dữ trữ của Hàng Châu này sẽ không chịu tổnthất quá lớn, nhưng do những tiểu gia nhà nghèo tổn thất nên mấy ngàynay giá gạo giá lương thực trong thành vẫn không ngừng tăng lên, ngaycả lúc đang thiên tai thế này, được khống chế bước đầu thì vẫn có người nhân cơ hội mở quán, thừa cơ nâng giá kiếm một món lợi kếch sù.
Từ giữa cơn mưa nhìn về nhà mình, chỉ chốc lát sau phó phường đã tớikéo Ninh Nghị định đi thăm hỏi mấy gia đình có người qua đời ở tronghạng này, Ninh Nghị cũng lập tức đi theo. Nhà phú thương họ Đường ở cuối hẻm có mẹ già bị nhà sụp đè chết, người con cũng được Ninh Nghị cứura, lúc này chỉ bày biện linh đường đơn giản, đốt giấy để tang, vừakhóc vừa cầm tay Ninh Nghị tỏ vẻ cảm ơn. Vị phó phường kia đại khái làmuốn đề cử hắn làm chủ mọi chuyện, sau đó lại nhắc tới các mối liên hệvới quan phủ, không khỏi nhắc tới thân phận ở rể của hắn. Hắn đáp vàicâu lấy lệ, cũng dần dần chán ghét, từ chối không nhận. Xa phu Đông Trụ được phái đi nghe ngóng chuyện trong thành đã trở về, đang cởi áo tơira, sau đó bắt đầu báo cáo những gì nhìn thấy nghe thấy.
-Không biết là thế nào, mưa tuy rất to nhưng lưu dân đến bên ngoài thành kia càng lúc càng nhiều. Tường thành sập kia đã được sửa lại rồi, quân nhân Võ Đức doanh phong thành, nếu không có bái thiếp mà cô gia đưathì sợ là ta cũng không vào được. Lưu dân này không vào trong được nêngây sự ở bên ngoài, người của nha môn tuy đã phát lương thực chẩn tai,nhưng người trong thành ăn không đủ no, lưu dân bên ngoài cũng là nhưvậy...
Để Đông Trụ đi ra ngoài chủ yếu là muốn quan sát tình hình ngoài thành xem thế nào. Tô Đàn Nhi nghe xong, thở dài một tiếng.
- Phía Tây vốn đang đánh giặc nên lưu dân đều chạy sang bên này! Trận động đất này, mười dặm bát hương gặp nạn có lẽ đều tới đây cả.
Ninh Nghị nghĩ nghĩ rồi cười nói:
- Trước kia khi chúng ta ở Giang Ninh, gặp ít tai họa nho nhỏ là người ở phụ cận cũng dồn về trong thành, đúng không?
Lời này của hắn như là khẳng định, cũng như là đang thăm dò, dù saohắn không rõ tình hình cụ thể ngày trước là như thế nào. Tô Đàn Nhiliếc hắn một cái, sau đó suy nghĩ một lát rồi mới gật đầu:
-Đúng vậy, kỳ thực thành thị luôn dư dả hơn nông thôn, lại có quan phủtrông coi nên không có mấy người chết đói, nên luôn phải phát lươngthực... Tướng công đang nghĩ gì vậy?
- Lúa sắp chín rồi,cùng lắm là tháng rưỡi nữa, quý này chắc chắn phải gặt lúa rồi. Chuyệnđộng đất này nhắc đến thì đúng là lớn thật, nhưng ngoài người chết vìbị nhà cửa sập xuống đè lên kia, những người còn lại vẫn có thể tìm ítlương thực dư thừa sống qua khoảng thời gian này, sao lại có nhiềungười đến đây như vậy...
- Tướng công cảm thấy có vấn đề ư?
Bên kia, Hạnh Nhi cũng trợn tròn mắt lên:
- Phương... Phương Lạp? Ý của cô gia là...
Ninh Nghị cười lắc đầu:
- Không phải, chắc là do ta nghĩ nhiều. Lưu dân tới từ phía Tây vốnnhiều, chúng ta tới nơi này đã hai tháng nhưng cũng khó mà biết đượctrước kia lưu dân có bao nhiêu, không tham chiếu mà đã nói là nhiều thì thật không đúng chút nào. Giờ ta nghĩ rằng có lẽ là vì chúng ta khôngphải người địa phương, cho nên nghĩ thế nào cũng sẽ cảm thấy mẫn cảm mà thôi. Bên phủ Hàng Châu cũng không thiếu người lợi hại, hẳn là sẽ cósuy xét và dự phòng về chuyện này. Nhưng mà... tiếc là đường sông bịsập, không thì ta cũng thà làm một con thuyền rồi vài ngày sau về Giang Ninh, dù sao ngay từ đầu cũng chuẩn bị đi rồi. Giờ nếu đi đường bộcũng không được, lưu dân đang phân tán khắp nơi thế này. Đúng rồi,trong thành có chuyện gì không?
Đông Trụ nghĩ nghĩ:
- Ừm, Tiền gia, Mục gia cùng vài gia tộc khác ở sáng sớm hôm nay đã bắtđầu bán lương thực, giá cũng gấp ba trước đây, nhưng vẫn rẻ hơn nhữngngười khác nhiều. Mặt khác, nghe nói trong mấy ngày mưa này, chuyện bới tìm thi thể mang đi thiêu cũng không gấp như mấy ngày trước trước nữa, sáng hôm nay phía thành Bắc có vài người đánh nhau với quân nhân dichuyển thi thể, rất là gay gắt, nghe nói có một người bị giết ngay tạichỗ, hiện giờ bọn họ đang náo loạn lên phủ nha rồi...
NinhNghị nhíu mày, đại địa chủ bắt đầu bình ổn giá lương thực, đây làchuyện có thể dự đoán được. Mặc dù phần lớn thương nhân hay địa chủđược coi là tội ác tày trời, nhưng thành Hàng Châu hỗn loạn như thế này vốn chẳng có ích lợi gì cho bọn họ, phương pháp tốt nhất chính là tiến hành một vòng thôn tính và sát nhập mới trong quá trình hồi phục này,nhưng chuyện thi thể thì...
- Mưa to như vậy, tối nay chôn hết xuống thì chắc là không sao.
Tô Đàn Nhi nghĩ xong cũng cười, nàng tuy biết rằng cần phải thiêu hủy thi thể, nhưng người ở thời đại này luôn có tính bài xích với việc trực tiếp thiêu hủy xác người chết kia, tính ra thì cơn mưa lớn này cũngcho mọi người một cơ hội để hòa hoãn lại.
Nhưng thấy Ninh Nghị nhíu mày lại, nàng khẽ gọi:
- Tướng công?
Ninh Nghị chỉ cười mà không nói gì.
Tối hôm đó, mưa dường như có dấu hiệu yếu bớt đi, hai vợ chồng đứngbên cửa sổ nhà lều nhìn ra bên ngoài. Trong gian phòng sơ sài kia cóánh nến lay lắt, nhưng với Tô Đàn Nhi thì đây đúng là ánh sáng ấm áp,bên ngoài thi thoảng có người đi qua đi lại, hoặc truyền tới mẩu đốithoại. Nàng đã mệt mỏi cả một ngày, tắm xong mặc chiếc áo đơn, nắm tayNinh Nghị:
- Tướng công đang nghĩ gì vậy?
- Nếu maimà hết mưa thì ta muốn ra cửa thành xem bên ngoài rốt cuộc là cái dạnggì, Đông Trụ nói là nhiều người, nhưng ta lại chẳng hề biết rốt cuộc là có bao nhiêu.
Tô Đàn Nhi tựa cằm lên vai hắn:
- Chúng ta cùng đi... Tướng công vẫn cảm thấy nơi đây nguy hiểm sao?
- Chưa đến mức đó.
Ninh Nghị ôm lấy bả vai nàng:
- Ta cảm thấy, nếu ta là Phương Lạp, ta sẽ nhân cơ hội đánh tới HàngChâu này. Nhưng thực lực, bố trí của Võ Đức doanh, sự khống chế của phủ Hàng Châu với bên này, thậm chí là quy mô bên Phương Lạp kia, ta chẳng biết tí gì, phải nói là một cái căn cứ để dựa vào cũng không có. Theolý trí mà nói, chỉ huy, tốc độ và sức chiến đấu của quân đội nông dânchắc chắn đều thành vấn đề, phía phủ Hàng Châu không phải là không cónhân tài, đám người Lục Thôi Chi kia không phải là ăn hại, lúc trướcbọn họ có thể ngăn chặn được Phương Lạp, hiện giờ chắc chắn cũng sẽ đềcao cảnh giác. Cho nên từ mặt này mà nói, ta càng có khuynh hướng rằngthành Hàng Châu sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ là muốn đi xem một chútmà thôi... Nếu như Phương Lạp thực sự chuẩn bị đánh nơi này, hẳn là sẽ không phản ứng nhanh đến như vậy mới đúng...
Tô Đàn Nhi gật gật đầu, lúc này nàng khá là biếng nhác, ở bên cạnh Ninh Nghị rồi thìchẳng muốn nghĩ nhiều chuyện làm gì, sau nàng lại nghe thấy Ninh Nghịnói:
- Nhưng thi thể kia lại thực sự thành vấn đề.
- Làm sao vậy?
- Nếu ta là Lục Thôi Chi, hôm nay sẽ bắt người khai đao, trực tiếp kéo ra ngoài giết một đám luôn, sau đó công bố rằng đám người này cấu kết với Phương Lạp định giữ lại thi thể, gây ra xích mích mâu thuẫn, địnhâm mưu đoạt thành trong lúc loạn. Chuyện này công bố rồi, người trongthành sẽ không có bất cứ dị nghị gì về việc xử lý thi thể nữa, sau nàycũng bớt đi rất nhiều phiền hà...
- Nhưng trong thành sẽ loạn...
- Không loạn được, không có người tin rằng Phương Lạp sẽ không có ýđánh Hàng Châu, nương theo uy thế giết người lần này mà danh chính ngôn thuận tăng cường kiểm soát trong ngoài Hàng Châu, chuẩn bị cho chiếnđấu. Thứ nhất là dưới tình thế rối loạn này có thể nhanh khống chế được tình hình trong thành hơn, thứ hai là phòng bị, ngăn chặn khả năng biến động chân chính xả ra. Ở trong tình hình này, tập quyền cao độ, lôi lệ phong hành mới là thượng sách...
Sau đó hắn lại cười rô lên:
- Đương nhiên nếu thực sự làm như vậy, phía Tri phủ cũng sẽ gặp nhiều phiền toái, quan trường lục đục với nhau, loại biện pháp kiềm chế quyền lực cực đoạn này nhất định sẽ gặp lực cản rất lớn... Ta cũng chỉ làtùy tiện suy nghĩ mà thôi.
Thê tử "ừ" một tiếng, sau đó khẽ nói:
- Nhưng chuyện của Tiểu Thiền lại chậm đi rồi, còn cả chuyện hội thơnữa, tướng công rõ ràng là làm được bài thơ hay như vậy, chớp mắt đãđộng đất rồi...
Vị thê tử luôn tha thiết cái thanh danh tài tử của phu quân kia vẫn đau đáu trong lòng với chuyện này.
Cũng trong đêm đó, ở một chỗ khác trong thành, cũng có người đứngtrong bóng đêm nhìn ra màn mưa, bên kia màn mưa lóe lên những tia sáng, trong đống đổ nát là những linh đường lều cỏ được dựng lên qua loa,linh đường cũng đã sụp xuống.
Có hai người đang nói chuyện.
- Có vẻ sắp ngừng mưa, sáng ngày mai hẳn là sẽ tạnh. Phủ Hàng Châu tất nhiên không thể lại bỏ qua những thi thể còn chưa đào bới ra... Ha ha, đến lúc đó sợ là bốc lên mùi hôi thối rồi...
- Nếu trời vãn nóng thì lúc này thi thể hẳn là đã bới ra được bảy tám phần rồi, trận mưa lúc này đúng là đã giúp chúng ta một tay. Vừa vội vừa trì hoãn thế này, bọn họ sẽ cảm thấy may mắn... Nhưng ngày mai mà không tạnh thì hẳn là còn thêm một ngày nữa.
- Thế mới tốt, chúng ta càngchuẩn bị đầy đủ hơn. Thêm một ngày nữa, đám Phật Soái, Tân Hứng Tông và Lưu Đại Bưu cũng đến. Đục Đá này, trước kia huynh từng nói gì ấy nhỉ,"Thiên dư bất thủ, phản thụ kỳ cữu" à, có phải là chỉ cái này không? Ha ha, theo ta thấy ấy, Hàng Châu này đúng là ông trời đã cho chúng ta... Đáng tiếc là đã bị chấn thành như thế này...
(*: Trời đã cho mà không nhận thì phải chịu tội đấy)
- Thiên dư bất thủ, phản thụ kỳ cữu; thì chí bất hành, phản thụ kỳương*... Chúng ta đang chuẩn bị tới bên này, nó đã xảy ra động đất, đây đúng là ý trời mà... Một khi bắt được nơi này, Sư Nang huynh và Đạo An huynh sẽ ở các hơi hưởng ứng, chuyện Đông Nam cũng nên định ra rồi.
(*: Trời cho mà không lấy, sẽ phải chịu tội; Đến lúc mà không làm, sẽ gặp tai ương)
- Ha ha, huynh lúc nào cũng ra vẻ nho nhã. Này Đục Đá, huynh hiếu học thế này thì lúc trước sao cứ ở mãi trong núi đục đá thế, đi ra làm một tên dạy học cũng tốt mà.
- Đạo bất hành, thừa phù phù vuhải*, ta thà tránh trong núi đục đá của ta còn hơn là ra dạy một đám con nít đọc sách của chúng...
(*: Đạo của ta không thi hành được, lẽ rồi cưỡi bè lênh đênh trên mặt biển - Luận ngữ)
- Có học vấn, thật không hiểu. Nhưng không sao, Thạch Bảo ta là kẻ thô kệch, huynh nói sao thì ta làm vậy, huynh nói ta giết ai thì ta sẽgiết kẻ đó. Ha ha, đến lúc đó... giống như huynh nói vậy, Đông Nam định ra rồi, Thánh công làm Hoàng đế, bảo ngài ấy cho huynh cái chức Thừatướng, ta sẽ làm Đại tướng quân, đến lúc đó đến kỹ viện muốn bao cô nào thì bao cô đó... Chậc, nghe nói bên Hàng Châu kia có nhiều cô nươngxinh đẹp lắm, hy vọng là đều sống sót, ta sẽ không ức hiếp bọn họ đâu,ta sẽ cho tiền, ha ha ha ha ha...
Tiếng cười hơi cuồng vọng kia vang lên, bóng đen đứng bên cửa sổ nhìn trời mưa kia yên lặng trong chốc lát rồi cười rộ lên:
- Ha, nếu không phải đục đá nhiều tiền hơn dạy học thì ai mà đi đục đá chứ. Hỏi rất hay...
Y thở dài, phóng tầm mắt ra xa hơn, dường như là những lời mê sảng vang lên trong cơn mưa.
- Ta đang chờ ngày đó đây...
Ngày hôm sau, mưa vẫn rơi, nhưng nhẹ hạt hơn hôm qua một chút. Ăn qua điểm tâm, Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi và Thiền Nhi vẫn lái xe ra TháiBình hạng đi tới phía cửa thành, chuẩn bị tận mắt chứng kiến tình hìnhngoài thành...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 225: Đêm Lửa (5)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMặc dù nói là đi ra cửa thành xem tình hình lưu dân ở ngoài thành thếnào, nhưng thực tế thì không đối chiếu được với tình huống ngày trước,nhất thời cũng không tìm được người thật sự biết rõ tình hình bên này,Ninh Nghị cũng không thể chỉ nhìn xem số người bao nhiêu mà quy kết rađược điều gì. Lần này ra ngoài chủ yếu là vì ở mãi ngõ Thái Bình mấyngày rồi, lúc này hắn tính tận mắt xem tình hình trong thành.
Là một người đến từ vùng đất bên ngoài, lúc này đối với cảnh tượng hỗnloạn trong ngoài thành, phần lớn tình huống Ninh Nghị có thể đơn giảncoi đó là một tấn thảm kịch để xem. Trong lúc này thì chỉ cần trật tựcủa thành thị vẫn được giữ vững thì dù mệt dù khổ đi chăng nữa thì cũngkhông khổ được những kẻ có gia cảnh nhất định.
Nhưng về mặtkhác, đối diện với những cảnh tượng thê lương trong cơn mưa rào kia, dùlà Ninh Nghị thì cũng khó tránh được mà sinh lòng trắc ẩn, cũng giốngnhư tình cảnh năm trước Giang Ninh vì lũ lụt mà phong thành vậy. Lần đóthì là nạn đói, mà lần này tình hình càng rõ rệt hơn, người bị thương,người mất gia nghiệp, hoặc là khất cái, lưu dân vì động đất.
Trong tình trạng này, phần lớn người bị thương chẳng thể đi khám đạiphu, càng không mua được thuốc thang. Giữa những bãi phế tích chưa đượcdọn dẹp ở hai bên đường kia, những túp lều được dựng lên, những người ởtrong đó ai nấy đều vẻ mặt thê lương, có một số bất chấp cơn mưa chạy ra bới đống đổ nát ở nhà mình. Người bị trọng thương, gãy tay gãy chân thì không còn nhà để về nữa, ôm lấy manh chiếu rách núp dưới mái hiên thấptè sắp sụp mà không rõ sống chết. Đây đã là ngày thứ năm sau trận độngđất, nếu vài ngày trước có lẽ còn có thể la hét, thì lúc này đây, đa sốngười đã bị dày vò đến không thể rên được tiếng nào nữa.
Cũng có đứa bé mất cha mẹ hoặc đám trẻ con ăn xin vốn đi theo cha hoặc mẹ,chúng bị thương, không bị thương, có đứa phát run dưới cơn mưa, cũng cóđứa cuộn mình ở một góc tránh mưa, có đứa đang khóc, nhưng có đứa đãkhóc nhiều quá đến mức không nói được nữa. Những đứa trẻ quá đói vụngtrộm đi bới đống đổ nát, nếu có thể kiếm được đồ ăn thì mặc kệ là thứ gì chúng đều nhét vào miệng trước. Nhưng đây vốn không phải là thời đại mà đồ ăn đầy đủ các loại như đời sau, nhà ai có được nhiều đồ ăn cho lắm.Hơn nữa nếu bị người ta thấy thì sẽ bị đuổi đánh ngay.
Trongtình cảnh như này, đám trẻ con trai gái đứa nào cũng giống đứa nào,không đứa nào hoạt bát cả, một chút cũng không hoạt bát, sinh mệnh và sự thật không cách nào có thể bày trò chơi đùa nghịch ngợm ở đây được nữa. Những đứa trẻ lưu lạc dưới trời mưa kia cũng giống như chó hoang vậy.Cũng có vài người gia cảnh hơi giàu thì xử lý xong chuyện nhà mình thìcó thể sinh ra lòng trắc ẩn. Nhưng với tình cảnh cố cầm cự trước mắtnày, có thiện tâm đến thế nào thì cũng không đủ. Quan phủ hoặc những gia đình giàu có như Tiền gia sẽ phát cơm cháo, giúp cho một số người không bị chết đói, nhưng lại không thể giữ được một bộ phận nhỏ đã tuyệtvọng, mất đi tương lai.
Chung quy thời buổi như này, như Hàng Châu hay Giang Ninh, nếu mùa đông mà ngoài thành chỉ có mấy chục ngườichết vì lạnh, đó mới thật sự là thái bình thịnh thế, Ninh Nghị có thể lý giải, nhưng nhìn đến những điều này thì trong lòng hắn đúng là vẫn trầm trọng đi vài phần. Đây chỉ là cảnh tượng có thể nhìn thấy trên đườngphố trong thành, trái lại đám người Tô Đàn Nhi, Tiểu Thiền dù sinh lòngtrắc ẩn, nhưng cũng đã quá quen rồi, tâm tình không có văn nghệ như Ninh Nghị.
Tiểu Thiền vén cửa sổ xe lên một góc rồi nhìn ra ngoài một lúc, thấy vẻ mặt Ninh Nghị nghiêm túc, không mấy hào hứng gì, nàngkhẽ nói một câu:
- Người nhà Tiểu Thiền sắp chết đói nên mới bị bán tới đây...
Nàng chỉ muốn an ủi Ninh Nghị chứ không có vẻ hối tiếc gì. Ninh Nghịcười cười, Tô Đàn Nhi ôm nàng tới bên mình, để nàng dựa vào vai mình,sau đó lại vuốt vuốt tóc nàng.
Tình huống ở ngoài thành kiakhông cách nào nhìn kỹ được, thực tế thì mấy ngày nay lượng lưu dân tăng lên ít nhất đã bao vây mấy cửa thành của thành Hàng Châu lại. Mà quâncủa Võ Đức doanh đã đóng ở cửa thành, cửa thành tuy không đóng, nhưngmuốn ra vào lại là chuyện khá phiền toái. Ninh Nghị đã được Tiền gia đưa cho giấy đảm bảo, nhưng lại không cần ra ngoài, xe ngựa của bọn họ nhưvậy, chỉ cần ra khỏi cửa thành một cái là sẽ bị người ta bu lại ngay.
Ninh Nghị xuống xe ở gần cửa thành, một mình qua bên kia nhìn một lúc,ngay lập tức có quân nhân cảnh giới đi tới hỏi. Ninh Nghị bèn đưa tờdanh thiếp của Tiền gia kia ra, quân nhân kia thấy vậy cũng đi về vị trí của mình. Lúc này tình cảnh bên ngoài cửa thành khá ác liệt, lầy lộikhắp nơi. Một bộ phận quân nhân ở những lều vải bên ngoài thành kia đểduy trì trật tự, chủ yếu là để giữ cho con đường chính kia lưu thông.
Khu tường thành bị sập xuống kia cách bên này không xa, khá nhiều côngnhân đang làm việc bên đó. Lúc này ở trong thành người người bận bịu tựcứu mình, thu dọn đống đổ nát trong nhà mình, số công nhân có thể thuêđược kia cũng không nhiều lắm, hơn phân nửa người được lựa chọn ra từ số lưu dân ở bên ngoài thành. Họ đều là những tên đàn ông có sức khỏe,được phát gạo lương thực, được nuôi cơm nên bên đó trông có vẻ rất nhiệt tình hăng hái.
Chỉ xem qua như vậy, Ninh Nghị cũng hiểu được trong lòng.
- Không riêng gì Hàng Châu, Tô Châu cũng bị ảnh hưởng, người gặp nạnquá nhiều. Nếu muốn đi đường bộ thì đi không được bao xa sẽ bị cướpngay. Tạm thời chỉ có thể ở lại đây chờ tình thế tốt hơn...
Trở lại xe ngựa, Ninh Nghị thở dài. Hắn đang định cho xe quay về ngõThái Bình thì nghe được trong cơn mưa, tiếng người dần vang lên ở bênngoài thành, không biết là xảy ra chuyện gì. Ninh Nghị nghiêng tai lắngnghe một lúc, mang máng nghe có người đang hô to:
- Bọn ta muốn gặp Tri phủ đại nhân, bọn ta muốn gặp Tri phủ đại nhân...
Có lẽ là lưu dân bên ngoài nổi loạn.
Xảy ra chuyện như vậy, Võ Đức doanh đóng gần tường thành cũng không hềrối loạn. Ninh Nghị thò ra màn xe nhìn thì thấy một tên tướng lĩnh đangđứng trên tường thành dưới cơn mưa bụi lất phất nhìn xuống chốc lát,đồng thời một đội lính chạy qua trông chừng công trình tường thành, mộtđội vẫn đóng ở cửa thành, lại có một đội chạy ra ngoài hoặc là phụ trách trấn an, hoặc là trấn áp. Ở gần cửa thành, vài ông già đi qua, NinhNghị nghe được bọn họ nói:
- Ôi, lại náo loạn rồi.
- Bọn họ sống cũng không tốt mà...
Thoạt trông thì có vẻ những trận náo động thế này không phải xảy ra lần đầu. Qua một lúc, tiếng náo loạn bên ngoài cũng dừng. Ninh Nghị khôngnghe được tiếng kêu thảm thiết nào, đại khái là không có kiểu trấn ápbắt bớ giết người kia. Cứ thế nhàm chán nhìn ra ngoài một lúc, Ninh Nghị vẫy tay ra lệnh đi về.
Chiều hôm đó, lúc gần chạng vạng, mưa dần ngừng lại. Hơi mù dần bốc lên, không khí tươi mát, chân trời xuấthiện cầu vồng. Cây cối trong ngõ Thái Bình trông càng thêm xanh mượt,dường như báo hiệu rằng trận tai họa này rốt cuộc có thể tạm nghỉ bướcđầu, bước tiếp theo chính là giải quyết hậu quả và xây dựng lại.
Nếu biết tạm thời không thể không ở lại nơi này, Ninh Nghị cũng bắt đầu trù tính kế hoạch cho cả nhà ở lại nơi này thêm hơn một tháng nữa. Tỷnhư lúc này bốn cửa thành đều đóng kín, trong khoảng thời gian này nguồn cung ứng rau xanh chắc là sẽ bị cắt đứt, không ít hầm của các gia đìnhđã bị sập, chuyện này không thể không suy tính. đương nhiên Tô gia vừanuốt trọn một phần ba sản nghiệp tiền tài của Ô gia, lúc này đây đúng là lúc giàu nứt đố đổ vách, cho dù có ngăn cách với Lâu gia thì Tô Đàn Nhi có thể trực tiếp quẳng đi chuyện làm ăn bên này. Cho dù lương thực thực phẩm có đắt tới đâu thì bọn họ vẫn ăn được, vấn đề không lớn lắm.
Sự địch ý của Lâu gia vốn là một vấn đề khá lớn, nhưng trận động đấtđột nhiên xảy ra này hẳn là sẽ cắt ngang sự chú ý của đối phương, đếnkhi chuyện qua đi thì dù đối phương thực sự có tâm tư không tốt gì thìđám người Ninh Nghị cũng có thể nương nhờ sự che chở của Tiền gia, hỏadược kia cũng là một trong những thứ hắn chuẩn bị khi suy tính đến vấnđề về Lâu gia.
Tuy rằng chính bản thân hắn đã trải qua nhiềuchuyện, cũng có đủ năng lực để lật ngược thế cờ khi cần thiết, nhưngNinh Nghị vẫn ưa thích dùng dương mưu, tỷ như trù hoạch hàng loạt tintình báo, tỷ như lực lượng của các tầng lớp cao hơn, giống như Dương UyLợi trong "Truyền thuyết Anh hùng dải Ngân Hà"* vậy: Nếu không đủ binhlực, ai thích dùng kỳ mưu. Ở nơi này mà dựa vào chút tài nguyên của mình đó mà ngu ngốc đi tử đấu với người ta thì đó chính là đần độn. Nếu đốiphương thật sự không cam lòng mà định làm chuyện gì đó, hắn chỉ cần đơngiản là lên kinh rồi thông qua lão Tần xử lý Lâu gia, chỉ nhấc tay thôiđã san bằng cục diện, không cần phải nghĩ nhiều.
(*: tên một tiểu thuyết của tác giả Điền Trung Phương Thụ, tên gốc: 银河英雄传)
Vì thế buổi chiều hắn cùng Tô Đàn Nhi bố trí vài chuyện vặt trong nhà.Đêm đến, thành Hàng Châu bốc lên khói bếp khắp nơi - lúc này củi gỗ phần lớn đều ẩm - đặt trong ánh trời chiều và cầu vồng trông hệt như một bộlạc phồn hoa vậy. Một chú chó vừa chạy vừa sủa đuổi theo chiếc cầu vồngtrên đường kia, trông có vẻ hoạt bát mà có sức sống.
- Thực ra ấy, chó mù màu... Nó không nhìn thấy cầu vồng, nhưng lại có thể cảm giác được...
Mấy ngày này, lần đầu tiên có ánh mặt trời, cả nhà tụ ở trong viện chờăn cơm, Ninh Nghị và đám người Tiểu Thiền cười nói về chuyện của chó.Mấy đứa trẻ cũng xán lại gần, tò mò hỏi các loại vấn đề. Lúc này Tô Đàn Nhi không chút hình tượng mà ngồi bên cạnh đống đổ nát, hai tay nâng gò má cười nhìn cảnh này. Giờ phút này nàng thả lỏng tâm tình căng thẳng mấy ngày nay, thu dáng vẻ của nữ cường nhân lại, nhìn giống như một vị thiếu nữ đơn thuần đang âu yếm nhìn vị phu quân của mình.
Sau đó lại là một ban đêm yên bình, thậm chí còn yên bình hơn cả mấyđêm trời mưa trước. Viện do Cảnh hộ vệ và bảy tên hộ vệ khác thay nhautuần đêm. Thành thị mệt mỏi mấy ngày trời thật giống như đã lâu mớiđược một giấc ngủ yên lành, tiếng cãi nhau ầm ĩ vốn có thể cảm giácđược cho dù là đêm hay ngày mấy ngày trước kia cũng đã bớt, chỉ là đếnnửa đêm, một con phố gần đó hô hào trộm cướp, loáng thoáng có tiếng lahét truyền đến.
Ngày hôm sau, mặt trời mọc lên cao.
Tất cả cứ diễn ra theo lẽ thường, ban ngày khi mặt trời lên, mọi người bắt đầu sinh hoạt, dường như ai nấy đều rất phấn chấn. Chỉ là tới giữa trưa, cái nóng bức khiến hơi nước bắt đầu bốc hơi, dường như kéo những ngày hè mưa dầm về. Tới lúc xế chiều, một đội quân sĩ bỗng nhiên đitới ngõ Thái Bình, từ xa thấy một tướng lĩnh trẻ tuổi dẫn đội. Lúc nàyNinh Nghị đang nói chuyện phiếm với Tiểu Thiền ở ngoài đường, thuậntiện nhìn xung quanh. Tướng lĩnh trẻ tuổi kia dường như hỏi thăm mộthai người ở trên đường, sau đó nhìn sang phía bên này thì thấy NinhNghị, ngẩng đầu lên, tay vịn chuôi đao chuẩn bị đi tới.
Chẳng lẽ là Lâu Thư Hằng gọi người tới gây sự sao... Chỉ liếc mắt mộtcái, Ninh Nghị đã xác định được đại khái chuyện này, khẽ thở dài tronglòng. Hắn vốn dự đoán là hai ngày đầu trong cơn địa chấn kia, phía pháp chế không thể chú ý tới nơi này, nếu là hắn thì sẽ tập trung một đámngười lại, che dấu thân phận trực tiếp đến nhà mình giết hết mấy chụcngười, làm thành dạng cướp của giết người, dù không giết người thì cũng chém cho tàn phế, sau cũng chẳng thể nào truy cứu được. Nhưng thoạtnhìn Lâu gia cũng bị tổn hại khá lớn, nhất thời khiến bọn họ không kịpphản ứng, lúc này muốn thì người trong Thái Bình hạng vì sự rối loạntrong thành mà tạm thời liên kết lại, đâm ra chỉ có thể dùng cách khác.
Tướng lĩnh trẻ tuổi dẫn hơn hai mươi người đang định đi qua, bên kiangã tư đường, mấy con chiến mã phi nước đại chạy tới, có tất cả năm tên kỵ sĩ ngăn ở trước đội người này, người dẫn đầu là một phó tướng.Tướng lĩnh trẻ tuổi kia có chức vị khá thấp, vội hành lễ với đốiphương. Hai bên nói vài câu, tướng lĩnh trẻ tuổi oán hận liếc về phíaNinh Nghị một cái rồi dẫn đội bỏ đi, năm tên kỵ sĩ mới chạy tới bênnày. Phó tướng dẫn đầu kia xuống ngựa, chắp tay với ninh Nghị, cũng làgã quân nhân đã so một đao với Ninh Nghị ở Tiểu Doanh Châu kia, dườngnhư tên là Viên Định Kỳ.
Chào hỏi qua loa, đối phương không vòng vo mà nói thẳng:
- Vị thiếu gia nhà họ Lâu kia tuyên bố với bằng hữu là sẽ đến gây sựvới Ninh công tử, nhưng công tử không cần lo lắng chuyện đó, tân kháchcủa Tiền công ở Hàng Châu này chắc chắn sẽ không bị làm khó dễ. Chuyệnhôm nay Đỗ thống lĩnh cũng nghe qua, liền sai Viên mỗ mang một khối lệnh bài cho Ninh công tử. Sau này nếu có người trong quân tới làm khó dễ, Ninh công tử chỉ cần lấy lệnh bài này cho người tới kia xem là được.
Viên Định Kỳ kia nói xong thì giao một khối lệnh bài có khắc chữ "Đỗ" cho Ninh Nghị. Đây đương nhiên không phải lệnh bài điều động quân độichính thức nào, chỉ là lệnh bài tư nhân dành riêng cho thống lĩnh hiệnnay của Võ Đức quân. Vị thống lĩnh đó tên là Đỗ Hồng, tự Nhược Phi, nghe nói là Đỗ thống lĩnh có biết chút thơ văn, là một vị nho tướng, códanh phận thầy trò với Tiền Hi Văn, ngay cả tên tự kia cũng là nhờ Tiền Hi Văn đặt cho. Thời đại này võ tướng không được coi trọng, vị tướnglĩnh này có thể leo lên cái danh phận văn nhân đúng là không dễ dànggì, vì vậy ông ta luôn lấy thân phận môn sinh của Tiền thị làm vẻ vang. Lần này mặc dù không biết Ninh Nghị, nhưng ông ta cũng lập tức saingười tới hỗ trợ.
Lần trước so một đao với Ninh Nghị ở TiểuDoanh Châu, Viên Định Kỳ cũng khá tò mò về vị thư sinh lại biết võ này. Thượng cấp của y là quân nhân học văn, gọi là học đòi văn vẻ, rấtnhiều người đều như vậy, mà văn nhân luyện võ thì chuyện tương tự làkhông hề nhiều. Y đương nhiên hỏi thêm vài câu, sau đó cười nói ngàykhác mà có cơ hội là sẽ lĩnh giáo một hai linh tinh rồi dẫn người đi,không hề dài dòng lề mề.
Có lệnh bài kia, khả năng phía quân đội không nói lời nào mà tính gây sự với mình không phải là cao.
Ngày hôm nay chỉ xảy ra nhạc đệm nho nhỏ này, thời gian dần dần trôi, màn đêm buông xuống rồi càng lúc càng khuya. Đại khái là vào lúc rạngsáng, một chuyện bất ngờ không kịp phòng bị đã xảy ra.
Khitiếng náo loạn vang lên thì Ninh Nghị vừa thức dậy, Đàn Nhi ở bên cạnhnhẹ nhàng ôm lấy hắn mà không chịu buông ra. Hắn nới tay thê tử ra, mặc quần áo rồi ra ngoài. Thành trì phía bắc đã bốc cháy một mảng đỏ rực,thoạt trông hệt như trận đại hỏa bốc lên trong đêm động đất kia, khóibụi che phủ cả bầu trời đêm.
Đám Cảnh hộ vệ cũng ở trong viện nhìn sang, Ninh Nghị bước tới nhìn vài lần rồi hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Không biết là cháy từ lúc nào...
- Tiếng cứu hỏa này hỗn loạn thật...
Những tiếng ồn ào mơ hồ truyền ra trong trời đêm. Một lát sau, Tô Đàn Nhi đã mặc quần áo cũng đi ra, Thiền Nhi thì dụi dụi mắt đi ra từ gian phòng bên cạnh:
- Mới mưa mà sao lại cháy lớn như vậy?
- Hy vọng đó chỉ là hỏa hoạn thôi...
Ninh Nghị cau mày nói một câu.
Nhưng đó không chỉ là hỏa hoạn.
Khi trời sắp sáng, tiếng hỗn loạn càng lúc càng vang dội, rồi sau đó đột nhiên có người truyền tin tới:
- Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi. Đám người ở thành Bắc đánh nhau với Võ Đức doanh rồi, nghe nói là có người chết...
Ngày hôm qua, Ninh Nghị cũng không nghe được mấy tin tức trong thành, dù sao mưa to vừa ngừng, tất cả mọi người đều có cảm giác như sau cơnmưa trời lại sáng vậy. Nhưng cũng trong ngày hôm qua, quân đội lại lầnnữa thu dọn thi thể đi xử lý, dù sao trời quá nóng nực, sau đó liền xảy ra vài va chạm nhỏ với dân chúng vốn đã đặt linh đường ở thành Bắc kia.
Tiếp đó đến tối thì xảy ra hỏa hoạn, nhiều linh đường lớn nhỏ trênđường phố đồng thời bốc cháy, hơn mười thi thể đã được bỏ vào trong quan tài gỗ bị thiêu, mà thế lửa lan tràn ra, chỉ trong nửa khắc đã khôngthể nào ngăn chặn được nữa, mà cũng có vài chục người bị thiêu chết bên trong ngọn lửa kia. Thế lửa không thể khống chế này khiến tất cả mọingười đều ngẩn ra, sau đó có người xông ra nói rằng thấy quân nhân củaVõ Đức doanh phóng hỏa thì người trên vài con phố kia liền phát sinhxung đột với quân nhân.
Người bên này tạm thời còn chưa biết tình hình bên kia, chỉ nghe qua. Đến bình minh thì tình thế dường nhưcàng lúc càng nghiêm trọng. Sau đó những tiếng la, tiếng hét cũng bắtđầu vang lên, phía Tây thành thị cũng bắt đầu xuất hiện cảnh hỗn loạn.Đám người Ninh Nghị vừa bày ra chút phòng thủ đơn giản ở ngõ vào TháiBình hạng thì Phó phường cũng đang vội vàng chạy trở về, thở hồng hộc.Sau đó là hơn mười tên giang hồ tay đao tay kiếm từ một bên đường vọttới, dường như muốn xông thẳng vào trong ngõ Thái Bình.
Chuyện xảy ra bất ngờ, thoạt trông như là mấy tên muốn đục nước béo còkia đã tìm được cơ hội, lực lượng tổ chức được ở ngõ Thái Bình này chủyếu là võ quán Lưu thị, nên cũng không có đủ người để đánh giáp lá càvới hơn mười tên kia. Đám người Ninh Nghị lúc này không có cách nào hơn nữa là nhặt đá ném ra. Hai kẻ bị nện cho đầu chảy máu, đối phương lạiầm ầm chạy đi.
- Rốt cuộc là sao vậy?
Ninh Nghị quay đầu hỏi. Vị Phó phường kia vừa bình tĩnh lại sau cơn kinh hoảng:
- Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi! Bên thành Bắc kia đánh nhau rồi, chết người rồi...
- Biết là chết người rồi, nhưng sao lại như vậy?
- Một Đại nhân vật chết rồi, tình hình không khống chế được nữa rồi.Có một... có một vị Phó tướng đi tới trấn an, không cẩn thận đã bị giết rồi. Vị Phó tướng kia hình như tên là Viên... Viên Định Kỳ, ở trongđám người mà không cẩn thận, nghe nói đầu bị người ta một đao chém a... Giết đỏ cả mắt rồi. Lần này thì sắp loạn rồi... Chúng ta mau thủ vữngngõ vào, đừng cho ai tiến vào đây...
- Một đao... chém?
Ninh Nghị sửng sốt một lúc lâu, nghĩ lại tên Viên Định Kỳ kia, võ nghệ của hắn tất nhiên không thể bình phán được, nhưng thân thủ đối phương hẳn là cao hơn mình, nghe nói cũng khá lợi hại. Người như vậy sẽ bị mấy dân thường chém đầu trong lúc hỗn loạn chỉ với một đao ư?
Ninh Nghị chợt có cảm giác xấu ở trong lòng, thậm chí không nhịn được mà cười, người như vậy... khiến cổ hắn cũng thấy hơi lạnh.
Sau đó trong sự hỗn loạn kia, cảm giác đó bắt đầu hóa thành sự thật. Đámlưu dân bên cửa thành Tây nhân cơ hội làm rối tin tức truyền đến, đóthật sự là tạo phản, nhưng không có thành công, vào buổi sáng đã bị VõĐức doanh có chuẩn bị chặn ngoài cửa thành. Nhưng một tin tức đã truyền tới rất rõ ràng.
Ngày thứ bảy sau trận động đất, đám nhân thủ Phương Lạp cũng đã bước đầu hoàn thành tập trung, ngang nhiên giết tới rồi!

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 226: Khả Năng Cho Phép

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comSáng sớm khi mặt trời ló rạng, bầu không khí hoảng loạn đã bao trùm toàn bộ thành trì. Tin tức chiến loạn đang diễn ra tại phía tây Tiền Đườngmôn đã mơ hồ truyền đến, hỏa thế thành bắc xem ra còn lan tràn, nhưngvẫn bị vây trong cảnh hỗn loạn to lớn như trước, cũng không biết là quân đội hỗn chiến với dân chúng trong hành hay quân đội hỗn chiến với đámloạn phỉ Phương Lạp trà trộn vào trong thành. Mà bởi hỗn loạn tràn lan,lúc này các nơi trong thành Hàng Châu đều xảy ra những xung đột lớn nhỏ, nhân tâm hoảng sợ, không có điểm xuất phát và nơi quy tụ.
Là một trong những thành thị quan trọng nhất và có tính tượng trưng nhấtcủa Giang Nam, Hàng Châu từ khi triều Vũ thành lập tới nay chưa từng xảy ra chiến hỏa, trước kia dù là phía nam thế cục phân loạn, đám ngườiPhương Lạp tại Hấp Châu, Vụ Châu đánh tới đánh lui, thì ở Hàng Châu cóVõ Đức Doanh phòng thủ nghiêm mật, mọi người cũng đều hiểu ý nghĩa trọng đại của Hàng Châu, ít nhất là đối với mọi người sống ở Tô Hàng tới mànói, đối với nguy cơ chiến loạn, chung quy là như cách một trời một vực. Cũng bởi vì điều ấy, nên khi biết nhân mã Phương Lạp giết tới đây, ácmộng trong một đêm đã trở thành hiện thực, từng nhà trong thành lúc nàytất cả đều hoảng loạn sợ hãi.
Hàng Châu giàu có và đông đúc,đều có số lượng sương quân, cấm quân trấn thủ nhất định, nhưng chủ yếuvẫn là do Võ Đức Doanh thống nhất quản lý. Nhưng bởi trận động đất, quân lực chủ yếu của Võ Đức Doanh đã tập trung tới, quân đội trấn thủ trongthành và ngoài thành đại khái là có khoảng ba vạn. Phía tây Tiền Đườngmôn đầy hỗn loạn, lúc này quân đội co rút lại phong tỏa bốn mặt cửathành, phát ra cảnh báo, chống lại kẻ địch, đồng hời bắt đầu trấn áp sựhỗn loạn trong thành.
Quân đội cũng không phải là thiếu, hơnnữa lúc này Võ Đức Doanh trấn thủ Hàng Châu được tiếp tế tiếp viện hoànmỹ, chiến lực cũng có thể đảm bảo đấy. Hỗn loạn bắt đầu từ buổi sáng,đám người Ninh Nghị ở ngõ Thái Bình ngoại trừ phán đoán hỗn loạn đangphát triển, chống cự và coi giữ ở bên ngoài ngõ ra, căn bản không thểnào hiểu hướng đi của tình hình để chuẩn bị, những người trên đường phốtrong lòng đều hoảng sợ không biết sẽ chờ đợi được tin tức gì, cũng cónhiều người tới hỏi Ninh Nghị lúc này có thể làm gì. Cuối cùng Ninh Nghị cũng chỉ phất phất tay, bảo đầu bếp nhà mình quay về nấu cơm.
Binh hung chiến nguy, loại việc này gần ngay trước mắt mà trong tay lại không có đủ thời gian, Ninh Nghị lại không thấy được một người đáng tin cậy nào, lúc này bên phía thành bắc chiến hỏa lan tràn, nghĩ lại bộdạng Viên Định Kỳ lúc hôm qua tới, sáng nay thì bị người ta chém bayđầu, tất nhiên là bộ hạ của Phương Lạp nhân lúc hỗn loạn đã sớm lẻn vàotrong thành, cụ thể có bao nhiêu, cũng khó mà nói được ngay lúc này. Lúc này, cũng chỉ có thể tạm thời tin tưởng chiến lực của Võ Đức Doanh, đợi tin tức truyền tới, để hiểu rõ xu thế.
Đương nhiên, việc cần làm không phải là chỉ có chờ đợi, tới lúc này, rốt cuộc có thể làm cái gì, cũng nên quyết định.
Buổi sáng ăn cháo.
Đủ loại âm thanh từ bốn phía lan tới, ong ong khiến người khác phiềnnão, Ninh Nghị và mọi người ngồi trong viện ăn sáng, bên ngoài đường phố vẫn còn có người lo lắng bất an đi qua đi lại, nhưng lúc này chung quytrị an đường phố vẫn là quan trọng, không có ai dám can đảm bước ra khỏi ngõ Thái Bình, dù sao ai cũng không biết có thể gặp phải người củaPhương Lạp phái vào thành hay không. Ninh Nghị tự suy nghĩ một hồi, liền phân phó Đông Trụ chuẩn bị xe ngựa, mọi người ngồi bên cạnh bị quyếtđịnh của hắn làm cho hoảng sợ, Tiểu Thiền mở to mắt:
- Cô gia, ngài muốn làm gì vậy....
- Không có gì...
Ninh Nghị đang định nói rõ thì Phó Phường chính từ ngoài viện đi vào.Thì ra, vừa rồi có quân nhân của Võ Đức Doanh tới, truyền lệnh bất kỳ ai cũng phải ở trong nhà không được ra ngoài, không được tự ý chạy loạn,lúc này chỉ có một bộ phận Phương phỉ đang tác loạn trong thành, Võ ĐứcDoanh đang bao vây tiễu trừ, để tránh cho đám phỉ này có cơ hội tiếp tục gây loạn.
Vị Phó Phường chính này còn nói rõ, theo như người của Võ Đức Doanh nói, hỗn loạn gần phía Tây Tiền Đường môn cũng đã sớmcó chuẩn bị, lúc này đang chống cự với kẻ địch ở bên ngoài cửa, tuy rằng đối phương muốn chọc vỡ thủng tường thành, nhưng tất nhiên sẽ không đạt được cơ hội, bảo dân chúng trong thành cứ yên tâm. Thanh thế nghe đượcsáng nay hình như là thật, dù sao Hàng Châu có người tài giỏi, tườngthành sập, sẽ không thể không phòng bị hay không làm gì cả, xem ra vềphía quan binh cũng là cố ý lộ ra kẽ hở để dẫn dụ kẻ địch mắc câu, màđám phỉ nhân này vào thành, có thể làm ra thanh thế lớn như thế, sợ rằng mới là điều khiến bọn họ bất ngờ ấy chứ.
Ninh Nghị cũng vìnghĩ thế mới quyết định ra ngoài, nhưng không thể không tin quan binh,hắn nói với Phó Phường chính mình muốn ra ngoài xem chuyện gì, đồng thời còn lấy ra lệnh bài của thống lĩnh Võ Đức Doanh, lại lấy lý do qua loavài câu, Phó Phường chính mới gật đầu, sau đó đi báo cho người khác ởngõ Thái Bình biết về tin tức giới nghiêm.
Phó Phường chính đi rồi, Tiểu Thiền sốt ruột như muốn khóc:
- Cô gia, rốt cuộc ngài muốn đi đâu ạ, nay phỉ nhân vào thành rồi, nếu như đụng phải chúng thì làm sao đây?
Ninh Nghị khẽ nói:
- Đi thăm hỏi người Tiền gia một chút, làm chút việc, sau đó xem chúngta có kiếm được thuyền nào không, đường thủy phương bắc không đi được,nhưng hải thuyền phía đông đi Tiền Đường Giang vẫn có...
- Không được, lúc này chắc chắn không được, hơn nữa bên ngoài có phỉ nhân mà....
- Đánh nhau thôi mà, đừng quên cô gia các ngươi cũng là Huyết Thủ NhânĐồ hung tàn đấy, tất cả mọi người đều là nhân sĩ giang hồ, đừng sợ, tasẽ nhanh quay về.
Ninh Nghị cười xoa dịu nàng, sau đó ômnàng, vỗ vỗ lên vai nàng, lúc này chung quanh có nhiều người nhà, độngtác của hắn rất tự nhiên, hết sức tự nhiên, ngay cả Tiểu Thiền cũngkhông hiểu, chỉ loáng thoáng nghe tiếng Ninh Nghị tự lẩm nhẩm:
- Đánh nhau thì đánh nhau, xe đạp biến thành xe máy...
Chỉ ôm một chút là hắn buông Tiểu Thiền ra ngay, Tô Đàn Nhi đối diệnvới hắn, cũng không để ý tới cái ôm của Ninh Nghị với Tiểu Thiền, khihắn đi qua nàng, nàng mới khẽ mở miệng:
- Tiểu Thiền nói đúng, lúc này sợ là hải thuyền...
- Ta biết.
Ninh Nghị gật đầu, khẽ trả lời:
- Hải thuyền có thể được ra khỏi thành chắc chắn không nhiều lắm, tađoán chừng lúc này ở bến tàu đã chật ních người, chúng ta qua đó cũngkhông có hy vọng gì mấy, nhưng chỉ cần còn chút hy vọng bên phía quanphủ, thì tuyệt đối sẽ có thuyền để đi, chắc chắn là sẽ còn đường luiđấy, bằng không lòng người càng thêm hỗn loạn. Sự việc cần chuẩn bị kỹcàng, nếu như thật sự không thể đi được, ta nhất định sẽ nghĩ cách để có nàng, Phương Văn Định, Thiền Nhi, Quyên Nhi, Hạnh ... trong danh sáchđó. Võ Đức Doanh có chuẩn bị, thành sẽ không bị phá quá nhanh, ta sớm đi tìm Tiền Hi Văn, không riêng gì hải thuyền, chúng ta còn phải chuẩn bịthật tốt những việc khác.
- Vậy những người khác...
- Ta sẽ tận lực, nhưng nếu thật sự bị phỉ nhân giết vào...
Ninh Nghị suy nghĩ một chút.
- Ta cũng chỉ có thể ưu tiên các nàng.
Tô Đàn Nhi nắm tay hắn gật đầu:
- Tướng công đi nhanh rồi trở về, bên này có thiếp thân rồi.
Ninh Nghị gật đầu, sau đó Đông Trụ đánh xe ngựa ra, Ninh Nghị địnhkhông để gã đánh xe ngựa, dù lúc này khả năng bọn họ gặp nguy hiểm bênngoài không lớn, sau khi nghĩ nghĩ một chút, hắn lại đặt hai hộp hỏadược lên xe ngựa, đánh xe rời khỏi ngõ nhỏ.
Dọc đường đi,nhiều ngõ hẻm đầu đường bị tắc bởi rất nhiều dân chúng, hỗn loạn đangphát sinh tại thành bắc, đại hỏa lan tràn, nhưng vẫn chưa khuếch trươngrộng lớn, hiện náo động đang được đè ép xuống, hình như lúc này đang lan rộng đã biến thành thu hẹp lại, mà bên kia cách nơi này khá xa, tronglúc nhất thời hẳn là không lan tới đây. Sau khi đi ra ngoài, lại thấyđường phố hỗn loạn, hình như là hộ viện dân tráng được tổ chức tay cầmcầm vũ khi đi ra, bộ dạng muốn đi ngăn cản gì đó, những người như vậy,chỉ khoảng nửa khắc đã gặp vài nhóm, Ninh Nghị ở trong xe ngựa cúi đầutrâm tư giây lát, mỗi khi đi qua gặp các nhóm thì đều xuất lệnh bài ra.
Một gã dẫn đầu một nhóm thấy lệnh bài cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng dù sao nhìn Ninh Nghị cũng không giống phỉ nhân, nói:
- Lúc trước có người cho chúng ta biết đi bảo vệ đường phố nhà củamình, nhưng qua một lúc lại có quân gia đến nói phái chúng ta đi hỗ trợthủ thành, đến tập hợp ở cầu Hi Xuân, ai không nghe sẽ bị xử lý theoquân pháp, chuyện này là ngươi bảo chúng ta nghe ai đây.
NinhNghị đi qua đội người này, chỉ chốc lát sau, lại gặp một đội người từhướng khác tới, lại nói là có lệnh quan bảo bọn họ tới ngõ Cổ Mão tậphợp, người nọ cả người đầy máu, nói hết sức nghiêm khắc, lại cầm lệnhbài của nha môn, nên bọn họ không dám không nghe. Ninh Nghị hít một hơi, bảo đám người này trở lại bảo vệ gia môn nhà mình, nhóm người này có lẽ là tin Ninh Nghị nói, bắt đầu quay lại.
Những chuyện tươngtự như này vào thời gian này sợ rằng ở trong thành phát sinh không ít,Ninh Nghị ngay lập tức có thể nhìn ra manh mối trong đó, nhưng hiện tạicũng không có lòng đi quản, mà đi thẳng đến Tiền gia. Lúc này nhà cửacủa Tiền gia cũng bị sụp rất nhiều, rất nhiều hộ viện Tiền gia đều đếnđể bảo vệ, sau khi Ninh Nghị thông truyền, liền có người dẫn tới gặpTiền Hi Văn.
Tổ trạch Tiền gia Tiền Hi Văn ở vốn không bị trận động đất làm cho sụp đổ nhiều, nhưng lúc này ở trong sân cũng dựng lên lều, Ninh Nghị đượcngười hầu dẫn tới, vị lão nhân gia kia đang ngồi ghế uống trà, bởi tường viện bị chấn động sụp đổ, từ bên này nhìn ra ngoài có thể thấy bầutrời phía bắc mù mịt, thấy Ninh Nghị tới, Tiền Hi Văn đứng lên cườicười, sau đó đặt chén trà xuống bàn. Xem ra, lão nhân gia hết sức bìnhtĩnh, còn khen ngợi khi thấy hắn đến vào lúc này, phân phó hạ nhân châm trà.
- Lập Hằng ngồi đi, nơi này đơn sơ, không cần kháchkhí, nhà ở tuy rằng không sập, nhưng tiểu bối trong nhà vẫn còn lo lắng khi thấy lão phu vẫn cho dựng lều cỏ. Chẳng qua nói đi nói lại, tườngsập, buổi tối gió thổi tới lại rất mát mẻ, bên chỗ ngươi thế nào?
Ninh Nghị chắp tay thi lễ với ông:
- Lần này vãn bối tới, là muốn nghe cách nhìn của Tiền công về thủ thành.
Tiền Hi Văn gật đầu:
- Thi hội lập thu ngươi đắc tội Lâu gia, tuy rằng đó lại xảy ra cơnđịa chấn, nhưng không tìm đến các ngươi gây rối, tự trong lòng cácngươi hiểu rõ. Nay ngươi tới, đã nói rõ ngươi không phải là người kiêungạo, tự cao, mà hiểu ứng đối, biến tiến lui, có huyết tính, rất tốt.
Lúc này có hạ nhân dâng trà tới cho Ninh Nghị, Tiền Hi Văn nâng chén trà của mình về hướng bắc ra hiệu bảo nhìn một chút.
- Lão phu là văn nhân, đối với việc này, cũng không quá để tâm, chẳng qua, mới vừa rồi có nhiều người đến hỏi, lúc động đất, phỉ nhân nhân cơ hội đoạt thành, là trong quân đã có chuẩn bị rồi. Phỉ nhân bất ngờ tấn công bên phía Tiền Đường môn, nhưng ba lần tấn công thì đều bị ngăncản, nếu Lập Hằng ngươi hỏi ta về chiến sự, ta không biết nói gì, nhưng hỏi ta về quân đội, ta lại có lòng tin, tuy rằng...Chiến hỏa này cũngkhiến bọn họ bất ngờ, hơn nữa lúc này bên trong thành lại xảy ra nhiềutình huống ngoài ý muốn, cho thấy xác thực đã có không ít Phương phỉvào thành, chẳng qua, nếu đã tiến công ngoài thành không thành công, mà dưới tình huống cả thành chống địch, bọn chúng hẳn sẽ không gây loạnđược lâu đâu.
Ninh Nghị gật đầu:
- Nói như vậy, nên có lòng tin với quân đội.
Tiền Hi Văn uống một ngụm trà, ngừng chốc lát:
- Chuyện đã xảy ra, phải có người phụ trách, nói ra, lòng tin ai cũng có, chỉ là nếu không có trận địa chấn này, thì tình thế sẽ tốt hơn rất nhiều.
- Tiền lão cũng có lòng tin?
Tiền Hi Văn nở nụ cười, lắc đầu:
- Lão phu nói, lão phu là văn nhân, nên không biết nên nhận xét thếnào. Nhưng Lập Hằng có thể hỏi như vậy, cũng coi như bậc con cháu, cómột số việc, lão phu cũng không cố kỵ nữa. Chiến sự phía tây, hai quânVõ Uy, Võ Sậu đang chưa phân thắng bại với Phương phỉ, nhưng trong quân lại có chiến báo đại thắng, lừa trên gạt dưới, lại khiến bao người tin, lão phu thì vẫn đang quan sát. Thành thật mà nói, Võ Uy, Võ Sậu dùchưa phân thắng bại, nhưng bên phía Phương phỉ cũng chưa hề thấy thương cân động cốt, ngược lại thanh thế lại càng lúc càng lớn. Lần này chúng tấn công Hàng Châu, mà Hàng Châu là trọng trấn, chưa từng có chiếnloạn, Võ Đức Doanh có thể bảo vệ Hàng Châu, điều này, lão phu cơ bản là tin tưởng. Nhưng con người hơn mười năm thay đổi khó lường, nếu có vạn nhất...đây là chuyện lão phu không muốn nghĩ tới....
Lão nhân hạ thấp âm thanh xuống dù đó cũng không phải là chuyện cơ mật gì:
- Võ Đức Doanh nói là tinh nhuệ, nhưng lại chưa từng gặp chiến sự, lần này thủ thành, không có tiền lệ, đây là hoàn cảnh xấu. Bên phía Phương Lạp kia cũng hẳn không lợi hại bao nhiêu, dù sao cũng là người cơm ăn không đủ no thôi. Lão phu chưa từng gặp chiến sự, nhưng thật ra TựNguyên lại đã từng kinh qua, cho dù là thấy lợi hại thế nào, cũng chưahẳn là "thường thắng chi sư"..
- Vâng, trong quân cũng đã có chuẩn bị, tàu thuyền được giữ lại, trừ phi thành không bị phá, bằngkhông sẽ không cho rời bến. Hải thuyền không nhiều lắm, người có thể đi cũng có hạn, một khi bắt đầu di, bên phía cảng nhất định sẽ có loạn xảy ra. Đến lúc đó, vãn bối cũng muốn có danh sách bảy người, sau này nhất định sẽ cảm tạ.
- Bảy người hơi nhiều.
Tiền Hi Văn cười cười:
- Nhưng vẫn có thể, đợi lão phu lấy công văn cho ngươi. Nhưng lão phu sẽ không lên thuyền để đi, thật sự nếu có ngày đó, lão phu có thể theo quân giết ra ngoài.
- Cảm tạ, chỉ là phòng ngừa chu đáothôi, vãn bối có người nhà ở đây, Tiền công cũng có người nhà, đều làkhông muốn bọn họ sẽ gặp chuyện không may. Ồ, lúc ta đến đây, phát hiện một việc...
Ninh Nghị kể lại tình huống đã gặp lúc đánh xe đến đây cho Tiền Hi Văn nghe, Tiền Hi Văn nhíu mày, Ninh Nghị nói:
- Tuy rằng Phương Lạp vẫn gây loạn ở phía tây cách đây không quá xa,nhưng lần này lại cùng lúc với địa chấn xảy ra, trong thời gian bảyngày, bọn hnội ứng ngoại hợp, bắt đầu công thành, ta nghĩ là hơi nhanh, lưu dân này tới được, sẽ không phải là lưu dân thật sự, muốn từ từ tụtập tới nơi này, tận lực không để lộ ra sơ hở, có thể khẳng định trướcđó phỉ binh đã có chuẩn bị rồi. Hơn nữa trong thành truyền lệnh cũng có quy định, muốn truyền tin tức giả, thì không phải là không làm được,nhưng nhất định cũng có độ khó, bọn họ phản ứng nhanh như vậy, một mặtphóng hỏa, một mặt truyền tin tức các nơi. Ta không biết trong thành đã biết hết việc của bọn chúng hay chưa...
- Xác thực là cóngười tác loạn gần Phượng Hoàng môn, tường thành bên đó cũng bị sập, Võ Đức Doanh đã phái người canh gác, nhưng bên ngoài lại không hề có dấuhiệu công hành.
Tiền Hi Văn nói bổ sung, tiếp tục:
- Lập Hằng nói tiếp đi.
- Đó chính là nơi bố trí nghi binh rồi, phối hợp với thế tiến côngngoài thành tận lực để Võ Đức Doanh mệt mỏi. Làm được như vậy, hẳn đềulà kẻ có bản lĩnh, hơn nữa lại tác loạn thành công như vậy, ta nghĩ hẳn bọn họ đã bắt đầu kế hoạch trước khi có địa chấn. Phương Lạp tới HàngChâu, tất nhiên là đã có chuẩn bị trước, sau đó thì lúc thực thi, lạigặp phải địa chấn....
Tiền Hi Văn ngẩn người, sau đó cảm thán:
- Như vậy, là được ông trời giúp rồi...
- Việc này mong Tiền công mau chóng thông báo với người phụ tráchphòng ngự trong thành. Kẻ bày ra kế này rất lợi hại, hơn nữa khẳng định hắn đã vào thành rồi, bằng không trong thành không kịp ứng biến. Nếunhư có thể bắt được người này, chính là giảm bớt áp lực cho cả trongngoài thành.
Ninh Nghị dừng một chút, hắn không quen thuộc Hàng Châu, chỉ cần nhắc nhở đối phương là đủ rồi.
- Mặt khác, ta cũng mong Tiền công có thể cho ta mượn một đạo lệnh phù.
- Lệnh phù gì?
- Ta muốn thuyết phục phú hộ hào thương ở ngõ Thái Bình cùng với cácloại võ quán tiêu cục chung quanh đó. Lúc này quân nhân trong thành hẳn là tụ tập đủ, nên không cần phải trưng tập bọn họ để thủ thành. Nếu có vạn nhất cần bọn họ, hoặc là lúc tất cả mọi người cần phải chạy trốn,chúng ta có thể làm cho tình huống biến đổi tốt hơn. Việc hải thuyền, dù sao thuyền ít người nhiều, ta muốn làm chút chuyện trong khả năng, tìm con đường thứ ba.
Tiền Hi Văn nhìn hắn hồi lâu, suy nghĩ một chút, thần sắc cổ quái bật cười lên:
- Người có tài được Tần công thưởng thức, sẽ không đơn giản, ta đãbiết, chỉ là có câu ta vẫn muốn hỏi Lập Hằng, Lập Hằng am hiểu việc, rốt cuộc là vì sao?
Ninh Nghi suy nghĩ một chút, một lát sau, chắp tay đáp:
- Năm ngoái sách lược giúp nạn thiên tai, chính là ta viết, ngoài ra, không có gì hơn.
Tiền Hi Văn nghe xong, khẽ gật đầu, sau đó mở ngăn kéo, lấy ra một phù ấn.
- Cái này có thể dùng.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 227: Vây Thành (1)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comBàn bạc sơ lược xong, đi ra khỏi Tiền gia, Ninh Nghị lại có hai thùngthuốc nổ ở trên xe ngựa nữa. Thời đại này dù trong quân đội, các loạihỏa khí thuốc nổ, ống trúc thương cũng không được sử dụng, Tiền gia cũng đương nhiên không thể cóđể phòng ngừa, hai thùng thuốc nổ này cũng làbởi vì lần trước Ninh Nghị phái người hỏi hỏa dược, quản sự Tiền gia đãlấy thêm ở trong quân giới giám. Ninh Nghị hỏi một chút, cũng thuận lợimang đi, vật liệu hỗn hợp hắn dùng để phối chế với hỏa dược vẫn còn thừa một chút, vừa đúng lúc mang vềđể phối chế.
Lúc này tuy rằngthành Hàng Châu cũng đã có không ít người của Phương Lạp trà trộn vào,nhưng cơ bản vẫn đang bị thủ hạ VõĐức Doanh khống chế, muốn nói là cựckỳ nguy hiểm, cấp bách, thì chưa hẳn. Từ miệng Tiền Hi Văn nói có thểnghe ra, mọi người vẫn còn có chút lòng tin với thế cục này, nhưng trứng thì không thểđặt ở một rổ, Ninh Nghị muốn làm không phải là mỗi thủhành không thôi, mà là chuẩn bị chu đáo hết thảy, phòng ngừa hết thảy,bởi vậy lần này hắn đến chỗ Tiền Hi Văn cũng làđể tìm hiểu cách nhìnnhận mà thôi.
Nếu nhưđể triều đình phái người đi chuẩn bị,vạn nhất thành bị phá, nhân tâm của cư dân trong thành khó tránh khỏicàng thêm hoảng sợ, phú hộđược thông tri đầu tiên trong thành nghĩ hẳncũng không chung lòng kháng địch, mà là chỉ muốn làm sao người nhà mìnhmay mắn thoát khỏi, nhưng nếu để Ninh Nghị làm một gã nhà giàu đi đầulàm gương, như vậy thì có lẽ mọi người sẽ vì bản thân mà mở lòng tốt,bao gồm cả người dân bình thường chỉ biết lo cho bản thân mà bỏ chạy sẽkhông ít, nếu như làm thành công, vẫn còn có sức mạnh hơn so với quânđội đấy.
Khởi đầu nói chuyện thỏa đáng với Tiền Hi Văn xong,trong lòng Ninh Nghịđã thoáng thả lỏng một chút, bắt đầu đánh xe ngựaquay về. Lúc này hỏa thế thành bắc lan tràn hẳn đãđược khống chế, nhìnsắc trời buổi sáng càng lúc càng sáng rõ, một cột khói đen trong phạm vi nhìn theo gió bay ra, giống như lời Tiểu Thiền từng nói, mưa xong, nếukhông phải có người cốý châm lửa ở các nơi, thì phòng ốc vật liệu gỗ sớm bị mưa to ngấm ba bốn ngày sẽ không thể cháy lớn lan rộng gây nên thanh thế lớn toàn thành vào buổi sáng như thế.
Xe ngựa chạy nhanh trên đường, dùđại bộ phận dân chúng đều canh giữở quảng trường, nhưnglúc này trên đường phố vẫn còn có một số người đi lại, hoặc là chạy đếnnghe ngóng thăm dò tin tức, hoặc là mang theo người thân hội hợp, đạikhái là cũng muốn chạy tới hải thuyền cảng phía nam để tìm con đườngsống, lưng mang túi lớn túi nhỏ, thần sắc thê lương, chỉ qua chốc lát,bên Tiền Đường môn thành tây lại có làn sóng âm thanh vọng tới.
Các xa như vậy, âm thanh chiến đấu nghe không rõ lắm, nhưng lại giốngnhư tiếng sấm rền hoặc là làn sóng triều từ xa vọng tới trong đêm khuya, thanh âm vẫn chưa vang lên trước mắt, nhưng lại như làn mưa xối xả dàyđặc, càng cho thấy áp lực nặng nề của trận chém giết và chấn động truyền tới. Ninh Nghịđánh xe ngựa chạy về phía trước, trận chém giết tại cửathành xa xa vẫn duy trì liên tục, càng ngày càng nghiêm trọng không hềcó dấu hiệu đình chỉ.
Sau đó, khí tức lo lắng hỗn loạn đã xuất hiện trên đường của ngõ Thái Bình.
Một vài cuộc chém giết xảy ra trong thành như xa như gần, có một vàibinh lính bị thương, từ rất xa, Ninh Nghị thấy một đội ngũ từđối diệnxông tới, hình như là những người bị tách ra bởi náo loạn tại thành bắc, một bộ phận người đã bị quân đội đuổi vòng tới bên này. Bầu không khíxơ xác tiêu điều này đã gần như bao phủ toàn bộ, lại đi tiếp lên phíatrước, bóng người trên đường lớn càng lúc càng thưa thớt, lúc đi qua một thủy đạo, trong ngõđối diện có tiếng chém giết la hét vọng tới, từ bênnày nhìn lại, mơ hồ có vài tên loạn phỉ nhảy vào trong viện tử nào đó,chém giết vài phụ nữ và trẻ em. Tường viện bên thủy đạo sát với đườngphố, hầu nhưđã bị sập, bởi vậy Ninh Nghị có thể nhìn thấy khá rõ ràng.
Hẻm đường đó tuy rằng cũng tự tổ chức thanh tráng thủ vệ giống nhưở ngõ Thái Bình, nhiều thanh niên vội vàng chạy tới vì chưa từng giao chiếnnên không phải làđối thủ của mấy tên loạn phỉ kia, người lao tới đầutiên đã bịđao chém trúng, những người còn lại chỉ có thể né tránh, tiếng khóc, tiếng la hét chói tai. Trong tiếng la cảnh báo, bảy tám gã loạnphỉ kia đã lao tới một viện tử khác, rồi bóng người tán loạn trong đường phố, một gã hán tử tay cầm cây gậy lớn xông tới chém giết loảng xoảng,khí thế này ngay lập tức đã bức lui vài tên phỉ nhân, nhưng gậy gỗ lậptức bị mấy đao chém đứt, làm cho hán tử kia phải lui lại, sau đó bị mộtgã loạn phỉ nửa người đầy máu chém ngã lăn xuống đất.
Lúc này trên ngõ hẻm có phụ nữ trẻ em và cả thanh tráng đã lại bị khí thế củabảy tám tên loạn phỉ kia áp đảo hoàn toàn, có tiếng thét chói tai, cótiếng la khóc thảm thiết, nhưng từ lúc hán tử kia bị chém, trong lúcnhất thời cũng không có người nào dám tới cứu. Gã loạn phỉ nửa người đầy máu kia cầm đao tới gần, nam tử ngã trên mặt đất kia lập tức bị chémmột đao vào ngực, lại tiếp một đao, một đao nữa....Một phụ nhân ôm đứabé dựa vào góc tường cách bên ngoài chừng hai ba thước, la khóc rất to.Nam tử trên mặt đất cố gắng bòđi, chỉ chốc lát sau toàn thân đã nhuộmđầy máu tươi, nhưng vẫn bò ra đến gần thủy đạo thì ngừng cửđộng. Gã loạn phỉ kia lại hung hãn bổ thêm mấy đao nữa rồi đẩy thi thể vào trongnước, mắng bằng tiếng địa phương:
- Nào đến đây, động thủ cho lão tử xem!
Lúc này loáng thoáng có tiếng quân đội chạy tới, phỉ nhân kia cả ngườinhư tháp sắt, nửa người đỏ rực, vô cùng dữ tợn. Một gãđồng bạn vỗ vai gã kêu gãđi, gã xoay người, sau một khắc đột nhiên quay lại, cũng đã bởithấy xe ngựa của Ninh Nghị dừng ở bên đường quan sát cuộc chiến, đangnhìn trái phải như tìm gìđóđể xông sang bên này, nhưng sau đó, đột nhiên phụ nữôm đứa béđang khóc cách đó không xa lao tới.
Gã loạnphỉ này muốn đoạt đứa bé trong lòng phụ nhân kia, phụ nhân ôm chặt đứabé, vừa khóc la vừa lắc đầu rất mạnh, loạn phỉ kia túm vài cái, mộtmiếng vải trong đống tã lót bị xé rách, sau một khắc gã giơđao thép bổmạnh xuống, gã chém điên cuồng, máu chảy đầy đất. Một màn này, làm tiếng la tiếng khóc ở hẻm đường càng hỗn loạn, Ninh Nghịở bên đường nhìnkhông chớp mắt, gã loạn phỉ kia đi tiếp vài bước, cầm lên một nửa khốigạch dưới chân tường, ném mạnh sang bên hắn.
Chỉ cách mộtnhánh thủy lộ nhỏ, rộng chưa tới mười mét, gã nọ ném rất chuẩn, tiếng xé gió phá không thẳng tới mặt Ninh Nghị. Ninh Nghị nghiêng đầu né tránh,khối gạch cỡ nhưng chiếc bánh bao nện vào khuông cửa xe ngựa, rèm xengựa rơi xuống, đao thép trong tay loạn phỉ chỉ chỉ về hướng bên này,cười dữ tợn, sau đó hộ tống đồng bạn bỏđi.
Ninh Nghị ngồi ởbên đó hai giây, vung roi lên muốn đánh xe ngựa chạy đi, nhưng sau mộtkhắc, lại buông roi ngựa xuống, tiện tay nắm viên gạch rơi trên xe, nhảy xuống xe ngựa, chạy hai bước ném mạnh trở lại. Lần này tiếng gió xévang, vụt lướt qua thủy đạo cực nhanh, máu tươi bắn lên, gã loạn phỉ kia ngẩn ra, mà gãđồng bạn ngay gần mình hai thước đã bị khối gạch đậptrúng vào sau đầu, ngã sấp trên mặt đất, máu tươi nhuộm lê

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 228: Vây Thành (2)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comĐối với tình huống đụng phải loạn phỉ Phương Lạp trên đường, trên cơ bản là ngoài dự liệu của Ninh Nghị. Trong thành Hàng Châu lúc này, những gã này tuy rằng dựa vào lực ảnh hưởng của trận động đất mà tạm thời chiếmtiên cơ có thể tàn sát bừa bãi, nhưng thời gian duy trì liên tục đươngnhiên không thể kéo dài, theo thời gian trôi qua, những gã này sẽ cókhuynh hướng tránh né vào trong nhưng nơi đầy phế tích, tiếp tục kếhoạch tìm đường sống.
Trong lúc suy nghĩ thời gian những kẻnày sẽ tàn sát bừa bãi trong thành không kéo dài lâu, trong lòng NinhNghị cũng đồng thời lo lắng về tình huống bên phía ngõ Thái Bình, thấycảnh tượng thảm thiết trên đường phố, sau đó lại đột ngột đụng phải hơnmười kẻ bỏ mạng, Ninh Nghị cũng hơi bất ngờ, nhưng chuyện xảy tới làmhắn trở nên mạnh bạo hơn, lập tức đưa ra quyết định, sau đó thì cầm đaochạy, hơn mười kẻ phía sau chốc lát cũng hô quát đuổi theo.
Kiến trúc của mấy khu đường phố gần đó vốn không được tốt cho lắm, lúcnày đã bị địa chấn làm cho chấn động thưa thớt, có nơi tường vây sậpxuống, có phòng ốc bị địa chấn đánh văng ra, qua mấy ngày bị nước mưa cọ rửa, lúc này chỉ còn lại thang cột và phòng lương đổ nát, đồng thờicũng có những nơi trước đó cũng trải qua khoảng thời gian hỏa hoạn, đenkhô đổ nát thê lương. Thật ra chung quanh vẫn có những nhà còn nguyênvẹn, bên trong có người ở, cửa đóng chặt không dám ra ngoài, cũng bởi vì nơi này gặp tai họa trùng trùng, mà trước đó vài ngày cùng với ngày hôm nay cũng có binh hung đã chạy thoát.
Vài tên hung đồ trênngười nhuộm máu tươi đỏ rực phân chia ra vài lộ đuổi kịp đến chỗ phếtích này, mà Ninh Nghị chạy đằng trước chỉ là một gã mặc y phục thưsinh, tay cầm một cây đao, vừa mới dùng vải cuốn chặt, nhìn bề ngoàichẳng ra cái gì cả, nhưng hắn chạy rất nhanh, hắn từng rèn luyện thể lực lại học võ công nên việc cầm đao chạy này hầu như không khó khăn gì,trong khi chạy cũng hình thành một khí thế đương nhiên.
Điqua đống phế tích đằng trước, vừa chạy vừa quay người trên đường phố đổi hướng cho người phía sau không đuổi kịp, bay quan tường thấp bị sập,xông qua vũng bùn đen thùi. Tốc độ chạy của Ninh Nghị mặc dù nhanh,nhưng trong những kẻ kia cũng có kẻ chạy nhanh hơn, trong đó có một gãvóc dáng cao lớn cầm đơn đao đã vượt lên trước những kẻ khác. Ninh Nghị ý thức được sự chuyển hướng này không sáng suốt, khi xông qua một đốngphế tích đằng trước, kẻ kia đã tới gần Ninh Nghị hơn phân nửa khoảngcách, xông qua một bức tường thấp thì nhặt lên một viên gạch ném mạnhtới.
Thời đại này vũ khí trên chiến trường tuy rằng dùng cung tiễn là chính, nhưng nếu cùng là tranh đấu, trong quãng đường chạy đúng là vẫn có thể dùng đá để ném, vừa đơn giản vừa thuận tiện, dễ ném trúng người khác, mà những người có sức lực ít nhiều cũng từng luyện cáchthức này. Ninh Nghị đang chạy qua một cây cột, hòn đá bắn trúng vào câycột vỡ toác, làm vụn gỗ bắn vào mặt khá đau, hắn thoáng nhìn lại sau,người kia cũng đang kéo dần lại cự ly với hắn.
Lại tiếp tụcchạy hơn mười mét nữa, đây vốn là đại sảnh lớn của nhà trọ bình dân,phía sau có tiếng chửi rủa rồi đột nhiên dừng lại, Ninh Nghị quay ngườivung đao, bóng đen phía sau cũng nhảy lên, chặn lại ánh đao sáng như mặt trời kia.
Một tiếng nổ vang, hoa lửa bắn ra, máu tươi tuônra xối xả, cả người Ninh Nghị đột nhiên xông tới, một đường đao gần nhưlà sượt qua tai hắn, phập một cái, nửa đoạn đao phong đã cắm vào trongvật liệu gỗ vứt xa xa trong phòng, sau đó là thanh âm bang bang bang.
Cánh tay Ninh Nghị bị chấn động đau nhức, ngay cả hắn cũng không rõ cụthể đã xảy ra chuyện gì, cũng khó xác định rốt cuộc một đao này có trúng gã đàn ông phía sau hay không. Thanh đao này của hắn là lúc sắp rờikhỏi Giang Nam đã nhờ Khang Hiền tìm người chế tạo cho hắn, hình thứchơi giống mã tấu, khảm đao hậu thế, đơn thuần chỉ dùng để bổ chém, đượcdùng loại thép tốt nhất để rèn thành, từ lúc có nó hắn chưa hề dùng lầnnào. Lục Hồng Đề từng nói chiêu thức và phong cách của hắn dũng mãnhgiản đơn, nếu đứng trước một cao thủ chân chính thì chỉ là trò cười màthôi, nhưng gã trước mắt này chung quy không phải là cao thủ gì, khônghề chống đỡ được một đao này của hắn, dưới sự thúc đẩy khí công bạo phát mà Lục Hồng Đề lưu lại, đã phát huy uy thế sắc bén kinh người.
Trong phạm vi nhìn, gã phía sau nhảy lên đánh mạnh xuống, thư sinh chạy đằng trước xoay người đánh mạnh một đao, sau đó lại tiếng va chạm kịchliệt, gã kia nhảy lên bị một đao chém ngang qua, cả người bị chém trúng, máu tươi cùng với thi thể kia phụt ra bắn lên người giống như bị vẩymực đỏ rực, mà vấn đề mấu chốt, là thư sinh sau khi dùng một đao đơngiản đó chém đối thủ xong thì ngay cả một giọt máu cũng không hề bịdính, hắn chỉ lảo đảo vài bước rồi xoay người tiếp tục chạy.
Một đao này đơn giản nhưng thô bạo, sạch sẽ lưu loát đến mức ngay cả bản thân Ninh Nghị cũng không thể tin được, cũng không kịp suy nghĩ, NinhNghị tiếp tục bỏ chạy, đám người đuổi phía sau sau một lúc sững sờ thìtiếp tục rống lên đuổi theo, có một vài hòn đá gần ném trúng Ninh Nghịthì lại hết lực rơi xuống, cũng chỉ đơn thuần là phát tiết mà thôi. Khichạy đến một ngã tư đường phía trước, bước chân chạy của Ninh Nghị chợtdừng lại, quay người, đám người phía sau cũng đột ngột dừng bước.
Trong hẻm đường chếch mặt bên Ninh Nghị thình lình thấy bóng dáng củahai gã binh sĩ, trong đó có một người Ninh Nghị biết, cũng chính là gãmặt đầy râu đã quát Ninh Nghị đi đường vòng. Người này cũng với binh sĩđi theo xem ra trên người không bị thương, Ninh Nghị nhìn thấy họ, cảmthấy đại để cũng cách bọn họ không xa liền giơ đao liên chĩa vào đámloạn phỉ đang đuổi theo, ý bảo với bọn họ là bên này có người, nhưng gãmặt đầy râu thấy tư thế cầm đao của Ninh Nghi thì cũng đứng ngây ra.
Trong lúc nhất thời ba bên đều đứng yên tại chỗ, Ninh Nghị đứng ngaygiữa ngã tư đường, binh sĩ và loạn phỉ không nhìn thấy nhau, nhưng nhìntư thế kia đương nhiên cũng có thể xác định được đại khái là chuyện gìrồi, hai gã loạn phỉ phía sau lại cầm lên hòn gạch xông tới, mà hai gãbinh sĩ bên kia hẻm đường dưới ánh mặt trời chói chang nhìn sang bênnày, lúc này, rốt cuộc đã nhìn rõ lẫn nhau rồi.
Ninh Nghịnghiêng ánh mắt nhìn về phía gã quan tướng mặt đầy râu và tên binh lính ở trong hẻm đường, hai người này ngây ra trong chốc lát, sau đó, xoayngười bỏ chạy.
Loạn phỉ cầm gạch vỡ đưa ánh mắt chuyển về phía Ninh Nghị, Ninh Nghị há miệng thở dài, xoay người tiếp tục chạy.
Hướng mà Ninh Nghị chạy chính là một nhà dân cửa đang mở ở cuối đường.Lúc này hắn đã đại khái cảm nhận được, nội công mà Lục Hồng Đề truyềndạy để thân thể khỏe mạnh, dùng phụ trợ cho việc chạy trốn cố nhiên làcó hiệu quả nhất định, nhưng mà quan trọng nhất là có sức bật cao nhưngchỉ có tác dụng nhất thời, thảo nào Lục Hồng Đề nói đây không phải lànội công thượng thừa gì, sử dụng nhiều sẽ tổn hại thân thể. Tương đối mà nói, trong đám người đuổi phía sau thì có vài người tốc độ mạnh hơn một chút, ngoại trừ gã mà trước đó đã bị hắn chém chết ra, những người cònlại cũng đã dần dần đuổi kịp, trong cuộc truy đuổi này đã dần dần chuyển biến không cân sức rồi.
Xông qua sân không người, Ninh Nghịđạp mạnh vào đống hỗn độn ở bên tường, bay qua bức tường, lúc thả ngườinhảy xuống mới nhìn thấy có hai người đứng ở con đường đối diện đangnhìn về phía hắn. Hai người đó là một nam một nữ, nữ tử đứng đằng trướcvóc dáng nhỏ nhắn, mang mũ rộng, khăn che mặt, chiếc váy đang mặc trênngười rất giống trang phục người dân tộc thiểu số. Cô gái thanh tú đứngđó, ánh mắt nhìn qua mạng che mặt hướng về phía Ninh Nghị đang leotường, nam nhân trung niên thân hình cao lớn thô lỗ đứng sau cô gái nhìn bề ngoài giống như là tùy tùng của cô gái, sau lưng mang theo một hộpgỗ dài, không biết bên trong là cái gì.
Ninh Nghị nhảy xuống tường, loạng choạng vài bước mới đứng vững, tay cũng vô thức vẫy hai người kia, hét to:
- Mau chạy đi.
Một tiếng hét theo bản năng này chỉ là muốn cứu người, nhưng trong lòng lại gợn lên một cảm giác khó hiểu, vừa hét xong, hắn chạy tới một hướng khác. Trong giây phút liếc qua, thiếu nữ kia tựa như hơi nghiêng đầunhìn hắn, mà dưới chiếc váy dân tộc kéo dài chấm đất lộ ra đôi giày thêu lúc này lại khẽ lui, giấu vào trong váy. Váy của nàng màu lam xanh vàng kết hợp, chỉ có đôi giày dưới làn váy là có dính máu.
Chạyđược xa rồi, loạn phỉ phía sau cũng đã chạy tới, ngữ khí của bọn họ tựahồ như cũng có chút kinh ngạc, Ninh Nghị mơ hồ nghe bọn họ đang nói:
- Lưu...Lưu đầu...đầu lĩnh...
- Lưu Đại Bưu...
Không biết vì sao, cách xưng hô này làm Ninh Nghị cảm thấy có chút cổquái, nhưng lại không nói được cổ quái ở chỗ nào. Hắn hơi quay đầu lạinhìn, thiếu nữ và nam tử trung niên kia cũng đang đứng cùng đám loạn phỉ nhìn sang bên hắn, lúc này hắn đã chạy tới góc đường bên này, nhìn trái nhìn phải một chút, rồi mới dừng lại thở.
Một gã tiểu tướngdẫn theo trên trăm tên lính đang xông về phía bên này, những người kianhìn bọn họ vài lần, sau đó, thiếu nữ mặc trang phục dân tộc quay ngườiđầu tiên, rẽ sang một đường khác...
Lúc quay về ngõ Thái Bình thì đã là giữa trưa rồi, loạn các nơi trong thành đều đã tạm thời bịdập tắt. Thật ra trên vai Ninh Nghị bị đao phong bay ra sượt vào, có một vết thương ở dó, đương nhiên, cũng không quá nghiêm trọng. Ngõ TháiBình lúc này vẫn chưa bị loạn phỉ xông vào tấn công, tất cả đều an bình, để Quyên Nhi băng bó xong, Ninh Nghị bắt đầu cùng vài Cảnh hộ viện đira ngoài, đến bái phỏng từng phú thương đại hộ, võ quán tiêu cục gần đó.
Lúc này ngoài thành đang hỗn chiến, tình huống bên trong thành cũng như thuyền nhỏ trong bão tố, đại hộ nhân tâm hoảng sợ, càng là những tiểugia tiểu hộ hì càng khó vượt qua hơn. Ninh Nghị làm việc này, cũng không phải là để cứu thành thị này, điều này đã vượt qua trình độ có thể làmđược của hắn rồi. Dù phòng ngừa chu đáo hay là làm gì đó, thì cũng chỉcó thể bảo vệ được chút lợi ích nhỏ bé của người nhà hắn và một bộ phậnngười ở đây mà thôi, mà hắn đương nhiên cũng chỉ có thể làm được nhưnày. Với tài thuyết phục, kết hợp với đại thế, mà vốn là sự mạnh mẽ kiên cường của hắn, không tới hai ngày, hắn đã liên hệ được rất nhiều người, làm nên một "Mật ước" nếu thành thị an bình, thì tất cả sẽ tốt đẹp, nếu thành thị không an bình, thì mật ước này cũng có tác dụng nhất định của nó.
Trong thời gian mấy ngày này, bởi ngoài thành trongthành đều có chiến loạn nên mọi người không một khắc nào là nhàn rỗi,ngày thứ hai của chiến loạn, ngoại trừ chiến sự tại phía Tây Tiền Đườngmôn ra, Bắc Môn cũng đột nhiên phát sinh chiến hỏa do phòng hộ sơ sẩy,mà ở trong thành, kẻ nào đó đã ẩn núp trong thành chỉ huy đám loạn phỉgây hỗn loạn không ngừng, đến ngày thứ ba, bến tàu phía nam cũng có mộtgã quan viên trộm tàu chạy trốn, lập tức tất cả mọi người cũng hỗn loạn, việc có quan viên trộm tàu chạy trốn đã bắt đầu bị lan truyền khắpthành, chuyện này đủ để chứng minh kẻ ẩn náu trong thành rất giỏi bàymưu nghĩ kế.
Cùng lúc đó, càng có nhiều lưu dân bị quân đôixua đuổi hoặc là thủ hạ của Phương Lạp được triệu tập đã bắt đầu tụ tậpvề phía Hàng Châu...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 229: Vây Thành (3)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comÁnh tịch dương như máu, con chó mệt mỏi rồi, nó khập khiễng đi vòng mộtvòng trên sườn núi loang lổ vết máu, sau đó lại đi xuống một tiểu việnbị sập nằm ở dưới sườn núi, một chân sau của nó bị què, nó nằm bên cạnhchủ nhân, quay đầu nhìn, trên người chủ nhân nó bị cắm xuyên một cây gỗdài, mũi nó hít hít vài cái, sau đó lại rụt đầu trở về.
Chó, viện tử, thi thể, cây gỗ, còn có máu, những tiếng động lớn từ nơi nào đó cách không xa vọng tới.
Nó là một con chó già, già đến mức sợ rằng cũng không biết bao nhiêutuổi rồi, từ trước đến nay nó và chủ nhân cũng lớn tuổi giống nó đềusống ở trong viện tử nhỏ bé đổ nát này, thỉnh thoảng nó đi ra ngoài dạomột vòng, khi mệt mỏi thì chậm rãi trở về, những lúc ấy việc nó thíchlàm nhất chính là ghé vào bàn đá dưới tàng cây gần cửa để phơi nắng, lim dim mắt ngủ gà gật trong ánh mặt trời và tiếng ve kêu, còn chủ nhân già của nó thì ngồi bên cạnh vừa gãi gãi cổ nó vừa lải nhải trò chuyện,thỉnh thoảng nó thấy thoải mái khẽ rên lên một tiếng.
Tận đến vài ngày trước, nó thấy người và chim chóc đều tán loạn, sau đó thì mặt đất rung mạnh, chấn động làm nhà sập xuống, tiếp theo đó người đếnngười đi, tất cả đều là những chuyện mà nó không thể lý giải nổi, rấtnhiều nơi tường lớn sập xuống, tiếng người la hét liên tục, đến ngày đó, có rất nhiều người cuồn cuộn tiến vào, lại có vô số người từ một chỗchen chúc tiến ra, biển người này đụng vào nhau, chủ nhân già đứng ở cửa sân bị phá hỏng nhìn loáng thoáng động tĩnh bên kia, miệng lại cằn nhằn lải nhải những câu nó không hiểu, sau đó thì ngã xuống không hề báotrước.
Nó thấy có một cây gõ cắm trên người chủ nhân già,ngửi được mùi máu xa lạ, máu tươi đó cuồn cuộn phụt ra, nó chạy nhanhtới vừa ngửi lên người chủ nhân vừa kéo, cố gắng để chủ nhân già của nócó thể cử động một chút, nhưng chủ nhân già chỉ mở mắt liếc nhìn nó mộtcái, sau đó cặp mắt kia vĩnh viễn khép lại.
Máu vẫn còn đangchảy, nó chạy ra đường, chạy lên sườn núi phía sau sủa, có một vài người trên người nhuộm đầy máu xông tới, nó vừa sủa vừa lao tới cắn xé, nhưng nó cũng già rồi, một chân sau của nó bị một đao chặt đứt làm đau đớnuất nghẹn lăn sang một bên. Có một vài người chạy ào vào một viện tử,sau đó lại lao ra, một lúc lâu sau, một nhóm người lại từ chỗ thủng bịđuổi chạy ra, tiếng động lớn rầm rầm, chỉ có tiểu viện bên kia là lạnhlẽo, chỉ có con chó già chậm rãi đi qua đi lại gần đó.
Sau đó từ bức tường vỡ lại có người chạy ào ới, cũng có rất nhiều người ở bênđó ngã xuống, nó vài ngày không ăn gì rồi, thỉnh thoảng ở trên ụ đấtnhìn sang bên kia, kéo cái chân què bị đánh gãy, có thể sủa được bao lâu thì sủa, đến khi mệt mỏi rồi, lại nhớ đến trong sân, nhìn những con ròi sinh sôi trên thi thể chủ nhân già của nó.
Thời tiết nóngbức, ánh tà dương như máu lại cuồn cuộn như sóng mây bao phủ xuống dưới, bên ngoài viện một cây phong lá đỏ đã rụng lá phân nửa, đến chạng vạngthì hơi nóng và mùi hôi thối hòa quện, lúc trời tối hẳn, con chó già lại bò lên sườn núi, bóng dáng nó và màu sắc trần bì tại sườn núi đất hòanhập thành một vệt cô đơn.
Một khắc nào đó, con chó già đólại đứng trên sườn núi, thăm dò nhìn xuống, vô số mũi tên màu vàng baytrên bầu trời. Trong đó có một mũi tên bắn trúng thân thể con chó già,thi thể nó lăn xuống, lại có vài mũi tên tiếp tục bắn lên sườn núi đất,sau đó, nghe được bên ngoài có tiếng người la hét rất to:
- Pháp luật bình đẳng, không phân cao thấp, Thánh Công đến rồi!
- Thánh Công!
Có vô số âm thành hợp lại ầm ầm long trời lở đất áp tới bên này!
*****
Đây là một buổi chạng vạng nặng nề, chính giữa ngày này, rối loạn trong ngoài thành Hàng Châu gần như trở thành một sự việc bình thường rồi,trong ngõ Thái Bình, Ninh Nghị ngồi trên lầu gác gỗ chưa bị sập, nhìn về hướng thành thị và mặt trời chiều cách đó không xa, mạch nước gần ngõThái Bình là một nhánh sông nhỏ của Đại Vận Hà, bởi thượng du bị bế tắc, mấy ngày vừa qua binh hung chiến nguy mà nước sông cũng trở nên đụcngầu.
Cục diện rốiloạn bởi trận động đất đã nhiều ngày, cộng với loạn trong giặc ngoài,thành thị không thông thoát, lúc này mơ hồ tỏa ra mùi hôi thối.
Lúc có mấy người cưỡi ngựa vào ngõ Thái Bình, Ninh Nghị mới từ trên lầu đi xuống, trong mấy người tới, người dẫn đầu tên là Tiền Hải Bình,chính là cháu trai của Tiền Hi Văn, nhưng tuổi tác đã trên bốn mươi, gãđảm nhiệm một văn chức ở phủ Hàng Châu, rất có thực quyền, lần nàyPhương Lạp công thành, gã phụ trách rất nhiều việc ở trong thành, mấyngày trước từng đến gặp Ninh Nghị.
Hai ngày vừa rồi gã có đến ngõ Thái Bình vài lần, người bảo vệ ở cửa ngõ cơ bản đều biết gã, để gã cho đi vào, vừa thấy Ninh Nghị, người nam nhân vẻ phong trần mệt mỏinày cũng không khách sao nhiều, chắp tay, lấy trong người ra một tờgiấy:
- Ninh hiền chất không cần đa lễ, sáng hôm nay, nhà Anđại nhân ở thành tây bị loạn phỉ đánh lén, phóng hỏa, chết hơn chụcngười. Sau đó chúng ta mới nhận được tin tức này..
Gã hạ thấp âm thanh xuống.
- Lúc này cơ bản đã xác định được chủ mưu...
- Nhưng Tiền thế thúc vẫn chưa nắm chắc.
Ninh Nghị nhìn tờ giấy, khẽ nhíu mày, sau đó chìa tay mời mấy người họvào nhà. Tô Đàn Nhi đứng dưới mái hiên cách đó không xa chỉ chỉnh trangphục thi lễ chào, nhưng cũng không qua đó.
Mấy hôm trước,Ninh Nghị lần đầu tiên tận hết bản lĩnh thuyết phục tập hợp được khuđường phố gần chung quanh đây, điều này tính toán là vì bản thân mình.Nhưng sau đó khi gặp Tiền Hi Văn, hắn thuận miệng nói đã tìm được cách,đối phương rõ ràng đã có một thời gian hoạt động ở Hàng Châu, lúc nàymới bày ra kế hoạch đã được lập sẵn...Đây rõ ràng là một cao thủ, bởivậy muốn vừa phòng ngự được thế tiến công ngoài thành vừa bắt được người cũng không phải là chuyện dễ.
Nhưng nếu đối phương đã vàothành rồi, có nghe ngóng, thì nhất định sẽ xác nhận được một vài nơi hạthủ thích hợp, mưu lược công tâm, trên đời này sợ nhất là kẻ điên làmviệc không dự liệu trước được, tỷ như lần Ninh Nghị bị Cố Yến Trinh bắtcóc, thì thật ra lại vô cùng đơn giản, nhưng trước đó lại không hề códấu hiệu gì cả. Nhưng nếu như đối phương cũng nắm giữ một lượng tin tứclớn, phạm vi lựa chọn thường thường sẽ có khả năng nhỏ hơn rất nhiều,một khi không nắm được, ngược lại có thể là gậy ông đập lưng ông.
Mà động thủ ở địa phương nào đó, khiến cho thành Hàng Châu lúc này đãloạn càng loạn hơn không hề kém. Đối với việc này, Ninh Nghị có thể đoán hẳn chính là cảng phía nam, mà chuyện này cần phải hành động cẩn thận,mà phải là người quen thuộc Hàng Châu mới làm được, để dẫn dụ bọn chúnglộ mặt, thậm chí dẫn dụ bọn họ đi phá hư, như vậy bên hắn sẽ trước tiênchuẩn bị đủ để khắc phục hậu quả, đồng thời trong quá trình này sẽ nắmđược quy tắc làm việc của đối phương. Ninh Nghị sau khi nói ra kế hoạchđã bắt đầu làm mấy việc đơn giản, cố ý để bến tàu thành nam hỗn loạncũng là một trong số đó. Lúc hắn nói ra kế hoạch thì chiến sự đã sangngày thứ ba, mà ngay buổi chiều cùng ngày, bến tàu thành nam quả nhiênlà có người khơi mào hỗn loạn, một gã quan viên muốn chạy trốn, loạn phỉ trà trộn trong đám người lập tức nhân cơ hội làm khó dễ, mà mật thám ẩn trong đám đông thì cũng lần đầu tiên bám theo đối phương.
Đầu mối này đến một canh giờ thì đứt, nhưng đã giải quyết hậu quả thỏađáng, chung quy không làm cho hỗn loạn lớn thêm. Sau đó Tiền Hải Bìnhđược sự căn dặn của Tiền Hi Văn đã tới tìm Ninh Nghị, đưa tới một vàitin tức.
Tin tức từng giao cho Ninh Nghị hơn một lần, lúc này Ninh Nghị đã cóchút lý giải đối với đại cục, nhưng kế hoạch muốn kết hợp phong tục tậpquán dân tộc bản địa thì vẫn còn cần cẩn trọng, không thể nói bừa được,rất nhiều lần hắn đã thảo luận với Tô Đàn Nhi. Tiền Hải Bình và đám thủhạ cũng là những người từng trải có kinh nghiệm, nhưng cũng không tránhkhỏi cảm giác bội phục đôi phu thê này.
Lúc Ninh Nghị đọc tin tức trên tờ giấy, cũng đã đưa cho thê tử đọc qua, Tô Đàn Nhi chỉ yênlặng gật đầu, xem song thì trả lại cho Tiền Hải Bình. Vài ngày trướcnay, đều là do Tiền Hải Bình và thủ hạ của gã ở trong thành bày ra mộtcái lưới lớn, lúc này tin tức đã thu hẹp lại đến mức độ nhất định, cóthể xác định được mấy kẻ chủ mưu rồi.
- Những người này hầunhư đều là lục lâm cao thủ nổi danh năm xưa, trong đó có Thạch Bảo sửdụng đại đao cực kỳ lợi hại, lúc này đã có thể xác định, trong đại hỏatại thành bắc trước đó, một đao chém chết một viên phó tướng chính làhắn. Hai ngày trước ở trong thành có một gã cao gầy, tóc dài mặc áochoàng múa đại thương có lẽ là Vương Dần, người này thủ đoạn độc ác, võnghệ cao cường, không thể thua kém Thạch Bảo. Hơn nữa Vương Dần mưu lược xuất chúng, hiện tại chúng ta hoài nghi, lúc này đầu lĩnh trấn thủtrong thành có lẽ là hắn. nhưng cũng có thể là người khác. Thủ hạ củaPhương Lạp Phương Thất Phật, được xưng là Phật Suất, chính là kẻ có địavị trong loạn quân Phương Lạp, thậm chí nghe nói hắn học thức uyên bác,năng thông cổ kim, là nhân vật giống như Gia Cát Lượng, đáng tiếc, hiệnvẫn chưa xác định được hắn rốt cuộc là có ở trong thành hay không, bằngkhông nếu có thể một lưới bắt hết được, giống như chặt đứt một tay củaPhương Lạp rồi.
Tiền Hải Bình nói xong, đi vào phòng ngồi xuống, khi Tô Đàn Nhi bưng trà lên, gã gật đầu cảm ơn:
- Nhưng thật là cái tên Lưu Đại Bưu Tử mới khiến người ta thấy kỳ quái. Người này vốn rất nổi danh tại Lục Lâm Tây Nam, được xưng là Phách đao, nhưng ở đây ta có một phần tin tức, nói mấy năm trước Lưu Đại Bưu Tử đã chết rồi, trên tin tức này nói Lưu Đại Bưu Tử tính các thô lỗ dũng cảm, mặt gầy râu quai nón, tính tình kỳ quái, cao ngạo lạnh lùng, bất luậnđông hạ cũng chỉ mặc áo ngắn đơn. Hôm ấy Lập Hằng tuy rằng nhìn thấy một hán tử hơn bốn mươi tuổi nhưng mặt không có râu, hơn nữa với thân phậncủa hắn, gia nhập loạn quân còn có một thiếu nữ làm chủ, thiếu nữ nàychẳng lẽ là con gái của Phương Lạp hay sao? Nếu vậy có thể bắt giết được hết, cũng là một công lớn.
Lúc này trên bàn đã đặt nhiều tin tức, Ninh Nghị cơ bản đã đọc hết, liền đặt tờ tin tức vào đó:
- Sợ là còn phải mất hai ngày nữa, thỏ khôn có ba hang, lúc này bêntrong thành rối loạn, điểm tụ tập của bọn họ cũng chỉ có thể là một, tùy tiện hành sự, chỉ sợ sẽ công dã tràng.
- Ừm, những người này đều là cao thủ, lúc này lại không có kế nào vẹn toàn, sợ là động thủ sẽ bị bọn họ giết ra.
Tiền Hải Bình cũng gật đầu, sau đó nhớ ra một sự kiện, bật cười lên:
- À, đúng rồi, nghe nói Lập Hằng và Lâu gia có chút ân oán, hôm nayđang rảnh rỗi, ta cho người đến đó phá nhà hắn, để trút giận cho hiềnchất.
Ninh Nghị nhíu nhíu mày, nhìn Tiền Hải Bình đang mỉm cười hài lòng.
- Một chút việc nhỏ, ân oán không lớn, lúc này đang đồng lòng đối kháng ngoại địch, thế thúc làm như vậy, sợ là sẽ...
- Hài, không sao không sao.
Tiền Hải Bình phất phất tay.
- Lâu gia nói là có chút thế lực, nhưng ở trong mắt Tiền gia chúng tathì chẳng qua chỉ là gà chó mà thôi. Chuyện Lập Hằng chịu nhục, trước là thúc thúc không biết, giờ đã biết rồi, thì cũng là chuyện của ta rồi.Nếu đã có ân oán, vậy là được rồi, để thúc thúc nhân cơ hội này xử lýhắn! Ta biết Lập Hằng nhân hậu, ha hả, nhưng không cần quan tâm việcnày, giờ chuyện của Lập Hằng chính là chuyện của Tiền gia ta, hôm nayhết việc rồi, ta đi đây, mong rằng ngày mai có thể nhận được tin báothành công.
Gã cười đứng dậy, cùng NInh Nghị đi ra khỏiphòng, lúc này ánh tà dương như máu, chỉ nghe tiếng la hét gần phía tâytrong thành, tại nơi chân trời xa xôi, sôi trào lên.
Ninh Nghị nhìn sắc trời, nhíu mày lại.
***
- Thánh Công tới rồi, xem ra, hai ngày nữa là có thể phá thành!
Có tiếng người nói, trong mặt trời chiều, đây là một viện tử khá hoàn chỉnh, Thạch Bảo chạy vào viện tử, cười lớn.
Vương Dân tóc dài đang ngồi bên giếng lau rửa cương thương, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này nhìn sang phía tây, tỉ mỉ nghe ngóng thanh âm của gió, sau đó không hề tỏ ra vui vẻ:
- Ta vốn tưởng rằng, hai ngày này có thể phá, không ngờ lại kéo dài đến hôm nay. Hành sự ở trong thành đã nhiều ngày, ta cứ cảm thấy có chút kỳ quặc.
- Kỳ quặc? Chỗ nào kỳ quặc?
Thạch Bảo ngẩn ra, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vương Dần, vỗ vỗ vai y.
- Hài, Tạc thạch đầu à, ngươi lúc nào cũng vậy, nghĩ quá nhiều. Chúngta nhiều ngày giết đến sảng khoái như vậy, trong thành thì loạn mộtđống, ta cảm thấy hết sức dễ dàng. Trước đó Phật Suất từng nói, ngườiđọc sách các ngươi chính là hay nghĩ nhiều, cho nên thư sinnh tạo phản,mười năm cũng không thành, ồ, ta không có ý nói vậy...
VươngDần cười cười, vung cương thương ra một đường thẳng, giọt nước trêncương thương bắn tung, thậm chí còn nghe được tiếng vang trong khôngkhí.
- Loạn thành một đống sao? Ta thấy loạn như này vẫn cònchưa đủ, tuy rằng mỗi lần hành sự đều không có vấn đề gì, nhưng ta nghĩ, thủy chúng kết quả vẫn chưa hề rõ ràng. Giống như đánh vào trong đốngsợi bông vậy, lực đạo đánh ra, nhưng kết quả là không hề làm nó bị ảnhhưởng, nên ta nghĩ, là có người đang âm thầm theo dõi chúng ta....
- Không thể nào, Tạc thạch đầu, ngươi xác định chứ?
- Hài, cứ cho là ta nghĩ quá nhiều đi, ta vốn tưởng rằng trước khiThánh Công đến, liền nội ứng ngoại hợp phá thành, nhưng nếu Thánh Côngđã tới, việc phá thành cũng sẽ đơn giản hơn, tiếp theo, đám người TừPhương, Chính, Lưu Đại Bưu đâu rồi?
- Đang chạy tới đây, tin tức đều đưa đến rồi.
Đang nói chuyện, có người mở cửa chạy nhanh vào, người này tên là TừPhương, cũng có quen biết hai người Thạch Bảo và Vương Dần, lúc vào viện tử, thần sắc ngưng trọng:
- Phải đi rồi.
- Chuyện gì?
- Lưu Đại Bưu đã bị người ta nhận ra, sau khi theo dõi đã bắt được mộtgã thám báo của quan phủ, sự việc khá nghiêm trọng rồi.
Thạch Bảo và Vương Dần cùng đứng lên, sau đó tay cùng nắm chặt vũ khí đi rabên ngoài cửa đã được ngụy trang. Mọi người đi ra sân, đi qua đống phếtích, đường phố, sau khi vòng qua hai con đường, nhà dân hai bên đườngphố bắt đầu lục đục thắp đèn, nấu cơm, đám trẻ chạy qua chạy lại, bọn họ tiến vào một viện tử khác, mặt trời đã lặn, viện tử khá tối, bên hànhlang dưới mái hiên, thiếu nữ mặc chiếc váy hoa màu lam, đội mũ rộng màuđen đang ngồi ôm đùi, im lặng ngồi đó, đại hán lưng đeo hộp gỗ dài đangrửa tay bên thành giếng, có máu tươi ở bãi cỏ, ngọn đèn lờ mờ ở trongphòng đối diện, trong phòng trên mặt đất cũng có máu.
VươngDần đi vào phòng đầu tiên, thấy một thi thể không toàn vẹn, quay lại,đại hán trung niên cũng đã rửa tay xong đang đi vào, phất tay, không nói gì.
Vương Dần nhíu mày, hồi lâu thì bật cười lên, trong phòng mờ tối, loáng thoáng nghe tiếng trò chuyện của bọn họ.
- Ninh Lập Hằng...
- Ở rể...hừ...
- Hàng Châu mà cũng có nhân vật bậc này sao...
- Thật sự là muốn gặp hắn...
Chỉ lát sau, Thạch Bảo cầm bảo đao giơ lên, nói theo.
- Hừ, đêm nay gặp luôn thì sao?

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 230: Vây Thành (4)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNgày mùng ba tháng bảy năm Vũ Cảnh Hàn thứ chín, đêm, Hàng Châu.
Mây trắng như lụa, ánh sao trong suốt in xuống biển, thành trì xungquang đều tràn lửa binh, đoàn người xung đột từng tốp một, cờ chiến hỗnloạn, cả một vùng đất bốc lửa, làm cho từng đám bụi mù bay lên trời. Màu đỏ, màu đen và ngọn đèn ở trong thành cùng tụ lại một chỗ.
Trong hẻm Thái Bình, lộ ra lốm đốm đèn đuốc. Đêm đã về khuya, trong ngôi nhà nhỏ Tô Đàn Nhi mặc áo lụa mỏng và quần ngủ đang ngồi trước bàn, vừa phe phấy cái quạt tròn vừa chỉnh mấy tờ tình báo của phu quân. TiểuThiền bưng chậu nước từ ngoài cửa sổ vào qua chỗ Ninh Nghị rồi dặn dòmọi người đi ngủ cho sớm.
- Lúc chạng vạng, Phương Lạp đãtới, trước tiên không có cách nào bắt những người trong thành lại, cảmthấy chiêu cờ này rất kém. Tướng công, tuy là trước kia thiếp chưa xử lý những việc như này, nhưng bây giờ bọn họ thật sự đã làm rồi, thật sựkhiến người ta cảm thấy quá kém. Người ta buông tay buông chân không cốkỵ, bên này chúng ta thì cứ ngần ngừ lo trước lo sau thật sự cũng khiếncho người ta nhụt chí…
Trên bàn toàn là những bản ghi chép, trong tay hai vợ chồng còn có những bản lớn nhỏ, cầm một tờ lên Ning Nghị lắc đầu.
- Bỏ mồi, ý tưởng tỏ ra yếu thế, thì bản thân sẽ phải trả giá. Trongthành Hàng Châu không phải là không có người biết làm, những người thông minh này nhiều lắm, thực sự muốn làm thường thì cũng không yêu cầu công lao. Bây giờ phương pháp xử lý đã tương đối ổn thỏa, dốc sức có thể bắt được người, bên này tổn thất cũng không nặng lắm, có lẽ phía Tiền HảiBình cũng bị áp lực rất lớn, nếu không phải là Tiền Hi Văn, e rằng ôngta đã sớm bị ép xuống, chỉ là hỗn loạn ở bến tàu hôm đó cũng đủ để ôngta gánh trách nhiệm rồi.
Tô Đàn Nhi để một tờ giấy xuống, hơi dừng lại một chút:
- Thiếp không thích Tiền Hải Bình này, hôm nay y đã đi tìm Lâu gia gây phiền phức… khiến thiếp cảm thấy…
- Không có ý xấu?
Ninh Nghị cười cười, để hai tờ giấy lại một chỗ, gật gù:
- Thế lực của Tiền Hải Bình không thể làm Lâu gia lung lay, Lâu giacũng không tìm Tiền gia gây phiền phức, cuối cùng chuyện vẫn ép lên đầuchúng ta. Chưa chắc Tiền Hải Bình đã có giúp chúng ta đi trút giận, Lâugia gây áp lực lên đầu chúng ta chúng ta cũng chỉ có thể đi tìm Tiền gia bảo vệ, với y mà nói, có gì mà không làm…Không cần thiết phải nghĩ vềngười khác quá tốt, y làm chuyện này cũng là biết thời thế.
- Tướng công đúng là người độ lượng, thiếp không thể thoải mái được.
Tô Đàn Nhi vểnh mồm lên:
- Nhưng cũng được thôi, đánh xong cuộc chiến Hàng Châu, chúng ta sẽ lập tức trở về Giang Ninh, cái gì mà Lâu gia, Tiền gia đều không cần qualại nữa… Lâu Thư Hằng cũng chẳng ra sao cả.
- Là thích nàng đấy…
- Tướng công đừng có đùa như vậy, nghe chẳng dễ chịu chút nào…
- Ha ha, hắn cũng thật là đáng thương.
Lúc hai vợ chồng nói chuyện trong phòng, thì trong lão trạch Lâu gia ở đường phố gần Thành Nam cũng xảy ra chuyện.
Thời gian mấy hôm nay tuy là vừa động đất lại đến hung binh, nhưngtrong những đại gia tộc ở Hàng Châu, Lâu gia vẫn không bị ảnh hưởng gìmấy. Chỉ trong ngày hôm nay là có những chuyện ngoài ý muốn, mấy nhómquân nhân Võ Đức Doanh cũng với những người quan viên trước sau ra vàoLâu gia đã biến thành một đám la hét ầm ĩ. Người ngoài cũng không biếtrốt cuộc vấn đề là ở chỗ nào, nhưng đều có thể nhìn ra một số người thìbới móc, một số người thì biện hộ nhưng xem ra trước mắt kẻ bới mócchiếm ưu thế hơn cả. Có mấy lần hoặc là lấy cớ truy bắt phản tặc hoặc là lấy cớ trưng dụng vật phẩm họ đã khiến cho cửa nhà Lâu gia rối tinh rối mù lên.
Tình trạng hỗn loạn như vậy đã kéo dài được hơn nửangày, lúc này không biết người của Lâu gia nghĩ gì. Đêm đã về khuya, lại là tách khỏi chuyện náo loạn, dưới gốc cây liễu ngoài đường hiện ra hai bóng người nhìn về phía Lâu gia, nhìn người cầm đầu kia chính là VươngDần tóc dài.
Ảnh hưởng của trận động đất chưa hết, không ítcư dân đều thấy Lâu gia náo nhiệt, đến sau đó thì ở ngã tư đường có thểnghe được tiếng lửa cháy lép bép, người thưa thớt, nhưng vẫn có ngườichưa ngủ đang hứng trí bừng bừng theo dõi chuyện ở Lâu gia, rốt cuộc làđang bị ai tìm phiền oái. Hán tử phía sau Vương Dần tên là Từ Phương,nhìn ra ngoài một hồi, thấp giọng nói:
- Vương đại ca, vì sao chúng ta phải tới nơi này? Lúc đầu ta tưởng cùng Thạch Bảo đi gặp tên thư sinh kia chứ.
- Thư sinh thì có gì tốt?
Vương Dần cười, nhìn chằm chằm vào bọn gia bộc Lâu gia đang dọn đẹp tàn cục:
- Cùng chỉ cùng loại.
- Ở rể cũng không giống, Vương đại ca có lầm không vậy?
- “Đông nam phồn hoa
Tam ngô đô hội
Tiền đường từ cổ đã phồn hoa
Yên liễu họa kiều, Phong liêm thúy mạc
Tham soa thập vạn nhân gia…”
Nếu không phải là động đất này thì bài từ này cũng đã vang danh thiênhạ rồi. Bên kia, ai nói kệ nói, ai đi xem cũng là xem, chúng ta khôngngại làm chút chuyện thực tế, hắn bố trí thế cục với chúng ta, thì chúng ta cũng có thể làm ngược lại như vậy. Tối nay tới đây xem, chuyện nàycũng thật sự là trời giúp chúng ta rồi. Từ huynh đệ, ta đã từng điều tra về Lâu Cận Lâm này, tuy rằng sở trưởng là ẩn nhẫn, nhưng tính cách thìkhông phải là hạng người lương thiện gì. Ngươi hãy nhìn xem đối vớinhững chuyện này ngay cả một chút biểu hiện với y cũng đều không có,cũng chỉ có thể chứng minh là y đã nuốt hết tức giận vào trong bụng rồi.
Vương Dần cười rộ lên:
- Trước mắt có những chuyện tốt này, nếu không đắn đo gì thì thực sự là uổng công làm người rồi. Từ huynh đệ, chúng ta cứ theo dõi một chút,đợi nếu không có người đến, ngươi hãy thay ta nói một tiếng, nói là… thủ hạ Phương Lạp, Vương Dần cầu kiến…
Một ngọn đèn nhỏ bùng lên như ngọn đuốc, Ninh Ngị vặn bấc đèn, xem thời gian cũng đã gần đến lúc rồi.
Trước đó đã xử lý xong tin tức tình báo trong nội thành, đối với hai vợ chồng mà nói cũng không tính là chuyện chính thức. Lúc này, Tô Đang Nhi ngồi thêu trên giường, mũi thêu cũng không thành thục bị kim châm đichâm lại, đối với nàng mà nói đại thể cũng coi như một phương thức giảisầu. Ninh Nghị cầm đèn lồng ra cửa, chuẩn bị tuần tra một lần. Thời gian này, người làm thê tử như nàng sẽ không ngủ, bình thường vẫn đợi khiNinh Nghị trở về mới ngủ.
Đi ra cửa, trong viện này đã có vẻkhá yên tĩnh, bên ngoài ngã tư đường vẫn có người tuần tra, đám ngườicảnh hộ phụ trách sự an toàn cho những người trong viện. Ninh Nghị chạyra phía sau một vòng, lúc tới cạnh tường thì nghe thấy thanh âm gì đó.
Âm thanh là thoáng qua rồi lại đột nhiên xuất hiện.
Ngay lúc đó, trong vách tường vang lên một tiếng xé gió, trong nháy mắt phốc, phốc, phốc cũng không biết là bao nhiêu thứ:
- A a a a
Một tiếng kêu lên nhưng âm thanh vừa mới ra khỏi miệng thì đột nhiên bị cắt đứt. Nge qua thì như tiếng máy xay gió, ầm rơi xuống, rồi tấm gỗ bị chém đứt, sau đó lại là một tiếng “binh” vang giòn xé tan màn đêm, cótiếng người con gái kêu thảm thiết từ trong cửa viện. Tiếng binh đao với ánh lửa trong bóng đêm. Sau đó ầm ầm như phòng ốc sắp đổ… Vị trí chỗNinh Nghị và bên sân kia tường lấp kín nhưng cũng bị phá rồi, tiếng kêuvang như vậy trong một lúc lâu, nhà sập làm cho màn đêm mất đi sự yêntĩnh, người gần xa đều đã bị kinh động rồi. Ninh Nghị văng cái đèn lồngđi rồi xông qua, hơn một nửa phòng ốc bị sập đầy tro bụi, nhưng tro bụicũng không dày lắm. Ninh Nghị thấy một bóng người đứng ở phía đối diệnvới cửa viện, mà cửa viện thì đã bị vỡ nát.
Trên đường, mộtcô gái thân thể cao lớn đang nằm ho ra máu, thanh đao trong tay gãy đôi. Cô ta là một trong đương gia của Lưu thị Võ quán, còn trượng phu của cô ta là quán chủ. Võ công của cô rất khá, lần này đến hẻm Thái Bình cóviệc, đương nhiên là người của Võ quán cũng tham gia trong đó. Lúc nàytrong sân, năm, sáu thi thể nằm lung tung, máu tươi chảy ra đỏ sẫm, mộtloạt những tiếng vang vừa rồi chính là tiếng những người này bị giết.
Trong mấy giây ngắn ngủi chém liền lúc năm sáu người, chém bay một đaocủa nữ tử Lưu Thị Võ quán bay ra, là nguyên nhân tạo thành những âmthanh vừa rồi, lúc này một người đang yên lặng đứng ở cửa viện, đội mũmàu đen, váy hoa màu lam, chính là cô nương mặc trang phục dân tộc màlúc trước Ninh Nghị từng gặp một lần. Lúc này trên người cô ta khôngdính bất kì một vết máu nào, duy nhất có một điểm không giống với lầntrước chính là tay phải cô ta cầm một thanh đao to đến kinh người, thoạt nhìn khoảng 1m34 phân, được cô ta cầm, có một cảm giác không được tương xứng cho lắm, nhưng trong mơ hồ, lại hình như ẩn chứa một sức mạnh đặcbiệt, giống như thanh đại đao mà cô ta đang kéo trên mặt đất bất cứ lúcnào cũng có thể gầm thét, như vừa rồi như nhảy múa đòi mạng người vậy.
- Bá, Bá đao...
Lưu thị Võ quán lấy tay che trước ngực, nhìn vào cô gái tay cầm đao trong màn đêm, thấp giọng nói:
- Cô, cô là ai...
Lời này nghe ra có ý vị sâu xa. Lúc này Ninh Nghị mới nhớ ra, vốn đaopháp Lưu Thị võ quán là dạy đao pháp, nghe nói cũng có ba con xa sử dụng đao pháp hết sức nổi danh. Bây giờ xem ra nhất định là có quan hệ vớiBá Đao Lưu thời gian gần đây đang quấy nhiễu vây khốn Ninh Nghị.
Những âm thanh xa gần đang dần về hướng bên này, nhưng cô gái vẫn bấtđộng, chỉ là đứng ở đằng kia một lúc lâu mới mở lời, âm thanh lạnh lùngtrong bóng đêm:
- Cha ta bị quan phủ hại chết, dì Đoan Minh, đã lâu không gặp, ta đi báo thù ngươi đừng có ngăn cản ta.
Người được gọi là dì Đoan Minh kia nhíu mày, cuối cùng như nhớ ra cái gì đó:
- Cô, cô là… Tây Qua? Sao cô lại…
Cô gái kia tên là Tây Quan, có lẽ là Lưu Tây Qua, Ninh Nghị hơi buồncười rồi lặng yên biến mất. Tiếng la, tiếng quát đã vang lên dữ dội,người nhà mình cũng đã ra ngoài, đám Cảnh hộ vệ bảo vệ họ. Mỗi khắc lạinghe thấy “ đoàng” một tiếng nổ vang lên trong màn đêm, có lẽ ngangnhiên giết người ở lối đi bộ ngoài viện. Chỉ một đao là lấy đi mạngngười, sau đó là những tiếng kêu thảm thiết… Ba, bốn kẻ giết người ngang nhiên xuất hiện, lúc này cao thủ phòng vệ cũng không nhiều lắm, cóngười còn bò qua tường, chui lên nóc nhà. Ninh Nghị bảo với đám Cảnh hộvệ bảo vệ người nhà cứ làm theo kế hoạch chạy trốn đã định, tiếp theoliền nghe được những tiếng ầm vang trong trời đêm.
- Ha ha ha dậy thôi! Đừng ngủ nữa. Ta nghe nói là ở đây có người tên là Ninh LậpHằng, lại cực kì có bản lĩnh, vô cùng lợi hại, là ai vậy? Đứng ra đây có ông mày xem xem.
Trong lúc hỗn loạn, đám người ở hậu việncũng bị ngăn lại. Lúc bọn họ kêu thì bọn tấn công giết người liền dừnglại, muốn đi không phải không được nhưng chỉ e có chút khó khăn, NinhLập Hằng nhìn tên này một lúc lâu, thực ra người đứng trên nóc nhà cũngđang theo dõi hắn, xa thì cũng không hẳn là xa, lúc này ngã tư đường hầu như đã bị đám người này vây kín.
- Chính là tại hạ, có thể hỏi vấn đề này hay không, làm sao có thể tìm được ta?
Những người này quả nhiên là đến đây, lý do đương nhiên là vì chuyệnTiền Hải Bình bày mưu tính kế cho mình, chỉ là có chút chuyện hắn nghĩkhông ra, hắn ở trong này, thủy chung không ở nơi trung tâm, cố ý làmmình mờ nhạt đi, cũng không để lộ manh mối gì, đám người này lại biếtđược sự hiện hữu của mình, cũng thật là quá mức kỳ quái. Hắn nghĩ nhưvậy, nhưng sau đó là câu trả lời thuyết phục, cũng là chuyện đơn giản, ở đầu phố có hai người đang cười ha ha.
- Bắt được thám báocủa các ngươi, khảo vấn một lần, đương nhiên là hỏi ra được rồì! Cho nên đêm nay mới đến đây tìm ngươi, ha ha ha! Ngươi có di ngôn lưu lạikhông?
- Là Thạch Bảo sao?
Ninh Lập Nghị cười, sau đó hơi cúi đầu, tâm trạng phức tạp, hắn liềm môi rất lâu mới kêu ra một tiếng:
- Mẹ kiếp! ta cũng biết chuyện này không chắc chắn. Giúp bọn hắn bàycục diện bốn năm ngày mà không bắt được các ngươi, các ngươi bắt đượcmột người thì liền ra chiêu với ta. Trên thế giới này kẻ đáng sợ nhấtkhông phải là đối thủ như thần mà là bạn mình như lợn!
Tronglòng hắn thấy như vậy, ngữ khí nghe như đang buồn cười nhưng cũng có vài phần tức giận. Lúc này trong hẻm Thái Bình mọi người đang hoảng loạn,chỉ là nghe thấy Ninh Nghị đang đối đáp, không biết cụ thể là xảy rachuyện gì. Bên Thạch Bảo liền giơ chùy lên trực tiếp đạp tường viện,cách đó không xa, cảnh hộ viên đang bảo vệ đám người Tô Đàn Nhi rời khỏi theo kế hoạch, còn đám Tiểu Thiền hình như đang do dự thì bị Tô Đàn Nhi hung hăng kéo đi. Sau đó, toán người này cũng bị phát hiện.
- Đừng hòng đi được.
Người đừng trên lầu quát, câu còn chưa nói hết thì ánh mắt của Ninh Lập Nghị đã nhìn sang y, ánh mắt sắc như đao:
- Câu này nên nói các ngươi mới đúng.
Hắn nói những câu này vô cùng uy thế, không khí trong toàn viện trở nên nặng nề, mọi ánh mắt đều tập trung vào người Ninh Nghị. Những người này vốn dĩ vì hắn mà đến, kẻ tài cao gan cũng lớn đã chiếm thế thượngphong, nhưng sau khi Ninh Nghị nói ra những câu này, trong nháy mắtkhông một ai dám xác định là hắn nói chơi, đều hơi ngạc nhiên nhìn hắn.
- Ngươi nói… cái gì?
Bên Thạch Bảo cười hung ác.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 231: Vây Thành (5)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com
* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 232: Vây Thành (6)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTừ trên bầu trời nhìn xuống, nhiều điểm ánh sáng loang lổ lóe ra.
Trong hẻm Thái Bình, dòng khí nổ làm chấn động, mọi người trên đường la chạy tụ tập thành một đám, làm tình hình hết sức hỗn loạn. Thật ra mànói, vụ nổ vừa rồi tất cả chỉ diễn ra trong hơn mười giây nhưng thực sựkhông có ai làm lãng phí thời gian.
Mọi người bỏ chạy, đuổigiết, tự phán đoán, thiếu nữ vung bá đao lao tới, Ninh Nghị lao từ trong lều ra, có người bị nổ ngăn cản. Cẩu Chính được cho là khôn ngoan nhảyvào trong đám người thông minh kia đại khái là xui xẻo nhất, người trước vừa bị nổ hai cái thì người sau cũng bị nổ bay. Thạch Bảo bị vụ nổ phát sinh ngay gần mình làm cho kinh sợ, ngay trong khoảnh khắc do dự này,Ninh Nghị lao ra sân bên này bắt lấy Cẩu Chính người đầy máu tươi xuấtra một đao đơn giản:
- Đứng vững, ngồi xổm xuống
Lúc Cẩu Chính bị nổ bay, hắn cũng chạy ra ngoài mấy mét.
Từ viện tử bên này đến bờ kênh đào kia hẻm Thái Bình cách khoảng haitrăm mét. Từ lúc mới bắt đầu, đám người Cảnh hộ vệ bảo vệ người của Tôgia vốn đã không chạy ra phía ngoài hẻm Thái Bình mà là rút về hướngnhánh sông kênh đào, đội hình hơn hai mươi người, ở giữa người lớn trẻem là Tô Đàn Nhi sau khi cố gắng tự trấn áp tâm tình đang đơn giản hôquát, cùng nhau hành động rất nhanh chóng, có trật tự, cho dù người củaPhương Lạp bên kia có lao tới đợt đầu tiên cũng sẽ bị đám cảnh vệ chốngđỡ, sau đó sẽ bị vụ nổ kia làm cho hoảng sợ mà không dám làm điều xằngbậy.
Ninh Nghị ở bên này trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã thuhút đa số ánh mắt. Thực ra mà nói, những thứ này tuy nổ mạnh trong thờigian ngắn có sức ảnh hưởng rất mạnh, nhưng phạm vi bao trùm lớn như vậy, còn muốn duy trì nổ mạnh, mỗi khắc lực sát thương cũng không nhiều lắm. Mặc dù trước đó Ninh Lập Nghị đã có thể điều động một lượng tài nguyênlớn của quân đội thì cũng không đến mức có thể chôn đầy trên đường phốđược.
Nơi đặt thuốc nổ chủ yếu là lộ tuyến chạy trốn, về phần trên đường phố, những nơi khá xa hơn thì sẽ ít hơn một chút, chủ yếu là để đề phòng kẻ địch từ chỗ khác đi đường vòng bọc đánh. Mà bên NinhNghị, hắn nhiều lắm cũng chỉ dự đoán phạm vi nổ vài giây đầu, nếu lâuhơn, một đống hỏa dược kia lúc nào cũng có thể phát nổ, thì ngay cảchính hắn cũng chỉ có thể tính sai, không có khả năng hành động mạo hiểm giống như từ lều nhỏ xông qua.
Nhưng trong thời khắcbùng nổ chiến đấu, chủ yếu vẫn là đánh vào tâm lý là chính. Ninh Nghị bố trí đại cục thì cẩn thận, trầm ổn, khi thật sự lâm đầu, ra tay cũng quả quyết hung ác không kém bất luận kẻ nào, chốc lát đã quyết định làm hay bỏ. Vừa rồi hắn mới quyết định tha cho những người khác trong ngõ TháiBình, hướng chạy ban đầu của hắn không cố định một chỗ nhưng ngay từ đầu đã ra tay chỗ quan trọng. Một, hai người bị vụ nổ ngăn lại hòan toàn là lấy thân mình làm mồi, hạ uy phong của đám người kia. Khi hắn xách CẩuChính như xách một con chó ném xuống đất, sau đó thì nổ tan tành, trongngọn lửa kia khí thế của mọi người gần như cũng bị hắn áp đảo.
Những người này ở Tây Nam cũng đều là anh hùng nổi tiếng giang hồ, nămđó miệng đao liếm máu, gia nhập phản loạn lại càng giết vô số người. Võcông của Ninh Nghị cũng không phải là cao, nếu đơn thương độc mã chiếnđấu, đối mặt với người của Thạch Bảo chỉ e mấy chiêu thôi hắn đã bị đánh chết. Nhưng lúc này một mình hắn đối mặt với mười tên phỉ nhân như hung thần ác sát, ở trước mắt mọi người giống như một ngọn núi cao ngấtngưởng. Khi Thạch Bảo hô lên câu:
- Ghiết cả nhà ngươi.
Hắn chỉ vẫy tay, nói:
- Vậy thì đến đây.
Gần như không có một chút sợ hãi nào.
Đương nhiên, mặc dù chỉ trong thời gian ngắn đã nắm được cục diện, cũng tạo nên lực uy hiếp rất lớn, cũng không có nghĩa là đám Thạch Bảo bịkhiếp đảm. Càng đối đầu với kẻ địch lợi hại càng phải có cảm giác nguyhiểm. Lúc Ninh Nghị bước qua sân, Thạch Bảo bên này rốt cuộc cũng quátlên một tiếng, chân chạy gấp, y vốn đã bị kích động đến đỏ mắt rồi, màtại mặt bên, cũng có một bóng người bọc đánh mà đến.
Tiếng nổ gần như ngay bên cạnh, ánh lửa nhảy múa, đá bay tán loạn sẹt qua mặtvăng cả máu ra. Cho dù Ninh Nghị có nhanh cũng hơi lảo đảo, lúc này hắnkhông thể tìm được đường đi, nếu không chỉ còn đường chết.
Vụ nổ này căn bản là theo phản ứng dây chuyền của lúc đầu, mỗi một điềutuyến, khoảng cách giữa các lần nổ hắn không thể khống chế một cáchchính xác được. Trước mắt hỗn loạn như vậy muốn dựa vào vụ nổ trước đếnđoán vụ nổ sau cũng tương đối khó khăn. Vừa chạy, ngón tay của hắn vừagảy nhẹ, bổ trợ cho trí nhớ và tính toán. Phía sau, đám Thạch Bảo chạytheo lộ tuyến mà hắn vừa chạy qua, đường đao sáng xẹt qua, lúc hắn cúiđầu trong nháy mắt thì đã lao tới bên người hắn.
Binh khí vavào nhau, Ninh Nghị trong vụ nổ và lửa cháy, bay qua tường viện, xôngqua hố nổ lúc trước đã bị phát nổ, người đuổi phía sau cũng không bỏ,bây giờ đối phương đã có kinh nghiệm, chỉ cần đuổi những chỗ mà NinhNghị đã đi qua thì chắc chắn là không có vấn đề gì.
Chạy trốn một lúc trong khói lửa, lúc đối phương bổ đao tới, Ninh Nghị thả ngườinhảy lên, lăn một vòng trên đất, lúc đứng lên thì đối phương đã đến gần. Hai thanh đao đụng vào nhau, Ninh Nghị lảo đảo mấy bước rồi đột nhiênđứng lại, bộ dạng đợi xem thái độ của đối phương. Người kia vung binhkhí lên, đang định xông lên rồi đột nhiên lại do dự nhìn nhìn xuống dưới chân.
Lúc này cũng do lực uy hiếp của Ninh Nghị quá lớn. Vídụ như vẻ mặt quá quỷ dị khiến người khác không thể bỏ qua. Người kiađứng nguyên tại chỗ theo bản năng đứng đối diện với hắn giằng co haigiây mới kịp phản ứng, muốn lao đến thật nhanh nhưng dưới chân đã ầm ầmnổ tung. Lực nổ quá lớn khiến cho Ninh Nghị cũng phải lảo đảo mấy bướclui về sau, tay hắn chống trên mặt đất, miệng thì thào nói:
- May quá.
Rồi hắn mới xoay người tiếp tục chạy.
Đầu bên kia, đám người Tô gia đã tới bờ sông, có người rút tấm vải chera để lộ một chiếc bè gỗ chắc chắn, rồi bắt đầu lần lượt lên thuyền. Còn ở bên cạnh ngay phía sau Ninh Nghị có tiếng gió gào thét mà đến.
Lú này Thạch Bảo đã từ phía sau giết tới, Ninh Nghị cắn răng một cái,xông lên phía trước thật mạnh. Lúc này đây, hướng đi của hắn thắng tắp,Thạch Bảo xông mạnh lên, một đao chém ra, tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên,ánh lửa bốc lên bao trùm lấy hai người.
- Đi, đi nhầm rồi…
Tô Đàn Nhi trên bè gỗ cách đó không xa nhìn thấy cảnh nàu lẩm bẩm:
- Tướng công.
Nàng muốn lao ra nhưng bị đám Tiểu Thiền ngăn lại. Trong ánh lửa khôngphải là không có động tĩnh gì. Đại đao của Thạch Bảo vung lên, hình ảnhtrở lên mơ hồ, một cây cột vốn vẫn đứng thẳng trong đống phế tích chợtbị chém đứt, bị ngọn lửa nuốt lấy. Ninh Nghị lao vào đống đổ nát, sau đó còn hai tiếng nổ nữa, che khuất tầm mắt, trong tiếng nổ mạnh, hai bóngngười lần lượt thay đổi, ở phía sau Lưu Tây Qua muốn lao tới, nhưng thấy phát nổ mạnh như vậy, cô ta cũng phải dừng lại, mũ của cô ta cũng đã bị bay đi, làn sóng nhiệt làm váy bay lên, giống như là cắt hình màu đenmờ mờ.
Sau mấy giây, Thạch Bảo bay ra ngoài, người đầy máutươi, y điên cuồng hét lên mấy tiếng, muốn đứng lên nhưng lại khôngvững, lại ngồi xuống. Trên người y toàn là vết thương do vụ nổ gây ra,vết đao thì chỉ có một do Ninh Nghị nhân vụ nổ mà chém nhưng cũng khôngnghiêm trọng lắm. Bên kia, bóng Ninh Nghị đang nghiến răng đã chạy vềphía bè gỗ, trên người cũng đầy máu tươi, nhưng so vỡi Thạch Bảo thì đỡhơn nhiều. Thiếu nữ tên là Lưu Tây Qua lại một lần nữa vội vàng xôngđến.
Vụ nổ vừa bùng lên thì cô gái kia cũng đã vòng qua, Ninh Nghị nhào tới bè gỗ, đám người Tô Đàn Nhi cũng định xông đến, hắn quátmột tiếng:
- Lùi ra
Hắn lấy từ trong ngực ra một thứ. Trên bờ ở phía sau, thiếu nữ kéo đao đi nhanh, nhảy mạnh lên. Ninh Nghị cắnrăng một cái, xoay người trên bè quăng vật trong tay về phía cô gái.
Phịch một tiếng, như có chùm lửa sáng lên ở trong tay hắn.
Bóng cô gái xoay trong trên không trung hai vòng rồi ngã trên mặt đất.
Bè gỗ nhanh chóng rời bờ, đi về phía bờ bên kia, có người chống lá chắn bằng gỗ lên, đề phòng tảng đá hoặc là tên bắn tới. … Trong tầm nhìn của mọi người, cô gái trên mặt đất đang lắc đầu, một tay cầm đao chống mặtđất, từ từ ngẩng đầu lên, trong bóng tối không nhìn rõ dung mạo của cô,chỉ có cặp mắt trong suốt dường như là đang phẫn nộ, thậm chí còn cóphần ma mị. Ninh Nghị ngồi bệt trên bè gỗ, cố gắng phất tay, sau đó taytrái vòng qua thăm dò tay phải bị thương, nghiến răng, cầm vụn gỗ nhỏkhông biết là đâm ở đâu rút mạnh ra, ném vào trong nước.
- Tại hạ Huyết thủ nhân đồ Ninh Lập Hằng....
Khoảng cách xa dần, hắn ngồi ở đằng kia lẩm bẩm ra những câu này nhưngcũng không còn nhiều sức lực nữa, cũng không thấy thú vị gì, cuối cùnglà nằm vật trên bè gỗ. Mặt của Tiểu Thiền, mặt của Đàn Nhi, mặt của Hạnh Nhi và đám người trong viện cứ đung đưa trước mắt hắn, nhìn thấy mộtlàn khói, trung tâm là biển sao sáng. Cơ thể hắn cảm nhận được, là bốnphía thành thị trong đêm tối vẫn kịch liệt trống trấn như cũ, nhưng ítra bên hẻm Thái Bình, quân đội cũng đã bắt đầu chạy đến, tiếp theo làlúc bọn họ đau đầu rồi… Chuẩn bị bè gỗ chiến thuyền, vốn dĩ ban đầukhông phải là để ra khỏi thành, lưu vực kênh đào ngoài cửa thành hẳn đãbị người của Phương Lạp chiếm giữ, chạy đường kênh đào cũng chẳng nghĩalý gì. Bè gỗ vốn là để vượt qua đường sông, có thể lựa chọn như vậy màthôi. Dù là tai bay vạ gió lần này là ai dẫn khởi, thì bên hẻm TháiBình, mình cũng nhất định là không thể trở về được rồi.
Đường sông không quá rộng, bè gỗ vừa cập bờ bên kia thì bờ bên này thiếu nữmặc váy hoa lam rực rỡ vẫn còn đứng đó, nam nhân trung niên luôn đi theo sau nàng bước tới nhận lấy thanh đao lớn kia:
- Thiến Thiến tiểu thư, phải đi rồi.
- Hắn thật là lợi hại.
Cô gái quay đầu:
- Ta muốn hắn… làm quân sư.
Khoảng cách đường bên này cao hơn nóc nhà một chút, có hai bóng ngườiđang chạy trong đêm nhìn về phía bên này, một người trong đó vỗ nhẹ đùi, cũng xuýt xoa y lời cô gái kia:
- Thật là lợi hại… Thật là lợi hại…
- Phật Suất, người kia… Nếu không nghĩ cách…
- Không sao, không sao…
Người trung niên tên là Phương Thất Phật lắc đầu, mắt nhìn về phía Tiền Đường Môn, cảm nhận được cuộc chiến khốc liệt:
- Người lợi hại ở đâu cũng có, ngẫu nhiên gặp được một người khác biệt, nhưng mà...thôi không sao cả, đại cục ở ngoài thành, người này tuy lợihại, nhưng đại cục đã định, tình huống như này, hắn cũng không làm đượcchuyện gì… Chúng ta đi thôi.
Bao vây thành, tình hình trongthành hỗn loạn nhưng cũng không có nhiều người thực sự nắm được toàn bộcục diện Hàng Châu. Ngay cả Ninh Lập Hằng cũng không thuộc tình hìnhchiến sự ở đây thì cũng khó mà biết được tình hình ngoài thành rốt cuộclà thế nào. Trong mắt của đám Tiền Hi Văn, binh lính của Võ Đức Doanhtinh nhuệ, trong tin tình báo báo về, trên chiến trường cài răng lượckia, có thắng bại. Bên Phương Lạp có vào thành mấy lần nhưng dưới tìnhhuống bên phía Võ Đức Doanh vốn đã có sự chuẩn bị mà sau đó lại bị thếđại công chèn ép phải ra ngoài.
Không thể nắm chắc được tìnhhình bên kia, Ninh Nghị cũng chỉ có thể tập trung vào tình hình trongthành, lợi dụng tin tức có liên quan đến đám người Phương Thất Phật màgiăng lưới bắt hết. Nếu như không có chuyện tối hôm nay có lẽ hai ngàysau mới có thể thu được thành quả. Nhưng lúc này hối hận cũng đâu íchgì, chỉ có thể đánh kìm ném tâm trạng, chuẩn bị tiếp đón đám người TiềnHải Bình sắp đến. Nhưng mà ngoài dự kiến của mọi người là, sáng ngày hôm sau, tất cả đều biến thành bọt nước.
Sáng sớm ngày mùng bốntháng bảy năm Cảnh Hàn thứ chín, quân đội của Phương Lạp đã chính thứccông phá Tiền Đường Môn của Hàng Châu. Võ Đức Doanh thủ thế tán loạn,bắt đầu co rút lại, theo sau đó, để mọi người trong thành Hàng Châu chạy trốn mà đã cố chiến đấu thời gian một ngày đêm, kỳ thật đây cũng chưahẳn là bọn họ chủ động chiến đấu, theo trí nhớ của người tham dự, chínhlà quân đội Phương Lạp truy đuổi, bọn họ đã chạy trốn, bất đắc dĩ đã phá sinh trận chiến đấu, một ngày sau đó, Hàng Châu đình trệ.
Sáng sớm Thất tịch âm lịch, tin tức tám trăm dặm dặm đã được truyền vào Biện Kinh.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 233: Anh Hùng Đa Cố Mưu Phu Bệnh (1)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNgày mùng bảy tháng bảy.
Ngày này đối với quốc gia phồnthịnh như Vũ triều mà nói, là ngày tết quan trọng nhất. Các cô nương tổchức tụ hội xỏ kim chỉ tại nhà, hướng về phía ngôi sao Chức Nữ cầu trítuệ và tay nghề khéo léo, khẩn cầu nhân duyên. Những đại gia đình vàcung đình thường tổ chức tiệc rượu linh đình, chương trình cứ náo nhiệtnhư vậy đến suốt đêm.
Vào trưa hôm trước, bầu không khí náonhiệt đã dào dạt khắp trong thành Biện Kinh, cho đến tận đêm đèn sángbừng, các thanh lâu kĩ viện chiêng trống đánh vang trời đi vẩy hoa dọcđường chính, báo hiệu việc ăn mừng buổi tối chính thức được bắt đầu.Từng hàng nam nữ, công tử thư sinh nha hoàn tiểu thư ăn mặc hoa lệ, đâychính là lễ tiết đậm chất cổ đại đã được đúc kết lại, khí tức văn mặc và thư hương điểm xuyết đến tràn ngập.
Trong Hoàng Cung,theo lệ đã giăng đèn kết hoa rồi nhưng lúc này không khí vui mừng vẫnchưa truyền vào đây. Ở Hậu cung, Công chúa, Hoàng hậu, các cung nữ khéoléo đã chuẩn bị xong yến tiệc cầu khéo tay. Bình thường những buổi tiệcnhư thế này do Hoàng hậu chủ trì, thỉnh thoảng Hoàng thượng cũng sẽ đếndự. Nhưng sau khi vào đêm, Hoàng thượng không đến, vài tiểu công chúanhà thân vương hoặc Hoàng thất đã ở trong yến tiệc thi xâu kim, khôngkhí vui mừng khiến người ta phải say mê. Chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên cóngười nào đó linh thông tin tức, theo bản năng ánh mắt luôn nhìn về phía chính điện hoàng cung trầm mặc kia, sau đó thu lại ánh mắt, nhìn hoạtđộng trong yến hội, cười vỗ tay, nói vài lời may mắn.
Thực ra Chính điện Hoàng cung không lặng lẽ như trong tưởng tượng của các nàngmà hơi ồn ào một chút. Trong Tử Thần điện xử lý đại sự, thật ra đang cónhững tiếng ầm ĩ giằng co dã diễn ra trong cả một ngày rồi, lúc này sựầm ĩ đã lắng dần mà thay vào đó là bầu không khí xơ xác tiêu điều, đámquan viên tham dự hẳn cũng đã dời cung về nhà, nhưng Hoàng đế vẫn chưađến, cũng đủ để nhìn ra tính nhiêm trọng của việc này.
Hàng Châu rơi vào tay giặc, trong mắt của rất nhiều người cũng có nghĩa là một nửa giang sơn đã mất.
Tần Tự Nguyên là một nhóm người cuối cùng đi ra khỏi Hoàng cung, đicùng với lão còn có Lý Cương. Trước đó không lâu, Triều đình đã đưa raquyết định, ba ngày sau, do Đồng Quán lĩnh mười lăm vạn cấm quân tinhnhuệ sẽ về phương Nam trấn áp loạn Phương Lạp, mà do Vương Bẩm, KhươngKhả Thế suất mười vạn quan bắc tiến phạt Liêu. Đồng Quán đã về kinh rồi, Tần Tự Nguyên luôn biết tiến lui cố gắng thuyết phục hoàng đế một lần,Lý Cương cũng ở lại với lão, Cảnh Hàn Đế cũng hết sức kinh trong Tả Hữunhị tướng này, giữ bọn họ lại dùng bữa, nhưng khi dùng bữa xong, cuốicùng vẫn không có kết quả gì.
Trước tiên không nói đến nhâncách của Hoàng thượng, đang ở trong tình huống này đã đưa ra quyết định, mặc dù Hoàng thượng đổi ý cũng không có cách gì xoay chuyển được.
Những ngày gần đây, các loại tin tức ở phía Nam như tờ giấy bay đến,đều là tin xấu. Hàng Châu bị bao vây, Võ Sậu quân dự tính xuôi nam cứuviện đã đột nhiên bị dừng lại. Thạch Sinh ở Tô Châu, Quy An Lục Hành Nhi ở Hồ Châu, Lan Khê, Chu Ngôn, Ngô Bang, Vĩnh Khang, Phương Nham Sơn,Trần Thập Tứ ở Vụ Châu, Tấn Vân, Hoắc Thành Phú, Trần Cô Dũng ở Xử Châu, Tiên Cư, Lữ Sư Nang ở Đài Châu, Diệm Huyền, Cừu Đạo Nhân ở Việt Châu,Trịnh Ma Vương, Tiên Hậu, Yết Can ở Cù Châu....Những người này sớm đã là nghịch phỉ có nổi danh, có vô danh trong danh sách của quan phủ, trướcđó đã được công bố ở Hàng Châu. Phương Lạp có thể âm thầm liên hệ chungqanh, bày ra được tình huống như này.
Danh sách những kẻtạo phản này tiếp truyền báo xuống khu vực Đông nam, ngay cả những quânđội quy mô lớn nhỏ đều có nhưng cũng có tác dụng ngăn chặn quân cứu viện cho Hàng Châu. Hàng Châu nay đã trở thành cô thành, tình hình trongtriều đình thay đổi từng ngày, phái Nhượng bộ, phái Yên tĩnh, phái Chủchiến, phái Chủ hòa đều đưa ra con bài lật ngửa, liên tục phát động thếcông kích lẫn nhau.
Hôm nay trong triều đình, đám người Đường Khác, Lý Bang Ngạn, Ngô Mẫn là đại diện tiêu biểu cho phái An Nội, bọnhọ không cần phạt Liêu, nhưng đa số đều đặt lợi ích ở Giang Nam, đươngnhiên để ý đến các bước đánh giặc, hôm nay phía Nam có biến như vậy, hậu phương không xong, công phạt thế nào đây? Đương nhiên phải sớm bìnhđịnh, những điều này nói ra là rất có lý.
Ở đây có nhữngngười ở phải An nội, có những người ở phái Chủ hòa vốn dĩ là không muốngây sự với nước Liêu, muốn dốc toàn lực để trấn áp Phương Lạp. Nhưng lúc này Lão soái Chủng Sư Đạo Tây Bắc lại không ở Biện Kinh, lúc này liềnthông qua gián ngôn trấn áp Phương Lạp, cũng vì thế mà kéo theo rấtnhiều quan viên hưởng ứng.
Lý Cương làm Tả tướng tuân theochính đạo, vốn kiên quyết theo phái chủ chiến, nhưng lần này họa đến từHàng châu, thực ra ông cũng có chút dao động, đại để cảm thấy nếu GiangNam không xong, Vũ triều mặc dù phạt Liêu thành công cũng khó tránh khỏi làm tổn thương nguyên khí, hành động lập tức có chút bảo thủ. Mà trongsố đó, đại nhân vật yêu cầu kiên quyết phạt Liêu trong triều lại khôngcó Tần Tự Nguyên, dù sao ông cũng rời triều chính nhiều năm, lúc này dùcó thế lực nhưng cũng chưa lớn mạnh, hiện giờ lực lượng yêu cầu phạtLiêu thái độ kiên quyết nhất, lực lượng vận dụng lớn nhất, ngược lại lại là Đồng Quán Đồng Đạo Phu được xưng là "Đệ nhất danh tướng Vũ triều",kiêm nhiệm Xu Mật Sứ, chấp chưởng binh quyền.
Chỉ cóđiều, Đồng Quán quá cứng rắn ngang ngạnh, đợi đến lúc có tin Hàng Châurơi vào tay giặc thì cũng không biết rốt cuộc chuyện không thể làm được, cuối cùng cũng không ngăn cản nổi áp lực lớn, lĩnh lệnh xuất quân vềphía Nam. Cũng chỉ có Tần Tự Nguyên đến thời điểm cuối vẫn kiên trìkhông thay đổi sách lược Bắc tiến. Khi Đồng Quán đề cử Vương Bẩm, DươngKhả Thế suất quân Bắc tiến phạt Liêu, mấy tên thân tín của Tần Tự Nguyên cũng tỏ vẻ hơi phản đối. Cuối cùng thì cũng được sắp xếp làm tướng lĩnh trong quân. Sau khi tan triều hội, đám người Đồng Quán ra về, chuẩn bịsách lược tiếp theo, Tần Tự Nguyên và Lý Cương ở lại một lúc, đến lúcnày mới rời khỏi hoàng thành.
Gió muộn thổi đến, ngoàithành trên các đường phố đèn đã rực rỡ. Lúc này có hai lão nhân quyềnlực cao nhất đang đi trên đường.
- Một đêm cá rồng múa…
Tần Tự Nguyên khẽ thở dài một cái:
- Chủng Suất là một người hiểu chuyện…
- Chủng Di thúc?
Lý Cương nhíu mày, cả ngày hôm nay, tuy rằng cũng có người mang cáchnghĩ của Chủng Sư Đạo ra làm lợi thế nhưng lúc này trong Biện Kinh, sựảnh hưởng của Chủng Sư Đạo vẫn chưa lớn:
- Vì sao Tự Nguyên lại nói đến ông ta?
- Nếu không thể phạt Liêu, thì rõ ràng là nghị hòa, từ trước đến nay, Liêu so với Kim nên sống tốt hơn.
- Vùng đất Giang Nam quá quan trọng, bình tĩnh mà suy xét, ta cũng chorằng trước tiên nên xuôi về Nam. Mấy hôm trước chẳng phải Tự Nguyên đãnói, nếu mất Hàng Châu thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nguyên khí của Vũtriều ta.
Tần Tự Nguyên cười cười:
- Chẳng lẽ Kỷ Ông hôm nay cũng cho là ta muốn đoạt công, mềm lòng sao?
Mấy này hôm nay, thường xuyên có người dùng cái này để công kích lão,lần này Tần Tự Nguyên phục khởi, chủ yếu vẫn là nghĩ đến thế cục ởphương Bắc, người ngoài đã nói, lão vì chuyện của mình mà không để ý đến toàn cục. Đương nhiên, nói hết lời này Lý Cương cũng gượng cười rồi lắc đầu:
- Làm bạn với nhau nhiều năm, ta biết Tự Nguyên luôn làngười quang minh lỗi lạc, làm vì việc công hơn ta nhiều, thật sự là đạicục quá bức bách, ngươi ta cũng là không có cách nào…
Hai người đi trên đường, người hầu và ngựa đều theo sau, Tần Tự Nguyên im lặng một lúc rồi thở dài:
- Sao ta lại không biết Giang Nam quan trọng, nhưng hiện nay phía Bắcnguy hiểm hơn. Thật muốn chia binh xuôi Nam, ta nguyện là Đồng Đạo Phusuất quân Bắc tiến, còn ai suất quân xuôi về Nam cũng được…
- Trong quân hôm nay thật sự có thể đánh giặc, ngoài Chủng Suất tây bắc ra cũng chỉ còn Đồng Đạo Phu…
- Không phải là có thể đánh trận mà là có dám hay không thôi…Kỷ Ông cóbiết vì sao ta phản đổi Vương Bẩm, Dương Khả Thế làm thống soái haykhông, nguyên nhân trong đó hẳn ông cũng biết?
Lý Cương cười cười:
- Chung quy lại… Vẫn là vì Đồng Đạo Phu mà thôi.
- Đúng vậy!
Tần Tự Nguyên gật đầu, nói nhỏ xuống:
- Đạo Phu, người này ra sức chủ chiến, nguyên nhân thì ta và ông đềuhiểu, nói không được dễ nghe một chút thì… Y là hoạn quan. Y muốn lấytiền muốn làm nên lịch sử. Y tham ô, điều này cũng chưa là gì, một khiđã muốn làm nên lịch sử, y nhất định phải anh dũng tác chiến, chuyệnphạt Liêu là thời cơ tốt nhất để y thành danh, có khi nào để cơ hội nàygiành cho người khác chứ… Vương Bẩm, Dương Khả Thế, đều là người củaĐổng gia Quân.
Lý Cương gật đầu:
- Như vậy, có mười vạn quân lên phía Bắc muốn phạt Liêu cũng tan như bong bóng.
- Chỉ tổ hao tổn tiền bạc.
Tần Tự Nguyên tiếp một câu, hai vị lão nhân lại đi một lúc, cửa nhàphía trước có pháo hoa rất đẹp, đó là phủ của Thượng thư Bộ hộ ĐườngKhác, đương nhiên là bên trong cũng đang có tiệc tùng náo nhiệt. Hôm nay đám người Đường Khác trên triều đình còn thắng lớn nên vui mừng cũngtăng gấp bội.
- Hai cô cháu gái của Khâm Tẩu phải gả đi rồi.
Lý Cương nói một câu.
- Là hứa gả cho cháu của Ngô Mẫn, người của Ngô gia trèo cao quá.
- Ồ…
Nói hai câu như vậy, hai người đi qua phủ kia, có một quan viên trẻtuổi nhận ra họ, tiến đến chào. Lý Cương đáp lễ rồi cười phất tay, saukhi người kia đi khỏi, Tần Tự Nguyên nói:
- Kỷ Ông cũng cảm thấy ta phạt Liêu là quá kiên quyết chứ? Vậy Kỷ Ông thấy ta buối thiết triều sớm mai ta phải thế nào?
- Tất nhiên là rất tốt, ta và ông như vậy không phải là muốn bảo vệ cảnh thái bình này hay sao?
Tần Tự Nguyên thở dài:
- Có thể tưởng tượng ra cảnh ca múa thái bình, thì liền mất hết cả taysai… Lúc ta ở Giang Ninh, có người trẻ tuổi theo ta bàn luận. Giữa người với người không hề có sự khác nhau, quân nhân cũng tốt người Vũ cũngđược, người Liêu cũng được, người Kim cũng được đều là người giống nhau. Vũ triều ta hưởng thái bình nhiều năm, người dám liều mạng cũng chỉ cóít người. Ban đầu khi người Liêu quật khởi, Gia Luật A Kỳ hùng tài đạilược nhưng tới lúc này, trong cảnh thái bình này kỳ thật cũng đã dần dần mất đi nhuệ khí, nhưng chúng ta còn mất nhiều hơn, mà người Nữ Chân,bọn họ từ trong băng thiên tuyết địa, bạch sơn hắc thủy chém giết đi ra, nhuệ khí đang thịnh, giống như hổ lang đang đói khát. Nữ Chân kiêu ngạo dũng mạnh không thể địch, chúng ta không thể bỏ qua được.
Lý Cương không nói gì, Tần Tự Nguyên nói tiếp:
- Những người này xem trọng cái gì nhất, không phải là âm mưu, đàm phán cái gì, chỉ có lực lượng đơn giản nhất, mới có thể cho bọn họ nganghàng nhìn người. Kỷ Ông, trong triều cũng có người nói người Nữ Chân ít, khó có thể công phạt Vũ triều ta, nhưng nếu để cho bọn họ đánh chiếmmột vùng đất rộng lớn của người Liêu, cần quân đội còn không dễ dàngsao? Ngay cả người Khiết Đan chúng ta cũng không đánh lại được, chứ nóigì người Nữ Chân?
- Cho nên ta mới nói, Chủng Đạo Sư là người minh bạch, ông ta sớm đã lo sợ nên mới cản người Liêu, làm cho người Nữ Chân phải mọc rễ. Đám người Khâm Tẩu lại không nghĩ như vậy, bọn chúngdùng nhiều mưu mô rồi, chỉ khiến là làm cho người Nữ Chân và người Khiết Đan giết đến lưỡng bại câu thương, triều Vũ ta có thể ngồi trên núi màxem hổ đấu. Quyền mưu ơi là quyền mưu, dùng ở chiến trường thì có tácdụng gì chứ.
- Kỷ Ông, người thanh niên kia nói đúng, chúngta khiêu khích cho hai nước giao chiến, có thể đạt được không phải làtiện nghi, mà chỉ là một cơ hội. Tiện nghi chính là phải tự tay đi nhặtlấy. Cơ hội lần này, triều Vũ ta nếu có thể thừa dịp người Liêu suy yếu, thắng lớn mấy trận thì người Nữ Chân tự nhiên sẽ nảy sinh sự kính sợđối với chúng ta. Nếu quân đội của chúng ta vô năng, không đánh được,một khi người Nữ Chân thay thế người Khiết Đan, điều mà chúng ta sợ gặpphải chính là sói biến thành một con hổ… Kỷ Ông, đến lúc đó ta sợ rằngchúng ta sẽ là tội nhân thiên cổ, chúng ta nên ngẫm lại đối sách xemsao?

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 234: Anh Hùng Đa Cố Mưu Phu Bệnh (2)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comXe ngựa về đến phủ của Tần gia, trong phủ đang diễn ra tiệc Thất Tịch. Tần phu nhân và Vân nương đang bàn chuyện, mặc dù sân nhà vừa mới được làm lại, nhiều thân nhân chưa đến, nhưng trong kinh thành, HữuTướng phủ mời yến tiệc, cũng có không ít tới. Môn sinh bạn cũ, họ hàngthân thích gần xa, từ mấy hôm trước đã nhận lời chuẩn bị đến, cho dù làkhông được mời nếu có chút quan hệ thì cũng vẫn muốn đến để gặp nhữngnhân vật lớn.
Một cái cổng lớn sẽ có một bộ phận vận hành,người ở ngoài khó mà nhìn vào được, đi ra đi vào, tặng lễ vật như thếnào, lần lượt bái kiến, mói năng thế nào, giấy tờ... đều phải có quy củ. Lúc này, trong Hữu tướng phủ bầu không khí hết sức náo nhiệt, mọi việcđược vận hành đâu vào đấy, các tân khác ăn uống trò chuyện ở đại sảnh,nha hoàn, quản gia, chân sai vặt, đầu bếp.. đều bận rộn làm việc theophận sự của mình. Đương nhiên sau quy củ, cũng luôn có người nào đókhông để ý đến những điều này.
Tần Tự Nguyên xuống xe ngựa,chào hỏi mọi người trong đại sảnh thoáng nói mấy câu rồi đi về hậu viện. Quản sự, hạ nhân đi theo sau lão, báo cáo sự tình, nghe theo chỉ bảo.Quanh những quy tắc kia có vô số phiền phức, ông ta đi về phía phủ, lúcvào thư phòng vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui ra, những người đó luira rồi, đương nhiên quy tắc vẫn còn. Trong thư phòng đèn đã sáng từ lâu, đóng cửa lại, bốn bề yên tĩnh, lão mở một hốc tối trên giá sách lấy ramột bọc giấy mỏng.
Trong căn phòng đó, dùng rất nhiều cáchsắp đặt nhưng ông nhớ rất rành mạch. Đặt bọc giấy lên bàn, ông nhìn mởra dưới ánh đèn rồi nhìn ra ngoài một lúc lâu. Đều là văn bản hồ sơ,cũng không biết ghi lại những chuyện gì. Nhìn qua một lần, ông mài mực,lấy một tờ giấy ra rồi ngồi xuống bắt đầu viết thư.
Nhữngtiếng động của buổi yến tiệc truyền vào qua cửa sổ. Tay của ông vẫn bình tĩnh, suy nghĩ cũng rõ ràng. Viết tổng cộng hai bức thư, sau khi viếtxong ông cho vào hai phong bì, vốn định đứng dậy nhưng sau khi suy nghĩmột lát ông lại ngồi xuống, để thư vào ống tay áo, cầm lấy hai tập tàiliệu đi ra ngoài cửa, quản gia và người hầu chạy đến.
- Kỳ Tiên với Ngữ Bạch đến chưa?
- Hai vị công tử đều đã chờ ở sảnh rồi ạ!
- Đừng để cho những người linh tinh đến gần.
- Vâng, thưa lão gia.
Một hàng người đi về một bên trong phủ Tướng, qua một đoạn gấp khúc của hành lang nhìn rõ ánh đuốc, tiếng cười ồn ã vang đến. Còn sảnh bên kialại khá yên tĩnh, ông đi vào thì hai người trẻ tuổi đứng lên, trong đócó một văn sĩ mặc áo dài, người còn lại thì mặc quân phục. Người mặcquân phục đó chính là Đô chỉ huy sứ, chưởng quản binh quyền một quân, là chưởng quan cao nhất của quân đội địa phương như Võ Liệt, Võ Đức Quân,có lẽ vì chức vụ hoặc nguyên nhân khác mà lúc này trùng hợp trở lại kinh thành.
- Tần sư.
- Tần sư.
- Ngồi đi, không cần đa lễ.
Hai người, một văn một võ đứng dậy hành lễ, Tần Tự Nguyên phất tay:
- Kỳ Tiên, Ngữ Bạch, chuyện hôm nay đều biết rồi chứ?
Người văn sĩ trẻ tuổi tên là Ngữ Bạch gật đầu:
- Mất Hàng Châu rồi, chuyện tranh luận hôm nay trong triều đình, đệ tửcũng đã nghe nói, những người này tầm nhìn thật hạn hẹp...
Anh ta còn chưa nói hết thì Đô chỉ huy sứ tên là Trần Kỳ Tiên cũng cau mày nói:
- Nghe nói Vương Bẩm, Dương Khả Thế làm tướng suất quân bắc tiến, Đồng Xu Mật xuôi nam, bọn họ sớm muộn sẽ phải hối hận...
- Chuyện hối hận để sau này hãy nói, quan trọng là ứng phó thế nào. Tađã tiến cử hai người các ngươi theo quân, ngày mai sẽ có công lệnh,ngoài ra còn có Thang Tư Hiến, Vu Duệ, Thẩm Thất Bằng, Cơ Hải Phương.Nay Vương Bẩm làm chỉ huy, Dương Thế Khả làm Giám quân, Tư Hiến làm phótướng, tiếp theo là Kỳ Tiên ngươi, Ngữ Bạch làm phụ tá cho ngươi. Nhữngngười này có thể có tác dụng, cũng không thể khinh thường được, mặc dùchắc chắn sẽ rất phiền toái.
Tần Tự Nguyên nói xong, nhíu mày:
- Vi sư không cần kiểm tra cũng có thể suy ra được, lúc này Đồng Quán đã chiêu tâm phúc dưới trướngnhập phủ, chọn đầu tiên là Vương Bẩm và Dương Khả Thế. Với tính cách bọn họ, tất nhiên là kỳ vọng rất nhiều vào việc bọn họ đi bắc phạt. Việcnày quan trọng nhất không phải là kiến công lập nghiệp, mà là vì dân vìnước, tuy rằng hắn... tạm thời y không thể bắc tiến, nhưng mọi người vẫn phải cố gắng vì nước mà chinh chiến, thu phục U Yến, đợi thành công, ta sẽ cùng chư quân uống rượu, thỉnh công cho các tướng sĩ...
Cùng lúc đó, trong phủ của Đồng đại tướng quân cũng tụ tập tướng lĩnh, Đồng Quán cau mày đang nói chuyện.
Mặc dù mọi người đều biết là hoạn quan nhưng Đồng Quán này khác hoàntoàn với những hoạn quan khác. Thân hình của y cao lớn, khôi ngô tuấntú, thoạt nhìn không chỉ có cao ngất ngưởng mà còn mình đồng da sắt,khiến cho người ta có cảm giác rất kiên cường, khi nói chuyện hết sứcmạnh mẽ hùng hồn. Có thể từ thân phận thái giám lên được vị trí nắm binh mã thiên hạ, y giơ chân nhấc tay đều có khí phách trong đó. Hôm nay vìtrong triều nhiều việc đã phát biểu với mọi người.
- Loạn phỉ Phương Lạp, họa Hàng Châu, đã là lửa sém đến lông mày. Muốn diệt giặcngoại xâm, chỉ có thể là trừ nội loạn trước, Thánh Thượng phái ta xuôivề nam, đúng là vô cùng coi trọng chuyện này! Nhưng... Đương kim triềuVũ ta, bình hoạn phỉ không phải là quan trọng nhất, mất đi mười sáu châu Yến Vân gần hai trăm năm, triều Vũ ta sẽ mất đi lá chắn phía Bắc, tathân là Thần tử, quân nhân, ngày nào cũng có cảm giác gấp gáp! Liên kếtvới Nữ chân phạt Khiết Đan, việc này ta đã mưu cầu mấy năm, nay vừa lúccó cơ hội tốt, đúng là lúc nam nhi lập công, gây dựng nên sự nghiệpthiên thu, là lúc lưu tên sử xanh. Chư vị Bắc thượng, hãy tận tâm phò tá Vương, Dương Nhị Suất, thu phục phương bắc. Ta sẽ mau chóng bình địnhBắc thượng, mặc dù lúc này không thể đồng hành được với chư vị nhưnglòng lập công giết giặc sẽ cùng tồn tại với chư vị...
VươngBẩm, Dương Khả Thế không ở đây nhưng y nói như vậy hai người đã biết nên làm thế nào. Lần này Bắc phạt chắc chắc làm lỡ nhiều thời gian, hao tổn lương thảo. Bởi vì bọn họ biết, lần này nếu chiếm công của Đồng Xu Mật, sau này cho dù là nở mặt vinh quang thì cũng sẽ bị y trả thù, vô cùngthê thảm.
Tần phủ, Tần Tự Nguyên nói xong rồi lấy ra hai tập tài liệu và ba phong thư.
- Nhưng lần này lên phía Bắc, Thánh Thượng cũng kỳ vọng rất lớn, bọn bè lũ xu nịnh không hề có thành tích gì có lẽ sau này Đồng Quán bồi thường hai người nhưng Thiên tử giận dữ, bọn họ cũng phải nhận lấy.
Để vật kia lên bàn, mặt của Tần Tự Nguyên lạnh đi:
- Đồng Quán sẽ nói giúp cho bọn họ một chút, nếu chỉ có Thánh Thượngthì có thể bảo vệ cho bọn chúng chu toàn. Nhưng nếu dưới Thánh Thượngcòn có ta cùng với Lý tướng, nhận hay không, bọn chúng cũng phải suynghĩ... Chỗ này của ta có liên quan đến bằng chứng phạm tội của bọnchúng, chỉ với những thứ này chưa thể định tội được bọn chúng, cho dù có trừng phạt được cũng chỉ là mấy tên tiểu nháo, nhưng còn chuyện Bắcphạt...
- Sau khi các ngươi Bắc tiến, phong thư này giao chođám người Tư Hiến xem, nói về cách nghĩ của chúng ta. Hôm nay, tuy rằngphía Nam phía Nam bất ổn nhưng đại đa số đều đã thu hoạch vụ thu, ta sẽ ở hậu phương chắc chắn về mặt lương thảo, trong quân muốn có gì cũng cóthể có, cắn chặt răng cũng chắc chắn đánh tốt trận này, ta sẽ sắp xếpcho người đến biên giới gây chuyện, các ngươi hãy tùy thời cơ mà ra tay. Trận này nhất định phải đánh, không thể bỏ qua cơ hội này.
Ông dừng lại một chút:
- Sau khi đánh hoặc là trước đó Vương Bẩm hoặc Dương Khả Thế có vấn đềgì, đưa cho bọn họ xem hai phong thư này, sau đó nói cho bọn họ biết, ta muốn thắng trận, muốn đánh trước mặt người Nữ Chân, đánh thế nào cũngđược, thắng hiểm hay thắng thảm cũng không sao, nhưng nhất định phải làthắng trận để quyết định thế cục. Bọn họ thắng, ta, Lý Tướng thậm chí là đương kim Thánh Thượng đều dốc sức bảo vệ họ bình yên vô sự, đảm bảocho họ một đời hưởng vinh hoa phú quý. Ta Tần Tự Nguyên chưa bao giờ nói láo, nhưng nếu bọn họ không đánh, nếu dám bại trận thì các ngươi hãynói cho hai người kia biết rằng ta và Lý Tướng sẽ không tiếc gì làm chochín đời nhà bọn họ như chó gà lưu vong, để nhắc nhở cho người đời saunhà họ...
Lời kia kinh động không lớn nhưng lại chắc như đinh đóng cột.Hai gã đệ tử và ông nói chuyện với nhau trong chốc lát rồi họ lĩnh lệnhđi ra. Ông ngồi một lúc ở sảnh, có người cầm đèn đến, chính là Tần phunhân, trên tay có bưng một cái bát nhỏ. Hai người mấy chục năm làm vợchồng, thấy vẻ mặt của Tần Tự Nguyên có vẻ bực bội, lão phu nhân cũnghiểu được tầm quan trọng của sự việc, bà bèn đặt cái bát sang bên cạnh.
- Vừa rồi ở trước sảnh thấy ông còn vui vẻ, sợ ông lại chưa ăn cơm. Bên tôi không rút ra được, hỏi thăm Kỳ Tiên, Ngữ Bái đã đi rồi tôi mới sang đây xem, là món ông thích ăn. Trứng chim cút ăn rất tốt, ông ăn trướcmấy quả đi.
Ông gật đầu cầm đũa lên:
- Ta khiến phu nhân vất vả rồi.
Trong sảnh liền yên tĩnh, ông ăn được mấy miếng rồi lại nhớ ra chuyện nghiêng đầu nói:
- Hành Châu mất rồi...
Lão phu nhân mở trừng hai mắt:
- Hả... vậy Tiền Hi Văn, còn thẳng bé Lập Hằng, lúc này đều ở...
- Đúng vậy, vốn tưởng rằng ở Hàng Châu Võ Đức Doanh cũng là tinh binh,ngay cả trước trận địa chấn, dù là loạn dân vẫn có thể thủ được, ai màbiết được... Hai bên viện quân chưa đến thì thành đã đổ trước rồi, mỗilần phá nơi nào đó, Phương Lạp gần như giết hết cả phú hộ, quan thân,hôm nay phá thành Hàng Châu, quanh mình đầy là loạn quân. Chỉ mong...bọn họ có thể trốn được đến nơi bình an vô sự...
Ông thở dài, nhìn ra trời ngoài sảnh, ngoài tường viện, sao ngoài ngàn dặm hiện lênkhông giống như trên bầu trời Biện Kinh, một bông pháo hoa bay lên rồinổ bung.
Cùng là Thất Tịch, trong thành Giang Ninh ngàn dặmkhông khí cũng đang náo nhiệt, trên sông Tần Hoài, thuyền lầu phất phới, đầu đường cho đến cuối phố đều có xe hoa di chuyển. Ngoài sông hẻo lánh cũng có một ngôi nhà nhỏ, gió mát thổi khiến mấy chiếc đèn chụp đungđưa, trên bệ đài là trái cây, đồ ăn. Hai cô gái đang chuẩn bị bữa tiệccầu khéo tay nho nhỏ, áo trắng, váy trắng, người có mái tóc dài buôngxuống là Nhiếp Vân Trúc, mặc quần áo màu vàng nhạt ở bên kia, lúc nàyđang chắp tay trước ngực múa may động tác như rắn bò lên là Nguyên CẩmNhi.
Thành thị cách đó không xa có đèn hoa, trên bờ sôngđương nhiên cũng có người, xe ngựa qua lại, sánh sáng chói bạc từ trêntrời đổ xuống. Điệu múa của Nguyên Cẩm Nhi và những ngọn đèn màu da camchung quanh hợp lại một chỗ, tạo lên một cảnh tượng rất đẹp. Nhiếp VânTrúc mỉm cười nhìn, ngồi bên cạnh gảy đàn cổ, tán gẫu thích thú. Chỉ lànụ cười của nàng có phần gượng ép xa cách, trái tim của nàng không ởđây.
Đương nhiên là Nguyên Cẩm Nhi hiểu được những điều này,mấy ngày gần đây, tin tức về Hàng Châu bị chấn động, loạn phỉ Phương Lạp ít nhiều đã truyền đến Giang Ninh, chỉ cần có tâm thì luôn nghe thấyđược. Vân Trúc tỷ đang quan tâm đến những việc này, ngay từ đầu tuy rằng vẻ mặt tỏ ra bất động nhưng thực ra trong lòng vô cùng sợ hãi, lúc nàysự sợ hãi kia không thể kìm nén được nữa đã hoàn toàn thể hiện lên gương mặt. Nếu không phải vì nàng biết có lo lắng cũng chẳng ích gì thì chỉ e rằng nàng đã sớm thu thập hành trang mà dời nhà đến thẳng Hàng Châurồi.
Bởi vậy, mỗi ngày Nguyên Cẩm Nhi đều cố gắng vui vẻ, ýđồ là để tỷ tỷ được vui vẻ, hiệu quả có hạn nhưng trước mắt thì cũngkhông nghĩ được gì. Mặt khác trong lòng cô cũng có vài phần hận bên Hàng Châu kia không có tin tức gì về tên thư sinh ở rể kia, nếu không cóhắn, Vân Trúc tỷ cũng không gặp cô, tất cả chẳng lẽ không phải là xonghết mọi chuyện sao, tất cả mọi người đều không phải lo lắng... Buổi tiệc nho nhỏ này, hai người là nhân vật chính, Nha hoàn của Nguyên Cẩm Nhiphụ trách việc mang ra hết cái này đến cái kia. Buổi tiệc diễn là đượcmột nửa thì nha đầu Hồ Đào đã lập gia đình của Vân Trúc lại đến, thoạtnhìn Hồ Đào như có tâm sự, bề ngoài thì bận rộn cùng tham gia tụ hộinhưng lại không nói chuyện mấy. Nguyên Cẩm Nhi cũng thấy Hồ Đào khôngổn, đợi đi vệ sinh liền giữ chặt Khấu Nhi để hỏi.
Khấu Nhi cũng cau mày:
- Hồ Đào nói, Hồ Đào nói... vừa nghe được tin nhà cô ấy, là thương nhân vùng Đông nam đưa tới... Bên Đông nam loạn lạc, nghe nói là Hàng Châubị công phá, khắp nơi đều có nạn trộm cướp. Bọn cướp đã nổi dậy, bênkia.. Bên kia không ai chạy thoát được...
- Cái gì...
Nguyên Cẩm Nhi mở to hai mắt ra nhìn, ngay lúc đó cũng không biết phảinói sao. Cô còn chưa kịp quay vào thì nghe thấy tiếng của Vân Trúc từphía sau:
- Ngươi nói... cái gì?
Quay đầu lại, VânTrúc đang đứng ở cửa nhìn hai chủ tớ, sắc mặt của cô như tờ giấy trắng,người loạng choạng, thoạt nhìn cái váy trắng như phát ra ánh sáng làmcho cô như có vẻ trong suốt, dường như sắp bốc hơi biến mất khỏi trênđời này.
Đó là ảo giác, trong lòng Nguyên Cẩm Nhi nghĩ nhưvậy, ngay sau đó Vân Trúc liền xông ra ngoài. Cẩm Nhi “A” một tiếng thét chói tai, ra sức ôm chặt lấy eo àng, liều mạng ghì chặt lấy cơ thể củanàng, kêu lên:
- Khấu nhi! Chuẩn bị xe! Chuẩn bị xe. Ta và ngươi đi cùng Vân Trúc tỷ, ta cùng ngươi đi...
Không lâu sau, xe ngựa chạy qua đường dừng lại trước cửa phủ Quốc Công, hai người cô gái xuống xe đi về phía cửa thì bị thị vệ ngăn lại, cô gái mặc trang phục trắng xinh đẹp hơi run lên, vừa khóc vừa chắp tay thànhchữ thập làm ơn, nữ tử phía sau đi lên, chờ một lúc, có người ra đón hai cô vào. Các cô đến ngoài sảnh gặp được Khang Hiền, vừa thấy vị lão nhân này, Vân Trúc liền chạy đến quỳ xuống, Cẩm Nhi cũng quỳ theo. KhangHiền vội chạy lại, nâng hai cô đứng dậy…
Cùng lúc đó, xung quanh Hàng Châu cũng không còn một tia vui mừng nào nữa.
Ngân hà vắt ngang Thiên tế, trong sơn đạo kéo dài, chỉ có nột cây đuốcchiếu sáng chung quanh đường, nhìn từ xa như một con đom đóm vậy, chỉ có khoảng cách gần mới có thể nghe thấy tiếng người, tiếng bước chân,tiếng xe ngựa, rất nhiều người cùng đi trên con đường chật chội này kéodài trong bóng đêm.
Tiếng vó ngựa chạy qua trong đêm, NinhNghị ôm một đứa nhỏ trong tay, đỡ tay Tô Đàn Nhi, đám người chạy trốn về phía trước, xung quanh hầu hết là người của Tô gia. Lúc chiến đấu trong hẻm Thái Bình, hắn bị thương nhẹ, nhưng cũng đã được băng bó kĩ khôngcó gì lo ngại, lúc này đi lại không ảnh hưởng, chỉ có vết thương trêntay phải theo mạch đập truyền đến làm hắn có cảm giác đau đớn.
Lúc này gần Hàng Châu, khắp nơi đều là lưu dân, từ khi thành Hàng Châubị phá thì đều hỗn loạn đi ra, bọn họ vốn là bị Phương Lạp đuổi đến đây. Đủ loại trật tự đã không còn sót lại gì, đều là tùy ý chém giết, chỉ có đoàn của bọn họ được coi như một đám chạy trốn lớn nhất, trong đó cóquân đội, có hộ vệ, phú thương, thân hào mà Ninh Nghị tập hợp ... bọn họ đều kiên trì gia nhập đội ngũ này, cũng có những người là điểm tựa, hậu phương mà quân đội Phương Lạp chiếu cố nên đều hiểu quân đội, uy thếcủa Phương Lạp phá thành, bọn họ bị đuổi về hướng bên này, trong đườngxá, bọn họ đã bị phát hiện một lần, đánh một trận nhỏ, trong đó có mộtsố ít người già, phụ nữ và trẻ nhỏ đang lẩn trốn lưu vong bị liên lụy,hiện tại có lẽ đã chết rồi.
Trong màn đêm tĩnh lặng, mâyđen che kín bầu trời Thất Tịch, chỉ trong chốc lát, có kị sĩ cầm câyđuốc lại phụng mệnh mời Ninh Nghị đi về phía trước để nghị sự. Hắn gậtđầu kéo thê tử theo, đi về phía bên kia. Gió đêm thổi tới làm hắn cũngcảm thấy hơi lạnh, có lẽ là vì lao tâm lao lực nên đã bị cảm mạo ...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 235: Đường Về Nhà (1)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNhững tia sáng tờ mờ của sớm mai vừa mới chớm lên, Ninh Nghị rakhỏi lều vải, ngồi nơi triền núi. Xung quanh hắn là những tiếng tranhcãi ầm ĩ.
Đập vào trong tầm mắt là bầy người chạy nạn khắpnúi khắp khe, các loại các dạng áo quần phục sức, đám hành trang to tonhỏ nhỏ, nào là ngựa, la, thậm chí còn có bò. Xe ngựa thì không có, vìnó không thể chạy được trong dạng đường núi này.
Có mấyngười thừa dịp ánh tờ mờ của ngày mới đến múc nước nơi bờ sông, cóngười dùng nước lạnh ăn chút lương khô, cũng có người đã cõng bao lớnbao nhỏ lên, sợ lát nữa lên đường sẽ bị tụt lại, nên cùng kết đàn kếtđội bắt đầu đi tiếp. Phần lớn trong những người này là người già yếu,trẻ em và phụ nữ, áo quần họ lam lũ, bộ dạng rất đáng thương.
Từ sau khi thành Hàng Châu bị phá, bắt đầu phải trốn chạy, bầu khôngkhí loạn lạc kinh hoàng mà đau thương này cho đến bây giờ đã bị mộtchút đờ đẫn lây nhiễm. Chỉ trong ba ngày, đám người đào vong quy mô lớn nhất này đã phải trải qua mấy lần chuyển hướng, nhưng trước mắt, không ai biết bọn họ phải đi về hướng nào, thậm chí ngay cả những người dẫnđầu cũng không biết.
Từ lúc thành bắt đầu bị phá vỡ, đámngười tri phủ Lục Thôi Chi đã lên thuyền chạy đi rồi, mà Tiền Hi Vănlúc đầu vốn tỏ thái độ sẽ không bỏ trốn, nhưng dưới sự tán đồng củangười nhà cũng đã lên thuyền, chạy theo cửa sông Tiền Đường rồi. Bếnthuyền biển nơi thành Nam Hàng Châu vốn đã chịu một lần chấn động khibọn Vương Dần làm loạn, đến lúc thành bị phá, lại có vô số cư dân bịkích động ào đến. Đương nhiên, cuối cùng cũng có vài chiếc thuyền cóthể chạy đi, nhưng Ninh Nghị không tham gia vào chuyện ấy, hắn dựa theo kế hoạch ban đầu, cùng với nhóm phú thương đã tập hợp mở đường chạy ra hướng thành Bắc, rồi hội hợp với quân đội đã tán loạn và vô số nhữngcư dân Hàng Châu, tiếp tục chạy trốn theo hướng Bắc.
Suốtdọc đường, đội ngũ vốn tán loạn mất trật tự này đã trải qua các dạngphân tán tụ hợp, có lúc phân ra nhánh một nhánh hai chạy theo các hướng bất đồng, có khi lại gặp gỡ một ít dân chúng đang chạy nạn, dần dầncũng sinh ra lãnh đạo. Sáng sớm hôm qua họ gặp một đám loạn quân củaPhương Lạp, hai bên phát sinh xung đột, nhưng đối phương vì không phảichủ đích đuổi theo, mà nhân số cũng không nhiều, cho nên cuối cùng haiphía đều lựa chọn ngừng chiến, tách ra hai hướng khác nhau.
Bây giờ chỉ sợ đang có rải rác rất nhiều những nhóm người trong phạm vi này phân ra nhiều hướng chạy trốn khỏi thành thị bị chiếm đóng kiarồi, trong những nhóm người này có rất nhiều phú thương thân hào, những nhà phú quý, cho dù họ đã ném bớt một ít những loại tài vật như vănkhế, vàng bạc, nhưng số lượng còn lại cũng rất khả quan.
Những người này không dám rời đội, sợ bị rơi vào trong tay đám giặcloạn Phương Lạp. Chuyện này cũng từng xảy ra nơi Tô Hàng, một khi quâncủa Phương Lạp đến thành nào, phàm là gia đình của địa chủ, thân hào,quan viên, gần như đều bị đồ sát sạch sẽ, trong nhà, nam tử thì bị hành hạ đến chết, nữ tử thì bị cưỡng hiếp lăng nhục, thê thảm không thể nào kể xiết. Mà dù là những người không có gia sản, dưới tình cảnh bênngoài đã mất đi trật tự như hiện nay, cũng không dám rời khỏi, tuyPhương Lạp đã hô khẩu hiệu là "Thị pháp ngang hàng không phân caothấp", nhưng thân mình không có bất cứ chỗ dựa nào vững chắc, tình cảnh này mà lại bị lạc lõng một mình, ai dám cam đoan mình sẽ không bị đámloạn quân kia giết như giết heo dê?
Trong số những người lên thuyền chạy trốnđầu tiên tuy có những nhân vật hàng đầu ở Hàng Châunhư Lục Thôi Chi, Tiền Hi Văn... nhưng phần lớn đám con cháu thế gialại không có đãi ngộ tốt như thế, thành ra bây giờ trong đám người ởđây có không ít con cháu của mấy nhà họ Tiền, Mục, Thang, Thường, thậmchí ngay gia chủ Thang gia là Thang Tu Huyền cũng đang ở trong đó, màTiền Hải Bình của Tiền gia vì khi đó đang xử lý chuyện của đám ngườiPhương Thất Phật, Vương Dần, Thạch Bảo, cũng không kịp lên thuyền. Tiền Hải Bình lúc trước quản lý nha dịch quan sai trong phủ Hàng Châu, cũng từng giao tiếp với quân đội, nên biết hầu hết các tướng lãnh trong bại quân Vũ Đức lúc này, ngày hôm qua lúc bắt đầu cân nhắc nơi đến tiếptheo, y đã mời vợ chồng Ninh Nghị qua.
Bây giờ trời chỉ mớitảng sáng, Ninh Nghị ngồi ở nơi ấy nhìn xuống phía dưới một lát, chỗkhông xa có hai nhóm người đại khái là vì vài câu không hợp khẩu hoặclà va chạm gì đó đã đánh nhau, người chung quanh đều đờ đẫn nhìn. Nếusự tình này phát sinh nơi phố xá, ắt hẳn sẽ có vô số người ngập trànhứng thú vây xem, nhưng lúc này ngay cả tâm tình hóng chuyện mọi ngườicũng đã không có nữa rồi. Gần Ninh Nghị, trong túp lều nhỏ, Quyên nhithò cái đầu xõa tung bước ra, trên tay nâng hai thùng gỗ nhỏ, nhìn Ninh Nghị một cái, dường như hơi kinh hãi, chốc lát sau đã cúi đầu đi vềphía dòng suối nơi xa xa.
Nha đầu này, chỉ là ấn vào ngựcmấy cái mà thôi, lúc này còn sợ gì nữa, tiểu thư nhà ngươi chẳng biếtđã bị ta ấn bao nhiêu lần ấy... Ninh Nghị ngồi ở đó oán thầm vài câu,sau lại có cảm giác tâm tình của mình có phần giống như bọn công tử bột cả ngày đùa giỡn nha hoàn, bèn không nhịn được mà cười cười. Dòng suối dưới đó vốn cũng có vài người đang múc nước, khi Quyên nhi đến thìthấy thượng du đang có người xô xô đẩy đẩy lẫn mắng chửi nhau, nguyênnhân là vì có người trẻ tuổi nào đó rửa chân trong nước, hoặc ngangnhiên nhảy vào suối, mới sinh ra cãi vã. Người trẻ tuổi đó có vẻ rất có bối cảnh, lại đương lúc cảm xúc phiền muộn như hiện nay nên không hềnhân nhượng, nhất thời tràng cảnh trở nên quyết liệt. Quyên nhi ở phíadưới thấy thế, bèn xách thùng gỗ vòng đến hướng thượng du.
Trong khoảnh khắc này, bên kia gần như sắp phải đánh nhau rồi. Cách đómột khoảng về phía thượng du, rốt cục Quyên nhi cũng đã đi đến, ngồixổm bên dòng suối múc nước, cũng đúng lúc này, nàng nghe thấy giữa đámngười tranh cãi dưới kia có một tên rống lên:
- Ta cứ như vậythì các ngươi làm gì được ta? Trong nhà ta là... Đến đi! Có gan chúngta đánh một mình đi! Đánh đi... Mẹ nó! Mẹ nó! Ca ca của ông đây ở trong quân, vì ngăn tên Phương tặc kia mà đã chết rồi, nhưng người nhà ôngđây vẫn chưa chết tuyệt hết đâu, có gan cứ đến đi... Ta không cho ngươi múc nước đấy, ây, bên kia, các ngươi đến trên đó làm gì? Xuống phíadưới đi!
Nhà người này đại khái có chút quan hệ với quânđội, trong lúc nói chuyện đã chạy qua, túm lấy thùng của một người némra ngoài, sau đó lại đẩy ngã một người nữa. Tiếp đó là tới Quyên nhi,tiểu nha đầu này nhìn thấy một người cao to, vẻ mặt như hung thần ácsát chạy đến gần thì xách thùng gỗ định đứng dậy bỏ trốn, trong nhấtthời lại dùng quá sức, thành ra ngồi bệt trên mặt đất, một thùng nướccũng bị đổ nghiêng. Tên kia đã cách Quyên nhi không đầy một trượng, đưa tay ra chỉ vào mặt nàng:
- Ngươi...
Còn chưa nói xong, cả người đột nhiên bị bay lên.
“Phịch” một tiếng, dòng suối kia tóe lên vô vàn hoa nước, kẻ quăng tên kia vào trong nước chính là một gã thư sinh vừa mới chạy đến, coi bộdạng không cao bằng tên nọ, nhưng chỉ mới qua đã tức khắc bẻ quặt lấytay trái của đối phương, một tay khác lại đè gáy y, nhấn vào trong suối.
Xem thì chỉ là động tác đơn giản vô cùng, Quyên nhi thấy đây chính là cô gia nhà mình, Ninh Nghị, còn người ngoài thì thấy đây chẳng qua chỉ là một tên thư sinh đang trên đường chạy nạn, thân hình có phần gầyyếu, nhưng hắn chỉ dùng một bàn tay bẻ quặt tay trái của đối phương,tay kia trực tiếp ấn chặt đầu của người nọ đã ép cả nửa của người đốiphương vào trong lòng suối, mà bất kể người nọ có liều mạng giãy dụađến thế nào cũng không thể nhúc nhích được.
Bên kia, một đám người vốn cùng bọn với kẻ này cũng kịp phản ứng, bèn vọt qua bên đây,đồng thời, một tiểu đội quân nhân vốn đứng thờ người cạnh đó xem náonhiệt cũng lao đến:
- Làm gì? Làm gì?
Bên kia, một đám người vốn cùng bọn với kẻ này cũng kịp phản ứng,bèn vọt qua bên đây, đồng thời, một tiểu đội quân nhân vốn đứng thờngười cạnh đó xem náo nhiệt cũng lao đến:
- Làm gì? Làm gì?
Rồi giúp Ninh Nghị cản lại đám người kia, tên cầm đầu cũng biết NinhNghị, nên cho thủ hạ cản lại đám người kia xong thì quay đầu lại bênNinh Nghị, chắp tay gọi một tiếng:
- Ninh tiên sinh.
Người này cũng là kẻ có chút chức vụ trong quân, mặc dù không cao, nhưng cũng đủ để thấy được hai vợ chồng Ninh Nghị trong hội nghị ngày hômqua. Vốn y cũng cho rằng đây chỉ là một thư sinh đơn đơn giản giản, aingờ lúc này thấy hắn ấn người nọ vào trong nước mà ngay mí mắt cũngchẳng hề nháy lấy một cái. Người nọ đã bị dìm hết đầu vào trong nước,đang ra sức giãy dụa, cánh tay phải không bị khống chế quơ tứ tung, ý đồ bắt lấy Ninh Nghị. Ninh Nghị ho vài tiếng, đưa đầu gối chèn lên lưngtên này, rồi giật tay trái của y về bên phải một nhát. Chỉ nghe mộttiếng “Rắc”, phỏng chừng tay trái của y đã gãy rồi, cặp mắt dưới nướcđột nhiên mở ra, vô số bọt khí trào ra từ miệng mũi.
Vẫn ấnnhư thế một chốc, Ninh Nghị mới túm lấy y ném lên trên bờ, thân thểngười này co giật nhè nhẹ, có vẻ sắp chết rồi. Lúc này Ninh Nghị mớichào hỏi quan quân kia:
- Lưu bộ tướng, thất lễ.
Tên bộ tướng kia sững người:
- Ninh tiên sinh lại biết tính danh của tại hạ?
Cấp bậc của y không đủ để tham dự hội nghị như vậy, chỉ ở bên cạnh làm nền một chốc rồi sau đó chạy đi, không ngờ đối phương lại biết mình.
Ninh Nghị chỉ cười cười, cũng không trả lời, hắn cũng thông qua cuộcnói chuyện của mọi người trong lều lúc tối mới vô ý nghe được chút manh mối, lúc đó tất nhiên không để trong lòng, nhưng lúc này nhớ lại để lưu chút ấn tượng cũng không khó gì. Hơi khách sáo đôi câu, Ninh Nghị nói:
- Trên đường chạy nạn, mọi người đều không thoải mái gì, có lẽ tiếptới còn có thể có chiến đấu nữa, nên có thể đồng lòng hiệp lực thì tốthơn là mọi người chia cách, hoảng sợ bất an. Xảy ra chuyện như thế này, nếu có thể quản được thì cũng nên quản một chút cho ổn.
Hắn nói ra lời này, đối phương bày ra bộ dạng thụ giáo. Ninh Nghị cũngkhông quan tâm y là thật lòng khâm phục hay chỉ làm ra vẻ như thế.Không có gì quan trọng, chỉ cần nói trên miệng là đã đủ rồi. Ứng phó sơ sài với đội binh tướng này xong, Ninh Nghị mới quay lại nhặt lên mộtchiếc thùng gỗ, múc một thùng nước. Vốn hắn định tự mình xách cả haithùng trở về, nhưng Quyên nhi lại tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của nha hoàn, chiếc thùng còn lại bất kể thế nào cũng không chịu giao cho, chỉ chu môi lắc đầu.
Hai người bèn xách thùng quay về, Ninh Nghị nhìn nhìn Quyên nhi, cười:
- Người khác chạy giữ mạng, không phải mang theo chút vàng bạc châubáu thì cũng là thức ăn, mà mấy nha đầu bọn ngươi lại thật hay, đồ đạcgì cũng không mang, chỉ mang hai cái thùng một cái bồn, là ai ra ý kiến này vậy?
- Mang theo đồ ăn thì...
Quyên nhi ở phía sau trả lời nhỏ như muỗi kêu.
- Rửa mặt súc miệng quan trọng đến như vậy sao?
- Cho tiểu thư mà...
Quyên nhi hùng hồn trả lời một câu, đương nhiên vẫn thật nhỏ tiếng như cũ.
- Làm sao lại có thể để cho tiểu thư rửa mặt súc miệng trước mặt người khác được chứ...
- Kiếm tấm vải, kiếm cái rèm, muốn làm gì cũng được, hơn nữa ta thấytiểu thư nhà ngươi cũng không kiêu kỳ đến mức thời điểm này còn chú ýmấy thứ ấy đâu.
- Lúc chạy đi đã quên mất, khi đó bên cạnh có hai cái thùng nhỏ, lại cũng không nặng, sau đó bọn thiếp lại mang theo cả bồn luôn.
- A...
Ninh Nghị nhất thời nhịn không được mà cười phá lên, Quyên nhi đi theo hắn một hồi, lại nhỏ giọng hỏi:
- Cô gia, tiếp tới chúng ta phải đi đâu đây?
- Còn chưa biết, có lẽ là Hồ Châu.
- Hả? Không phải là Gia Hưng sao?
- Nghe ai nói đó?
Ninh Nghị hơi hơi cười khổ:
- Đương nhiên hiện giờ còn chưa quyết được, có thể là Gia Hưng, nhưng những nơi ven kênh là giàu có đông đúc nhất, Phương Lạp đã đoạt đượcHàng Châu, tiếp theo sau có lẽ sẽ đánh Gia Hưng... Có điều bây giờ đi Hồ Châu hay Gia Hưng cũng đều không an toàn cả, bọn giặc cướp trên đường có lẽ cũng sẽ tham gia góp phần náo nhiệt với quân khởi nghĩa, mà đường đi đến đó thì phải ngoặt tới ngoặt lui, trong đám người chúng ta lạicó nhiều người có tiền đến như vậy...
- Cô gia lo lắng Phương Lạp sẽ phái người đuổi theo đến đây à?
- Hẳn là sẽ phái.
Ninh Nghị dừng một thoáng.
- Có điều Hàng Châu giàu có nổi tiếng thiên hạ, lần này tuy gặp phảiđộng đất, nhưng lượng lớn tiền vật lương thực vẫn chưa bị mang đi, bọnchúng đã chiếm được nơi ấy, hẳn cũng phải giết người cướp của nữa, ở bên đấy không còn gì để vơ vét thì mới ngóng tới bên này. Bọn người Phương Lạp với bọn giặc cướp... Đường này thật không dễ đi, có điều bây giờcũng chỉ có thể đi tiếp thôi, nếu có thể nhanh chóng đến Hồ Châu thìthật là vạn sự đại cát.
Ninh Nghị nói xong, lại quay sangcười cười với Quyên nhi, tuy trong miệng hắn nói những sự như thế, nhưng ngữ khí lại không khiến người ta có cảm giác tuyệt vọng. Đi thêm mộtchốc đã sắp đến lều vải trên sườn núi rồi, Ninh Nghị ho một tiếng, Quyên nhi hỏi:
- Cô gia, có phải ngài bị trúng gió rồi không?
- Hở?
- Dường như tiểu thư cũng trúng gió đấy, ngày hôm qua... A, cô gia, ngài xem, tiểu thư...
Quyên nhi nói rồi đưa tay chỉ, Ninh Nghị đưa mắt nhìn theo, chỉ thấymột nơi không xa lều vải, Tô Đàn Nhi đang vịn gốc cây, bộ dáng tựa hồkhông được thoải mái, Thiền nhi đứng vỗ vỗ lưng nàng. Ninh Nghị vớiQuyên nhi đi qua thì Tô Đàn Nhi có vẻ đã khôi phục hơn một chút, cườinhè nhẹ với Ninh Nghị:
- Có lẽ trên đường sinh hoạt khôngtốt, ăn đồ ăn nguội sống nên bụng không ổn rồi... Con gái nhà giàu lànhư thế, không chịu nổi sống gió, làm tướng công phải lo lắng...
Ninh Nghị nhìn nàng một hồi, đột nhiên bật cười:
- Ta đi tìm một đại phu đến.
Hắn đưa thùng nước cho Thiền nhi, xoay người đi xuống sườn núi, mới đi được vài bước thì có gió thổi qua, cảnh tượng trước mắt như rung lên, đầu óc cảm thấy choáng váng, hắn đứng lại bóp trán một lúc rồi mới khôi phục được. Lại sờ nơi miệng vết thương đang được băng bó bên tay phải, từ nơi ấy truyền lại cảm giác đau nhói kịch liệt.
- Tướng công, sao vậy?
Đám người Tô Đàn Nhi sốt ruột chạy qua, Ninh Nghị quay đầu lại khua tay:
- Không có việc gì, ta lập tức tìm đại phu qua ngay.
Hắn lại đụng đụng vào tay phải của mình, trong lòng đã có chút suyđoán. Không bao lâu sau, đại phu đến, bắt mạch cho Tô Đàn Nhi xong thìxác thực là nàng đang mang thai. Trên đường chạy nạn mà nghe được tinnày, thật khiến tâm tình mọi người phức tạp, mọi người phải sững sờ một chốc rồi mới có phần miễn cưỡng cười lên, nhưng Ninh Nghị thì cười vui sướng, còn Tô Đàn Nhi nắm chặt tay hắn, chỉ mím môi cười, nước mắt chảy xuống, thế nào cũng không ngừng nổi.
Sau đó đại phu cũngkiểm tra vết thương cho Ninh Nghị, kết quả gần như khiến toàn bộ mọingười có cảm giác rơi xuống vực sâu, chỉ có mình Ninh Nghị vẫn bìnhtĩnh vì trước đó đã hơi phỏng đoán được rồi. Mấy ngày nay hắn hơi códấu hiệu cảm mạo, nhưng đến ngày hôm qua thì lại có phần nghiêm trọnghơn, có ho, rồi đầu có chút nóng, cảm giác vô lực, có khả năng vì hắnluyện nội công nên trì hoãn sự xuất hiện của mấy bệnh trạng này, nhưnghôm nay nhìn lại, miệng vết thương mơ hồ đã mưng mủ rồi. Thời nay người ta gọi là “ngoại tà nhập thể”, còn đời sau, nó được gọi là “miệng vếtthương nhiễm trùng”.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 236: Đường Về Nhà (2)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrong đêm, những chú chim giương cánh bay ngang qua bầu trời. Dưới ánh trăng khuyết kia, những dãy núi trùng trùng điệp điệp, những con đườngthủy hệt như những sợi dây bạc chằng chịt trên mặt đất dưới ánh sao, lại như râu tóc hay rễ cây, tùy địa thế mà lan ra. Trong bóng đêm này, loài người để lại dấu vết là những đốm lửa, có khi tập trung lại một chỗ, có khi lại rải rác thưa thớt.
Rạng sáng ngày mùng chín, đã nămngày kể từ khi Hàng Châu rơi vào tay giặc, sự hỗn loạn ban đầu do trậnđại loạn này mang tới đã dần thành quỹ tích tương đối rõ ràng. Ban đêmánh đèn lấy Hàng Châu đã rơi vào tay giặc kia làm trung tâm mà lan raxung quanh. Sự hỗn loạn dày đặc lúc ban đầu, tới lúc này, quỹ tích kiađã dần dần lắng đi, mà không khí chiến tranh trong thành Hàng Châu, sausự rầm rộ lúc đầu, lúc này cũng đã từ từ có xu hướng bình ổn.
Những trận đổ máu, giết chóc, tử vong trong bốn ngày trước kia gần nhưđã nhuộm đỏ các con phố trong thành, nhưng đoạn thời gian điên cuồng lúc đó qua đi, tất cả rồi cũng yên bình trở lại, đã đến lúc cọ rửa vết máu. Bốn ngày giết chóc và đánh cướp kia đã gây ra nhiều đến mức khó có thểnói hết được, nhiều phú thương, cường hào, quan viên gần như bị đuổi bắt và hành hạ cho tới chết, tàn sát cho đến hết, mà dù là bình dân thìcũng chưa chắc đã thoát được một kiếp này, không biết có bao nhiêu người đã bị giết chết, không biết bao nhiêu nữ tử bị hãm hiếp trong trận phản kháng "hư hư thực thực" đó. Đám người phản kháng ban đầu kia bị giếthết rồi, những người còn sống sót thì trở nên đờ đẫn, để mặc cho đám"Nghĩa quân" tới từ các chỗ khác nhau chiếm cứ từng khu làm địa bàn.
Chỉ có một số ít người có của cải là ngoại lệ.
Một khu nhà to lớn cách phủ nha Hàng Châu không xa, đây vốn là tòa nhàcủa Thường gia trong tứ đại gia ở Hàng Châu này, mặc dù trong trận độngđất kia cũng có thiệt hại nhưng không nghiêm trọng lắm, sau đó lại tusửa. Lúc này vừa qua nửa đêm, đèn đuốc trong nhà sáng trưng, một tràngyến hội đang tới lúc kết thúc. Ở ngoài cửa, chủ nhà đang tiễn một đámngười đi ra đầu phố, chào tạm biệt và tiễn từng người một.
Bình thường mà nói, vào lúc trong thành Hàng Châu đang hỗn loạn này, cóthể mở được yến hội cơ bản đều là đầu mục nghĩa quân vào hành, nhưng lúc này tham dự thực sự lại không phải là nghĩa quân, một vài tân kháchquần áo đơn giản, khúm núm, người trung niên làm chủ nhà cùng với mộtnhóm người đi theo bên mình ngược lại khá có khí độ. Người trung niênnày là huynh đệ được Phương Lạp coi trong nhất ở thành Hàng Châu hiệnnay, xưng là Phật Suất Phương Thất Phật, mà những người mà y ra tiễn đại để đều từng là thân hào phú thương cùng với mấy quan viên đầu phụcPhương Lạp trong thành Hàng Châu, trong đám người hỗn tạp này, rõ rànglà có bóng dáng của gia chủ Lâu gia Lâu Cận Lâm.
Là một trong những đại gia tộc tại Hàng Châu, trước đó thật ra Lâu gia vẫn chưa liên hệ với Phương Lạp, trước đêm Phương Thất Phật phá thành mới tìm đến y.Bởi vì Lâu gia buôn bán đủ loại, tiếp xúc nhiều với tam giáo cửu lưu,đối phương tìm chút quan hệ tác động tới, ngay lúc đó ông ta trả lờicũng không quá kiên quyết, nhưng bởi vì lúc trước người của Tiền HảiBình tới quấy nhiễu, trong lòng ông tức giận nên chưa thật sự cự tuyệt.
Bởi vậy đến ngày thứ hai thành bị phá, ông ta cùng hiệp trợ quân độiPhương Lạp chưa quen thuộc tình huống địa phương kiểm kê các loại vật tư ở Hàng Châu, từ đó trở hành thượng khách trong quân của Phương Lạp, màhiện tại Tứ gia trước đây là Tiền – Mục – Thang – Thường đều đã bỏ trốnrồi, nếu Phương Lạp có thể ngồi vững ở Hàng Châu, Lâu gia của ông ta gần như là có thể giữ được toàn bộ tài sản, trở thành thế gia hàng đầu tạiHàng Châu lúc này.
Đương nhiên, Phương Lạp chưa chắc có thểngồi vững ở Hàng Châu, ngày sau thế nào, thật sự cũng không hề lạc quan, nhưng vào lúc này, cũng chỉ có thể lấy lý do như vậy để tán gẫu màthôi.
Trước mắt may mắn còn tồn tại nhóm người này, thật ra ở trong thành Hàng Châu, bao nhiêu đều biết nhau, hoặc là đều đã nghe đến tên tuổi. Bọn họ có khi là ngay từ đầu đã âm thầm câu kết với PhươngLạp, có khi là sau đó bị thuyết phục gia nhập. Ở trong chính quyền mớicủa Phương Lạp lúc này, có lẽ bọn họ sắp trở thành nhóm quý tộc nguyênsinh đầu tiên, nhưng trừ phi là đám người này ngay từ đầu kiên định gianhập quân đội Phương Lạp, những người còn lại hầu hết đều có chút khôngyên, không trò chuyện với nhau, chỉ trước sau cung kính với Phương ThấtPhật rồi từ rời đi.
Đối với nhóm người này, thái độ củaPhương Thất Phật vô cùng ôn hòa lịch sự. Năm nay y gần bốn mươi tuổi,thân hình cao lớn, thân thủ cực cao, làm tướng thì giết địch đếm khônghết, nhưng làm mưu sĩ thì lại bộc lộ sự ổn trọng bên trong ra. Trongnhững thủ hạ của Phương Lạp, vô số người có tính cách kiêu ngạo, ngay cả điên cuồng như Thach Bảo, Đặng Nguyên Giác cũng phải kính nể y mấyphần. Lệ Thiên Nhuận trầm ổn nhưng cao ngạo, Ti Hành Phương nóng nảyhung ác, những người này đều có bản lĩnh nhưng ở trước mặt Phương ThấtPhật, tuy nhiên cũng cực kỳ kính cẩn nghe theo, mà ngay cả con gái củaLưu Đại Bưu hỉ nộ vô thường hoặc là Vương Dần tâm cơ thâm trầm văn võsong toàn, khi nhìn về phía y cũng vô cùng cung kính nghe theo lệnh màlàm, không dám không nghe theo.
Lúc này y đang tiễn mọi người tham gia yến hội, quay người trở về, một nam tử trẻ tuổi đi theo:
- Sư phụ, thầy coi trọng bọn họ như thế, nhưng theo con thấy, bọn họchưa hẳn đã thích, nhiều người trong đó buồn bực không vui, sợ làm cảmthấy chúng con không vững vàng được lâu. Theo như con thấy, những ngườinày ngay từ bắt đầu vốn đã không phải thật lòng quy thuận chúng ta, giết chết hết đi cho rồi... lại có thể kiếm được một khoản.
Có lẽ là đã quen với ngữ khí của đệ tử này, Phương Thất Phật chỉ thản nhiên nhìn gã một cái, không hề tức giận, mỉm cười:
- Trần Phàm, hiện tại chúng ta đã chiếm được Hàng Châu, ngươi phải sửalại tính cách sơn phỉ rồi đấy, cái gì mà làm ăn, cái gì mà vơ vét mộtkhoản lớn. Thánh Công xưng đế, tương lai ngươi ít nhất cũng là Đại tướng quân, đừng có mãi tham lam đa nghi.
- Chậc, sư phụ, tham lam đa nghi cũng thú vị đấy. Hoàng đế ư, tướng quân ư, nghĩ đến là đau đầu...
Thanh niên tên là Trần Phàm xem ra có chút bại hoại, Phương Thất Phật cũng không để ý, chỉ vừa đi vừa nói:
- Trên đất Hàng Châu, là chỗ xung yếu của Giang Nam, Thánh Công xưngđế, Hàng Châu sẽ là kinh đô, địa phương quan trọng bậc này, không thểlàm hỏng toàn bộ được. Nay sắp sửa thu hoạch vụ thu, muốn gặt lúa, phảicó nhân thủ, sau này còn phải xây dựng thành này, phải có quy tắc, phảicó buôn bán, hơn nữa còn phải xưng đế, cũng phải có người khởi động chứ. Mấy thứ này, người theo chúng ta vào thành cũng không làm được việc,bọn họ chỉ biết đốt và cướp, hiện tại đây là nhà của chúng ta, nên khiêm tốn một chút.
Phương Thất Phật thở dài:
- Nhữngthứ chúng ta không biết, bọn họ biết, hiện tại mất hứng không quan hệ,chỉ cần chịu làm việc, ta cho bọn họ địa vị, cho bọn họ quyền lực, bọnhọ sẽ thích...Nếu đánh hạ Hàng Châu rồi, nhiều ngày ta cũng muốn đứnglên đánh tiếp Gia Hưng đấy, trước tiên, ta phải an bài việc này thậttốt. Mấy ngày nữa ta đi rồi, ngươi ở nơi này, phải đảm bảo bọn họ khôngbị quấy nhiễu, chuyện này nhớ kỹ không?
- Sư phụ, con muốntheo sư phụ đi đánh Gia Hưng, việc này con không hiểu lắm, bằng khôngthầy để Vương tướng quân hoặc là An Tích Phúc ở lại, đổi con ra ngoài là được, con đi Hồ Châu cũng không sao...
- Không phải ngươikhông biết, mà là ngươi không muốn nghĩ, nếu không làm sao mở miệng đãnói bọn họ....Trước mắt Vương Dần muốn nắm giữ tình thế phía nam, AnTích Phúc đi Hồ Châu, ngươi ở lại là tốt nhất, ngươi là đệ tử của ta, đủ để hiểu phân rõ phải trái.
- Con không biết phân rõ phảitrái, con cảm thấy con có thể đổi cho An Tích Phúc ở lại, lùi một bướcmà nói, con nhóc Bá Đao gia kia sợ là càng không phân rõ phải trái hơnso với con, con cũng có thể đổi để cô ta ở lại.
- Những người đi Hồ Châu lộn xộn, tốt xấu lẫn lộn, phái bọn họ đi, một mặt để bọn họnhiễu loạn Hồ Châu, mặt khác để cho bọn họ có cơ hội cướp bóc. Tích Phúc cũng đi, là vì lúc cần thiết có thể thống lĩnh điều khiển đám ngườinày. Ngươi cũng biết giữa trưa hôm nay, Lục Sao và Diêu Nghĩa suýt chútnữa thì đánh nhau rồi, cũng may mà An Tích Phúc dẫn theo Hắc Linh Vệđuổi tới, mới khiến việc này bình ổn, nếu là ngươi qua đó, chỉ sợ làmcho loạn càng loạn thêm thôi. Về phần Bá Đao, cô ta nhiều ngày đi đâunhỉ?
Trần Phàm quay đầu gãi gãi lông mi:
- Mấy ngàyhôm trước....lúc trong thành đang giết loạn, cô ta đơn độc đến nhữngláng giềng trên đường, phát bánh bao cho những người đó, còn không chophép chúng ta giết người. Ngày hôm qua còn đi hướng bắc, nghe nói làcùng thủ hạ đi tìm người tên là Ninh Lập Hằng, chính là kẻ đã bày kế với cô ta và Thạch tướng quân, giết Cẩu Chính đ. Dù sao ta cảm thấy cô tarảnh rỗi quá...
Gần trưa ngày mùng tám.
Ánh nắng nóng như thiêu như đốt chiếu xuống dưới, trong sơn đạo yên tĩnh không chút tiếng động.
Dấu vết do một lượng lớn người đi qua hằn rõ lên trên con đường giữarừng núi kia, sọt, giày, quần áo, bọc vải, cờ xí, thậm chí là tất cả gia cụ làm từ gỗ lớn nhỏ, dấu chân người cùng dấu chân các loại gia súc gia cầm trải rộng khắp chỗ, giẫm nát thảm cỏ, giẫm loạn lên bụi cây. Khigió núi thổi tới từ dưới tán cây, vài miếng vải rách cũng xoay tròn baylên.
Hai bóng người đi ra từ trong bóng râm, nhìn ra ngoàimột lúc rồi mới dùng tay ra hiệu với nhau, lại tiếp tục đi tới trong khe núi xem xét hướng đám người vừa đi qua kia.
Gió ngừng, haingười bại lộ dưới ánh nắng, có thể thấy rõ các loại binh khí trên ngườihai người này. Một người đeo cung sau lưng, còn một kẻ lại đeo nỏ. Bởivì thời tiết nóng bức nên hai người này chỉ mặc áo đơn, nhưng dù như vậy thì trang phục trên người bọn họ kia trông hệt như được chắp vá mà ra,lại nhìn thân thủ nhanh nhẹn kia thì khá giống với thợ săn giữa rừngnúi.
Bọn họ tất nhiên không phải là thợ săn.
Cảnhtượng tan tác xơ xác trong khe núi kia là do những kẻ lánh nạn sau thảmhọa chiến tranh ở Hàng Châu để lại, vì nhiều người mà không có trật tựnên muốn phân biệt ra phương hướng đại khái lại rất đơn giản. Một ngườitrong hai người kia đi đến phía trước, kẻ còn lại thì tìm kiếm đồ trongnhững tạp vật mà mọi người vứt đi, thi thoảng lại cúi người nhặt, xonglại quẳng đi.
Khi người nọ lên tới sườn núi bên kia, dưới ánh mặt trời trông tới phía trước, thì người bên phía bụi cỏ kia đột nhiênphát hiện ra thứ gì đó, cúi người nhặt lên nhìn, sau đó còn giơ lên laulau vào ống tay áo. Cách đó không xa, tên đồng bạn nhìn thấy dấu vết ởphía trước thì quay đầu lại, kẻ này cũng vẫy tay rồi giơ thứ trong taylên, dưới ánh sáng mặt trời, thứ kia thoạt trông đúng là một chuỗi ngọcchâu quý giá.
Người này vung xong thì lại cúi người xuống tìm kiếm trong bụi cỏ, nhưng tìm một lúc lại chẳng phát hiện ra thứ gì đáng giá. Gã đứng dậy nhìn đồng bạn đang đi tới kia, đột nhiên thân thể gãrung lên, một mũi tên bắn vào lồng ngực gã, lông đuôi mũi tên rung rungtrong không khí. Dưới ánh mặt trời chói mắt trong tầm nhìn của gã, tênđồng bạn kia đột nhiên nhảy ra ngoài, một bóng đen do mũi tên khác xẹtqua... Đó là hình ảnh cuối cùng mà gã nhìn thấy.
Người cầmchuỗi châu ngọc trong khe núi kia lung lay vài cái rồi ngã xuống, trongbụi cỏ, một bóng người khác đứng lên rồi nhanh chóng chạy trốn. Lại mộtmũi tên khác bắn tới, hai bóng người vội xông ra, vừa chạy vừa giươngcung. Sau đó lại một mũi tên khác xẹt qua cạnh người người kia, vẩy raít máu.
Người đang bỏ chạy kia xoay người bắn trả một mũi tên rồi xông vào trong rừng cây. Một người trong hai người bên kia đã đuổitới, tên còn lại thì chạy tới chỗ thi thể trong khe núi kia, y lật thithể lên rồi cẩn thận cạy ngón tay của thi thể ra lấy chuỗi ngọc kia, sau đó nhìn xung quanh một cái rồi lại lục lọi thi thể đó, lấy được ít bạcvụn thì chửi rủa một câu, rồi lại tìm kiếm trong đám cỏ bên cạnh. Y đạikhái là tìm kiếm được vài trượng thì đồng bạn đuổi theo vào rừng câyquay trở về. Hai người nhìn chuỗi ngọc kia, sau đó cũng đi vào khe núithăm dò một trận, dường như lại tìm được hai món đáng giá rồi mới đisang một hướng khác.
Không lâu sau, dưới ánh mặt trời chóichang nóng nực kia, bóng người đông nghịt xuất hiện trước cửa vào khenúi này. Đám người này không có trật tự cho lắm, mấy người dẫn đầu thìcưỡi ngựa, còn người ở đằng sau thì đều đi bộ. Dẫn đầu là một kẻ uể oảigiương cao cờ xí, trên đó có một chữ "Phương" khá lớn, chứng minh đây là một đội quân đi theo cuộc khởi nghĩa của Phương Lạp, còn có một số loại cờ xí khác có thêu chữ "Lệ", rồi "Lục",...
Những người nàyăn mặc chẳng theo quy cách nào, chỉ là ai nấy đều quấn một chiếc khănvải màu đỏ trông vô cùng bẩn ở trên đầu, có kẻ đi đường mệt mỏi quá liền thuận tay kéo khăn đó xuống lau mồ hôi. Người nào cũng mang theo mộthoặc hai loại vũ khí, đủ mọi chủng loại, đao rồi thương rồi kiếm haykích đều có cả, cũng có không ít cuốc với cào. Đa số người chẳng có sĩkhí gì, nếu nói bọn họ là thổ phỉ thì có lẽ ít người trong số này cóđược cái khí thế dũng mãnh của đám thổ phỉ trong truyền thuyết, phần lớn đều khiến người ta cảm thấy họ là nông dân, cũng có người vô cùng gầyyếu, người ướt đẫm mồ hôi kéo vũ khí uể oải đi trong cái thời tiết nắnghè nóng bức này. So với đám hãn phỉ dưới trướng đám Phương Lạp làm loạngiết người mà Ninh Nghị gặp ở thành Hàng Châu lúc trước kia, đám ngườinày đúng là kém xa.
Một trăm người, hai trăm người, ba trămngười... Đám người ở đằng trước đi vào trong khe núi, còn đội ngũ phíasau thì vẫn còn kéo một hàng dài ở bên ngoài khe. Hiển nhiên là bọn họcũng men theo dấu vết của đám người bỏ chạy mà đuổi theo tới đây. Mấyngười cưỡi ngựa dẫn đầu nhìn dấu vết trong khe núi kia, chỉ trỏ rồi thìthầm gì đó với nhau. Đội ngũ phía sau đi tới thì theo bản năng đi quarồi đá vào những bụi cỏ một cái, sau đó tìm kiếm một lúc rồi lại bị đồng bạn phía sau xô đẩy ra đằng trước. Đi đến hơn nửa khe núi này thì mộtngười phía trước quay đầu lại, giơ chiếc roi ngựa chỉ vào rừng cây ở một bên, một số người khác đi vào trong rừng cây đó.
Một látsau, từ trong rừng cây kia truyền đến tiếng kêu gào, hò hét, rồi độtnhiên vang ầm lên, dường như là có mấy nghìn người núp trong rừng câyđang ào ào xông ra bên ngoài. Đội ngũ đông nghìn nghịt trong cốc nàythoáng bối rối nhưng có người hô to, có người chỉ huy, người cưỡi ngựathì giơ binh khí càn dài lên, kẻ có cung tên trong hàng ngũ kia cũng tựlắp tên rồi nhắm vào rừng cây. Những kẻ chật vật chạy ra ngoài đầu tiêncũng là đám đồng bạn đã tiến vào rừng cây ban nãy, ngay sau đó một đámngười đông nghìn nghịt tuôn ra, đám người này cũng mặc đủ loại trangphục, trông khá nghèo khó, đầu lại trùm khăn màu vàng đất. Không ítngười trong số đó giương cung nhắm xuống dưới này, điều thần kỳ là đámngười lao ra từ trong rừng cây này cũng giơ cờ xí mà chủ yếu được thêuchữ "Phương", những cờ xí phụ xung quanh đều thêu những chữ như "Tư" hay là "Diêu".
Tên hán tử dẫn đầu trong khe núi kia cầm một câyđại đạo, lúc này giơ binh khí trong tay lên để trấn an thuộc hạ phíasau. Y nhìn người bên trên kia, im lặng một lát rồi mới mở miệng:
- Diêu Nghĩa! Ngươi làm cái gì vậy! Chúng ta trước nay không oán khôngthù, cũng phụng lệnh của Phật soái lên phía Bắc, ngươi lại dám mai phụcta ở đây?
Đám người trào ra từ trong rừng kia giật mình, mộtlát sau có một đội người tách đám người ra, kẻ dẫn đầu kia có dáng người gầy gò, cằm hơi nhọn, gã nhịn xuống phía dưới như thể là coi khinh, sau đó chỉ cờ xí một bên:
- Mai phục ngươi! Lục Sao, ông đây đúng là muốn mai phục ngươi đấy! Nếu không phải ngươi giương cờ này lên thì giờ đây ngươi đã chết rồi!
Giọng của tên Diêu Nghĩa kia hơi chói, gã vừa nói lại phất tay một cái:
- Hôm nay ông không giết ngươi! Diêu Nghĩa đây chữ Nghĩa đi đầu, ôngkhông thèm làm mấy cái trò đánh lén quân khác bẩn thỉu kia! Nhưng hômnay hãy giao người của ngươi cho ta! Các ngươi rốt cuộc là ai, lại dámđánh lén bẩn thỉu như vậy, đi giết thám báo của ta....
Tên hán tử có tên là Lục Sao đứng trong khe núi kia sững sờ, sao đó dùng phương ngôn mắng:
- Chó chết! Diêu Nghĩa kia! Đầu ngươi toàn cứt chó à! Ta chẳng hiểungươi đang nói cái gì! Ngươi mà chữ Nghĩa đi đầu à, ngươi đổi tên thànhNghĩa Diêu thì chữ Nghĩa mới đi đầu chứ, giờ ngươi là chữ Nghĩa ở sauđầu rồi! Đê tiện đánh lén rồi giết thám báo của ngươi gì chứ, bố chảhiểu cái gì cả...
- Mẹ kiếp! Họ Lục kia, gần đây chỉ có người của các ngươi mới vừa rờiđi. Nói cho ngươi biết, người của ta không có chết hết mà một tên chạytrốn được, hắn nói chính là người của các ngươi. Nhưng hắn vừa nói xongthì độc phát chết rồi, dùng rắn độc chính là thủ đoạn lợi hại nhất củacác ngươi còn gì, ông đổ oan cho ngươi à....
Hai bên chửi ầmlên, chỉ chốc lát đã càng lúc càng gần lại, dưới ánh mặt trời chói chang kia, dường như là hai đám người này đã giương cung bạt kiếm với nhau. Ở giữa chân núi ở một bên, có đôi mắt chợt lóe qua, mà trong rừng câycách nơi này khoảng vài dặm, một chi quân đội khác cũng đang nghỉ ngơi,hẳn là chờ qua lúc nóng nực nhất này rồi mới tiếp tục khởi hành tớiphương Bắc...
Cùng lúc đó, cũng trong rừng cây cách bên nàyhơn vài chục dặm, hai người nhấc cáng, một người dắt ngựa đang vội vãxuyên qua dòng nước ở trong rừng. Trên cáng kia là một người đang ngủ,đúng là Ninh Nghị. Tô Đàn Nhi đi bên cạnh, vừa đi vừa quạt cho NinhNghị, muốn đuổi đi cái nóng cho hắn. Người dẫn ngựa là Cảnh hộ vệ, gãvẫn khuyên bảo Tô Đàn Nhi tốt nhất là lên ngựa vì lúc này nàng đã cóthai, nhưng Tô Đàn Nhi lại chỉ lắc đầu từ chối.
Lúc sáng bọn họ dừng lại ở doanh địa tại hậu phương quá lâu nên giờ đã bị lạc mất đội ngũ.
Với bọn họ mà nói, đó quả là buổi sáng đã khiến cho người ta có nhữngcảm nhận khá phức tạp, tin Tô Đàn Nhi mang thai đã được xác nhận, sau đó lại đến tin miệng vết thương của Ninh Nghị bị cảm nhiễm, khiến cho mọingười gần như luống cuống chân tay. Vết thương này thông thường là vếtđao thương trên chiến trường, tỉ lệ tử vong vì chúng trong những năm nay thậm chí còn vượt quá năm mươi phần trăm, quân sĩ bị thương đều khôngchống được, huống chi lúc này Ninh Nghị đang vội đào vong, làm gì cóthời gian mà tĩnh dưỡng.
Vốn lúc này vì có Ninh Nghị nên mọingười đều an tâm, dù cho lúc sáng Ninh Nghị có nói với Quyên Nhi rằngtình hình rất nguy cấp, đám người Quyên Nhi cũng không lo lắng là bao,bởi vì cô gia của bọn họ thật sự rất lợi hại nên đâm ra khiến mọi ngườicảm thấy không có chuyện gì là hắn không làm được. Nhưng chuyển biến đột nhiên xảy ra hiện tại này đã khiến Tô Đàn Nhi kinh ngạc đến mức khôngbiết nên làm thế nào cho phải, nhưng Ninh Nghị khi biết thương thế rồithì tỉnh táo ra chỉ thị.
Hắn khiến vị đại phu chữa thương kia chuẩn bị thuốc và bắt tay dùng dao khoét miệng vết thương, cạo đi lớpthịt nát ở đó, lại bảo người nhà chuẩn bị cồn, kim chỉ... Thực tế thìđối với miệng vết thương đã bị cảm nhiễm mà trong lúc không cópenicillin như bây giờ, cách xử lý của trung y cũng không phải là khôngcó tác dụng, luôn có những thuốc hay cách thức có thể tạo ra hiệu quảtrị liệu nhất định. Trong dòng người chạy nạn thường có đại phu mangtheo dược liệu, hắn thông qua Tiền Hải Bình gom đám thuốc lại đầy đủ,sắc thuốc ngay tại chỗ, đồng thời cũng bảo đại phu xử lý miệng vếtthương lần thứ hai. Hắn sợ mấy chuyện như tiêu độc, dùng kim chỉ khâulại miệng vết thương kia đại phu không thạo nên thậm chí còn bảo Tô ĐànNhi và mấy nha hoàn chờ ở bên cạnh - thực tế thì hắn không có rõ là aiđã khâu miệng vết thương lại cho hắn, bởi vì không có thuốc tê nên khixử lý được hơn một nửa thì hắn đã không chống đỡ nữa mà để cho mình ngất đi.
Vì phải xử lý vết thương nên khi đội ngũ lại lên đường,bọn họ không thể đi theo. Nhưng lúc này Tô Đàn Nhi đã quyết đoán trởlại, nàng chỉ để lại ba gã hộ viện và hai con ngựa, một con trong số đócho vị đại phu đã xử lý miệng vết thương cho Ninh Nghị, để cho sau khilàm xong thì đại phu có thể nhanh chóng đuổi kịp đội ngũ, sau ấy ngay cả Thiền Nhi, Quyên Nhi và Hạnh Nhi cũng bị nàng kiên quyết bố trí cho đivới đội ngũ trước. Tin mang thai kia đã khiến nàng càng thêm kiên quyết, người bên cạnh chẳng thể nào phản bác được. Cứ như vậy, bọn họ trị liệu xong vết thương, sắc xong thuốc, lại bón cho Ninh Nghị vốn đang hôn mêkia mấy thìa, bọn họ mới nhấc cáng khởi hành. Vì thời tiết nóng bức, dọc đường đi Tô Đàn Nhi vẫn luôn quạt cho Ninh Nghị.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 237: Đường Về Nhà (3)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrong đêm, những chú chim giương cánh bay ngang qua bầu trời. Dưới ánhtrăng khuyết kia, những dãy núi trùng trùng điệp điệp, những con đườngthủy hệt như những sợi dây bạc chằng chịt trên mặt đất dưới ánh sao, lại như râu tóc hay rễ cây, tùy địa thế mà lan ra. Trong bóng đêm này, loài người để lại dấu vết là những đốm lửa, có khi tập trung lại một chỗ, có khi lại rải rác thưa thớt.
Rạng sáng ngày mùng chín, đã nămngày kể từ khi Hàng Châu rơi vào tay giặc, sự hỗn loạn ban đầu do trậnđại loạn này mang tới đã dần thành quỹ tích tương đối rõ ràng. Ban đêmánh đèn lấy Hàng Châu đã rơi vào tay giặc kia làm trung tâm mà lan raxung quanh. Sự hỗn loạn dày đặc lúc ban đầu, tới lúc này, quỹ tích kiađã dần dần lắng đi, mà không khí chiến tranh trong thành Hàng Châu, sausự rầm rộ lúc đầu, lúc này cũng đã từ từ có xu hướng bình ổn.
Những trận đổ máu, giết chóc, tử vong trong bốn ngày trước kia gần nhưđã nhuộm đỏ các con phố trong thành, nhưng đoạn thời gian điên cuồng lúc đó qua đi, tất cả rồi cũng yên bình trở lại, đã đến lúc cọ rửa vết máu. Bốn ngày giết chóc và đánh cướp kia đã gây ra nhiều đến mức khó có thểnói hết được, nhiều phú thương, cường hào, quan viên gần như bị đuổi bắt và hành hạ cho tới chết, tàn sát cho đến hết, mà dù là bình dân thìcũng chưa chắc đã thoát được một kiếp này, không biết có bao nhiêu người đã bị giết chết, không biết bao nhiêu nữ tử bị hãm hiếp trong trận phản kháng "hư hư thực thực" đó. Đám người phản kháng ban đầu kia bị giếthết rồi, những người còn sống sót thì trở nên đờ đẫn, để mặc cho đám"Nghĩa quân" tới từ các chỗ khác nhau chiếm cứ từng khu làm địa bàn.
Chỉ có một số ít người có của cải là ngoại lệ.
Một khu nhà to lớn cách phủ nha Hàng Châu không xa, đây vốn là tòa nhàcủa Thường gia trong tứ đại gia ở Hàng Châu này, mặc dù trong trận độngđất kia cũng có thiệt hại nhưng không nghiêm trọng lắm, sau đó lại tusửa. Lúc này vừa qua nửa đêm, đèn đuốc trong nhà sáng trưng, một tràngyến hội đang tới lúc kết thúc. Ở ngoài cửa, chủ nhà đang tiễn một đámngười đi ra đầu phố, chào tạm biệt và tiễn từng người một.
Bình thường mà nói, vào lúc trong thành Hàng Châu đang hỗn loạn này, cóthể mở được yến hội cơ bản đều là đầu mục nghĩa quân vào hành, nhưng lúc này tham dự thực sự lại không phải là nghĩa quân, một vài tân kháchquần áo đơn giản, khúm núm, người trung niên làm chủ nhà cùng với mộtnhóm người đi theo bên mình ngược lại khá có khí độ. Người trung niênnày là huynh đệ được Phương Lạp coi trong nhất ở thành Hàng Châu hiệnnay, xưng là Phật Suất Phương Thất Phật, mà những người mà y ra tiễn đại để đều từng là thân hào phú thương cùng với mấy quan viên đầu phụcPhương Lạp trong thành Hàng Châu, trong đám người hỗn tạp này, rõ rànglà có bóng dáng của gia chủ Lâu gia Lâu Cận Lâm.
Là một trong những đại gia tộc tại Hàng Châu, trước đó thật ra Lâu gia vẫn chưa liên hệ với Phương Lạp, trước đêm Phương Thất Phật phá thành mới tìm đến y.Bởi vì Lâu gia buôn bán đủ loại, tiếp xúc nhiều với tam giáo cửu lưu,đối phương tìm chút quan hệ tác động tới, ngay lúc đó ông ta trả lờicũng không quá kiên quyết, nhưng bởi vì lúc trước người của Tiền HảiBình tới quấy nhiễu, trong lòng ông tức giận nên chưa thật sự cự tuyệt.
Bởi vậy đến ngày thứ hai thành bị phá, ông ta cùng hiệp trợ quân độiPhương Lạp chưa quen thuộc tình huống địa phương kiểm kê các loại vật tư ở Hàng Châu, từ đó trở hành thượng khách trong quân của Phương Lạp, màhiện tại Tứ gia trước đây là Tiền – Mục – Thang – Thường đều đã bỏ trốnrồi, nếu Phương Lạp có thể ngồi vững ở Hàng Châu, Lâu gia của ông ta gần như là có thể giữ được toàn bộ tài sản, trở thành thế gia hàng đầu tạiHàng Châu lúc này.
Đương nhiên, Phương Lạp chưa chắc có thểngồi vững ở Hàng Châu, ngày sau thế nào, thật sự cũng không hề lạc quan, nhưng vào lúc này, cũng chỉ có thể lấy lý do như vậy để tán gẫu màthôi.
Trước mắt may mắn còn tồn tại nhóm người này, thật ra ở trong thành Hàng Châu, bao nhiêu đều biết nhau, hoặc là đều đã nghe đến tên tuổi. Bọn họ có khi là ngay từ đầu đã âm thầm câu kết với PhươngLạp, có khi là sau đó bị thuyết phục gia nhập. Ở trong chính quyền mớicủa Phương Lạp lúc này, có lẽ bọn họ sắp trở thành nhóm quý tộc nguyênsinh đầu tiên, nhưng trừ phi là đám người này ngay từ đầu kiên định gianhập quân đội Phương Lạp, những người còn lại hầu hết đều có chút khôngyên, không trò chuyện với nhau, chỉ trước sau cung kính với Phương ThấtPhật rồi từ rời đi.
Đối với nhóm người này, thái độ củaPhương Thất Phật vô cùng ôn hòa lịch sự. Năm nay y gần bốn mươi tuổi,thân hình cao lớn, thân thủ cực cao, làm tướng thì giết địch đếm khônghết, nhưng làm mưu sĩ thì lại bộc lộ sự ổn trọng bên trong ra. Trongnhững thủ hạ của Phương Lạp, vô số người có tính cách kiêu ngạo, ngay cả điên cuồng như Thach Bảo, Đặng Nguyên Giác cũng phải kính nể y mấyphần. Lệ Thiên Nhuận trầm ổn nhưng cao ngạo, Ti Hành Phương nóng nảyhung ác, những người này đều có bản lĩnh nhưng ở trước mặt Phương ThấtPhật, tuy nhiên cũng cực kỳ kính cẩn nghe theo, mà ngay cả con gái củaLưu Đại Bưu hỉ nộ vô thường hoặc là Vương Dần tâm cơ thâm trầm văn võsong toàn, khi nhìn về phía y cũng vô cùng cung kính nghe theo lệnh màlàm, không dám không nghe theo.
Lúc này y đang tiễn mọi người tham gia yến hội, quay người trở về, một nam tử trẻ tuổi đi theo:
- Sư phụ, thầy coi trọng bọn họ như thế, nhưng theo con thấy, bọn họchưa hẳn đã thích, nhiều người trong đó buồn bực không vui, sợ làm cảmthấy chúng con không vững vàng được lâu. Theo như con thấy, những ngườinày ngay từ bắt đầu vốn đã không phải thật lòng quy thuận chúng ta, giết chết hết đi cho rồi... lại có thể kiếm được một khoản.
Có lẽ là đã quen với ngữ khí của đệ tử này, Phương Thất Phật chỉ thản nhiên nhìn gã một cái, không hề tức giận, mỉm cười:
- Trần Phàm, hiện tại chúng ta đã chiếm được Hàng Châu, ngươi phải sửalại tính cách sơn phỉ rồi đấy, cái gì mà làm ăn, cái gì mà vơ vét mộtkhoản lớn. Thánh Công xưng đế, tương lai ngươi ít nhất cũng là Đại tướng quân, đừng có mãi tham lam đa nghi.
- Chậc, sư phụ, tham lam đa nghi cũng thú vị đấy. Hoàng đế ư, tướng quân ư, nghĩ đến là đau đầu...
Thanh niên tên là Trần Phàm xem ra có chút bại hoại, Phương Thất Phật cũng không để ý, chỉ vừa đi vừa nói:
- Trên đất Hàng Châu, là chỗ xung yếu của Giang Nam, Thánh Công xưngđế, Hàng Châu sẽ là kinh đô, địa phương quan trọng bậc này, không thểlàm hỏng toàn bộ được. Nay sắp sửa thu hoạch vụ thu, muốn gặt lúa, phảicó nhân thủ, sau này còn phải xây dựng thành này, phải có quy tắc, phảicó buôn bán, hơn nữa còn phải xưng đế, cũng phải có người khởi động chứ. Mấy thứ này, người theo chúng ta vào thành cũng không làm được việc,bọn họ chỉ biết đốt và cướp, hiện tại đây là nhà của chúng ta, nên khiêm tốn một chút.
Phương Thất Phật thở dài:
- Nhữngthứ chúng ta không biết, bọn họ biết, hiện tại mất hứng không quan hệ,chỉ cần chịu làm việc, ta cho bọn họ địa vị, cho bọn họ quyền lực, bọnhọ sẽ thích...Nếu đánh hạ Hàng Châu rồi, nhiều ngày ta cũng muốn đứnglên đánh tiếp Gia Hưng đấy, trước tiên, ta phải an bài việc này thậttốt. Mấy ngày nữa ta đi rồi, ngươi ở nơi này, phải đảm bảo bọn họ khôngbị quấy nhiễu, chuyện này nhớ kỹ không?
- Sư phụ, con muốntheo sư phụ đi đánh Gia Hưng, việc này con không hiểu lắm, bằng khôngthầy để Vương tướng quân hoặc là An Tích Phúc ở lại, đổi con ra ngoài là được, con đi Hồ Châu cũng không sao...
- Không phải ngươikhông biết, mà là ngươi không muốn nghĩ, nếu không làm sao mở miệng đãnói bọn họ....Trước mắt Vương Dần muốn nắm giữ tình thế phía nam, AnTích Phúc đi Hồ Châu, ngươi ở lại là tốt nhất, ngươi là đệ tử của ta, đủ để hiểu phân rõ phải trái.
- Con không biết phân rõ phảitrái, con cảm thấy con có thể đổi cho An Tích Phúc ở lại, lùi một bướcmà nói, con nhóc Bá Đao gia kia sợ là càng không phân rõ phải trái hơnso với con, con cũng có thể đổi để cô ta ở lại.
- Những người đi Hồ Châu lộn xộn, tốt xấu lẫn lộn, phái bọn họ đi, một mặt để bọn họnhiễu loạn Hồ Châu, mặt khác để cho bọn họ có cơ hội cướp bóc. Tích Phúc cũng đi, là vì lúc cần thiết có thể thống lĩnh điều khiển đám ngườinày. Ngươi cũng biết giữa trưa hôm nay, Lục Sao và Diêu Nghĩa suýt chútnữa thì đánh nhau rồi, cũng may mà An Tích Phúc dẫn theo Hắc Linh Vệđuổi tới, mới khiến việc này bình ổn, nếu là ngươi qua đó, chỉ sợ làmcho loạn càng loạn thêm thôi. Về phần Bá Đao, cô ta nhiều ngày đi đâunhỉ?
Trần Phàm quay đầu gãi gãi lông mi:
- Mấy ngàyhôm trước....lúc trong thành đang giết loạn, cô ta đơn độc đến nhữngláng giềng trên đường, phát bánh bao cho những người đó, còn không chophép chúng ta giết người. Ngày hôm qua còn đi hướng bắc, nghe nói làcùng thủ hạ đi tìm người tên là Ninh Lập Hằng, chính là kẻ đã bày kế với cô ta và Thạch tướng quân, giết Cẩu Chính đ. Dù sao ta cảm thấy cô tarảnh rỗi quá...
Phương Thất Phật nhíu mày nghĩ nghĩ: “Ngày đó thành bị phá, người chạyvề hướng bắc nhiều nhất, nghe nói Ninh Lập Hằng kia trước đó cũng từngliên hệ với rất nhiều người, đang giết ra hướng bắc, hôm nay đám ngườiDiêu Nghĩa dường như cũng đang theo dõi một nhóm người đào ngũ, có hắnhay không nhỉ?”
- Sư phụ, có muốn con đuổi theo, cảnh cáo bọn họ một chút không? Hiển nhiên là Ninh Lập Hằng kia rất lợi hại, thuận tiện con sẽ đổi để Lưu Đại Bưu bọn họ ở lại?
- Cảnh cáo thì có gì hay ho, đám người đào vong kia có người quân đội từng đảm nhiệmbì binh tham gia phá thành đấy. Ninh Lập Hằng kia hôm đó chỉ là nhấtthời thắng mà thôi, lực lượng đơn độc, sao có thể làm được việc...Vềphần ngươi muốn thay cho Lưu Đại Bưu, thì tự mình đi nói với cô ta đi,chỉ cần ngươi có thể nói với cô ta, để cô ta quay về duy trì cục diệntrong thành, ta sẽ cho phép ngươi đi phương bắc.
- Sư phụ, vậy thầy phải phát ra một mệnh lệnh cho cô ta mới được nha...
Trần Phàm quay đầu nói, nhưng Phương Thất Phật phất phất tay, bướcchân không dừng lại, gã khựng một lúc, mới phiền muộn la lên:
- Nhưng con cũng không duy trì được đại cục trong thành mà...Sư phụ à, thầy không được ép buộc chứ, con muốn đánh nhau!
Từng đống lửa trại ảm đạm, doanh địa đang gần tiến vào thời điểm nghỉ ngơi.
Những doanh địa nhỏ ở trên đỉnh núi được dựng không theo quy tắc nàocả, không có rào chắn cũng không có nhiều cảnh giới tuần tra, mà lềutrại trên đó cũng ít, nhóm binh sĩ mệt mỏi ôm các loại binh khí tốt xấu lẫn lộn nằm ngủ quanh đống lửa, lúc này dù là có đủ loại muỗi đốt cũng không gây ảnh hưởng đến tất cả.
Lục Sao đang ngủ trong lều, thật ra là gã không ngủ, gã đang nằm trên giường gặm nửa con gà quay,nhìn đỉnh lều, thỉnh thoảng nhổ xương ra ngoài.
- Mẹ nó...
Trong lòng gã vẫn đang khó chịu bị bại bởi một gã vô danh buổi trưanay, vài huynh đệ nhà mình bị đánh, hình như là đã bị mai phục ở trongsơn cốc vậy, mà tên Diêu Nghĩa kia vẫn cứ khăng khăng là mình đánh lénhắn!
Thật sự là vu oan giá họa ra, vô cùng không thoải mái...
Lần này bọn họ bắc tiến, tuy nói chức trách chủ yếu là nhiễu loạn HồChâu, khiến cho Hồ Châu không thể bận tâm đến Gia Hưng và Hàng Châu,nhưng nhiệm vụ chủ yếu này thật ra không hề nặng nề. Lúc này ở một mặttây bắc, thật sự có thể cứu viện Hồ Châu hoặc Gia Hưng vốn là Võ SậuDoanh thuộc Vũ Khang Phương Đình, nhưng từ lúc Phương Lạp bắt đầu triển khai đánh hạ Hàng Châu, Võ Sậu Doanh bất ngờ cũng bị muội muội củaPhương Lạp là Phương Bách Hoa kiềm chế một vùng Tây Bắc, chỉ cần Phương Bách Hoa không thất bại, chút binh lực này của Hồ Châu sẽ bất lực đốivới hai mặt này.
Trong nhiệm vụ giết người cướp của thoải mái bực này gặp tai bay vạ gió như thế, gã vốn nghĩ rằng bất luận thế nào cũng đều đánh trả được một kích, nhưng sau đó tự nhiên lại không thểthành công. Sau khi đội quân màu đen kia đến, hai bên liền ở thế giằngco.
Trong quân Phương Lạp, dù hầu hết đều là nạn dân tổ chức thành quân đội, ngay cả vũ khí cũng không đồng đều, tỷ như Lục Sao gã, là từ quê nhà huyện Đồng gia nhập đội ngũ, sau đó thì nhập vào ThánhCông quân, lại được cấp biên chế và bè phái, nhưng mấy quân đội hoàn mỹ chân chính đúng là vẫn có.
Quân đội của đám thủ hạ PhươngLạp tạm thời cũng bàn tới, vì để tránh cho tình huống chạy loạn trênchiến trường càng nghiêm trọng, đội quân do phía Phương Bách Hoa gâydựng nên chứng thật là tinh anh không kém, tổ kiến thành một nhóm người mặc áo đen, đều là những kẻ giết người tàn nhẫn như ngóe, trong mấytrận chiến đấu, hàng thứ nhất tan tác, đầu người phía sau từng nhómrụng xuống. Nay kẻ chấp chưởng của đội ngũ này là một gã thanh niên tên là An Tích Phúc, dáng vẻ thư sinh trầm mặc ít lời, nhưng không thểkhông nói, Lục Sao khi gặp hắn ta cũng có chút chột dạ.
Không thể không nói, trong quân khởi nghĩa hiện nay, những người thamgia cơ bản đều là những người có bản lĩnh trong giang hồ, nắm đấm người nào lớn, thì người khác sẽ phải sợ, Lục Sao đương nhiên không dám trêu chọc vào Thạch Bảo, Ti Hành Phương, cũng không dám trêu chọc vào HắcLinh Vệ, nhưng Diêu Nghĩa là thủ hạ của Lệ Thiên Nhuận, Ti Hành Phươngthì gã vẫn dám trêu chọc vào đấy, hôm nay trong lòng gã tất nhiên làrất khó chịu, lúc này ngủ không yêu, trong lòng thầm chửi rủa một trận.
Trong lòng gã đang buồn bực, đột nhiên nghe bên ngoài doanh trướng cónhững tiếng ồn ào nho nhỏ, trong lòng gã cả kinh, thầm nghĩ hay là Diêu Nghĩa lại tới quấy rối? Gã cầm đao hết rèm cửa đi ra ngoài, vừa mới đi ra liền gặp đoàn người xuyên qua doanh địa đang đi về phía gã, ngườiđi đầu là một thiếu nữ vóc dáng nhỏ bé, mặc váy dài, đội mũ rộng vàmang khăn che mặt, đi theo phía sau nàng là một nam nhân thân hình caolớn, lưng đeo một cái hộp, đi vài bước nữa cũng đã mờ mờ thấy được hình dáng của người đang đi tới. Bước chân của những người này đi trênđường lửa trại, nhiều điểm ánh sáng cuồn cuộn nổi lên trong khôngtrung, Lục Sao đang nghĩ lai lịch của những người này là gì, khi kịpphản ứng thì cũng ngây ngẩn cả người.
Cô gái kia lấy lệnhbài trong tay ra quơ quơ, Lục Sao còn chưa kịp hành lễ, chưa kịp chàohỏi, nam nhân phía sau cong cái hộp giơ tay mở miệng trước.
-Lục Tướng quân không cần đa lễ, chúng ta đi tìm kiếm một vị thư sinhtên là Ninh Lập Nghị, có thể ở trong đội ngũ chạy trốn về hướng bắc,Lục Tướng quân có từng nghe nói không?
Lục Sao ngẩn người:
- Không, không biết a. . .
- Trên đường ngươi đến đây nhất định đã bắt được vài kẻ lạc đội ngũ, giờ bọn họ ở đâu, áp tải đến đây để ta hỏi, được không?
Đám người chạy nạn các hướng đều có, trên đường đi hẳn là sẽ bắt được một số người, có thuận tay giết, cướp đoạt, cũng có bị bắt thẩm vấn.Lục Sao vội vàng gật đầu, dẫn vài người vội vàng chạy đi, từ xa nhìnlại, những bóng đen lắc lư trong dãy núi, dường như vẫn đang mai phụcnhiều nhân thủ. Sau khi dẫn người tới, đám người thiếu nữ không cần gã ở bên cạnh, gã liền quay trở ra, ngồi bên cạnh đống lửa nhìn nhìn về bên đó.
Đội người trước mắt này gã không quen thuộc lắm, nhưngcũng từng nghe nói đến rồi, chính là Bá Đao doanh do Lưu Đại Bưu Tử nổi danh tại Võ Lâm Tây Nam suất lĩnh. Lưu Đại Bưu Tử này vốn là một hảohán võ lâm, không phải là sơn phỉ, chỉ là có giao tình với Phương Lạp,sau khi Phương Lạp khởi sự giương cờ thì hưởng ứng theo, dùng Hắc LinhVệ trở thành nghĩa quân tinh nhuệ.
Đương nhiên, đối với danh tiếng của Hắc Linh Vệ là thấy đầu người giết đầu người, Bá Đao Doanhnày quy tụ được Lưu Đại Bưu Tử tiếng tăm lừng lẫy, nghe nói người nàyNhất Thủ Bá Đao, là anh hùng hảo hán không địch thủ tại Giang Nam, thân cao tám thước, trong nghĩa quân, cũng khó có người có thể sánh bằng.
Lúc Lục Sao gia nhậpnghĩa quân từng nghe nói rồi nên cực kỳ bội phục Lưu Đại Bưu Tử. Nhưngtừ lúc gã ở trong nghĩa quân một thời gian dài thỉnh thoảng mới đượcthấy binh lính trong Bá Đao Doanh, nhưng còn bản thân Lưu Đại Bưu Tửthì chưa từng gặp bao giờ. Người này dường như không tham dự các loạihoạt động tranh quyền đoạt lợi ở trong nghĩa quân, hành sự thần bí, làm việc khí phách. Nhưng sau này, Lục Sao lại nghe nói, Lưu Đại Bưu Tửkia đã chết vài năm trước rồi, mà nay thay ông ta ra lệnh làm việcchính là con gái ông ta, cũng là một người có tính cách mạnh mẽ ngoancường, danh tiếng cũng vang xa như phụ thân của nàng vậy. Lúc đầu gãnghe nói, có chút buồn cười, nhưng sau đó mới phát hiện không phải nhưvậy.
Nghe nói con gái của Lưu Đại Bưu tuy tính cách cổ quáinhưng võ nghệ lại cực cao, những người có địa vị cao trong nghĩa quânnhưng cũng gần như không có người nào dám lấy bốn chữ Lưu Đại Bưu Tử để cười nhạo, cũng bởi vì cô ta đã đạt được địa vị và danh tiếng cực caotrong mọi người. Thân thể cô ta gầy nhỏ, nhưng lại sử dụng Bá đao cương mãnh, ngay cả Thạch Bảo, Vương Dân bọn họ võ nghệ cao nhất trong quâncũng chưa chắc đánh thắng được cô ta. Ngay cả Trần Phàm, đệ tử củaPhương Thất Phật có sức mạnh rút nhổ được cả cây dương liễu, ở trênchiến trận như Tu La, nhưng nghe nói giao thủ với con gái Lưu Đại Bưu Tử cũng thế hòa.
Trong này còn có nguyên nhân gì khác khôngLục Sao không rõ lắm, nhưng trong quân đội những người có thể đánh hòa không mấy người, mà nghe nói cũng có rất nhiều người thật sự bị Lưu Đại Bưu Tử kia giết chết, từ đó về sau người bên ngoài tuy rằng hiếm khithấy nàng, nhưng cũng không dám dùng cái tên Lưu Đại Bưu để nói cô ta,lời đồn cứ truyền đi như thế hết sức kỳ diệu. Hôm nay là lần đầu tiên gã nhìn thấy nàng, chưa cảm nhận được nàng có khí phách bao nhiêu, nhưng dù gì cũng không dám không tỏ ra cung kính.
Qua một lúc lâu, đại khái trong kia đã thẩm vấn xong, liền quay sang chỗ gã, thiếu nữkhẽ gật đầu biểu thị cảm ơn, gã vội vàng đáp lễ, nam tử trung niên phía sau nói:
- Việc đã hỏi rồi, đều không có kết quả gì, chúng tavừa mới từ bên Tiết tướng quân đến đây, Diêu tướng quân hẳn là cũng ởgần đây, không biết có từng gặp không?

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 238: Đường Về Nhà (4)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comĐây là đang nói về chuyện thuở thơ ấu.
- ... Khi đó mẫu thân chẳng hề thích ta, vì ta là con gái.
Ngước nhìn lên bầu trời cao, Tô Đàn Nhi cười xong rồi khẽ nói tiếp:
- Bà vẫn hy vọng... sau này có thể sinh con trai cho phụ thân. Phụ thân cũng nghĩ như vậy, nhưng chí ít thì phụ thân vẫn thân thiết với ta hơn, ông nói là ta thông minh, tương lai mà có đệ đệ thì chắc chắn sẽ càngthông minh hơn. Phụ thân luôn nhìn bộ dáng của đệ đệ tương lai trênngười ta, mẫu thân thì ngay cả nhìn cũng không muốn. Lúc đó ta cứ đếnbám mẫu thân, nhưng bà lại chẳng hề để ý tới ta, có đôi khi ta làm saichuyện gì khiến bà thấy phiền, bà cũng chẳng hề đánh ta mà chỉ vung taykhiến nhũ mẫu ôm ta đi. Tướng công, kiểu xem thường lớn nhất trên đờinày chính là như thế... Dần dần sau này ta biết mẫu thân luôn muốn có đệ đệ, lúc đầu đó ta thậm chí còn hận đệ đệ, không hiểu con gái thì có gìkhác...
Hoa dại nở thành những vạt loang lổ trên sườn núi, Tô Đàn Nhi đặt tay lên bụng, nhìn ánh chạng vạng chiếu ra khắp nơi dướinhững đám mây trắng. Ninh Nghị vốn đang nhắm mắt kia cười một tiếng rồimở mắt ra:
- Không sao, bọn họ không thích chúng ta thì chúng ta cũng không thích bọn họ.
- A, ta có thể không thích mẫu thân, nhưng tướng công thì không được,nếu không sẽ bị người ta nói là con rể không hiếu thuận đấy.
Ninh Nghị quay đầu sang nhìn nàng trong chốc lát, sau lại nghiêm túc nói:
- Bọn họ mắng không được ta.
- Phì...
Tô Đàn Nhi không nhịn được che miệng lại, một lát sau nàng mới nhìn lên bầu trời kia, nói tiếp.
- Ở trong nữ hài tử, ta có vẻ như kỳ quái, sau lại đọc sách nên khôngcảm thấy đó là chuyện thường tình của con người như những tiểu thư khuêcác kia, mà cảm thấy phụ thân và mẫu thân đối xử không tốt với ta, hoàntoàn không công bằng. Trong tòa nhà to lớn đó, ta lớn lên cùng nhũ mẫu,một mặt cảm thấy mình phải làm một tên con trai khiến cho phụ thân vàmẫu thân hối hận, phải tiếp nhận lấy việc làm ăn, mà mặt khác ta lại cảm thấy mình là nữ hài tử, phải học cho tốt tất cả những gì mà nữ hài tửnên học, bằng không đó chẳng phải chứng minh rằng mình đang hâm mộ đámcon trai kia, như vậy chẳng phải là thua rồi sao?
Ninh Nghị vươn tay nhặt một nhánh cỏ bám trên tóc nàng, Tô Đàn Nhi vẫn chậm rãi nói tiếp:
- Ta cứ lớn lên trong gia đình như vậy! Lúc trước nhũ mẫu đối tốt vớita lắm, luôn nói chúng ta là đại gia đình, ta là tiểu thư khuê các,người ta luôn hâm mộ ta. Nhưng đến lúc hiểu biết mọi chuyện rồi, ta mớicảm thấy chẳng có gì đáng để hâm mộ cả. Phụ thân không thích ta, mẫuthân cũng không thích, nếu là nhà nghèo thì đã không khổ não như vậyrồi. Thực ra ta hiểu rằng nếu nhà không quá lớn như vậy, nếu ta còn cómột vị ca ca, phụ thân và mẫu thân sẽ không có áp lực lớn như thế, tacũng không bị lạnh nhạt, ta... ta không thích những lúc ở cùng phụ thânvà mẫu thân, sau ta lại nhận ra rằng mình cũng thành người như bọn họrồi, trong gia đình đó... không hề có nhân tình gì...
- Ta... thiếp thân không phải khuê tú nhà đại gia, chỉ là theo người ta học tới học lui, kỳ thật chẳng ra dạng gì. Thiếp thân... thích thơ từ, nhưngbản thân lại làm không hay, cũng không biết xem, nên tự bảo mình rằngsau này có dịp sẽ học, nhưng chuyện làm ăn nhiều quá, căn bản không cóthời gian... Kỳ thật cũng không phải là như vậy, thiếp thân vốn khôngthích thơ từ, chỉ thích cái cảm giác được mọi người hâm mộ kia... Đôikhi nghĩ tới những chuyện này, nhìn bộ dạng của mẫu thân và phụ thân,thiếp thân lại nghĩ, thôi thì sau này đừng sinh con nữa, nếu sinh ra mànuôi không tốt thì con bé lại giống thiếp, sẽ lại trách người làm mẹ như thiếp, nhưng làm sao bây giờ...
- Tiêu chuẩn cao quá rồi! Không phải ai cũng thuần túy thích thi từ... Nàng sẽ là một người mẹ tốt.
Ninh Nghị xen vào một câu.
Tô Đàn Nhi lắc đầu, cười nói:
- Đến năm mười bốn mười lăm tuổi, vì không muốn thành thân nên thiếp cứ kéo dài rồi kéo dài mãi, sau đó đến khi thật sự không kéo được nữa thìmới chọn tướng công.
Nàng nghiêng đầu nhìn Ninh Nghị đang nằm bên cạnh mình:
- Nhưng lúc ấy thiếp không thật lòng nên mới để Tiểu Thiền đi chăm sóctướng công, rồi ngày thành thân thì bỏ chạy, mấy ngày sau mới trở về.Sau đó tuy rằng ở chung, nhưng thiếp thân lại không quá kính trọng cũngkhông quá để ý tới tướng công...
- Không phải mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rồi sao?
Tô Đàn Nhi lắc đầu, vẻ mặt đã bình tĩnh lại, chỉ nở một nụ cười khá tự nhiên:
- Không phải...
Nói câu này, giọng của nàng đã hơi nghẹn ngào:
- Không phải là tốt đẹp hơn, đây chỉ là... thiếp thân đang giả vờ, giảvờ cho giống tiểu thư khuê các, giả vờ là thật sự biết đại thế, cũng giả vờ là thật sự thích thi từ. Thiếp thân... chỉ nghĩ tới bản thân, muốnổn định tướng công, làm cho cái nhà này... trông giống một gia đình,không bị kẻ khác nói móc nói mỉa là đủ rồi. Thiếp thân chưa từng nghĩcho tướng công...
- Phụ nữ thật phiền phức...
- ... Nhưng bây giờ lại nghĩ.
Hai người cùng nói một lúc, Ninh Nghị thì là than thở một cách nhàmchán, Tô Đàn Nhi lại nghẹn ngào khẽ nói. Nói xong hai người không khỏibật cười vì chuyện này. Ninh Nghị nhắm mắt lại, giơ tay lên, ngón taygần như đụng vào gò mà Tô Đàn Nhi. Tô Đàn Nhi hơi nghiêng đầu, nhắm mắtlại, tựa gò má vào lòng bàn tay hắn, cảm nhận ngón tay kia đụng vào.
Hai người xưa nay đều là những người quyết đoán, không thích nói nhiều, khi ở cùng nhau tuy có những lúc nói chuyện mà theo thời đại này thì là đầy lãng mạn như nói chuyện trong đêm trên tiểu lâu kia, nhưng trênthực tế, Tô Đàn Nhi thạo đời nên lúc đó khi thổ lộ tình cảm trên tiểulâu kia, nàng cũng phải ra sức làm cho mình trông thật tự nhiên mà nói,cũng không nhiều lời ngon tiếng ngọt. Sau đó Tô gia gặp đại họa, tìnhcảm giữa đôi bên đột nhiên tăng mạnh, rồi Tô Đàn Nhi đốt lầu, rồi viênphòng, tuy thi thoảng cũng có vài câu đường mật, nhưng đó vốn chỉ là lúc ở trên giường.
Cũng hiếm khi Tô Đàn Nhi thể hiện vẻ yêu kiều của tiểu nữ nhi, cả hai đều là người lợi hại nên cho dù là liếc mắt đưa tình thì cũng chỉ hiểu lòng là ngừng lại. Chỉ là hai ngày nay, khi biết được mình đã mang thai, lại biết thương thế của Ninh Nghị, nàng tuy yên lặng ở cạnh hắn mà không nói những lời vô ích gì, nhưng tới lúc này mới chính thức mở miệng trút ra những thứ mà nàng vốn cho rằng không cầnphải để ý tới.
- Hiện giờ thiếp thân biết tướng công đều biết mọi chuyện, thiếp thân nghĩ những thứ cong cong thẳng thẳng kia phỏngchừng không gạt được tướng công, giờ nhớ lại thật khó chịu... Khi đóthiếp thân coi tướng công là một tên thư sinh ngốc nghếch, đọc mấy quyển sách khô khan, không biết nghĩ, cũng không rõ cách đối nhân xử thế, nên thiếp đã nghĩ rằng... chỉ cần có thể khống chế được tướng công là được, thư sinh ngốc như tướng công làm sao có thể là đối thủ của thiếpthân...
Ninh Nghị cười cười:
- Giờ thì không phải rồi nhé.
- Tướng công có lòng dạ rộng rãi, có lẽ cảm thấy đó là lẽ thường củacon người, nhưng giờ đây thiếp thân lại nghĩ, nếu mọi chuyện có thể lặplại thì tốt, thiếp thân nhất định sẽ đối xử tốt với tướng công. Thiếpthân... muốn học để trở thành vị tiểu thư khuê các chân chính, muốn giúp chồng nuôi con, thiếp thân không muốn gả cho tướng công khi đã mười tám tuổi để cho kẻ khác nói tướng công phải cưới gái lỡ thì chua ngoa. Nếunăm mười bốn mười lăm tuổi mà gả cho tướng công cũng tốt, bởi vì nhưvậy... như vậy thì... tất cả mọi chuyện sẽ khác. Thiếp thân cũng khôngkéo tướng công tới Hàng Châu...
Khi nói những lời này thìgiọng Tô Đàn Nhi có hơi nghẹn ngào, nhưng cũng tỉnh táo, chỉ nói đến câu cuối cùng nàng mới òa khóc, nàng nắm chặt đôi tay lại buông thõng bênngười, khe khẽ run lên. Người phụ nữ này bình thường vốn cao ngạo, tuyđều ẩn dưới vẻ dịu dàng bên ngoài, nhưng trước nay tung hoành trênthương trường đã khiến cho nhân sinh quan của nàng sắc bén như đao giống Ninh Nghị, một khi chuyện xảy ra thì đầu tiên là chỉ nghĩ đến cách giải quyết, những cảm xúc hối hận cùng lắm chỉ có thể được coi là tự kiểmđiểm mình. Nhưng lúc này đây, biết đường xá gian nan, thương thế củatrượng phu có thể sẽ nặng hơn vì phải lặn lội đường xa thế này, nàng vẫn cảm thấy áy náy không thôi.
Ninh Nghị thở dài, dịch chuyển lại gần thê tử. Tô Đàn Nhi níu chặt lấy quần áo hắn, cắn chặt răng, nước mắt chảy ròng ròng.
- Chúng ta sẽ trở về, vẫn còn cơ hội.
Ninh Nghị nói một câu.
Tô Đàn Nhi đã khóc to lên:
- Hiện giờ ta chỉ muốn sinh con cho tướng công, giúp tướng công nuôidạy con cái, không muốn khoe tài, không muốn buôn bán kinh thương gìnữa, cũng không chỉ biết nghĩ đến bản thân nữa... Nhưng hiện giờ ta lạinghĩ, nếu hiện tại... không có đứa bé này thì tốt, dù giờ đây không cóthì sau này sẽ có. Hai ngày nay ta thấy tướng công liều mạng nghĩ cáchđi ra ngoài, ta biết tướng công phải gánh chịu trách nhiệm rất nặng, dùkhông có đứa bé thì tướng công vẫn phải như vậy, nhưng ta thật sự sợ...Đại phu nói tướng công cần ân tâm, cần tĩnh dưỡng, sau đó dựa vào thânthể mà chống chịu. Tướng công lại phải lao tâm lao lực vì chuyện chạytrốn này, thân thể sao có thể chống chịu được... Ta có khuyên bảo, nhưng ta biết là không khuyên được...
Nàng khóc to bên người Ninh Nghị, bị đè nén vô cùng, thành ra cơ thể cũng run lên dữ dội:
- Hai ngày nay, khi tướng công hỏi chuyện những người đó, dựng kếhoạch, ta vẫn ở cạnh tướng công... Ta ở bên người tướng công mà cố chịuđựng không nói lời nào, trong đầu có rất nhiều người nói cho ta rằng dùcó nói thì cũng vô dụng, chỉ khiến chàng thêm phiền lòng, không thể đểchàng đã lo nghĩ làm việc rồi mà còn phải bận tâm tới ta. Nhưng ta lạinghĩ, nếu ta giống những nữ tử bình thường thì tốt, chỉ cần khóc đòichàng không được làm những chuyện đó, sau đó chẳng cần để ý tới chuyệngì nữa...
Ninh Nghị vỗ vỗ vai nàng:
- Nàng cũng biết rằng nói là vô dụng mà...
- Đến khi không nhịn được...
Tô Đàn Nhi hít hít mũi:
- Đến lúc không nhịn được nữa, ta lại trốn vào trong lều ngồi một lát,cố nhịn cho mình không òa khóc. Đám Thiền Nhi đều đã khóc rất nhiều lần, các muội ấy muốn đến khuyên bảo chàng, ta đều cản hết lại. Ta khôngmuốn chàng còn phải phí sức nói chuyện với các muội ấy, còn khuyên bọnhọ, ta không nói rằng khuyên chàng là vô dụng, chỉ nói là không muốnchàng hao tổn thể lực... Ta cũng không muốn nói với chàng điều này...
Nói xong những lời này, nàng thút thít khóc, nhưng so với vừa nãy thì đã khá hơn. Ninh Nghị chờ một lúc rồi mới nói:
- Ta sẽ khỏe thôi.
Tô Đàn Nhi lau đi nước mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống. Nàng tựa vào ngực hắn, gật đầu nói:
- Nhất định phải khỏe, nếu chàng không khỏe, ta cũng không gặp đượctướng công như vậy nữa, ta không cần con, cũng chẳng cần nhà nữa... Tatừ lúc ban đầu đã không phải là mẫu thân tốt, chuyện khiến người ta nhàtan cửa nát ta cũng đã làm... Tướng công hãy nhớ kỹ cho ta, trong bụngta có hài tử của chàng, giờ chàng có mệt muốn chết thì cũng không đượckêu mệt, phải cố sống. Nhưng không chống được nữa thì cũng không sao, ta và con sẽ lập tức xuống tìm chàng...
Nàng trợn tròn mắt nhìn Ninh Nghị, đôi môi anh đào trên khuôn mặt trái xoan dịu dàng kia mânlại. Nàng dùng thân phận nữ tử tung hoành trên thương trường, cho tớibây giờ đều dùng phong cách nhuận vật vô thanh, bởi vì nàng trông kháxinh đẹp, lại chỉ là một thiếu nữ tuổi tầm đôi mươi, không giống nhữngvị thương gia quả quyết kia, nhưng lúc này chỉ có trong đôi mắt to vừakhóc xong kia toát lên vẻ chấp nhất hình thành nên khi trường kỳ xôngpha thương trường vốn luôn bị thu lại, xen lẫn với khuôn mặt dịu dàngkia chỉ để truyền một tin tức cho người trước mặt: Đây là người phụ nữcủa ngươi.
Ninh Nghị cười:
- Đừng xem thường tướng công nhà nàng, cho dù thế nào thì ta sẽ sống sót. Đứa bé này nàng nhất định phải sinh.
Tô Đàn Nhi vuốt bụng, sau đó nhích lại gần Ninh Nghị, tay kia của nàngníu lấy vạt áo Ninh Nghị. Nàng nhắm mắt lại, miệng như đang lẩm bẩm gìđó, lại như đang cầu nguyện điều gì, nhưng gió núi thoảng qua nên lạichẳng thể nghe rõ.
Những đám mây mềm mại lơ lửng trên bầutrời, ráng trời chiều đỏ rực như đang đốt cháy phía chân trời cùng núinon và dòng nước. Màn đêm buông xuống, trong doanh địa của người đàovong, quân đội bắt đầu bận rộn vận chuyển. Ngày hôm sau bọn họ lại nhổtrại, khoảng cách với truy binh phía sau kỳ thật đã không còn xa lắm,tới gần giữa trưa thì bọn họ nghe được một tin từ trong đám dân chạy nạn bị lạc đàn kia, đó chính là đội ngũ đào vong lớn nhất ở phía trước bọnhọ kia đã bắt đầu nội chiến...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 239: Đường Về Nhà (5)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTừng đám mây đen chậm rãi trôi trên bầu trời, từng mảng từng mảng tụ lại phía trước.
Lộ trình từ Hàng Châu đến Hồ Châu chỉ có một con đường đào vong. Nếunhư tính từ ngày hôm đó tới hôm nay cho thấy đã là bốn ngày từ khi thành Hàng Châu bị phá, mọi người lo sợ không yên không còn cách nào khácphải bỏ thành mà đi. Từ đó về sau rất nhiều người đều lựa chọn trực tiếp đi đến Gia Hưng, khi đó quân đội Phương Lạp cũng tổ chức đủ các loạibao vây chặn đánh, giữ lại không ít người. Càng về sau này, số lượng lớn người bị giết đuổi tiếp tục tụ tập trên đường, trật tự được khôi phụcthì đã là sáu, bảy ngày.
Lúc này nghĩa quân của Phương Lạp tụ tập từ phía Tây Hàng Châu tới gần như bão hòa lại bắt đầu khuếch trương tứ phía, nhóm kẻ chạy nạn lại lần nữa khốn khổ tự lựa chọn phương hướng đi, sơn lĩnh chung quanh Hàng Châu tuy rằng không sâu nhưng thủy lộngang dọc tụ cả mộ vùng đất rồi lại phân tán, có những người bị nghĩaquân đuổi theo sau vây giết, cũng có những người bị bắt làm tù binh, bịcướp bị bắt đưa về Hàng Châu.
Mấy tháng tới nay, sau khiPhương Lạp hưng binh thì thanh thế trở nên hưng thịnh nhất, Phương BáchHoa ở tây bắc kháng cự Võ Sậu Soanh của Khang Phương Đình, phía nam VõUy Quân của Trần Sĩ Thắng bị Đăng Nguyên Giác, Ti Hành Phương giáp cônggiữa đường. Đám người Phương Lạp và Phương Thất Phật đánh hạ Hàng Châu,từ đó về sau khắp nơi đều hưởng ứng khởi nghĩa, hướng về Hàng Châu, làmnhững người chạy trốn tỉnh tỉnh mê mê này mới phản ứng thì đã phát hiện, bắt đầu từ Hàng Châu, bất kể hướng nào gần như đều trở hành khu vựctrải rộng nguy hiểm.
Ngoại trừ những người xé chẵn xé lẻ điđường vùng núi, tránh né ở trong thôn trang cuối cùng tránh được mộtkiếp ra, đại bộ phận đội ngũ cuối cùng mới chính thức an toàn rời khỏiđịa giới Hàng Châu không nhiều lắm, những người này từ trong thành HàngChâu bị đuổi ra ngoài, trôi giạt khắp nơi, cuối cùng phần lớn đã trởthành tế phẩm hoặc là thần dân ban đầu của “Vĩnh Lạc triều” sau nàyPhương Lạp thành lập. Dưới lực ảnh hưởng của Vũ triều, trên vùng đấtGiang Nam, trong lúc nhất thời bị chèn ép tới mức thấp nhất, đươngnhiên, nếu muốn từ giữa tìm kiếm điểm sáng thật nhỏ, đương nhiên cũng là có đấy.
Toàn bộ quá trình của nó chỉ phát sinh ở một gócgiao giới giữa Hàng Châu và Hồ Châu, lúc ấy từ Hàng Châu đi ra, một độingũ chạy trốn tụ tập đông phú thân thương hào nhất bảy cong tám vòng điđến tận đây, toàn bộ công tác chuẩn bị chỉ phát sinh trong thời giankhông tới hai ngày từ sáng sớm ngày mùng mười đến trưa ngày mười một.
Lấy chiến lược mặt đi lên mà nói, thời gian một ngày rưỡi này rất khóhoàn thành các thao tác quá mức phức tạp rồi, lúc ấy nghĩa quân đuổitheo phía sau đội ngũ dĩ nhiên tổng cộng gần năm đội, phân chia do nămtướng lĩnh trong quân Phương Lạp suất lĩnh gồm Diêu Nghĩa, Lục Sáo, Tiết Đấu Nam, Mễ Tuyền, Thẩm Trụ Thành. Mà một số Hắc Linh Vệ cùng với mộtbộ phận binh sĩ của Bá Đao doanh do Lưu Đại Bửu Tử suất lĩnh còn chưatính vào trong đó. Binh lực của năm đội ngũ này tổng cộng lại hơn sáungàn người, sĩ khí chính vượng. Mà trong đội ngũ bỏ trốn, tổng cộng cóba ngàn tàn binh, cộng thêm phần đông hộ viện bảo tiêu môn hạ của phúthương thân hào ước chừng hơn một ngàn người, chỉ có điều chiến trườngđánh nhau khác biệt, hơn một ngàn người này, chiến lực cũng không đángđể dựa vào.
Sau khi sự việc xảy ra cho thấy, mấy đội ngũ nàytrong phạm vi chưa đến bốn mươi dặm chỉ đơn giản lần lượt giao thoa vàchiến đấu một lần, rồi sau đó bắt đầu chiếu tướng lẫn nhau. Sự việc vôcùng đơn giản, nhưng kết quả sau đó đã ngoài dự đoán của mọi người.Đương nhiên, khi sự việc phát sinh lần đầu, cảm thấy gây ngạc nhiên cũng không chỉ là quân đội dưới trướng Phương Lạp mà thôi, mà ngay cả bảnthân đội ngũ chạy trốn đều sau khi là đã trải qua sự việc kinh ngạckhông gì sánh được mới phản ứng được.
Mây đen kéo đến,thời tiết khô nóng bức bối, đường sông uốn lượn vươn theo đội ngũ đi ra. Đội ngũ đi về phía trước này tổng cộng gần vạn người, lúc này ở phầnđuôi của đội ngũ đang nổi lên những tiếng la hét ầm ĩ tranh chấp, trongđám đông thì thầm những lời nói khó hiểu. Mà ở đoạn trước và giữa, cómột vài quân nhân hoặc là sư gia đang chạy từ sau lên trước, bọn họ phần lớn cầm giấy bút, phân chia nhập vào trong đội ngũ tàn binh, ghi chépnày nọ.
Việc thống kê trên đường chạy trốn có vẻ có chút gấpgáp, nhưng sự việc này bắt đầu từ sáng sớm, ý tứ những người ở trêntruyền xuống cũng đơn giản, lúc này Trần Hưng Đô dẫn đầu cùng với concháu học trò của Thang Tu Huyền cẩn thận bàn bạc, đội ngũ chỉ cần đi đến Hồ Châu thì mỗi một gã quân nhân chính là quân thần hộ tống rồi. Vì ban thưởng tương lai, hiện tại cần ghi chép lại quê quán và danh tính từngngười lại, để trong đội ngũ bất kể là quan quân hay binh lính, người nào cũng sẽ không bị bỏ lại sau, những người này nếu là qua đời ở Hàng Châu hoặc là thất lạc người nhà, mỗi một người còn có thể trợ cấp, đây làthù lao mà mọi người hộ tống “Đại nhân vật” nào đó nên được.
Sau khi thành Hàng Châu bị phá, quân đội Võ Đức Doanh khó duy trì biênchức, trong đội ngũ lúc này mặc dù có hơn ba ngàn quân nhân, nhưng từngngười thuộc đội ngũ đều khá hỗn loạn, phần lớn mất đi tâm tư đánh giặc.Sở dĩ Trần Hưng Đô có thể là người lãnh đạo quân sự trong đội ngũ này,là bởi vì người dưới trướng của y hiện tại là nhiều nhất, chừng hơn bảytrăm người, những người còn lại tuy rằng nghe theo điều khiển nhưng khitrong quá trình vận động thì lại khá phiền toái.
Tuy nói VõĐức Doanh tinh nhuệ, nhưng thật ra kinh nghiệm chiến đấu không được tính là nhiều, sau lần đại bại này, nếu nói tiếp tục gây dựng lại biên chế,chỉ sợ không ít người đều đã sinh lòng sợ hãi rồi. Nhưng thật ra sau khi đạo mệnh lệnh truyền xuống tại đây, để tiện cho việc ghi chép, nhữngngười này cũng bắt đầu tự động tụ tập lại, dựa theo phân bố quan quânlúc trước mà tạm thời đề cử quan quân, tuy rằng thoạt nhìn giống như làtự lập người đứng đầu, nhưng dù gì biên chế cũng kiến lập chặt chẽ.Trong lúc này, Trần Hưng Đô tự nhiên cũng sắp xếp một vài tâm phúc pháttriển thế lực, làm cho những mệnh lệnh này càng có thể nhanh chóng đượctruyền đạt xuống.
Trong khi thống kê nhân số quân đội, mộtvài lời đồn đại bắt đầu lan truyền giữa quan quân hoặc dân chúng bìnhthường, trong những lời đồn này, đương nhiên có những tin tức tiêu cực,bao gồm cả việc truy binh đằng sau đã đuổi tới gần, bao gồm cả đường điphía trước đã bị ngăn trở...cũng đã âm thầm lan truyền tới, bị phơi bàytrong tai mọi người. Rồi sau đó, cũng có một tin tức khác được truyền ra trong lúc mọi người đang xì xào.
- Đám người Thang tiên sinh đã có biện pháp rồi...
- Nghe nói có người Thang gia có giao tình với phản tặc Thanh Phongtrại, hiện tại chúng ta có hơn ba nghìn Võ Đức Doanh qua đó, Thanh Phong trại sẽ mở đường...
- Không phải, nghe nói là mưu kế của một người tên là Ninh Lập Hằng đấy, tất cả đều tính toán hết rồi, Trầntướng quân bọn họ như nhặt được chí bảo ấy. Biểu đệ của ta ở trong đạidoanh bên kia, tối hôm qua thấy...
- Ninh Lập Hằng là ai?
- Hắc, các ngươi không biết là ai hả, người này hình như là một thưsinh, nhưng có danh hiệu “Thập bộ nhất toán”, hơn nữa võ nghệ cực cao,ban đầu ở Hàng Châu, khi đám người Phương Lạp tác loạn trong thành, hắnđã trợ giúp bày mưu tính kế, sau đó, đám người Thạch Bảo, Phương ThấtPhật gì đó đích thân đến giết hắn, bị mắc bẫy của hắn, sau khi giết xong vài kẻ thì hiên ngang rời đi, khiến đám người Thạch Bảo, Phương ThấtPhật mặt xám như tro tàn. Ôi, đáng tiếc lúc ấy thành bị phá quá sớm, nếu có thể tiếp tục duy trì vài ngày, hẳn là Phương Thất Phật sẽ bị hắngiết chết...
- Ta nghe nói hắn cũng có danh hiệu trên gianghồ đấy, không phải là “Thập bộ nhất toán”, mà là “Huyết thủ nhân đồ”đấy, lần này khẳng định có thể đi qua rồi...
C.239.1

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 240: Đường Về Nhà (6)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNgày mười một tháng bảy năm Cảnh Hàn thứ chín, nơi giao giới giữa Hồ Châu và Hàng Châu, qua buổi trưa, trên bầu trời tràn ngập mây đen baophủ toàn bộ, dông tố tụ tập. Trong doanh địa, mấy ngàn tàn binh Võ ĐứcDoanh bắt đầu tụ tập trên bãi đất trống.
Trong mọi người tràn ngập bầu không khí bất an, bên phía chủ doanh, hiện giờ các tướng lĩnh, thân sĩ có địa vị cao trong đội ngũ bỏ trốn đang tranh cãi kịch liệt,cũng có người tính cách tương đối dữ dằn, nhìn như có vẻ muốn động thủ,nhưng sau đó lại bị người chung quanh ngăn lại.
Không riênggì nơi này, đội quân của Lục Sao phát hiện được phương hướng đội ngũ bỏchạy tránh né, lúc này tin tức cũng đã dần dần lan tỏa trong đội quân.Trong đám bình dân cũng có người nghe thấy, nhưng trong lúc nhất thờirối loạn vẫn chưa nổi lên, bởi vì nếu sự việc là thật, mọi người hiệntại thậm chí cũng không dám lỗ mãng làm bất kỳ quyết định nào, trời sắpmưa sẽ làm nước sông dâng lên, đi tiếp về phía trước chính là chui đầuvào lưới, cũng không ai biết nên trốn đi nơi nào.
Có ngườichưa xác nhận được sự việc có thật hay không, có người tìm người mìnhquen biết để hỏi đối sách. Bên phía chủ doanh, đủ loại người, đủ các ánh mắt đang đặt lên người đầu lĩnh. Thang Tu Huyền, Tiền Hải Bình, TrầnHưng Đô và cả thư sinh Ninh Lập Hằng đang ốm yếu kia, thậm chí cả nhữngngười có tài danh, có quan danh ở Hàng Châu đều bị mọi người chăm chúnhìn vào.
Ninh Nghị thỉnh thoảng sẽ đơn giản theo sát một sốngười nói chuyện, mà nói chuyện nhiều nhất đại khái là bên phía Thang Tu Huyền, đó là gia chủ của một trong Tứ gia, vị lão nhân này trong mắtmọi người vẫn luôn có địa vị cao nhất, có nhiều quan hệ nhất. Triều Vũtrọng văn khinh võ nhiều năm, dù là Trần Hưng, hay bất kế là thân sĩ nào lúc này cũng không có cách nào. Thang Tu Huyền nói chuyện với Ninh Nghị một lúc lâu, sau cùng cau mày nhìn Ninh Nghị thật sâu, gật đầu.
- Lúc ở Hàng Châu, Hi Văn Công rất coi trọng ngươi, chuyện cho tới bâygiờ, cũng chỉ đành phải nghe theo ngươi thôi. Đi thôi, bảo trọng sứckhỏe.
Sau khi nói xong, một gã quan tướng đang phẫn nộ xôngtới phía Ninh Nghị, sau đó lại bị mọi người tách ra, Thang Tu Huyền nhìn thoáng qua, lắc đầu, chống gậy xoay người bỏ đi, tướng lĩnh hùng hùnghổ hổ kia bị mọi người kéo tách ra một khoảng cách, Ninh Nghị không nhìn gã, để Tô Đàn Nhi đỡ lấy đi sang chỗ khác, tuy rằng vô cùng mệt rồi,nhưng vẫn còn một số việc phải làm.
Trong thời gian như vậy,Diêu Nghĩa dẫn dắt đội quân đang một khắc không ngừng từ phía nam tiếndần về phía bọn họ, nơi phía bắc, Hắc Linh Vệ cũng chuyển hướng, đangnhanh chóng tới bên này. Dưới bầu trời, mặt đông bắc của chiến trườngrộng lớn này, phương hướng cách đường sông, thiếu nữ tên là Lưu ThiếnThiến, tên mụ là Lưu Tây Qua đang dẫn dắt Bá Đao Doanh đi qua Thạch Kiều đánh bọc mặt bắc, nàng không hề nóng vội, chỉ đợi đám người Lục Sao tới cùng đánh đội ngũ chạy trốn kia ở mặt bắc, sau đó đi đón quân sư củanàng.
Ninh Nghị cố chịu cơn choáng váng ở đầu, đi về bãi đấttrống đang tụ tập binh lính Võ Đức Doanh, từ xa đã vọng tới nhưng tiếngồn ào, mơ hồ trong đó có tiếng nói của Trần Hưng Đô, đem toàn bộ tìnhhuống gặp phải từ đầu đến cuối nói lại cho binh lính nghe.
Đó là một mặt cỏ rộng, lúc này nhìn như một sàn đấu võ nho nhỏ, phía trước có một cái bàn đơn giản. Gió không lớn, khi Ninh Nghị từ mặt chếch đi lên, một nửa mọi người đều đang nhìn về phía hắn. Tô Đàn Nhi không cùng lêntheo, chỗ như thế, không thích hợp nàng đi cùng. Trên đài không chỉ cóTrần Hưng Đô, Tiền Hải Bình mà còn có một số thân sĩ, quan viên HàngChâu, lúc này nhìn Ninh Nghị có chút yếu ớt, cả đám ít nhiều cũng cóngười có chút oán khí, nhưng không biểu hiện ra ngoài, có người theo dõi hắn, có người ngoảnh đi chỗ khác.
Trên bàn lớn kia, lúc này có đặt một khối tấm vải đơn giản, biểu hiện vị trí của mọi người cùng với năm đội ngũ quân địch.
- Các vị huynh đệ, chúng ta đã không còn đường lui rồi, người ta muốngiết chết chúng ta! Chúng ta chỉ có thể tiến lên phía trước, chúng ta có ba nghìn người, bọn họ chỉ có một ngàn, hơn nữa đều đã tự phân tán,không kịp cứu viện...Hiện giờ bọn họ khinh địch, chúng ta mới có cơ hộinhư vậy, nếu để bọn họ tỉnh táo lại, chúng ta sẽ không có cơ hội nàonữa...Mấy ngày nay, chúng ta đã hao hết khí lực mới bứt được khoảng cách với bọn họ, đường, có thể người khác chỉ hướng, nhưng mệnh, thì bảnthân phải tự tránh! Người nào còn có tâm huyết, hãy cầm lấy đao, mở mộtđường máu...
Bản thân Trần Hưng Đô cũng có võ nghệ, lúc nàytiếng nói rất lớn, toàn sân đều nghe thấy, nhưng không phải là y mồmmiệng linh hoạt, đây vốn là lời của Ninh Nghị. Đợi khi y nói xong, NinhNghị đi qua, cầm một cuốn sách lớn giao cho Thang Tu Huyền, sau đó đếnchỗ Trần Hưng Đô:
- Ta không còn sức lực gì rồi, Trần tướng quân có thể giúp ta truyền lớn không?
Trần Hưng Đô gật gật đầu. Ninh Nghị quế mắt nhìn hơn ba nghìn người đứng đông nghịt ở bãi cỏ, hắng giọng, thong thả nói:
- Trên đường đi vòng lại, vùi lập vào chỗ chết, là
Ninh Nghị ta cố ý thiết lập tính kế, các ngươi đều bị ta tính kế. Nhưng ngoại trừ tìm đường sống trong cõi chết ra, chúng ta không còn conđường thứ hai để đi.
Trần Hưng Đô đầu tiên là ngẩn người, sau đó lại lớn tiếng trần thuật lời của Ninh Nghị ra ngoài, lập tức trongquân lại vang lên những tiếng ồn ào, Ninh Nghị chờ một lát.
- Trước không đường đi, sau có truy binh, đội ngũ gần vạn người, có chegiấu dấu vết cũng không tiến lên được, ở mảnh đất thuộc Hàng Châu này,bất kể đi như nào, thì trong khoảnh khắc sau chúng ta cũng chỉ có conđường chết. Trước mặt chúng ta có gần sáu ngàn kẻ thù, nhưng một trậnchiến Hàng Châu, đội ngũ Phương Lạp đã bắt đầu khinh địch, ngày hôm qualúc vòng lại ở Thạch Tân, chúng ta đã đơn giản lừa gạt bọn họ như vậy,chính là chứng cứ rõ ràng. Phần thắng duy nhất mà chúng ta có, chínhlà...là Võ Đức Doanh của chúng ta, là tinh nhuệ trong quân.
Ninh Nghị nhìn nhìn bọn họ, nhưng thật ra nói lời hay như vậy, cũng không có hiệu quả gì.
- Một trận chiến Hàng Châu, bởi vì nguyên nhân thiên thời, chúng ta bịthất bại, bị thất bại bởi chúng ta chưa hiểu gì cả. Hôm nay ở trong nàycó ba ngàn người, ta không biết mọi người có phải bắt đầu sợ hay không,nhưng người bên Phương Lạp đã cảm thấy chúng ta là gà đất chó kiểng rồi, bọn họ phái năm đội quân đến, mỗi một đội, đều có hơn ngàn người, những người này tranh chấp nhau, không muốn đối phương chiếm quá nhiều lợiích về mình, về phần đánh chúng ta bại như nào, cướp đi đồ đạc của chúng ta, bọn họ không hề nghĩ tới. Bọn họ giống như mọi người, cảm thấykhông cần phải suy nghĩ, đối với ba nghìn người chúng ta, ở đây có hộviện, tiêu sư cũng gần ngàn người, tình huống hiện tại đã gấp gáp rồi,bọn họ có hơn ngàn người hùng hổ tiến về đây, chúng ta có hơn bốn ngànngười, muốn chạy trốn, bọn họ một ngàn, chúng ta bốn ngàn.
-Chúng ta đánh nhau, ta cũng không biết chúng ta có thể thắng hay không,nhưng tới hiện tại rồi, tình huống của chúng ta, tất cả mọi người đềuhiểu rõ, khác với lần trước, lần này mỗi người các ngươi đều hiểu rõchúng ta phải đánh như nào. Ta chỉ có thể giúp các ngươi làm một vàichuyện.
Hắn phất phất tay, có người mang một số rương lớn rương nhỏ lên.
- Bắt đầu từ hôm qua, chúng ta đã ghi chép tính danh, quê quán, hiệnnay ở đây do Thang lão làm chủ, vừa rồi ta đã giao danh sách cho lão.Lúc này mọi người đều đi chung một chiếc thuyền, nếu có thể trở về HồChâu, các ngươi hãy nhìn lên trên đài này, nhìn bên kia, những người đó, đều thiếu nợ các ngươi, mà mỗi người các ngươi, cũng có thể thăng quanphát tài.
Rương được mở ra, vàng bạc lóe sáng rực.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 241: Đường Về Nhà (7)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMê man không biết đâu là ngày đâu là đêm, có lúc chợt tỉnh, có đôi khisẽ thấy vài thứ, sắc trời mờ tối, mặt người, thỉnh thoảng đường xá xócnảy, cảnh vật lay động.
Đầu óc hắn đã tạm thời không thểsuy nghĩ được, thậm chí ngay cả cảm giác khó chịu, phản ứng ngược cũngnhiều lên, thỉnh thoảng sẽ hiện lên một vài hình ảnh vụn vặn khi còn bé, có hình ảnh thuộc về ký ức kiếp trước, cũng có những hình ảnh thuộc vềký ức của Ninh Lập Hằng kiếp này, lúc này hiện ra, thân thể bị vây trong một mảnh hỗn độn, mặc cho ký ức quay lại.
Đã từng làmrất nhiều việc, nhiều mưu cơ tính toán, tranh đấu chiếm quá nhiều thờigian trong cuộc sống của hắn. Thời đại mà không có chiến tranh kia,nhưng ẩn giấu trong đó cùng là máu tươi rơi xuống, làm quá nhiều ngườicùng với quá nhiều lợi ích bị kéo vào trong đó, nơi tay hạ xuống, vẫn có đủ mạng người, từng người bị giết, những gia đình bị phá hủy... Hắn lúc có ý thức, lúc không.
Cứ từng bước từng bước quyết sáchnhư vậy, từng lần từng lần đánh cờ như vậy, tùy theo sự tác động của vôsố cục diện, nguyên nhân gây ra hoặc là kết quả của sự việc, khó khănthành công hoặc là thất bại! Trong những hình ảnh quen thuộc như hơi thở đó, cũng có những mãnh vỡ hỗn tạp trong đó.
Đó không đượccoi là thời đại mang khí tức cổ xưa, trong đình viện ngập trong cơn mưamùa hè, chạng vạng, lâm viên treo đèn lồng, nước róc rách dưới cây cầunhỏ chảy vào đồng lúa, nữ tử áo trắng thanh nhàn đánh đàn, nàng từ bêncầu vòng lại, cười yêu kiều với hắn, vẻ cao ngạo như hoa hồng khi mớigặp lần đầu sau lại trở thành thê tử không thể không thừa nhận, sau đósống chung bên nhau. Vào một đêm trên tiểu lầu, nàng yếu đuối và kiêncường đứng sau tiểu lầu, cầm cây đuốc, trước ánh mắt ngạc nhiên của hắnnhìn sang, nàng châm lửa...
Hình ảnh này dần dần vỡvụn, rồi lại lóe lên. Khi tỉnh táo, cũng có những mảnh vỡ khác, sẽ từbên ngoài khó khăn thấm tiến vào.
- Ninh tiên sinh, thắng... Chúng ta thắng rồi...
- Quỹ công...
- Cô gia cô gia... Cô gia hạ sốt rồi...
- Đi mau đi mau đi mau...
- Ninh công tử, bọn họ không dám đến đây lần nữa ...
- Ninh công tử, bọn họ muốn bắt ngươi...
- Cô gia...
- Cô gia cô gia...
- Cô gia cô gia cô gia...
Những âm thanh này như là một khắc cũng không nguyện ngừng lại, gọi lặp đi lặp lại nhiều lần, hắn không nghe rõ hàm nghĩa trong đó, chỉ có điều cảm thấy tỉnh táo đôi chút, cảm giác như mình đã qua rất lâu rồi, điqua rất nhiều đường rồi...
Thỉnh thoảng giây phút nào đó, hắn lại từ trong giấc ngủ tỉnh lại...
****
Thời gian trở lại chạng vạng ngày mười một tháng bảy.
Mây đen, đất tối, mưa rền gió dữ.
Tầm nhìn gần hơn tại đường chân trời, qua Thạch Kiều, máu tươi nhuộm đỏ dòng nước chảy, binh khí gãy trên mặt đất, chiến kỳ nằm ngả nghiêng,thi thể bị ngâm ở trong nước, từng khối từng khối. Tia chớp trên trời vẽ lên từng hồi...đi qua nữa, trên bãi cỏ bên bờ sông kéo thành một đườngviền màu đen chung quanh, gần nơi đó đều là thi thể lạnh ngắt, đưa mắtnhìn ra xa, bóng người từ bên kia đi tới, mấy người đi đầu ngồi trênlưng ngựa, đều mặc áo đen.
An Tích Phúc, Hắc Linh Vệ.
Những người mặc áo đen đang phân tán ra khắp mặt cỏ giống như lò mổkia, tìm bất cứ manh mối gì có thể thu thập được, sau một lát, mới tụtập lại trong mưa.
Đội ngũ chậm rãi đi qua những thi thể, một lát sau, mấy người cầm đầu lại dừng lại, cũng ở phía trước cách đókhông xa, cũng là những khối thi thể la liệt, chỉ có điều những xác chết này tương đối hoàn chỉnh hơn, trang bị tốt hơn, trong đó có một thi thể mặc áo giáp bị rách nát. Cỗ thi thể này bị người ta chém mất đầu, vàivết đao đều khảm trên thi thể người này, đều là chém vào khe hở của áogiáp, lúc này chỉ sợ máu của thi thể đã khô đen vào rồi.
Bình thường mà nói, trên chiến trường chỉ sợ rất hiếm xuất hiện loại tìnhhuống phát tiết đơn thuần, chỉ có điều từ tình cảnh trước mắt này, đủ để thấy trước đó những người này đã bị loạn đao bao vây chém vô cùng hunghãn, tướng lĩnh này có lẽ bản thân cũng võ nghệ không tầm thường, nhưngdưới tình huống như vậy, cũng chỉ có thể bị chém chết dưới loạn đao điên cuồng, cũng bị chặt mất đầu mà thôi.
Lập tức tướng lĩnh áo đen nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
- Diêu Nghĩa....
Một tiếng lẩm bẩm nhỏ vang lên ở trong đầu nhìn phía nam..
- Quá là nhanh...
Không lâu sau, tướng lĩnh áo đen ở trong mưa tụ tập bộ hạ, sau khi anbài xong thì phất phất tay, chia đội ngũ chưa tới hai trăm người nàythành hai nhánh, một đi về hướng nam, một đi về hướng bắc.
Qua buổi trưa cùng ngày, đội ngũ do Lục Sao suất lĩnh lần đầu tiên bịtách ra, trở thành tế phẩm đầu tiên của quân nhân Võ Đức Quân. Trước tối hôm đó, Diêu Nghĩa thất bại, bản thân Diêu Nghĩa bị giết. Lúc này AnTích Phúc suất lĩnh Hắc Linh Vệ mới đuổi tới chiến trường, một lúc lâusau, Tiết Đấu Nam dưới trướng Phương Lạp đụng độ với Võ Đức Doanh, lạimột lần nữa tan tác.
Võ Đức Doanh lúc này hết sức linh hoạt, sắc bén tới cực điểm giết một đòn hồi mã thương, xuyên thẳng tới hướng bắc....
********
Sau việc này nghĩ đến, ngày mười một tháng bảy, trong kế hoạch tại trận chiến đấu ở giao giới Tô Châu, Hồ Châu, thật sự bị tính kế, có lẽ không chỉ vẻn vẹn là mấy đội quân dưới trướng Phương Lạp. Từ ý đồ chiến lượcmà nói, bất kể là ném vàng bạc trên đường, dùng thám báo tinh nhuệ cònsót lại để làm nhiễu loạn tầm mắt đối phương, hoặc là rải một lượng lớntin đồn, xét đến cùng, kỳ thật chỉ là ở trong thời gian ngắn làm đốiphương mơ hồ, mục đích chỉ là khiến cho năm đội quân từ phía nam đuổitới tạm thời kéo dài khoảng cách mà thôi.
Giống như Ninh Nghị nói, một khi đối phương có thời gian phản ứng lại, một đội ngũ bỏ chạyđông như vậy, ở giữa đường thủy và đồi núi gần Hàng Châu căn bản khôngthể nào che giấu đội quân tra xét của Phương Lạp được. Có thể trong lúcnhất thời đạt được hiệu quả như vậy, không phải là mưu tính thần kỳ, màchủ yếu là bởi vì đám người Diêu Nghĩa quá khinh địch, lợi dụng tâm lýkhinh địch của bọn chúng, trong tình thế tinh tế đó, mới đạt được chútcơ hội.
Tuy nhiên bị tính kế lợi hại nhất, đúng ra chính là đám quân nhân Võ Đức Doanh đang ở trong đội ngũ chạy trốn.
Đầu tiên là kéo mọi người vào tử địa không có đường lui, sau đó lấysinh tử để áp chế, lấy vàng bạc quyền thế ra làm mồi như, lại lấy khuấtnhục, thù hận ra để mọi người không thể nào từ bỏ mà không báo thù được, mà sau đó là sự khác biệt giữa bốn người và ngàn người. Lần diễn thuyết đó ngay từ đầu đã gần như là thuyết phục được, cũng thật sự đã tạo nênkích động. Đương nhiên, nếu không phải là bản thân ở trong tuyệt địakhông từ bỏ mà đánh cược một lần, thì trận kích động này thật ra cũngkhông tạo nên tác dụng bao nhiêu.
Trên thực tế, nếu khôngphải trên người bị thương, nói không chừng Ninh Nghị còn phải cảm ơn HạThất kia. Lúc ấy, mũi tên đó của Ninh Nghị đã gần như tạo nên hỗn loạnkịch liệt, nhưng lúc này cũng không còn đường lui nào khác, hơn nữa đámngười Thang Tu Huyền cũng đã ngầm tán thành và ủng hộ Ninh Nghị, dùng Hạ Thất và vài tên bộ hạ của gã để tế cờ. Có lẽ có nhiều người lúc ấy sẽcảm thấy Ninh Nghị lỗ mãng, đánh bậy đánh bạ, nhưng tất nhiên nhiềungười không có khí thế và sự quyết đoán như Ninh Nghị khi làm chuyệnkia. Đặc biệt câu nói “Nói dai như giẻ rách! Lề mề! Lải nhải! Ngươikhông là nam nhân!”, lúc đó thậm chí là sau này ở trong phạm vi nhỏ đãảnh hưởng đến hướng đi của cuộc chiến.
Lúc này Võ Đức Doanhcơ bản đều là tàn binh, cho dù là trong lúc nhất thời kích động nhiệthuyết mọi người lên tới cực hạn, trong trận chiến đầu tiên với Lục Sao,tác dụng tương quan thật ra cũng không lớn, đội ngũ kia chẳng qua chỉ là bị nhiệt huyết và sự tuyệt vọng đồng thời thúc đẩy, cùng liều mạng vớiđội ngũ Lục Sao mà thôi. Tình huống bốn ngàn người đấu với một ngànngười, loại tâm tình này sản sinh ra lực phá hoại kinh khủng tới mứcnào. Tại cuộc chiến đấu đại thắng này, sau khi đã gần như đã tiêu diệttoàn bộ đội quân của Lục Sao, đám người Trần Hưng Đô mới thoáng như khôi phục lại lòng tự tin, trong quân đã tạo nên lực lãnh đạo chân chính.
Sau đó là bắc tiến tập kích bất ngờ, chém giết Diên Nghĩa, tuy rằngtoàn bộ quá trình cũng không dễ dàng, nhưng trình độ chém giết cũngkhông kém khủng bố như lần đầu tiên. Nguyên nhân chính là lúc này đãthoát được khỏi hiểm địa, chí ít đã có một bộ phận người đã thoáng khôiphục lại tỉnh táo, mà trải qua hai cuộc chiến trong nửa ngày, rất nhiềungười đã chìm đắm trong khoái cảm giết chóc và báo thù, nhưng thể lựccũng tiêu hao hết sức nghiêm trọng. Kế tiếp nên như thế nào, mọi ngườitừng có thương lượng ngắn ngủi, lúc ấy đã có người nói ra việc này, chorằng không nên tiếp tục đánh nữa, nếu không chỉ sợ sẽ kéo đội ngũ suysụp mạnh, lúc ấy lại có người trách mắng:
- Nói dai như giẻ rách! Lề mề! Lải nhải! Ngươi không là nam nhân!
Câu này sau khi truyền ra, phàm là những người có ý thoái lui đều bị chế nhạo như vậy.
Sau đó thấy, nếu không phải lúc ấy lựa chọn một ngày liên tiếp chiếnđấu ba trận, làm cho An Tích Phúc không thể đúng lúc thống lĩnh điềukhiển ba đội quân còn lại, kết quả một trận chiến này vẫn là vô ích nhưcũ.
Lúc An Tích Phúc dẫn Hắc Linh Vệ trực tiếp đi về phía nam tiếp xúc với Thẩm Trụ Thành, liên hệ với Mễ Tuyền hướng bắc, một độicủa Tiết Đấu Nam đã bị giết hại, trên tay y có khả năng tụ tập đội ngũcũng chỉ không tới ba nghìn người, hơn nữa lúc ấy bị Võ Đức Doanh ngăncách bắc nam, khó có thể hô ứng.
Ngay lúc đó thật ra Võ ĐứcDoanh cũng hết sức mệt mỏi rồi, nhưng dựa vào sách lược liên tiếp chiếnthắng ba trận, dưới tình huống đó, bất kể là An Tích Phúc hay là Lưu Đại Bưu Tử sau đó chạy tới cũng không dám tiếp tục phái hai đội quân cònlại để phân chia giáp công, cũng bởi vậy mà mất đi cơ hội tốt nhất đểđánh bại Võ Đức Doanh.
Tuy nhiên An Tích Phúc cũng không phải là kẻ tầm thường, dưới tình huống xác nhận Tiết Đấu Nam đã thất bại,đầu tiên để Mễ Tuyền phương bắc giữ khoảng cách với Võ Đức Doanh, mặtnam thì để Thẩm Trụ Thành ở Thạch Kiều qua một đường khác tiếp tục xuôinam. Đây cũng không phải là vì muốn chiến đấu, mà là muốn đội ngũ củaThẩm Trụ Thành trực tiếp tìm kiếm kẻ chạy nạn đơn độc ở phía nam. Bởi vì lúc này Võ Đức Doanh tiến công thần tốc, kẻ chạy nạn theo sau không thể nhanh như vậy, tất nhiên sẽ ở lại Thạch Kiều qua phía nam, y liền bắtlấy nhược điểm này, hung hãn cắn một cái.
Sau khi Võ ĐứcDoanh với tốc độ cao nhất lộn trở lại, dựa vào hơn một ngàn hộ viện, võsư ở lại trong doanh địa, An Tích Phúc, Thẩm Trụ Thành cũng không dámtùy tiện ập kích. Sau đó, An Tích Phúc thống lĩnh hai đội quân của ThẩmTrụ Thành và Mễ Tuyền, đồng thời thu thập tàn binh, lại thông tri choThanh Phong trại và trấn Tiểu Lạc cùng phối hợp, bắt đầu đánh giết độingũ chạy trốn này. Mà Võ Đức Doanh cũng bởi vì mấy trận chiến kia mànuôi dưỡng ra hung tính, vì thế ở trong mảnh đồi núi phía nam Hồ Châu,tạm thời không nề hà một ai sau đó đội ngũ chạy trốn bắt đầu một đườngbắc tiến.
Mà lúc này An Tích Phúc đã bắt được nhược điểm củađội ngũ chạy nạn, dọc đường gây hấn chặn đánh, nhiễu loạn. Đám ngườiTrần Hưng Đô dù có năng lực chỉ huy, nhưng trên chiến lược chiến thuậtchung quy không đủ, bọn họ vốn trông cậy vào Ninh Nghị nhưng lúc này hắn lại đang hôn mê, dọc đường đi ngẫu nhiên tỉnh hơn một lần, nhưng cũngkhông thể nghĩ được quá nhiều chuyện, trong lúc nhất thời đội ngũ chỉ có thể duy trì chống cự, cho tới hôm nay ngày mười lăm tháng bảy, đến Phúc Châu, nhận được sự chào đón long trọng, trong đó công tích lớn nhất làthuộc về Ninh Nghị. Đêm mười ba tháng bảy, An Tích Phúc lần đầu tiên tập kích đội ngũ gây hỗn loạn, bởi vì hắn được một đội quân tinh nhuệ thậtmạnh bảo hộ, bởi vậy cũng thu hút càng nhiều hỏa lực, cuối cùng thì bịtách ra trong trận chiến này, không rõ tung tích...
Sau đótrong một khoảng thời gian rất dài, hắn không còn xuất hiện trước mặtmọi người nữa. Sau khi đội tàn binh của Võ Đức Doanh tiến hành tuyêntruyền và ban thưởng, cái tên Ninh Nghị xuất hiện dày đặc trong mắt mọingười. Khi Đồng Quán Đồng Đạo Phu đến Giang Nam, nhiều chiến báo, chiếntích liền nhanh chóng bị vùi lấp, nhiều người biến mất trong trí nhớ của mọi người, chỉ có một bộ phận người nhỏ bé là vẫn nhớ rõ tên tuổi củahắn, và lặng yên tìm kiếm tung tích của hắn....

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 242: Hàng Châu Sau Khi Rơi Vào Tay Giặc

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTháng tám năm Cảnh Hàn Vũ triều thứ chín, đầu mùa thu, Giang Nam, Hàng Châu.
Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, sơn thủy bình lặng.
Từ sau khi quân đội của Phương Lạp tiếp nhận Hàng Châu, trọng trấn Đông Nam, thời gian đã qua nửa tháng.
Xa xa nhìn lại, tường thành bị sụp đổ bởi trận động đất và thảm họachiến tranh lúc trước hiện đang được xây dựng lại, lầu các viện phườngkhắp nơi trong thành, phố xá đường hẻm cũng đang có bộ dạng chấn hưng.
Thảm họa chiến tranh nửa tháng trước, hỗn loạn và máu tanh khiến chotoàn bộ thành Hàng Châu tràn ngập trong sợ hãi, hoảng loạn, nhưng trongthời gian ngắn, nơi này bắt đầu dần dần náo nhiệt trở lại. Những tướngsĩ dưới trướng Phương Lạp vốn phân tán khắp nơi bắt đầu tụ tập lại, cũng có những cái tên, có những tốp người giống như nông dân, như tiểuthương, như lữ nhân, có người quần áo lam lũ, mang theo gia đình đến.Trong thời gian này, đó là cảnh tượng dễ dàng nhìn thấy nhất trên đườngphố Hàng Châu.
Những tiểu thương, quan viên, thư sinh, côngtử nhà giàu quần áo hoa lệ đi lại trên đường phố Hàng Châu đương nhiênlà giờ ít thấy rồi. Lúc này tụ tập ở trên đường đại bộ phận đương nhiênlà bởi vì Thánh Công sắp sửa xưng đế, trong nhà nhiều gia đinh nông hộcó người đang đảm nhiệm quan chức đều mang gia đình tới, mà ở trongchuyện này, tiểu thương quần áo lam lũ, ba năm đại hán dung mạo cổ quáihoặc là những gánh hát, người làm xiếc đều có chút khác biệt với trướcđây từng thấy.
Những người này hoặc là thần sắc ngạo nghễkiêu căng, hoặc là khiêm tốn đáng khinh, lại có không ít người mang theo bên mình đủ loại binh khí, sắt đá kim thuật, chất liệu đủ loại cũng đều có. Trong những người đi đường bình thường khi gặp một vài người quenbiết, ôm quyền chào hỏi, nói những câu hết sức ngạc nhiên, kỳ lạ. Lại có người thật sự hiểu chuyện, đây hầu hết là những người tam giáo cửu lưutụ tập lại, được gọi là giang hồ, những người này cũng vậy, đều là người giang hồ mà mọi người bình thường vẫn nói đến.
Lại nóitiếp, Thánh Công đã khởi sự hai năm nay, lục lâm Giang Nam vẫn có khôngít người hưởng ứng theo, có người thì ngay từ đầu đã tích cực liên lạc,có người là lúc quân đội Thánh Công tới, thấy có cơ hội có thể dựa vào,vì vậy khởi binh đi theo.
Đương nhiên giang hồ cùng lụclâm chưa hẳn đã là cùng một loại người, những lục lâm hào kiệt khởi binh đi theo, hơn phân nửa vốn là sơn phỉ cường tặc, đã có người tạo phản,thanh thế lớn, thì cũng thuận thế đi theo, mà người giang hồ thì phầnnhiều là ẩn trong núi, hoặc sống trong phố phường, thường ngày khôngphạm pháp, làm những công việc buôn bán nhỏ, cuộc sống tạm ổn, hoặc làcó thể không được tốt lắm, nhưng bởi vì bản thân có nghề nghiệp, nêncũng không lui tới với lục lâm nhân sĩ kia.
Lúc PhươngLạp khởi sự chủ yếu dựa vào những người này, tạo nên thanh thế, nhữngngười chung quanh đây thân mang danh là người giang hồ nhưng dù sao tạophản cũng là chuyện mất đầu, khi ông ta hiệu triệu ủng hộ, những ngườichủ động tụ tập hưởng ứng cũng có mức độ nhất định. Nhưng lúc này dướikế sách của Phương Thất Phật, quân đội Thánh Công lấy được Hàng Châu,những người như Hành Nhi, Lã Sư Nang vốn có không ít danh vọng cũnghưởng ứng, lập tức làm đông nam khiếp sợ, đợi đến khi Phương Lạp xưngđế, tin tức chiêu nạp hiền tài khắp thiên hạ lần lượt truyền ra, khôngít người vốn còn có thái độ xem chừng rốt cuộc đã động tâm suy nghĩ.
Những người giang hồ này xưa nay không phải là quá tốt, lần này tuyrằng hành động hơi chậm, nhưng Phương Lạp xưng đế, tiếp theo cùng đốinghịch với triều đình cần rất nhiều nhân tài, một khi thành công, bọn họ có thể có được danh tiếng công thần khai quốc. Vì vậy ngoại trừ lần này các lưu dân đến Hàng Châu tụ hội nhờ người nhà trong quân để phát tài,mà nhiều nhất là kỳ nhân dị sĩ đủ loại, trước sau Phương Lạp sắp sửakiến quốc, toàn bộ Hàng Châu, toàn bộ Hàng Châu nghiễm nhiên cũng có một tia khí tức đại hội võ lâm mà chỉ từng được gặp trong sách.
Tình thế bề bộn, ngư long hỗn tạp, từ lúc bị phá, sau đó là đến mộtmảnh Hàng Châu được tẩy trừ, dưới nạn binh đao hỏa hoạn, có thể nóituyệt đại bộ phận thổ địa, tài vật của Hàng Châu đều đã trở thành vật vô chủ. Tuy rằng bị phá, lợi ích phía sau làm sao phân phối đây, trước đócòn có chút hiệp thương, nhưng nhân tâm vô hạn, một thành Hàng Châu sauchấn động, kỳ thật không đủ lớn. Lùi một bước để nói, một trật tự mới đã hình thành, trong thời gian nửa tháng cũng quả thật là quá ít.
Ăn kim côn vào trong bụng có thể móc ra, nhưng đất rơi vào tay người,đương nhiên cũng có thể lấy được từ trên tay người khác. Thành Hàng Châu lúc này muốn nói trật tự, vẫn đang ám chỉ ai có nắm đấm lớn hơn màthôi. Chuyện cấp trên ăn thuộc hạ tạm thời không luận đến, tại thànhHàng Châu sau khi bị phá, dựa theo cách gọi "Nghĩa quân" của Phương Lạp, trong thành Hàng Châu vẫn may mắn còn tồn tại một ít cư dân, sở hữu một chút đất đai hợp pháp, ngoài ra không có nhiều tài sản lắm.
Những người này không hề nương nhờ được, hơn hai mươi ngày nay, đươngnhiên ai có thể giẫm lên bánh hương thơm, mà bánh hương thơm ai cũngmuốn ăn, một khi người của quân đội tới ức hiếp bọn họ, thì cũng sẽ cómột đội quân khác đến "bảo hộ" bọn họ, chỉ là giá cả xa xỉ mà thôi, đâyđó vì lợi ích mà nảy sinh xung đột, mấy ngày nay tới giờ, chuyện trongthành một đầu mục nghĩa quân kéo quân đội đến đường cái hoặc là ra ngoài thành chém đầu nhìn mãi cũng quen mắt rồi.
Hàng Châu làđịa phương muốn xưng đế, không thể quá hỗn loạn được, điều này ngay từđầu đã được quyết định rồi, vì vậy Phương Lạp hạ lệnh, bên trong thànhmột khi có hỗn loạn thì là lúc đội chấp pháp có thể làm việc, đầu lĩnhchính là đệ tử của Phương Thất Phật, tên là Trần Phàm, trên chiến trậncực kỳ lợi hại, lại là người trẻ tuổi, gã bắt một nhóm người, cũng không thẩm vấn đều đã định chết hết sức rõ ràng, trong đó cũng có đường chấtcủa đại tướng Trương Uy, biểu đệ của Quách Thế Quảng và vân vân. Nghenói một nhóm người náo loạn từ Hoàng cung đến trước mặt Phương Lạp, sauđó đôi bên muốn chém giết lẫn nhau, Phương Lạp cũng đau đầu, y gần đâylo lắng nhất là chiến sự Gia Hưng ở mặt bắc, đồng thời cũng bận rộn xưng đế, hận không thể quát to "náo loạn cái gì mà náo loạn, không thấyngười ta đang bận rộn làm hoàng đế hay sao" sau đó thì chém hết những kẻ náo loạn kia. Một nơi không giải quyết đến nơi đến chốn, khó mà ngănđược tai họa chiến tranh còn sót lại.
Trước tiên làmột lượng lớn những người loạn xị đi vào thành, sau đó là một đám kỳnhân đi vào thành, thấy có lợi ích, ai cũng muốn có một phần. Đất để ở,không thể không có, lão tử chém giết địch vì Thánh Công, lập bao cônglao hãn mã, hôm nay, người nhà tới không có đất, không có chỗ ở, chả lẽlại "trải đệm nằm dưới đất trên đầu phố" để nghỉ...đủ loại như vậy. Trần Phàm tiếp tục dẫn đội chấp pháp đánh người trên đường phố, bắt một sốngười, đánh chết một vài kẻ không vừa mắt. Mà trong thành Hàng Châu,cũng rốt cuộc đã có một vài cửa hàng dưới tình huống như vậy vẫn mở cửalàm ăn buôn bán, mà các loại đường thủy, đường bộ, vận chuyển lương thực bằng đường sông khá then chốt trong thành dưới tình huống càn quấy nhưvậy cũng đã bắt đầu gian nan chuyển động làm việc, duy trì hoạt động cơbản của thành thị này.
Tòa thành thị này giống như mộtchiếc xe ngựa bị phá nát, không có trần nhà, xà nhà thì mục nát, giàngiáo mục nát, rơi cả tán đinh, cuối cùng một nhóm ngựa gầy dưới lại chịu sự trọng tải của hàng hóa bắt đầu gian nan cất bước đi về phía trước,đợi khi có nhiều người kịp đến đã từ từ sửa chữa tất cả trước khi nóhoàn toàn tan rã.
Đương nhiên, địa phương có người ở, trật tự sẽ một lần nữa hình thành...
- Nghe nói Huyết Thủ nhân đồ Ninh Lập Hằng, thân cao tám thước...
Bình thường mà nói, đây là mở đầu để hình dung một người nào đó hư hưthực thực, ý nghĩa tiếp theo của câu chuyện phần lớn là giả dối. Nhưngdù vậy, mỗi khi có người lớn tiếng nói, chung quanh người thích nghe vẫn rất nhiều. Lúc này trong một quán trà lầu trong thành Hàng Châu có mộtngười đang hạ thấp giọng, nhìn mọi người đang ngồi chung quanh bắt đầukể chuyện vừa xảy ra không lâu.- Ngày đó qua Thạch Kiều Hồ Châu, người này đã chỉnh đốn lại đội binh mệt mỏi, dùng kế sách “ai binh tất thắng” của Tây Sở Bá Vương năm xưa, trước tiên để cho hơn bốn ngàn người bên ta đi vào tử địa, sau đó...Tiếp đến là liên tục chiến phá, bao vây ba vị tướng Lục Sao, Diêu Nghĩa và Tiết Đấu Nam đa quay lại qua Thạch Kiều, nếu không có An Tích Phúc đem Hắc Linh Vệ ở giữa chu toàn, chỉ sợ hai vị Mễ Tuyền, Thẩm Trụ Thành cũng không may mắn, mẹ nó, người này quả thực là yêu quái mà ...
Trong quán trà Hàng Châu vào thời điểm này mà khen ngợi người của triều đình lợi hại, từ ý nghĩa nào đó đương nhiên là có chút đại nghịch bất đạo, nhưng thành Hàng Châu lúc này một là cũng không quản chế phương diện này, hai là người dám lộ liễu nói việc này, ít nhiều cũng là người có bối cảnh. Mới vừa rồi mọi người có nhắc tới chính là có liên quan đến chiến sự nóng hổi ở bên phía Gia Hưng, sau đó mới nói đến khoảng thời gian trước đó là trận thất bại ở Hồ Châu. Người đang nói đại khái là thân thích của một vị tướng lĩnh trong quân, lúc này mỉm cười ra vẻ thần thần bí bí, đương nhiên một bộ phận nhiều người vẫn không tin đấy, cái gì mà Huyết thủ nhân đồ Ninh Lập Hằng, bên phía võ lâm Giang Nam chưa từng ai nghe nói đến cái tên này nha, trong lúc nhất thời có người nhạo báng, có người phản bác, cũng có người cầm tẩu thuốc cười ha hả vài tiếng, nói:
- Cái gì mà Huyết thủ nhân đồ, nếu bàn về võ lâm thiên hạ, Nhan Tề ta là hiểu rõ nhất, tuy nhiên, Giang Ninh là Thánh Công đứng đầu, sau đó có Lưu Đại Bưu Tử của Bá Đao Trang năm cưa, rồi có Mạc Kiếm Sầu Bạch Mạc Ngôn vẫn luôn thích độc lai độc vãng; còn có Vương Dần Vương tướng quân bản lĩnh quỷ thần khó lường; Phương Thất Phật có thể sử dụng mười tám loại vũ khí, nhưng đệ tử của hắn lại chủ yếu là giỏi quyền pháp, tên là Trần Phàm, nghe nói là có sức mạnh vô dịch! Ngoài ra còn có những người như Nguyên Giác, Lệ Thiên Nhuận, Ti Hành Phương, Phong Nhân Thạch Bảo....người nào cũng giỏi võ nghệ, hiện giờ, hầu hết đều đã nghe lệnh dưới trướng Thánh Công rồi. Nếu bàn về mưu kế, trừ Phật Suất ra, An Tích Phúc cũng là một cao nhân, hiện giờ Lương Sơn phương Bắc, nghe nói có một vị tên là Trí Đa Tinh Ngô Dụng, về phần Huyết Thủ nhân đồ gì đó, nghe nói chỉ là một thư sinh hai mươi tuổi, ngươi đúng là chỉ nói hươu nói vượn thôi..
Trong trà lâu tiếng người nói ồn ào nhốn nháo, chướng khí mù mịt, so với lúc trước khi quân đội của Phương Lạp chưa đến Hàng Châu thì còn nhộn nhịp hơn, những người đến trà lâu người nào cũng thong dong nhàn nhã, ai cũng muốn thể hiện mình có bối cảnh cỡ nào. Đúng lúc này ngồi trong trà lâu, có một gã ăn mặc sang trọng như quý công tử, đứng lên, thấp giọng nói một câu:
- Một đám ba hoa.
Rồi bỏ đi ra ngoài.
Thanh âm của quý công tử này không lớn, nhưng những người ở đại sảnh lại nghe được. Bọn họ phần lớn đều là người lăn lộn giang hồ, luôn có bản lĩnh mắt nhìn tứ phương tai nghe tám hướng, quý công tử này lúc trước tuy ngồi ở một góc, nhưng bọn họ cũng đều thấy dược. Có người nhướn mày lên muốn phát tác, nhưng lại thấy, quý công tử vừa đứng lên, một số bàn chung quanh cũng có người đứng lên đi theo, xem ra đều là người giỏi võ, hộ vệ bên cạnh quý công tử đó, cùng đi ra ngoài. Nghĩ vị công tử kia cũng là người có thân phận, bởi vậy với dằn xuống.
Đợi khi quý công tử kia ra cửa, ở đại sảnh mới có người nói đến thân phận của y:
- Hắn tên là Lâu Thư Hằng, hắc, vốn là Lâu gia Hàng Châu, sau khi đầu nhập Thánh Công, lập tức trở nên nở mày nở mặt rồi, sau lưng hắn có Phật Suất làm chỗ dựa, không ít người đều ăn cơm của Lâu gia hắn đấy. Trước đó vài ngày thì hoảng hốt lo sợ, giờ thì đã học được thói tác oai tác quái rồi, nghe nói hắn còn cướp về mấy phụ nhân...các ngươi chớ mà gây hấn với hắn...
Từ trong Tự Trà Cận đi ra ngoài, đúng là Lâu Thư Hằng. Sau khi Hàng Châu rơi vào tay giặc, để tiếp tục duy trì hoạt động của thành thị, Lâu gia hiện giờ đã trở thành một trong những gia tộc mà đám người Phương Thất Phật nể trọng nhất, tuy nhiên thời gian hai mươi ngày tới, Lâu gia bọn họ càng gánh vác nhiều trọng trách, đồng thời cũng có quyền lực càng lớn, Cùng tiếp xúc với quân khởi nghĩa thật ra rất dễ dàng, chí ít khi Phương Thất Phật không ở đây, người ta cần chỉ là không suy sụp mà thôi, ngươi có thể trắng trợn mò lợi ích, cũng không cần làm đến hoàn mỹ, bọn họ chỉ có thể nể trọng ngươi, cho ngươi các loại quyền lực, cảm giác như vậy, hầu như ngay từ lúc ban đầu, Lâu Thư Hằng đã ý thức được.
Bất kể là bị ép buộc hay là tự nguyện, lúc này Lâu gia thật ra đã không còn đường lui. Bất kể nói thế nào, thì cũng không thể bỏ qua dấu vết Phương Lạp trên người rồi, nếu Phương Lạp bị đánh bại, chỉ sợ Lâu gia cũng chỉ có một con đường chết. Lâu Thư Hằng là một người rất thông minh, lúc ban đầu, gã nhìn những binh lính giết người, các quan tướng, phú thương bị kéo ra ngoài chôn sống, mổ bụng, gã sợ tới mức không đứng vững được, nhưng những việc như vậy không hề giáng lên đầu Lâu gia gã, bắt đầu có người dưới trướng Phương Thất Phật bày mưu tính kế nếu Lâu gia đầu nhập bọn họ, thì sẽ bảo hộ Lâu gia, còn Lâu gia giúp bọn họ làm việc.
Qua mấy ngày gã đã được nhìn thấy cảnh giết người, mà gã lại được bảo vệ có thể đi bất cứ nơi nào muốn, hơn mười ngày trước, gã thấy một đám binh sĩ cường bạo một phụ nhân hơn hai mươi tuổi, gã chỉ đi qua mắng vài tên binh sĩ vài câu, sau đó còn bị vài hộ vệ đi theo gã đánh một trận, từng này tuổi rồi, lần đầu tiên gã được phụ nhân nửa người trên lõa thể kia quỳ gối dập đầu tạ ơn gã. Mấy ngày nay gã đều nghĩ đến việc này, vài ngày sau đó, gã cùng với hộ vệ âm thầm cướp một nữ nhân mang về nhà....
Lúc ban đầu gã tự nói với bản thân để xem rốt cuộc đặc quyền mà Phương Thất Phật cho gã là bao nhiêu, nhưng loại sự việc này thật sự hết sức thú vị kích thích, gã nhốt nữ nhân, vài ngày sau, nữ nhân này bị gã lỡ tay giết chết...Lần đầu tiên không quá thành thạo, nhưng con người là như thế, có một vài thứ một khi đã được mở ra, cũng không cần phải đóng nó lại nữa. Tại triều Vũ này trước đây hắn chưa từng lĩnh hội quyền lực lại kích thích, vui vẻ đến vậy, tuy rằng ở trong nhà gã cũng là kẻ có quyền thé, nhưng hôm nay, loại cảm giác này thật sự là khác biệt rất nhiều. Lại qua vài ngày, gã kín đáo đi tìm phụ nhân suýt bị cường bạo kia, hoàn thành chuyện mà binh sĩ kia chưa làm được...
Đơn giản là như thế mà thôi...
Gã chìm đắm trong cảm giác này, Hàng Châu hiện nay thật sự là quá thú vị, nhưng hôm nay lúc đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe được cái tên mà gã vốn không hề thích, cảm giác thật sự rất khó chịu. Việc này khiến gã cảm thấy một sự chênh lệch, lúc gã đang làm việc này ở Hàng Châu, thì cái tên kia lại ở Hồ Châu đánh cho vài gã tướng quân dưới trướng Phương Lạp bỏ chạy như cẩu.
Những quyền lực mà gã nay đang nắm giữ, là cái gì chứ?
Khoảng cách trong nháy mắt đã bị kéo ra.
Nếu như tên kia còn ở Hàng Châu, nhất định phải giết chết hắn! Phải chết khổ sở giống như đám quan viên, quan thương hai mươi ngày trước đã bị giết tại Hàng Châu vậy.
Mang theo vài tên hộ vệ chán chường đi trên đường phố Hàng Châu, gã nghĩ như vậy.
Tiếp theo, vài ngày sau gã đã gặp lại Ninh Lập Hằng!

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 243: Làm Lại Nghiệp Cũ

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comChìm trong giấc mộng mị, tiếng mưa cùng với tiếng sấm.
Trong tiếng sấm, tiếng mưa, đứa bé kia ra sức chạy trốn, lớn hơn cả so với tiếng sấm là tiếng vó ngựa cuồn cuộn đến, đứa bé ngã trên mặt đất, người đầy bùn mưa lầy lội, nó lồm cồm bò dậy, tiếp tục chạy, trong ánh sáng mờ mờ mông lung, thiết kỵ cùng với binh tuyến từ sâu trong bóng tối lao tới.
Ở trong một phòng nhỏ hắn ngồi bật dậy, hắn vốn không nhìn thấy cảnh tưởng phía trước phòng nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn quan sát, cả người thiếu nữ dính đầy bùn đất chạy về bên này, binh tuyến phía sau đẩy mạnh mà đến. Hắn nghe được tiếng bước chân, tiếng đao thương, cửa sổ phía sau phòng nhỏ mở ra, xuyên qua cửa sổ, hắn nhìn thấy thê tử đang kinh hãi tuyệt vọng ở xa xa, thê tử muốn chạy tới lập tức bị hộ vệ đi theo bên người đánh ngất đi.
Hắn ngồi trước cửa sổ, vẫy vẫy tay.
Sau đó là những ký ức vỡ vụn, tiếng khóc, thiếu nữ chạy về phía phòng nhỏ, giang hai tay ra chắn, thiết kỵ trước mặt sừng sững như núi, hắn đẩy ra, trong mưa rền gió dữ cùng với ánh chớp vẽ ra từng đường sáng, tay nắm chắc thanh đao thật lớn múa lên, đao phong thật lớn, chém vào một gã, thân hình kết hợp với chiến mã cùng với máu tươi bắn lên không trung, rồi tiếng tranh cãi kịch liệt...
Khi mở mắt ra, bên ngoài vẫn là quang cảnh mờ tối.
Hắn nằm ở đó, cố gắng từ trong những tiếng rầm rĩ ở trong mộng giãy dụa đi ra, lặng yên cảm thụ sự yên tĩnh chốc lát. Bên kia bình phong, thân thể Tiểu Thiền khẽ lay động, bên ngoài phòng trước bình minh có tiếng côn trùng kêu vang.
Mấy ngày nay, lần đầu tiên hắn mơ thấy những chuyện xảy ra trước đó.
Trong đó có đêm mười ba tháng bảy, hắn cùng đội hộ vệ bị tách ra khỏi quân doanh bị tập kích bất ngờ, sau đó bỏ trốn, ý thức cũng dần dần mơ hồ. Mấy ngày sau hắn mới thoáng tỉnh lại, xem như đã nhặt lại được tính mạng, nhưng miệng vết thương lại bị lở loét rất rộng, làm sức khỏe bị ảnh hưởng nặng nề, thân thể hắn cực kỳ suy yếu, trên thực tế, nếu không phải vì trước đó hắn từng rèn luyện, chỉ sợ lần thương thế này cũng không thể qua được.
Trong đám người, mấy tên lính vốn còn đi theo bên hắn cũng đã phân tán đi, thật sự sau khi tách khỏi đội vẫn còn đi theo hắn cũng chỉ có thê tử Tô Đàn Nhi, nha hoàn Tiểu Thiên, Quyên Nhi và Cảnh hộ vệ vẫn luôn trung thành bảo vệ tiểu thư nhà mình. Hạnh Nhi đêm đó không đuổi kịp, chắc là đã theo đội ngũ quay về Phúc Châu, cũng được coi là may mắn trong bất hạnh.
Rồi sau đó mới là những sự việc ở trong mộng kia, khi bọn hắn không thể trở lại Hồ Châu, lúc tránh né ở khu vực gần đó rốt cuộc cũng bị phát hiện, Tiểu Thiền và hắn không thể trốn được, cũng chỉ có thể đối phó trực diện với kẻ địch, mà khi đó bởi vì thê tử và đám người Quyên Nhi ở tại sau nhà, sau khi phát hiện ra kẻ địch, Cảnh hộ viện đánh ngất xỉu Tô Đàn Nhi cùng với Quyên Nhi chạy trốn thật nhanh.
Sau sự việc có thể thấy, nếu đội quân của Phương Lạp bám riết không tha đã tới rồi, tiếp tục càn quét về phía trước, đám người Cảnh hộ vệ hẳn là không có cơ hội thoát khỏi. Nhưng những người đó sau khi bắt được hắn thì ngừng lại, sau một hồi tranh cãi, có người muốn giết hắn, cũng dường như có người muốn bảo vệ hắn. Một lúc lâu sau, song phương gần như là sắp động chân tay thì thiến nữ tên là Lưu Tây Qua cũng xuất hiện, vung cự đao lạnh lùng cản mọi người lại, lúc ấy hắn đã vô cùng yếu ớt, lại bị trúng một thương, nhưng trên hết, là hắn đã bị bắt cùng với Tiểu Thiền, sau khi tỉnh lại đã là Hàng Châu rồi.
Sắc trời xám trắng qua đi, lại là một trận mưa to, hãm Hàng Châu vào buổi sáng sớm trong không khí sảng khoái tươi mát. Người đi đường từ thành phụ cận đi vào, binh lính, tiểu thương đội mũ rộng, mặc áo choàng tơi, thành thị sau đại chiến thoáng cái đã mang về một chút không khí an nhàn.
Không có nhiều thuyền lắm ở bến tàu sông Tiền Đường gần Thành Nam, nhóm người chèo thuyền dỡ hàng hóa được vận chuyển từ trên thuyền xuống, đám dân phu đi theo binh lính cùng ra khỏi thành, bắt đầu thu hoạch lúa gạo vụ thu năm nay, từng gian phòng ốc ở các nơi trước đó đã bị gặp tai họa nghiêm trọng nay đang được xây dựng lại. Trên phố chợ có chút náo nhiệt, binh lính, công nhân đang dựng cái giá, trang trí cho lễ đại điển đăng cơ.
Thành Hàng Châu hiện nay chứa nhiều binh lính cùng với nhiều binh tướng làm giai cấp đặc quyền mà tạo dựng nên trụ cột thống trị một trật tự mới, phương thức cuộc sống đương nhiên khác với lúc trước rất nhiều, một vài nơi đã không còn dáng vẻ náo nhiệt như trước nữa. Cái gọi là yên bình, đương nhiên cũng có, nhưng trong lòng mọi người, thật ra dù là ai cũng không có cách nào kiên định tiếp được.
Trong một tiểu viện bên sườn thành thị, vang lên những tiếng đọc sách ở trong mưa to mù mịt mênh mông.
Đó là một thư viện, trong thư viện có cây cối xanh tươi, cách vách là một y quán, lại cách vách nữa là một viện tử đổ nát không biết làm sao đã bị binh lính chiếm dụng, y quán rất náo nhiệt, thường xuyên có những âm thanh hùng hùng hổ hổ của binh tướng vọng tới.
Việc Phương Lạp hưng binh, chung quy ý nghĩa chính là khởi nghĩa nông dân, từ bắt đầu cuộc khởi nghĩa, hành vi của bọn họ là giết chết giai cấp đặc quyền, quan viên địa chủ, phú thương cùng với người đọc sách mà bọn họ khinh thường. Nhưng về phương diện khác, bọn họ cũng hy vọng mình trở thành giai cấp đặc quyền, tỷ như trở thành quan viên, trở thành địa chủ, trở thành phú thương, đặc biệt trong đó, đương nhiên là cũng hy vọng có thể trở thành người đọc sách, nhưng những thứ này khó mà nói ra.
Mỗi một nơi bọn họ tiến đánh, gặp phải những thư sinh tỏ thái độ khó chịu đối với bọn họ, không yên phận, đương nhiên bọn họ sẽ mắng những người này là yếu đuối, thuận tay giết chết. Nhưng nếu nhìn xa hơn, nếu có chút ý nghĩ như vậy, đúng là vẫn còn hy vọng nhà mình có thể xuất hiện người đọc sách, có tiền đồ, đây là giá trị quan mà Nho gia thống trị ngàn năm qua mang đến, mọi người luôn sẽ cho rằng chỉ có người đọc sách mới có thể thật sự làm đại sự.
Cũng bởi vì điều này, ngay cả sau khi chiến tranh qua đi tiếng kêu than dậy khắp trời đất, vẫn luôn luôn có một số ít người nắm giữ chút quyền lực bảo vệ mấy nho sinh, hoặc là làm phụ tá, hoặc là làm sư trưởng của đệ tử trong nhà, dành cho sự che chở. Nhưng tòa nhà trước mắt này, đó là thư viện duy nhất ở Hàng Châu vào lúc này, nghe nói sau lưng có mấy tướng lĩnh trong quân chống lưng. Sau khi thành bị phá, việc cung ứng lương thực cực kỳ túng quẫn, vài nho sinh vốn không quyền không thế “không có dấu vết làm việc ác” giống như tứ đại gia nhưng có chút học vấn, may mắn sống sót sau khi thành bị phá thì được an bài đảm nhiệm tiên sinh gánh vác nơi này.
Đệ tử trong thư viện này không nhiều lắm, có một số trong nhà có bối cảnh nhưng không cao, nếu thật sự có địa vị to như Thạch Bảo, Vương Dần kia, cần tìm lão sư cho đệ tử trong nhà, đương nhiên là trực tiếp bắt một vị đại nho nào đó đến là được.
Học trò mặc dù không nhiều, nhưng tiên sinh ngược lại rất nhiều, trong đó một phần là trước kia ở trong quân Phương Lạp, loại người này dễ thích ứng với các tình huống, sau khi vào thành thì được an bài đến đây, người nào người nấy cũng vênh váo tự đắc. Bọn họ trước đây có chút quan hệ với tướng lĩnh trong quân, có thể lấy được lợi ích cũng nhiều, không lo sợ bị người khác hãm hại; một bộ phận khác đương nhiên là nho sinh vốn thuộc thành Hàng Châu, nhóm người này xem như là “người chiến bại”, bất luận học vấn cao thế nào, lúc này cũng đành phải làm người cúi đầu, nhìn tình thế qua đi. Bọn họ không được lương bổng nhiều lắm, đủ để sống qua ngày, đương nhiên, tại Hàng Châu lúc này, đó đã được coi là một công việc rất tốt rồi, thỉnh thoảng bị người ta khiêu khích mà thôi, nhiều người lo lắng vợ con trong nhà mà cũng đành phải dựa vào một chút khí khái văn nhân mà nhẫn nhịn.
- Khụ....buổi lên lớp hôm nay, ta họ Ninh, dạy lịch sử cho mọi người...
Mưa rơi xuống mái hiên dệt thành tấm mành, che đậy thế giới bên ngoài, sau khi các học sinh đang đứng giữa bàn ghế vuốt vuốt y phục ẩm ướt xong rồi ngồi xuống, nam tử trẻ tuổi ngồi xuống trên bục giảng, dùng thước dạy học gõ vào bàn, mở miệng một cách yếu ớt của người bệnh, ngữ khí ngắn gọn bình thản.
Những người phía dưới cười cười nói nói, tiên sinh trẻ tuổi phía trên cứ giảng chương trình dạy của hắn. Tiên sinh trẻ tuổi này nhìn vô cùng yếu ớt, thậm chí hình như còn có bệnh trong người, nên đám học trò phía dưới cũng khó mà có lòng kính sợ, trong có có mấy thiếu niên thân thể cường tráng thậm chí còn trong lúc tranh cãi làm đứt đoạn lời giảng bài của tiên sinh, trực tiếp hỏi:
-Này, thầy nói xem bên Hàng Châu chỗ nào đi chơi thích nhất?
Tiên sinh liền cười cười nói mấy địa điểm có thể đi chơi, đó cũng là những nơi mà ngày đầu tiên Ninh tiên sinh đến thư viện đã đi.
Đây được xem như là một góc của Hàng Châu, là lệ thường của một buổi sáng đơn giản, qua buổi sáng của một nửa ngày, các học trò ùa ra như chim thú tan tác, giáo viên lên lớp thì trở lại phòng giành cho thầy giáo để nghỉ ngơi, cũng có vài người bắt chuyện với nhau. Lúc này nơi các vị tiên sinh ở long xà hỗn tạp, những người trước đây làm việc trong quân đội Phương Lạp thì đều có việc của mình cần làm, những người thuộc Hàng Châu thì hơn phân nửa lo lắng, an phận dạy học, cũng không nhiều lời.
Trong đó có một người bất ngờ nhận ra hắn, nói:
- Ninh Lập Hằng...
Chắp chắp tay, không nói gì thêm, đại khái là ngầm hiểu ý tứ của nhau, thời cuộc duy gian, tất cả mọi người đều không dễ dàng, không có tâm tình để hàn huyên việc vặt vãnh.
Mưa vẫn còn rất to, chương trình dạy học của nửa ngày đã qua, trong thư viện liền an tĩnh lại. Đi vòng qua bên mái hiên có nước rỏ xuống, Ninh Nghị lúc này đang ở chỗ người quản lý thư viện cầm non nửa túi gạo lức, một chút rau xanh, đó chính là thù lao của hôm nay. Lúc một đám thư sinh túa ra trong màn mưa thì Ninh Nghị lại cầm sách đi về phía sau thư viện.
Cách vách tường viện phía sau của thư viện là một y quán, cũng có một tiểu viện đơn sơ kề bên, tiểu viện này chỉ có hai ba gian có thể sử dụng được, trong đó có một phòng là Tiểu Thiền nhút nhát ở, nàng đang đứng đằng kia, kiễng chân chờ hắn về, thấy bóng dáng của hắn thì mở ô, chạy vào vào trong mưa.
Đối với Ninh Nghị mà nói, tình huống trước mắt như thế nào, ngay cả chính bản thân hắn cũng không nói rõ được.
Lúc bị mang về Hàng Châu, thân thể hắn vô cùng suy yếu, sau đó thì được an bài tại y quán phía trước. Nhưng tiếp theo, ngoài hai gã đao vệ luôn luôn canh giữ hắn giống như tù phạm ra thì không hề có người nào khác đến xử trí hắn cả, giống như là hai người kia đến để bảo vệ hắn ở Hàng Châu vậy, sau đó....hắn gần như quên mất rồi.
Tiểu Thiền vẫn đi theo chăm sóc hắn, tiểu nha hoàn từ lúc bị bắt cùng hắn đến Hàng Châu thì chưa từng rời hắn nửa bước, tự nói bản thân mình là mệnh xấu, khi Ninh Nghị thật sự tỉnh lại, nàng mới yên tâm một chút. Theo như lời nàng nói, Tô Đàn Nhi và đám người Quyên nhi chắc là không bị bắt, nhưng trên đất Hàng Châu lúc ấy, dưới sự bảo vệ của Cảnh hộ viện, những người này rốt cuộc có thể trở lại Hồ Châu hay không, lúc này cũng khó mà xác định được. Tô Đàn Nhi lại là con người tính cách quật cường, tiếp theo rốt cuộc các nàng ra sao, trở thành chuyện mà Ninh Nghị nghĩ đến nhiều nhất. Nhưng nhớ thì nhớ, nghĩ thì nghĩ, hắn ở chỗ này, chạy không thoát, cũng chỉ có thể thích ứng với mọi tình cảnh, ít nhất bên cạnh hắn còn có Tiểu Thiền cần chiếu cố.
Những ngày qua thương thế của hắn dần dần tốt lên, hắn với Tiểu Thiền được an bài tiểu viện phía sau y quan, một chủ một tớ cũng không bị hạn chế hành động, nhưng lúc này người không có bối cảnh ngang nhiên đi ra ngoài, có khả năng nhìn thấy đại khái cũng không phải là tình cảnh khiến người ta vui vẻ gì. Gần đây Hàng Châu vật tư không đủ, hai người làm tù nhân, ngày ngày được cấp dưỡng một chút đồ, tự mang về nấu ăn.
Không biết tiểu viện này trước kia là của ai, hơn phân nửa không có dụng cụ gì, những thứ còn lại cũng đều rất cũ nát, từ lúc xảy ra địa chấn đến nay, bộ phận phòng ốc sụp đổ, cũng không tốt để ở. Nhưng ngược lại Tiểu Thiền rất vui vẻ, tới mấy ngày trước, lão đại phu kia hỏi một câu trước kia Ninh Nghị làm gì, Ninh Nghị nghĩ nghĩ, trả lời là dạy học, vì thế một ngày liền bị gọi đi thư viện, xem như “vật tận kỳ dụng”, làm lại nghiệp cũ...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 244: Hai Người Trên Cô Đảo

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comẦm! Một tiếng vang lên như sấm rền.
Bóng người bị đánh bayvào màn mưa, bay qua con đường va vào cái bàn gỗ hỏng bên kia đường, vô số bọt nước bắn ra trong màn mưa, bóng người ngã lăn trên đất, máutươi nhuộm đỏ dòng nước trên mặt đất. Trên con phố dài âm u, trong mànmưa, vốn hai đám người đứng đối lập giằng co, mắt thấy xảy ra một mànnày, người trong một bên chạy ra ý đồ đỡ kẻ bị thương dậy, mười mấyngười bên phe còn lại thì lạnh lùng nhìn không hề có động tĩnh gì, chỉyên lặng quan sát tình huống bên trong quán rượu.
Kẻ bịthương nằm trên mặt đất được đỡ đứng dậy, toàn thân mềm nhũn, gần nhưhấp hối. Bên này còn chưa kịp phát tác thì trong quán rượu lại vang lên vài tiếng ầm ầm, mảnh gỗ bay đầy trời, một tên trung niên nam tử tayôm ngực lảo đảo lùi lại, liên tục lùi hơn chục bước mới được người khác đỡ lấy, kẻ này hai mắt tụ máu, hàm răng cắn chặt như muốn nứt ra,dường như nín nhịn một hơi thật lâu rồi mới hét lên:
- Trần Phàm. . . Ngươi giỏi- -
Trong quán rượu, tiếng đánh nhau vẫn hỗn loạn thành một mảnh.
Đó vốn là tòa nhà cũ gặp họa trong cơn động đất, lúc này người tronghai nhóm đang giằng co trên đường mơ hồ nhìn thấy bóng người di độngtrong quán, cũng không biết người bên nào đang đánh kịch liệt. Váchtường của ngôi nhà cũ bị va đập quá mạnh, có thể nhìn thấy từng đáp bụi đất, gỗ vụn thi nhau rơi xuống. Đến lúc này chợt nghe trong lầu cóngười hét lớn một tiếng "A---", sau đó ầm ầm nổ tung, trên bức vách bên cạnh quán rượu lộ ra cây cột to cỡ bát ăn cơm, đất gạch tán loạn, câycột này là một trong những cột chính của ngôi nhà, bây giờ bị người ramạnh mẽ ném ra ngoài.
Cây cột lộ ra bên ngoài trời mưa chốclát rồi sau đó rầm rầm trở về, chỉ lưu lại trên vách tường một lỗ cụcthật lớn; trong quán rượu vẫn đánh đấu không ngừng. Sau vài lần hô hấp, cây cột đó đã phá tan mấy cánh cửa còn sót lại của quán rượu rồi bayra ngoài đường phố. Bên trong quán có kẻ điên cuồng hét lớn:
- Trần Phàm! Ta muốn mạng của ngươi!
- Tốt! - Thanh âm tán thưởng của một người tuổi trẻ:
- Tốt! Tốt! Tốt!
Trong tiếng quát lớn của hai bên, tiếng động va chạm ầm một tiếng,tiếp sau đó lại ầm một tiếng nữa, vang vọng như sấm rền, đứng trênđường cái đều có thể nghe được rõ ràng, ngay sau đó một bóng người phávỡ vách tường bên cạnh ngã giữa đám gạch ngói vỡ và nước mưa; trongquán người tuổi trẻ đang cười lớn.
- Hay! Ha ha ha ha! Chính là như vậy! Thống khoái! Từ lâu nghe nói Bôn lôi kình của Chương Sơnphát lực vô cùng, quả nhiên danh bất hư truyền. Ta chỉ thua nhỏ. Đến,đến, đến đây, chúng ta tiếp tục!
Theo tiếng cười kia, mộtbóng người nửa thân trên nhiễm máu tươi điên cuồng bước ra từ bức tường vỡ. Người này thoạt nhìn dáng cân xứng, không phải dạng đại hán thâncao tám thước dáng người to lớn, diện mạo cũng không tục tằng thô lỗ,chỉ là vừa trải qua trận đánh đấu vừa rồi mái tóc dài đã hoàn toàn rốiloạn phối hợp với khí thế lúc này, nhuốm máu cười lớn, gây cho người ta một loại cảm giác điên cuồng. Đấy chính là Trần Phàm, kẻ khiến cho rất nhiều người ở Hàng Châu đau đầu hơn nửa tháng nay.
Hắn mộtđường đi tới, cười ha hả vài tiếng, hai tay bắt lấy y phục của người nọ kéo đối phương đứng dậy trong làn mưa. Hắn lùi về sau hai bước, đưatay ra chỉ:
- Chúng ta tiếp tục! Xoay người một bước vữngtrãi, hữu quyền vung ra phá phong toái vũ. Một quyền này của hắn gầnnhư cuốn sạch mưa to xung quanh lại, thoạt nhìn giống như một ngọn roi. Nhưng quyền phong còn chưa tới nơi mà kẻ phía trước đã như người rơmmột lần nữa lảo đảo ngã xuống, quyền phong cuốn qua không khí phía trên đỉnh đầu người kia sau đó xấu hổ ngừng lại.
Người thiếu niên ngẩn ngơ một hồi sau đó thu lại quyền thế, đứng thẳng tại chỗ, gãi gãi đầu:
- Ặc, chẳng lẽ ngươi chết như vậy sao. . .
Hắn đi tới kéo vạt áo người này lên, quan sát một hồi sau đó vỗ vỗ vào mặt đối phương, thăm dò hô hấp của đối phương, sau khi phát hiện rađối phương đã không còn hơi thở mới lại đấm đấm vào ngực đối phương. Kẻ ngã xuống này rõ ràng là thủ lĩnh của một đám người trên đường phốnhưng lúc này không một kẻ nào dám bước lên trước, ngơ ngác đứng ở đónhìn người trẻ tuổi trong mưa hành hạ thi thể người kia một lượt.
- Quá đáng tiếc . . .
Cuối cùng khi xác định được kẻ nọ đã chết thật rồi, người trẻ tuổi có chút tiếc hận đứng dậy nói một câu sau đó quay đầu lại nhìn về phíanhững người khác đang đứng trên đường cái, trong đó đám người trật tự im lặng hơn vốn là hắn mang tới, còn đám người đối diện kia trên mặt kẻnào kẻ nấy đều bất an. Hai bên nhìn nhau một hồi, cách Trần Phàm khôngquá xa, quán cũ vốn đã lung lay sắp đổ đứng trong mưa ầm ầm đổ xuống.Bụi đất bị nước mưa đè xuống, Trần Phàm đưa mắt nhìn một cái sau đó lại quay đi.
- Ta sớm đã nói rồi, con người ta vốn ngu ngốckhông biết làm quan, tính tình lại không tốt, bang Sát Tài các ngươikhông nên gây sự, gây sự cũng đừng chọc vào ta. Thế này đã được chưa?Hắn quay đầu lại nhìn về phía người chết trong đống lộn xộn kia. - Chỉcó điều. . .Hôm nay ta và Trần sư phụ công bình luận bàn, hiện tại hắnđã bị thương, ta cũng bị thương, sau này không cần phải tính toán nữa.Được rồi, ta đi trị thương đây, các ngươi cũng cõng Trần sư phụ về xemđại phu đi, nhanh lên một chút. Các vị hảo hán Chương Sơn, Trần Phàmcáo từ, sau này không nên tiếp tục gây chuyện. . . Không nên tranh cãivới ta. . .
Nói xong lời này, người tuổi trẻ dẫn theo thủ hạ xoay người rời đi, còn về vị Trần sư phụ đang nằm trong đống đổ nátkia, mới vừa rồi khi đánh nhau sống chết ở trong quán đã hao sạch tâmlực, thật ra đã chết từ lâu. Sơ sơ đi được vài bước, Trần Phàm quay đầu lại nhìn về phía đầu kia con phó, một chiếc xe ngựa đã dừng lại đó khá lâu, rõ ràng là thấy rõ toàn bộ quá trình đánh đấu, hắn nhìn một hồisau đó xoay người đi tới. Đi tới bên cạnh xe ngựa, người ngồi trong xekéo rèm cửa lên.
- Kế Tân.
- Tổ tiên sinh.
Kế Tân chính là tên chữ của Trần Phàm. Ngồi trong xe ngựa là một người trung niên dáng người béo tròn, nụ cười hiền hòa. Người này coi như là quen biết với Trần Phàm, nói chính xác hơn thì quen biết với PhươngThất Phật mới đúng. Hắn ta tên gọi Tổ Sĩ Viễn, không phải võ tướng, mưu lược cũng bình thường, chẳng qua sở trường nội chính; tuy nói rằngnghĩa quân không quá chú trọng nội chính là thứ gì, đến một nơi nào đócướp xong là bỏ chạy nhưng nếu như hoàn toàn không có chuyện gì tựnhiên là không có khả năng. Loại nhân tài này trong quân không nhiều,Tổ Sĩ Viễn rất được coi trọng, thời điểm Phương Lạp xưng đế sắp tới tựnhiên cũng là khi đối phương bận rộn nhất. Trần Phàm đối với điều nàyrất là cảm động bởi vậy mà trong giọng nói cũng tương đối cung kính.
- Chương Sơn Trần Đại Mộc. . . Ngươi lại làm bậy nữa rồi, cẩn thận Phật Suất trở lại mắng ngươi.
- Tổ tiên sinh ngài cũng đã nhìn thấy rồi, mọi người đều là ngườigiang hồ, tính tình không tốt mới nói vài câu đã động tay động chânrồi, ta cũng bị thương đấy nhé. . .Lão sư cũng hiểu tính cách của ta,để ta ở lại chỗ này là có thể đoán được từ trước rồi, nếu không. . . Tổ tiên sinh ngài tùy tiện gọi người nào đó tới thay cho ta đi, Hồ Châubên kia đã không có việc gì nữa rồi, kêu An Tích Phúc trở lại đi. . .
- Ha ha ha ha.
Người trung niên mập mạp cười lớn, thuận tay đưa ra một chiếc áo tới:
- Mưa lớn, máu trên người ngươi đều là của kẻ khác, bị thương ở chỗnào? Nói thật ra, mấy ngày nay Hàng Châu loạn thành một đoàn có thể sửa sang lại cho tốt ta thật sự phải cảm ơn ngươi đấy. Đám người Trần ĐạiMộc người của Bao Đạo Ất, đám Thiên Cật tướng quả thực quá kém, tìm đất đào vàng xem như xong không tính, cản trở con đường thủy nơi nơi thubạc, cứ tiếp tục như vậy Hàng Châu duy trì không nổi nữa. Chỉ có điềungươi làm việc quá mức kịch liệt, luôn kết thù vào thân, Trần Đại Mộc đã chết nhưng Bao Đạo Ất kẻ này tâm cơ thâm trầm, ngươi tốt nhất là nênchú ý một chút.
Trần Phàm khoác áo tơi vào người:
- À, là như vậy sao?!
- A, việc này trong lòng ngươi hiểu rõ là được. Vì việc này, đại công tử của Lâu gia Lâu Thư Vọng đã tìm ta mấy lần, nói nếu đám người BaoĐạo Ất tiếp tục làm như vậy bọn họ cũng rất nhanh duy trì không nổi.Nghe nói hắn đã tới tìm ngươi, đã ăn canh 'đóng cửa', ha ha, mấy việcngươi làm gần đây ta nghĩ hắn nhất định ghi nhớ. Gia chủ và vị đại công tử này của Lâu gia đều là người có năng lực, tên Lâu Thư Vọng này cùng tuổi với ngươi, nếu ngươi có lòng đến khi đó không ngại kết giao mộtchút cũng được.
Trần Phàm liếc nhìn đối phương một cái, có chút nhàm chán gật đầu.
Tổ Sĩ Viễn cũng có việc trên người, nói xong mấy lời này chuẩn bị rời đi, chỉ là xe ngựa mới lăn được vài bước thì ngừng lại:
- À, đúng rồi, cách đây không lâu, chuyện liên quan tới Ninh Lập Hằng, hiện tại thế nào rồi?
- Tổ tiên sinh cũng cảm thấy hứng thú với việc này?
Tổ Sĩ Viễn bật cười:
- Nghe nói người này quấy đảo chiến cục ở Hồ Châu, mặc dù ta chưa từnggặp mặt nhưng cũng có đôi chút bội phục. Cách đây không lâu các ngươiđánh nhau trước điện, việc này tạm thời bị đè xuống nhưng người muốngiết hắn vẫn còn rất nhiều, các nơi đều đang tìm kiếm phương pháp. Hiệntại ta trông coi việc vặt ở Hàng Châu tự nhiên cũng có kẻ nghe ngóng bên ta, trước đó Lệ Thiên Hữu Lệ tướng quân còn đặc biệt tới tìm ta, nóihuynh đệ Lệ gia bọn họ nhất định phải giết chết kẻ này. . .
- Vậy cứ đợi bà điên kia tìm tới cửa đi. . .
Trần Phàm lẩm bẩm, sau đó nói:
- Đánh nhau trên điện mấy ngày trước ta không có tham dự, bản thân tacòn muốn đánh nữa kia. Nếu để ta nói, kẻ đó tâm cơ thâm trầm, trong lúcbệnh nặng còn có thể đùa bỡn xoay vần đám người An Tích Phúc vòng vòng,dĩ nhiên mới có hai mươi tuổi tự nhiên giết sớm bao nhiêu tốt bấy nhiêu, ta ghét nhất là kẻ thông minh. Vì sao Tổ tiên sinh lại tới hỏi ta?
- À, mặc dù việc liên quan tới Ninh Lập Hằng mấy ngày trước Kế Tânngươi không hề tham dự nhưng đám người trên điện ai ai đều biết mối quan hệ giữa Kế Tân và vị cô nương nhà họ Lưu kia. Việc này lớn như vậy, vịcô nương Lưu gia kia đã muốn ngăn cản lại, tuy nói chủ yếu là thuyếtphục Liễu Thánh Công nhưng nói ngươi không hề hay biết, ta thật. . .
Tổ Sĩ Viễn còn chưa nói hết lời Trần Phàm đứng bên cạnh đã trợn trừng mắt:
- Ta. . .Ta. . .Ta. . .Ta có quan hệ với nữ nhân đó? Tổ tiên sinh, Tổcông, ngài đang đùa cợt sao? Ta và cô ta đánh nhau vài lần, nếu khôngphải ta hạ thủ lưu tình. . . Không đúng, ta và cô ta không có bất cứuquan hệ gì. . .
Tổ Sĩ Viễn nhìn hắn hồi lâu:
- Không phải là Thánh Công có ý làm mai mối. . .
- Lão nhân gia đều như vậy, ta thích kiểu hiền lành, nữ nhân kia là kẻ điên. . .
- Chẳng qua ta và lệnh sư đều cảm thấy. . .Kế Tân và Lưu cô nương rất xứng đôi. . .
- Đúng vậy, hai kẻ điên không hơn không kém!
Trần Phàm bĩu môi. Lúc này đoàn người đã đi về phía trước được mộtđoạn, có lẽ là nhớ ra điều gì đó, hắn hướng tầm nhìn về một phía, sau đó khẽ khẽ ra dấu, nói:
- Được rồi, về chuyện của Ninh Lập Hằng ta quả thực có biết, Tổ tiên sinh nếu đã hỏi. . .Ừ, thì chính là. . .
Thời gian là buổi chiều, màn mưa mênh mông. Tổ Sĩ Viễn thuận theo ánhmắt của Trần Phàm nhìn lại, chỉ thấy cách đấy không xa ở giữa một khunhà, có người khoác áo tơi đang ở trên nóc nhà cầm gạch gõ gõ gì đó.Chắc là mái nhà bị dột vì vậy mà trèo lên sửa lại, trong tiếng mưa mơ hồ truyền tới tiếng hô của tiểu cô nương:
- Cô gia, cô gia, người xuống đây đi. . .
Người trên mái nhà nhìn qua khá trẻ tuổi, dáng người dường như có chútgầy ốm. Tổ Sĩ Viễn vốn muốn hỏi người đó có phải là Ninh Lập Hằng haykhông để ghi nhớ nhưng nhìn thấy dưới mái hiên ngôi nhà lúc này đangngồi một hán tử, thoạt nhìn rất giống người giữ cửa rảnh rỗi, sau lưngmang đao. Ánh mắt hắn nhìn qua, hán tử nọ ánh mắt nghiêm túc nhìn quađây sau đó lại cụp mí mắt xuống. Tổ Sĩ Viễn suy nghĩ một hồi, kẻ này hắn nhận ra, đó là một trong tám tên đao thủ thuộc hạ lợi hại của Lưu cônương, hắn đã ở đó nói vậy xung quanh nhất định tồn tại càng nhiều hơn.
Cô nương Lưu gia tính tình cổ quái, người thường khó đoán. Chuyện liênquan tới Ninh Lập Hằng hắn cũng chỉ thận miệng hỏi mà thôi, không muốnliên quan quá nhiều, lúc này mới nhớ ra lời nói của Trần Phàm, hắn cũnggật gật đầu. Đúng vào lúc này, chỉ nghe bên kia tuyền tới một tiếng'Bịch', sau đó là tiếng thét chói tai của nữ hài tử; hai người đồng thời nhìn về phía ngôi nhà kia, nhìn thấy trên mái nhà sập xuống một lỗ hổng lớn, Ninh Lập Hằng đang sửa lại mái ngói xem ra là từ trên mái nhà rơixuống đất. Thị vệ mang đao lập tức đẩy cửa tiến vào, hai người nhìn mộthồi lâu, có chút ngạc nhiên trợn mắt há mồm.
- Hài, một kẻ thư sinh dù thông hiểu mưu lược lại đi làm việc của thợ xây cũng khó trách khỏi cảnh như vậy. . .
Xe ngựa dần dần chạy đi xa, Tổ Sĩ Viễn thuận miệng nói một câu sau đó hạ thấp thanh âm:
- Trước đó ta ở bên cạnh Thánh Công nhìn thấy tin tức do Phất Suất saingười truyền tới, chiến cục Gia Hưng kịch liệt, trong thời gian ngắnkhông thể phân ra thắng thua, nghe nói Lưu gia cô nương đã bị thương, sợ rằng sắp tới sẽ trở về khi đó không biết cô ta sẽ sắp xếp kẻ này nhưthế nào. . .A, việc này Kế Tân đã biết rồi chứ?
- Bị thương?
Trần Phàm nhíu mày, liếc nhìn đối phương một cái, một lát sau mới nhìnvề phía trước xem sự kiện này là sự thật tiêu hóa xuống:
- Cô ta cũng bị thương sao?
*********************
Dứt lời cũng là lúc hai người Trần Phàm và Tổ Sĩ Viễn đi tới ngã rẽ của con phó trong mưa. Ninh Nghị chủ đề tài câu chuyện lại không hề haybiết vấn đề của mình từng dẫn tới tranh cãi ở tầng cao nhất bên quânđội.
Hắn không phải là người cam chịu ngồi im đợi chết nhưngnếu sự việc không có gì chuyển cơ, tạm thời chỉ đành tùy ngộ nhi an. Hai canh giờ trước, hắn còn vì căn phòng dột nước mưa mà đau đầu, nước bắtđầu dột xuống từ sáng sớm. Hắn tới thư viện phía trước dậy chữ nửa ngày, tiểu nha hoàn duy nhất chỉ có một việc đó là tìm kiếm các loại vật dụng hứng nước sau đó bận rộn mang nước mưa đi đổ. Đợi đến khi Ninh Nghị trở về mới tìm được được biện pháp, hai người kiểm tra các nơi dột nước,Ninh Nghị xung phong nhận việc leo lên mái nhà lợp lại chỗ dột, sau đóđã xảy ra bi kịch.
Công trình sư có thể chỉ đạo phối hợp rấtnhiều người dựng lên lầu cao chọc trời nhưng chưa chắc đã là một ngườithợ xây giỏi, Ninh Nghị vốn thân thể chưa khỏi hẳn, huống chi căn phòngđã dột nát, sửa lại được một nửa thì xà nhà sụp đổ, lộ ra một lổ hổng to tướng. Thật ra Ninh Nghị không bị gì nhưng cái giường của tiểu Thiền đã bị ướt hoàn toàn, may là thành quả của việc sửa chữa ít ra cũng giữđược hơn nửa chỗ này, bọn họ kéo dịch chiếc giường còn lại ra, giữ nửagian phòng tương đối khô thoáng.
Sau đó toàn bộ thời gianbuổi trưa, Ninh Nghị cầm xẻng lớn, tiểu Thiền cầm cuốc nhỏ ở trong gianphòng tạo một con mương dẫn nước thoát nước nho nhỏ, khiến cho nước từtrên lỗ hổng đổ xuống có thể chảy ra đổ sang bên kia.
Vốn làmột căn phòng tùy ý sắp đặt, trong căn phòng không có nhiều đồ vật,nguyên bản có hai cái giường, một cái tủ, một bộ bàn ghế nhỏ. Lúc nàytrở nên càng nhỏ, bên ngoài mái hiên nước mưa không ngừng đổ xuống, cách hai bức vách còn có một phòng bếp có thể sử dụng; lúc này lập tức biếnthành vùng trời đất nhỏ bé để hai người có thể hoạt động. Trong lúc sửachữa con mương thoát nước kia, hai người còn đi qua phòng bếp thoáng thu thập củi khô còn có thể sử dụng.
Tới lúc chập choạng tối,mưa vẫn không ngừng lại, cột khói đen dầy đặc bay lên trong mưa sau đókhông ngừng bị nước mưa chia cắt, đè ép xuống. Trong phòng bếp truyền ra tiếng hai người ồn ào nhóm lửa nấu cơm canh; bởi vì bản thân không cóviệc gì làm cho nên Ninh Nghị đi tới giúp đỡ, nói thật ra, đối với việcthái rau nấu cơm tuy rằng tiểu Thiền biết nhưng thật ra không xem là amhiểu thông thạo.
Sau đó, cây đuốc được đốt lên, màn đêm theocơn mưa to yên lặng không một tiếng động phủ xuống. Cả thành Hàng Châurộng lớn, chỉ có một nửa căn phòng của khu nhà nho nhỏ này, dưới ánhsáng của cây đuốc giống như hòn đảo cô độc bị chia cắt ra, trong mưa tobị toàn thế giới bao phủ. . .

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 245: Nhu Mạt

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMàn mưa tung bay trên những con phố chằng chịt của thành thị, trong đêm đen lướt qua từng điểm sáng mờ ảo thưa thớt
"Tách bụp!" Một đốm lửa bay qua mái hiên ngắn ngủi rồi rơi xuống trong mưa tắt ngấm. Dưới mái hiên mưa đọng lại thành vũng, trong bóng đêmtiếng nước rào rào tự do chảy xung quanh căn phòng. Nước mưa và bóng tối là chủ đề của đêm hôm nay, bó đuốc trên tường là nguồn sáng duy nhấtcủa vùng không gian nho nhỏ này, trong cơn mưa gió chiếu sáng rực cả một vùng.
Trong cơn mưa lớn ngoại trừ tiếng mưa rơi vạn vật trở nên yên tĩnh. Không có ánh trăng cũng không có côn trùng của nhữngngày đầu thu, bộ dáng của thư viện, y quán bên cạnh đã không thể nhìnthấy rõ.
Bóng đêm phía trước, trong y quán hiện ra lộn xộn,thanh âm của đại phu và tiểu nhị qua qua lại lại bận rộn, tiếng dãthuốc trong phòng đêm, tiếng rên rỉ của bệnh nhân, tiếng mắng chửi hòalẫn thành một mảnh. Trên con đường bên ngoài viện thỉnh thoảng lại cóngười đi qua, lúc này dám đi trên đường đa phần là binh sĩ hoặc làngười giang hồ, kẻ say rượu hoặc giả là con bạc đã thua sạch, mở miệngồn ào từ xa tới gần rồi lại dần dần đi xa.
Thật ra đêm hôm nay, tất cả mọi thứ đều bị cách ly.
Thiếu nữ đứng dưới mái hiên nhà thay cây đuốc mới.
Cây đuốc mới được đặt lên tường, bó đuốc cũ đã cháy hơn nửa rơi xuống đất, bóng thiếu nữ nhảy múa trong ánh sáng phản chiếu, sau đó đá câyđuốc cũ vào trong mưa, ánh lửa chớp động rồi biến mất trong dòng nước.
Bức tường của căn phòng bị nứt vỡ, cây đuốc được đặt ở chỗ vết nứt,chiếu sáng cả trong và ngoài phòng. Người thanh niên mặc áo thư sinhđang ngồi trong phòng đọc sách thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nói chuyện;thiếu nữ đi qua mái hiên ngồi chống cằm trên bậc cửa. Một đêm mưa tẻnhạt, trong căn phòng đã hư một nửa hai người chủ tớ thỉnh thoảng lạitrao đổi vài câu tẻ nhạt.
- Vừa mới rửa tay.
Tiểu Thiền xòe bàn tay ra: - Sau đó giặt quần áo, không có chỗ phơi. . .
- Ừm!
- Cho nên vẫn để trong chậu. . . Ngày mai không biết còn mưa lớn nữa không đây. . .
- . . .Mấy hôm trước, ông lão nhà họ Lưu của y quán nói có loại trà thảo dược có lợi cho thương thế của Cô gia. . .
Tiểu Thiền ngồi trên bậc cửa đột nhiên nhớ ra.
- Trà thảo dược?
- Vâng, lúc đó không chú ý, ngày mai tìm Lưu gia gia lấy, em cũng tới y quán hỗ trợ. . . Tiểu nha hoàn gật đầu.
-. . . Cô gia, hôm qua trong y quán có rất nhiều người bị đứt chân đứt tay, ngài nói xem có phải là thương binh từ Gia Hưng chuyển đến haykhông?
Hạ thấp thanh âm xuống.
- Chắc là không phải, quá xa xôi.
- À, không phải bên đó là tốt rồi.
Tiểu Thiền ngẩng đầu: - Trận chiến đó còn muốn đánh tới bao giờ đây. . .
. . . Thời gian cứ như vậy trôi qua khiến cho người ta tính toán không chuẩn xác, đêm đã khuya hoặc có lẽ còn lâu mới đến nửa đêm. Có lẽ Tiểu Thiền cũng không thật sự có ý muốn nói chuyện, chỉ là một loại hìnhthức lấy tiếng động để xác nhận bản thân và Ninh Nghị ở chung một chỗmà thôi.
Đương nhiên, buổi tối rảnh rỗi chủ tớ nói chuyệndăm ba câu là chuyện rất đỗi bình thường. Nhưng đêm nay không giống như mọi khi, Tiểu Thiền muốn nói điều gì đó nhưng lời ra đến miệng lại cóvẻ miễn cưỡng, làm cho người ta có cảm giác lưỡng lự không dám nói ralời thật. Thời gian càng lâu, cô gái bé nhỏ vẫn ngồi trên bậc cửa nhìnNinh Nghị, hoặc giả nhìn lỗ hổng lớn trên tường, hạt mưa không ngừngrơi xuống nóc nhà, có lẽ bản thân nên tìm việc gì đó làm. Là một nhahoàn, cô gái không nên quấy rầy thời gian đọc sách của Ninh Nghị. Không biết đã trải qua bao lâu, Ninh Nghị ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt củathiếu nữ đang nhìn về phía này, chốc lát nhìn nhau như vậy mới nghethấy nàng khẽ nói:
- Cô gia, người nhớ tiểu thư bọn họ sao?
Ở trong tình huống, hoàn cảnh ở chung một chỗ như thế này, có rấtnhiều lúc, thật ra lại là một chuyện cực kỳ áp lực. Trong chiến loạn,con người nhỏ bé như con kiến tùy ý bị chém giết; Tiểu Thiền vẫn luônsống cùng Ninh Nghị, thời gian đầu thậm chí ngay cả khi ngủ cũng phảinắm chặt lấy tay Ninh Nghị mới có thể an tâm ngủ, thậm chí trong lòngcô bé còn có ý nghĩ, bất kể xảy ra chuyện gì, nếu có người muốn tách cô rời khỏi Cô gia, có lẽ cô sẽ chọn cái chết.
Chuyện như vậykhông xảy ra nhưng xung quanh có đại phu, có người bị thương, còn cóhai tên thị vệ thủy chung đứng nhìn, trong bóng tối có lẽ còn có ngườiđang âm thầm theo dõi hai người. Cho dù nói mấy câu an ủi lẫn nhaunhưng hai người không thật sự nói quá nhiều về cục thế trước mắt, tránh bị người khác nhìn ra suy nghĩ bên này hoặc là hiểu rõ nỗi sợ hãitrong lòng. Tiểu Thiền chỉ nói với lòng mình, có thể ở chung một chỗvới Cô gia là tốt rồi, đừng hỏi nhiều, hỏi cũng vô dụng, nếu Cô gia cóbiện pháp khi cần đến mình sẽ mở miệng; mà người lại bản thân chỉ gâythêm phiền não cho Cô gia mà thôi.
Xung quanh đều là kẻđịch. Trong bầu không khí luôn luôn có kẻ giám sát, hai người đều ýthức được giữ im lặng, tận lực giống như bình thường dưỡng thương, làmviệc, sinh hoạt, cứ như vậy có lẽ mới không sụp đổ. Nhưng đêm nay trong hoàn cảnh an toàn dường như toàn bộ thế giới bị cách ly, Tiểu Thiềnmới có thể nhỏ giọng hỏi về vấn đề này.
Ninh Nghị nhìn cô một hồi lâu, gấp quyển sách lại:
- Ta cũng nhớ chứ, không biết bọn họ thế nào rồi.
- Tiểu thư và các tỷ Quyên nhi Hạnh nhi có lẽ đã trở lại Hồ Châu rồi?
- Tiểu thư nhà ngươi tính cách quá cứng đầu, chẳng qua. . . Ninh Nghị suy nghĩ một hồi: - Cô ấy cũng biết việc nặng nhẹ trước sau, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, ta nghĩ sẽ không có chuyện gì đâu.
Tiểu Thiền gật đầu, ôm lấy hai đầu gối đặt cằm trên đầu gối một lúc lâu sau mới lại lên tiếng, nhẹ giọng nói:
- Cô gia, chúng ta. . .Còn có thể trở về không?
Có lẽ lời này của cô gái đã nín nhịn rất lâu rồi, hiểu rằng có hỏicũng không có bao nhiêu ý nghĩa nhưng con gái chung quy vẫn hi vọng cómột người đáng tin cậy. Ninh Nghị gật đầu, giống như vấn đề trước không muốn nói đến:
- Có cơ hội, bọn họ bắt chúng ta không xử lý, cơ hội luôn có. Ngoài ra. . . Ninh Nghị ngừng lại một lát sau đó chỉgật đầu: - Yên tâm đi, cũng giống như khi chúng ta bỏ trốn, cơ hội luôn luôn có, nói không chừng một lúc nào đó sẽ để cho ta bắt được cơ hội,hung hăng cắn bọn chúng một miếng.
Tiểu Thiền đôi môi mấp máy:
- Vậy cô gia đừng thụ thương thêm nữa. . .
- Ha. . .
Ninh Nghị cười rộ lên, sau đó ánh mắt chợt lạnh lẽo:
- Thật ra chúng ta bị bắt có khả năng không chỉ là người bên PhươngLạp lợi hại, người bên phe chúng ta thật ra cũng rất lợi hại.
- A!? Tiểu Thiền trợn tròn mắt.
- Theo lời nói của tiểu Thiến, trước khi chúng ta bị tách ra hình như bên kia có tin tức trong quân Phương Lạp muốn bắt ta. Khi đó ta đã hôm mê bất tỉnh, không biết chuyện này nhưng khi đó quân đội của Phương Lạp đã tập hợp đầy đủ, trên đường đi bọn chúng bị đánh. Phái một đội nhânmã tới bảo vệ ta, sau đó việc này dĩ nhiên bị phát hiện, khả năng làThang Tu Huyền, cũng có thể là Trần Hưng Đô, đám người này đã xem tanhư con mồi. . .
- Cái. . . Cái gì?
Nghe Ninh Nghị thản nhiên nói vậy, Thiến nhi nhất thời siết chặt nắm đấm, đứng bật dậy:
- Bọn chúng, bọn chúng sao có thể làm vậy, cô gia người đã cứu tất cả bọn chúng mà. . .
Ninh Nghị nhìn bộ dáng căm phẫn của cô gái thì cười buông quyển sáchxuống, đưa tay ra nắm lấy cánh tay tiểu Thiền kéo lại gần. Tiểu nha hoàn mời vừa rồi còn tức giận ngay lập tức mặt đỏ bừng, nhưng Ninh Nghị lạikhông vì thế mà ngừng lại, hắn vốn ngồi trên cái ghế duy nhất trongphòng cho nên lúc này ôm lấy tiểu Thiền đặt ngồi lên đùi mình. Động tácnày rất tự nhiên, tiểu Thiền co rụt cơ thể vào không dám phản kháng, chỉ lắng nghe Ninh Nghị nói chuyện.
- Không có gì kỳ lạ, gầnđây, một vài kẻ cả đời lộng quyền, công lao của ta quá lớn, có lẽ cũngchỉ có thể nói lên đám người kia vô năng, tình huống bên trong rất phứctạp; sau nữa, Lưu Đại Bưu Tử muốn bắt ta kia có bối cảnh rất sâu, đámngười Khiết nhi không dám đuổi theo tới đây, áp lực bên đó cũng rất lớn. Đem ta ra làm mồi câu có lẽ chỉ là biện pháp phòng ngừa mà thôi, có thể trở thành sự thật, xem như là ta xui xẻo. . . Nếu lúc đó ta không bịbệnh thì nên đề phòng.
Ninh Nghị cười:
- Đươngnhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu như ta không bị bệnh, bọn chúng cũng không dám thuận tay làm ra chuyện như vậy. A, cứ tiếp tục như thế này,để một đám người tới bảo vệ ta lại không ở cùng một chỗ với quân đội,một khi địch nhân chém giết tới thì có ý nghĩa gì nữa. Hiện tại bọn họtrở về, ta không ở đó, tất cả công lao đều rơi vào tay đám người ThangTu Huyền, Trần Hưng Đô, lại có thể không đối đầu với ta, đây mới là điều vạn toàn kỳ mỹ chân chính, tất cả cùng vui vẻ. Mấy ngày nay nghe ngươinói tình huống khi đó, ta đại khái hiểu ra.
Tiểu Thiền cố gắng không đỏ mặt:
- Bọn họ như vậy. . . Nếu chúng ta trở về, nếu trở về được. . .
- Việc sau khi trở về, đợi đến khi trở về rồi hay nói, hiện tại tứcgiận cũng không có tác dụng gì. Thật ra ta có chút lo lắng cho tiểu thưnhà ngươi và đứa trẻ trong bụng cô ấy. Mấy ngày tới chắc hẳn sẽ có người tới tìm ta nói chuyện, ta sẽ dò hỏi hắn, có lẽ. . . Sẽ có kết quả, thật ra ta cảm thấy đã muộn, nhưng càng muộn càng tốt. Nếu như có thể, tiểuThiền, ta sẽ đưa ngươi rời đi, nhưng hiện tại còn không nói trước được,càng có khả năng chúng ta đại khái sẽ ở lại đây một thời gian rất dài. . .
Những lời này của Ninh Nghị nói ra đôi chút rối loạn, tiểu Thiền bị hắn ôm trong lòng đầu óc hỗn loạn rất khó phân tích ra đượclời nào là thật lời nào là giả, vấn đề sớm muộn; nhưng câu cuối cùng cóthể nghe hiểu được: - Em, em. . . Cô gia ở đâu thì tiểu Thiền ở đó. . .
- Ừ. Ninh Nghị gật đầu:
- Vậy thì, thời gian không còn sớm nữa, thật ra nên đi ngủ thôi.
- A. . .
Cơ thể tiểu Thiền chợt căng cứng:
- Nhưng mà. . .
Còn chưa nói hết câu thì Ninh Nghị đã bế cô lên. Đầu óc tiểu Thiền chợt trở nên mơ màng, gần như cuộn thành một vòng trong tay Ninh Nghị khôngdám lộn xộn. Mưa bên ngoài vẫn rơi.
Trong căn phòng chỉ có một chiếc giường duy nhất, cô được đặt lên giường.
Thật ra có vài chuyện không nhất thiết phải chuẩn bị, đối với hai người mà nói cũng là như vậy. Từ buổi chiều Ninh Nghị rơi từ trên mái nhàxuống, chiếc giường nhỏ của cô đã không thể ngủ trên đó được nữa, tiểunha hoàn có lẽ đã nghĩ tới việc này rồi.
Suốt cả buổi tối,tiểu Thiền nói rồi lại không nói, không dám nói ra cảm xúc thật cũng làbởi lý do này. Cô là một cô gái, không dễ nói ra chuyện này với NinhNghị, nhắc tới cũng không dám. Sau cùng Ninh Nghị nói ra suy nghĩ củahắn, đại khái là ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì, sẽ có cơ hội, bao gồmcả khả năng sẽ ở lại đây thời gian dài, kể cả bản thân bị nắm chặt thậtra là đã bị tính kế trước, hoặc có lẽ muốn cô yên lòng muốn cô khôngnghĩ đến chuyện khác nữa, thành công phân tán lực chú ý của cô cũng làlúc hắn mới cưỡng bách mà cũng rất tự nhiên đặt cô lên giường.
Nếu như cứ làm theo ý nghĩ ban đầu của Ninh Nghị, đáng lẽ ra phải có nghi thức cưới hỏi, một hôn lễ chính thức.
Nhưng hiện tại không có điều kiện này.
Dưới tình huống trước mắt nương tựa vào nhau mà sống, tương lai như thế nào, căn bản không cách nào thấy rõ. Tình huống nguy hiểm tương tự thếnày, trước đây Ninh Nghị đã từng gặp phải. Nhưng sức người đôi khi cóhạn, với tình trạng này nghị lực, tâm tính, mưu lược mới có thể gia tăng một chút khả năng sống sót còn đại cục là không thể khống chế, khôngthể nói trước được bất kỳ điều gì. Dưới tình trạng này hắn cũng lo lắngrất nhiều càng huống chi một cô gái như thế này.
Thật ra cơ hội có rất nhiều.
Mặc dù trước mắt không biết được quá nhiều tình hình bên ngoài, cáchnhìn về hắn trong quân Phương Lạp, dụng ý giam lỏng hắn ở nơi này nhưngdưới sắp đặt của hắn thế cục Hồ Châu đã hoàn toàn rối loạn, vài ngànngười vì hắn mà chết trong đó có không ít tướng lĩnh có quan hệ trongnghĩ quân . Dưới tình hình này hắn không bị giết chết mà sống sót dướihình thức này đã nói rõ đang có người bảo vệ hắn.
Có một điểm quan trọng, nếu giết chết hắn trong nghĩa quân khả năng có ý kiến đồngnhất, nếu giữ hắn lại tất nhiên sẽ nảy sinh xung đột. Nhất định có kẻchủ trương giết chết hắn, thậm chí chiếm đa số. Dưới tình huống này nếukhông có tiểu Thiền, lựa chọn của hắn thật ra có rất nhiều, bao gồm ởtrong tình huống quen thuộc châm ngòi song phương, ở trong đêm mưa tương tự thế này tìm kiếm kẽ hở đào thoát đều có thể suy sét tới. Nhưng thêmcả tiểu Thiền, những điều này không cần thiết phải suy nghĩ nhiều, tạmthời chỉ có thể chờ đợi đối phương lật bài trước mà thôi.
Đương nhiên, những chuyện này không cần để tiểu Thiền biết làm gì, mấyngày nay trong lòng cô luôn sợ hãi nhưng lại không dám nói ra, chỉ cóthể nỗ lực nhẫn nhịn. Những điều này Ninh Nghị nhìn thấy rõ. Đến bâygiờ, có một số việc không cần thiết phải lo lắng trước sau nữa, với tình hình trước mắt có lẽ đây cũng là điều nên làm nhất.
Mà đốivới tiểu Thiền mà nói, suốt cả buổi tối nay, cho tới tận bây giờ, trongđầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ đó là: Dù sao đó cũng là cô gia của ta,đó cũng là cô gia của ta.
Bởi vậy không lâu sau, lúc NinhNghị đi tới giường, chỉ thấy thiếu nữ đang tuổi dậy thì đã nhắm chặt hai mắt, căng cứng, lo lắng nằm ở đó. Lúc này tiểu Thiền đã mười bảy tuổi, ở độ tuổi này đã xem như là trưởng thành từ rất lâu rồi, dung mạo của côtuy có vẻ trẻ con nhưng thân thể đã phát triển nẩy nở. Lúc này hai tayđan vào nhau đặt ở trên bụng, hai chân thon dài khép chặt vào nhau.
Không lâu sau, mưa vẫn rơi không ngừng, thiếu nữ ở trên giường đã đượccởi bỏ y phục. Đêm nay, ở một góc nhỏ trong chốn thành thị này, vô sốchuyện phực tạp giống như nước lũ cuồn cuộn chảy trên dòng sinh mệnh,hai người trong khoảng khắc ngắn ngủi đã lưu lại cho nhau dấu ấn suốtđời nương tựa vào nhau. . . Mưa trong đêm dài không biết đã ngừng lại tự lúc nào.
Khi mở mắt ra, Ninh Nghị nhìn thấy ánh sáng của màn đêm xuyên qua lỗ thủng trên mái nhà chiếu xuống, không khí sau cơn mưathấm qua ánh sáng giống như màu hổ phách, từ lỗ hổng cực lớn nhìn rangoài có thể thấy vô số ngôi sao sáng trên bầu trời.
Vô luậnlà ở thời đại nào, chỉ có vũ trụ này, có lẽ là thứ duy nhất vĩnh viễnkhông thay đổi. Hắn đã nhìn ngắm rất nhiều lần, ở những địa phương khácnhau, mặt trăng, các vì sao chiếu sáng, bỏ qua thân phận, địa vị khácnhau, tâm cảnh khác nhau, có hình ảnh khác nhau; có tòa nhà cao tầng, có máy bay, tàu thuyền, sau đó trong đầu lại biến thành những kiến trúcphong cách cổ xưa, đình đài lầu các.
- Cô gia, cô gia. . .
- Cô gia, cô gia, tiểu Thiền. . .
- Tôi tên tiểu Thiền. . .
Trong đầu vang lên âm thanh đầu tiên đó, tình cảm giống như thủy triều lên, hắn ôm chặt lấy cô gái đang nằm trong lòng.
Đã tới nơi này được hai năm rưỡi rồi. . .

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 246: Việc Nhỏ Ở Thư Viện

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTháng tám âm lịch, tiết trời đúng vào lúc thu hoạch vụ thu. Bên ngoàithành Hàng Châu, những ruộng lúa chưa bị chiến tranh lan đến đã rộ lênmột màu vàng rực, nông phu, binh lính, lưu dân đều bận rộn cả ngày, chođến tận đêm khuya, cảnh tượng sôi động bên ngoài thành trì vẫn không hềngừng. Từng nhóm binh lính một hạ trại trên những thửa ruộng hoang, tuần tra canh giữ.
Những ruộng lúa này sau khi thu hoạch đã sớmbị phân chia cho quân lính sau khi công thành, lại nói tiếp, lương thực, gạo nói chung đều đã trở thành tài sản cùng sở hữu của nghĩa quân,nhưng trên thực tế, đương nhiên là phải phân chia dựa vào lực lượng, chỉ cần là người làm quan lớn trong triều đình nhỏ của Phương Lạp sẽ đượcchia phần nhiều, những người còn lại dựa vào nắm đấm mà phân phối. Phầncòn lại vẫn nên thuộc về ruộng đồng của lương dân bản địa Hàng Châu,nhưng đến lúc này, thực ra đều đã thuộc sở hữu của bên khác cả rồi.
Nếu chỉ vì thu hoạch, thì sắp xếp càng nhiều người càng tốt, nhưng đãmỗi bên đều tự phân lợi ích rồi, người tham dự nhiều chưa chắc đã làtốt. Những người này khó tránh khỏi tranh đấu va chạm, đêm xuống, cũngthường có quân lính bên khác hoặc bình dân đến gặt trộm, mỗi lúc nhưthế, trong ruộng nước, trên bờ ruộng tràn ngập ánh đuốc, tiếng kêu giếtrung trời, rực rỡ tô điểm cho vành ngoài phạm vi của thành Hàng Châu,trắng đêm không ngủ.
Ngoài thành có trật tự và ích lợi ngoàithành chi phối, trong thành mọi người cũng đều có việc riêng. Thánh công tôn ti trật tự xã hội sắp tới, các ngõ lớn nhỏ trong thành cũng náonhiệt hẳn lên, lúc này tình huống hỗn loạn đẫm máu kia cũng dã chấm dứt, trật tự mới đang dần dần được hình thành, chỉ cần có quan hệ, cũng đềuvì lợi ích của bản thân mà chạy vạy rất bận rộn.
Có cửa hàngmở cửa, bọn nhân sĩ giang hồ từng đi khắp các hang cùng ngõ hẻm hoặcchặn đường cướp của đã mở đại hội anh hùng, trong tửu lâu trà quánthường có thể nhìn thấy tình cảnh những kẻ bất đồng thân phận bất đồngkhí chất tự tập lại nói khoác với nhau. Những kẻ có quan hệ, có bản lĩnh đều tìm cách kiếm được một chức quan dưới trướng mấy tên tướng quân,nho sĩ thư sinh biết đôi chữ nghĩa, có tài văn chương nhưng không gặpthời đều tự giới thiệu, xin được che chở hoặc là giành mấy chuyện lớnnhỏ gì đó.
Người nhiều lắm, có nhiều người không vừa mắt vớitiền đồ bên Phương Lạp này, tất nhiên cũng có người ôm chí phong hầu,bằng lòng mạo hiểm một lần. Xã hội này chính là như vậy, chỉ cần có giao lưu, có xu thế nhất định, một hệ cơ cấu sẽ tự nhiên sinh ra. Cái xã hội nho nhỏ này của Phương Lạp cũng đã miễn cưỡng có được một cơ cấu và một mô hình nguyên mẫu của nó. Nhất thời, trong thành ngoài thành dường như lại có một luồng khí thế cao ngất trời.
Trong mấy ngày này,thư viện Văn Liệt vẫn có vẻ khá là yên tĩnh. Lúc này đã là buổi trưa,ánh mặt trời cuối thu chiếu qua kẽ lá, xen lẫn từng tiếng ve kêu, đanglà giờ giảng bài trong thư viện. Ninh Nghị gập quyển « Sử Ký » trong tay lại, đặt lên trên bàn, chuẩn bị rời đi.
Lúc này thư viện vẫn ở trong tình huống thầy nhiều trò ít, tuy rằng phân làm bốn ban Giáp Ất Bính Đinh, nhưng cộng lại cũng không đến một trăm học trò, mà những lão sư trên danh nghĩa lại có đến ba bốn mươi vị. Mặc dù trong đó có một bộ phận được hưởng đặc quyền không cần đến đây, nhưng số lượng thầy giáo,vẫn rất nhiều. Ninh Nghị mỗi ngày dạy nửa canh giờ Sử Ký cho ban Bính,sau đó đến lĩnh một phần lương thực nơi sơn trưởng, mang về với TiểuThiền.
Sơn trưởng của thư viện Văn Liệt này họ Phong, tên làPhong Vĩnh Lợi. Tên tương đối thô tục, nhưng người là người tốt, nghenói khi còn bé y cũng đã từng được đi học, có điều vì gia cảnh bần hàn,nên vẫn chưa tham dự khoa cử. Học vấn của y hiển nhiên không uyên báclắm, nhưng thời Phương Lạp vừa mới khởi binh, y đã ở trong quân đội, cho nên có lai lịch lắm.
Bên trong quân đội cũng có một vài tênquan văn rất lợi hại, một vị là Tổ Sĩ Viễn, một vị khác là Lâu MẫnTrung, Phong Vĩnh Lợi lúc ấy là thủ hạ sao chép mấy bố cáo hàm văn củaLâu Mẫn Trung, đến khi đánh hạ Hàng Châu, được làm sơn trưởng thư việnnày. Ở bên ngoài Phong gia quả thật cũng có cướp đoạt trục lợi, nhưng ít ra ở trong thư viện nà quả thật có chút ưu đãi đối với văn sĩ. Bởi do y duy trì, khoảng thời gian gần đây, không khí trong thư viện vẫn có vẻtương đối hòa hợp.
Lúc này tụ tập trong phòng nghỉ ngơi giáodụ tổng cộng có bảy người, cơ bản đều là những tiên sinh đã hết giờ dạy, có mấy người uống trà xem sách, có mấy người đang nhỏ giọng bàn chuyện. Mấy người này sau khi Hàng Châu rơi vào tay giặc đều đến nhờ thư việnche chở, giữa họ có một loại tình cảm cùng chung cảnh ngộ với nhau, bấygiờ mọi người đang nói đến chiến sự ở Gia Hưng.
- Nghe nói,chiến sự ở phương Bắc đang giằng co rất ác liệt, triều đình đã phái Đồng Quán Đồng tướng quân xuất binh về phía Nam, Phương Thất Phật bao vâyGia Hưng, nhưng đã lâu mà không công được, thắng thua bây giờ rất khónói…
- Nghe nói vị tướng quân này dụng binh như thần, vốn cho là y sẽ xuất binh lên phía Bắc chống quân Liêu, lần này… khụ, lần nàyThánh Công thanh thế lớn, lại lệnh y sang đó, cuộc chiến này chỉ sợkhông dễ đánh.
- Khó nói lắm, phía nam hay phía bắc đều không ngừng có chiến sự, Thủy Bạc Lương Sơn Tống Giang, Hoài Tây Vương Khánh, Hà Bắc Điền Hổ cũng đã có chút khó giải quyết, đặc biệt… Lần này ThánhCông hạ Hàng Châu, hơn một tháng gần đây, nơi phụ cận không ngừng khởisự, tuy Đồng Quán đã đi về phía nam, nhưng… thanh thế bên này cũng đanglớn lắm đấy.
- Tích trữ lương thực, tường cao, chậm xưng vương… lần này xưng đế không phải có chút nóng nảy sao, dẫn phải Đồng Quán tới…
- Điền huynh nói lời ấy sai rồi, đưa Đồng Quán tới là vì Hàng Châu, chỉ cần hạ được Hàng Châu, xưng đế hay không xưng đế thì triều đình cũngngắm đến nơi này, cũng vì vậy, với Thánh Công bên này mà nói, xưng đế là việc ắt phải làm, y… Thánh Công bên này của chúng ta, chỉ khi có danhphận, mới có thể có nhiều trợ thủ đến giúp sức, như thế chống lại ĐồngQuán, mới có khả năng thắng.
Thanh âm của mấy người trong đótuy là hơi nhỏ, nhưng cũng không kiêng dè quá mức, bởi vì ở đây, khôngkhí vẫn tương đối thoải mái. Ninh Nghị mặc dù chưa được tiếp xúc nhiềuvới những người ở đây, nhưng mọi người đều biết hắn sau khi rơi vào taygiặc cũng mới lưu lạc đến nơi này. Chuyện mọi người nói, một mặt lànhững chuyện có liên quan đến lợi ích của chính mình, một mặt khác, đãlà người thư sinh luôn khó tránh khỏi việc bàn luận về đất nước, lúc này ngồi ở một góc lén nghị luận, ít nhiều lại có cảm giác mình là kẻ nhìnrõ phương hướng trong thời loạn thế. Ninh Nghị đã thu dọn xong chuẩn bịvề, một người trong đó hỏi hắn.
- Lập Hằng định đi sao?
- Vâng, Lưu tiên sinh.
- Không cần đa lễ, hôm nay mọi người đã ở nơi đây, thì đều là đồngnghiệp, nếu Lập Hằng có điều gì đó, có thể ở lại, cùng mọi người tâm sự. Thế sự duy gian, bất luận như thế nào, ở đây cũng có trà.
- Ở nhà còn có người đợi…, không tiện ở lại lâu. Nếu có thời gian rảnh, tất nhiên sẽ xin các vị tiền bối thỉnh giáo, xin cáo lỗi.
- Không sao, không sao…
Muốn giữ Ninh Nghị ở lại là một người trung niên tên là Lưu Hi Dương,nguyên gốc là đại nho trên đất Hàng Châu, nay ở trong thư viện này, cùng có danh học vấn cao nhất với một vị đại nho khác tên là Vương TríTrinh, chỉ có điều Vương Trí Trinh tương đối rập khuôn máy móc, còn LưuHi Dương thì lại biết biến hóa. Vốn những nho sinh bản địa Hàng Châu này không được xem trọng, nếu là những văn nhân nho sĩ lúc trước theo quânPhương Lạp đến đây nhìn thấy, tùy ý châm chọc cũng không ai dám nói lờinào, chỉ có Lưu Hi Dương là có chút lợi hại.
Trong đám đệ tửcủa y, có một người chính là con của Lưu Toản, một người trong Bát Phiêu Kị dưới trướng Phương Lạp, người đệ tử này đương nhiên không thích họcthầy cho lắm, nhưng Lưu Toản lại hy vọng con mình có thể trở thành mộtvăn nhân. Trong một lần gặp Lưu Toản trước đây, Lưu Hi Dương liền thuậnmiệng nói đứa bé có thiên phú trong việc lý giải tứ thư ngũ kinh, LưuToản đi dò hỏi một chút về Lưu Hi Dương, mới biết đó là một bậc đại nhochân chính, lại là người cùng tộc, vì thế mà cho con nhận làm thúc, hômnay ở trong phòng nghỉ nà chính là người đầu tiên bàn luận về tình hình ở phương Bắc, nếu không những người khác chỉ sợ cũng không dám nói.
Nói xong, Ninh Nghị cáo từ định ra về, đúng lúc này, một gã nho sĩ sang trọng sạch sẽ, ngoài ba mươi tuổi lại từ ngoài cửa bước vào. Thấy gãđến, mọi thanh âm bàn luận về chiếc cuộc đều dừng lại, ánh mắt của đốiphương dừng trên thân Ninh Nghị một chốc, sau đó hỏi:
- Ai là Ninh Lập Hằng?
Ninh Nghị nhìn gã, chắp tay nói:
- Chính là tại hạ.
- Tại hạ Khuất Duy Thanh.
Người tới chắp tay, ngẩng đầu nói. Lúc trước Ninh Nghị đã nghe nói quatên người này, gã là một trong những văn nhân theo Phương Lạp vào thành, ban đầu làm phụ tá dưới trướng Ôn Khắc Nhượng, sau khi vào thành thìdanh nghĩa nằm trong thư viện, nhưng không cần phải giảng bài. Gã đạikhái là vài ngày tới một lần, bởi vì tài văn của bản thân không đủ, chonên có phần không vừa mắt với những văn nhân Hàng Châu nhờ nơi này chechở, thỉnh thoảng sẽ tìm người nào đó nói chuyện, châm chọc một phen.Mấy ngày trước Lưu Hi Dương nhận con trai của Lưu Toản làm cháu, khiKhuất Duy Thanh này đến thì hai người phát sinh va chạm, vì vậy Lưu HiDương đã trở thành nhân vật đầu lĩnh của phái Hàng Châu trong thư viện.
Mọi người vốn cho là gã đến tìm Lưu Hi Dương gây phiền toái, lại khôngthể tưởng tượng được người được tìm lại là Ninh Nghị, trong lúc nhấtthời vẫn chưa biết rõ được tình hình như thế nào. Chỉ nghe Khuất DuyThanh kia nói:
- Ngươi dạy sử ký? Vì sao không cầu thuộc lòng,ngược lại mỗi lời nói đều là những lời nói quê mùa nói hươu nói vượn?khúc đầu sử ký nói về Ngũ Đế, trang nghiêm như vậy, ngươi lại nói rấtbình thường, không hề có ý tôn kính, trong lòng ngươi không thấy thẹnsao?
Ninh Nghị chớp mắt, mày hơi nhíu lại.
- NgônNgữ của Thánh nhân thâm ảo biết bao nhiêu, đọc sách ngàn lần, chưa thểhiểu nghĩa hết được. Lớp chúng ta là người dẫn đường giúp học sinhnghiên cứu lý giải, không thể chỉ lấy ngôn ngữ nông cạn mà giải thích.Ngươi tuổi còn trẻ, sợ là tứ thư ngũ kinh còn chưa đọc hết, lại lấy cáitâm tính thích chơi đùa của trẻ con ra mà dạy học, đem phòng học biếnthành quán trà. Người khác dung túng cho ngươi, nhưng ta được sự ủy thác của Ôn Tướng quân, cũng không thể một mắt nhắm một mắt mở được, ta hỏilại ngươi: Canh giả cửu nhất, sĩ giả thế lộc, quan thị kin hi bất chinh, trạch lương vô cấn, tội nhân bất nô… Câu này lấy từ đâu ra, có ý là gì?
Ninh Nghị xoa xoa trán:
- Tại hạ không biết.
NgheNinh Nghị trả lời rõ ràng như vậy, Khuất Duy Thanh hơi ngẩn người ra,gã cho rằng ít nhất đối phương cũng phải trả lời được đề này, nhưng bất luận trả lời đúng hay sai, gã đều đã chuẩn bị sẵn lý do để thoái thác. Hơi chần chừ một lát sau đó lại hỏi các vấn đề khác như dạy học nhưthế nào, chuyện làm gương nên như thế nào. Nói thao thao bất tuyệt nhưthế một tràng xong, mới nói:
- Nay ở chỗ Vĩnh Lạc ta đang pháttriển, đang cần nhân tài, ngươi tuổi còn trẻ, nếu như chăm chỉ họchành, không khó để có được công danh. Ta cũng không phải là sơn trưởng, không muốn phạt ngươi, nhưng nếu như ngươi còn dám dạy học như vậy, ta cũng không chấp nhận được ngươi, nhất định đuổi ngươi ra khỏi thư viện, ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa đi.
Gã nói nửa ngày, biểu cảm của Ninh Nghị vẫn bình thản, cũng không phản bác lại, đợi gã nói xong, khiêm tốn chắp tay cáo từ, sau đó cứ như vậy mà rời đi. Khuất Duy Thanh lại sửng sốt một lúc lâu, nhìn những người khác ở trong phòng, rồi mới xoay người rời đi. Đợi gã đi rồi, mấy người còn lại mới lại bắt đầu xì xào bàn tán, lần này tất nhiên là nhằm vào Ninh Nghị.
Lúctrước, Khuất Duy Thanh có chế nhạo người khác, cũng không đến mức quáđáng như vậy, nhưng mấy văn sĩ này vừa nghe xong, tuy rằng không phảnbác, nhưng trên mặt vẫn lộ ra biểu tình không đồng ý. Người tranh giành một hơi, cho dù là cố nén, cũng phải nói vài lời, nhưng hôm nay NinhNghị cái gì cũng không biết, mà lại còn trực tiếp nói ra, mọi người liền cảm thấy bực mình vì làm văn nhân mà như thế này thực mất mặt quá.Trên thực tế, về phương thức giảng bài của Ninh Nghị, trong mấy ngàynày, có người cũng đã cảm nhận được.
- Nghe nói ở trong phòng học kể chút chuyện xưa, đám trẻ con rất thích…
- Có ý lấy lòng những học sinh này, uy nghiêm của sư trưởng ở đâu…
- Lời nói của Mạnh Tử cũng không biết…
- Vậy mà Lưu huynh còn mời hắn nói chuyện phiếm, cho dù có qua đây, chỉ sợ hắn cũng không biết nói gì đúng đắn cả…
- Ai, đều là người Hàng Châu, nay lâm vào hoàn cảnh như thế này, phải biết đoàn kết lại.
Lưu Hi Dương nói như thế, không lâu sau, đợi cho mấy vị thầy khác hết giờ, đã có nhiều người biết chuyện này rồi, nói đến Ninh Nghị, có nhiều người khinh thường. Kỳ thật đối với con người trẻ tuổi kia, mọi người đều không biết chút chi tiết nào cả, Ninh Nghị mấy ngày nay ở trong thư viện vẫn giống như không khí, mọi người không ai chú ý đến hắn. Huốnghồ trên miệng không có râu ria, học vấn đương nhiên cũng sẽ không tốt,lúc này chỉ là được chứng thực mà thôi. Cũng vào lúc này, cũng có mộtngười nghi ngờ nói:
- Nghe các vị nói như vậy, rõ ràng là Ninh Lập Hằng đang trêu chọc y, sao các vị lại cảm thấy hắn không hiểu tứ thư…
Người này cũng là người duy nhất mấy hôm trước chào hỏi Ninh Nghị, tên là Nghiêm Đức Minh, ở trên đất Hàng Châu cũng là người có học thức,thấy gã nói như vậy, Lưu Hi Dương mới hỏi:
- Đức Minh vì cớ gì lại nói ra những lời ấy?
Nghiêm Đức Minh nói:
- Trước vụ động đất nơi Hàng Châu, trong hội thơ lập thu, Ninh LậpHằng từng làm một bài thơ khiến mọi người chấn kinh, sau này lại xảy ra nhiều chuyện, cho nên việc này mới không được truyền ra ngoài. Khúcđầu của bài thơ là: Đông nam hình thắng, tam ngô đô hội, tiễn đường tựcổ phồn hoa...
Nghiêm Đức Minh cầm giấy bút, viết từng câutừng câu trong bài “Vọng Hải Triều” kia ra, bọn người Lưu Hi Dương nhìn vào, lúc này mới há hốc miệng, Nghiêm Đức Minh nói:
- Có thểviết ra bài thơ như vậy, Ninh Nghị cơ bản là đệ nhất tài tử Giang Nam,sao lại không hiểu tứ thư ngũ kinh, chắc do không muốn gây chuyện, lạikhinh thường tên Khuất Duy Thanh kia đến cùng cực, nên mới cố ý làm như thế mà thôi.
Gã nói như vậy rồi, mọi người mới nửa tin nửangờ, sau đó chợt hiểu ra. Đương nhiên, lúc này đã có vài phần hiểu biết mới về Ninh Nghị, nhưng cũng chẳng cảm thấy khoa trương cho lắm. HàngChâu đã rơi vào tay giặc, học vấn ở chỗ này cũng chẳng phải là thứ gìkhiến người ta kinh hãi, cho dù là đệ nhất tài tử Giang Ninh hay là đệnhất tài tử Hàng Châu cũng thế, tóm lại giờ đã như người thường bị nhốt ở nơi này, sống nhờ vào thư viện mà thôi. Nghĩ tới việc điệu thấpnhững ngày nay của Ninh Nghị, chắc cũng là do gặp phải nhiều việc phảikìm nén, không khác gì mọi người. Trong nhất thời, đây chính là nhữnghiểu biết của mọi người trong thư viện đối với Ninh Nghị.
Mãi cho đến ba ngày sau, phát sinh ra một loạt sự việc, mới làm cho mọi người hiểu tình huống của Ninh Nghị có rất nhiều bất đồng với trongtưởng tượng của họ… Lại nói tới Khuất Duy Thanh, sở dĩ tới bỗng nhiêntới tìm Ninh Nghị gây phiền toái, cũng không phải là vì một lý do đường hoàng.
Là văn nhân theo Phương Lạp vào thành, có kẻ giốngnhư y, không coi trọng việc trong thư viện, lại có kẻ thích đến thâncận với những gia quyến nho nhỏ này của bọn tướng lãnh. Ví như mộtngười mà gã biết tên là Quách Bồi Anh, ban đầu vốn cũng là phụ tá, saukhi có danh nghĩa nơi thư viện thì chuyên tâm giảng dạy, thứ Quách BồiAnh coi trọng là lợi ích lâu dài, một khi Vĩnh Lạc thật sự ổn định, vậy những đứa trẻ này chỉ sợ sẽ đều là hoàng thân quốc thích cả, nay cóthể làm thầy của họ, thật là một chuyện tốt đẹp.
Khuất DuyThanh cũng biết, nhưng so với việc trở thành thầy của hoàng thân quốcthích, gã càng hy vọng trở thành hoàng thân quốc thích hơn. Nay thế lực trong triều đình vẫn chưa định hình, gã làm dưới trướng của Ôn Khắc,lại rất có tiền đồ, tương lai chưa chắc sẽ không có một lần nên nghiệp.
Nhưng đương nhiên, trứng gà không cần thiết phải đặt trong một cáigiỏ, bởi vậy gã thỉnh thoảng vẫn ghé qua thư viện, lấy việc châm chọccác vị đại nho làm thú vui. Đối với những vị đại nho này, gã cũng không có nhiều hứng thú. Có học vấn không có nghĩa là có thể phục tùng đượcđám trẻ vốn xuất thân từ nông thôn, thậm chí đã từng thấy máu này, màphương pháp dạy bảo học trò như vậy là không hữu dụng ở đây, bởi vìtrong đám học trò ấy thậm chí còn có những đứa đã mười bốn mười lămtuổi, bộ dạng khôi ngô cao lớn, thậm chí đã từng tự tay giết người rồi, những đứa chưa trưởng thành thì là đám ăn chơi trác táng, người nhàbắt chúng đi học, nói là có tiền đồ thì chúng không dám không đi, nhưng đối với thầy giáo, chúng không có chút lòng tôn kính nào cả.
Càng là đại nho có học vấn sâu, càng không thể thích ứng với nhữngđiều này.Đã dạy đạo thiên địa quân thân sư lâu ngày, bản thân họ cũngtin, tuyệt đối sẽ không hạ mình đi xu nịnh đám học trò này. Nói tươngđối, giống như Quách Bồi Anh, cho dù học vấn không cao, ít nhất khi dạy học trò cũng không tự cao tự đại, rất dễ lấy được thiện cảm của đámhọc trò. Mà sở dĩ hôm nay bỗng nhiên tìm tới Ninh Nghị, là vì Quách Bồi Anh nghe mấy học trò nói, sau đó nói với Khuất Duy Thanh.
Những lời nói này, cơ bản đều ý rằng vị “Ninh tiên sinh” kia, mới chỉmấy ngày, đã có người khen là giảng bài thú vị, lôi cuốn, so với các vị tiên sinh trong thư viện thì thú vị hơn nhiều. Hai người liền gọi họctrò đến hỏi cẩn thận, mới biết vị Ninh tiên sinh trẻ tuổi kia thật làkhông có tiết tháo, nghe có vẻ căn bản là thái độ của một tiên sinh kểchuyện, nên được bọn học trò hoan nghênh.
Đương nhiên, nếugã tự mình đi nghe một chút, có lẽ sẽ biết Ninh Nghị giảng bài thực sựkhông phải như vậy, ở Giang Ninh làm thầy lâu như vậy, hắn giảng bài,tuy như ngựa thần lướt gió tung mây, nhưng thực ra vẫn rất sát với đềtài. Đương nhiên, lúc này đối với bọn người Khuất Duy Thanh mà nói, chỉ là một người trẻ tuổi, tất nhiên không cần coi trọng quá mức, đã có ấn tượng, vậy cứ nhận định là như thế thôi.
Mọi người nói đếnthì không thù không oán, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện một người nhưvậy, mọi người đều thua kém rất nhiều trong việc “Lấy lòng”, nên cứ cócảm giác người ta vươn tay vào trong giỏ của họ mà lấy trứng gà. QuáchBồi Anh còn biết ý, còn Khuất Duy Thanh thì tức khắc đến mắng ngay. Tới ngày hôm sau, lại có hứng tới chỗ sơn trưởng hỏi thăm một chút, kếtquả thật thú vị, thân phận của Ninh Lập Hằng kia lại là một tên tùnhân.
Đối với việc này, sơn trưởng cũng không biết nhiều, có một số chuyện Phong Vĩnh Lợi không thể hỏi thăm ngay mặt được, có điều khi biết Ninh Nghị ở phía sau của thư viện, thậm chí có một đứa nhahoàn đi theo, hai người đều có thân phận là tù nhân, không biết phải xử lý như thế nào. Nhưng vì là như thế, trong lòng Khuất Duy Thanh lạicàng nhẹ nhàng hơn, đến trưa kéo Quách Bồi Anh đi nghe Ninh Nghị giảngbài. Bởi vì gã cảm thấy, nếu có thân phận là người bị bắt, thì thái độhôm qua của Ninh Nghị đối với mình chính là vô lễ rồi, hôm nay nếu hắnkhông thay đổi thái độ, mình sẽ cho hắn một trận biết mặt.
Hai người kia đi đến bên cạnh phòng học, nghe xong vài câu, trong phòng học, Ninh Lập Hằng quả nhiên đang kể chuyện xưa, chuyện này đã kểxong, đương lúc tạm dừng một chốc, Khuất Duy Thanh định xông vào. Lúcnày, đại khái lại có học trò nào đó trong phòng đứng lên hỏi, thanh âmồm ồm.
- Này, Ninh tiên sinh, hôm nay ta trở về hỏi cha ta,ông ấy nói ông ở Hồ Châu giúp quan binh đánh bại mấy ngàn người củachúng ta. Có chuyện này sao?
Hai người Khuất Duy Thanh và Quách Bồi Anh đều ngơ ngác, trong lớp học cũng hơi yên tĩnh, sau đó có người quát lên:
- Ngươi là người xấu!?
Theo sau lại có đứa nhỏ nói:
- Ta cũng đã hỏi, nói đến tên của Ninh tiên sinh, đại bá nói Ninh tiên sinh ở Hồ Châu dẫn một đội tàn binh đánh tan năm nhánh quân do An Tích Phúc thống lĩnh, chỉ dựa vào sức một mình tiên sinh mà đánh bại ba đội quân của Lục Tướng quân, Diêu Tướng quân cùng với Tiết Tướng quân,Diêu Tướng quân và Tiết Tướng quân đều bị tiên sinh giết chết, DiêuTướng quân từng đối nghịch với đại bá, đại bá nói chết là tốt. Đại bácòn nói tiên sinh biết võ công, rất lợi hại, người giang hồ gọi ngài là Huyết Thủ Nhân Đồ. Tiên sinh, ngài có dám đánh một trận với Tề ĐạiTráng không… Hắn nói mình là thiên hạ đệ nhất, coi thường bọn ta…
Khuất Duy Thanh lúc này ở trước phòng, có lẽ đã muốn đẩy cửa xông vào rồi, nhưng lại nghe được ngoại hiệu “Huyết thủ nhân đồ” hung tàn nhưvậy, trong lúc nhất thời, lại hơi rụt người về phía sau…

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 247: Huyền Động

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comHàng lang bên kia có hai thầy giáo Quách Bồi Anh cùng với Khuất DuyThanh vội vã đi qua, mới vừa rồi hắn lên lớp, hai người đi qua bên ngoài lớp học, xem ra có chút rốt ruột. Chẳng qua đây cũng không phải làchuyện hắn cần quan tâm, trở về trong viện dành cho giáo viên để nghỉngơi, các nho sinh văn sĩ đều có chuyện của mình, đây đó giao lưu, nóichuyện phiếm. Hắn đặt sách vở vào ngăn kéo, sau đó cầm lấy túi, rút rasách vở hôm nay cần xem cầm về nhà, đám người lưu Hi Dương bảo hắn ở lại trò chuyện, hắn lịch sự cự tuyệt.
Cuộc sống của hắn ở nơinày đã được vài ngày rồi, thư viện hết sức yên tĩnh, chỉ có âm thanh của trẻ nhỏ, tiếng côn trùng hỗn loạn kêu vang, khác biệt hẳn tiếng độngrầm rĩ của thế giới bên ngoài. Ninh Nghị cầm theo mễ lương được phátquay về nhà, Sơn trưởng Phong Vĩnh Lợi cầm một ly trà, vừa uống vừa chào hỏi hắn, tuy rằng trong mắt vẫn có tia thận trọng, nhưng chủ yếu vẫnhòa nhã. Đi qua chiếc cửa bị phá phía sau của thư viện, y quán bên kiacó thiếu nữ đang bận rộn, mặc y phục cũ nát có mụn vá, trên đầu vấn khăn cũ, nàng đang cầm bình nho nhỏ, thấy Ninh Nghị, cười chạy tới, nhịpbước nhẹ nhàng.
Gió thổi qua sân, lá cây trong gió lay động,trong ánh mặt trời, có lá cây nhẹ rơi xuống, mới chỉ là ba năm ngàynhưng đôi khi hắn lại cảm giác ngày tháng an tĩnh bình lặng này đã dàiđằng đẵng rồi.
- Hôm nay Lưu gia gia ninh một nồi cháo thuốc, nói là rất tốt cho sức khỏe, cần phải ăn ngay, để em đi lấy cho cô gianếm thử, bên trong còn có cam thảo, vừa mát vừa ngọt...
Thiếu nữ đi trước, Ninh Nghị cười gỡ chiếc khăn trên đầu nàng xuống, mái tócđen lập tức xõa tung, thiếu nữ giật mình lắc lắc đầu, bóng dáng trongánh nắng nhảy nhót, thỉnh thoảng quay đầu lại, nụ cười tươi tắn ấm áp,giống như trong lòng ôm cảm giác thỏa mãn nho nhỏ. Ninh Nghị liền cườicười lắc lắc đầu theo.
Đất không rộng, viện tử không lớn,phòng ở không lớn, ngay cả mái hiên cũng không lớn. Đầu thu nhiệt độ vẫn chưa giảm nhiều, gió mang tới cảm giác oi bức, nhưng trong hoàn cảnhchỉ thuộc về hai người, chỉ là mấy ngày nhưng dường như lại có rất nhiều ý nghĩa.
Tiểu Thiền đến y quán sát vách hỗ trợ, trang phụcmặc trên người làm nàng giống như một cậu bé, buổi trưa không nhiều việc lắm, nàng thấy Ninh Nghị về, mới tranh thủ chạy về nhà, bận rộn chuẩnbị nước để hắn rửa mặt, uống nước, ăn cháo.
Nơi này vốn không lớn, gian phòng nho nhỏ, nhà bếp nho nhỏ, khi nàng vui vẻ đi vào trongphòng đặt bình xuống, Ninh Nghị cũng đang đến nhà bếp lấy nước rửa mặt,Tiểu Thiền lại tới lầm bầm Ninh Nghị không nên cướp việc của nàng, đoạtlại khăn mặt, NInh Nghị cười cười hất nước lên mặt nàng, dù sao thờitiết nóng nực, Tiểu Thiền chạy tới chạy lui, cũng đã lấm tấm mồ hôi,Ninh Nghị đang lau mặt, liền áp khăn mặt lên mặt nàng, ang nước đặt ởtrong góc, nước rất mát.
Rửa mặt, uống một ngụm nước, cầm bát cháo, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, tuy rằng Tiểu Thiền quay lại,thỉnh thoảng hai người cũng có chút đùa giỡn, nhưng đây đó bước đi giữahai người lại hết sức nhượng bộ và ăn ý, cũng hết sức hòa hợp, dù ởtrong nhà bếp nhỏ bé nhưng lại không hề va chạm hoặc chen lấn nhau.Trước mặt Ninh Nghị, Tiểu Thiền chỉnh lại tóc, nói về những hiểu biếtcủa mình trong y quán, thỉnh thoảng hỏi Ninh Nghị. Tình cảnh này giốngvợ chồng gặp nhau vào giờ nghỉ trưa, đương nhiên, nếu chỉ nhìn từ phíaTiểu Thiền, thì lại giống như đôi phu thê mới cưới.
- Ngày hôm nay có người ...đầu khớp xương bị chặt đứt....máu chảy rất nhiều...kêu gào thảm thiết, rất sợ hãi....
- Trong thư viện cũng nghe thấy....
- Ừ, vâng, chính là hắn đấy, em còn chìa tay chạm vào đó...Vậy đó, côgia ngài xem, cô gia ngàiẽem, loại chuyện như này....sau này là có thểtiếp xúc hẳn vào đầu khớp xương ấy...
- Cũng giống thư viện mấy hôm trước....nghe nói Lưu Hi Dương và Khuất Duy Thanh lại cãi nhau....
- Ồ ồ, là hai người mà cô gia từng kể hả....
- Ừ, ngày nào cũng dạy đến buồn chán....
- Lúc sáng sớm nghe người họ Hầu giảng nam nữ thụ thụ bất thân, thiếuchút nữa thì là từ nữ huấn giang đến nữ giới...Mà toàn bộ đều là namgiới thì giảng những thứ này làm gì, ta đứng ở bên cạnh nghen một lúcmới bỏ đi, nhưng nghĩ lại cũng thấy buồn cười...
- Cô gia cô gia, hai cái đó Tiểu Thiền đều đọc rồi....
- Ồ, phải rồi, vậy ta hỏi em, có một nam và một nữ ở bên nhau, hai người nắm tay, sau đó cô gái kia mang thai, vì sao?
- Nữ huấn ư...Hả, nam và nữ nắm tay nhau làm gì....Em biết rồi, haingười đó cầm tay nhau khẳng định là quan hệ của họ rất thân thiết, haingười là phu thê, có đúng không cô gia?
- Sai.
- Vậy sao bọn họ có thể tùy tiện cầm tay nhau được..
- Ta nắm tay của em đây này....
- Cô gia...Tiểu Thiền, Tiểu Thiền không giống thế...
- Lại sai.
- Vậy rốt cuộc là vì sao.....Tiểu Thiền không đoán ra được.
- Bởi vì...người nam kia không thích rửa tay, người nữ kia cũng không thích rửa tay....
- Nhưng....sau đó thì sao?
- Không có gì, bởi vì cả nam và nữ đó đều không thích rửa tay, cho nênbọn họ cầm tay nhau không bao lâu, thì nữ nhân kia mang thai....
- Câu chuyện này nói cho chúng ta biết tầm quan trọng của rửa tay.
- Sai, không hiểu à.
- Được rồi, đó là một câu chuyện cười nhạt nhẽo.
Chủ đề trò chuyện phiếm luôn vụn vặt, dù là đã vượt qua bước cuối cùng, thì ban ngày cũng không thể có nhiều tiếp xúc thân mật hơn, trời mưa,cũng không sợ chung quanh có ai đó đi vào, nhưng ban ngày ban mặt dù gìcũng sợ có người nhìn, đương nhiên, nếu thật sự là có, lúc này cũng cóthể tự liên hệ giữa không rửa tay với mang thai.
Buổi chiều,Tiểu Thiền lại quay lại y quán để làm việc, mấy ngày nay, Ninh Nghịthỉnh thoảng cũng theo qua đó, xem lão đại phu khám chữa bệnh, nhận biết dược liệu, đồng thời cũng là bảo hộ Tiểu Thiền, về phương diện khác thì quả thật hắn quá nhàn rỗi, học thêm mấy thứ đông tây, dù gì cũng tốt,thỉnh thoảng chứng kiến một vài ca bệnh về ngoại thương, hắn sẽ theo sát Tiểu Thiền nhắc nàng phải vệ sinh sạch sẽ, chú ý tránh bị lây nhiễm,tuy rằng chính hắn cũng gà mờ, nhưng cảm giác đối với việc này cũng biết đôi chút để phát biểu, còn lại thì hầu hết là không nói nhiều.
Lão trung y họ Lưu y thuật cao minh, hết sức hòa nhã với Tiểu Thiền,đối với cách nói của hắn thì có chút không đồng ý, có lần ông ta mởmiệng nói:
- Ngoại tà nhập thể, vết thương mưng mủ, vẫn cóngười ngoài nghề còn dám khâu lên vết thương, ít có người nào nói tađường ngang ngõ tắt gì đó.
Ninh Nghị lập tức có chút bất đắcdĩ, lúc vết thương bị nhiễm trùng, dù là cạo đi chỗ thịt hư thối, nhưngcũng không nên khâu vết thương lại, nghe nói thương thế của hắn vốn dựavào thể chất khỏe mạnh nên cũng không khó khắc phục được, ngược lại làchính hắn làm bậy, mới khiến vết thương lan ra, thiếu chút nữa thì chết. Chẳng qua, lão đại phu họ Lưu cũng từng khen thể chất hắn tốt, mà NinhNghị lại thấy, đó là do nội công mà Lục Hồng Đề đã truyền thụ.
Đêm mưa hôm đó, Ninh Nghị thỉnh thoảng ở trong sân thu dọn vài thứ, dọn đống phế tích, lại tìm kiếm từng khối gạch từng khối gạch ở góc tườngvỡ, thỉnh thoảng sẽ nhặt được một hai khối bị vỡ một chút, thậm chí cònlà một thanh bá đao. Hắn biết người giám thị hắn sẽ chú ý tới điểm này,nhưng đối phương lại tựa hồ không thèm để ý.
Hai gã nam tửđeo ẩo thường thường xuất hiện trong phạm vi nhìn của hắn, thỉnh thoảngcũng nói chuyện ngắn gọn với nhau đôi ba câu. Hai người có cái tên rấtkỳ quái, một người tên là A Thường, một người tên là A Mệnh, ghép lại là đền mạng (Thường Mệnh - nghĩa là đền mạng), đoán chừng chủ nhân gia tên là Lưu Tây Qua của hai gã kia có thâm thù đại hận gì đó. Ngày hôm quaNinh Nghị kiểm tra trong đống phế tích được một thanh bá đao, thử chémcành cây ở trong viện, vô cùng sắc bén, người tên A Thường xuất hiện ởbên kia sân, trực tiếp rút đao ra chĩa vào hắn, nói:
- Thanh này mau hơn, cầm mà dùng.
Có vẻ như không chút nào để ý rằng khi lợi khí hắn cầm trong tay sẽ có nguy hiểm cho người khác.
Hôm đó trời mưa, trên nóc nhà xuất hiện lỗ hổng lớn vẫn chưa tu sửatốt, mấy ngày nay, Ninh Nghị trèo lên đó để sửa lỗ hổng trên nóc nhà.Hắn gõ đập hai tấm sắt, xuyên dưới mái hiên làm thành một cái chuông gió giản đơn. Chiều hôm nay, hắn chặt lá để lợp trên mái nhà, sau đó vậnchuyển lên nóc nhà, che lỗ hổng.
Trên bầu trời mây trắng nhưsợi bông lướt qua, trên nóc nhà có cơn gió thổi qua mang đến cảm giácmát mẻ một chút, chuông gió cũng bắt đầu vang lên tiếng leng keng. Từđây nhìn lại, thư viện, y quán gần đó, đường, sân, người qua lại đều cóthể thu hết vào trong tầm mắt, xem ra Hàng Châu đã khôi phục lại sự yênổn nhất định, bên kia y quán, Tiểu Thiền đang cầm dược liệu đi lại dướimái hiên, từ bên ngày nhìn qua đó, mắt nàng mở to, miệng hé mở, sau đóvừa gọi vừa vẫy vẫy tay với hắn, đại khái là gọi hắn xuống, Ninh Nghịcũng cười vẫy tay lại, từ trên nóc nhà xuống.
Sửa nóc nhàxong, buổi tối mát mẻ một chút, ý nghĩ trong đầu là quả thật giống như ở trong tiểu viện phía dưới, nếu thật sự là cùng Tiểu Thiền sống bên nhau mãi ở đây, cũng không phải là chuyện khó có thể tiếp nhận, nhưng vớihắn mà nói, đương nhiên là hắn hiểu sự việc sẽ không như vậy.
Từ buổi sáng hôm nay đứa trẻ hỏi vài lời, Ninh Nghị đã hiểu, có một số việc cuối cùng lúc này là tới rồi.
Muộn thì là ngày mai, sớm một chút mà nói, sợ rằng buổi chiều này, đối phương sẽ có động tác.
Hắn ngồi trên nóc nhà, nhìn đường phố bên ngoài, người đi đường, thỉnhthoảng có xe ngựa chạy qua, có một vài ánh mắt nhìn khả nghi, thỉnhthoảng cũng thấy hai người A Thường, A Mệnh cầm đao xuất hiện bên đường, nhưng thật ra lại không có tranh đấu gì. Chỉ là trước sau giờ Thân, đại khái ở trên góc đường cách bên nà chừng hơn mười mét, có một gã đàn ông cầm cung đột nhiên đánh vỡ lan can phòng ốc, từ lầu hai ngã xuống, lăntrên đường bên kia, người nọ lại từ mặt đất đứng lên, bỗng nhiên cửcung, kéo dây, từ miệng lan can lầu hai bị vỡ, A Thường cầm đao xuấthiện tự bao giờ, quát to.
Mũi tên không bắn ra, trên đườngphố, có người bị một màn này dọa cho sợ hãi, vội vàng bỏ chạy, có nhữngngười khác từ các hướng khác nhau tụ tập đến, đây đó trong lúc này tựanhư đang hình thành thế giằng co.
Ninh Nghị ngước cằm lênnhìn tất cả, sau nóc nhà có tiếng bước chân vọng tới, có người từ bênkia đi tới. Ninh Nghị quay lại xem, là một nam tử tuổi còn trẻ, có lẽkhoảng chừng hai mươi, gã cũng ngồi một bên của nóc nhà, cũng đang nhìntất cả.
- Người kia là Trương Đạo Nguyên, muốn giết ngươi đấy.
Thanh niên kia chỉ tay về hướng kia, cười nói....

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 248: Dã Tâm

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com- Người đó là Trương Đạo Nguyên, muốn giết ngươi đấy.
Gió nhẹ lướt qua, ánh nắng vốn đang chói chang trên bầu trời bỗng lột xác thành màu quất, trên nóc nhà, nam tử trẻ tuổi cười nói. Tầm nhìn hướng vềphía đầu đường bên kia, gần như một nửa số người bên đó đều đưa mắt nhìn sang nóc nhà bên này, bao gồm cả người cầm cung tiễn, sau đó...bầukhông khí như có chút cứng ngắc.
Thanh niên kia quay đầu lại:
- Muốn giết ngươi không chỉ là bọn hắn, Trương Đạo Nguyên cùng Lệ Thiên Hữu là một, ngoài ra còn có Từ Bách, Nguyên Hưng...còn có Trác Vạn Lýgì đó nữa, ta biết không nhiều, nhưng mà ngươi không cần lo lắng, bênnày là địa bàn của Bá Đao...Hài, ngươi nhìn đi, kia là Lệ Thiên Hữu, hắn hình như là muốn đi rồi...
Lúc này trên đường phố tràn ngậpkhông khí quỷ dị, rải rác có tốp năm tốp ba, ánh mặt trời bắt đầu trởnên ấm áp rồi, quả du trên cây trĩu xuống màu vàng giống như màu đất,sáng bóng ngon lành. Người cầm cung ở cuối đường kia chợt nhìn về bênnày, trên đường phố lúc này mang tới cảm giác giương cung bạt kiếm.
Hai nam tử ngồi trên nóc nhà, mà ở bên kia đường phố kia ở giữa các khu lầu cũ so le nhau, có người đẩy cánh cửa sổ ra, có người nhìn nhìn vềphía dưới đường phố, cũng có người nhìn về phía nóc nhà bên này. Sau đóngười thanh niên kia vung tay về phía sau, bên trong song sửa sổ củatiểu lầu hai tầng bên kia đường, một nam tử trung niên lặng yên lui rasau hai bước, biến mất trong tầm nhìn mà Ninh Nghị có thể nhìn thấyđược.
Thanh niên kia thấy một màn này, khẽ cười cười, thờigian trôi qua một lúc lâu, mới dường như chợt nhớ ra gì đó, thình lìnhmở miệng:
- Nhưng...vì sao ngươi không lo lắng?
Ninh Nghị cũng nhìn nam tử trẻ tuổi này, nhíu nhíu mày nghĩ nghĩ:
- Ta lo lắng chứ, nhưng..nếu ta có thể sống đến bây giờ, tình huống như vậy chỉ sợ vẫn không chết được, đại khái là như vậy.
- Vậy cũng khó nói...
Nam tử trẻ tuổi ngồi ở đàng kia nhìn tình huống phía dưới, thì thào rất khẽ, lát sau, lại nói tiếp:
- Ta rất ghét người thông minh...
Điều này xem như hơn mười ngày nay đây là lần đầu tiên Ninh Nghị thậtsự tiếp xúc với người của Phương Lạp. Lúc trước trong lòng hắn từngphỏng đoán, nhưng lại không thể tưởng tượng được tình huống trước mắtnày. Thanh niên trước mắt trên người mang theo khí tức bừa bãi, khônggiống với nhiều người ở thời đại này, bình thường mà gặp loại người nhưnày nếu không phải là người điên thì cũng là người có bản lĩnh kinhngười.
Giống như Tần Thiệu Khiêm con trai thứ của Tần TựNguyên, ngàn dặm đuổi theo kẻ địch dưới tình huống địch mạnh ta yếu đểlấy thủ cấp kẻ thù. Chỉ là Tần Thiệu Khiêm là loại người bừa bãi tươngđối chính thống, Tần gia là gia đình có tiếng là học giỏi sâu xa, bảnthân gã chính là quý công tử hai đời giàu sang phú quý, còn nam tử trẻtuổi trước mắt thì ngay lần đầu đã mang tới cho Ninh Nghị cảm giác cựcđoan, khiến hắn hết sức cảm thán, có chút ấn tượng giống như là loạithanh niên cuồng loạn. Đương nhiên, đây cũng chỉ là ý nghĩ chợt đến, khó nói khách quan được.
Lúc này Ninh Nghị cũng có chút hứng thú nhìn một màn này, theo tiếng lẩm bẩm nói chuyện của thanh niên trẻtuổi, bóng người chằng chịt ở bên kia đường phố, không khí không ngừngbiến ảo, trên nóc nhà mấy viện tử gần đó, cũng dần dần xuất hiện từngbóng người, trong ánh nắng lan tràn tạo thành một tình thế giằng co rấtlớn. Người trẻ tuổi không có chú ý những thứ này, gã đang ngồi đằng kia, cúi đầu nhìn rêu xanh trên ngói đá của nóc nhà, lại quay sang nhìn Ninh Nghị, ánh mắt giằng co một lúc lâu, cuối cùng mới nhíu mày, trở nênngưng trọng.
- Ta nghe nói, lúc lui lại Hồ Châu, ngươi bịbiến thành con mồi, cố ý ở lại dụ địch đến, cho nên mới bị bắt. Triềuđình đối xử bất công với ngươi, ngay cả đám người kia cũng luôn luôn như thế, chẳng có gì lạ cả, nay bên này chúng ta có việc thật sự đáng đểlàm, ngươi có nguyện ở lại để làm việc không?
- Có lựa chọn sao?
Ninh Nghị hỏi ngược lại, người trẻ tuổi kia lại nở nụ cười:
- Nếu có thì sao?
Ninh Nghị nghĩ nghĩ:
- Ta không muốn.
- Vì sao?
- Các ngươi không có tiền đồ.
Ninh Nghị nói những lời này hết sức rõ ràng xong, sau đó thì thở dài,đứng thẳng người trên nóc nhà, thanh niên kia ngước nhìn hắn, sau đócũng đứng lên theo hắn, đang định nói chuyện, thì từ trong cửa sổ đốidiện bên kia phố nơi Lê Thiên Hữu đứng đó đột nhiên truyền đến một tiếng ầm vang.
Một khí tức kinh người đột nhiên tràn ngập tới,trong nháy mắt đó, thanh niên đứng trước Ninh Nghị trực tiếp vung taytrái ra, người đứng cách Ninh Nghị hơn một thước, một mảnh ngói bị vẩyra rất mạnh, giống như mũi tên xé gió bắn ra không trung, bay về phíacửa sổ bên kia đường kia. Chấn song kia hóa thành vụn gỗ nhảy múa trênkhông trung. Ninh Nghị ở trên nóc nhà biến đổi vị trí, dừng lại, trêntay bắt được một mũi tên, vẫn đang hơi hơi rung động, thanh niên kia lúc này là đang đối mặt với Ninh Nghị, mới vừa rồi tay trái vươn ra, trêntay trái đúng là vững vàng bắt được hai mũi tên, cũng không biết gã cầmnhư thế nào, mà ở trong nháy mắt vừa rồi đó, Ninh Nghị rõ ràng thấy ốngtay áo của gã giống như là trường tiên lay động, đem một mũi tên chấnđộng bay lên cao, lúc này đã qua đỉnh đầu hắn, bắt đầu xoay tròn rơixuống.
Mấy mũi tên kia bắn phá cửa sổ bay đến giống như làchốt mở vang lên, lúc này Ninh Nghị tập trung tinh thần, thính lực nhãnlực đều tăng cao, vụn gỗ này, mũi tên kia còn chưa rơi xuống đất, trongtai hắn liền nghe được trong không khí có tiếng đao kiếm rút ra, cónhanh có chậm, kéo dài kéo dài liên tiếp. Cửa sổ bên kia bị phá, vàisong cửa lay động vài cái, vụn gỗ rơi xuống mặt đất, tên tạp bay lên mái ngói, sau đó nghe tiếng “binh”, “bang” của thứ gì đó bị vỡ, hiển nhiênlà bởi vì người đến khẩn trương rút đao, có người giao tay, có tiếngquát “dừng tay” truyền đến, vang lên ở trong ngõ tắt, phòng ốc, mơ hồ.
Khí tức sau đó gần như đọng lại, rất nhiều người bên này phỏng chừngđều đang đợi thái độ của thanh niên kia, nhưng người bên kia chỉ sợ cũng không nghĩ đánh nhau như vậy, cũng đang đợi mệnh lệnh. Người trẻ tuổichỉ nhíu nhíu mày nhìn Ninh Nghị, qua hồi lâu, cuối cùng mở miệng:
- Sư phụ của ta nói, có một số người, vì cầu được sự coi trọng củangười khác, rất thích nói chuyện giật gân, trước tiên là nói đến nhữngchuyện mà người khác không muốn nghe, khiến người khác trong lòng khóchịu, sau đó lại nói năng sắc bén, đưa ra những đạo lý có vẻ rất tốtnhưng thật ra không hề có lý, chỉ lừa gạt người khác. Tung hoành giathời cổ đại rất thích loại phương pháp này, nhưng ngoại trừ những ngườicó can đảm bản lĩnh là làm được, còn lại thì không. Nay triều đình vôđạo, thiên hạ cùng đứng lên chiến đấu, ngươi nói chúng ta không có tiềnđồ, vì sao, nếu ngươi chỉ thuận miệng nói bừa, ta sẽ giết ngươi...
- À...
Người này phản ứng mạnh mẽ như vậy, Ninh Nghị cũng hơi ngẩn người. Trên thực tế, muốn biểu hiện mình có giá trị lợi dụng, phương pháp cùng lýdo thoái thác có rất nhiều, Ninh Nghị đương nhiên cũng đã làm ra đủ mọigiả thiết, chỉ có điều ngoài dự liệu của hắn chính đối phương sẽ vì lờinói của mình lại phản ứng kịch liệt như thế, cùng với điều này khônggiống với tuyệt đại đa số cách nghĩ của quân khởi nghĩa Phương Lạp. Hắnđoán về thân phận của đối phương, nhưng dù sao sự hiểu biết của hắn đốivới quân đội Phương Lạp không đầy đủ, không thể nào phân biệt được đốiphương rốt cuộc là loại người nào, sau một lát mới nói:
- Các ngươi không có dã tâm.
“Không suy nghĩ làm một người mở ra một thời thế thái bình, khó có thể mở được một thời thế thái bình vĩnh cửu.”
Thời gian đã gần vào đêm, Trần Phàm ở trong phòng hỗn độn nhìn hàng chữ nhỏ trên quyển sách, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, khó có thể đập vàomắt, gã xem trong chốc lát, liếm liếm ngòi bút trong tay, tăng thêm mộtcâu “Không có dã tâm”, sai đó ném qua một bên, nằm xuống giường.
Lúc chiều, cuối cùng không đánh nữa, mà gã cuxng không động thủ với kẻtên là Ninh Lập Hằng. Nói tóm lại không phải là chuyện lớn gì, thư sinhtên là Ninh Lập Hằng kia nói tóm lại tựa hồ cũng có chút bản lĩnh, trước đó gã chỉ biết đối phương chắc chắn là có bản lĩnh, chỉ là không ngờđược lần gặp này, hắn ta thật sự có bản lĩnh, cảm giác không tệ, khônghẳn là kẻ khiến người ta căm ghét, nhưng vẫn cứ phải đề phòng hắn. Đương nhiên, mặc dù gã biết đối phương nhất định sẽ nói câu ngôn luận gì đóthú vị, nhưng thật ngoài dự đoán sẽ là một câu này.
Trước kia gã từng nghe sư phụ nói, cách nhìn của thư sinh, khó mà luận đúng sai,trên đời không chân lý, mà phải xem ngươi đang ở dưới tình huống thếnào, giải thích như thế nào. Nếu như những lời đối phương nói về nhữngthứ khác, gã sẽ để cho đối phương giải thích một hồi, dù sao hắn cũngkhông đến mức khiến người ta căm ghét, mình cũng nghe một chút về cáchnói của hắn, nhưng không thể tưởng tượng lại là một câu “không có dãtâm”, làm cho gã đang nhớ câu nói trước đây của sư phụ.
“Không suy nghĩ làm một người mở ra một thời thế thái bình, khó có thể mở được một thời thế thái bình vĩnh cửu.”
Nghe câu này thật là nhàm chán, đại khái là sau khi sư phụ nói xong, gã chưa từng để trong lòng, sở dĩ gã vẫn còn nhớ những câu nói này, thậtra cũng là bởi vì thời gian nửa tháng nay, sau khi quân đội của ThánhCông đánh hạ Hàng Châu, sư phụ gã lĩnh binh xuất chinh, còn gã thì gánhvác việc duy trì trật tự ở Hàng Châu, gã không phải là kẻ ngu ngốc, biết việc đó chỉ là làm cho đại khái, bởi vậy tuy rằng miệng lưỡi khó chịu,nhưng trên thực cũng không làm khó dễ.
Hơn nửa tháng nay,ngay cả ở trong mắt người ngoài thì gã vẫn là một kẻ thô bạo, cậy vàothân phận là đệ tử của Phật Suất cùng với bản lĩnh võ nghệ cao cường màhoành hành khắp nơi, đánh đánh giết giết ở Hàng Châu không hề có quy củ, nhưng trên thực tế, nếu không làm việc mạnh bạo như vậy, gã căn bảncũng không có biện pháp dẫn dắt thế cục chân chính, muốn giảng đạo lývới các đầu lĩnh trong quân quen đánh cướp này, cách nói kỷ luật, ngườita căn bản sẽ không để ý tới ngươi, cho dù là nể mặt ngươi, mấy trừngphạt nhỏ không đến nơi đến chốn, căn bản cũng không có khả năng làm chongười ta thật sự sợ hãi.
Lúc này rất khó có đạo lý pháp luậtvà kỷ luật chân chính, gã ở trong quân mấy năm, căn bản cũng không để ýtới những thứ này, đốt giết đánh cướp lừa gạt, không quan hệ, không ngầm phá đại cục là được, còn ai thật sự ảnh hưởng đến đại cục gì đó, gãcũng lười đi nói, trực tiếp tìm tới cửa đánh chết là được. Giống nhưTrần Đại Mộc mấy ngày trước, người này là thủ hạ của Bao Đại Ất, ép bứcthu phí bảo hộ thì thôi thi, kết quả việc thu này lại ảnh hưởng đến vậntải đường thuỷ nghiêm trọng, trong vòng vài ngày, gã đã đi gặp ba ngườicó liên hệ trọng đại đánh chết hoặc đánh cho tàn phế rồi, tiếp theo,không còn kẻ nào dám làm những loại chuyện như này nữa.
Nhưng càng chỉnh lý những chuyện loạn thất bát tao này, gã cũng càng thấuhiểu ý nghĩa những lời nói của sư phụ, nói vì mở ra thời thế thái bìnhvĩnh viễn, có lẽ là quá mức cao cả rồi, nói không có dã tâm mới là chuẩn xác hơn. Nếu để một người bình thường đến xem, những người này giươngcờ khởi sự, giết quan tạo phản, nay thậm chí còn đánh hạ Hàng Châu, đâylà một chuyện cực kỳ có dã tâm, nhưng mà tới hiện tại, dã tâm này khôngđủ.
Nam nhi sao không mang kiếm Ngô Câu, lấy lại năm mươichâu quan sơn. Từ vị trí hiện nay của Trần Phàm để nhìn nhận, thật sự có dã tâm, người muốn phong hầu ngàn dặm có rất nhiều, nhưng nếu như tỉ mỉ mà nói, những người đó chỉ xuất phát từ một quần thể như sư phụ, BaoĐạo Ất, Tổ Sĩ Viễn, Lữ Sư Nang mới là có chí hướng thật sự muốn bìnhđịnh thiên hạ, nhưng chỉ cần thoáng đi xuống, thì những người đó đãkhông còn dã tâm như vậy nữa, thậm chí trong đám người Trương ĐạoNguyên, Từ Bách, Nguyên Hưng, sau khi đánh hạ Hàng Châu thì một bộ phậncó dã tâm đó cũng ngừng lại, về mặt này, trong sĩ tốt lưu dân, bọn họcăn bản cũng không hiểu rõ dã tâm là thứ gì.
Bất cứ thời điểm nào bọn họ muốn đoạt lương thực đoạt phụ nữ, nhưng khi đến Hàng Châu,nhưng người này dường như chợt phát hiện, bọn họ muốn tất cả, trước mắtđều đã có, bọn họ không cần phải đi xa hơn để cướp đoạt nữa, bên mìnhchỗ nào cũng có rồi. Quân đội này một trận chiến đánh chiếm Hàng Châuchiếm được nhiều lợi ich, rất nhiều người không muốn tiếp tục đi đánhGia Hưng nữa, thượng tầng đầu lãnh, đầu mục cố nhiên sẽ không nói rõ,nhưng bên trong tầng lớp thấp hơn lại thể hiện cảm xúc rất rõ ràng, thậm chí những người đó tại Hàng Châu còn không chỉ chiếm được lợi ích, chỉcần có quan hệ, rất nhiều người trong bọn ho cũng không muốn đi đánh Gia Hưng, bởi vì chỉ cần có quan hệ, một mảnh Hàng Châu này đã có thể cóđược nhiều thứ rồi.
Nhưng Trần Phàm lại biết, vật tư HàngChâu không thể thỏa mãn nhiều người như vậy, bọn họ chỉ thấy có và lấyđi dễ dàng mà thôi. Trong thời gian rất ngắn, nguy hiểm đốt cướp giếtđánh cướp biến thành nội đấu tương đối an toàn, làm những người này cóhơn một cách an toàn lấy được lương thực tiền tài, bọn họ liền khôngmuốn đi đánh Gia Hưng nữa. Nếu như là trước kia, nghĩa quân có thể sanbằng Hàng Châu, mỗi người mang theo vật tư được phân chia lại tiếp tụcđi tàn sát tứ phương, số vật tư này đủ để tạo nên càng nhiều lưu dân,ngồi ẵm càng nhiều quân đội, nhưng Trần Phàm cũng biết, Thánh Công muốnxưng đế, hơn nữa hình thức khởi nghĩa này đã lan tràn rất rộng, tiếptheo nên yên ổn rồi.
Vấn đề lớn nhất cũng chính là dã tâm của những người này không đủ. Mà trong vài ngày này Trần Phàm cũng pháthiện, cũng có dã tâm, có lẽ là thư sinh chỉ đọc tứ thư ngũ kinh taykhông trói gà không chặt này, bởi vì một khi Thánh Công dự định chiêuhiền nạp sĩ, tiến hành văn sĩ đến đầu nhập bất luận là có tài hay khôngcó tài, mà thật ra hơn phân nửa đều là không hề có tài học, bọn họ hầunhư đều muốn phong hầu bái tướng, khi vô số binh sĩ vội vàng chia cắtHàng Châu, ngược lại đám người này, một hai người đều nghĩ nếu ThánhCông quân có thể cướp đoạt thiên hạ, bọn họ chính là khai quốc côngthần.
Không có dã tâm, hao tổn tâm trí nha....
Gã nghĩ những điều này, khẽ thở dài. Đương nhiên, về phần Ninh Lập Hằng kia nói ra những câu này, ngược lại cũng không đến mức quá nặng, cóchút tầm nhìn, chứng tỏ ánh mắt nhìn người của Lưu Tây Qua không lầm.Nhưng người có thể nhìn ra việc này, chưa hẳn chỉ có một hai người, bảnthân gã cũng sẽ không vì lời nói của đối phương mới cảm thấy kinh ngạc,chỉ ít nhiều khiến gã cảm thấy có chút cảm khái mà thôi.
Vềphần phương pháp giải quyết, trong quân nhiều người như vậy cũng khôngcó cách nào, bản thân gã cũng không có cách nào, nay sư phụ cũng khôngcó cách nào, thư sinh kia dù là sẽ nói, đương nhiên cũng là khó có thểgiải quyết. Chỉ là văn sĩ thích nói lung tung, nếu mình đi hỏi hắn, hắnsẽ không thiếu được sẽ ba hoa một hồi, đương nhiên, nếu có ngày khác,ngược lại gã cũng không ngại nghe hắn ba hoa một chút, tuy rằng hơn phân nửa không thể dựa vào được gì, nhưng không chừng có thể có được chútchỉ dẫn nhất định...
Gã nghĩ như vậy, bên ngoài có người báocáo nói rằng Đại công tử của Lâu gia là Lâu Thư Vọng đến thăm hỏi, người này đã kiên nhẫn tới vài lần, Trần Phàm nghĩ thấy phiền, theo lệ thường phất phất tay:
- Nói ta không rảnh, bảo hắn về đi.
Sau đó đứng lên chuẩn bị ra ngoài gọi người mang cơm tới....

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 249: Đột Phá Khẩu

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comCường quyền so với dân chủ, chỗ tốt lớn nhất có lẽ ở chỗ rất nhiềuchuyện cũng có thể đặt ở trong phạm vi nhỏ để giải quyết. Lúc này nghĩaquân nhập vào Hàng Châu, đúng là thời điểm quyền lực tới cực điểm, cũngbởi vì điều này, mặc dù là buổi chiều sự việc phát sinh ở thư viên VănLiệt đã xuất hiện không ít người, nhưng từ khi Trần Phàm xuất hiện, đếncuối cùng sự giằng co chấm dứt, khi mặt trời ngả về phía tây thì nhữngngười tụ tập dần dần giải tán hết, ảnh hưởng cuối cùng tạo thành nhưnglại không có quá nhiều người biết được, mặc dù lúc ấy có một số ngườithấy gần đó có giằng co, cũng chỉ cho rằng đó là những xung đột bìnhthường thường xuyên phát sinh trong thành, lặng yên đi đường vòng màqua, không có bao nhiêu người nhắc tới.
Trước mắt thư việnchỉ có chương trình học vào buổi sáng, tới buổi chiều, các thầy giáotrong đó cũng ra về hết, mà ở chung quanh đây, cư ngụ chân chính cũngđều là chủ lực của Bá Đao Doanh Lưu thị. Chuyện lần này, một mặt đề cậpđến nhiều tướng lĩnh cấp trung như Trương Đao Nguyên, Lệ Thiên Hữu, TừBách, Nguyên Hưng, nếu nói vì lợi ích, có nhiên sẽ có người cảm thấyhứng thú, nhưng loại xung đột này hiện nay ở trong thành Hàng Châu trênthực tế cũng thường có phát sinh.
Mà về phương diện khác xuất hiện Bá Đao Doanh và kẻ điên cuồng Trần Phàm, lại càng khiến khôngngười nào có hứng thú tìm tòi nghiên cứu, bởi vì việc đám người này cùng quấn lấy một chỗ, thì không có gì tốt cả, không có ý nghĩa gì cả, trêncơ bản như là đá vào một thiết bản rất lớn. Đám người Lệ Thiên Hữu chọcvào một thiết bản, tạm thời có thể nói bọn họ rất lực lượng, rất cơ bắp, thậm chí thực khí phách, nhưng cho dù ở dưới trời chiều xem nửa ngày,đám người này cũng đơn giản là đá vào thiết bản mà thôi, xem lâu, cũngđơn giản là một loại tâm tình:
- Này, người kia đang đá thiết bản đấy.
Loại người này thật ra không được coi là giai cấp bá quyền trong quânđội, hoặc là Thái tử đảng có thù tất báo, chọc phải thì nhất định sẽ bịtrả thù đến chết, đối với Bao Đạo Ất, Ti Hành Phương có thù tất báo, bọn họ không coi là đáng sợ, đối với phần lớn mọi người mà nói thậm chíkhông biết bình thường bọn họ muốn làm gì. Trước kia cũng thường cóngười chọc tới, hậu quả lớn nhất đơn giản là rút đao chém ở trước mặtThánh Công, có người bị làm chết khô, có người thì không, nhưng cuốicùng ngươi sẽ phát hiện cùng phân cao thấp với đám người này, ý nghĩa gì cũng không có, thắng thua gì cũng không chiếm được.
Tóm lại, đối với hơn phân nửa tướng lĩnh tầng trung mà nói, đây là ấn tượng củađám người Lưu Tây Qua, Trần Phàm để lại cho mọi người, về phần một nửamặt khác, thì cũng không biết hai vị là loại người nào. Lúc này trongnghĩa quân tình huống đổi mới nghiêm trọng, có tướng lĩnh mới tiến vào,phần lớn là nghe theo Phương Lạp, Phương Thất Phật, Trần Phàm thuộc loại người nửa vời, về phần Bá Đao Doanh Lưu Tây Qua, ngoại trừ ngẫu nhiêntrong một lần đại chiến làm đội đột kích, trên thực tế cũng không cóchiến công huy hoàn rực rỡ nào, ngày thường cũng không có biểu hiện gìrõ nét.
Vì thế lúc trời tối, chung quanh thư viện liền khôiphục lại cảnh tượng của ngày thường. Ánh đèn le lói quanh viện tử yêntĩnh, tiếng côn trùng kêu râm ran trong tán cây. Thỉnh thoảng có ngườiđi đường, xe ngựa đi qua ngoài viện, lúc Ninh Nghị mua muối ăn từ tiệmtạp hóa duy nhất ở bên ngoài thì Tiểu Thiền đã nấu xong cơm, chống cằmngồi ở bậc thang cửa viện chờ hắn.
- Cô gia, chúng ta tìm cơ hội chạy trốn đi.
Đợi Ninh Nghị quay về, tiểu cô nương thần thần bí bí nói.
- Ồ, vì sao...
Ninh Nghị hơi hơi ngẩn người, không biết vì sao Tiểu Thiền lại nói vậy.
Trước đây A Thường, A Mệnh giám thị hắn không quá nghiêm ngặt, nhưnghắn cũng biết không hề đơn giản như vậy, trải qua xế chiều hôm nay,đương nhiên lại càng hiểu rõ. Lúc này ở đầu đường cuối ngõ tuy rằng đènđuốc vàng ấm áp bóng người thưa thớt, nhìn giống như người bình thườngđi trên phố, trên thực tế chỉ sợ sự bố trí an bài không kém quân doanhbình thường chút nào. Đại khái là Bá Đao Doanh kia sau khi vào Hàng Châu chiếm được một khu vực, lúc này chung quanh hơn phân nửa đều là lãobinh tinh nhuệ.
Giống như lão nhân nghiêm túc ở trong tiệmtạp hóa hay uống rượu trò chuyện phiếm với hàng xóm, ngay lúc chiều nàyNinh Nghị đã thấy ông ta thuận tay cầm thanh cửa sắt đứng ở ngay cửa,nhìn giống hệt một tháp sắt.
- Bởi vì bọn họ cũng không hề canh giữ chúng ta.
- Không canh giữ ư?
Ninh Nghị cười đi vào, Tiểu Thiền liền đứng lên, chạy chậm theo ở phía sau.
- Dù cô gia lợi hại như vậy, tuy nhiên hiện tại lại yếu hơn chút, nhưng nghĩ một chút, cảm giác bọn họ xem nhẹ cô gia, cảm thấy những người này thật là không có kiến thức. Hừ, đợi để ta và cô gia chạy mất rồi, bọnhọ phải khóc đấy.
Nói tới đây, Ninh Nghị cũng hiểu là nàngđang nói đùa. Từ sau đêm mưa gió, tiểu cô nương trở nên trầm ổn rấtnhiều, không phải nói là thường ngày nàng không trầm ổn, mà là tính cách này đến hơi muộn thôi, dần dần mới toát lên thần thái khí chất này.
Ngày thường Ninh Nghị ngồi ở bên giường đọc sách, Tiểu Thiền ngồi ởtrên ghế đẩu nhìn hắn, thỉnh thoảng trong ánh mắt hấp háy có thể nhìnthấy được tâm sự trong lòng nàng, bộ dạng như là muốn nói với Ninh Nghị. Lúc này Tiểu Thiền thường nhìn nhìn, nghĩ nghĩ, dáng vẻ không giống như thiếu nữ mà có vẻ già dặn hơn, trên mặt thì tươi cười, trong lòng thìđầy tâm sự. Lúc này mở ra một câu đùa giỡn, đại để cũng là để che giấutâm sự trong lòng.
Đợi khi ăn xong, bắt đầu bưng ra ngoài thì Tiểu Thiền mới cúi đầu nói:
- Cô gia, xế chiều hôm nay, đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Hả? Không có gì đâu.
- Nhưng, nhưng buổi chiều này em thấy cô gia ngồi trên nóc nhà nóichuyện với một người, khi đó Lưu gia gia gia cũng bảo em không được đira, em không biết có chuyện gì, lát sau, thấy có một tướng quân bịthương nói với người ta là bên này đã xảy ra chuyện rồi, vừa thấy bộdạng sát khí đó, em liền chạy ra xem, nhưng thật sự lại không dám xem.
Nàng đặt đồ ăn xuống, ngồi một bên ngẩng đầu nhìn Ninh Nghị, miệng mấp máy:
- Em vội vã chạy về, thấy cô gia ở bên cạnh, lại lén lút trở về, nhưngmà lúc trở về, Lưu gia gia gia...liếc nhìn em một cái, em cảm thấy cóthể là đã xảy ra chuyện, cô gia....
Thiếu nữ học người giànhẫn nại ngẫm nghĩ cau mày, nhìn vô cùng đáng yêu, nhưng phần nhiều làlo lắng việc đối phương không tỏ hành động gì. Tiểu Thiền thông minhlanh lợi, sâu sắc hơn nhiều so với người bình thường, mặc dù không thấytoàn cảnh sự kiện, nhưng chỉ dựa đôi câu vào vài lời của người bên ngoài cũng phát hiện bên này đại để xảy ra vấn đề, nàng mới vừa nói là chạytrốn, có vẻ như là vui đùa, nhưng trên thực tế là trong lòng lo lắngthật sự. Dưới tình huống người dưới đao thớt, bỗng nhiên xuất hiện gióthổi cỏ lay, làm cho thiếu nữ lo lắng cho an nguy của phu quân nhà mình, lúc này chính là quan tâm mà cẩn trọng hỏi.
Ninh Nghị nhìnnhìn nàng, qua một lát, liền kể lại chuyện xảy ra buổi chiều cho nàngnghe, đương nhiên là lược bỏ đoạn thế cục giằng co, chỉ kể là có ngườitới nói chuyện với hắn, hắn trả lời vài câu, hẳn là không quá nghiêmtrọng, nghe như thế, cuối cùng Tiểu Thiền mới yên lòng.
Trong ngọn lửa vàng ấm, hai người ăn cơm tối dưới mái hiên nho nhỏ.
Cùng là buổi tối, một góc thành thị, vào ban ngày chú ý tới Ninh Nghị,đám người Khuất Duy Thanh cũng không hề nhàn rỗi, một phần ba mẫu đấtcủa thư viện, nhìn như không tranh sự đời, nhưng lại có lợi ích của bọnhọ trong đó. Buổi sáng sau khi nghe nói đến thân phận tù nhân của NinhNghị, lúc chiều, gã liền tìm tới Ôn Khắc Nhượng, để Ôn Khắc Nhượng rakhỏi thành, đến chạng vạng mới quay về, mời vài tên phụ tá tiến hành gia yến, trên yến tiệc, Khuất Duy Thanh nói đến việc trong thư viện có thưsinh bị bắt để làm câu chuyện vui, cũng nói đến chuyện một bầy con nít“uốn mình theo người”, liền có người nói:
- Điều này cũng đúng là một cách bảo vệ tính mạng thật tốt.
Lại có người nói:
- Nếu là ta, lúc đó đánh giết hắn tại trận là tốt nhất.
Khuất Duy Thanh vui đùa nói ra chuyện này, Ôn Khắc Nhượng cũng lơ đễnhgật đầu cười cười. Quân đội tiến vào thành được một tháng, bắt nhiềungười, giết rồi thả, đều xử lý được rõ ràng, nhưng cũng tạm thời chưa có người quyết định. Thuận tay để bọn họ làm việc ở các nơi cũng là chuyện thường, Ôn Khắc Nhượng không có thiện cảm gì nhiều lắm với thư sinh:
- Tên gã là gì ấy nhỉ? Khuất Duy Thanh cùng với Phong Vĩnh Lợi nói rồi, tìm người đến đánh rồi đuổi gã ra là được, nếu như là gây đến quá phận, thì cứ giết nào có ngại gì.
- Ôn Suất nói đúng, người này họ Ninh tên Lập Hằng, nghe nói là cũng có chút thủ đoạn, đại khái là bởivì bắt được rồi sau đó lại lo lắng, bởi vậy...
- Ninh Lập Hằng?
Khuất Duy Thanh đang nói chuyện, đã thấy Ôn Khắc Nhượng nhíu mày, rất lâu sau mới hỏi tiếp:
- Người này ở thư viện Văn Liệt?
Khuất Duy Thanh giật mình, nghĩ đến việc đá trúng thiết bản:
- Ôn Suất biết người này?
- Từng nghe, nếu là người này...thật ra không cần để ý tới người này.
Nghe Ôn Khắc Nhượng nói vậy, vài tên phụ tá còn lại cũng có hứng thú, hỏi:
- Người này có chống lưng?
- Chẳng lẽ là Đại nho Hàng Châu, chúng ta chưa từng nghe nói tới.
Ôn Khắc Nhượng lắc đầu, cũng tỏ ra không để ý:
- Điều ta biết, cũng không nhiều lắm, nhưng mà hắn cũng không có bốicảnh gì đâu, các vị đừng để ý làm gì. Đương nhiên là có một số người bảo vệ hắn, nhưng người muốn động vào hắn cũng không ít, không cần để ý tới hắn là được.
Ôn Khắc Nhượng nói tự nhiên đơn giản như vậy,nhưng trong những người lăn lộn ở đây, chỉ có Khuất Duy Thanh là hiểuđược hàm nghĩa trong đó. Đối với chuyện về Ninh Lập Nghị kia, hiển nhiên Ôn Khắc Nhượng cũng không biết rõ lắm, nhưng tóm lại, đó là một chuyệnrắc rối lớn. Mặt khác, chuyện này cũng không phải là chuyện mà bọn họ có thể xử lý được. Nghĩ như thế, kết hợp với những lời bàn tán về ngoạihiệu “Huyết thủ nhân đồ” của những học trò có liên quan đến Hồ Châu,người này tuy rằng bị bắt, nhưng chỉ sợ bản lĩnh tương đương với đámngười Phương Thất Phật kia, ngẫm lại thư sinh mới hai mươi tuổi biểuhiện luôn khiêm tốn, ít lời, nhưng lại khiến người khác cảm thấy có vàiphần đáng sợ.
Gã biết việc này rồi, liền từ bỏ ý nghĩ muốnđuổi Ninh Nghị ra khỏi thư viện đi. Ngày hôm sau đi nói với Quách BồiAnh, dường như Quách Bồi Anh không cho là vậy, Khuất Duy Thanh cũng lờiđể ý đến y. Lúc gặp Ninh Nghị thì Ninh Nghị như thường lệ gật đầu chàogã, gã cố đè nén tâm trạng gật đầu chào lại, trong lòng có cảm giác nhưmình đang qua lại với đại nhân vật, tuy rằng đại nhân vật bị bắt rồi,lại âm thầm quan sát cử chỉ lời nói của đối phương, trong lòng cảm thấymỗi một hành động giơ tay nhấc chân của đối phương quả nhiên là thần bí, phù hợp với hình tượng “Huyết thủ nhân đồ” bề ngoài thì bình thản nhưng bên trong thì giết người.
Về phương diện khác, trong miệngđám trẻ thì không giấu được chuyện gì, mọi người ở thư viện đại để từsau khi quan sát Ninh Nghị, những chuyện liên quan đến Hồ Châu, cuốicùng cũng lan truyền đến tai mọi người. Trong lúc nhất thời, ánh mắt các văn sĩ nho sinh nhìn Ninh Nghị hết sức phức tạp. Ninh Nghị đương nhiênhiểu được những thứ này, nhưng hắn vẫn im lặng dạy học, đợi sự việc cóthể tự lắng xuống.
Nhưng thật ra lớp mà hắn giảng dạy càngngày càng có nhiều học trò, ngẫu nhiên hỏi đến những vấn đề hết sức ngạc nhiên cổ quái, tỷ như hỏi về trận chiến ở Hồ Châu, hoặc là hỏi hắn mang binh như thế nào, nghiễm nhiên biến chương trình giảng dạy về lịch sửcủa hắn trở thành khóa học binh pháp. Nhưng bản thân Ninh Nghị cũng cứng rắn, trên lớp học một nửa buổi thì giảng theo bài, còn nửa buổi sau thì để bọn họ tự do thảo luận mới biến thành bộ dạng như này.
Tới ngày thứ ba thậm chí có học trò mang đao đến muốn chém hắn, nhưngtrước đó đã bị hắn thuận tay khống chế, những người còn lại thì đánhnhau cùng vài gã học trò tư. Song phương giương cung bạt kiếm, có ngườiđứng về phía ba vị tướng lĩnh đã chết ở Hồ Châu, những người muốn theohọc Ninh Nghị, thì đại khái là bắt đầu coi Ninh Nghị trở thành Đại giabinh pháp thuộc về triều đình, trưởng bối trong nhà bọn họ cũng là tướng lĩnh trong quân, lúc này nếu Ninh Nghị đã tới nơi này dạy học, là muốn“chiêu an” rồi, hơn nữa cũng muốn học tập bản lĩnh của hắn.
Ngay từ đầu cũng có mấy học trò muốn thúc phụ trưởng bối trong nhà đếngặp Ninh Nghị, thuận tiện để hắn chính thức gia nhập thân phận nhà bọnhọ, nhưng sau khi trở về nói lại, lại không có người nào đến cả. Làmtướng lĩnh cấp trung, mọi người hơn phân nửa đều vẫn duy trì thái độkhông để ý tới. Nhưng ngược lại cũng có những người cổ vũ con cháu nhàmình học bản lĩnh của “Huyết thủ nhân đồ” Ninh Lập Hằng kia. Mà đám họcsinh muốn tìm trêu chọc vào Ninh Nghị sau khi trở về, lại không có người nào thật sự dám mang binh tới giết, nhưng lại cổ vũ cho con cháu nhàmình tự đi làm.
Bởi như vậy, bắt đầu từ hôm nay, tất cả những xung đột to nhỏ trên dưới thư viện Văn Liệt liền biến đổi bắt đầu“thăng cấp”, lập trường của những trưởng bối ở trong nhà những đứa trẻnày vốn cũng có chút kéo bè kết phái, lúc này lại càng ngày càng nghiêmtrọng, trong lúc nhất thời, nghiễm nhiên biến thư viện đọc sách thánhhiền thành một học viện quân sự nho nhỏ.
Đối với tình huốngnhư vậy, Ninh Nghị lúc bắt đầu thì có chút không ngờ tới, nhưng khônglâu sau, hắn bắt đầu cố ý dẫn đường...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 250: Lâu Thư Vọng

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com- Nói như vậy, Hòa Cẩm Hành không đồng ý giúp chúng ta làm tây tuyến,muốn bản thân mình làm là quan hệ bên Vương Nhân kia, phải không.
- Cũng không nói là muốn mình làm, chỉ là bọn hắn muốn bảy thành.
- Vậy có gì khác biệt chứ, mặt khác bên Hoàng Sơn kia, tin tức đã quaylại, vật liệu gỗ không vấn đề gì, nhưng dọc con đường này lưu dân rấtnhiều, lúc vận chuyển về, Trần Bá ngươi cần phải để ý một chút. Về việcnày còn phải bảo bên phía Tổ tướng cấp cho chúng ta một ít người, ngàymai Trần Bá ngươi cùng ta đi đến phủ Tổ tướng.
- Là Tổ Sĩ Viễn, đã thành tướng gia rồi ư?
- Mới vài ngày thôi, nhưng nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, nghe nói là Hữu tướng đấy, không sai đâu...
Gió thổi qua sương phòng trà lâu rộng rãi, ngoại giới trên quảng trường có những âm thanh hỗn độn vọng vào từ phía cửa sổ làm cho màn đối thoại trong sương phòng trở nên nhỏ bé trong tiếng động rầm rĩ. Một bên gianphòng thật ra có vài người, cầm đầu là một quý công tử khoảng chừng haimươi lăm đến ba mươi tuổi, trang phục hoa lệ quý giá, khí chất trầm ổn,giọng nói cũng lưu loát.
Trong lúc mấy người nói chuyện, bênkia cửa sổ cũng có ba người trẻ tuổi gồm một nam hai nữ đang ngồi ở đó,nhìn bề ngoài cũng không đứng đắn. Hai cô gái tuổi trẻ tướng mạo xinhđẹp, trang điểm diễm lệ rõ ràng là nữ tử thanh lâu, ngồi giữa hai côchính là nam tử trẻ tuổi mà chúng ta đã có ấn tượng, tên gã là Lâu ThưHằng, lúc này đang cười lỗ mãng, chỉ chỉ trỏ trỏ, quần chúng bên ngoàiquảng trường đang nói gì đó.
Đã là thượng tuần tháng tám,cách ngày Thánh Công xưng đế chỉ còn mấy ngày nữa, bầu không khí vuimừng trong thành đã nhuộm hồng khắp nơi, còn mặt bên kia, trong mấyphòng giam đặc đầu bắt đầu có tiếng người, thuận tiện cũng phải tăngthêm một ít nhân thủ cho triều đình mới xây dựng, trên quảng trường phía đông thành Hàng Châu này, buổi trưa mỗi ngày đều có “biểu diễn tiết mục chém đầu”.
Những người bị giết này khác với những người bình thường bị giết một cách qua loa, trước đó ở Hàng Châu, bọn họ đều có đủ loại thân phận, hoặc là làm quan viên, hoặc là làm vọng tộc, hoặc làlàm Đại nho. Nếu muốn xây dựng triều đình mới, Phương Lạp cũng hiểu được chỉ có sự ủng hộ thủ hạ của mình là không đủ mà còn phải có được sự ủng hộ của văn thần cùng với những người có danh vọng nữa, sau khi thànhHàng Châu bị phá, mặc dù hầu hết những người này đều đã bị giết, nhưngvẫn luôn luôn giữ lại một đám.
Từ giữa tháng bảy đến thángtám, có người đã bị thuyết phục chiêu hàng, cũng có nhiều người cứngngắc như cũ. Nghe nói gần đây trong phòng giam này, ngày nào cũng đều là một trận chiến du thuyết, nhưng người nào cũng có kỳ hạn, nếu quá thờihạn mà nói không thông, lập tức bị lôi ra quảng trường chém đầu, khôngcần nghĩ nhiều.
Trong đoạn thời gian thành Hàng Châu ráchnát, trong thành đã bị giết chóc đến máu chảy thành sông, Lâu Thư Hằngvốn sợ thấy máu, núp ở trong nhà, nhưng gần đây thì không, gã cảm thấyvô cùng hứng thú được chứng kiến những cảnh chém đầu như này. Nay tuynói nay Hàng Châu rơi vào tay giặc, nhưng bởi vì căn bản là giết giàgiàu, có bằng hữu, có kẻ địch. Đặc biệt là dưới câu tuyên truyền “Phápluật bình đằng không phân biệt cao thấp”của Phương Lạp, trong mỗi ngàycó không ít người đến vây xem cảnh giết quan lại, giết gia tộc quyềnthế, xì xào bán tán. Khi từng đầu người rơi xuống, máu tươi chảy đầmđìa, thì gã ngồi trong sương phòng tại trà lâu này cùng với hai cô gáixinh đẹp, cảm giác vô cùng tốt.
Đương nhiên, hôm nay có chút khác biệt.
Bởi vì huynh trưởng trong nhà hẹn mấy tên quản sự đến đây nói chuyện, thuận tiện chiếm dụng gian phòng của gã.
Trưởng tử Lâu gia – Lâu Thư Vọng hôm nay đến đột ngột, Lâu Thư Hằng cóchút bất ngờ không rõ rốt cuộc ca ca đang suy nghĩ cái gì. Trước nay bahuynh muội bọn họ tình cảm vẫn không tệ, nhưng từ khi Lâu Thư Vọng họcxong bắt đầu nắm giữ gia nghiệp, tình cảm của Lâu Thư Hằng đối với vịhuynh trưởng này liền nhạt đi, một người lo liệu việc kinh doanh buônbán, lo liệu gia nghiệp, một người làm quan, cảm giác luôn luôn có tầngngăn cách. Đương nhiên, mặc dù Lâu Thư Vọng trong vòng một năm hầu hếtthời gian là không ở nhà, bất luận trong mắt Lâu Thư Hằng hay là Lâu Thư Uyển, vị huynh trưởng này vẫn vô cùng lợi hại, trong cảm nhận của bọnhọ, có thể là bởi y gần với phụ thân Lâu Cận Lâm hơn.
Bởi vìhuynh trưởng ở đây, trong lòng Lâu Thư Hằng có bao nhiêu ngờ vực vô căncứ thúc giục, mà cảm nhận được nam tử bên cạnh mình tỏ ra sự tự nhiênhết sức gượng gạo, hai cô gái xinh đẹp dường như cũng có chút khẩntrương. Bàn tròn bên kia, Lâu Thư Vọng một năm một mười đã dặn dò xong,sau đó ôn hòa vẫy tay, để những quản sự kia đi ra ngoài. Y đứng lên, đến trước cửa sổ, ngồi xuống chiếc ghế dựa:
- Thư Hằng.
- Đại ca!
Ôm hai cô gái, Lâu Thư Hằng cười tươi, ra vẻ có chút đàng hoàng. Lâu Thư Vọng cũng cười cười:
- Quay về quá lâu rồi, đáng tiếc vẫn bận quá, khó mà tụ tập được lần nào...không tệ lắm.
Y nhìn nhìn bên ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn hai cô gái bên cạnh Lâu Thư Hằng một chút.
Lâu Thư Hằng cười nói:
- Ha hà, đại ca cũng biết các nàng sao, Quản Tâm Nhi và Trần Đồng,huynh cũng biết mà, một người là Châu Ngọc Lâu, một người là Hoa BìnhCác, hai người từ trước tới giờ vẫn luôn đối chọi gay gắt nhau, không ai nhường ai, huynh xem hiện tại, đều dễ bảo, đúng hay không...
Gã ôm mạnh hai cô gái vào lòng, hai người này vốn cũng là những cái tên đứng đầu bảng của đại thanh lâu, lúc này lại phụ họa bật cười lên thành tiếng, Lâu Thư Hằng giảm âm thanh xuống nói:
- Nhưng đại ca, huynh từng nói, lúc cùng với hai người, thật sự là có kích thích khác biệt đó nha, đại ca...
Gã còn chưa nói hết, Lâu Thư Vọng đã ôn hòa mở miệng, cứt đứt gã:
- Không nói cái này nữa, tình thế gần đây, tiểu đệ cũng thấy rồi đấy.Tân triều mới thành lập, bao việc còn chưa xong, nhưng tiền bạc trongnhà có từng đồng từng đồng vẫn thu vào, tất cả quản sự đều phái rangoài. Đệ có thể...có thể làm như nào cũng được, chỉ cần trong nhà ổn là được rồi, thì việc gì cũng đều có thể làm. Tiểu đệ ngươi cũng biết đó,ngay cả muội muội gần đây cũng phải quản sự, chẳng lẽ đệ cứ định tiếptục như vậy sao?
- À, đại ca, dù sao huynh với phụ thân...
- Không phải nói không được, mà là phải có mức độ, đệ cũng biết.
Lâu Thư Vọng cười.
- Đệ biết, nhưng...
Lâu Thư Hằng có chút cợt nhả, hai tay nhéo mạnh vào má người đẹp, QuảnTâm Nhi ở bên cạnh cười, nhích lại sát vào Lâu Thư Hằng, áp đầu vào bảvai gã, khẽ nói:
- Đáng ghét.
Lâu Thư Vọng cầm chén trà lên, sau đó nhìn nhìn, dường như lại không uống. Lâu Thư Hằng nói:
- A Đồng, ngươi giúp đại ca ta...
Còn chưa nói hết, trong sương phòng đột nhiên có một tiếng quát to:
- Cút ngay cho ta!
Lâu Thư Hằng còn chưa kịp phản ứng, chén trà cùng với nước trà đã hấtlên mặt Quản Tâm Nhi, ngay sau đó, Quản Tâm Nhi lại bị Lâu Thư Vọng đạpmột cước vào bụng, cả người kêu thảm thiết bắn ra ngoài. Cô gái tên làTrần Đồng mở to hai mắt, Lâu Thư Vọng đã cầm ghế dựa lên đập xuống đầunàng, Trần Đồng giơ tay lên đỡ, lập tức cả người bị ghế dựa đập vào ngãlăn ra, trong phòng ốc vang lên những tiếng rầm rầm.
Sắc mắt Lâu Thư Vọng âm trầm đứng đó:
- Ngươi hiểu rồi chứ?
Tiếng khóc của nữ tử vẫn vang lên i ỉ, Lâu Thư Hằng sợ hãi ngây người,huynh trưởng gã mấy năm gần đây bôn ba bên ngoài, nhưng cũng không phảilà người có tính cách hung bạo, bởi vì từng đọc sách, trên cơ bản vẫnrất tao nhã, chưa từng thấy y bộc lộ tính cách như này cả, lúc này gãtheo bản năng đáp:
- Cái...cái gì....
- Hiện tại thành Hàng Châu này cái gì đệ cũng có, mà cũng không có gì cả.
Lâu Thư Vọng nói ong, chỉ tay ra quảng trường bên ngoài, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói:
- Đệ hiện tại đến mà xem, là những hình ảnh mà hơn hai mươi ngày trướckhông có, đệ ở trong phòng đó, có người canh giữ, nhìn bên ngoài chémgiết như nào. Hơn hai mươi ngày trước đây, nếu đệ đứng ở bên ngoài nhìn, những người bị chôn sống kia, bị mổ bụng kia....Ta thấy rồi...
Y dừng lại một chút:
- Tiểu đệ ngươi có biết không, Hàng Châu hiện giờ không giống như trước đây nữa, nếu là lúc trước, ta không dám đánh người ở lầu này, không dám động thủ với người ta. Hiện tại thì làm gì đều được cả, ta biết đệ đãcướp đoạt mấy phụ nữ về, có mấy người chết rồi, nhưng không sao cả. Namtử hán đại trượng phu, có thể chơi, nhưng phải biết tiết chế...trước kia chúng ta buôn bán, thua lỗ, người trong nhà cùng lắm là đói bụng, hiệntại nếu bị thua, chúng ta sẽ theo chân giống bọn họ, tiểu đệ có biếtkhông? Hiện tại chỉ có hai con đường đi, đi phía trước từng bước, chúngta giờ là như vậy, đó là thiên đường, lui lại sau từng bước...sẽ ngãxuống...
Y mở cửa, bên ngoài cửa có thủ vệ bảo vệ, Lâu ThưVọng kéo đao đối phương ra, lập tức ném vào trong, xoay người rút câychủy thủ trên người ra, đi tới chỗ Quản Tâm Nhi đang nằm trên đất:
- Đệ không hiểu, ta cho đệ thấy để hiểu một chút.
Lâu Thư Hằng gần như sợ ngây người:
- Ca, huynh huynh huynh...huynh định làm gì...
Tiếng cầu xin tha thứ, tiếng thét chói tai ở trong phòng vang lên, LâuThư Vọng đâm một đao lên người Quản Tâm Nhi, lại thêm một đao nữa, trong tiếng gào thét thê lương đã bị đâm liên tục tám đao mới buông cô tara.Trong phòng máu tươi nhuộm đỏ thẫm, trên tay Lâu Thư Vọng, trên người y, thậm chí nửa bên mặt y cũng đầy máu tươi, y nghiêng người, chớp chớp tròng mắt:
- Đệ hiểu rồi chứ? Nếu đệ không thấy rõ, cũng không sao, giống như này này...
Y vừa nói, vừa bò đến chỗ Trần Đồng đang dúm ở góc tường. Cô gái nàyvừa rồi bị một cái ghế đập vào đầu, tuy rằng đưa tay lên đỡ, nhưng trênđầu vẫn rỉ máu, lúc này không dậy nổi, đang khóc lóc xin tha. Lâu ThưHằng đứng ở cửa sổ hét to:
- Đệ biết rồi! Ca, đệ biết rồi!
Lúc này Lâu Thư Vọng đã ngồi xuống, dừng lại một chút, giơ tay ra, Trần Đồng kia thét chói tai, nghĩ mình sẽ chết, ngay sau đó, lại được LâuThư Vọng nhẹ nhàng ôm lấy.
Y nói khẽ:
- Không sao rồi, không sao rồi, đừng khóc...thật có lỗi quá, đã làm ngươi sợ.
Qua một lát, Lâu Thư Vọng đứng lên, ném thanh chủy thủ đi, nhìn đệ đệ:
- Hiện tại chính là như vậy đó, vừa động thủ là phải giết người, màngười chết cũng không ai quản. Nếu đệ sợ, cũng chỉ có thể đi lên phíatrước, để người khác không giết được chúng ta...Đừng có như vậy nữa. Đệhãy suy nghĩ một chút, mấy ngày nữa hãy hỗ trợ trong nhà đi....Ta đi rửa tay.
Y nói xong, ra khỏi phòng, để hộ vệ thu dọn thi thể,còn mình thì đi xuống lầu thay đổi y phục, rửa tay và mặt mũi, trongtoàn bộ quá trình, tay y hơi run run, nhưng cuối cùng y cũng làm xongtất cả, lại quay lại gian phòng. Đệ đệ y đang ngồi ở gần cửa sổ, nhưngánh mắt cuối cùng đã dao động, y đi tới, ngồi xuống ghế, hai huynh đệkhông nói gì. Nhưng sự tồn tại của y vẫn trấn an Lâu Thư Hằng, qua mộtlát, Lâu Thư Hằng cuối cùng đại khái đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, trong mấy ngày nay, gã từng gặp nhiều người chết, chỉ là lần này run sợ mộtchút mà thôi.
Khoảng cách buổi trưa còn chút thời gian, nhưng người tụ tập ở quảng trường càng lúc càng nhiều. Ánh mắt của Lâu ThưHằng không rời khỏi đám đông, bất chợt, gã bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người, tinh thần của gã vẫn bị ảnh hưởng bởi cái chết của Quản Tâm Nhimà chấn động, nhưng lúc này bóng người này lại khiến gã không thể bỏqua, nhìn mấy lần, lại nhìn mấy lần nữa, nhíu mày, một lúc lâu sau, gãnhìn nhìn huynh trưởng, sau đó đứng lên sau cửa sổ.
Lâu Thư Vọng nhìn theo ánh mắt của gã, thấy bên kia toàn người là người:
- Làm sao vậy?
- Người kia...người kia...
Lâu Thư Hằng cau mày.
- Hình như là Ninh Lập Hằng...Không, đúng là hắn rồi, sao có thể chứ,bên kia kìa...nhanh kẻo không thấy nữa, hắn đi cùng với nha hoàn TiểuThiền của hắn.
Về Ninh Nghị, Lâu Thư Vọng chỉ gặp một lần khi hắn vùng với Tô Đàn Nhi lần đầu tới Hàng Châu, sau đó vì việc buôn bánmà rời khỏi Hàng Châu. Khi Hàng Châu bị bao vây thì y vội vàng trở về,sau khi thành bị phá, biết nhà mình đã đầu phục Phương Lạp, liền cố ý để loạn quân bắt mình trở lại, trong thời điểm đó đã thấy không ít ngườichết. Nhưng nhớ lại ngày đó quay về gặp mặt, bởi vì Ninh Nghị là ngườiđi ở rể, y đương nhiên chưa từng nghiêm túc để gặp, lần này trở về, cũng mơ hồ nghe người ta đề cập một đôi lời tới khúc mắc giữa nhà mình vớiTô gia, nhưng chính sự quá nhiều, nên y bỏ qua chuyện này lại sau đầu,lúc này nhìn đệ đệ, lại tựa hồ như có chút canh cánh trong lòng.
Lúc trước mấy mâu thuẫn nho nhỏ, đến lúc này cơ bản có thể coi như mâygió thoảng qua, Lâu Thư Vọng không chút nào để bụng với người Tô gia, ychỉ ngồi đó nhìn.
Sau đó đệ đệ liền có chút nói năng lộn xộnkể lại mấy lời đồn đại về Ninh Lập Hằng, còn có chuyện đánh giặc ở HồChâu gì gì đó, y thuận tay châm một ly trà đưa tới.
- Đệ xácđịnh là hắn...vậy thì cũng không cần phải nghĩ nhiều. Nhiều người, đệbây giờ đi xuống cũng không tìm thấy đâu, nhưng chỉ cần là ở Hàng Châu,thì chắc chắc sẽ tìm được người. Ninh Lập Hằng, nơi này có mấy người, mà người đệ muốn tìm, có ai mà không tìm được. Con trai của Lâu tướng LâuTĩnh Chi, ta biết, gần đây hắn rất có hứng thú với việc buôn bán củachúng ta, đệ muốn tìm người, mấy ngày này hãy đi tìm hắn, hắn có quan hệ rộng, mà chúng ta có hai việc làm ăn muốn thông qua hắn, đệ đưa cho hắn vài thứ, thuận tiện bảo hắn cho người đi dò hỏi, ngoài ra còn có....màđệ xác định người kia là Ninh Lập Hằng?
- Xác định...hơn nữa bên cạnh hắn còn có một tỳ nữ tên là Tiểu Thiền, mới vừa rồi cũng đi theo hắn...
- Vậy thì không khác. Đệ phải biết rằng, với sự thông minh của đệ, hiện tại ở Hàng Châu, việc gì muốn đều làm được, đệ muốn làm, thì hay đíchthân đi làm đi, ta không can thiệp...
Y nói xong, lại nghĩ nghĩ:
- À, đệ thích Tô Đàn Nhi kia?
Lâu Thư Hằng ngẩn người:
- Con tiện nhân kia...
Gã không nói hết lời, tựa như tìm không được hình dung từ, trước khithành Hàng Châu bị phá, nghĩ đối phương đã bỏ chạy rồi, hiện tại lạiphát hiện người còn ở đây, trong lúc nhất thời Lâu Thư Hằng lại khôngbiết nên làm như nào. Lâu Thư Vọng nhìn gã, sau một lúc lâu, gật gậtđầu:
- Biết rồi...
Bên ngoài quảng trưởng người rất đông, tiếng ồn ào truyền tới, Ninh Nghị đi qua một đoạn thông đạo tương đối dài.
Nói là thân phận bị bắt, nhưng Bá Đao Doanh không cấm chế hắn quánhiều, có thể ra ngoài, có thể đi lại, đương nhiên đi xa một chút phảicó người đi theo, nhưng hắn cũng không phải đến đây để xem chém đầu.
Không lâu sau, hắn gặp một người quen, gia chủ Tiền gia Tiền Hi Văn,vốn là người ngay từ đầu khi thành bị phá cũng đã lên thuyền bỏ trốn.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 251: Chết Cho Người Xem

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comĐầu tháng bảy lúc thành Hàng Châu bị phá, thiên hạ đại loạn, tất cả mọingười đều bận rộn bỏ trốn, tìm đường thoát. Lúc ấy bến tàu hải thuyềnsông Tiền Đường thành nam Hàng Châu là dễ dàng nhất và cũng an toàn nhất và cũng là lộ tuyến dễ dàng chạy trốn nhất. Ngay từ đầu Ninh Nghị cũngtừng có chú ý chạy trốn qua bên đó, nhưng đó vẫn không phải là lựa chọnduy nhất. Huống chi vốn tất cả mọi người cảm thấy Võ Đức Doanh là độiquân tinh nhuệ, Ninh Nghị cũng chứa một phần tin tưởng có thể thủ đượcthành, chỉ không ngờ càng về sau lại càng bị phá nhanh đến như vậy.
Sau khi thành bị phá, trên đường chạy trốn hắn cũng từng nghe nói mộtsố chuyện, bao gồm cả chuyện trước đó Tiền Hi Văn đã lên thuyền chạytrốn. Ở trong mắt Ninh Nghị, Nho sinh chính là những người hoặc là cứngngắc đơn điệu, gỗ mục khó điêu, hoặc là giả dối láu cá, giảo hoạt, tómlại là hắn không có chút thiện cảm gì, thành bị phá, đối phương trướctiên bỏ chạy cũng không ngoài dự đoán mọi người, chỉ là nghe xong cũngkhông để trong lòng.
Nhưng trên thực tế, sau khi thành bịphá, vị lão nhân này không thật sự lên thuyền bỏ chạy. Nghe nói sau khicùng một vài vãn bối có tiềm lực của Tiền gia lên thuyền, ông lại dẫntheo vài lão bộc lén lút nhảy xuống thuyền. Từ đầu đến cuối, ngay cả sau này cũng có mấy đội ngũ phá vây, ông cũng không theo bất luận người nào rời khỏi Hàng Châu.
Sau khi tiễn một số người đi, vị lãonhân này tụ tập mấy lão bộc trung thành thân thuộc trong nhà cùng vớimấy binh tướng không kịp bỏ trốn tiến hành chống cự trước nhà cũ Tiềngia. Người không nhiều, nhưng nghe nói chống cự rất mãnh liệt, đại kháiđánh một buổi tối, sau đó Quách Thế Quảng suất binh san bằng nơi này,bắt lão nhân này giam đến giờ.
Sau khi Ninh Nghị bị bắt, lạichưa từng để ý đến vấn đề người của Tiền gia như thế nào. Chỉ là mấyngày gần đây ở thư viện có vài học trò muốn giết hắn, có một vài học trò muốn bảo vệ hắn, gần như biến thành phân liệt, đương nhiên số học tròmuốn bảo vệ hắn nhiều hơn chút. Có người đại khái nói với hắn chuyệnchém đầu ở nơi này, sau khi đến đây hắn mới biết Tiền Hi Văn chưa từngbỏ đi. Lúc buổi sáng bắt chuyện cùng a Thường, nói muốn đến xem, đốiphương cũng đồng ý, còn đi theo đến đây.
Bá Đao Doanh đối với việc hắn ra ngoài cũng không quản lý quá nghiêm ngặt, mà Ninh Nghịthấy, cũng là nghĩ muốn ra ngoài xem sau khi thành bị phá. Cảnh tượngtrong thành, chuyện xảy ra rốt cuộc thê lương bao nhiêu, những ngườikhông quy thuận có kết cục thảm bao nhiêu, để hắn chủ động tới xem, cũng là một loại tâm lý chiến.
Ninh Nghị đương nhiên cũng nguyện ý ra ngoài, chủ yếu là muốn tìm kiếm cơ hội chạy trốn. Nhưng lúc ấy cũnghiểu được, sức khỏe hắn chưa khỏi hẳn, lại dẫn theo Tiểu Thiền, mà đốiphương sau khi trải qua chuyện ở ngõ Thái Bình và Hồ Châu, bản thân hắncũng không có cơ hội nhiều lắm. Nếu không thể mà bí quá hóa liều, cànglàm cho đối phương dễ dàng nhìn thấu mình, tốt nhất là ở thư viện đểtĩnh dưỡng còn hơn. Lần này hắn mở miệng, đối phương cũng cao hứng, đếnthăm tù, thuận tiện để cho hắn được nhìn cảnh chém đầu, là chuyện tốtkhông gì hơn.
- Nghe nói Tiền Hi Văn này chưa, ta cũng từngnghe rồi, nghe nói rằng ông ta có học vấn, không phải là đi dọa ngườikhác đâu, ông ta rất lợi hại, cố ý không bỏ đi, lúc chúng ta bắt ông ta, ông ta không hề tự sát. Trong nhà ông ta có người bị bắt, mới khiến ông ta quy thuận đấy...Ngươi có biết, rất nhiều chuyện loạn thất bát nháo,có một chuyện nghe nói là con trai ông ta bị chặt hai tay trước mặt ôngta, ông ta không hề chớp mắt một cái nào...Dù sao hôm nay cả nhà ông tađều phải bị giết, ngươi với ông ta là bạn cố tri, đi xem cũng tốt, nếunhư có thể thuyết phục được ông ta sống thì tốt, nhưng ta thấy khó đấy.
Trong hai người đi theo Ninh Nghị, A Thường tương đối nghiêm túc, AMệnh thì ngả ngớn hơn, nhưng lúc này khi nhắc đến Tiền Hi Văn cũng cóvài phần bội phục.
Tiểu Thiền bị giữ lại bên ngoài. Đi qualối đi nhỏ thật dài của nhà tù, rất nhiều người kêu khóc, cũng có mộtvài người của Tiền gia không chạy trốn, hơn phân nửa đều đã bị hànhhình, có hai người thậm chí Ninh Nghị có ấn tượng, lúc trước lần đầuNinh Nghị đến bái phỏng Tiền phủ, trong đó có một gã trẻ tuổi trộm bútsan hô mà hắn từng đụng phải. Ninh Nghị không nhớ tên của gã, người trẻtuổi bị chặt đứt một chân, ngã vào giữa nhà giam, đã không còn mấy hơithở nữa.
Ninh Nghị còn đang suy nghĩ, đi được vài mét, phía sau đột nhiên có tiếng nói:
- Ta tên là Tiền Duy Lượng!
Hắn nhíu mày quay đầu lại, đó là người thanh niên kia nói, lúc nàytrong phòng giam có nhiều tiếng kêu cứu mạng hoặc là những tiếng kêu gào khác, người thanh niên kia nói tên ra, cũng không nói những lời khác,không lâu sau, lại nghe có mấy người khác nói tên của mình:
- Ta tên là Tiền Duy Kỳ...
- Ta tên là Tiền Hải Đình.
Người tên là Tiền Hải Đình kia là một người trung niên không có hai tay.
Ngay sau đó nghe một gã ngục tốt nói:
- Mẹ nó, mỗi một lần có người tới lại nói một lần...
Đi vào một nhà ngục phía trong nhất thì Ninh Nghị mới gặp được Tiền HiVăn, xem ra lão nhân vẫn chưa bị ngược đãi, ngoại trừ trên trán có vếtmáu đã kết đen, những nơi còn lại vẫn chưa bị thương, lúc này quần áochỉnh tề, đang dùng nước trong chậu sửa sang lại y quan được phát, trong phòng giam ánh sáng mờ tối, ông phải nheo mắt một lúc lâu mới nhìn rõNinh Nghị.
Ngục tốt dưới sự thúc giục của A Mệnh mở cửa nhàgiam ra, sau khi Ninh Nghị đi vào, mấy người mới đi ra, lão nhân sửasang lại tóc, nhìn Ninh Nghị vài lần:
- Cậu...cũng bị bắt rồi.
Ninh Nghị gật gật đầu.
- Đầu nhập vào bọn hắn rồi? - Tiền Hi Văn nhìn hắn, sau đó gật đầu:
- Ừm, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ngươi là người thực tế, giữ lại một cái mạng, cũng tốt.
- Ta cũng không biết hiện tại có được tính là đầu nhập bọn họ rồi haykhông. Vốn trước đó nghe nói Tiền lão đã lên thuyền đi rồi mà, hôm qualại nghe nói ông bị bắt lại, cho nên muốn đến thăm.
Trong mắt Tiền Hi Văn có chút nghi hoặc:
- Ồ, sao lại thế này?
- Ta...
Ninh Nghị nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc lắc đầu.
- Ta..Hài, Tiền Hải Bình bọn họ đã chạy trốn được rồi, trong đó có mấyngười biết ta, bọn họ là...Ta cảm thấy có lẽ ông muốn nghe chuyện này,bọn họ sống sót rồi.
- Ừm.- Lão nhân gia nhếch miệng cười cười.
- Mấy ngày nay thay nhau có người tới khuyên ta, cái gì mà cần suynghĩ...cậu là người cuối cùng, tin tức này thật ra là rất tốt, bây giờcậu thế nào?
- Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà ta không phải đến khuyên lão, chỉ là đến thăm lão. - Ninh Nghị gật đầu.
- Nói cậu nghe, ta không sao. - Lão nhân cười lên.
- Đám người Phương Lạp phá Hàng Châu không lâu, đang là lúc cấp báchmuốn dùng người, nên cần phải trổ hết tài năng, không phải là việc khó,lão hủ lăn lộn trên đời vài chục năm rồi, đối với đạo này cũng có chúttâm đắc. Nay tình huống của Lập Hằng nếu có gì khó xử, không ngại nóinghe một chút, có lẽ lão hủ vẫn có thể đưa ra một vài ý kiến giúp đỡ.
Lời ông nói hết sức khẩn thiết ôn hòa, xem ra đã cho rằng Ninh Nghị sắp đầu nhập vào Phương Lạp, ngươc lại muốn giúp Ninh Nghị bảo vệ được tính mạng hoặc là cho ý kiến của một bậc bề trên. Ninh Nghị nhìn lão nhânhồi lâu, sau đó mới nói:
- Gần đây trải qua một vài chuyện, lão nhân gia có muốn nghe không?
- Nói nói, nói nói...
- À, ta cùng Tiền Hải Bình, Thang Tu Huyền Thang lão, Trần Hưng Đô bọn họ, vào ngày kia sau khi thành bị phá...
Vốn mục đích tới đây của Ninh Nghị đương nhiên không phải là kể chuyệnxưa, nhưng tới lúc này, lại cảm thấy nói ra cũng không sao. Đợi khi hắnkể hết, Tiền Hi Văn mới biết sự việc có chút bất đồng. Lão nhân gia nghe câu chuyện về đội ngũ chạy trốn trên đường lên hướng bắc, sau đó lâmvào tình thế nguy hiểm, thần thái trong mắt cũng có chút biến hóa, đợisau khi nghe Ninh Nghị thiết lập kế, cuối cùng ủng hộ khích lệ sĩ khí Võ Đức Doanh phản giết ba viên đại tướng của đối phương, rốt cuộc khẽ vỗđùi nhè nhẹ, chậm rãi nói một tiếng:
- Giỏi.
Sau đó thì không nói gì thêm, tiếp tục nghe Ninh Nghị kết toàn bộ sự kiện, mới lại gật gật đầu, nói:
- Giỏi.
Lần này ánh mắt nhìn Ninh Nghị đã hoàn toàn khác biệt với ánh mắt nghĩNinh Nghị phản bội nhưng vẫn hiểu và bao dung vừa rồi.
- Người phi thường, mới có thể đi làm được những việc phi thường....Giỏi lắm. Tần Tướng coi trọng cậu, không nhìn lầm cậu. Cậu phải giữ lại mạng sống, đợi ngày sau...Quân đội Phương Lạp sẽ không chiếm được đại thế,đến Hàng Châu là ngừng, không lâu dài được, cậu phải sống, cậu phảisống...
Lão nhân thì thào đến đây, Ninh Nghị nhìn lão:
- Trước kia ta ở trong mấy câu chuyện cổ xưa, đọc mấy tình tiết có mộtsố văn sĩ cổ hủ trượng nghĩa chết vì lễ tiết, nghe thật sự thấy vĩ đại,cũng có một số người thì lại không được như vậy. Tiền lão, nếu thànhHàng Châu đã bị phá, không kịp chạy trốn, ta có thể hiểu lão. Ta chỉkhông hiểu, vì sao lão đi rồi lại quay lại, lão là người hiểu đạo trịquốc, nếu đi rồi, còn có thể giúp được lớn hơn nữa.
Tiền Hi Văn ngẩng đầu nhìn hắn:
- Lập Hằng...không thể nhìn nhận giống nhau được.
Ninh Nghị hít một hơi thật sâu:
- Nhưng những người bên ngoài đó, đáng không?
Lúc này Tiền Hi Văn cũng hiểu một chút, rất lâu sau, gật đầu nói:
- Đúng vậy, đều là những đứa trẻ giỏi, đáng tiếc...
- Ta...
Ninh Nghị đang muốn nói chuyện, Tiền Hi Văn rồi đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn sang:
- Lập Hằng cảm thấy, người như ta, việc nên làm, là gì?
Ninh Nghị nghĩ nghĩ:
- Ta không muốn mạnh miệng lừa gạt lão, mọi người có cách nhìn của mọingười, văn nhân có cái nên làm, nhưng muốn nói nên làm nhất, sợ rằngcũng không nói rõ ràng được, hơn nữa, ta không được coi là văn nhân.
Nghe hắn trả lời như vậy, Tiền Hi Văn cười rộ lên:
- Đúng vậy, bởi vậy mà cậu có thể làm được việc phi thường, có thể...làm cho thế cục Hồ Châu nghịch chuyển được.
Nhắc đến việc này, lão nhân dường như có chút hưng phấn.
- Nhưng...lão hủ nghiên cứu nho gia mấy chục năm có tâm đắc được mộtkết luận, người nho gia, việc nên làm nhất, chung quy chính là....Vệđạo.
Ninh Nghị nhíu nhíu mày, Tiền Hi Văn cười một trận:
- Từ lúc quen biết Lập Hằng, ta và cậu chưa từng nói nhiều chuyện,nhưng những việc mấy tháng nay, ta đã biết rốt cuộc Lập Hằng là loạingười nào rồi. Lập Hằng và ta khi nói chuyện chủ yếu là nói về nhữngchuyện như hội thi thơ lập thu lúc trước, hội thi thơ lập thu lần này,bao gồm quan trường các loại lui tới, quyền mưu, mới vừa rồi Lâp Hằngcũng nói, lão hủ chính là người thực tế, mà thực tế...
Lão thở dài, dường như rất có cảm khái đối với từ này.
- Nhưng Lập Hằng có nghĩ, nếu không có quan trường này, nếu không cóquân đội này, nếu không phải tất cả mọi người đều lựa chọn con đườngthực tế thông minh này, bọn chúng đánh tới rồi, liền cảm thấy đó làchuyện không thể làm, mọi người liền quay đầu chạy trốn, Hàng Châu mớicó thể bị hạ nhanh như vậy. Chúng ta ngày ngày đều nói những lời thánhhiền, nói đại trượng phu phải làm những việc trượng nghĩa chết vì lễtiết, đến lúc thành bị phá, lại không ai nguyện ý làm chút chuyện nguxuẩn, có ai nguyện ý tin vào lời nói thánh hiền đâu chứ?
Nóiyêu nước, nói chết về lễ tiết, cái chết đến nơi rồi, lại không có ngườinào nguyện ý đi, Đạo Nho kia, là thứ không nhìn thấy không sờ được đósao? Lập Hằng à, nói như vậy có thể là quá mức cụ thể rồi, nhưng ngườihọc Đạo Nho như ta, hàng năm đều đáng chết vài người, chết vàingười...Có người có tên tuổi, chết dưới đồ đao, chết trên điện Kim Loan, chết trước mắt nghìn vạn người, thật sự là chết không thể lui, như thếmới có thể nhắc nhở thế nhân, đây là đạo Nho gia thật sự, vì bất bình mà chết, chúng ta mới thật sự kế thừa tuyệt học thánh nhân. Ta chết tạithành Hàng Châu này, cũng để nhắc nhở mọi người, rằng thật sự vẫn có một số người chống cự, tránh cho bọn lúc muốn nói, lúc nhiệt huyết, lạikhông tìm được cái tên để nói....
Lão nói có chút kích động, cánh tay run rẩy, lục lọi ở trên mũ:
- Ta đã già rồi, đúng là chết có ý nghĩa. Lập Hằng cậu không đáng chết, những đứa trẻ bên ngoài cũng không đáng chết, nhưng không còn cách nàonữa rồi, trong bọn họ, đã được ta dạy tin những điều này, coi nhưlà...chết có ý nghĩa đi.
Có một tia sáng lọt vào khe, hạt bụi di chuyển trong không khí. Lão nhân nói tới đây, khẽ cười cười:
- Cho nên nói như vậy lên có lẽ không dễ nghe, nhưng cái gọi là Vệ đạo, kỳ thật cũng chính là... tại thời điểm thích hợp, chết cho người xem.Đã có không ít người chết rồi, bởi vì thanh danh ta lớn hơn một chút,nên để dành cho sau cùng, cũng đã làm cho những đứa trẻ kia chịu thêmvài ngày tội....thật sự là hư danh quá mệt mỏi....
Ninh Nghịhơi trầm mặc, hắn đối với Nho gia, có sùng kính, cũng có khinh thường,người được sùng kính, đơn giản là lấy Nho gia làm hệ thống để sáng tạora quy tắc thiên hạ thật lớn, trước sau như một với hệ thống thống trịbản thân mình, nghệ thuật thống trị giống như một tấm mạng nhện rậm rạp. Có khinh thường, là đại đa số Nho sinh còn lại đọc sách đến choáng váng đầu óc, cái gì cũng không biết tường tận hoặc là cái gì cũng đều nghĩnhư trò hề. Nhưng lão nhân trước mắt này, đã thật sự làm cho hai chữ Nho gia này trở nên có chút vĩ đại.
Ngày thường dùng trí phải thiết thực, lúc thích hợp...chết cho người xem.
Giống như nhiều Nho sinh bị đâm chết ở trước điện, giống như Văn ThiênTường hậu thế nhai sơn đầu hải, Phương Hiếu Nhụ bị chém eo mắng Chu Lệkhông ngừng. Trong mắt hậu thế, rất nhiều người có lẽ đều có vẻ có chútngu ngốc, cảm thấy bọn họ việc gì cũng đều không thành công, nhưng nếuđem Nho gia trở thành sự nghiệp hạng nhất, chung quy là những người tàigiỏi này thật sự làm nên việc, thật sự là kế thừa tuyệt học của thánhnhân. Như câu nói “Chết cho người xem.”
Ninh Nghị không làmchuyện này, cũng rất khó không bội phục, trong lòng nghĩ nghĩ, bên ngoài giết mấy ngày, chung quy sợ là còn có nhiều người chết như kiểu nàyrồi, lại nghĩ khi tiến vào có vài người nói ra tên mình, hỏi:
- Lúc mới tiến vào mấy người đều nói tên của mình, bọn họ rốt cuộc...
Lão nhân nở nụ cười:
- Là bọn họ muốn cho người ta nhớ kỹ bọn họ, có vài người như vậy đấy,chết cho người khác thấy....Đều là mấy đứa trẻ ngoan, hài, nói cũng tốt, không nói cũng vậy...
Lão nghĩ nghĩ, lại vỗ vỗ bả vai Ninh Nghị:
- Cậu có thể sống, nên sống. Phải sống mới có thể làm nên việc, cậu còn trẻ, không cần suy nghĩ nhiều, tương lai hãy coi câu chuyện này thànhchuyện xưa, kể cho người khác nghe đi...
Sau đó lão nhân cũng không nói đến những chuyện Nho gia, nhưng lại nhớ đến an nguy của người Tô gia, Tô Đàn Nhi, mở miệng hỏi hỏi, sau đó lại liên miên hỏi mấy cáitên, hỏi trong đội ngũ chạy trốn có người này hay không. Ninh Nghị không nhớ rõ nhiều lắm, cũng lão hàn huyên một hồi, cuối cùng lại nhớ đếnchuyện bút cách san hô trong nhà lão. Lão nhân trị gia rất nghiêm, concháu trong nhà không đủ tiền tiêu, lúc đến nhu cầu cấp bách cần tiền,liền trộm bút của lão, lão nhân bèn lấy mức tiền thưởng mười quan trongnhà ra, đối phương mới mang trả về, lão không hỏi gì khác, lập tức chomười quan tiền, vì thế con cháu trong nhà thường xuyên ăn trộm, còn mộtlần, trộm một lần, còn một lần, lại trộm một lần nữa, lần nào cũng đềuđược tiền, mà trong những người này có người tuổi còn rất trẻ, như làTiền Duy Lượng bên ngoài kia...
Ha hả, tên trộm kia, vậy mà lại có ngạo khí mạnh mẽ như thế...
Ninh Nghị nghĩ những điều này, tựa như lòng hắn đã già rồi, rất lâu chưa nghe câu chuyện thú vị như vậy, có chút cảm động...
Đến buổi trưa, ngục tốt tiến vào mở cửa nhà giam, không lâu sau, khimặt trời chói chang chiếu rọi xuống, trên quảng trường bên ngoài màuvàng đất, một loạt đầu bị chặt bỏ, trong đám đông, có người hoan hô nhảy nhót, lớn tiếng khen ngợi, có người trầm ngâm không nói gì, thần sắcnghiêm trang. Ninh Nghị đứng trong đám đông, xem toàn bộ quá trình chặtđầu....

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 252: Phải Có Tín Ngưỡng

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com- ...Buổi học hôm nay, ta muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện.Ngày hôm qua lúc bên kia thành đông xem một trận chém đầu, gặp một vịlão nhân gia, vị lão nhân gia này tên là Tiền Hi Văn.
Biếttin tức của lão, là bởi vì hôm trước....Hôm trước nữa hình như có người nói với ta về chuyện đó, ta mới nảy lòng muốn đi xem. Đối với Tiền HiVăn này, trước đó ta cũng không phải quá thân quen gì, chỉ gặp mặt vàilần thôi. Lão là một người rất am hiểu quyền mưu, hiểu con người. HàngChâu năm xưa, nếu phát sinh chuyện gì, lão nói một câu, có tác dụng mang tính quyết định, hôm nay, ta muốn kể chuyện về lão nhân gia cho mọingười nghe.
Bóng râm lay động chớp lên, mang theo tiếng kêunhàn nhã của côn trùng bên trong cành lá, mà trong phòng học thư viện,vang lên tiếng giảng của vị giáo ư trẻ tuổi, đương nhiên, nói là giảngbài, thật ra cũng đã gần như lệ thường biến thành kể chuyện xưa. Lúcnày, trong phòng học có mấy chục học sinh, mà bên ngoài mặt sau cửa sổ, thật ra cũng có năm sau học sinh tụ tập ở đó, có người ghé vào bệ cửasổ, có người ngồi chồm hổm trên bệ đá ở mặt đất, nhưng tất cả đều đangchăm chú lắng nghe tiếng giảng ở bên trong.
Bởi vì vị tiênsinh Ninh Lập Hằng mà trong thư viện này đã xảy ra vài lần xung đột,trong đám các học trò cũng đã phân chia thành nhiều phe phái, trong đócũng có phe muốn xử lý vị tiên sinh này, cũng có phe thân cận muốn bảovệ, và nhiều hơn hết đương nhiên vẫn là phái trung lập không ảnh hưởngđến ai cả. Bất luận yêu ghét thế nào, nhưng sau khi tin tức Ninh tiênsinh giảng bài hết sức thú vị được truyền ra ngoài, không ít người đãnguyện ý đến đây để nghe giảng về “Sử Ký”.
Nếu theo cách thức giảng dạy học tập truyền thống, nếu như học trò tự do chạy tới chạylui như vây, chỉ sợ sẽ bị đánh mắng trách phạt rất nặng, nhưng thư viện Văn Liệt hiện nay thật sự dám quản lý học trò đương nhiên không tớivài vị tiên sinh. Tới lúc này, mỗi ngày đến giờ giảng “sử ký”, lớp họcliền đại khái tụ tập hơn bốn mươi học trò thuộc phái trung lập và Ninhphái. Về phần những người đang ngồi bên ngoài cửa sổ thoạt nhìn khôngcó ý tốt, có vẻ như đang muốn tìm lỗi để đổ cho Ninh phái, bọn họ nóilà muốn học theo ý tưởng biết người biết ta trăm trận trăm thắng đếnthám thính thực hư, nhưng dù sao đó đều là những đứa trẻ mười lăm mườisáu tuổi, nghe Ninh Nghị kể chuyện xưa rất thú vị, thường thường đềuđến để nghe cảm thấy hết sức mới mẻ, nhưng nghe xong thần tình biểuhiện tỏ ra chẳng thèm ngó ngàng tới.
Nhưng mà, câu chuyện của hôm nay đã khiến bầu không khí trong lớp học trở nên hết sức cổ quái.
- Tiền gia vốn là danh gia vọng tộc tại Hàng Châu, gia tộc bọn họ vốn có nhiều người làm quan lớn. Có liên quan đến Tiền Hi Văn, ở đây còn có một câu chuyện nhỏ hết sức có ý nghĩa. Mấy tháng trước lúc ta đến Hàng Châu, được sự nhờ vả của một trưởng bối mang một phong thư đến Tiềnphủ bái phỏng lão, đụng phải hai thanh niên đang đuổi đánh nhau, sau đó nhặt được một cây bút cách san hô màu đỏ...Ta bởi vậy mà lấy được mười quan tiền, nhưng không phải là chi phiếu, mà là từng đồng tiền đượcxâu lại....Mười quan tiền, khiến ta mang đi hết sức vất vả, sau đó tahỏi lại, mới biết bút cách san hô là vật mà Tiền Hi Văn yêu thíchnhất...
Có liên quan đến chuyện của Tiền Hi Văn, bắt đầu từchuyện bút cách san hô, sau đó dần dần nói đến nạn đói vài nămtrước...đợi khi nói đến hội thi thơ lập thu, trên lớp học lập tức đãnổi lên chút hỗn loạn. Trong lớp học đều là những đứa trẻ, nhưng đại để cũng nghe hiểu lập trường câu chuyện xưa này, bọn họ bảo vệ Ninh Nghị, là bởi vì cảm thấy Ninh Nghị đã muốn đầu nhập vào nghĩa quân, lúc nàynhắc đến Tiền Hi Văn, làm cho một bộ phận trong bọn họ bắt đầu có chútdao động.
Đang kể chuyện xưa, bên ngoài hành lang không biết từ lúc nào có hai gã tiên sinh thư viện đi tới, đại khái là cảm thấybên trong bầu không khí khác thường. Đứng ở đằng kia nghe xong vài câu, thần sắc trên mặt hai người biểu hiện sự kinh ngạc nghi hoặc:
- Người này điên rồi sao?
- Ta thấy hắn không có vẻ gì là sợ hãi....
Hai người nghi hoặc kinh ngạc nghe một hồi, sau đó lại có một gã tiên sinh đến, nghe xong vài câu, cũng kinh ngạc nhìn mặt hai đồng nghiệp.Bọn họ vốn đều là Nho sinh Hàng Châu, đương nhiên biết cái tên Tiền HiVăn, nhưng ở địa bàn của Phương Lạp mà nói chuyện này sau lưng, khôngphải là muốn chết sao?
Đang kinh ngạc nghi hoặc, một bên hành lang dài, một gã nam tử trẻ tuổi mặc áo ngắn màu đen tựa như đang đidạo nhìn trái nhìn phải đi về phía bên này. Mặc dù là mặt lạ hoắc chưatừng gặp bao giờ, nhưng lúc này bên ngoài thư viện cũng có thủ vệ, liền biết đại khái nam tử trước mắt này là một gã quan nhân, hơn nữa còn là tướng lĩnh trong quân Phương Lạp, bởi vì gã vừa xuất hiện, bên ngoàiphòng học có mấy đứa trẻ rảnh rỗi chơi đùa, trong đó có một cậu rõ ràng là hết sức sợ hãi, rụt bước vào, sau đó tựa như là muốn thương lượngvới bạn là có nên rời khỏi đây hay không.
Ba gã nho sinhnhìn nhau, cúi đầu rời đi, người trẻ tuổi nhìn lưng mấy người kia, sauđó liếc mắt nhìn vào trong phòng học của Ninh Nghị. Gã hơi nghĩ nghĩ,sau đó ngồi xuống trên lan can cách bên ngoài phòng học một trượng, rút cây cỏ tranh cho vào miệng nhấm nhấm, giống như là ngồi ở đây nghỉngơi. Ở khoảng cách này, nhìn không thấy động tĩnh bên trong phòng,nhưng lại nghe được rất rõ ràng, không lâu sau, người trẻ tuổi liềnhiểu đối phương đang nói chuyện gì.
- Cái gọi là Vệ đạo,chính là vào thời điểm thích hợp CHẾT CHO NGƯỜI XEM. Lão nhân gia đãnói như vậy. Trên thế giới này, có rất nhiều người thông minh, với tamà nói, cũng hiểu nếu như những việc mà lão muốn làm có thật nhều, thật ra không cần phải chết ở chỗ này, không cần trở về, vị lão nhân nàycũng là một người thông minh, nhưng mà làm lão sợ chính là, khi tất cảmọi người đều làm người thông minh, người khác nói trượng nghĩa chết vì lễ tiết, nhưng lại không lấy ra được ví dụ thích hợp. Mọi người sẽnói, tuy rằng đám tiên sinh các ngươi mỗi thời mỗi khắc đều nói có cốtkhí, nói trung hiếu lễ nghĩa, vì sao một khi đối phương đánh tới, toànbộ mọi người đều chạy hết, lão ở lại, mọi người sẽ nói, có một Tiền HiVăn, ở chỗ này, làm chuyện như vậy, học vấn cả đời lão sẽ không là giả.
- Lão cùng với người nhà của lão hôm qua đã chết.
Tiên sinh tên là Ninh Nghị ngừng lại một chút:
- Ta hy vọng mọi người có thể nhớ kỹ câu chuyện này, nhớ kỹ có mộtngười như vậy. Hôm nay đã giảng xong, mọi người có suy nghĩ gì, bây giờ có thể nói.
Hắn còn chưa nói hết, liền có một đứa trẻ giơ tay lên oán giận nói:
- Ninh tiên sinh, thầy nói như vậy, là muốn nói bên triều đình mới là người tốt sao? Muốn nói chúng ta là người xấu?
Lập tức có người phụ họa theo, Ninh Nghị đứng đằng trước thản nhiênnhìn, đợi cho học sinh trong lớp ồn ào la hét xong, mới mở miệng.
- Người tốt người xấu, không phải là chuyện đơn giản như vậy, ta không có cách nào nói cho các trò biết ai là người tốt ai là người xấu, tachỉ nói cho các trò biết cách làm người. Hôm nay cha mẹ các trò cho các trò tới học đường này, học Tứ thư Ngũ kinh, là vì sao? Đám người triều đình kia, làm sao không giành thời gian cả đời đọc những thứ này chứ.Các trò đứng một chỗ bất đồng, học lại là này nọ giống nhau, ta nói cho các trò biết, các trò muốn học gì đó, hãy học cách làm việc ở vị lãonhân gia kia, ta là tiên sinh của các trò, ta cảm thấy các trò muốn học thật tốt, vậy thì không nên bỏ qua ông ấy.
Về tốt xấu đúngsai, không phải là một người đứng ở nơi tốt thì người khác nhất địnhphải đứng ở nơi xấu. Tham quan sưu cao thuế nặng hoa thạch cương khiếndân chúng lầm than, các trò giết bọn họ, đây là chuyện tốt, các trò đọc sách, trên sách muốn dạy các trò, ít nhất ta muốn dạy các trò, chínhlà chuyện như vậy. Vị lão nhân gia kia làm cũng là chuyện tốt, ta kểcho các trò biết chuyện của lão, là muốn các trò nhớ rõ, có một vị lãonhân gia, lão có nho học của lão, lão có đạo của bản thân mình, lão làm chuyện như vậy được trình độ như vậy, sau này các trò cũng phải có sự kiên trì của mình, không thể thua kém lão. Các trò sẽ thua kém lão sao?
Những đứa trẻ chung quy rất có nhiệt huyết của tuổi trẻ, Ninh Nghị hỏi câu này, mọi người cùng hét lên:
- Đương nhiên sẽ không!
Thanh âm này trong lúc nhất thời vang lên liên tiếp, ngay cả mấy đứatrẻ ở bên ngoài cửa sổ cũng bị thu hút. Nhưng còn có người ngu xuẩn muốn hỏi đơn giản đúng sai, Ninh Nghị tạm dừng chốc lát, nhìn về phíachúng:
- Nếu các trò sống ở thời thái bình, ta không nên nói với các trò những thứ như Điền Ngọc Xương, Trần Thu...Trong các trò,có một số còn quá nhỏ, ta không nên sớm dạy các trò vấn đề đúng sai rất phức tạp, có lẽ các trò nghe không hiểu. Nhưng các trò không phải sinh ra ở trong thời bình, hầu hết các trò đều đã trải qua đánh giặc, phụthân của các trò đánh giặc, giống như Tứ Hà, trò đã sắp trải qua chiếntrường rồi, đúng không.
Làm một thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi ngẩng đầu lên.
- Vậy các trò phải biết, trận chiến còn xa mới đánh xong, ta hy vọngcác trò sẽ không phải ra chiến trường, nhưng các trò là con cháu tướngmôn, các trò phải chuẩn bị sẵn sàng. Bên triều đình có rất nhiều quantham ô lại, có rất nhiều người chỉ biết tranh quyền đoạt lợi không quan tâm tới dân chúng, nhưng vẫn có một nhóm người, bọn họ giống như lãonhân gia kia. Ta không hy vọng các trò trở thành một bộ phận tham quan ô lại chỉ lo cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, cho dù chỉ là mộtbộ phận thôi.
Nếu các trò ở chỗ này đọc sách rồi, gọi ta một câu tiên sinh, ta hy vọng các trò đều trở thành vị lão nhân gia kia.Cả đời này của các trò, phải có tín ngưỡng, các trò cầm đao, phải nhớđược là vì sao cầm lên, tham quan vô đạo, cho nên các trò phải giếtquan tạo phản, thiên hạ thối nát, các trò bình định. Các trò phải nhớđược là vì bản thân mình cầm đao khiến cho người thân của mình nhìnthấy sẽ trở nên tốt hơn. Những người sinh trong thời bình, bọn họ đếnhọc đường, là bởi vì học làm quan như thế nào, hoặc là biết chữ, tươnglai trở thành nhất nghệ tinh. Các trò đến học đường, cha mẹ trong nhànói các trò có tiền đồ, nhưng tiền đồ này, ta không hy vọng chính làhọc đấm đá nhau, làm quan luồn cúi. Nếu các trò học được tín ngưỡng,vậy mới có ý nghĩa, mới là thật sự học được Kinh Sử Tử Tập. (cách phânloại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập)
Nói xong, trong lớp học có phần yên tĩnh, đương nhiên có một bộ phậnđứa trẻ mơ hồ đã hiểu, nhưng tuổi còn quá nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ tỉnhtỉnh mê mê học như két mà thôi, có lẽ rất nhiều năm sau đó, bọn họ mớinhớ kỹ năm xưa có người từng nói như vậy, nhưng hiện tại, vẫn mơ mơ hồhồ nhìn đám bạn chung quanh, trong đó có một đứa trẻ chín tuổi giơ tay, sợ hãi nói:
- Vậy...tiêh sinh, chúng ta giết lão nhân gia kia, có đúng là giết sai rồi không.
- Không giết sai.
Ninh Nghị lắc lắc đầu.
- Tương lai các trò phải học được cách kính nể kẻ địch, học kẻ địch,nhưng không được đồng tình bọn họ, đặc biệt là, hắn tuyệt đối sẽ khôngđầu hàng, cũng chỉ có thể giết hắn. Trên chiến trường có một kẻ địch,hắn có võ nghệ cao cường, tất cả mọi người cảm thấy hắn rất lợi hại, trò cũng nói hắn thật lợi hại, đến lúc giao thủ, nếu trò cũng nghĩ hắngiỏi quá, nếu không đành lòng giết hắn, vậy trò nhất định phải chết.Trò phải có kiên trì của mình, kẻ địch càng lợi hại, càng cao lớn, tròcàng phải dùng hết toàn lực để giết chết bọn họ. Nhưng mà, nếu các tròcó lòng, có thể đi an táng lão nhân gia, thắp cho lão nén hương.
Lũ trẻ chung quy không cảm thụ được sự phức tạp của quan niệm thiệnác, chúng nhỏ tuổi hiện tại chỉ cảm thấy lão nhân gia kia là người tốt, bị chết thật đáng tiếc, đợi khi nghe Ninh Nghị nói an táng dâng hương, lúc này mới ngẩng đầu lên một chút.
Trên lan can bên ngoàihành lang, người trẻ tuổi mặc áo đen nhổ nhánh cỏ trong miệng ra, nhíunhíu mày, lại dùng bộ dạng đi dạo rời đi.
Thư viện không cóviệc gì lớn, Ninh Nghị giảng về Tiền Hi Văn, sau một hai ngày đã kinhđộng toàn bộ thư viện. Mọi người một mặt cảm thán sự bi tráng của TiềnHi Văn, về phương diện khác cũng bàn tán về Ninh Nghị, có người bộiphục dũng khí của hắn, có người cảm thấy hắn chán sống, nhưng sau câuchuyện của hắn, có bao nhiêu người kinh ngạc nghi hoặc rốt cuộc là hắnđứng về bên nào.
Trong bầu không khí như vậy, ngoại trừ mộtvài hành động giúp một số học trò, nhưng Ninh Nghị vẫn là người cô lậpnhất trong thư viện này, có người bội phục hắn, lại không dám qua lạivới hắn, có người khó chịu hắn, cũng chỉ lẳng lặng nhìn xem hắn sẽ nhận được kết cục như nào. Về phần ở ngoài thư viện, bài giảng này của hắnít nhiều cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định.
Di cốt của bộtộc Tiền thị sau khi thu nhặt tương đối đã chính thức được nhập liệm,xử lý việc này là một vị tướng lĩnh có tên là Vu Khai Thái, cũng là phụ thân của học trò tên là Vu Tứ Hà kia, cũng không rõ bối cảnh của NinhNghị cho lắm, chẳng qua cảm thấy “Vị tiên sinh kia dạy con ta rất tốt”. Cũng có mấy người nghe xong lời này cảm thấy vị tiên sinh này có lòngkhác nên giết, nhưng sau đó lại không có hành động xằng bậy nào, dườngnhư có người âm thầm ở giữa ngăn trở hành vi của bọn họ.
Sau đó từ mồng sáu tháng tám, đó là một loạt ngày lành tháng tốt, ở trongthành Hàng Châu bao trùm trong cảnh huyên náo ồn ào, bao gồm từ Đại hội Lục lâm do một đoàn lục lâm hảo hán dựng nên, dự bị đề cử Phương Lạplàm Minh chủ Thiên Nam Võ Lâm, thuận tiện đề cử một vị Phó minh chủ,bởi vì chiếm được sự ủng hộ của quan địa phương, thanh thế trở nên tolớn.
Sau đó là du hành, cuồng hoan, Tứ hải triều cóng” docác khởi nghĩa, sơn trại đưa tới vân vân, đến cuối cùng, sẽ là nghithức Phương Lạp xưng đế.
Thật ra đối với việc này đã đượcxác định nửa tháng trước, triều đình tổ kiến là điều khó tránh khỏi,tin tức này từ lâu đã được tuyên truyền, chỉ là tới lúc này mới xem như chính thức chiêu cáo thiên hạ, thành lập triều Vĩnh Lạc.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 253: Lập Trường

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTừng đóa tầng mây trên bầu trời mang đến một chút hơi thở mát mẻ khắpthành Hàng Châu, bên ngoài mơ hồ truyện đến từng tiếng pháo nổ chợt gầnchợt xa. Tiểu Thiền ôm thùng gỗ chạy vào trong bóng râm, phơi quần áovừa giặt sạch lên dây ngang trong viện tử. Thiếu nữ trẻ trung hoạt bát,ngay cả mặc chiếc váy có mụn vá thỉnh thoảng làn váy nhảy múa trong gióvẫn có thể lộ ra thân hình mềm mại nhỏ nhắn thanh thú. Nàng vừa gạt quần áo, vừa cười, nói chuyện câu được câu không với nam tử đang đọc sáchdưới mái hiên.
Đó là cô gia của nàng, đương nhiên, nay cũng là người đàn ông của nàng.
- Thật náo nhiệt nha...Cô gia, ngài nói hôm nay có thể tuyển ra cao thủ võ lâm phải không.
Theo lời nàng nói đương nhiên là “Đại hội võ lâm” đang náo nhiệt nhất ở trong thành mấy ngày hôm nay, nghe nói có không ít kỳ nhân dị sĩ mấyngày này đều biểu diễn tài nghệ của mình ở trên Đại hội. Vài vị đạitướng quân võ nghệ cao cường trong thành, ngay cả Thánh Công Phương Lạpcũng nhau đến tham dự quan sát, trong mỗi ngày này ai nấy đều say sưanhắc đến chuyện này, nói người nào đó thi triển tuyệt học lợi hại, thậmchí còn thú vị hơn cả cuộc đấu trong hội thi thơ của các tài tử.
Đương nhiên, muốn nói hội thi thơ, văn hội, mấy ngày nay trong thànhcũng không phải là không có, không ít văn xã trong mấy ngày này cũng đều có động tác, cũng lưu truyền ra mấy bài thi từ hay, cũng có một vài bài văn bát cổ châm biếm tệ nạn. Có một vài văn nhân trước đó không đượcchọn, đương nhiên cũng hy vọng có thể trước khi tân triều chính thứchình thành dùng cách này để mưu một chức quan.
Những thi hộivăn hội này, tiên sinh của thư viện Văn Liệt cũng có tham gia, hơn nữađịa vị cũng không thấp, nhưng Ninh Nghị đương nhiên không đi dù Bá ĐaoDoanh lần này cũng không quản thúc, nhưng thứ nhất là trước đó thanhdanh của Ninh Nghị tại văn đàn Hàng Châu không nổi, thứ hai là hiện naythân phận của hắn ở thư viện Văn Liệt rất phức tạp, không ai dám trêuchọc hắn, vả lại hắn cũng không có thân phận chính thức, cho dù mọingười bàn tán, cũng chỉ là bàn tán trong nội bộ thư viện, cho nên têncủa hắn vẫn không hề được truyền ra ngoài. Thật ra mà nói, mặc dù cóngười mời hắn cũng không thích tham gia vào những thứ nhàm chán này, thi tài của hắn dù sao cũng là giả, tránh được nên tránh.
Lúc này nghe Tiểu Thiền nhắc tới chuyện Đại Hội kia, Ninh Nghị hơi hơi nhíu mày:
- Là Phó Minh chủ võ lâm, không phải là cao thủ võ lâm...Chỉ là ngay cả Cô gia nàng được người khác gọi là Huyết thủ nhân đồ cũng không đượcmời tới đó, có được coi là đại hội võ lâm gì chứ, là một đám nông dân“tự ngu tự nhạc” mà thôi.
Ngày thường Ninh Nghị vẫn hay nóiđùa, ngữ khí trước này vẫn mang vẻ trêu chọc vô vị, Tiểu Thiền nghe vậybật cười lên, vít sợi dây treo quần áo ra sau đầu:
- Vậy côgia ngài phải đi mới được, chẳng phải A Thường đại ca nói ngài có thể đi sao. À, nhưng lúc em ở y quán nghe nói có người biết phun lửa...
Tiểu Thiền nói xong, có chút tiếc nuối.
- Còn có người có thể liên tiếp đánh ngã trăm người...
Đối với quan niệm cao thủ võ lâm trở thành cao thủ xiếc ảo thuật củanàng, Ninh Nghị không bình luận, đương nhiên thiếu nữ cũng không phảingười ngốc, lúc này chỉ là nói liên miên cằn nhằn thú vị mà thôi. Phơiquần áo xong, nàng cất chậu gỗ vào trong phòng, đến ngồi xuống bên cạnhNinh Nghị, cầm quạt hương bồ quạt quạt, Ninh Nghị đọc sách, nàng cũng đi theo để xem, thỉnh thoảng tán gẫu đôi lời với hắn. Qua một lát, nànggiảm thấp âm thanh xuống:
- Cô gia, em nghe bọn họ nói ngài ở thư viện kể chuyện về cái chết của Tiền lão gia?
Từ sau khi đi gặp Tiền Hi Văn, hoàn cảnh của Ninh Nghị được nới lỏngrất nhiều, có lẽ cũng không phải là bởi vì từ lúc đi thăm Tiền lão, màlà sau ngày nói chuyện với thanh niên trẻ tuổi ở trên nóc nhà kia, người của Bá Đao Doanh đem quần áo, các loại đồ dùng cuộc sống đến đây, bởivậy mà thế giới hai người cơ bản là vẫn thoải mái. Nhưng việc Ninh Nghị ở trên lớp học nói đến chuyện liên quan tới Tiền Hi Văn dù sao cũng mangtới hưởng ứng trong thư viện, nay số người cho rằng Ninh Nghị chắc chắnlà bị giết chiếm đa số, Tiểu Thiền đương nhiên cũng đã biết, lúc này hỏi tới, nàng đương nhiên cũng biết cảm xúc của cô gia nhà mình nhất địnhlà đã chịu ảnh hưởng nhất định.
Ninh Nghị nhìn nàng, gật đầu, vừa lật sách vừa khẽ nói:
- Không có gì, em cũng biết việc chúng ta làm ở Hồ Châu không nhỏ, cóngười muốn bảo vệ cô gia của em, không phải là hỏng não, chính là cảmthấy cô gia của nàng có chỗ hữu dụng, cần phải sử dụng mới được. Ngườitên là Lưu Đại Bưu kia, là một kẻ điên, vô cùng bảo thủ, cho nên chỉ dựa vào bộ dạng đẹp trai là không được đâu, lúc cần thích hợp làm việc,người ta mới cần đến ta. Vả lại, ta cũng muốn làm chút chuyện vì Tiềnlão, không muốn thi cốt của lão và người nhà lão bị chôn vui trong bãitha ma, sau này không nhặt về được...
Tiểu Thiền gật gật đầu, trên thực tế, tuy rằng gần đây nhìn nàng rất vui vẻ, nhưng thật ratrong lòng lại hết sức mẫn cảm, vẫn hết sức lo lắng, suy nghĩ. Bởi vậyphàm là có thể nói chuyện, Ninh Nghị cũng không kiêng dè, luôn đáp lạimột câu với nàng. Nhắc đến lão nhân gia kia, thiếu nữ đang cầm cây quạtđể quạt hơi trầm xuống, một lát sau, nhìn Ninh Nghị, nói:
- Vậy cô gia với những đứa trẻ kia ...là muốn...là muốn thật sự dạy bọn chúng sao?
- Vì sao không?
Ninh Nghị cười liếc nhìn nàng một cái.
- Nhưng..dù sao bọn chúng cũng là...dù sao cũng là...
- Tiểu Thiền, em cảm thấy...ta đứng ở bên triều đình hay sao?
Trước đây chưa từng nghĩ đến việc này, lúc này bị hỏi, Tiểu Thiền hoảng sợ, trong thâm tâm nàng đúng là vẫn luôn coi quân đội Phương Lạp làloạn quân, nghĩ một lát, lắp bắp:
- Nhưng...nhưng...Tiền lão gia chết chẳng phải...chẳng phải...
- Ta tôn trọng Tiền Hi Văn, bởi vì lão nhân gia có đạo của bản thân,hơn nữa lão quán triệt thật vĩ đại, cũng với lão đứng về bên nào, khôngcó quan hệ bao nhiêu. Nếu ta đứng về bên triều đình, chẳng lẽ phải cùngquan văn chỉ biết tham lam hủ bại, sợ chết chung một chỗ với quan võ hay sao? Những ác bá, lưu manh này, khiến cho ta cảm thấy không có thuốcnào có thể chữa được, đứng ở bne nào ta đều mong thấy bọn họ bị chếtsạch sẽ. Tiểu Thiền, ta đứng bên nào hay không đứng bên nào, người nhưTiền lão, sẽ khiến ta cảm thấy nên tiếp tục sống, những người còn lại,trừ em, tiểu thư của em, những người trong nhà ra, cho dù chết sạch cảrồi, ta cũng không quan tâm.
Ninh Nghị cười cười:
- Nếu hiện tại ta làm thầy giáo ở nơi này rồi, thì tận hết bổn phận củamột người thầy, dạy dỗ học trò thật tốt, bởi vì bọn họ chính là học trò, nếu bọn họ học tốt, ta cũng sẽ rất vui, thế giới này sẽ càng trở nên có ý nghĩa hơn. Tiểu Thiền, giống như những việc sau khi chúng ta chạytrốn đã làm, để chúng ta chiếm được một vị trí trong đầu bọn họ, ta luôn cảm thấy lãng phí, bọn họ là con gián, nhìn thấy có thể giết được thìgiết, không giết được, thì coi như là không thấy là được, dù sao khắpnơi đều vậy.
Hắn nhún vai:
- Dù sao ta không ghét bọn họ, cũng không thích bọn họ.
Nói xong những thứ này, cảm giác mình giải thích hơi lạnh lùng, nhưngnhìn Tiểu Thiền thì phát hiện nàng đang nâng cằm gật gật đầu, rõ ràngkhông phải là gật cho có lệ. Thật ra trong lòng Tiểu Thiền nghĩ cũng gần như vậy, dù sao nàng cũng là tiểu nha hoàn, thế giới cuộc sống của nàng đơn giản là cùng tiểu muội, Cô gia, tiểu thư sống chung trong một việntử, tương lai có lẽ còn có nàng cùng với Cô gia sinh con, bên ngoài viện tử có gì, đối với nàng cũng không có ý nghĩa nhiều lắm. Đương nhiên,nàng cũng không rộng rãi như cô gia, đối với loại quan bại hoại bán đứng cô gia, đến bây giờ lòng nàng vẫn căm hận, cảm thấy bọn họ đáng phảichết.
Buổi chiều mùa thu, cứ nhàn rỗi trò chuyện trong bầukhông khí thư thái như vậy, khí hậu chuyển lạnh, gió nhẹ mây bay, trongcuộc sống như vậy, theo niềm hân hoan từ bên ngoài, các loại chiến sựphát sinh chung quanh Hàng Châu dường như cũng theo đó mà trở nên cóchút xa xôi. Mặc dù ngẫu nhiên còn có binh lính bị thương được đưa tới,nhưng nếu đứng ở trong thư viện, ngày ngày lên giảng một buổi, nhìn mộtnhóm nho sinh uống trà, khẽ bàn tán mấy chuyện trong nhà hoặc vấn đề học thuật, hoặc là thảo luận một chút về sự kiện náo nhiệt phát sinh tạiHàng Châu gần đây nhất, thật sự là giống cảnh tượng thái bình thịnh thế.
Ninh Nghị biết mình còn một cửa ải phải phá vỡ, bất luận hiện tại cuộcsống của hắn trôi qua nhà nhã như thế nào, luôn luôn sẽ có người tới đây an bài cho hắn. Người đang ở dưới hiên thấp, chỉ có thể phải cúi đầu.Nhưng cửa ải này, tới cũng có chút đột ngột, trôi qua cũng thật sự kỳquái.
Đó là sáng ngày thứ ba sau buổi trò chuyên phiếm vớiTiểu Thiền, hắn giảng xong bài, chuẩn bị thu dọn vài thứ rồi đi lĩnh thù lao thì sơn trưởng Phong Vĩnh Lợi đến tìm hắn, thần sắc có chút phứctạp nói với hắn, Lưu Đại Bưu muốn gặp hắn.
Gần thư viện VănLiệt cơ bản đều là địa bàn Bá Đao Doanh Lưu Đại Bưu, lúc này Ninh Nghịbiết, trước đó Bá Đao Doanh từng tham gia chiến trận ở Gia Hưng, xem ralúc này rốt cuộc đã trở về. Ninh Nghị theo Phong Vĩnh Lợi ra khỏi thưviện, đi ra đường bên ngoài, liền thấy các loại cờ xí tung bay, hơn phân nửa đã bị tàn phá hoặc là nhuốm màu, từng nhóm binh lính đại khái ởchung quanh đó cũng đã giải tán, lúc này tốp năm tốp ba về nhà, hô hôquát quát, kéo kéo.
Trạch viện của Lưu Đại Bưu ở ngay gócđường, có lẽ là buổi sáng vừa đến, lúc này bên trong có chút hỗn độn.Ninh Nghị từ ngoài cửa đi vào, có nhiều đội binh lính chạy tới chạy lui, có bày đặt rất nhiều vật phẩm các loại, còn có quét tước. Tiến vào vàicửa, Ninh Nghị liền được dẫn vào một viện tử tương đối yên tĩnh, hai gãbinh lính lưng đeo đao mở cửa đối diện cho hắn, trong phòng tràn ngậpmùi thuốc, sau khi hắn đi vào, cửa phòng sau lưng được đóng lại, bốnphía lập tức tối xuống.
Gian phòng trước mặt thật ra khárộng, giống như là cung điện của Hoàng đế trong Tivi, làm Điện Kim Loanthì nhỏ, thuộc một thính đường nhỏ, trước Ninh Nghị hai trượng đều cóchút trống trải, chỗ đằng trước treo một tấm rèm cửa, bên cạnh rèm cửacó một cửa sổ đang mở, ánh nắng chiếu vào, làm cho Ninh Nghị có thể nhìn thấy rõ ràng đằng trước.
Đó là một cái giường lớn hơnlong ỷ bình thường, có tựa lưng có tay vịn, không có khung giá phíatrên, bởi vì quá lớn nên chỉ có thể nói đó là chiếc giường. Xuyên quarèm cửa có thể nhìn rõ hình dáng của chiếc giường, bên cạnh giường lớnbày biện rất nhiều vật cổ quái, bàn, sách, các loại giản độc, đỉnh, lưhương, trong lư hương có mùi thơm, đại khái là muốn xua tan vị thuốc kia đi. Trên chiếc giường lớn đằng kia, một thanh đao lớn dựa vào đó, mộtbóng người mạnh mẽ đang bình ổn ngồi đó, bởi vì mặc y phục đen, lại phối hợp với thanh đao lớn kia, nên có phần nhỏ bé, toát lên khí tức tiêuđiều.
Một lư hương đặt bên giường, một bóng người khác đại khái là nha hoàn đứng đằng kia, không biết đang đùa nghịch cái gì.
Trong phòng, ba người cứ như vậy giống như làm cho không khí an tĩnh lại.
Tới lúc này, Ninh Nghị đã hoàn toàn có thể xác thực, ngồi ở đối diện,quả nhiên đó là cô gái tên là Lưu Tây Qua ngày đó đã đánh lén ở ngõ Thái Bình, chờ đợi một lúc lâu như thế, bên kia mành rốt cuộc mới có tiếngngười cất lên nói chuyện.
- Mỗ là Lưu Đại Bưu.
Một nửa tỏ ra điềm đạm, một nửa có vẻ không phải là bực tức, phối hợp vớinhau, mặc dù giọng nói của nữ tử vẫn thô lỗ như trước, nhưng trở nên cóchút cổ quái.
Giọng nói khó nghe...đây cũng là ấn tượng khắcsâu đầu tiên của Ninh Nghị đối với thiếu nữ tên là Lưu Tây Qua này màrất lâu sau hắn mới nhớ ra.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 254: Gia Nhập

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com- ....Thiên hạ hôm nay, nạn đói khắp nơi, dân chúng lầm than, có người hoàng vô đạo, sưu cao thế nặng, vận số Vũ triều đã tận, thiên hạ quầnchúng quật khởi, đó là điều dân tâm hướng tới, là chiều hướng pháttriển...
Trong căn phòng mờ tối, bốn phía trống trải, khôngkhí xơ xác tiêu điều, nếu dựa theo kinh nghiệm của Ninh Nghị, tiếp theo mình sẽ gặp chính là cuộc gặp nghiêm túc tương đối chính thức, bất luận là thiện ý hay ác ý, nếu đối phương muốn dựng nên không khí như vậy,tất nhiên sẽ không coi là trò đùa mà bỏ dở nữa chừng. Mà sau một câugiới thiệu “Mỗ là Lưu Đại Bưu” kia vang lên sau tấm rèm, quả nhiên cũng có chút nghiêm túc. Hoặc là nói, ít nhất ở đối phương mà nói, chắc làrất chân thành tạo nên loại không khí như này.
Đối phươngngay từ bắt đầu đã biểu hiện rất chân thành, Ninh Nghị cũng nhận thứcđược còn sự thật thật sự đứng ở đằng sau. Bởi vì trong phòng thời điểmnày mùi hương xông lên vẫn không át được mùi thuốc trị thương, đốiphương ngồi ở sau mành, rất có thể trên người có vết thương, vừa mớitrở về Hàng Châu thì đã mời mình đến đây gặp mặt. Nhưng mà, đợi khi hắn đứng ở chỗ này ngửi một lúc lâu, liền cảm thấy thật sự không thể kiênnhẫn được, cảm thấy bầu không khí trước mắt hết sức cổ quái.
- ....Từng nghe Ninh huynh uyên bác, có chí lớn, lúc này gặp, thế hệnam chi ta nên dựa vào nhiệt huyết, thi triển tài học trong lồng ngực,gây dựng nên công lao sự nghiệp có một không hai, nay Thánh Công cầuhiền khát tài...
Bản thân Ninh Nghị không được coi làxuất thân chính quy, tuy rằng nhìn biết cổ văn, nhưng muốn nói về mặttrình độ, đương nhiên không có bao nhiêu, nhưng dù sao hắn cũng lui tới nhiều với đám người Tần Tự Nguyên, lúc này nghe một hai đoạn, liền cóthể phát hiện, hịch văn của thảo nghịch này nghe như rất dõng dạc thậtra lại không hề màu mè đáng nói, muốn nói lại là người xuất thân phỉtrại như Lưu Đại Bưu này học đòi văn vẻ, bình thường cũng bỏ qua, nhưng lúc này nghe, đối diện với lời nói làm ra vẻ thô kệch lại giảm bớtđược nói lắp, quả thật có cảm giác như bài văn khó coi của học sinhtrong lớp phải cầm tay viết chữ vậy.
Từ bên mành nhìnsang bên kia, tuy rằng không rõ có phải cô gái kia đang cầm tờ giấy đểđọc hay không, nhưng có thể xác định là, miệng cô mấy máy nói gì đó,tất nhiên không phải chính là cô ấy nghĩ ra được, hoặc là trước đó đãđọc thuộc lòng rồi, lúc này chỉ nói ra thôi. Nhưng Ninh Nghị thấy, chỉsợ khả năng đọc trên tờ giấy ở tay là cao hơn, mà không lâu sau, phảnứng của người phía đối diện cũng đã chứng thực phán đoán của hắn.
- ...Bỉ nhân Lưu Đại Bưu, khụ...bỉ nhân Lưu Đại Bưu, võ nghệ caocường, thiên phú dị bẩn, nhất mạch Thừa Thiên Nam Bá Đao, hậu sinh khảúy, trên chín tầng mây có thể bắt rồng, có thể trảm giao long dưới biển sâu, một lưỡi đao chém ngang, vạn người không thể đỡ, làm người khíphách hào sảng, lan tâm tuệ chỉ, quay đầu lại nở một nụ cười...
Ninh Nghị nghe mà trên mặt giật giật, giọng nói kia đọc đến đây thìngừng lại, thấy cô ta đại khái lúc này là gọi nha hoàn lại, mơ hồ cótiếng nói:
- Là ai viết cái này...
Qua một lát lại nghe:
- Mau quay về….
Nha hoàn đi ra, trong phòng yên tĩnh lại, bên kia thân hình Lưu ĐạiBưu hơi thấp người, xem ra là ngồi ở đằng kia một tay chống cằm, cũngkhông biết là có phải hờn dỗi hay không. Ninh Nghị nháy mắt, trong thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì. Hai bên cứ trong thế cụcgiằng có như vậy, thời lại lại lặng yên trôi qua, một lát sau nghe được có tiếng lục cục ở sau mành truyền ra, là thân thể của cô gái sau ghếlớn giật giật, uống một hớp sau đó, hình như là gãi ngứa...
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lưu Đại Bưu bên kia đại khái là xấuhổ, hoặc là nghĩ thông cứ nán lại như vậy cũng không được, cô ngồithẳng lên, mở miệng nói nói, lời nói vẫn toát lên vẻ thô lỗ như cũ,nhưng lời nói ra ngược lại đơn giản hơn.
- Này, ta có một trại, hơn bốn nghìn người, ta không quản được, muốn tìm một người hỗ trợ, ngươi có thể chứ?
Ninh Nghị sững sờ chỉ chốc lát:
- Ồ, tốt...
- Rất tốt.
Lời văn vẻ trước đó đại khái làm cho thiếu nữ có chút mất hứng thú, lúc này gật gật đầu, hứng trí cũng không tăng lên:
- Vậy từ giờ trở đi, ngươi là người của ta rồi, sau này trong thành Hàng Châu không có ai dám ức hiếp ngươi nữa.
Nghĩ nghĩ còn nói thêm:
- Ngươi cũng không được đi ức hiếp người khác, dù sao vị trí của ngươi không lớn...Ngươi là người thông minh, không cần phải nói nhiều vớingươi, thân phận của ngươi mẫn cảm, tự biết là tốt rồi. Sau này mỗi sáng sớm sẽ có người đem chuyện ở trong trại cần xử lý mang đến cho ngươi, ta sẽ ngụ ở bên này, có việc sẽ gọi ngươi tới, ngươi có việc cũng cóthể tới đây tìm ta...À, đúng rồi, lúc trước bắt ngươi, có một vật củangươi...Hỏa dược chỉ có thể cho ngươi đủ để phòng thân, đao của ngươirất lợi hại, nhưng không tốt để dùng, nếu ngươi có hứng thú với đao, sau này có thể đến học ta. Ngươi đi đi.
Trong khi nói chuyện,cô gái cầm một vật nặng lên ném tới, Ninh Nghị tiếp ở trong tay, trongbọc quần áo lớn đó đại để là khi hắn bị bắt đã bị lục lọi rồi, ngoàimấy bạc vụn và ngân phiếu ra, đương nhiên thứ quan trọng nhất là hỏasúng và mã tấu mà nhờ vả Khang Hiền chế tạo, mã tấu này nghiêng về sứcnặng, chủ yếu là đao để chặt chém, mặc dù lúc dùng đao hắn cũng coitrọng khí thế thẳng tiến không lùi, nhưng cũng không đạt đến loại trình độ này,
Lúc sắp sửa ra ngoài cửa thì giọng nói phía sau lại vang lên:
- Trước kia chỗ đứng bất đồng, nếu trong quân có người đắc tội tớingươi, ngươi không cần ghi hận. Thê tử của ngươi cùng những người bảo hộ ngươi một đường đi Hồ Châu, nay vẫn an toàn, ngươi có thể yên tâm. Sau nay thời cơ chín muồi, chúng ta có thể cho người đến đón họtới...Không còn chuyện gì khác nữa.
Ninh Nghị gật gật đầu, đóng cửa phòng.
Trên đường trở về thư viện nhận lương gạo đã là buổi trưa, trở lạiviện tử nhỏ bé, lại kể lại quá trình gặp vị Lưu cô nương cho Tiểu Thiền nghe, Tiểu Thiền nhịn không được bật cười lên:
- Cô ấy như vậy sao làm được trại chủ vậy.
Vốn trong suy nghĩ của Ninh Nghị, lần này nhất định sẽ có một cuộc gặp mặt, hắn từng có rất nhiều tưởng tượng, nhưng không nghĩ tới là, sựthật phát sinh lại giống như trò đùa, cũng không kỳ quái khi Tiểu Thiền cảm thấy vị Lưu cô nương kia không có phong thái của một vị trại chủ.Không có cưỡng bức đe dọa, không có dạng này dạng kia, chỉ một câu đơngiản “Ta có một trại, cần người hỗ trợ quản lý.”
Nhưng, vớiNinh Nghị mà nói, lại không có cách nào nhìn rõ thiếu nữ bị thương ngồi ở sau mành, câu nói cuối cùng kia, ám chỉ nàng bắt được Ninh Nghị, hơn nữa trong quá trình mình tấn công thành Gia Hưng, đã vươn xúc tu tớiHồ Châu, điều tra tất cả những người thân của Ninh Nghị, có lẽ đã muốnđưa Tô Đàn Nhi tới đây. Ngoài điều này ra toàn bộ quá trình ám chỉ củathiếu nữ chẳng qua là “Ta rất thân thiết, rất rộng rãi, ở chỗ này ngươi chỉ có thể đầu nhập vào ta” mà thôi.
Tất cả quyền chủ độngđều ở trên tay cô ta, cưỡng ép nhiều, thật ra không có ý nghĩa gì, mởra điều kiện, để người khác làm việc, cô ta đã nghênh đón như vậy, nếusau này Ninh Ngị bằng mặt không bằng lòng, rất có thể gặp sẽ đón đầumột đao. Đối với người ngu xuẩn mà nói có lẽ cần nhiều sự uy hiếp, đốivới người thông minh mà nói, luôn luôn có nhiều thứ có thể bỏ bớt đi.
Hôm nay sau buổi nói chuyện đơn giản, trên cơ bản Ninh Nghị cho dù là đầu nhập vào Bá Đao Doanh, cũng không có nghi thức hoan nghênh gì,không có màn giới thiệu long trọng gì. Đối với bản thân Ninh Nghị mànói, ngoại trừ có người chiều hôm đó bắt đầu mang tới chỗ Ninh Nghị ởcác loại này nọ, hơn nữa bắt dầu sửa sang thu dọn, chuẩn bị dựng lêncăn nhà bên ngoài đã bị sụp xuống ra, thì thay đổi duy nhất, là lúcsáng sớm hàng ngày sẽ có người đưa tới cho hắn mấy vă bản cần phải xửlý.
Xử lý chuyện của Bá Đao Doanh cũng không phải thật sự là từ Ninh Nghị phát ra là coi như xong, tới ngày hôm sau, Ninh Nghị liền đại khái hiểu toàn bộ hình thức. Bình thường mà nói, công văn công bốđưa lên sẽ được sao chép làm mấy bản, phân phát cho vài tên phụ trátrong trại, vài tên phụ tá viết lên ý kiến của mình, giao cho Lưu ĐạiBưu, sau khi Lưu Đại Bưu xem xong lựa chọn một phương pháp xử lý, không quá lâu sau, cô sẽ cho người đến gọi hắn, hỏi việc này việc kia, vìsao lại xử lý như vậy. Trong vài ngày sau đó, Ninh Nghị gần như xếchiều nào cũng bị gọi đi, hỏi một số chuyện đến tận chiều tối.
Ninh Nghị cũng không rõ lắm về nội tình của Bá Đao Doanh, khi hắn xửlý công việc, bình thường gọi A Thường, A Mệnh đến hỏi một hồi. Lúc bắt đầu xử lý công việc đương nhiên là như vậy, Lưu Đại Bưu ngồi ở saumành không nhìn thấy rõ bộ dạng kia ngày nào cũng giải thích rất nhiềusự việc cho hắn. Vì thế qua mấy ngày đầu, hắn cũng nhanh chóng hiểu rõvề Bá Đao Doanh.
Buổi sáng đến giảng đường dạy “lịch sử”, xử lý chút việc, xế chiều đi cùng Lưu Đại Bưu cùng thảo luận chương trình quản lý nửa buổi chiều. Đối với thiếu nữ tên là Lưu Tây Qua bất luậnmuốn xưng là Lưu Đại Bưu Tử hay là gì, Ninh Nghị cũng có vài phầnthưởng thức, giới bên ngoài nói thiếu nữ thân hình gầy yếu mỏng manhvung cự đao mãnh liệt thô bạo, khó có thể nắm lấy, nhưng trong thờigian nhiều ngày qua, cô vẫn mang thân thể bị thương ngày ngày xem ýkiến của mọi người, hơn nữa đều chú tâm suy nghĩ về mỗi bản ý kiến, nếu Ninh Nghị thật sự là một giáo sư đại học, thiếu nữ trước mắt có lẽ làmột học trò khiến người khác khen ngợi nhất.
Lúc này trongBá Đao Doanh tổng cộng có năm phụ tá, bốn gã còn lại có lẽ là ý nghĩtrong lòng đã bị thiếu nữ nhìn thấu, nên rất ít được gọi tới gặp nóichuyện. Đương nhiên, Ninh Nghị đã từng hai lần gặp bốn người đó, nhữngngười này không phải là văn sĩ giống như Ninh Nghị bị bắt tới, nghe nói đều là người cũ của Bá Đao sơn trang, bởi vì cũng biết chút chữ viết,cũng có chút thiên phú quản lý, nên được Lưu Tây Qua gọi đến làm phụ tá nho nhỏ, bởi vì những người này không phải là danh sĩ gì cả, nên cũngkhông khó ở chung.
Đối với A Thường, A Mệnh bên mình, NinhNghị cũng hiểu rõ tình huống của bọn họ, bọn họ tổng cộng có tám người, vốn là do lão trại chủ nuôi lớn tự tay dạy võ nghệ, bồi dưỡng làm thịvệ bên cạnh con gái. Những người này vốn cũng không phải là tên nhưvậy, danh hiệu của tám người theo thứ tự là “Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền”, nghe nói là trước đây thiếu nữ đã đặt cho, tám chữ nàyđại để là đại diện cho sự công bằng.
Lúc trước Bá Đao Doanhbảo vệ Ninh Nghị, trong mọi người tranh chấp hỗn loạn, tới lúc Lưu TâyQua trở về, tất cả đề trở nên an tĩnh giống như chưa hề có gì xảy ra.Buổi sáng dạy học buổi chiều trò chuyện, thời gian trong một ngày bìnhthản như lúc ở Giang Ninh. Trong viện tử nho nhỏ cũng đã xây xong mấygian phòng, Tiểu Thiền và Ninh Nghị dưới sự giúp đỡ của một số người đã bố trí an bài lại, đây là nhà mới của hai người, làm Ninh Nghị cảmgiác dường như mình phải ở chỗ này trong một thời gian rất dài, cảm giác này một thời gian sau cũng thật sự trở thành sự thật.
Trên người mang thương thế, giọng nói thô lỗ, sau một thời gian dài, ấntượng của Ninh Nghị đối với Lưu Tây Qua vẫn như cũ ngày ngày nóichuyện, vẫn chỉ là cách một bức mành. Khác biệt duy nhất là, bên nàymành, Ninh Nghị có bàn có ánh sáng đầy đủ. Có đôi khi Ninh Nghị nghĩ,nếu như mình là một thư sinh nghèo, thầy giáo dạy thi văn cho nữ tử con nhà giàu quý tộc, có lẽ chính là dạng này. Năng lực học tập của LưuTây Qua rất mạnh, nhưng Ninh Nghị cũng không phải là thợ dạy học nửathùng nước, thỉnh thoảng hai người thậm chí sẽ vì một số vấn đề màtranh luận.
Sau đó trong thời gian này, làm vài chuyện nhỏ, biết vài người. Lấy điều này là khởi đầu, mùa thu đã đến...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 255: Cương Lĩnh

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMười lăm tháng tám, tiết trung thu.
Ngày hè nóng bức đã quađi, rốt cuộc thu sang đã phủ khắp thành Hàng Châu, lá vàng óng ánh ởtrong gió rụng xuống phủ một lớp dày, nếu đẩy thời gian trở về mấy tháng trước, Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi từ Giang Ninh bắt đầu cuộc hành trình, trong lòng nghĩ muốn hưởng thụ, cũng chính là bầu không khí như vậy, ít nhất bất kỳ một người trong số đó đều mong muốn như vậy. Nhưng mà thờigian mấy tháng này, đủ loại chuyện lung tung quấn quanh, cuối cùng đãđẩy hiện thực về một kết quả mà ai cũng không ngờ tới.
NinhNghị đang hưởng thụ mùa thu này, nhưng nếu nói dễ nghe một chút, là hắnluôn có cảm giác cô đơn, nhưng bất luận thế nào, ít nhất ở ngoài mặt mànói, hắn vẫn phải lấy thái độ hưởng thụ để cảm thụ mấy thứ này. Nếu oángiận cũng không có tác dụng, vậy thì tốt nhất là nên che giấu tâm trạngoán giận để mà hưởng thụ.
Hai ngày trước Phương Lạp đã đăngcơ rồi, đại điển đăng cơ vẫn duy trì trong bầu không khí vui mừng nhưcũ, đối với Ninh Nghị mà nói, thân phận hiện nay của hắn, vừa không thểcảm nhận được nhiều niềm vui, cũng dường như không cảm nhận được nhiềuthương cảm. Ảnh hưởng duy nhất tại học đường này là được nghỉ hai ngày,từ ngày hôm qua hắn liền dẫn Tiểu Thiền ra ngoài dạo phố.
Từlần trở lại Hàng Châu, đây được tính là lần đầu tiên hắn nhàn nhã rangoài, cũng biểu thị cảm giác căng thẳng một thời gian tạm thời có thểbuông xuống. Tâm trạng Tiểu Thiền cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Thành Hàng Châu lúc này mới bắt đầu có hơi thở từ trong chiến loạn, khá nhiều vật tư cung đã khôi phục lưu thông, Ninh Nghị cùng với Tiểu Thiền đi dạo vài lần trên phố xá mừng tân triều khôi phục lại sinh cơ. Ngoạitrừ các biểu ngữ, hoa các loại chúc mừng đập vào mắt, thì là đủ loại dàn giáo tre gỗ, tốp năm tốp ba công nhân cũng đã tạo nên diện mạo đangđược gây dựng tại thành thị sau trận chiến .
Lúc này giá cả ở Hàng Châu tăng cao, nhưng Ninh Nghị ra ngoài đương nhiên có hai người A Thường, A Mệnh đi theo, mua chút đồ dùng cho sinh hoạt, đại để cũng làchi phí chung, cảm giác nhà mới khó ở, may mà có Tiểu Thiền sống cùng,mấy ngày nay chạy tới chạy lui dọn dẹp bày biện giống hệt như con kiếnnhỏ cần lao, khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu. Lúc trước nàng ở Tôgia cũng là một tiểu quản gia vạn năng, lúc này dựa theo các loại chú ýthu dọn gian phòng, rốt cuộc làm người khác cảm thấy có vài phần cảmgiác thân thiết.
Tiểu Thiền nay vẫn đi làm ở y quán cách mộtbức tường, vừa làm việc đồng thời học chút y lý dược lý của lão đại phuhọ Lưu kia. Tính tính lão đại phu không tệ, nhưng lại rất khó chịu vớiNinh Nghị, chủ yếu là bởi vì một thời gian trước hắn lý luận cái gì vềkhâu lại vết thương, lão đại phu cảm thấy hắn có chút nói năng không đâu vào đâu, mấy lần mắng hắn mấy câu không học vấn không nghề nghiệp,nhưng Tiểu Thiền lại rất nhu thuận, mấy ngày qua, lão nhân gia có lẽ đãcoi nàng như cháu gái của mình. Ninh Nghị cũng không biết sau này TiểuThiền có trở thành một tiểu thần y hay không.
Buổi chiều hoặc buổi tối mỗi ngày Ninh Nghị thích hỏi Tiểu Thiền một chút về những gìhọc được ở y quán, bởi vì nếu hắn không hỏi, căn bản Tiểu Thiền khôngnói, thiếu nữ vẫn tuân thủ bổn phận, hằng ngày ở cùng Ninh Nghị vẫn nấucơm rửa bát giặt quần áo pha trà, thậm chí còn giúp Ninh Nghị chuyển ghế hoặc đồ linh tinh, có đôi khi cũng nói lải nhải cằn nhằn, đều là nóichuyện nhưng khiến người bên cạnh cảm thấy rất thú vị, sẽ không kể những điều mà lão đại phu dạy nàng, đối với nàng mà nói, đó lại là thứ khôngquan trọng.
Trung thu nên việc dạy học ở thư viện cũng đượcnghỉ, chung quy ở y quán vẫn còn có chút việc phải làm, buổi sáng TiểuThiền đi chợ xong rồi sang bên y quán để hỗ trợ, Ninh Nghị ở trong nhàkhông có việc gì làm, cầm giấy bút muốn viết chút suy nghĩ gì đó gầnđây, nhưng lại cảm thấy loại hành vi này nhàm chán, hắn không phải là đệ tử Nho gia, đối với lập ngôn không có gì, nhưng gần đây thông qua BáĐao Doanh đã hiểu biết một chút tình huống trong quân Phương Lạp, cuốicùng cũng có một ý tưởng kiểu như "Nếu như là ta tạo phản thế nào" nổilên, nếu như có thể coi đây là nền móng để viết ra một bộ chương trình,chung quy cũng là một chuyện tương đối thú vị.
Sở dĩ cảm thấy hạ bút nhàm chán, đúng là vẫn không tìm được điểm đột phá mấu chốt.
Đang suy nghĩ, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Ninh Nghị đi ra xem, một đạosĩ tay cầm cờ phướn đang nói nói cùng với A Thường, lại là người vì Tiết Trung thu đến chào hàng lá bùa cùng tài thần. Lúc này thành Hàng Châucó lẽ nhiều nhất chính là tam giáo cửu lưu, sau đó là đến đạo sĩ, chỉchốc lát sau lại có hòa thượng đến, hóa duyên kiêm bán này nọ, đầu đường ngẫu nhiên có người giang hồ cầm binh khí đi qua.
Một xã hội sẽ có một xã hội sinh thái, Ninh Nghị ngồi ở trên đôn đá ngay cửa phơinắng, trong đầu đang nghĩ đến vài sự kiện phải làm gần đây.
Chuyện quan trọng nhất là, cũng là trung tâm nhất, là hắn phải đưa TiểuThiền về bên cạnh Tô Đàn Nhi. Tình trạng lý tưởng nhất là đương nhiên có người đi theo bên mình, nhưng như thế sẽ vô cùng khó khăn. Tiểu Thiềnlàm con tin tồn tại với mình ở nơi này, nhưng muốn đưa cô ấy đi cũngkhông phải là không có khả năng, nhưng mà làm việc này phải có hai giaiđoạn, đầu tiên phải đưa Tiểu Thiền ra khỏi thành, sau đó đưa Tiểu Thiềnan toàn qua mấy trăm dặm lộ trình đến Hồ Châu; giai đoạn thứ nhất có khả năng làm được, phương pháp rất nhiều, vấn đề không lớn, nhưng muốn đểmột người đưa Tiểu Thiền đến Hồ Châu, Ninh Nghị tạm thời vẫn chưa cóbiện pháp yên tâm.
Tất cả còn lại, đều là xoay quanh vấn đềsẽ phát sinh thêm. Nếu Tiểu Thiền trốn đi thất bại, mình đảm bảo nàngsinh tồn cùng mình như thế nào, mà nếu Tiểu Thiền trốn đi thành công,bản thân mình thì bảo toàn như nào. Có liên quan vấn đề này tóm lại là ở chỗ đề cao giá trị của bản thân mình, hoặc là đề cao thành ý của mìnhgiúp đối phương, những thứ này ngày thường đều dễ dàng hạ bút, không cólộ số cố định. Cái mà hắn muốn, chính là một phần thuộc về vấn đề này.
Ngược lại không là viết là để lừa dối, mà là hắn thật lòng nghĩ mấy thứ này. Nếu phải ở nơi này lâu, vậy phải phải tìm chút chuyện để làm, chỉđơn thuần dạy một số học sinh, chỉ sợ vẫn là nhàm chán. Nay ví dụ bàytrước mắt rõ ràng là khởi nghĩa nông dân, tuy rằng trước mắt hạ bútkhông tốt, nhưng muốn nói có một cái khung cơ bản, trong lòng Ninh Nghịvẫn phải có.
Dã tâm, hoặc là nói lý tưởng, tại hậu thế đạikhái được gọi là tính chủ quan năng động, ở cấp độ lớn nào đó một ngườihoặc là một nhóm người có thể trở thành một nhân tố quyết định một việclớn có thành hay không. Cách nói này dĩ nhiên không phải là chuẩn mực,nhưng ít ra trong trận khởi nghĩa trước mắt, đã trở thành điểm chế ướclớn nhất, một nhóm nông dân không có tính năng động chủ quan mạnh mẽ,đại bộ phận binh sĩ chủ yếu cướp đoạt và cướp đoạt, dù gì cũng có mộtlúc nào đây sẽ nghĩ mình "cướp được rồi", bọn họ không phải là văn nhân, muốn mở ra thái bình muôn đời, cũng không phải là binh sĩ, chỉ đơnthuần nghe mệnh lệnh xông lên phía trước, tỷ lệ nông dân trong đội ngũnày quá lớn, dù gì cũng có thời điểm nào đó, bọn họ lại từ từ dừng lại.
Nhìn chung toàn bộ lịch sử, khởi nghĩa hoặc là khởi nghĩa nông dân thật sự thành công, điểm đầu tiên, ở một mức độ nào đó bọn họ là chiều hướng phát triển chân chính, cũng chính là một nhóm văn nhân kêu gào thế đạo này nên diệt vong. Điểm thứ hai ở chỗ, kẻ khởi nghĩa có thể huấn luyện nông dân thành binh lính, cũng chính là làm cho bọn họ có thể nghetheo mệnh lệnh, mà không phải hỏi “chúng ta đi cướp đoạt cái gì”. Sosánh hai điểm này, điểm đầu tiên quan trọng nhất, đương nhiên cũng cótrường hợp đặc biệt, như Chu Lệ Minh triều hậu thế hưng binh, nhưng đây không phải là khởi nghĩa nông dân. Trong khởi nghĩa nông dân, tínhquan trọng của điểm thứ nhất gần như không thể thay thế được.
Mà ở trong toàn bộ dòng chảylịch sử, đã từng thấy rất nhiều cuộc khởi nghĩa nông dân, bởi vì nạnđói, bởi vì ôn dịch, bởi vì bạo loạn, có người vung tay hô hào, mấy vạn người vài chục vạn người liền hưởng ứng theo, bọn họ như châu chấubình thường xông xáo, theo sau lặng yên. Nhưng gần như tất cả các cuộckhởi nghĩa đều chưa từng suy nghĩ chân chính nên vận dụng lực lượngtoàn bộ của mỗi cá nhân như thế nào, mà lại đem khái niệm kiểu tính chủ quan năng động hoặc thậm chí là lý tưởng đặt lên cuộc khởi nghĩa nôngdân, từ xưa đến nay, với sự hiểu biết của Ninh Nghị về toàn bộ lịch sử, trong toàn bộ thí dụ mà hắn biết, gần như chỉ có một là thành công.
Đó là khởi nghĩa hậu thế.
Bất luận hậu thế đánh giá thế nào về cách mạng như thế nào, ít nhấtlúc ấy, lực lượng nông dân phát ra là lớn mạnh nhất, cũng có lẽ là độingũ cách mạng sáng tạo hoặc là thanh liêm nhất trong lịch sử nhân loại.
Ninh Nghị cũng từng có thời điểm quá “phẫn thanh”, lúc ấy hắn từng tìm kiếm tư liệu liên quan đến đội cảm tử Thần Phong Nhật Bản, đó là lúcchiến tranh thế giới thứ hai sắp chấm dứt thì người Nhật Bản lại hô lớn khẩu hiệu “Một triệu ngọc nát”, dự định kháng cự quyết liệt người Mỹ.Ngay lúc đó phi công Nhật Bản dùng máy bay ném bom mô hình nhẹ hoặc làmáy bay chiến đấu buộc thuốc nổ, thậm chí còn mang theo dầu cháy, trựctiếp xông tới máy bay hoặc đội thuyền của nước Mỹ, bởi vì đó là phươngpháp chiến đấu không muốn sống, lúc đó thậm chí có một bộ phận phi công tài giỏi nước Mỹ đã bị ảnh hưởng tâm lý, có những người đang điều khiển bởi tâm tình bất ổn sa sút dẫn đến máy bay rơi xuống nổ tung.
Ngoại trừ đội cảm tử Thần Phong này, khi đó vùng duyên hải Nhật Bản,bọn họ buộc ngư lôi trên tay lái, huấn luyện thủy binh điều khiển, dự bị lấy phương thức như vậy trực tiếp đụng vào thuyền Mỹ, đương nhiênphương pháp chiến đấu như vậy là để đề phòng nước Mỹ đại quy mô đổ bộ,sau đó Mỹ vẫn chưa đổ bộ, phương thức dùng ngư lôi này chưa được dùngđến.
Với những hiểu biết về tư liệu này vào lúc ấy, trong nội tâm Ninh Nghị từng cảm thấy hết sức sợ hãi, đương nhiên, hắn cũng từng nghĩ nên như thế nào mới có thể phục chế được tính dân tộc dạng này,hoặc là tham khảo thêm tài liệu trong quản lý doanh nghiệp, tận đến sau này hắn mới đọc được ghi chép về chiến dịch Chosin Reservoir. Khi đóquân tình nguyện vào Triều Tiên gặp đúng phải mùa đông khắc nghiệt,trang phục mùa đông không đủ nghiêm trọng, lúc ấy vì đánh thư kích chiến đối với quân Mỹ, lúc đó để chống lại cuộc chiến tranh quân sự bắn tỉa của quân Mỹ, quân đội tiên phong phái ra đã mai phục trên trận địa dưới trời đông âm bốn mươi độ, tuyết lớn, tình trạng đóng băng khắp nơi,từng người từng người bị đóng băng ở trận địa như vậy cho đến khi đôngcứng mà chết, nhưng những người này vẫn duy trì tư thế bắn, không hềbuông vũ khí, chỉ là bọn họ không đợi được kẻ địch của mình đến.
Nếu như nói tinh thần của người Nhật đến từ “Cuồng tín”, rất khó cóthể hình dung tinh thần của quân tình nguyện này đến từ cái gì, màtrong toàn bộ giai đoạn kháng chiến và chiến tranh trong nước, loạitinh thần này có thể thấy ở bất cứ người nào, không ai có thể phủ địnhđược thành ý trước đó của đám người này muốn cứu Trung Quốc. Khi đó bởi vì các loại khoa học kỹ thuật phát triển, nhân lực đơn thuần ở trênchiến trường đã bị áp chế rất lớn, nếu như có thể phục chế một đội quân như vậy ở thời cổ đại, chẳng sợ phương thức này chỉ phục chế được mộtbộ phận, dù là quân đội của Thành Cát Tư Hãn cũng cuồng nhiệt như vậyđem chiến hỏa lan tới Châu Âu, đứng trước đội ngũ như vậy sợ rằng cũngkhông là cái gì.
Không cần khoa học kỹ thuật quá caosiêu gì, không cần hỏa dược xe tăng súng trường gì cả, cho dù là đơnthuần dùng đao, đội ngũ loại này đều có thể chém san bằng triều Vũ,chém san bằng Liêu quốc. Đương nhiên, loại tinh thần nàyhậu thế xuấthiện, có rất nhiều nhân tố cùng chế ước tham dự, muốn phục chế, cực kỳkhó khăn, nhưng có lẽ một bộ phận trong đó vẫn thể tận lực bắt chước,học tập theo được.
Phương Lạp cũng từng ở trong quân đội nói “Thị pháp ngang hàng, không phân cao thấp”, nhưng về bản chất mà nói,bản thân ông ta cũng không tin cái đó, đến cuối cùng chỉ trở thành mộtkhẩu hiệu mà thôi. Muốn người ta tin tưởng đi theo mình làm việc, cònphải có một bộ cương lĩnh thật sự, đặt ở trong mắt mọi người, phải cócách nói khiến mọi ngừi tin tưởng, để cho mọi người tin tưởng ông ta là vì sự nghiệp vĩ đại mà cố gắng, giống như những thư sinh kia tronglòng tin bản thân mình “mở ra thái bình vạn thế”. Bởi vậy tất cả điềunày, chỉ là một khởi đầu.
Rập khuôn theo "Tư bản luận" sẽrất phiền phức, nhưng tham khảo một ít luôn cần thiết, đem những gìmình tiếp xúc kết hợp với tư tưởng xã hội học hậu thế biên soạn ra mộtcương lĩnh lấy "công bằng" làm nền tảng, cũng không phải là không cókhả năng. Bản thân Ninh Nghị tin thật sự muốn thể hiện một điều như vậy trong quân đội Phương Lạp có thể là đã muộn rồi, nếu như làm cho thấy, chưa chắc đã không lừa được người. Quan trọng là có một vài ngườithấy, không có tín ngưỡng và dã tâm đã ảnh hưởng đến bọn họ rồi, vậymình có thể làm được triệt để một điểm, sẽ có người cảm thấy hứng thú.
Ý chí phải cao một chút, cơ sở phải phổ thông một chút, đại chúng mộtchút. Buổi sáng tiết Trung thu này, hán ngồi trên thạch đôn dưới ánhnắng mặt trời, híp mắt nghĩ.
Giống như bán hàng đa cấp vậy.
Sau đó lại nghĩ, để bảo vệ hắn và Tiểu Thiền, nhất định phải truyền bá giảng dạy cái này, hành động khó tránh khỏi gây hỗn loạn lớn. Đươngnhiên, lúc này chẳng qua chỉ là ý nghĩ trong đầu hắn, tất cả còn phảitùy cơ ứng biến, nếu sống ở nơi này trong thời gian dài, bất luận thếnào, dù sao cũng phải làm chút việc mới được.
Nghĩ như vậymột lúc lâu, đang định trở về y quán xem Tiểu Thiền thế nào, lúc đứnglên mới phát hiện đối diện bên đường có một nam tử dường như đã nhìn hắn lâu lắm rồi, lúc này đi về hướng bên này.
Nam tử kia mặc y phục màu đen, nhìn giống như người giang hồ, nhưng không mang binh khí, vóc dáng cao gầy, biểu hiện trên mặt nghiêm túc, nhíu nhíu mày nhìnNinh Nghị. Ninh Nghị cũng nhíu nhíu mày, nhìn thái độ của A Thường cách đó không xa, đại khái là hiểu người này quả nhiên đến tìm mình. Hắntiếp xúc với tư liệu của Bá Đao Doanh có mấy ngày, cũng có chút hiểu về một vài người trong quân Phương Lạp, lúc này đang nghĩ một cái têntrong đầu, thì đối phương đã chắp tay.
- Các hạ là Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng?
Trong lời nói thật ra có cảm giác khá lịch sự.
- Đúng vậy, các hạ là…
- Tại hạ là An Tích Phúc.
Ninh Nghị thở dài, đến cửa rồi. Vì thế hắn cười hỏi:
- Ăn cơm chưa?

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 256: Nữ Nguyên Soái

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com- Nói như vậy, ngươi đi qua đó, câu đầu tiên người ta hỏi là ăn chưa...
Căn phòng rộng hãi bài trí hoa lệ, một nữ tử trung niên mặc y phục màu đỏ uống ngụm trà, ngẩng đầu lên:
- Cho nên ngươi ăn cơm trưa ngay ở trong nhà hắn.
Đang là buổi trưa, ánh mặt trời từ trên cao chiếu vào trong viện sáng rực, căn phòng này gần với hành lang mái hiên nhà, gác ở đó đều là nữbinh. Nữ tử trung niên cũng khá xinh đẹp, đại khái hơn ba mươi tuổi,nhưng thân hình cao lớn rắn chắc, lúc này mặc y phục màu đỏ như chiếnbào, cũng mang cảm giác anh khí hào sảng. An Tích Phúc mặc y phục đenđứng ở cửa chắp tay:
- À, hồi bẩm nguyên soái, đúng vậy.
- Gọi ta là dì Bách Hoa là được rồi.
Nữ nhân trung niên này chính là bào muội của Phương Lạp tên là Phương Bách Hoa, hiện nay là Nguyên Soái nhất lộ Tây Bắc Trung quân, võ nghệcủa nàng cao cường, lúc bắt đầu vốn là thánh nữ của Ma Ni giáo do Phương Lạp thống lĩnh, nhưng lúc này cũng luân phiên chinh chiến, tuy là nữtử, nhưng trên người không thiếu sự uy áp và sát khí. Nhưng trước mắtlại nở nụ cười ôn hòa trên mặt, đặt chén trà xuống, phất phất tay:
- Vốn tưởng rằng ngươi giữa trưa sẽ đến nên bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn rồi, Tây....Thiến Thiến cũng có việc không thể đến đây. Ngươi cảmthấy người nọ như thế nào?
- Ung dung, nói không nhiều lắm, nhưng khí chất phong độ đều hơn hẳn người bình thường.
- Thiến Thiến coi trọng hắn như thế, nói vậy chắc cũng không tệ. Ngươi và hắn đã nói những gì?
- Thuộc hạ...hỏi hắn cách nhìn về chiến cuộc sau trận chiến Hồ Châu,nếu hắn lúc ấy vẫn chưa bị đả thương đến hôn mê, sẽ ứng phó với chiếncuộc kế tiếp như nào.
- Câu trả lời của hắn?
- Hắn vẫn chưa trả lời chính diện, chỉ nói tình huống chiến trường thay đổi trong chớp mắt, việc có thể làm đều đã làm, nếu lúc ấy không thể tậnvới kẻ địch, tiếp theo chỉ làm từng bước, bảo toàn mạng sống quay về Hồ Châu mà thôi.
Phương Bách Hoa gật gật đầu:
-Thật ra làm vậy mới thỏa đáng, việc hắn làm ở Hồ Châu chẳng qua là tình thế hung hiểm bắt buộc, cố tình tìm đường sống trong chỗ chết. Épngười đọc sách làm loại việc như này, cũng không thần kỳ, nhưng ngượclại ta nghe nói lúc ở Hàng Châu hắn đã bày ra kế hoạch thiếu chút nữađã bắt được Thất ca bọn họ rồi, đây mới là có bản lĩnh thật sự. Việcnày cứ như vậy đi, nếu Thiến Thiến muốn dùng hắn, các ngươi cứ hỗ trợlà được, Thiến Thiến dùng người, sẽ không mù quáng, ta rất yên tâm.
Bản thân nàng cũng là người “nhật lý vạn ky”, chẳng qua là bởi vìchuyện có liên quan đến Bá Đao Doanh, bởi vậy hỏi một chút mà thôi, nói tới đây, cũng không quản nhiều:
- Ta đã đi gặp Thánh Côngrồi, trước đó ngươi vẫn đốc chiến ở Hồ Châu chưa về, ta thấy trên bảngthăng quan kia ngươi vẫn là hàm thiên tướng, ta định đề cử thăng ngươimấy cấp nữa, ngươi cảm thấy như thế nào?
- Tạ dì Bách Hoa quan tâm, Tích Phúc lĩnh ba trăm Hắc Linh Vệ, chức quan như nào, cũng không có gì khác biệt.
- Nắm giữ quân pháp Hắc Linh Vệ, chính là tinh nhuệ, ngươi lại là thủ hạ của ta, chức quan cao chút là hợp tình hợp lý, huống chi gần đâyHàng Châu xảy ra nhiều chuyện, đem Hắc Linh Vệ của ngươi trở về, tatính để Thánh Công giao chức Tuần kiểm Hàng Châu cho ngươi, quan hàmcao, mới có thể quản lý khống chế người khác, danh chính ngôn thuận.
An Tích Phúc nhíu nhíu mày:
- Trước đó những việc liên quan đến việc Tuần Kiểm đều là giao choTrần Phàm, đệ tử của Phật Suất làm, Trần Phàm làm rất khá, nếu giao cho thuộc hạ, chỉ sợ...
Phương Bách Hoa phất tay:
- Trần Làm biết làm đại sự, quản lý khống chế được đại cục, nhưng lại khôngđể ý những việc nhỏ, sợ là đắc tội quá nhiều người. Nay Thánh công xưng đế, nên xưng là Bệ hạ rồi, trong thành Hàng Châu cũng không nên để hắn cứ đi đánh đánh giết giết như vậy, còn ra thể thống gì.
An Tích Phúc chắp tay nói:
- Nếu không phải bởi Trần Phàm, nay ở Hàng Châu...
Đối diện đã cắt đứt lời của y:
- Ngươi khác với Trần Phàm, ngươi là người dũng cảm làm việc, nhưngluôn ôn hòa trầm ổn, thật ra hôm nay ta vừa trở về, thì đã có người nói với chuyện của Trần Phàm, mới vừa rồi giữa trưa, Đạo Ất đã tìm ta, dưới tay gã quả thật có một vài người hoành hành không hợp pháp, nhưng nếuđể Trần Phàm đánh giết như vậy, chỉ sợ gã cũng bị ép không chịu nổirồi, việc này gã cũng khổ sở nhượng bộ, Trần Phàm nên cho gã chút mặtmũi.
Phương Bách Hoa nói xong, nhìn thái độ của An Tích Phúc, lại nhíu nhíu mày:
- Ta cũng biết ngươi thấy Bao Thiên Sư khó coi, bản thân hắn ta cũngcó chút làm xằng làm bậy, thích những nử tử xinh đẹp, thích tiền tài,nhưng chúng ta là sơn đầu giết người tạo phản, ai mà không phải như vậy, để ý tiểu tiết, khó mà làm việc được. Trước đây đánh giặc, mọi ngườivào thành ba ngày thì phong đao, nên lấy đã lấy nên đoạt đã đoạt, nayxưng đế, nên có chút chú ý, nhưng chú ý này cũng phải từ từ.
Nàng lại cười cười:
- Ta biết Trần Phàm, tính hắn nóng như lửa, nhìn bề ngoài như là không suy nghĩ gì, trên thực tế lại là người rất thông minh, nhưng...hắn cầu quá nhiều, lại đắc tội quá nhiều người, ngươi xem người hắn đánh đềulà thủ hạ của Bao Thiên Sư, không biết khắc chế, nếu cứ tiếp tục nhưvậy, chỉ sợ một thời gian nữa hắn sẽ thật sự động thủ với Đạo Ất. ĐợiThất ca trở về nói một chút với Đạo Ất, hắn làm như vậy, cũng là khôngphân biệt tôn ti. Ta nghĩ tới nghĩ lui, thấy ngươi là người có chừngmực, việc này đã quyết định rồi, ngươi chỉ cần suy nghĩ xem quản lýHàng Châu như nào là được rồi.
- ...Vâng.
An Tích Phúc chắp tay lĩnh mệnh, y cũng có chút không vừa mắt với Bao Đạo Ất,nhưng cũng biết đám người Phương Bách Hoa có giao tình với đối phương.Bao Đạo Ất trước đây vốn là Đầu mục Ma Ni giáo, được coi là một trongnhững đầu lĩnh lớn nhất của Phương Lạp, thủ hạ tam giáo cửu lưu long xà hỗn tạp, nhưng trong Ma Ni giáo trước đây, gã với Phương Bách Hoa cũng từng có giao tình hết sức thân thiết, dù cho đối với người ngoài không coi gã là kẻ tốt lành gì, nhưng trong quân hệ Phương Lạp, ngoại trừmột số ít người trong đám người Phương Thất Phật ra, quả thật không cóai có thể động đến gã.
Y hiểu được tâm tư của Phương BáchHoa, mình so với Trần Phàm, ít nhất trên sự kiện “không động đến BaoĐạo Ất” này, có lẽ thích hợp để duy trì Hàng Châu. Mình bất luận thếnào cũng không có cách nào động vào Bao Đạo Ất được, về phần Trần Phàm, tuy rằng kẻ đó luôn luôn nói với mình “không động vào Bao Đạo Ất”“Không thể động vào Bao Đạo Ất”, nhưng nói thì nói vậy, nhưng khi không nhẫn nhịn được sẽ thuận tay cầm hòn đá đập lên đầu Bao Đạo Ất, tuynhiên quả thật là mình hy vọng nhìn thấy tình cảnh như thế.
Việc này nói xong, liền theo lệ thường nói vài câu thăm hỏi ngắn gọn, Phương Bách Hoa hỏi thê thiếp trong nhà An Tích Phúc:
- TÍch Phúc, lần trước nói với ngươi, ta có cô cháu gái là A Xảo đãngưỡng mộ ngươi từ lâu rồi, thế nào, lúc nào tìm thời gian hai người các ngươi chính thức gặp nhau được không?
Sắc mặt An Tích Phúc không chút biến đổi, một lát sau chắp tay nói:
- Trong nhà đã có một thê hai thiếp, cảm thấy vô cùng phiền toái rồi, ứng phó không được.
Phương Bách Hoa cười cười nói:
- Nếu là nữ nhân áp chế nam nhân, một vợ là đủ rồi, nếu là nam nhân áp chế nữ nhân, tam thê tứ thiếp cũng không sao cả, nếu ngươi cảm thấyphiền toái, để các nàng tránh gặp nhau là được. Thế nào, A Xảo nay ởtrong quân, cũng là người tài giỏi, thủ hạ nó...
Tính cáchPhương Bách Hoa hảo sảng, tướng công trước đây cũng là một thư sinh,nàng mạnh hơn phu quân, từ trước đến nay đều là người quản gia sự, lạilà người có tiền, nhưng đối với phu quân thì vẫn tỏ ra ôn nhu hiền lành, một mình vẫn lo mọi việc trong nhà ngoài nhà. Chẳng qua đối với giađình bình thường, cũng đều là tư tưởng chủ nghĩa đàn ông khá phổ biến,đối với nam nhân có tam thê tứ thiếp, từ trước tới giờ là chuyện đươngnhiên. Lúc này nàng giới thiệu cháu gái, ý nghĩa là “nó thích ngươi thì ngươi hãy cưới nó về làm thiếp thất đi, đánh chửi tùy ngươi”, An TíchPhúc nghe xong vài câu, hồi đáp:
- Cô ấy rất ngang bướng.
- Ồ...
Phương Bách Hoa nghĩ nghĩ:
- Vậy sau này hãy nói đi.
Sau khi nói một đôi câu, An Tích Phúc chuẩn bị cáo từ ra về thì Phương Bách Hoa lại nói:
- Chuyện Ninh Lập Hằng kia, nay hắn coi như là người dưới trướng củaThánh Công rồi, mấy ngày nữa tổ chức Bách quan yến, không ngại đến gửithiếp cho hắn, thứ nhất tuyệt đối không thể từ bỏ ý niệm chiêu an hắntrong đầu, thứ hai ta cũng muốn xem rốt cuộc hắn là loại người nào.Ngươi đi đi, nếu cảm thấy có thể qua lại với hắn, không ngại nói việcnày cho hắn.
Cũng không biết có phải là do An Tích Phúc thông báo hay là Phương Bách Hoa an bài, dĩ nhiên Ninh Nghị biết tin tức vài ngày sau Phương Lạp sẽ tiến hành Bách quan yến.
Hắn có một chức vị.
Tuy rằng chuyện gia nhập Bá Đao Doanh vẫn chưa công khai, nhưng saukhi toàn bộ hình thức ban đầu triều đình của Phương Lạp được kiến lập,bên phía Lưu Tây Qua đã an bài cho hắn một chức vị. Chức vị này đươngnhiên không cao, quan chức cũng có chút hàm hồ, nói là văn thư chấp bút cho Bá Đao Doanh, phẩm chất vốn nói là cửu phẩm, hôm nay bảo hắn chuẩn bị tham gia Bách quan yến mấy ngày tới, Lưu Tây Qua thuận miệng đổithành thất phẩm. Tóm lại, đó là một chức quan nhỏ không dễ lấy ra để ức hiếp người khác.
Lúc này trong hệ thống các loại phẩm cấpPhương Lạp không nhiều, nhưng Bách quan yến chính thức tổ chức vào ngày hai mươi tháng tám, nghe nói tất cả quan viên tướng lĩnh lớn nhỏ HàngChâu đều phải tham gia, người như Lưu Tây Qua, càng có thể tự mình anbài nhân số, đến cuối cùng cộng lại, đại khái sẽ là bốn năm trăm người. Đây là tiệc chiêu đãi lần đầu tiên Phương Lạp sau khi lên ngôi đã mở,nếu như nói triều đình sẽ an bài gian tế vào trong, những người thamgia yến tiệc, đại để đều chính thức bị ghi tên vào trong hồ sơ rồi.
Chuyện này có chút nghiêm trọng, nhưng mà với Ninh Nghị mà nói, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm. Hắn vốn lo lắng nếu chuyện hắn gia nhập Lưu Tây Qua biến thành thanh thế lớn, vậy thì chuyện này sau này khó mà rửasạch được rồi, toàn bộ Tô gia chỉ sợ sẽ bị liên lụy. Cũng may Lưu TâyQua cũng không làm như vậy, may mắn là đối phương đánh giá thấp lựclượng có thể sử dụng sau lưng hắn, có quan hệ với Khang Hiền và Tần TựNguyên, đem sự việc áp đến trình độ này, hẳn là hắn vẫn có thể đèxuống. Nếu lại tiếp tục lên mấy cấp, vậy thì khó nói rồi.
Giữa trưa tiếp đãi An Tích Phúc một bữa, lúc chiều lại tới chỗ Lưu TâyQua, hôm nay không có nhiều vấn đề, Lưu Tây Qua ân cần hỏi thăm mộtchút về việc Trung Thu hắn thích nhất là gì, rồi lại nói với hắn vềchuyện Bách quan yến, sau đó phát cho hắn chút quà gì đó, trong đó cónửa cân thịt, một con cá, vài quả trứng. Nay vật tư trong Bá Đao Doanhcũng không nhiều, ít nhất đó là trong sự hiểu biết của Ninh Nghị, bảnthân Lưu Tây Qua cũng là người tiết kiệm, có thịt có trứng, xem như rất rộng rãi rồi.
Hắn ở khố phòng lĩnh vài thứ, lại đi qua hành lang một viện bên cạnh thì đột nhiên nghe được thanh âm:
- Tần Hoài, bạn đánh cờ.
Thịt trên tay Ninh Nghị rơi xuống đất, nghiêng đầu nhìn, phòng bêncạnh mở ra một ngách nhỏ, có người ở đó nói chuyện. Hắn hít vào mộthơi, cúi đầu nhặt thịt nhìn nhìn về phía sau, có lẽ bởi vì hôm nay phát đồ cho mọi người, trong tiểu viện này trở nên vắng vẻ. Hắn giờ xem như đã nhập vào Bá Đao Doanh, trước đây bên mình lúc nào cũng có hai người A Thường, A Mệnh, lúc này lại không thể giống như trước là đi theo như vậy nữa, chỉ là Bá Đao Doanh luôn luôn là đội ngũ tinh nhuệ trongnghĩa quân, người này hẳn không phải là người trong đó, nhưng khôngbiết làm thế nào mà lẫn vào trong đó được.
Hắn ngồi xuống, chỉ nghe người kia nói:
- Tạm thời không có ai, có thể nói chuyện, tại hạ là phụng mệnh đến nghĩ cách cứu Ninh công tử.
Lúc trước Ninh Nghị không phải chưa từng nghĩ sẽ gặp người được pháiđến, nhưng nếu đối phương chọn tiểu viện nơi Ninh Nghị ở hoặc là tiếpxúc hắn trên đường, ngược lại quá nguy hiểm, lúc này tuy rằng mạo hiểm, nhưng lại khiến cho Ninh Nghị thở phào nhẹ nhõ, suy nghĩ rất nhanh:
- Tạm thời không có khả năng, bao nhiêu người biết ta.
- Cấp trên nghiêm lệnh, việc này phải đích thân tại hạ đến, không thể bởi vì sai lầm mà gây nguy hiểm cho công tử, nên tạm thời chỉ có mộtmình tại hạ biết.
Người này đại khái là làm việc cho Khang Hiền hoặc là Tần lão rồi, Ninh Nghị rốt cục yên lòng:
- Giữ bí mật, án binh bất động, ít nhất một tháng sau hãy tiếp xúc.
Hắn nói khẽ xong, nhanh chóng đi.
Có người tiếp xúc, nghĩ cách cứu viện, là một chuyện tốt, cũng là một chuyện xấu. Lần trước là hắn thiết kế bẫy bắt đám người Phương ThấtPhật, một thám báo đã bị bắt tiết lộ chuyện của hắn đến nay vẫn còn mới mẻ trong ký ức hắn, nhưng lúc này thoạt nhìn có thể hy vọng được nhiều, chẳng qua thời gian vừa qua vòng tiếp xúc của hắn vẫn chưa đủ lớn,chưa chân chính dung nhập Hàng Châu, đối phương muốn đơn độc cứu hắn là không có khả năng, nguy hiểm tiếp xúc rất lớn.
Nếu ứng phóchuyện này, một tháng tiếp theo, hắn cần phải ra ngoài, mở rộng tiếpxúc với người bên ngoài, sau đó mới quấy cho nước trở nên đục mộtchút...
Chú giải: Nhật lý vạn ky: (日理万机): chỉ việc Đế vươngngày xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ýngười làm chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phảigiải quyết.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 257: Người Không Thú Vị

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMưa thu liên miên, thứ đập vào mắt chỉ là một cái viện tử.
Trong phòng đốt hương thơm, một cái rèm trúc ngăn căn phòng, bên kia cửa sổ của rèm trúc, Ninh Nghị ngồi trước bàn dài đang dùng bút lông phácthảo vài chữ, quay đầu nhìn mưa rơi bên ngoài mành, sau đó đem mấy tậpgiấy đã được phân loại sang một bên.
Trên bàn giấy tờ khôngnhiều lắm, nhưng đến giờ mùi còn chưa xong một nửa, nếu ở hậu thế, chưatới hai giờ thì số giấy tờ này đã xử lý xong hơn phân nửa rồi. Dường như bên kia màn trúc cũng đang làm việc, chỉ lát sau vang lên tiếng cườicủa cô gái:
- Ha ha…
Tiếng cười kia không quá to, hình như là gặp phải chuyện gì thú vị, cứ thế mà cười lên. Ninh Nghị cúi đầu chấp bút, cũng không để ý tới, mãi đến khi một lát sau, cô gái bên kianhư lại muốn nhắc nhở khẽ phì cười một tiếng, Ninh Nghị mới ném tập giấy trong tay vừa cầm sang một bên, tiện miệng hỏi:
- Sao chủ công lại cười?
- Mấy ngày trước, trong núi có vận chuyển đến một khối đá, màu xanh, rất dễ nhìn…
Giọng nói không cao, nói được nửa chừng thì dừng lại, Ninh Nghị cũng đã thành thói quen, không nói gì, một tay chấp bút một tay chống má nhìnthông tin trên công văn, qua một lát, lại có một câu truyền đến.
- Ta muốn điêu thành một cây đại đao đặt ở cửa, bở vì điêu tảng đá, lànghĩ đến Vương Dần…Ngươi chưa gặp hắn đâu, hắn là Tạc Thạch Đầu đấy, tacảm thấy nếu mời hắn hỗ trợ, chắc chắn hắn sẽ rất tức giận, đòi đánhnhau cho mà xem.
- Ta chắc chắn không đánh lại hắn.
Bóng người bên kia màn trúc gật gật đầu, kết thúc câu nói vừa rồi, vùi đầu tiếp tục viết, Ninh Nghị vừa viết vừa nhíu mày:
- Chuyện đánh nhau này tại hạ có thể giúp được.
- Ồ.
Cô gái ngược lại cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ yên lặng chốc lát, đại khái là chớp chớp đôi mắt, gật đầu nói:
- Như thế rất tốt.
- Chậc, đương nhiên rất tốt...
Lời nói bên kia có vài phần nho nhã chua xót. Bên kia vốn là tùy tiệntìm đề tài xã giao, trong gian phòng dưới màn mưa, Lưu Đại Bưu với thânphận “Chủ công” đại khái cho rằng bầu không khí quá mức tẻ ngắt, bởi vậy mà mở miệng nói chuyện. Nhưng mà tính tình nàng cổ quái, ngay cả nhiềulúc nàng cười cũng khác với người khác, nghe nói trước đây có vài vị thư sinh đến Bá Đao Doanh cùng nàng xử lý công việc, mỗi lần gặp là càngthấy tẻ ngắt.
Ninh Nghị thì có chút khác biệt, đương nhiên,mấy ngày trước khi gặp tình huống như này, thường thường hắn cũng hơingây ra chốc lát, sau đó mới đại để hiểu là đối phương muốn chiêu hiềnđãi sĩ, thả lỏng không khí, không muốn khi gặp mặt chỉ có một bên gậtđầu, một bên thì trả lời vài câu.
Tính cách hai người đều cóchút khác người, Lưu Đại Bưu nói cười là vì cảm thấy nên cố gắng tạo rabầu không khí thoải mái cho cấp dưới, nhưng nàng lại không theo đuổihiệu quả, tóm lại, tự mình cười nói chuyện của mình, không cười nói vớingười kia. Ninh Nghị thì có lúc đầy tính kế với người ngoài, có khi lạihoàn toàn không để ý gì người khác, trong lúc nói mấy câu, có khi thuậnmiệng bịa chuyện, có khi tự quyết định, trong căn phòng rộng lớn đangdưới cơn mưa này càng khiến bầu không khí thêm lạnh lùng.
Trong phòng lúc này bởi vì vài câu đối thoại này đã phá tan bớt chút sựyên lặng, thị nữ mặc y phục màu đen bưng nước trà tới, đi qua mái hiện,sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
- Mấy ngày trước đã xử lý quântư theo biện pháp của ngươi, đã xuất ra rồi, lương thực ở Bình Phúckhông nhiều lắm, nay vận chuyển một nửa trở về, chỉ sợ vẫn không đủ.Việc ăn uống, luôn là vấn đề lớn, thời điểm trước, từ tháng bảy đến đầutháng tám, ngày nào đưa tới cũng là những thứ là giấy tờ tài liệu rấtnhiều, chiều nào ta cũng xem, sau đó hỏi người ta, chỉnh lý lại, phải xử lý đến khi châm đèn mới là lúc có thể xem hết, nay cũng nhiều như vậy,nhưng còn chưa quá một canh giờ thì gần như đã làm xong, ta cảm giácmình bắt đầu biến lười rồi, hồi tưởng lại, cảm thấy chuyện này như vừaphát sinh từ mấy ngày hôm trước…
Giọng điệu bày tỏ bộc trựcthuật lại, mới nghe không cảm thụ được bao nhiêu tình cảm trong đó. Ninh Nghị từng gặp thiếu nữ sau mành mới chỉ vài lần, lúc gặp ở đầu đườngHàng Châu nàng mặc trang phục dân tộc đầu đội mũ rộng, sau đó ở ngõ Thái Bình, lúc hắn nổ hỏa dược với nàng từng lờ mờ thấy ánh mắt của thiếu nữ sau khăn che mặt, thực ra rất khó liên hệ với phong cách, ngữ khí bắtchước nam tử hiện nay của nàng ở sau mành.
Nhưng qua nhữngngày tiếp xúc, cô gái sau mành kia vẫn rất có uy thế, một mặt là dáng vẻ đệ tử khát học, về phương diện khác cách thức làm việc vừa có chút ngây thơ lại có chút cổ quái, nhưng hiển nhiên là đã được bồi dưỡng lâu dài, loại hành vi này đã hình thành nên một khí chất độc đáo, ít nhất phảnứng của các thành viên trong Bá Đao Doanh hiện nay là có thể thấy được,đối với nữ tử được kế thừa y bát của phụ thân, tất cả mọi người đều ủnghộ và kính nể, người trước nói có thể là do sự gắn kết của phụ thân nàng để lại, nhưng với người sau tuyệt đối cũng không đơn giản, lòng tintưởng của mọi người đối với nàng là dựa vào không đi sai bước nhầm và sự đúng đắn trường kỳ mới có thể bồi dưỡng.
Hắn khép lại tập tài liệu:
- Chủ công có cái gì bất mãn đối với người này sao?
- Mấy ngày qua Ninh tiên sinh xử lý việc này, vấn đề hỏi, lời nói, đềukhiến người ta tỉnh ngộ, nhưng mà hai ngày này ngẫm lại, phương pháp xửlý việc của Ninh tiên sinh tuy nhiên cũng cực kỳ bảo thủ. Theo khuônphép cũ, tuyệt không có gì là hành động kinh người cả, chuyện này để tatùy tiện kêu người khác làm là được, vì sao phải mời ngươi, Ninh tiênsinh có gì dạy ta.
Ninh Nghị nhìn bên kia một cái:
- Ngay từ đầu muốn đẩy mình ra ngoài, nói vài lời lời hay, làm chongười ta có chút chút ấn tượng. Nhưng làm việc, quan trọng nhất là quycủ, không phải là hành động kinh người cái gì, mấy ngàn người trongtrại, có thể có bao nhiêu đại sự, bản thân tự có quy củ giao cho cấpdưới đối chiếu tiền lệ làm là được, mọi chuyện đều cẩn thận cân nhắc lời mà nói..., về lâu dài, tình cảm con người làm hỏng quy củ, ngược lạikhông tốt.
- Nói như vậy ••••••
Thiếu nữ bên trong hơi hơi dừng một chút, dường như có chút khó chịu.
- Mấy năm này mọi chuyện ta hỏi đến, tự mình nỗ lực tự mình làm, ngược lại là ta khờ rồi hả?
- Có lòng như vậy, làm việc lại rất tốt, nhưng vì sao không dùng người khác?
- Vì sao để cấp trên làm lại không được?
- So với người khác, đích xác là tốt hơn nhiều, nhưng mà ta thấy phương thức xử lý của ngươi hai năm trước, trong trại a Miêu nên có một chứcvị tốt, ngươi lập tức phải cẩn thận suy nghĩ, a Cẩu cưới vợ, là người ởđó, ngươi cũng đi quan tâm. Ngươi xử lý công việc, xác thực được khen là chu đáo, ta nghĩ ta cũng làm không được, tuy rằng ngươi bình thườngkhông lộ diện, nhưng mọi người đều biết ngươi dụng tâm lương khổ, đềunhận ân tình của ngươi, trong trại có tình người hơn những nơi khác.Nhưng dùng tình cảm lấn át quy củ, mọi người làm việc tốt, hiểu ngươiluôn đứng đằng sau lưng giúp bọn họ, nhưng nếu làm việc không tốt thìsao? Bọn họ sẽ không nghĩ tới quy củ mà chỉ nghĩ sau khi ngươi biết xửlý như thế nào? Người có công, xảy ra sự tình, ngươi liền không đànhlòng, muốn xét khai ân, sau này ai còn nguyện ý nói quy củ nữa, chuyệnnhư vậy mấy năm gần đây xảy ra nhiều lần...
Người bên kia mành cứng rắn cắt ngang lời Ninh Nghị:
- Luật pháp không có gì hơn tình người, người ở trong trại của ta, tađối đãi với bọn họ như huynh đệ tỷ muội của mình. Ở dưới trướng ThánhCông, bọn họ đánh giặc dũng mãnh nhất, bọn họ xông vào trước nhất, đổmáu nhiều nhất. Ở Thiên Nam võ lâm, không người dám trêu chọc người củaBá Đao Doanh ta. Tất cả mọi người thực thích như vậy, mọi việc trôi quarất tốt, bọn họ không nhìn thấy ta, nhưng ta làm cái gì, bọn họ đều thấy hết, chỉ giảng quy củ, một ngày nào đó ta sẽ bị chúng bạn xa lánh.
Nàng nói được nửa chừng dường như có chút tức giận mà đứt đoạn, vế sauđã bình tĩnh trở lại, đơn thuần trần thuật ý nghĩ của chính mình. NinhNghị cười cười:
- Tình người cũng phải có quy củ, không cónơi nào có thể từ bỏ được tình người này. Nhưng trong trại có quy tắc,quốc gia có pháp luật, ta cho ngươi biết, biện pháp đơn giản nhất để sosánh một chỗ một nơi có vững chắc hay không là: Một người, gây ra mộtvài mâu thuẫn, phạm sai lầm một việc, hắn muốn giải quyết, đầu tiên nghĩ đến là thông qua quy củ, sau đó mới nghĩ trực tiếp tìm người ra mặt,cái này chiếm tỷ lệ đa số. Nếu hắn chỉ lo lắng quy củ, mọi sự đều phảilên lên tòa án, thế giới này là không có tình người, đương nhiên, chỗnhư thế ta chưa thấy bao giờ, chưa nghe bao giờ, nhưng nếu như hắn nghĩtìm một người nào đó, như vậy luật pháp cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.Ngươi muốn quản lý trại, phải có hai loại người, như bây giờ, người tửthương nhiều nhất, công việc nhiều nhất, tất cả mọi người nhìn ngươi,ngươi cũng chỉ tự làm mình mệt chết mà thôi.
Lộp độp lộp độp, mưa còn rơi, hai người trong phòng tranh cãi việc nàyhồi lâu, cuối cùng thật ra lại không có kết quả gì. Vài ngày trước xemmấy tư liệu, nói một vài vấn đề, hiểu biết một sự tình, đối với vị LưuĐại Bưu kia sau mành dùng trái tim xử lý trại, hắn có chút thán phục, có thể làm được trình độ này, không có mấy ai có thể bì kịp được.
Nay thế đạo này, vô luận là quản lý trong trại hay là thống trị thiênhạ, chung quy đều là tình người cao hơn quy củ, trong tư tưởng hắn loạiquan niệm quản lý coi trọng quy định và ngang bằng này hoàn toàn thuộcvề hiện đại, không được tiếp nhận là chuyện tự nhiên. Nhưng lý luậnthuộc lý luận, làm việc phải xem kết quả, mấy ngày qua, Ninh Nghị kianhìn như bảo thủ nhưng cũng xử lý và thủ pháp phân loại cũng gọn gàngquả thật cũng làm cho Lưu Đại Bưu đã luống cuống tay chân nay thở phàomột hơi nhẹ nhõm. Một điểm này, thiếu nữ bên kia mành hiểu rõ tronglòng, vì thế song phương tranh luận thiên nam địa bắc sau một lúc lâu,nàng hừ lạnh một tiếng:
- Cách nói của ngươi ta sẽ xem xét.
Rồi hờn dỗi không nói gì nữa, bên này cũng là bĩu môi, bắt đầu làm nốt việc của mình.
Một lát sau, mành bên kia nói:
- Thời gian mấy ngày gần đây nghe nói Ninh tiên sinh đang ở kết giao với người bên ngoài? Ngày nào cũng có xã giao?
Ninh Nghị nghĩ nghĩ, gật đầu:
- Ồ, nếu phải ở lại, nên càng biết nhiều người càng tốt.
- Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ luôn ở tại Bá Đao doanh, không để tâmnhiều việc vặt vãnh, cũng biết như vậy. Nhưng nay ngươi muốn đi ra ngoài xã giao với người khác, mà những người kết giao đều là tam giáo cửu lưu ••••••
- Thê tử ta là thương nhân.
Ninh Nghị bổ sung.
Lưu Đại Bưu hừ nhẹ một tiếng:
- Dù sao những người đi kết giao đó không có giá trị gì hết, Lưu tổngquản nói, đây là ngươi đang tự làm mình ô nhiễm. Ta nói rồi, ngươi đãvào Bá Đao doanh của ta, ta có thể bảo vệ ngươi bình an, gần nhất ngươilại xử lý nhiều việc cho ta, ta rất muốn cám ơn ngươi, không muốn ngươiđi làm những chuyện không muốn làm, nếu ngươi không muốn đi, Bách quanyến sắp tới, ngươi chỉ cần nói mình bị ốm, ta cũng không bắt ngươi đi.
Lúc này nàng nói những lời như vậy, ngược lại làm cho Ninh Nghị có chút buồn. Sau ba bốn ngày này qua Trung thu, bắt đầu xuất môn kết giao mộtsố người, tham dự mấy xã giao nho nhỏ. Nay trong thành Hàng Châu, cácloại giang hồ nhân sĩ, tam giáo cửu lưu tập hợp, cơ hội vẫn có. Nhưngmà, một khi bắt đầu trao đổi, kết bạn với chung quanh dần dần bị cuốntiến vào vòng luẩn quẩn này, giống như tham gia bách quan yến kia, mộtkhi bị quan phủ đánh lên ký hiệu, sau này nếu như có chuyện, một kẻ thưsinh như hắn sẽ không thoát thân được.
nếu từ vừa mới bắt đầu Hắn không muốn kết giao cùng người trong hệ thống Phương Lạp, cố nhiênthanh cao, nhưng đương nhiên rất khó có thể khiến cho hắn nảy sinh lòngtin, nhưng chủ động đi ra ngoài kết giao các loại người, cố nhiên khôngchuẩn xác, nhưng tứ luôn luôn rõ ràng. Lưu Đại Bưu xưng là từ ô nhiễm,Ninh Nghị cũng có vài phần bội phục đối với thiếu nữ này, vẫn chỉ cườikiên trì chuyện của mình, đối phương cũng không miễn cưỡng, chỉ hừ nhẹmột câu:
- Tùy ngươi thích.
Hai người nay mặc dù làngày nào cũng đối thoại biện luận, nhưng muốn nói thân cận, đương nhiêncũng không tính, chỉ chốc lát sau khi làm việc xong, khi Ninh Nghị đứnglên cáo từ ra về thì dặn dò hắn lấy ô mà về. Sau khi Ninh Nghị vừa rờikhỏi thì có người từ cửa hông tiến vào, này người thân thể khôi ngô caolớn, đó là Đại tổng quản Bá Đao doanh Lưu Thiên Nam lúc trước Hàng Châuchưa rơi vào tay giặc thì gã đi theo Lưu Tây Qua vào thành, cũng từnggặp mặt Ninh Nghị một lần, còn một lần gã còn bị cho là bản tôn Lưu ĐạiBưu. Mới vừa rồi Ninh Nghị ở trong phòng, gã ở bên ngoài cửa chờ gặp,lúc này tiến vào, chủ ý là muốn hỏi việc xử lý mọi chuyện hàng ngàytrong Bá Đao doanh.
Bá Đao sơn trang nay theo Phương Lạp khởi sự, già trẻ người nhà đều phân bố tại hai vùng Bá Đao sơn trang, HàngChâu, thanh tráng có khả năng đánh giặc thì đều đang tham dự chiến sựtại Gia Hưng. Trong mỗi ngày tất cả mọi chuyên lớn nhỏ đều báo cáo đếnđây, Lưu Tây Qua lại là người tự làm, tự xử lý, gần đây bị thương, cảngày mệt nhọc, Lưu Thiên Nam nhìn thấy mà trong lòng sốt ruột. Nhưngthiếu nữ kiềm chế bản thân rất nghiêm, trong lúc hỏi về xử lý công việcLưu Thiên Nam vừa muốn mở miệng khuyên vài câu, liền bị nàng liền thuậnmiệng gạt đi.
Lưu Thiên Nam cũng là người khôn khéo, ônglà lão nhân võ nghệ cao cường trong Bá Đao doanh, uy nghiêm có thừa,năng lực xử lý sự tình cũng có, nếu không năm xưa Lưu Đại Bưu thật sựcũng sẽ không cho ông đảm nhiệm chức Tổng quản, làm bề tôi để ủy thác.Nhưng gần nhất thật sự là có quá nhiều việc, ông cùng với Lưu Tây Quatuy rằng ngày ngày tận hết lực cũng vẫn còn rất nhiều việc bận rôn.Nhưng từ sau khi Ninh Lập Hằng kia đến, chỉ khoa tay múa chân “ngươi đinơi này”, “ngươi vào trong đó” một hồi, mọi việc dường như đã trở nênđâu vào đấy, tất cả ông đều thấy được.
- Nhắc đến, vị Ninhtiên sinh này cũng thật là người có tài học. Chẳng qua, ban đầu ở HàngChâu, thấy hắn vũ dũng hơn người, lúc ở Hồ Châu cũng có dũng có mưu dùng kế phá vây, vốn cho là tính tình hắn phóng khoáng hơn người, nhưngnhững ngày qua quan sát, hắn làm việc lại hết sức có trình tự như mộtngười già. Ha hả, Trang chủ, nếu người này thật sự đầu nhập, vậy thìđúng là nhặt được báu vật rồi.
- Không phải thật tâm thì có thể thế nào.
Thiếu nữ ngồi ở giường lớn, bắn viên đá trong tay ra ngoài cửa sổ.
- Nay hắn kết giao rất nhiều người, sau này nếu chúng ta bị đánh bại,triều đình truy cứu triệt để, nhất định có người chỉ tội hắn. Ta muốnhắn tham gia Bách quan yến, trong lòng hắn sẽ hiểu, bắt đầu làm việc.
- Có phần quả đoán một chút.
Lưu Thiên Nam nhíu mày, người thà chết không chịu khuất phục ông đã gặp rồi, người sợ chết ông cũng đã gặp, nhưng chuyện lần này Ninh Nghị làm, nhìn không có chút thiện cảm nào, loại chuyện này làm cho người kháccảm thấy có chút cổ quái.
- Mọi chuyện đều giảng quy củ,chúng ta giết tới, hắn giúp triều đình đánh chúng ta, bị bắt rồi, hắnbắt đầu giúp chúng ta, ta để hắn tham gia Bách quan yến, hắn biết khôngchịu đi, hắn biết ứng phó với việc nên làm, và không để ý việc phải làm. Nhưng đi bước này, hắn cũng nên biết mình không có đường lui rồi.
Lưu Tây Qua suy nghĩ một lúc.
- Người này không chút thú vị.
Người trên thế giới này đều kiên trì các hữu, dưới trướng Thánh Côngcũng có rất nhiều người xấu, lòng tràn đầy dục vọng cá nhân, tìm cách dơ bẩn để làm những chuyện dơ bẩn. Nhưng cũng có người khiến người tathưởng thức, ngay cả cách nghĩ và sự kiên trì cũng không giống mọingười, như Phật Suất vì cơ nghiệp này mà lo lắng hết lòng, Lâu Mẫn Trung muốn lưu danh thiên cổ, Trần Phàm nhìn như lỗ mãng nhưng lại cực kỳthận trọng, nhưng ở một số sự việc, cũng là một trong số những người cótính cách nóng như lửa, thái độ của An Tích Phúc lại rất lạnh lùng, trên chiến trận giết người như chém cây cỏ, cũng có nỗ lực và sự kiên trìcủa mình.
Ban đầu ở Hàng Châu nàng biết có một người làNinh Lập Hằng vì triều đình mà thiết lập ván cục, sau đó trong ngõ TháiBình, thấy hắn cho nổ toàn bộ ngõ nhỏ, dùng lực lượng đơn độc khiến chođám người Thạch Bảo không có biện pháp, rồi đến Hồ Châu phản kích oanhoanh liệt liệt. Nàng cũng nghĩ, người này có lẽ là người có tính cáchphóng khoáng không bị gò bó, cử chỉ lời nói tiếng cười đều mang phongthái danh sĩ phong lưu, giống như Ngọa Long tiên sinh mà trước đây phụthân từng nhắc tới, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như đối phương căn bản không để chuyện này trong lòng.
Quan trọng nhất là quy củ,hẳn nên làm thế nào, không muốn mình làm thế nào. Mình đã giết tới, hắnthiết lập ván cục để bảo vệ tính mạng, thiếu chút nữa thì nhóm người của mình bị nổ chết toàn bộ, ở Hồ Châu, hắn ở trong đội ngũ những ngườichạy trốn, thao túng nhân tâm, khiến đám tàn binh phấn chấn, chém giếthơn ba nghìn người bên mình. Khi bị bắt, mình muốn hắn làm việc, hắnkhông hề từ chối, cứ như vậy mà làm, mình cho hắn tham gia Bách quanyến, hắn biết sự việc không có cách nào tránh khỏi, tự chủ động ra ngoài kết giao đủ loại người, cho dù hắn không thích...Cuộc đời này của mìnhnếu là như thế, còn có ý nghĩa gì.
Nàng nghĩ như vậy, Lưu Thiên Nam ngược lại cũng biết ý nghĩ của nàng, nở nụ cười:
- Nếu người kia thú vị, chỉ sợ chúng ta cũng không có biện pháp để hắn giúp chúng ta làm việc.
- Ừ...
Lưu Tây Qua gật gật đầu, nhưng dù gì hắn hứng thú một chút cũngtốt...không cần quá triệt để, bản thân nàng vốn cũng nghĩ rất nhiềuphương pháp, để hắn khuất phục, hoặc là khiến hắn cảm động, kết quả làhắn vui vẻ đáp ứng, mình đương nhiên cho rằng hắn hiểu, nhưng mấy ngàynay đại khái cảm thụ được tính cách này của đối phương, giống như là đao chém vào không khí, nàng không khỏ nghĩ có chút không thú vị nữa rồi.
Nhưng thôi, loại người như vậy, sơn trang cần nhất, sau này hắn cứ làmviệc cho tốt,mình đương nhiên sẽ lấy thân phận trang chủ, tuyệt đốikhông bạc đãi hắn, về phần cái khác, cũng không sao cả.
Đương nhiên, cũng thật sự muốn biết, người này thật sự muốn làm là cái gì. Nhưng việc này không vội, cứ từ từ ....
Lòng hiếu kỳ dừng ở đây, đã biết đối phương là một người như vậy, saunày, đại để cũng không có gì hay để tìm tòi nghiên cứu rồi....nàng nghĩnhư vậy đấy.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 258: Bèo Nước Gặp Nhau

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comĐèn đuốc sáng trưng, bóng người tiếng động rầm rĩ.
Mưa vừangừng, bên ngoài mặt đường trên đường phố vẫn còn nước chảy, tại mộtviện tử sườn bắc thành Hàng Châu đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đỏ thẫmtreo vòng quanh phố dài, một toán đánh xe ngựa, nhiều người hội tụ đếnđây. Tràng cảnh này nhìn náo nhiệt nhất từ sau khi Phương Lạp lên ngôi.
Ngày hai mươi hai tháng tám, Bách quan yến triều Vĩnh Lạc.
Đây vốn là một con phố dài có tên là Trường Hưng, những người sốngchung quanh đây đều là có uy tín danh dự trong thành Hàng Châu. Cách hai con đường cùng bên này là đại trạch một tòa vương phủ nay thành hoàngcung của tiểu triều đình triều Vĩnh Lạc. PhốTrường Hưng lúc gặp trậnđộng đất không bị ảnh hưởng nhiều lắm, một vùng lân cận đó nghe nóiPhương Thất Phật sớm đã nhìn trúng, sau thảm họa chiến tranh, bên trongkhông hề bị phá hư, Bách quan yến được chiêu đãi long trọng, bởi vậyliền thiết lập ở nơi này.
Ninh Nghị trước tiên ở trong nhà ăn cơm rồi mới tới, hắn đi cùng a Thường đến cửa, trình thiếp mời xongđược binh tướng chỉ dẫn đi vào, trên đường đi có gặp chào hỏi một văn sĩ trong thư viện
Đối tượng được mời đến dự Bách quan yếnlần này tổng cộng có hơn bốn trăm người, hơn nữa có binh tướng phụ trách trị an chung quanh, hạ nhân phụ trách làm việc, thì đội hình này ướcchừng hơn mười người. Đây vốn là một lâm viên xa hoa, ngày thường haynói đến đại khí, nhưng lúc này đi vào trong đó, trong ánh đèn gặp ngườiđến người đi, núi giả, đình đài, đường lát đá vụn có đủ loại nhân vậtqua lạu, nghiễm nhiên có một cảm giác như dạo hội chùa.
Nhưng mà tới phía sau cảnh tượng trở nên trống trải, phòng xá bên này đượcvờn quanh một sân rộng, một bên tường đối mặt với sân rộng bao quanhphòng xá đã được làm thông, bàn tròn nước sơn đỏ bày kéo dài dưới máihiên của phòng xá, từng hàng dài giống nhau, thoạt nhìn, cũng toát lênvài phần đại khí, trên sân rộng vốn dựng lên lều mưa cao cao, hôm nay đã thu lại hơn phân nửa, trên mặt đất cơ bản chính là lều mưa chưa đượcthu hồi vẫn bao quanh một vòng, mưa đã tạnh, đèn lồng cao cao, toát lênvẻ náo nhiệt.
Tuy nói tiến vào Hàng Châu căn bản là một đámnông dân không có căn cơ phú quý gì nhưng trong tòa thành thị bị đánh hạ này, ít nhất cũng bày biện các loại vật tư xa hoa gần như không thiếuthứ gì. Ninh Nghị nay ở trong thành Hàng Châu tiếp xúc chưa lớn, nênngười quen biết đương nhiên không có mấy, như văn sĩ thư viện Văn Liệt,như mấy tộc trưởng của học trò trong thư viện, hôm nay thích hợp lui tới để trò chuyện, đương nhiên chính là mấy người Bá Đao Doanh tham dự, hắn tìm tìm, sau đó đến vị trí ở ngõ trong gian phòng phía sau ngồi xuống.
Bàn này trên căn bản là một số tiểu quản sự hiện nay ở trong Bá ĐaoDoanh, giống như hai gã văn sĩ trước đây theo Lưu Đại Bưu xử lý sự vụ,giống như mấy tiểu quản sự thủ hạ của Lưu Thiên Nam, sau khi Phương Lạpthành lập triều Vĩnh Lạc, mọi người ít nhiều coi như là quan viên, tâmtình đắc ý chạy tới lộ mặt giúp vui. Về phần đám người Thủ Đỗ Sát, LaBính thị bên bên người Lưu Thiên Nam, Lưu Đại Bưu, tuy rằng có phần tham gia, quan hệ với mọi người cũng coi như hòa hợp, nhưng cho dù đến, cũng sẽ không được đến ngồi ở bàn này.
Ninh Nghị mặc dù là ngườingoại lai nhưng mọi người biết hắn có chút năng lực, ngày thường khôngđến mức xem thường hắn, mà Ninh Nghị cũng không phải là người cho ngườita ấn tượng tiêu cực, nên cũng khái hòa hợp với hai gã văn sĩ trongnhững người ở đây. Những người này đều là lão nhân có kinh nghiệm lýlịch trong Bá Đao Doanh, từng chinh chiến, chuyện từng thấy cũng nhiều,đợi Ninh Nghị ngồi xuống, một người trong đó tên là Lưu Chí Chương chấpbút gia sư liền lôi kéo Ninh Nghị, gã chỉ trỏ giới thiệu một vài ngườihôm nay đến trình diện.
- Ngươi nhìn một chút, người đằng trước râu dài tên là Cao Ngọc, hiểu biết, văn võ song toàn, người rấtlợi hại, trước kia từng ăn cơm với nhau rồi. Cách gã không xa, người hơi mập chút là Tổ Sĩ Viễn Tổ tướng gia, đối với trang chủ không tệ, trướckia cũng hay nói chuyện với nhau nhiều, người một nhà...Qua một chútnữa, kia kìa, người đang cười chín là Trương Đạo Nguyên, thỉnh thoảngkhá lỗ mãng, nhưng có người nói gã khẩu phật tâm xà, nhưng ngươi cũngkhông cần phải để ý đến gã...Từ Bách, Nguyên Hưng đâu rồi, bọn họ thường xuyên đi với nhau...Lệ Thiên Hữu đâu...Cổ Hòa huynh, thấy Lệ Thiên Hữukhông?
Lưu Chí Chương chỉ trỏ, nói một hồi, giống như là đang điểm người cho Ninh Nghị thấy. Ninh Nghị cũng hiểu, những người TrươngĐạo Nguyên, Từ Bách, Nguyên Hưng, Lệ Thiên Hữu ban đầu là muốn động taygiết hắn, bởi vì kia Trần Phàm xuất hiện, đối phương mới biết khó màlui. Đám người Lưu Chí Chương tuy rằng xử lý công việc là bình thường,mức độ tin tức trong Bá Đao Doanh linh thông, lại nhất định muốn vượtqua hắn ta, đương nhiên là thoáng nghe xong tình huống ngày đó, lúc nàynói bóng gió để cảnh tỉnh cho Ninh Nghị.
Thang Cổ Hòa bêncạnh cũng là một vị tiểu quản sự trong trại, nay muốn nhúng tay vào mấyviệc vặt vãnh trên mấy con phố kia, gã hơn ba mươi tuổi, đập vỡ hạt đậuphộng, hơi có phần bực tức, nhìn nhìn chung quanh, vô ý vỗ vỗ bả vaiNinh Nghị:
- Không thấy, vậy thì sao. Ninh huynh đệ, khôngcần quan tâm những người này, dù là ca ca của lệ Nguyên soái đến, cũngkhông thể không nể mặt trang chủ.
Gã nói xong, có người bên cạnh nghĩ nghĩ, hỏi:
- Nghe nói...Ninh huynh đệ còn đắc tội với Thạch soái?
Thang Cổ Hòa gãi gãi đầu:
- Thạch soái là người rộng lượng, không phải là người không hiểu đạolý, nay Ninh huynh đệ một lòng cùng chúng ta, hắn sẽ để tâm sao. Cho dùhắn không buông tha, Trần Phàm và Ninh huynh đệ cũng có chút giao tình,Lệ Soái, Thạch soái, trang chủ, Trần Phàm, đánh ngang tay mà thôi...
- Vậy cũng khó nói, trang chủ cùng Trần Phàm dù sao trẻ tuổi ••••••
- Trang chủ cùng Thạch soái cũng không phải là chưa từng đánh....
Mấy người kia nói Lệ Nguyên soái đương nhiên là Lệ Thiên Nhuận, Thạchsoái đương nhiên là Thạch Bảo. Địa vị của Lưu Tây Qua trước mặt PhươngLạp hiển nhiên là khá cao, nếu cũng người ta phát sinh mâu thuẫn, nóiđạo lý được thì nói, lười nói thì rút đao ra chém, để phân ra kết quả.Loại chuyện này hẳn không phải lần đầu tiên, mọi người ngươi một lời tamột câu liên tiếp, rất cuốn hút, Ninh Nghị ngồi bên cạnh cũng hăng háinghe.
Nay hắn đương nhiên không cần lo lắng, Lưu Đại Bưu thật ra là người biết phân nặng nhẹ, nếu muốn bảo vệ mìh, chứng minh nàng đã có cân nhắc, trước mắt xem ra, vẫn có thể tin tưởng. Mấy người trongchốc lát trò chuyện đã nói đến hiện nay trong nghĩa quân lại là ngườilợi hại nhất có quyền thế nhất vân vân...
Tham gia Bách quanyến lần này, nhân vật quan trọng chân chính trong nghĩa quân đến cũngkhông nhiều, Ninh Nghị cũng hiểu rất rõ.
Nay Phương Thất Phật dưới một người trên vạn người lại đang đánh ở Gia Hưng, tuy rằng dướitrướng có đám người Thạch Bảo, Lệ Thiên Nhuận nhưng xem ra chiến trậncũng không thuận; Phương Bách Hoa mấy ngày trước từng đến đây, vốn nóisẽ tham gia Bách quan yến, nhưng hôm kia lại vội vàng ra đi, chấp chưởng cuộc chiến Tây Bắc; Binh Bộ Thượng Thư Vương Dần hiện nay đang ở phíanam, hiệp đồng Tư Hành Phương, Đặng Nguyên Giác ác chiến Việt Châu, ĐàiChâu, đồng thời còn tiếp ứng khởi nghĩa của Lữ Sư Nang Đài Châu.
Tứ Đại Thiên Vương, nhân vật quan trọng cơ bản không tới, nay ở thànhHàng Châu, Lân Mẫn Trung được xem như là một phái, nắm giữ triều đình,xem như là nắm quyền, Hữu tướng Tổ Sĩ Viễn chưa vững chắc, quan hệ vớiLâu Mẫn Trung, Tham tri chính sự Tề Nguyên Khang cũng không tệ, mà Thiên Sư Bao Đạo Ất tuy nói là địa vị không cao, ngược lại có nhiều tiền,nhiều huynh đệ, là nhân vật điển hình. Hôm nay nhân vật lớn mọi người"ôm đùi" trên cơ bản đều hướng tới chính là mấy người này, đương nhiên,những nhân vật nhỏ còn lại cũng có, nhưng hiển nhiên không có tên tuổikhông hiển hách như mấy người kia. Về phần Lưu Đại Bưu, chỉ ở bên trongxé kỳ, người bên ngoài muốn ôm chân cũng không ôm được, người biết đếncũng sẽ không nhiều.
Trong lòng Ninh Nghị sớm đã có địnhhình, lúc này nghe, cũng hiểu thêm một chút. Bao Đạo Ất, Tề Nguyên Khang còn chưa tới, Lâu Mẫn Trung cùng Tổ Sĩ Viễn bị vây ở trong đám đông, từ xa nhìn lại, cũng rất có khí thế. Nhìn ra ngoài một lúc, Ninh Nghị rangoài đi vệ sinh, trên đường quay lại, ở hành lang, lại bị một ngườingăn cản.
- Ninh Lập Hằng.
Người tới dung mạonghiêm trang, khí chất trầm ổn, mang vài phần nho nhã, ước chừng hơn bamươi tuổi, chào xong chắp tay. Ninh Nghị nhìn nhìn, sau đó lục tìm trong trí nhớ về người này:
- Long Hành Thủ, đã lâu không gặp.
Lần trước hắn từng gặp người này, đại khái là hai lần, lần đầu tiên làlúc mới tới Hàng Châu cùng Đàn Nhi đến chào hỏi đối phương; lần thứ hailà trên đường ngẫu nhiên gặp mặt thì chào hỏi một câu. Đối phương tên là Long Bá Uyên, vốn là hành thủ Hành hội hãng vải vùng Hàng Châu, ngườikia thấy Ninh Nghị vẫn nhớ ra mình, hơi có chút kinh ngạc, cười phấtphất tay:
- Hài, đừng nói Hành thủ nữa, hiện tại không phải nữa rồi.
Cười một hồi, hỏi:
- Ninh hiền chất không trở về, vậy chất nữ Tô gia ...
- Một lời khó nói hết, nhưng Đàn Nhi quay về rồi, cảm tạ Long huynh quan tâm.
- Về rồi...quay về là tốt.
Long Bá Uyên cười cười, gật gật đầu, sau đó vỗ vai hắn:
- Lập Hằng nay đang ở chỗ nào? Tình trạng thế nào?
- Hà, không thể chạy thoát được, hiện đang làm tiên sinh ở bên thư viện Văn Liệt, nay làm việc cho người ta viết viết, phân loại gì đó...
Ninh Nghị nói qua loa một chút về tình hình của mình.
- Còn Long huynh thì sao?
- Không tốt, lúc quân đội vào thành, gia nghiệp đã bị đoạt hết. Dù cóchút kinh nghiệm buôn bán hãng vải, nhưng bạn bè cũ đều đã đi rồi, naytrên chợ đều là tam giáo cửu lưu, toàn là những người lạ mặt, không hiểu quy củ nên không biết làm như nào, miễn cưỡng duy trì mà thôi, gặp loạn thế, cuộc sống cũng khó khăn.
Ninh Nghị cũng cười:
- Đúng là như vậy.
- Được rồi, ta đi trước đây.
Long Bá Uyên vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó lại ghé tới:
- Không đi không được...vị cô nương đối diện, hình như là đang muốn qua đây đó, hà hà.
Gã nói xong, không quay đầu lại cười đi thẳng. Ninh Nghị có chút nghihoặc quay đầu lại, chỉ thấy cách nửa sân, hành lang dài có đèn lồng đỏlớn bên kia, một cô gái đang hơi nghiêng đầu, cũng nghi hoặc nhìn sang,là Lâu Thư Uyển đã lâu rồi hắn không gặp.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 259: Trong Lòng Xao Động

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrên thực tế, từ lúc Ninh Nghị từ ngoài bước vào, Lâu Thư Uyển đã thấy hắn.
Phương Lạp khởi sự, lấy khẩu hiệu “Thị pháp bình đảng, không phân cao thấp”, tuy nhiên khẩu hiệu là khẩu hiệu, không có người nào sẽ coi nam nữ là ngang hàng, nhưng bào muội Phương Bách Hoa là một trong nhữngtướng lĩnh quan trọng trong nghĩa quân, dưới cờ cũng có không ít nữ binh nữ tướng. Cũng bởi vì điều này, khi triều Vĩnh Lạc được lập nên, bổnhiệm môt vài người có năng lực làm nữ quan, cũng không phải là chuyệnkỳ quái gì.
Đương nhiên, lúc này có thể trong hệ thống củaPhương Lạp nữ tử nhậm chức, thật ra ngay từ đầu đã có người đảm nhiệm vị trí này, có khi là ở trong sơn trại giúp trượng phu quản một vài việc, có khi là đi theo dưới trướng Phương Bách Hoa một đường đến đây, cũngcó một vài nữ tử được Ma Ni giáo thu nhận. Nay địa vị nữ nhân dù saocũng không cao, việc các nàng quản, chức quan của các nàng cũng có vẻhàm hồ, hoặc là trên danh nghĩa dưới trướng Phương Bách Hoa, hoặc làtrên danh nghĩa làm nữ quan của hoàng cung.
Nữ tử tới thamgia yến tiệc, đương nhiên là không thể an bài ngồi lẫn lộn với nam tử,các nàng được bố trí ngồi tại một thính đường độc lập. Lúc này còn sớm, nghe nói Hoàng hậu nương nương sẽ ra ngoài tiếp đãi mọi người vẫn cònchưa đi ra, Lâu Thư Uyển đang nói chuyện với một nữ tử quen biết, trong lúc vô tình đã nhìn thấy một bóng dáng quen quen đi qua bên ngoài cửasổ.
Lúc đầu nàng còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.
Trong hai tháng nay, từ địa chấn đến binh hoang, lúc nghĩa quân vàothành, Lâu gia cũng chịu phải sự đã kích không nhỏ, lúc đầu thấp thỏm lo âu đến khi điều chỉnh tâm tình đối mặt với sự thật, đối với ngườichung quanh ra sao, trong khoảng thời gian đó cũng không có tâm tư để ý tới người khác. Đợi khi tất cả cơ bản đã ổn định thì nàng mới pháthiện ra những người trước kia mình quen biết cơ bản đều đã rời đi hoặclà mất tích, hoặc là ngẫu nhiên gặp ở trên đường, mới phát hiện ra đốiphương cũng là không thể rời khỏi.
Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi kỳ thật ra không coi là người thân thiết của Lâu Thư Uyển, vốn quan hệ song phương cũng có chút lập lờ nước đôi, ban đầu ở Hàng Châu, Lâu Thư Uyển có thể khá thân thiết với Tô Đàn Nhi, nói là có giao tình, thậtra là bởi vì hai người cùng có vị hôn phu ở rể. Khi đó giữa bọn họkhông quá lãnh đạm, nhưng thật sự nói là tâm giao thì cũng không hẳn.Sau đó xảy ra trận tranh cãi trên Tây Hồ, tất cả liền trở nên phức tạp, nếu sự việc tiếp tục nữa, rất khó nói sẽ trở thành bộ dạng gì. Nhưngtừ lúc động đất đến thảm họa chiến tranh, nàng trước thì bị kinh hãi,sau thì lại thay người trong nhà quản lý mọi việc, nay lại có thân phận nữ quan, hoàn cảnh chung quanh đều đã thay đổi, ngẫu nhiên cảm thấynhư cách mấy đời rồi.
Các loại sự việc cùng mọi người củahai tháng trước cũng đã trở nên xa xôi, nàng nghĩ phu phụ Ninh Nghị vàTô Đàn Nhi đã rời khỏi Hàng Châu rồi, nên cũng chưa từng tìm hiểu, vàđương nhiên cũng không cần thiết đi tìm hiểu. Lúc này thấy bóng dángquen thuộc kia, nàng cho rằng là mình nhìn nhầm người rồi, nàng ở trong phòng tiếp tục nói chuyện phiếm, nhưng đến cuối cùng, vẫn không kìmnén được nhìn ra ngoài mấy lượt, sau đó thấy người kia đang nói chuyệnvới Long Bá Uyên.
Ngay cả nàng cũng không rõ cảm xúc trong lòng mình lắm, mỉm cười chào hỏi.
- Các ngươi còn chưa đi sao, Đàn Nhi muội tử đâu?
Lúc đến gần, nàng vuốt mái tóc mai, làm như tự nhiên hỏi.
Ninh Nghị nhìn nàng vài giây đồng hồ, chắp tay, cười đáp:
- Đàn Nhi đã quay về rồi, ta thì không thể đi được...Khí sắc Lâu cô nương không tệ....Lại gặp nhau rồi.
- Ồ...lại gặp nhau rồi.
- ...Chuyện mấy tháng nay thật sự là hỏng bét...Lúc trước từng đi đến ngõ Thái bình, muốn nghe ngóng một chút tình huống của Đàn Nhi muội tử, bên kia...
Sau cơn mưa gió đêm mát mẻ, đèn lồng đỏ thẫm kéo dài mở ra, trong viện tử ồn ào tiếng trò chuyện, ngẫu nhiên có ngheđược những câu nói tục tằn, có tiếng chào hỏi, tốp năm tốp ba nha hoànphụ trách tiếp đãi đi qua đi lại. Thư Uyển cùng Ninh Nghị đi ở dưới mái hiên, thời gian và hoàn cảnh đã khiến cho rất nhiều thứ thay đổi cùng với rất nhiều thứ được xây dựng nên, ít nhất tại bầu không khí trướcmắt, hai người quả thật có lý do nói chuyện với nhau. Lau Thư Uyển rấttự nhiên mà nói đến chuyện trước đó nàng đã đến ngõ Thái Bình, Ninh Nghị cũng đương nhiên không tỏ thái độ bài xích.
- Ở ngõ Thái Bình đó...hiện tại thế nào rồi?
- Hình như là có chút vấn đề, bị nổ không còn hình dáng nữa rồi, ta cũng không rõ ràng lắm...
- Chậc, đầu tư thất bại.
- Cái gì?
- Không có gì...Lâu gia...có khỏe không?
Lâu Thư Uyển đi đến ngõ Thái Bình, chẳng qua là ngày đó tiện đường,nàng nhìn căn phòng trước đó Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi đã ở, nay đã hóathành tro bụi. Đối với điều này, Lâu Thư Uyển thật ra không hề hỏi thăm người chung quanh gì nhiều, không có hứng thú cũng không có nhu cầu,đại để là có thể xác định bọn hắn đã đi rồi. Về phần Ninh Nghị, vốn cảm thấy lựa chọn ngõ Thái Bình làm nơi ở, nếu Võ triều dời đô đi vềphương nam, thì khu vực ngõ Thái Bình sẽ có giá trị rất lớn, ai biếtmột người có kinh nghiệm cùng với kiến thức ngàn năm sau dưới tìnhhuống lòng tràn đầy tự tin thì lại bị “lật thuyền”, lúc này cũng khôngkhỏi cảm khái, đùa một câu, sau đó Ninh Nghị hỏi về Lâu gia, Lâu ThưUyển chỉ cười không đáp.
- Phụ thân vẫn khỏe...Lúc thànhHàng Châu bị phá, rất hỗn loạn, bọn họ nói...Phương Thất Phật, PhậtSuất bảo Vương Dần đến nhà, uy hiếp phụ thân ở lại, dùng cơ nghiệp củaLâu gia để chia sẻ công việc với triều Vĩnh Lạc. Lúc ấy không dễ đirồi, phụ thân cũng chỉ có thể đáp ứng, nay thật ra lại không bị ảnhhưởng quá sâu, mọi chuyện đều tốt, chỉ là bận rộn hơn.
Nóinhững lời này thì nàng khẽ liếc nhìn Ninh Nghị một cái. Nguyên nhân làm cho Lâu Cận Lâm quyết định ở lại, mặc dù không phải nguyên nhân chính, đó là tại hội thơ lập thu Lâu gia đã cảm nhận được sự đối lập của Tiền Hi Văn, cho nên Phương Thất Phật tìm tới Lâu gia cũng là một trongnhững nguyên nhân mà thôi. Mà Tiền Hi Văn đối lập với Lâu gia, lúc ấyxem ra, dường như Ninh Nghị là người tham dự chủ yếu.
Đợi khi xác định Ninh Nghị không có cảm xúc gì khác thường, nàng mới lên tiếng:
- Có liên quan đến chuyện nhị ca vào hội thi thơ lập thu ngày đó, tavẫn muốn tìm cơ hội nói lời xin lỗi với các ngươi, nhị ca hắn cũng không phải là người xấu... Nhưng mà sau này lại xảy ra nhiều chuyện, nên cứ trì hoãn mãi, nay...
Ninh Nghị nở nụ cười:
- Với tình huống hiện nay, chuyện lúc trước chỉ là chuyện nhỏ, có gì đâu.
- Cũng đúng.
Lâu Thư Uyển gật đầu cười, sau đó hỏi Ninh Nghị những chuyện từ sauthành bị phá, nay thấy hắn ở đây, đại khái cũng hiểu hắn có thể khôngchạy thoát, bị bắt làm chút việc ghi chép trong Bá Đao Doanh.
Chuyện như vậy cũng không thần kỳ, nàng biết Ninh Nghị là có tài học, muốn làm việc gì cũng không khó. Nhưng lúc này giai tầng quyền lực Hàng Châu chia làm ba đẳng, những quan viên năm xưa đi theo Phương Lạp tạo phản, có tư cách kinh nghiệm lý lịch, quen biết rộng rãi, đương nhiênlà đệ nhất đẳng; đệ nhị đẳng là những người giống như Lâu gia khi thành bị phá thì đầu nhập Phương Lạp; còn lại là những người sau khi thànhbị phá, lại bị bắt rồi bị ép buộc phải theo Phương Lạp, được Phương Lạp bổ nhiệm nhậm chức, mặc dù tài hoa hơn người, bình thường địa vị cũngkhông cao.
Lời nên nói đã nói xong, đối với chuyện Ninh Nghị ở lại và Tô Đàn Nhi rời khỏi, nàng cũng nói bóng nói gió hỏi thăm vàicâu, Ninh Nghị chỉ nói một lời khó nói hết, thì nàng cũng không hỏi lại nữa. Muốn nói Tô Đàn Nhi bỏ hắn ở lại còn mình thì chạy trốn, Lâu ThưUyển cảm thấy rất không có khả năng, nhưng mấy ngày nay tới giờ, nàngcũng từng nhìn thấy rất nhiều chuyện như vậy xảy ra ngay trước mắt,trong chiến loạn, không có gì là không thể.
Sau khi từ biệtvới nhau, Lâu Thư Uyển trở lại thính đường bên cạnh, sau cửa sổ bên này thật ra nối liền với hội trường chính, nàng nói chuyện với nhau vàicâu với cô gái mình quen biết, rồi lại ngóng ra ngoài, không lâu sau,cũng nhìn thấy Ninh Nghị ngồi ở một góc sáng sủa bên kia, thư sinh kiađang cười nói với những người chung quanh, không khí có vẻ hòa hợp, vừa không lộ vẻ thanh cao quái gở, cũng không quá nghiêm trang, hình ảnhnhư vậy hòa nhập trong ánh đèn lồng màu đỏ tươi vui.
Ngắmnhìn bốn phía, đủ loại nam nhân, nữ nhân, nhưng lại không hợp với cuộcsống nội tâm trước kia của nàng. Không có tiểu thư khuê các nữ tínhthanh tao lịch sự, cũng không có các cô gái trẻ trung vui tươi, cô gáibên cạnh nàng tính cách ngay thẳng thân hình cao lớn, phong cách nóichuyện có chút cứng nhắc khuôn phép.
Đập vào mắt nàng lànhững người đàn ông tràn ngập khí tức máu tanh cùng với phong tháikhông kiêng kỳ gì cả, bọn họ đao kiếm vấy máu, tạo phản, giết người,vóc dáng cao lớn cường tráng nhìn giống như những người khuân vác ở bến tàu, chỉ là những người này đàng hoàng hơn, chẳng qua nhìn đường hoàng hơn thôi, có người giống như là giang hồ nhân sĩ, lão đại bang pháichuyên mà trước đây từng gặp, nhưng bọn họ xác thực trầm ổn và hung hãn tàn bạo hơn, lão đại bang phái chỉ là thu phí bảo hộ gây chuyện, cònbọn họ thật sự là những kẻ chuyên đi giết người đấy.
Nếu là trước kia, nàng ngẫu nhiên cũng sẽ thưởng thức loại người như này,nhưng cuộc sống là cuộc sống, chế thuốc khác biệt với cuộc sống. Cáchđó không xa nàng thấy huynh trưởng Lâu Thư Vọng đang đi cùng Lâu TĩnhChi con trai của Tả tướng từ trong đám đông đi qua, thì nàng bỗng nhiên ý thức được, bởi sự xuất hiện của Ninh Nghị khiến nàng nhận ra, cảmgiác nặng nề hơn một tháng nay vẫn đè nặng nàng đã bị phai nhạt đi rồi.
Giống như được đánh thức vậy. trước đây nàng vốn không hề nghĩ đếnđiều này, bởi vì biết suy nghĩ cũng là vô dụng, nhưng hiện tại mặc dùbiết vô dụng, nàng vẫn cứ nghĩ tới.
Nàng không còn là cô gái sẽ phiền não vì những chuyện như này, nhưng lúc này trong lòng lại đang tự hỏi.
Quan hệ giữa vợ chồng Ninh Nghị không quá tốt, ban đầu gặp bọn họ trên đường xuôi nam đến Hàng Châu, lúc đó có một số chuyện nhìn như thânthiện, nhưng nàng chưa từng bộc lộ tình cảm thân thiết quá với đốiphương, đại khái đối phương cũng không coi nàng trở thành bạn tốt tritâm. Trong quan hệ giữa nữ nhân với nhau, lúc ban đầu hai nàng lui tớibởi vì có điểm chung trong cuộc sống, nhưng sau này, nàng hết sức hiếukỳ với Ninh Nghị, còn muốn tìm hiểu hơn cả Tô Đàn Nhi.
Banđầu nàng định trao đổi những kinh nghiệm về một phu quân vô dụng chongười kia, nhưng cuối cùng theo bản năng nàng cho rằng đối phương hạnhphúc hơn mình. Sự hiếu kỳ của nàng đối với Ninh Nghị duy trì không lâuthì bị ngăn trở bởi những kinh diễm tại hội thi thơ lập thu ngày đó.Nàng không đến mức quá bất ngờ về Ninh Nghị, coi hắn là một người hoànmỹ, nhưng bất luận lời nói cử chỉ của hắn tại yến tiệc tạo cho nàng cảm giác hết sức tự nhiên, khiến nàng không kìm được suy nghĩ, nếu có thểcó một cơ hội, có một vị hôn phu ở rể như vậy, nàng sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, là có thể sống như đôi phu thê bình thường, vậy thì khôngcòn gì tốt hơn, không có gì thích hợp hơn...
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngồi trên ghế, nghĩ thông suốt những điều này rồi, những thứ còn lại, cũng rất đơn giản.
Tô Đàn Nhi rời đi —— bất kể là rời đi như thế nào, mà hắn lại khôngthoát được, cuộc sống của họ cũng đã bị hủy diệt rồi. Bất luận như thếnào, chiến loạn đã làm thay đổi rất nhiều sự việc rất nhiều người, naythế đạo vô cùng hỗn loạn, mà nàng quả thật muốn có một người đàn ông như vậy.
Nàng muốn hắn trở thành người đàn ông của mình.
Trong lòng Lâu Thư Uyển nghĩ thông suốt chuyện này, sau khi ống một ngụm trà, tiếp tục hàn huyên với cô gái bên cạnh.
Cùng thời gian đó, , Lâu Thư Vọng ở bên kia trong hội trường nhìn thấy Ninh Nghị.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 260: Khí Phách Của Lưu Tây Qua

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comKhi thanh âm gõ mõ cầm canh của phu canh truyền đến, trời còn tối, trong thành Hàng Châu chỉ còn vài ánh đèn rất thưa thớt.
Trong viện tử nhỏ sau thư viện Văn liệt, trong phòng sáng lên ánh đèn vàng, Ninh Nghị đang ngâm nga hát ở trong phòng bếp, cầm chiếc đũa quấy bột mỳ trong bát, trên thớt gỗ bên cạnh là thức ăn ở Bách quan yến tối hôm qua được đóng gói mang về, đang bị hắn cắt phân nửa làm bánh nhân thịt.
Tuy rằng trong khoảng thời gian gần đây, Ninh Nghị xem như đắc tội rất nhiều người, nhưng trên Bách quan yến tối hôm qua, chung quanh hắn cũng không phát sinh ra chuyện gì quá mức đặc biệt.Ngoại từ lại lần nữa chạm mặt những người Long Bá Uyên, Lâu Thư Uyển ra, đương nhiên sau đó cũng gặp một vài người trước đó cũng biết hoặc cóchút ấn tượng, sau đó là một buổi yến hội đơn giản nhưng náo nhiệt, tuy rằng cũng gặp đám người Phương Lạp, đối với Ninh Nghị mà nói cũng không có ý nghĩa gì quá lớn cả. Yến hội xong Ninh Nghị gói một phần thức ăn mang về, chỉ là như vậy mà thôi.
Lúc này đã là sáng sớm của ngày hôm sau rồi, Ninh Nghị thức dậy sớm, y quán bên sườn đại khái là trước đó không lâu vừa có bệnh nhân tới, lúc này dường như cũng đang bù lu công việc, Ninh Nghị để Tiểu Thiền qua đó giúp một chút, cònmình thì quay lại phòng bếp chuẩn bị nấu bữa sáng, thịt bò tối qua đóng gói mang về đã được bằm nhỏ, hắn đang đập hai quả trứng vào trong bátbột mỳ.
Thành Hàng Châu Lúc này trên cơ bản chênh lệch giaicấp nghiêm trọng, người có địa vị có bối cảnh chết đói không ai ngạcnhiên, một vài tư bản có chỗ dựa vững chắc, lại trở thành nhà giàu mớinổi. Ninh Nghị hiện nay bị nằm trong hai số đó, không chết đói, đa sốthời gian cũng có thể ăn ngon, dù là số vật tư không nhiều so với người khác, nhưng bên phía Lưu Đại Bưu cũng không bạc đãi hắn, mà với hắnlại chẳng ham hố tham ô hay quyền mưu tư lợi, ngày thường lương thựckhông dư dả nhưng cuộc sống trôi qua cũng không tệ, không phải sống hôm nay lo tới ngày mai.
Lúc đi qua bên ngoài cửa viện,thiếu nữ đội mũ rộng giống như u ảnh đang nghe thấy tiếng ca cổ quái“Ánh nến soi bữa cơm, không soi được đáp án, tình yêu không phải là cơm nóng mời khách ăn...”, sau đó là mùi bánh rán thơm phức lan tỏa tới.
Đây là nơi Ninh Lập Hằng ở, nàng ở trên đường bên ngoài từng nhìn vàilần, nhưng chưa lần nào vào cả. Điều này đương nhiên là bởi vì khôngcần thiết, toàn bộ đường phố này đều thuộc sở hữu của nàng, làm cấptrên có thể có quan tâm tới cấp dưới, cũng có thể coi là láng giềng hòa thuận, đặc biệt...nàng lại là Lưu Đại Bưu, một người lãnh đạo nhanhnhẹn dũng mãnh, nhiều khi cần phải duy trì khoảng cách với mọi người.
Người tập võ thức dậy sớm, tối hôm qua tại Bách quan yến nàng cũngkhông có quá nhiều việc phải làm, cũng không mất sức nhiều, nhưng sángnay rời giường, chuẩn bị luyện đao thì nghe nói con trai của Trần quảnsự trong trại bị bệnh cấp tính đã được nhanh chóng đưa tới đại phu, thấy trời còn chưa sáng, nàng liền đi chung quanh một chút, sang đây xemxem.
Từng viện tử bên đường vốn là đều tách ra, nhưng từ lúc bị động đất đến lúc bị Bá Đao Doanh chiếm đóng, rất nhiều bức tường đã bị đập cho thông nhau, hiện nay các viện tử đều liên kết, viện tử lớnnhỏ, ba hộ năm hộ ở vô cùng náo nhiệt, thật ra cũng là bởi vì lúc vàothành Bá Đao Doanh không vội cướp đoạt dẫn đến phòng ở không thế nào ởđược.
Thiếu nữ không mang đao, sáng sớm mặc một bộ trang phục màu chàm, đội nón lá có mạng che mặt, như một u linh trên đườngvắng lặng, trên cơ bản không làm kinh động người bên ngoài. Đương nhiên, cho dù vài tên võ nghệ cao cường trong trại nhìn thấy nàng, đại đểcũng không thể nói được gì. Nàng ở trong y quán lén lút nhìn phía saumấy lần, bên trong có vẻ có chút khẩn trương, người nhà sốt ruột, đứanhỏ đau nên gào khóc rất to, nàng gọi lão đại phu đang xử lý việc ở đólà gia gia, lúc vừa châm cứu vừa rịt thuốc, tựa hồ người hỗ trợ là nhahoàn đi theo Ninh Lập Hằng, nhưng mà nàng cũng biết, nha hoàn trước mắt này đã là tiểu thiếp của Ninh Lập Hằng rồi, ở trong y quán hỗ trợ,nhân duyên thật cũng không kém.
Việc trị liệu trong y quánhẳn là chưa thể kết thúc ngay, nàng có qua đó an ủi cũng chỉ làm phiềnthêm, trên đường quay trở lại thì đi ngang qua lối thông với tiểu việnbên kia. Trong phòng bếp ánh lửa lập lòe, tiếng ca cổ quái của Ninh Lập Hằng truyền ra, nay Tiểu Thiền ở y quán hỗ trợ, bên trong hiển nhiênchỉ có một mình hắn. Bá Đao trang không phải là nhân gia thư hương gì,trước đây lăn lộn giang hồ, nay giết quan tạo phản, bất cứ đến đâu đànông cũng có thể nấu nướng đồ ăn được, nhưng có thư sinh làm việc nàycho phụ nữ, nàng lại không thấy nhiều lắm…
Mà ca từ kia tuyrằng cổ quái, nhưng cũng khá thú vị. Lúc này hắn đang hết đoạn “Mặttrời chiếu lên lên người, bao nghiệp chướng đều được tha thứ…”. Ca từnày dường như dường như cũng có thể dễ dàng nghe hiểu.
Cứnhư vậy nghe xong vài câu, tiếng ca bên trong ngừng lại, sau đó bóngdáng thư sinh kia xuất hiện ở mái hiên bên kia, tay cầm thứ gì đó màuvàng cắn cắn, đang nhìn sang bên này. Nàng vốn định đi, nhưng nếu bịthấy rồi thì không đi nữa.
Thư sinh thấy nàng, dường như hơi hơi ngẩn người, sau đó lại bật cười tự nhiên, có chút trêu chọc:
- Chủ công, sớm nha.
Nhiều ngày tới nay, hai người khi làm việc chung, Ninh Nghị cũng gọi“Chủ công" tựa hồ cũng có chút cảm giác tự đắc, tuy rằng không chứa ácý, nhưng thật ra chưa chắc xuất phát từ tôn kính. Nhưng mà nàng cũngkhông để ý đối phương, lúc này hơi hơi ngẩng cằm, gật gật đầu, thái độôn hòa:
- Ngươi cũng sớm.
- Ăn gì chưa?
Ninh Nghị giơ bánh cuốn trên tay lên.
- Ngày tốt cảnh đẹp, sao không đến nếm thử tay nghề của tại hạ?
Sau một lát, hai người ngồi ở dưới mái hiên ăn bánh cuốn kia, bánh mỳ rán vàng óng ánh cuốn lấy thịt bò, dưa chuột…gần giống với thịt cuốntrong KFC hậu thế. Lưu Tây Qua khẽ vén khăn che mặt ra cắn một ngụm,nhìn Ninh Nghị:
- Ta nghe nói, quân tử tránh xa nhà bếp.
- Khổng phu tử có cách nói như vậy.
Ninh Nghị gật gật đầu, sau đó nhìn y quán bên kia.
- Chủ công... Chẳng lẽ là sang đây thăm đứa bé bị ốm kia?
Lưu Tây Qua ăn bánh, ừ hữ:
- Thấy đứa bé kia đau đớn quá, là bị viêm ruột thừa, nếu không may mắn, chỉ sợ không sống nổi nữa.
- Chủ công trái tim nhân hậu, làm người ta bội phục, nhưng mà bệnhviêm ruột thừa…là viêm ruột thừa thì phải cắt đoạn đó đi là tốt.
Lưu Tây Qua ở phía sau khăn che mặt nhìn hắn, thật lâu, đáp như có lệ:
- Cắt như thế nào?
- Một dao, tìm đến đúng đoạn ruột thừa bị viêm, đại khái là cắt đoạnruột đó, cắt sạch, khâu lại….ặc…gần như là vậy đấy. Cụ thể như nào thìta cũng không rõ ràng lắm, nhưng để nghiên cứu cái này, cần phải giảiphẫu mấy thi thể người bình thường, so sánh với ruột của người bị viêmruột thừa một chút.
- Lập Hằng nói khiến người khác thức tỉnh.
Thiếu nữ quay đầu chuyên tâm ăn bánh.
- Vẫn có thể xem là một biện pháp để nghiên cứu, cắt, mở, so sánh,khâu, nhưng phải tiêu độc tốt, sau đó thì…Dù sao ta cũng không phải đại phu, đây là chuyện mà bọn họ phải nghiên cứu.
Không có sao, không có trăng, trời cũng chưa sáng hẳn, hai người ngồi ở dưới mái hiên nói chuyện với nhau rõ ràng cũng chưa từng nghiêm túc như thế, nếu là bình thường, Ninh Nghị nói vài thứ thiếu nữ hơn phân nửa sẽ suy nghĩmột hồi, lúc này lại rõ ràng không thế. Đại khái Ninh Nghị cũng mặc kệđối phương tin hay không, có lẽ bởi tin chắc rằng đối phương sẽ khôngtin ——mà hắn cũng không có trách nhiệm phải nói, ngược lại nở nụ cười:
- Bọn họ báo cáo đánh giá ta như thế nào.
- Nói ngươi có chút oai môn tà đạo, cầm khâu miệng vết thương thiếu chút nữa chết.
Nói đến đây, Lưu Tây Qua cũng cười rộ lên, nhưng rồi rất tắt ngay.
Ninh Nghị nhún vai, giải thích:
- Nghiên cứu khoa học nha, luôn luôn có sai, thất bại là mẹ thành công.
Trời còn chưa sáng, không phải là lúc thảo luận chính sự. Lưu Tây Qua đã xác nhận Ninh Lập Hằng căn bản là người không thú vị, còn lại tất cả đại để cũng có thể lấy điểm xuất phát này để lý giải rồi, quân tửtránh xa nhà bếp cái gì, hắn căn bản không cần, về phần ý tưởng cùngcách làm khác người này đại để cũng là xuất từ việc không quan tâm tớinhiều sự việc. Mà Lưu Tây Qua hiện tại cũng chỉ muốn hắn làm việc chomình mà thôi, còn những mặt khác cũng không quan tâm tới, đây cũng làphương thức chung mà hai người lập nên, chỉ cần song phương đều tỉnhtáo, mọi việc không loạn là được.
Trên mức độ nào đó, tronglý giải của Lưu Tây Qua, là cấp trên, cơ bản cũng chính là một loạingười làm việc không nguyên tắc không từ thủ đoạn. Nhưng mặc dù là vậy, nàng vẫn sẽ thưởng thức người và việc có nguyên tắc và kiên trì, lúcđầu muốn thu phục Ninh Lập Hằng, ở trong lòng của nàng là muốn có mộtsự khiêu chiến lớn để làm, cũng từng làm đủ loại phán đoán đối với đốiphương, cho nên khi nàng đi theo Phương Thất Phật tấn công Gia Hưng thì đã chuẩn bị tất cả, thí dụ như cho người đi Hồ Châu hỏi thăm về Tô Đàn Nhi, làm tốt bố cục, cuối cùng làm thầy làm bạn làm kẻ thù đều khôngtồi, ai biết sau này đối phương lại dễ uốn như vậy.
Đại khái là sau khi hiểu được phong cách hành sự của đối phương tất cả dần dần trở nên vô vị rồi, nàng bội phục năng lực làm việc của đốiphương, nhưng lại khó mà thưởng thức nữa. Ta không thể giết ngươi, ngươi giúp ta làm việc, ta sẽ đối đãi ngươi thật tốt, tiếp theo đại để chính là cách thức máy móc ở chỗ này, có lẽ cũng là bởi vì điều này, nàngcũng không ngại ở trong viện tử của đối phương ăn bánh nhân thịt, thuận miệng nói vài câu, bởi vì hai người đều có năng lực rõ ràng, cả haicũng đều không để ở trong lòng.
Câu được câu chăng khi nóichuyện, trong bầu trời đêm dường như vang lên tiếng kêu giết quy mô nhỏ, Lưu Đại Bưu thoáng dừng lại, chăm chú nghe. Ninh Nghị cũng nghe mộtlúc:
- Phố phía đông lại đánh nhau, gần đây hình như rất thường xuyên.
Khi hắn đang nói, Lưu Tây Qua đã đứng lên, nghĩ nghĩ, vươn tay ra:
- Cho ta thêm một cái.
Ninh Nghị đưa bánh cho nàng, nàng đi tới cửa thông tới ngã tư đường, quay lại hỏi:
- Ngươi muốn tới xem không?
Ninh Nghị ngẩn người:
- Tốt, ta thích nhất là nhìn người ta đánh nhau.
Chân trời đã hơi lộ ra mặt trời, gà kêu, ánh nắng mờ mờ, hai người vừa ăn bánh cuốn thịt bò, vừa đi tới ngã tư đường nơi đang có ẩu đả. Hàng Châu lúc này cũng không yên ổn, đi đến ngã tư đường thì cũng thấy cóánh đuốc cũng có bóng người trong vũng máu, có người hét to:
- Giết chết hắn...
Vọt vào một bên ngõ nhỏ.
Mấy con đường phố phía đông thuộc Bá Đao Doanh là gần ngoại ô rồi, đều tương đối cũ nát. Sau khi thành bị phá, rất nhiều bần dân tụ tập ở nơi này, địa bàn Bá Đao Doanh xâm chiếm cũng không phát triển gì lớn, đại khái là Lưu Tây Qua thấy bê này nhiều người nhiều phòng ở cũ, thả bọnhọ một con đường sống. Lúc thành bị phá là lúc hỗn loạn nhất, nghe nóiLưu Tây Qua còn phát bánh phát gạo ở những nơi gần đó, sau đó bên nàyngư long hỗn tạp, chứa nhiều chuyện loạn thất bát tao, bệnh chết đóichết cũng có, nhưng loại việc như này nay là bình thường xảy ra ở HàngChâu, Ninh Nghị đôi lúc có nói với Tiểu Thiền, cũng chỉ là bảo nàngtránh xa nơi này một chút. Trong khoảng thời gian này, Ninh Nghị đãthấy bên này nhiều lần ẩu đả với nhau, tựa hồ như vốn ban đầu Hàng Châu cũng đã có nhiều bang hội hỗn loạn rồi, lúc quân đội Phương Lạp đánhtới đã tỏ thái độ không can thiệp, tại địa phương này các thế lực bắtđầu một lần nữa đấu sức, tự thiết lập nên.
Ninh Nghịkhông ngại xem chút náo nhiệt, bất ngờ là Lưu Đại Bưu cũng có hứng thúvới điều này. Nắng dần dần sáng lên thì ở đường phố bên kia vang lênnhững tiếng rên rỉ, thiếu nữ ăn xong bánh cuốn thịt, thấp giọng lẩmbẩm:
- Đợi lát cho người tới đưa chút thuốc đây.
- Ngươi thật là có lòng tốt...
Ninh Nghị chỉ là nói vui miệng, thiện tâm của thiếu nữ thường thườngtới rất cổ quái, khi phá thành thì phát bánh bao, lúc này đưa thuốc, lần nào cũng rất hứng khởi, nhưng mà lần này nói vậy, ngược lại có chútngoài dự liệu của hắn.
- Ta khiến bọn họ đánh nhau đấy.
Gió sớm làm khăn che mặt khẽ lay động, dưới khăn che mặt, đôi môi tinh xảo của thiếu nữ như được vẽ nên, giống như là một kiệt tác hết sức tự hào.
- Ừ?
- Ta làm cho bọn họ đánh nhau đó.
Lưu Đại Bưu đắc ý phá lên cười.
- Lúc phá thành, bọn họ đến bên này, ta tới phát bánh bao, phát cũngkhông nhiều, nhưng mà có người đánh nhau, ta cũng không quản.
- Nghe nói có bánh bao của đứa bé bị đoạt trước mặt ngươi, ngươi cũng không quản.
- Ừ, ta làm việc thiện là làm đến nơi, ta là người tốt, dù sao sẽ cóngười ăn bánh bao của ta, còn là ai ăn, thì có quan hệ gì đâu. Quan tâm thành tâm đấy.
Nàng nói xong.
- Bọn họ cũng khôngbiết ta, cho rằng ta là tiểu thư nhà giàu có, có một lần ta đến, còncướp đồ của ta. Cho nên sau này ta liền lập tức xuống xe ngựa, không ởtrên xe ngựa phát nữa.
Đối với những việc mà thiếu nữ nói,Ninh Nghị ở trong Bá Đao Doanh cũng đã nghe vài lần rồi, trên đường bên này có nhiều người, thiếu nữ phát bánh bao hoặc linh tinh gì đó, làmsao quản được mọi người, nàng phát cũng không nhiều, phát xong thì sảng khoái rời đi, cho nên mọi người cơ bản cũng nghĩ nàng chỉ là cầu mìnhtâm an mà thôi.
- Đồ được phát không nhiều lắm, ta chia chovài người, cứ như vậy tới nay, người càng nhiều lên. Có một số ít người bỗng lấy được mười cái bánh bao, ăn không hết, muốn giấu đi, lại bịngười khác phát hiện, lập tức có người tới cướp. Sau này ta phát chútthịt khô, dù sao thứ đó cũng tốt hơn, bên này có một Kim Lão đại, cómột Điền Lão đại, còn có...dù sao là có mấy đầu lĩnh, cũng có vài thủhạ, khi không chống lại được chúng ta, thì liền đi ức hiếp những ngườitrên phố này, lần nào mọi người cũng bị bon họ đến cướp đi, sau đó talại đi phát này nọ, không một người nào dám muốn nữa.
Lưu Tây Qua dùng mu bàn tay đặt lên môi nở nụ cười.
- Nhưng mà ta cũng không phải là người xấu, ta vẫn còn muốn phát, cómột số người đói không chịu được, luôn sẽ bí quá hóa liều, ta nghe nói, có đứa bé vì đoạt vài thứ cho mẹ nó ăn, bị đánh đến tàn phế, ha ha...
Ánh nắng dần dần lên cao, thiếu nữ mặc váy hoa màu chàm sặc sỡ, lưngkhông đeo cự đao, khí phách trở nên tinh thuần ôn nhu hơn, nhưng lúc này trong tiếng cười kia lại toát lên một cảm giác tà mị. Ninh Nghị nhíumày, đột nhiên nghĩ đến một cái khả năng:
- Không lẽ ngươi muốn...
Thiếu nữ thả tay xuống, tiếng cười kia ngừng lại, người sau tấm khăn che mặt hơi có chút sững ra, thật lâu mới nói:
- Mỗi lần ta đều phát một chút đồ, nhưng nhất định là không đủ, ta lại không phát cho người cường tráng, mỗi lần đương nhiên là thấy ai cầnta liền đưa cho người đó. Mười cái bánh bao, hai mươi bánh bao, một cân thịt khô... Những người này, ở trong thành quá quen, việc gì cũngkhông dám làm, cho bọn hắn một cái bánh bao, lập tức liền ăn luôn, mười cái bánh bao ăn không hết, một cân thịt khô không dám ăn, lần nào cũng bị cướp đi, bị ức hiếp bị sỉ nhục, có người đói chết, có người bệnhchết, có người bị đánh đến trọng thương, bị đau đến chết, thật đángthương. Cuối cùng vào mấy ngày hôm trước, có một cậu bé mười lăm tuổi,bị đoạt bánh bao, lại bị đánh cho một trận, cậu ta giật lấy một câyđao, đâm chết ba người giật đồ của mình, sau đó liền bị bắt, ta chongười đi bảo vệ cậu ta, để cậu ta gia nhập đội thân vệ Bá ĐaoDoanh...Sau đó mấy ngày này, rất nhiều người bọn họ đều đã đánh nhau.
Xa xa, dường như có một đội chấp pháp Hắc Linh Vệ đi đến bên này, thiếu nữ lại nở nụ cười:
- Thị pháp bình đẳng, không phân cao thấp. Nhưng thế đạo như này, nếu là liên thủ cũng không dám hành động, cho dù ta cho bọn họ nhiều thứ,bọn họ cũng không dám làm gì. Ta đây cũng chỉ đành phải dạy bọn họ dùng hai tay của chính mình để đi lấy. Cho đồ ăn bọn họ cầm còn không ổn,còn muốn ta phải nhìn bọn họ ăn xong, ta không phải là mẫu thân bọn họ, dựa vào cái gì chứ? Đây là địa phương mà ta đã dùng máu để đoạt được,bọn họ là bởi vì vậy mà mất đi nơi này, nếu như còn không hiểu điều ấy, vậy thì cũng chỉ có thể chết thôi.
Nàng hơi hơi ngẩng cằm dưới:
- Ta cũng vậy hy vọng có một ngày, có thể có một mảnh đất, có thể làm cho bọn họ đến để đoạt về, để bọn họ trở thành chính họ, nhưng trướctiên, phải để mọi người đoạt được những thứ mà bọn họ phải đánh bại mới có được. Trên thế giới này, có nhiều người đoạt được những thứ khôngthuộc về bọn họ...
- Đây chính là chuyện tương lai mà ta muốn làm. Ta rất lợi hại đấy.
Nàng xoay đầu lại, nghiêm túc nhìn hắn.
- Cho nên, Lập Hằng, có thể lần sau không cần gọi ta là Chủ công, hay là công chúa gì đó. Ngươi có thể gọi ta là Đại Bưu, mọi người cùng làm việc, chính là huynh đệ....Đương nhiên, ngươi không muốn, cũng khôngsao, ngươi có thể tiếp tục gọi ta là Chủ công, hoặc là gọi ta là LưuThiến Thiến, ta cũng có nhũ danh tên là Lưu Tây Qua, nếu ngươi muốn gọi, ta cũng không để ý, chỉ cần ngươi không trở thành kẻ địch của ta, tacó thể dễ dàng bỏ qua hết, bởi vì ngươi thật sự là người có năng lực.
Nàng nói xong, xoay người sang chỗ khác, phất phất tay:
- Ta đi về trước.
Ninh Nghị sửng sốt khá lâu:
- Ha ha, tốt, Đại Bưu.
Đi ra vài bước Lưu Đại Bưu lại quay đầu lại, vươn tay ra chỉ chỉ hắn:
- Đừng có ở trên đường nói lớn như vậy, rất tùy tiện, dù sao ta cũng là cấp trên của ngươi, phải có chút mặt mũi...
Trong lúc xoay người, làn váy bay lên, giọng nói thanh thúy, nhưngcũng mang theo chút cảm giác giống như một đứa trẻ, sau đó, một căn nhà cách đó không xa gần như là đang chuẩn bị mở cửa, nàng nhún người nhảy bật lên tường vây, liếc nhìn Ninh Nghị một cái, nhảy xuống biến mấtkhông thấy bóng dáng.
Ninh Nghị nhìn mà cảm thấy vô cùng thú vị, Lưu Đại Bưu này có lúc cổ quái, có lúc bá đạo, có lúc hài hước, có lúc ít nói, có lúc lại rất thanh thuần, nếu thật sự muốn nói tiếp, nếu như nói thái độ của nàng đối với những tầng lớp cao trong Bá Đao Doanh như vậy, cũng chứng minh nàng là một nữ lãnh tụ rất quyến rũ.
Đang nghĩ tới chuyện này, cánh cửa tiểu viện chỗ hăn ở tại đầu đường,có một chiếc xe ngựa dừng ở đó, có người từ trên xe ngựa bước xuống, gõ cửa, xa xa nhìn lại, chính là Lâu Thư Uyển...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 261: Lá Thu

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrời đã vào gần cuối thu, những đám lá thu Hàng Châu rụng xuống, chất thành từng đống trên đường, gió cũng đã trở nên mát mẻ.
Tầm này năm ngoái, là những ngày tháng tươi đẹp nhất của vùng đấtGiang Nam, các tiểu thương Hàng Châu tụ tập, náo nhiệt mà phồn hoa, mọi người gọi nhau ríu rít, rủ nhau đi chơi, văn nhân thơ hội trong thànhđông đúc, giống như trong trà lâu tửu quán ngập đầy mùi mực, thanh lâuSở quán oanh ca yến hót, cả đêm không ngừng nghỉ.
- Bây giờ đành phải chín bỏ làm mười vậy!
Đặt tảng đá thớt để rèn luyện thân thể trong tay xuống, Trần Phàm vỗvỗ tay, thở ra một hơi. Bây giờ vẫn là buổi sáng, nam tử để trần phầntrên, coi như là đã hoàn thành việc tập luyện cơ bản, khoác thêm áo. Ánh mặt trời chiếu xuống, lá cây xào xạc trong gió.
Là đệ tửcủa Phương Thất Phật dưới một người trên vạn người trong quân PhươngLạp, tuy rằng sớm đã nắm giữ việc trị an toàn bộ thành Hàng Châu, nhưng lúc này viện tử của người nam nhân tên Trần Phàm này đang ở lại khônghề xa hoa. Một bên tường viện thậm chí còn có lỗ thủng, một phần nhỏ đã được sửa chữa, nhưng bùn đất chảy đầy góc tường, xem ra cũng đã lâulắm không tu sửa lại.
Những người quen biết đa số đều biếtcuộc sống đơn giản của Trần Phàm, những người thân thiết hơn biết điềunày nên gọi là thô ráp. Y không hề để bụng những chuyện trong cuộcsống, hứng thú lớn nhất là tranh luận với người khác, bới móc hoặc làđánh nhau. Y không có người thân, ba người hầu trong viện tử lại chínhlà một nhà, xưng hô một cách trực quan nhất có thể gọi bọn họ lần lượtlà Chồng Già, Vợ Già và Chị Mập Khập Khiễng, mặc dù là Chị mập – cô con gái cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, chồng mất. Ba người này nương nhờnhà Trần Phàm cũng đã nhiều năm, mặc dù nói là người hầu, nhưng ngườingoài nhìn vào, có lẽ còn giống Trần Phàm tìm bọn họ kết nhóm để sốngqua ngày hơn.
Cho nên đối với loại người trước nay luôn sống tạm bợ như thế này mà nói, nói lời nhường nhịn “đành phải”, thật sự là không có lập trường. An Tích Phúc đến tìm y, miệng còn nhai bánh, vẻmặt càng có chút không đồng tình.
- Ngày tháng vẫn còn tươiđẹp, hôm nay Quang Thành Nam còn có ba cuộc thi thơ, những văn nhân tỉthí với nhau, thú vị lắm. Nghe người ta nói cô nương của Văn Quân Lầurất giỏi, dạo này các nàng đang tuyển hoa khôi mới, cũng ra sức biểudiễn, có cô nương tên… Diệp Chức hay là Diệp Quân, tối nào cũng có mộtđám tướng quân đi cổ động, ngươi thì không có phần rồi, nhưng người gặp gỡ quen biết, có thể đi một chút.
- Lấy cớ tranh đoạt tình nhân đánh nhau một trận còn thú vị hơn.
- Mọi người đều biết tính ngươi, sẽ không đánh nhau với ngươi đâu.Ngày trước vẫn luôn nghe ngươi nói chiến sự phía bắc, sau giờ lại không đi nữa?
- Sắp đánh xong rồi!
Mặc quần áo tử tế, sauđó đến bên giếng uống mấy ngụm nước, Trần Phàm cầm lấy chiếc bánh cócuộn thịt và dưa chuột bên cạnh, cắn một miếng rõ lớn, nói:
- Huống hồ… Dạo gần đây chuyện bên thư viện Văn Liệt có vẻ thú vị.
- Chuyện của bọn trẻ con ngươi cũng cho là thật sao?
An Tích Phúc ngập ngừng một lát, sau đó nở nụ cười.
- Không giống nhau, thú vị mà… Hơn nữa cái người Ninh Lập Hằng mà ta nói kia, chứ không phải nói bọn trẻ con.
An Tích Phúc thở dài một hơi:
- Ta tin, ngươi tin không?
- Ha ha, ta tin!
Hai người vừa nói chuyện rất thân thiết, vừa đi ra ngoài cửa viện, lúc sắp ra khỏi cửa thì gặp Chị Mập ở cùng viện tử với Trần Phàm đang khập khiễng đi vào, Trần Phàm giơ giơ miếng bánh trong tay lên:
- Vu Thẩm, nếu như buổi sáng rảnh, thì đem một túi kê trong kho ra đập, muộn rồi sợ không đập nổi.
- Vâng, thiếu gia!
Vu Thẩm trả lời một cách quy củ.
- Ta lấy thêm mấy túi, hôm nay sẽ đập xong.
- Đừng, người ta cũng muốn dùng, từ từ đi!
Cuối thu trời cao trong xanh, tất cả đập vào mắt đều là sự an nhàn.Hai vị tướng lĩnh trẻ tuổi trong quân Phương Lạp vừa nói chuyện vừa đivề phía đường Tế Liễu mà Bá Đao doanh chiếm giữ cách đó không xa. Thưviện Văn Liệt nằm ở ngã tư đường, lúc đi qua, Trần Phàm chỉ bảo mộttrận. An Tích Phúc biết gần đây y có chút để ý đến việc giúp đỡ đám trẻ con.
Đối với An Tích Phúc mà nói, từ lúc tiếp nhận vị trícủa Trần Phàm, vẫn luôn bận rộn, hôm nay ra đây cũng là để tìm Lưu tổng quản Lưu Thiên Nam của Bá Đao doanh nói chuyện một lúc.
Bây giờ Hàng Châu là thành thị do quân khởi nghĩa chiếm lĩnh, nông dânphát động chiến tranh, nói cho hay thì là thay trời hành đạo, kì thựckhông khác gì đốt giết đánh cướp. Quân đội vốn quen với việc tất cả mọi thứ đều dựa vào nắm đấm mà có được giống như một mồi lửa, muốn làm cho bọn họ sống cuộc sống yên bình, giữ quy tắc, là việc không thể nào.Hàng Châu giàu có và đông đúc, giống như tích trữ của cải, nếu như ngày tháng buông thả không quy tắc còn tiếp tục, không đến nửa tháng là sẽcháy sạch sẽ, cho dù là Phương Lạp ra mệnh lệnh cũng không cứu vãnđược.
Trần Phàm lúc trước dùng nắm đấm nóichuyện, mục đích là muốn để một số người quá đáng bớt phóng túng, đểcho nhiều người hơn nữa ít nhiều cũng có đường sống, nhưng cũng chỉdừng lại ở đường sống mà thôi. An Tích Phúc cũng như vậy, nhưng y không có thế lực hậu thuẫn như Trần Phàm, cứ coi như trên chiến trận dựa vào quân pháp giết vô số người, nhưng ở sau lưng, những người bên cạnh lại không coi vị tiểu tướng trầm mặc ít nói này là gì cả, quân pháp mà mọi người sợ, chẳng qua cũng chỉ là bóng dáng Phương Bách Hoa sau lưng AnTích Phúc mà thôi.
Muốn nắm giữ quân pháp, phải lạnh lùngkhông vụ lợi, không thiên vị không ỷ lại. Trước đây An Tích Phúc khôngcó nhiều người kết giao thân thiết, Phương Bách Hoa thân thiết với y,trong lòng y hiểu được rằng điều đó không phải là cái lợi có thể lấy ra được một cách công khai. Vị trí của y và Trần Phàm trong quân đội,thật ra là khác nhau rất nhiều, tướng lĩnh chân chính có người có bèphái, y căn bản không thể so bì. Nhưng trong vòng mười ngày ngắn ngủi, y vẫn dùng một cách khác để rất nhiều người phải để mắt đến cái tên AnTích Phúc.
Cách Trần Phàm làm việc thường là tìm vài người quá đáng ở những điểm mấu chốt, đánh cho tới chết, giếtmột người răn trăm người, làm cho tất cả mọi người đều hiểu y là mộtthằng điên, cũng hiểu mục đích của y. An Tích Phúc mặc dù chặt đầu vôsố người trên chiến trường, nhưng lại không thể giết người bừa bãi ởHàng Châu. Trong mười ngày này, cách mà y làm cho người khác nhớ đếnmình, chính là mỗi lần có người quá đáng, liền lập tức hành động, không làm gì được cấp trên thì bắt cấp dưới.
Những người này hơnnửa đều là những người chặn đường cướp của, giết người đoạt tài sản,sống mái chiến đấu. Những chuyện này thật sự khiến người ta không chịunổi. Con người An Tích Phúc khi giao tiếp với người khác nhìn có vẻ ônhòa, nhưng trên thực tế một khi bị Hắc Linh Vệ bắt lại, hơn bảy phầnmười số người đó sẽ không còn đường sống. Người có chỗ dựa thì tìm chỗdựa đến, sớm một chút thì còn có thể đón người về. An Tích Phúc thảngười cũng dứt khoát, chỉ chậm một chút là người đó phần già sẽ chết,vẫn là áp dụng một cách nghiêm khắc theo quân pháp. Con người trẻ AnTích Phúc này có thể kính cẩn mà xin lỗi người khác, ai đến làm loạn ycũng có thể xin lỗi, nhưng rốt cuộc không ai dám thật sự rút đao trướcmặt Hắc Linh Vệ nắm giữ quân pháp. Nửa tháng nay, Hắc Linh Vệ giết hơntrăm người, cuối cùng cũng khiến người khác nhận thức được, một khi rơi vào tay vị trẻ tuổi này, thì chắc chắn sẽ phải “tích phúc” rồi.
Bọn họ hỏi mấy người quen ở trước cổng Bá Đao doanh, mới biết Lưu ThiênNam buổi chiều không có đây, hai người đành đi lòng vòng trong thư viện. Lúc đi qua Y Quán ở bên cạnh, Trần Phàm chào hỏi với một thiếu nữ bậnrộn ăn mặc như một người phụ nữ trẻ với chiếc khăn quấn trên đầu, thiếunữ này tên Tiểu Thiền, Trần Phàm đến mấy lần, nên cũng có quen biết vớinàng.
- Tiểu thiếp của Ninh Lập Hằng!
Y giới thiệu với An Tích Phúc như vậy.
- Là a hoàn của y!
Yên Tĩnh Phúc gật đầu.
- Ta quen biết!
- Ừ, đó chính là người mà ngươi bắt về mà… May mà người ta không biết.
Trần Phàm nhỏ giọng nói, sau đó cao giọng hỏi Tiểu Thiền:
- Đợi một lát Vu Thẩm đem kê đến, cái… Lôi Tử trong nhà cô có người dùng không?
Thiếu nữ đang bưng thuốc ở bên trong, nghiêng mặt hất hất tóc mai, gật đầu nói:
- Có người dùng, lúc ta vừa mới đến, bọn họ đang nói chuyện phiếm bên trong.
- Ừ, vậy ta… Chút nữa sẽ đi chiếm một cái.
Trong Y Quán này của Lưu Gia, những người được tiếp đãi hơn nửa là bịthương, cơ bản đều là binh lính. Trần Phàm nói dứt lời, một người namnhân bị thương chân ở bên cạnh tiến lại gần, vỗ vỗ tay của y:
- Này huynh đệ, cô gái kia là vợ nhà ai thế, xem ra đúng là…
Trần Phàm chỉ chỉ người bạn bên cạnh:
- Hắn tên An Tích Phúc.
- Ta hỏi…
Người nọ dường như muốn cường điệu vấn đề của mình lên, tuy nhiên nóiđược một nửa, dường như nhận thức được hàm nghĩa của cái tên An TíchPhúc, sắc mặt hơi thay đổi. Trần Phàm định xoay người chuẩn bị đi:
- Cô gái nhỏ kia không phải là người ngươi có thể nghĩ, hỏi nữa sẽ giết chết ngươi.
Rời khỏi Y Quán, An Tích Phúc quay đầu lại nhìn, Trần Phàm vừa đi vừa nói:
- Gia Gia nhà Lưu gia không có con cái, rất chăm sóc cô ấy. Ninh LậpHằng cũng thường xuyên qua đây, đối với mấy lời rất thú vị của y… về làm thế nào trị thương, lão Gia Gia không chào đón y lắm. Ha ha..
An Tích Phúc nói:
- Ta rất khâm phục Ninh Lập Hằng, vốn muốn đến gặp y nhiều một chút, đáng tiếc dạo gần đây bận quá… xem ra ngươi hay đến!
- Người đó, rất thú vị!
Trần Phàm nhíu mày, sau đó gật gật đầu.
- Hắn làm ra.. hai cái đồ dùng để xay gạo, một cái tên là Lôi Tử, cáikia tên là Phong Xa. Ban đầu mọi người đoán đó là xe gỗ (loại xe doKhổng Minh sáng chế trong thời kì Tam Quốc)… Con người hắn có chút kìquái, nhưng là người đáng để kết giao.
Trần Phàm nghĩ nghĩ, lại gật đầu, khẽ nói:
- Cũng rất đáng sợ!
- Ta nghe nói rồi!
An Tích Phúc gật đầu.
- Đúng là xay gạo sao?
- Vô cùng chính xác. Cái bánh lúc trước đệ ăn là dùng bột mì đượcnghiền qua. Ngươi cũng biết, tách vỏ của hạt lúa mì khó, bột mì như vậytrên chợ hiếm có lắm, hai thứ đồ mà hắn làm ra, cứ làm qua loa cũng cóthể bóc vỏ hạt lúa mì sạch sẽ rồi…
Hai người đang nói chuyện, thoáng chốc đã đi đến thư viện. Tiếng đọc sách ở bóng cây chố thư việntừ xa xa vọng lại, hai người đi qua mấy cái sân, đi về phía sân sau.Trong một phòng ở một bên, có mấy người cả nam lẫn nữ của Bá Đao doanhđang ngồi, hai đồ vật ở giữa phòng đang chuyển động dưới sự điều khiểncủa mấy người, những người khác cắn hạt dưa nói chuyện, thật là một cuộc sống nhàn hạ. Trần Phàm và Lưu Đại Bưu có mâu thuẩn, nhưng y lại quenbiết với rất nhiều người ở Bá Đao Doanh. Lúc dẫn An Tích Phúc vào, ychào hỏi tất cả mọi người.
Nam nữ trong nông trang thật racũng không có quá nhiều ngăn cách, Bá Đao Doanh mặc dù ban đầu là mộtsơn trang chủ yếu là dùng đao, nhưng đa số cuộc sống trong đó, vẫn không khác mấy so với nông thôn. Những người phụ nữ trước lúc xuất giá hoặclà sẽ có vài phần rụt rè, những nữ nhân đã lấy chồng sinh con nói nhữnglời thường khiến cho nam nhân phải đỏ mặt, cũng không nói đến sự khácbiệt nam nữ, lúc này một đám người đang ríu rít vừa nói chuyện vừa làmchút chuyện vặt.
Hai đồ vật ở giữa phòng, một cái giống nhưmột cái cối xay làm bằng tre, kết hợp với một thứ giống như đá, cái kiagiống như cối xay gió làm bằng gỗ, bụng rất lớn, ở giữa có cánh quạt cótay cầm. Hai đồ vật này một tên Lôi Tử, một tên Phong Xa. Lôi Tử tách vỏ kê hoặc vỏ lúa mạch, Phong Xa thì có thể loại bỏ những tạp chất trongcác loại hạt, đều là những thứ Ninh Nghị cùng mấy học trò làm ra trongvòng một tháng nay.
Trên thực tế, lúc này tách cỏ gạo hay làlúa mạch không hề dễ dàng. Mặc dù không phải là không làm được, nhưngtrình tự làm việc cực kì rườm rà. Miền nam ăn gạo, miền bắc ăn lúa mạchlà chính, cái mà đa số mọi người ăn đều là lúa mạch hoặc “cơm mạch” vẫnchưa tách vỏ đã nấu. Loại cơm này rất thơm, nhưng cực kì khó ăn, ăn mộtbát chắc nuốt được một nửa. Đương nhiên, nói là công đoạn rườm ra, nhưng không phải là không làm được, chỉ là giá cả tương đối cao, Ninh Nghịban đầu ở Giang Ninh, Tô Gia đương nhiên có thể mua được mà ăn gạo tinh, nhưng bột mì mà Vân Trúc dùng để chiên bánh chắc chắn vẫn còn vỏ. NinhNghị sớm đã lập kế hoạch làm ra hai thứ này, trước đây ở Tô Gia cũngkhông cần thiết lắm, nhưng khoảng thời gian này khá nhàn rỗi, nên làm ra mấy thứ này.
Ninh Nghị lúc trước dùng thuốc nổ khiến cho bọn người Lưu Đại Bưu mặt xám mày tro. Hắn muốn làm thứ gì, người bên cạnhmặc dù không ngăn cản, nhưng đương nhiên cũng có chút để ý. Ban đầu lúcbiết kết cấu của Phong Xa, mọi người còn cho rằng đây là thần khí giốngnhư xe gỗ. Lưu Đại Bưu lén hỏi người khác, Trần Phàm nghe xong cũng cóchút tò mò. Lúc trước y rất quan tâm đến Ninh Nghị, nhưng cả hai ngườitiếp xúc không nhiều, sau đó có một ngày đi ngang qua, trong lòng tò mò, chạy đến xem. Y là người thẳng thắn, Ninh Nghị đang điều chỉnh hai đồvật, liền trực tiếp hỏi. Ninh Nghị giảng cấu trúc một lượt, Trần Phàmnghe xong trợn mắt há hốc mồm. Y vốn dĩ cảm thấy đối phương mưu lược vôcùng xuất chúng, đặt ở bên ngoài liền giống như nhân vật trí dũng kiệtxuất, nào có thể tạo ra mấy cái đồ vô dụng, nhưng sau đó nói chuyện, lại cảm thấy đối phương vô cùng thú vị.
Trong Bá Đao Doanh mọingười vốn dĩ cũng có chút kính nể Ninh tiên sinh, hắn bày mưu tính kếcho Bá Đao Doanh, quản lí sự tình. Mọi người cho dù là biết, cũng chỉcảm thấy đây là người đọc sách, ăn trên ngồi trước, chỉ là Tiểu Thiềnkhiến người ta có ấn tượng bình dị gần gũi mà thôi. Nhưng sau khi Lôi Tử và Phong Xa được tạo ra, có người thử dò hỏi một chút xem có thể mượnkhông, Ninh Nghị liền không hề từ chối.
Dù sao cũng là đồmới, Lôi Tử lại là làm bằng gỗ, trong lúc hoạt động có mấy lần hỏng,hoặc là cần điều chỉnh, Ninh Nghị tự mình đến, hơi mất thời gian. Hắn là người ôn hòa, lời nói cũng khôi hài, mọi người liền dần dần coi y nhưmột nhân vật ẩn sĩ bình thường, mặc dù có kính sợ, nhưng trong lòng củarất nhiều người cũng đã thân thiết và quen thuộc.
Đươngnhiên, điều làm cho Trần Phàm để ý không phải là những chuyện này, mà là gần nửa tháng nay, trong thư viện xảy ra một chuyện. Những chuyện nàythay đổi ngầm, rất thú vị, lúc ban đầu, Ninh Nghị chỉ giảng chuyện xưa ở trong thư viện, nói những đạo lý đạo đức văn vẻ. Khuôn mẫu này từ đầuđến đuôi cũng không hề thay đổi, nhưng không biết vì sao, những học sinh vốn dĩ đều là những người xuất thân quê mùa này lại ảnh hưởng nhanh như vậy.
Đại khái là mười ngày trước, một số đứa nhỏ nghe Ninh Nghị giảng bàitrong thư viện làm một chuyện. Nguyên nhân là một trong số những đứa nhỏ này nghe nói một chuyện thảm, một binh lính trong nghĩa quân đắc tộivới thượng quan, khiến cho cửa nát nhà tan, thê tử bị đối phương làmnhục, người trong nhà gần như chết hết, gã cũng bị chặt một bàn tay. Nói thực, sau khi thành Hàng Châu bị phá, những chuyện xảy ra không chỉ làngười nước ngoài ức hiếp người bản địa, quân khởi nghĩa đa số là nôngdân, trong tay ai có quyền, coi thường những người cấp dưới đều là những chuyện thường. Những chuyện tương tự như vậy cũng không phải là hiếmthấy. Đối phương làm khéo léo, thì chuyện sẽ không gây nên quá nhiềusóng gió, chuyện đó sẽ cứ như vậy mà trôi qua. Nhưng lúc này lại lọt vào mắt đám thiếu niên và bọn nhỏ.
Những chuyện đằng sau cũngrất đơn giản, trong nhà đám trẻ nhỏ này đều có thế lực, bọn họ đươngnhiên bắt đầu điều tra, trong lúc điều tra có hỏi Ninh Nghị, Ninh Nghịđưa ra hai cách nghĩ. Không lâu sau, bọn chúng tìm ra hai bằng chứng,đem bằng chứng giao cho linh vệ.
An Tích Phúc chắc chắn biếttình hình bên này. Từ những lời trước đây y nói có thể biết được. Cóchứng cứ rồi, An Tích Phúc cũng không hàm hồ, bắt tên tướng lừa đảo dưới trướng đại tướng quân Tăng Thành, một trong tám Phiêu Kị. Lúc TăngThành đến nơi, trên cổ tên tướng lừa đảo này đã có một vệt máu khô, nghe nói là tự sát. An Tích Phúc không ngừng xin lỗi, Tăng Thành vô cùnggiận dữ, nhưng cuối cùng đành bỏ đi. Đối với An Tích Phúc mà nói, đâyvốn dĩ là một chuyện làm cũng được không làm cũng được.
Lúcgã bị chặt đứt tay kia đến thư viện khóc lóc kêu gào quỳ lạy đám trẻ con kia, nhìn thấy lồng ngực phập phồng và ánh mắt rực sáng của bọn trẻ,Trần Phàm biết có một số chuyện sau này sẽ không còn giống như lúc trước nữa.
Có mấy thư sinh, cả một đời đọc văn chương đạo đức,nhưng cả đời cũng không biết đạo đức là cái thứ gì. Nhưng có nhữngchuyện, chỉ cần có một lần, là có thể quyết định đời một con người.
Bọn trẻ con nhày đều là xuất thân nông dân, mấy tháng trước, bọn chúngchưa có ai đọc văn chương đạo đức. Cái mà bọn chúng được tiếp xúc làcướp đoạt và chết chóc, là máu tanh và sự sợ hãi, có đứa đã từng giếtngười, có đứa nói chuyện tục tĩu vô cùng. Bây giờ bọn chúng vẫn khôngbiết đọc thế nào là văn chương đạo đức, nhưng sau khi làm chuyện này,bọn chúng thậm chí đến cách nói chuyện, e rằng cũng sẽ khác.
Trần Phàm biết chuyện này có ý nghĩa thế nào. Mười hai tuổi đã báiPhương Thất Phật làm thầy, mười bốn tuổi thì y lần đầu tiên giết người,hành hiệp trượng nghĩa, y thấy một vị lão nhân dập đầu trước y, khi đó y rất lúng túng, cảm giác đầu tiên là như vậy. Sau đó y vào Ma Ni giáo,hô hào khẩu hiệu "Thị pháp bình đẳng, không phân cao thấp", chỉ tiếc làsau này càng đánh càng nhiều, sự việc càng lúc càng khiến y cảm thấy bất đắc dĩ.
Y không biết tương lai của những đứa trẻ này sẽ nhưthế nào, nhưng sự việc có thể sẽ có chút khác biệt, trong thời gian vàingày này, những đứa trẻ này đã chiếm lương bổng thay một vị binh sĩ. Màkhiến y cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, chính là sự kiện thứ ba phát sinhnăm ngày trước.
Lúc đó những đứa trẻ này chuẩn bị không ngừng cố gắng, bọn chúng hỏi thăm chung quanh những oan tình có thể hỗ trợ,sau khi nghe xong một hai vợ chồng già kể một thiên tướng tên là Hàn Vạn Thanh hại chết đồng liêu, giết chết con trai bọn họ, nhưng nay khôngmột ai quan tâm đến. Bọn nhỏ chuẩn bị giải oan cho đôi vợ chồng già này, nhưng lúc này, một nhóm học trò khác trong thư viện vốn đối đầu vớiNinh Nghị nhảy ra, đứng về phía Hàn Vạn Thanh.
- Chuyện về Hàn Vạn Thanh ta cũng nghe nói rồi.
An Tích Phúc ở một góc phòng đè thấp âm thanh xuống.
- Hắn cùng vị Thiên tướng họ Đoàn kia vốn là huynh đệ tốt. Trận chiếnHoàng Sơn muốn cứu người, kết quả là không cứu được, Nhị lão Đoàn giakhông biết vì sao, đã đổ hết trách nhiệm lên đầu Hàn Vạn Thanh, vụ ánĐoàn Công này xử rất rõ ràng.
- Ta cũng biết rõ.
Trần Phàm cười cười.
- Nhưng hai nhóm nhóc con này đối chọi gay gắt, đâm lao phải lao theo.Ninh Lập Hằng thấy bọn chúng náo loạn, liền đứng ra nói, nếu bên nàychúng ta sai rồi, ta sẽ châm trà nhận sai với các trò...Lợi hại nhất là, hắn nói rành mạch từng câu.
An Tích Phúc nhíu mày:
- Chuyện này sao mấy ngày nay không báo bên ta nhỉ.
- Đương nhiên là không báo rồi, toàn bộ chuyện này khá rõ ràng rồi. Bangày trước ta đã nói chuyện này với Ninh Lập Hằng, biết hắn nói gìkhông? Hắn nói ta sớm đã biết rồi. Hai bên tìm nhân chứng, bày ra chứngcứ, buổi chiều hôm qua có tranh cãi ầm ĩ một chút, sau đó đã được giảiquyết riêng rồi...
Trần Phàm hạ thấp âm thanh:
- Đám trẻ bên phía Ninh Lập Hằng đã châm trà nhận sai rồi.
- Sau đó hắn nói với đám nhóc này, chuyện này là các trò đã sai rồi,nhưng quan trọng nhất là, không có người bị oan uổng, các trò không đánh mất lương tâm. Đám nhóc kia nói, chí ít chúng ta đã làm được việc, đámnhóc bên kia cũng nói: "Chúng ta cũng làm được đại sự". Hiện tại hai đám trẻ con này đã chia làm hai phe rồi, nhưng phương pháp hành sự nguyêntắc, đều là do Ninh Lập Hằng dạy, muốn nói chứng cứ, muốn làm ngườitốt...Hắn mới đến hơn một tháng, hơn phân nửa người ở đây nhằm vào hắn,nhưng hiện tại đám trẻ này đã hoàn toàn thay đổi rồi. Ngươi đi xem bộdạng bọn chúng đọc sách thì biết, rung đùi đắc ý, hắc hắc, trước đây mẹnó ai muốn đọc những thứ này chứ. Hiện tại bọn chúng đều muốn làm việcchân chính, làm đại anh hùng tế thế cứu dân.
Hai người ở bêncạnh thư viện nói việc này, bên ngoài phòng, bóng dáng Tiểu Thiền điqua, trong viện tử nơi Ninh Nghị ở tựa hồ có người tới, có hạ nhânkhiêng một cái rương đi vào, có người gõ cửa, đi đầu tiên là một cô gáidung mạo mỹ lệ. Tam cô lục bà trong phòng khe khẽ thì thầm với nhau, đại loại như "Hồng nhan tri kỷ của Ninh tiên sinh đấy", "Đã tới một lầnrồi", "Nghe nói trong nhà rất giàu có". An Tích Phúc nhíu mày:
- Người kia là Lâu Thư Uyển.
- Ta biết.
Trần Phàm nhíu mày.
- Trước đó đại ca cô ta đã tới thăm hỏi ta vài lần, nghe nói danh tiếng không tốt lắm.
- Nữ tử nơi này không giống chỗ chúng ta.
An Tích Phúc nhìn khí chất của cô gái kia một chút:
- Có thể là như vậy...
Bất luận là người đang được nói tới thân phận ra sao, nhưng tám chuyệnlà tám chyện, thanh âm xay nghiền gạo trong phòng vang lên hưởng ứng,không lâu sau, bên ngoài thư viện có tiếng ồn ào, Ninh Nghị dạy xongcũng đã đi ra. Trong gió thu, Lâu Thư Uyển tới thăm tươi tắn tự nhiên,làm nha hoàn đại gia tộc, nay vừa là thiếp thân và nữ chủ nhân cũng rấtthoải mái bắt chuyện với đối phương. Lá vàng trong gió rơi xuống, tất cả điều này, có thể đều là biểu tượng nhàn nhã khó có được, bất luận làtiếng xay nghiền gạo, tiếng trò chuyện phiếm, hồng nhan tri kỷ của NinhNghị hay hai nhóm học trò trong thư viện đối chọi gay gắt, đều là tượngtrưng cho sự an bình khó có được. Nhưng bất luận Trần Phàm hay là AnTích Phúc, thậm chí là Ninh Nghị nay đang tiếp xúc một bộ phận sự vụtrong Bá Đao Doanh, đều có thể cảm nhận được rõ ràng, nay lấy Hàng Châulàm trung tâm, trong phạm vi mấy trăm dặm, cũng không phải nơi nào cũngcó được bầu không khí như vậy.
Chiến sự giằng co, ngày ngàycó người chết trận, mười lăm vạn đại quân do Đồng Quán suất linh từphương bắc áp tới, trong lòng tất cả mọi người đều cảm nhận bầu khôngkhí áp lực trong ngoài thành Hàng Châu, thậm chí nội bộ quân hệ PhươngLạp trong thành đều đang không ngừng tiến hành đấu tranh chính trị, baogồm cả không ít người muốn tìm cách giết chết Ninh Nghị, chỉ riêng phạmvi nho nhỏ thuộc Bá Đao Doanh này bởi có chút ngăn cách với bên ngoài,cho nên tạm thời không cảm thụ được, ngược lại là bầu không khí nhàn nhã yên bình.
Trong tiết tấu cuộc sống, giảng bài, "phát minh"máy nghiền gạo, vận động "Làm người tốt" kích động đám học trò đối chọigay gắt, "hồng nhan tri kỷ" mới lui tới vài lần, cùng với lá thu vàngrơi rụng xuống, đầu tháng chín, Lệ Thiên Hữu trở lại Hàng Châu, theo đó, biến động chính trị hầu như một lần nữa đã ảnh hưởng đến hệ quân Phương Lạp. Mà bởi vì sự thù ghét của Lệ Thiên Hữu với Ninh Nghị, cuối cùng có nghĩa là sau khi Ninh Nghị trở lại Hàng Châu, một cường địch đủ đểchính diện làm lung lay Lưu Đại Bưu, lần đầu tiên xuất hiện trước mặthắn…
Chú thích: Lôi Tử là máy xát gạo, ở cuối thập niên mườisáu của thế kỉ trước đã gần như biến mất. Về phần Phong Xa để loại bỏtạp chất và vỏ ngũ cốc, những người thanh niên sinh sau năm 80 nếu sinhra ở nông thôn, có thể vẫn nhìn thấy, mấy năm nay vẫn còn có, nhưng cũng không nhiều lắm.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 262: Mưa Núi

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com- Sau khi Lệ nguyên soái Lệ Thiên Hữu Lệ trở về, phía Hàng Châu, chỉ e là phải có một trận náo động nho nhỏ.
Nhấp một ngụm nhỏ trong chén trà xanh, Lâu Thư Uyển cười tao nhã, lúcđặt chén trà xuống, chiếc lắc tay bằng sứ trên cổ tay khẽ chạm, phát ratiếng “tinh tinh” trong trẻo.
- Lập Hằng ở thư viện dạy học,có thể đạm bạc một chút, nhưng ta cũng nghe nói, Thư viện Văn Liệt nàysở dĩ có thể duy trì, phía trên còn có người chống đỡ sau lưng. Nhưng mà lần này có thể lan truyền rộng rãi hơn, nghe nói… Lập Hằng lúc trước ởtrong thư viện đã từng nói đến chuyện liên quan đến Tiền Lão. Bây giờthời cuộc nhạy cảm, có thể bị người khác nhắc lại chuyện xưa, Lập Hằngphải cẩn thận một chút… Nhưng cũng không sao. Bây giờ ở Hàng Châu Lâugia có thể nói là cũng có chút tiếng nói, mặc dù… Mọi chuyện có thể làLập Hằng có chút xem thường, nhưng nếu như có chuyện, Lập Hằng hoặc làcó thể thông báo mấy câu, phía tiểu muội có thể giúp đỡ được, hy vọngLập Hằng không cảm thấy khúc mắc…
Từ lần gặp lại ở tiệc BáchQuan, đây là lần tới thăm thứ năm của Lâu Thư Uyển. Mặc dù nói lúc trước bên ngoài không được yên ổn lắm, nhưng nếu thật sự muốn làm cho ngườikhác có cảm tình, loại nữ tử như Lâu Thư Uyển cũng không phải là loạingười khiến người ta ghét bỏ. Cử chỉ hào phóng khéo léo, lui tới cóchừng mực. Đến nhà lần đầu tiên, trong thời gian một chén trà là chủđộng rời đi. Lần thứ hai đến, cũng có vẻ vội vàng. Dựa theo cách nói của nàng, Lâu gia ở bên này cũng có chút sản nghiệp, nên đến đây xem mộtchút. Hàng Châu sau chiến tranh, nàng thật ra cũng mất đi rất nhiềungười quen, bây giờ nếu gặp lại, thì sau này cũng phải đi lại nhiều.
Cứ như vậy, lần thứ ba đến nhà, đã có vẻ tự nhiên hơn rất nhiều. LâuThư Uyển cũng không phải là người ki bo, trực tiếp tặng mọi người nhữngđồ dùng hàng ngày mà mọi người dùng cùng với mấy tranh cuốn và sách cổthời Trần, mấy thứ này ngày xưa ở Hàng Châu đại để đều là những món đồquý hiếm được cất giấu.
- Bây giờ cũng chẳng đáng tiền nữa,đánh trận hai tháng, những thứ cần đốt cũng đốt rồi, những thứ cần némcũng ném rồi, giữ lại chỉ khiến cho kẻ khác muốn giết. Mấy đồ này có đắt hơn nữa cũng chẳng đáng giá bằng một bát cơm. Lư Gia nhân cơ hội thuđược không ít những thứ như vậy. Nói thật, vốn dĩ là muốn đem ra tặngngười khác…
Lúc đó Lâu Thư Uyển vừa nói vừa cười rộ lên, ẩn chứa vài phần cô đơn.
- Nhưng, trong nghĩa quân cho dù có mấy người biết chữ, cũng khôngthích mấy thứ này lắm. Ngươi tặng hắn mười hòm này, thà rằng tặng mộthòm vàng còn có lợi hơn. Bọn họ cũng biết rất đáng tiền, nhưng tronglòng không nghĩ đến.
Nàng nói tới đây, lại cười rộ lên:
- Một tháng trước, Phan Văn Đắc Phan Tướng Quân ở bên Tây Doanh cướpđược một tòa nhà lớn, cũng sửa sang lại một lần, nói trong nhà chẳng cóđồ gì cả, để bày biện một số sách tranh chơi. Chỗ chúng ta vội vàng tìmmột hòm đồ rất đáng tiền đem tặng, Phan tướng quân sau đó lại rất khôngvui, nói Lâu gia tại sao lại tặng có một chút đồ như vậy. Một bức tườngcủa một gian phòng cũng treo không đủ, lại còn toàn là đồ cũ. Chúng talại vội vàng tặng hai hòm vàng bạc để người ta nguôi giận. Mấy ngày sau, lại có một vị tướng quân muốn sách và tranh cổ, chúng ta vội vàng gommười hòm. Vị tướng quân kia nói, bức tranh vẽ long bay phượng múa kia,đẹp hơn cái của Phan tướng quân… Thật ra mười hòm cũng không đáng giámấy lượng bạc…
- Sau đó nghĩ kĩ, dù sao cũng chẳng nhìn ra,thì cũng không cần phải lấy mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta, vềsau không tặng gì nữa. Nhưng những đồ này nhà chúng ta thu được cũng làminh châu bỏ vào chỗ tối rồi. Lập Hằng cũng là người biết phân biệt hàng tốt xấu, hãy cầm đi, bây giờ thời cuộc thế này, đều là việc nhỏ, LậpHằng đừng từ chối tiểu muội mới phải.
Rất khó đoán ngày trước Lâu Thư Uyển qua lại cùng với đám tài tử thư sinh kia là tình hình thếnào, nhưng trong lúc sau chiến tranh mọi người đều bất an, Lâu gia ngàymột phát triển, một bước lên trời, vị tiểu thư Lâu gia này có địa vị cao hơn so với ngày trước lại bày ra thái độ lạnh nhạt như nước của quân tử chân chính qua lại với người khác. Nếu như Ninh Nghị thật sự là loạitài tử nghèo túng cùng đường, có thể cũng đã bị phong thái và ý chí củađối phương thuyết phục, mà mặc dù trong lòng tỉnh táo, nhưng dưới tìnhhuống phần nhiều là giúp đỡ, Ninh Nghị đương nhiên cũng sẽ không hoàntoàn cự tuyệt ý tốt của người khác.
Hai lần sau đấy tấtcả đều tự nhiên hơn, Lâu Thư Uyển sau khi không biết từ đâu biết đượcchuyện Ninh Nghị giảng về Tiền Hi Văn trong thư viện, cũng mấy lần tựchế giễu quyền thế nhà mình không đáng là gì. Trên thực tế, điều nàythật ra không coi là giả bộ, mặc dù bản thân không phải là nữ tài tử gì, Lâu Thư Uyển vẫn rất thích hướng tới những thứ như là văn nhân hay làkhí tiết. Nếu không như thế, trước kia nàng đã không thường lai vãng tới chốn văn nhân. Nhưng đến lần này, nàng lại đem đến tin tức Lệ Thiên Hữu sắp quay về.
Nàng khuất phục vì Ninh Nghị, điều tra cũngkhông được coi là quá sâu, nếu nàng biết nguyên do thật sự của việc Ninh Nghị bị bắt đến đây hoặc là chơi hội của Lệ Thiên Hữu và Ninh Nghị, thì những điều lúc này nói đã không phải là những lời này.
- Ấy, sao ngươi biết?
Lúc nàng nói những lời này, thì Ninh Nghị đang ở trong phòng, thuận tay sắp xếp lại hai bản tin tức mà một thân vệ trong Bá Đao Doanh gửi đến.Hắn cũng biết chuyện Lệ Thiên Hữu sắp quay về, những chuyện tiếp theoxảy ra cũng đoán được, chẳng qua những phỏng đoán này được nói ra từmiệng của Lâu Thư Uyển, thật khiến hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên.
- Nghe nói ngày trước trong nghĩa quân có phái chiêu hàng…
Lâu Thư Uyển hạ giọng:
- Chỉ là Phương Lạp… thanh thế nghĩa quân càng ngày càng lớn, đặc biệtlà sau khi đánh hạ Hàng Châu xưng đế xong, chiêu hàng đương nhiên làchuyện không thể. Trong những người này, có người thay đổi cách nghĩ,cam tâm tình nguyện đầu nhập, những người khác cũng không để lộ cáchnghĩ ra ngoài. Nhưng cho đến nay, cấp trên cũng chẳng làm gì những người này. Chỉ là đất nước vừa mới thành lập, căn cơ chưa ổn định, không thểngay từ đầu đã xử lí toàn bộ từ trên đến dưới. Nhưng trong vòng mộttháng, tiếng đồn về những chuyện thế này thật sự đã rất nghiêm trọng.Những chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ, những người bị giết vì những chuyện thếnày ngày càng nhiều. Gia huynh nói, Nguyên soái Lệ Thiên Hữu lần nàyquay về, có thể sẽ muốn làm lớn chuyện, cho nên ta có chút lo lắng LậpHằng sẽ bị liên lụy…
- Gia huynh… Là nhị ca của muội?
- Là đại ca, tên huynh ấy là Thư Vọng… À, Lập Hằng ngươi cũng gặp một lần rồi đấy!
- À…
Lúc trời chuyển xế chiều, Lâu Thư Uyển đi từ trong tiểu viện ở con phốnhỏ Ninh Nghị ở ra, đi lên xe ngựa, trên đường người qua người lại, dưới ánh mặt trời, xe ngựa đi qua những con phố liền nhau, sau đó mất húttrong tầm mắt. Trong viện tử, Tiểu Thiền thu nhặt đồ pha trà, ở hànhlang nói mấy câu với Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng cười đáp lại mấy câu,thỉnh thoảng vẫy vẫy tay vẽ thành những vòng tròn trên không trung, Tiểu Thiền bị trêu cười rộ lên. Cứ như thế trôi qua, Ninh Nghị cầm mấy quyển văn thư, từ cổng sân qua y quán, một mạch đi về phía chủ viện Doanh BáĐao.
Buổi trưa, các lớp học trong thư viện Văn Liệt cũng đãkhông còn, không còn những đứa trẻ ríu rít, trong ánh nắng tráng lệ củabuổi hoàng hôn, tất cả đều có vẻ yên tĩnh mà thanh thản. Con đường từbên này đi đến Chủ viện phải đi qua hàng loạt các viện tử, sớm đã chậtcứng người, nhưng lúc này hầu hết đều là phụ nữ và trẻ nhỏ. Cũng cónhững thành viên trong Bá Đao Doanh đã tan ca trở về, có người còn nhậnra Ninh Nghị, liền vẫy tay chào hắn. Cũng có đứa trẻ nhìn thấy hắn liềnđi đến hành lễ, nói chuyện ríu rít.
Bọn trẻ con biết hắn làtiên sinh, nhưng hơn nửa là thích hắn, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì sau khi Ninh Nghị đến chỗ này, bọn chúng có nhiều câu chuyện để nghe hơn.Có khi là chính Ninh Nghị tự mình kể, có khi là giảng trên lớp học, rồitruyền miệng nhau. Tóm lại mọi người đều biết rằng hắn là người bụngchứa đầy những câu chuyện lí thú.
Ngày trước rất kinh doanh rất nhiều thứ, hắn thực sự không phải là mộtngười hoạt bát, hài hước thì có hài hước, nhưng trong hài hước lại cóhơn nửa là thâm trầm. Hắn không ngờ được lại trở thành người được bọntrẻ yêu thích như thế này. Hắn tự nhận cũng không thích lên mặt dạy đời, nhưng lại rất thích thú với việc sau khi người khác chịu ảnh hưởng củamình liền có nhiều thay đổi kì lạ.
Theo những tiểu thuyết mà ngày xưa hắn từng đọc, chỉ có những đại ma vương mới có sở thích quái ác như vậy.
Có đôi khi nghĩ, tình cảnh của mình bây giờ có chút không ổn, không nên có những ảo tưởng không phù hợp với thân phận của mình như thế này mới đúng…
Mỗi này đều đi đến Chủ trại Bá Đao Doanh, nên hắn cũng đã thông thạo việc. Sau khi giải quyết công việc trở về trời đã tối,trong viện đã đốt đèn đuốc lên, nhà nhà bay lại mùi xào rau, làm nổi bật những bộ quần áo treo trong mỗi nhà, tiếng chạy của bọn trẻ nhỏ, rấtcó bầu không khí của nhà nông ngày xưa. Rất nhiều gia đình đặt bàn ởtrong sân, tiếp đón một hai người bạn tốt, nói chuyện ăn uống. NinhNghị thỉnh thoảng cũng được mời, phần lớn là lời mời của đám người LưuThiên Nam. Y dù sao cũng là đại quản gia của Doanh Bá Đao, giao tìnhvới Ninh Nghị cũng coi là thân thiết. Còn một số người thân tín bênngườiLưu Đại Bưu, nếu như thân thiết với Ninh Nghị, cũng sẽ biết rất dễ chung sống với hắn.
- Lệ soái sắp quay về rồi, sắp tớithành Hàng Châu e là sẽ không yên ổn. Lập Hằng ngươi cũng biết đấy,càng ít đi ra ngoài càng tốt, nếu như có chuyện thì cứ việc nói mộttiếng với Tiểu Sát hoặc A Thường, sắp xếp thêm mấy nhân thủ đi theo. An toàn là hàng đầu.
Bảo con gái đi thông báo cho Tiểu Thiềnlà Ninh Nghị không về nhà ăn cơm, lúc Lưu Thiên Nam mời Ninh Nghị ngồixuống, trong viện tử còn năm người, có Đỗ Sát và A Thường trong “SátNhân Thường Mệnh” bên cạnh Lưu Đại Bưu, có Trần Phàm, có An Tích Phúctừng gặp hai lần, ngoài ra còn có một tên phó thủ dưới trướng Lưu Thiên Nam, tên Lưu Song Mộc, Ninh Nghị cũng có quen biết gã nhưng khôngthân.
Gật đầu chào hỏi mấy người, Ninh Nghị cười ngồi xuống, nhận chén rượu mà Lưu Thiên Nam đưa đến.
- Nghe nói Lệ soái lão luyện thận trọng, không đến mức vì nhân vật nhỏ bé như ta mà làm ra chuyện gì khác người chứ!
Lưu Thiên Nam lắc đầu nói:
- Cái này cũng khó nói lắm, e là lão đem cả chuyện lớn đến.
- Đem theo chuyện lớn đến, thì sẽ không thể lén lút động thủ rồi, mọi người sẽ được biết trước.
Hai người nói mấy câu này, Lưu Song Mộc đứng bên cạnh nhíu mày:
- Chuyện lớn gì?
- Gần đây sắp phát sinh một trận thanh trừ lớn đấy!
- Ninh tiên sinh… không phải trước nay không giải quyết chuyện ngoài sao…
Lưu Song Mộc nghi ngờ nói:
- Sao biết được?
Việc có liên quan đến Lệ Thiên Hữu quay về thành có thể dẫn tới mộtloạt các chuyện, đương nhiên Lwuu Song Mộc cũng biết, điều mà y nghi ngờ đương nhiên không phải là cụ thể xảy ra chuyện gì, mà là tại sao Ninh Nghị lại biết được. Lưu Thiên Nam vỗ vỗ vai của y, Ninh Nghị cũng nhìn y một cái:
- Thời gian gần đây, mấy vụ làm ăn trong trang, quanhệ lui tới cũng có thay đổi. Những người như Tiêu Kim Kiện, Quách Viêm ngày xưa đều là phái chiêu hàng, tin Lệ soái quay về cũng không phải là được giữ kín lắm, chuyện không khó nghĩ… dù sao những con số cũngkhông làm giả được….
Trần Phàm uống một chén rượu, nhún nhún vai:
- Đừng nghĩ nhiều nữa, tên này nếu đã đề cập đến sự tình trong đó, thì cũng không lừa gạt được y. Hoặc là có sự chuẩn bị tâm lý, nếu khôngSong Mộc ngươi xử lý hắn thế nào?
Ninh Nghị cười rộ lên:
- Vì sao bên ngoài không ban bố sắc lệnh, treo cổ tất cả những du dân không có việc làm?
Từ sau khi mất đi thân phận Lão Đại giữ trật tự đô thị, Trần Phàm căn bản cũng không khác gì một du dân không có việc làm.
An Tích Phúc ở bên kia nghe một lúc, hỏi:
- Ninh tiên sinh cảm thấy chiến sự phía bắc thế nào?
Hai người qua lại không nhiều lắm, nhưng trên cơ bản ở Hồ Châu đã từng đánh nhau một lần, Ninh Nghị nhìn y một cái:
- Cái mà ta có thể đoán được cũng không nhiều, hơn nữa, Gia Hưng chắc chắn là không thể đánh tiếp được rồi, đúng không?
Lời này nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, Lưu Thiên Nam lại không hề khúc mắc, gật gật đầu:
- Ừ, Đồng Quán dẫn binh, thành vây đã giải!
- Phương Thất Phật e là không muốn trở về, tháng bảy tháng tám là mùa thu hoạch lương thực, từ Hàng Châu đến Gia Hưng, trước nay là đất lành. Cái gọi là tam quân chưa động lương thực đã đi, mọi người có thể thuhoạch được cái gì cứ thu, cái không thu hoạch được thì đốt. Quân đội của Đồng Quán nhiều, hậu cần cũng cần nhiều. Bên này… đại khái là tínhchiến tranh theo thành rồi. Là như vậy đúng không?
Lần này lại không có ai tiếp lời, Ninh Nghị cười:
- Vừa mới thu hoạch lương thực, thành Hàng Châu không phá, thì có thể chống đỡ được một thời gian dài. Khởi nghĩa, xưng đế, có danh hiệu, thì tất có người trông chừng, cho dù không phá nổi vòng vây Hàng Châu, chỉ cần bên này chống đỡ được, áp lực mà bên ngoài tạo cho triều đình sẽcàng ngày càng lớn. Hơn nữa hai nước Kim Liêu phía bắc đã khai chiến, Vũ Triều cũng xuất binh bắc phạt, đem mười lăm vạn đại quân kéo đến đấtGiang Nam, tin tức này cứ tiếp tục, sẽ có thể… làm cho triều đình suysụp. Những điều ta có thể đoán được cũng chỉ có thế.
Ninh Nghị nghĩ một lát:
- Trước kia Vĩnh Lạc Triều mới lập, không thể lập tức giết một đámngười, làm cho lòng người hoảng loạn, nhưng nếu muốn chuẩn bị thủ thành theo cách vườn không nhà trống, bên trong thành có thể giữ liên lạc hay không, lại là một chuyện quan trọng nhất. Nghe nói Lệ soái thận trọng, lão dẫn binh quay lại, xử lí một đám người, cũng có thể ổn định tốthơn cục diện của Hàng Châu. Đấu tranh chính trị mà, đại khái là nhưvậy!
Bây giờ những chuyện mà Ninh Nghị giải quyết trong BáĐao Doanh đều là những chuyện có liên quan đến nội bộ, còn một số cơmật quan trọng, hoặc là chuyện có liên quan đến chiến sự phía bắc đềuđã bị loại bỏ ra ngoài. Đây cũng là lí do vì sao Lưu Song Mộc lại tỏ ra ngạc nhiên với hắn. Hắn nói xong, mọi người đều trầm mặc. Trần Phàmđại khái là người hiểu rõ nhất về cách nghĩ của Phương Thất Phật, nhíumày, hỏi:
- Có thể sao?
Y định nói là việc triều đình bị tha hóa.
Ninh Nghị nở nụ cười:
- Mọi người lí luận suông thôi. Phỏng đoán là sở trường của ta, ngươi coi là thật sao? Ta cũng không rõ nữa. Việc trên đời không có quy luật. Có câu: Cao xây tường, rộng tích lương thực, chậm xưng vương, nhưngđặt trong hoàn cảnh này, các ngươi vội vã xưng đế, đương nhiên cũng cócách nghĩ của riêng mình, có thể thành công hay không, là chuyện saukhi làm mới có thể biết được…
Mọi người nhìn nhau, hồi lâu sau, Lưu Thiên Nam nói:
- Cao xây tường, rộng tích lương thực, chậm xưng vương, những lời này có lí lắm, không biết là ai nói…
Ninh Nghị nói:
- Hàn Tín nói với Lưu Bang đấy!
Lúc này hắn đang nói với Trần Phàm về chuyện hội thơ mà ngày kia phải tham gia. Trên thực tế, Ninh Nghị và người tên thủ lĩnh đặc vụ tên Văn Nhân Bất Nhị mà Tần lão phái tới đã gặp nhau lần thứ hai vào mấy ngàytrước. Đây là địa điểm gặp mặt lần thứ ba đã được hẹn trước, cho nênngay trước mặt bọn người Lưu Thiên Nam, trước khi Lâu Thư Uyển ra về hắn hẹn cùng nàng đến đó tham dự. Trên thực tế, Ninh Nghị nhắc đến hội thơ ngày hôm nay, Lâu Thư Uyển vừa hay nói mình cũng có thiệp mời, tronglúc nhất thời cũng chẳng để ý đến đề tài lịch sử đơn giản, mãi đến khicó người bàn luận về “Ngày xưa Hàn Tín có nói câu này…”, hắn mới thậtsự suy nghĩ kĩ càng.
- Ấy… hình như… có thể… đúng vậy…
Rất lâu sau, câu danh ngôn “cao xây tường, rộng tích lương thực, chậm xưng vương” qua rất nhiều phương thức kì lạ truyền ra ngoài, đa số mọi người đều cho rằng đó là câu nói của bản thân Ninh Nghị hoặc là ngườiphụ tá, còn việc hắn cứ luôn miệng nói là Hàn Tín nói câu này, rất nhiều năm sau đó đã không còn ai nghĩ vậy…

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 263: Văn Nhã Biến Chất

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMưa thu rả rích, sáng nay muốn đi tham gia hội thơ, Hàng Châu liền mưa.
Lúc đi qua những hạt mưa kéo dài trên mái hiên, Ninh Nghị nghe thấybức tường bên kia vọng lại tiếng sột soạt, hắn biết đó là tiếng con gái Lưu Đại Bưu luyện đao. Mỗi ngày, chỉ có chuyện này mới là chuyện đángđể cô gái đó bất chấp mưa gió.
Chào hỏi người thủ vệ, xuyênqua cửa lớn ở bên cạnh, Ninh Nghị cũng nhìn thấy cảnh luyện đao. Trongmưa to, cả võ trường lớn như vậy chỉ có một mình thiếu nữ. Nàng đầu đội mũ rộng vành, tay vung thanh đao lớn, chạy trên sân, tư thế biến ảogiống như là điệu múa duyên dáng mà gay cấn. Nước mưa rơi xuống đã làmướt sũng quần áo trên người nàng, gần như mỗi lần nàng xoay tròn, đềuvảy ra một trận bão nước như nổ ra trên không trung.
Từ nhỏnàng đã luyện công, không đến nỗi bị ướt mưa đến sinh bệnh, chỉ là mỗilần nhìn thấy người thiếu nữ này luyện đao, lại khiến cho trong lòngNinh Nghị dâng lên một cảm xúc khó tả. Lúc cây cự đao kia vung lên, thế đao tung hoành bá liệt, cây cọc gỗ và những cây nhỏ bên cạnh đấutrường diễn võ bị chạm vào đều gãy, có lúc trên mặt đất còn vung lênnhững mảnh đá vụn. Chỉ là đa số thời gian nhìn giống như là thanh đạiđao kia dẫn thiếu nữ đi về phía trước, có lúc thân kia bay ra ngoài,cũng có lúc nhìn nàng loạng chà loạng choạng, bước chân mơ hồ, giốngnhư sắp ngã xuống hoặc là sắp bị thanh cự đao kia làm cho bay lên,khiến người ta không khỏi hoài nghi nàng rốt cuộc làm thế nào mà vungđược thanh đao kia lên, làm thế nào để khống chế thế đao, hay là cảngười nàng đều bị quán tính của thanh đao kéo vòng vòng.
Nhưng, tuy rằng từ đầu đến đuôi xem ra đều giống như một người thiếu nữ mục đồng đang khóc thút thít liều mạng kéo con bò bị điên đang chạyloạn, nhưng từ đầu chí cuối, nàng đều không để cho đao thật sự ra khỏitầm khống chế. Còn về uy lực thật sự của thanh đao này, có lẽ chỉ vô số những vong hồn chết dưới thanh đao mới có thể đưa ra phán đoán côngbằng. Còn trong chiến đấu lúc thái bình, hắn cũng từng nhìn thấy, lúcthiếu nữ lôi thanh đao, lao đến như một viên đạn, khí thế và uy lựcthật sự khiến những người ở đó tan tác, ước chừng không có mấy người có thể thật sự ngăn cản được một đập chết người dưới quán tính của thanhđao.
Dưới đấu trường, những người đang xem cảnh tượng nàyngoài một nha đầu xấu xí bên cạnh Lưu Đại Bưu ra, chỉ có Lưu Thiên Nam – chủ quản trong phủ. Ninh Nghị trao đổi vào chuyện hôm nay với LưuThiên Nam, y cười hỏi:
- Lưu công tử cảm thấy đao pháp Trang chủ thế nào?
- Dùng lực quá mạnh, hư chiêu quá nhiều, ngươi xem bước chân của ĐạiBưu mơ hồ, loạng choạng, ta cảm thấy… Á, nàng ấy muốn làm gì?
Phía xa xa, thiếu nữ múa đao hình như nhìn về phía bên này một cái,sau đó, thế đao đột nhiên hạ xuống về phía sau người, kéo thanh cự đao, xông đến.
Trong màn mưa, những đám nước văng khắp nơi trên mặt đất, giống như mỗi bước chân đều bước ra một đóa sen trong mưa,cũng không biết thân hình kiều diễm kia làm sao phát ra năng lượngkhổng lồ như vậy. Khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng được kéo gần,thiếu nữ và thanh cự đao hợp lại vào nhau, cự đao, thân người, cự đao,thân người quay vòng vòng trước mắt Ninh Nghị, liên tục luân phiên bốnnăm lần, cả người liền triển khai ầm vang trước mặt Ninh Nghị.
Xuất hiện trước mặt Ninh Nghị là hình ảnh thiếu nữ hai tay cầm đao, cả người giãn ra tới cực điểm, thanh cự đao hướng từ dưới lên trên, chỉthẳng lên trời, ở giữa pha lẫn một tiếng nổ ầm trời, những mảnh đá baytung, chắc là lan can đá ở ven đấu trường võ đã bị chém đứt, tiếp theolà tiếng nổ vang từ trên mái hiên.
Ninh Nghị gần như phảnứng không kịp, chỉ cảm thấy gió tạt qua gò má đau rát, hắn nhảy về phía bên phải theo bản năng, Lưu Thiên Nam gần như cũng đồng thời bay vềphía bên trái, phất tay áo rộng thùng thình đi, mảnh ngói đá từ trênmái hiên bị hất rơi xuống bức tường phía sau, nổ vang.
LúcNinh Nghị xoay người rồi đứng dậy, mái hiên ở hành lang sân diễn võ đãbị phá một lỗ to đùng, cự đao cắm ở trên mặt đất cách hắn không xa. Lúc Ninh Nghị quay đầu nhìn lên, bóng dáng của thiếu nữ đã dừng trên chuôi đao, trong nháy mắt, bóng dáng cao gầy tuyệt đẹp kia gần như chói mắt, ống tay áo, váy áo từ chuyển động trở thành đứng yên, những hạt mưađầy bầu trời giống như bị ép mở ra, đương nhiên, ngay sau đó, con mưalại tầm tã như cũ. Thiếu nữ trên đao nhìn hắn, ngực phập phồng, hơi thở trở nên dồn dập, rõ ràng lần vừa rồi khiến nàng hao tổn không ít lực.
- Đại Bưu, ý ta là, cái này nhất định có thể khiến cho người khác khinh địch!
Ninh Nghị giang tay, thiếu nữ đằng sau tấm rèm mũ mấp máy miệng, ánhmắt kiêu ngạo, cơ thể nhảy nhẹ nhàng từ trên đao xuống. Ninh Nghị cườiđặt tay lên khóe miệng, nhẹ nhàng nói với Lưu Thiên Nam:
- Sao xa như vậy mà có thể nghe thấy?
Lưu Thiên Nam không thể nói giỡn trước mặt Trang Chủ, lật hai tay, cười ngẩng đầu lên, quan sát mái hiên bị mở toang.
Thiếu nữ vươn một cánh tay ấn chuôi đao xuống, khiến cho cự đaonghiêng về một bên, sau đó mới dùng hai tay rút Bá Đao thật mạnh rakhỏi đám bùn đất, việc luyện tập của nàng cơ bản cũng đã hoàn thành.
- Bá Đao vốn dĩ không phải như vậy!
Vừa đi, Lưu Đại Bưu vừa mở miệng nói.
- Bá Đao mấy đời trước mặc dù bá đạo, nhưng vẫn có chương pháp, bọn A Sát, A Thường cũng như vậy, nhưng đao pháp như vậy ta vẫn chưa thểluyện, luyện rồi nhưng cầm không nổi đao. Ta chỉ có thể vung đao, sau đó đi theo đao, như vậy dùng tương đối ít sức, đương nhiên, khi vừa mớibắt đầu cũng chẳng đánh lại được mấy người, bởi vì quay mấy vòng làngười liền ngã xuống. Nếu như ngươi có hứng thú, ta có thể dạy ngươi Bá Đao chính thống, dùng lực vừa phải, hư chiêu cũng không nhiều lắm, chỉ là không dễ lấy ra lừa người khác.
Thiếu nữ vẫn cố ý hạ thấp giọng nói của nàng xuống, thu cự đao vào trong hộp gỗ, cười nói:
- Dù sao công phu phá lục đạo của huynh cũng là con đường cương mãnh của Bá Đao, vừa hay tương hợp với Bá Đao.
- Phá lục đạo?
- Chính là nội công trên người ngươi ấy. Lúc nhỏ ngươi chưa từng luyện công, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, Phá lục đạo này coi như phù hợp với công pháp thượng đẳng nhất mà ngươi luyện, nghĩa là phá bỏ hạn chế tam giới lục đạo… Ta cũng chỉ là lúc nhỏ nghe nói, không thể khẳng định, chẳnglẽ không phải?
- Không phải, nghe nói đây là một bộ công pháp nhị lưu…
Ninh Nghị nhíu mày, thiếu nữ đứng bên đó nhìn hắn, một lát sau, nghiêng đầu qua, thì thầm nói:
- Một thư sinh, chạy đến luyện công phu gì, loạn hết cả lên…
Đại khái cảm thấy Ninh Nghị không chú ý lắm, luyện công cũng chỉ là vì hứng thú, nghiêm túc với hắn thì mình có chút ngốc nghếch.
Nàng dù sao cũng là nữ nhi, mưa lớnướt hết cả quần áo, bèn đi đến phía cửa ở một bên, Ninh Nghị và LưuThiên Nam thì đi về phía cửa khác. Một lát sau, trong lúc hắn đang xửlí công việc trong thư phòng đợi thiếu nữ đến, hôm nay thật ra cũngkhông có chuyện gì, hai người nói chuyện một lát, thiếu nữ hỏi:
- Nghe nói buổi tối ngươi phải đi Tứ Quý Trai tham dự hội thơ?
- Ừ, nghe bọn họ nói nơi đó không tồi, đi góp vui!
Ninh Nghị cười nói:
- Có hứng thú không?
Hắn biết thiếu nữ có lúc cũng thích nho nhã , thích xem ít sách, saukhi xem xong nói ra những lời nhã nhặn, có chút buồn cười, nhưng loạihội thơ thế này, trước nay nàng chưa từng tham gia, nếu nàng đã khôngtham gia, thì không có cách nào mời được nàng.
Quả nhiên, nói xong, thiếu nữ bên kia rèm lắc lắc đầu có chút buồn rầu:
- Không đi, tối nay có việc… hơn nữa… ta không biết làm thơ, ừ ừ, không biết làm thơ…
- Sao không chép một bài thơ, để cho những người thư sinh khác viết một bài, Đại Bưu chép lại… nói là tự mình viết.
Thiếu nữ suy nghĩ một lát:
- Nhưng…
Ninh Nghị cũng đáp lại:
- Cũng được!
Nếu để cho những thư sinh khác nghe thấy đối thoại thế này, có lẽ sẽkhông nhịn nổi cười, nhưng đối với hai người này mà nói, về mặt này lại rất hợp nhau. Lưu Tây Qua gật đầu nói:
- Được rồi, vậy ngươi viết một bài cho ta!
- Hả?
- Lần sau có thể lấy ra để tham dự, ngươi là tài tử hàng đầu Giang Ninh mà!
- Ta là … giả…
- Biết điểm lợi hại nhất của ngươi là võ công, Nhân Đồ huynh, mọingười đều là bạn bề, bạn tốt, đang lúc trông chờ giúp đỡ nhau, bên nàyxin cảm ơn trước…
-… Được rồi!
Mặc dù triều đìnhcủa Phương Lạp đa số là được tạo thành từ quân nhân , nhưng cũng có một số lượng lớn văn nhân, hơn nữa không thể không nói, ở thời đại này,văn nhân đúng là vẫn có sự tồn tại một cách ưu việt. Lưu Đại Bưu trướcmặt người khác mặc dù chủ yếu là mang hình tượng hoang dã, nhưng thỉnh thoảng đương nhiên cũng hi vọng mình nho nhã một chút, dù sao nàng cũng không phải là đối đãi quá nhạt nhẽo với các văn nhân. Hai người thảoluận một hồi trong phòng, Ninh Nghị viết mấy bài thơ với phong cách khác nhau cho nàng chép lại, trong đó phái Uyển ước của Lí Thanh Chiếu nàng không thích, bởi vì có một số chỗ nàng không hiểu. “Cuồn cuộn TrườngGiang chảy về hướng đông, sóng nước vùi dập hết anh hùng”, Lưu Tây Quatuy rằng thích, nhưng cảm giác không được thích hợp với mình.
Cứ như thế sau khi viết mấy bài thơ, có một bài là nàng yêu thích, đó là bài “Tiếu ngạo giang hồ”, bởi vì bài này dễ hiểu, hơn nữa xem racũng rất khí phách. Nhưng trong đó có một câu “Hoàng đồ bá nghiệp đàmtiếu trung”, Ninh Nghị đổi thành “hồng đồ thống trị”, lại còn nhắc nhởmột chút, sợ rằng câu này vẫn còn chú ý nói xấu, nhưng thiếu nữ lạichẳng hề để ý đến điều này. Sau đó lại chọn một cách qua quýt một bàithơ cũng được coi là khá ưng “Hiệp khách hành”. Thực ra nàng chỉ thíchmột câu “Mười bước giết một người, nghìn dặm không lưu bước chân”, cònlại, chủ yếu bởi vì thơ không quá dài, điển cố cũng không nhiều, cónhiều chỗ nàng không hiểu, lần đầu tiên còn đọc sai chữ, hỏi Ninh Nghị:
- Bài thơ này không gieo vần à?
Cứ như vậy, chọn xong hai bài, Ninh Nghị còn tặng nàng một câu thơ,rất thích hợp với nữ nhi giang hồ: “Đào lý xuân phong nhất bôi tửu,giang hồ dạ vũ thập niên đăng”. Thực ra đây cũng là thơ xưa, nhưng Ninh Nghị không nhớ rõ, cảm thấy hai câu này giống như câu đối… Đáng tiếckhông nhớ rõ hoành phi… Hắn nói với Lưu Đại Bưu, mình có một bức câuđối, hỏi ý kiến mọi người xem có thể sử dụng hoành phi gì, thiếu nữchăm chú suy nghĩ.
Đối với việc lúc này cần phải làm, haingười đều không có áp lực tâm lý gì, nhưng thiếu nữ tên Lưu Tây Quakhông nén nổi nhìn Ninh Nghị mấy lần, nàng cuối cùng cũng còn biết đâylà những bài thơ hay.
- Buổi tối… có lẽ không yên ổn lắm.
Nàng nghĩ một lát, cuối cùng nói.
- Nếu như muốn ra ngoài, phải cố gắng về sớm một chút, hoặc là ngươi có thể để A Thường đi cùng…
• Buổi tối…
- Còn khó nói lắm…
Nàng cầm bài thơ trên tay, lắc đầu nói:
- Đến lúc đó sẽ biết, bây giờ ta cũng không biết thế nào. Nhưng mà… có lẽ những bài thơ này dùng đúng trường hợp rồi, ha ha…
Mặc dù đang cười, nhưng có thể nhìn ra được, thiếu nữ đối diện khôngcó mấy sự mong chờ. Có lẽ sắp xảy ra chuyện gì lớn lao lắm, nhưng Ninh Nghị vẫn chưa nhận được nhiều tin tức, sau khi nói chuyện về những điều này, tất cả cũng trở nên giống như thường ngày. Sau khi ăn xong cơmtrưa, xe ngựa của Lưu Đại Bưu đi ra khỏi con đường liễu nhỏ, chuyện sắp xảy ra cũng không có mấy liên quan đến Ninh Nghị. Hai canh giờ nữa trôi qua, hoàng hôn chưa đến, xe ngựa của Lâu gia đã đến, Ninh Nghị đemtheo đao, hỏa thương, sau khi sửa soạn chỉnh tề, ra khỏi nhà tham dựhội thơ…

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 264: Nhiều Chuyện

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNắng chiều rực rỡ sáng lạn, cảnh phố phường vẫn long lanh.
Khi xe ngựa cùng đội ngũ hộ vệ băng qua đường phố Hàng Châu, ánh nắng từ bầu trời phía tây chiếu xuống, bên đường người đi đường tốp năm tốp bavội vội vàng vàng đi qua, người giang hồ mang đao kiếm, hành giả du ycầm cờ phướn, nông phu gánh đôi gánh cúi đầu mà đi, thỉnh thoảng ngừng ở chỗ rẽ, chờ những xe ngựa đang băng qua..
Cây liễu ven sôngđong đưa, lắc lư trong gió, cây ngô đồng bồng bềnh đong đưa cuốn qua mái hiên nhà bên đường, người chèo đò căng chiếc ô bồng lên, khiến chochiếc thuyền nhỏ nhanh chóng lao về phía trước.
Ninh Nghịnhìn chiếc ô bồng kia một lát, chiếc thuyền nhỏ chạy song song cùng xengựa trên bờ một hồi lâu, chiếc xe quẹo vào cây cầu đá, chiếc thuyềnchạy qua cây cầu, phía trước đường thủy có một ngã rẽ nên xe và thuyềnđã rẽ mỗi người một ngã.
Đường thủy ở trong thành Hàng Châuphân bố ngang dọc, từ đường Tế Liễu đến Tứ Quý Trai trong khu vực nộithành , trên đường đi đều khá náo nhiệt, tất cả tường viện lớn nhỏ, máihiên cao thấp, các cửa hiệu bây giờ đã mở ra nhiều, dòng người qua lại,quy mô cũng có chút sầm uất, đương nhiên đập vào mắt vẫn là đủ loại binh lính, từ lúc thành Hàng Châu bị hãm, các nghĩa quân từ bốn phương támhướng đều tập trung ở tòa thành lớn này, từng tốp từng tốp lớn, cũng cótốp năm tốp ba, có người là lính mới có người là lính cũ, như sóng lớncuốn lấy dòng nhỏ, hợp lại như biển.
Đi qua con đường ngắn,lại có thể nhìn thấy bốn năm tốp binh sĩ hoặc đi lại hoặc ngồi, xuấthiện trong tầm mắt, sau đó lại bị xe ngựa bỏ lại đằng xa. Những ngườinày trang phục khác nhau, binh đao không chỉnh tề, sự rèn luyện khôngthể coi là tốt được, có người nhìn xe ngựa, ở ven đường,... Cũng cóngười ôm đao đi chầm chậm ở phía trước, xe ngựa lại dừng một chỗ. Nhữngbinh lính này, đã nổi tiếng khắp nơi nghĩa quân là có quy củ.
Đây là người của Phủng Nguyệt Quân, tướng quân là Ngô Trị, nghe nói dưới trướng có gần hai nghìn người, thanh thế rất lớn.
Khi xe ngựa dừng lại, Lâu Thư Uyển liền chỉ chỉ, bình luận binh línhcủa ai dọc đường đi. Trên đường đã bình luận năm sáu tốp. Nàng hôm naycũng tham gia thi thơ, trên đường đi nàng giả trang thành một nam trangmặc áo trắng, vô cùng tuấn nhã hào phóng, trên tay phe phẩy chiếc quạt.Những cái này với Ninh Nghị nói, cũng có phần khí tức phong thái gianghồ..
Nữ nhân ngày nay có thể có năng lực này cũng ít thấy,cho dù có có thể quản công việc trong nhà gọn gàng ngăn nắp, vận mệnhcũng thường có sự giới hạn nho nhỏ, mà Lâu Thư Uyển lại khiến cho ngườita cảm giác là người chí khí lớn, mà thời buổi này, mặc dù nữ nhâncó thể làm việc lớn, thường thường cần phải tâm cơ và nổ lực hơn người nhiều,nhưng nàng lúc này, ngược lại hễ là biếtcái gì, đều nói với Ninh Nghịkhông chút gì ngăn cách, không biết thì không nói, càng khiến nàng bêntrở nên mạnh mẽ. Dù Ninh Nghị cũng thường xuyên qua lại với nàng cũngkhông tránh khỏi có phần thiện cảm.
Lâu cô nương cũng thật là hiểu biếtđối với mấy cái này.
Cục diện của Hàng Châu bây giờ, không tìm hiểu cũng không được.
Lâu Thư Uyển cười lên, đôi môi cong lên tạo thành hình trăng lưỡi liềm. Qua lại cùng với Ninh Nghị, nàng không hề che giấu sự khác biệt củamình với phần lớn phụ nữ, cũng không che giấu sự mạnh mẽ của mình đốivới những người khác. Thời nay phần lớn nam nhân có lẽ hy vọng nữ nhâncủa mình dịu dàng yểu điệu, nhưng đó là nói đến những nữ nhân trong nhà. Quan hệ nàng với Ninh Nghị không phải như vậy. Nàng biểu hiện như thếmới có thể gây sự chú ý của đối phương.
Một sự việc một tìnhtrạng duy trì đã lâu, người ta sẽ tự mình tìm ra đủ thứ lý do chínhđáng. Đối với sự việc mà bản thân Ninh Nghị ưa thích, Lâu Thư Uyển chưabao giờ có cảm giác có gì không ổn cả. Nàng cho rằng mình là người sốkhổ, nàng cầu cũng không nhiều. Nàng thích đối phương vì người đó có sựxuất sắc, cái này đối với nam nhân có năng lực mà nói, có lẽ nữ nhâncàng có thể kích khởi bản năng chinh phục của người ta. Ngoài ra, ởphương diện Lâu Thư Uyển nhìn, Ninh Nghị có tài có bản lĩnh, nhưng làthân ở rể, mặc dù Tô Đàn Nhi với hắn tôn trọng nhau như khách, nhưngsovới những người đàn ông bình thường khác chắc chắn cũng có chỗ khôngđược thoải mái lắm. Hình ảnh của nàng với Tô Đàn Nhi cũng tương tự,nhưng cái Tô Đàn Nhi không thể làm, nàng có thể làm.
Có mộtsố việc, khi nghĩ lại rất xấu hổ, nhưng thật sự nàng giấu sâu tronglòng. Nàng đang nghĩ đến, Ninh Nghị thậm chí có thể xem nàng như thếthân của Tô Đàn Nhi, có thể nắm tay, chinh phục giày vò, đây là việc màhắn ở trên người Tô Đàn Nhi không thể làm được, nàng thì có thể một mặtduy trì hình ảnh một người nữ mạnh mẽ, một mặt trước mặt hắn mà quythuận mọi thứ, ra sao cũng được, nếu như Ninh Nghị thật sự làm vậy, cũng chỉ làm nàng cảm nhận được sức mạnh của đối phương.
Trongkhoảng thời gian gần đây, nàng đều duy trì thái độ này, mà nàng vốn cũng chỉ có thể làm vậy trước mặt Ninh Nghị mà thôi, đối với nàng mà nói,điều này khiến nàng rất nhẹ nhõm vui vẻ. Đương nhiên, kết quả có vẻ kỳlạ, nàng biết Ninh Nghị có vài phần thưởng thức đối với nàng, nhưngngoài sự thưởng thức đó thì không còn gì khác. Rõ ràng bản thân hắnkhông có thành kiến với người nữ như vậy, vậy mà đối với mình, lại cómột chút thờ ơ. Trước đây những người đàn ông mà nàng từng qua lại, mặcdù chấp nhận để nàng xuất đầu lộ diện, nhưng lại làm như đó là chuyệnrất khó khăn, còn tỏ ra không quen biết nàng, đồng ý con mẹ nó, trongthâm tâm nàng thật ra chẳng cần sự đồng ý này., .
Có điều là, loại lạnh nhạt này trái lại càng làm nàng say mê, nàng nhìn không thấungười đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì, nàng không biết sau ánh mắt đórốt cuộc có phải đang nghĩ tới nàng hay không, nhưng cũng bởi nhìn không ra, ngược lại càng làm nàng cảm nhận được sức mạnh, không sao, dùsao... Việc này mới vừa bắt đầu mà.
Tất nhiên, nàng khôngphải si mê, trong lòng thật sự không phải là thường xuyên nghĩ tới việcnày, chỉ là ngẫu nhiên đêm khuya thức giấc, mới nghiêm túc suy nghĩ chút tâm tư xấu hổ này. Lúc này khi chung đường cùng Ninh Nghị thì nàng chỉlà sắm vai giống như thân phận bạn bè, trên xe chỉ trỏ tán ngẫu.
Xe ngựa từ đường phố Tế Liễu đi về hướng Tứ Quý Trai, đi theo còn córất nhiều người, tùy tùng của Ninh Nghị chỉ có một người, là một têntiểu binh trong Bá Đao doanh tên là Lưu Tiến, chức vị không cao, ngườitrẻ tuổi, khi Ninh Nghị ra ngoài dẫn gã theo để sai vặt. Bên cạnh LâuThư Uyển thì có rất nhiều người, ngày nay Hàng Châu không được an ninh,gần đây khi nàng ra ngoài, ngoài bảy tám nha hoàn, gia đinh để sai vặtra, còn có hai gã nhân sỹ Lục Lâm đang nương nhờ Lâu gia.
Hai người này một nam một nữ, người nam là một gã đầu đà hung hãn, trên dưới bốn mươi năm mươi tuổi, trên mặt có hai vết sẹo do đao, vũ khí làmột thanh thiết trượng, người bên ngoài đều gọi gã là Tần đại sư, ngheLâu Thư Uyển nói, vị Tần đại sư này trong có võ lâm có hung danh, gọi là Sát Hổ Đầu Đà Tần Cổ Lai. Người nữ là một nữ hiệp cầm kiếm, hơn ba mươi tuổi, nghe nói chưa thành thân, nhưng vóc người không đẹp lắm, vai rộng tròn cánh tay thô, mặt vuông dài, tính cách chính trực, làm hộ vệ thậttốt. Hơn nữa ngoại hiệu và tên nghe rất hay.
Lần đầu tiên khi Ninh Nghị gặp mặt họ, hắn tự giới thiệu:
Hân hạnh hân hạnh gặp, tại hạ Ninh Lập Hằng, người giang hồ tặng phỉ hiệu Huyết Thủ Nhân Đồ.
...Vị này là Linh Sơn Tiên Ngụy Lăng Tuyết.
Ninh Nghị khi đó sững sờ vài giây, về sau không tự giới thiệu với những người này nữa.
Việc giang hồ chẳng qua là tiêu khiển của Ninh Nghị khi nhàn rỗi, đương nhiên cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng, đoàn người băng qua phố thị, không bao lâu đã đến Tứ Quý Trai. Tứ Quý Trai ở ven sông, do ba lâuviện tạo thành, phía sau còn có một viện không nhỏ. Nơi đây là một trong những cổ trai lớn nhất thành Hàng Châu, tập hợp rất nhiều loại di vậtvà cổ vật, đồng thời cũng thu nhập các loại tranh chữ của người đươngthời, buôn bán sách cổ, Ninh Nghị xem đủ loại sách gốc tiểu thuyếttruyền kỳ, cũng đã tới hơn hai lần, chính là khi thành bị phá, trước khi Tứ Quý Trai bị cướp hết sạch, sau này được người ta mua lại, nay bị mởthành tửu lâu. Tên không sửa, lúc này tên ông chủ là Trần Bách Niên.
- Ông chủ Quách của Tứ Quý Trai trước đây cùng với Lâu gia ta có qua lại, sau khi thành bị phá, không biết đã đi đâu nữa...
Khi xe ngựa đến gần thì Lâu Thư Uyển nhìn tửu lâu nhíu nhíu mày, nhưng sau đó liền giãn ra.
- Tuy nhiên, ông chủ hiện nay nghe nói tên là Trần Vạn Niên, khi nghĩaquân khởi binh, thì ông ta đi theo buôn bán thức ăn, bản thân mở mộttiệm tên là Vạn Niên Đường, nghe nói thánh thượng cũng đã từng tới thăm, ở đâu cũng không rời việc ăn uống ra được, nghĩa quân thanh thế ngàycàng lớn, việc buôn bán của ông ta cũng ngày càng lớn hơn. Nhưng sau khi thánh thượng xưng đế, ông ta lại sợ vượt qua bổn phận, vội tự sửa tênmình là Trần Bách Niên, kinh doanh cũng sửa thành Bách Niên Đường, doBách Niên Đường và Tứ Quý Trai ngay sát nhau, vì thế đã mua lại ở đây,đây là cửa hàng đầu tiên của ông ta ở Hàng Châu.
Vừa nói đếnnhững điều có liên quan đến Tứ Quý Trai đã từng nghe qua, tên gia đinhđã ngừng xe ngựa ven đường, hai người đi qua cửa tửu lâu vừa mới tu sửa. Tối nay Tứ Quý Trai mở tiệc, người mở hội văn tên là Chu Viêm Lâm,chính là hàn lâm học sỹ tân nhiệm triều Vĩnh Lạc của Phương Lạp. Lại nói bất kể triều đại nào, Hàn lâm cơ bản đều là cấp bậc cao, nhưng mà ởtriều Vĩnh Lạc thì hơi khác.
Khi triều đình mới thành lập, võ tướng có thực lực và văn nhân có năng lực đã phân chia chức vị cụ thể,chức vị Hàn lâm trước mắt là chức quan nhàn hạ, trong quan chức, địa vịkhông cao không thấp. Nói không ra làm sao, tương lai bất cứ lúc nào cóthể lên, nhìn thì có vẻ rất nặng, nhưng thật ra trên tay bọn họ không có thực quyền, đại để mà nói, cấp trên cảm thấy họ là người có năng lực có học vấn, nhưng nhất thời không biết bố trí họ ở đâu, nhàn rỗi lại bạcđãi đối phương, vì vậy cho chức vị.
Nhưng bất luận thế nào,đối với phần lớn phụ tá thậm chí không chiếm được chức quan nào, mớinói, làm viên chức hàn lâm, vẫn khiến mọi người đều đổ xô vào. Chu ViêmLâm này làm được một bài thơ hay, đã sớm trà trộn vào trong quân hệPhương Lạp, cũng có chút quan hệ. Tiệc tối nay, người đến tham gia hộikhông ít, ví dụ như đồng liêu hiện nay của Ninh Nghị ở thư viện Văn Liệt là Vương Trí Trinh, Lưu Hy Vương, hoặc là Khuất Duy Thanh, Quách BồiAnh, người đã từng có chút không hòa hợp, theo Ninh Nghị biết, hôm naycũng đã tới.
Ninh Nghị ở thư viện được một thời gian, hơn nữa hôm nay hắn đã mời Lâu Thư Uyển, vẫn chưa đề cập đến vấn đề hội văntrong thư viện, lúc này xuống xe, đưa mắt nhìn người phía trước, nhưngthật ra là đang nhìn người đang nói chuyện với Lưu Hy Dương. Khi đingang qua thì Lưu Hy Dương cũng nhìn thấy hắn, trong ánh mắt hiện lênmột chút kinh ngạc, sau đó chỉ là chắp chắp tay, vẫn chưa qua chào hỏi. Y là người bản địa ở Hàng Châu, đại khái nhận ra Lâu Thư Uyển là nữ nhâncải nam trang, trong thư viện hiện nay đang truyền đó là hồng nhan trikỉ của Ninh Nghị, y biết đại khái mấy chi tiết, Lâu gia hiện này đanglên như diều gặp gió, Ninh Nghị nhờ gốc cây cao này mà nổi danh, thậtlàm cho người ta có một chút hổ thẹn, cũng.. có một số thèm muốn.
- Lưu Hy Dương.
Lâu Thư Uyển liết mắt về phía bên kia, khe khẽ nói một câu.
- Quen à?
- Không thực sự quen, nhưng đã gặp rồi. Lưu tiên sinh học vấn rất tốt.
Lâu Thư Uyển cười cười, hai người đã tới cửa, lúc này người trước mắtcũng tới nhiều hơn, liền ngay lúc này, nghe phía sau văng vẳng có tiếngđộng, hai người quay đầu lại, bên kia đường, có người đang dừng xe ngựa, tiến về phía bên này, phía trước phía sau có không ít người cũng đãchắp tay nghênh đón, tuy rằng lúc này phần lớn là văn nhân, vẫn duy trìkiềm chế, nhưng vẫn làm cho người có cảm giác, người tới thân phận không thấp. Tiếng người ồn ào, Ninh Nghị chỉ mơ hồ thấy người bên kia tới làngười trẻ tuổi.
- Kia là ai..
Lâu Thư Uyển tự hỏi một câu, theo sau phía sau có người nói:
- Xin nhường xin nhường.
Ninh Nghị và Lâu Thư Uyển tránh qua một bên, mới phát hiện từ tửu lầura đón là chính là ông chủ của Tứ Quý Trai Trần Bách Niên. Lâu Thư Uyểnnhìn theo hình dáng người nghênh đón, sau đó chân mày cũng giãn ra, vỗchiếc quạt xuống:
- À, đó là Lâu Tĩnh Chi. Con của Lâu Tướng... Lập Hằng hẳn là đã gặp qua chứ?
- Chưa.
Ninh Nghị nghĩ một chút, cười cười:
- Ta gặp qua rồi à?
- Cũng không phải.
Lâu Thư Uyển nghiêng đầu cười.
- Chủ nhân Bá Đao Doanh hiện giờ của Lập Hằng là một nữ nhân, tuy rằngbình thường ít có ít người nhắc đến cô ta, còn tưởng chủ nhân thật sựcủa Bá Đao Doanh Lưu Đại Bưu là nam, nhưng lúc trước ta nghe nói, nữ đại nhân của Bá Đao Doanh này đã có hôn ước với con trai của Lâu Tướng.
- Ồ?
Không ngờ được nghe tin đồn như vậy, Ninh Nghị hơi ngẩn người.
Lâu Thư Uyển có thiện cảm với Ninh Nghị, vì thế cũng sơ lược hỏi thămdò tình hình có liên quan đến Bá Đao Doanh, cũng đã hỏi đại khái ở thưviện, có thể xem đó như một phần thông tin có giá trị. Theo người bênngoài nói, Lâu Tĩnh Chi cùng cô gái ở Bá Đao Doanh kia từ nhỏ đã có hônước, lại là cùng tình nghĩa cùng tạo phản, nghe nói sau lưng Bá ĐaoDoanh là Tả tướng Lâu Mẫn Trung, như vậy tình cảm hai người tự nhiên làrất tốt, Lâu Tĩnh Chi có lẽ thường đến Bá Đao Doanh, Lập Hằng hiển nhiên cũng có thể đã nhìn thấy. Nhưng lúc này thật ra trong lòng rất tứccười, Lập Hằng chỉ là làm chức phụ tá, có lẽ là không biết điều này, làbản thân nghĩ quá nhiều rồi...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 265: Mật Hội

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comVào đêm, ánh đèn như gần như xa, nước sông lóng loánh, kéo dài trongthành thị, nơi có ánh đèn, sóng nước trong suốt cũng gợn sáng lên, giữcho đường phố có chút ánh sáng, còn ánh nước thì trầm mặc trong bóngtối, chỉ là ngẫu nhiên có ánh đèn ở trên thuyền lóe lên, chậm rãi đi qua trong tầm nhìn.
Trong ngoài Tứ Quý Trai đèn đuốc sáng trưng, mái hiên ba tầng cong như móc câu làm cho hình ảnh đường phố này càngthêm rực rỡ, trên đường phố gần đó, người đi đường đi ngang qua khôngkìm nén được đều ngước nhìn sang bên này vài lần, chỉ chỉ trỏ trỏ, còntrong lầu là bầu không khí ăn uống linh đình náo nhiệt. Hôm nay trong Tứ Quý Trai có văn hội, cũng có biểu diễn, lúc này yến ẩm trong lâu chưaxong, có vài danh kỹ có tên tuổi tại thanh lâu trong thành được mời tớicũng đã bắt đầu lên đài biểu diễn từ khúc.
Lúc thành HàngChâu bị phá, tuy rằng bởi vì Phương Lạp đã quyết định dùng nơi đây làcăn cơ lập quốc, thuộc hạ của ông ta đã có chút bớt phóng túng, nhưngtrong hỗn loạn lúc ban đầu khi gặp phải nữ tử trong thành, cũng khó cóthể nhất nhất theo quy củ được. Ban đầu hành nghiệp phong trần rất hưngthịnh nhưng rồi cũng bị đả kích nặng nề, binh lính vào thành bắt namgiới, đủ loại giết chóc, có nhu cầu đối với nữ nhân, tóm lại cũng là một chuyện.
Trong khoảng thời gian ban đầu đó phụ nữ hoặc là sau khi bị chà đạp thì tự sát, hoặc là trong lúc bị làm nhục thì bị giếtnhiều không kể xiết, không ít nữ nhân thân ở trong thanh lâu nhưng cũngcó khí tiết, bị làm nhục mà tuẫn thân, nhưng nói tóm lại, thân ở tronghoàn cảnh này, tại phương diện này có năng lực chịu đựng được mọi đảkích cũng không ít. Trải qua tình cảnh hỗn loạn nhất rồi, có người tránh khỏi đại loạn, có người tìm được chỗ dựa vững chắc, có người tiếp tụclợi dụng bản lĩnh mạnh vì gạo bạo vì tiền mà nổi lên, tóm lại mà nói,cơm thì luôn phải ăn, người thì dù sao cũng phải tìm được đường ra.
Lúc này một nhóm danh kỹ hoa khôi trong thành Hàng Châu đã thay đổi sovới mấy tháng trước, cảm giác đã có chút bất đồng, mất đi tài nghệ và sự linh hoạt trước đây, chỉ còn lại là kính sợ và gượng ép. Nhưng ngườinếu đã miệt mài đến cùng, có thể bắt đầu thay đổi, kỹ thuật của bản thân cũng không kém, có một phong vị rất khác. Lúc biểu diễn, bầu không khítrong phòng cũng đã trở nên sôi nổi, có một vài người làm thơ, đưa racùng phân tích thưởng thức.
Buổi tụ hội hôm nay tuy rằng cũng có bầu không khí văn hội, nhưng nói tóm lại, ý nghĩa không giống vớivăn hội bình thường. Chu Viêm Lâm là quan viên trong triều đình PhươngLạp, giao thiệp qua lại không chỉ có mỗi văn nhân, mà cũng có một bộphận quân nhân cũng tham dự trong đó. Trong buổi tụ hội, không có quy củ gì quá mức ép buộc, có thể do chủ nhà hoặc là người muốn làm náo độngra sức khơi lên hứng thú sáng tác thi từ, mà bởi lúc này trong hệ thốngPhương Lạp đông đảo, ngay khi bắt đầu yến hội, liền có người cầm chénrượu đi đi lại lại mọi nơi chào hỏi trò chuyện với nhau, lúc này đang là lúc rất sôi nổi.
Nhiều người, náo nhiệt, tại lầu hai của yến hội, lúc này cũng đang có một chút tình huống phát sinh. Thư sinh cầmchén rượu phất phất tay với người ta, xoay người đi về phía trước, bấtngờ đụng phải một người đàn ông đi qua bên cạnh.
- Cẩn thận.
- Ai...
Phịch, roạt roạt....
Tình huống phát sinh cũng không lớn, thư sinh cũng không đụng phải cáibàn, chỉ là không nghĩ đĩa tương ngay bên cạnh lật úp lên y phục mình,hắn chỉ loạng choạng một cái rồi đứng vững lại, nhưng tương rơi vào áođã để lại vết bẩn, lau một lúc cũng không sạch. Thư sinh có chút khổ não buông tay xuống, người bên cạnh ân cần hỏi han vài cân, sau đó liền cóngười của Tứ Quý Trai đến kiểm tra, sau đó dưới sự phân phó của chưởngquỹ an bài phòng và y phục cho hắn thay.
Sau khi chào bạch y thư sinh đi cùng với hắn đứng cách đó không xa, dưới dự dẫn đường của gã sai vặt, đi lên lầu ba.
Lầu một và lầu hai của Tứ Quý Trai hôm nay là dùng phòng khách để yếnẩm, lầu ba cũng sáng đèn, nhưng không có người. Thư sinh đi vào gianphòng vừa được đốt đèn lên, thay đổi y phục, sau đó đứng ở trước cửa sổnhìn ra ngoài một chút, gió đêm kéo tới, ánh nến khẽ chập chờn, mang tới cảm giác mát mẻ.
- ...Dựa theo phân phó của Ninh công tử,tin tức ngươi vẫn bình an đã được gửi về, tôn phu nhân và mọi ngườitrong nhà đều bình an, không việc gì...thai nhi trong bụng tôn phu nhâncũng mạnh khỏe....
Nếu như lúc này cũng có người ở phòng bêncạnh, hẳn là sẽ nghe được, tiếng nói chuyện rất nhỏ đang vang lên ởtrong mảnh không gian này.
- Không kinh động đến quân đội của quan phủ chứ?
- Ninh công tử đã căn dựn, cho nên chúng ta cũng không gây thêm rắcrối, ngoại trừ tôn phu nhân ra, tin tức truyền đi truyền về chỉ mộttuyến, chẳng qua...ta thấy Ninh công tử quá cẩn thận rồi...
- Tình huống nào cũng không thể thất bại, nên chỉ có thể cẩn thận mộtchút. Lưu Đại Bưu an bài người bên cạnh thê tử ta, nếu để người muốn lập công này biết, vậy thì người chết là phu thê chúng ta mà thôi....Cònthượng cấp kia của ngươi, có nói gì không?
- Tiếp ứng Ninhcông tử ra khỏi thành là việc quan trọng thứ nhất, nhưng nhất thiết phải do Ninh công tử an bài...Cấp trên còn nói, muốn ngươi phải luôn nhớ tựbảo trọng.
Lúc này đang bí mật nói chuyện với nhau, đươngnhiên là Ninh Nghị và mật thám do Tần Tự Nguyên an bài bên cạnh PhươngLạp - Văn Nhân Bất Nhị, lần này địa điểm gặp nhau tại Tứ Quý Trai là doNinh Nghị lúc này cũng biết, thân phận của Văn Nhân Bất Nhị tại đây lạilà chưởng quỹ của Bách Niên Đường Tứ Quý Trai. Ninh Nghị đã không cònquá tin tưởng lực lượng của phía triều đình, nhưng Văn Nhân Bất Nhị hiển nhiên là có chút khác biệt, mà khi nghe nói đến giao quyền chi huy chohắn, Ninh Nghị lắc đầu.
- Ta không hiểu việc này, ngươi làhành gia, các ngươi phải hành động ra sao, tự do ngươi an bài, chẳngqua, ta muốn biết ai phụ trách tuyến tiếp theo của ngươi, nếu như ngươixảy ra vấn đề, ta nên liên hệ với hắn như nào...
- Cái này đương nhiên...
Tổ chức hệ thống nhỏ của Văn Nhân Bất Nhị cũng không phải lệ thuộc LụcPhiến Môn mà là trực tiếp phụ thuộc chính phủ, nó vốn là một Mật TrinhTi được thiết lập để đối phó với người Liêu, người không nhiều lắm, hơnnữa chỉ sử dụng làm đại sự. Tuy rằng là như thế, làm người phụ trách tối cao bên phía Phương Lạp, Văn Nhân Bất Nhị vẫn còn rất nhiều việc, TầnTự Nguyên lại trực tiếp sử dụng y phụ trách tuyến đối với Ninh Nghị, đủđể thấy lão nhân rất coi trọng chuyện này.
Sau khi trao đổi một chút tư liệu cần thiết, Văn Nhân Bất Nhị nói:
- Nhiệm vụ hôm nay là quan trọng nhất, đó là công khai hộ tống Ninhcông tử, dựa theo dự tính, trong một tháng gần đây, tình huống Hàng Châu sợ rằng sẽ càng ngày càng khẩn trương hơn, nếu như phải đi, tốt nhất là an bài trong thời gian nửa tháng. Hôm nay chúng ta đã có chút lý giảinhất định về tình hình của Bá Đao Doanh, nếu Ninh công tử có biết điềugì...
Ta tạm thời vẫn không đi dược.
Ninh Nghị lắc đầu, sau đó dừng một chút.
- Trong quân Phương Lạp, rất nhiêu nhân sĩ lục lâm, ta nghe nói có một số phương pháp có thể làm cho trên thân thể của người dính một mùi đặc trưng, mùi này có thể huấn luyện cổ trùng truy tìm tung tích, khi bọnhọ nói, lúc ban đầu ta tưởng là câu chuyện hoang đường, nhưng sau đóthấy bọn họ không giống là giả bộ...Văn Nhân huynh biết chuyện nàykhông?
Sắc mặt Văn Nhân Bất Nhị biến đổi.
- VùngTương Tây, xác thực có phương pháp dưỡng cổ thuật này, chỉ là loại cổtrùng này cực kỳ không dễ nuôi, chỉ có thể một người sử dụng, thời gian sống cũng không dài....Phương pháp này rất coi trọng người sử dụng.
Y nhìn Ninh Nghị, sau đó nhíu mày tự lẩm bẩm.
- Cái này cũng không phải là không có cách giải, chỉ cần biết ngườidưỡng trùng độc la ai, giết chết hắn thì trùng độc cũng chết, hoặc labiết khi nào thì trùng độc sẽ chết, đến lúc đó bất cứ lúc nào cũng cóthể chạy thoát được. Cũng có không ít phương pháp, hoặc là có thể làmloãng đi thuật tìm tung tích này...Việc này, ta sẽ đi điều tra, Ninhcông tử yên tâm.
- Thật sự là có chuyện này...
Ninh Nghị cười gật đầu, thật ra loại chuyện này không quá kỳ dị, bồ câu đưa tin cách xa ngàn dặm cũng có thể đến đúng nơi, muốn nói chính xácnhư sấm đương nhiên là không có khả năng, nhưng ở thời đại này nhân sĩvõ lâm võ nghệ cao cường lại tinh thông khả năng sinh tồn hoang dã, mặc dù chỉ có thể xác định một phương hướng chung chung, chỉ sợ cũng rấtkhó đào tẩu. Trước đó hắn đại để đã có chuẩn bị tâm lý, lúc này càngkhông thể không chú ý.
- Việc này, phiền Văn Nhân huynh rồi. Chẳng qua nếu như sự việc không thể, ta dự định sẽ đưa nha hoàn của ta đi trước, chuyện này hẳn là được đúng không.
Văn Nhân Bất Nhị im lặng chốc lát, rõ rang là không thể nào chấp nhận được chuyện này.
- Ninh công tử, chuyện này sợ rằng...
Ninh Nghị phất phất tay:
- Để nàng đi, ta mới yên tâm ở lại nơi này làm việc. Vấn đề không lớn, trước đó ta đã suy tính rồi. Hiện nay sát vách viện tử ta ở, có mộtlão đại phu không có con nối dõi, lão lại rất có danh vọng trong Bá Đao Doanh, trong khoảng thời gian này Tiểu Thiền lại thường xuyên đến yquán hỗ trợ, lão đại phu đối xử với cô ấy như con gái, nếu như là tìnhhuống bình thường, lão nhân gia sẽ không hỗ trợ, nhưng ta đắc tội vớingười ta, bất kệ là Lệ Thiên Hữu hay là Thạch Bảo, đều đủ để chống lạiLưu Đại Bưu, ta có nguy hiểm, rất dễ liên lụy đến người bên cạnh mình,dưới áp lực thời gian, ta sẽ cầu xin vị lão đại phu kia đưa Tiểu Thiềnđi. Như vậy, còn cần Văn Nhân huynh hỗ trợ.
Văn Nhân Bất Nhị sửng sốt một lát, đối với tinh huống của Ninh Nghị, y đương nhiên là có điều tra:
- Ninh công tử...đã an bài việc này...hơn một tháng trước rồi?
- Chưa nói an bài, chỉ là phòng ngừa chu đáo mà thôi. Vị lão nhân kia tính cách kiên cường, rất hiểu thế sự tàn khốc, đến lúc đó chỉ cần cầu lão, lão sẽ hỗ trợ. Đây là con đường hoàn thiện nhất hiện nay, nếu như lão không giúp, đành phải tìm biện pháp khác.
- Khi nào làm việc này, ngươi lại muốn đi, thì thực sự đã khó càng thêm khó, thậm chí có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng...
- Đánh thì đánh.
Ninh Nghị nói.
- Có thể cùng nhau đi được đương nhiên là tốt, nếu như không thể, nàng ở lại, sau này ta lại càng không có cơ hội để đi. Ngươi nói trong một tháng tình huống sẽ tồi tệ hơn...Phương Bắc đánh nhau thế nào rồi?
- Gia Hưng đã được giải vây, nhưng Phương Thất Phật tụ tập binh lực,đang kiềm chế chặt chẽ Đồng đại tướng quân tại Tú Châu, hậu phương không ngừng thu hoạch lợi ích, sau trận chiến ấy, giữa Hàng Châu và GiaHưng, Hồ Châu, triều đình được lợi rất nhiều....
- Quả nhiên...
Ninh Nghị gật đầu:
- Theo như ngươi thấy, Hàng Châu có thể thủ được bao lâu?
- Không biết, nhưng nửa năm đến một năm, sợ rằng...
Việc này vốn không quan hệ với nhân viên tình báo thông thường, nhưng nhắc đến, Văn Nhân Bất Nhị rõ ràng nhíu mày, Ninh Nghị cũng có chúttrầm mặc. Hắn không hiểu rõ lắm về đoạn lịch sử liên quan đến PhươngLạp, chỉ biết cuối cùng Phương Lạp thất bại, nhưng hơn mười vạn đạiquân của Đồng Quán ở tại phía Nam. Hôm nay xem ra, Phương Lạp đánh hạmột Hàng Châu, đang vượt qua tiết thu hoạch lương thực, sau khi cướpđoạt lương thực chung quanh Hàng Châu, nhân số kẻ địch nhiều, tráchnhiệm của triều đình Vũ triêu nhất định quá nặng, nếu như bọn họ kéodài một năm hai năm, hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
- Sự việc...tạm thời quyết định như vậy đi. Hiện tại ta ở trong Bá Đao Doanh cũng không tệ lắm, Lệ Thiên Hữu đã trở về, áp bức tới, ta bấtđắc dĩ mới phải đưa Tiểu Thiền đi, chỉ cần ta không đi, bọn họ cũngkhông đến mức giết ta. Nếu như quả thật ta có giá trị, đương nhiên làtình huống lý tưởng nhất, nếu như không, ngươi nói với cấp trên, chỗ ta dạy học cũng có một nhóm học trò chính trực, coi như là tận dùng lựclượng non nớt đó.
Ninh Nghị nói, lắc đầu cười cười, Văn Nhân Bất Nhị suy nghĩ một chút:
- Dạy....học trò chính trực?
- Ừ.
Ninh Nghị thở dài.
- Thế đạo hiện nay, chính trực chính là đối địch với thế giới đó, đểbọn chúng rèn luyện một chút, dù gì có nhiều chuyện thật ra ta làm không được.
Nói xong mấy lời này với Văn Nhân Bất Nhị, Ninh Nghị ra ngoài đi xuống lầu, trong đại sảnh vẫn náo nhiệt như trước, hắn đang nghe được trên đài đang cao một bài "Vọng hải triều", ca cơ đang hát"Trọng hồ điệp hiến thanh gia, hữu tam thu quế, thập lý hà hoa. Khươngquản lộng tình, lăng ca phiếm dạ, hi hi điếu tẩu liên oa. . ." Lâu ThưUyển đang ở bên kia nghe, thấy Ninh Nghị xuống tới, cười nói:
- Đang hát bài của ngươi đó.
Trong phòng cũng có Lưu Hy Dương dường như biết hắn, lúc này cũng đang nhìn sang, có người đã từ trong đám đông nhìn sang bên này, xem ramuốn chào hỏi hắn.
Đúng vào lúc này, có tiếng ồn ào rối loạn mơ hồ truyền đến.
Đầu tiên là tiếng hò hét, gần như là tiếng đánh nhau hỗn tạp, từ từnổi lên. Lúc này thành Hàng Châu vưa trải qua chiến loạn, người tham dự tụ hội có rất nhiêu người đã trải qua chiến trường, đều bắt đâu đếnbên cửa sổ nhin ra bên ngoài, có người còn ở trên mái nhà lầu ba, sauđó, cũng có người ăn mặc như gia đinh sai vặt vội vã tìm kiếm chủ nhà,truyền lại tin tức.
Trên đường phố xa xa, hỗn loạn rất nhanh hình thành một đường viền, cột khói đỏ rực dữ dội thăng lên bầu trời,người cưỡi ngựa, lính đeo đao cuồn cuộn hướng về đường phố bên này. Dođám gia đinh sai vặt loan truyền nên tin tức rất nhanh truyền đến taimọi người.
Cuối thu, ngày mùng bảy tháng chín, triều Vĩnh Lạc mới lập đã nghênh đón trận phản loạn đầu tiên.
Tham Tri chính sự Tề Nguyên Khang phản rồi.
Đối với gã này, Ninh Nghị cũng có ấn tượng nhất định, gã giống Lâu Mẫn Trung, Bao Đạo Ất, là một trong những đại quan tầng cao trong quânPhương Lạp. Mà vào lúc này nghĩ đến, Ninh Nghị từng nghe người ta nói,vị Tề Nguyên Khang này, đã từng là một trong phái chiêu an trong quânPhương Lạp.
Cùng với Lâu Thư Uyển đứng ở trước cửa sổ Tứ Quý Trai, Ninh Nghị đã hiểu, đại sự đêm nay sẽ phát sinh trong lời Lưu Đại Bưu nói rốt cuộc là chuyện gì. Lệ Thiên Hữu chưa trở về, thì đạo thanh trừ đầu tiên trong quân hệ Phương Lạp đã bắt đầu rồi...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 266: Từ Chối Khéo Léo, Lớp Sóng Trùng Điệp

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNgười nhà đến gọi, trong nhà có một số việc, hôm nay phải rời đi trước, mong rằng Chu Công bao dung mà thứ lỗi cho...
- Tối nay, e rằng sẽ không được yên ổn...
- Nhà ở bên đầu bên kia, Chu Công không cần tiễn nữa...
- Thứ lỗi, thứ lỗi...
- Rộng lượng, rộng lượng...
Ánh lửa cao ngút trời, điều động quân đội, bỗng nhiên cảnh hỗn loạn ở Hàng Châu không lâu, tình hình trong Tứ quý trai ban đầu ngạc nhiên rồi dần bừng tỉnh lại trong hoảng loạn, phương hướng của sự việc có phầnnghiêng đi.
Tham tri chính sự Tề Nguyên Khang làm phản, đâylà tin tức nhận được sau khi chuyện phát sinh không lâu. Nội tình trong đó rốt cuộc thế nào cũng không cần phải nói, trong thành có đại hỏa,điều động một đội quân có quy mô như vậy, đại khái đã nói lên chuyện đã đến mức không thể xoay chuyển được. Lúc này tham gia bữa tiệc Chu Viên Lâm đại đa số đều là nhân vật có thân phận, hoặc ít nhiều cũng có quan hệ với kẻ có thế lực. Phát sinh ra chuyện lớn như vậy, trong lúc nàyrất nhiều thứ bọn họ đã được chuẩn bị rồi.
Lúc này phải cósự đối phó đầu tiên, một nửa số người cũng bắt đầu lần lượt đến cáo từChu Viên Lâm. Trên đường phố bên ngoài, trong thành phố, không khí trởlên tiêu điều, xơ xác, cửa của các hộ dân đóng lại, quân đội ngoài việc chạy trên phố còn đẩy người dân về nhà, tuy cảnh hỗn loạn mới bắt đầuliên lụy ở mấy con phố phía Đông nhưng cung không ai biết trong thànhbao lâu mới bắt đầu giới nghiêm.
Xung quanh Tứ quý traitrong thành hôm nay đều là một trong những khu vực náo nhiệt nhất,ngoại trừ một quán trà, cũng có hai kỹ viện gần đó mở cửa. Có ngườibiết được cảnh hỗn loạn liền chạy về ngay, cũng có người khá bình tĩnhcảm thấy bản thân không có chuyện gì, ở lại nghe ngóng động tĩnh. Chỉlà những cửa hàng này hầu hết đã đóng cửa, không hề tiếp đón khách hàng mới. Cũng bởi vậy, lúc Tứ quý trai lần lượt giải tán, xe ngựa lục tụcra về, nhưng cũng không đại biểu là buổi tụ hội sẽ giải tán như vậy,hơn mời người ở lại vẫn duy trì sự phát triển của hội như cũ, ở lạigiữa đại sảnh.
Trong chuyện này có một nguyên nhân lớn, cólẽ bởi vì con trai của Lâu Mẫn Trung là Lâu Tĩnh Chi còn ở đó chưa đi.Quan hệ của Chu Nguyên Lâm và Tề Nguyên Khang thân thiết cỡ nào, dù sựtình cuối cùng có biến thành thế nào đi nữa thì cuộc tụ hội này cũng là do y khởi xướng, đương nhiên là y muốn tiếp tục duy trì rồi.
Người ít rồi. Bên ngoài lại hỗn loạn như vậy, bọn sai vặt trong tửulâu tắt rất nhiều đèn đi. Người ở lại đa số đều tụ tập trên tầng haihoặc trên sân thượng của tầng ba, lấy Chu Viên Lâm, Lâu Tĩnh làm trungtâm, nhìn chiến sự thay đổi từ xa, chỉ nói chuyện phiếm, có người làmthành thơ:
- Tây Hồ thủy nhiễu giang nam sự, cô thành dạ bán bất phân minh... Thời buổi rối loạn quá...
Rất có cảm giác chỉ điểm giang sơn, hoa khôi được mời đến tham dự văn hội lúc này cũng chưa đi, chỉ có điều không dám hát nữa. Bị người khác gọi lên nói chuyện, bình luận thi từ cho không khí sinh động, những cô gái này cũng không phải bình hoa, không lâu sau mọi người đã bày ra cái bàn, xem như lấy thời cuộc làm món nhậu rồi.
Không phải tất cả mọi người đề tụ tập trên lầu này.
Lúc này, Lâu Thư Uyển đang cùng Ninh Nghị đi trên hàng lang, đèn lồng đã tắt đi quá nửa. Ánh sáng lờ mờ, nghiêng trông qua, trên lầu ahi cóánh sáng vàng hắt ra, tiếng nói chuyện, còn có cả tiếng cười truyền tới, có người vịn lấy lan can nhìn về hướng xa xa, không có nhiều người chú ý đến người đang đi lại ở trong hành lang phía dưới.
Đường hành lang trong viện tử thông Tứ quý trai đến ven sông bên kia, lúc này gió đêm hơi lạnh, Lâu Thư Uyển cải trang thành nam nhi đi bên cạnhNinh Nghị, cô nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay mình, nhìn về phía đầu sôngthấy có con thuyền trở về địa điểm xuất phát, từ từ lướt ngang qua tầmmắt, ngọn đèn từ cửa sổ trên thuyền hoa chiếu sáng lên dòng nước, càngtoát lên một không khí tĩnh lặng khác.
Lại nói về sau khithành Hàng Châu bị phá, tất cả mọi thứ chung quanh đều không còn rahình dáng gì nữa, sự tất bật của mọi người chỉ là đầy lo toan và thiếusức sống. Sau khi tình huống hơi bị trì hoãn, người tham gia văn hội sẽ không còn gặp được không khí phong nhã của ngày xưa nữa, có chăng cũng chỉ là hào nhoáng của sự đần độn, vô vị và tâng bốc nhau. Nhưng thậtkỳ lạ, không khí nơi đây bây giờ bỗng nhiên trở nên càng khẩn trươnghơn, dường như ngay lúc này cô lại cảm nhận được hơi thở của ngày xưa.
Như thể là văn nhân tài tử tụ tập ở phía trên, cô lại dời khỏi hộitrường và đang hẹn hò với người đàn ông mà trong lòng mình ngưỡng mộ.Các loại cảm thụ phong nhã, trái tim đập mạnh và sự yên lặng đi bênnhau cùng đồng thời xuất hiện vào giờ khắc này, thật ra cảm thụ nàytrước kia cô lại chưa từng thật sự trải qua, nhưng trong câu chuyện xưa mà cô từng đọc, những tình tiết câu chuyện tình yêu mà cô từng ngheđều miêu tả trong đó, đại thể chính là tâm trạng này.
- Tham tri Chính sự... Chuyện phát sinh đột ngột như vậy, mà hiện giờ chuyệnlàm ăn của Lâu gia mở rộng như vậy, nếu Lâu cô nương không lập tức trởvề... sẽ không xảy ra vấn đề gì sao?
Cuối viện tử là mộthành lang dài song song với đường sông, Ninh Nghị bám tay trên lan can, nhìn chiếc thuyền hoa đi xa mới nhắc tới chuyện này. Lâu Thư Uyển ngồi lên một chiếc ghế ở trong lan can, mỉm cười lắc đầu:
- Quả thật trong nhà đích xác có quan hệ làm ăn với vị Tề đại nhân này, tuy nhiên chuyện kia lại không dính dáng gì đến người của Lâu gia hết. Hơn nữa,xử lý chuyện như thế này phải là gia phụ và huynh trưởng mới có thểgiải quyết được. Ta mới cho người về báo tin, lúc này tình hình cònloạn, chi bằng ở đây đợi tình hình ổn hơn sẽ trở về, cũng tránh chonhững chuyện hiểu lầm có thể phát sinh trên đường đi.
- Điều này cũng đúng.
Ninh Nghị gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, vị trí này hướng về hành lang và cửa sổ của lầu hai bên kia, bởi có mái che cong, chỉ có thể nhìn ánh sáng chiếu ra nhưng thỉnh thoảng cũng nghe thấy tiếng cười, đôi lúccũng có tiếng hát thi từ nho nhỏ của cô gái, hẳn là cũng đang bình phẩm thi văn.
Lâu Thư Uyển cúi đều nhẹ giọng nói chuyện:
- Theo lý mà nói, Tham tri Chính sự cũng là đại quan, cũng không khác gì Tể tướng, không thể tưởng tượng được bỗng nhiên lại xảy ra chuyệnnày... Trước đó ta nghe nói, vị đại nhân này văn võ song toàn, tuy làđảm nhiệm quan văn nhưng cũng có thủ hạ đấy, mà quan hệ với các quan võ cũng không tồi...
Cô nói chuyện một lúc rồi tự thấy nhạt nhẽo, vô vị, đầu khẽ vuốt tóc mai rồi nhìn lên tầng hai cười nói:
- Lập Hằng nghĩ xem bọn họ đang nói gì vậy?
- Thi văn. Trước khi mở thi hội bọn họ có nói đến chính sự, bây giờthực sự gặp chuyện không may rồi, chính sự ngược lại khómà nói được,nhưng vẫn có thể bình thản ổn định nói một chút thi văn.
- Lập Hằng ra ngoài đi dạo, có phải là thấy cùng bọn họ nói chuyện về thi văn là vô vị không?
Trong mắt của Lâu Thư Uyển, Ninh Nghị là đại tài tử cô liền cười hỏi. Ninh Nghị lắc đầu:
- Ta không thích những thứ đó, bọn họ nói chuyện, ta liền ra ngoài đi dạo.
- Xem ra đúng là Lập Hằng cảm thấy tẻ nhạt rồi.
Lâu Thư Uyển tiếp tục cười, hơi ngừng lại một chút:
- Thực ra, điều đó ta và Lập Hằng cũng không khác nhau là mấy. Ta cũng cảm thấy tẻ nhạt, tuy nhiên ta thì không hiểu đều đó còn Lập Hằng lại hiểu được.
- À….
- Lúc còn nhỏ ta thích thi từ,nhưng học không được nhiều lắm, ta thích nhìn các tài từ ngâm thơ. Lờithơ thế nào cũng được chỉ cần làm cho người ta vui là được. Ta vốn chorằng, lo chuyện kinh doanh làm tốt cũng có thể khiến mình vui như vậy...
Cô nói đến đây, dường như cảm xúc có hơi thấp dần, Ninh Nghị đứng lên nói:
- Lâu cô nương...
Lâu Thư Uyển ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hỏi:
- Lập Hằng không thể gọi ta là Thư Uyển được sao?
- Không được hay lắm.
Lời kia là từ đáy lòng giống như một lời thổ lộ vậy, tuy nhiên ánh mắt của Ninh Nghị vẫn không hề thay đổi, hắn cười như bình thường:
- Chúng ta đi lên ngồi một chút.
- Ừ.
Lâu Thư Uyển đứng dậy cùng với Ninh Nghị đi lên tầng hai, cuộc đốithoại ngắn ngủi vừa rồi dường như chưa từng xảy ra vậy, biến mất sau khi hai người nói chuyện với nhau.
Sau khi trở lại tầng hai liền có người đến chào hỏi:
- Vị này là công tử Ninh Lập Hằng, ta vừa mới đi khắp nơi tìm hai vị, còn tưởng hai người đã đi mất rồi. Lão phu Chu Viên Lâm, bây giờ mớinghe người nói đến chuyện của công tử Ninh thật là chậm trễ rồi.
Chu Viên Lâm khoảng năm mươi tuổi, tự xưng là lão phu cũng không quá. Ông ta cũng được coi là một văn nhân chính thống, lúc trước còn chưanghe rõ về chuyện của Ninh Nghị, hiển nhiên lúc này đã nghe người tanhắc đến Ninh Nghị, cũng biết hắn là người sáng tác bài “ Vọng hảitriều”, bởi vậy rất coi trọng. Hai người hàn huyên một lúc, bên kia cókhách mới tụ tập ở một chỗ cũng có người nhìn về phía bên này. Một côgái trong số đó lúc trước biểu diễn “ Vọng hải triều” nghe thấy cái tên này liền hỏi người bên cạnh:
- Vị đó là công tử Ninh Lập Hằng sao?
Đại khái là bởi vì được nhìn thấy người sáng tác từ, mà trở thành người hâm mộ Ninh Nghị.
Ở bên cạnh, Lưu Hi Dương cũng chưa đi nhìn thấy cảnh này mà hâm mộ,mọi người trong đây không phân biệt cao thấp, nhiều người cảm thấy trên người Ninh Nghị như có gai vậy, sau lưng có chỗ dựa, không phô ra màthôi. Lúc này hắn được đãi ngộ, những văn nhân khác cũng có chút cảmgiác mất mát.
Chỉ là lúc này, không có nhiều người chú ý tới cách đó không xa Lâu Tĩnh Chi trong buổi tụ họp này nghe được những câu này liền nhìn về phía Ninh Nghị, tìm người đến nhỏ giọng hỏi:
- Bên kia là tác giả “Vọng hải triều”, họ Ninh tên Lập Hằng sao?
Sau khi có được đáp án, y hỏi thăm mấy vấn đề về hắn, biết được NinhNghị hiện giờ đang ở đâu, giảng dạy ở thư viện Văn Liệt, làm việc ở BáĐao Doanh, các loại tin tức khiến y suy nghĩ rồi chau mày lại.
Bên ngoài vẫn hỗn hoạn như cũ, thời gian trôi đi, dường như cũng trật tự hơn, một phần loạn lạc đã được trấn an. Nếu người có kinh nghiệm có thể thấy được, tuy mới bắt đầu kịch liệt nhưng cục diện chưa tới mứckhông thể khống chế được. Lần tụ hội Tứ Lý trai giới này diễn ra trongkhông khí khá thoải mái, tuy mới vừa bắt đầu, những ánh mắt nhìn NinhNghị đã có chút khác, nhưng sau đó cũng không có tiết mục đặc biệt gìcần hắn phải tham gia.
Tâm trạng của mọi người đều để ở bênngoài, nếu tất cả cứ tiếp tục như vậy có lẽ không lâu sau buổi tụ họp sẽ phải giải tán, mọi người đều tự ra về. Từ sáng nay, vốn Ninh Nghị đãnghe Lưu Đại Bưu nói rất căng thẳng, còn mang theo cả binh khí, nhưngsau khi chuyện phát sinh, biết vấn đề không phải của mình, hắn thở phào một hơi. Cũng chính dưới tình huống như vậy, một hồi biến cố, lặng lẽđánh úp tới.
Cũng không có nhiều người chú ý tới, hội văntiến hành được một nửa, có một gã đàn ông đi vào tửu lâu, nhìn qua mộtlượt rồi đi. Lúc này, dưới sự dẫn dắt của người đó một đội quân tiếnvào, người ngoài nhìn có lẽ sẽ nghĩ đây là binh lính đến giúp dẹp phảnloạn nhưng dưới lầu của Tứ quý trai, tên tướng tĩnh phất tay:
- Bao vây.
Trong chốc lát, Văn Nhân Bất Nhị đoán được ý đồ của đám người này muốn đến báo cho Ninh Nghị nhưng đã muộn rồi.
Dưới sự dẫn dắt của tên tướng lĩnh kia, hơn hai mươi người người xếpthành một hàng dài, đi lên tầng hai, Lưu Tiến chạy lên trước một bướcđến bên Ninh Nghị, tay đè lên chuôi thanh đao. Mọi người trong buổi tụhọp có chút nghi nghờ nhưng Ninh Nghị chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu ngay.
Người dẫn đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ khôi ngô, mặt đấy sát khi, đây là một gã mãnh tướng chân chính đã qua nhiều cuộc chiến đấu.
Ninh Nghị thở dài một hơi.
Đó là Lệ Thiên Hữu.
Những người này đến, ngồi xuống bàn bao vây lấy Nhinh Nghị và Lâu Thư Uyển, cô nhìn trái rồi lại nhìn phải, nghi hoặc và hoảng hốt, trong lúc nhất thời không biết có chuyện gì xảy ra. Một lúc sau mặt cô tái nhợt, cô cho rằng nhà mình đã xảy ra chuyện rồi.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 267: Đường Hẹp

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comXì xào bàn tán, thần hồn nát thần tính.
- Đó là ai?
- Lệ Thiên Hữu... em trai của Trấn quốc Lệ đại tướng quân ...
- Y tới làm gì...
- Với thân phận này, có người phạm tội rồi...
Trên Tứ quý trai, vỗn dĩ Chu Viêm Lâm mở hội mời rất nhiều người nhưng lúc này họ đã đi chỉ còn hơn nửa, có khoảng bốn mươi năm mươi ngườiđang nấn ná. Hơn nữa, bởi người hầu nam trẻ tuổi trong tửu lâu này mờicô gái từ lầu xanh đến giúp vui, khiến cho quy mô cũng lớn hơn mộtchút.
Trong số bốn mươi năm mươi người này, đa số đều cóchút quan hệ với Phương Lạp, như Lưu Hi Dương vậy, thấy chuyện của TềNguyên Khang cũng không có liên quan gì đến mình, nên giữ ở lại cùngđám người Chu Viêm Lâm, Lâu Tĩnh Chi. Cũng có nhiều người trẻ tuổitrong quân Phương Lạp, hơn phân nửa là ở lại vì các nữ tử thanh lâunày; họ từng trải qua nhiều chiến trận, lúc này đã tìm thấy cô gái mình thích thì trò chuyện đưa đẩy, tán tỉnh.
Cũng bởi sựviệc không liên quan đến mình, cũng bởi vì tình hình có chút ổn địnhlại, người tham gia hội nghị thì nhiều ít nhiều cũng hiểu thi văn, nêncũng có vài phần phong độ của các văn sĩ không quan tâm đến hỗn loạn.Từ lúc náo loạn đến giờ, không khí của Tứ quý trai vẫn có vè bình tĩnh. Nhưng từ khi đội tướng sĩ này lên lầu, đặc biệt sau khi nhận ra LệThiên Hữu mới khiến đám đông giật nảy mình.
Vẻ mặt của ChuViêm Lâm ngay từ đầu đã hơi cứng nhắc, cau mày, ánh mắt thâm trầm, thậm chí Lâu Tĩnh Chi theo bản năng cũng đứng lên, bình tĩnh xem xét lại,mọi người xuất thân phản loạn, trong quân Phương Lạp Quân tập hợp saotướng, trong đám người Lệ Thiên Hữu tầm thường không được coi là xuấtchúng, nhưng huynh trưởng của y là Lệ Thiên Nhuận lại là nhân vật sốmột của quốc gia, nên cái tên đệ đệ của Trấn quốc Đại tướng quân, không ai dám khinh thường
Lúc này nói là làm ổn định lòng dân ởHàng Châu, chỉ là ngâm thơ làm phú, cho dù gặp loại chuyện lớn mưunghịch này của Tề Nguyên Khang, đám người Chu Viêm Lâm cũng xác định là không xảy ra vấn đề gì. Nhưng thời khắc trong đêm nay, Lệ Thiên Hữuđột nhiên dẫn người vào đây, mọi người nghĩ trước tiên là chuyện liênlụy đến Tề Nguyên Khang, có người bị thảm họa này lôi xuống ngựa, còntừ thân phận mà nhìn, cho dù là Lâu Tĩnh Chi con trai của Tả tướng, lúc này cũng bị vài phần ngờ vực vô căn cứ. Liệu có phải bởi Lệ ThiênNhuận trở về, khởi đầu của cuộc tranh giành chính trị này đã đem cả gia đình của mình cuốn vào đó.
Lúc Lệ Thiên Hữu ngồi xuống cạnh bàn, nhìn hai người ngồi bên kia, rất nhiều người mới thở phào nhẹnhõm. Cũng có người nhận ra thân phận của hai người đó, như Lưu HiDương, như Chu Viêm Lâm thầm đoán là Lâu gia mới bị kéo xuống ngựa. Lầu Thư Uyển trong lúc này mặt trắng bệch đi.
Tình hình trướcmắt của Hàng Châu, tuy nói rằng lập triều đại mới, phải ổn định tất cảnhưng trước mắt vẫn còn cái họa của chiến tranh từ hai tháng trước, mọi người nói chuyện dựa vào đao kiếm, người như cây cỏ trước gió, ai cũng thấy không có cảm giác an toàn. Tuy nói Lâu gia làm việc dưới trướngPhương Thất Phật đã nổi lên như mặt trời ban trưa, nhưng ngay lúc nàybị tịch thu tài sản cũng không phải chuyện gì khó lý giải.
Lúc chuyện còn chưa lan sang đến mình, Chu Viêm Lâm rốt cuộc cũng khôiphục tinh thần, lấy tư thái của chủ nhân đi sang bên kia. Với thân phận của ông ta, chỉ cần người ta không động đao thì hai bên vẫn có thểthương lượng được.
Còn ở bên kia, Lệ Thiên Hữu đang nhìn Ninh Nghị, trong mắt đang đầy vẻ đắc ý “bắt được ngươi rồi”. Lưu Tiến ấnđao đứng ở bên cạnh Ninh Nghị, hai mắt hung hãn nhìn đảm thủ hạ của Lệ Thiên Hữu, gã là đệ tử của A Thường nhưng dù sao cũng là trẻ tuổi, mọi người cũng không thèm chú ý đến. Hiện giờ trên phố Hàng Châu, loạithanh niên mang đao đi giết người này chỗ nào cũng có. Vì Lệ Thiên Hữucòn chưa hạ lệnh, mười mấy người xung quanh đã ngồi xuống, khi Chu Viêm Lâm đi tới, mới có người nói thầm vào tai Lệ Thiên Hữu một câu đãkhiến y đứng ngay dậy.
- Chu Hàn Lâm.
Y chắp tay, nhìn về phía khác hơi xa một chút, trong lời nói vô cùng nhã nhặn:
- Lâu thiếu cũng ở đây, đã làm phiền rồi.
- Lệ tiểu thúc.
Lâu Tĩnh Chi chắp tay, ngồi xuống ở bên kia lặng yên theo dõi diến biến, Chu Viêm Lâm:
- Lệ tướng quân, hôm nay ở đây có tiệc, không biết…
- Tuyên Uy Doanh hôm nay vì thù cũ mà đến, việc này không một ai được can thiệp vào, lúc trước không biết là Chu Hàn Lâm thiết yến, có nhiều mạo phạm rồi. Tối nay, ân oán được giải quyết xong, ngày khác ta sẽ đến nhà tạ tội với Chu Hàn Lâm, mong Hàn Lâm lượng thứ.
Câu nói “Hôm nay không biết Chu Viêm Lâm thiết yến” này đương nhiên là giảdối, nhưng lời nói của Lệ Thiên Hữu lúc này đã không hề lộ ra chút sơhở nào, hơn nữa ân oán của Tuyên Uy Doanh chứ không phải là ân oán củaLệ Thiên Hữu. Cái gọi là Tuyên Uy Doanh thực ra chẳng khác gì là Lệ Gia Quân, cấp trên thực sự chính là Lệ Thiên Nhuận. Chu Viêm Lâm hơi cóchút do dự:
- Chuyện này… Không biết Lệ tướng quân nói đến ân oán nào, nếu có thế hóa giải…
- Không hóa giải được!
Đối phương còn chưa dứt lời, Lệ Thiên Hữu đã trả lời lạnh lùng, nétmặt của Chu Viêm Lâm bị ngưng lại, trong lòng thở dài một hơi. Ông talà chủ nhà theo lý ra thì phải đứng ra làm chủ một chút. Thái độ cứngrắn của đối phương lúc này khiến ông mất mặt, nhưng lại là cái cớ đểlui xuống. Lệ Thiên Hữu nói tới đây, chỉ thoáng nhìn một cái về phíaLâu Tĩnh Chi, không để ý gì tới Chu Viêm Lâm. Ninh Nghị ở phía đối diện lại ngồi xuống, mỉm cười.
- Lâu như vậy rồi, rốt cuộc tacũng bắt được ngươi rồi, thật không dễ dàng gì… Ninh Lập Hằng, ngươithế nào, trong lòng đã hiểu rồi chứ?
- ….Ninh Lập Hằng, ngươi thế nào, trong lòng đã hiểu rồi chứ?
Lúc nghe thấy câu này trong đầu Lâu Thư Uyển vẫn còn như đang mơ màng.
Không phải là nói cô yếu đuối mà là vì sau khi trải qua thời gian quân đội phá thành, cô thực sự quá sợ hãi người ngoài rồi. Nếu không phảitận mắt nhìn thấy, thân ở trong đó, không ai có thể lý giải được sự sợhãi khó có thể tự bảo vệ mình này. Quan cũng được, địa chủ cũng được,bình dân cũng vậy, thời gian đó trên thành dưới thành không chút anbình, người người bị giết, phụ nữ bị cưỡng bức hết sức thê thảm khó nói thành lời. Nhà giàu có con gái không kịp chạy trốn, bị quân đội bắt,cả ngày gian dâm, dám tự sát còn là một sự giải thoát, nhưng nói làgiải thoát, loại chuyện tự sát này vẫn khiến cho người ta có cảm giácsợ hãi khó mà chịu đựng được.
Thực ra lúc đó phụ nữ chưachắc đã là thảm nhất, cô từng tận mắt nhìn thấy một vài quan lại bị bắt mang đi lăng trì, chôn sống thậm chí là cảnh lột da. Thời gian đó mọingười đều phát điên. Tuy Lâu gia nói là được Phương Thất Phật che chở,nhưng giữa lúc đao loạn cũng không ngừng bị quấy nhiễu, cô trốn cả ngày trong phòng không dám ra cửa, nhưng dù là như vậy tình hình bên ngoàivẫn truyền đến tai cô, thậm chí nha hoàn trong phủ không cẩn thận lộmặt ra lập tức bị bắt đi, thậm chí có người còn chưa ra khỏi phủ, mộtngày không thấy đâu, sau đó hỏi thì biết là làm việc ở gần ngoài tườngviện, bị một tên lính trói xông vào lấy dây thừng trói đi, lúc tìm thấy thì đã chết rồi, cơ thể trần truồng, cả người toàn là máu…
Việc này rốt cuộc là không thể truy cứu.
Có người bị sợ hãi đả kích không gượng dậy nổi, có người từ trong bức bách tìm được sức mạnh của mình. Sau đó tình hình ổn định một chút,huynh trưởng đã quay về, cô mới ra ngoài lo toan việc trong gia đình, cô biết đây là điều tất yếu. Nhưng… nếu chuyện này lặp lại cô thực sợ sợ hết nổi rồi.
Khiến cô tỉnh táo trở lại vẫn là người có cáitên Ninh Lập Hằng này. Cô còn đang hoang mang thì người đàn ông bên cạnh mình đã mỉm cười, cất cao giọng nói:
- Sao rồi, ta không biếtnhưng nếu là ngươi tìm đến ta, không ngại ngần mà phóng ngựa đến đây.Xem là đơn độc ngươi lên, hay là mọi người cùng lên.
Trong lòng giật mình một cái, Lâu Thư Uyển nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
Chuyện trước mắt xảy ra bất ngờ, thực ra Ninh Nghị cũng không có cách ứng phó tốt, nhưng nếu chuyện không thể cứu vãn nổi thì hắn cũng không phải là người khiếp nhược. Lúc này, hai tay hắn ấn mạng trên bàn, sắcmặt lạnh lùng mơ hồ toát lên vẻ uy áp, giằng có với hơn mười người trước mắt. Những người khác ở đây vốn cho rằng hắn là một gã văn sĩ thư sinh yếu đuối, lúc này quả thực cho rằng hắn điên rồi.
Thực raLưu Tiến bên cạnh Ninh Nghị đột nhiên tiến lên một bước, cùng lúc đóngười của Lệ Thiên Hữu có năm sáu tên cũng đứng lên, cầm binh khí, tấtcả khí thế đều tập trung vào người trẻ tuổi kia. Không phải bọn chúngsợ người trẻ tuổi kia có bao nhiêu lợi hại mà là đề phòng gã ngàngnhiên ra tay, đâm Lệ Thiên Hữu một đao thì bên này thật là quá mất mặt.
Lệ Thiên Hữu không hề tức giận mà lại cười, đang định nói chuyện thì Lâu Thư Uyển đột ngột đứng lên, liếc nhìn Ninh Nghị một cái, chần chừ mộtchút rồi phản ứng:
- Lệ… Vị Lệ tướng quân này, tại hạ là người của Lâu gia…
- Ta biết Lâu gia các ngươi!
Lệ Thiên Hữu nói:
- Phụ thân ngươi Lâu Cận Lâm, ra cũng đã gặp. Phật soái cho Lâu gia các ngươi quản lý gạo, ta kính trọng Phật soái! Nhgưng chuyện hôm nay, cônương, tự cô hãy suy nghĩ thiệt hơn. Huyết thù của mấy ngàn tính mạng!cô thấy mình đủ tư cách thì hãy nhúng tay vào còn nếu thấy không đủ thìlập tức đi cho.
- Nhưng …
Lâu Thư Uyển sửng sốt,trong lòng cô biết nếu không có quyết định động đến Lâu gia thì cô còncó thể van xin, người ta cũng không đến mức cho cô một đao. Nhưng lúcnày, cô cũng đã bị câu nói “huyết thù của mấy ngàn tính mạng” của LệThiên Hữu làm cho hoảng sợ, cô nhìn thấy trong đôi mắt sáng của NinhNghị mơ hồ như có ý cười, không biết rốt cuộc vị thư sinh này sẽ giảiquyết việc này như thế nào.
Ở đây có rất nhiều người kinhngạc vì cách nói của Lệ Thiên Hữu, đúng lúc đó ở bên kia Lưu Tiến đi vào nửa bước, lớn tiếng nói:
- Lệ tướng quân, ngươi không nên nóilung tung. Ninh tiên sinh không phải là đại quan của cẩu triều đình!Trước kia, Ninh tiên sinh vì chạy loạn, tự bảo vệ mình mới ra tay. Mọingười đều tham gia chinh chiến không nên coi đó là thù hận! Bây giờ hắnđã cải tà quy chính, tận tâm làm việc cho Bá Đao Doanh. Nếu như tronglòng ngươi còn thù oán thì nhằm vào Bá Đao Doanh ta, bây giờ lấy đông ức hiếp ít, còn gọi gì là anh hùng hảo hán?
- Ngươi tính cái gì, dám nói như vậy với ta sao?
Lệ Thiên Hữu hừ lạnh một tiếng:
- Trên tay của thằng nhãi này có mấy ngàn tính mạng, Bá Đao Doanh ngươi bao che được sao, nói thủ tiêu là thủ tiêu, khí thế lớn quá nhỉ? Ta vìhòa khí trong thành, không muốn ép ngay, nếu không ngươi nghĩ ta vàTuyên Uy Doanh sợ tám trăm người của Bá Đao trang sao? Hôm nay, ta giếthắn, sau này các ngươi lo trả thù cho hắn cũng được.
- Câunày không phải ta nói mà là Trang chủ của nhà ta nói. Lưu Tiến ta chỉ là nhân vật nhỏ bé, Trang chủ để cho ra đi theo Ninh tiên sinh, các ngươimuốn động đến hắn thì hãy bước qua xác ta đã.
Một gã đàn ông cao gầy bên cạnh rút kiếm ra:
- Lấy tính mạng của ngươi, quá đơn giản!
- Vậy thì đến đây.
Tên hộ vệ trẻ tuổi này vừa nói vừa giơ đao lên, gã là đệ tử của AThường, một chiêu bá đao “Hồi hộ thiên trụ” cực kỳ kín kẽ, không biếtluyện bao lâu rồi, Bá Đao nặng nhất là khí thế, chiêu đầu tiên gọi làche chở, nhưng hai chân hơi trầm xuống, hai tay giơ cao đao, rõ ràng làkhí khái cùng vong với kẻ địch. Trong lúc đó, không khí hai bên căngthẳng, hơn mười người mà Lệ Thiên Hữu dẫn theo đều mang vũ khí khácnhau, hiển nhiên đều là cao thủ lục lâm tổ kiến thành tinh nhuệ củaTuyên Uy Doanh. Bên Ninh Nghị chỉ có một người giúp đỡ, nhưng nhìn khíthế của người trẻ tuổi kia thì những người này nếu muốn lấy mạng NinhNghị đúng là phải bước qua xác anh ta. Chỉ cần Lệ Thiên Hữu gật đầu, thì ngay sau đó hẳn là sẽ có người phải đổ máu tươi rồi.
Lúcnày, chân tay của Lâu Thư Uyển luống cuống, hai gã lục lâm mà cô mời tới bảo tiêu cũng đã xích lại gần. Bọn họ cũng không có ý lâm trận, vốn dĩhai người này là người hầu của Lâu gia, thấy khí thế của Lệ Thiên Hữuthì biết ngay là không thể đụng vào. Cho dù họ là nhân sĩ giang hồ cũngkhông dám tới đấy, nhưng sau khi thấy Lệ Thiên Hữu không có lòng dạ gâyphiền toái cho Lâu gia, Sát Hổ Đầu Đà Tần Cổ Lai và Linh Sơn Tiên TửNgụy Lăng Tuyết mới tới gần.
Chỉ là trong tay bọn họ có binh khí, vừa đến gần, một gã khoảng hơn bốn mươi tuổi bên Lệ Thiên Hữu nhìn sang nói:
- Tần Cổ Lai, phải đi bảo vệ viện thì đi mà bảo vệ đi, chuyện này màngươi cũng dám nhúng tay vào, ngươi ăn phải tim gấu gan báo, chán sốngrồi sao?
Ngữ khí người này đầy hàm ý khinh miệt, hiển nhiênkhinh thường đối với Sát Hổ Đầu Đà tướng mạo hung ác này, có lẽ cònkhông có sự coi trọng bằng Lưu Tiến. Tần Cổ Lai có chút xấu hổ liền chắp tay thấp giọng nói:
- Lạc đại hiệp, hôm nay được gặp thật may mắn, ta làm hộ viện, không có gì mờ ám cả.
Đây chỉ là câu nói yếu thế, đối phương cũng không bắt bẻ lại, gã đi đến bên cạnh Lâu Thư Uyển nói:
- Tiểu thư, chuyện này chúng ta không lo nổi đâu…
Nói xong câu này, gã lại bổ sung thêm:
- E rằng Lâu gia cũng không thể nhúng tay vào.
- Nhưng, nhưng…
Lúc này Lâu Thư Uyển có chút hoang mang lo sợ, đắc tội với Lệ ThiênHữu, đúng là cô sợ thật. Nhưng bằng trực giác, cô thấy sau lưng NinhNghị dường như cũng có người nói được. Nếu Lệ gia không có ý đối phó với Lâu gia, như vậy mình cũng có thể nói được đôi lời, ví dụ như mình cứng rắn hơn một chút, mạnh mẽ một chút, giúp đỡ người bên cạnh một chút.Tùy tùng bên cạnh Ninh Nghị lại kiên quyết cứng rắn như thế, có lẽ vẫncòn cơ hội để Lệ Thiên Hữu không lấy đi tính mạng của Lập Hằng, sau nàycha mình biết đến, mình sẽ nhận tội thay ..vân vân, chuyện có thể quađược.
Đây chính là trực giác mà cô giao tiếp với nhiều ngườimà có được, nhưng trong lúc này lại không dám đánh cuộc, đang lúc lolắng thì có một âm thanh xuất hiện cách đó không xa.
- Tần tiên sinh nói đíúng, Thư Uyển, việc này chúng ta không thể lo được đâu.
Tiếng nói đó ôn hòa thản nhiên, Lâu Thư Uyển nghiêng đầu chỉ thấy ở bậc thang bên kia có một người đàn ông mặc trang phục màu trắng hiện ra,khuôn mặt có nét giống với Lâu Thư Uyển, chỉ có điều hơi lớn tuổi mộtchút, trên trán có nét mệt mỏi và u buồn. Đi cùng y có một vài ngườihầu, trong đó cũng có mấy người là nhân sĩ võ lâm.
- Đại ca, huynh ... huynh...nói giúp một chút đi…
Người đến chính là Lâu Thư Vọng, đối với Lâu Thư Uyển và Lâu Thư Hằng,bất kể là y nay vẫn không ở Lâu gia, nhưng sức ảnh hưởng của y còn caohơn em trai và em gái. Thấy y xuất hiện, Lâu Thư Uyển bất ngờ vui sướng, sau đó tâm trạng lại trầm xuống.
- Ta không giúp được, bênThành Đông, Tề Nguyên Khang Tề đại nhân đã bị chém đầu đền tội nhưngtrong thành vẫn loạn lạc, ta biết rằng muội đang ở Tứ quý trai cho nêntiện đường đến đưa muội về.
Anh ta vừa tới nói xong những câu này liền chắp tay về phía Ninh Nghị:
- Ninh Lập Hằng, ta và ngươi hai nhà Tô, Lâu vốn dĩ có chút thân tìnhnhưng xung đột lập thu ngày đó ở Tây Hồ cũng không nhỏ, dù chưa thànhthù hận nhưng cũng đã cắt đứt giao tình. Chuyện hôm nay, Lâu gia ta tựbảo vệ còn khó, không thể hóa giải cho ngươi được, ngươi có thù, có oántự phải bảo vệ rồi.
Ninh Nghị đang giằng co với Lệ Thiên Hữu, nhìn tình hình xung quanh, lúc Lâu Thư xuất hiện, hắn chỉ hơi liếcngười đàn ông này, đợi y nói ra câu này mới quay sang nhìn y một cái,sau đó cười:
- Đúng là như vậy, việc này không liên quan đến Lâu gia, Lâu cô nương, mời cô quay về đi.
- Nhưng… Đại ca…
Lâu Thư Uyển vẫn còn muốn nói nữa, Lâu Thư Vọng chắp tay:
- Ngụy cô nương, đã làm phiền cô rồi.
Nữ tử tên là Ngụy Lăng Tuyết gật đầu, tay giơ ra nhanh như chớp đập vào gáy của Lâu Thư Uyển, sau đó đỡ lấy Lâu Thư Uyển Vừa ngất đi.
Lâu Thư Vọng thở dài, đến chào hỏi Lâu Tĩnh Chi, đợi khi anh ta sắp đi khỏi, Lệ Thiên Hữu mới hỏi:
- Con trai Lâu gia, ngươi vừa nói Tề Nguyên Khang đã bị giết sao?
Lâu Thư Vọng gật đầu, anh ta đi đến bên cạnh Lệ Thiên Hữu chắp tay, sau đó tiếng nói chuyện cũng không phải lớn.
- Nghe nói… Triều tướng quân dẫn binh, bao vây Tề phủ… Có người đưa vào một thẻ bài… Sau đó… Chém đầu của Tề đại nhân…
Tâm trạng của Ninh Nghị lúc này không để ý đến Tề Nguyên Khang, Lâu Thư Vọng lại nói bé, hắn chỉ nghe được mấy câu vụn vặt. Lâu Thư Vọng đirồi, không khí lại căng thẳng. Ninh Nghị đứng thẳng lên, mười mấy ngườiđứng bên cạnh Lệ Thiên Hữu cũng đứng lên. Lưu Tiến hít sâu một hơi,chuẩn bị cuộc ẩu đả.
Trên thực tế, đám người Lệ Thiên Hữukiêng dè, có lẽ chỉ có Lưu Tiến mà thôi. Lưu Đại Bưu là người cực kỳ bao che thủ hạ, nếu giết chết Lưu Tiến ở đây, sau đó chưa biết chừng LệThiên Nhuận lại phải đối mặt với Bá Đao Doanh. Nhưng xem ra tình hìnhnày không thể kéo dài, Lệ Thiên Hữu nhất định phải ra tay.
Ninh Nghị giơ tay ra đặt lên sống đao của Lưu Tiến.
Hầu như tất cả mọi người đều nhìn hắn.
- Nếu chuyện không thành, ngươi liều mạng ở đây cũng có nghĩa gì, đâylà nhằm vào ta, ta có thể tự mình đấu lại. Ngươi còn sống, bọn chúng sẽkhông làm khó ngươi. Nếu ta chết đi, ngươi có thể giúp ta nhặt xác, nhân tiện hãy nói Lưu Đại Bưu báo thù cho ta, chuyện này ngươi có thể làmđược.
Hắn nói xong những câu này, tay phải đột nhiên chém ra, ánh đao xẹt qua bổ vào bàn gỗ nứt ra. Sau đó vừa bước ra hai bước, hắnquay người đối mặt với mọi người.
- Ai tới!
Hắnvẫn luôn thể hiện hình tượng thư sinh nhưng khí thế lúc này khiến chongười ta có chút khiếp sợ. Lệ Thiên Hữu xẹt ngón tay cái qua khóe miệng, hai mắt khát máu, mọi người có chút ngạc nhiên, bao gồm cả những cô gái ở lầu xanh, rồi họ châu đầu vào nhau bàn tán.
- Đây rốt cuộc là ai vậy…
- Không phải nghe nói là … cái gì tài tử đệ nhất Giang Ninh sao…
- “Vọng hải triều” là hắn viết đấy.
- Lệ tướng quân nói trên tay hắn có mấy ngàn mạng người…
- Vừa rồi vị công tử Lâu gia kia sao lại nói hai nhà Tô, Lâu
- Hắn ở rể đấy!

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 268: Từ Tử Cục Đến Tử Cục

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrên đời này có rất nhiều thứ không thể đoán trước được.
Nắm chặt đao trong tay, Ninh Nghị hít một hơi cho tinh thần phấn chấn hơn, nhịp tim thoáng bình phục lại, tay nắm chắc…
Về chuyện tiếp theo cũng không quá nhiều lợi thế có thể sử dụng, muốn mưu lược tính kế, cũng đã là cái gì đó quá xa xôi. Số người, sức mạnh lúc này gần như là chướng ngại vật không thể vượt qua. Tướng sĩ của Lệ Thiên Hữu ở dưới lầu cũng đã ngăn cản khả năng trốn chạy. Nếu lúc này thứ mà hắn có thể chống đỡ được chính là tỉnh táo lại, có lẽ cũng bởi tình huống tương tự như vậy hắn đã gặp quá nhiều rồi.
Có tình hình liên quan đến tính mạng, có tình hình chỉ có thể gặp một đống khó khăn. Lúc này tiến thoái lưỡng nan. Sau khi giải quyết được khốn cảnh này có lẽ cũng không thể tự lạc quan được, nhiều nhất cũng chỉ dám có thái độ ứng đối thỏa đáng mà thôi.
Cho đến giờ chưa có ai là con cưng thực sự của trời, từ lúc bắt đầu có thể theo sóng vượt gió, vượt qua chông gai, tất cả khó khăn đều ở một khu vực. Ít nhất Ninh Nghị từng thấy sự thành công thật sự mà mình không phải là dùng vũ lực tranh phong với người ta hoặc là với thế lực vờn quanh chung quanh mình mà là sự khác nhau có thể chỉ ở lúc thái độ nhân sinh khi là con sư tử hoặc là con thỏ bị vứt bỏ bên ngoài mà thôi.

Bình tĩnh hít thở, ổn định nhịp tim, trấn an sợ hãi, thả lỏng là lựa chọn thích hợp… Nắm chặt thanh đao trong tay.
Còn lại phó thác cho số mệnh.
Nhưng, nếu có thể thì ngay từ đầu hắn sẽ không ngại mà làm thỏ đấy. Lúc vung đao, hắn ngẫm nghĩ trong lòng một chút…Hắn không được tính là người trẻ tuổi, ôi…
- Ai tới!
****
Ninh Nghị tạm thời áp chế tâm trạng, ít nhất những người trong đây đều có chút tâm trạng lạ lùng đó.
Chu Viêm Lâm cũng được, Lâu Tĩnh Chi cũng được, mà đám người Lưu Hi Dương cũng không sao thậm chỉ cả Lệ Thiên Hữu, lúc này trong lòng không tránh khỏi sinh ra cảm xúc khác thường.
Chu Viêm Lâm và những người xung quanh khá giống nhau, được coi là lần đầu tiên quen biết Ninh Nghị, cho dù là lúc trước cũng chỉ là nghe qua thi từ của hắn mà thôi, còn lúc này thậm chí nghe thấy cả thân phận ở rể của hắn, họ càng kinh ngạc hơn. Lâu Tĩnh Chi nhíu mày, trước đây... Y chỉ nghe nói qua người này, bây giờ chỉ là lần đầu tiên gặp mặt mà thôi. Mà đám người Lưu Hi Dương lúc trước quen biết Ninh Nghị, chỉ sợ bây giờ thấy hắn hoàn toàn không phải là một thư sinh mà họ quen biết nữa. Tuy rằng Ninh Nghị kia ở trong thư viện Văn Liệt ấn tượng của mọi người đối với hắn là từng nhiều lần bị phá vỡ, nhưng e rằng lúc này mới là thật sự là phá vỡ lợi hại nhất.
Khí phách thư sinh, khí tiết văn nhân, mấy thứ này thực ra rất nhiều người có thể lý giải được. Mặc dù tự mình không làm được nhưng từ khi vào quân đội của Phương Lạp đến giờ không sợ chuyện binh đao, và những người có mặt ở đây không phải không có. Nhưng khí tiết là khí tiết, đứng ở trước mặt kẻ địch giơ cổ cho người ta chém kiên cường không nói một câu hoặc là khí khái hai mắt đỏ ngầu cầm đao đón nhận, với một màn trước mắt này thì lại hoàn toàn khác biệt.

Thư sinh trước mắt tên là Ninh Lập Hằng này biểu hiện từ đầu đến giờ ra bên ngoài lại không chỉ là khí thế cắn chặt răng không sợ sinh tử đâu thôi. Từ lúc mới bắt đầu, hắn giống như giằng co bình đẳng với đám Lệ Thiên Hữu, đến lúc rút đao ra cũng chỉ là loại dũng khí nghênh địch của người luyện võ, thoạt nhìn tình huống như vậy, hắn đúng là có tâm ý muốn chém lấy đối phương đấy.
Còn ngay cả Văn Nhân Bất Nhi đang ẩn đứng bên cạnh nhìn tình huống này cũng có chút kinh ngạc. Đối với vị thư sinh có tên Ninh Lập Hằng này, từ sau khi nhận được nhiệm vụ, y cũng có hiểu biết rất nhiều. Thật ra, y cũng có vài phần kính nể Ninh Nghị, nhưng bất kể là cuộc chiến đấu trong ngõ Thái Bình hay là sau này còn tập trung ba nghìn bại binh lật lại thế cục cũng không thể chứng mình hắn là một người luyện võ cao cường. Mặc dù bản thcucjy nếu bị Lệ Thiên Hữu mang theo những cao thủ nhằm vào mình, lúc này cũng chẳng có hi vọng nào khác đánh cược vào số mệnh mình mà thôi, nhưng trên người hắn, lúc này lại không nhìn ra có cảm xúc như vậy. Văn Nhân Bất Nhị cũng không thể tưởng tượng được, hi vọng tiếp theo là ở đâu.
Cảnh tượng phát sinh sau đó đã nhanh chóng đẩy tình thế xuống vực sâu.
Nguyên nhân của biến cố đến từ vị cầm đao tên là Lưu Tiến kia nhưng xét cho cùng vẫn là do thái độ của Ninh Nghị đã lây nhiễm đến anh ta.
Lúc Ninh Nghị vung đao, hơn mười tinh nhuệ của Tuyên Uy Doanh xung quanh cũng đứng lên, trong lúc mơ hồ muốn ra tay luôn. Lưu Tiến cũng vì câu nói kia của Ninh Nghị gần như buông đao xuống, nhưng ngay một khắc Lệ Thiên Hữu cũng đột nhiên đứng lên, người trẻ tuổi này nhìn Ninh Nghị, hai mắt đỏ lên, vẻ mặt trở nên hung bạo vung thanh Bá Đao quét ngang, lui về sau hai bước vẫn là chắn bên cạnh Ninh Nghị.
- Tiên sư mười tám đời tổ tông các ngươi, đám ẻo lả các ngươi...ai dám xông lên!
Phịch một tiếng, Lệ Thiên Hữu mới đứng lên vỗ một chưởng xuống bàn, bàn kia kêu ầm ầm rồi vỡ vụn, bụi gỗ bay lên, trong đám tướng sĩ có kẻ hét to:
- Ngươi nói cái gì?
Một thanh thép ròng được tuốt ra khỏi mảnh vải kèm theo âm thanh vung đập trong gió, thậm chí đầu ngọn đèn dầu cũng bị cuốn bào, ánh sáng loáng lên.
Lưu Tiến nhảy tới bên cạnh, cây thương lớn rơi ầm ầm xuống đất, sàn gỗ của quán rượu này vốn rất chắc chắn nhưng bị cây thương này đập xuống cũng lung lay. Ninh Nghị nghiêng lui một bước, Lưu Tiến lại vung thanh đao dài chém qua cây thương kia, trong nháy mắt đã không chế được, sàn nhà bị đập phá, trường thương được đúc bằng thép ròng gấp khúc giống như một cây cung tiễn, ngay sau đó đầu thương như giao long phi ra phía ngoài, thân thương đụng vào Bá Đao, tiếng vang như sấm, tóe lửa khắp nơi. Trong nháy mắt, cây thương lớn như rồng, Bá Đao như hổ đụng vào nhau nổ ầm ầm ba cái, hoa lửa bắn khắp nơi.
Nếu không hiểu võ công, thư sinh đứng bên quan sát có lẽ sẽ kinh động trong phút va chạm này. Nhưng Văn Nhân Bất Nhị ở bên này đương nhiên là nhìn ra sự cao thấp của hai bên, Lưu Tiến trẻ tuổi dũng mãnh dùng bá đao cương mãnh, rõ ràng là được danh sư truyền thụ, nhưng chẳng qua là dựa vào sự liều mạng và sức trẻ mới có thể đấu ngang với đối phương. Còn người dùng cây thương kia vừa ra tay đã vung đập như vậy, thiết thương này bản thân đã rất nặng, thân thương lại dài, y cũng chỉ dùng đơn thủ cầm đầu thương, thương lớn kia dưới quán tính của y đã bị kéo về hướng ngược lại, tuy nhiên dùng sức của một tay, giữa mấy cái này gần như ống tay áo nứt ra cũng đủ thấy được lực của cánh tay cực mạnh, khống chế thương lớn, phóng ra bên ngoài, đã là sử dụng thương danh gia rồi.
Dù sao Lưu Tiến kia cũng còn trẻ, đột ngột nổi cáu, trong miệng vẫn hô lên tổ tông mười tám đời của mấy người kia, khiến cho người luyện võ vì sĩ diện của mình mà không thể không ra tay. Cho dù Lệ Thiên Hữu đúng là có mấy phần kiêng kị với Bá Đao nhưng lúc này e rằng cũng không nhẫn nhịn được nữa rồi.
Trong lúc Văn Nhân Bất Nhị đang suy nghĩ, bên kia va chạm ba cái, ánh lửa phụt ra, người múa thương như roi thép, sau khi cứng rắn đụng ba cái với Bá Đao, thân thương trở lại trong tay. Lưu Tiến như mãnh hổ nhào về phía trước, một thanh đao chém thẳng xuống. Binh khí của Bá Đao Doanh vốn nặng hơn binh khí thường. Đa số ít bổ mà đập, dùng sức mạnh vô cùng. Nhưng người cầm thanh thương này lại đứng yên tại chỗ, hai tay đỡ đẩy Lưu Tiến lùi về sau một bước.
Ngay sau đó, Lưu Tiến đứng vững, thân mình trùn xuống vung đao chém ngang hai chân người kia, đối phương nhấc thương lớn đâm mạnh xuống sàn, phát này một lần nữa lại không có kết quả. Lúc này cơ thể của Lưu Tiến đã bị lực phản kích của thanh đao kìm hãm bị chậm lại. Gã đàn ông kia cũng thật thong dong tàn nhẫn, hai tay nhổ cây thương lên vung mạng đập xuống lưng Lưu Tiến.
Với sức của y và cây thương, với cú nện này sẽ chặt đứt lưng đối phương.
Gần lúc người đàn ông kia sắp đập cây thương, có một người hét:
- Sẽ chết người, ngươi còn dám hành động sao?
Tiếng nói lớn gào thét trong gió, các ngọn đèn lần lượt lụi đi. Lúc này động thủ mới đúng là Ninh Nghị luôn đứng phía sau Lưu Tiến. Hắn dùng sức víu vào một góc khăn trải bàn ở bên cạnh, hất về phía cây thương lớn. Trên bàn vốn là có thức ăn, lúc này hơn nửa số canh đồ ăn đều bay qua phía đám người Lệ Thiên Hữu, tốc độ nhanh và sắc bén.
Bịch một cái, chiếc khăn trải bàn trùm lên cây thương, đánh cây thương tạt ra, đồng thời còn có cả nước canh bắn vào người sử dụng thương. Hai bên trái phải trong lúc nhất thời lại hỗn loạn thành một mớ.
- Muốn chết à?
- Mẹ ngươi đấy!
- Giết người...
Theo tiếng hét này là cảnh mọi người ném thức ăn văng tứ tung. Bọn họ vốn là những cường hào võ lâm, tuy trở thành binh lính nhưng đây không phải là chiến trường, tìm người tính sổ, coi trọng thể diện, đối phương nếu có chết, nhưng nếu như mình ở bên này bị ướt sũng ra ngoài thì sẽ bị người ta chê cười. Ngay lúc đó, bàn ghế bên cạnh đều bị người đâm lên, cũng có người kéo khăn trải bàn chắn nước canh. Có người lấy khăn trải bàn quấn binh khí đến tránh nước. Tuy rằng sử dụng đao kiếm để ngăn nước lọt vào rất khó nhưng loại bản lĩnh này thì mọi người đều có.
Cây thương bị khăn trải bàn quấn, trong nháy mắt Ninh Nghị vẫy tay thành hình tròn để khăn trải bàn quấn chặt hơn. Bên kia, người đàn ông sử dụng thương giơ tay trái lên chặn mặt, trên tay phải, thương lớn biến chuyển, định xé rách tấm khăn trải bàn hoặc là vung mở ra, nhưng sức lực một tay y chỉ làm Ninh Nghị lảo đảo vài cái, tấm khăn trải bàn kia vẫn bay rộng, làm cho bóng dáng Ninh Nghị lúc ẩn lúc hiện. Mà Ninh Nghị ở bên này nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông kia.
Sau đó, đầu kia của khăn trải bàn truyền đến một lực nới lỏng, lúc này Lưu Tiến đã nhân cơ hội đứng sang bên cạnh, gã đàn ông kia vung cây thương lên một cái đập Lưu Tiến, nhưng trong lòng căng thẳng vì vừa rồi Ninh Nghị còn bình tĩnh như vậy mà bây giờ lại đánh tới mạnh như hổ.
Tấm khăn trải bàn kia khóa cây thương của y lại, làm tốc độ sử dụng lực của y chậm lại, y cũng là người từng trải, lúc này không thể tiến công được liền thu mạnh cây thương về. Còn Ninh Nghị trực tiếp vung thanh mã tấu trong tay rảnh ra, giống như phi đao vậy, phi thẳng vào mặt người kia, lúc người cầm thương kia nghiêng đầu tránh đi trong nháy mắt, hắn liền trực tiếp ôm thân thương, nhưng gã đàn ông quát mạnh, dùng lực lớn đoạt cây thương lại, thân thương di chuyển cực nhanh, giống như giao long điên cuồng giãy dụa, ngay sau đó, Ninh Nghị kéo căng một chút, kéo hai đầu khăn trải bàn căng ra. Lần này giống như ghìm chặt lấy cổ họng của giao long vậy.
Lúc này, lực trên tay của hắn cũng rất lớn.
- Giết hắn
Một tiếng nói lạnh như băng vang lên trong cảnh hỗn loạn.
Âm thanh từ miệng Ninh Nghị vọng lại, hắn cũng là một thành viên trong cuộc hỗn loạn này, rất khó để người ta tin rằng lúc này hắn lại có được giọng điệu trấn tĩnh lãnh đạm như vậy. Dường như không phải là liều mạng, cũng giống như chuyện không liên quan gì đến hắn. Nhưng Lưu Tiến có sức mạnh thiên bẩm, nhìn thấy tình cảnh này, mạnh mẽ cầm đao phi thân lên.
Thiết thương xoáy nhanh, Ninh Nghị bỏ khăn trải bản ra, vô số mảnh vải vụn bay tứ tung quanh người hắn, mà hắn cũng đã đến gần người đàn ông dùng cây thương này. Bên kia, Lưu Tiến nổi giận vung đao chém, người đàn ông dùng thương kia lui về sau một bước có ý ngăn cản nhưng bị tay phải của Ninh Nghị vỗ đúng vào mặt y, y chỉ có thể bước nhanh về trước để tránh, một chưởng chụp xuống, nhưng nghe âm thanh xé gió của bàn tay này xé gió đủ cho thấy nếu như một chưởng này chụp ở trên đầu, e rằng đầu của y cũng sẽ đánh dập.
Còn trong lúc này, bóng người bên cạnh, kiếm quang cũng lần lượt đi qua.
Khó có thể hình dung được cảnh hỗn loạn này nổ bung trong mắt mọi người, trong những người vây xem, không nhiều người có thể thấy được hết cảnh này. Tiếng nổ lớn, tiếng các thanh đao kiếm va vào nhau, ánh lửa và bóng người lăn lộn một chỗ. Lúc mọi người chăm chú nhìn, Ninh Nghị đã bay ra ngoài, máu bắn tóe lên, vụn gỗ bay tứ tung, một cái bàn bị đánh nổ bung bay ra theo hướng thân thể Ninh Nghị, đập vào ghế dài, người đàn ông dùng thương lui hơn một trượng. Bá Đao của Lưu Tiến bị đánh bay ra ngoài, nhưng anh ta vẫn như cũ tiếp cận áp bức đại hán dùng thường, vẫn duy trì tư thái đứng yên, chỗ tay phải bị kiếm đâm, chuôi kiếm còn đang trong tay người đang ông cao gầy bên cạnh. Cánh tay trái cũng bị khảm vào mũi đao, một người phía trước dùng thiết côn đập vào vai anh ta, máu thịt bầy nhầy, quanh anh ta còn có ba bốn người nữa bao vây, đang đồng loạt xông tới.
Máu tươi trong miệng anh ta chảy ra, nhìn chằm chằm vào người đàn ông dùng cây thương kia, cười cười:
- Ngươi đã chết rồi.
Người bên ngoài có lẽ chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, ngay cả mấy người đó cũng không nhìn thấy tất cả. Đại khái chỉ có những người đứng xem thân có võ nghệ cao cường như Văn Nhân Bất Nhị vào thời khắc đó, mới biết là chuyện gì.
Tinh nhuệ Tuyên Uy Doanh cũng không phải bình thường, một khắc Ninh Nghị chém ra khăn trải bàn, thực ra một nửa cũng đã phản ứng lại, mấy người chung quanh đứng ở trước Ninh Nghị chưa bị vấy nước canh cùng đồng loạt lao đến.
Lúc Ninh Nghị oạp mạnh tay xuống, bàn tay trên không trung tạo thành nắm đấm, một quyền này từ trên cao giơ xuống, sức mạng đủ để đạp nát mặt một người. Nhưng mọi người xung quanh đều có phản ứng, gã đàn ông phía sau kia vốn dùng một cái bàn gỗ đón được thanh mã tấu mà Ninh Nghị ném, tập tới bên này. lại có người khác kéo người đàn ông dùng cây thương kia về phía sau, bên cạnh đủ loại vũ khí cũng đã ép tới, vì cứu người này mà mọi người cũng bất chấp nhiều thứ.
Người đàn ông dùng cây thương kia trong mắt Văn Nhân Bất Nhị thì cũng là một cao thủ nổi tiếng, nhưng có thể bức gã đến loại trình độ này, chỉ có thể là sợ hãi, sợ bị mất mạng, về phương diện khác, một trong những nguyên nhân cũng là bởi có chút khinh địch với thư sinh tên là Ninh Nghị này. Bọn họ kéo được người đàn ông kia, quyền thế của Ninh Nghị vẫn chưa hề giảm đi, một bàn gỗ bay tới mặt, ở giữa không trung bị hắn đập trúng, chẳng qua cũng bởi bàn gỗ này, mà sự công kích mạnh mẽ bên sườn đằng trước đột kích tới cũng bị ngăn trở, bản thân hắn cũng bị trúng một quyền một cước, sau đó bắn ra ngoài.

Lưu Tiến không có sự may mắn này, anh ta xông về phía trước đánh lộn chủ yếu là muốn đồng quy vu tận đổi lấy tính mạng của đối phương, liên tục bị trúng đòn tấn công của đối phương, cuối cùng đại đao trong tay bị đập bay. Dù là mọi người có chút sợ về hậu quả sẽ giết anh ta nên họ vẫn chưa hẳn dùng hết lực, nhưng bị đánh như vậy nhìn cũng thấy tình trạng không ổn chút nào.
- Khụ khụ, ngươi chết rồi... Không có nhiều người như vậy, ngươi đã chết rồi...
Lưu Tiến phun ra một ngụm máu, cười nói một câu như vậy, lúc này mọi người đều bị cảnh thảm thương của anh ta làm cho hoảng sợ. Chu Viêm Lâm, Lưu Hi Dương và đám văn nhân tham gia buổi tiệc thì há mồm trợn mắt, mấy cô gái quay đi không dám nhìn, mắt đỏ lên như sắp khóc.
Ngay cả Lệ Thiên Hữu cũng ngẩn cả người ra. Không khí lúc này gần như đông cứng, Lệ Thiên Hữu không nói gì, những người xung quanh không biết có thể giết chết Lưu Tiến này hay không. Lúc chờ đợi, đột nhiên có tiếng xôn xao trong một nơi hơi tối.
Bóng người vung mở ra trên một tấm ván gỗ, ở chỗ đó từ từ ngồi dậy, sau khi lắc đầu chống tay xuống đấy, mọi người nhìn thấy hắn đứng thẳng người lên phủi bụi trên người.
Đó là Ninh Nghị.
Mới vừa rồi bị thương nhưng chưa mất đi tính mạng, nhưng trên y phục thư sinh của hắn cũng bị phá mấy chỗ, cũng có một vết thương do đao nhưng không sâu lắm, cánh tay phải đập mặt bàn nát như gỗ, trên ống tay áo cũng rách bươm, tay đầy máu tươi, xem ra có chút nghiêm trọng, đầu cũng bị thương, đang chảy máu. Nhưng những vết thương đầy máu trên người hắn hoàn toàn giống với bình thường, chỉ là có bụi trên quần áo và hắn đang đứng thẳng ở giữa sân.
Sau đó hắn đi hướng về một bên.
Mặt cái bàn bay bị hắn đánh vỡ, nhưng thanh mã tấu văng ra vẫn như cũ cắm ở trên đó, hắn đi tới rút đao ra.
- Còn có ta đây.
Hắn nói như vậy, chí có điều sau khi nói xong, Lưu Tiến bên kia cũng động đậy mấy cái, sau đó lui xuống để cơ thể tránh sự kiềm chế của đao kiếm bên cạnh.
- Cái gì, cái gì, còn nói là còn có... Ninh tiên sinh...
Anh ta thất tha thất thểu lui về phía sau, mọi người trong lúc đó cũng không ngăn anh ta, đao của anh ta cũng chưa rơi mất quá xa, anh ta đi về phía trước Bá Đao, giơ tay lấy, ngã xuống đất, sau đó, cố gắng chống chuôi đao đứng lên.
- Ta, ta còn chưa chết, chúng ta... có hai người... ha ha, đám các ngươi lấy nhiều ức hiếp ít... ha ha...
Lưu Tiến thở phì phò như thế.
Cách đó không xa, Văn Nhân Bất Nhị nhìn thấy tất cả, trong lòng thấy bi tráng thê lương. Y luôn tự hỏi nếu lúc đầu trong quán rượu này có ai đủ làm cho Ninh Lập Hằng có lợi thế, có lẽ là mình rồi. Nhưng tình huống lúc này, mặc dù mình đứng ra, thật ra cũng không tưởng tượng nổi, huống hồ sau đó còn có càng nhiều phiền toái liên tiếp nữa.
Nhưng dù thế nào, hôm nay thành ra thế này, ân oán giữa Tuyên Uy Doanh và Bá Đao trang thực sự đã kết thành khó mà hóa giải được.
Y nghĩ đến đó, giây lát một ý niệm hiện lên trong đầu, còn chưa nghĩ kĩ, y nghe thấy Lệ Thiên Hữu bình tĩnh nói một câu.
- Thật là một hán tử, giỏi, , ta cho ngươi chết được nhắm mắt, đừng trách Tuyên Uy Doanh... nhiều ức hiếp ít.
Trong ánh sáng mờ mờ, Ninh Nghị hơi nhắm hai mắt lại, rồi lại mở ra.
Gặp nhau nơi ngõ hẹp người dũng cảm thắng, vốn trong ván cờ chết không có hy vọng, lúc này rốt cuộc lại kéo ra một vết nứt, một ánh sáng xa mờ hiện ra...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 269: Tàng Phong

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comCông bằng mà nói, Lệ Thiên Hữu rất khó ra được quyết định nà căn bản là không muốn sau này có chuyện xảy ra với mình.
Từ trước tới na kiêng kỵ nhất chính là Lưu Đại Bưu, và tên Trần Phàmnhìn như chơi bời lêu lổng nhưng thỉnh thoảng lại có một chút thiên vịcho Bá Đao Doanh, nhưng dù thế nào cũng phải giết Ninh Lập Hằng. Đâychính là điều kiện quan trọng nhất để y ra quyết định.
Quyếtđịnh như vậy cần cân nhắc rất nhiều nhưng nếu hôm nay đã lên Tứ quý trai thì y đã có sự chuẩn bị về tâm lý. Cân nhắc sau khi liều lĩnh đi giếtchết tên này rồi sẽ đi nghênh đón Bá Đao Doanh, mọi thứ đã chuẩn bịxong. Cũng bởi vì kiên quyết như vậy nên ngay lúc bắt đầu y đã không để ý tới thái độ đám người Chu Viêm Lâm. Y muốn trong lúc Bá Đao Doanh cănbản không kịp phản ứng, lấy tính mạng của tên thư sinh này sau đó mặc kệ Bá Đao Doạn có bao nhiêu hống hách, cũng sẽ phải chịu hết.
Tuy nhiên, tâm trạng quá ảo tưởng, đến cuối cùng y phát hiện ra có quánhiều thứ vượt ra ngoài sự tính toán hoặc là vốn trong phạm vi tính toán đấy, chỉ có điều y đã xem nhẹ một chút mà thôi.
Y cũng từngnghĩ Ninh Lập Hằng và người bên cạnh hắn sẽ phản kháng, nghĩ sẽ có nhiều người đứng xem, nhưng cuối cùng y lại không để ý, chính là phản ứng của hai người đó dưới tình huống vô cùng cực đoan này.
Ninh LậpHằng và người trẻ tuổi này không có cơ hội, sợ rằng đến cuối cũng cũngsẽ không có cơ hội. Đám người Chu Viêm Lâm dù có thế nào cũng không dámnhúng tay vào, Lâu Tĩnh Chi có lẽ có thể lên tiếng nhưng xem ra cũngkhông dám. Nếu lúc này y kiên quyết để những người xung quanh xông lên,kết quả tiếp theo cũng không có bất luận biến hóa gì. Nhưng người trẻtuổi kia quá liều mạng, lúc này có đến bốn mươi năm mươi người đứng xem. Thư sinh văn sĩ, ca kỹ thanh lâu, bây giờ bọn họ không dám nói gì nhưng từ nay về sau dư luận đương nhiên sẽ lan truyền ra ngoài.
Là đệ đệ của Lệ Thiên Nhuận, với tính cách ương ngạnh hống hách, từ trướcđến nay y chưa bao giờ sợ điều gì, cứ cho là y thật sự khiêm tốn cẩnthận, nhưng người ngoài nhất định sẽ nói y bám váy đàn bà tới có được vị trí hôm nay. Nhưng lúc này, nhìn vẻ mặt của mọi người, Lệ Thiên Hữu mới đột nhiên phát hiện, trong miệng những người ở đây, người trẻ tuổi kiatừ một tên vô danh sẽ được thổi phồng trở thành một gã trung lễ, nghĩasĩ. Người ngoài nhìn thế nào y không thèm để ý, nhưng Bá Đao Hoành thấythế nào thì y không thể xem thường được.
Liều lĩnh giết NinhLập Hằng rồi sẽ thế nào? Bá Đao Doanh không buông tha, Lưu Đại Bưu tìm y gây phiền toái, có thể cuối cùng tất cả đều không bị truy cứu hai bênphải lấy đại cục làm trọng, ân oán này vẫn nên trút bỏ. Nhưng nếu cuốicùng truyền đi chuyện mình giết một tên trẻ tuổi trung liệt của Bá ĐaoDoanh thì tính chất sẽ hoàn toàn khác rồi.
Hành vi làm mấtmặt trước đó chung quy cũng có thể lý giải được. Nếu như là người cótrình độ chắc chắn là cú trời giáng rồi. Rơi vào mắt người ngoài, cả BáĐao Doanh không ai nhẫn nhịn được, đến lúc đó sẽ khiến cho Bá Đao Doanhvà Tuyên Uy Doanh khai chiến với nhau. Y lại là em trai của Lệ ThiệnNhuận, gây phiền phức cho huynh trưởng, đúng là vẫn phải bận tâm rồi.
Nếu Lưu Tiến biết chừng mực một chút hoặc là người của mình ngay từ đầu đã khống chế được anh ta hoặc là anh ta nghe lời của Ninh Nghị thìkhông đến mức thảm thiết như vậy. Cũng không xảy ra những vấn đề tiếptheo như vậy...
Lúc Lệ Thiên Hữu nghĩ đến đây, Văn Nhân BấtNhị cũng ý thức được điều này, nhưng lúc gã vừa nghĩ đến có lẽ sẽ có một đường sống, Lệ Thiên Hữu đã đứng lên nói rồi...
Ngay từ đầuLệ Thiên Hữu đã muốn đẩy Ninh Nghị vào chỗ chết, gã cũng luôn tự hỏi rốt cuộc làm thế nào mới xoay chuyển được tình thế. Lệ Thiên Hữu đã quyếtđịnh như vậy, chẳng sợ mình đích thân có mặt ở đây, cũng chỉ có conđường chết, cũng chính vì nghĩ như vậy, trong đầu gã ngược lại lại cósuy nghĩ khác thường.
Ninh Lập Hằng “Thập bộ nhất toán”...Đây cũng là một đánh giá đối với Ninh Nghị mà gã từng hỏi thăm được,cũng là bởi vì điều ấy, ngay từ đầu, gã đã ôm một hy vọng, có thể mìnhkhông có cách nào, nhưng vị thư sinh trước sau nhanh trí, mưu kế lợi hại sáng tạo kỳ tích tại ngõ Thái Bình, sau đó ở Hồ Châu sẽ sử dụng sựmiệng lưỡi khéo léo xóa tan đi ý niệm giết người trong đầu Lệ Thiên Hữu. Đáng tiếc chính là, ngay từ đầu, Lệ Thiên Hữu duy trì thái độ côn đồgần như là tuyệt vọng rồi.
Thư sinh xách đao, phải cùngngười liều mạng. Đặc biệt lúc Lưu Tiến chửi mắng gay gắt như vậy dẫn tới Lệ Thiên Hữu ra tay đột ngột. Trên cơ bản Văn Nhân Bất Nhị không có suy nghĩ đến mặt này, quả nhiên chỉ có thư sinh mới liều mạng mà thôi. Lỗmãng đến mức này, không khiến cho Lệ Thiên Hữu tỉnh táo hơn, trong lònggã thậm chí có chút thầm oán Lưu Tiến làm cho chuyện xấu thêm không cóđầu óc như vậy. Nhưng đến lúc này, thấy hậu quả của Lưu Tiến thảm thiếtnhư vậy, gã mới ngây người ra sửng sốt.
Trước đó dưới tìnhhuống đối mặt với hơn mười người nhìn mình như hổ rình mồi, kiên quyếtgiết người đàn ông dùng thương, như vậy thật ra là không cần thiết, giết một kiếm một? Thực ra căn bản là không có khả năng giết được đốiphương. Ninh Nghị ra tay ngay lúc đó, đúng là quá liều mạng, quá lỗmãng. Nhưng nếu... hắn là cố ý thì sao?
Thập bộ nhấttoán....Văn Nhân Bất Nhị chỉ có thể đưa ra suy luận kết quả trong lúcnhìn thấy sự việc phát sinh, nhưng giả như trên thế giới có người nhưvậy, ngay từ đầu đại khái đã thấy được. Thủ đoạn kích động gần như đemtất cả phát triển theo hướng bi tráng, lấy hình thức giống như kịch liệt liều mạng thật sự đã làm Tuyên Uy Doanh lấy nhiều ức hiếp ít, bởi vìngay từ đầu chiến lược, sợ rằng chỉ có Bá Đao Doanh mới có lợi thế thậtsự khiến Lệ Thiên Hữu kiêng kỵ, mặc dù là dưới tình huống Lệ Thiên Hữukhông chút đếm xỉa đến, hắn lấy thủ đoạn gần như thô bạo đẩy một tiakiêng kỵ của Lệ Thiên Hữu lên cao hơn, chỉ là thấy một phương hướng làliều mạng để cứng rắn tìm một con đường sống.
Đây chỉ làsuy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu gã, nhưng dù là thật hay giả hoặc không thể nghiệm chứng, thì nhìn người cầm đao đứng đó, vẻ mặt lạnhlùng đối mặt với sinh tử, gã vẫn mơ hồ cảm thấy có chút run rẩy. Mặc dùbản thân từng rơi vào trong tình huống nguy hiểm, lúc trước hắn còn mong muốn an bài cho một nha hoàn bên cạnh hắn, người như vậy không thể nàokhinh thường cái chết được.
Tuy nhiên cũng có một đường sống, lại nghĩ đến đây, đường sống này quá là mong manh. Lúc này muốn đánhgiá xem Ninh Nghị trong cảnh binh đao có cái dũng của kẻ thất phu không? Nhưng có thể nhìn ra, hắn có thủ đoạn nhưng cũng không có kết cấu, xuất lực tuy lớn nhưng cũng chỉ là liều mạng với người khác. Người bìnhthường đều sợ hắn nhưng so với những người trước mắt này vẫn còn kémnhiều.
Ninh Nghị trải qua thời gian dài làm thư sinh đã tạo nên hình tượng quásâu cho người khác rồi. Lệ Thiên Hữu muốn giết hắn, nhất cử nhất độngcủa hắn ở trong thư viện Văn Liệt đều nắm rõ trong lòng bàn tay, thiệnkỳ mưu, dám liều mạng, thời khắc mấu chốt rất bình tĩnh, cực kỳ bất đồng với thư sinh bình thường. Nhưng cho dù là như vậy, tối nay hắn có thểtránh được cái chết sao?
- Lệ Thiên Hữu ta...đấu với một mình với ngươi. Hôm nay, ngươi có thể giết được ta, thì sẽ được sống đi ra khỏi đây.
Những người động thủ nghe thấy những lời này của y liền ngừng lại. TimVăn Nhân Bất Nhị đập mạnh, nếu có thể làm chủ được tình hình trong nàygiết Lệ Thiên Hữu, thì kết quả của Bá Đao Doanh và Tuyên Uy Doanh càngthêm lý tưởng rồi, loại loạn cục này, mình càng có khả năng đưa Ninh Lập Hằng và nha hoàn của hắn ra khỏi thành. Nghĩ đến đâ thấy ánh mắt củaNinh Nghị lặng lẽ quét về phía bên này một cái.
- Thật sao?
Tuy nhiên tiếp theo thật ra không có chuyện phát sinh tốt đến như vậy,người đứng bên cạnh Tần Cổ Lai được gọi là Lạc đại hiệp đã mở miệng:
- Lệ tướng quân, có ta ở đây, nào có thể để chủ soái đấu với người ta.Lấy tính mạng của hạng người này, cứ để tại hạ ra tay.
Người ở bên cạnh sớm đã có chút mất mặt, đều nói:
- Ta đến.
- Nếu để Lệ tướng quân ra tay thì chúng ta còn mặt múi sống trên đời này sao?
- Gã này có thù oán với ta, vừa rồi mới nhận ra hắn... Nếu muốn đơn đảđộc đấu, khẩn cầu tướng quân để ta ra tay lấy cái mạng chó của hắn.
Mọi người phân trần một hồi, trong đó có một người đàn ông giống nhưthiết tháp chợt nhớ ra cái gì đó, đi ra chờ lệnh. Mọi người cũng có chút nghi hoặc nhưng theo lời của gã mới biết được lúc trước Phương Lạp dẫnquân công phá Hàng Châu, người đàn ông kia cũng vào một trong ba độitiên phong, trong lúc đang phá phách ở trong thành, từng có một gã thưsinh đứng cách một đường kênh ném một hòn gạch vào gã, nhưng hòn gạch đó không trúng gã mà trực tiếp làm vỡ đầu người anh em bên cạnh, lúc nàygã mới nhận ra Ninh Nghị.
- Nếu đã như vậy thì ngươi hãy đến báo thù cho vị huynh đệ đó của ngươi đi!
Lệ Thiên Hữu thoáng cân nhắc rồi quyết định:
- Họ Ninh kia, hôm nay có oán báo oán có thù báo thù, hai ngươi tự đấunhau đi, đừng có cho rằng Tuyên Uy Doanh ức hiếp ngươi! Nếu như ngươigiữ được mạng thì hôm nay ta sẽ thả ngươi, thế nào?
Y biết ngườiđàn ông bên cạnh tên là Thang Khấu tuy rằng võ nghệ không cao trong sốnhững người đi theo y, nhưng tính cách rất tàn nhẫn hiếu sát, để chốnglại tên thư sinh liều mạng này đúng là quá tốt.
- Báo thù cho huynh đệ ngươi? Vậy ai sẽ báo thù cho đứa bé và phụ nhân đã bị ngươi giết kia?
Lúc Lệ Thiên Hữu đang nói thì tên Thang Khấu kia rút đao đi về phía Ninh Nghị. Ninh Nghị hé mắt, sau đó hỏi Lệ Thiên Hữu:
- Nói thật sao? Các ngươi không nhúng tay vào?
- Đương nhiên là thật.
Lệ Thiên Hữu mở miệng nói từng chữ một, nhưng nói còn chưa dứt lời,Ninh Nghị đang đứng thẳng và giằng co với bên này đột nhiên phản ứng,hắn quay đầu bỏ chạy. Trong lúc chạy trốn, một cái ghế bị hắn ném ra,trúng vào cây đèn trên trần nhà cách đó không xa.
Lệ Thiên Hữu gần như bật cười, lớn tiếng quát:
- Các tướng sĩ nghe kĩ cho ta, một con muỗi cũng không được thả! Có người muốn xông ra đấy, hãy bắt lấy.
Tiếng nói này vang vọng cả toàn lâu, y để Ninh Nghị, đơn đả độc đấu,tất cả là vì không muốn mang danh nghĩa lấy nhiều bắt nạt ít, cũng không phải sự thật sẽ bảo thủ không thể thay đổi. Nếu Ninh Nghị cho rằng y là người cổ hủ muốn nhân lúc mọi người không ra tay mà chạy trốn thì người ngoài sẽ giết hắn, nên y mới không ngại điều này.
Y hét to,Thang Khấu cũng cười lớn chạy thẳng ra ngoài, mặc dù trông gã cao tonhưng lúc truy đuổi cũng giống như đạn pháo vậy, mọi người lúc này mớichỉ kịp phản ứng, một cái bàn đã bị gã ném ra ngoài, tiếng bước chânvang như sấm rền, đuổi theo hướng Ninh Nghị chạy trốn. Ninh Nghị nhảymạnh hướng về phía cái bàn phía trưNghijThang Khấu vung đao chém, cáibàn vỡ tung vụn gỗ bay lên, thân thể đẩy mạnh cái bàn bắn về phía trước, bàn đụng vào bàn, Ninh Nghị ở dưới bàn liên tục lăn mấy vòng, đứng lênbên kia, dùng hai cái bàn lớn cản sức đổi phương, rồi nhấc cái bàn kháclên đánh vào nửa người trên đối phương, thân hình Thang Khấu kia bị kiềm hãm, ngay lúc đó cũng đã đánh bay hai chiếc bàn.
Ánh đaochớp nhoáng, tóe lửa bay trên không chung, chỉ là hai đao, lực cánh taycủa Ninh Nghị không đủ, hắn liên tiếp lui về phía sau. Hắn dùng chướngngại vật ngăn cản đối phương, chạy xung quang cái bàn tiệc, vung ghế dài đập vào đầu đối phương nhưng cũng bị đối phương vung đao chém ghế thành hai nửa.
Vừa rồi Ninh Nghị và Lưu Tiến ra tay với người đang ông dùng cây thương kia, chỉ chốc lát đã chịu cảnh thảm thương, trongmắt mọi người, đơn giản nói quá trình là nói, đánh, nói, song phương cứnói qua nói lại, sau đó giao thủ. Nhưng lúc này, Ninh Nghị đột ngột định bỏ trốn khiến cho mọi người có chút khó hiểu, nhưng ngay sau đó haingười đã đánh thực sự, ánh đao bay múa, người kia giống như thiết thápđiên cuồng tiếp cận, thư sinh chỉ có dựa vào sức lực mà thôi, nháy mắtsuýt nữa bị bổ một đao vào người, vạt áo bị chém rách một đoạn, cuộctrốn chạy khó khăn.
Văn Nhân Bất Nhị lại chú ý đến hướng củaNinh Nghị, cũng là ở phương hướng lầu hai mờ tối, hắn lại cố ý tắt câyđèn kia cũng không biết là có phải muốn làm cho xung quanh tối đen hếthay không, thi triển âm mưu gì? Vừa suy nghĩ vừa nhìn Ninh Nghị, chân ycũng đã bước tới, mà bên cạnh, Lệ Thiên Hữu hừ lạnh phất tay.
- Bao vây đừng để hắn chạy thoát.
Mấy người đồng loạt đến gần, bọn họ không ra tay, chỉ kết thành vòngtròn thu hẹp, vì lúc này Ninh Nghị đã tới gần cửa sổ của Tứ quý trai, đề phòng hắn liều lĩnh chạy trốn. Trong vòng chiến kia, hai người liềumạng với nhau, Ninh Nghị lảo đảo lui về sau, tên Thang Khấu đá ra mộtcước, Ninh Nghị vội vàng dùng hai tay đón đỡ, cả người bắn về phía sau,đụng phải cánh cửa làm vỡ toang, ngã vào trong gian phòng của Tứ quýtrai.
Lúc này ngọn đèn dầu phía ngoài không sáng lắm, gianphòng tầng trệt không đốt đèn, bên trong tối om, Văn Nhân Bất Nhị nhìnthấy cơ hội rồi, cước nhanh qua, tên Thang Khấu “A” to một tiếng vọtvào, tiếng đao va vào nhau. Đám người Lệ Thiên Hữu cũng bước nhanh tớigần cánh cửa bị phá, y vốn định hô lên một tiếng cho những người xungquanh đề phòng nhưng lại nghe thấy tiếng cười to của tên Thang Khấu:
- Ha ha...
- Ha ha
Tiếng cười tắt ngay sau đó, một vật thể hình trong bay ra khỏi gianphòng, tất cả mọi người đều đã biết đó là một cái đầu người. Tất cả đềurõ tên Thang Khấu xông vào chém giết Ninh Lập Hằng rồi, một tên quân sĩđang khẩn trương đi tới gần đó liền giơ tay chộp lấy đầu người, dừng lại rồi ngạo nghễ giơ lên...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 270: Đêm Lạnh

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comXe ngựa đến rồi, ngọn đèn dầu đung đưa, tiếng ồn ào từ ngoài đường vọng vào, chợt có ánh lửa thoảng qua, có người đánh “ù ù” làm cho tốc độ của xe ngựa chậm lại.
Lúc tỉnh lại, Lâu Thư Uyển còn ở trên xe, ngồi bên cạnh là huynh trưởng Lâu Thư Vọng. Thấy cô tỉnh lại, Lâu Thư Vọng muốn nắm lấy tay cô nhưng theo bản năng cô né đi, cái nắm hụt vào khoảng không:
- Không sao chứ?
Đột nhiên tỉnh lại, trí nhớ chỉ còn lại một khắc lúc ngất xỉu, cô ngồi xuống, nhưng sau đó cũng kịp phản ứng cố vén cửa nhìn ra ngoài, một đội lính chạy đến, chỗ này cách Tứ quý trai rất xa, không biết ở đó bây giờ thế nào rồi nữa.
- Ca, sao huynh có thể như vậy được...
- Ta biết muội đang nghĩ gì, nhưng Ninh Lập Hằng đã kết oán sống chết với nhà ta, ân oán này không hóa giải được, thứ hai hắn đã rơi vào đại họa... Hãy quên hắn đi, muội không nên kết bạn với hắn nữa.
- Hắn...
Lâu Thư Uyển buông rèm cửa xe xuống, suy nghĩ một lát cô lại nói:
- Hắn... Nhưng chỉ là chút chuyện nhỏ, là hiểu lầm giữa Nhị ca và hắn! Có gì mà không hóa giải được.
Lâu Thư Vọng nhìn muội muội ở bên cạnh, mặc dù thản nhiên nhưng vẫn nặng giọng:
- Nhị ca muội muốn giết hắn đấy.
- Cái, cái gì...
Lâu Thư Vọng nghiêng đầu:
- Muội cho rằng người trong nhà không biết Ninh Lập Hằng còn ở Hàng Châu sao? Nhị ca muội đã nhìn thấy hắn một lần, gần đây đệ ấy đột nhiên hăng hái, kết giao khắp nơi, chính là muốn thông qua các mối quan hệ tìm Ninh Lập Hằng và giết hắn. Hôm trước, Lâu Tĩnh Chi cũng là một trong số những người mà đệ ấy kết giao, chính là ta giới thiệu cho bọn họ biết nhau... Nhưng chuyện đêm nay, Nhị ca của muội không thể tự động thủ được.
- Nhị ca sao có thể như vậy được, huynh ấy và Ninh Lập Hằng chẳng qua là chỉ có chút hiềm khích, nói cho cùng... Nhiều lắm cũng chỉ là huynh ấy thấy Đàn Nhi muội tử rất xinh đẹp, có chút thiện cảm, cứ có thiện cảm thì phải giết chồng người ra sao? Đại ca... huynh đừng ủng hộ huynh ấy...
Lâu Thư Uyển nói xong, có hơi không thể tin được, nhưng Lâu Thư Vọng lại thản nhiên nói:
- Nhị ca muội muốn giết ai, ta không nhúng tay vào. Nhưng đệ ấy là con trai của Lâu gia, phải phấn chấn, ta rất vui. Ta sớm đã biết chỗ Ninh Nghị ở, nhưng Nhị ca muội muốn tìm hắn, còn có tìm được hay không ta không quan tâm, Ninh Nghị trốn được lâu, thủ đoạn lợi hại, Nhị ca của muội càng gặp phải khó khăn hơn, cũng có thể càng sớm trưởng thành hơn một chút. Ta sớm cũng đã biết chuyện của muội qua lại với hắn...
Ánh mắt của anh ta nhìn Lâu Thư Uyển một hồi lâu:
- Ninh Lập Hằng... có chút bất đồng với những người đàn ông trước kia mà muội qua lại, muội không chơi nổi đâu, khống chế không nổi đâu, có chuyện hôm nay, muội hãy quên hắn đi.
- Ca.. đại ca... ý huynh là muội có tính lẳng lơ...
Về phương diện này Lâu Thư Uyển rất mẫn cảm, nói xong câu này cô cắn răng một cái, giơ tay lên:
Đàn ông các huynh, Nhị ca, nói cái gì mà nam tử hán đại trượng phu, nói cái gì mà “Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền” (Bụng Tể tướng có thể chống đỡ được thuyền - ý nói làm người tể tướng phải có lòng dạ rộng lượng, phải biết tha thứ đối với những sự việc và con người khó tha thứ), đâu có thể vì chuyện này muốn giết người là giết người! Giết người! Giết người cướp vợ, đây là việc xấu! Nhưng một chuyện nhỏ cũng có thể mất nước, Nhị ca sao có thể nhớ lâu như vậy... Nam tử hán đại trượng phu...
Cô còn chưa dứt lời, Lâu Thư Vọng đã giơ tay vỗ mạnh xuống ghế:
- Muội đúng là dâm loàn!
Mấy hôm nay anh ta đã mệt lắm rồi lại bị muội chọc giận, tuy nhiên cơn phẫn nộ đến đây là chấm dứt, ánh mắt vị đại công tử Lâu gia này lập tức trở lại bình thường, thở dài một hơi.
- Nhưng muội là muội muội của ta, ta biết tính khí của muội không giống như loại phụ nữ dâm loàn. Lúc trước gả muội cho Tống Tri Khiêm, trong nhà đã có chút bức bách muội rồi. Huynh biết trong lòng muội không muốn, Tống Tri Khiêm không quản được muội, đó là chuyện của y, huynh chỉ mong muội sống tốt, nhưng sao muội lại như vậy được? Thật sự có tốt hay không? Thư sinh trước đó qua lại với muội, lúc ấy muội thành tâm thành ý với hắn, nhưng sau đó lại chán ghét...
- Con người ta phải biết thế nào là đủ, muội muốn người đàn ông như thế nào, trong lòng ta hiểu, mà khi đó toàn bộ Tô Châu Hàng Châu nếu có người đàn ông như thế, chẳng lẽ ra lại không tìm giúp muội sao? Nhưng tìm không được loại đàn ông trong lòng muội muốn. Một số con cháu danh môn có chút tài hoa văn chương hơn người, phong lưu nho nhã muốn tương hợp với muội đấy, tính tình lại nho nhã... Thư Uyển, nhưng muội cũng không phải là tài nữ gì, Lâu gia chúng ta có xứng với hạng người như vậy sao?
Làm huynh trưởng trong nhà, Lâu Thư Uyển đúng là luôn coi trọng Lâu Thư Vọng, nhưng quan hệ bình thường của hai người cũng không quá thân mật. Lúc này, nghe huynh trưởng nói như vậy, cô vội vàng đứng lên, mắt đỏ mọng:
- Vậy muội... vậy muội lúc ấy cũng từng nói, muội không lập gia đình nữa, không có người muội thích, muội sẽ không cần lấy chồng!
- Con gái lớn, sao lại không lấy chồng?
Lâu Thư Vọng nói:
- Huống hồ... Muội vừa mới thành thân với Tống Tri Thành, tình cảm không phải là rất tốt sao? Xuất thân của anh ta không tốt lắm nhưng cũng có tài văn chương, không kiêu ngạo, siểm nịnh nhưng cũng không quá khúm núm. Lúc đó, anh ta là thí sinh tốt nhất, muội lại không cần đến cái gọi là nhà cao cửa rộng, Lâu gia có thể tạo điều kiện cho hai người cả đời không phải lo cơm áo, vậy là được rồi. Muội muốn loại người đàn ông hoàn toàn không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lại phải quan tâm, lại đối xử nam nữ bình đẳng, tìm được ở đâu ra chứ?
Lâu Thư Uyển cắn chặt răng:
- Ninh Lập Hằng... chính là...
Cô nói xong câu này lại bổ sung thêm:
- Như vậy đối với Đàn Nhi, muội ấy...
- Cô ta?
Lâu Thư Vọng nhìn cô:
- Chuyện vợ chồng nhà người ta sao muội biết. Hắn không kiêu ngạo, không siểm nịnh, cứng cỏi, nhưng muội... sao có thể khống chế được hắn?
Lâu Thư Uyển im lặng một lúc lâu sau đó nói xa xôi.
- Đại ca cũng nói tốt cho hắn.
- Huynh nói tốt cho hắn? Là huynh nói muội không khống chế được hắn, bây giờ có lẽ muội thấy hắn sau vẻ tao nhã là sự mạnh mẽ, cứng rắn, làm cho một nữ tử là muội không ngại làm con chim nhỏ nép vào hắn rồi, có thể từ nhỏ muội không tuân theo lối sống nào. Không lâu sau muội sẽ thấy phiền hà, chuyện này cũng không sao cả, tuy nhiên cũng như những người đàn ông trước đây, muội xua đuổi bọn họ cũng được...Nhưng còn người này... muội khâm phục tài học của hắn, muội thích hắn, đến lúc đó chỉ là hắn sẽ chán muội, muội ngay cả khóc cũng không có chỗ mà khóc, muội là...
Lâu Thư Vọng nói xong dừng lại một chút:
- Thôi, huynh không nên nói cho muội biết chuyện này, hãy sống tốt với Tri Khiêm di, không có gì là không thể được. Thư Uyển, thật ra chung quy lại cũng chỉ là muội được nuông chiều quá, muội chưa chín chắn, đứng núi này trông núi nọ mà thôi.
Thật ra những việc này, Lâu Thư uyển chưa chắc đã là chưa từng suy nghĩ, chỉ có điều dù nghĩ đến cũng không có cách nào giải quyết được, cô đã được nuông chiều lâu như vậy rồi, nghĩ đơn thuần tưởng cũng có thể thay đổi được.
Không khí trong xe trầm xuống, qua một hồi, Lâu Thư Uyển hạ giọng nói:
- Vậy... Lập Hằng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Lệ tướng quân kia là thế nào? Có phải không buông tha cứ phải giết hắn không...
- Hắn và đám người Thạch Bảo đã đánh nhau, hắn đã ghiết Cẩu Chính, Lục Sao, Diêu Nghĩa, Tiết Đấu Nam, giống như Lệ Thiên Hữu nói, trên tay của hắn có máu của mấy ngàn tướng sĩ, Thư Uyển mấy thứ này không phải muội đã nghe rõ rồi sao?
- Sao lại thế? Hắn là một thư sinh, bây giờ chỉ là quản lý chút sổ sách mà thôi...
- Hả, một thư sinh...
Lâu Thư Vọng mỉm cười, rồi vẻ mặt nghiêm túc trở lại, nói những chuyện có liên quan đến Ninh Nghị, từ chuyện ngõ Thái Bình đến chạy trốn ở Hồ Châu, vì xui xẻo nên bị bắt về...
- Hắn như vậy, sao muội có thể khống chế được?
Lâu Thư Uyển nghe tất cả những điều này, đầu tiên là có hơi kinh ngạc sao đó trợn tròn mắt, toàn thân run lẩy bẩy. Lúc này cô mới biết, ẩn sau lưng vẻ ngày thường của hắn là cái gì. Chống lại Thạch Bảo, có lẽ còn có Phương Lạp bên này nghe nói Phật Soái là lợi hại nhất. Sau khi chạy trốn còn nắm sinh mạng của mấy nghìn người trong tay, ngửa tay thành mây, úp tay thành mưa. Trước kia cô chỉ nghe trong chuyện cổ, không thể tưởng tượng được gần đây người mình qua lại, sẽ là một nhân vật như vậy.
- Vậy...
Cô nhớ đến tình hình ở Tứ quý trai:
- Cho dù là hắn chống lại Lệ Thiên Hữu, có lẽ cũng không... cũng không...
Nói được một nửa, lại thực sự không biết phải nói thế nào, rốt cuộc cô lại nói:
- Đại ca, vậy sao huynh còn để Nhị ca đi tìm hắn gây phiền toái làm gì? Lập Hằng hắn lợi hại như vậy, sao huynh còn để nhị ca...
Vừa rồi lúc nói chuyện, Lâu Thư Vọng vẫn còn chưa dám khẳng định đối với những việc mà Ninh Nghị làm. Tuy nhiên lúc này, anh ta lại nhìn muội muội của mình cười lắc đầu, bộ dạng lại làm ra vẻ không phải như vậy.
- Thư Uyển, trên đời này có việc chỉ dựa vào người khác mà làm nên, chuyện nào cũng có nguyên nhân của nó, nhưng xét cho cùng, đều là tác động từ hai phía. Không có đại thế, dù có bản lĩnh mạnh mẽ cũng không làm nên chuyện gneencho dù tư chất bình thường, nhưng nếu gặp phải chiều hướng phát triển, có khôi khi cũng làm nên chuyện... Trên đời này nào có người nào thực sự úp tay thành mây, ngửa tay thành mưa! Muội chỉ nghe được trong chuyện xưa mà thôi, Ninh Lập Hằng và Tiền Hi Văn tình bạn cố tri, được quan phủ ủng hộ. Chính hắn ít nhiều cũng có chút bản lĩnh, còn trên đường chạy trốn, cũng có đám người Thang Tu Huyền đi cùng, muội tin là chuyện do một mình Ninh Lập Hằng làm sao?
Anh ta hít một hơi:
-Cho dù là hắn có khả năng của thần quỷ, lúc này tới Hàng Châu rồi hắn có thể thế nào được? Hôm nay Lệ Thiên Hữu hạ quyết tâm muốn giết hắn, không ngại ngần đắc tội với Bá Đao Doanh, huynh trưởng của y là Lệ Thiên Nhuận lập tức quay về, dù Bá Đao Doanh kia có sức mạnh, cũng nào có năng lực đi giúp hắn chứ. Người ta nếu không hạ quyết tâm, có thể đến Tứ quý trai không? Dù là Phật soái, đến hơn này và dưới tình hình như vậy có thể đánh thắng một lũ lính sao?
-Sắp đến nhà rồi.
Lâu Thư Vọng nói xong vỗ vỗ bả vai muội muội:
-Đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng đã như vậy, hắn không có đường sống đâu.
-Nhưng... nếu hắn có thể làm được những điều này...Có lẽ xoay chuyển được...
-Cho dù là có thì cũng sao chứ?
Lâu Thư Vọng trả lời:
-Nhị ca của muội muốn giết hắn, muội không ngăn được, hay là nói muội thậ sự muốn vì Ninh Lập Hằng mà trở mặt thành thù với người nhà đây?
Lâu Thư Uyển im lặng, cô không là được chuyện như vậy, chỉ vén rèm cửa xe lên nhìn về phía Tứ quý trai, đương nhiên là không nhìn tới, cô cũng không biết có khả năng xoay chuyển hay không, nhưng nếu không có tin tức xác thực, cô cũng muốn ảo tưởng một chút. Có lẽ còn sống, còn sống... Nhưng cô càng suy nghĩ thì càng nhìn thấy Lập Hằng đã chết, Tuyên Uy Doanh nghêng ngang rời đi. Tuy cố gắng để mình không chú ý đến những thứ này nhưng chỉ thoáng qua, cô đã ôm lấy thân mình, đêm lạnh như nước, thời gian quay về lúc Ninh Nghị còn sống ở hoàng hôn vừa rồi, cô cũng cảm nhận được sự rét buốt, suy nghĩ và ảo tưởng xa vời lần lượt hiện lên trong đầu dần dần trở nên chết lặng....
Trước kia cô không thể lường trước được lại quen biết với một nhân vật khó lường như vậy, nhưng khả năng trước đó chưa đến một nén nhang, nơi cô không nhìn đến được, hắn đã chết...
****
Một bên khác, Tứ quý trai
Khi người kia cầm cái đầu người trong tay, không khí cũng lạnh lẽo đông cứng lại, ngay sau đó, Lưu Tiến nhìn thấy tất cả cũng sững người, muốn đi lên phía trước nhìn cho rõ một chút.
Từ phía sau truyền đến tiếng hít thở sâu.
-Sao lại...
-Thang Khấu...
-Nói cái gì...
Chỉ là một tiếng vang lên, theo sau, mọi người nhìn vào căn phòng tối tăm. Vì người kia cầm cái đầu trên tay, rõ ràng là đầu của Khang Thấu. Không ai biết chuyện gì xảy ra, người phía sau thậm chí còn không nhìn ra cái đầu người. Sau đó, cũng là Lệ Thiên Hữu phản ứng đầu tiên.
-Hắn có mai phục!
Y cầm đao trong tay, dùng sống đao móc một cái đèn lồng, hướng ánh sáng vào trong bóng đêm, có người trong đó nổ ầm ầm, phá tan cả cửa phòng.
Người phía sau còn chưa rõ xảy ra chuyện gì nhưng phản ứng của mọi người đều nói rõ tất cả. Bên này Lệ Thiên Hữu điên cuồng hướng về phía cửa phòng:
-Bắt lấy người! Hắn có mai phục giúp đỡ!
-Nhưng gã đàn ông kia lại chết rồi...
-Ninh công tử giết người rồi?
Trong những tiếng xì xào bàn tán, hầu như đều là sự kinh ngạc. Lưu Tiến nhìn phía sau, lại nhìn cái đầu người kia, cũng vào lúc này trong phòng “oành” một tiếng, ánh sáng lóe lên hù dọa tất cả mọi người. Sau khi thắp đèn, có người từ từ quơ hỏa chiết tử trong tay đốt đèn, từng cây đèn sáng lên, lúc này giọng điệu lúc này không lạnh lùng mà nhẹ nhõm hơn rồi.
-Ta thắng rồi.
Mọi người vừa mới sửng sốt, lúc này không để ý đến hắn, nhưng có người lại đánh xuyên qua từ vách tường bên kia, vọt vào căn phòng nhỏ. Ninh Nghị một tay cầm đao, một tay cầm đèn chạy từ trong phòng ra xoa vết máu trên mặt. Lệ Thiên Hữu nắm hai tay, y đã nhìn thấy xác chết không đầu của Thang Khấu ngã xuống đất, không nói gì, sau đó lại hung hăng ra lệnh:
-Lục soát! Tìm đồng bọn của hắn!
Ninh Nghị không phản bác những tranh luận này, xem ra hôm nay hắn bị thương không nặng nhưng cũng hơi chật vật, chỉ có phong độ vẫn được duy trì, nhìn nhìn Lưu Tiến, rồi ngồi xuống một chiếc bàn bên cạnh. Trên tầng hai trong lúc nhất thời đều một cảnh hỗn loạn, mọi người chắc chắn hắn không giết được Thang Khấu đấy, lúc trước hắn làm cho xung quanh tối om, nhất định là trong đó có người mai phục giúp đỡ, lúc này không tranh cãi, chính là muốn để cho Lệ Thiên Hữu ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.
Lúc này có mấy phần phong thái văn sĩ hiện lên trên người hắn, nếu không có chứng cớ, người ngoài cũng không tranh được với hắn. Trong lúc mọi người đang tranh luận, cũng đều nói là hắn có sự giúp đỡ nhưng đối với việc Lệ Thiên Hữu dẫn cả đội quân hùng hổ đến, mà Ninh Nghị chỉ có ba người, mà vừa rồi lại làm cho người ta không tìm ra sơ hở gì, chiêu thức ấy ở trong mắt mọi người đúng là quá đẹp.
Trong lúc hỗn loạn nho nhỏ này, mọi người không chú ý đến một chú khúc nhạc đệm nho nhỏ đang phát sinh ở dưới lầu. Chu Viêm Lâm vừa mới đi xử lý rồi, mọi người thấy tình hình chiến đấu kịch liệt cũng không để ý gì, ngay lúc mọi người còn đang điều tra, Lệ Thiên Hữu quay đầu, mắt đỏ ngầu nhìn về phía Ninh Nghị, y còn chưa nói câu nào âm thanh ở tầng dưới đã truyền lên.
-Thiên hạ phong cân... ta ra đời, vừa vào những năm tháng giang hồ thúc giục...
Tiếng đó là của Chu Viêm Lâm, đại khía là ông ta đọc một bài thơ, tiếng cũng không lớn nhưng lúc này đã là đêm Tứ quý trai trống trải, trên lều mọi người đều nghe thấy hết.
Lệ Thiên Hữu ngây người ra sửng sốt.
Sau đó, mọi người thấy một gã phụ tá của y vội vàng đi lên lầu, ghé vào tai y nói mấy câu gì đó.
Nếu như vừa rồi là xảy ra ở dưới lầu, có thể sẽ gây được chú ý, vừa rồi tại cửa, có một người ôm một cái rương dài, một cô gái xinh đẹp đã xảy ra xung đột với một tên lính đang canh giữ ở đây, sau đó Chu Viên Lập xuống, mọi người nói chuyện, cô gái kia nói:
:
-Chỗ này không phải hội văn sao? Sao lại không thể vào? Bắt nạt ta không biết làm thơ sao? Ta cũng biết đấy, viết cho các ngươi xem...
Sau đó cô ta viết một bài thơ lên cánh cửa gỗ xiêu vẹo. Chu Viêm Lâm liền đọc lên. Bài thơ này đầy nhịp điệu tuy không phải thượng đẳng nhưng cũng có khí thế. Chu Viêm Lâm cũng bị lây nhiễm khí thế đó, càng đọc càng lưu loát cho người trên lầu nghe.
“Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung
Bất thắng nhân sinh nhất tràng túy.
Đề kiếm khóa kỵ huy quỷ vũ
Bạch cốt như sơn điểu kinh phi!"
Bài thơ kia, có thể nói là miêu tả không khí lạnh lùng trong giang hồ. Mọi người vừa mới đánh nhau, bây giờ bọn Lệ Thiên Hữu còn đứng ở đây, Ninh Nghị cả người đầy máu còn đang ngồi trong bóng tối, một cảnh hỗn độn càng tăng thêm khí thế của bài thơ này. Có người ở dưới lầu đi lên, bước chân nhẹ nhàng, ánh mắt nghi hoặc, tất cả mọi người đều thấy, cô gái này đang ôm cái hộp gỗ dài trước ngực.
Lúc Chu Viêm Lâm đọc câu cuối:
“Trần thế như triều nhân như thủy
Không thán giang hồ kỷ nhân hồi", mọi người đã nhìn thấy gương mặt của cô gái kia, cô rất xinh đẹp, ngũ quan cực đẹp, nhưng không ai biết cô. Cô nhìn bốn phía, dường như có chút tò mò, nhưng trong ánh mắt cũng không toát ra quá nhiều tin tức.
Thoạt nhìn như là nha hoàn của Bá Đao Doanh...
Lệ Thiên Hữu đứng ở đằng kia, nhìn cô một lúc lâu.
Sau đó sắc mặt của y không chút thay đổi, nói:
-Đi.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 271: Nhìn Cảnh Đường Phố Như Kết Thúc

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comÁnh sáo thưa thớt, còn chưa đến giờ tý, thành Hàng Châu đã dần trở lên yên tĩnh.
Vì đám phản loạn mà Tề Nguyên Khang mang đến từng đợt hỗn loạn vào lúc này còn chưa đi hết, nhưng bị mọi người bao vây khiến cho vây cánh cũng chạy tứ tán, dựa vào nơi hiểm yếu để phản kháng lại đã làm cho động tĩnh bị bọn họ làm nổi lên đã được áp chế trong phạm vi nhỏ nhất. Ánh đèn trong thành leo lét ẩm đạm, thỉnh thoảng có những toán binh lính đi trên đường phố, cũng còn một số người đang vội vàng quay về nhà. Tuy chuyện có hơi lớn, nhưng lúc này trong thành còn chưa đặt giới nghiêm, có những chỗ, binh lính sẽ đi kiểm tra nhưng không một ai dám ra cửa.
Trên Tứ quý trai, bữa tiệc đã tàn, người chưởng quầy đang chỉ huy mấy gã sai vặt sửa sang lại, dọn dẹp lại. Tối nay, mọi người nói chuyện say sưa có lẽ không phải là do Chu Viêm Lâm tổ chức hội thơ này mà là đại chiến sau đó giữa Ninh Nghị, Lưu Tiến và Lệ Thiên Hữu. Lúc cô gái kia ôm chiếc hòm lên lầu, Lệ Thiên Hữu vẫy tay cho đám binh lính rút đi, cảnh này mang đến cho mọi người nhiều sự nghi hoặc, nhưng sau đó cô gái cũng ôm hòm rời đi, hội thơ trên lầu cũng dừng lại ở đây.
Sau đó là vị đại phu bắt đầu chữa trị cho Lưu Tiến, đồng thời cũng băng bó cho Ninh Nghị. Mấy người của Bá Đao Doanh đến thu dọn tàn dư của cuộc chiến, mọi người chắp tay cáo từ với Chu Viêm Lâm. Trong thành Hàng Châu, Bá Đao Doanh không quen biết nhiều người, mọi người và nhóm người đi vào này có chút xa lạ, Bá Đao Doanh cũng có làm ăn, kinh doanh gỗ nhưng cũng không có nhiều bạn bè. Nếu muốn phỏng đoán, đơn giản là Bá Đao Doanh đến đây, Lệ Thiên Hữu trở thành người câm, biết có dây dưa thêm nữa cũng chỉ vô ích, đành phải rút hết đi.
Nếu như có quan hệ sâu hơn ở trong quân hệ Phương Lạp, địa vị cũng cao hơn một chút, sẽ nghĩ được đến những chuyện khác. Ví dụ như cô gái đột ngột đến đây rốt cuộc là ai? Ví như trước khi xuống lầu Chu Viêm Lâm đã từng có một suy nghĩ, cô gái đột ngột đến này, rất có thể là Lưu Đại Bân trong truyền thuyết, nhưng về điểm này, thực ra trong lòng y không xác định lắm. Mà Văn Nhân Bất Nhị đứng bên quan sát cũng từng nghĩ đến khả năng này. Rồi sau đó một khoảng thời gian không lâu, y lại nhận được rất nhiều tin tức từ trong thành truyền đến.
Nếu như lúc nếu như tin tức phản loạn tới hoặc lớn như sấm, hoặc như mưa nhỏ, còn chưa rõ Tham tri chính sự Tề Nguyên Khang là có đúng làm phản thật hay không, lần này cấp trên trước tiên đã định đối phó với kế hoạch của y, mà Tề Nguyên Khang sau đó lại bị ép làm phản kháng, nhưng rồi sau đó đã định tất cả chính là thuộc về Bá Đao Doanh của Lưu Đại Bưu, lúc này quân đội ở lại trong thành Hàng Châu, tuy rằng Bá Đao Doanh chỉ có tám trăm người, nhưng lại là một trong những lực lượng trung kiên của Phương Lạp, chỉ là Bá Đao Doanh luôn luôn cúi đầu, không thuộc một phần tử trung tâm, cũng rất khó đánh giá lực lượng của đội quân này. Nhưng muốn gặp, ngay từ đầu kế hoạch đối phó của Tề Nguyên Khang đã bị Bá Đao Doanh phản đối, nhưng đến cuối cùng, Lưu Đai Bưu bất đắc dĩ lại đồng ý, đầu tiên nàng phái người mang một bài thơ đưa tới chỗ Tề Nguyên Khang. Bài thơ này, sau đó lại chính là bài mà cô gái đã viết ở trên lầu, tên bài thơ vừa khớp, chính là: Tiếu ngạo giang hồ.
“ Thiên hạ phong vân xuất ngã bối
Nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi.
Hoành đồ bá nghiệp đàm tiếu trung
Bất thắng nhân sinh nhất tràng túy.
Đề kiếm khóa kỵ huy quỷ vũ
Bạch cốt như sơn điểu kinh phi.
Trần thế như triều nhân như thủy
Không thán giang hồ kỷ nhân hồi.
Lúc trước tin tức về Bá Đao Doanh mà Văn Nhân Bất Nhị nắm trong tay cũng không nhiều lắm, cô gái tên là Lưu Đại Bưu không có được tài hoa này, bài thơ đó không biết là ai sáng tác ra, Lưu Nguyên Khang đọc vần điều và cảm xúc mà cảm thán. Rồi sau đó, Lưu Đại Bưu suất lĩnh một đội quân tinh nhuệ giết đi vào, sau cuộc ác chiến, tự tay chém đầu Tề Nguyên Khang. Tất cả dư âm sau đó còn kéo dài mãi.
Còn Tuyên Uy Doanh là một phần tử tham dự vào việc lần này đương nhiên cũng lấy được tin tức sau khi Tề Nguyên Khang chết. Ở Tứ quý trai, binh lính bao vây xung quanh vốn là không cho cô lên lầu, nhưng hiển nhiên sau khi cô viết ra bài thơ này, một gã phụ tá của Tuyên Uy Doanh biết rằng không ổn, vội vàng đi thông báo cho Lệ Thiên Hữu, y cũng vì vậy mà giận dữ bỏ đi. Đây là người nổi tiếng một tay nắm chắc cục diện, thân phận của cô gái kia cũng thành một trong những điều đáng ngờ mà mọi người chú ý vào đêm nay.
Nhưng Văn Nhân Bất Nhị lúc này vẫn chưa suy ngẫm về việc này. Cô gái kia rốt cuộc là Lưu Đại Bưu hay là kẻ khác mượn oai hùm lúc này cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa. Lúc này, y đang đứng sương phòng bị phá hỏng phía sau, cẩn thận kiểm tra tất cả xung quanh.
Sự kiên Chu Viêm Lâm hoặc là bốn mươi năm mươi văn sĩ bị bao vây, trong mắt ca kĩ thanh lâu cũng không có ý nghĩa quan trọng hay nghi ngờ gì cả. Nhưng đối với rất nhiều người có võ công hiểu biết võ nghệ ở đây mà nói thì nó gần như rất mê hoặc khó hiểu.
Sau khi Khang Thấu bị giết, dù là người của Tuyên Uy Doanh hay là Văn Nhân Bất Nhị đứng bên quan sát đều đang tìm kiếm bóng dáng khả nghi trong gian phòng kia trước tiên. Tất cả mọi người đều chắc chắn, Ninh Nghị không có khả năng giết hán tử Thang Khấu kia, với phong cách của hắn mà nói, khả năng lớn nhất là đã có sự bố trí mai phục trong căn phòng đó từ trước hoặc là sắp xếp trợ giúp, nhưng mặc dù phản ứng sau đó của bọn Tuyên Uy Doanh rất nhanh nhưng cũng không thể tìm được dấu hiệu nào khả nghi.
Lúc ấy Văn Nhân Bất Nhị ngang nhiên xông qua bên kia, thực ra chính là đánh chủ ý này, gã muốn vào căn phòng nhỏ kia nhân lúc mọi người không kịp phản ứng, chém chết tên Thang Khấu. Nhưng chuyện phát sinh quá nhanh, căn bản là gã không kịp. Lùi một bước mà nói, mặc dù lúc đó gã có nghĩ được biện pháp để đi vào, có lòng hay không có lòng, gã vẫn có thể một đao chặt đứt đầu Thang Khấu đấy, nhưng gã cũng tuyệt đối không có cách nào trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã chạy ra khỏi phòng được.
Như vậy, lúc đó trong phòng có người thứ ba, nếu có khả năng như vậy ... y rốt cuộc là ai?
Gió đêm thổi mang theo cảm giác mát lạnh cuối thu. Ninh Nghị đi trên đường, đánh giá tất cả những gì phát sinh lúc trước để cho đầu óc mình có thể đủ tỉnh táo một chút.
Cuộc chiến đấu đêm nay, với hắn mà nói thực ra không có bất kì sự chắc chắn nào, chỉ cần đi nhầm một bước, mình sẽ phải bỏ mạng. Như vậy, hắn đã có sự chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng sau khi làm xong, trong lòng hắn vẫn dâng lên cảm giác vô cùng mệt mỏi sống sót sau tai nạn. Lúc trước, tất cả thật sự còn như một giấc mộng, nếu cho hắn một lần làm lại, thực ra hắn cũng không biết sẽ thành ra thế nào nữa, mặc dù mỗi lần hắn đều nghĩ như vậy.
Sau khi đánh xong, cũng có mấy người của Bá Đao trang đến, nhưng những người này địa vị không cao, Ninh Nghị cũng chỉ quen biết một người trong đó, đó là một người thợ mộc. Vết thương của hắn không nghiêm trọng, nhưng nếu ở lại tình hình sẽ không ổn, lập tức phải tìm thầy thuốc gần nhất để chữa trị. Chắc chắn Lưu Tiến không có gì nguy hiểm đến tính mạng sau đó hắn mới về nhà, hai gã của Bá Đao trang cũng đi theo, vào lúc như vậy cũng là để bảo vệ cho hắn.
Công bằng mà nói, về sự xuất hiện của những người này, thực ra có chút ngoài ý muốn của Ninh Nghị. Nhìn Lệ Thiên Hữu bỏ của chạy lấy người như vậy, lúc này hắn cũng hơi nghi ngờ, cô gái lộ mặt kia có phải là Lưu Đại Bưu thường hay mang khăn che mặt hay không. Nhưng nếu là Lưu Đại Bưu thật, sau đó cô xuất hiện giải quyết hậu quả, cho dù không phải là thân vệ của Bá Đao Doanh thì cũng nên là một trong tám người “Sát, Nhân, Thường, Mệnh, Khiếm, Trái, Hoàn Tiền” chứ. Lúc trên đường đi hắn cũng hỏi một câu. Nhưng hai kẻ đi theo lại không biết thân phận của đối phương, chỉ nói là có người cầm lệnh bài tìm họ, họ cũng ở gần đó bèn vội đến đây.
-Nhưng cô gái kia thật là xinh đẹp, nếu cô ấy nói cô ấy chính là Trang chủ thì chúng ta cũng tin.
-Dáng người thoạt nhìn cũng khá giống...
-Nếu để trang chủ thấy chúng ta bàn tán cô ấy như vậy sẽ bị gây khó dễ đấy...
-Ta cảm thấy cần phải có người bên cạnh trang chủ, Ninh tiên sinh từng gặp chưa?
Hai người bàn tán, trong lòng Lưu Đại Bưu ở trong lòng mọi người trong sơn trang rất uy nghiêm, nhưng ngày thường vẫn duy trì khoảng cách, kẻ dưới nhìn thấy mặt trang chủ không nhiều, huống hồ chưa nói đến việc cô còn hay che mặt. Đang nói thì con đường phía trước có một bóng người xuất hiện, hai người nhìn thấy liền á khẩu.
Chỗ này cách Bá Đao trang còn khá xa, con đường yên tĩnh, tất cả các cửa hàng lớn nhỏ đều đóng cửa nhưng bên đường cách đó không xa, có một cửa hàng đèn vẫn sáng. Đó là một quán cơm nhỏ làm đủ các món về thịt lợn, ngoài cửa dựng lều, phía trước xuất hiện một người cô gái đang ngồi quay lưng về phía bên này, xem ra cô ta đang ăn cơm. Có một cái hộp gỗ dài đặt trên bàn ăn.
-Các ngươi... đi về trước đi.
Ninh Nghị nói nhẹ với hai người bên cạnh.
-Nhưng, chúng ta đilwna, còn một mình ngươi...
-Một mình cô gái kia có thể dọa cho Lệ Thiên Hữu chạy mất, có cô ta ở bên ta sẽ không sao... Huống hồ, nếu cô ta thực sự là trang chủ của các ngươi, các ngươi đi theo gặp cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu là sau này có làm sao, cũng không thể trách ta.
Đã nói như vậy, hai người suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, đi vòng qua đường rồi nhìn trộm dung mạo của cô gái kia. Ninh Nghị từ phía sau đi tới, trong lòng hắn có cảm giác cô gái kia không phải là Lưu Đại Bưu, nhưng nhìn dáng cô ta có hơi giống, chỉ là khí chất có chút bất đồng.
-Đại Bưu?
Hắn nói như vậy, rồi ngồi xuống bên cạnh cô gái. Cô gái đang ăn cơm, nhìn hắn một cái, biểu hiện như những người xa lạ, không hề thân thiết. Cô rất xinh đẹp, nhìn cũng có phong thái của một thiên kim tiểu thư nhà giàu, khuôn mặt bầu bĩnh giống trẻ con. Nhưng làn da không hồng hào lắm xem ra có chút mệt mỏi, nuốt xong miếng cơm, chỉ nghe cô hỏi:
-Vết thương sao rồi?
-Cũng không nghiêm trọng, cám ơn nhiều.
Trên đầu quấn băng vải khiến cho Ninh Nghị lúc này giống một người Ả rập đội mũ lệch, nhưng mà so với Lưu Tiến, hắn dù gì vẫn có thể chạy có thể nhảy, trên người chỉ bị vết thương ngoài da, không có dấu hiệu chấn động đến não, làm người luyện võ tự xưng là Huyết thủ nhân đồ dũng mãnh, nên cũng không cần quá đề cao bản thân.
-Nếu không sao thì mau quay về đi, tối nay không bình yên, ngươi không nên ở lại chỗ này.
-Xem ra vẫn còn chưa tốt lắm.
Đối phương không thừa nhận thân phận của mình, Ninh Nghị nhìn chiếc hộp gỗ, thực ra là chiếc hộp để đao của Lưu Đại Bưu, chỉ là ở chỗ Ba Đao trang hòm như vậy không chỉ có một. Nhìn gương mặt trắng nõn của cô gái hắn thử thăm dò một câu:
-Cô bị thương sao?
Cô gái nhìn hắn rồi nói:
-Vậy cùng ăn cơm đi.
Trên bàn có mấy món ăn nhưng Ninh Nghị không đói, hắn có phần tò mò về cô gái này, hắn cứ thế cầm bát đũa về phía cửa hàng xới thêm cơm và bắt đầu ăn. Hai người không nói gì, chỉ ăn mấy miếng rồi có chiếc xe ngựa chạy qua, không lâu sau người mới đến đã chứng thực ngờ vực của hắn.
Có người hầu đi theo, từ trên xe đi xuống là Lâu Tĩnh Chi đã gặp trang Tứ quý trai, gã xuống xe thấy cô gái ngồi dưới lều liền thở phào một hơi, chỉ là nhìn thấy Ninh Nghị thì nhíu mày, sau đó đi đến.
-Lưu.. Đại Bưu, còn có cả Ninh tiên sinh nữa... Ta có thể ngồi xuống không?
Ngay từ đầu gã hơi đắn đo nhưng vẫn gọi là Lưu Đại Bưu, chỉ là đối với Ninh Nghị thì có cho lấy lệ. Ninh Nghị thấy lúc trước cô gái không có ý đuổi mình cho nên ở lại, thành ra bây giờ lại có chút đau đầu.
Giữa Lâu Tĩnh Chi và Lưu Đại Bưu có hôn ước...
Hai vợ chồng son gặp nhau ở đây, mình xía chân vào có chút không phải.
Hắn thầm thở dài, định mở miệng cáo từ thì ngay sau đó một chuyện đã xảy ra khiến hắn có một phát hiện tất cả sự thực đều không như hắn tưởng.
-Ta còn có việc, ta đi trước.
Ninh Nghị không dài dòng, nói xong hắn ôm quyền đứng lên. Lưu Đại Bưu bên cạnh nhìn Lâu Tĩnh Chi nhíu mày:
-Tốt nhất là ngươi đừng có ngồi.
Rồi cô nói với Ninh Nghị:
-Ngươi ngồi xuống, ăn xong hãy đi.
Giọng cô nói với Ninh Nghị nhẹ hàng hơn rất nhiều.
Trải qua rất nhiều chuyện, tình huống trước mắt khiến Ninh Nghị cảm thấy có chút nhàm chán. Mà Lâu Tĩnh Chi ở đối diện nhìn hắn một cái, rồi xê cái ghế dài bên cạnh ngồi xuống, không để ý gì đến hắn.
-Ta ... đã biết chuyện tốt nay, chỉ là trùng hợp đi ngang qua, biết tâm trạng của nàng không vui cho nên sang đây xem...
Trong bóng đêm yên lặng, tiếng nói của người thanh niên vang lên, ôn hòa, dịu dàng...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 272: Sóng Gió Chưa Qua Phong Ba Lại Tới

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comLần đầu tiên nhìn thấy Lưu Tây Qua là một mùa hè khi cô là thiếu nữ mười một tuổi, sau đó hai người tuy được gọi là thế giao nhưng thực ra cũng thân thiết cho lắm, điều không ai biết là, ngay lúc bắt đầu gặp lần đầu tiên, gã đã giật mình với thiếu nữ này.
Khó có thể hiểu hết thảy điều này bởi bì thiếu nữ mặc trang phục trắng đơn sơ đôi mắt trong sáng hàm răng trắng bóng đang chuyên chú kéo đao lớn múa dưới tàng cây khi đó lại là Bá Đao trang, một trong những môn phái giang hồ lớn mạnh nhất của Lục Lâm Tây Nam, mà phụ thân gã Lâu Mẫn Trung lại là đại nho nổi danh vùng Xuyên Thục, hai người nhìn như không thể cùng xuất hiện, chẳng qua Bá Đao Lưu Đại Bưu với chấp chưởng Ma Ni giáo Phương Lạp có giao tình rất sâu đậm, mà Lâu Mẫn Trung lúc đó lại là một trong những người có địa vị cao trong Ma Ni giáo, dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh một vùng Tây Nam, phụ thân hành tẩu khắp nơi, nhìn bề ngoài giống như Đại nho, trên thực tế là hào hiệp võ nghệ không tầm thường, hai nhà từ trước đến nay đã có giao tình.
Ma ni giáo, Lục lâm, tạo phản...những việc này bây giờ đối với Lâu Tĩnh Chi vừa mới trưởng thành không có quá nhiều quan hệ , gia đình có tiếng là học hành cao, lúc mười sáu tuổi thi văn của gã đã xuất chúng, dưới sự phụ thân của cha, có thể nói là tài hoa, phong lưu, phong độ, thậm chí ngay cả chuyện tạo phản gã cũng biết, nhưng vẫn không coi trọng bao nhiêu, bởi vì sự việc dù có nặng đến đâu, gã cũng tự tin rằng trong tương lai có thể ứng phó được.
Lúc này hấp dẫn gã chủ yếu là có ba chuyện: cô nương, cô nương cùng với cô nương mà anh ta cho rằng có tố chất, muốn có được bất cứ cô nương nào dễ như trở bản tay, con gái thanh lâu đều si mê gã, tiểu thư khuê các cũng ái mộ gã, mặc dù là hiệp nữ giang hồ cũng có chút ngưỡng mộ đối với gã. Chúng ta không thể trách móc anh ta cái gì cả, anh ta cũng chỉ là người mới trưởng thành, có chút cảm giác hưởng thụ cũng là chuyện thường tình.
Người khôi ngô anh tuấn, có tài năng, lời nói của gã được đối phương cẩn thận lắng nghe, một chút hài hước đối phương liền hé miệng cười duyên. Lần đầu nhìn thấy thiếu nữ này, trong suy nghĩ của gã, đại để trong tình hình đó cũng không biết nên thể hiện như thế nào, chỉ thấy trong lòng có thiện cảm, lại biết trước đây mọi người là thế giao, bèn bước tới bắt chuyện:
-Xin chào, cô là Tây Qua muội tử, ta là Tĩnh Chi ca ca của muội.
Đối phương nhìn thấy gã, cảm thấy gã là khách, không múa đao nữa mà thu về.
Không lâu sau, gã biết thiếu nữ này vô cùng khó chịu với mình, rất nhiều năm sau gã đều nghĩ, có phải là lời chào đầu tiên đã phá vỡ tất cả hay không, thiếu nữ có nhất thiết ghi hận đến vậy không, có đôi khi gã lại nghĩ, phụ thân cô ấy tùy tiện đặt cho cô một cái tên là Tây Qua như vậy, những năm gần đây, người không cẩn thận gọi như vậy khẳng định rất nhiều, vì sao cô ấy chỉ ghi hận một mình mình, hơn phân nửa là....cô ấy yêu thầm mình mà không nói.
Lúc xác định rằng mình đã thích cô gái này rất nhiều, Lâu Tĩnh Chi thường sẽ nghĩ như vậy.
Sự xuất hiện của hai người đương nhiên không chỉ dừng lại ở câu chào hỏi như vậy. Sau đó gã từng nhiều lần chủ động nói chuyện hoặc lấy lòng, nhưng thái độ của đối phương cũng chỉ vẻn vẹn lịch sự đối đãi với “Thế huynh” như thế, hầu hết thời gian chủ yếu là gã nói chuyện, hầu hết trường hợp đều có thể trò chuyện vui vẻ, thử nghĩ một người ở trong một trường hợp mở miệng, đối phương tỉ mỉ lắng nghe, hoặc là phụ họa, hoặc bật cười, mà với nữ tử này thì, bất kể nói cái gì, đối phương đều lễ phép ứng đối, lâu dần, gã rốt cuộc cũng thấy xấu hổ.
Trong thời gian này, gã từng nghe phụ thân mình nói, lúc gã và Lưu Tây Qua còn nhỏ, phụ thân từng để cho hai người làm hôn ước, chuyện này vốn là thành, Lưu gia dù lợi hại nhưng cũng là nhà võ, có thể kết đôi với con rể Lâu gia, tất nhiên là vui mừng, nhưng sau đó lại nhiều trắc trở, chuyện hai nhà vẫn chưa thành đã trở mặt với nhau, chủ yếu là bởi vì Lưu Đại Bưu chỉ có duy nhất đứa con gái này, không muốn ngay từ đầu đã định số phận của con gái, tuy nói thời đại này đều xem trọng mệnh lệnh của cha mẹ, lời nói của người mai mối, nhưng Lưu Đại Bưu hành sự hào sảng, không bám vào khuôn mẫu, ông thương yêu con gái nhất, xử lý như vậy, phụ thân cũng đành phải biểu thị lý giải.
Từ đó về sau hai nhà thường xuyên qua lại, nhưng tình cảm của Lâu Tĩnh Chi và cô gái này cũng không có tiến triển. Đêm trước Ma Ni Giáo khởi sự, Lưu Đại Bưu bị người trong quan phủ hại chết, Tiểu Tây Qua kế thừa gia nghiệp, lại lấy tên cũ là Lưu Đại Bưu, Lâu Tĩnh Chi cũng có thể lý giải được. Thiếu nữ gánh trên vai trọng trách của người cha, muốn thay cha nổi danh, đây cũng không phải là trọng trách của nàng, nhưng nghĩ cũng đúng, làm con gái, có ai nguyện ý xuất đầu lộ diện, tranh phong đấu đá với người khác đâu.
Sau đó Ma ni giáo âm thầm khởi sự, được phụ thân hưởng ứng, Bá Đao trang cũng gia nhập, không gian giữa hai người gặp nhau nhiều hơn, tình cảm thân thiết hơn, gã hẳn có thể trực tiếp hỏi đối phương:
-Trách nhiệm của nàng, ta có thể thay nàng gánh vác, nàng gả vào Lâu gia chúng ta. Bá Đao trang vẫn lấy họ Lưu, ta sẽ thay nàng quản lý thật tốt.
Về phương diện này gã rất tin tưởng, nhưng đáng tiếc quan hệ của hai người vẫn chỉ là “ Thế huynh muội”. Gã cũng chỉ có thể ngẫu nhiên nói chuyện với đối phương, nói bóng gió tình ý của mình.
Nhưng không biết vì sao, khi mà gã bày tỏ rất thành khẩn, lần nào cũng không có hiệu quả, cuối cùng cũng chỉ có thể cho rằng đối phương là nữ, là quá hồn nhiên vô tư, thật ra lại càng khiến gã thích đối phương hơn. Về sau, gã quyết định sẽ nghĩ cho đối phương, liền thông qua một loạt những thủ pháp khéo léo, truyền tin tức hai người đã có hôn ước ra ngoài.
Lúc này nội bộ của nghĩa quân vẫn còn nhỏ, gã và đám người Phương Lạp có thể nói là cùng sinh sống trong một mái nhà, cho dù là dựng trướng bồng cũng không cách xa Bá Đao Doanh do Tiểu Tây Qua thống lĩnh. Nhưng sau khi cha cô qua đời, người thực sự quan tâm đến cô chỉ có Phương Lạp, tin này truyền ra ngoài chưa được mấy ngày, đã có người nói họ trai tài gái sắc cực kì xứng đôi. Gã biết đám người Phương Lạp đã bằng lòng tác hợp rồi.
Nhưng mà cũng sau buổi tiệc, lúc này cô gái che mặt không mấy khi chủ động tham dự buổi tiệc đã xông thẳng vào đại doanh, rút Bá Dao chém gã, may mà có phụ thân kịp thời phản ứng, rút kiếm ra đỡ, mà đám người Phương Lạp, Phật Soái cũng đều ở đây, nếu không chỉ e hôm đó gã đã bị chém thành hai nửa rồi.
Sau chuyện này, ngay cả đến đám người Phương Lạp cũng thay đổi thái độ với gã, cũng may thái độ của phụ thân gã vẫn chiếu cố Bá Đao Doanh như cũ, làm cho gã lại lần nữa khi đối mặt với thiếu nữ cũng không quá mức xấu hổ, nhưng sự việc vẫn trăm mối vẫn không thể lý giải được, không biết vì sao từ trước đến này cô ấy luôn có có thái độ như vậy với gã. Bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ có thể quy kết là trước kia chuyện mình làm mình nói năng quá mức tùy ý, là quá mức, dẫn đến sự phản cảm của đối phương.
Gã tự biết giữa mình với thiếu nữ khả năng sợ rằng không lớn, nhưng vẫn tự nói với mình tất cả còn có thể cứu chữa được, dù sao lần kia lúc thiếu nữ cũng không rút đao chém gã dù gì cũng có thể bù đắp tất cả, để đối phương thật sự hiểu ra mình là người tốt, đặc biệt mỗi lần nhìn thấy đối phương, loại cảm giác không tự chủ được lại nảy lên trong lòng, ngày hôm nay đi dạo ở bên ngoài một vòng, đúng là vẫn tìm thấy cô ấy, giả vờ bất ngờ muốn tới trò chuyện.
-Nàng vốn dĩ ... không cần tự động thủ để phải khổ thể chứ, còn có Tề thúc thúc...
Một trong những nhân vật trung tâm trong hệ thống Phương Lạp, tuy Lâu Tĩnh Chi chưa nhậm chức quan, cũng hiểu nhiều chuyện người bên ngoài không biết tình cảm giữa Tề Nguyên Khang và Lưu gia luôn tốt. Lần này Lưu Tây Qua tự mình ra tay, không biết nội tâm cô đã giằng xé bao nhiêu. Lâu Tĩnh Chi thở dài, cũng thấy xót xa, chỉ là gã nói chưa hết câu, cô gái nhìn gã với ánh mắt kì lại, rồi yên lặng ăn cơm. Ninh Nghị cũng không rõ hai người có ân oán gì, nếu đối phương đã để hắn làm, hắn cũng bắt đầu ăn.
Lâu Tĩnh Chi cười cười:
-Vào thành lâu như vậy, ta cũng không có việc gì làm, Hàn Lâm Viện bên kia, nghe nói Bá Đao doanh của nàng...
Gặp lại bạn hiều, nói chuyện gia đình, những lời này còn chưa dứt, cô gái đã ngẩng đầu lên:
-Đã muộn rồi, Lâu thế huynh còn chưa muốn về sao? Mẫn bá bá sẽ đi tìm đấy.
Những câu này của nàng có sự nhã nhặn, đoan trang của tiểu thư khuê các, lần đầu tiên mà Ninh Nghị thấy, cảm thấy rất thú vị. Lâu Tĩnh Chi nhìn nàng lâu rồi thở dài:
-Có gia tướng đi theo, không sao đâu, Đại Bưu, tuy võ công của ta không cao cường nhưng cũng khá, nàng như bị nội thương, nàng không thể đi được, ta chỉ có ý tốt, chỉ là...
Gã cố gắng nhấn mạnh mình hết sức chân thành, cũng có vẻ thành khẩn này làm cho Lưu Đại Bưu mệt mỏi, cô hít vào một hơi rồi nói:
-Đi.
Lâu Tĩnh Chi ngồi ở bên kia, cúi đầu suy nghĩ mấy giây sau đó ngẩng đầu nhìn Ninh Nghị. Đương nhiên là gã ý thức được, người phải đi là mình rồi, nơi này còn có Ninh Nghị, lúc trước Lâu Tĩnh Chi còn chưa thèm để ý đến hắn. Trong quân hệ Phương Lạp, nếu thực sự nói có một người mới có chút quan hệ với Lưu Đại Bưu, trong mắt mọi người, ngoại trừ gã ra thì chỉ còn một Trần Phàm một thân cậy mạnh, Ninh Nghị dù có xuất sắc, chung quy cũng không thể đánh đồng với Trần Phàm. Nhưng tới lúc này, gã có chút không nhẫn nhịn được nghĩ nghĩ, Ninh Nghị khẽ thở dài, chắp chắp tay bày ra bộ dạng muốn chống lại Chủ công.
Tới lúc này, Lâu Tĩnh Chi rốt cuộc cũng đứng dậy, sau khi chần chừ một lúc, có một gã người nhà đến thì thầm vào tay gã cái gì đó, gã liếc nhìn thiếu nữ, lại ngồi xuống, lần này ánh mắt rất kiên quyết:
-Không đúng, nàng đã bị thương, không trở về Bá Đao Doanh, một mình ngồi ở đây, rốt cuộc là nàng muốn làm gì? Ta không biết có nguy hiểm gì, nhưng nếu cha biết cũng sẽ không để ta rời đi.
Lần này thiếu nữ nhìn gã, sửng sốt một chút rồi chớp mắt chậm rãi nói:
-Lâu huynh, có Ninh tiên sinh ở đây, ta có chuyện bàn bạc với người trong trang, cũng không phải một mình, nhưng...
Cô im lặng một lát:
-Quả thực là ta ở đây chờ người, vốn dĩ hi vọng bọn họ không đến...
Phịch một tiếng, một cây thương dài bay qua, khiến một gã người nhà của Lâu Tĩnh Chi dính trên tường.
Biến cố đột ngột này khiến ngay cả Ninh Nghị cũng sửng sốt, ngay sau đó bóng người đột nhiên xuất hiện trên đường, trước vài tên gia vệ, mũi thương sắc bén lạnh lẽo từ trong bóng tối đâm ra, tiếng xé gió từ trên không đánh xuống.
Ninh Nghị vẫn ngồi như thế, trước tiên nhảy ra phía sau, võ công của hắn tiến bộ hơn trước, lần này lùi thật nhanh, trong tầm mắt, cô gái vẫn còn ngồi ở đó, lật tay đánh một đòn, ống tay áo khóa nắm quyền của đối phương đẩy vào cột gõ chống đỡ lán, mưa rầm rầm đổ xuống, Lâu Tĩnh Chi vẫn còn đang ngồi trong đó, ngẩn người ra.
Rơi xuống đất, nhảy lên. Ninh Nghị ngẩng đầu nhìn, bóng người từ trên đánh xuống kẹp lấy cây thương, rơi vào trong mái che, vụn gỗ rơi như mưa. Còn Lưu Đại Bưu kéo Lâu Tĩnh Chi lao đến, ném gã vào bên cạnh Ninh Nghị, sau đó xoay người chắn ở trước, hai tay ôm hộp gỗ dài trước ngực, trông như cung nữ ôm đàn tranh vậy.
Máu tươi chảy xuống đường, hai gã gia vệ bị đâm chết, vừa vỡ đầu, vừa vỡ ngực. Người kia đắc thủ xong lập tức lao vào bóng tối, chỉ còn nhìn thấy bóng dáng ẩn hiện di chuyển trong lều trại, giữa vụn gỗ lều trại đang bay múa, một mũi thương lại vọt tới, cùng lúc đó, có người ở phía sau đám người Ninh Nghị đang bay nhanh xông tới.
Người tới đại khái chỉ có ba bốn người, trong lúc mơ hồ đã hình thành thế cục vây kín, Lâu Tĩnh Chi vịn tường đứng lên nói một câu với Ninh Nghị:
-Tác hồn thương...
Hắn ở Hàng Châu lâu như vậy cũng chỉ nghe người của Bá Đao doanh nói, tuyệt học gia truyền của Tề Nguyên Khang là Tác hồn thương. Chỉ là nếu Tề Nguyên Khang bị Lưu Đại Bưu chém đầu, người đến đương nhiên không phải ông ta, đầu óc hắn xoay chuyển, hắn rốt cuộc cũng hiểu được lý do cô gái kia chờ ở chỗ này.
Mình thật là... náo nhiệt như vậy, chả trách ngay từ đây cô ta đã bảo mình rời đi, mình căn bản là nghĩ giống như Lâu Tĩnh Chi
Gia vệ còn lại sáu gã, đang lao đến bên này để bảo vệ, mà bóng đêm, một người trẻ tuổi hiện thân ra, người này khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, thân hình cao lớn, nửa người là máu, trên mặt, trên tay đều có vết máu, chính là tên thích khách trên mái che nắng. Y cầm cây thương dài trong tay nhìn về phía bên này:
-Lưu Tây Qua, Lâu Tĩnh Chi, ngươi có biết ta tới làm gì không?
Lâu Tĩnh Chi nhìn gã, đương nhiên là nhận ra:
-Tề, Tề Dũng... Các ngươi, các ngươi còn không trốn đi, đến đây làm gì?
-Không phạm sai lầm, sao lại phải trốn, Lưu Tây Qua, ngươi rút lui tất cả là để chuẩn bị nhận lấy cái chết sao?
Dưới ánh trăng mờ mờ, gió thổi làm động váy cô gái, cô ôm cái hộp gỗ, lại không có nhiều phản ứng, nhìn đối phương một lúc lâu rồi mới nói:
-Vốn dĩ ta hi vọng các ngươi hôm nay sẽ không tới. Hôm khác nếu các ngươi có thể tập hợp giết trở về, ta sẽ lấy Bá Đao Doanh gặp Tề gia các ngươi, là kết quả mọi người lộng quyền, ta không biết nói thế nào là đúng sai, nhưng giết Tề thúc thúc, ta rất đau đớn, ta hi vọng các ngươi có thể đi, nhưng nếu các ngươi muốn đến báo thù... Ta cũng nên cho các ngươi cơ hội này.
Cô hít một hơi, rũ mắt xuống:
- “Đào lý xuân phong nhất bôi tửu
Giang hồ dạ vũ thập niên đăng...”
Cha ta từng nói, chuyện giang hồ, chuyện của Tề thúc thúc, dù là chuyện thiên hạ, chuyện của chúng ta. Cho dù là chuyện mấy vị Tề gia ca ca, ta chưa nhập giang hồ, nhưng tối nay nguyện lấy sức mạnh của một mình ta để đấu với mấy vị, các ngươi có thể giết ta, ta không thể không nói, nếu không giết được, thì hãy chạy trốn đi, tự mà cầu phúc...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 273: Máu, Lửa, Đao, Thương

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comGió đêm thổi qua làm lá trên đường bay xào xạc, trong gió tràn ngậpmùi máu tanh. Lưu Đại Bưu ôm cái hộp gỗ dài đứng trước Ninh Nghị và Lâu Tĩnh Chi, bình thản giống như thị nữ ôm cầm.
Cầm đầu Ma ni giáo, lúc Phương Lạp bắt đầu khởi sự, lực lượng chân chính trong đóphần lớn đều là những hào kiệt trong giang hồ. Mặc dù trong những người này, đa số là những thổ phỉ, những người thực sự vì dân gần như khôngcó, cái gọi là giang hồ, và giang hồ dưới ngòi bút của Kim Dung cũngkhông giống nhau, nhưng chỉ cần là lục lâm, có một đám người lăn lộn,họ vẫn có quy tắc của mình. Năm, ba người cũng tốt mà ba mươi năm mươingười cũng được, trạng thái cuộc sống như vậy thuộc về bọn họ.
Trạng thái cuộc sống như vậy, lúc Phương Lạp chính thức khởi sự đã bị đánh vỡ rồi. Ngày thường nếu có ân, có oán, hoặc hăm hở chiến đấu, hoặc tụ tập bạn bè, giết cả nhà người ta, người có hào khí dũng lực chiếmmột phần lớn trong số đó. Nhưng sau đó, đội hình không phải là vài trăm người mà là hơn ngàn người, tuy là thỉnh thoảng cũng không vừa mắtchém giết lẫn nhau, nhưng thường thường trước đó sẽ phải trải qua sựloại bỏ quan hệ của hơn ngàn người, mặc dù tính chất có đơn giản cũnglà sự hô gọi, chắp nối của bạn bè. Nhưng trong chuyện phức tạp này, còn lâu mới bằng mấy chục người so với trước đây. Ảnh hưởng về phương diện thuần túy của sức mạnh cá nhân đã giảm tới trình độ cực thấp rồi.
Trong quân hệ Phương Lạp, muốn động đến Tề Nguyên Khang, trong lúc này đã không nhúng tay vào việc của võ lâm rồi. Mặc dù Tề gia đột nhiênchịu tập kích nhưng Tề Nguyên Khang có căn cứ, thậm chí có lực lượng để tạo phản, khi y bất ngờ bị gặp khó dễ, mặc dù không trở mặt được nhưng con cháu dưới trướng, các tướng sĩ cũng lúc đó mọi người cũng khôngthể quét sạch được bọn họ. Tề Nguyên Khang vốn là có năm người contrai, bên ngoài gọi là Tề gia Ngũ Hổ, trong lần loạn lạc này, bọn họ có người bị giết cũng có người chạy thoát được, sẽ nhớ mà báo thù, đây là chuyện thường tình của con người. Nhưng đối tượng mà họ phải báo thù e rằng cũng không cần ai phải thực sự lo lắng.
Lưu Đại Bưucũng được, Bao Đạo Ất cũng thế, Lâu Mẫn Trung cũng thế, mà Phương Lậpthì cũng xong. Những người này không chỉ có võ công cao cường mà còn có hộ vệ trùng trùng bên người. Trong giang hồ, giết trung lương là điềudễ dàng. Có thế đối phương là quan thì lại khó như lên trời, đối phương căn bản sẽ không coi bọn họ là đối thủ thực sự của mình. Không ai ngờđược, với thân phận của Lưu Đại Bưu, ngày hôm nay lại đứng ở này chờbọn họ chạy đến để giết chính mình.
Trước khi khởi sự, BáĐao trang chính là võ lâm Đệ nhất trang vùng Thiên Nam, trong trang cómấy trăm người đều luyện đao, phạm vi ảnh hưởng rộng lớn, đội quân cóthể lên đến mấy nghìn người, tính chất trong võ lâm của bọn họ cũng bắt đầu thay đổi, thỉnh thoảng cũng có những người trên giang hồ đến tìmtrang chủ để luận bàn cũng không sao, nếu như ngươi và Lưu Đại Bưu cóthù oán, mấy ngàn người của người ta sẽ giết ngươi vậy thì còn gọi gìlà võ lâm nữa? Thiếu nữ lúc đó còn chưa lớn, cũng chưa bao giờ vàogiang hồ, khi Lưu Đại Bưu qua đời, cô tiếp nhận Sơn trang, chuẩn bị tạo phản đã làm xong một nửa. Chỉ có điều mọi người không ngờ đến chính là dù cô chưa gia nhập giang hồ song với những quy của nó thì lại vô cùng hiểu biết.
Đến lúc này Ninh Nghị mới hiểu được dụng ý củacô gái này, hắn cũng không đến mức nông cạn, người thực sự như vậy thực ra có chuyện gì mà không làm được. Từ trong khoảng thời gian vừa qualui tới có thể hiểu được tính tính của thiếu nữ này, chỉ là mình bịcuốn vào trong đó, hơi có chút bị chịu tai bay vạ gió. Hôm nay, ở Tứquý trai hắn đã đi một vòng qua Qủy môn quan, trên đầu quấn đầy băngvải, người còn dính máu nhưng lúc này hắn cũng đành phải rút đao.
Nghĩ một lúc hắn lại chắp tay:
- Tại hạ Huyết thủ nhân đồ Ninh Lập Hằng, hôm nay ân oán giữa hai nhà Tề, Lưu, tại hạ đồng ý làm trọng tài xét xử…
Hắn nói xong, không ai có phản ứng gì, trong bốn người của Tề gia tới ám sát, chỉ có Tề Tân Dũng là hoàn toàn lộ diện, những người khác có lẽ đều ẩn núp trong bóng đêm. Tình huống hôm nay như vậy, ngay cả đến Lâu Tĩnh Chi cũng biết chuyện hai chữ “giang hồ”, nếu người của Tề giamang quy tắc giang hồ ra, một khi quân đội tới, thì bọn họ chỉ có conđường chết. Lúc này, vị công tử của Tả tướng sắc mặt giống như đứa trẻngốc nghếch liếc nhìn Ninh Nghị một cái. Ở đây duy nhất coi trọng NinhLập Hằng chỉ e rằng cũng chỉ có cô gái phía trước, gió đêm thổi qua,hai bên giằng co một lát, cô gái quay đầu lại nhìn hắn, khóe miệng hơimở ra, trong đôi mắt trong suốt có ý cười.
Giống như là câu nói nhạt nhẽo kia của Ninh Nghị, lúc này lại khiến cô tức cười một trận.
Chính ngay giây phút cô quay đầu lại, Tề Tân Dũng đột nhiên nắm chặtcây thương, bước một bước rất nhanh rút ngắn khoảng cách. Gió rít vang, ở trước Ninh Nghị, cô gái vẫn quay đầu lại cười, “cạch” một tiếng vanglên trong ngực của cô. Trong nháy mắt đó, vẫn chưa thấy tay cô có độngtĩnh gì, chỉ có điều hộp gỗ kia đột nhiên trượt ra, ngay sau đó cô cũng quay đầu đi.
Trời đất bốn bề lúc này đều vang lên tiếng gió thét gào.
Phía sau một cây thiết thương phá không bay đến, bay về phía Lâu Tĩnh Chi, bên cạnh còn có hai bóng người hung hãn giết qua. Trước người Ninh Nghị, hộp gỗ dài đựng đao bị thiếu nữ ném một cái, bay qua về phíahắn, còn bóng của thiếu nữ đã cầm lấy chuôi đao như đầu đạn pháo bay ra trong nháy mắt, nhằm về phía Tề Tân Dũng đang cầm thương lao tới.
Rầm rầm rầm! Âm thanh vang dội như là tiếng rèn sắt, hoa lửa từ trên cây thiết thương nổ trên đường dài.
Cái hộp dài đựng thanh đao bay ra sau bị đụng một cái, các mảnh vụnbay múa, cây thép thương cũng bị bắn ngược lên không trung, một bóngngười từ bên kia xông đến. Trên đường dài, Lâu Tĩnh Chi ở bên cạnh Ninh Nghị rút cây kiếm ra, sáu gã thân vệ của gã bắt đầu chuyển động, haingười từ mặt sườn xuất hiện, trường thương trong tay hóa thành ba câythiết côn, vây quanh sáu gã gia vệ, trong đó có một hán tử sử dụng đao, hét to một tiếng "a", trực tiếp vọt tới Lâu Tĩnh Chi, đồng bạn bêncạnh múa đại thương như linh xà, điên cuồng cố gắng ngăn trở gia vệ.
Ninh Nghị hướng dựa vào một bên cửa hàng, Lâu Tĩnh Chi đang nỗ lực hợp lại với gia vệ, lúc này thấy đối phương nhằm vào mình đầu tiên, mangtheo kiếm chạy nhanh ra ngoài. Gia vệ của gã dù sao cũng là có một haitên võ nghệ cao cường, hai người đồng loạt tiến lên ép sát chặn đứnghai người đang ở mặt sườn bức tới, thuận tiện chặn người phía sau phitrường thương tới, trong nháy mắt đã chiến thành một đoàn, bóng ngườixê dịch, cảnh trên đường hỗn loạn.
Người đàn ông dùng đaovốn trường thanh và cơ thể bị đối phương dùng tam tiết côn kiềm chế,người đó cao lớn, khôi ngô, khí thế bức người, gã bị đẩy liên tục luivề phía sau. Nhưng một lát trôi qua, cương đao cũng liều mạng giằng co, bước chân ghim lên trước muốn đối kháng đại hán kia, mới thoáng dừnglại, gương mặt dữ tợn của tên Đại Hán kia đã phóng đại ngay trước mặtgã, đầu chùy "oanh" một tiếng đã nện xuống đầu gã. Đầu gã ong ong, chỉcảm thấy cơ thể vị kéo đến nhiều vị trí, đồng bọn bên cạnh muốn cứu,tên Đại Hán này đẩy gã làm tấm chắn, chưa kịp phản ứng thì trong bụngchợt đau đớn.
Thiếu niên bên cạnh Đại Hán thương pháp linh hoạt, sắc bén, thấy cơhội đúng lúc mà phóng mũi thương ra, mũi thương đâm vào lưng, thiếuniên cắn răng dùng lực bức tới gia tướng phía sau hán tử dùng đao kia.
Lần này đi theo Tề Tân Dũng chỉ là ba người, người phía sau và cầm tam thiết đại hán sử dụng thương này đều là gia vệ của Tề gia. Tề Tân Dũng đứng thứ hai trong Tề gia Ngũ Hổ, người thiếu niên có thương pháp linh hoạt bên Đại Hán kia chính là Ngũ thiếu gia Tề gia Tề Tân Hàn. TềNguyên Khang tạo phản, vỗn dĩ trước đó có lòng đền đáp nước nhà, bốncon trai đặt tên phân biệt Trung, Dũng, Lễ, Nghĩa. Đến con trai thứnăm, nghĩ con trai trong nhà hầu hết luyện võ, muốn đứa này đọc sáchthi Hàn Lâm, bởi vậy mới đặt tên là Hàn Tự.
Tuy nhiên trongnăm đứa trẻ này, Tề Tân Hàn lại là người có tài học võ thiên phú nhất.Tuổi của gã còn trẻ, dùng thương linh hoạt, sắc bén. Trong quân từtrước đến nay đều gọi gã là Triệu Tử Long thứ hai. Nhưng lúc này, phụthân chết nhà tan cửa nát, thương pháp linh hoạt, sắc bén đã trở thànhhung bạo vô cùng. Gã rống to, đâm thủng người kia vòng mấy vòng, thithể ngã xuống. Gan trong xác người này bị dập nát, người sớm đã chết,cũng không phải chịu sự khổ sở này. Chỉ có điều, máu thịt tanh tưởi bay tứ tung, khiến cho cả con phố xung quanh trong nháy mắt như biến thành lò giết mổ vậy.
Mặc dù Lâu Mẫn Trung là Tả tướng, lăn lộntrên giang hồ văn võ song toàn nhưng dù sao lúc này ông ta cũng chuyênchú văn sự chính sự, cao thủ tìm đến ông ta để nương tựa không phảikhông có, nhưng bình thường Lâu Tĩnh Chcufhay cùng người bàn luận vănchương, tán gái, trong nhà không bố trí nhiều cao thủ. Dù sao ngườithật sự tới đầu nhập chủ yếu là muốn làm nên sự nghiệp, người thích thú bảo vệ cho một công tử cũng không nhiều. Lúc này trong mấy tên gia vệthực sự lợi hại cũng chưa tới ba người, nhưng hai gã gia tướng của Tềgia đã bỏ mạng, Tề Tân Hàn cõng trên lưng huyết thù mà đến, liều mạngkhông sợ chết, trong nháy mắt đã bị Tề Tân Hàn đâm chết một người.
Lần này có Lâu Tĩnh Chi, người của Tề gia cũng không phải trả thù đơngiản rồi, do Tề Tân Dũng tiếp Lưu Đại Bưu, ba người còn lại đều lấy mục tiêu là Lâu Tĩnh Chi. Họ cũng không tin rằng Lâu Tĩnh Chi và Lưu ĐạiBưu đồng lòng, đó là khả năng thứ nhất, thứ hai loại đấu tranh chínhtrị này, Lâu Mẫn Trung cũng là một trong những kẻ cho phép hủy diệt Tềgia, thứ ba, nếu Lâu Tĩnh Chi chết trước mặt Lưu Đại Bưu. Lưu Mẫn Trung chắc chắn sẽ trở mặt với Bá Đao Doanh. Lúc này Lâu Tĩnh Chi tấn cônglinh hoạt, vô cùng sắc bén, ngược lại Ninh Nghị cầm đao trốn một bênlại không có ai để ý tới.
Dù sao ác danh Huyết thủ nhân đồ, Tề gia cũng không ai quen biết hắn.
Bên này gặp sát thủ trước tiên, máu tươi chảy ra, vô cùng nguy hiểmnhưng chỉ có cuộc chiến giữa Lưu Đại Bưu và Tề Tân Dũng mới là kinhngười nhất.
Ngũ hổ Tề gia, Tề Tân Hàn là mạnh nhất nhưng dùsao Tề Tân Dũng cũng hơi lớn tuổi một chút, y xông pha giang hồ lại trải qua nhiều chiến trận, có kinh nghiệm, thương pháp mạnh mẽ, trầm ổn.Đầu tiên y cầm thương vọt tới, bước chân cũng không cách mặt đất, cũngrất nhah nhẹn, cơ thể như mũi tên, trong nháy mắt đã kéo gần khoảngcách, gió rít vang. Cây thép thương trong tay y giống như linh xà, mũithương không vững vàng, nhưng lại giống như lưỡi con rắn thè ra nuốtvào linh hoạt không ngừng vũ động, trong nháy mắt đã đã đẩy ra hơn mười mét.
Đây là một chiêu thương vô cùng cay nghiệt, tên nótrung bình, chiêu thức cũng không có gì lạ, gần như mỗi loại thươngpháp đều có, đơn giản lập tức đâm ra từ ngực. Nhưng Trung bình thươngnày cũng là nhất thức thương pháp khó đỡ nhất, luyện đến cực điểm, đâmtùy ý, phạm vi đều là ngực, bụng, cổ, vai. Nội công của Tề Tân Dũng cao cường, hai tay nắm cây thương cũng làm cho thân thương rung động, haingười cách nhau cái lều phá, thân hình y xông lên, Lưu Đại Bưu bên kiacũng xông qua, đánh tan một mặt của phiến gỗ.
“A” một tiếng, mũi thương phóng ra, ngay sau đó là ánh lửa bắn ra rất nhanh, thế chết của y trước đó đã nhanh chóng bị đập lại.
Tiếng kim thiếtgiao kích va vào nhau như rang đậu, vang lên điên cuồng. Thế thương của Tề Tân Dũng kín kẽ đâm hướng chính giữa nhưng lại bị đập lệch khỏi quỹ đạo trung tâm Lưu Đại Bưu múa thanh đao lớn, vốn nó rất nặng nhưng lúc này múa lên lại cực nhanh, vô cùng nhanh. Chân nàng đi đôi giày thêutrắng, bước chân vòng tròn, làn váy tung bay, cơ thể cuốn theo lưỡiđao, khiêng, đẩy, đụng, vung, chém thoạt nhìn như là nàng kéo đao, đaocũng kéo nàng, giống như cơn lốc không thể ngừng lại được.
Tề Tân Dũng muốn ổn định thế thương nhưng căn bản không thể, trongtiếng đập vào cây thương, bước chân đã không thể xông lên được, bị épphải lùi lại phía sau, càng lùi về sau càng gần với thế chết, câythương múa trong tay càng nhanh thì trong miệng lại càng phát ra nhữngtiếng:
- A a a
Y dùng thương đã nhiều năm, lại đượcthân truyền của phụ thân, cơ bản là dễ điều khiển đại thương, còn caothủ hơn cả người mà Ninh Nghị đã chống lại lúc ở Tứ quý trai. Lúc nàytheo tiếng thét lơn, khí lực toàn thân, bản lĩnh đều xuất hết ra, đạithương trong tay múa như uán, như tiên, như xà, chém ra vô số tàn ảnhtrong bóng đêm, trong không khí. Nhưng thế thương mỗi lúc một thay đổilinh hoạt, sắc bén, bước chân của y càng lùi càng nhanh, tình thế cũngmỗi lúc một không ổn.
Trung bình thương kia vốn chuyển động ở giữa một chút, ngay đầu tiên đã bị đập mở, sau đó lỗ hổng càng ngàycàng lớn. Đầu tiên là Lưu Đại Bưu chém mũi thương của y, sau đó lan ratừng tấc từng tấc không ngừng, chém vào đầu thương, thân thương, thoạtnhìn như là một quả thiết cầu lớn đập vào vậy. Còn thế thương của TềTân Dũng thì giống như trong bão táp bị thổi bay làm cho nổ tung. Bấtluận thế thương này có múa may loạn xạ thế nào cũng không thể ngăn cảnđược bước đi của đại thiết cầu kia.
Dưới mái che bị sập còncó cái bàn, trước đó đã bị hai người lao qua đánh vỡ thành hai mảnh.Binh khí chú trọng một dài một mạnh một nhưng cây thương trên tay TềTân Dũng chống lại đao của Lưu Đại Bưu, trong nháy mắt đã cách nhau hơn mười mét, không còn chút ưu thế gì. Tề Tân Dũng trong giây lát ra sứcthu tay, nghiêng người nhảy lùi lại, lưỡi đao vung qua đầu y làm đứtmột mảng tóc, ngay sau đó Lưu Đại Bưu kẹp lấy lưỡi đao từ trên đầu ylao qua. Y mới đứng dậy, quay đầu lại, ngay trong phạm vi nhìn hơn mộttrượng, bóng dáng thiếu nữ lượn vòng rít gào, cước bộ xen kẽ, làn váy,tay áo gào thét như vũ bão, nhưng cự đao trong tay cô kéo chém về hướng bên này.
Tiếng nổ mạnh, cả người và thương của Tề Tân Dũngbay ra ngoài, may là y kịp lấy cây thương để đỡ, bằng không sợ là cảngười đã bị chém thành hai khúc. Nhưng dù là như vậy, hổ khẩu cũng vẫnbị đau đớn, như sắp nứt toác ra rồi. Nếu không tự mình giao thủ thì erằng cũng không ai ngờ được một cô gái mảnh khảnh như vậy mà lại có lực khủng khiếp đến vậy.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 274: Đoạt Danh Tiếng

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comAdsLâu Tĩnh Chi đang hỗn chiến bên này, bên kia nổ mạnh. Ninh Nghị đang dựa vào mặt bên cửa tiệm nhìn qua, lúc này cửa tiện gần như bị phá hủynhưng ông chủ vẫn còn ở bên trong. Người này có thể trong tình huống như lúc này mà còn mở cửa tiệm, nghĩ hẳn cũng có chút quan hệ, nhưng thấytình huống lúc này, cũng bị sợ đến choáng váng, chỉ biết trốn bên trong, không biết phải làm sao, thật ra cũng có cùng cảnh ngộ với Ninh Nghị.Lưu Đại Bưu bên kia chém Tề Tân Dũng một đao mạnh, cơ thể hơi dừng lại,hai tay cầm đao sắp vọt tới. Vào lúc này một cây thương tương tự từtrong bóng đêm phi ra thẳng về phía lưng của thiếu nữ.
Người nàyẩn náu trong phòng xá bên đường phố, lúc này mới ra tay, đó là muốn lúcthiếu nữ sức lực vừa tiêu tan, lực mới chưa sinh, làm cho nàng không thể nào nhanh chóng kịp đón đỡ.
Mũi thương nhọn đâm thẳng vào sau lưng thiếu nữ.
Trong bóng đêm, bên đường bỗng nhiên xuất hiện một bóng người với tốc độ rấtnhanh, mũi thương đâm nhanh, sau đó là một thanh âm vang lên trong không khí, thiếu nữ trong giây lát khẽ dịch chuyển thân thể, đem cự đao trong tay đỡ ra phía sau. Mũi thương vào cự đao giao nhau, ngay sau đó, làtiếng kim thiết va chạm vang lên chói tai.
Người này ra tay rấtnhanh, tốc độ xuất thương cũng cực kì nhanh, rồi lại dừng lại, thu pháttự nhiên, không một kẽ hở. Trong nháy mắt, đã làm cho thân hình Lưu ĐạiBưu loạng choạng, không thi triển được chiêu nào.
Vốn dĩ đao pháp của Bá Đao doanh không thích hợp cho con gái học, chỉ là Lưu Tây Quathông minh học theo lối tắt, phối hợp với võ công nội gia tìm đượcphương thức phát lực. Chỉ là sức lực này của cô thực ra là do quán tínhtích lũy mà có, nếu yêu cầu quán tính để ứng biến dù gì cũng có lỗ hổng, cô tìm kiếm phương pháp ứng biến, dựa khả năng thiên tài của bản thânvà sự kế thừa kinh nghiệm võ đạo từ người cha mà học được. Nhưng, mộtkhi đem cô thật sự làm quân xanh, mọi người đương nhiên nghĩ trước tiênchính là bắt tay vào từ phương diện này, dù sao cũng không phải tất cảmọi người đều có sức mạnh chẳng khác nào quái vật giống như Trần Phàm,có thể cứng đối cứng với thiếu nữ này.
Có thể dựa vào một thanhcự đao để nổi danh, lại chiếm được địa vị như vậy trong quân Phương Lạp, đã rõ ở trong tay cô, dù là sở trường ngắn nhưng cũng vượt qua ngườikhác. Nhưng một khi có thể ngăn chặn áp chế được sự tấn công của cô thìcó thể phá được đao pháp khủng bổ của cô.
Đương nhiên là ngườicủa Tề gia hiểu được đạo lý này, kẻ mai phục tại lúc này đột nhiên giếtra chính là con trai thứ ba của Tề gia, Tề Tân Nghĩa, thương pháp củaanh ta không dũng mãnh như của Nhị ca mà linh hoạt hung tàn, nhưng ưngkích như yến mổ, mỗi một kích không dùng hết lực mà chỉ đâm về hướngxông lên của Lưu Đại Bưu, ngăn cản cô gái này chạy ra bốn hướng.
Đương nhiên thiếu nữ không phải là không thể ứng biến được, trong lúc gấpgáp, cô kéo cự đao, thân hình, cước bộ nhìn giống như người say rượu,uyển chuyển, lay động biến ảo, chỉ một tay khống chế chuôi đao dùng hếtlực để chống đỡ được đòn công kích kia. Chỉ là Tề Tân Nghĩa kia ngườitheo thương, như ruồi á nhặng áp sát, nhưng muốn trong khoảng thời gianngắn kéo lại khoảng cách cũng không dễ dàng. Bên kia, Tề Tân Dũng cũngđã bình ổn khí lực, từ một mặt khác vung thương xông lên. Lưu Đại Bưuhai tay nắm lấy chuôi đao, kéo nó xoay quanh người, vẽ nửa vòng trên mặt đất tạo thành một vết sâu, cương thương của Tề Tân Dung vung trên ngọngió, vẽ thẳng xuống, hoa lửa bắn tóe lên trong bóng đêm.
Cự đaokia trong không gian nhỏ vẫn huy vũ không đổi, lúc hai huynh đệ họ Tềđồng loại bao vây, ứng đối của cô cũng đã không mạnh bằng vừa rồi. Cô né tránh, chống đỡ, đao nhọn lúc đó lại không rời mặt đất, mỗi một lầnvung lên đều ma sát với đất đá tóe cả lửa. Hai anh em họ Tề trong lúcnhất thời cũng không phá được phòng tuyến của cô, thoạt nhìn mũi thươngkia chỉ không ngừng gõ lên cự đao.
Với trình độ học võ học hiệnnay của Ninh Nghị rất khó có thể đoán được chiều hướng của trận đấu này. Hắn thấy, ít nhất Lưu Đại Bưu bên kia vẫn thành thạo, nhưng thực ratình thế của Lâu Tĩnh Chi bên này không được tốt cho lắm, võ nghệ của ba người vây công rõ ràng là cao hơn mấy tên gia vệ của Lâu Tĩnh Chi, hơnnữa lúc này đang ở trong tình thế liều mạng, trong nháy mắt, trong nháymắt lại một tên gia vệ nữa bị đại hán dùng tam thiết côn đánh trúng đầu.
Lúc này chỉ còn bốn người bao vây Lâu Tĩnh Chi, vốn dĩ bản thân anh ta cũng là người có chút võ công, nhưng dưới tình huống này cũng chẳng có nghĩa lý gì. Bên này ba người bức tới, anh ta mang theo thanh trường kiếm vôthức đã lui tới bên này. Khoảng cách hai trận đánh đã gần hơn, một gãgia vệ ý thức được tình thế không ổn lắm liền kêu lên:
- Thiếu gia, đừng có đi về phía kia.
Lâu Tĩnh Chi hơi ngẩn người ra, lần này không biết là đi về phía nào, LưuĐại Bưu bên này cùng với lão Tam và lão Nhị của Tề gia vẫn đang đánhnhau, Lưu Đại Bưu vẫn chiếm thế thượng phong. Một bên khác Tề Tân Hànvung cây trường thương đẫm máu đánh tới xông vào phòng tuyến của bốn gãgia vệ.
Bên kia, Tề Tân Dũng và Tề Tân Nghĩa đang chiến đấu vớiLưu Đại Bưu thì đột nhiên rút cây thương, cơ thể nhoáng một cái liền đâm về phía Lâu Tĩnh Chi.
Bịch một cái, Tề Tân Hàn đụng vào một gã gia vệ đang ngăn cản, thân thể cũng văng về phía Lưu Đại Bưu bên kia.
Tình hình trong lúc này đã có sự thay đổi.
Tình thế vốn là Tề Tân Dũng, Tề Tân Nghĩa bao vây Lưu Đại Bưu, Tề Tân Hànmang theo hai tên gia tướng đánh Lâu Tĩnh Chi, còn bốn gã gia vệ của Lâu Tĩnh Chi đang ngăn cản phía sau gã, nhưng trong nháy mắt này, Tề TânDũng đã rút lui công kích về phía Lâu Tĩnh Chi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi này đã thành cục diện năm người đánh một Lâu Tĩnh Chi. Bên này,Lưu Đại Bưu lại vung đao lên, thế cục lại thay đổi một lần nữa.
Tề Tân Hàn dũng mãnh nhào về phía cô, Tề Tân Dũng và Tề Tân Nghĩa cũng một chiêu, lần thứ hai chạy về phía Lưu Đại Bưu, trong hai gã gia vệ của Tề gia, có một người phi trường thương, trường thương kia gào thét lướtqua người Lâu Tĩnh Chi, đập mạnh về phía thiếu nữ, đây là tuyệt kỹ némthương “Tác hồn thương” tâm đắc nhất của Tề gia.
Vờ công kích Lâu Tĩnh Chi, sau đó lại đột ngột bao vây Lưu Đại Bưu cũng không phải làsách lược gì kỳ diệu cho lắm, nhưng trong gấp gáp, tất cả điều này dường như đã được luyện tập vô số lần. Mấy người của Tề gia phối hợp ăn ý,tuy gia vệ của Lâu gia thấy tình hình không được ổn, nhưng bọn họ cố hết sức cũng không thể bảo vệ được chủ của mình. Ba huynh đệ của Tề giamãnh liệt bổ nhào đến, trong không khí chỉ nghe thấy tiếng cười “ha” của người con gái.
Binh khí giao qua, trong nháy mắt xoắn lại vớinhau. Trường thương và cự đao va đập vào nhau nổ vang kịch liệt. Từ bênnày Ninh Nghị thấy, trong thời gian một, hai giây ngắn ngủi, cự đao kiavung múa ngang dọc ngược lại đã nhanh chóng bức mở ba huynh đệ Tề giađang bao kia, trường thương ném ra bay lên không trung, Tề Tân Dũng, TềTân Nghĩa đều lui ra sau một hai bước, trong khe hở của bóng người, ánhmắt thiếu nữ trở nên lạnh lùng mãnh liệt, cự đao trong tay vung quay vềtới cực điểm, căng như dây cung, sau đó là một cái quét ngang.
Cự đao gào thét, thoát khỏi tay, lượn vòng ra. Tề Tân Dũng, Tề Tân Nghĩanhảy sang bên cạnh né tránh, cự đao kia múa trên đường, đại hán đang cầm tam tiệt côn công kích ngay sau Lâu Tĩnh Chi ngay sau đó cảm giác bấtổn, cự đao bay về bức tường bên kia đường, “oanh” một tiếng cắm vào đó,thoáng chốc, thiếu nữ thoáng loạng choạng lui lại sau mấy bước, hai taytrống không, còn chưa kịp đứng vững, kình phong phía trước đã kéo tới.
Tề Tân Hàn hung hãn giết tới, mà phía sau Tề Tân Hàn, Tề Tân Dũng, Tề Tân Nghĩa bắt được cơ hội, tấn công mạnh lên phía trước.
Đây là cơ hội duy nhất…
Dù là Tề Tân Hàn, Tề Tân Dũng hay Tề Tân Nghĩa lúc này cũng đều tự nhủ bản thân mình như vậy.
Qua thời gia dài, không ai cho rằng Lưu Đại Bưu lại buông cự đao rơi vàotình huống như vậy. Giống như chính cô từng nói, cô vẫn chưa gia nhậpgiang hồ, mấy năm qua mọi người có thể đã nhìn thấy cô xuất thủ, hoặctrên chiến trận hoặc trước doanh Phương Lạp, Bá Đao doanh không nói đạolý cũng không tranh cãi, thiếu nữ không nói nhiều mà rút đao giết người, đao pháp trong tay cô sắc bén, không ai có thể hoài nghi được. Đặc biệt là khi cầm đao giết chóc trên chiến trường, đao phong trong tay cô vừatới, đủ để phá trăm người phải tan tác.
Có điều sau khi không có vũ khí, tất cả đã chuyển biến đột ngột.
Lâu Tĩnh Chi, thậm chí Ninh Nghị đứng ngoài quan sát đều ngạc nhiên. Bahuynh đệ Tề gia tấn công sắc bén kinh người, trong nháy mắt bốn người đã kéo khoảng cách hơn mười mét, trường thương vung lfiphong nha giao qua, thế tiến công đã bao phủ lên thiếu nữ nhỏ nhắn.
Ở bên cạnh cănbản là không nhìn rõ tình hình này thế nào, nhưng rõ ràng là thiếu nữ đã hoàn toàn bị vây trong hoàn cảnh xấu. Nhưng vào thời khắc này cũng chỉcó ba người ở phía trước với bắt đầu ý thức được tình hình quỷ dị khôngbình thường.
Ngay khi thân thể thiếu nữ điên cuồng thối lui, tayáo tung bay, mơ hồ phát ra tiếng gió bắt đầu vây quanh ngăn cản thế công kích của bọn họ, sau đó, trên đùi của Tề Tân Hàn đã trúng một cước, đau đến tận xương cốt, y quay mặt tránh tiếng gió, ống tay bị bị sức gióchà lên mặt làm đau rát, từ khóe mắt y thấy, đó là môt nắm quyền trắngnõn.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Tề Tân Dũng ở giữa ba ngườibị giật mạnh thương, kéo về phía trước, thiếu nữ như u linh lướt quangười y, “oành” một quyền đánh về phía Tề Tân Nghĩa. Tề Tân Nghĩa vộigấp gáp né tránh, trên bụng đột nhiên đay đớn, một kích bất ngờ khiếncho dạ dày của y co rút, sau đó, hẳn là đùi của y lại bị đối phương đạpvào, đau đến tận xương cốt. Theo đó lại có hai cước đá vào lồng ngực của y, tiếp là hai bả vai, thân thể thiếu nữ bay qua, sau một khắc, rồi lại rơi vào trong ba người.
Trong nháy mắt, Tề Tân Hàn bị đánh haiquyền vào đầu, Tề Tân Dũng liên tiếp bị tấn công ở cánh tay, cây trườngthương cũng văng ra ngoài. Ba huynh đệ bọn họ chao đảo, cố gắng khôiphục trận hình, nhưng lúc này mới ý thức được, thiếu nữ trước mắt xuấtthủ như gió, một bộ quyền pháp, cô tấn công nhanh, ra quyền như điện,mỗi một đòn đều chứa lực đạo mạnh mẽ khiến người ta đau đớn đến tậnxương cốt, kết hợp với thủ pháp cầm nã, ba người lúc này như bị cuốn vào trong gió lốc, lảo đảo đón đỡ chật vật không thể chịu nổi. Không ai ngờ được, sau khi mất vũ khí, võ công của thiếu nữ lại càng đáng sợ nhưvậy.
Dù sao ba người cũng từng lăn lộn chiến trường, trong lúcgấp rút, tổ chức thế tiến công cố gắng chống cự, Tề Tân Hàn bị đánhtrúng một quyền liền nói một câu:
- Ha... khụ... đùa cái gì vậy...
Một quyền của thiếu nữ lại nện vào vai Tề Tân Dũng, vừa một kích chém vàocổ tay đối phương, ánh mắt lạnh lùng, lời nói lãnh đạm thản nhiên:
- Ta đã sớm nói rồi, ta không gia nhập giang hồ…
Tề Tân Nghĩa đâm thương tới, cô nghiên người tránh được, trong nháy mắtđánh năm quyền vào ba người, đoạt lấy trường thương trên tay Tề TânNghĩa, sau đó kéo gã và thương đẩy sang một bên:
- Trên chiến trường, đao thương càng nặng càng dễ đánh, nhưng luận bàn trong giang hồ, đương nhiên là không phải như vậy…
Cung bộ xông thẳng, vung quyền, phá phong gào thét, khửu tay nện xuống ngựcTề Tân Hàn, người thiếu niên lảo đảo lui về phía sau phun ra một ngụmmáu tươi:
- Bộ Tiểu Kim Cương Liên ta luyện từ nhỏ chưa dùng baogiờ, nếu không phải là mất vũ khí, không cần thiết thì Lưu Đại Bưu ta sẽ không dùng đến!
Tiếng nói rõ ràng, tuy ban đầu nghe bình thảnnhưng sau đó cũng có ý tức giận và giáo huấn. Lúc trước cô vung cự đaolên đối địch, vẫn còn dư lực, hiện tại xem ra, nếu không phải vướng bậnLâu Tĩnh Chi, chỉ e từ đầu đến cuối cô cũng không đến mức phải ném binhkhí xuống.
Thực lực của hai bên một trời một vực, lúc này lại cóbinh tướng đang tìm kiếm tung tích của đồng đảng Tề gia bên ngoài, thấyhuyết thù không thể báo, Tề Tân Dũng đột nhiên gầm lên một tiếng:
- Động thủ…
“Bịch” một tiếng vang lớn trong đêm.
Lúc này cuộc chiến bắt đầu kịch liệt, mấy người vung binh khí, đẫm máu màđánh. Ba huynh đệ Tề gia tuy lâm vào hoàn cảnh xấu, nhưng vẫn dũng mãnh, tử chiến không lùi. Họ đề cao cảnh giác, nhưng không ai ngờ được, mộttiếng vang lớn như vậy, đến cả Lưu Đại Bưu cũng phải hoảng sợ, bởi vì cô đột nhiên kịp phản ứng, đây là tiếng hỏa thương nổ.
Đêm hôm đó ở ngõ Thái Bình, cô cũng chứng kiến tiếng vang như vậy, sau đó cũng không hiểu lắm. Nếu như nói sau khi Ninh Nghị bắn hỏa thương về phía cô, mọingười còn đang có chút nghi ngờ có phải mình đã bị thương hay không,nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc, theo âm thanh kiavang lên, có một bóng người như chớp lăn trên mặt đất, lăn liên tục liền mấy vòng.
Tất cả mọi người đều ngây người ra.
Người vừa mới tới chính là ông chủ của cửa tiệm này.
Lúc Tề Tân Dũng rống to động thủ trong nháy mắt, ông ta như sư tử ẩn núprất lâu, rồi sau đó không tiếng động từ nơi ẩn thân nhanh chóng nhảychồm ra, sau đó…. tiếng nổ vang lên, máu bắn lên trời cao, người rấtnhanh lăn đi ra.
Từ giây phút ông ta khí thế nhảy ra, đến sau đókết thúc, tất cả thực sự là tương phản quá lớn. Đám người Tề Tân Dũngcũng không có cách nào, từ một khắc hô lên, trên thực tế là muốn tận lợi thế, đánh một đòn sau cùng, nhưng cuối cùng người bỗng nhiên chết rồi,lực lượng tối cao tích trữ không phát ra được nữa. Còn Lưu Đại Bưu ở bên này đương nhiên cũng bị đối phương rống to làm cho hoảng sợ, võ côngcủa cô lợi hại, lập tức cảnh giác nhưng sau màn này cũng khiến cô khôngđánh ra được một quyền nào. Mọi người đều ngơ ngẩn, thấy mà xấu hổ.
Xác người lăn rồi lại lăn, máu chảy ra. Ninh Nghị nhìn cái xác, chớp chớp mắt sau đó chắp tay:
- Khụ, tại hạ Huyết thủ nhân đồ Ninh…
Hắn còn chưa nói hết câu, Tề Tân Dũng đã lui về sau một bước nói:
- Đi.
Sau đó, mấy người không nói nhiều đều chạy biến mất trong đêm.
Ninh Nghị đứng ở đằng kia cũng ngẩn người ra, cảm thấy có chút lạnh, hắn gãi đầu:
- Ách… sao lại thế này?
Cũng không phải hắn cố ý, chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 275: Cô Gái Chăn Cừu

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comAdsChuyện xảy ra tối hôm nay, Lưu Tây Qua một mình ở một gian tiểu điếm chờ mấy người của Tề gia tới tìm, cho nên nếu tin tức từ mấy người Tề giakia nghi ngờ ông chủ tiểu điếm này thì đúng là một suy đoán rất có cơsở.
Sát thủ của Tề gia nhanh chóng và mạnh mẽ, đám người Lâu Tĩnh Chi khó mà phân tâm tư ra để nắm giữ toàn cục, nhưng Ninh Nghị dù saocũng là người đã một đời suy ngẫm nhân tâm nên dù lúc này hắn vẫn luôngiữ cảnh giác, đó không phải là chuyện khó khăn gì. Suy nghĩ kia chỉ xẹt qua trong đầu, hắn cũng chỉ giữ một hai phần cảnh giác với ông chủ kia, còn phần nhiều là chú ý tới đánh nhau ở phía trước. Nhưng tiếng thétcủa Tề Tân Dũng quá kinh người, theo bản năng hắn chuẩn bị rút thươngra, nhưng bên cạnh hắn bóng người đột nhiên ào lên khiến cho khẩu thương này liền được đưa tới trên đầu đối phương.
Cho dù có là cao thủvõ lâm thì trong tình hình này mà muốn giết Lưu Tây Qua thì cũng bắtbuộc phải dốc toàn sức lực, làm sao có thể đốt Hỏa thương lên bắn mộtphát được. Bên này đầu hổ đuôi rắn, mọi người hoảng sợ. Mấy người Tề gia ai nấy đều dũng cảm quyết đoán, thấy tình thế không ổn là co cẳng bỏchạy, trên con phố dài nhất thời cũng dần yên tĩnh lại.
Vừa mớibắt đầu tự giới thiệu, người ta còn chưa nghe xong đã bỏ chạy, thật đúng là chẳng có chút phép lịch sự nào, nhưng dù sao dạo này không có aithật sự cho rằng cái danh hiệu Huyết thủ nhân đồ của hắn là sự thật,hưởng ứng xong rồi thôi, hắn cũng đã quen. Phía bên kia, đám người LâuTĩnh Chi vừa đúng dịp thì thương vong thảm trọng nhất, nhưng người tớinhanh mà đi cũng nhanh, mấy người cũng vừa định thần lại. Lâu Tĩnh Chicầm kiếm với đôi tay run run, sắc mặt kia đúng là không biết phải làmsao. Chỉ có Lưu Tây Qua, sau một lát thu ra tư thế ra quyền rất có tínhthưởng thức lại, cũng yên lặng đứng trong chốc lát, nhìn trái nhìn phảirồi lại khẽ bật cười.
- Ha ha... ha ha ha ha ha ha ha ha...
Ngay từ lúc đầu nàng đã không có ý truy kích người của Tề gia, lúc này nàngkhẽ dán mu bàn tay lên đôi môi, nhìn Ninh Nghị mà bật cười không thểngừng được. Sau đó nàng lại dời mắt đi, đại khái là chiêu "Huyết thủnhân đồ" cuối cùng của Ninh Nghị kia đã khiến nàng buồn cười. Tiếng cười vang lên không ngừng, cũng không có vẻ thô lỗ mà như núi hoa như chuông bạc, vang lên trên con phố yên ắng mà u tối này.
Ninh Nghị đỡ trán, sau đó cũng lắc đầu mà bật cười:
- Ha ha... ha...
Bên kia, Lâu Tĩnh Chi nhìn một nam một nữ đang cười vang này, sắc mặtthoáng trở nên khó coi. Gia vệ tới hỏi gã tiếp theo nên sửa như thế nào, thì nhất thời gã cũng không biết phải làm như thế nào cho phải. Thiếunữ ở phía đối diện kia cười đến khom cả người lại, lúc ngẩng lên thìtrên mặt lại che bởi một chiếc khăn lụa khá dày. Một lúc sau, nàng nóimột tiếng:
- Đi!
Rồi nàng đi tới bức tường đối diện bên cạnh,hai tay rút một lưỡi đao thật lớn rồi kéo tới phía trước cửa hàng bị tổn hại kia, lại nắm lấy một đoạn vải nỉ bọc thanh bá đao kia lại rồi cõng ở trên lưng. Toàn bộ quá trình này, thiếu nữ không hề liếc Lâu Tĩnh Chithêm một cái nào. Ninh Nghị và nàng cũng đi về, từ phía xa, binh línhnhận được tin đã chạy tới bên này.
Ánh lửa xẹt qua ngã tư đường,tiếng người ồn ào náo động, chỉ chốc lát sau lại tối om lại. Ninh Nghịvà Lưu Tây Qua cùng đi chuyên một con đường hẻo lánh, hai người bước đikhông nhanh. Thiếu nữ im lặng một lúc rồi mới lại mở miệng nói, giọngnói hơi trầm trầm.
- ... Nhà ta và Tề thúc thúc vốn là thế giao,tuy không thân thiết như với Phương bá bá, nhưng giang hồ tương giaoluôn ngầm hiểu tình nghĩa với nhau. Ta vốn tưởng rằng giao tình này sẽtruyền qua các đời, nhưng lại không ngờ sẽ biến thành kết cục như vậy.Mọi người đều là người giang hồ, đấu đi đấu lại, kết quả là đều nói rằng mình lực bất tòng tâm...
Đêm đã về khuya, khuôn mặt cô gái ẩndấu sau chiếc khăn lụa nên không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng giọng nàng trầmthấp, lại là những lời như tự nói một mình đã chứng tỏ nàng có rất nhiều tâm sự. Ninh Nghị đi ở bên cạnh, không trả lời. Phía trước hai người là một cây cầu đá nho nhỏ, hoa cỏ cây cối bên cầu đều tĩnh lặng trong bóng đêm sâu thẳm. Từ trong một tiểu viện đối diện bờ sông tỏa ra ánh sángyếu ớt, một chiếc thuyền Ô bồng nhẹ nhàng đong đưa bên dưới cầu.
Nay quan hệ giữa hai người tuy nói là khách và chủ, nhưng thật ra vẫn đượccoi là bằng hữu nhiều hơn. Nói xong lời này, có lẽ thiếu nữ cảm thấykhông nên nói nhiều như vậy nên không tiếp lời nữa. Một lát sau, nàngkhẽ "ưm" một tiếng rồi đột nhiên giơ tay che miệng lại. Ninh Nghị quayđầu:
- Sao vậy?
Nàng không nói gì, chỉ phất phất tay với NinhNghị rồi nhanh chóng chạy tới phía trước, tới lan can của chiếc cầu đákia thì đứng lại, hơi vươn nửa người trước ra ngoài, nhìn thì giống nhưsắp nôn, nhưng sau đó nàng chỉ ho khụ khụ hai tiếng. Ninh Nghị thấy nàng lắc lư vài cái, sau đó thì nghiêng hẳn người xuống dưới cầu.
Lúc này thiếu nữ đeo một thanh đao khá nặng, không ngăn được thế đi, nhưngcũng từ từ nghiêng tới phía trước. Tay nàng đã buông thõng xuống, sau đó hai chân cũng nhấc lên khỏi mặt đất, bụng đè lên lan can, trông hệt như một cái bập bênh vậy, đứng từ đằng xa nhìn tới trông thật là thú vị.Ninh Nghị nhìn ra là nàng đang bắt đầu ngất đi, hẳn là còn có chút ít ýthức, vung vẫy tay một lúc, nhưng rốt cuộc là nặng đầu nhẹ chân nên ngãxuống dòng sông bên dưới cầu.
Thiếu nữ vừa rơi ra khỏi lan canthì Ninh Nghị đã vọt tới, vươn tay bắt được mảnh vải buộc lên thanh đaoto đùng kia, cả người thiếu nữ cứ thế treo lủng lẳng ở bên dưới. Đungđưa vài cái, xem ra mảnh vải kia cũng không chắc chắn là mấy, mắt thấynó sắp đứt, thiếu nữ ở phía dưới hơi giật giật, sau đó một lực mạnh mang theo một người một đao này bật lên, Ninh Nghị thả lỏng tay, thân thểthiếu nữ ở giữa không trung kia đột ngột trở mình bay vọt lên.
Bùm hai tiếng, bóng dáng thiếu nữ bay lượn vài vòng trên mặt nước, nàng giơ chân đá văng thanh đao buộc trên người ra, cả người văng tới một bênbờ. Thanh đao kia rơi xuống nước, bắn ra những bọt nước tung tóe khắpnơi. Bên kia bờ đê của sông có một thảm cỏ nho nhỏ, thiếu nữ ngã xuốngcỏ, lăn hai cái rồi đụng lên đê. Nàng mơ mơ màng màng lắc lư vài cái,một tay đỡ thân thể, rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Phun xong,thiếu nữ dường như bắt đầu tỉnh táo lại. Nàng nửa nằm một lát, xé ráchchiếc khăn lụa dính máu rồi dịch ra phía sau, ngồi dựa vào đê. Nàng hítvào mấy hơi thật sâu, sau đó mới co chân lại rồi vòng tay ôm lấy đôichân, co người rúc vào trong bóng tối bên dưới cầu.
Võ nghệ củanàng dù có cao tới đâu thì vẫn là hữu hạn. Chuyện liên quan đến TềNguyên Khang thì Ninh Nghị không rõ lắm, nhưng nghĩ tới thiếu nữ trướcmặt nhớ thương tình nghĩa ngày xưa mà lại chẳng thể ra tay giải quyếtmọi chuyện, lĩnh binh tới giết Tề Nguyên Khang, sợ là vẫn dựa theo quycủ giang hồ mà ra sức đơn đả độc đấu, tiễn đối phương lên đường, sau đólại phải chống chọi với lượt sát thủ này của Tề gia. Nàng nghẹn một hơivới toàn bộ quy củ giang hồ trong lòng, tới lúc này đây đúng là vẫnkhông ép được nội thương.
Công phu nội gia tu chính là một hơi,lúc này nội thương tích lũy thổ huyết chứng tỏ rằng thương thế đã rấtnghiêm trọng. Ninh Nghị vòng qua đầu cầu đi tới, nhảy xuống đê. Thiếu nữ liếc hắn một cái, khẽ cười nói:
- Huyết thủ nhân đồ Ninh Lập Hằng? Tại hạ Bá đao Lưu Đại Bưu... xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.
- Đâu dám đâu dám!
Ninh Nghị nói một câu rồi ngồi xuống bên cạnh, sau đó lại khẽ bổ sung:
- Kính đã lâu, kính đã lâu!
- Ha, đúng là nên kính đã lâu... Đó là phụ thân của ta... Ta là Bá đao Lưu Tây Qua...
Nàng khẽ nói, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Nếu như để người khác nghe là dùng Bá đao bổ dưa hấu thì sao giờ, người khác nghe xong sẽ cười mất... Sau này sẽ có người nói rằng Dưa hấu đaoLưu Đại Bưu, Dưa hấu đao Lưu Tây Qua. Có lẽ còn có Dưa hấu đao Lưu ĐôngQua nữa ấy chứ! Hồi bé ta tên là Tây Qua, có kẻ đối nghịch với ta nên cứ gọi là Lưu Đông Qua. Lưu Đông Qua ơi là Lưu Đông Qua...
Có lẽ là thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng tạm thời buông áp lực đè nặng lên đôivai nhỏ bé xuống, thiếu nữ nói với ngữ khí êm dịu, nhớ những gì đã quanên tự trêu chính mình. Ninh Nghị nhìn dòng nước lững lờ chảy trước mặt, nói:
- Còn có Lưu Nam Qua nữa... Nếu gọi là Lưu Nam Qua, mọi ngườisẽ phải nghĩ xem đó nam qua rốt cuộc là thứ gì. Nhưng chỉ cần chém nhiều người rồi thì dù có gọi là đao gì qua gì thì người ta cũng chẳng thểcười nổi nữa. Ta tuy được gọi là Huyết thủ nhân đồ, nhưng lại chẳng cóvõ nghệ gì, cho dù có vang danh thêm nữa thì mọi người cũng chẳng hề sợ.
(Tây qua: dưa hấu - đông qua: bí đao - nam qua: bí đỏ)
- Huyết thủ nhân đồ cũng không vang dội gì.
Thiếu nữ cười rộ lên, sau đó nhìn hắn:
- Nhưng nếu nói ngươi không có võ nghệ gì thì sợ là nhìn nhầm rồi. Tuyngươi có cái ngoại hiệu khó nghe như vậy, nhưng Bá đao Lưu Tây Qua cótiếng tăm lừng lẫy ta đây lại cảm thấy, một ngày nào đó ngươi sẽ nổitiếng khắp giang hồ.
- Thừa lời tốt lành của Tây Qua!
- Ừ... Lời tốt lành của Tây Qua...
Nàng gật gật đầu, sau đó nhại lại những lời của Ninh Nghị rồi dần cười, cốkìm nén âm thanh lại, thậm chí còn cười tới mức nện nắm tay xuống đấtmấy cái.
Thật lâu sau, nàng nhịn không được ho khan một cái, thế mới điều chỉnh hô hấp:
- Thật ra ấy, đêm nay ta vốn muốn tới gây chuyện với tên Lệ Thiên Hữukia, nhưng bị thương trước rồi sau đó lại phải đánh nhau nên chẳng làmđược chuyện đó. Nay ngươi đã giết một người trong số bọn họ rồi, chuyệnnày bỏ qua như vậy đi, có được không?
- Ừm, ta cũng không định là phải thế nào đó, không thể cứ mãi ép bức người khác được.
- Ép bức kẻ khác... ha!
Lưu Tây Qua cười cười:
- Không có ép bức ai cả! Lúc trước Phương bá bá và phụ thân sách mưu khởi sự, cùng đám người Bách Hoa cô cô, Thất bá bá đều thường xuyên tới đây. Lúc ấy ta ngày nào cũng luyện võ, đỡ đần phụ thân xử lý chuyện trongtrang, chỉ tay năm ngón. Bọn họ hỏi ta mai sau có chí hướng lớn lao gìkhông, ta nói rằng mai sau ta muốn làm nữ hoàng đế, quản rất rất nhiềungười. Khi đó mọi người liền nói là nếu khởi sự mà thành công thì sẽphong ta làm một vị nữ hoàng đế, chỉ cần là thứ mà ta thấy thì có thểquản.
Thiếu nữ đối nhân xử thế thường ngày tuy có vẻ khá dũngcảm, nhưng bên trong lại là cố chấp và lạnh lùng, gần như được coi làhình tượng mà đời sau gọi là tam vô thiếu nữ. Nghĩ đến cảnh nàng mớimười một mười hai tuổi mà đã khoa tay múa chân chỉ đạo mọi chuyện trongtrang, Ninh Nghị không khỏi thấy buồn cười. Về phần nữ hoàng đế kia thìcũng dễ hiểu, với địa vị hiện nay của nàng ở trước mặt Phương Lạp, nếusự thành thì để Bá Đao doanh thống lĩnh một quận một huyện, cho nàng làm nữ hoàng đế gì đó cũng chẳng phải chuyện to lớn gì.
- Lệ ThiênHữu ỷ vào uy phong của huynh trưởng gã nên cho rằng lời ta nói là giả,luôn muốn nhúng tay vào thử. Gã luôn cho rằng chuyện lục đục so đấu giữa những người đó là có thể lấy đến trước mặt ta, luôn cho rằng ta giốngvới những kẻ khác. Nếu không phải có chuyện của Tề thúc thúc, đêm nayngười bên cạnh gã đã chết hết sạch rồi, nhưng suy cho cùng... còn LệThiên Nhuận thì ta đúng là không có cách nào giết gã được, cho nên...chính là cái dạng này đây...
Nàng nói xong câu cuối, trong lờinói kia đúng là vẫn còn một chút châm chọc. Lệ Thiên Hữu dùng đủ loạithăm dò gây hấn, cho rằng chuyện tối nay vẫn còn ở trong chừng mực,nhưng lại không biết rằng đã vượt qua khỏi mức dễ dàng tha thứ của thiếu nữ trước mặt đây. Mặc dù thiếu nữ có lẽ là không phân rõ phải trái vớirất nhiều chuyện, nhưng nàng vẫn là một thành viên trong chốn giang hồ,rất nhiều chuyện chẳng có cách nào để làm theo ý thích riêng của mìnhđược. Có lẽ là nghĩ tới đây nên nàng mới không chút hào hứng gì.
- Kỳ thật ta cũng chẳng có gì khác biệt cả, người ở giang hồ luôn đấm đálẫn nhau... Nhưng ta cảm thấy ta rất lợi hại! Ta rất biết cách quản lýchuyện bên người, người của Bá Đao doanh sống tốt hơn bọn họ, người được sống những ngày tháng tốt lành cũng nhiều hơn những nơi khác. Trên dưới năm trăm năm đã thay đổi rất nhiều Hoàng đế, kỳ thật điểm khác biệt duy nhất chính là tốt hơn một chút hoặc là tệ hại hơn mà thôi. Người đọcsách các ngươi cả ngày cứ nói đến gì mà thiên thu, gì mà đại thống,chẳng có tác dụng gì cả... Ninh Lập Hằng, ngươi nói có đúng không?
Ninh Nghị gật đầu:
- Ừ, chỉ là tốt một chút, kém hơn một chút. Chỉ là khác nhau giữa tốt hơn chút ít và kém cỏi chút ít mà thôi.
Thấy hắn gật đầu, Lưu Tây Qua tự đắc nở nụ cười:
- Dù là Hoàng đế thì cũng chỉ quản được trăm năm khi còn sống, nghe nóiđám Hoàng đế này đều muốn cơ nghiệp nhà mình kéo dài mấy trăm năm, nhưng nếu nhi tử quá đần thì thế đạo sẽ thối rữa vô cùng. Thấy người bên cạnh sống tốt là ta đã vui rồi. Có đôi khi ta cảm giác mình như một cô gáichăn cừu, nếu cừu ăn no cừu béo thì ta sẽ rất vui, nhưng nếu nó mà sinhbệnh thì ta sẽ sốt ruột muốn khóc. Hồi còn bé ta cũng từng nuôi rồi. Màsau khi ta chết, đó là chuyện của bọn họ, nếu muốn sống tốt thì hãy tựvùng vẫy giành sự sống. Ta chỉ là không muốn nhìn bọn họ sống quá khổnên mới nuôi chơi thôi, chứ không phải thực sự vì bọn họ. Chỉ là khôngnhìn được mà thôi...
Ninh Nghị nghe vậy thì nói:
- Đó chính là đại anh hùng rồi!
Thật ra thì hắn đã sớm biết rằng vận mệnh của thiếu nữ không hề lớn, nàngmất cả ngày nghiên cứu biện pháp đấu đá lẫn nhau, tìm hiểu nghiên cứulòng người tính người, lại thảo luận với Ninh Nghị xem nên quản lý mộttrại như thế nào, lại có thể đắc chí vì chuyện dùng mấy bao gạo lương mà kích được ý chí phản kháng của người bên ngoài. Nhưng thứ nàng để ýchân chính cũng chỉ là trại này và tình hình xung quanh trại mình màthôi. Không thể đứng nhìn người khác sống quá kém, chẳng giống ngườichút nào nên mới đứng ra làm việc, ít nhất thì trong cái nhìn của NinhNghị, tâm tình này càng có vẻ chân thành hơn.
- Ta không phải đại anh hùng! Bên cạnh mà không còn ai khóc nữa thì ta mới có thể yên lòng.
Thiếu nữ lắc đầu, im lặng một lúc lâu rồi mới nói:
- Ban đầu tất cả mọi người vì sống tốt hơn, làm cho thế đạo càng thêmcông bằng nên mới khởi sự tạo phản. Nhưng không biết vì sao mà tới lúcnày, tất cả mọi người đã không còn giống lúc trước nữa. Lúc trước đámquan cướp đồ của bọn họ, nay bọn họ không chỉ cướp đoạt của đám quanlại, mà còn cướp của tất cả mọi người, tự mình đánh tới đánh lui. Cho dù Phương thúc thúc có thể thật sự làm thành sự thì Vĩnh Lạc triều có gìkhác với Võ triều chứ? Trước kia ta đã được ăn cơm, khởi sự này thì cóliên quan gì tới ta chứ, sau trăm tuổi rồi sẽ lại có kẻ tạo phản thôi... Nhưng ta không muốn nghĩ nhiều như vậy, Phương thúc thúc khởi sự rồi,ta liền có thể làm nữ hoàng đế của mình, trong coi trại của ta, ngườitrong trại và cả xung quanh trại cũng có thể sống tốt hơn, trong trămngàn năm qua thì đây là kết quả tốt nhất... Ninh Lập Hằng, ngươi là kẻđọc sách, trăm ngàn năm qua đều giống nhau, không có kết quả nào tốthơn, đúng không?
Ninh Nghị gật đầu:
- Kỳ thực đã rất tốt rồi.
Lưu Tây Qua cười rộ lên:
- Đã rất tốt rồi thì chính là không tốt, vậy ngươi hãy nói rõ ràng ra đi.
Ánh sao thưa thớt, dòng nước nghẹn ngào. Hai người ngồi ở bên bờ sông nhỏ,từ lúc bắt đầu tán gẫu tới bây giờ, Ninh Nghị cảm thấy hơi buồn cười,lắc đầu nói:
- Đã... là tốt lắm rồi, có thể làm người chăn cừu cũng là rất tốt.
- Đám người đọc sách các ngươi nói rằng thiên địa đại đồng, cả ngày đềunghĩ rồi nghĩ. Ngươi cứ coi đó là nói chuyện phiếm đi, nói một tí đi...
- Thiên địa đại đồng!
Ninh Nghị cười:
- Làm gì có chuyện như vậy, cũng giống như ngươi nói vậy, chỉ khác nhaugiữa tốt hơn và kém hơn mà thôi. Mấy ngàn năm trước thì trong một trămngười, có chín mươi người là nô lệ, mười người hưởng phúc, rồi dần dầnthành tám mươi chín người làm nông dân, mười một người hưởng phúc. Sựphát triển tiến bộ của thế giới này chính là như vậy đấy. Đại đồng chính là một trăm người cùng hưởng phúc, nhưng cho dù ở thời điểm tệ nhất thì vẫn có mười người hưởng phúc, mà cho dù ở thời điểm tốt nhất thì chắcchắn cũng sẽ có mười người chịu khổ...
- Vậy chúng ta hiện tại thì sao?
- Nói cách khác, chính là bên ngoài ba mươi người hưởng phúc thì Bá Đaodoanh bốn mươi người hưởng phúc. Bên ngoài có thể làm cho bốn mươi người hưởng phúc thì chính là vị Hoàng đế tốt, nhưng chỉ có thể khiến ba mươi người hưởng phúc thì đó lại là hôn quân. Từ đây nói tiếp thì ba phầnmười công bằng hay bốn phần mười công bằng chính là khu biệt rồi.
Thiếu nữ cười nói:
- Năm mươi bước cười một trăm bước.
- Chuyện trên đời này chính là năm mươi bước cười một trăm bước! Có thểtốt hơn một điểm chính là tốt, đây là nói cho ngươi những chuyện ngươilàm không thể khiến cho thiên địa đại đồng, cho nên chẳng làm chuyện gìcả...
Ninh Nghị thở dài:
- Đều là sâu gạo.
Thiếu nữ trầm mặc hồi lâu:
- Ninh Lập Hằng, ngươi có ý tưởng ở trong lòng phải không?
Sau đó nàng mỉm cười:
- Ngươi là thư sinh, thư sinh thì đều nghĩ thiên địa đại đồng, ngươi cũng nghĩ tới, đúng chứ.
- Không, nhưng quả thật là có một khả năng...
- Là gì?
- Nếu trong Bá Doanh đao mà có hai Lưu Đại Bưu thì sẽ thế nào?
- Hử?
- Hai người các ngươi ai có thể khiến người trong trại sống càng vui vẻhơn, ai có thể khiến người trong trại sống càng tốt hơn là có thể làmtrại chủ, để mọi người lựa chọn.
- ... Ta sẽ lôi kéo và phân hóa, sau đó giết chết ả ta...
- Nếu ai cũng có thể làm Lưu Đại Bưu thì sao? Nếu ta nói ta muốn làm trại chủ, ta cứ thế nói ra, mà ta còn làm tốt hơn ngươi, hiện giờ ta cũnglàm một ít chuyện khiến tất cả mọi người đều tin ta. Kế tiếp, Thiên Namtổng quản cũng muốn làm trại chủ, ông ta cũng làm rất nhiều chuyện... Ba người chúng ta để cho người trong trại tới lựa chọn...
- Trạinày là cơ nghiệp tổ tông để lại, nào có chuyện cho các ngươi chọn nhưvậy được. Nếu làm như vậy, cho dù có tập trung người đến giết ta thì tacũng sẽ gọi người xử lý các ngươi. Những người trước đây đi theo phụthân ta vẫn còn, Lập Hằng ngươi có muốn làm trại chủ cũng không được.
Nghĩ xong về mệnh đề này, thiếu nữ ngưỡng cằm, trả lời với vài phần tự đắc.
- Nhưng thị pháp bình đằng không phân chia cao thấp, tất cả mọi người đều là người, dựa vào cái gì mà ngươi có thể làm trại chủ còn ta thì khôngthể?
- Trại này là do cha ta gây dựng nên, tất cả mọi người cũngvậy, đây đều là đồ của nhà ta. Dù sao thì ngươi cũng không thể nói làkhông phân chia cao thấp, thấy nhà ta có vẻ giàu là đến cướp được.
- ...
Ninh Nghị đúng là không biết nói gì.
- Ngươi không phản đối.
- Không phân cao thấp, đều là người như nhau. Hiện giờ trại này là củanhà ngươi, nhưng người trong trại lại không phải. Bọn họ tập trung lạiđây cũng là vì muốn sống tốt hơn, giá trị mà bọn họ tạo ra... À, nhữngthứ về quan hệ sản xuất hơi phức tạp...
Vốn là thuận miệng nói tới, giờ Ninh Nghị lại cảm thấy hơi đau đầu. Kế đó hắn lại nói đến học thuyết tư bản cả một đêm:
- Nhưng... nói đơn giản đi một chút, đem quy đổi ra giá trị hiện tại,ngươi là đại phú ông, mà tiếp đó cũng chỉ có những người còn lại cùnglàm việc, cùng chia đều tiền kiếm được. Ngươi là trại chủ nên có thểđược nhiều hơn một chút. Giờ ngươi là một quả dưa hấu tốt, có lương tâm, người trong trại còn có bốn mươi phần trăm công bằng. Nếu ngươi là dưahấu xấu xa, chỉ biết tham ô thì trại này cũng chỉ còn lại có ba mươiphần trăm công bằng thôi.
Lưu Tây Qua mím môi cười.
-Ngươi muốn năm mươi phần trăm công bằng thì hãy để cho tất cả mọi ngườicó thể nói. Năm nay bán hàng đi nơi nào, tiền chia ra sao, không thể đểmột mình ngươi quyết định mà phải có người giám sát ngươi. Kết quả làtất cả mọi người đều thấy rằng tiền được chia công bằng thì đó chính làcông bằng thực sự. Nếu mọi người cảm thấy bất công, sang năm sau ngươisẽ không còn là trại chủ nữa.
- Vô dụng thôi!
Thiếu nữ nói:
- Hiện giờ ta là dưa hấu xấu xa, ta làm trại chủ, trước đây trong trạituyển tới tuyển lui cũng không đâu vào đâu. Trại này là của nhà ta, lờita nói là tính, ai không phục thì đuổi hết, giết chết, sau này cũng nhưvậy. Nếu ta làm dưa hấu tốt thì làm được vài năm là xuống đài rồi, chỉcó vài năm bốn mươi, mà dưa hấu xấu xa lên đài là vài thập niên đều bamươi hết.
- Cho nên mới phải có giám sát, phân chia quyền hành,làm cho quyền lực của trại chủ không lớn đến mức như vậy, cơ chế giámsát không chỉ có một hai tầng... Điều quan trọng nhất là phải tuyêntruyền cho người trong trại, không tuyên truyền gì khác, chỉ tuyêntruyền "Thị pháp ngang hàng, không chia cao thấp", để cho mỗi người đềuthực lòng tin tưởng, tại sao là thị pháp ngang hàng, tại sao lại khôngphân chia cao thấp. Phải cần nhiều người nghiên cứu rồi viết từng quyểnmột, để cho lý niệm này có thể truyền qua từng thế hệ, chính là giốngvới ý tưởng của Nho gia hiện tại... Công bằng công lý không phải là đểcho tất cả mọi người chọn, chọn rồi cái gì cũng không làm, làm một tênchưởng quỹ rảnh rang... Năm mươi bước này không chỉ là phân chia quyềnlực ra, mà cũng phải phân chia cả trách nhiệm, nếu người nhìn qua mà chỉ có quyền lực chứ không có trách nhiệm thì cũng chẳng thể đạt tới đượcnăm mươi bước...
-... Bước tới năm mươi phần trăm công bằng nàyđã là một nơi rất tốt rồi! Nếu ta muốn tạo phản, ta có thể kéo lên đượcrất nhiều rất nhiều người. Điều ta nghĩ đầu tiên không phải là tạo phản, mà là có thể khiến mọi người chọn ta làm Hoàng đế. Cứ như vậy thì chodù có qua một ngàn năm, cũng sẽ không có người tạo phản nữa...
Tiếng vo ve vang lên bên tai, đêm đã khuya. Không biết từ lúc nào, thư sinhđã cõng thiếu nữ lên, bước đi trong bóng đêm trở về nhà, miệng thithoảng lại nói tới vài ý tưởng linh tinh. Chuyện mà Ninh Nghị nói cũngkhông tối nghĩa gì, tự do dân chủ có thể thấy đầy rẫy ngoài đường ở hậuthế, hắn chỉ đơn giản là phác thảo một lần. Đương nhiên cũng có nhiềuthứ là do chính hắn tự mình nhìn đến, nghĩ đến, ở đời sau khi rất nhiềungười ca ngợi và hướng tới trái ngon quả ngọt kia, có một vài người lạinói rằng từ chế độ nô lệ đến phong kiến rồi tư bản chủ nghĩa, từ tầngtrên của mô hình kim tự tháp phân xuống dưới, tất nhiên có quyền lực màhạ tầng có thể không ngừng chia. Nhưng thứ nó cần nhất chính là hạ tầngcó thể gánh vác nhiều trách nhiệm hơn nữa. Tự giác gánh vác trách nhiệmcông dân cần lý luận hoàn thiện đầy đủ để chèo chống, làm cho người tathật lòng tin tưởng quốc gia là của mình, cũng làm cho người ta thậtlòng đi gìn giữ mấy thứ này. Chế độ phương Tây ở đời sau chính là thànhlập trên lý luận hoàn chỉnh có liên quan đến tự do dân chủ, thành lậptại điện ảnh, tiểu thuyết, thậm chí còn là văn hóa và tinh thần của mỗicon người, đó mới là căn nguyên cho tất cả.
Khi nói về những lờisau, thiếu nữ chỉ ghé vào lưng hắn mà nghe, nội thương kia tuy không đủđể gây nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cũng đủ để khiến nàng cảm thấy vôcùng mệt mỏi. Lúc này trên người Ninh Nghị cũng quấn băng vải, nhiễm máu tươi, hai người trông thảm hại y hệt nhau, lúc này trông lại giống nhưmột đôi giang hồ hiệp lữ tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn. Ninh Nghịnói không lớn, mà nhẹ nhàng yên ổn, dù sao hắn cũng chỉ thuận miệng nóitới mà thôi. Chính là khi nhìn thấy phố Tế Liễu thì Lưu Tây Qua ngẩngđầu lên, khẽ nói:
- Ninh Lập Hằng, ngươi muốn giết hoàng đế.
Ninh Nghị im lặng. Thiếu nữ nói:
- Ngươi muốn giết... hoàng đế của Võ triều, muốn giết hoàng đế của VĩnhLạc triều, muốn giết hoàng đế của Bá Đao doanh... Ngươi muốn giết tất cả các vị hoàng đế...
- Chỉ là tùy tiện nói mà thôi.
Lưu Tây Qua lại dựa vào lưng hắn rồi không nói gì thêm nữa. Khi đến cổng vào Bá Đao doanh, nàng ghé vào lưng Ninh Nghị nhưng đã chìm vào trong giấcngủ. Hắn cõng thiếu nữ đi vào, đám binh lính Bá Đao doanh nhìn thấy đềucảm thấy kinh ngạc không thôi. Chỉ chốc lát sau, Lưu Thiên Nam cũng dẫnngười đi ra. Đoàn người đi tới phòng ngủ của Lưu Tây Qua, Ninh Nghị đểnàng xuống giường. Lúc này đại phu cũng đã tới, Ninh Nghị định đi thìthiếu nữ lại bắt lấy tay hắn.
Nàng mở mắt nhìn nóc giường, trong ánh mắt có tia sáng kỳ dị, bình tĩnh mà kiên định.
- Ninh Lập Hằng, ngày mai chúng ta sẽ bắt tay vào làm.
Lời này hơi mờ ám, nhưng sự kiên quyết ẩn chứa trong đó đã xóa đi ý nghĩa ở phương diện đó mà mọi người có thể nghĩ tới. Thiếu nữ nằm trên giường,không có nói gì thêm. Bởi vì lão đại phu ở y quán tới đây nên chỉ chốclát sau, Tiểu Thiền cũng tới, thấy tình trạng của Ninh Nghị, nàng gấpđến mức gần như phát khóc.
Nhưng Ninh Nghị cũng không có gì đángngại, bọn họ đứng ngoài viện chờ một hồi, khi xác định thương thế củaLưu Tây Qua ổn định rồi, Ninh Nghị mới dẫn Tiểu Thiền đi. Ra khỏi cửaviện kia, Ninh Nghị quay đầu lại nhìn với ánh mắt có phần sắc bén, cũngcó phần... thương xót.
Tất cả đều khó mà thực hiện được.
Ninh Nghị tin tưởng vào tính ưu việt của dân chủ, ngay cả hắn dù là một kẻđộc tài, hắn vẫn tin rằng sau xã hội tư bản chủ nghĩa là sẽ có một trạng thái xã hội mang cái tên xã hội chủ nghĩa. Khi vật tư xã hội vô cùngphát triển và đầy đủ, công bằng tiến thêm một bước được đến thi hành,người đối với độ tham dự xã hội rất cao thì nó sẽ không thẹn với danhhiệu xã hội chủ nghĩa.
Nhưng ở hiện giờ thì tất cả chỉ là lý thuyết suông.
Ở hiện tại khi Nho gia phép tắc vô cùng mạnh này, mọi người đã quen làmtrâu làm bò, đã quen lúc nào cũng có "đại nhân" tới sắp xếp bố trí. Tưtưởng có liên quan đến dân chủ cho dù có phát triển thì cũng phải cầnhơn trăm năm tẩy não mới có thể khiến cho người ta tin phục. Giống nhưlời của Lưu Đại Bưu vậy, trại này là của nhà nàng, ngươi dựa vào cái gìmà đòi chọn trại chủ. Đi hỏi người ở đời này thì chín mươi chín phầntrăm đều có chung suy nghĩ. Một chế độ cho dù có tốt hơn đến mấy màkhông có văn hóa thì chẳng thể chèo chống lên được, bởi vì mọi người từđầu đến cuối đều không tin, bọn họ chỉ cần lợi ích chứ không hề tham dự. Một trăm năm này còn không bao gồm tranh đấu lợi ích, đao thương vũtiễn. Đặc biệt là Đông phương, nếu muốn cướp địa vị của Nho gia thì sẽbị phản công rất mạnh, đó là thứ mà tất cả mọi người khó có thể tưởngtượng được.
Phương Lạp không có nhiều thời gian như vậy, Lưu ĐạiBưu cũng không có, thậm chí cả Võ triều cũng không có. Khi có ngườikhông ngừng không nghỉ kiên trì đi theo hướng này, bọn họ càng gắng sứcthì đến cuối cùng cũng chỉ còn hai chữ: Nội hao.
Lưu Tây Qua làmột cô nương rất tốt, nếu có thể thì hắn mong là nàng sẽ có kết quả tốt, nhưng hiện tại cũng chẳng còn biện pháp nào khác. Cuộc tạo phản củaPhương Lạp không có khả năng thắng lợi, theo lịch sử mà hắn biết thìthậm chí trận tạo phản này còn không mãnh liệt bằng Lý Tự Thành, ThiênBình Thiên Quốc đời sau. Tạo phản mà không có bất kỳ phần thắng, nếu nócàng kéo dài thì chỉ càng khiến tình hình Võ triều càng thêm bất kham.Mà có những nhân vật như Tần Tự Nguyên hay Tiền Hi Văn đó tồn tại, NinhNghị đã quyết định sẽ Bắc thượng cũng chỉ có thể lựa chọn cho Phương Lạp nhanh chóng rơi đài.
Vừa rồi hắn cũng không cố ý chào hàng vớikích động tư tưởng như vậy, nhưng trực giác được bồi dưỡng trường kỳkhiến cho hắn cứ nói theo phương hướng đó, chỉ là mơ hồ cảm thấy nóiđiều này sẽ có lợi với mình chứ hắn thật ra chưa từng nghĩ xem sẽ cóđược cái kết quả lý tưởng bao nhiêu, nhưng cuối cũng vẫn biến thành nhưvậy.
Hắn không biết chuyện này tới cùng là sẽ thành thế nào, cólẽ hôm sau khi tỉnh lại, cô gái thông minh đó sẽ bỏ qua cho ý tưởngkhông có tính thực tế kia. Nhưng cho dù thế nào, chuyện này cũng chẳngmang đến kết quả tốt hay xấu gì cho hắn cả, chuyện tới lúc này, cứ rảnhrỗi mà nhìn xem thôi.
Dưới ánh sao lấp lóe, thành thị nhộn nhịpsôi động mới tạm dừng. Ban đêm của ngày mùng bảy tháng chín năm thứ chín Võ Cảnh Hàn đang lặng lẽ trôi qua trong bầu không khí xơ xác tiêu điềuhỗn tạp với sự vắng lặng yên ắng. Ai cũng không biết có thứ gì đó đãđược thai nghén trong giấc mộng cùng trong chính trời đêm này, đến lúccuối cùng sẽ biến thành con quái vật to lớn khủng bố đến nhường nào...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 276: Sương Sớm (1)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comRạng sáng, sương mù nổi lên, sương trắng phủ khắp trong ngoài tòa cổ thành Hàng Châu này. Trên đường thủy bóng của tường thành lay lắt, trên vùng quê sương mù mờ mịt, qua phạm vi hai ba trượng là đã không thấy rõ gì nữa. Chợt một chiếc xe ngựa chạy qua với tốc độ chầm chậm, hệt như một con dã thú xuất hiện trong tầm mắt của người đi đường, một lát sau lại chui vào trong sương mù trắng xóa, biến mất không thấy gì nữa.
Trận sương mù mà mở mắt ra là thấy tạm thời đã san đi làn khí túc sát tiêu điều từ đêm qua, phân chia bầu không khí sâm nghiêm ngưng trọng trong thành thành những phạm vi nhỏ mà thị lực chỉ có đạt tới. Trên tường thành đã được gia tăng binh lính, nhưng bốn phía mênh mông mịt mù, sáng sớm sương mù dày đặc nên binh lính cũng chỉ tập trung tốp năm tốp ba bên những chậu than hồng, ngồi tán gẫu chuyện biến động đêm qua, chuyện gia đình linh tinh, thi thoảng thấy tướng lĩnh đi tuần mới lại đứng lên canh gác...
Trong thành là những gian viện tử trùng trùng điệp điệp, tiếng gà gáy chó sủa vẫn chưa hề vang lên. Sáng sớm tinh mơ này mọi người vẫn chưa vội ra ngoài đi làm, mà ở nhà đốt lò lửa, châm ngọn đèn chờ tình hình thay đổi. Tiếng loạt xoạt, tiếng xì xào bàn tán không được bao lâu đã bị dìm đi trong biển sương mù cuồn cuộn.
Trong tiểu viện phía sau Văn Liệt viện ở phố Tế Liễu kia, ánh đèn ánh đuốc đã sáng lên ánh vàng nhàn nhạt. Cửa phòng ngủ mở ra, một cô thiếu nữ mới rời giường, còn chưa ăn mặc chỉnh tề sải bước ra bậc cửa. Nàng quay đầu nhìn thì thấy một thư sinh trẻ tuổi đầu quấn băng vải xoa xoa mắt cũng chuẩn bị đi ra, thư sinh này có khí chất chín chắn chững chạc, nhưng dù sao tuổi cũng không lớn, lúc này bị thương, lại là chưa tỉnh ngủ nữa, thiếu nữ quay đầu đi, bĩu môi nói cái gì đó, sau đó đẩy rồi đẩy thư sinh về tiếp tục ngủ.
Ánh lửa chớp lên, hai người giằng co trước cửa một lát. Thiếu nữ vốn có thân phận là nha hoàn, lúc này kiêm thêm thị thiếp khoa tay múa chân, đúng tình hợp lý, nét mặt trông cũng khá tủi thân. Thư sinh làm vài động tác tỏ vẻ mình khỏe lại rồi, nhưng dường như lý do đó không được đối phương cho là đúng. Một lát sau, thư sinh bất đắc dĩ nắm lấy quần áo của thiếu nữ rồi kéo nàng về phòng. Thiếu nữ hơi ngẩn ra, dáng vẻ vốn kiêu ngạo bệ vệ kia lập tức biến mất, nàng rụt cổ lại:
- A...
Cửa bị đóng lại.
- Cô... cô gia... Trời... trời sắp sáng rồi mà... ưm...
Cho dù thi thoảng có khí thế mạnh đến thế nào, thì cừu con vẫn là cừu con mà thôi. Con cừu con sa vào tay sói xám thì sẽ trải qua những chuyện gì ta khó có thể kể lể cặn kẽ tỉ mỉ được. Đại khái là sẽ phải mặc lại quần áo một lần nữa. Trong quá trình này, chúng ta sẽ chuyển tầm nhìn xuống sân nhỏ ở phía dưới kia. Sương mù mênh mông bao phủ tất cả. Xa xa trong quan thự mà nay là chỗ ở của Hắc Linh vệ, một tên nam tử trẻ tuổi có tên là An Tích Phúc đang ngồi trước bàn đọc một phần công văn quy kết, cũng không biết là đã bận rộn cả một buổi tối hay là vừa mới rời giường. Khi thấy cái tên Bá Đao doanh rồi Ninh Lập Hằng đập vào mi mắt thì gã mới vươn tay khêu khêu ngọn đèn bấc, sau một lát lại để công văn đó sang một bên.
Ở trong một viện khác trong thành, sau khi rèn luyện xong, Trần Phàm để mình trần, rồi nhấc một thùng nước giếng lạnh như băng dội xuống người, hơi nóng bốc lên từ da thịt, y thở ra một hơi thật dài. Du dân không nghề không nghiệp mà Ninh Nghị nói tới kia, hằng ngày ngoài rèn luyện với đi lang thang thì chẳng có nhiều chuyện để làm. Dạo này y vẫn còn chú ý chặt chẽ đám con nít trong Văn Liệt việt kia. Không lâu sau, y cắn một cái bánh cuốn rồi ra ngoài, khi đi qua cửa viện ở bên cạnh thì mới nhìn rõ cửa viện này mở rộng cửa trong màn sương mù dày đặc. Người ở trong ra ra vào vào, dường như đang bận bịu chuyện gì đó, dường như lúc nửa đêm dường như có người tới nhà bọn họ hỏi, đại để là lạc mất người nhà. Tình hình an ninh trật tự ở Hàng Châu này không yên ổn, y trợn trắng mắt, đây là chuyện của An Tích Phúc, chẳng liên quan gì đến y cả.
Ta lại chuyển tầm nhìn tới tường thành phía Bắc, máu tươi phụt lên trong sương trắng, ánh đao lóe lên chém đứt cổ binh lính, ở bên cạnh, trường thương mang theo máu tươi bay vụt qua không trung. Trong chớp mắt thanh trường thương đó biến mất ở ngoài thành.
Bóng người bỗng nhiên xuất hiện, tốc độ nhanh nhẹn hệt như châu chấu bay, lúc xông lên đều tự rút đao hay thương của mình ra. Ở phía trước tiếng binh lính cũng chưa kịp vang lên thì đã bị lấy mạng. Sau khi rút đao thì tốc độ của bọn họ vẫn không hề đổi, trong lúc bóng người đan xen thì đã kịp ôm lấy thi thể đám binh lính bị chém cổ kia rồi chậm rãi đặt những thi thể đó dựa vào tường, đồng bạn bên cạnh buộc lại rồi ném dây thừng ra, đám người nhanh chóng tụt xuống thành.
Ở một phía của thành thị, lúc này trong hoàng cung lâm thời của Vĩnh Lạc triều, triều hội đã tiến hành được một đoạn thời gian. Thực tế thì sau khi Vĩnh Lạc triều được thành lập, triều hội không được tiến hành thường xuyên, nghĩa quân không có chú ý nhiều đến vậy. Các đầu lĩnh có thể gặp gỡ, hội họp bất cứ lúc nào, nhưng vì trận phản loạn đêm qua, triều hội sáng nay hiển nhiên là không thể thiếu. Sau khi Tề Nguyên Khang mất, chỗ trống đó nên bổ sung như nào, lợi ích nên chia ra sao, những chuyện này đã được quyết định xong, nhưng theo đó là rất nhiều chuyện cần thảo luận cần xác định thêm. Lúc này thì cuộc thảo luận chính sự không được coi là dài dòng rườm rà đã tới hồi kết thúc, sau khi bãi triều, Phương Lạp giữ vài tên quan to lại cùng ăn sáng, Hoàng hậu Thiệu Tiên Anh cũng ra tiếp, đây được coi ngang với gia yến luôn.
- Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhạp giang hồ tuế nguyệt thôi*... Ta... Trẫm nghe nói, đêm qua khi bắt Tề Nguyên Khang, đây là bài thơ mà Thiến Thiến làm ra? Đúng là thơ hay...
(Thiên hạ phong vân có bọn ta, Giang hồ chốn ấy mới kinh qua...)
Đăng cơ được một thời gian, nhưng gặp mấy vị lão huynh đệ thì Phương Lạp vẫn chưa quen lối tự xưng là trẫm kia, lúc này nhắc tới bài "Tiếu ngạo giang hồ", trong nụ cười đó lại có vài phần kinh ngạc. Thiệu hoàng hậu ở bên cạnh cười nói:
- Thần thiếp nghe mà cũng thấy kỳ quái! Con bé này thường ngày khua đao múa thương là giỏi nhất, ai có thể ngờ được là lại làm ra bài thơ hay như vậy. Thần thiếp biết là con bé quý mến người có tài... Hai vị Thừa tướng, các ông đều là những học sĩ uyên bác, cũng thân quen với Thiến Thiến, các ông nói xem đây có phải là bài thơ mà con bé viết ra không?
Trong mấy người ngồi đây, Lâu Mẫn Trung và Tổ Sĩ Viễn đều là những con người uyên bác. Lâu Mẫn Trung nói:
- Thơ từ này thật bác đại tinh thâm, đúng là rất khó để vừa đọc là nhìn nhận ra ai làm hay không làm. Nhưng Thiến Thiến bình thường luôn hồ nháo, kỳ thật lại là người có trí tuệ, ta nghĩ con bé sẽ không đến mức giả mạo trong chuyện này đâu.
Thiệu Tiên Anh không phải văn nhân, lại chỉ coi Lưu Tây Qua làm vãn bối nên cũng chỉ tùy ý hỏi mà thôi. Nhưng Lâu Mẫn Trung là người lão luyện chín chắn, cũng rất coi trọng phương diện văn nhân kia, ở trong giới văn nhân, nếu có người vì đạo văn mà mất danh dự thì rất khó sống được. Tuy Lưu Tây Qua không ở trong giới này, nhưng lúc này y cũng chỉ đưa ra một câu trả lời lập lờ nước đôi, mà Tổ Sĩ Viễn ở bên nghe y nói xong thì lại bật cười.
- Lâu tướng nói là đại trí tuệ, tại hạ nghĩ đến thì cũng thấy là như thế thật. Nói thật ra, thi tác kỳ thật đơn giản và công chính chứ chưa dùng nhiều điển cố, cũng không lắm câu chữ tối nghĩa, nhưng khí phách mang trong lòng kia lại chấn động lòng người, nếu không phải người dũng cảm vô song thì e là khó làm nổi. Nói thật thì bản thân ta lại cảm thấy bài thơ này rất mang phong cách của Đại Bưu cô nương chúng ta. Nay Bá Đao doanh dù cũng mời chào vài kẻ uyên bác, nhưng chính vì uyên bác nên sợ là không làm được bài thơ này, khả năng cho người chấp bút thay là không lớn...
Tổ Sĩ Viễn nói xong, người bên ngoài bàn tán một phen. Một tên nam tử ngồi hơi xa một chút lại khẽ nhíu mày:
- Nhưng câu "Hoành đồ phách nghiệp đàm tiếu gian" này... có phải hơi quá rồi không...
(Ngai vàng bá nghiệp coi hư ảo)
Người này tên là Cao Ngọc, có chức Thị lang, cũng có năng lực, lúc này tuy được giữ lại nhưng ở trong nhóm người nơi đây thì không được coi trọng lắm. Gã nói xong, Phương Lạp ở bên kia phất phất tay.
- Ha ha, có gì đâu, ngai vàng bá nghiệp coi hư ảo hả, những gì Bá Đao doanh làm gần đây chẳng lẽ không đúng là ngai vàng bá nghiệp sao? Này Tiên Anh, nhớ lại hồi đó, tiểu cô nương còn rất có dã tâm nhé, đòi làm nữ hoàng đế cơ mà, trẫm cũng đồng ý với con bé rồi. Dù con bé không họ Phương, nhưng ta coi như con gái mình, tương lai dù thế nào cũng phải thưởng cho con bé một tòa thành. Cao khanh gia, lời của khanh đừng để cho con bé nghe thấy, nếu không nó lại xách đao đuổi giết khanh thì ta không giúp được đâu...
Cao Ngọc khúm núm. Hoàng hậu Thiệu Tiên Anh ở bên tuy có cười, nhưng sau đó lại nhíu mày, khẽ nói:
- Nếu bài thơ này đúng là do Tiểu Tây Qua làm ra, nghe xong... chẳng phải có vài phần sa sút tinh thần sao. Cái gì mà "hoành đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh nhất tràng túy, trần thế như triều nhân như thủy"...
(Ngai vàng bá nghiệp coi hư ảo, Một trận cuồng say vẫn hơn là, Mọi sự trên đời như nước chảy)
Phương Lạp ngẩn người:
- Có lẽ vài năm như vậy... con bé này cũng đã thấy mệt mỏi rồi...
Y nói tới đây, không khỏi nhớ tới đủ loại chuyện đã trải qua từ lúc khởi sự tới giờ, từ lúc Lưu Đại Bưu qua đời, đến Tề Nguyên Khang phản loạn đêm qua, những người đã gặp, những người đã chết. Thiếu nữ có cái tên Tây Qua kia đương nhiên cũng nhìn thấy tất cả những chuyện đã qua này, sau đó dần dần trưởng thành. Chỉ là có một số chuyện thì nam giới sẽ có cách nghĩ hay tâm tình khác với nữ giới. Mấy người quen biết Lưu Tây Qua ở trong điện ngẫm nghĩ một chút, rồi lại cảm thán: - Thiến Thiến đã trưởng thành rồi!
Sau đó, Tổ Sĩ Viễn nói:
- Mà nhắc tới thì Lưu gia cô nương của chúng ta cũng đã qua tuổi thành thân rồi. Lúc nói lời này, gã nhìn Lâu Mẫn Trung ở bên cạnh.
Phương Lạp cũng cảm thán mà rằng:
- Cứ mãi đánh giặc, đánh tới đánh lui nên mới trì hoãn... Mà cũng chưa gặp ai thích hợp.
Thiệu Tiên Anh nói:
- Sao lại chưa gặp ai thích hợp, nhưng mà đứa bé này lòng dạ cao, chưa từng thấy con bé hướng về ai... Lại nói tiếp, chúng ta làm trưởng bối nhưng cũng chẳng để tâm. Lúc Đại Bưu sắp đi có giao con bé cho chúng ta... Phu quân, chàng nói xem... có phải là nên xem xét người cho con bé rồi không?
Thiệu Tiên Anh vốn là nữ trung hào kiệt, ban đầu cùng Phương Bách Hoa quản lý chuyện trong quân, lúc này tuy đã làm Hoàng hậu nhưng vẫn xưng hô như cũ với Phương Lạp, theo nàng ta thì thiếu nữ tuổi mới tầm hai mươi mà nói là mệt mỏi, thì chỉ có thể là vì đã trưởng thành mà vẫn còn chưa có phu gia. Phương Lạp gật gật đầu:
- Nhưng nên tìm ai đây? Nhiều năm thế này nàng có từng thấy con bé cho nam tử nào sắc mặt đâu, đặc biệt là loại chuyện này. Nếu chúng ta tìm một tên đến mà bị con bé rút đao ra chém, truyền ra thì phải nói thế nào cho tốt.
Lúc trước chuyện Lâu Tĩnh Chi suýt chút nữa bị một đao chém chết kia, y vẫn còn nhớ như in. Không phải là chém vài người thì có gì đặc biệt hơn người, nhưng nữ hài tử luôn cần có danh dự, nếu thực sự chém chết người đàn ông tới xem mắt thì sau này sao có thể tìm phu gia được nữa. Nói đến phần sau, Phương Lạp nhịn không được mà giảm tiếng xuống. Thiệu Tiên Anh khẽ nói:
- Trần Phàm thì sao?
- Hai người đó gặp nhau là đánh, không hợp, nàng chẳng nói đó là oan gia ngõ hẹp sao. Nếu thành thân rồi cả ngày đánh nhau thì ai có thể coi được...
Đanh nói, Tổ Sĩ Viễn ở bên kia cười híp mắt nói xen vào:
- Lâu công tử thì thế nào?
- Ai cơ?
- Lâu công tử nào?
- Là Đại công tử của Lâu tướng đó.
Vì đây không được coi là chính thức, Lâu Mẫn Trung với Tổ Sĩ Viễn lại có giao tình không tệ, vì vậy Lâu Mẫn Trung chỉ thở dài rồi liếc gã một cái:
- Tổ tướng này, mặc dù Lâu gia và Lưu gia là thế giao, ta cũng muốn Thiến Thiến làm con dâu của mình, nhưng chuyện khuyển tử suýt nữa thì bị chém chết kia ông có phải là không biết đâu, cần gì phải nhắc tới để người khác cười chê...
- Đây cũng không phải là chê cười đâu.
Tổ Sĩ Viễn nói:
- Lúc trước hai người giao thiệp không sâu, Thiến Thiến chính là loại tính cách đó, gây ra chuyện đúng là có chút xấu hổ, nhưng thời gian tiếp xúc tới nay, có khi lại có chuyển cơ ấy chứ? Ta lại nghe nói đêm qua Thiến Thiến bị tập kích, lúc ấy Tĩnh Chi cũng có mặt ở hiện trường, còn giơ tay giúp nhé...
Lâu Mẫn Trung nhíu nhíu mày:
- Có chuyện đó sao?
- Tĩnh Chi trở về không nói tới sao?
Đêm trước chuyện ba huynh đệ Tề gia ám sát Lưu Đại Bưu, tình báo báo tới các nơi đều có phần mơ hồ, nhưng vẫn nêu được ý chính. Lưu Đại Bưu cùng Lâu Tĩnh Chi sóng vai hợp tác, chém giết đám thích khách do Tề Tân Dũng, Tề Tân Nghĩa và Tề Tân Hàn của Tề gia suất lĩnh, chuyện này cũng chứng minh mọi chuyện chính là Lưu Đại Bưu cố ý bố trí, muốn dùng quy củ giang hồ để giải quyết ân oán, Lâu Tĩnh Chi là đúng lúc có mặt. Cho dù là ở phương diện nào thì Ninh Lập Hằng đương nhiên sẽ bị lược bỏ đi.
Đêm qua Lâu Mẫn Trung đã biết chuyện con bị ám sát, chỉ là nơi phát ra tin tức khác nhau. Lâu Tĩnh Chi về nhà, tự cảm thấy mặt xám mày tro nên đương nhiên không hề nhắc tới Lưu Tây Qua. Lưu Mẫn Trung có rất nhiều sự tình phải xử lý, biết con không sao nên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tạm thời không để ý tới. Nhưng sáng nay Tổ Sĩ Viễn thấy thì lại tưởng tưởng, anh hùng cứu mỹ nhân cũng được, mà mỹ nữ cứu anh hùng cũng tốt, gặp riêng nhau trên phố rồi lại còn kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu nữa, với tiểu nhi nữ trẻ tuổi thì đây đương nhiên là có hi vọng rồi. Gã cố ý kết thiện duyên nên lúc này mới nói ra, khiến cho Lâu Mẫn Trung cũng hoảng sợ, dù sao y cũng vừa ý với vị thiếu nữ một tay chèo chống Bá Đao doanh này, nếu con thực sự có hi vọng thì y đương nhiên cũng vui vẻ chờ mong.
Thái độ của Lâu Mẫn Trung thì mờ ám, Tổ Sĩ Viễn lại cười đến vui vẻ, mọi người cũng tò mò nghe ngóng. Đến khi Tổ Sĩ Viễn thêm mắm thêm muối kể tình hình hôm qua cùng suy đoán của bản thân, mọi người cảm thấy hấp dẫn, thế là mỗi người một câu thảo luận về chuyện này.
Con gái lớn rồi thì thực sự nên thành thân, không phải sao...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 277: Sương Sớm (2)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comAdsTiếng gà gáy vang lên ba lần, trời đã sáng nhưng xung quanh viện vẫn mùsương. Sương trắng vấn vít, ánh đèn từ nhà hàng xóm chiếu đến trông nhưnhững chú đom đóm đang đậu trên tán cây trong đêm tối. Xung quanh yênlặng không có mấy động tĩnh, chỉ có mây mù lững lờ trôi.
Đổ thùng gỗ đầy ắp nước lạnh vào trong nồi, Tiểu Thiền đút củi vào trong bếp,cầm chiếc quạt hương bồ nho nhỏ ngồi ở cạnh quạt. Sau khi bị Ninh Nghịkéo vào phòng rồi đi ra, nàng đã mặc ăn mặc chỉnh tề lại, nhưng sáng sớm làm chuyện như thế này luôn khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng, có cảmgiác như là lén lén lút lút vậy. Nhưng cũng chỉ trong lúc ở Hàng Châunhư thế này, nàng mới có thể cảm nhận được cảm giác vừa thẹn thùng lạivừa ấm áp này, nếu ngày nào đó rời khỏi Hàng Châu về với tiểu thư, nàngsẽ không bao giờ có thể cùng cô gia làm ra loại chuyện bực này.
Với sự kính trọng của nàng dành cho Tô Đàn Nhi, nàng sẽ không đến mức vìbản thân có quan hệ với cô gia là sẽ sinh ra cảm xúc ghen tỵ với tiểuthư. Nhưng trong tình huống như vậy, thiếu nữ thi thoảng cũng không khỏi ngẫm lại, mình quả thật là đã độc chiếm cô gia ở nơi đây rồi. Sốngnương tựa lẫn nhau, cứu giúp nhau trong cơn hoạn nạn, loại cảm giác nàykhiến nàng thấy ngọt ngào, đương nhiên cũng có lúc nàng thấy không yênlòng. Nếu có thể lựa chọn, sợ là ngay cả bản thân nàng cũng không rõnữa, có lẽ nàng sẽ muốn những ngày tháng như thế này nhanh chóng qua đi, hoặc là vĩnh viễn duy trì.
Nếu đơn thuần lấy tình cảnh trước mắt mà nói, tất cả thoạt nhìn có vẻ khá tốt, có người chăm sóc, có ngườiquan tâm, nàng giúp việc ở y quán cũng biết dạng người này người nọ,hương thân xung quanh đều có ấn tượng không tệ về nàng, có việc là sẽchiếu cố tới nàng. So với những người vẫn lo lắng không yên sợ bị bắt,nàng và cô gia đều khá hơn rất nhiều, gần như đã được đối phương coi làm người một nhà. Nhưng dù vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của nhahoàng, không quản quá nhiều chuyện, Tiểu Thiền lại không phải là một côgái nông cạn chỉ biết đến lợi ích trước mắt, sống trong hạnh phúc là sẽkhông để ý gì cả.
Cô gia sống không dễ dàng gì.
Loại không dễ dàng này không phải là như gánh nặng trọng trách đè nặng đôi vai,cũng không phải là cực nhọc cả ngày hay ngày nào cũng cau có mặt mày.Nhưng dù rằng mọi chuyện mà cô gia làm khi ở trong phố Tế Liễu này đềuthể hiện là rất thuận buồm xuôi gió, gần như khiến ngày nào cũng nhànnhã tự đắc, nhưng chỉ có Tiểu Thiền hiểu được rằng sau những thứ đó làsự cố gắng và cẩn thận lớn lao biết nhường nào, giống như không ngừngbước lên trước từng bước ở trên đầm lầy vậy.
Dĩ vãng nàng cũngtừng gặp chuyện như thế này, nhưng lại chẳng hề rõ ràng đến thế. Từ nhỏnàng đã được đưa tới nhà thương nhân, đã gặp rất nhiều thứ. Nhà thươngnhân trông náo nhiệt thế thôi, nhưng người chèo chống cho nó chân chínhlại là số ít người đã thật sự bỏ công bỏ sức ở trong nhà, như Tô lãothái công, như Tô Bá Dung, hay như tiểu thư. Bọn họ không phải ở mộtthời điểm nào đó là phát ra mệnh lệnh tài tình như thiên mã hành khôngđể có thể khiến chuyện thành, có thể xoay chuyển tình thế, thật sự chèochống được những chuyện này chính là ngày ngày bôn ba, mỗi tối lại vấtvả làm việc, xử lý từng chuyện nhỏ bé một, tự nghĩ, rồi mưu hoa, xemtừng quyển sổ sách sau đó tính toán. Người nào nỗ lực như vậy thì mới có thể làm nên chuyện.
Nhưng đây dù sao cũng là thời đại sùng báivăn nhân, nàng từng thấy tiểu thư cố gắng như vậy đó. Nhưng điều màtrong lòng càng thêm khát khao tất nhiên chính là những danh sĩ chỉ điểm giang sơn kia, ở trong truyện kể, ở trong kịch hát thì một câu nói củabọn họ là có thể xoay chuyển tình thế, một mưu kế là đã có sức mạnh xoay chuyển cả trời đất. Người như vậy sao lại không khiến người ta hâm mộkhát khao cho được. Khi cô gia vào cửa, nàng nghĩ rằng đối phương khôngphải người như vậy. Có một thời gian nàng lại cảm thấy, cô gia chính làngười như vậy. Sự tôn kính và có chừng mực lúc trước đã biến thành trikỷ và yêu thương sau này. Nhưng mãi đến khoảng thời gian khi tới HàngChâu này, đặc biệt là khi hai người đã chung chăn chung gối, nàng mớicàng thêm tinh tường thứ ẩn giấu phía sau đó là cái gì, cũng càng khiếnnàng cảm nhận được sức mạnh ở trong đó.
Người bình thường mà nỗlực là có thể mở ra một con đường trên núi hoang, khi có đá lớn chặnđường, mưu kế và đối sách có thể khiến cho người vượt qua tảng đá đó.Nhưng nếu phía trước mà không có đường đi, phía sau lại có truy binh,chẳng có đường vòng, người cương liệt có lẽ sẽ giống như vị Tiền gia gia kia, đâm đầu lên tảng đá mà chết. Cũng chỉ có một loại người có thểbình tĩnh, chuyên chú, thậm chí là nở nụ cười mà đục đi từng tấc mộttrên tảng đá đó, bất chấp tất cả mà đẩy ra. Nàng không biết phải hìnhdung như thế nào, có lẽ đó chính là "nam nhân" mà trước đây nàng từngnghe người khác nhắc tới.
Nay hai chữ này lại càng có ý nghĩa sâu xa hơn, bởi vì hiện giờ cô gia cũng là "nam nhân" của nàng.
Từ khi bị bắt trở về, rồi ở lại nơi này, cô gia chưa từng thể hiện ra cáicảm xúc nôn nóng, chưa từng lo lắng kích động, chỉ bình thản dạy nhữngđứa trẻ trong thư viện kia, ngày ngày sớm tối đều rèn luyện theo thóiquen, hòa thuận với hàng xóm láng giềng. Có đôi khi ngồi đọc sách dướimái hiên, hắn sẽ nói chuyện phiếm với nàng, an ủi nàng, kể chuyện cườicho nàng nghe. Có đôi khi hắn thậm chí còn bổ củi, quét tước sân vườn.Nhưng cho dù hắn tỏ ra tự nhiên như vậy, nàng là người bên cạnh cô gia,vẫn có thể thấy rõ phía sau bóng lưng kia, cô gia vẫn luôn nắm đôi bàntay lại thật chặt. Bàn long chấm us.
Hằng ngày rèn luyện, cô giavẫn tăng thêm, thoạt trông chỉ đơn giản là chạy tới chạy lui trong phạmvi phố Tế Liễu này, nhưng tính ra thì khoảng cách đã gần như gấp đôi với đoạn đường hắn tập khi ở Giang Ninh. Sau khi được nới lỏng giám thị, cô gia đã buộc thêm bao cát nho nhỏ lên tay và chân. Nàng biết rằng đây là rèn luyện thân thể, nhưng lại không biết rèn luyện như vậy thì có lợiích gì. Mấy ngày đầu tiên, bao cát chưa được chuẩn bị cho tốt nên thậmchí đã siết cho tay chân hắn chảy máu, hắn lại vẫn duy trì vẻ bình thảnđối mặt với mọi người, chỉ khi về rồi, vào phòng tắm rửa, nàng ngẫunhiên mới thấy hắn ở bên trong làm vài động tác chầm chậm, hô hấp dồndập, mồ hôi tuôn ướt toàn thân. Khi đó ánh mắt cô gia khốn khổ chống đỡkia thật sự rất giống... rất giống hổ. Đương nhiên ánh mắt đó khôngkhiến nàng sợ, bởi vì khi nhìn thấy nàng, hắn sẽ bình thản lại. Nàngbiết, dù cô gia có thật sự là hổ biến thành thì cũng sẽ không ăn thịtnàng.
Cảnh tượng đó nàng chỉ thấy vài lần, lần nào cũng chỉ làkhi bốn phía không có ai, trên mặt cô gia mới lướt qua vẻ mặt đó. Mà hai người cũng không có nghiêm túc nói tới những thứ này. Nàng biết là côgia sẽ không nhiều lời về những chuyện đó với nàng, nhưng nàng biết, thế là đủ rồi. Mãi đến khi cô gia lui tới với những người này những ngườikia, dạy học hay làm việc chỉ là để tình cảnh xung quanh thêm buông lỏng hơn, nàng cũng biết đến khi chính nàng có thể được càng nhiều người của Bá Đao doanh thừa nhận, như vậy cô gia có muốn làm gì thì cũng sẽ dễdàng hơn một chút. Nàng sẽ tiếp tục như vậy.
Lúc ở y quán, nàngvẫn luôn rất cần cù, luôn tỏ vẻ là rất vui vẻ, rất đáng yêu, đây đươngnhiên vì đó là bản tính của nàng vốn vậy, nhưng tâm tình thì lại khôngnhư thế.
Có khi nàng lại nghĩ, có lẽ cô gia cũng thấy được nguyên nhân vì sao nàng làm như vậy từ trong ánh mắt nàng. Dạo gần đây cô giahay lui tới với vị tiểu thư Lâu gia kia, nếu là lúc trước thì Tiểu Thiền sẽ không vui, cũng sẽ rất lo lắng. Nhưng hiện giờ, nàng lại chẳng cótâm tình như vậy, đương nhiên thi thoảng có kháng nghị, đôi khi cằn nhằn lải nhải rằng cô gia không nên lui tới thân mật với tiểu thư Lâu gianhư vậy. Nhưng nàng cũng hiểu rằng cô gia sẽ không thích tiểu thư Lâugia, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cô gia vẫn luôn giữ vững tỉnh táo trong lòng.
Đêm qua thấy cô gia bị thương, nàng oa oa khócto, cô gia phải khuyên một lúc lâu thì nàng mới thôi. Sáng nay dậy, nàng muốn cô gia có thể nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, cô gia lại nói rằng bịthương không nặng, sau lại còn muốn kéo nàng vào trong phòng... Thân thể nàng đã là của cô gia, bất cứ khi nào cô gia muốn nàng làm chuyện gìthì nàng đều cảm thấy vui vẻ. Nhưng sáng hôm nay khi thân mình khôngmảnh vải nằm ở trước cô gia, từng có lúc nàng muốn khóc để hắn dừng lại, nhưng ngay tại lúc này, nàng lại chỉ cảm thấy lòng mình tràn ngập hạnhphúc.
Đây đúng là tâm tình khó tin được, bởi vì nàng biết, dù ởthời điểm như vậy, cô gia cũng sẽ chỉ nói với nàng là không sao, sẽ anủi nàng.
Sau khi ra khỏi phòng không lâu, cô gia lại mở cửa đi ra ngoài chạy bộ, nàng ở cạnh nghe, nhưng không có đi nhìn, nghĩ tới những điều này, thiếu nữ đột nhiên giơ tay bụm chặt lấy miệng, òa một tiếngkhóc lên, nước mắt lã chã rơi.
Ngoài tối hôm qua thì chỉ khi nàobốn phía không có ai, nàng mới khóc, khóc xong rồi đi ra ngoài, nàng lại ra vẻ vui vẻ đi làm việc.
Hàng Châu là biển.
Ánh sáng bập bùng. Nàng khép đôi chân ngồi ở trước bếp lò, ngọn lửa hừng hực bốclên, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rét lạnh ở trong suy nghĩ. Ấm áp không đến từ ngọn lửa kia, nó trào ra từ trong cơ thể, khiến cơ thểấm áp từ trong ra ngoài, ấm áp này vừa tiếp nối nàng, vừa tiếp nối vớithư sinh đang chạy trong màn sương sớm kia, giống như hai điểm sáng, như hai điểm sáng mà khoảng cách gần xa chẳng thể nào ngăn được. Người thật sự dựa vào con thuyền này cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Một lát sau, Tiểu Thiền lau nước mắt, vung quạt để lộ ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu, sau đó đứng lên xem nước trong nồi.
Ngày hôm nay giờ mới bắt đầu.
Tạm thời thì dù cho Tiểu Thiền nghĩ gì trong lòng, với Ninh Nghị thìchuyện đã xảy ra chẳng có gì để ca ngợi cả, tất cả đều là cố gắng hếtsức. Năng lực của hắn chỉ đến đó. Nếu như có kẻ nào đó có thể ở bất cứlúc nào đều có thể thoải mái khoái trá bước đi trong nguy hiểm, hoặc làcả đời dù bất cứ lúc nào cũng có thể tính toán cặn kẽ, không bỏ sót điều gì... Người như thế có lẽ là có, chỉ là hắn kém hơn mà thôi.
Thương thế đêm qua không được coi là nặng, đó là dùng tiêu chuẩn của võ giả để đánh giá, nhưng nếu là người bình thường mà trên người có vếtthương đao kiếm, đầu cũng bị rách thì đó không phải là nhẹ, không thểvận động quá mạnh, chỉ có thể chạy bộ chầm chậm, kết hợp với nội công để kích thích cơ thể, tranh thủ khôi phục nhanh hơn mà thôi. Sương mù cóvẻ là đến gần trưa cũng sẽ không tan, nhưng hắn chạy được một lúc thìngười trong tầm nhìn đã nhiều hơn. Dọc đường hắn còn gặp Bát đại kimcang của Bá Đao doanh, đây là ngoại hiệu mà Ninh Nghị đặt cho bọn họ, là tâm tính lạc quan mà thôi. Người đứng đầu Đỗ Sát, thường ngày không hay nói mấy, tuy có kết giao với Ninh Nghị nhưng khá nghiêm túc, nhưng lầnnày lại chủ động chắp tay chào hắn:
- Ninh tiên sinh, hôm nay không nghỉ ngơi sao?
- À, vận động chút sẽ tốt hơn cho chuyện khôi phục ấy mà.
Ninh Nghị trả lời như vậy. Đỗ Sát kia đang cùng người bên cạnh hàn huyên, nhân tiện giới thiệu luôn:
- Thích huynh, vị này... được gọi là Huyết thủ nhân đồ Ninh Lập Hằng Ninh công tử. Lập Hằng, vị này là...
Thân phận người này chẳng có gì đáng để nhớ, điều khiến Ninh Nghị hơingạc nhiên là đối phương lại giới thiệu cái "danh hiệu giặc cướp" Huyếtthủ nhân đồ của hắn, bỗng cảm thấy buồn cười, lập tức chắp tay dùng tưthế của người giang hồ để đáp lời. Khi song phương cáo từ, Đỗ Sát lạinói:
- Ninh công tử, cảm ơn rất nhiều về chuyện tối qua, ta nợ công tử một ân tình.
Đi tiếp một đoạn, hắn lại gặp được Lưu Thiên Nam và A Thường với AMệnh. Mấy người chào hỏi qua loa, khi hỏi tới Lưu Đại Bưu, Lưu Thiên Nam gật đầu nói:
- Trang chủ không sao, đã tỉnh lại rồi.
Đã tỉnh có nghĩa là không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hiển nhiên là vẫn chưa thể xuống giường:
- Đợi lát nữa xong bữa sáng thì Ninh tiên sinh tới thăm đi.
Khi hỏi đến Lưu Tiến, sắc mặt A Thường có vẻ không được tốt cho lắm:
- Có thể khỏi hay không thì không biết nữa, cho dù có khỏi thì thân thủ cũng đã bị phế đi hơn phân nửa... Đương nhiên có thể khỏi được là quantrọng nhất...
A Mệnh ở bên cạnh thì chẳng biểu hiện gì, gã có tên thật là Trịnh Thất Mệnh, xưa nay thái độ xử sự thì A Thường, ngườimà gã hợp tác lại tương đối hòa khí, mà gã thì khá hung bạo, quen thóidùng đao để nói chuyện, nhưng với người trong trại lại rất ôn hòa. Thithoảng gã lại nghiêm mặt đi mua kẹo cho đám con nít, chỉ là không cườibao giờ. Lưu Tiến từng học đao với A Thường, đương nhiên cũng từng đượcgã chỉ điểm một hai. Lúc này sắc mặt dã lạnh lùng bình thản hơn lúcthường rất nhiều, chỉ là nhìn Lưu Thiên Nam rồi lại quay sang nhìn NinhNghị:
- Khi nào đi xử Lệ Thiên Hữu thì nhớ gọi ta. Chuyện giết người ngươi không cần ra tay, ta có thể làm tốt, cứ gọi ta là được.
Lời này là nói với Ninh Nghị. Gã với A Thường theo Ninh Nghị một thờigian nên biết Ninh Nghị có vài phần bản lĩnh. Chỉ là lời vừa dứt, NinhNghị nhìn Lưu Thiên Nam:
- Chuyện này không hề dễ đâu...
Lưu Thiên Nam cũng nhíu mày:
- Lúc nào thì nói là sẽ đi xử Lệ Thiên Hữu vậy...
A Mệnh cũng nhíu mày nhìn gã:
- Quản sự, không phải vừa rồi ngài nói muốn thương lượng với Lập Hằng chuyện cho Lệ gia ăn thiệt sao?
Lưu Thiên Nam quản lý rất nhiều chuyện trong Bá Đao doanh, thành ranhững người quen biết như A Mệnh đều tùy ý gọi gã là quản sự. Có lẽ vừarồi A Thường và A Mệnh cho rằng gã đang bàn tới chuyện này. Lần này Ninh Nghị cũng nhìn gã, không biết vừa rồi gã nói cái gì. Mặc dù nói rằng Bá Đao doanh không chịu thua thiệt bao giờ, nhưng hiện nay khi Lệ ThiênNhuận đã trở về, mà bên này lại cứng rắn như vậy, hắn phải thừa nhậnrằng chính hắn đúng là có vài phần bất ngờ.
Lưu Thiên Nam nhìn hai người:
- Chỉ là thương lượng với hắn về đoạn tuyệt chuyện làm ăn với Lệ gia,cho bọn họ ăn thiệt vài lần mà thôi, cũng tránh cho Lệ Thiên Hữu tưởngrằng ca ca hắn sắp trở về là bọn họ có thể hoành hành ở Hàng Châu này... Các ngươi cho là thật sự giết được hắn sao?
A Mệnh cười lạnh một tiếng:
- Chuyện đó đâu có gì khó.
- Không phải là khó hay không khó.
Lưu Thiên Nam hơi tăng âm thanh lên:
- Chuyện này ngươi có dọn được hậu quả không!!
A Mệnh hít sâu một hơi, sau đó thở ra thật mạnh:
- Biết rồi.
Rồi y vỗ vai Ninh Nghị:
- Nghe nói tối qua ngươi giết được cái kẻ có tên là Thang Khấu đó? Không tệ.
Nói tới chuyện này, A Thường cũng hơi mỉm cười:
- Ta nghe nói rồi, là một tên điên, võ nghệ cũng tạm.
Ninh Nghị cười, khiêm tốn nói một câu:
- Ha ha, đối phương quả thật có thân thủ rất lợi hại, ta cũng đánh tớitrình độ đó, nhất thời không thu được tay nên giết rồi...
Hắn nói tới đây, A Thường đã tỏ vẻ trầm tư:
- Không biết vị huynh đệ nấp trong phòng kia là ai, có thể dùng một đao chém đầu Thang Khấu, đây không phải là chuyện khó gì, nhưng chỉ trongthời gian ngắn như vậy mà rời phòng lại không để ai thấy, khinh công quả đúng là xuất thần nhập hóa rồi...
A Mệnh cũng gật đầu:
- Ta cũng nghe nói thế, gian phòng kia đóng kín, không hề có mật đạohay cửa ngầm nào, bên ngoài lại có binh lính bao vây trông coi, muốn rangoài quả là chuyện không dễ. Nhưng mà trọng điểm phòng ngự không phải ở đó nên phỏng chừng là cũng có cơ hội...
Ninh Nghị chớp chớp đôi mắt, sau đó trợn trắng mắt với bọn họ:
- Ê, ê, ê, ta còn ở đây mà! Cao thủ so chiêu không kịp thu tay làchuyện rất bình thường! Lúc ấy bốn phía không có ánh sáng, y lại khôngnhìn rõ cảnh vật, ta và y cùng so đấu tính mạng, tính toán đã lâu nênmới một đao chém được đầu y, đó gọi là dũng mãnh cơ trí, chứ cơ quan cửa ngầm cái gì chứ... Hai người các ngươi có giỏi thì tới đây đấu một mình coi sao...
A Mệnh vẫn tỏ ra lạnh nhạt như trước:
- Hắn không chịu nói.
- Thôi bỏ qua đi.
A Thường cười cười, sau đó lại vỗ vào bả vai Ninh Nghị:
- Dưỡng thương cho tốt đi, chuyện tối hôm qua ta cảm ơn, có gì cần thì cứ hô một tiếng.
Hai người cáo từ rồi xoay người lại, tiếng nói truyền đến:
- Một đao chém đầu, nghe nói còn văng ra cả ngoài, đó phải là đao pháp cương mãnh cỡ nào...
- Nếu chúng ta mà ở đó dùng Bá đao, có thể ra một chiêu chém cả núi xanh. Nếu nói cương mãnh nhất... có khi là trang chủ...
Khi nói chuyện, một vị võ giả tên Lưu Nguyên Phương ở bên cạnh cũng vừa tới đây, bị hai người vỗ vỗ vai:
- Nguyên Phương, việc này huynh thấy sao?
- Sáng nay ta cũng nghe nói đến rồi, ta cảm thấy chuyện này khá kỳ quái...
Vị Lưu Nguyên Phương kia quay đầu nhìn Ninh Nghị, cười hắc hắc, mặc dùcó thiện ý nhưng hiển nhiên là không thật sự tin rằng Ninh Nghị đã chémđao kia. Nói xong, ba người cùng đi xa trong màn sương mù mịt.
- Ta...
Ninh Nghị nhìn bên kia một lát, khi không thấy bóng dáng ba người nữa mới quay đầu nhìn chòng chọc Lưu Thiên Nam:
- Huynh chẳng lẽ cũng nghĩ như vậy?
Lưu Thiên Nam cười tủm tỉm:
- Trang còn một vài việc, ta đi trước đây! Chuyện làm ăn trong trang,thứ nào có thể cắt đứt với Lệ gia thì Lập Hằng cứ ngẫm trước đi, việcnày không vội. Sáng nay không có chuyện gì, Lập Hằng đi thăm trang chủlà có thể về nghỉ rồi.
Nói xong, gã chắp tay rồi đi. NinhNghị đứng ở đàng đó một lúc lâu, nhún vai cười một tiếng, sau lại lắclắc đầu rồi đi về phía nhà mình. Bá Đao trang cố ý xảy ra chút xung độtvới Lệ gia, đây đã được coi là chuyện tốt nhất rồi, mà ra tay trongchuyện làm ăn thì đúng là thế mạnh của mình. Chỉ cần khiến Lệ Thiên Hữuăn vài cái thiệt nho nhỏ, huynh trưởng của đối phương cũng đã trở về thì chắc chắn là sẽ nuốt không trôi. Hai bên lại xung đột là hắn sẽ dẫnTiểu Thiền vào loạn cục, sau đó lại nhờ vả Lưu đại phu giúp bảo vệ TiểuThiền chu toàn, nếu muốn đưa người đi thì vấn đề không lớn.
Đương nhiên chuyện này phải cực kỳ thận trọng, cũng chỉ là tạo ra ýtưởng, đợi khi hai bên xung đột rồi, hắn sẽ làm vài thao tác khiến người trong Bá Đao doanh cũng cảm nhận được áp lực từ Lệ Thiên Nhuận, sau đódẫn Tiểu Thiền đi ra ngoài, hắn lại đánh Tiểu Thiền cho xây xát một chút rồi nói là bị tập kích, dù sao thì Lệ gia khó mà giãi bày được, làm thế hẳn là được.
Nghĩ đến chuyện phải đánh Tiểu Thiền, hắn dẩudẩu môi, nhất thời thấy đúng là dở khóc dở cười. Nhưng đây là thủ đoạnít mạo hiểm nhất hiện nay, tạm thời cũng chỉ có thể quyết là như thế.
Cùng thời gian khi Ninh Nghị hoàn thiện kế hoạch chạy trốn ở trong đầu, ở trong tòa nhà chủ viện trong Bá Đao trang, thiếu nữ có tên là Lưu Tây Qua đã tỉnh dậy, nàng đang đắp một chiếc chăn màu trắng có điểm xuyếtvài bông hoa nhỏ màu đỏ ở trên bề mặt, suy yếu dựa vào chiếc gối đầu,ngơ ngác nhìn sương mù ngoài cửa sổ kia đã một lúc lâu. Rất ít hi nàngrơi vào trạng thái suy yếu như vậy, cũng rất ít người có thể thực sựthấy vẻ mặt này của nàng. Lúc này ở trước cửa sổ mở rộng kia, khuôn mặtvì suy yếu mà trông càng thêm trắng nõn như được bao phủ bởi một tầnghào quang, hiện lên tầng mỹ cảm rung động lòng người.
Hồi lâu sau, nàng quay đầu nhìn lên nóc nhà, nhẹ nhàng... nhắm đôi mắt lại.
Nàng lại yên lặng mà ngủ thiếp đi.
Cũng vào thời khắc đó, một chị quân đội giơ cao chiếc cờ lớn có thêuchữ "Lệ" khuấy loạn sương mù phía Bắc thành Hàng Châu, tiếng chân bướcqua đồng ruộng sông ngòi đã bắt đầu cảnh tỉnh khoảng thời gian yên tĩnhnày của thành Hàng Châu.
Tứ đại Thiên vương dưới trướng Phương Lạp, Trấn Quốc Đại tướng quân Lệ Thiên Nhuận, cách Hàng Châu mười dặm!

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 278: Bắt Đầu Những Việc Nhỏ Bên Dưới Bức Màn Sắt Khắc Nghiệt

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comAdsSự tình Tứ Quý Trai đêm vừa rồi qua đi xong, Lâu Thư Uyển không chủ động đi tìm Ninh Nghị nữa, những lời liên quan đến bối cảnh của Ninh Nghị từ miệng huynh trưởng Lâu Thư Vọng khiến nàng cảm thấy như đang chìm trong sương mộng. Vốn chỉ là một nam tử bên người, là một người mà nàng cảmthấy xuất sắc, thậm chí nàng còn có một loại cảm giác như người bênngoài chẳng ai biết hắn tốt thế nào, chỉ có mình nàng biết, bỗng nhiênbây giờ lại phát hiện mình đã quá xem nhẹ đối phương, lĩnh vực mà tênnam nhân mang tên Ninh Nghị kia tiếp xúc, thực ra không phải là thứ mànàng có thể chạm đến được. Loại cảm giác thế này nàng cũng chỉ mới lầnđầu trải nghiệm.
Có thể lấy sức một mình chống lại đám ngườiThạch Bảo nơi hẻm Thái Bình mà không rơi xuống hạ phong, trên đường đàovong lại có thể lợi dụng mấy ngàn hội binh để xoay chuyển thế cục, người như thế nếu đưa ra mà xét thì sẽ nằm ở tầng thứ nào, Lâu Thư Uyển rấtkhó mà xác định nổi. Đương nhiên nói theo lý trí, nếu có thể nhận địnhmột cách bình tĩnh khách quan, thực ra nàng cũng đồng ý với suy nghĩ của huynh trưởng mình, sức người cũng phải có lúc cùng, dù là anh hùng,cũng đều do thời thế xô đẩy, những lời đồn có liên quan đến Ninh Nghịkia, đằng sau có nguyên do mù mờ như thế nào rất khó mà nói rõ, bất kểnhư thế nào, dưới tình hình hắn không thể dựa thế như hiện nay, cục diện Tứ Quý Trai quả thật làm một tử cục nan giải.
Chuyện mà ta,hoặc là đại ca ta xem chừng không giải quyết nổi, có lẽ trong mắt hắnchỉ là một sự nhỏ đưa tay là xong -- tâm tình như vậy, đối với Lâu ThưUyển vẫn còn có một chút bình tĩnh, thì mặc dù có khi vẫn dâng lên,nhưng cũng sẽ tức khắc bị dồn vào trong một góc vắng của nội tâm màthôi.
Đêm này, trong thành đã phát sinh đủ loại sự tình to to nhỏ nhỏ, mặc dù đã về đến nhà, Lâu Thư Uyển cũng vẫn có thể ngẫu nhiênnghe được chút tin tức từ đám nha hoàn hay đám sai vặt trong khi nàngchưa thể ngủ. Với các dạng biến loạn xảy ra trong thành, Lâu gia mới quy thuận không lâu tất nhiên sẽ nằm trong đám người mẫn cảm nhất, nhưngnhững tin tức liên quan đến Tứ Quý Trai tất nhiên không nằm trong đó,mãi đến mờ sáng ngày thứ hai, trong màn sương trắng bao phủ mới có thểnghe được chút thông tin từ những câu thì thầm của đám người Ngụy LăngTuyết.
Sau khi nàng được huynh trưởng đón về, tên Ninh Nghịkia với đồng bạn hai người phải đối mặt với sự bức ép hùng hổ của LệThiên Hữu, nhưng vẫn ngang nhiên không lùi, cuối cùng tên thư sinh NinhNghị kia trong lúc quyết đấu một đối một đã đánh chết đối thủ ngay đương trường -- lúc nàng biết được việc này từ miệng đám người đang muốn bùđắp quan hệ là Ngụy Lăng Tuyết với Tần Cổ Lai thì trong lòng tức khắctrở nên hỗn loạn đến mức không thể hỗn loạn hơn.
Như vậy, kẻ ở rể nhà Tô Đàn Nhi này, tới cùng là người như thế nào đây...
Một bóng người vốn đã cho rằng thấy rõ, đến bây giờ lại mơ hồ đi. Thựcra, Ngụy Lăng Tuyết với Tần Cổ Lai không hề chủ động ra ngoài hỏi thămtin tức có liên quan đến Ninh Nghị, mà những tin này đều do đám thủ hạcủa đại ca truyền đến, có nghĩa rằng đại ca cũng đang chú ý đến hướngphát triển của sự tình. Nàng đi thẳng đến sân viện của đại ca, sương vẫn còn đang dày, nhưng Lâu Thư Vọng đã sớm dậy làm việc, mấy tên quản sựnghe dặn dò trong thư phòng xong thì bước ra ngoài, hai ả nha hoàn thâncận của đại tẩu đang bưng chậu gỗ đựng nước ấm bước đi dưới mái hiên,Lâu Thư Vọng đang xử lý những sự tình mà bọn tùy tùng báo cáo lên, có vẻ vừa mới rửa mặt sạch sẽ, ngẩng đầu lên nhìn nàng.
-... Phàmcó quan hệ với Tề gia, đành phải khước từ người ta trước, sự tình phảigiao cho rõ ràng... Theo quy củ mà xử lý đi, bên phòng thu chi thì chihai mươi lượng...
Vừa nói, Lâu Thư Vọng vừa cúi đầu ghi vào mộttờ giấy, chờ hạ nhân cầm giấy rời đi xong, mới bước lên phía trước thưtrác, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay trái, hỏi:
- Dậyrồi à? Buổi sáng hôm nay Lệ Thiên Nhuận sẽ trở về, thế cục lại phải căng thẳng một thời gian đây, muội nên có sự chuẩn bị về tâm lý, cộng thêmmấy chuyện của Tề gia, vậy một số nơi không nên lui tới thì đừng tớinữa.
Lâu Thư Uyển nhìn y, dẫu cái tin Lệ Thiên Nhuận sắp trở về khiến nàng có chút tỉnh táo, nhưng trong miệng vẫn chỉ nói:
- Tối hôm qua không ngủ.
Lâu Thư Vọng cũng không bất ngờ, chỉ gật gật đầu, đưa tay nắn nắn nơi mũi:
- Ừ! Huynh cũng không ngủ, phụ thân chắc cũng đã bận rộn cả đêm đấy,nhị ca của muội cả đêm chưa về rồi... Là ngủ lại chỗ Hình Phương Trungkia đấy, chẳng có đại sự gì đâu.
Đây có lẽ có thể xem là “tìm chuyện mà nói cho qua”, có điều Lâu Thư Uyển vốn cũng không biết nênnói gì, bèn ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh, trầm mặc nhìn đại ca mộtchốc, rồi nói:
-Hắn vẫn còn sống.
- Huynh biết, đã nghe nói rồi.
Ngữ khí của Lâu Thư Vọng không hề có vẻ kỳ quái, dù sao đây cũng khôngphải là đại sự gì. Lâu gia hiện đang có quan hệ mật thiết với triều đình Phương Lạp, duy trì sự vận chuyển nơi Hàng Châu, đã có thể gọi là dâymơ rễ má sâu sắc rồi, sự tình lớn lớn nhỏ nhỏ mà mỗi ngày y phải xử lýcó vô số. Chuyện có liên quan đến Ninh Lập Hằng đơn giản chỉ là mộtchuyện tranh đoạt tình nhân của em dâu nhà mình mà thôi, liên quan đếnmột tên nam tử có vẻ khá xuất sắc. Y đứng ở góc độ kẻ bề trên mà quansát chuyện này, cho nên dù có vài chỗ nhìn lầm cũng không cần phải kinhngạc quá thể.
- Tình thế cấp bách, Lệ Thiên Hữu không thểkhông chấp nhận đơn đấu với hắn, cuối cùng một cao thủ bên Lệ Thiên Hữubước ra xuất chiến... Dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể mở được mộtcon đường máu, người tên Ninh Nghị này không đơn giản. Cũng có nghe nóibên Bá Đao doanh có người ra mặt, có điều... Sau khi nhị ca của muội trở về, chắc cũng có thể biết hiện hắn đang ở đâu đấy.
- ... Đại ca cũng nói hắn không đơn giản, sao còn nhất quyết phải khiến nhị caxích mích với hắn làm gì?
-Ta không tham dự, đây là chuyện của nhị ca muội thôi. Người không đơngiản thì nhiều lắm, hiện giờ nơi Hàng Châu, những kẻ mang theo đao đitrên đường, mười tên cũng có thể tìm ra tám tên không đơn giản, ngay cảhai vị ở bên cạnh muội cũng đều đã từng có sự tích một mình địch chúngnhân đấy... Phải xem xem họ được đặt ở nơi nào nữa.... Đêm qua đã nóivới muội rồi, thôi cứ thế đi, Thư Uyển, đừng nghĩ nhiều nữa, tiếp tụcnghĩ cũng không có lợi gì cả, tiếp tới không chỉ có một mình nhị ca củamuội đâu, Lệ Thiên Nhuận mà về đây, hai huynh đệ bọn họ không ai chọcnổi cả...
Lời đại ca nói dĩ nhiên là phải. Trong lòng Lâu Thư Uyển nhất thời cũng khó có thể quy lại cảm xúc của mình đối với NinhNghị, chốc chốc cảm thấy gần, chốc chốc lại cảm thấy xa, cái cảm giác có lẽ hai người có thể ở bên nhau trước kia đến bây giờ vẫn còn nguyênvẹn, cứ chốc chốc tràn đầy, chốc chốc mất tăm phập phồng trong lòngnàng.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn không nên chủ động đi tìm hắn. Sau khi Lệ Thiên Nhuận trở về thành, thế cục Hàng Châu sẽ một lần nữa trởnên khắc nghiệt hơn, cũng bắt đầu thanh toán, lùng bắt những tên trongbè đảng chiêu an có khuynh hướng nghiêng về triều đình, song song vớiviệc lùng bắt những tên mật thám được triều đình an bài trong nghĩaquân. Áp lực do Đồng Quán xuôi Nam tạo ra đã không còn cách biên giớiphía Bắc bao xa nữa, những hành động kể trên đều là để khẩn cấp chuẩn bị cho việc thủ thành sắp tới.
Những chuyện này tuy không dễlan đến Lâu gia, nhưng thân là nữ tử, trong mấy ngày tiếp theo Lâu ThưUyển vẫn không ra khỏi cửa nữa, chỉ ở trong nhà xử lý một ít sự vật màthôi. Nhưng trên thực tế, bóng ma của chiến tranh lẫn áp lực bắt người ở bên ngoài cũng đã bao trùm qua đây, việc lưu thông các loại vật tưtrong chợ đã ngày càng trở nên trì trệ, hết thảy chỉ là ấn theo từngbước mà duy trì, thành ra cũng không cần không gian vận hành nhiều nhặngì cho lắm. Chuyện xuất đầu lộ diện đã đặt lên trên đầu của nam giớitrong nhà, nàng bắt đầu trở nên thanh nhàn hơn, trong những ngày nàycũng ngẫu nhiên nhìn lá khô rơi nơi sân viện mà đoán xem Ninh Nghị hiệnđang trải qua cuộc sống như thế nào.
Thực ra Ninh Nghị khá là nhàn rỗi.
Sau khi sự tình Tứ Quý Trai kết thúc, tạm thời hắn không có bao nhiêudự định tiếp theo. Hắn đã bị thương, trong lúc dưỡng thương cũng phảinghỉ dạy nơi Văn Liệt thư viện, do đó hắn có thể thanh nhàn được mấyhôm. Lệ Thiên Nhuận trở về thành vốn đã chuẩn bị sẵn về tâm lý, cho nêncũng không tạo thành đả kích bao lớn với Bá Đao doanh, có lẽ thứ duynhất chịu ảnh hưởng trong bầu không khí khắc nghiệt này chính là giáhàng, đã tăng cao thêm.
Lúc này việc thu lương đã hoàn tất,dù năm nay có xảy ra chiến loạn, đây cũng là thời điểm lương thực sungtúc nhất. Có điều số lương thực này đã bị mọi thế lực phân chia mất rồi, cho nên trong thời khắc mà bóng ma chiến tranh sắp sửa bao trùm nhưhiện nay, hàng hóa lưu thông ra bên ngoài đã ít nay lại càng ít. Nội bộBá Đao doanh ít nhất vẫn còn có thể có các loại lương thực dự trữ bùvào, trong thời gian ngắn sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đến sinhhoạt của mọi người. Nhưng ở ngoài phạm vi đó, sinh hoạt của mọi ngườingày càng trở nên gian nan hơn.
Sự tích Ninh Nghị đánh chếtThang Khấu nơi Tứ Quý Trai trong thời gian ngắn đã hình thành một đề tài trong phạm vi nhỏ của phố Tế Liễu. Nhưng chuyện làm người ta say sưabàn tán hơn vẫn là sự tích Lưu Đại Bưu đơn đao chiến quần hùng ngày kia. Kẻ không biết sự tình đại để thế nào chỉ nghe rằng Lưu Đại Bưu đã đạibại Tác Hồn Thương Tề Nguyên Khang, sau đó theo quy củ giang hồ mộtngười một đao đơn độc chống lại ba huynh đệ Tề gia đến báo thù mà đạithắng. Nghe nói Lưu Đại Bưu này chính là một anh hùng hảo hán lẫm liệtngực đầy lông, thân cao tám thước, vòng eo cũng là tám thước...
Mà đối với những người thực sự biết được nội tình, việc Lưu Tây Qua lấy thân nữ tử làm được chuyện này không thể nghi ngờ đã khiến cho người ta phải kinh thán. Chuyện Tề Nguyên Khang làm phản vốn có thể chờ Lệ Thiên Nhuận về thành rồi xử, nhưng Bá Đao doanh vốn luôn điệu thấp lại phốihợp với vài bên phe mình phát động tấn công trước, chủ yếu là để một lần triển lãm sức mạnh của mình trước khi Lệ Thiên Nhuận trở về. Có điềusau khi chuyện này xảy ra, lại có một hậu quả khiến người ta không kịpđề phòng lặng lẽ hiện lên cách đó vài ngày.
Cô nàng Lưu Tây Qua kia, cũng phải nên lấy chồng rồi đấy...
Không có bất cứ ai nói rõ ràng câu này, nhưng những lời đồn đại linhtinh về chuyện Lâu Tĩnh Chi sắp sửa cầu hôn Lưu Tây Qua lại bắt đầu xuất hiện trong lớp cao tầng quân đội của Phương Lạp, tuy chỉ là chuyện rỉtai nhau trong một nhóm cấp bậc cực cao. Nhưng không lâu sau, số thanhniên tài tuấn được phái đến liên lạc, phục vụ trong Bá Đao doanh rõ ràng đã trở nên nhiều hơn, mà những người này phần lớn đều là lớp con cháucủa nhân sĩ cao tầng trong triều cả. Bọn họ vẫn bán tín bán nghi vớiviệc mập mờ giữa Lưu Tây Qua và Lâu Tĩnh Chi, nhưng chuyện Lưu Tây Quaquả thật đến kỳ phải lập gia đình dường như đã trở thành nhận định chung của họ, cho nên họ muốn thử thời vận xem sao. Trong nhất thời, bầukhông khí bên ngoài thì khắc nghiệt với việc bắt người, còn trong Bá Đao doanh lại lâm vào trong bầu không khí mập mờ với việc thân cận.
Lưu Tây Qua đang dưỡng bệnh trong đình, không gặp ai cả. Dưới sự chedấu của tổng quản Lưu Thiên Nam, nàng thực không biết bên ngoài kia đãtrở nên kinh tởm đến thế. Nếu biết, thể nào cũng phải gắng gánh nộithương mà đi trảm Lâu Tĩnh Chi ngay. Thực ra trong chuyện này Lâu TĩnhChi cũng có phần vô tội, là một kẻ kiêu ngạo, y không cách nào nói vớingười ngoài quan hệ giữa y với Lưu Tây Qua được, dù phụ thân y hỏi đến,nhiều lắm y cũng cũng chỉ nói “Phụ thân không cần quản” mà thôi. Lần này Lâu Mẫn Trung đi trước một bước nên cảm thấy có hy vọng, chỉ sợ đã cânnhắc đến vấn đề cầu hôn rồi.
Trong lòng thiếu nữ có lẽ cũngđang chuẩn bị cho một lần thay đổi, có lẽ cũng đã hạ quyết tâm rồi,nhưng lại vẫn chưa có hành động nào, dù sao chuyện cũng quá lớn, cầnphải có càng nhiều đắn đo hơn, cần phải có càng nhiều cân nhắc hơn, đểxác định luồng nhiệt huyết trong nhất thời này không phải là không cóchút giá trị nào.
Ninh Nghị nhìn nàng hai lần, sự tình cóliên quan đến chuyện ấy, hai người đều không nhắc đến. Thương thế củahắn không nặng, đã khỏi nhanh hơn Lưu Tây Qua nhiều lắm, chừng hai bangày đã không gây bất cứ trở ngại gì cho thân thể nữa rồi. Lúc này LệThiên Nhuận đã trở về thành, đã bắt đầu lùng bắt với quy mô lớn, khiếntrong thành xôn xao cả lên. Ninh Nghị cũng đã có sự chuẩn bị, chờ sự trả thù quy mô của Lệ gia, có điều trước đấy lại có một sự tình khác bùnglên ngoài ý muốn.
Hômnay trời còn chưa sáng, đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập ngoài viện,Ninh Nghị rời giường mở cửa, ngoài cửa xuất hiện một tên học trò. Tênthiếu niên này là Trác Tiểu Phong, không phải học trò do Ninh Nghị trựctiếp giảng dạy, mà là thành viên bên phe phái căm thù Ninh nghị. Phụthân của y là một tên phụ tá trong quân của Phương Lạp, năm nay y mườibốn tuổi, là kẻ thông minh, giữa đám trẻ kia cũng được coi là một nhânvật đa mưu túc trí.
Vốn mỗi lần y nhìn thấy Ninh Nghị đều tỏthái độ hằm hè, nhưng lúc này đứng ngoài cửa lại chỉ biết hổn hà hổnhển, thần tình tỏ vẻ lo lắng. Đầu tiên Ninh Nghị còn cho rằng Trác giachịu ảnh hưởng của cơn cuồng phong tẩy trừ lần này, đã bị tịch biên nhàcửa mất rồi. Hắn nhìn nhìn, thấy ngoài cửa không có truy binh, bèn vộivàng kéo Trác Tiểu Phong vào, nhưng sau vài câu gặng hỏi, mới biết hóara trong mấy ngày hắn không đến thư viện dạy học, bọn nhỏ hai phe vẫnngoài sáng trong tối tranh đấu với nhau cả trong lẫn ngoài thư viện.Tranh nhau làm người tốt, bắt người xấu tất nhiên là một chuyện tốt,nhưng đến lần này, cuối cùng bọn chúng cũng đã đụng phải kẻ không thểchọc đến...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 279: Chuyện Phiền Phức

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comAdsCanh tư, Cổ Đồng quan bên sườn núi Phượng Hoàng.
Gió nhẹ khẽthoảng qua, thành thị trong bóng tối dường như vang lên tiếng chó sủa,trong tòa thành cổ xưa này thi thoảng lại lóe lên đốm sáng.
Mảng núi non mà đời sau, hoặc phải nói là nơi sắp trở thành hoàng cungcủa Nam Tống ở một thời không khác, nay chỉ ở vùng ngoại ô của thànhthị, cách tường thành không xa lắm, cũng chẳng có vẻ gì là phồn hoa. CổĐồng quan không phải đạo quan lớn gì, lúc quân đội vào thành đã từng bịcướp bóc một lần, đạo sĩ đều bỏ chạy hoặc bị giết chết, sau đó nó lại bị nghĩa quân đủ hạng người chiếm cứ. Trong quá trình từng nhánh nghĩaquân phân chia thế lực, Cổ Đồng quan này cũng có được chủ nhân mới, màchức năng và vẻ ngoài thì có vẻ là vẫn duy trì bộ dáng đạo quan trướcđây, nhưng người viếng thăm đương nhiên là không có nữa.
Ngọn núi nơi Cổ Đồng quan tọa lạc chỉ cách nơi có người ở có một rừng câynhỏ, nhưng hiện giờ nó lại là cấm địa mà kẻ không phận sự cấm vào,thường có quân sĩ canh gác. Từ sau khi vài dân chúng vô tình đến gần rồi bị giết chết, đã không còn ai dám bén mảng tới nữa. Đại khái là ngườibên ngoài không có quan hệ gì nghe ngóng được phía bên này có một đámbinh lính trú đóng, có tên là Tôi Hỏa doanh, kẻ cầm đầu là một tên đạihán da đen mặt sẹo, trông rất đáng sợ, vài người biết người này tên làDiêm Vương hung ác Lục Đà.
Mà ở bên trên, dù là nội bộ quânhệ Phương Lạp cũng chẳng mấy ai có thể tra được kẻ đứng đằng sau Tôi Hỏa doanh này rốt cuộc là ai. Tôi Hỏa doanh là biên chế mới ra, trong quânhệ Phương Lạp mà quan hệ rắc rối, bè phái chia rẽ này, rốt cuộc nó làcửa ai thì người không liên quan khó mà biết rõ được. Bản thân nó cóchút quan hệ, ngày thường ngoài bảo vệ khu đất một mẫu ba phân này, lạichẳng hành động rêu rao bao giờ, người sẽ có hứng thú với nó cũng khôngcó mấy người.
Chỉ là thi thoảng có gió lớn thì sẽ có vài âmthanh được gió núi đưa ra bên ngoài. Bên ngoài nghe thấy như tiếng nứcnở của quỷ khóc, như tiếng nữ tử la hét. Thành Hàng Châu vừa trải quatrận chiến loạn, vô số người đã chết, rất nhiều hài cốt còn chưa lạnh.Người sống xung quanh đó không nhiều lắm, nhất thời vẫn chưa xuất hiệnlời đồn ma quái nào.
Lúc này mới là canh bốn, có câu tục ngữlà canh một người, canh hai la, canh ba quỷ, canh bốn tặc, canh năm gà,thời gian này đúng là khoảng thời gian tối nhất trước hừng đông, ngườiđều đã mệt mỏi. Trong Cổ Đồng quan, ánh đèn không có mấy, chỉ tỏa ranhững đốm sáng mông lung, tĩnh lặng như đã đi ngủ hết vậy. Trong rừngcây nhỏ bên này, một bóng người cẩn thận tránh né khỏi các loại cạm bẫymà thủ vệ bố trí, lặng lẽ lẻn vào trong đạo quan kia.
Cổ Đồng quan tuy không bằng những danh sơn đại quan chân chính, nhưng phạm viquản hạt với những hộ gia đình bình thường cũng không hề nhỏ, trước saucó tám chín viện tử, kiến trúc hai ba tầng liên kết với nhau theo mộtquy mô nhất định. Lúc này người tuần tra không nhiều lắm, người mặc áođen lẻn vào có vóc dáng không tính là cao, nhưng thân thủ lại nhanh nhạy và khỏe mạnh, đã khéo léo né được vài tên tuần tra, cuối cùng đi đếntrước kiến trúc lớn nhất trong đạo quan này.
Có lẽ là vì lúcnày người ở thành Hàng Châu không có mấy ai chú ý tới nơi này, bên ngoài đạo quan dù có người đi tuần, nhưng bên trong lại chẳng có mấy thủ vệ,chỉ có một tên người giang hồ mặc đạo bào đang cúi đầu ngủ say ở cạnhcửa. Cánh cửa kia được mở ra một kẽ nho nhỏ, bên trong có ánh đèn lờ mờtỏa ra. Người mặc áo nghĩ trong chốc lát rồi lặng lẽ bước tới, đẩy cánhcửa ra rồi lẻn vào. Đi vào, gã lập tức ngây dại cả người.
Tiếng nữ tử khóc như thủy triều ào tới, tiếng không lớn, nhưng có lẽ làvì quá nhiều người khóc nên tiếng nức nở chồng chất tụ tập lại. Đây đãlà canh bốn, nếu là ban ngày thì sẽ không biết sẽ là cảnh tượng như thếnào. Bên này cửa là ngọn đèn leo lắt. Nơi đây vốn mà một tòa đại điện,nhưng lúc này cả hai bên đều đã bị ngăn cách thành các gian như nhà tù,có cái là phòng ở, có cái lại hàng rào bao quanh.
Người áođen đi dọc theo lối nhỏ vào bên trong, trong phòng giam hai bên đượctrải rơm rạ, những cô gái trẻ tuổi bị nhốt ở trong, tay bị khóa bởi xích sắt, có nàng quần áo tả tơi, tóc tai bù xù, có nàng lại bê bết máu trên đầu, trên người, không biết là đã bị ngược đãi như nào. Những cô gái ởgần cửa này hầu hết là đã ngủ, cũng có người mở to đôi mắt, ánh mắt đờđẫn, trong thời tiết cuối mùa thu này mà cứ để trần nửa cơ thể mà khẽrên rỉ, trên người cơ thể là những vết thương mưng mủ, phỏng chừng là đã nhiễm thương bệnh, đang hấp hối chờ chết. Trong không khí ngai ngái mùi máu tanh cùng mùi hôi --. Phía cuối đại điện là một bước tượng tu hànhđã bị đập nát một nửa, mà ở phía sau tượng loáng thoáng truyền tới tiếng nam tử cười mắng cùng tiếng nữ tử đau đớn kêu rên.
Người áođen kỳ thật chỉ là một cậu thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, đại khái là có thể hiểu được chuyện đó là như nào, nhưng chưa từng trải qua màthôi, thành ra cậu ta nhất thời mờ mịt không biết nên làm gì. Sau mộtlát, cậu cắn hàm răng lại, khẽ run run, ngừng chân lại không dám bướctiếp nữa mà bắt đầu chậm rãi lui ra sau. Lui được vài bước, cậu lại dừng lại, nhìn những chiếc khóa trên phòng giam kia mà không biết phải làmsao. Cũng đúng lúc này, tiếng gió như tiếng nức nở lùa vào từ phía sau.
Cậu ta ngẩn ra, cửa này vốn đóng, điều này có nghĩa là... giờ nó đã được mở ra.
Cậu quay đầu lại, một luồng gió kéo tới, đầu nhất thời ông một tiếng.
- Kẻ nào!
Thân thể thiếu niên mặc y phục dạ hành bay từ trong cửa lớn ra ngoài,chiếc mặt nạ bị xé rách ở giữa không trung, máu tươi trào ra từ trongmiệng mũi.
Lúc này có tất cả năm người xuất hiện ở nơi đây,bao gồm cả tên vốn ngủ gật trong coi bên ngoài ban nãy, do một tên tiểuđầu mục cầm đầu, cú đánh lúc này thì thứ gây thương tổn mạnh nhất chínhlà một cái vỏ đao đã nện lên đầu thiếu niên. Bởi vì nắm chắc là sẽ hạgục được đối phương nên tiểu đầu mục không có hô to câu "kẻ nào". Thiếuniên rơi bịch xuống đất, đã ngất đi rồi. Có người rút đao, một kẻ kháclại nói:
- Là một đứa trẻ? Có muốn báo hiệu cảnh giới hay không?
- Nhìn xem...
Một bóng đen đột nhiên giáng xuống từ trên trời!
Năm người này đều được coi là nhân sĩ giang hồ, khi đánh văng thiếuniên ra thì cũng đi ra ngoài theo, lúc này đang ở trên hành lang ngoàicửa lớn. Bóng đen kia đột nhiên đáp xuống giữa năm người, chém ra mộtcái hữu quyền như sóng như phá tan sức gió mà đánh lên huyệt Thái Dươngcủa một kẻ ở ngay trước mặt. Trong khoảnh khắc, khuôn mặt kẻ này bắt đầu vặn vẹo, đường vân như gợn sóng lan tỏa mang theo máu tươi từ những vết da rách xương vỡ từ trên đầu nhanh chóng lan tràn ra.
Bóngđen ra tay nhanh chóng mạnh mẽ như lôi đình gầm thét, vung tay, cấtbước, xoay tròn thật nhanh, Đại Suất Bi Thủ, ánh đao lóe lên, hệt nhưcuồng long. Hắn giẫm gãy cẳng chân của một kẻ trong số năm người kia.Người này có thân hình hơi nhỏ bé, bị một chiêu Suất Bi Thủ cương mãnhtới cực điểm ấn lên đầu, đầu của gã từ chỗ xương cổ trực tiếp bị đánhgãy ra phía sau, cả đầu kéo theo thân thể như một quả bóng cao su văngra ngoài hành lang lát đá xanh kia. Một kẻ bên cạnh vừa rút đao cũng bịhắn thuận tay chiếm lấy, trong chớp mắt đã chém ra bốn đao. Đao thế vôcùng cương mãnh bổ đúng vào mặt, chém gãy gáy, bổ vỡ ngực. Đầu mục kiavừa mới nói xong hai chữ "nhìn xem", nhất thời chưa thể hô to lên thìbóng người đã lấn tới trước mặt, một bàn tay phóng đại lên trước mắt.
Một tiếng trầm nặng vang lên.
Tường ở ngoài đại điện này được dựng nên từ những tảng đá cứng rắn,tiểu đầu mục kia bị đẩy lùi ra sau hai bước, gáy nện lên tảng đá, sợrằng xương xọ cũng đã vỡ ra rồi. Bàn tay kia nhéo chặt lấy miệng mũi y,nhấc cả người y lên khỏi mặt đất. Cuối cùng trong ánh mắt đã trở nên rõràng hơn của tiểu đầu mục, là ánh mắt lạnh lùng hung ác hệt như một conmãnh thú cùng bóng dáng không được coi là khôi ngô của nam tử trẻ tuổi.Ánh mắt kia nhìn chòng chọc y cho tới thời khắc cuối cùng.
Trần Phàm đem cương đao đâm vào bụng đối phương, nhìn con mắt đối phương chậm rãi xoay chuyển một trăm tám mươi độ rồi mới thả y ra. Lúc nàydưới hiên nhà, hai người bị quyền và chưởng của gã đánh chết, hai tênkhác bị đao pháp cương mãnh đến mức không còn hình dáng bổ chết. Lúc này gã toàn lực ra tay, một người trong số kia trúng đầu và gáy, một tênkhác bị trúng gáy và ngực, xương cốt bị đánh vỡ. Ngoài tiếng va chạm khi thân thể những người này đổ xuống thì gần như không còn tiếng động nàokhác. Buông thi thể trên tay ra, gã lập tức quay đầu lại rồi cõng thiếuniên kia lên, lấy một mảnh vải ra buộc vài trên lưng, quay đầu nhìnthoáng qua một cái rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Năm người kia không thể kêu to lên, nhưng động tĩnh ban đầu cũng đã kinh động tớingười ở gần đó. Một bóng người vọt tới, hô to:
- Ai!
Và vung chiếc roi thép trong tay nện xuống đầu Trần Phàm. Kẻ này thânngười ục ịch hệt như một cái tháp sắt, cũng có khí lực rất lớn. NhưngTrần Phàm chỉ giơ một tay lên bắt lấy chiếc roi thép kia, mà cả ngườivẫn tiếp tục đi tới phía trước. Tên mập kia không ngừng lùi ra sau, từmột tay đổi thành hai tay muốn đoạt lại chiếc roi thép kia, miệng thìhét to "A a a a a....", sắc mặt đã trướng đến đỏ ngầu. Nhưng xoạt mộttiếng, hổ khẩu rách tung, Trần Phàm giơ chân đá lên ngực y, lại quất roi thép xuống đầu y.
Một dòng máu từ từ chảy ra, tên mập bụmđầu lại, lảo đảo ngã ra sau. Trần Phàm bước tới. Phía sân bên cạnh lạixuất hiện hai bóng người. Gã nghĩ nghĩ rồi xoay người nện lên đầu tênmập mạp kia một cái, rồi lại một cái. Ở trước mặt hai người kia nện liên tục vài cái cho đến khi tên mập kia không động đậy nữa, gã mới xoayngười đi ra ngoài.
Lực lượng phòng vệ trong đạo quán này đã hoàntoàn bị đánh thức, nhưng bản thân đạo quán này không lớn, Trần Phàm lậptức xông ra, trực lai trực vãng, trông gã như đang bước đi nhưng thực tế thì tốc độ còn nhanh hơn cả tuấn mã, trong chớp mắt đã ra tới cửachính. Lúc này ở đó có hai gã binh lính cầm đao đang canh giữ, Trần Phàm gần như không hề giảm tốc độ mà vọt tới chiếc cửa có phần cũ nát kia.
Ở bên cạnh rừng cây ngoài Cổ Đồng quan, hai bóng người một lớn một nhỏ ởđằng kia nghi hoặc nhìn sự xáo động bên trong. Lúc này người tới đúng là Ninh Nghị cùng Trác Tiểu Phong tới báo tin. Thì ra trong học đường lũhọc sinh phản đối Ninh Nghị đang tranh nhau làm vài chuyện tốt, để bàyra sự lợi hại của mình với tiên sinh Ninh Nghị. Hai bên ganh đua so đấu, dùng đủ loại hỏi thăm điều tra mà chẳng có kết quả gì. Lúc này trongthành Hàng Châu không phải là không có đủ thứ chuyện linh tinh, mà làrất nhiều. Lần này đám Trác Tiểu Phong vô tình tra được một cái tên màbọn chúng không thể đụng tới, nhất thời nội bộ đã xảy ra chia rẽ. Nghécon mới đẻ không sợ cọp, khi một đứa trẻ trong số đó tên là Trần Đằngtài cao lại gan lớn, không để ý lời khuyên của Trác Tiểu Phong mà quyếtđịnh đêm nay đi dò thám Cổ Đồng quan. Trác Tiểu Phong càng nghĩ càngkhông yên, cuối cùng đi cầu cứu Ninh Nghị, hy vọng hắn có thể nghĩ biệnpháp thuyết phục đối phương.
Nhưng Trác Tiểu Phong chung quy làtới chậm. Khi bọn họ chạy tới đây thì đã không thể cản được Trần Đằng,sau đó lại phát hiện ra đạo quan đang rối loạn. Lúc này hai người bọn họ đương nhiên không thể tưởng được rằng từ lúc bắt đầu Trần Phàm đã chú ý động tĩnh của mấy đám trẻ trong thư viện kia. Hai người nhìn một lúc,chỉ thấy cánh cửa kia ầm ầm vỡ tung, một người kẹp lấy hai tên vệ binhbay vọt ra trong vụn gỗ đầy trời, một người trong đó bị cương đao xuyênqua người, lăn trên mặt đất mấy vòng liền. Tên kia chưa chết, bị ngườikia kéo bằng một tay xoay mấy vòng, sau đó lại kẹp cổ y ở dưới nách,trong lúc chạy thì vặn gãy cổ y như vặn gãy cổ một con gà con.
Cửa vỡ, bỏ chạy, giết người, thuận tay ném xác, mà tốc độ của người nàykhông hề chậm lại chút nào, sau lưng dường như là cõng một ai đó. Lạiđúng lúc này, một chùm pháo hoa bay lên bầu trời.
Nhất chi xuyên vân tiễn, thiên quân vạn mã lai tương kiến.
Đây là tín hiệu cảnh báo đồng bạn của người trong quan, trong ánh lửa thấpthoáng bóng người đang lao tới. Kỳ thật hai bên đã rất gần nhau rồi,Ninh Nghị nhìn nhìn, kéo lấy Trác Tiểu Phong rồi cũng bỏ chạy xuống dưới núi. Chạy đi được chừng hai trăm mét, trong bóng tối mờ mờ kia độtnhiên có người nghênh diện chạy tới:
- Tặc tử phương nào, dám...
- Xem đao!
Đây có lẽ là binh lính ở quanh đây thấy pháo hoa thì chạy trở về. Trác Tiểu Phong đã sợ tới mức ngơ ngẩn đứng đó. Ninh Nghị đầu tiên là quát lênmột tiếng, rồi vung tay ném ra. Phía trước ánh đao lóe lên. Một tiếngphụp vang lên, một thứ trông như túi đựng phấn đổ ập xuống nửa ngườitrên của đối phương. Người nọ điên cuồng vung đao:
- Khụ... Phù... Cái gì...
- Phấn vôi.
Nói xong, Ninh Nghị đã áp sát đối phương, một tay vung đao chém ngã gã xuống đám cỏ dại.
Lúc này khoảng cách giữa Trần Phàm và bên này không tính là xa, bên này vừa phát ra tiếng động thì gã lập tức phát hiện. Ninh Nghị chém ngã ngườinọ, Trần Phàm cũng nghe thấy tiếng, chỉ hơi chần chừ rồi làm mấy thủ thế với bên này. Ninh Nghị chỉ chỉ bên cạnh mình, Trần Phàm gật đầu một cái rồi dẫn truy binh chạy trốn sang phía khác.
- Đi!
Quayđầu gọi Trác Tiểu Phong một tiếng, Ninh Nghị tiếp tục chạy theo conđường lúc đầu. Trác Tiểu Phong nhìn thủ pháp giết người gọn gàng linhhoạt vừa rồi của vị tiên sinh trong thư viện này mà ngây người ra. Chodù bọn họ có bất mãn với chuyện Ninh Nghị đào vong như thế nào thì hìnhảnh của Ninh Nghị khi ở thư viện chung quy vẫn là một chàng thư sinh,hơn nữa còn là thư sinh cực kỳ chính thống, là loại mà có học vấn, taytrói gà không chặt, lại liên quan tới quan phủ kia. Những thứ như "Huyết thủ nhân đồ" tuy được có được người ta nhắc đến, nhưng bọn họ chỉ coiđó là lời nói đùa mà thôi. Lúc này rốt cuộc mới nhìn thấy cảnh hắn ratay máu me thế nào, nhưng chỉ hơi chần chừ rồi cũng kịp định thần lại,vội càng đuổi theo.
Nhưng mà... mang theo túi phấn vôi bên ngườirồi ném người khác, dường có vẻ hơi đê tiện. Nhưng nhìn vẻ tùy ý khiNinh tiên sinh ra tay ban nãy, cách hắn làm trông lại rất quang minhchính đại... Nhớ tới kiến giải của một số người giang hồ mà cậu ta từngtiếp xúc, mê hoặc nho nhỏ này lướt qua trong lòng Trác Tiểu Phong, nhưng lúc này đây thì bỏ chạy thoát thân vẫn là quan trọng hơn, sau một lát,suy nghĩ đó đã bị cậu ta quẳng ra sau đầu...
Tiếng ồn ào náođộng, ánh lửa dần dần đến gần, rồi lại càng lúc càng xa. Sau đó đã khiến một phía của thành thị rối loạn xôn xao trong một phạm vi nhỏ. Đã sắpbình minh, khuấy động một hồ nước xuân...
***
Giờ mẹo, mặt trời đã mọc lên. Nhiều đội binh lình tập trung ở ngoài Cổ Đồng quan, mà lúc này bên trong đạo quan, lúc này phần lớn người đi ra là những đạosĩ và đạo cô ăn mặc có vẻ tương đối chính thức. Hiện trường đánh nhaubên trong quan vẫn được giữ nguyên trạng. Một gã đạo nhân trung niên mặc đạo bào màu vàng, trông có vài phần tiên phong đạo cốt đang vừa xem xét vừa đi vào trong. Ông ta trông khá hiền hậu, luôn mỉm cười trông khôngcó vẻ gì là tức giận. Phía sau ông ta là vài tên nhân sĩ giang hồ códáng vẻ khác nhau, mà kẻ khiến người ta chú ý nhất trong số đó chính làtên đại hán trông giống tháp sắt đen sì ở phía bên trái kia, những nơicó thể thấy được trên mặt, trên người y đều có vết sẹo. Người này chínhlà Diêm Vương hung ác Lục Đà, y vốn được ủy thác đóng giữ nơi này, chỉlà tối qua được mời đi dự tiệc nên không về, lại không ngờ rằng sẽ xảyra chuyện này.
- A... Hay... hay... Cướp roi, giết người... gọngàng sạch sẽ... Tốt... tốt... tốt... Đại Suất Bi Thủ, cũng tạm... Nhìnxem, đao pháp hơi kém chút... Ngoài có khí lực mạnh mẽ ra thì đầu bếpcòn bổ tốt hơn cả gã ấy chứ... hữu lực mà vô dụng...
Đạo nhântrung niên dẫn đầu kia dường như là đang bình luận trận chiến trên đường này, khi thì tán thưởng khi thì chế nhạo, rất là hứng thú. Đợi đến khixem xét xong năm thi thể dưới mái hiên chính điện, đạo sĩ quay lưng vềphía mọi người, lui ra sau vài bước, nhìn cánh cửa đóng kín kia như làđang suy nghĩ điều gì đó. Ông ta giơ tay vỗ lên cây cột bên phải vàicái, lại thu tay, nắm tay lại rồi giơ lên miệng như đang thổi hơi phùphù trong ngày đông giá rét.
Lục Đà ở đằng sau đã nhẫn nại hồi lẫu, lúc này mới nói:
- Thiên sư, chẳng lẽ ngài biết đêm qua ai tới đây? Nơi này ta đã xem xétqua, đêm qua ta không ở, đó là sự thất trách của ta. Ngài hãy nói cho ta biết y là ai để ta đi giết y!
Đạo nhân xoay người lại, phẩy đi bụi bặm rồi lại nở nụ cười:
- Đó rốt cuộc là ai, ta không biết. Khi nói chuyện hay làm việc gì thì phải có chứng cứ, phải có quy tắc, nhưng mà...
Ông ta tự tay vỗ lên bả vai Lục Đà:
- ... Sẽ có cơ hội!
Nói xong câu đó, ông ta đứng dưới mái hiên ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt lạimà không rõ là đang nghĩ cái gì. Bên trong dáng vẻ tiên phong đạo cốt đó lại có mấy phần tang thương, dường như cũng có mấy phần buồn khổ. Mộtlát sau, ông ta nở nụ cười gượng mà lắc đầu.
Nếu Ninh Nghị ở đây thì sẽ nhận ra thân phận của ông ta, bởi vì đó là người mà hắn từng gặp một lần trên yến hội bách quan.
Là người mà ở Hàng Châu hiện giờ có danh hiệu nhiều nhất, huynh đệ nhiềunhất, thuộc hạ thì ai đến cũng không từ chối, đủ mọi hạng người tụ tập,nhưng cũng là cao thấp không đều nhất, bất cứ ai đều không thể bỏ qua.
Hộ Quốc Thiên sư, Bao Đạo Ất.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 280: Giá Lạnh

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comAdsĐi qua những con phố tiêu điều, trên đường mua bữa sáng trở về nhà, trong thư viện Văn Liệt, mới vừa là thời gian vào lớp học.
Nửa đường, Trác Tiểu Phong đã tách ra khỏi hắn, lúc này, nghĩ chắc làđang ngồi trong thư viện tụ tập vài người bạn đáng tin cậy để thươnglượng chuyện liên quan đến Trần Đằng rồi. Lại nói, đối với đám trẻ controng thư viện này, Ninh Nghị cũng bỏ quá nhiều công sức, nhiều nhất chỉ có thể tính là thời gian tiêu khiển nhàn hạ. Nhưng, chỉ cần có chuyệncó thể làm, từng đám trẻ nhỏ sẽ xuất hiện, hiện nay có một đoàn nhỏ theo xu hướng của Ninh Nghị đã đặt tên cho đoàn của mình là “Đoàn Thanh niên Vĩnh Lạc”, cái tên hiện đại hóa như thế đương nhiên quy về công lao dẫn dắt của Ninh Nghị, còn đám trẻ của Trác Tiểu Phong lại thành lập “hộiChính khí”, đối lập với bên này.
Sự hình thành của hai đoànthể nhỏ, từ một mức độ nào đó mà nói, chẳng qua cũng chỉ là hình thứcliên hợp của hắc bang. Bên “Chính Khí hội” nến thơm, chém gà, đốt giấyvàng, uống máu ăn thề, một nghi thức cũng không thiếu. Còn “Thanh niênđoàn”, dưới sự đề nghị của Ninh Nghị, không có những nghi thức này,nhưng trong nội bộ ngược lại còn thân mật hòa hợp hơn so với đối phương, tất cả đều đối đãi với nhau như những “sư huynh đệ”, “đồng môn”.
Hai bên tuy rằng đối chọi gay gắt, nhưng cọ xát cũng không quá lớn.Những học sinh này trong nhà đều là nhân viên cấp trung và thượng của hệ thống Phương Lạp, đối với việc con cái trong nhà có thể tiến hành lậphội như thế, bọn họ cũng rất thích. Hành hiệp trượng nghĩa trừ bạo andân, cho dù hiện tại, trong quân đội Phương Lạp vẫn hô hào khẩu hiệu như vậy, bây giờ hai bên đều chỉ xử lí vài việc trượng nghĩa, lúc tiến hành điều tra, hiểu được tấm màn đen cùng với mấy khổ chủ giải oan sửa án,thì những phụ huynh này thật ra cũng có thuận tay giúp chút ít, nếukhông như vậy, một đám trẻ con kì thật cũng chẳng làm được việc gì.
Việc này bây giờ xuất hiện, nói là chuyện đương nhiên thì là chuyệnđương nhiên, nói ngoài ý muốn cũng là ngoài ý muốn. Ninh Nghị trong lúcnhất thời cũng không biết là tốt hay là xấu, chỉ là lúc buổi sáng, lạicó hai đứa trẻ đến tìm hắn. Lần này lại là hai học trò xuất sắc nhấttrong lớp mà hắn dạy, một đứa tên là Dương Chí Võ, đã mười lăm tuổi, coi như là thủ lĩnh của đám trẻ nhỏ này; đứa kia tên là Trần Tế Đà, mới cómười một tuổi, còn chưa có đại danh, nhưng lại cực kì thông minh. Haiđứa cùng tới báo cáo với hắn “Chính Khí hội” e là gặp phải phiền phứcrồi.
Thư viện không phải là hoàn cảnh nghiêm túc gì, “ThanhNiên Đoàn” và “Chính Khí hội” cùng sợ đều sắp xếp gián điệp, đối vớiviệc điều tra bên kia, bên này đương nhiên cũng có phát hiện. Chuyện lần này quá lớn, bọn chúng liền tới đây hỏi ý kiến của Ninh Nghị. Ninh Nghị dặn dò một lượt rồi tiễn chúng đi. Đại khái là đến buổi trưa, có người ở ngoài gõ cửa. Mở cửa, thấy Trần Phàm bước vào.
Trời trongxanh nắng rực rõ. Bên thư viện mơ hồ vọng lại tiếng đọc sách, lúc nàyTiểu Thiền đã sắp quay về từ y quán phía trước, chuẩn bị nhóm lửa nấucơm, chạy tới chạy lui bận bận rộn rộn rồi. Trần Phàm tự mình đi đến nhà bếp dùng gáo gỗ múc nước uống. Sau đó đi đến dưới mái hiên ngồi đốidiện Ninh Nghị. Ninh Nghị đang đổ vôi nghiền nhỏ vào trong một chén gỗcó vẻ cổ quái:
- Thế nào?
- Còn sống, mạng có thể giữ, sau này khó nói… Sao ngươi lại đến đây?
Trần Phàm cười cười, vẫn còn được coi là vui vẻ.
- Trác Tiểu Phong tới tìm ta, biết chuyện này ngăn không nổi, nhưng vẫn là đi muộn rồi…
- Sớm biết ta nên ngăn lại rồi.
Y nói như vậy, Ninh Nghị liền biết là từ đầu đến cuối y đều đi theo.Đối với Ninh Nghị, Trần Phàm có lẽ mới là người coi trọng lũ trẻ controng thư viện nhất. Ninh Nghị mặc dù chỉ coi là trò tiêu khiển, nhưnghình thái ý thức không giống, cách mà hắn dạy dỗ bọn trẻ con cũng khônggiống. Nếu như chỉ là dạy bọn trẻ tư tưởng Nho gia cổ hủ hoặc là ý tưởng hành hiệp trượng nghĩa đơn giản, e là Trần Phàm sẽ không thể nhìn bọntrẻ được mấy lần. Tư tưởng cốt lõi không giống nhau, nơi con người sẽdừng lại, độ cao sẽ đạt tới cuối cùng cũng sẽ không giống nhau. Vì nướcvì dân, hoặc là vì những người bên cạnh, có lúc nói rất đơn giản, nhưngcon người nếu như thật sự tin rồi, thì kết quả cuối cùng, e là rất không đơn giản.
Những gì hiện nay Ninh Nghị làm cho bọn trẻ nhỏnày, đơn giản là như vậy. Thống nhất nhận thức và hành động một cách đơn giản, chuyện thế nào là đúng, làm thế nào mới có thể làm lợi cho đấtnước và xã hội, nói một chút làm một chút, nói cho bọn chúng đây chínhlà việc rất vĩ đại. Lại lấy các loại lí luận Tử Viết Thi Vân để khôngngừng chứng minh tính chính xác này. Lấy những chuyện của loại ngườiTiền Hi Văn để tô đậm kích động thêm. Mỗi một điểm thật ra cũng khôngphải là xuất sắc, cũng tiến hành tương đối tuần tự từng bước, nhưng lúcnhững điều đã làm đã vừa đến lúc tốt, thì hiệu quả tẩy não được hìnhthành, cuối cũng rất đáng sợ.
Đương nhiên, nếu không phải làsự tôn trọng của thói đời với văn nhân, nếu không phải vốn dĩ là đứa trẻ nông dân thuần phác, trong lòng có cách nghĩ “tiên sinh trong thành” vô cùng lợi hại, những điều nói ra đều là đúng, thì chuyện cũng sẽ khôngcó hiệu quả nhanh như vậy.
Ở hậu thế, điều này thật sự khôngthể xem như cách dạy học nghiêm khắc, điều mấu chốt chắc là “chính ủy”cùng với “kích động”. Mục đích giảng bải không phải để nhận mặt chữ,không phải để làm văn, điều mà nó hướng tới, chính là tư tưởng, tất cảtư tưởng lí luận hoặc là cao thâm hoặc là giản dị, cuối cùng đều đểngười ta hình thành tín ngưỡng ngoan đạo. Nó không cần bậc cửa, chỉ cầnlà người hơi có khả năng giải thích, đều có thể nghe, đều có thể học,cho nên mục đích cuối cùng của nó, không phải là tạo thành đại nho đương thế nghiên cứu trời và người, mà là tạo thành những binh lính thật sựdám hi sinh.
Muốn làm cho người ta dám hi sinh, cái cần phảicho đi, nói cho cùng không gì khác chỉ là một phần của giá trị và sự vẻvang của sự đồng tình của đối phương mà thôi. Nhưng muốn cho người tathật sự đồng tình thừa nhận, lại cực kì khó khăn, đám trẻ con này chẳngqua chỉ là bước khởi đầu, dưới sự tô đậm tư tưởng Nho gia và giang hồhiệp nghĩa mới có được một khái niệm bước đầu, sau này kết quả thế nào,cuối cùng vẫn rất khó nói.
Lúc hắn còn ở Giang Ninh, phần lớn là dạy đám học trò kĩ thuật cụ thể, lúc đó chỉ là đơn thuần tẩy não,coi như là lúc bắt đầu nói chuyện, muốn kéo dài đề mục “làm thế nào đểtạo phản”. Trần Phàm đương nhiên không nghĩ đến nhiều như vậy, nhưng ylại phát hiện một phần có thể dùng trong đó, bởi vậy luôn đứng bên cạnhquan sát. Ninh Nghị nghĩ một lát, bỏ chén nước sôi đổ vào trong vôisống, nhìn bên trong đang sôi sục:
- Cổ Đồng Quan kia, rốt cuộc là…
Trần Phàm nhìn phản ứng trong bát, há hốc miệng, sau đó cười rộ lên:
- Đừng nói với ta là ngươi không đoán được? Đương nhiên là chuyện rất xấu.
- Ta có thể nghĩ được, chỉ là không nhìn thấy nhiều. Huống hồ nghe nóiBao Thiên Sư không có chuyện ác nào là không làm, ta làm sao mà biết CổĐồng Quan rốt cuộc làm gì.
- Lũ trẻ con này tìm đúng nơi rồi.
Trần Phàm hơi nén giọng xuống, vẻ mặt thoáng nghiêm túc:
- Chuyện mà bọn chúng điều tra là một số phu nhân mất tích… Tên Bao Đạo Ất này vơ vét của cải thật sự là nổi tiếng rồi, nói là đạo sĩ, trênthực tế lại tham hoa háo sắc, làm người bình thường thì không chịu, lạithích ức hiếp con gái nhà lành. Nghe nói khi gã còn trẻ, đã từng đínhhôn với thiên kim nhà giàu, sau trong nhà gặp chuyện không may, nhà kialại đổi ý, gả con gái đi, sau khi gã thành tài quay lại giết cả gia đình người ta, còn cô gái kia… Ừm… dù sao gã thích nhất là làm nhục con gáinhà lành, càng giữ gìn trinh tiết càng thích, khóc càng thê thảm cànghưng phấn… Hai năm nay đã đến mức độ trên đường nhìn thấy người nào vừamắt buổi tối liền kêu người khác đến bắt đi. Gã là Hộ Quốc Thiên Sư, aicó thể làm gì được gã?
- Ồ… Đúng là có hứng thú thấp hèn nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục…
Ninh Nghị đại khái cũng đoán được rồi, lúc này sắc mặt không hề thay đổi mà gật đầu, một lát sau mới lên tiếng:
- Mỗi buổi tối gã liền tính hai người. Cái này có thể có bao nhiêu, mọi người liều sống liều chết giành thiên hạ, bây giờ hưởng thụ một chút.Nghĩ chắc chẳng phải là chuyện gì lớn, mỗi lần người chết vì phá thành,số lẽ cũng không dừng lại ở điểm ấy. Người cấp trên chắc là cũng nghĩnhư vậy, cái này không sai chứ!
Trần Phàm cười cười, ánh mắt hơi lạnh:
- Còn có thể thế nào, gã có mấy sở thích, nói cũng không nói được,chẳng lẽ lại trở mặt sao. Nhưng kiểu hứng thú này của gã, những ngườicấp dưới đương nhiên cũng muốn được thơm lây, gã nhìn vừa mắt vợ nhànào, sẽ trói đi một cách công khai. Những người mà gã nhìn vừa mắt trong đám thuộc hạ cũng được ba bốn người, đương nhiên là thuận đường bắt đi…
Trần Phàm nói tới đây, dừng một chút, định tiếp tục nói, mở miệng rồinhưng lại không lên lời. Y vốn dĩ là người tâm tính nóng nảy, nắm chặttay, muốn dời cảm xúc đi, chỉ vào trong bát nói:
- Dùng cái này quá hèn rồi, không thành cao thủ được… Không phải ngươi suốt ngày nói mình là Huyết thủ nhân đồ sao?…..
- Lập miếu thờ đương nhiên cần làm kĩ nữ, làm gì có người nào muốn lập miếu thờ mà không làm kĩ nữ, thật là…
Ninh Nghị vẫy tay cười:
- Huống chi mối thù của ta và Lệ Thiên Hữu còn chưa xong. Bây giờ LệThiên Hữu quay lại rồi, ta phải cẩn thận một chút. Phải mang theo bênngười hai túi vôi… Đúng rồi, ngươi là cao thủ, nếu như ta đánh theongươi, đánh thế nào là tốt nhất?
- A… a… Ha ha…
Trần Phàm ngẩn người, sau đó không nhịn nổi cười, lắc đầu:
- Đánh chính diện sợ không được, ta có thể né tránh, chiêu sáng sớm hôm nay rất tốt. Trời tối, mọi người không nhận ra ngươi, ngươi kêu xemđao, chỉ e người bình thường đều trúng chiêu, vôi nếu bắn vào mắt, ngươi lại bên cạnh, chết chắc rồi. Nhưng nếu như tình huống bình thường, phát ám khí cũng cần có mấy bí quyết, ta tuy rằng chưa luyện qua, nhưng từng nghe sư phụ nói, đầu tiên… Buổi chiều nếu ngươi rảnh rỗi, ta luyện tậpcùng ngươi…
Trần Phàm vốn cũng là người không câu nệ tiểutiết, hai người nói một hồi xung quanh việc rắc vôi thế nào, sau đótrong đình viện yên tĩnh một lát, Trần Phàm ngồi ở đó, nhìn những chiếclá vàng khô rơi xuống. Trên thực tế, chuyện của Cổ Đồng Quan, cuối cùnglà khiến lòng người run sợ, nhưng chuyện liên lụy Bao Đạo Ất, cho dù làTrần Phàm, cũng không có cách nào nói bản thân có thể thế nào.
Ninh Nghị cũng không phải là người ngây thơ gì, chuyện đã xảy ra trongCổ Đồng Quán, cũng không phải là chuyện xấu nhất xảy ra ở Hàng Châu mấytháng nay. Chuyện xấu hơn nữa còn có rất nhiều, hắn chỉ là không tận mắt chứng kiến, không thể cho là không có. Trong thời gian thành bị phá,những người bị chết đói, bị thiêu chết, chịu ô nhục mà chết không đếmxuể, một khi không còn trật tự trói buộc, sự tàn bạo của con người cóthể tưởng tượng một cách thoải mái. Còn cho dù là khi thành chưa vỡ,những xó xỉnh hắc ám vẫn không ngừng xảy ra. Lúc này, hắn chỉ có thể cốgắng hết mình bình tâm, trầm lặng mà sửa sang lại chỗ vôi sống này màthôi.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 281: Nhìn Thấy Con Gián Cũng Không Sợ Nữa Rồi

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comAdsGần đây những người xung quanh đều đang đoán, tại Tứ Quý trai, là ai giúp ngươi giết chết Thang Khấu?
Trần Phàm nghĩ đến một chủ đề, liền nghiêng đầu cười nói.
- Hai ngày trước ta nói, vì sao không phải đích thân ngươi ra tay, chokẻ địch thấy mình yếu, trốn trong bóng tối rút đao ra là có thể chémngười. Lúc ấy là vui đùa, nhưng sáng nay ta chợt nhớ ra… có phải là thật hay không?
Ninh Nghị hơi ngẩn người, sau đó gật đầu cười, vỗ vỗ bả vai của đối phương:
- Ha ha, cảm động quá, mỗi lần ta nói như vậy đều không có ai tin…
- ...Sau này nghĩ tới ta còn cảm thấy không thể nào.
- Cút!
Trần Phàm cười ha ha, sau một lát, mới nói:
- Bây giờ xảy ra chuyện này, đám trẻ con kia làm sao bây giờ?
- Có thể thế nào? Nhân lực có lúc còn cạn, hoặc là thất bại hoàn toàn,hoặc là phải học được, làm việc phải làm có chừng mực.
Trần Phàm nhìn hắn hồi lâu:
- Bọn họ nói ngươi nhìn xa trông rộng, Vương Dần và sư phụ ta suýt chút nữa chịu thiệt trong tay ngươi, ngươi một chút ý tưởng cũng không có?
- Có một hôm Lưu Tây Qua nói ngươi… Cô ấy nói Trần Phàm không ngốc, chỉ là thông minh đến nỗi không lộ ra mà thôi.
Ninh Nghị thu những thứ đồ trên bàn lại.
- Thông minh đến nỗi không để lộ mới là người thông minh. Ngươi có thểlàm gì? Ý tưởng thì có, nhưng một cái cũng không thể nói cho ngươi.
- Nữ nhân hà khắc cả đời cũng không ai lấy…
Trần Phàm khẽ than thở một câu, trên thực tế, y rất có chủ kiến, phânminh rõ ràng. Vừa rồi hỏi như vậy, cũng chẳng qua là hỏi mà thôi.
Buổi chiều hôm đó Trần Phàm cùng Ninh Nghị luyện tập một chút cách dùng vôi sống làm ám khí. Chuyện của Cổ Đồng Quan, tạm thời đành gác lạiphía sau. Trần Phàm định dùng sức chịu đựng vô cùng lớn để khắc chế bảnthân, Ninh Nghị bây giờ chuẩn bị chiến đấu với Lệ Thiên Hữu, hắn cần áplực bên ngoài, nhưng cho dù như vậy, cũng không thể khắp nơi đều châmkhói lửa. Quan niệm dạy cho bọn trẻ vừa mới hình thành, điều duy nhất có thể suy nghĩ đến, e là lúc gặp phải khó khăn sẽ dẫn dắt như thế nào.
Bất luận là Trần Phàm hay là hắn, đều nghĩ như vậy. Nhưng thế sự vẫn luôn khó lường.
Bởi ngay hôm sau, kẻ báo thù đã tới.
Trời râm, gió thu hiu hiu, sau khi từ trong viện tử chủ trại Doanh Bá Đao nhìn thấy Lưu Tây Qua ra ngoài, có người đến tìm.
Đi từ phía thư viện ra tổng cộng có ba người, do Ninh Nghị hôm nay cònchưa lên lớp, nên Phong Vĩnh Lợi dẫn mọi người đến. Ba người này đều cóthân hình to lớn, xem ra đều là những người luyện võ, người cầm đầukhoảng chừng bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc bén và cao ngạo, có một khí chất từ trên cao nhìn xuống, giống như lòng dạ hiểm độc lại thường lão luyện trong phá án, hai người đi theo đều là những quân nhân trẻ tuổi haimươi mấy tuổi, ánh mắt có chút lạnh lùng.
- Ngự Sử Đài, ngươi là Ninh Lập Hằng?
Cầm quan bài ra, người cầm đầu tự giới thiệu, sau khi nhìn Ninh Nghị vài lần, bổ sung một câu:
- Đầu hàng sao?
Phương Lạp thành lập Vĩnh Lạc Triều, là dựa theo chế độ Võ Triều, tácdụng của Ngự Sử Đài là theo dõi quan viên nội bộ. Nhưng trong thời giantrước đây một chút, cái gọi là Ngự Sử Đài cũng chẳng qua chỉ là nha mônhư danh chỉ có tên chứ không có thành viên Trong mấy ngày này Lệ ThiênNhuận trở về xử lí phái chiêu hàng lúc trước, mới dùng cái tên Ngự SửĐài. Mấy ngày hôm nay, các quan viên cấp trung và cấp thấp mỗi khi nhắctới Ngự Sử Đài thì đều sợ hãi, bởi vì một khi những người này tìm đến,các việc tiếp theo chín mươi phần trăm là bắt giam, hạ ngục, tra tấn,hành hình, mặc dù có một cái tên xem ra chính thức, nhưng quá trình thẩm vấn trên thực tế căn bản vẫn là tự do hành hình, không có chỗ để nói lí lẽ.
Bây giờ ba người này tìm đến, nghĩ chắc là do từ “búttích” của Lệ Thiên Hữu mà ra rồi. Ninh Nghị đã sớm chuẩn bị sẵn sàng với chuyện này, nhưng mà hắn vốn tưởng đối phương đột nhiên động thủ ở bênngoài Doanh Bá Đao, lần này lại có chút dấu hiệu ngoại giao trước, quânsự sau, khiến người ta thật khó mà hiểu.
Nhưng một lát sau, hắn phát hiện sự việc có chút không giống với tưởng tượng.
- ...Ngươi vốn dĩ là chỉ là một kẻ đầu hàng, Vĩnh Lạc Triều ta cảm thấy ngươi cũng có chút tri thức, đồng ý để ngươi dạy học ở Văn Liệt thưviện, có trọng trách nghĩ đến ơn của đất nước. Nhưng ngươi không dạy cẩn thận ở Văn Liệt thư viện, ngược lại lại dùng tà thuyết mê hoặc lòngngười, tuyên dương loại người bán nước như Tiền Hi Văn là người có đạođức, khiến cho các học trò trong thư viện kết bè kết cánh, thành lậpđoàn phái, gây ảnh hưởng xấu, ngươi biết tội chưa?
Tìm ngaybên cạnh một gian phòng, người cầm đầu nói chuyện này, giọng nghiêmkhắc. Hai người kia lấy vẻ mặt động tác đe dọa để ám hiệu, lúc nàynghiễm nhiên đã là bộ dạng thẩm vấn. Nhưng Ninh Nghị là hạng người thếnào, thấu hiểu lòng người, có nhiều lúc chỉ nhìn qua là biết, bọn họ lúc này, ở nơi này, làm ra bộ dạng thế này, rõ ràng chỉ là đe dọa không,chứ không định bắt người. Bây giờ cảnh cáo như vậy có thể dọa cho nhữngngười thật sự chưa từng trải qua thế sự phải quy thuận, Lệ Thiên Hữuchắc là cũng biết điểm ấ đánh như vậy là có chủ ý gì.
Tronglòng hắn nghi hoặc, nhưng ngoài mặt lại không hề tỏ ra sợ hãi, nói mộthồi. Đối phương hình như cảm thấy hắn không hề có chút thái độ kiêungạo, trong đó một người trẻ tuổi định động thủ, nhưng cuối cùng bịngười trung niên kia quát dừng lại. Đối phương đại khái cũng kiêng kịnơi này là địa bàn của Doanh Bá Đao, không muốn làm lớn chuyện, chỉ làcảnh cáo thêm xung quanh chuyện hắn dạy cho đệ tử kết bè kết phái, có vẻ như là muốn hắn chủ động giải tán đoàn đội của đám đệ tử.
-...Chuyện này, cấp trên đã có người biết, ảnh hưởng cực kì xấu. Đại nhân cấp trên rộng lượng, chỉ nói nhìn qua, chứ không so đo với ngươi. Loạingười đầu hàng giống như ngươi, chẳng khác gì heo chó, ta vốn định đánhngươi một trận, hoặc là phế chân tay của ngươi, cũng không có ai dị nghị gì. Nhưng dù gì ngươi cũng là thầy giáo của học đường, ta nể ngươi vàiphần. Nếu một thời gian sau quay lại, nhất định là phải bắt ngươi, tựgiải quyết cho tốt.
Người đó nói xong những thứ này, liềncùng hai người còn lại hùng hùng hổ hổ đi. Ninh Nghị vốn dĩ định tạo một bầu không khí mình bị ép đến cùng đường ở Doanh Bá Đao, không quan tâmđến thái độ lên mặt nạt người của đối phương, chỉ là trong lòng nghingờ, đi theo sau một đoạn, mơ hồ nghe thấy bên đó vọng lại đối thoại,hình như là người trẻ hỏi người trung nhiên tại sao không đánh hắn mộttrận.
- Loại người đọc sách này, luôn có vài phần kiêu ngạo, cho dù trong lòng sợ hãi, vẻ ngoài cũng thích chống đỡ…
- Hừ, đầu hàng thì cũng đầu hàng rồi, còn kiêu ngạo cái gì…
- Ngươi có biết là hắn đầu hàng thế nào không? Trong lòng hắn nhất định là có kiêng kị, sau này biết sợ là được… Ta dạy các ngươi nhìn người,vẻ mặt vừa rồi của hắn, kì quái nhưng không có phần sợ hãi, rõ ràng cólà người nâng đỡ phía sau. Chúng ta thì không sợ cái này, nhưng làm hắnxây xước da, hai bên tìm người, ngày hôm nay cứ thế đi, tối nay ta còncó việc, không nghĩ nhiều… Mấy ngày nữa quay lại hỏi, nếu hắn vẫn chưatự giải quyết, vậy thì không tha cho hắn…
Ninh Nghị nghe xong những điều này, quay người lại, liền thấy ẩác Tiểu Phong đang từ chỗviện tử mà vừa nãy hắn bị cảnh cáo đi ra, thở hồng hộc tìm hắn.
- Ninh, Ninh tiên sinh… bọn họ… bọn họ không làm khó dễ thầy chứ?
- Có chuyện gì xảy ra?
- Bao Thiên Sư… bên phía Bao Thiên Sư động thủ rồi… Trưa nay đã bắttoàn bộ người nhà cha mẹ của Trần Đằng rồi, nói bọn họ thông đồng triềuđình. Nhưng toàn bộ việc động thủ đều có liên quan đến Bao Thiên Sư, trò nghe nói người của Ngự Sử Đài đến tìm ngươi, trò lo bọn họ sẽ làm khóthầy…
- Ta không sao.
Ninh Nghị nhíu mày.
- Tin tức sao truyền đi nhanh vậy? Xưa nay quan hệ giữa các trò và tacũng không gọi là tốt, bọn họ chỉ là đến cảnh cáo ta, chứ thật ra khôngcó chuyện gì. Nhưng Trần Đằng bây giờ sao rồi? Còn các trò có chịu ảnhhưởng không?
Trước kia hắn nghe nói Bao Thiên Ất không kiêngkị đồ sống và đồ nguội, tiền nhiều huynh đệ cũng nhiều, không ngờ đốiphương lại thần thông quảng đại đến mức độ này, chỉ dùng thời gian nửangày là có thể tìm ra mục tiêu. Trác Tiêu Phong rõ ràng cũng là bị dọasợ, nhưng vẫn cứ lắc đầu.
- Trần Đằng không sao, chỗ TrầnPhàm đại ca sắp xếp, bọn họ nhất thời chắc sẽ không tìm thấy, buổi trưanay trò về hỏi phụ thân, phụ thân nói chúng ta nhất thời sẽ không bịliên lụy. Bao Thiên Sư cũng sẽ không tức giận như vậy, cùng lắm cũng chỉ đem Trần Gia ra làm mục tiêu giết gà dọa khỉ…
Nói xong lại có chút do dự.
- Ninh tiên sinh, thầy nói… thầy nói đúng không?
- Ừ, muốn động một mảng vậy thì thật sự quá đáng rồi, các trò đừng tiếp tục điều tra chuyện này, chắc là không có trở ngại… À, lộ tin tức chắccũng là bọn trẻ trong nội bộ chúng ta, chắc trong nhà các ngươi ít nhiều cũng có liên hệ với Bao Đạo Ất.
Trác Tiểu Phong gật đầu:
- Cha trò cũng nói như vậy… Ninh tiên sinh không sao là được, trò vềtrước, cùng bọn họ… thương lượng cùng bọn họ một chút chuyện sau này.
Thiếu niên nói xong, quay trở về thư viện. Ninh Nghị nhíu mày nghĩ lạichuyện này một lượt, Bao Đạo Ất cũng thật sự là tâm địa giảo họa, mộtkhi bị chọc giận, giết cả nhà, thậm chí đến thầy giáo ở học đường củađối phương cũng bị cảnh cáo. Nhưng phụ thân của Trác Tiểu Phong khôngmấy điềm tĩnh. Dù gì gia đình của bọn trẻ trong học đường cũng là quanviên cấp trung của Triều Vĩnh Lạc, biết Bao Đạo Ất chắc là sẽ không làmlớn chuyện này, còn có thể để cho bọn trẻ quay lại học đường, trấn antình thế.
Đang nghĩ như thế thì Lưu Thiên Nam đã tới, hỏi chuyện vừa rồi hắn bịgây khó dễ. Sau khi đại khái hiểu được tình thế mới phất phất tay:
- Quan hệ của Ngự Sử Đài, không động được đến ngươi. Nếu như còn đếngây phiền phức, đừng nói nhiều với bọn họ, gọi bừa mấy người, đánh mộttrận đuổi đi là được. Người lành bị ức hiếp… Được rồi, ta còn có chútchuyện, đi trước.
Ninh Nghị nói úp úp mở mở, Lưu Thiên Namcòn tưởng rằng người của Lệ Thiên Nhuận đến khiêu khích, trong lúc nhấtthời hận vừa rồi không chặn đối phương lại. Nói thật, là tổng quản củaDoanh Bá Đao, thường ngày phong cách của Lưu Thiên Nam cơ bản là đi conđường thận trọng. Nhưng Doanh Bá Đao sở dĩ động thủ với Tề gia, mục đích là để trước khi Lệ Thiên Nhuận quay lại chứng tỏ thực lực của mình,thậm chí Lưu Tây Qua thân là trang chủ đều có thể vì thế mà bị thương.Nếu lúc này còn có thể bị người ta tìm đến khiêu khích, với phong cáchcứng rắn của Doanh Bá Đao, vậy thì thật sự là muốn rút đao quay về, chodù đối phương là Lệ Thiên Nhuận cũng vậy, nếu không làm sao có thể đứngvững ở trên triều Vĩnh Lạc.
Lúc này đã là buổi chiều, sau khi Lưu Thiên Nam rời đi, Ninh Nghị trở lại tiểu viện. Đợi cho đến gầnchạng vạng, lúc Dương Chí Võ và Trần Tiết Đà đến gõ cửa, việc mà tronglòng Ninh Nghị đoán được lại càng thêm xấu đi, quả nhiên, chuyện mà haiđứa nhỏ nói tới là hành động bên “Chính Khí hội”.
- ...Vừanãy nhìn thấy bọn người Trác Tiểu Phong đều tụ tập với nhau, đi về hướng cửa đông, nghe nói là xảy ra chuyện lớn, Ninh tiên sinh, bọn họ làm lớn chuyện rồi, thầy có thể đi theo chúng trò xem xem…
Dương Chí Võ và Trần Tế Đà không hề biết Ninh Nghị và Trác Tiểu Phong có liên hệ, nhưng bọn họ e là cũng đã dự cảm đến tình thế nghiêm trọng, biết cho dù là đoàn thanh niên Vĩnh Lạc này gia nhập vào, e là cũng không thể làmgì. Bởi vậy mới đến tìm Ninh Nghị xin ý kiến. Ninh Nghị gật gật đầu:
- Là chuyện của người nhà Trần Đằng sao?
- Không phải… Hình như nghe nói là chính Trần Đằng…
- Hả?
- Còn nghe nói Trần Phàm đại ca cũng đi rồi…
Bởi vì tiếp xúc những ngày qua, Trần Phàm với phong cách đường hoàngrất được bọn trẻ yêu thích, nhưng thật sự phải xử lí chuyện, mọi người e là vẫn tin tưởng khả năng xoay sở của Ninh Nghị hơn. Ra khỏi cổng viện, bên này đã có bảy tám nòng cốt trong “Thanh Niên Đoàn” đang đợi, mọingười cùng đi về phía cổng phía đông, trên đường lại có người đến báotin. Vốn dĩ Trần Đằng bị thương rất nặng, sau khi Trần Phàm cứu đượcngười, sắp xếp một phu nhân quen biết ở đó chữa thương, vẫn chưa nói cho bất cứ ai vị trí đó. Nhưng buổi chiều người của Bao Đạo Ất đến tìm vịphu nhân kia. Cụ thể xảy ra chuyện gì, không ai biết, nhưng kết quả là…phu nhân và người thanh niên tên Trần Đằng bây giờ đã chết rồi.
Trên đường đi vào chợ ở gần cổng phía đông, một đoạn đường trong đó,bay giờ đã tràn ngập không khí tiêu điều, y quán mở cửa, bên trong chấtmấy xác chết, đều đang đắp vải trắng. Theo sự lí giải của Ninh Nghị, lúc người của Bao Đạo Ất đến tìm Trần Đằng, e là đã không dùng một đao màtrực tiếp kết thúc tất cả, chắc là đã mắng, đánh, khiến cho người thanhniên vốn bị trọng thương chết dần dần.
Hơn mười người thiếuniên lúc đó đứng ở đầu đường, ai nấy đều hoe hoe mắt, có người nghiếnrăng mà nói. Một đội Hắc linh vệ đứng chặn người đi đường ở hai bên, AnTích Phúc và Trần Phàm đứng ở cửa cổng của y quán, nhưng lúc này, haingười xem ra đã cãi nhau. An Tích Phúc rút đao chỉ vào Trần Phàm, TrầnPhàm cười lạnh chỉ chỉ vào lồng ngực của mình.
Quen biết nhau đã được một thời gian, mặc dù qua lại với An Tích Phúckhông nhiều bằng với Trần Phàm, nhưng Ninh Nghị biết đại khái, con người An Tích Phúc này không phải luyện võ từ nhỏ, thân thủ cũng xấp xỉ mình. Nếu quả thật động thủ, dưới cánh tay của Trần Phàm e là không đi quađược mấy chiêu.
Lúc bọn người Ninh Nghị đi tới, An Tích Phúcnhìn liếc sang, lúc này đại khái Trần Phàm đã hơi hơi tỉnh táo lại, ynhìn người thanh niên tròng mắt đã hoe đỏ, lại nhìn Ninh Nghị, cuối cùng giang tay, xoay người lui xuống…
Sinh mệnh và khí phách, rốt cuộc cái gì quan trọng hơn, đây là một mệnh đề nan giải. Ninh Nghịtrước nay không phải làm một người cực đoan, cực đoan không giải quyếtđược bất cứ vấn đề gì, hắn quen cảm thấy người ta cần có lí tướng vàkiên trì, nhưng không đến nỗi vì kiên trì mà mất đi sinh mạng, mà cho dù có như thế, vẫn phải có lí tưởng và kiên trì, loại người không có những thứ này, thì chẳng khác gì côn trùng.
Người chín chắn có thể sống ti tiện vì lí tưởng của gã, người không chín chắn có thể chết dũng cảm vì lí tưởng của gã. Có một câu nói thế này. Ninh Nghị là ngườithuộc trường phái cụ thể. Nếu đưa ra mục tiêu gì, sẽ đi hoàn thành không từ thủ đoạn, cho dù có thất bại cũng không có gì đáng kể. Đương nhiên,nếu như lí tưởng của người này là một đời cũng không xoay chuyển, hoặclà không gì Tiền Hi Văn lấy tinh thần nho gia cứng nhắc để cho người taxem. Vậy thì đừng nói. Nhân sinh là một cuộc đấu tranh. Luồn cúi, thấtbại đều không là gì, chỉ cần có một hơi thở, là có thể đi về phía trước.
Đương nhiên mấy thứ này không thể nói với bọn trẻ. Bọn chúng cũng chẳng thể hiểu được. Nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của bọn trẻ, Ninh Nghị biếtđược, bọn chúng dù sao cũng còn trẻ, không thể lí giải tình hình sau sắc như người lớn. Hơn nữa trong thời gian còn trẻ, tay của cha ông bọnchúng cũng đã nhuộm máu tươi, nắm tay cứng, có khí phách, thì cái gìcũng có. Quỳ xuống là bọn hèn.
Bao Đạo Ất cuối cùng đã làmquá đáng rồi, lúc Trác Tiểu Phong bởi vì chuyện của Trần Phàm muốn đặtmình ngoài cuộc, bọn trẻ này thật ra đã chọn đường lui, nhưng cái tátđánh tới mặt, bọn họ chỉ sợ là không thể lui được. Đương nhiên, phía Bao Đạo Ất, e là cũng chưa làm gì bọn trẻ, hoặc với y mà nói, đối với đứatrẻ, đương nhiên là từng bước từng bước bạt tai đến nghe lời mới được.
Có thể sẽ xảy ra chuyện. Xảy ra chuyện, đối với Ninh Nghị cũng có cáitốt, nhưng đối với chuyện ở trước mắt, Ninh Nghị không định nhúng taydẫn đường, vừa không có ý định khiến bọn chúng tỉnh táo, vừa không địnhđi kích động gì đó. Hắn biết, đạo quan mà Bao Đạo Ất bây giờ ở tên làBạch Lộc Quan. Bên đó thủ vệ thâm nghiêm khí thế nguy nga, lúc ban đêm,lại mơ thấy cảnh lũ thanh niên cầm thương đao đến Đạo Quan.
Ngày hôm sau, Dương Chí Võ cùng đám thanh niên trong “Thanh Niên Đoàn” đến tìm hắn.
- Bên “Chính Khí hội” chuẩn bị động thủ, chúng trò… định giúp bọn họ.
Thiếu niên nói như vậy.
- Định làm thế nào, nếu như đuổi đến Bạch Lộc Quan giết Bao Đạo Ất, ta là thầy giáo sẽ khen ngợi các trò.
- Á… Chúng ta tính toán một chút, có một cơ hội, chiều nay có thể hànhđộng… bên Cổ Đồng Quan sau khi xảy ra chuyện, Bao Đạo Ất chắc là cảmthấy chỗ đõ không thể dùng nữa, y phải chuyển những cô gái đi, chúng trò nghe thấy chiều nay đoàn xe đã đi qua đường Bình Xương…
Ninh Nghị vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, gật gật đầu:
- Tiếp đi!
- Bên đó là phố xá sầm uất, chúng trò định nghĩ cách chặn đường lại,chỉ cần đập nát một chiếc xe trong đó, đểngười ta nhìn thấy nữ nhântrong xe ngựa, chúng ta sẽ làm loạn lên. Nhiều nữ nhân như vậy, bày rathiên hạ, bọn họ sao giải thích nổi. Thù dù sao đã kết rồi, chúng takhông làm gì được Bao Đạo Ất, nhưng làm náo loạn chuyện, những nữ nhânđó coi như được cứu. Tiên sinh trước đây đã nói làm chuyện phải có trình tự, không thể khinh xuất, chúng trò nghĩ tới nghĩ lui, chỉ sợ chỉ cócách này có thể làm nên chuyện.
Ninh Nghị nhìn cậu một lát, sau đó cười phá lên, đi đến phía trước cửa sổ gật gật đầu. Hồi lâu sau, mở miệng nói:
- Hai người các trò cộng lại, bốn mươi năm mươi người tất phải có, giađình đều có quan hệ, thật ra hoạt động tốt, không cần sợ Bao Đạo Ất trảthù.Chuyện này trước kia ta không muốn nói, bởi vì các trò vẫn chưa làmđược, bây giờ ta nói cho các trò, sau khi chuyện này xảy ra, cho dù làngười lớn trong nhà các trò đánh cũng được mắng cũng được, bọn trẻ cáctrò không được rút lui, cắn chết khối đoàn kết. Các trò không lui, người lớn trong gia đình bất luận là lui thế nào cũng không được, chỉ cần bất cứ giá nào làm cho bọn họ đoàn kết, Bao Đạo Ất sẽ không có cách nàođộng thủ với bất kì ai. Các trò đã không khinh xuất, việc này qua đi, ta giúp các trò.
- Đa tạ tiên sinh!
Nghe được lờinày, Dương Chí Võ cao hứng cúi người thi lễ với hắn. Bọn họ tiếp xúc với Ninh Nghị lâu như vậy, đối với việc đi lại với thầy giáo dương nhiênphải hiểu, ngày trước những chuyện này chỉ là tai miệng truyền nhau, bọn họ đa số đều cho rằng thầy giáo rất lợi hại. Nhưng từ đầu đến cuối,việc của đoàn thanh niên là bọn họ tự mình làm, Ninh Nghị không hề thamgia, bây giờ trong chuyện này, thái độ của Ninh Nghị lại hết sức mờ ám,đến tận lúc này mới rõ ràng, nhất thời khiến người ta cảm thấy đúng làngười đáng tin cậy, lát sau lại vui mừng hỏi:
- Vậy… tiên sinh, thầy cảm thấy chuyện này chúng trò có thể thành công không?
- Nếu như thông tin chính xác….
Ninh Nghị cười gật gật đầu.
- Chắc là có thể thành công.
Hắn là nói như vậy, đợi cho Dương Chí Võ rời đi, Ninh Nghị đứng ở trướccửa sổ nhíu mày, thành công cũng được thất bại cũng được, chuyện nàykhông thể dễ dàng. Vốn dĩ hắn nghĩ chỉ là dựa vào áp lực bên Lệ ThiênHữu để thổi phồng lên, nhưng sau chuyện này nếu như thật sự nhúng tayvào chuyện của Bao Đạo Ất, cục diện chỉ sợ sẽ càng ngày càng phức tạp,càng khó khống chế rồi.
Như thế đến buổi chiều, “Vĩnh LạcThanh Niên Đoàn” tổng cộng đã có gần ba mươi người, một phần là học sinh trong lớp, có mấy người là thanh niên hai mươi mấy tuổi, có anh họ củaTrần Tử Đà, cũng có những người là ngày trước “Thanh Niên Đoàn” làm việc tốt mà quen được, không hề để tâm đến thế lực của Bao Đạo Ất. Về chuyện này, Dương Chí Võ vốn dĩ bàn bạc với bọn Trác Tiểu Phong cùng nhau làm, nhưng phía Trác Tiểu Phong tỏ thái độ từ chối, bên đó dù sao cũng làanh em một nhà, ruột thịt, giữa trưa đã đi mai phục trước. Bên này saukhi tập trung đi về phía dường Bình Xương. Trước khi đi, Ninh Nghị đưacho mỗi người hai túi vôi sống, nhân tiện chia cho mỗi đứa nhỏ một thùng gỗ nhỏ.
- Vôi dùng để phòng thân. Để một thùng nước ở bêncạnh… Thứ này nếu không phải tình huống khẩn cấp, ta không khuyến khíchdùng, kết thù rất sâu, nhưng thể lực các trò không được. Nếu như có xung đột, tạt vôi, nếu không được, liền hắt nước…
Dặn dò như vậymột hồi, Ninh Nghị hóa trang một chút, cả đoàn người đi về phía BìnhXương, đến vị trí vừa mới chia tay, một đám trẻ của “Thanh Niên hội” điđến lầu trà chỗ rẽ đường đi. Đám trẻ của “Chính Khí hội” sớm đã ngồi ởlầu trà đối diện. Nhìn thấy đối phương đi đến, ít nhiều cũng có chút cảm động, nhưng cũng không chào hỏi. Ninh Nghị đi đến bên đường hơi xa mộtchút, đẩy một chiếc xe nhỏ chở đầy hạt cải, vừa nhìn động tĩnh xungquanh.
Đại khái đến lúc thăm dò được, có một người thanh niên theo dõi phía trước cưỡi ngựa về, tỏ vẻ tin tức không lầm. Ninh Nghịnhìn xa xa ra ngã tư, trong lúc bất tri bất giác, Trần Phàm ngồi xuốngbên cạnh, lúc đội ngũ xe ngựa xuất hiện, y nghiêng nghiêng đầu, cườicười với Ninh Nghị.
- Bọn họ báo cáo tin tức sai rồi!
- Ừ?
Ninh Nghị hơi hơi ngẩn người.
- Những nữ nhân kia không phải vận chuyển từ đây, tối qua, sau khinhững đứa trẻ nhận được tin, ta đi kiểm tra, Bao Đạo Ất chặn trước bọnchúng… Nhưng có lẽ cũng là bọn chúng giữ bí mật không tốt, nên bị ngườikhác lợi dụng ngược lại.
Ninh Nghị nhìn y một cái:
- Sao bây giờ mới nói?
- Tối qua ta mới nghĩ, đi cảnh cáo bọn họ, chẳng có bất cứ ý nghĩa gìvới tương lai của bọn họ. Nếu như nguyên nhân chịu thiệt chỉ là có người đang bảo vệ bọn chúng, e là bọn chúng sẽ quen. Nhưng nếu như chuyệnthất bại rồi, bọn chúng sẽ bị bắt, lại đuối lý, trong nhà lại bị chènép, sau này sợ là chẳng làm được chuyện gì nữa. Ta nghĩ một đêm, chỉ còn lại một chuyện có thể làm.
Ninh Nghị nhắm mắt lại.
- …………
Hắn nói giọng nhè nhẹ, Trần Phàm cũng nghe không hiểu ý của hắn, lúc này trong nụ cười lộ ra vài phần vui vẻ.
- Ta trước kia cũng giống như bọn họ, không sợ trời không sợ đất, rấtnhiều người ta quen đều như vậy, bọn họ không sợ trời không sợ đất,nhưng sau này, dần dần bị thế đạo này dạy cho biết sợ. Thật ra sợ cũngkhông sao, nhưng sau này bọn họ chuyện gì cũng không dám làm nữa. Saukhi bọn họ không dám làm, còn đưa ra đủ loại lí do để thuyết phục bảnthân, sau đó lại đi nói người khác, giống như việc bọn họ không dám làmlà vinh quang gì đó không bằng, mắng những người dám làm là đồ ngu. Thật ra ta cũng dần dần sợ rồi, không biết chuyện gì nên làm, thường cảmthấy trong thế giới này, chuyện gì cũng đều không làm được, bởi vì mọingười đều sợ.
Y dừng một lát:
- Bọn trẻ mà ngươi dạy,trong lòng có rất nhiều ý tưởng, thất bại cũng không sao, có thể khiếnbọn chúng học được cách làm việc, nhưng ta không thể để cho bọn chúngvừa mới bắt đầu đã cảm thấy sợ. ta phải khiến cho bọn chúng nhìn thấy có những người lớn không biết sợ, có những chuyện chỉ cần sau khi bọnchúng lớn lên còn nhớ, thì sẽ không khó như những người khác nói.
Xe ngựa dần tiến đến gần, Trần Phàm đứng lên, sau đó nghiêng nghiêng đầu, nghi ngờ nói:
- Ngươi đẩy cái xe làm gì, nếu như không làm gì thì cho ta mượn?
Ninh Nghị liếc y một cái:
- Đây là dầu hạt cải, vôi mà ta chuẩn bị cho học trò. Có người sau khi bị rắc, có thể đến đây rửa mắt.
Một lát sau bổ sung.
- Không làm ảnh hưởng đến hòa khí…
- Vậy còn mạng sao?
Trần Phàm sửng sốt một câu.
- Ngươi thật nham hiểm!
Nói xong lời này, Trần Phàm vừa quay đầu, cảnh đường phố mùa thu hiuquạnh âm u, đường phố náo nhiệt trước đây cũng không còn quá nhiềungười. Y thở dốc một hơi, cảm giác xương cốt đều vang lên nhẹ nhàng trên không trung.
Bên kia góc đường, một đám thiếu niên “ChínhKhí hội” đã bắt đầu vô ý đứng lên. Sau đó bọn họ nhìn thấy bóng ngườibên kia đường quát lớn, liền xông ra ngoài.
Xe ngựa đi đến có tổng cộng bảy xe, mỗi cỗ xe đều có hai ngựa kéo, tốc độ không chậm.Bóng dáng kia giống như một mũi tên gảy chiếc đàn căng dây trong bầukhông khí âm u của mùa thu, trong nháy mắt, bóng hình đó tụ lực mộtquyền, “ầm” một tiếng nặng nề trên đầu tuấn mã.
Huyết quanglóe lên, tiếng ngựa hí dài, cùng với một quyền này, con tuấn mã gần nhưtoàn bộ thân hình đều rời khỏi mặt đát, đập vào con ngựa bên cạnh, tuấnmã lôi xe, toàn bộ thân xe đột nhiên bắt đầu nghiêng, bánh xe rời khỏimặt đất, “ầm ầm” lật ngược trên mặt đất.
Tiếng nổ ầm vang, xe ngựa ngã xuống trên mặt đất, còn quán tính thật mạnh sau đó đẩy về phía trước, nước bẩn, rác thải trên đường trong khoảnh khắc bị đẩy lên, phía trước xe ngựa, bóng dáng hai tay của người đó đã đẩy chiếc xe đã dựngngược lên, tất cả mọi người đều bị xe đẩy trượt ngược về phía sau, nhưng cuối cùng cũng đã dừng lại. Phía sau một chiếc xe ngựa trong lúc vộivàng chuyển hướng, gần như đụng vào một cây đại thụ ven đường. Chỉ thấybóng dáng kia đẩy xe, bắt đầu dùng lực.
Lúc này một càng xengựa đã bị chặt đứt, tuấn mã ngã lăn ra đất cũng đã thoát khỏi dâycương, thùng xe nghiêng ngả bắt đầu bị người nọ đẩy trượt về hướng sườnđằng sau, thế càng lúc càng nhanh. Theo tiếng ầm ầm nổ vang, có ngườihét lớn:
- Ân oán giang hồ, không ai muốn chết thì cút ngay...
Vài quán nhỏ bán hàng rong bên đường vội vã bỏ chạy.
Xe ngựa lật đổ một quán nhỏ, quán nhỏ vốn là bán đồ ăn vặt chiên dầu,một chảo dầu bị đổ trên mặt đất, củi lửa bay loạn xạ, xe ngựa từ bêntrên nhào xuống, đâm vào bên trên tường bên kia đường, dừng lại, một lúc sau, ngọn lửa bùng bùng bốc lên.
Thùng xe ngựa lại lớn, lúcnày bảy tám người kêu thảm thiết từ trong xe leo ra, đều là những nhânsĩ võ lâm mai phục. Bóng dáng kia bắt lấy càng xe, dùng sức đá một cướcvào thùng xe, lấy một cây to làm vũ khí, đập vào đầu người chui ra đầutiên. Xa xa trên chiếc xe ngựa thứ năm, có người xôn xao vén rèm, bóngdáng kia từ bên kia đứng dậy:
- Trần Phàm! Ngươi làm gì!
Đó là Bao Đạo Ất.
Trên chiếc xe ngựa thứ ba, xa phu vung roi, vung về phía Trần Phàm.Trần Phàm không hề động đậy, giơ tay bắt thật mạnh, roi dài vụn thànhnhiều mảnh, đem theo cả bóng người lăn xuống. Nhưng trên một chiếc xengựa, một gã nhân sĩ giang hồ thần sắc và binh khí quái dị đã đi ra, bảy chiếc xe ngựa chặn thật chặt con đường dài, một âm thanh kinh loạn,Trần Phàm cầm càng xe đi về phía trước.
- Bao Đạo Ất, hôm nay ngươi chết chắc rồi!

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 282: Vì Một Tiếng Cười, Nam Nhi Ngang Dọc

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comAdsGió thu đìu hiu, phố dài xơ xác, ngọn lửa đang bùng cháy, bóng người vây lại, bóng người lại bị đẩy ra như đạn pháo, ngã trên mặt đất, dòng máutươi chảy ra. Bảy chiếc xe ngựa xiêu xiêu vẹo vẹo chặn trước sau conđường, người đi đường chạy loạn tứ phía, tửu quán trà lâu phía xa xanhìn sang bên này.
Bảy chiếc xe ngựa, cho dù như toa xe khálớn, mỗi chiếc xe bên trong cũng chẳng qua nhét một người, lúc này những nhân sĩ võ lâm trang bị vũ khí khác nhau xuất hiện, nhìn thoáng quakhiến cho người ta có cảm giác như bây giờ trên đường phố Hàng Châu,ngày nào cũng có chuyện sống mái xảy ra. Nhưng duy chỉ có tên “Bao ĐạoẤt” có nghĩa là tình thế bây giờ không phải là tranh đấu sống mái đángnói, xa xa gần gần, hoặc nhiều hoặc ít đều có người hiểu hàm ý của cáitên này. Lúc quay lại nhìn tình thế, mới có thể phat hiện chặn cả đoànxe lần này, lại chỉ là một người thanh niên hai mươi mấy tuổi.
Lúc Ninh Nghị đẩy xe trở về, Trần Phàm đã cầm càng xe đi về phía BaoĐạo Ất, những người xông lên, bị y dùng một chân đá bay trở lại. Trậnchiến đấu xảy ra chiều hôm đó trên đường Bình Xương, từ lúc bắt đầu, đãcó chẳng có quá nhiều điều tốt đẹp đáng nói.
Trần Phàmkhông phải là một người ngu, nhưng ít nhất trong trận đấu này, đối với y mà nói, không cần phải có quá nhiều mưu mô. Còn Bao Đạo Ất lần này mặcdù đích thân đến, đối phó với đám trẻ, chưa chắc cần tinh nhuệ ra hết.Nhưng mặc dù như vậy, có thể tham dự vào những chuyện cấp độ này dướitrướng Bao Đạo Ất, cũng không phải bình thường. Lúc này xuất hiện ở đây, đều là nhưng chưởng môn thuộc những phái trung hoặc nhỏ trong võ lâm.Hoặc là những hào phỉ lục lâm giết người cướp của, trong tay thật sự cóvõ nghẹ, từng giết rất nhiều người, đặt ở bình thường, một người có thểđánh được ba năm quân sĩ. Nhưng, lúc người bên cạnh hai chiếc xe ai nấyđều cầm dao kiếm vây kín, bọn họ mới thật sự có thể cảm nhận được, trước mắt người một thân một mình ngang nhiên đánh tới chính là nam tử tênTrần Phàm, có thân thủ đáng sợ.
Lần này những người đi theoBao Đạo Ất tới, có thể cũng không có nhiều người thật sự biết thân phậncủa Trần Phàm chính là đệ tử nhà Phật. Mà cho dù biết, mọi người cũngkhông đến nỗi quá đố kị với người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này. Bọn họ đều là những nhân vật có tiếng ba bốn mươi tuổi. Lưỡi đao liếm máunhiều năm như vậy, trước kia có thể bởi vì quân nhân không được coitrọng, thậm chí trở thành những người mãi võ trên đầu phố, nhưng trongtay có công phu giỏi. Đối với chuyện như đánh nhau, bất luận thế nào,đều không thấy sợ. Theo bọn họ thấy, sức của người thanh niên trước mắtđang xông lên đoàn xe này có lẽ là có chút thân thủ, nhưng một người,nếu không phải là điên thì là tuyệt vọng rồi, máu nóng xông lên não.
Bọn họ chỉ là không ngờ được, người thanh niên trước mắt này từ nhỏthiên phú dị bẩm, sau lại bái Phương Thất Phật làm sư, luyện tập cácloại võ nghệ, tham gia vào quá trình tạo phản, mỗi lần kịch liệt nhấttrong một trận chiến đấu lại xông ra, may mắn còn tiếp tục tồn tại.Trong hệ quân Phương Tịch, xưa nay những người có thể so chiêu với y,chỉ có những biến thái thuộc loại thiên tài như Lưu Tây Qua.
Sau khi thành Hàng Châu bị phá, cảm xúc của y bị tụt dốc, tâm trạng thảlòng, sau đó tiếp nhận chức chấp pháp quan một thời gian. Nhìn như khắpnơi đều dùng nắm đấm để giải quyết, rất không có đạo lý, nhưng trên thực tế chẳng qua chỉ là thái độ giải quyết mâu thuẫn nội bộ mà thôi. Nhưngtrước mắt, y chính là tư thế muốn xông ra chiến đấu, muốn lấy mạng đổimạng.
Đầu tiên vây lên trên là người trên cỗ xe thứ ba đixuống, thấy dây roi của xa phu trên xe bị trực tiếp cướp lấy, người cùng bị kéo ngửa, bọn họ trước tiên rút vũ khí trực tiếp xông lên, đã khôngcòn coi là khinh địch nữa rồi. Nhưng càng xe trên tay Trần Phàm vừa dichuyển, người cầm đầu kia vẫn bị một chân đá bay ra ngoài. Người nàychính là chưởng môn phái Thần Chưởng Môn, một chi của Võ Lâm Nam Phương. Một thân khổ luyện, sức khỏe cường tráng, lại chỉ một cước mà phun máutươi, lăn lông lốc.
Không ai để ý tới người bị đá bay kia,công kích xung quanh cũng đã tập trung đến. Người bên trái đâm thẳng đôi móng chim ưng vào gáy Trần Phàm. Người này là Đường Chấn Xuyên đượcxưng là “Trấn Xuyên Thiết Trảo”. Cùng lúc với lần tấn công này, còn cóđao, kiếm, thương, mặt phải, phía sau đều sát khí bừng bừng, nhưng mộtlát sau, bọn họ liền bị cuốn vào trong một trận lốc gió.
Đường Trấn Xuyên luyện tập móng ưng đã hơn ba mươi năm, trong lúc đó,Trần Phàm liên tục giao đấu với y hai lần, lần đầu tiên là khuỷu tay bên tay thuận, sau đó liền đổi ta nhìn thấy móng vuốt của người thanh niênkia đã tiến về phía mình, trong khoảnh khắc y chỉ thoáng nhìn thấy thủthế của Trần Phàm giống như ưng vồ lại như ưng vồ, lại giống như vồ mộtcách tùy ý, không có chương pháp gì, trong lòng chợt lóe lên suy nghĩđây là một người ngoại đạo. Hai tay đã xoắn vào một chỗ, sau đó âm thanh của xương cốt vỡ vụn vang lên bên tai, cùng lúc đó, y đã bắt được xương của đối phương, nhưng tầm nhìn bị quay tròn một cách điên cuồng.
Càng xe vung lên một nửa vòng tròn cực lớn, gào thét như hổ gào! TrầnPhàm bắt được Đường Chấn Xuyên, kéo y ném thẳng vào giữa đống người. Một tay đầu đà tay cầm trượng thép đập vào càng xe một chút, cả người loạng choạng lui về phía sau như bị điện giật, vô số mạt gỗ bay lả tả trênkhông trung. Đường Chấn Xuyên bỗng nhiên bị kéo đến nỗi xoay cả thân thể dường như bị bay lên của mình để chặn lại sự tấn công bên trái. Cơ thểcủa Trần Phàm đang cúi xuống, giống như dán chặt vào sau lưng của ĐườngChấn Xuyên, nhưng theo mấy người ở phía trước thấy, người thanh niên này giống như một con hổ đang bổ nhào đến!
Mấy người lui về phía sau theo phản ứng bản năng, cơ thể Đường Chấn Xuyên rơi xuống, còn chưa đứng vững. Mà trên thực tế cũng hoàn toàn không thể đứng vững, nên nóilà chưa ngã. Cơn đau từ trên vai lan xuống, cơn nọ nối tiếp cơn kia,cánh tay của y đứt rồi, còn Trần Phàm vẫn đang ở phía sau y. càng xe rít gào quay hai vòng trên tay, tản mọi người xung quanh ra, nâng lên thậtcao trên không trung.
Lực Phách Hoa Sơn!
Vụn gỗ,máu và thịt bay trên không trung, Đường Chấn Xuyên dưới tình trạng gầnnhư là đưa lưng về phía Trần Phàm, dùng gáy để chống đỡ lại ăn một gậymạnh. Cơ thể của y bay ra tới bên cạnh một người bên ngoài, cùng lúc đó, Trần Phàm lại lao vào như một con báo đang đi săn. Lúc này phía trướclại là một đôi tình nhân dùng đao kiếm, giăng sẵn trận đao kiếm, bọn họbị sự dũng cảm của Trần Phàm làm cho tan biến hồn phách, trong lúc nhấtthời vẫn lui về phía sau theo bản năng.
Vừa rồi mọi ngườichen chúc nhau lên, nhưng chỉ trong nháy mắt, đám người vây xung quanhđã bị tản ra. Nhưng bên cạnh, phía sau vẫn là những người luyện võ cókinh nghiệm, xông đến. Cơ thể của Trần Phàm lộn trên mặt đất, trực tiếpđuổi theo hướng đôi nam nữ dùng đao kiếm. Hai người này có vẻ hai mươiba mươi tuổi, nam tuấn tú, nữ nhan sắc diễm lệ, đao kiếm trên tay phốihợp vô cùng sắc bén. Nhưng Trần Phàm từ lúc bắt đầu, đi đường như là đicùng lúc ba nước cờ, đầu tiên y kéo Đường Chấn Xuyên liền khom người lao xuốn, lúc đó vẫn là lộn người, sau đó liền xông thẳng vào hạ bàn củangười nam, khiến cho y có chút chân tay luống cuống.
Mọingười trong Lục Lâm dù sao cũng coi trọng thể diện, chuyên nghiên cứu về hạ quyền không phải là không có, nhưng không phải là thịnh hành. Haibên bất luận so võ hay là báo thù, tấn công vào hạ bàn chân đùi đều làcó chút bỉ ổi, đặc biệt là trước mắt đôi tình nhân này, luôn khôngchuyên tâm nghiên cứu cách phá tấn công này. Nhưng Trần Phàm là ngườisống sót từ chiến trường, lúc thật sự bị dồn ép trên chiến trường, thìxung quanh đều là quân địch, đao pháp Địa Thang có lẽ mới có thể giữđược mạng y. Bản thân y võ nghệ cao cường, đã gần trở lại nguyên trạng,lúc này cao thủ ra tay không lưu tình chút nào, đôi nam nữ này trướctiên biết không thể địch lại, thấy sự tấn công của y, nữ nhân bên cạnhlùi một bước, vung đao tới cứu, ngay lập tức, một chân đã bị Trần Phàmnắm lấy, cơ thể bay lên.
Lúc này Trần Phàm đang mộttay nắm lấy nữ tử kia quay một vòng, nửa thân người trên của nữ tử bịchồng ôm chặt, y thuận tay lại nắm lấy chân trái của đối phương, hai tay vừa kéo, liền đá một chân về phía đối phương.
Đối với nhữngcái khác, Trần Phàm lúc này căn bản không muốn nghĩ, nhưng nữ tử kêuthảm thiết vang vọng khắp phố dài, phía trước có người hét to:
- Ngươi dám!
Người chồng ôm lấy người vợ ngã ra ngoài vài mét, Trần Phàm không hềlưu tình, đối với nữ nhân mà nói, cả đời này chắc là đã bị hủy dưới chân này của y rồi. Gã không vội xem thê tử, nắm lấy trường kiếm trong tayxông tới:
- Ta giết ngươi!
Dưới chân của Trần Phàm gần như không hề dừng lại, vẫy tay chào đón cánh tay cầm kiếm của đốiphương, trực tiếp vung lên đâm vào gáy của đối phương. Chỉ nghe thấytiếng lốp bốp vang lên không ngừng, Trần Phàm tiến năm bước, 'tu ng hoanh.c om' gã nam tử không ngừng lùi bước, trên đầu, trên mặt, trên gáyđã chịu bao nhiêu chưởng, mỗi một cái đều đánh ra máu.
- Chỉ có nữ nhân của ngươi mới coi là người sao?
Cùng với tiếng gầm của gã thanh niên, cánh tay của Trần Phàm ở trướcmặt gã nam tử, đánh cho gã bay ra xa mấy mét, người chắc là chết chắcrồi. Lúc này cơ thể y đã vượt qua nữ tử ở trên mặt đất phía sau, ngườinữ tử thấy chồng chết rồi, trong giây lát gào lên thảm thiết, nắm lấythanh đao trong tay ra sức đâm thẳng mà tiến lên. Trần Phàm lộn một vòng trên mặt đất, đá chân vào bụng nữ nhân, cơ thể nữ nhân rơi xuống cũnglà lúc y đứng lên, cất bước vung mạnh một cái, khiến cho đầu của ngườinữ tử cùng với thân nện xuống mặt đất, rơi xuống không còn hình dạng.
Y dẫm lên thi thể mà đi lên, người phía trước vừa mói kêu “ngươi dám”cũng đã xông đến, là một đạo sĩ chừng năm mươi tuổi, nhưng lập tức bịTrần Phàm sải bước tới trước ngực, một cái đầu chùy mạnh nện xuống đầulão khiến cho máu chảy lênh láng, đạo sĩ kia thất tha thất thểu lui vềphía sau, ngã xuống đất.
- Ta thấy các ngươi đều không tính.
Khai chiến không quá một quãng thời gian ngắn, bước chân của y chưadừng, qua chiếc xe ngựa thứ ba, đi về hướng của Bao Đạo Ất. Trên đầuchùy của y vừa nãy dính đầy máu, bây giờ lấy tay lau đi, nhưng máu tươitrên tay càng nhiều, khiến cho sắc mặt của y càng thêm đáng sợ.
Bên kia Bao Đạo Ất đã xuống xe, trên mặt đầy sự giận dữ, “ầm” một tiếng nhảy lên thân ngựa bên cạnh, thân xe dao động, tiếng ngựa kinh loạn.
- Trần Phàm! Ngươi cho rằng ta thật sự không thể giết ngươi sao?
- Bao Đạo Ất! Ngươi cho là ta thật sự không thể giết ngươi sao?
- Ha ha… ha ha…
Bao Đạo Ất giận quá cười lớn, một lát sau, lão hét to đi ra, râu tóc đều dựng đứng, âm thanh vang lên như sấm:
- Trần Phàm! Hổ không ra uy thì ngươi còn cho ta là con mèo bệnh! Hômnày cho dù Phật Soái có ở đây thì ngươi cũng chết chắc rồi!
- Khà khà…
Trần Phàm cũng cười rộ lên, chỉ là trong vệt máu tươi ở giữa mặt, nụ cười kia có chút quỷ bí.
- Con hổ nhà ngươi không thành mèo, ta còn cho ngươi là bệnh nguy kịch kia… Thế nào?
Âm thanh cuối cùng, cũng vang vọng phố dài.
Bầu không khí ngưng đọng lại trong chớp mắt, ngay lập tức, Bao Đạo Ất phất trần, vừa dừng lại, lại ầm ầm lao ra!
Thấy Bao Đạo Ất đột nhiên ra tay, những võ giả trên con đường dài cùng xông về bên này.
Trần Phàm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt, có cả sự ngạo nghễ và khinh miệt.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 283: Thất Kinh

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comGió thét gào, ở giữa cách một cái xe ngựa, khoảng cách chừng một cỗ xengựa, dưới chân Bao Đạo Ất như sấm sét, trong nháy mắt liền sít gần lại, Trần Phàm cũng nghênh đón không hề do dự.
Người xung quanhvây đến, nhất thời cũng không ai ra tay, chỉ vây thành một vòng cực lớn. Đối với những kẻ theo gót mà nói, việc ra tay ngang nhiên của Bao ĐạoẤt cũng nằm ngoài dự liệu của mọi người. Nhưng, kẻ có thể chỉ dựa vàonắm đấm và cước chân mà trèo lên vị trí cao thế này trong hệ thốngPhương Lạp, công phu của Bao Đạo Ất quả thật không hề kém. Lúc còn trẻdựa vào tên tuổi mà võ nghệ của bản thân tạo lên, những năm gần đây tuyđam mê nữ sắc, nhưng trong Đạo Môn vốn dĩ có rất nhiều thuật dưỡng sinh, bởi vậy y tuy rằng chỉ lo hưởng thụ quyền lực, võ nghệ cũng không đếnnỗi giảm sút. Lúc này chỉ trong vòng mấy bước ngắn ngủi, gần như thânpháp đã đủ để chứng minh sự lợi hại của lão. Phất trần vừa vung lên,thiếtchưởng bay đến, mạnh mẽ vô cùng.
Trong chớp mắt, haingười liền chạm vào nhau, mọi người liền vây lại, hai người giao thủ mấy chiêu, tốc độ mau lẹ, uy thế cũng khiến người khác kinh sợ, bên cạnhthân xe của chiếc xe ngựa, trong lúc hai người đang giao đấu, đã bị vachạm một chút, sau đó các vòng gỗ đều lập tức bị gãy, thân xe nghiêngđi, bị hai con ngựa kéo xe kéo lên một đoạn dài mấy mét phía trước mớiđổ xuống.
Lòng bàn tay của Bao Đạo Ất, mỗi bước đi của phấttrần đều là bước đi quyết liệt, hình bóng cũng nhanh tựa như tia chớp,chỉ là tốc độ này không phải vì né tránh, mà là để tăng cho lực sátthương cao ên, phất trần cộng thêm cước chân, khuỷu tay cùng đầu gối,bàn tay vung chưởng, thì chưởng vốn sắc như đao, lúc này khi lão néngiận ra tay, cả người giống như phân ra thành ba đầu sáu tay, mỗi mộtlần tấn công đều mãnh liệt vô cùng. Còn phía trước Trần Phàm cũng trongnháy mắt “A” lên một tiếng lớn, toàn bộ ra như gió, đánh đá mạnh mẽ,khiến cho nửa thân trên của Bao Đạo Ất bị cuốn vào thế tấn công như sóng dữ.
Vừa nãy y vừa mới thoát ra khỏi sự tấn công của mấyngười, mỗi một bước tấn công nghi binh đều trong tầm tay, nhưng lúc này y lại từng bước trầm ổn, trên tay quyền thẳng như điện, sử dụng công phupháo quyền cực kỳ phổ biến tren giang hồ. Môn công phu này đời sau cũngcó trong thái cực quyền, cũng đẻ ra loại quyền pháp Tam Hoàng Pháo Chùy. Nhưng lúc này, chỉ là quyền đơn giản, thế quyền mạnh mẽ hung hãn nhưpháo như chùy.
Những kiểu võ giả như bọn họ bình thường coitrọng tu khí, lúc đánh nhau có thể mở miệng nói chuyện, hít thở, cũng là rất có chương pháp rồi. Nhưng Trần Phàm đột nhiên mở miệng không phảilà để thở, trong âm thanh hét lớn kia, trong miệng tiếng hít thở như gió vỗ thùng, đã đem tất cả sức mạnh đẩy đến bùng nổ cao nhất. Pháo chùytrong tay ra liên tục, đều đánh vào hiểm yếu trên người Bao Đạo Ất.Huyệt Thái Dương, mi tâm, cổ, hầu kết, sườn eo, ngực bụng, người bìnhthường đánh vào những chỗ hiểm yếu chủ yếu là đánh một chỗ, nhưng trongnhững giây phút ngắn ngủi này, sự tấn công của Trần Phàm lại đồng thờibao phủ ở toàn bộ thân người của đối phương, vô số quyền thẳng, dùng con đường ngắn nhất để thu về đẩy ra thu về đẩy ra thu về đẩy ra, khiến cho không trung vang lên tiếng ù ù không dứt.
Những người xemxung quanh hầu như đều mở tròn hai mắt nhìn, vô số quyền thẳng này thậtsự chỉ là chùy Diễn Sinh đơn giản trong Pháo Chùy, nhưng có thể khiếncho chương pháp, trong một khoảng thời gian ngắn nhất đánh đến trình độmong muốn, không có mấy người có thể làm được. Đánh ra cũng không mấyngười có thể chịu nổi, khí thế đó nhìn giống như là tảng đá đặt trướcmắt đều sẽ bị y đánh gãy.
Nhưng võ nghệ của Bao Đạo Ất cũngquả thật cao cường, cả thân người trên đột nhiên bị cuốn vào, trên taychân đúng là không hề để cho bị tấn công mạnh, nửa thân người trên củalão không ngừng vọt lên phía trước phía sau để né tránh. Cơ thể của Trần Phàm cũng sẽ nghiêng về phía sau để tấn công thật mạnh về đối phương,thế tấn công không lúc nào ngừng nghỉ. Cục diện tấn công phòng thủ điêncuồng như vậy chỉ duy trì mấy hơi thở, Bao Đạo Ất đột nhiên hét lên:
- Chết đi…
Một chưởng đâm vào ngực Trần Phàm, Trần Phàm không chút lưu tình vungquyền tấn công trực tiếp vào huyệt Thái Dương của lão, theo sau phấttrần bổ vào ngực của lão. Vai trái của Bao Đạo Ất bị Trần Phàm liên tụcdùng quyền thẳng đâm trúng, một chân của lão đã vào trên người TrầnPhàm.
Phất Trần đem theo mảnh vụn của quần áo cùng máu tươivẩy ra không trung, chân này của Bao Đạo Ất lui ra hơn trượng, Trần Phàm cũng lùi liền mấy bước. Hai người lại đang định xông lên phía trước,một bóng người ầm ầm bay tới:
- Tên này cứ để ta! ta phải đánh chết hắn!
Cùng Trần Phàm ứng chiến hai quyền.
Bao Đạo Ất vươn tay vỗ vỗ đôi vai bị Trần Phàm đánh trúng, đứng đónghiến răng nghiến lợi, dừng lại một lát. Lão đánh trúng Trần Phàm tổngcộng ba cái, xem ra không hề thiệt thòi, thậm chí còn chiếm thế thượngphong. Thậm chí ngực của Trần Phàm đều bị lão đánh cho bật máu, nhưngtrong lòng Bao Đạo Ất lại chỉ cảm thấy sợ hãi. Trong lòng lão sợ hãi,bản thân đánh trúng ba lần Trần Phàm không tính là nghiêm trọng, thậmchí cước cuối cùng, chỉ yếu là để đá Trần Phàm ra, làm giãn khoảng cáchmà thôi. Trần Phàm đánh trúng lão, bây giờ làm cho cả vai của lão đềusắp không nhấc lên nổi nữa rồi, đau tận xương cốt.
Đối vớithân thủ của Trần Phàm, trước đây lão coi là không mấy hiểu biết. Lãobiết Trần Phàm là đệ tử Quan Môn của Phương Thất Phật, cũng biết TrầnPhàm là người vô cùng dũng mãnh, trên chiến trường chém tướng đoạt cờkhông hề thua kém người khác, hơn nữa còn có thể đánh tới đánh lui vớiLưu Tây Qua, đương nhiên có thể coi là một cao thủ hạng nhất. Nhưng màPhương Thất Phật mặc dù có dạy bảo, từ trước đến giờ chưa hề bắt đầutrọng dụng, điều này chắc là để bảo vệ và tôi luyện của y, Bao Đạo Ấtcũng hiểu.
Có thể cùng Lưu Tây Qua đánh tới đánh lui, có được sự dạy dỗ của Phương Thất Phật, đương nhiên cũng có thể coi là cao thủhạng nhất. Nhưng Lưu Tây Qua cũng được, Trần Phàm cũng được, đều là thếhệ sau, với lão mà nói, bản thân nếu muốn thật sự giết đối phương, đương nhiên cũng dễ dàng, không hề có vấn đề gì. Thời gian trước Trần Phàmduy trì trị an trong thành, lão chỉ cho là tiểu bối gây sự, giữ thể diện cho Phật Soái, không định chấp nhặt. Nhưng lại không hề nghĩ tới, người thanh niên này được Phật Soái dạy dỗ mà ra, luôn giấu diếm đến bây giờ, thân thủ lại đạt đến cảnh giới như vậy, nếu như tỉ thí công bằng, chỉsợ bản thân lão khó mà đấu nổi.
Lão lần này đến, những caothủ hạng nhất thật sự cũng có đi theo, nhưng năm sáu người có thân thủngang hàng, có thể chiến đấu cùng với Trần Phàm đều ở trong mấy chiếc xe đằng sau lão. Mới vừa rồi lão giận dữ ra tay, những người này đều không tiện xông vào. Nhưng bây giờ đột nhiên ra tay, chính là Diêm La Lục Đàdáng người khôi ngô cao lớn, đầy người sẹo. Nếu như Tần Thiệu Khiêm, con thứ của Tần Tự Nguyên ở đây, tất nhiên có thể nhận ra thân phận của gã.
Ban đầu mấy người Liêu Quốc ám sát Tần Tự Nguyên, sau đó quý công tửđược cứu đi, trên đường hộ tống, người có võ nghệ cao nhất chính là gãnày. Lúc đó nếu như không phải Tần Thiệu Khiêm kiếm kế ép gã đi, chỉ eTần Thiệu Khiêm cùng người tiểu tướng Tư Tiểu Hổ đều gặp phải khổ chiến. Lúc ấy công bố truy nã có liên quan đến gã đều được loan ra cả nước,Tần Tự Nguyên sau khi phục lại, sau đó lại càng tăng cường lùng bắt. Gãđi đầu quân vào nghĩa quân, lúc gã vào có chút muộn. Nhưng bản thân võnghệ cao cường, lại nhận được sự coi trọng của Bao Đạo Ất, nhưng tínhtình của gã cũng vô cùng kiêu ngạo, lúc trước gã đóng quân ở Cổ ĐồngQuan, bị Trần Phàm xử lý, gã coi đó là việc vô cùng nhục nhã, lúc này elà cũng chỉ có gã dám bày thế trận đoạt thức ăn trong miệng hổ trước mặt Bao Đạo Ất.
Lục Đà dáng người khôi ngô, cao hơn Trần Phàmmột cái đầu, lực đạo lớn vô cùng, nhưng bình thường Trần Phàm cũng có sở trường Lực Đạo. Thấy người này nhúng tay vào, y hừ lạnh một tiếng,ngang nhiên đón nhận, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cũng đủ để trao đổimấy quyền.
- Làm thịt hắn đi!
- Đánh chết tên tiểu tử này, phế tay chân của hắn!
Lục Đà không bằng Bao Đạo Ất, lúc này đã có rất nhiều người bao vâyxung quanh. Trong đám người, có người hét to, Lục Đà cùng Trần Phàm tuyrằng đá chọi đá, nhưng nhất thời xê dịch giao thủ cũng cực nhanh, ngườixung quanh xắn tay xắn chân, làm bộ định giúp. Trên thực tế, cục diệnlúc này, về cơ bản đã bị chế định rồi, mười mấy người đối một người, võnghệ của Trần Phàm có cao nữa thì làm sao, lúc này y bị đám người vâyquanh, đấu với Lục Đà hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong. Xem ra thânthủ còn trên đỉnh, nhưng ngay cả như vậy mọi người cũng biết, trongkhoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi hầu như không còn khả năng áp chế,trì hoãn chỉ là ở chỗ lúc nào người thanh niên này sẽ ngã xuống mà thôi.
Mọi người biết sức mạnh và sự hung tàn của Lục Đà, trên người gã toànlà vết sẹo đao, cũng là người trải qua vô số trận chiến. Trần Phàm cùnglắm cũng là thế lực ngang bằng, nhưng trong tình huống như vậy, TrầnPhàm chỉ có thể chết trong tay gã. Mọi người chung quanh gần như đều cóthể cảm nhận được như vậy, còn nhìn trong ánh mắt của những người xemphía xa xa, e là cũng cảm thấy như vậy. Ít nhất hai người cơ thể khôngđều, lực lượng đối lập vừa nhìn là có thể biết. Đám trẻ trong “Chính Khí hội” sẽ lao tới, Ninh Nghị cũng đã đuổi tới, chặn bọn chúng lại.
Nếu như không muốn Trần Phàm chết, bây giờ không được đi! Đây cũng không phải là trận đấu của các trò…
- Sao lại không cho đi, chúng ta đi liều mạng với bọn chúng! Trần Phàmđại ca lần này không phải là chết chắc sao? Chúng ta không đi thì sẽ rasao?
- Các trò đi nhất định sẽ chết. Không đi… Có lẽ còn có cơ hội…
Ninh Nghị nhíu mày, nhìn xung quanh, “Chính Khí hội” dù sao cũng khôngtheo khuynh hướng của hắn. Trong đó một người thiếu niên vẫn muốn laora, bị hắn nắm cổ kéo về ghế ngồi.
Một đám trẻ “Thanh NiênĐoàn” trên một tòa lầu khác lúc này đang dằn vặt đi hay không đi, bọn họ đã chuẩn bị kĩ càng vôi sống, xách thùng nước nhỏ, nhưng lúc này lại bị Ninh Nghị quát bảo dừng lại.
Ninh Nghị cau mày, nhìn trận ẩu đả bên kia.
Tình huống hỗn loạn, biến hóa cực nhanh. Tình huống tương tự bây giờ,Ninh Nghị chỉ nhìn thấy một lần, lúc Lục Hồng Đề ám sát Tống Hiến, bịTống Hiến dùng hơn hai mươi tinh nhuệ Vũ Liệt Quân mai phục, về tươngđối mà nói, thân thủ của tinh nhuệ Vũ Liệt quân đương nhiên không thểlợi hại như những người trước mắt này, nhưng sự phối hợp của những nhânsĩ võ lâm này coi như năm bè bảy mảng, quân tinh nhuệ trong quân độitrong phối hợp tấn công lại có thể phát huy được sức mạnh vô cùng tolớn. Lúc đó Tống Hiến nghĩ mai phục Lục Hồng Đề, ngược lại lại bị LụcHồng Đề cứng rắn nghênh đón, khiến y bị chết, có thể lấy lực làm đạothật sự.
Nhưng trước mắt, Ninh Nghị cũng quả thật không nhìn thấy bao nhiêu hi vọng, nhất thời hắn cũng chỉ có thể nhìn.
Ở một góc khác trên con phố nhỏ, Văn Nhân Bất Nhị cũng đang nhìn trậnđấu trên con phố dài. Ninh Nghị trưa nay đi tìm y, bảo y đến xem chuyệnsẽ xảy ra, có gì có thể đáng lợi dụng hoặc là thổi phồng lên. Y đến đâyxem chuyện này, cũng có chút kì lạ, nhưng rõ ràng, lúc này nhúng tay vào cũng không có mấy đường sống có thể đi.
Trần Phàm võ nghệcao cường ra ta võ nghệ cao cường, vừa rồi đánh nhau cũng vô cùng mãnhliệt. Y nghĩ nếu như đột nhiên Ninh Lập Hằng gọi mình đến đây, có lẽ làhắn có thể có ý tưởng gì có thể làm, nhưng nhìn Ninh Nghị bên kia, đương nhiên cũng không có cách nào.
Bên này chiến đấu đánh đến gần năm sáu mươi chiêu, Trần Phàm đột nhiên cúi thấp, chuyển cách đánh, bộpháp linh động, trong nháy mắt vòng qua nửa vòng, thân hình phi phác,hai tay ngăn một quyền của Lục Đà, ôm lấy phần eo của đối phương, đẩy gã ra ngoài. Lục Đà bình ổn lại cơ thể, một quyền nện xuống, Trần Phàm ômlấy chân của gã, hai người cùng ngã xuống đất, đứng dậy, Lục Đà vungquyền, cũng đã mất đi mục tiêu, lúc quay đầu lại thì một chưởng mạnh mẽđã in lên đầu của gã, khiến cả người gã bay ra, lăn trên mặt đất.
Hai người liều mạng hồi lâu, Trần Phàm và gã đều đã nhuốm đầy ngườimáu, lại không ngờ Trần Phàm lúc này còn lưu thủ nữa. Lục Đà rống lênmột tiếng, Trần Phàm đã lao đến, hai người giao thủ vài cái, Trần Phàmlại dùng một chưởng chém vào trên cổ của gã, ngay sau đó quyền nện xuống như mưa.
Dưới tình hình này, Lục Đà không phải là địch thủcủa Trần Phàm, trong lòng những người bên cạnh đều có chút không thểtin. Cũng vào lúc này, một thanh thương dài đâm ra đám người, cắt mộtvệt máu dài trên đùi Trần Phàm.
Lục Đà chiến đấu cùng TrầnPhàm, chỉ có thể nói là chiếm thế hạ phong, thật sự còn phải đánh hồilâu nữa. Những người võ giả xung quanh, vừa ra tay, hiển nhiên khiến cho Lục Đà bị tổn thương, gã rống to lên một tiếng:
- Không được nhúng tay!
Trần Phàm chịu vết thương ngoài da không đáng kể, y chỉ cười lạnh mộttiếng, buông Lục Đà ra, rồi đột nhiên vọt tới bên cạnh.
Ngaylập tức đoàn người hỗn loạn bên cạnh, đao thương kiếm kích đều xông ra,binh binh bang bang một trận. Trần Phàm trên người trúng ba cái, lúc máu tươi chảy ra, y nắm lấy thanh trường thương, rút ra khỏi đám người,cười dài:
- Ha ha, Bao Đạo Ất…
Bao Đạo Ất phía bên kia giận dữ vẫy tay:
- Giết hắn đi!
Tình hình một lần nữa lại trở nên hỗn loạn, Trần Phàm nắm hai thanh vũkhí, định xông lên trong đám người kia. Kinh nghiệm giữ mạng trên chiếntrường của y cực kì phong phú, nhưng trong tình huống này, rõ ràng đãkhông còn tác dụng nữa rồi, máu tươi không ngừng chảy trên người tránhné sự tấn công của Lục Đà, vài người bị y nhân cơ hội chặt đứt chân hoặc bụng.
Nhưng rốt cuộc là người bản lĩnh rơi vào bước đường cùng…
Thấy cảnh này trong lòng người ít nhiều có cảm giác như vậy, đứa nhỏbên kia đã bắt đầu có hành động, bắt đầu chuẩn bị lao ra. Cùng vào lúcnày, có người từ phố dài đuổi tới…
Hơn hai mươi người, mặc áo đen, đeo bao kiếm, chính là An Tích Phúc.
- Dừng tay!
- An Tích Phúc ngươi không quản được việc này!
Gần như trong khoảnh khắc An Tích Phúc nói chuyện, giọng nói sắc béncủa Bao Đạo Ất ở bên kia đã vọng sang. Bên này An Tích Phúc cũng rútkiếm ra, bước về phía trước:
- Trưởng Công chúa ệnh cho ta thay quyền trị an trong thành, bọn ngươi đánh nhau trong thành, còn không dừng tay!
- Trần Phàm muốn ám sát bổn quốc sư, chính là náo loạn trước mặt PhậtSoái, ngươi cũng không bảo được hắn! An Tích Phúc, ngươi lui ra cho ta!
- Đó là chuyện sau khi náo loạn trước mặt Phật Soái. Bao Thiên Sư, hômnay Hắc Linh Vệ ta ở đây, sẽ bắt người. Xin ngươi dạy bảo thủ hạ!
- Không… có… Có thể!
An Tích Phúc đứng đó, cắn chặt răng, bên kia cuộc chiến vẫn còn tiếp tục, ngay sau đó, chỉ nghe lão nói:
- Động thủ!
- Các ngươi dám!
Bao Đạo Ất hét lên hai tiếng, đám Hắc Linh Vệ cũng có chút do dự, An Tích Phúc lạnh lùng quay đầu nhìn thoáng qua:
- Ra tay!
Nói xong, xông ra phía trước, hơn hai mươi tên Hắc Linh Vệ cũng xông lên theo.
- Ngăn bọn chúng lại! Giết Trần Phàm!
Một đám chém giết hỗn loạn, Trần Phàm bị vây trong đám người, đám người bên trong hầu như đã biến thành một người máu, còn ở bên cạnh, Hắc Linh Vệ căn bản không thể xông vào phòng tuyến mà mươi tên nhân sĩ võ lâmtạo thành. Bao Đạo Ất dù sao cũng là Hộ Quốc Thiên Sư, thuộc hạ lúc nàykhông hề có chiến ý, võ công của An Tích Phúc lại có hạn, chỉ là đánhvào vòng ngoài, trên người trúng liền hai đao. Ninh Nghị đã muốn vungtay, kêu đám thiếu niên đem vôi sống đến, cũng lúc đó, đã xảy ra mộtchuyện mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới.
Tình hìnhchiến đấu bên kia, chỗ kịch liệt nhất rốt cục vẫn là đám người vây kínTrần Phàm, nhân sĩ giang hồ bản tính phối hộp cũng không phải là tốtnhất, Trần Phàm tả xung hữu đột, khiến cho cả cục diện trở nên hỗn loạn, nhưng y muốn lao ra, thì lại không có khả năng. Trên người nhuốm đầymáu tươi, quần áo rách tung tóe, cho dù lần nào cũng có thể tránh đượcbị thương, nhưng bước chân của y cũng đã lảo đảo. Nhưng cũng chỗ hỗnloạn nhất này, khi ai nấy đều muốn hại y, có hai người đang bay đếntrước mặt y, máu tươi phun lên trên không trung một cách kinh người.
Quyền xé gió như hổ rống!
- Bao…
Cơ thể của Trần Phàm nhào ra bên ngoài mấy mét, đứng dậy, đao kiếm giơra, thân hình của y nhanh nhẹn, đụng vào một người chưa kịp phản ứng,tránh sự tấn công như rừng.
- Đạo…
Không ai biếtđược y lại có sức mạnh đến mức này. Hình bóng người ẩn nấp trong đámngười đang xông ra kia nhanh như một nét bút, cuộc chiến hỗn loạn bị kéo dài, bóng người bị va đập. Lúc đó, lao thẳng tới chỗ sau nhất trongchiến trường. Bên cạnh của Bao Đạo Ất, ba bốn người đồng loạt ra tay, có một người đưa kiếm đến vai Trần Phàm, cùng có bàn tay nắm được vạt áocủa y, phía sau còn có mấy người bao vây chặn đánh, lúc này Trần Phàmgần như bị một đám người lôi kéo, kéo, vây, nhưng lúc nà phá vòng vâyxông thẳng đến mục tiêu!
- Ất…
Một quyền vô cùngđơn giản, trong tình hình chiến đấu điên cuồng như vậy, chĩa thẳng vềphía Bao Đạo Ất. Hai mắt của Bao Đạo Ất hung dữ, vung tay tiếp nhận.
Bất luận dũng mãnh thế nào, y rốt cuộc cũng là nỏ mạnh hết đà rồi, mộtquyền này, cũng là một quyền cuối cùng. Bao Đạo Ất có thể hiểu được điều này, rốt cục, quyền chưởng gặp nhau, khiến cho một quyền kia dừng lạitrên không trung…
Ầm!
Vôi bột đầy trời…
Keng…
Trong tầm nhìn bị cách trở, giống như là bị kéo dài thêm vô số lần, đao phong qua âm thanh của vỏ đao, lúc này, vô số người phía sau y, từ phía sau đâm ra đao thương, cả người Trần Phàm toàn máu là máu, thân thể của y vẫn duy trì tư thế tiến lên phía trước, hai mắt bị máu tươi nhuộm đỏ. Đến tận lúc nà mới rút ra hai đao vẫn luôn giấu kín ở hai bên hông,xuất ra…

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 284: Thiên Nam Bá Đao Độc Thủ Vô Hình

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comVôi nổ tung ra.
Trận ẩu đả lưu vong trên con đường kéo dàitới lúc này đã làm kinh ngạc con mắt của tất cả mọi người. Ngay cả NinhNghị đến thì tất cả đều bị biểu hiện của Trần Phàm dọa cho kinh sợ, nhịn không nổi nên reo hò ủng hộ.
Đợi bao lâu ở con phố dài này,thật lòng mà nói thì đối với những việc như lần này Ninh Nghị hoàn toànkhông hề chuẩn bị đường lui. Nhưng sự tình thật sự đã bị làm lên quámức, có một vài thứ có thể đạt hiệu quả hay không, có thể có cơ may hòahay không, bản thân hắn cũng không có lòng tin. Trận chiến đấu của TrầnPhàm vô cùng dũng mãnh, đã khiến cho Bao Đạo Ất không còn mặt mũi nào.Sự tình có khó đến mấy cũng có đường vãn hồi, song đến ngay cả hắn cũngkhông ngờ đến thế này vẫn chưa phải giới hạn cực độ.
Lấy sứcmột người để ám sát Bao Đạo Ất trong trường hợp quang minh chính đại này vốn dĩ gần như việc tự tìm đến cái chết. Trần Phàm võ nghệ cao cường,ngay từ đầu đã có thể đánh rất oanh liệt, sau đó cũng phải chịu thêthảm. Phong thái của mọi người đều bị một mình y làm trùng xuống, songbất luật là oanh liệt hay thê thảm thì kết qủa vẫn là một. Không ai chorằng lần ám sát này của Trần Phàm thật sự có khả năng thành công. Đặcbiệt là khai chiến chính diện, đối phương lại không hề kiêng dè mà bắtđầu đánh trả. Vấn đề tiếp theo đó chẳng qua chỉ là Trần Phàm sẽ bị giếtnhư thế nào mà thôi.
Có khả năng thành công không? Gần nhưđến ý nghĩ thế này cũng không có người nghĩ đến. Ai cũng không ngờ đượcmột điều là ra tay ngay từ khi cục diện mở đầu, xem ra con người thôngminh không rõ ràng như Trần Phàm cũng đang xem xét đến khả năng thànhcông. Hắn đột nhiên xem xét đến khả năng một phần nghìn thành công trong tình cảnh này. Từ lúc bắt đầu ra tay đến lúc bị vây bắt mà đến, rồimình đầy thương tích, và còn phải chuẩn bị cho hậu chiêu vào lúc này,tất cả mọi người đều cho rằng vì khoảnh khắc kết thúc sự việc mà y mớithật sự…. rút đao.
Trong chớp mắt, bột vôi đã phủ lên Bao Đạo Ất. Tất cả mọi người đều có chút ngây đi nhưng trong tay những Lục Lâmcao thủ thì phản ứng dù nhanh hay chậm đều không thể hoàn toàn bị lúngtúng được. Sự hỗn loạn sau khoảnh khắc này xảy ra vô cùng nhanh chóng,Trần Phàm rút đao chém vào giữa lớp bụi vôi. Những tiếng la hét lớn củađám người xung quanh, tiếng hô hào của Bao Đạo Ất, vũ khí chém vào nhau, máu tươi phun trào, màu bột trắng bao phủ trong không trung điên cuồngbay toán loạn, giống như vô số lần bị người ta cắt ra. Vừa giống vết đao lại vừa giống vết roi, thậm chí trong bầu không khí xung quanh, nhữngviên vôi trắng tròn tròn cũng đều bị chém tứ tung. Trong vài viên màutrắng còn lẫn cả màu đỏ.
Vào khoảnh khoảnh khắc này, TrầnPhàm dùng chiêu cuối cùng, không biết đã điên cuồng vung ra bao nhiêuđao, sau đó bóng người với máu tươi như đạn pháo bị đánh bay đi. Còn hai người Lục Lâm nhân sĩ đang phi đến, trong đó một người chà một lúc, đầu mang theo máu tươi phi lên trên trời. Người kia toàn thân đầy máu đámmáu va phải cánh cửa gỗ đang đóng chặt bên lề đường. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com aaaaaaaaa
Bột vôi rầm rầmtán đi, trong tiếng kêu thảm thiết của Bao Đạo Ất xen lẫn cả kinh ngạc,tim đập nhanh, đau đớn. Trong tầm nhìn dần dần rõ ràng, lão đang lảo đảo lui về phía sau, nửa thân đã bị nhuộm trắng, tay phải che ở trước mắt,trên tay còn lại bị chém chảy ra cả bao nhiêu vết máu. Trên vai, trênngực gần như đều trúng đao, nhưng lúc này không nhận ra được có nghiêmtrọng hay không, đầu tóc rối tung, người lão vốn mặc đạo bào màu vàngđỏ, chiếc quan bào bay bay nhìn phiêu bồng như thần tiên nhưng ngay lúcvừa rồi, một đao của Trần Phàm dường như đã sát vào da đầu của lão,không chém đến đầu nhưng tóc tai bị chém đi hơn một nửa. Lúc này nhìnthật mất hình tượng, trông như một gã điên.
- Giết hắn, giết hắn đi, giết hắn
Điên rồi, tiếng la hét điên cuồng đã phát ra từ những cái miệng kia.Cánh tay Bao Đạo Ất điên cuồng vung lên, toàn thân lão run lên kịchliệt, biểu cảm dữ tợn. Không một ai chần chừ, ngay vào lúc lão hét lên,Lục Lâm Nhân Sĩ bên kia đã quay người xông vào bên trong cánh cửa hàngbị vỡ.
Binh đao tương giao, âm thanh lanh lảnh mà điên cuồng. Xông lên đầu tiên là hai người nhưng ngay sau đó một trong hai tên đãbị bay ra ngoài, tên kia bị chém thành hai đoạn. Trong khoảnh khắc ngắnngủi giao thủ, tên này đột nhiên bị chém vào hông mà bay ra. Nhưng vì vị trí bị chém ở trên một chút nên hắn ngã xuống đất lăn đi vài vòng vàchết ngay lập tức.
- Giết hắn! Giết hắn!
Đã khôngcòn nhiều điều để nói, lúc này Bao Đạo Ất chỉ đơn giản mà biểu hiện kịch liệt ra cái ý đồ này. Lại thêm hai tên nữa xông lên, tiếng giao thủ,một trong hai tên bị giết trong cửa tiệm. Tên còn lại che ngực lảo đảolui ra ngoài, sau đó ngã trên nền đất.
Người muốn xông lênđột nhiên dừng lại. Bọn chúng đột nhiên ý thức được rằng đây không thểnào là Trần Phàm. Hai tên lúc trước có thể nói do Trần Phàm hồi sức lấylại tinh thần mà bị giết, nhưng ngay sau đó vẫn như vậy, sự việc có chút khác biệt, người xông lên đều dừng lại, nhìn cửa tiệm yên tĩnh. Ánhsáng cuối mùa thu không được mãnh liệt nên bên trong tối om , nhìn không rõ quá nhiều đồ đạc. Bao Đạo Ất gào thét vài tiếng, nhìn cánh cửa gỗ đó cũng đột nhiên dừng lại. Ở bên này Ninh Nghị dơ tay ra chặn một đám con nít chuẩn bị chạy về phía hắn, đứng lại trong tức khắc.
- Quay về đi
- ….Gì ạ?
- Quay về ngay
Một cây yên hỏa lệnh được bắn lên không trung, nổ bung.
Tiếng đánh nhau, gào thét đều ngừng lại. Mọi người trong Hắc Linh vệcũng kinh ngạc bất định dừng tay lại. Tất cả mọi người bắt đầu nhìn vềcánh cửa của cửa hàng kinh doanh kia. Song, lúc này mặc dù có người dichuyển nhưng cảm giác đột nhiên tĩnh lặc mang đến khiến người ta cảmthấy ngạt thở. Bao Đạo Ất đang nhìn lỗ hở trên cánh cửa gỗ, chớp chớpmắt, bụi vôi từ trên mắt lão rơi xuống.
Không ai biết ngườiđến là người thế nào nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi có thể là khoảnhkhắc mà trong cả cuộc đời này Bao Đạo Ất gần kề với cái chết nhất, lãosẽ không bỏ qua cho Trần Phàm.
Ném vỡ cửa, ném vỡ bàn ghế,trong đêm đen, khi ý thức ùa về, toàn thân toàn là đau đớn. Ám sát thành công chỉ cần một đao chuẩn xác là đã đủ rồi. Nhưng tới lúc này y thậtsự đã rơi vào cảnh thế tàn lực kiệt, vừa nãy thôi, trên người y khôngbiết trúng bao nhiêu quyền cước đao thương, bụng bị đâm xuyên, có lẽ làvết thương chí mạng.
Lần ám sát vừa rồi thật đáng tiếc, không thu được hiệu quả như mong đợi. Bao Đạo Ất không hổ là cao thủ xuấtchúng năm đó ở Tả Đạo. Dùng bột vôi lúc này có thể khiến lão mộng mịtrong giây lát nhưng không đủ để làm giảm đi phản ứng tự bảo vệ của lãogiữa giây phút sống và chết. Bất luận là thế nào đi nữa, dù Lục Lâm coitrọng thể diện, thủ hạ của Bao Đạo Ất cuối cùng vẫn nhiều nhất, kể cảbản thân Bao Đạo Ất cũng chưa từng làm chuyện như thế này.
Lão không chết thì mình cũng sắp chết rồi, đây là chuyện thường tìnhthôi, không cần ai oán. Ánh sáng mùa thu từ khe hở trong gian phòngchiếu vào, trong không trung tràn đầy bụi, lá cây đang rơi xuống. Khoảnh khắc này, tất cả đều hiện ra thật nhẹ nhàng yên tĩnh. Nhưng giây phútlóe qua trong đầu ấy khiến hắn hơ hơi…sững sờ.
Nếu không phải giây phút thất thần vừa rồi thì hẳn là lần đầu tiên y cảm nhận được hơi thở phía sau lưng. Nếu đối phương là địch, giây phút này lại chần chừnghĩa là y có lẽ đã chết rồi. Đối phương không phải là địch, thậm chíngược lại còn là người quen nữa. Nhưng đối phương xuất hiện ở đây vẫnkhiến cho y cảm thấy có gì đó bất thường.
Người đó ngồi trên ghế, hơi nghiêng mình về trước, ngữ khí rất lãnh đạm.
- Ta mua một mạng của ngươi, có được không?
Trần Phàm hít một hơi, sau đó thở ra
- Ồ
Bầu không khí trên đường chỉ là nghẹt thở trong chốc lát thôi.
- Ai…
- Bắt lại…
Không ai cho rằng Bao Đạo Ất sẽ từ bỏ ý đồ, cũng không có nhiều ngườisẽ cho rằng trong thành Hàng Châu này thật sự có bao nhiêu người dámvuốt hai chòm râu của Bao Đạo Ất như Trần Phàm. Khói lửa lệnh tiễn nổtrên không trung, hai người vây quanh Bao Đạo Ất đột nhiên xông vào cánh cửa gỗ đó. Lỗ hổng trên cửa đột nhiên lớn lên, hai người đó xông tới,tới liền với đó là tiếng đánh nhau kịch liệt, bóng người di động.
Hai người này một tên là Hùng Cao Húc, ngoại hiệu là Phách Sơn Thủ. Tên kia là Vạn Gia Tuấn, ngoại hiệu Sinh Phật Kiếm. Cả hai đều là cao thủhàng đầu bên cạnh Bao Đạo Ất. Mặc dù không thể bằng Lục Đà nhưng khôngthể khinh thường. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Hùng Cao Húc lớngiọng phi thân rút đi, nửa người đã tuôn ra máu, tiếp sau đó cả ngườiVạn Gia Tuấn như viên đạn bị đánh bay ra ngoài, lăn trên đất vài vòng,rồi mới gắng gượng đứng dậy, nôn ra một miệng máu tươi.
NinhNghị phía bên kia đã bảo đám thiếu niên quay về nhưng người vẫn đứngđằng kia. Ninh Nghị cũng đang xem xét diễn biến của sự việc. Mãi đến lúc xuất hiện cảnh này hắn mới đứng họng thở ra hơi rồi quay người nói:
- Quay về Trà Lâu xem, đừng đi về phía trước nữa.
Phách Sơn Thủ Hùng Cao Húc phải chịu đựng ngoại thương, cũng còn nhẹ.Có lẽ là trên vai phải trúng thương, máu tươi cứ theo chiều cánh tay màchảy xuống. Nửa thân hơi run lên, mọi người nhìn hai người bọn chúng.Hùng Cao Húc trấn tĩnh lại tinh thần, âm thanh trong lời nói có chútkhàn khàn nói:
- Tụ Lý Càn Khôn
Rồi thêm một câu:
- Thiên Nam Bá Đao.
Bá Đao doanh trong quân hệ Phương Lạp không có mấy tiếng nói. Nhưng trướckhi tạo phản, Bá Đao Trang của Thiên Nam Võ Lâm ít nhất cũng đã có hiểnhách uy danh trong Lục Lâm. Sau khi tạo phản, vô số người gia nhập nghĩa quân, vàng thau lẫn lộn. Dưới tình hình Bá Đạo Doanh tiếng nói kém,không có nhiều người quan tâm đến việc của bọn họ nữa. Song, ít nhất đối với Hùng Cao Húc loại người sớm đã được liệt vào võ giả đệ nhất mà nóithì có một số việc vẫn rõ ràng. Thiên Nam Bá Đao có thêm Tụ Lý Càn Khônchỉ có một người phù hợp với cái tên đó.
Bao Đạo Ất hai tay vung mạnh phất trần, xôn xao một lúc, bụi trên người giống như nổ bay khắp xung quanh:
- Phá cửa phòng!
Nhưng người bên cạnh không động thủ, bóng người bắt đầu xuất hiện ở cửa bên kia.
Xuất hiện ở đó là một người trung niên mặc một chiếc áo dài, chụp lấy ốngtay áo, mũ trùm cao. Phía sau hắn cũng có vài bóng người cầm đao xuấthiện, ở hai con đường khác bóng người xuất hiện trên nóc nhà của cănphòng.
Những võ giả này biết những người này không nhiều nhưngchỉ cần biết một chút thôi, cũng đã phải hít vào một hơi lạnh. Bá ĐaoTrang Trang chủ tọa “Tham thiên đao” Đỗ Sát, “Tẫn ác đao” La Bỉnh Nhân, “ Uyên minh đao” Phương Thư Thường, “Cửu tử đao” Trịnh Thất Mệnh, “Uyênương đao” Kỷ Thiến Nhi, “Kim bối đao” Trịnh Hồi Hoàn, “Vũ đao” Tiễn LạcNinh. Đây vốn là đội hình “Sát Nhân Thường Mệnh Khiếm Trái Hoàn Tiền”.Năm đó đao pháp của Lưu Đại Bưu đã đạt tới tuyệt hảo, vì mong muốn củacon gái mà thu nhận tám người này để truyền thụ. Bốn người thu nạp đầutiên là bá đao tuyệt nghệ của chính môn, bốn người sau tương đối trẻ,Lưu Đại Bưu khắp thiên hạ đao pháp không gì không giỏi, đối với bọn họcòn phải tùy theo tài năng tới đâu mới dạy, sau khi tạo phản đến qua đại chiến, Lão Lục lại qua đời trên chiến trường, tám người mất đi mộtngười. Nhưng bây giờ bảy người này không phải là cao thủ một mình trênmột cục diện.
Về phần người cầm đầu đó lại chính là tổng quản Lưu Thiên Nam của Bá Đao Doanh. Mặc dù những năm gần đây ông vẫn là tổngquản của Bá Đao Trang, cũng không nhiều lần can thiệp vào chuyện gianghồ nhưng là huynh đệ năm đó cùng với Lưu Đại Bưu oanh chiến thiên hạ,cái tên “Tụ Lý Càn Khôn”, người mà hiểu thì không mấy ai không nể mặt,cái tên thật đáng giá cả kim bạch ngân, cùng với cái tên “Huyết thủ nhân đồ” gần đây giao thiệp với ông có ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng phía bên trong cùng của căn phòng vào lúc này lại loáng thoáng có mộtbóng người đang ngồi, phía trước dựng lên một cái hộp đao dài.
Bá Đao, Lưu Đại Bưu!
Đứng trước mặt tất cả mọi người, Lưu Thiên Nam nhìn Bao Đạo Ất ở phía bên này chắp tay:
- Được gặp Bao Thiên Sư, đã mạo phạm rồi!
- Bá Đao…
Xuất hiện trước mặt bao nhiêu người như vậy, tính chấtt đã không hề giốngvới kiểu ám sát của một người. Bao Đạo Ất hơi khống chế cảm xúc củachứng tâm thần
- Các ngươi xuất đầu lộ diện vì Trần Phàm?
- Thiên Sư nói quá lời rồi.
Lưu Thiên Nam chắp tay, gật đầu:
- Không thể nói đến xuất đầu lộ diện được. Trang chủ nhà chúng ta nói,việc ngày hôm nay là Thiên Sư không phải trước, Trần Phàm dĩ hạ phạmthượng sau. Trang chủ nhà chúng ta muốn mua cái mạng của Trần Phàm, nếuhai bên cũng đã sai rồi nên việc hôm nay bỏ qua có được không?
Lưu Thiên Nam ở bên này mở miệng là Thiên Sư sai trước. Bên kia trên mặt Bao Đạo Ất gần như giật giật mà đứng lên:
- Ta sai trước?
- Nội tình sự việc lúc này rõ như ban ngày, không cần nhiều lời nữa. Đằng nào thì ngươi và ta hai bên đều hiểu. Hôm tay Bá Đao Doanh ta cứu đượcmột đám nữ nhi bị buôn bán, còn có rất nhiều việc cần xử lý…
- Bá Đao Doanh ngươi đúng là tìm cái chết mà.
Boong một tiếng, Bao Đạo Ất đánh một chưởng vào cỗ xe ngựa bên cạnh. Sự việcđột nhiên xảy ra trước mắt thực sự khiến mọi người có chút giật mình.Lưu Thiên Nam có vài phần không phân rõ phải trái, vừa mới bước ra liềnnói trắng trợn sự việc là do lỗi của Bao Đạo Ất, còn làm bộ ra thái độcông bằng. Nếu để cho Ninh Nghị nói thì thủ đoạn chỉ hươu thành ngựa này sẽ mang vài phần phong cách riêng của hắn. Nhưng nói đến việc cứu đượcmột đám nữ nhi, Bao Đạo Ất đã phản ứng lại. Song, hôm nay lão đã giậnđến cực độ, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Một chưởng xuất ra đã làmngắt luôn lời nói của đối phương:
- Không có gì hay để nói nữa, hômnay Trần Phàm nhất định phải chết. Các ngươi muốn bảo vệ hắn thì đừngtrách ta không nể tình năm đó với Lưu Đại Bưu. Bá Đao Doanh các ngươi ởHàng Châu được bao nhiêu người!
Tất cả mọi người yên lặng, Lưu Thiên Nam nhìn bên kia thật lâu. Rồi nói ngắt ra từng chữ:
- Tám - Trăm!
- Ngươi cũng biết ở Hàng Châu ta có bao nhiêu người chứ nhỉ?
Trong lời nói của Bao Đạo Ất gần gần xa xa, âm thanh của con số vô vàn vanglên. Đó là sự hưởng ứng cây yên hỏa lệnh tiễn bay qua của thủ hạ dướiBao Đạo Ất. Bọn họ đến gần rồi, Bao Đạo Ất cũng gằn giọng nói:
- Tanói lại một lần nữa. Việc ngày hôm nay đã không còn gì để nói nũa. Tanhất định phải có được mạng của Trần Phàm. Không để lại hắn thì cácngươi không thể nào đi được. Hay là các ngươi thật sự muốn đấu với ta?
Lưu Thiên Nam không nói lời nào nhưng những người như Đỗ Sát đứng bên lạilạnh lùng cười, sát khí, bầu không khí tàn khốc cứ âm thầm xuất hiệnnhưng sự chuẩn bị lại đã được tác chiến kỹ càng. Trong chốc lát, trongcăn phòng có giọng nói cất lên, âm thanh đó hơi khàn khàn, ngữ điệukhông cao nhưng vang vọng:
- Bao Thế thúc, hôm nay ta nhất định muốn Trần Phàm sống. Ngươi… Thật sự muốn là kẻ địch với ta hay sao?
Âm thanh đối với người chưa quen mà nói chỉ giống như âm thanh của mộtcông tử mới hai mươi tuổi đầu. Nghe nói Lưu Đại Bưu đã thành danh từ lâu nhưng vẫn là nam tử hào phóng thô lỗ lông ngực lẫm liệt, thực sự khônghiểu tại sao người nói đột nhiên lại có thể trẻ như vậy. Hay đó là contrai của Bá Đao Lưu Đại Bưu? Chỉ có người đã quen thuộc với âm thanh này mới có thể nghe ra người nói vẫn là một nữ tử.
Bao Đạo Ất không nói gì, lão cũng không muốn nói nữa.
Trong căn phòng bên cạnh cách đó không xa, Văn Nhân Bất Nhị nhìn vào cảnh xơxác tiêu điều, vừa gặp cảnh này, trong lòng đã không tự chủ nổi mà quaycuồng hẳn lên. Y không biết vì sao Bá Đao doanh lại có thái độ quyết tâm thu nạp Trần Phàm như vậy. Nhưng Bao Đạo Ất rõ ràng đã không thể trốntránh được nữa. Trần Phàm không chết, lão lại khó giữ được địa vị gianghồ của mình. Song Bao Đạo Ất đã ra tay, chỉ e một khi ra tay sẽ khôngcòn cách quay lại được nữa. Văn Nhân Bất Nhị đưa mắt nhìn về bóng người ở đầu đường phía xa, từ đầu đến cuối hắn gần như không hề tham gia vàoviệc này. Tiêu điểm là Trần Phàm, tiếp nhận cục diện là Bá Đao, hắn chỉdẫn mấy đứa nhỏ đến, lại không có mặt mũi nào đem người về.
Nhưng “Thập bộ nhất toán”....
Gặp phải cảnh này sao hắn lại có thể không góp sức vào đó được…
Sự tình và cảm giác thật sực có chút hoang đường. Y không hiểu về NinhNghị cho lắm, sự việc và thời cục như thế này, Vũ Triều đang chuẩn bịbắc phạt nhưng không thể không để mắt đến địa bàn ở Giang Nam này. Mườilăm vạn đại quân Đồng Quán xuôi Nam phải thu lại được Hàng Châu. PhươngThất Phật dẫn quân tinh nhuệ trấn áp khắp bốn phương, Phương Lạp tuyênbố xưng đế phải đánh vang dội, lấy thành tích oanh liệt. Lệ Thiên Nhuậnvề thành túc chỉnh nội bộ quân đội. Y và vô số mật thám triều đình hànhđộng khắp nơi muốn tìm ra chỗ hổng có ích ở Vĩnh Lạc Triều, trong thờigian nà nhận được mệnh lệnh của tướng Tần, phải nghĩ cách cứu Ninh Nghịra khỏi thành, nhưng đó chỉ có thể coi như khúc nhạc đệm vô cùng nhỏtrong số đó mà thôi.
Nhưng vào lúc này, không có nhiều người cóthể ý thức được, thư sinh này còn đang buồn rầu làm như thế nào ra khỏithành đã làm chút vận động nhỏ nhỏ, ở trong mắt Văn Nhân Bất Nhị thìviệc này như thành một cái nhấc tay vô hình, quất mưa gió, mở ra một con đường mà tất cả mọi người đều có thể có cửa để đi. Ở thế cục này, hunghăng đem quân đi, quân lại không phải trước mặt Bao Đạo Ất mà lại trướcmặt của Phương Lạp, trước mặt Vĩnh Lạc Triều.
Ha, “Thập bộ nhất toán”…
Y nghĩ như vậy, nhìn về phía xa, Ninh Nghị đang đứng trong đám người,nhàn rỗi như những người xung quanh nhìn cảnh này. Bóng dáng hắn trongkhông gian yên ắng đang che cái miệng mà hắt xì một cái.
Bầukhông khí bị ngưng lại trong bao lâu. Lượt người ngựa đầu tiên của BaoĐạo Ất đã gần đến con đường gần đó. Trong phòng, Lưu Đại Bưu mở miệngnói:
- Đã như thế thì Bao Thế Thúc, ta tặng cho ngươi một bài thơ vậy.
Đội người thứ nhất xuất hiện bên đường, Bao Đạo Ất bật cười:
- Ha ha, Hiền Chất Nữ, ngươi biết viết thơ … nữ công rồi sao?
Đối với những người trong quân hệ của Phương Lạp mà nói, Lưu Tây Qua hànhsự luôn luôn làm lấy hanh hiệu của phụ thân. Sau khi mọi người đã quenrồi thì ngầm hiểu nhau, tất cả đều gọi Lưu Đại Bưu, nhưng lúc này BaoĐạo Ất đã vô cùng phẫn nộ, rõ ràng muốn lấy việc này ra để châm chọc.Song lão lại không nói quá mức, ở bên đó trầm tư trong giây lát, dườngnhư có người lôi bút giấy ra, lúc Lưu Tây Qua lại mở miệng lần nữa,trong ngữ khí đã có vài phần giận dỗi. Lượt thơ đầu tiên, đọc gằn từngchữ ra, nội lực bộc phát, vang vọng cả con đường.
- Triệu Khách….Man Hồ Anh
Cùng Trần Phàm trải qua hàng chục trận trên chiến trường còn sống sót, khicô lúc này nén giận mở miệng, giọng nói như binh qua như lôi đình, khiến cho cả con đường giữa lúc đó đều tràn ngập bầu không khí xơ xác tiêuđiều của hung binh. Người của Bá Đao Doanh bắt đầu ở xung quanh conđường nhỏ, xuất hiện trên nóc nhà, khói lửa đại mạc, kỵ binh qua sông,kỵ binh qua sông nhập mộng! Tiếng lòng của mọi người trong phút chốc bắt đầu căng thẳng, lời thơ ngược lại thành vật làm nền.
- Kết trận
Bao Đạo Ất vung tay xuống
Chỉ có Ninh Nghị ở bên này vẫn còn chút mệt mỏi che trán, thở hắt ra
- Em gái à… Ép quá rồi đấy. Không cảm thấy hổ thẹn sao…cô gái này...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 285: Trường Ca Quân Tiên Phong Cuồn Cuộn Nổi Lên

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com“Nguyên tác giả” trước mặt nên việc sao chép bài thơ trở nên quang minhchính đại đối với Ninh Nghị mà nói tình huống này rất thỏai mái, nhưnghắn thật sự khá lo lắng với tính cách của Lưu Tây Qua chỉ sợ dù ngườiđứng trước mặt là Lý Bạch thì cô cũng sẽ không biến đổi sắc mặt đối vớichuyện này.
Thơ từ vốn chỉ là chuyện nhỏ, có thể làm cho ngườicủa Bá Dao Doanh ra tay mới là chuyện lớn, Lưu Tây Qua không phải làngười ngu ngốc, dù đối với nghĩa quân Phương Lạp thì Bá Đao Doanh vẫn là vị trí hàng đầu, có thể lấy phương pháp không lộ diện ra ngoài để duytrì sự hòa hợp trong Bá Đao Doanh. Hơn nữa, trong Bá Đạo Doanh côcô thủy chung có được sự yêu mến của mọi người, với sự khôn khéo và thông tuệcủa côcô, người thường không thể nào bằng được.
Người ta thườngnói gừng càng già càng cay, trải qua nhiều chuyện sẽ làm cho người tatrở nên khôn khéo hơn. Lưu Tây Qua không phải là người từng trải, mọithứ chỉ nhờ ở sự thông minh thiên phú, suy nghĩ sâu sắc của cô. Cô làngười có chính kiến, muốn thuyết phục được cô không phải ai cũng làmđược. Ninh Nghị đại khái muốn nói với cô muốn làm thành việc lớn, cóđược sự ủng hộ của "đồng chí" không phải là chuyện dễ dàng.
Những lời này nói ra cơ bản không phải vì Trần Phàm mà nói, mà nói là có thểgiúp đám trẻ có thể tiếp tục sống, khi Trần Phàm ra tay, trong lòng Ninh Nghị đối với sự xuất hiện của Lưu Tây Qua kỳ thật không nắm chắc làmấy, tương đối mà nói sau lưng đám trẻ này có quan hệ rắc rối khó gỡ,thật sự sau việc giải cứu, đối với Bá Đao Doanh cũng là có lợi, nhưngnếu là chỉ là Trần Phàm thì dường như không có giá trị lớn như thế.
Nếu như mấy ngày trước, Ninh Nghị đối với chuyện lần này sẽ không có bất kỳ hy vọng nào, Lưu Tây Qua là người mạnh mẽ, đại khí, xem ra cô còn thậtquá đỗi ngây thơ nên trong tâm trí có khá nhiều điều bất bình, nhưngđiều này không có nghĩa là cô ta thiếu thận trọng. Vì để cho người củaBá Đao Doanh không phải chịu sự xung đột công kích của Lệ Thiên Nhuậnsau khi trở về thành, thậm chí ngay cả Tề Nguyên Khang thì cô cũng tựtay giết chết, mặc kệ ngày thường cô với Trần Phàm có giao tình với nhau nhiều hơn, nếu Trần Phàm có động thủ với Bao Đạo Ất, thì chắc chắn côsẽ không đếm xỉa tới.
Nhưng một vài câu nói kia, có cả sựquyết tâm của buổi tối hôm đó, mọi chuyện hẳn có hy vọng hơn. Bởi vìdường như mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Ninh Nghị bảo một đám học tròkéo dài chút thời gian, cũng chính muốn Lưu Tây Qua có nhiều thời giansuy nghĩ. Hơn nữa nếu đám học trò này thật sự muốn ra tay thì lại càngkhiến Trần Phàm thêm ràng buộc, nhưng mà, vào lúc này Lưu Tây Qua lạiquả quyết như vậy, cũng thật sự là nằm ngoài dự đoán của Ninh Nghị
Một khi hạ quyết tâm, cô sẽ ra tay cứu Trần Phàm, lập tức dùng thái độ mạnh mẽ cường thế để đánh trả. Nguyên bản lấy thân phận của Bá Đạo Doanh,sau đó thì cũng có vài câu tranh luận cãi cọ hoặc là cho Bao Đạo Ất mộthai bước lùi, nhưng trong lời nói thì không có nhường chút nào cả, chỉnói mấy câu liền quyết định thắng thua, cả Bao Đạo Ất cũng không nhườngnhịn. Có lẽ ai đó ở bên cạnh cũng đã chứng minh ròi, sau vài ngày yêntĩnh suy nghĩ trong lòng cô vì chuyện này đã hạ quyết tâm lớn.
-....Nếu cô thật sự có ý tưởng này thì nên suy nghĩ kỹ, kế tiếp việc nên làm làgì? Nếu thiên hạ không nơi dung thân, không chỉ Vũ triều, mà ngay cảthành Hàng Châu, triều Vĩnh Lạc, có lẽ nhất thời sẽ dung nạp cô nhưngsau này thì sao....Ta không muốn lừa dối cô, kết quả không tốt chút nào, có thể sẽ có một ngày ngay cả người của Bá Đao Doanh cũng chống lại cô, khi đó ở bên cạnh cô sẽ còn lại những ai, sẽ có ai chứ! Đến lúc đó côsẽ hối hận...
Đã hạ quyết tâm lập tức động thủ với Bao Đạo Ất,đấy chính là tiến thêm một bước lập uy, Bá Đao Doanh đã chuẩn bị nhữngbước kế tiếp. Trong những năm gần đây có lẽ cô không phải là người không phân biệt phải trái nhưng một khi hạ quyết định thì nhất định phải làm, sức mạnh Bá Đao Doanh thực sự kinh người, vừa làm hai câu thơ "Triệukhách man hồ anh, Ngô câu sương tuyết minh", phía bên kia đường, thuộchạ dưới trướng Bao Đạo Ất đã có một hai trăm người đuổi tới, ở giữađường hẻm người của Bá Đao Doanh cũng đã hướng bên này tụ tập.
Bước chân xoàng xoạt, bóng người tụ tập chợt nhìn có chút hỗn loạn, nhưngkhi đến bên cạnh dường như mỗi người đều duy trì khoảng cách với ngườixung quanh. Một đám người này khoảng bảy tám chục người, đồng loạt mặctrang phục trắng đen, lưng đeo trường đao. Lưu Thiên Nam phất phất taycùng đám người Đỗ Sát cũng bên cạnh đi tới, rút binh khí ra trở thànhngười tiên phong. Bước tiến của bọn họ không đơn giản là đi thẳng mà lần lượt thay đổi đi trước, kết hợp với hàng phía trên tạo thành một độihình, tiến về đám nhân sĩ lục lâm đi theo Bao Đạo Ất đến. Bọn họ là caothủ, đối phương cũng là lục lâm hào khách, không khí thoạt nhìn như họsắp áp vào chém giết lẫn nhau, nếu ai tinh thần không ổn định nhất địnhbị đối phương đoạt mạng trong nháy mắt.
Đám người của Ninh Nghịđứng ở đầu phố dài bên này, nơi này có hơn ba mươi tên Bá Đao doanh đứng ở ngã tư, ngăn chặn con đường này lại.
Bao Đạo Ất có hơn bốnmươi tên lục lâm nhân sĩ kết trận thu hẹp lại, phía sau có hơn hai trămngười do một tên tiểu tướng mang theo, tên tướng lĩnh này còn hướng BaoĐạo Ất hỏi chỉ thị, gã có thể nhìn ra người đối diện tuyệt đối không tầm thường, không phải là người bình thường có thể dễ đối mặt. Bao Đạo Ấtcũng có vài phần hối hận, lão thật không ngờ Bá Đạo Doanh bên kia lạiđộng thủ quyết đoán như vậy, điều này căn bản không đúng như suy tínhnên trong lòng, khiến lão thật sự có chút phẫn nộ, tiểu bối này uốngnhầm thuốc rồi, lão căm giận muốn bóp nát cô.
Giữa ngã tư, hainhóm tiên phong đã tiến gần sát nhau, Bá Đạo Doanh đi tới, thủ hạ lụclâm quần hào của Bao Đạo Ất lại lùi về phía sau.
- Tiến lên...
Không có nhiều tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng binh khí chạm nhau mà thôi, sau đó tiếp đến có vô số mũi giáo kích đánh trực diện. Đường ngã tư khôngquá chật hẹp, nhưng hai mươi người giao chiến với nhau, chiêu đầu tiêncủa nhân sĩ võ lâm thường thường là thử thăm dò, nhưng lần này dường như có chút bất đồng. Đám người Đỗ Sát trong Bá Đao Doanh bao vây tấn côngmột cách thành thạo, bay vây tấn công đám người Đỗ Sát trong Bá ĐaoDoanh hết sức thuần thục, trong có một người đang đấu đao cùng vớiPhương Thư Thường, đối thủ trước mắt đột nhiên biến thành La Bỉnh Nhân,Tiền Lạc Ninh hai bên trái phải chém người ở trung lộ, người nọ muốn giơ đao đón đỡ, uyên ương đao của Kỷ Thiến Nhi đã quét từ bên trái tiếnlên, thân thể hơi nghiêng, Phương Thư Thường đã vung trường đao từ bênphải cuốn gã vào trong vòng công kích.
- Táp đạp như lưu tinh
Bên kia Lưu Tây Qua cúi đầu làm thơ, ngâm nga một cách mạnh mẽ, đội hình Bá Đao doanh rầm rầm ép quá hai bước, lục lâm quần hào hàng thứ nhất cósáu người bị cuốn vào, máu tươi vung vãi tung tóe.
Bên này ngãtư, hưởng ứng hai đạo yên hỏa lệnh tiễn của Bao Đạo Ất, một khác hơntrăm người đã đến, thấy có hơn ba mươi người ngăn cản đường, liền lalớn:
- Tránh ra! Tránh ra!
- Nơi này không thể qua.
- Là người của Thiên Duệ Doanh, các người là ai.
- Không cần báo cáo cho ngươi.
Người đội trưởng quân Bá Đạo doanh lớn tiếng quát, bên kia cũng không sợ chút nào lao qua đến trước mặt mọi người rút đao ra nói:
- Mẹ kiếp, các người là ai mà dám gây sự, đã biết chúng ta là ai rồi còn không mau cút ra.
Ở đầu đường bên kia, giọng nói của Lưu Tây Qua vang to.
- Mười bước giết một người!
- Mẹ ngươi dám....
- Giết!
Người đội trưởng lớn giọng hét lớn, vừa hét vừa rút đao, gần như tất cả mọingười đều cùng rút đao, hơn ba mươi người tạo thành lá chắn lớn, ánh đao giống như bánh xe cắt cỏ lớn, quét một vòng, hơn trăm người tuôn rathành một mảnh, nhưng hơn mười người phía trước đồng thời bị chém ngãvào trong huyết quang.
Hơn ba mươi người thả trường đao, máu chảy từ trên trường đạo nhỏ giọt xuống.
- Bá Đao Doanh này nói là làm, còn dám tiến lên.....Chết!
Những người đứng phía sau bước thối lui, bắt đầu tạo nên một khoảng cách, lúc này có thể nhìn rõ hơn ba mươi trường đao dính vào mười cổ thi thể làmchói mắt.
Lúc Lưu Tây Qua đã đọc đến “Thiên lý bất lưu hành” toàn bộ tình huống đã hoàn toàn kích động, trước ngã tư, ánh đao mãnh liệt,thành viên của Bá Đao Doanh theo chiếc xe ngựa thứ nhất xônc qua, hơntrăm người này cũng là tinh nhuệ trong doanh Bá Đao Doanh, bọn họ võnghệ tinh thâm, lại hiểu rõ về chiến trận có thể tự phối hợp chặc chẽ.Đám lục lâm nhân sĩ phía trước cùng lắm là võ nghệ cao cường môt chút,nhưng dưới tình huống này làm sao là sao là đối thủ của bọn họ được chứ, chính thế đã bị bọn họ không ngừng bị ép thối lui về phía sau, thỉnhthoảng có người bị trúng đao. Đến gần ven đường có người muốn phi lênnóc nhà công kích, liên tục bị ba thành viên của Bá Đao Doanh chặn lại,có người vượt lên được nóc nhà lại bị một đao đối diện chém xuống, người cầm đao ở trên nóc nhà nhìn phía dưới tiếp tục đi lên trước, có ngườilên mui xe ngựa, lại bị một mũi tên bắn tới mới lại nhảy xuống.
Ninh Nghi cũng cố nhìn xem Lưu Tây Qua ở nơi như này mà vẫn cố sức làm thơ,hoặc có thể làm ra vẻ thôi, âm thanh kia rõ to như nhịp trống bìnhthường, tiết tấu không chỉ có thể khích lệ sĩ khí, cũng có thể làm chomọi người có thể thống nhất nhịp phối hợp đi tới rồi ra tay, hơn trămngười thân hình biến ảo hỗn loạn, mỗi người dường như sử dụng bộ phápcủa tiết tấu "Hiệp khách hành", phía trước chiến đấu kịch liệt, thanh âm kia không ảnh hưởng gì vẫn tiếp tục vang xa.
- ....Sự liễu nhất y khứ, thâm tàng thân dữ danh....
Nhàn quá tín lăng ẩm, thoát kiếm tất tiền hoàng!
Tương chích đạm chu hợp, trì thương khuyết hầu doanh.
Chiến đấu, ánh đao, máu tươi nhưng điều kỳ dị nhất chính là những câu thơkhông ngừng vang lên, dùng nhịp phách bài thơ làm thế hành động, tiếttấu giết người gần như vũ đạo. Quán rượu trên lầu người xem khá đông,người thanh niên trẻ tuổi ngạc nhiên nhìn, hơi thở dồn dập, ngay cả Ninh Nghi cũng không nhịn được có vài phần nhiệt huyết sôi trào muốn ra tayủng hộ Lưu Tây Qua. Bên kia đám thủ hạ của Bao Đạo Ất cũng chạy đến,người chen chúc người nên không đến được phía trước. Con đường khác củangã tư cũng ngày càng nhiều người tiến đến, thấy thế ba mươi người ngănđường chính quát:
- Giết đi!
Mọi người cùng tuôn ra tiếnlên, ánh đao chạm vào nhau kịch liệt, bóng người không ngừng ngã xuống,máu tươi chảy không ngừng. Ba mươi người khi thì tiến lên, khi thì luivề phía sau nhưng đội hình không bị loạn, giống như cơn sóng bình thường cản trở người xông tới vậy.
Kế tiếp là"Tam bô thổ nhiên nặc, Ngũ nhạc đảo vì khinh" Chỉ với câu thơ ngắn như thế, những người đốimặt với đội hình quân tiên phong ba mươi người kia lần nữa lại bắt đầului về phía sau, nhưng có người bắt đầu bắn tên rồi, nhưng mà cung tênbắn từ trên nóc nhà xuống càng nhiều hơn, cũng là cung tiễn thủ của BáĐạo Doanh, lúc này xuất hiện hai bên trên nóc nhà cũng là cung tiễn thủcủa Bao Đạo Ất, đã xuất hiện cục diện tử chiến rồi. Lúc này, đội hìnhhiện tại của Bá Đao Doanh xuất hiện tả hữu hơn hai trăm người, chỉ sợ dù có muốn cũng không thể nhiều hơn được, cục diện chiến đấu đã bắt đầuhỗn loạn, người của Bao Đạo Ất bắt đầu từ nóc nhà tuôn ra, người bịthương vong ngày càng tăng.
Ninh Nghị quan sát hết thảy mọi thứ,kế tiếp chỉ sợ đồng nghĩa với chiến tranh xảy ra, điều này hắn cũngkhông thể nào dự liệu được. Ở ngã tư đường chính, An Tích Phúc cùng hơnmười Hắc Linh Vệ ở sau Bá Đao Doanh, vừa quan sát An Tích Phúc hô lên:
- Dừng tay, mau dừng tay.
Hắn ta muốn thẳng đến phòng ở của Lưu Tây Qua nhưng bị Lưu Thiên Nam nắm bả vai giữ lại, hai người giao thủ mấy chiêu nhưng y không phải là đối thủ của Lưu Thiên Nam, hai người đứng nơi đường cãi vã.
Bên kia cũng có âm thanh khá lớn:
- Hôm nay ta muốn xóa cái tên Bá Đạo Doanh, giết hết đi, giết hết.....
- ...Nhãn hoa nhĩ thiệt hậu, ý khí tố nghê sinh!
Cứu Triệu huy kim chuy, Hàm Đan trước khiếp sợ!
Thiên thu nhị tráng sĩ, huyên hách đại lương thành....
Cả người Lưu Tây Qua cũng bị không khí này lây nhiễm, câu thơ kia từng chữ từng chữ làm xúc động lại hưng phấn không thể ngừng lại được.
Máu hòa cùng tiếng gươm, vô số âm thanh vang vọng lại tạo nên sự hỗn độnkhông ngừng, cảnh tượng buổi chiều thành Hàng Châu sục sôii dường nhưkhông thể nào cản trở được.
Bên trong một mảnh điên cuồng, NinhNghị hít một hơi dài nhìn sang hướng tửu lâu bên cạnh, đột nhiên, hắnthấy một bóng người đang quan sát nơi đó, điều này làm hắn ngạc nhiên.
Cảnh chém giết vẫn còn tiếp tục diễn ra...
Người mà Ninh Nghị thấy, mọi người có thể đoán là ai, nhưng thật sự không có quan hệ đến trận chiến này.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 286: Rần Gia Thúy Hoa Ngậm Máu Phun Người

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comLúc này ở trong thành Hàng Châu, hai phe Bao Đạo Ất cùng Bá Đao Doanh tụ lại đấu nhau dữ dội, có thể chenvào trong đó cũng không có mấy người,nhưng cho dù lúc này Văn Nhân Bất Nhị đặt mình vào trong cuộc nội loạnthành Hàng Châu cũng không cho rằng trận chiến này có thể ngừng lại, đối với những người đang sống mái với nhau liên quan đến an nguy thành Hàng Chân, người có tiếng nói có trọng lượng đều cực kỳ mẫn cảm. Lưu Tây Qua còn chưa ngâm nga xong bài trường thi, đột nhiên vang lên tiếng ngườingựa hô vang xông đến.
Không chỉ ở đường Bình Xương, ngay cảngã tư đường gần phố Bình Xương đều đã tụ tập binh tướng của Bao Đạo Ấtdo thấy khói hỏa lệnh tiễn mà tụ tập lại đây. Nhưng kinh người nhất,chính là tiếng kỵ binh cùng với tiếng vó ngựa và tiếng kèn vang lên, tuy rằng còn chưa tới Bình Xương, nhưng lại biến tình huống chung quanh trở nên hỗn độn hơn. Bọn họ đại để cũng bị người của Bao Đạo Ất ngăn chặnnhưng tiếng chân vẫn như cũ, nhanh chóng cuồn cuộn chạy hướng về phíanày.
Những tên lính tinh nhuệ trong quân doanh mang đại kỳxông đến, họ xông qua hành lang viện, hướng vào nơi thủ hạ Bá Đao Doanhcùng Bao Đạo Ất đang sống mái với nhau, trên cờ thêu một chữ “Lệ” rấtto.
Trấn quốc Đại tướng quân Lệ Thiên Nhuận ở Hàng Châu có lẽ là một người có thể danh chính ngôn thuận tham gia việc này, ở triềuVĩnh Lạc bản thân y với thân phận Binh Mã Đại nguyên soái, lần này vìmuốn quét sạch thế cục ở Hàng Châu mà nhanh chóng trở về. Thấy mặt cờthêu chữ này, tất cả mọi người không tự chủ vài phần, người cầm cờ lướtqua vách tường, lên nóc nhà cũng là người có võ nghệ siêu quần người, yquát lớn:
- Dừng tay, Lệ soái có lệnh hai bên phải dừng tay lại!
Lại có người hiểu biết hơn đi thẳng đến Lưu Tây Qua cùng Bao Đạo Ất nói:
- Lệ soái mời hai phe tạm thời đình chiến.
Bao Đạo Ất cùng Lệ Thiên Nhuận vốn quyền thế ngang nhau, gã ta lớn giọng:
- Không dừng được!
Bên kia, Lưu Tây Qua thoáng trầm mặc, trong chốc lát hơn bốn mươi nămmươi người thuộc đội kỵ binh phá vỡ vòng vây ở ngã tư nhanh chóng đến,đi đầu là một người cưỡi con ngựa đen cao một trượng, dáng người khôingô, cả người mang thiết giáp, tay mang thương lớn có chùm tua đỏ rực,dáng vẻ nghiêm nghị. Bọn họ lúc này đang nhìn vào phía sau trận hình của Bá Đao Doanh, tinh nhuệ của Bá Đao Doanh cũng xoay đầu nhìn lại, tướngquân kia vọt đến bên cạnh, kéo mạnh dây cương, tiếng ngựa hí dài ngừnglại, phía sau vị tướng quân này, hơn mười kỵ ngừng lại thành một tuyến.
Người này hiển nhiên là Lệ Thiên Nhuận, đội kỵ binh cũng đã xuất hiện,phối hợp với mặt kỳ chữ “Lệ”, cùng hô lớn, hai bên đang giao chiến đềudừng tay lại, không khí một lần nữa trở nên xơ xác tiêu điều, ngưngđọng. Mọi người vây quanh đang chú ý hướng phát triển của sự việc. Chỉcó Ninh Nghị trên tửu lâu lúc này tâm trạng lại hoàn toàn không đặt ởđó, hắn đứng trước cửa sổ quan sát bóng một cô gái mặc áo choàng đen ẩnnấp bên con đường tắt kia, nhưng rốt cuộc có người từ phía sau lại khiến hắn không thể không thu tầm quan sát lại.
- Lệ Suất đến hơi sớm.
Trên lầu người đến quan sát báo cáo tình huống với hắn là Lưu ThiênNam, thấy Lệ Thiên Nhuận xuất hiện dường như có chút đắc ý, Ninh Nghịnhìn qua cục diện nói:
- Là chúng ta phái người thông báo cho gã à?
- Ừ, quá muộn cũng không nên, sự tình không thể giải quyết được.
- Trần Phàm thế nào rồi?
- Mạng hắn lớn, thương tích không có việc gì.
Ninh Nghị gật đầu, lúc này âm thanh của Lệ Thiên Nhuận cũng truyền đến.
- Bao Thiên Sư, Lưu Đại Bưu, việc hôm nay là thế nào?
Âm thanh này phát ra nội lực kinh người, tiếng nói vang vọng, không giận mà uy nghiêm. Một lát Bao Đạo Ất giận dữ nói:
- Hãy hỏi cô ta!
Ánh mắt Lệ Thiên Nhuận hướng nhìn về phía Lưu Tây Qua, nhưng cô chỉtrầm mặc không đáp. Lệ Thiên Nhuận nhìn qua một lần, quay sang Hắc LinhVệ bên cạnh, nói:
- An Tích Phúc, chuyện hôm nay ngươi nói đầu đuôi cho ta nghe xem.
Những lời nói này không còn nhằm vào mọi người nữa, An Tích Phúc đànhđến trước mặt Lệ Thiên Nhuận kể lại mọi chuyện đã qua. Gã cùng Trần Phàm cũng là có chút giao tình, nhưng với vị trí của y quá thấp, cũng biếtđược chuyện hôm nay có giấu diếm cũng vô dụng, liền mang việc Trần Phàmám sát Bao Đạo Ất kể đầu đuôi ngọn ngành. Lệ Thiên Nhuận nhìn sang BaoĐạo Ất nói:
- Nói như vậy, Trần Phàm đã dĩ hạ phạm thượng, Bá Đao Doanh muốn ra mặt cho Trần Phàm, làm chuyện to đến thế này sao? Bao Thiên Sư, vì sao ngươi lại gây ân oán với Trần Phàm, lúc này có mọingười ở đây, ngươi có thể nói xem sao?
- Lệ Thiên Nhuận.
Bao Đạo Ất nhìn lại y nói:
- Ngươi lấy thân phận gì đến thẩm vấn ta?
Lệ Thiên Nhuận cúi thấp đầu nói:
- Tuyệt không có ý này, cũng là người cùng một nhà ta không muốn làm tổn thương hòa khí lẫn nhau thôi.
- Ai biết hắn đột nhiên bị thần kinh gì. Hắn có gì bất mãn với ta, để hắn nói ra đi.
Bao Đạo Ất mở to hai mắt trừng trừng, cực kỳ phẫn nộ nói:
- Lệ Soái, hôm nay ta nể mặt ngươi, để không mất hòa khí, ta cho hắnmột con đường sống, nhưng phải nói rõ ràng, nếu không rõ ràng hôm nay Bá Đao Doanh các người không ai mong chạy thoát khỏi nơi này.
Lúc này tạm thời ngưng chiến, Bá Đao Doanh ở Hàng Châu đến tám trămngười, tụ tập ở đây là hai trăm người, cũng rất khó có phục binh, mà ởbên ngoài thủ hạ của Bao Đạo Ất liên tục không ngừng tiến đến, vì tìnhthế nghiêm trọng nên người được huy động đến có thể trên hai ngàn người, nên lão mới nói lời nói khí thế như vậy.
Nhưng dù có nhưvậy, Bá Đạo Doanh bên này cũng không hề dao động, hai trăm đối chọi haingàn, nếu người Bá Đao Doanh cố thủ đều xông ra, chỉ sợ không bao lâu sẽ bị biển người đè chết, nhưng theo tố chất, phương diện tinh thần cóchút cần lo lắng, một khi Lưu Tây Qua thật sự liều lĩnh ra tay đại sát,bất luận là gây tổn hại bao nhiêu, chỉ cần hai trăm người Bá Đao Doanhxung phong vài lần liều chết có thể làm cho sĩ khí hai ngàn đám ô hợpkia tiêu tan, đến lúc đó chính là một trận đồ sát rồi, chỉ là một khi mở rộng đến trình độ này sẽ có nhiều người chết, đang ép Phương Lạp cầnlựa chọn.
Bao Đạo Ất nói xong những lời này, người của Bá Đao Doanh cười lạnh, nghiễm nhiên đều thể hiện “có giỏi thì đến”, bên kiaLưu Tây Qua cũng trầm mặc cười lạnh hồi lâu, có chút khinh miệt. Mãi đến khi Bao Đạo Ất sắp phát tác, cô mới mở miệng:
- Ta tặng Bao Thiên Sư bài thơ, mới vừa rồi ta còn chưa kết thúc, giờ đã viết xong, Lệ thúc thúc có muốn xem không?
Khi đang nói chuyện có người dùng giấy Tuyên Thành có bài thơ trên đómang lại, chữ viết đẹp vô cùng, Lệ Thiên Nhuận không cần những thứ này,chỉ là sau khi xem xong không thể nào nghĩ ra trận chiến này có quan hệgì với bài thơ, Lưu Tây Qua nói:
- Lệ thúc có biết, bài thơ này tên "Hiệp khách hành" chứ?
- Vậy thì sao?
- Vì sao Trần Phàm phải giết người.... Thúc nên hỏi Bao Thiên Sư chúng ta đã làm gì một chút.
Lúc này, cô dùng ngữ điệu không cao nhưng trong giọng nói đã tràn đầy lên án, Bao Đạo Ất sững sờ chốc lát:
- Ngươi muốn nói gì cứ nói, có chuyện gì cứ nói trước mặt mọi người, lão đạo...
- Ngươi có biết cô hàng xóm nhà Trần Phàm tên Thúy Hoa chứ?
Sự tình tiến triển đến mức này, Bao Đạo Ất trong lòng vừa căm phẫn cùng ủy khuất, lão đương nhiên có thể mơ hồ đoán được lý do Trần Phàm ra tay là vì đám trẻ kia. Nhưng người trong giang hồ làm việc tất có quy củ,nếu như hôm nay lão thật sự để đoàn xe chở nữ nhân qua nơi này, chắc hẳn bị đám trẻ kia chặn đứng, sự việc bị phơi này, lão đành phải chấp nhậnthả những nữ nhân kia. Nhưng vấn đề là trên xe không có nữ nhân mà họmuốn tìm, đám trẻ nhỏ không biết trời cao đất rộng kia lại tới gây sự,là họ làm sai nên lão ra tay giáo huấn họ. Trong thế giới của lão, ai bị sai phạm nhất định bị đán đến khi thừa nhận.
Hôm nay lão muốn đối phó với đám trẻ kia, thực chất chỉ muốn dạy cho chúng bài họccũng không nghĩ đến chuyện giết người. Nhưng Trần Phàm không liên quanlại giết ra, bản thân lão liền tiếp nhận giết hay không giết Trần Phàm,đều là chuyện của lão. " s hare tại 'tun g h o anh. com'" Lão thật không ngờ lại có quan hệ đến Bá Đao Doanh, còn không ngờ làm tình thế lớn đến nhường này, theo cách nói của lão là do đối phương sai, khi dễ ngườithái quá. Nhưng mà hai bên chiến đấu gay gắt, ngay khi Lưu Tây Qua cắtngang lời nói của lão, đột nhiên trong lòng lão cảm thấy không khí cóchút kỳ dị, nhưng lão không tài nào nói ra được.
- Cái quái gì... Lộn xộn quá.
- Ngươi cũng biết Trần Phàm cùng Thúy Hoa cô nương là hai người yêu nhau, thề nguyền bên nhau trọn đời.
-.....Đâu có chuyện gì liên quan đến ta?
- Mấy ngày trước, Thúy Hoa cô nương đã mất tích, người nhà hắn đã tìmmấy ngày. Lệ Soái, Bá Đao Doanh ta hôm nay ở Cổ Đồng Quan phát hiện rakhá nhiều phụ nữ bị bắt làm nô lệ, Thúy Hoa cô nương là một trong nhữngngười đó, bị người ta làm nhục.... Bao Thiên Sư, ngươi nói xem ngươi làm chuyện tốt gì chứ!
Giọng điệu Lưu Tây Qua trầm ổn, từng bước ép sát, Bao Đạo Ất đột nhien quát lớn:
- Ngươi ngậm máu phun người.
Thật ra lúc này đây trong lòng lão cũng đang thấp thỏm: Gần đây mình có gặp một người tên Thúy Hoa sao?
Nhưng trên khí thế thì không thể nào chịu lép vế được.
Lúc này Lệ Thiên Nhuận cũng nhíu mày, Bao Đạo Ất có thói quen xấu, ybiết chứ, nhưng chuyện này cũng chưa là chuyện lớn gì, như lời Ninh Nghị nói vậy, đối với nghĩa quân đã từng làm vô số chuyện cực kỳ tàn ác mànói, thì tật xấu của Bao Đạo Ất cũng chỉ là không nể mặt vài quan quâncấp thấp không có gì to tát cả, không đáng để cấp trên đưa ra xử lý. Dùsao Bao Đạo Ất cũng xem trọng sự đoàn kết bên trong, bắt người vẫn rấtcẩn thận, ví dụ như vợ của tướng lĩnh trong quân gì đó, cho dù thích thế nào cũng không chạm vào. Lần này có lẽ là không biết, lại bắt đúng nữnhân của Trần Phàm, người trẻ tuổi tính khí nóng nảy muốn dùng tính mạng đổi mạng Bao Đạo Ất, nên chuyện này đúng khá hợp tình hợp lý.
Bao Đạo Ất ngoài mạnh trong yếu, Lưu Tây Qua từng bước ép tới:
- Không phải muốn lý do sao! Sẽ đối chất sao? Bao Thiên Sư, "thất phunhất nộ, huyết tiên thập bộ". Ngươi dám làm chuyện này, Bá Đao Doanh tanhìn thấy không thuận nên muốn gọi Trần Phàm đến đối chất cùng ngươi thì thế nào?
Nói hết lời này, bên kia đã có người mang cán đira, phần trên của người nọ nửa thân bao hết vải trắng, đúng người đangbị thương nửa người chính là Trần Phàm, lão đại phu còn đi theo bên cạnh nhíu mày khó chịu:
- Thương thế còn chưa khỏi, sao lại phải khiêng đi, thật không được, chuyện này không được.
Lúc này Trần Phàm còn ý thức được, hai mắt y đỏ bừng nhìn chằm chằm Bao Đạo Ất, thân mình như cố gắng nâng lên bị lão đại phu lấy tay giữ lại. Y đưa tay chỉ Bao Đạo Ất nói:
- Lão tặc... Chỉ cần ta chưa chết sẽ không bỏ qua cho ngươi.... Thúy Hoa...phốc.
Lời nói còn chưa dứt máu tươi đã ộc trào ra, xỉu ngay trên võng khiêng.
Lão đại phu hét lớn cho người khiêng cáng trở về, người Bá Đao Doanhnhìn Bao Đạo Ất, Lưu Tây Qua nhìn Bao Đạo Ất, Lệ Thiên Nhuận cũng nhìnBao Đạo Ất, người thiếu niên trên tiểu lâu cũng nhìn Bao Đạo Ất, ngườihai bên đường nhìn Bao Đạo Ất. Mọi người bắt đầu chụm đầu ghé ta nóinhỏ, lão đại là người như vậy ai cũng biết....
Vừa rồi tâm tư của Ninh Nghị hoàn toàn ở nơi khác, lúc này mới mở to hai mắt nhìn, vìmàn biểu diễn vừa rồi của Trần Phàm, khóe miệng hắn cười cố đè nén nói:
- Em gái à....Thật là vua đóng kịch đó nha...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 287: Đồng Chí, Người Nhà

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comChiến sự đãngừng, trải qua việc đánh nhau vô cùng thảm thiết, máu tươi chảy vungvải khắp nơi, chẳng ai ngờ sự việc sẽ đột nhiên dừng lại chuyển thànhthế này.
Cuộc hỗn chiến này mở rộng với quy mô hơn mấy ngàn người vốn không phảilà chuyện cứ hàm hồ lấy một câu chuyện cũ để gạt bỏ đi, nhưng đột nhiênBá Đao Doanh đưa ra lý do để truy cứu này thật sự làm cho tâm trạng củamọi người trên trên dưới dưới khó có thể thích ứng được. Muốn nói làviệc nhỏ, xác thực, mọi người hầu hết đều là người một nhà, cần gì phảilàm cục diện lan đến mức độ này, nhưng muốn nói sự việc to tát, mọingười ở đây ai nghĩ đều nghĩ Trần Phàm ra tay là có lý do, vì nữ nhâncủa y mà y ra tay như thế thì dù có loạn đến mức nào, không ai có thểphản đối.
Nhưng dù có như vậy, Bao Đạo Ất vẫn như ngày thường còn quá ngang ngược, không muốn lộ rõ sự yếu đuối của mình, nhất thời quát lớn:
- Vu khống
- Cũng chỉ do các người nói...
- Có gan thật....
Âm thanh xì xào nói ra, vừa rồi nghe ra đúng lý hợp tình nên khí thế hùng hồn, Lưu Tây Qua để mọi người nói một hồi, mới nói:
- Bao Thiên Sư, Cổ Đồng Quan là địa bàn của ngươi, ngươi tưởng có thểgiấu diếm mãi sao? Chuyện hôm nay, Bá Đạo Doanh ta đã nhúng tay vào rồi, ta muốn mang Trần Phàm đi, xem ai dám ngăn cản.
Cô nói như thế xong liền quay lại phân phó trở về trại, Bao Đạo Ất quát lớn:
- Ngươi dám?
- Lệ Soái, cáo từ.
- Sự tình đã như thế ngươi hãy nói một vài lời xem.
Dù chuyện này không thể phủ nhận nhưng trước mắt không có chứng cứ nênBao Đạo Ất không cam chịu chấp nhận chuyện vừa rồi, lão lớn tiếng la,còn đám thủ hạ cũng rống lên, phía trước có người hô lớn:
- Tuyệt đối là các người vu cáo.
Bên cạnh một người nhỏ giọng hỏi:
- Không có chuyện này sao?
- Không hề kỳ quái, ta cảm thấy chuyện này nhất định là sự thật.
Người nọ chép miệng nói, tiếp tục nói lớn:
- Tuyệt không có việc này, ngậm máu phun người.
Lệ Thiên Nhuận bên kia tay cầm lá cờ cắm xuống giữa đường nói:
- Không ai được động thủ.
Y cường thế, dù sao tiếng nói có chút trọng lượng, mà cũng chỉ cần lý do cường thế này cũng đủ rồi, nên chắp tay với Bao Đạo Ất nói:
- Bao Thiên Sư, Cổ Đồng Quan như thế nào cũng là do ngươi quản thúc, đểxảy ra sự việc này cũng là do ngươi quản thúc không nghiêm, tội của Trần Phàm ngươi sẽ được tiếp tục nghị sự trên Kim Điện...
Lệ Thiên Nhuận nói những lời này chỉ muốn giảm sự giận dữ của Bá ĐaoDoanh, thái độ y rất kiên quyết, Bao Đạo Ất cũng biết chuyện này dù cómuốn cũng không thể tiếp tục đánh tiếp, lão la hét ầm ĩ vài câu:
- Ta trở về nhất định điều tra việc này, nếu thật sự thủ hạ ta phạm phải tội trên, ta nhất định không tha cho chúng, nhưng nếu chuyện này khôngcó, ta sẽ tìm cách chứng minh sự trong sạch của mình, khi đó dù PhậtSoái có trở về cũng đừng mong ta tha mạng cho Trần Phàm.
Chuyện đã được giải quyết xong, người của Bá Đao Doanh gồm cả đứa trẻtrên tửu lâu và cả Ninh Nghị đều ra ngoài phố Bình Xương, Bao Đạo Ấtcũng dẫn người rời đi. Mãi cho đến khi đi thật xa, lão mới bắt đứng lại, rống lớn với đám thủ hạ:
- Con mẹ nó, hỏng việc của ta. Bình thường ta đã nói với các ngươi dùthế nào cũng không để người ta chốp áo mình. Hôm nay, đã thành như vậyrồi, ta sẽ điều tra ra là ai, ta tuyệt đối không tha cho gã.
Theo Ninh Nghị biết, Bao Đạo Ất chia đều mỗi đêm chơi một nữ nhân, gầnhai tháng có năng lực ngủ hết thẩy với bao nhiêu người chứ? Chính vì lão có thói quen như thế nên đám thủ hạ của lão cũng có người mang danhnghĩa của lão mà bắt người, chuyện này không có gì quá khó nghĩ, lãobiết nhưng mắt nhắm mắt mở cho qua. Mới vừa rồi trước mặt mọi người, lão khẳng định chuyện đó không phải do y làm, lúc này không có người ngoài, không phải lão thì sẽ là đám người của lão làm, lúc này không có ngườingoài, muốn nói không phải đám người của lão làm, thì lão lại không tinrồi, chuyện này không phải chuyện tốt đẹp gì, mẹ nó lần này rõ ràng làtai bay vạ gió, lão bị đám "súc sinh" này hại chết....
Một người đã phá hủy lòng tin của lão, xác thực là chuyện hết sức khoatrương. Nhưng mà ít nhất lúc này đây, đáng thương cho Bao Đạo Ất thật sự bị oan uổng.
Tình huống có liên quan đến nhà hàng xóm cạnh nhà Trần Phàm, hai ngàytrước Ninh Nghị có nghe Trần Phàm nhắc tới là có người bị mất tích, náoloạn đến phiền, Trần Phàm còn lải nhải một hồi, Ninh Nghị lúc ấy có hỏigã, gã nói:
- Khẳng định chính thủ hạ của Bao Đạo Ất bắt đi, chuyện này không có gì lạ...
Dù có thế nào, vị cô nương Thúy Hoa kia cũng không phải là người nên duyên với gã.
Trên đường trở lại Bá Đao Doanh, Ninh Nghị nhìn Trần Phàm, Trần Phàmđang nằm trên giường sửa sang lại băng vải, anh ta là người khỏe mạnhthể lực kinh người, Ninh Nghị tiến vào cười nói:
- Như thế nào rồi?
- Quá tuyệt vời, ai nghĩ ra vậy?
- Ta.
- Bao Đạo Ất thật sự phải giả câm giả điếc, ngậm bồ hòn mà im...Nhưng mà nói đi nói lại, cô gái kia trông thế nào?
Dựa theo quan sát có lẽ Trần Phàm lớn hơn Ninh Nghị vài tuổi, hắn vừa hỏi, mặt Trần Phàm héo lại như bánh bao chiều.
- Ngươi hỏi Thúy Hoa à? Dáng người bé nhỏ, miệng chu chu giống con gà.
- Người như vậy cũng có người bắt à?
- Thật sự cũng không tệ lắm... Nhưng dù sao nàng ta cũng bị người ta làm nhục rồi, ta không thể nào nên duyên được, thật sự một phần cũng sợngười ta chê cười. Đúng rồi lão đại Lưu gia muốn làm gì?
- Hả?
- Ta cùng cô ấy quen biết lâu rồi, nên nếu cô ấy có chuyện tìm ta giúpđỡ, ta sẽ giúp. Nhưng cô áy muốn mua ta một mạng, đây cũng không phảichuyện nhỏ...
Ninh Nghị gật đầu, dưới tình huống như vậy Trần Phàm vẫn duy trì tư duynhạy bén, hẳn thế nên mới có năng lực hơn người, Lưu Tây Qua mới trả giá cao như vậy để cứu gã, nhưng lúc này Ninh Nghị đương nhiên cũng khôngnên nói qua ý tưởng của Lưu Tây Qua với Trần Phàm , nên tán gẫu vài câu, có người tới gọi hắn, chính là Lưu Tây Qua gọi sang.
Hôm nay đã xảy ra chuyện này, kế tiếp hẳn là muốn đi vào câu chuyệnchính rồi, Lưu Tây Qua đã hạ quyết tâm, hắn cũng đã chuẩn bị xong bướcứng đối. Đi đến thư phòng của Lưu Tây Qua, dường như thiếu nữ bên cửa sổ đang nhíu mày trầm tư điều gì, một lát sau mới nói:
- Bao Đạo Ất nhất định phải chết, hôm nay vì chuyện đó không thể giết gã nhưng sau này đã có cớ.
Điều này cũng là chuyện tự nhiên, hôm nay trên đường phố Bình Xương, BáĐao Doanh ngang ngược cũng không giết được Bao Đạo Ất, điều này thật sựquá đột ngột nhưng kế tiếp đã tạo nên hai thế đối kháng, sau này nếu cóthể làm đối phương sụp đổ, mới xem như có lý do danh chính ngôn thuận.Ninh Nghị gật đầu:
- Ừ.
Thiếu nữ quay đầu lại nói:
- Nhưng chuyện đó không phải là chuyện quan trọng nhất, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn để nghĩ.
Đấy chính là tiến vào chủ đề chính, muốn bàn bạc với Ninh Nghị về “cáchmạng” linh tinh gì đó rồi. Ninh Nghị đưa ra một xấp bản thảo, chỉ ngheLưu Tây Qua nói:
- Tối hôm nay ta muốn đi tham gia một hội thi thơ.
- Hả?
Thiếu nữ cau mày nói:
- Hai bài thơ ngươi đưa cho ta, ta đều dùng hết rồi, ta cảm thấy thậttốt, nên viết thêm mấy bài nữa cho ta, để bên người khi cần dùng. À,chẳng phải trước đó ngươi đã viết cho ta, nhưng ta cảm thấy vô dụng thìphải? Ta đã quên rồi đấy, nhưng hiện tại nhớ ra ta cảm thấy không tồichút nào, trên hội thơ có thể dùng, như là ‘Hàn thiên thê thiết, thậpyêu môn sướng thông vô trở’ ấy….
Khóe miệng Ninh Nghị co giật:
- “Hàn thiền thê thiết
Đối trường đình vãn
Sậu vũ sơ hiết.
Đô môn trướng ẩm vô tự?”
- A, chính là chỗ này, chính là bài này, viết mau viết mau...Không phải“sướng thông vô trở’ hả? Ta thấy lúc trước ngươi làm cho ta mấy bàikhông tồi, ta rất thích, nếu viết ra tối nay có thể dùng. Ta nhớ trứcđây ngươi từng nói bài thơ này là của Liễu tướng công, sau này ta muốngiết ai, sẽ đưa bài thơ này cho vợ con hắn.
- Uh, Liễu tướng công công còn có một bài từ khác, như là Thanh Thanh mạn…
Hai người ở trong phòng nghiên cứu thi văn một hồi, sau đó, thiếu nữ đưa những trang giấy tràn ngập thi từ cất vào trong lòng nói:
- Những thứ này sau này là của ta, ngươi không được dùng đến.
Đợi Ninh Nghị gật đầu đồng ý, cô mới cười rạng ngời, nụ cười chỉ thoánglướt qua, giống như ảo giác. Thật sự đó là lần đầu tiên Ninh Nghị đượcnhìn thấy thần tình đó của đối phương, một lát sau cô ngồi ở đằng kianhìn Ninh Nghị, hít một hơi, lại một lát sau lại ngẩng đầu lên…
- Tiếp đến....Là việc chính rồi.
Xe chạy nhanh ra con phố nhỏ, Ninh Nghị quay đầu nhìn lại doanh trại của Bá Đao Doanh, hoàng hôn đã đến, ánh mặt trời dần buông, từng nhà từngnhà bắt đầu sáng đèn truyện copy từ banlonghoi.
Cuối cùng Lưu Tây Qua cũng hạ quyết tâm, trước chưa bao giờ thấy qua,nghe nói cô muốn cải cách thay đổi phương thức hoạt động của Bá ĐaoDoanh. Cô giống như một người chăn dê muốn thay đổi qua chăn dê vậy, cólẽ cô đã tìm được phương pháp chăn dê tốt. Ninh Nghị là người khởi xướng nhưng hắn cũng không biết sau này Bá Đao Doanh sẽ thay đổi được nhữnggì, thành Hàng Châu sớm hay muộn cũng bị triều đình công phá, nhưng BáĐao Doanh như thế nào lúc này cũng không thể nói trước được.
Trong bản nháp hắn đưa cho Lưu Tây Qua, làm bước đầu tiên là tự hỏi vàtự đặt câu hỏi phao chuyên dẫn ngọc (Gợi ý vấn đề để lôi cuốn mọi ngườivào cuộc tranh luận bổ ích), có đúng có sai, có cẩu thả, cũng không xửlý và tham gia thực chất vấn đề. Cách nghĩ cuối cùng của tam quyền phânlập, nguyên tắc công bằng, khế ước tinh thần, dò xét lẫn nhau, đầu tiênphải làm những cái gì, cần Lưu Tây Qua nghiêm túc suy nghĩ, Ninh Nghịcũng không dự định đưa con bài chưa lật ra ngay từ đầu. Vài ngày nay,còn phải để cô nghĩ cách, quan trọng là cô phải nghĩ, những thứ này đềulà do cô nghĩ ra, Ninh Nghi chỉ làm người "chỉ huy" thôi.
Dù sao phụ tá cũng là chuyện dễ làm.
Trước mắt hắn có chuyện quan trọng cần phải làm hơn, trên đường rời BáĐao Doanh trở lại con phố, vì ban ngày đánh nhau nên trước mắt vẫn làmột đống hỗn độn, đèn đuốc ảm đạm. Ninh Nghị ở góc đường ngừng xe ngựa,xuyên qua đầu đường, đi vào con hẻm nhỏ, hắn ta cẩn thận quan sát xungquanh sau đó chuẩn bị gõ cửa viện, tay vừa giơ lên cửa liền mở.
Cô gái không biết đứng cạnh cửa tự bao giờ, nghe tiếng bước chân lại gần nàng liền xoay người mở cửa, hai người nhìn nhau không chớp, Ninh Nghịnhìn xung quanh, cô gái đưa tay kéo hắn vào.
Kiềm nén những chấn động trong lòng, hai người nhanh chóng đóng cửa lại, cô gái kéo hắn đến gian phòng đối diện, sân không lớn, hai gian chongđèn đuốc lờ mờ, dưới mái hiên cũng có một người quen thuộc, thân hìnhnhỏ nhắn. Bọn họ vào gian phòng, Ninh Nghị đưa tay đóng cửa lại, cô gáixoay người ôm chầm lấy hắn, nàng cắn chặt răng, lệ rơi không ngừng nhưng không có tiếng khóc.
Ninh Nghị hít một hơi, ôm lấy cô gái, nhắm mắt tận hưởng cảm giác ấm áp. Trong lòng hắn biết cô gái này tính cách cứng rắn, dù tính cách cứngcỏi này đã cùng dung hợp với tính chất đặc biệt của thời đại này, có thể trở thành người vợ hiền hòa dịu dàng, nhưng khi thật sự gặp phải thửthách chân chính, tính chất đặc biệt này sẽ dần dần lộ ra, làm nhữngchuyện uất ức kinh người không gì sánh được.
Lúc trước con đường từ Hàng Châu quay về Hồ Châu, mười phần chỉ có mộtphần sống. Nhưng sau khi Ninh Nghị bị bắt gần ba tháng đến hôm nay, TôĐàn Nhi lại dẫn nha hoàn Quyên Nhi trở lại Hàng Châu lúc này đang cảnhgiới sâm nghiêm, nàng tất nhiên là người có năng lực siêu phàm nhưng bên phía Văn Nhân Bất Nhị không có tin tức truyền tới, ngay cả Bá Đao Doanh cũng không có chút mánh khóe nào, điều này nói rõ nàng che giấu và đồng thời tránh được tất cả tai mắt xung quanh, đây mới là điều ngay cả Ninh Nghị cũng không thể không thán phục.
Hắn dựa vào cửa phòng nghĩ mông lung, dáng người Tô Đàn Nhi vốn cao gầylúc này hơi nhón mũi chân ôm hắn lẳng lặng rơi lệ, khóc không giống nhưkhi gặp nguy hiểm, mà giống như bị dày vò lâu ngày khổ tận cam lai. Haithân thể ôm chặt vào nhau, Ninh Nghị ôm chặt vòng eo của nàng, cảm nhậnđược bụng nàng dường như khá lớn, trong lòng mới biết thì ra nàng mangthai...Phụ nữ sau khi mang thai thật sự khá nóng tính, khó chịu.
Dù có thế nào, có đánh giá thế nào, chung quy cũng nhờ năng lực của nàng mà đến, ngay lúc này Tô Đàn Nhi chỉ giống như một nữ nhi bình thường,yên bình ôm chặt hắn. Hồi lâu Ninh Nghị kéo ghế ngồi xuống để thê tửngồi trên đùi mình, hai người trong phòng tối ôm nhau một lúc lâu NinhNghị mới bắt đầu hỏi nàng mọi chuyện đã qua.
- Làm thế nào tới được đây?

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 288: Phu Thê Đêm Trò Chuyện Về Hà Sơn Thiết Kiếm

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com- Sau mọichuyện đã xảy ra, triều đình quản lý khá nghiêm, mọi chuyện sẽ được mậtbáo, vẫn cho người tìm kiếm tướng công, thiếp vẫn đang âm thầm theo dõiviệc này, bắt đầu từ việc chuẩn bị vải…Khi tướng công cho người báo tíntức đi, thiếp thật sự không biết có chính xác hay không, nhìn anh ta úpúp mở mở còn bảo thiếp có người đang theo dõi ở gian nhà nhỏ, thiếp traxét người bên cạnh….người nọ tự xưng là phụ thân Hạnh Nhi…
Gian phòng vẫn tối như cũ, giọng nói nàng trở nên mềm mại, Tô Đàn Nhi đã dần tỉnh táo trở lại, nàng bắt đầu kể về những chuyện của mấy ngày quakhi trở lại Hàng Châu. Nhưng nghe đến đó Ninh Nghị nhíu mày, hắn biếtHạnh Nhi từ nhỏ, nàng cũng không có người thân bên cạnh, không biết nàng ta bị lừa bán từ nhỏ hay bị người nhà bỏ rơi bán vào Tô gia, Tô giacũng là nơi duy nhất nàng ấy tá túc:
- Có thể là như vậy sao?
- Không biết được.
Tô Đàn Nhi lắc đầu
- Trên đường chạy nạn, ống tay áo của Hạnh Nhi bị rách, trên tay có bớtđỏ nhỏ, một đôi vợ chồng khóc hô nhận con gái. Sau khi đến Hồ Châu lolắng sự an nguy của tướng công, thiếp cũng không để tâm đến chuyện đónữa. Hạnh Nhi vốn không có ý nhận bọn họ, nhưng gần nhau nửa tháng, thấy họ thành tâm Hạnh Nhi cũng mềm lòng. Sau khi được thông báo của tướngcông, thiếp đã điều tra đúng thật bọn họ cùng người bên này có quan hệ,còn có người đứng sau họ, thiếp còn nghe họ nói về tướng công, cũng nóitướng công muốn đầu nhập vào bọn họ, nhìn bộ dạng họ dường như không cóchút ác ý nào cả, người bên triều đình kia khi truyền lời lại không rõràng.....
Nàng lúc này đã khôi phục được tinh thần trở lại bình thường, lau khôdòng lệ châm đèn rót trà đến ngồi bên cạnh Ninh Nghị, nàng nói thật nhỏ, nhưng có thể nhận ra chút không yên trong lòng nàng. Ninh Nghị nghenhững lời nói của nàng, cũng có thể hiểu được những chuyện nàng đã trảiqua, đã khổ cực thế nào, Văn Nhân Bất Nhị tiếp nhận việc của hắn là doTần Tự Nguyên trực tiếp phụ trách, người được phái đi Hồ Châu mật báocho Tô Đàn Nhi quyền hạn cũng không phải lá cao, lúc ấy Ninh Nghị cũngkhông để ý lắm, chỉ cảm thấy báo cho Tô Đàn Nhi biết hắn bình an là được rồi, lại xác nhận Tô Đàn Nhi cũng bình an không sao vốn dĩ cảm xúc lúcđó của Tô Đàn Nhi đương nhiên là muốn biết nhiều hơn, sau khi hỏi khôngcó kết quả, khó tránh khỏi vẫn lo lắng.
Sau khi điều tra người ở căn phòng nhỏ bên cạnh, hy vọng thông qua điềutra sẽ gián tiếp biết được tình hình của Ninh Nghị. Nếu nàng là ngườikhông có năng lực thì thôi, đằng này lại là người luôn nắm giữ lập kếhoạch trên thương trường dù gì cũng là người hiểu rõ nhân tâm, khi thămdò biết được người bên Phương Lạp đối với nàng không có ác ý quá lớn,nên nàng biết được Ninh Nghị ở bên Phương Lạp là an toàn, điều này cóthể thấy được tướng công nàng đã có được sự tín nhiệm của đối phương,cũng có thể chỉ là bên ngoài, cũng đôi khi là sự thật.
Sau khi đã yên lòng, nàng hồi tưởng chuyện trên đường chạy trốn đến HồChâu, hành vi đối phương đuổi giết dân chạy nạn là chuyện diễn ra hếtsức bình thường, nhưng sau này lại nghe nói lại bắt tướng công nhà mìnhđể chế định một đại nhân vật nào đó. Chính thế nên tướng công dù có chạy trốn thế nào cũng không thoát khỏi, nàng cũng đang có thai, cũng khôngkhỏi quá nhạy cảm. Nếu rơi vào tình huống tệ nhất nói không chừng triềuđình muốn thông qua bản thân nàng một lưới bắt hết gian tế loạn quân bên chuyện này lừa nàng đến Hồ Châu rồi bắt hết. Ninh Nghị nhất thời chưathể quay về được, loạn quân bên kia tựa hồ như đã thành công, nếu ngàysau còn tiếp tục giằng co, trở thành tình huống hai tiểu triều đình cátcứ, vậy chia lìa bởi chiến loạn thật không biết duy trì đến đến bao giờ.
Đương nhiên, có vài chi tiết Ninh Nghị được biết là sau đó nghe đám ahoàn kể lại, sau khi thoát được cuộc chiến loạn xảy ra, Tô Đàn Nhi trởlại Hồ Châu, không biết tình hình hắn thế nào, nàng gần như mất hết sứclực, thời gian ấy nàng cố gắng thăm dò tìm kiếm, hỏi thăm mọi mối quanhệ, gần như còn không để tâm tới bào thai trong bụng, sau khi biết đượcNinh Nghị chưa chết Tô Đàn Nhi như được cứu sống lần nữa, cảm giác nhẹnhàng thoải mái hẳn, cộng thêm bào thai trong bụng, khiến nàng cảm nhậnđược sự thiêng liêng của tình cảm phu thê khi đã có được sự kết chặt của đứa con trong bụng.
Gian tế bên kia cũng không có thái độ ác ý, triều đình cũng mờ ám khôngrõ thái độ. Ninh Nghị lại không thể quay về, biện pháp duy nhất chỉ cóthể là nàng đến đây, mà với tâm tư của hắn, biết hắn cũng tuyệt nhiênkhông ngồi yên, nhưng lúc này gặp lại Ninh Nghị, nàng mới cảm thấy mìnhquá thiếu thận trọng, thật thiếu thận trọng quá, giọng nói càng lúc càng bé.
-… Thiếp đã thay đổi thân phận, dùng mọi cách để liên hệ người đứng phía sau của gian tế, bên phía Hồ Châu thì để Hạnh Nhi tiếp tục duy trì thái độ giả dối với thiếp thân, hai ngày qua đến dấy, hẳn là không kinh động đến ai. Ở đây thiếp có quen vị quan lại tên Mẫn ĐàiChương Mẫn đại nhân, bọn họ muốn có vải tốt để may quan phục… Tướng công, thiếp nghĩ quarồi, nếu chàng không đi được thì ta cũng không đi…
Ninh Nghị cầm tay nàng kéo ôm nàng vào lòng, thật lâu mới thấp giọng nói:
- Đi hay muốn đi…
Một lát sau lại nói:
- Nàng có thể đến đây ta rất vui.
Tô Đàn Nhi ngẩng đầu hỏi:
- Vậy tướng công chàng….
- Ta không việc gì cả.
Ninh Nghị cười cười.
- Nàng vận chuyển vải cũng có thể lấy giấy thông hành đi ra ngoài hả?
Thê tử gật đầu trong lòng chàng, ánh mắt tha thiết hỏi:
- Ngày mai bán vải dệt, sau đó thiếp sẽ lấy giấy thông hành cho chúng ta, tướng công đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau….
- Ta không được, nàng có thể mang Tiểu Thiền đi.
Ninh Nghị lắc đầu nói:
- Nếu ta đi như vậy có thể ra khỏi thành, nhưng còn Hàng Châu trước mắtđều là người của bọn hắn, một khi ta biến mất, không đến được địa phương an toàn nhất định sẽ bị bọn họ đuổi theo, nàng đang mang bầu không thểmạo hiểm được, chỉ cần ta ở lại nàng nhất định có thể rời đi.
Hiện nay, hắn ở trong lòng Lưu Tây Qua đã có tầm quan trọng không nhỏ,vừa rồi trong lòng đối phương đang có lửa giận, nếu lúc này bỏ của chạylấy người, thì Tô Đàn Nhi đang mang thai từ Hồ Châu quay về được HàngChâu, động chạm đến vảy rồng của Lưu Tây Qua, nhất định cô ấy sẽ đuổitheo truy tìm đuổi giết hắn dù hắn ở bất cứ nơi nào. Đối với cô gái nhưvậy còn khó đối phó hơn cả so với nam nhân, nhưng chỉ cần hắn không đi,chỉ có Tiểu Thiền đi sẽ là chuyện nhỏ, đối phương sẽ không để ý đến,thậm chí có thể Lưu Tây Qua còn có thể ra tay bảo vệ Tiểu Thiền và TôĐàn Nhi.
Chuyện này cơ bản được quyết định như vậy, Tô Đàn Nhi đã muốn gặp đượchắn xác định hắn bình yên vô sự, cũng không thể bảo hắn làm theo ý nàngđược, vẻ mặt nàng buồn bã nói:
- Tướng công định ở đây làm cái gì?
Lúc này Ninh Nghị không thể nói ra tường tận mọi việc Bá Đạo Doanh vớinàng được, chỉ nói đại khái tình huống của chính mình là bị buộc phảilàm phụ tá, lại nói tình huống của Văn Nhân Bất Nhị để nàng không nghingờ lung tung.
- Thủ hạ Tần lão có thể tin được, nhưng lại không giống với quan binhtriều đình, trên đường các nàng đi, ta sẽ để bọn họ cho người hộ tốngcác nàng. Hiện ta đâm lao phải theo lao thôi, nếu bỏ trốn, bọn chúng sẽtìm mọi cách truy tìm, ta ở Hàng Châu lâu như vậy cũng không ít ngườibiết đến. Tần lão muốn ta giúp đỡ lão, tương lai có thể sẽ lên kinh giúp ngài một chút, trước mắt cần nhân cơ hội này làm vài chuyện, không cóchuyện gì đâu, chuyện Phương Lạp ta chắc chắn có thể thoát an toàn, nàng hãy yên tâm ở Hồ Châu mà dưỡng thai, hoặc quay về Giang Ninh chờ ta.
- Thiếp sẽ ở Hồ Châu.
Tô Đàn Nhi nhìn hắn lúc lâu, cúi đầu nói:
- Đàn ông các người đều muốn vì nước vì dân, thiếp chỉ là một nữ nhân,chàng làm chuyện gì thiếp không quản, vẫn là câu nói cũ nếu chàng chưavề...thiếp cũng không thể sống nổi…
Nàng vừa nói nước mắt vừa lưng tròng, dù có cứng rắn thế nào thì nàngcũng là một cô gái mà thôi. Nàng nghẹn ngào lau nước mắt, cố lấy lạitrạng thái bình thường, hai người nói thêm vài câu, lúc hắn nói đến chitiết Tiểu Thiền theo hắn rời đi, đột nhiên Tô Đàn Nhi liền nhớ đến mộtchuyện.
- À đúng rồi, lần này lại đây thiếp gặp được một cao thủ võ lâm.
- Hả?
- Giống như người trước kia tướng công nói vậy, là một nữ hiệp. Trênđường chúng ta xuôi nam, dường như nàng ấy bị Cừu gia đuổi giết, trốnđến nơi này với chúng ta, trên đường đi nàng ta đối với bọn thiếp rấttốt, ngày hôm qua khi bọn thiếp giao hàng vẫn còn có người cố ý làm khódễ, đã bị nàng ta đánh ngã, tướng công có lẽ chưa gặp qua.
Nói đến đây Tô Đàn Nhi cười rộ lên, Ninh Nghị cũng cười, đơn giản vì thê tử hắn có giao tình với cô gái biết võ công. Nếu là hai năm trước có lẽ hắn có chút tò mò, nhưng ở Hàng Châu này cao thủ võ lâm nhiều vô số kể, người trong Bá Đạo Doanh chẳng hạn. Còn về nữ hiệp thì dường như hầuhết đều trẻ đẹp, nhìn thấy đã làm lòng người chao đảo, chẳng hạn Lưu Tây Qua, Linh Sơn Tiên Tử, Ngụy Lăng Tuyết đều đáng mặt anh hào. Trong BáĐạo Doanh, “Uyên ương đao” Kỷ Thiến Nhi cũng chỉ là một thôn nữ, đếntuổi lập gia đình, được gả vào Bá Đạo Doanh, Ninh Nghị cũng có chút quen biết với sư gia Lưu Chí Chương. Ngày thường hay dùng lời thô tục đùagiỡn nhưng không kém bất kỳ nam nhân nào, có khi còn hơn nữa. Nên trênđường hộ tống thê tử lại đây, hắn vẫn còn rất cảm kích.
- Võ nghệ rất cao cường sao?
Hắn hỏi, Tô Đàn Nhi liền gật đầu:
- Thiếp cảm thấy thế, hẳn là khá lợi hại, nàng ta có chuyện của mình,nhưng hai ngày ở cùng nhau ta cảm thấy….Ách, tướng công khi ra ngoài tốt nhất nên tránh mặt vẫn tốt hơn.
Ninh Nghị gật gật đầu:
- Nàng ta không nói đến đây làm gì à?
- Không, người nhìn cũng khá tốt, hay thường cùng Quyên nhi tán gẫu.
- Nếu vậy tên hay ngoại hiệu của nàng ta là gì, nói cho ta thử xem không chừng đã nghe qua rồi. Đã có giao tình với nhau sau này ở Hàng Châu,biết tên nàng ấy, không chừng ta có thể giúp đỡ được.
- Dạ.
Tô Đàn Nhi gật đầu cười
- Ngoại hiệu à…Không nghe nàng ta nói qua, hình như không có…
Vậy chắc là vô danh tiểu tốt rồi, sau này có thể giúp đỡ được, trong lòng Ninh Nghị nghĩ thế, sau đó nghe thê tử tiếp tục nói:
- Nàng ta họ Lục, tên là Hồng Đề.
Ninh Nghị có vẻ ngạc nhiên, thê tử đưa ngón tay viết tên trong lòng bàn tay, làm hắn ấn tượng:
- Lục là nhất nhị ba tư nghĩ rồi lục, hồng chính sắc hồng, đề chính làđồ vật…. Lục Hồng Đề. Bộ dạng không quá xinh đẹp, sắc mặt có chút vàng,nghe nói khi tuổi còn trẻ bị tổn thương quá nhiều, nàng ta khoảng bamươi tuổi, tướng công biết không?
- Nàng ta hiện ta ở nơi này sao?
- Dạ
- Ta cảm thấy cần gặp mặt một lần để cảm tạ.
- Tướng công… Quen nàng ta sao?
- Người quen cũ.
Ninh Nghị đứng lên, thở dài, tiếp tục nói:
- Hà Sơn Thiết Kiếm Lục Hồng Đề…Ngoại hiệu nàng ta là Hà Sơn Thiết Kiếm
Hai tay chắp qua lưng, chuyện cũ tang thương, hình dáng cao thủ tịchmịch, hệt như Huyết thủ nhân đồ hắn đã từng đánh bại Hà Sơn Thiết Kiếm.
Trong lòng rối loạn, đủ loại cảm giác không thể hiểu được… Đây không biết có phải đó là những gì Thần tiên sắp xếp không….
Điều này quả thật khó ai đoán được.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 289: Nơi Vô Chủ Lữ Lương Đã Thay Đổi

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comKhông lâu sau, Ninh Nghị đã có mặt trong phòng mặt bên để gặp Lục Hồng Đề, lúc này mặt nàng dài hơn, sắc mặt vàng như nến, nhìn bề ngoài giống như cô gáichừng ba mươi tuổi. Nhưng Ninh Nghị ngay từ đầu tiên nhìn thấy khí chấtcủa đôi mắt là nhận ra ngay cô, cô dịch dung, nhưng đôi mắt vẫn mangtheo linh khí khiến người khác luôn cảm thấy yên ổn, đó chính là nộicông phá lục đạo trước đây cô đã dạy cho hắn, còn gọi là công pháp nhịlưu.
Sau khi gặp, Tô Đàn Nhi cũng không quanh co lòng vòng, hỏi hai người cóphải là bạn cũ hay không. Ninh Nghị chắp tay hành lễ, cười nói:
- Sư phụ.
Điều này làm Tô Đàn Nhi giật mình hoảng sợ, hơi sững sờ, sau đó vén váyquỳ xuống. Lục Hồng Đề chớp chớp mắt, sau đó nâng nàng lên.
- Đừng nói linh tinh, ta không nhận đồ đệ là ngươi.
Tuy rằng Lục Hồng Đề tuổi tác tương đương với Ninh Nghị, Tây Qua, nhưngdung mạo, tính tình ôn hòa, trầm ổn hơn rất nhiều, lúc này nàng cảitrang thành nữ tử ba mươi tuổi, cũng sẽ không có người nào nảy sinh lòng nghi ngờ. Ba người hàn huyên vài câu, Tô Đàn Nhi cũng đã biết đại kháicô gái này tuy rằng không thừa nhận quan hệ thầy trò với Ninh Nghị,nhưng công phu của tướng công đích thực là do cô ấy truyền dạy, vậy thìlà trưởng bối rồi. Nếu hai người muốn nói chuyện, nàng không nên ở lại,vì vậy phụng trà xong thì rời đi, để lại hai người có cơ hội nói chuyệnvới nhau.
Đợi thê tử đi rồi, Ninh Nghị mới hỏi:
- Lần này cô đến là muốn kết minh với Phương Lạp hay là có chuyện gì khác? Mặt khác...Đàn Nhi nói cô bị người ta truy sát?
Lục Hồng Đề nhìn hắn rất lâu:
- Ta đặc biệt đến tìm ngươi.
- Hả?
Ninh Nghị ngẩn người, lý do này, thật ra ngoài dự liêu của hắn rồi, dùsao Lữ Lương cách ngàn dặm xa xôi, chỉ liên hệ một người, có đáng để côấy đi một chuyến không. Sau đó, mới nghe Lục Hồng Đề nói đến lý do.
- Ừ... một năm vừa qua, dựa theo như ngươi nói, việc kinh doanh của sơntrại rất tốt, mọi việc cứ tiến hành theo như ngươi đã bảo, chúng ta cùng liên hệ với thương hộ hai bên, để bọn họ có thể mượn đường từ núi LữLương, ngoại trừ vật tư có liên quan đến đến đánh giặc ra, còn lại đềucó thể đi qua hết. Năm nay sắp có chiến tranh rồi, nhưng các loại hànghóa ngược lại càng thêm hút hàng, chúng ta dựa theo thị trường lấy thêmmột chút, thù lao đổi thành muối, sắt, lương thực, để các thương hộ quen thuộc trước đó mang theo. Chúng ta cũng từng chào hỏi vài sơn trại gầnđó, bọn họ cho chúng ta đi qua, chúng ta xuất lực xuất người, phân chiavài thứ cho bọn họ, à, trước đó còn phải thuyết phục bọn họ, thật đúnglà mất công phết đấy...
Lúc trước Ninh Nghị từng có vài ý tưởng này nọ cho cô, thật ra cũng chỉlà tác động vận chuyển buôn bán thuần túy, nói tới cũng khá đơn giản,sơn trại của Lục Hồng Đề là dây chuyền cung cấp hàng hóa phục vụ đi quađường núi Lữ Lương, xuất người từ bên này ra, đi theo đảm bảo an toàntoàn bộ hành trình, bên kia cũng xuất người đi theo để dọc đường đi cũng có mấy thế lực phối hợp. Nhất định phải chia cho bọn họ một phần. Trước đây tình huống núi Lữ Lương khá hỗn loạn, vùng khỉ ho cò gáy đường nhỏkhó đi, quá mạo hiểm tính mạng của đám lái buôn. Trên đường đi gặp phảikẻ có chút quy củ, nộp phí bảo hộ có lẽ có thể qua, nhưng lỡ mà gặp phải trại nào “đói bụng” đến mức người “nóng nảy”, giết người cướp đồ làchuyện bình thường xảy ra.
Vấn đề ở chỗ dưới tình huống như thế, một số sơn trại cũng chưa chắc cóthể đã muốn thứ gì đó, không có mấy thương hộ buôn bán chút lương thựcsẽ đi đường này, ngươi đoạt một xe vải, muốn ra bên ngoài đổi thànhlương thực, nhất định sẽ bị giết một đao. Kết quả là, lợi nhuận cực kỳít, hơn nữa lại lo ngay ngáy, mà người bị ép buộc lên núi tự biết khôngcó tiền đồ, thái độ thường thường được chăng hay chớ ham ăn biếng làm,cứ tiêu dao ngày này qua ngày khác, bởi vậy mọi người đều hết sức khókhăn.
Hoạt động thương nghiệp hiện đại cũng sẽ không trực tiếp sản xuất rahàng hóa tối ưu, nhưng trước tiên nó sẽ phân phối phối hợp hướng pháttriển tốt. Trước kia thương nhân dám vào núi bán lương thực nhất định sẽ kiếm một khoản lớn, nay Lục Hồng Đề chỉ là dựa theo giá thị trường, đểcác thương hộ quen thuộc mang đủ phí muối sắt, lương thực qua đường làcó thể đi, càng an toàn lâu dài cũng có thể làm cho thương hộ càng vuivẻ giúp Lục Hồng Đề. Mà những trại khác bọn họ không xuất người khôngxuất lực, đương nhiên không thể được hưởng lợi nhuận lớn được, nhưng lợi nhuận nhỏ thì vẫn có, cũng được coi là có thu hoạch tốt, hầu hết mọingười vẫn cảm thấy cách này có hiệu quả.
Trong một hệ thống hỗn loạn chỉ cần đã hình thành một hệ thống có quy củ thì nhất định sẽ có lợi nhuận. Đương nhiên, chuyện như vậy không phảilà không có người nào ghen ăn tức ở, nhưng trong một năm lại đây loạilàm ăn này cũng chỉ mới bắt đầu, người tỉnh táo còn không nhiều, mà mặcdù người khác muốn làm, ngay lập tức cũng không làm được, nếu trước đónói, người trên núi, bất kể là người chăm chỉ cố gắng, xưa nay sự nỗ lực của bọn họ không có phương hướng, chẳng qua chỉ là được hay chăng chớ.Muốn duy trì một thông đạo buôn lậu, phối hợp các nhân vật khắp nơi, cónăng lực nắm động tĩnh ngọn núi trong tay, thật ra không phải là chuyệndễ dàng. Đối với người tham gia được sự việc mà nói, đồng nghĩa với việc phải làm từ sáng cho đến muộn, thậm chí còn phải tăng ca, ngày thườngnhững sơn phỉ này không bị quản thúc thích tiêu dao mà nói, ai muốn đilàm.
Có thể thật sự làm sự việc được hoạt động, còn phải dựa vào Lục Hồng Đềlàm công tác tư tưởng ở trong trại, nhắc lại những cay đắng ngọt bùi, kể chuyện xưa để lôi kéo, thậm chí còn hát hí khúc "Cứu giúp" nữa, mỗingày bảy ngày cố định biểu hiện hí khúc ở trong sơn trại. Lúc trước Ninh Nghị nói những thứ này, chẳng qua là những thao tác hoạt động trênthương trường, công ty văn hóa, chế độ chỉ tiêu thường dùng mấy thứ này, Lục Hồng Đề ngay từ đầu ra tay, thật ra vô cùng khó khăn, nhưng kết hợp tất cả lại phát huy hiệu quả đúng lúc, rõ ràng cũng vượt quá sự tưởngtượng của nàng.
Đương nhiên, trong đó, quan trọng nhất là vũ lực, muốn dọc đường đi được mọi người của toàn trại đồng lòng, không chỉ dựa vào hiệu ứng bươmbướm, mà còn phải dựa vào lợi ích và phối hợp của tất cả, trong lúc đó,tất nhiên là còn đổ máu nữa. Nhưng bất luận thế nào, sự nghiệp này, dưới sự thúc đẩy của Lục Hồng Đề trên cơ bản đã thành hình rồi.
- ...Bên phía Điền Hồ vẫn còn nhúng tay vào chúng ta, trong ba tháng hắn mời các trại chủ nghị sự, có bảy trại chủ đi đã bị giết rồi, mà hơnphân nửa các trại đều đầu nhập Điền Hổ, nhưng cũng may tạm thời vẫn cònchưa lan đến chỗ chúng ta, ngươc lại còn có một số người không phục, đãđầu nhập ta rồi. Mấy tháng qua, trại tử càng lúc càng lớn, Điền Hổ tạmthời hẳn là không dám có ý động thủ với bên ta, ta nghe nói, hắn nghĩbên chúng ta chỉ là những người buôn bán, nên có chút khinh thường.Chẳng qua trước đó ngươi cũng đã từng nói, nếu trong trại trở nên quálớn, vậy kia...tư tưởng công tác kia theo không kịp, cũng sẽ vô cùngphiền phức. Lương gia gia cũng nói như vậy, sau đó để ta tới Giang Ninhtìm ngươi.
Lục Hồng Đề nói tới đây, mỉm cười nhìn Ninh Nghị:
- Vốn là muốn ngươi quay về Lữ Lương.
Thì ra tổ chức phát triển đến một tình trạng “bình cảnh” , tiếp theo không nắm giữ được nữa, Ninh Nghị hiểu, cũng nở nụ cười;
- Tức nước vỡ bờ đây...
- Cũng không phải là ép ngươi lên Lương Sơn, là lên Lữ Lương.
Lúc này tức nước vỡ bờ đương nhiên không có ý nghĩa đặc thù gì, Lục Hồng Đề trang nghiêm sửa lại cho đúng.
- Chẳng qua ta đi đến Giang Ninh, nghe nói Phương Lạp làm Hoàng đế rồi,ngươi lại không ở Tô gia, ta phải đến nhà hồng nhan tri kỷ của ngươi, là Nhiếp Vân Trúc ấy, vốn là ngươi bảo ta truyền tin ở đó, ta còn nhớ rõnơi đó, lúc nhìn thấy tình trạng của cô ấy, ta còn tưởng rằng ngươi chết rồi chứ, sau khi hỏi, mới biết ngươi bị vây ở Hàng Châu, không có tintức, ta mới tiếp tục xuôi nam.
Ninh Nghị suy nghĩ một chút:
- Cô ấy thế nào rồi?
- Vô cùng lo lắng cho ngươi, còn có vị cô nương Nguyên Cẩm Nhi kia nữa, cũng khá thú vị.
Lục Hồng Đề cười cười:
- Ta nói sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, thiếu chút đánh cái cây đối diện mặtsông đổ xuống, bọn họ mới yên lòng đấy. Lúc ta tới Hồ Châu, lại ngheđược tin tức của ngươi, lúc đó âm thầm tìm được nương tử của ngươi, theo dõi một thời gian, thấy cô ấy chuẩn bị xuôi nam, ta liền giả vờ bịngười ta truy sát trên đường, xin cô ấy giúp đỡ...Ở cùng cô ấy, luôn dễdàng biết tin tức của ngươi hơn, mặt khác, ta vốn cũng dự định để ngươithiếu chút ân tình ấy mà.
Ninh Nghị gật đầu:
- Vô cùng cảm kích rồi.
Lục Hồng Đề cũng cười:
- Bên phía Hàng Châu, ngươi gia nhập sâu như vậy, lúc nào có thể đi được?
- Ta cũng không rõ, nhưng cô cũng đừng ép ta.
Ninh Nghị đan hai tay vào nhau:
- Ta làm cho cô một kế hoạch năm năm, chứ tạm thời ta không thể đi lênnúi Lữ Lương được. Với sự việc bên Hàng Châu, ta còn phải lên kinh nữa,nay thế cục triều Vũ đang nước sôi lửa bỏng, ta có quen biết Hữu tướng,cần phải đi hỗ trợ.
- Ngươi ...muốn làm quan?
Lục Hồng Đề nhíu nhíu mày.
- Làm phụ tá thôi, chính là hỗ trợ chút công tác hậu cần.
- ..Nay Kim Liêu đang khai chiến, triều Vũ lại như nước sôi lửa bỏng,triều đình...thật sự muốn nhân cơ hội phá Liêu, thu lại mười sáu châuYến Vân?

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 290: Cái Lưới Lớn

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTuy rằng chỉ là một sơn tặc, nhưng Lục Hồng Đề cũng khá quan tâm tới tình hình Vũ triều, nhưng Ninh Nghị chỉ cười lắc đầu:
- Không thể nào, Kim diệt Liêu là việc đã định rồi, Liêu quốc là consói đã già nua, hiện tại chúng ta sợ, là con cọp giết con sói ở phía sau nó, phát hiện ở dưới còn một con dê nữa, lại tiếp tục giết tiếp. Vũtriều không có thực lực, đã già lại muốn tay không bắt Sói trắng, sợ làcuối cùng tự mình vong...
- Ừ.
Lục Hồng Đề hiểu lời nói này, gật đầu:
- Vậy...kế hoạch năm năm của ngươi là...
- Lúc nào có thời gian rảnh rỗi, nói cho ta chút tình huống của LữLương, những việc chung quanh các cô...toàn bộ tình hình, đến lúc đó,hai người chúng ta sẽ làm ra bản kế hoạch này, xem sau này phải làm gì.Chẳng qua, phương hướng cơ bản, hiện tại cũng đã có thể nghĩ ra rồi.
Ninh Nghị hài hước bật cười lên, khoa chân múa tay một hồi:
- Tăng mạnh khống chế chung quanh bản thân, dựa vào Lữ Lương Sơn, làmbuôn lậu, phát triển bên các ngươi thành một trạm trung chuyển buôn lậuhoặc là nói cảng tự do...ặc, có lẽ để thương nhân buôn lậu có thể lấynơi nào đó để ở, làm một thị trường ở nơi nào đó, cung cấp bảo hộ, cungcấp trật tự.
- ....Thiết khí, chiến mã phía bắc cho phép vậnchuyển về phía nam, xa xỉ phẩm phía nam vận chuyển đi phía bắc. Thực lực chúng ta phát triển một chút, cướp người Liêu bên kia gì đó, giết tiểuthương người Liêu, đem thứ đồ vật tiến hành bán đấu giá tại núi LữLương, có thể cùng Điền Hổ làm buôn bán, bán gì đó của Vũ triều, Liêuquốc cho bọn họ, đồng thời cùng Vũ triều làm buôn bán, nếu có thủ cấpngười Liêu, áp giáp quân đội, bán cho bên quân đội Vũ triều, các ngườitrước tiên cũng không cần đánh người Liêu đúng không? Số người phỏngchừng lãng phí rồi, cái này khẳng định cũng rất có lợi. Cuối cùng nếunhư có thể thành lập nên tiểu thành thị trung lập không ai quản là tốt,nhưng trước mắt, cơ bản là có thể nghĩ một chút phương hướng...
************
Trên nóc nhà rất xa, Lục Hồng Đề đứng ở trong bóng tối, nhìn bóng dáng ấy đi xa.
Nếu như nói đối phương vốn là ở lại Giang Ninh để hưởng phúc, khôngmuốn đi Lữ Lương để chịu khổ, loại chuyện này rất không hậu đạo. Nhưngsinh tồn là nguyên tắc đầu tiên, thấy người có bản lĩnh, hoặc cưỡng éplợi dụng, hoặc bày kế hãm hại khiến kẻ khác gia nhập, tăng thế lực chobản thân thêm mạnh, chuyện như vậy trong các thế lực tạo phản hoặc vàorừng làm cướp nhìn mãi cũng quen rồi, bất luận là Phương Lạp, hay làTống Giang Lương Sơn, hay là Điền Hồ Hà Bắc, hay là Vương Khánh HoàiTây, đều trải qua chuyện này. Trại ở Lữ Lương Sơn vốn quá nhỏ bé, nhưnghiện nay mà nói, cũng đã tới lúc cân nhắc để mở rộng rồi.
Ngay cả như vậy, lúc Lục Hồng Đề rời khỏi Lữ Lương, lại không quá lolắng chuyện này. Tính tình của cô chính là bản thân có thiện ý, làm việc quang minh lỗi lạc, nay Lữ Lương đã không còn như trước đây rồi, nhưngso với Giang Ninh, vẫn chỉ là một Tiểu Sơn Câu khó ăn khó nuốt, bắt épngười ta lên đó, chính là hại người ta, thật hơi quá đáng. Chẳng qua lúc hạ sơn, Lương gia gia từng nói với cô, hoặc là chính diện hoặc là nóibóng gió, cô hiểu ý tứ của những lời nói đó, sau đó...tuy rằng biểu hiện không thừa nhận, nhưng có một lúc nào đó, khi mà nửa đêm mộng mị, sẽchú ý hoặc là lơ đãng nhớ tới.
- ...Bên Lữ Lương Sơn, tất cảmọi người đều không quá tốt, sư phụ con mất sớm, bên cạnh con không cònngười thân nào, con lại phải trông nom trại tử này, nhiều sự việc, luônluôn trì hoãn....
- ....Con là đứa bé thông minh, từ lúc theo sư phụ con đến khi gặp ta, qua nhiều năm quan sát, nhãn giới con cũngcao. Vùng lân cận có một số gia đình, gia gia không biết con vừa mắt với ai, kể cả những trại lân cận khi đề nghị kết thông gia con cũng từchối....Bọn họ xác thực là không quá xuất sắc, nhưng cả đời con gái dùsao cũng phải có một người đàn ông để che chở, con dù võ nghệ có cao tới đâu, cũng như vậy thôi...
-...Vốn là đợi con lớn chút nữa,tìm một người để chấp nhận, nhưng lần này con xuống núi, có chuyện giagia muốn hỏi con, tự bản thân con cũng nên cân nhắc một chút...Vài nămnay dưới chân núi, con có thể được người đàn ông khích lệ con không cómấy người, gia gia chỉ có nghe con nhắc tới thư sinh họ Ninh kia, từ đónhận thấy, tuy rằng ở nhiều phương diện hắn cũng không xuất sắc, nhưngcon lại rất bội phục hắn, con....có phải là....
-...Ừm, giagia cũng nghĩ vậy, nếu trực tiếp đi ép người ta vào rừng làm cướp vớimình, sợ rằng không thể nào. Nhưng nghe nói hắn là ở rể của thương nhân, trong ngực cũng là một người thao lược. Rốt cuộc là vì sao đi ở rể, gia gia lại không nghĩ ra. Nhưng nam tử hán đại trượng phu, dù gì cũng phải kiến công lập nghiệp, con có thể khuyên nhủ hắn, nếu hắn thật sự có bản lĩnh, có thể tới đây, sơn trại chúng ta sẽ giao cho hắn như thiên lôisai đâu đánh đó có được không? Ngoài ra, nếu con có ý định với hắn....ồ, việc này...
Lương gia gia nói đến đây cứ luôn ấp a ấp úng,nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng: con dù sao tuổi cũng đã lớn nên có mộtngười đàn ông bên cạnh. Người kia tuy rằng đã thành thân, nhưng lại làngười đi ở rể, nếu hắn cũng có ý lên Lữ Lương, phá nhà ra cửa, con saocó thể gả cho hắn. Những lời nói này, lúc đó nghe, cô chỉ đỏ mặt, khôngphản bác, nhưng cũng chưa hẳn là không để trong lòng, dọc đường đi, nghĩ đến cảm thấy có chút sai lầm, tâm tư hoang mang rối loạn bị kiềm hãm ởtrong trong đầu, nhưng trên đường xuôi nam, thời gian trôi qua, càngkhiến cô khó xử, những tâm tư này tựa như mầm mống cỏ dại, đã gieo xuống rồi, thậm chí còn đang có xu hướng nảy mầm mọc rễ, mỗi khi nghĩ tới,lại làm cho cô đỏ mặt tới tận mang tai, lại vội vàng thu lại tâm trạngrối loạn hoang mang của mình.
Có lẽ...cũng không phải làkhông thể được, tuổi của cô thật ra chỉ lớn hơn Ninh Nghị một hai tuổi,bình thường nữ tử tới tuổi này rồi, trên cơ bản đã sẽ bị người ta nóikhông gả đi được. Nữ tử giang hồ cũng xác thực càng khó có kết cục tốtđẹp, thiếu nữ vài năm trước thì cũng đến đi trong đao thương kiếm khích, thi sơn biển máu, trong nháy mắt cũng đã ngừng lại rồi, khi sư phụ chết cũng độc thân, bản thân cô có lẽ là giống sư phụ rồi. Nhưng thành thậtmà nói, trong lòng bất cứ nữ tử nào cũng khát vọng có một phu quân, côcũng có, hôm nay nghĩ đến, sư phụ như vậy, cũng là bởi vì cuộc sống làmcho không thở nổi, lại chưa gặp được người khiến bà động lòng, tâm tư bị vùi lấp mà thôi.
Trên núi Lữ Lương, các trại chung quanhcũng có vài lần cầu hôn, người trong trại nhà mình thì lại không ai dámđề nghị, nhưng cũng từng bóng gió hỏi tới, cô cũng cự tuyệt, cô là mộtnữ sơn đại vương, chưa muốn tìm một sơn đại vương, có lẽ người trongtrại sẽ cảm thấy hiện tại cô không chấp nhận, nhưng tới cuối cùng sẽ đáp ứng. Nhưng nếu là Ninh Lập Hằng đồng ý rời khỏi nhà đi lên núi LữLương, cô nghĩ cô có thể gả đi, dù gì cũng đã lớn tuổi rồi, cũng may mấy năm hành tẩu trong đao kiếm, mặt mũi cô không bị thương không vàng vọt, cũng dễ nhìn, nếu hắn bằng lòng, cô có thể gả cho hắn.
Ý nghĩ quá đột ngột khiến cô đỏ cả mặt, nhưng dọc đường đi đối với cô mà nói, trong lòng đã trở nên yên ổn, chỉ đến khi tại Hồ Châu gặp Tô ĐànNhi, một vài ý nghĩ đã thay đổi, đợi cho tới lúc này tới Hàng Châu rồi,trong lòng cô biết, chút ý nghĩ kia đã không thể nào có thể rồi.
Bất luận thế nào, những ý nghĩ đó trong lòng đã qua rồi, lúc này đứngtrên nóc nhà nhìn Ninh Nghị đi xa rồi, mới chậm rãi phóng xuống, dư âmcủa ý nghĩ này cũng giống như lá cây rơi xuống mặt nước, chỉ gợn lênchút sóng, khiến người ta lưu luyến rung động. Bỏ đi, đừng nghĩ tới nónữa, cũng không phải là không ai muốn, cũng không phải là không thể lậpgia đình, ở Hàng Châu bảo vệ hắn một lần, cũng đã tận lực thảo luận tỉmỉ kế hoạch với hắn, ghi nhớ ý kiến của hắn, khi trở lại Lữ Lương,chuyên tâm chuẩn bị tốt kế hoạch năm năm gì đó kia, chỉ cần người trongsơn trại chấp nhận là được rồi, cô cũng...hài lòng rồi.....
Hai ngày sau, Ninh Nghị bắt đầu trở nên bận rộn.
Có liên quan đến tư tưởng dân chủ bình đẳng giữa người với người, làmsao có thể thành lập mở rộng đồng thời hình thành chế độ, hiện nay vẫnđang nằm trong công tác chuẩn bị, chỉ cần Lưu Tây Qua không ngừng suynghĩ không ngừng giải đáp các nghi vấn là có thể. Nhưng ngược lại vẫnphải có nhiệm vụ cụ thể, là Lưu Tây Qua giai đoạn trước đã giao nhiệm vụ đối phó Bao Đạo Ất lên người hắn, đối với Trần Phàm cũng tốt, đối vớiđám người Lưu Thiên Nam cũng thế, đều tin tưởng Ninh Nghị sẽ có tài cántrong phương diện này, mà với Ninh Nghị mà nói, lúc này cũng rất sẵnlòng cùng Bá Đao Doanh chống lại Bao Đạo Ất.
Hôm nay đứngvững tại Hàng Châu, Bá Đao Doanh cũng tốt, Bao Đạo Ất cũng thế, đều là"lão đại" một phương trong nghĩa quân. Quân khởi nghĩa không thể so vớitriều đình, tới tình trạng như này, đây đó đều là quen biết, nhân tìnhlớn hơn đạo lý. Loại chuyện phá cân đối nội bộ này, rất nhiều người sẽra mặt khuyên can, muốn làm, cần phải chuẩn bị hai phương diện.
Thứ nhất, là phải cho mọi người biết, ta và Bao Đạo Ất đã thật sự trởmặt rồi, điều này đã xé bỏ mọi sự hòa giải, là không phải hắn giết tathì chính là ta sẽ giết hắn. Loại bầu không khí làm nền này đến mộttrình độ, mọi người mới có thể chân chính tiếp thu chuyện này, nếu nhưngày trở mặt lại trực tiếp đến chém người, vậy thì những người tầng trên tuyệt đối không thể nào chấp nhận nổi. Không phân biệt tốt xấu khôngcần thương lượng với mọi người không có ăn ý thì giết loại quan to làBao Đạo Ất này, đó không phải là ân oán cá nhân, quả thật chính là khíthế muốn tạo phản đoạt quyền rồi.
Điểm này muốn làm đơn giảnthì các loại tìm hiểu điều tra giao cho đám người Lưu Thiên Nam, Đỗ Sátlà được. Điểm thứ hai mới là quan trọng nhất: Ngươi cần phải giết BaoĐạo Ất, ta chính là có thể tiếp nhận được, nhưng không thể để sau khiBao Đạo Ất chết làm trong thành hỗn loạn lên. Sinh ý của lão cần ngườicó thể tiếp nhận, thế lực phải có người để thay thế, thủ hạ của lão cầncó người trấn an. Chỉ có thỏa mãn điểm thứ hai, lúc Lưu Tây Qua giết Bao Đạo Ất, mới có thể không làm cho phản ngược lại quá lớn. Cũng chỉ cóthể thỏa mãn điểm ấy, Lưu Tây Qua mới có thể hạ quyết tâm xuất thủ,chuyện này, mới là một chuyện cần phải chuẩn bị hết sức tỉ mỉ.
Điều tra tình huống thủ hạ của Bao Đạo Ất, điều tra các loại sinh ý của lão phụ trách, các loại quyền lực trên tay, mỗi một hạng mục dù to dùnho cũng đều phải cân nhắc an bài người chuẩn bị tiếp nhận. Điều tra thủ hạ của lão có bao nhiêu người có thể phân hóa, có thể lôi kéo, có baonhiêu người đáng tin, bạn bè có bao nhiêu, có bao nhiêu người có thểthuyết phục, có bao nhiêu người cần phải khống chế. Mỗi một hạng mục đều phải có một dự án, những dự án này có thể không cần hoàn toàn hữu hiệu, nhưng bộ phận hữu hiệu phải đạt tỷ lệ nhất định, mới có thể đảm bảotương lai thế cục không đến mức sụp đổ, cũng có thể khiến người ta cảmnhận được, Bá Đao Doanh lúc xử lý Bao Đạo Ất, không làm cho sóng to giólớn, như vậy cũng không ảnh hưởng lớn đến các thế lực chung quanh.
Trước đây nếu muốn làm chuyện như vậy, từ trên đi xuống, nhiều lắm làmột vài mệnh lệnh không rõ ràng, cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, trên cơ bản cũng không thể khống chế được. Nhưng lúc này đây, tìnhhuống xuất hiện trong Bá Đao Doanh đã bất đồng, lúc nhận được ủy tháccủa Lưu Tây Qua, là thời gian nửa ngày, Ninh Nghị ở trong Bá Đao Doanhtập trung mọi người tổ chức thành một nhóm chiến lược nhỏ, mỗi một tổlàm hạng mục nào, phân thế nào, bao nhiêu chuyện cần hỏi thăm, vân vân,đều bắt đầu chỉnh lý.
Chuyện như này không cần nhưng cao thủnhư Lưu Thiên Nam, Đỗ Sát đi làm, chỉ cần để mật thám trong Bá ĐaoDoanh, nhân sĩ linh thông tin tức đi sưu tập là được. Đối với tình huống bên phía Bao Đạo Ất, Bá Đao Doanh vốn có không ít lý giải, mặc dù không biết, ngay ngày hôm đó cũng cho người đi ra ngoài hỏi thăm, sẽ có kếtquả trong ngày, dù sao cũng không phải là cơ mật lớn gì. Tỷ như ai quảnlý muối, ai quản lý binh khí, qua phụ trách thu phí bảo hộ các bangnhóm, toàn bộ tin tức có liên quan cũng đều được sưu tập, sắp xếp, sauđó cần nhắc gần đó có quan hệ với ai, ai có thể sau đó thay thế, bổsung, đè ép cục diện. Có cách nghĩ, có dự án, có vấn đề thì lại lập tứcthảo luận lần nữa.
Một nhóm cô gái được cứu ở Cổ Đồng Quanchỉ là những người ở tầng đáy xã hội, dùng bọn họ làm chủ đề cũng khôngcó ý nghĩa gì lớn, kích động dân chúng cũng có hạn. Chẳng qua, một đámtrẻ con trong thư viện cũng nắm giữ một lực lượng rất lớn, người nhà của bọn chúng đều là những người tầng trung trong quân hệ Phương Lạp, cóngười thân ở Bá Đao Doanh, có người thì khá xa cách, nhưng chỉ trongngày đầu tiên, Ninh Nghị đã làm phân loại, đồng thời cũng viết thư, tìmngười đi liên hệ những gia trưởng này, nói cũng đơn giản: Con trai ngươi có đụng chạm tới Bao Đạo Ất, chúng ta cũng không muốn ngươi làm nhiềugì, chỉ là nếu có một ngày đôi bên giở mặt, mong ngươi có thể đứng bênphía chúng ta, tiếp nhận một địa bàn nào đó của Bao Đạo Ất...
Từng việc rất nhỏ, chỉ lý sắp xếp, khi số lượng đến một trình độ nhất định, toàn bộ quy mô sẽ trở nên đáng sợ.
Hình thức giống như dây chuyền, quy trình công nghệ cơ giới hóa, đây là thí dụ cụ thể mà lần đầu tiên Ninh Nghị đến triều Vũ khi bày mưu nghĩkế đã thật sự xuất lực. Đặc biệt lúc tới Hàng Châu, tình thế người khácmạnh, lực lại không đủ để sử dụng, tới lúc này, hắn mới rốt cuộc có thểtìm được cơ hội, dựa vào đòn bẩy thật lớn trong tay, bắt đầu quấy mưagió. Triều Vũ lúc này không phải là không có sư gia có thể quản lý giỏisổ sách thứ còn có thể ngay ngắn rõ ràng, cũng không phải là không cóquan viên quản lý giỏi vô số sự việc cụ thể thiết thực, nhưng mà muốnđem một vấn đề hữu cơ về "Đoạt quyền" tỉ mỉ phân đến trình độ này, tổchức thủ hạ hơn mười thậm chí mở rộng đến cả trăm người để bọn họ mỗimột người ngày ngày đi tìm việc của bản thân để làm, để bọn họ làm việccó hiệu suất cao, đa tuyến, chỉ sợ cũng không có người thứ hai. Tại đây, bất kể là Lưu Tây Qua hay là Lưu Thiên Nam, thậm chí là phái Tần TựNguyên ở xa kinh thành, trong lúc nhất thời chỉ sợ cũng chỉ có thể xử lý một tuyến hoặc là vài tuyến làm trọng điểm, còn lại, chỉ có thể bỏquên.
Giống như con nhện, nó phun tơ từ Bá Đao Doanh, từngbước từng bước nhanh chóng mở rông liên hệ ra ngoài, trong thời gian vài ngày, trong toàn bộ thành Hàng Châu đã kết thành một cái võng lớn, liên tục lan rộng..

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 291: Đại Thế Nho Nhỏ Cuồn Cuộn Xoay Dòng

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comGiậy giây Bá Đao Doanh động thủ với Bao Đạo Ất, nhưng quy củ chính làphải tuân theo, huống chi, mục đích chính yếu cũng không phải là đặttrên người Bao Đạo Ất...
Tại Tứ Quý Trai gặp mặt phụ thân của một số học trò, lúc tiễn đi hết, Ninh Nghị chạm trán với Văn Nhân BấtNhị ở trong phòng. Làm một trong những đầu lĩnh đặc vụ trong thành hiệnnay, biết Bá Đao Doanh động thủ với Bao Đạo Ất, Văn Nhân Bất Nhị cũng vô cùng hưng phấn, nhưng khi nghe Ninh Nghị nói mục đích chủ yếu khôngphải là Bao Đạo Ất, trong khoảng thời gian ngắn gã cũng không kịp phảnứng.
- Vì sao? Đại tướng quân Đồng Xu Mật đến Hàng Châu,phong thái Hàng Châu hiện nay, sợ là quyết tâm phải kéo dài thời gianrồi, lúc này nếu có thể coi đây là một cơ hội, mở rộng ảnh hưởng, gây ra nội chiến Hàng Châu, chẳng phải là cơ hội tốt nhất sao?
-Lưu Đại Bưu không phải kẻ ngốc, kết quả của cơ hội duy nhất này chính là ta chết, mà Bá Đao Doanh và Bao Đạo Ất giải hòa, mọi người chẳng có chỗ tốt gì cả.
Mở cửa nhìn ra ngoài một chút, Ninh Nghị tự rót cho mình một tách trà.
- Quân đội của triều đình còn một thời gian nữa mới tới, lúc này việcnên làm, Phương Lạp nhất định sẽ đích thân ra mặt để ngăn chặn cục diện, Lưu Đại Bưu cũng sẽ không đem chuyện này thật sự làm thành nội chiến.Áp lực triều đình sẽ áp chết Hàng Châu, lúc này giết quan to là Bao ĐạoẤt, chỉ cần người có lý trí một chút đều sẽ không đi làm.
Hắn nhấp một ngụm trà, chậc lưỡi:
- Sở dĩ ta tận lực làm việc thiện giải quyết tốt hậu quả, chính là muốn khiến cho Lưu Đại Bưu hạ quyết tâm này. Giải quyết tốt hậu quả đầy đủcũng là muốn để cho người khác nhìn, nói cho bọn họ biết, dù cho Bao Đạo Ất chết rồi, ảnh hưởng cũng sẽ không quá lớn...Chỉ cần không lay độngđại cục, cần lo lắng cũng chỉ là thái độ của những người này, ta nghĩtrong thành Hàng Châu, đối với Bao Đạo Ất người có tình cảm cá nhân tốt, chung quy không nhiều lắm. Trước đây Phương Lạp có thể chịu đựng đủloại chuyện của lão, nhưng nay đã kiến quốc, đã làm Hoàng đế, ông takhông muốn tiếp tục làm kỹ nữ, đương nhiên sẽ lập đền thờ trinh tiết,khó tránh khỏi sẽ nghĩ, Bao Đạo Ất này ngày ngày đoạt phụ nữ, làm hỏngdanh tiếng triều Vĩnh Lạc của ta, nếu như quả thật không nắm được cáiđuôi này mà nói, chết thì cũng chết rồi...
Văn Nhân Bất Nhị nhíu mày:
- Vậy với chúng ta thì có lợi gì?
- Nhét người.
Ninh Nghị nhìn gã.
- Bao Đạo Ất chết, ngoài hỗn loạn thì có điểm tốt gì? Cùng lắm là đạiquân triều đình trước khi đến Hàng Châu, những người khác phải đem cụcdiện ổn định xuống, quyết định thắng bại chung quy không phải là việcnày, giết Bao Đạo Ất sau đó là giết cấp trên của lão, để thành Hàng Châu loạn một hồi, xem bọn họ nội chiến, tiếp đó là kích động nhân tâm, trên thực tế vô dụng. Nhưng...đưa mắt nhìn khắp, sau khi Bao Đạo Ất chết,loạn nhỏ cũng là loạn, mà quan trọng nhất là, người nói chuyện bất đồng, người có thể thượng vị cũng bất đồng, nắm chặt cơ hội này, ngươi có thể bắt tay đặt một vài nhân vật quan trọng vào vài vị trí then chốt, đợikhi đại quân vây thành, có thể hỗ trợ thuận lợi trong việc truyền đạttin tức tình báo, có thể mở cửa thành, nhân cơ hội để hắn đi thủ cửathành....Ta tới tìm ngươi, chính là muốn ngươi làm danh sách, đừng nóivới ta kinh doanh lâu như vậy, các ngươi không cắm cây đinh nào vàotrong quân đội Phương Lạp đấy nhé.
Hai mắt Văn Nhân Bất Nhị sáng lên:
- Tuy rằng không nhiều lắm. Nhưng người có thể dùng vẫn có...
- Không nhiều lắm à.
Ninh Nghị trầm mặc chỉ chốc lát, gật đầu.
- Cũng được.
Vốn cho rằng sẽ rất nhiều, dù sao cuộc khởi nghĩa Phương Lạp cũng là ai đến cũng không cự tuyệt, nếu có lòng an bài nội ứng, vốn là chuyện rấtdễ dàng. Chẳng qua nghĩ Phương Lạp trước khi đánh hạ Hàng Châu, triềuđình vẫn chưa coi trọng chuyện này, có thể sử dụng cũng đã đem sử dụngrồi.
- Vậy hiện tại làm thế nào để giết chết Bao Đạo Ất. Bênnày người giải quyết tốt hậu quả không giỏi, lợi thế còn phải gia tăngtiếp. Bên này ngươi phải giúp ta rải tin đồn, ta mặc kệ ngươi làm thếnào, nhưng...thủ hạ của Bao Đạo Ất long xà hỗn tạp, khẳng định sẽ cóphái chiêu an, trong thời gian mấy ngày nay, ngươi phải an bài một người như vậy, để hắn bái phỏng Bao Đạo Ất, sau đó bị Lệ Thiên Nhuận bắt, sau đó từ trong miệng hắn sẽ lộ ra tâm tư có chiêu an của Bao Đạo Ất...Lýdo thì tùy tiện, cứ nói triều đình thấy lão là người có thể hiểu có thểlợi dụng, hứa cho chức quan gì đó, có lẽ bởi vì xung đột với Bá ĐaoDoanh, lại bị đệ tử của Phật Soái làm nhục, bởi vậy có lòng nghi ngờPhật Soái, sau đó lão có ý nghĩ đầu hàng.
- Ừ, tóm lại làmcho bọn họ cảm thấy Bao Đạo Ất chết cũng tốt, giảm rất nhiều phiềntoái... Mặt khác, bên phía nương tử nhà ta, kính xin chiếu cố một chút.
Nói đến đây, vẻ mặt Văn Nhân Bất Nhị nghiêm túc, chắp tay:
- Việc này là sơ sót của chúng ta, nhưng thủ đoạn của đệ muội cũng thật là tài, có thể lặng lẽ tiến vào Hàng Châu được…À, bên cạnh cô ấy còn có một vị nữ hiệp, dường như cũng không đơn giản.
Ninh Nghị giảm thấp thanh âm xuống:
- Có chút quan hệ cá nhân, nhưng... thân phận của cô ấy không thể lộ ra ngoài ánh sáng, tốt nhất là không cần đi thăm dò, nếu biết cái gì, hyvọng cũng làm như không thấy.
- Hiểu rồi, chúng ta không phải người của Lục Phiến Môn, việc này, vẫn là có thể làm chủ.
Nói một chút với Văn Nhân Bất Nhị xong, Ninh Nghị ra khỏi bao sương,ngồi trong trong tửu lâu chốc lát. Hắn chờ Tiểu Thiền đi mua chút đồ ởcon phố gần đó. Lúc này không khí thành Hàng Châu quỷ dị, Tiểu Thiềnbình thường không ra cửa, nhưng hôm nay đi ra ngoài không chỉ có cô, màcòn có vài phụ nữ của Bá Đao doanh, “Uyên ương đao" Kỷ Thiến nhi dẫn đầu ra ngoài mua đồ, cũng có mấy nam nhân đi theo, Tiểu Thiền cũng đi theohọ.
Ninh Nghị chủ yếu cùng người khác nói chuyện chính sự,cũng phải khiêm nhường một chút, mọi người liền dẫn Tiểu Thiền đi dạotheo, lúc này mọi người đã về hết, ăn chút điểm tâm, lại hò hò hét hétđi, để lại Ninh Nghị cùng Tiểu Thiền ở trong thế giới hai người. Lúc này Bá Đao doanh tuy không hòa thuận với Bao Đạo Ất, nhưng vẫn chưa tớitrình độ giết người trên đường.
Lùi một bước nói, với tácphong của Bá Đao doanh, Bao Đạo Ất muốn giết thì cũng là giết đám ngườiLưu Tây Qua, Lưu Thiên Nam, sẽ không chống lại tiểu nhân vật như NinhNghị. Huống chi Ninh Nghị tự hiệu Huyết Thủ Nhân đồ, bên trong Bá Đaodoanh hơn phân nửa biết thủ đoạn của hắn lợi hại đa dạng chồng chất,ngày đó hắn chém giết Thang Khấu như thế nào, đến nay không ai là khôngbiết. Trong bảy người sử dụng đao bên cạnh Lưu Tây Qua, Uyên ương đao Kỷ Thiến nhi là hung bạo tàn nhẫn nhất, nhưng nếu không phải tất yếu, chỉsợ bản thân Kỷ Thiến Nhi cũng không muốn chống tên “phẫn trư cật lão hổ” thủ đoạn chồng chất sâu cạn khó dò này, hắn chung quy là có năng lực tự bảo vệ mình.
Ở lại Hàng Châu, bắt đầu vốn là có một sốchuyện muốn làm với Tiểu Thiền, đáng tiếc chưa từng có nghi thức quacửa, nay dù gặp phải tai họa mới ở cùng nhau, cũng là tình trạng quẫnbách, dưới tình huống tình thế nguy hiểm trùng trùng, bản thân Ninh Nghị có lẽ không thèm để ý mấy nữ tử bên người, nhưng trên phương thức đốiđãi hắn vẫn mang tư tưởng của người hiện đại, đã hứa hẹn rồi, vẫn nênhết sức để cô sống tốt một chút. Hai người ở hoàn cảnh như vậy sốngnương tựa lẫn nhau, tình cảm cũng sâu sắc, nhưng vào lúc này cố tình dưa cô rời đi, đối với Tiểu Thiền, Ninh Nghị là có áy náy.
Tìmmột vị trí tốt nhất ở lầu hai, hai người ngắm phong cảnh, ăn chút điểmtâm trò chuyện, xem như tranh thủ lúc rảnh rỗi hẹn ước cá nhân. TiểuThiền dĩ nhiên không biết Ninh Nghị có tâm sự, cười nói khoa chân múatay kể những thú vị vừa thấy trên đường cho Ninh Nghị nghe. Bình thườngít ra khỏi cửa, cô cũng có chút buồn chán, một lát lập tức cảm giác mình không để ý hình tượng, cố gắng lại tỏ ra đoan trang ăn điểm tâm, chỉchốc lát sau lại bị Ninh Nghị trêu đùa tiếp tục hưng phấn khoa tay múachân.
Tiểu Thiền năm nay mười bảy tuổi sắp mười tám tuổi, nếu ở nhà người bình thường, chỉ sợ đã sinh hạ hai con rồi, mấy ngày nay cô cũng đã buông tóc, nhưng ở trong mắt Ninh Nghị, cô vẫn còn là một thiếu nữ ngây ngô mà thôi, đặt ở ngàn năm sau, chỉ sợ vẫn còn đang đeo cặpsách sau lưng học cao trung, có lẽ Tiểu Thiền không thể làm nữ lớptrưởng mạnh mẽ, nhưng có thể làm uỷ viên lao động, bởi vì diện mạo độnglòng người cũng có thể khiến cho mọi người yêu thích….Ninh Nghị nghĩnghĩ những thứ này, nhìn thiếu nữ cười vui vẻ thân thiết, trong lòngcũng thoáng an bình.
Bất luận như thế nào, để cô ấy rời khỏi địa phương này chung quy cũng là tất yếu, tương lai còn dài...
Nghĩ như vậy, dĩ nhiên đã tới giữa trưa, Ninh Nghị điểm vài phần thứcăn, lúc này cũng là giờ cao điểm buôn bán trong Tứ Quý trai, nhưng lúcđang chọn đồ ăn, Văn Nhân Bất Nhị đi qua bên cạnh, thì thầm nói:
- Bao Đạo Ất cũng ở đây yến khách.
Sau đó chỉ chỉ trên cửa sổ tầng ba.
Toàn bộ Tứ Quý trai là hình dáng vòng tròn, ở lầu hai cũng có thểnghiêng nghiêng thấy lầu ba, ngồi ở vị trí gần bên cửa sổ, mơ hồ đó làBao Đạo Ất. Nhưng mà Ninh Nghị cũng không có ý định đi, hắn biết Bao Đạo Ất, Bao Đạo Ất không biết hắn, vấn đề không lớn, bèn quay lại chuyêntâm ăn cơm nói giỡn với Tiểu Thiền, đợi khi sắp ăn xong, đám người BaoĐạo Ất từ trên lầu đi xuống, Ninh Nghị lại ở trong đó đã phát hiện mộtngười quen.
Lẫn trong đám người kia là Lâu Thư Vọng, Ninh Nghị sớm đã biết Lâu giatìm Bao Đạo Ất làm cây dù bảo vệ. Nhưng mà Lâu gia coi như là người làmăn tương đối thuần túy, lúc trước Lâu gia đầu nhập vào Phương Thất Phật, cũng không phải coi đó là một thế lực chính trị lớn gì, lúc này cho dùhai bên đi lại thân cận, cũng chỉ là một chút giao dịch tiền quyền, thực chất không khác gì phí bảo hộ lắm, Bao Đạo Ất còn, bọn họ giao phí bảohộ cho bên này, Bao Đạo Ất ngã, bọn họ dĩ nhiên tìm những người khác,nhưng thật ra không cần để ý. Lâu Thư Vọng liếc mắt nhìn về bên này mộtcái, Ninh Nghị tùy ý gật gật đầu, đối phương cũng gật đầu một cái có lệ, trầm mặc rời đi.
Lúc xuống lầu, Bao Đạo Ất cũng quay đầunhìn thoáng qua về bên này, đại khái là chú ý tới người mà Lâu Thư Vọngmới vừa gật đầu chào. Ninh Nghị đang vươn tay lau khóe miệng dính tươngcủa Tiểu Thiền, cảm nhận được ánh mắt lão, nhìn sang thì Bao Đạo Ất đãquay đầu xuống lầu.
Đây chỉ là nhạc đệm nho nhỏ phát sinh ởtrong đại thế cuồn cuộn, Ninh Nghị cũng không để ý. Trở lại Bá Đaodoanh, liền bị Lưu Tây Qua kéo đi thảo luận ý tưởng, hắn biết Lưu TâyQua ở trong hai ngày này liên tục tham gia hai trường hội thi thơ. Mấybài từ của Lý Thanh Chiếu đã bị cô dùng hết rồi, như cái gì “Thường kýkhê đình nhật mộ, trầm túy bất tri quy lộ, hưng tẫn vãn hồi chu, ngộnhập ngẫu hoa thâm xử" vân vân. Với tác phong ngày thường của cô cưnhiên đi biểu hiện loại sầu tư của tiểu nữ nhân, thật là làm cho ngườikinh ngạc, chỉ sợ người khác sẽ nghĩ đến cô tại nơi nào đó gặp mai phụccừu gia, bởi vậy viết bài từ...
Ngoại trừ Lý Thanh Chiếu, còn có 《 Đẳng kim lăng phượng hoàng thai >>:
“Phượng hoàng thai thượng phượng hoàng du
Phượng khứ thai không giang tự lưu.
Ngô cung hoa thảo mai u kính.
Tấn đại y quan thành cổ khâu.
Tam sơn bán lạc thanh thiên ngoại.
Nnhị thủy trung phân bạch lộ châu.
Tổng vi phù vân năng tế nhật
Trường an bất kiến sử nhân sầu.”
Kim Lăng hay Giang Ninh, cô cả đời không đi qua, cũng thuận tay saochép, nghe nói là than thở loại người Bao Đạo Ất che mắt Phương Lạp, côlâm vào tình cảnh vô cùng đau đớn....Trên thực tế những thi từ này đưara, đoàn người cũng hiểu sau lưng có có người giúp, nhưng có thể tùy tay viết được vài bài thi từ này vẫn khiến cho nhiều văn nhân sợ tới mứcsửng sốt. Đương nhiên, thi từ dù hay hay không hay thì đối với Lưu TâyQua gần như chẳng ảnh hưởng gì, dù là thơ xoàng cũng không ai dám nóigì, nhưng hay đến trình độ này, có chút dọa người mà thôi.
Lúc này chiến sự phía bắc không biết đã đánh thành bộ dạng như nào rồi,triều đình có thật sự nổi lên không, chiến tuyết của Phương Lạp vẫn toàn diện co rút lại, binh lính bị thương vẫn được vận chuyển trở về, LệThiên Nhuận thì bắt từng nhóm người, tổng số tuy rằng không nhiều lắm,nhưng làm cho không khí càng thêm ngưng đọng xơ xác tiêu điều.
Ninh Nghị điều khiển toàn bộ quan hệ trong Bá Đao Doanh, bố trí cáivõng lớn trong thành Hàng Châu để giết Bao Đạo Ất, thoạt nhìn là muốnlàm ảnh hưởng của việc giết Bao Đạo Ất trong thành Hàng Châu giảm xuốngmức thấp nhất. Nhưng trên thực tế, không có bao nhiêu người biết, mụcđích cuối cùng của hắn, chính là muốn làm cho lực lượng gián điệp củatriều đình được hợp lý xếp vào trong quân hệ của Phương Lạp. Đây cũngkhông phải là vấn đề chỉ đơn giản đối phó với Bao Đạo Ất, mà là theohướng chiến lược trực diện mức độ cao với Phương Lạp và Vĩnh Lạc triều,theo ý nào đó mà nói, mười lăm vạn quân của Đồng Quán từ phía bắc chiếnđấu với Phương Thất Phật, mà hắn còn ở chỗ này cùng với Văn Nhân Bất Nhị đối mặt với lực lượng của Phương Lạp, muốn ngày sau chiến sự mau chóngchấm dứt, thúc đẩy lực lượng tạo ra mấu chốt ảnh hưởng lịch sử cao nhất.
Nhưng mà sau này trên lịch sử có ghi lại, được ghi chép lại cũng khônglà chuyện này, mà là xung đột phát sinh với Bao Đạo Ất ba ngày sau đó,Bá Đao doanh tiến hành tuyển cử một lần, lần tuyển cử này khá khôi hài,đây là một trong trò náo loạn trong cuộc thảo luận giữa Ninh Nghị và Lưu Tây Qua, thoạt nhìn lúc ấy chứng thực là hành động tùy ý, trận tuyển cử này làm cho mọi người trong Bá Đao Doanh bỏ phiếu tuyển vài quan viênvốn có, mọi người không hiểu ra sao, sau khi tuyển xong, quá trình thống kê số phiếu chưa được thông báo ra, phiếu của mọi người cũng không được công khai, kết quả biểu hiện, toàn bộ tiểu đầu mục sau tuyển cử duy trì nguyên trạng toàn bộ.
Trước đây, Lưu Tây Qua đang nghĩ nênbắt đầu ý tưởng của Ninh Nghị thế nào, bắt tay vào hướng nào, ngày hômsau Ninh Nghị thuận miệng buông một câu “Để bọn họ chọn một lần”. Loạituyển cử này không công bằng, không công chính, bí mật, nhưng lại làmcho mọi người có một khái niệm “có một việc như vậy”, sau này cũng sẽtiến hành vài lần. Ngoài miệng muốn nói với bọn họ “đây là để các ngươilàm chủ”, nhưng trên thực tế, không để ý tới cách nghĩ của bọn họ, sauvài lần, bọn họ có lẽ sẽ có người bởi vì nguyên nhân lợi ích lo lắngchuyện này, chỉ cần có người đầu tiên ra mặt kháng nghị, cấp trên sẽnhượng bộ.
- Ngươi cảm thấy có vấn đề? Lần này chúng ta công khai một chút.
- Còn có vấn đề sao? Ngươi nói xem phải làm gì bây giờ?
Lâu dần lâu dần, có liên quan đến chuyện tranh thủ, với bọn họ có thể nói là sẽ hình thành khái niệm.
Trước đây trong lịch sử, một chuyện mọi người không thể quyết định,tuyển cử giơ tay biểu quyết như vậy thực chất vẫn là tồn tại. Nhưng chỉcó lúc này đây đơn giản như trò đùa tuyển cử, tính cả Bá Đao doanh, đámngười Lưu Tây Qua kế tiếp trong mấy năm tiến hành một loạt sự tình, được đời sau cho rằng đó là sự manh nha có ý thức của chế độ dân chủ.
Mặc dù sự manh nha này lúc ban đầu chỉ nảy sinh ở một vài người, tất cả mọi người không thể thấy rõ hỗn loạn cùng hỗn độn, trong mấy năm đầu,chút cây nhỏ bé kia chịu đủ các loại gió táp mưa sa, đã trải qua cácloại lang bạc kỳ hồ, binh hung chiến nguy tàn sát bừa bãi, thậm chí lầnđầu tiên nó được sáng lập đã bị người ta ném ra ngoài hoang dã không để ý tới, lập tức bị tiêu diệt ngay, không thấy rõ tương lai, nhưng vài nămsau, hạt giống này vẫn khỏe mạnh phát triển, bắt đầu lớn mạnh vững chắc. Hậu thế thấy, nó cuối cùng có thể sống sót, không thể nghi ngờ bao gồmcả vô số kỳ tích, may mắn.
Đương nhiên, đây là nói sau .
Ninh Nghị lúc này thật ra cũng đã có ý nghĩ muốn xoay chuyển đại cụcnày, đã muốn ra tay, hạ quyết tâm, cũng không cần phải quay đầu lại,trên tay của hắn, quả thật có khả năng như vậy, nhưng ở trên mức độ nhất định quyết định chiến cuộc Hàng Châu từ nay về sau, đem mức độ tàn sátbừa bãi cố gắng giảm ở mức thấp nhất trong thời gian ngắn nhất. Theo ýnào đó mà nói, hắn đã muốn tham dự đến vị trí quyết định bộ phận lịchsử, đương nhiên, đây là thuộc loại lịch sử của thế giới này, cùng vớithế giới nguyên bản của nó dĩ nhiên bất đồng.
So với nghiêmtúc ở phương diện này, đối với ý tưởng và hành vi của Lưu Tây Qua, hắntạm thời không ôm chờ mong, nếu có thể tiếp tục duy trì, hắn cũng muốnxem ngày sau những ths này sẽ trở thành bộ dáng gì, nhưng trước mắt,không cần quá mức để bụng, đã có cơ hội, lập tức nắm bắt, ở trong hệthống Phương Lạp xuyên thủng vài lỗ hổng mấu chốt mới là thực tế nhất.Cùng lúc đó, hắn cũng quan tâm chuyện bên thê tử, hy vọng có thể để thêtử và Tiểu Thiền thuận lợi rời đi.
Thời gian trôi qua mộtngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, năm ngày...sau mẫu thuẫn kịch liệt,lần đầu tiên làm xác định rõ sẽ phát sinh động thủ đối với bên phía BaoĐạo Ất, Ninh Nghị nghiêm mật và khẩn trương khống chế được cục diện, nỗlực để Văn Nhân Bất Nhị an bài nhân thủ có thể hợp lý tham dự vào trongtrận đại sự này, đồng thời, Tô Đàn Nhi muốn hội hợp với Tiểu Thiền, thời gian rời khỏi Hàng Châu cũng tới rồi. Dưới bầu không khí như vậy, cómột việc không hề có dấu hiệu báo trước đã xen vào toàn bộ cục diện,cũng có thể chứng minh mọi việc dù gì cũng sẽ có chút chuyện ngoài ýmuốn nho nhỏ xảy ra, không thể khiến con người được như ý, thuận buồmxuôi gió.
Ở hậu thế thì thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà thời đại này, khi nó bỗng nhiên sáp nhập tới trước mặt Ninh Nghị,cũng thật sự khiến cho hắn có một cảm giác kinh ngạc, đồng thời cũng dởkhóc dở cười.
Mà làm sự kiện kia chính là Lâu gia, lúc ấy, thật ra cũng chỉ là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi không đáng để tâm...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 292: Sợ Nhất Kẻ Bị Bệnh Thần Kinh

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comĐối với đủ loại chuyện phát sinh gần đây trong thành Hàng Châu, TềNguyên Khang chết, Lệ Thiên Nhuận trở về, xung đột ở phố Bình Xương,hành vi thương nhân Lâu gia, hẳn là xem như vẫn chưa xâm nhập vào tronghệ thống.
Tuy rằng đã là một trong thế lực thương nhân lớnnhất trong thành, nhưng chính thức đề cập quyền lực trên mặt bàn, Lâugia chung quy vẫn chỉ là thiên về góc, không bị quá nhiều người chú ý.Nhưng đối với một chút thế lực trung tầng trong thành Hàng Châu mà nói,nó nay lại là một xúc tua với tới các phương diện lớn rồi, đương nhiên, bởi vì gần đây mới xâm nhập vào trong toàn bộ hệ thống, ở bên trong các phương diện quyền lực giác lực, thật sự cũng không cho nó nhiều vị trílắm, này thế lực này có vẻ khổng lồ, trên thực tế đối với mọi ngườitrong triều đình Phương Lạp mà nói, vẫn là xa cách.
Điều nàyngược lại cũng chẳng có gì lạ, từ xưa đến nay, đây là trạng thái giaicấp thương nhân, Vũ triều như thế, Vĩnh Lạc triều cũng như thế. Mà đốivới trước kia, Lâu gia nay ở Vĩnh Lạc triều xem như đã là một trongnhững hoàng thương lớn nhất, đương nhiên, tương lai của Vĩnh Lạc triềuthật sự là vấn đề để cho người lo lắng, kết quả là Lâu gia là được lợihay là thua lỗ, vẫn còn là một vấn đề.
Với Lâu gia mà nói,lúc trước ở lại Hàng Châu đầu nhập vào Phương Lạp, có nhiều nguyên nhân, nhưng hơn một nửa nguyên nhân là vì bất đắc dĩ. Nhưng là trong đó là có thêm suy tính lý tính của Lâu Cận Lâm. Lúc ấy Lâu gia đã có chút hiềmkhích với đám người Tiền Hi Văn, thương nhân gia vốn mẫn cảm, rời khỏiHàng Châu, đám người Tiền Hi Văn có quan hệ quan trường, bất luận là sau này đến nơi khác thì vẫn sẽ là lại trở lại Hàng Châu, bọn họ cũng cóthể Đông Sơn tái khởi, gia sản của Lâu gia tuy cũng ở Hàng Châu, lúc này rời đi, cơ nghiệp những năm gần đây lão tích lũy thật sự sẽ không thểgiữ lại được.
Bất kể như thế nào, Lâu Cận Lâm không muốn nhận loại kết quả này, kinh doanh nửa đời người cơ nghiệp lại bị hủy hoạichỉ trong chốc lát như vậy, huống chi Lâu gia lúc ấy cũng đã bị PhươngThất Phật chú ý, muốn chạy cũng đã không thực tế. Sau khi Hàng Châu bịchiếm, Lâu Cận Lâm từng có một thời gian suy sụp, nhưng rất nhanh, lãocũng lấy lại được bản tính kiêu hùng dốc sức làm mà, ý đồ vì tương laisau này, vì Lâu gia tìm ra một con đường rộng lớn ổn thỏa.
Đơn thuần an phận thủ thường hoặc làngồi chờ chết đều không phải tính cách của lão, làm cho Lâu gia đơnthuần trở thành đại thương đệ nhất của Vĩnh Lạc triều hoặc là chờ triềuđình xuôi nam đánh vỡ Hàng Châu sau đó bị bắt, cũng không phải tương lai mà Lâu Cận Lâm muốn lựa chọn. Đối với vị lão nhân hơn năm mươi tuổi mànói, trong con người của ông vẫn có những khôn khéo cùng năng lực có thể bắt lấy tất cả cơ hội cũng như không ngừng mở rộng các mặt lợi ích,ngọn lửa khai phá vẫn thiêu đốt ở trong thân thể của ông như cũ.
Đơn thuần làm thương nhân, dựa vào người khác, điều này mặc dù từ nayvề sau có thể Vĩnh Lạc triều nhận thế tiến công của triều đình, khaithác ra một cục diện lớn, ông cũng không hề thoả mãn với mục tiêu trởthành đại thương gia hàng đầu như vậy. Lúc này thời thế náo động hỗnđộn, Lâu gia có tiền, dưới sự cai trị của Phương Thất Phật, không bịtrói buộc quyền lực của đại đa số thế lực, tại thành Hàng Châu lúc này,một con đường thiết thực nhất, bày ra trước mặt bọn họ.
Hơn một tháng tới nay, Lâu gia bắt đầu ý đồ chiêu binh mãi mã, mở rộng lực lượng của chính mình.
Bản thân khởi nghĩa của Phương Lạp tính chất chính là tạo phản, thànhHàng Châu tuy rằng đã lập thành thủ đô, nhưng long xà hỗn tạp, quân độitụ tập, binh nhung không cấm, muốn ở chỗ này kéo một nhóm người có đượcthế lực của mình, trên nguyên tắc lớn lớn các loại thế lực trong thànhcũng đã gần như bão hòa, thực sự có người muốn thực sự có người muốn ởtrên các loại ưu việt, cùng người tranh giành thức ăn, chung quy sẽ đoạt trúng người kiếm cơm bên cạnh Phương Lạp.
Lâu gia cũng không thuộc loại trường hợp này, ông có tiền có lương thực, có nhiều sinh ýphải làm, trong nhà muốn mời hộ viện, trên sinh ý muốn mời đả thủ, đềulà hợp tình hợp lý, mình cũng có thể nuôi được nổi, như vậy, nhân sốkhông có hạn chế. Nếu như nói trận chiến tranh này dạy cho Lâu gia điềunày, đây có lẽ chính là phải nhất định nắm binh khí ở trên tay mình.Đương nhiên, mặc dù có giác ngộ cùng tiện lợi như vậy, tất cả cũng không thể làm quá mức, nếu ngay từ mới bắt đầu đã biểu lộ ra mình có dã tâmnắm binh quyền, tuyệt đối sẽ đưa ông đánh chết ở trên nửa đường.
Lâu Cận Lâm là người trầm ổn đi trên đường có khó khăn, nhưng những thứ này khó khăn với ông mà nói, thật ra là không lớn. Một đám nông dânkhởi nghĩa vũ trang tuy rằng cũng không phải người ngu, nhưng trên cácloại vận tác vi mô, bất luận như thế nào cũng không thể sánh bằng mộtcáo già như ông. Sau khi quyết định, ông mua vào một lượng lớn binh khíhoàn mỹ, chút ít quân mã, chiêu mộ gia đinh, mời làm việc hộ viện, đồngthời mời chào mấy nhân sĩ võ lâm có thực tài, thời gian hơn một tháng,duy trì vận chuyển các loại vật tư trong thành đồng thời cũng đem lựclượng của mình kéo dài xúc tua đưa ra ngoài.
Trong lúc này,đương nhiên cũng sẽ có một vài vấn đề, tỷ như Lâu gia có thể nuôi đượcnổi người, nhưng muốn nuôi thành quân đội, chung quy không có khả năng.Hàng Châu trước mắt nạn dân cũng nhiều, ông có thể chiêu mộ một ngàn hai ngàn người ăn nổi cơm nhưng không có doanh trại, không có sân huấnluyện, lại có là dụng ý gì? Dưới tình huống như thế, Lâu Cận Lâm càngthêm dụng tâm là đến đỡ mấy loại thế lực đầu đường nho nhỏ, tỷ như mộtđoàn thể nhỏ một hai chục người, bang phái nhỏ hai ba mươi người, đủloại hỗn độn đường kiếm cơm đầu đường gần Lâu gia. Thời gian hơn mộttháng, Lâu gia chiêu mộ gần hai trăm tên hộ viện, lực lượng đối ngoạinắm trong tay với số lượng tăng đáng kể, thật sự muốn xuất ra đi khoera, nhân số này không thua mấy thành viên tổ chức tướng lĩnh trung tầngtrong quân Phương Lạp.
Đương nhiên, những người này cũngkhông có bao nhiêu sức chiến đấu thật sự đáng nói, trước đây ngươi cóthể nói đây được coi là một đại bang phái, nhưng muốn nói là quân độithật sự còn sớm. Nhưng mặc dù là như vậy, tới nay, một số đầu mục nghĩaquân không coi Lâu gia ra gì cũng đã không không dám lại dễ dàng trêuchọc Lâu gia nữa.
Trước kia, là một trong thương nhân chỉđịnh của Phương Thất Phật, mặc dù ở trong thành Hàng Châu sẽ không bịlàm khó dễ quá mức, nhưng vẫn có thật nhiều người giống như con đỉa bámvào Lâu gia kiếm cơm ăn, tướng lĩnh bên mình chỉ cần có trên dưới mộttrăm người là dám đến Lâu gia muốn ăn muốn uống thu phí bảo hộ, dù chosau đó Lâu gia nhờ vả Bao Đạo Ất che chở cũng không hề bớt đi, bởi vìmọi người đều biết, Bao Đạo Ất cũng không thể tài cán vì Lâu gia ra mặtloại sự tình này, tất cả mọi người là huynh đệ, gia nghiệp nhà ngươi lại lớn, phân chia chút cho người ta, sẽ không ai đập phá nhà ngươi, có gìđể nói đâu, chẳng qua là một thương nhân thôi.
Trước đây đốivới những người này, Lâu gia đều hết lòng chiêu đãi, tuyệt đối khôngthiếu lễ, nay cũng đều là như vậy. Nhưng theo thời gian trôi qua, tuyrằng Lâu gia vẫn chưa làm chuyện gì lập uy ở bên ngoài, loại người nàyđăng môn cũng trở nên trở nên ít đi. Đối với thượng tầng tỷ như Bao ĐạoẤt mà nói, Lâu gia đều không có biến hóa gì đó, nếu có chẳng qua là phát triển bình thường, nhưng đối với mấy đầu mục tướng lãnh trung hạ tầngmà nói, bọn họ vẫn có thể sâu sắc cảm thấy Lâu gia không ngừng khuếchtrương lực lượng cùng khí thế.
- Lâu gia kia hiện tại không dễ chọc ...
Trà dư tửu hậu, những tướng lĩnh nguyên bản vẫn chưa hề coi thương hộLâu gia vào mát không tránh được đã có câu cảm thán như vậy. Điều nàychứng minh, thực lực của Lâu gia cũng đã bành trướng đủ để cùng nganghàng với những người này rồi.
Nhưng thân phận thương nhân vẫn sẽ khiến người ta đánh giá và phân tích không đúng mức. Người khác nghĩ khi thực lực của Lâu gia tiến vào tầng lớp trung, hạ, thật ra Lâu giađã lặng lẽ phân hóa lôi kéo một số ít thủ hạ có trăm tả hữu hoặc là hơnchục đầu mục rồi.
Cái khác không nói, vật tư của Lâu gia, năng lực kinh tế của Lâu gia cũng khi đủ để cho ông ta có sức mạnh đểkiểm soát một phần của lực lượng khiêm nhường nhất định của mình. Dướisự tác động liên tục của Lâu Cận Lâm, nay đã có hai tốp thế lực như vậy, trong đó đầu mục sau khi tranh quyền với ông ta thất bại, nguyện ý đầunhập vào Lâu gia để được che chở. Tình huống như vậy đối với Lâu Cận Lâm mà nói, ý nghĩa là thế lực của mình đã bước vào giai đoạn phát triểnthêm vài bước, đã ổn định để đạp ra ngoài rồi.
- Nếu muốn cótiếng nói ở trong những người này, còn phải cần một thời gian nữa, kếtiếp xem xem phong cách của Đường Bỉnh Chương kia, bản thân hắn là thủhạ làm việc của Tề Nguyên Khang, lần này mặc dù không gặp phải chuyệnkhông may, nhưng hẳn là cũng bị lan đến rất lớn....
Lúc buổisáng, ở trong thư phòng Lâu gia, Lâu Cận Lâm đang nói chuyện với contrai trưởng Lâu Thư Vọng có liên quan đến chuyện khuếch trương, hộ việnLâu gia cần thiết phải tiếp tục chiêu mộ nữa, thủ hạ của ông không cóbao nhiêu lão binh tướng có kinh nghiệm, lung lạc một vài thế lực loạinày, xem như là lựa chọn có lợi ích thực tế nhất. Lại có vài nhóm ngườiđầu nhập vào, Lâu gia đã chân chính đặt lên mặt bàn, trở thành một trong những thế lực trung tầng trong thành Hàng Châu, mà bởi vì trước đó được sự che chở của Phương Thất Phật, Lâu Cận Lâm cũng có nắm chắc làm chocấp trên không bài xích, cũng lắm là làm cho người ta cảm thấy có chútđầu cơ trục lợi, thừa cơ xông lên mà thôi. Nhưng mà một khi có thực lực, ai có thể còn dám gây khó dễ đối với mình?
Vùng Hàng Châu này, tạm thời làm từng bước, cứ như vậy phát triển, nhưng thật ra đường lui phía Tây Nam cần sớm chuẩn bị, mấy tháng sau...
Xoay ban chỉ trên tay, Lâu Cận Lâm nói tới đây, lại hơi hơi trầm mặcxuống, trên đầu của ông đã lưa thưa sợi bạc, nhưng được chải vuốt chỉnhtề, ánh mắt lợi hại, tinh thần vẫn dồi dào như trước, tràn ngập khí thếgiống như sư tử. Tuy rằng mấy tháng sau Hàng Châu sẽ biến thành cái dạng gì cũng làm cho ông cảm thấy lo âu, nhưng đường lui vẫn có thể, đươngnhiên, không lâu sau nghĩ đến một kiện sự khác, lại khiến cho ông cóchút nặng nề.
- Đúng rồi, đệ đệ của con gần đây thế nào rồi?
Đối với con trưởng Lâu Thư Vọng, trong lòng Lâu Cận Lâm thật ra vẫn yêu quý hơn con trai thứ Lâu Thư Hằng. Trước đó khi thành Hàng Châu bị phá, trong lòng Lâu Thư Hằng suy sụp, nhưng bên Lâu Cận Lâm dù sao vẫn cócon trai lớn giúp đỡ, nên cũng có thể hiểu sự suy sụp của con trai thứ,nên tạm thời cho gã ở nhà tạm nghĩ ngơi. Nhưng mà nếu vẫn cứ cà lơ phấtphơ đến mức này, vậy thì thật sự hơi quá mức rồi. Lâu Cận Lâm hy vọngcon trai thứ sẽ hiểu rõ việc trong nhà hơn, đặc biệt là thời điểm Lâugia trải qua tình thế hỗn loạn như thế, có thể phát huy tài cán của gã,tương lai phần gia nghiệp này cũng sẽ an tâm giao một phần vào tay gã.
Trong lòng ông cũng không có ý sẽ giao toàn bộ gia nghiệp này cho LâuThư Hằng, quan hệ của hai đứa con trai thật ra cũng không tệ lắm, nhưngcon trai trưởng tài hoa xuất chúng, tương lai chia mỗi đứa một nửa giasản, con trai trưởng được chia phần nhiều hơn, khó tránh con trai thứ sẽ nảy sinh hiềm khích, điều này đương nhiên cũng chỉ là tâm tình tiếc rèn sắt không thành thép.
Lâu Thư Vọng chắp tay:
- Gầnđây tiểu đệ hay chịu khó ra ngoài, chỉ là tìm lầm một số người, muốn dothám để biết tình hình mà vẫn không thể tìm hiểu được rõ ràng. Nhưng màngười đệ ấy quen biết cũng càng ngày càng nhiều rồi, tin rằng rất nhanhlà có thể làm xong chuyện này, hồi tâm trở về.
Lâu Cận Lâm thở dài:
- Chuyện nó làm, con biết chứ?
- Con biết, đệ ấy vẫn luôn nhớ mãi không quen tiểu thư Tô gia kia,nhưng lại để tâm nhất là sự nhục nhã mà lần trước Ninh Nghị đã làm vớiđệ ấy. Tình huống hiện nay của Ninh Nghị nay con cũng biết, lúc trước đã nói với phụ thân rồi, lần này con vẫn chưa chủ động đi giúp đệ đệ, làhy vọng đệ ấy có thể chủ động hoàn thành chuyện này, với đệ ấy mà nói,cũng có ý nghĩa đặc biệt.
Lâu Cận Lâm không cho là đúng phất phất tay, nhíu mày trầm mặc một lát, rốt cục nói:
- Đại trượng phu muốn báo thù cũng không sao, nhưng tầm mắt phải rộnglớn, cha cũng nhớ rõ Ninh Nghị kia, nhưng nay dưới tình huống như này,còn ghi nhớ đến làm gì! Nay Lâu gia ta đang gặp phải tình thế hỗn loạnnhư thế, một khi qua rồi, toàn bộ Hàng Châu...Vĩnh Lạc triều tranh phong cùng với Vũ triều, đều có sự tham gia của Lâu gia ta, lúc trước mộtchút việc nhỏ giống như gặp sâu bóp chết là được...Hài, thôi, lúc này có con quan tâm là tốt rồi, làm xong việc, dể Thư Hằng hồi tâm quay vềgiúp việc chính đi. Ngoài ra Thư Uyển thì sao, gần đây con bé thế nào?
Nghe phụ thân hỏi muội tử, thần sắc Lâu Thư Vọng có chút phức tạp:
- Thật ra, tiểu muội có chút quan hệ với Ninh Nghị kia...
- Hả?
Lâu Cận Lâm nhíu mày. Lâu Thư Vọng kể lại chuyên đại khái tiểu muội có tình cảm với Ninh Nghị cho ông nghe.
- Theo con thấy, Ninh Nghị này có chút bản lĩnh, cũng là người rất biết dựa thế, những việc làm trước đây, cực kỳ nhún nhường, lui tới với vănnhân, hào hoa phong nhã, khi làm việc ở Bá Đao Doanh, thì lại dũng cảmkhẳng khái, với địa vị của Lâu gia chúng ta hiện nay, hắn ở bên cạnh cố ý tiếp cận tiểu muội, là mới có lợi, nhưng tiểu muội kỳ thật không chếngự nổi hắn đâu...
Y nói xong cách nhìn nhận của mình, trênthực tế, gần đây Lâu Thư Vọng bận rộn công việc, mặc dù để ý tới NinhNghị, nhưng dù gì cũng là mang tâm tình quan sát, một người như vậy rơivào trong phỉ doanh, thậm chí Lệ Thiên Hữu còn có địch ý với hắn ta, hắn ta dùng hết thủ đoạn để cầu sinh, cho dù làm được, ở trong mắt Lâu ThưVọng, cũng chỉ là một chút “biểu diễn” mà thôi.
Lâu Thư Vọngcũng không thèm để ý Ninh Nghị, đệ đệ cùng muội muội lại có liên quanđến hắn, y để ý chung quy là vì đệ đệ và muội muội mà thôi, một ngườingoài như vậy, chết hoặc sống hoặc là sống không bằng chết y đều khôngđể tâm. Theo ý nào đó mà nói, nếu tiểu muội theo hắn thật sự có thể vuivẻ sống tốt giống như trước đây, cuối cùng ném bỏ người ta, y cũng cóthể đi thuyết phục tiểu đệ giơ cao đánh khẽ, rộng lượng chút với hắn ta, nhưng tiểu muội dù sao cũng không chế ngự được một người như vậy, tiểuđệ lại tâm tâm niệm niệm muốn phát tiết, vậy thì hắn ta cũng chỉ cóchết.
Lâu Cận Lâm đương nhiên cũng hiểu được ý tứ của y, nghĩ nghĩ chốc lát, nói với y:
- Con phải để ý tới việc này.
Lâu Thư Vọng gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Nói chuyện với phụ thân xong, buổi trưa hôm nay đi cùng đám người BaoĐạo Ất đến Tứ Quý trai ăn cơm, y chỉ là làm nền, thật ra không có tiếngnói, mấy ngày gần đâ cũng nghe nói Bao Đạo Ất cùng Bá Đao doanh bởi vìchuyện phụ nữ mà xung đột với nhau, từ đó về sau mấy ngày đều có vachạm. Đối với chuyện này y cũng không thèm để ý, Lâu gia nhờ Bao Đạo Ấtche chở, nhưng căn cơ là Phương Thất Phật, các loại vật tư trong thànhvẫn còn cần Lâu gia đến quay vòng, người khác đánh không đến trên đầuLâu gia, ngược lại là Lâu gia có thể yên lặng xem xét, lại qua chút thời gian, bọn họ cũng có thể mò được lợi ích của mình trong đấu tranh chính trị.
Nhưng thật ra trong lúc vô tình lại bắt gặp Ninh Nghị cùng nha hoàn Tiểu Thiền ngồi ở dưới lầu ăn cơm.
Mọi người lúc ăn cơm, chủ đề nói chuyện đương nhiên khá nghiêm túc, sau đó thì trở nên thoải mái hơn. Lâu Thư Vọng biết Bao Đạo Ất có sở thíchvới các loại phụ nữ, khi đề tài được khơi lên, Bao Đạo Ất cũng cười cười nói về những chỗ tốt của các loại phụ nữ, lúc khách và chủ vui vẻ xong, Lâu Thư Vọng chỉ chỉ Tiểu Thiền ở dưới lầu hỏi cách nhìn của Bao ĐạoẤt, Bao Đạo Ất cũng là người thật sự có bản lĩnh, tay vuốt chòm râu nhìn thoáng qua, liền cười nói đó là nha hoàn được gia đình lớn dạy dỗ rấttốt, gần như đã được nam tử bên cạnh nhận làm thiếp rồi, đúng là vô cùng thú vị.
Hỏi như vậy, mục đích của Lâu Thư Vọng đã đạt đượcrồi, y biết sở thích của Bao Đạo Ất, quăng một nữ tử như Tiểu Thiền cholão là quá tốt, lúc này có y hỏi như vậy, nói không chừng sau đó lão sẽcho người bắt Tiểu Thiền đi. Đây cũng là một nan đề cấp cho Ninh Nghị.
Nhưng thật ra Bao Đạo Ất gần đây bận rộn đánh nhau, trong nhà có quánhiều cô nương để chơi vui vẻ rồi, mấy ngày trước lại từng cùng Bá ĐaoDoanh xung đột trên đường, cho nên đối với việc tùy tiện bắt cô nươngnào đó trên đường, chung quy lão cũng có chút bớt đi rồi, lần này rốtcuộc phản đối động thủ với Tiểu Thiền.
Việc này Lâu Thư Vọngcũng chỉ là tùy tay thò vào, sau đó lại không để ý nhiều, rốt cuộc BaoĐạo Ất bắt hay không bắt, đương nhiên cũng không sao cả. Nếu sự tình sẽphát sinh, y có thể trước khi tiểu đệ động thủ với Ninh Nghị mà xem hắnứng đối như nào, mà mặc dù không thấy được, tính mạng của Ninh Nghị cũng coi như xong rồi, tiếp theo y còn nhiều chuyện phải làm, loại vấn đềnhỏ này chắc là không chiếm dụng quá nhiều thời gian của y.
Kế tiếp, cứ như vậy qua hai ngà nghe hạ nhân nói gần đây Lâu Thư Hằng ởhội thi thơ gặp một cô gái, vô cùng ái mộ văn phong thi thơ của cô, LâuThư Vọng nghĩ đệ đệ đã có nơi ký thác mới, cũng nên sớm cho gã hiểuchuyện của Ninh Nghị để hồi tâm. Nhưng thật ra giữa trưa hôm nay khi tìm đến nhà tiểu đệ, tiến triển của Lâu Thư Hằng làm cho y hoảng sợ.
Đó là trên một tửu lâu gần phố Bình Xương, Lâu Thư Hằng mang theo mấytên gia đinh ngồi trên đó, mấy ngày nay gã ở trong thành đang tìm kiếmtung tích của Ninh Nghị, nhưng tìm lầm quan hệ, vẫn không có được tintức về Ninh Nghị, lúc này trên mặt đầy râu, bộ dạng lôi thôi lếch thếch. Nhưng vừa thấy huynh trưởng đi lên, gã dựng ngón cái, hai mắt sángngời, cực kỳ hưng phấn.
- Huynh có biết đệ tìm được ai rồi không? Đại ca, huynh có biết đệ tìm được ai rồi không?
- Ai?
- Huynh nhất định không đoán được....hắc hắc, chắc chắn huynh không đoán được đâu...
Lâu Thư Vọng nghi ngờ nhìn cảnh tượng dưới lầu, không hiểu gì cả. LâuThư Hằng cười thật lâu, đứng lên đi tới đi lui, chắp tay trước ngực hưng phấn xoa xoa, có đè nén tâm trạng giảm âm thanh xuống nói:
- LàTô Đàn Nhi... Là Tô Đàn Nhi...Hôm trước đệ đã tìm được Ninh Nghị, sauđó...sau đó, đệ mời người đến nghĩ cách giám thị hắn, ngày hôm qua pháthiện hắn đi đến bên này, huynh có biết đệ thấy gì không...Ha ha, là TôĐàn Nhi, cô ấy thật lợi hại, Ninh Nghị bị hãm tại chỗ này, cô ấy lạimang theo một chút vải dệt lén lút quay về Hàng Châu. Có phải không?Thật lợi hại, ha ha... cô ấy đã trở lại, cô ấy lại vị tên Ninh Nghị kiamà trở lại rồi, thật lợi hại... nữ nhân này...
Lâu Thư Hằngcười đến gần như chảy cả nước mắt, Lâu Thư Vọng cau mày nhìn nhìn đệ đệhưng phấn quá mức, một lát sau, Lâu Thư Hằng nhìn vào mắt huynh trưởngthì lập tức ngừng khoa tay múa chân, hít một hơi, biểu hiện như học tròbị thầy giáo nhìn chằm chằm mà thu lại.
- Đệ muốn giữ cô ấy lại.
Gã giơ ngón trỏ lên, nhấn mạnh, sau đó, ngón tay lại quơ mạnh lên, cười tươi.
- Đêm nay cô ấy phải đi, nhưng...đệ muốn giữ cô ấy lại...ha ha....ha ha...
Lúc Quyên nhi đuổi tới Bá Đao doanh thì đại khái là giờ Thân hai khắc,hơn bốn giờ chiều, mùa thu trời tối sớm, lúc này đã gần chạng vạng rồi.Tinh anh trong Bá Đao Doanh đã ra ngoài hết, lặng lẽ tỏa ra bốn phươngtám hướng đi đến từng cứ điểm đã được phân định của Bao Đạo Ất, mộttrong những người chủ đạo, đám người Ninh Nghị, Lưu Tây Qua, Lưu Thiênnam cũng vừa lúc rời khỏi phố nhỏ, tiếp Quyên Nhi là Tiểu Thiền vừa mớibiết mình sắp bị đưa đi không lâu, hốc mắt nàng đang đỏ au, trốn ở trong phòng bếp khóc, biết được tin tức, vội vàng lôi kéo Quyên nhi, đuổitheo trên đường...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 293: Ta Tới Đón Người

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMặt trời chiều phát ra ánh hào quang phía chân trời, gió thu thổi qualàm lá khô còn sót lại trên cành cây rụng xuống, giữa phố chợ người đi đường qua lại, xe ngựa xuyên qua.
Khi thành viên Bá ĐaoDoanh cưỡi ngựa đuổi đến xe ngựa phía trước, Ninh Nghị đang ở trong xe ngựa thương nghị mấy hành động chi tiết hôm nay với đám người Lưu Tây Qua, Lưu Thiên Nam, Trần Phàm thương thế chưa khỏi hẳn cũng tham giagiúp vui trong đó.
Mục tiêu động thủ hôm nay chủ yếu là Bạch Lộc Quan của Bao Đạo Ất. Mấy ngày tới nay, người bên ngoài đều nghĩloại người cấp cao như Bao Đạo Ất, Lưu Tây Qua sẽ còn giữ vững lý tính, không xuất hiện xung đột quy mô lớn, nhưng Lưu Tây Qua là người hiểu tính cách của Bao Đạo Ất là thù tất báo tính cách, trận xung đột trước mắt này sẽ không chờ đến tối, mà là muốn trước lúc trời tối phá hang ổ của Bao Đạo Ất, dưới sự vây xem của mọi người, sẽ cứu ra rất nhiều cô gái bị giữ trong đó.
Đánh giặc, đối ngoại phải có danh phận, nếu Bá Đao doanh đã muốn chiếm điểm cao, kế tiếp đương nhiên phải phát triển ra.
Tương đối mà nói, bên Cổ Đồng Quan là những cô gái mà Bao Đạo Ất hoặc là chơi chán hoặc là đám thủ hạ tự ý bắt về, chỉ có bên Bạch Lộc Quan này mới thật sự là hậu cung của Bao Đạo Ất, một khi đụng vào, tương đương với việc lóc một miếng thịt trong người lão. Chuyện này một khi làm, Bá Đao Doanh đã hoàn toàn tuyên chiến toàn diện với Bao Đạo Ấtrồi, người bên ngoài cũng cũng không cần lo lắng lại đây điều đình,chỉ có thể đứng về bên nào thôi.
Hạ quyết định động thủ,đương nhiên không thể chỉ tấn công vào mỗi một nơi, lấy Bạch Lộc Quanlàm mục tiêu chủ yếu, còn lại rất nhiều cứ điểm của Bao Đạo Ất cũngđều phái ra nhân thủ đi châm chích. Bất luận thế nào, chạng vạng nàycũng sẽ là lần cuồng hoan náo nhiệt nhất, đối với Ninh Nghị mà nói,cho bên phía Văn Nhân Bất Nhị định ra kế hoạch, ngày sau thế cục củaHàng Châu, khi quân đội của triều đình đánh tới có thể phát huy tácdụng mấy bố trí mấu chốt kia, đều là phải khởi động từ chạng vạng hômnay. Cũng bởi vì điều này, khi người đưa tin từ phía sau đuổi tới,theo sau là bóng dáng Quyên nhi thì Ninh Nghị thật sự có chút kinhngạc.
Trong thành Hàng Châu không yên ổn, Quyên nhi cải nam trang, trên người lại vô cùng nhếch nhác, nàng lo lắng nói cho NinhNghị biết về tình huống tiểu viện không lâu trước đó bị vây công, LụcHồng Đề bảo nàng ra ngoài báo tin, vẻ mặt lo lắng. Trên thực tế, cóLục Hồng Đề ở đó, chưa chắc đã không thể che chở cho Tô Đàn Nhi rời đi hoặc là phản giết phá vây hơn chục người đang vây khốn tiểu viện,nhưng muốn đồng thời lại hai điểm, thậm chí bảo toàn tất cả mọi người, vậy thì khó khăn rồi.
Lùi một bước mà nói, cho dù cô cóthể làm được, với tình cảnh lúc này của đoàn người Tô Đàn Nhi, sau khi giết ra mấy chục người, việc ra khỏi thành sẽ trở thành bọt nước.Dưới tình huống như thế, Tô Đàn Nhi phải làm phiền Lục Hồng Đề đi rabáo tin, nhưng Lục Hồng Đề lại kiên trì ở lại bên người Tô Đàn Nhi,chỉ đưa Quyên Nhi ra ngoài, để quyền lựa chọn sự việc giao cho NinhNghị.
- Người của Lâu gia?
Nghe vậy, Ninh Nghị sững sờ chốc lát.
- Tỳ tử đã được gặp Nhị thiếu gia của Lâu gia rồi, hình như Đại thiếu gia cũng ở đó...Cô gia, ngài có biết Lâu Thư Hằng kia vẫn có hy vọng với tiểu thư mà, có thể là vì vậy...
- Haiz, đây mới thật là...
Thật sự có chút tìm được không được tâm trạng ứng đối thích hợp, Ninh Nghị ngẩng đầu há miệng thở dốc, không ngờ lúc này lại xen vào mộtchuyện như vậy, nhưng bất kể là vớ vẩn thế nào, sự việc dù sao cũng đã xảy ra, hít một hơi, hắn vỗ vỗ bả vai Quyên nhi:
- Ta đã biết, Quyên nhi, em theo Tiểu Thiền quay về đường Tế Liễu, buổi tối chờ tacùng tiểu thư của em trở về, không có việc gì đâu.
Nói xong, Ninh Nghị quay lại xe ngựa đang có mọi người chờ ở đó. Quyên Nhi thấy Ninh Nghị quyết định nhanh như vậy, cũng an tâm nhưng cũng vẫn lolắng, nói với Tiểu Thiền.
- Vậy...tối nay đi phải làm sao bây giờ...
Tiểu Thiền lắc lắc đầu, lôi kéo nàng:
- Chúng ta đi về trước đi.
Nàng sợ đám người Lưu Tây Qua ở trong xe ngựa sẽ nhìn ra manh mối.
Trên thực tế, mọi người bên kia sớm đã ngửi thấy mùi vị khác biệtrồi, không biết một cô gái cải nam trang bỗng nhiên tới có quan hệ gìvới Ninh Nghị, bộ dạng của Lưu Tây Qua như là đang suy nghĩ gì đó,Ninh Nghị đi tới, dưới trời chiều, người đi qua đi lại đầu đường, thưsinh mặc trường bào này nói mấy câu, vẻ mặt của mọi người đều phấnkhích, qua một lúc lâu, Lưu Tây Qua đã mở miệng:
- Hai trăm người có đủ hay không?
- Có năm mươi người là được rồi, trên đường ta tìm Duệ Phong Doanh, các ngươi đi trước đi.
- Cho ngươi một trăm, a Thường đi cùng ngươi.
Đây là màn đối thoại đơn giản mà rất nhanh, đối với tình thế chợt như đến lại nhanh chóng làm ra quyết định này, chỉ là sau khi nói xongnhững lời này, Phương Thư Thường nhảy xuống xe, Ninh Nghị xoay ngườiđịnh đi, Lưu Tây Qua nhô đầu ra, trên mặt mang nụ cười.
- Buổi tối thiết yến, ta tẩy trần đón gió cho tẩu tử.
- Biết rồi.
Ninh Nghị có chút tức giận nhận một câu, xe ngựa bên kia di chuyểnchạy nhanh, rèm hất lên, lại một bóng người nhảy xuống, là Trần Phàmvẫn còn quấn băng vải trên người, cười cười vỗ bả vai Ninh Nghị:
- Ta cũng muốn gặp đệ muội.
Lúc này, mấy trăm tinh nhuệ của Bá Đao doanh đang từ các phương hướng khác nhau lặng yên phân tán về các địa khu chủ yếu trong thành thị.Xe ngựa của Lưu Tây Qua đi về hướng Bạch Lộc Quan, đám người NinhNghị, Phương Thư Thường cùng với Trần Phàm chạy về hướng ngược lại,chạy về hướng Lâu phủ, vài tên lính liên lạc bắt đầu tản ra để gầntrăm người bên này tập trung đến, đồng thời một gã lính liên lạc cũngđi về hướng Duệ Phong Doanh, đây là quân đội có khuynh hướng nghiêngvề Bá Đao Doanh, trong đó trưởng tử của đầu mục cũng chính là nòng cốt Thanh niên Đoàn Vĩnh Lạc học trò của Ninh Nghị, sau khi nhận được tin tức, hơn trăm người cùng nhổ trại.
Cùng lúc đó Lâu phủ đang chuẩn bị ăn cơm chiều.
Trời còn chưa tối, từng chiếc đèn lồng to đã bắt đầu được điểm lên,gia nghiệp Lâu gia lớn, gần đây lại kiếm được không ít tiền, trong sảnh chính tổng cộng có đặt năm ban, trong đó ba bàn là bổn gia, thânthuộc của Lâu gia, hai bàn là phụ ta hoặc là khách khanh ngồi.
Lúc ngồi vào vị trí, Lâu Thư Hằng còn mang theo chút hưng phấn, bịLâu Cận Lâm tức giận nhìn thoáng qua. Lâu Thư Vọng thì gọi quản giatới, bảo ông ta tăng mạnh phòng thủ bên ngoài phủ, tránh có người gâynáo loạn, y là người cẩn thận, biết Ninh Nghị ở Bá Đao Doanh hoặc íthoặc nhiều cũng có chút quanheje, nếu bí quá hóa liều, dù sao cũngphải có chút ứng đối.
Nay Lâu gia đã khác xưa, muốn pháttriển an toàn, lực lượng bản thân không thể bỏ qua, tuyển nhận phụ tákhách khanh cũng không kéo dài chậm trễ, mỗi ngày mọi người ngồi chung một chỗ ăn cơm, đúng là thời điểm củng cố quan hệ thật tốt. Lâu ThưHằng vừa mới đem đám người Tô Đàn Nhi bị bắt vào trong phủ, nhưng lúcăn cơm, gã lại không dám vắng mặt, chỉ là trong khoảng thời gian nàyhơn phân nửa là gã có chút không yên lòng, hôm nay thì rõ ràng là sinh động rất nhiên, tìm người nói chuyện phiếm, trong lúc nhất thời đãgây chú ý cho mọi người.
Giống như nhị ca, gần đây cảm xúccủa Lâu Thư Uyển có chút phức tạp, thấy gã như vậy, trong lòng cô cóchút nghi hoặc, nhưng chút nghi hoặc này sau đó cũng trở thành suyđoán, trôi qua một lát, cô đại khái hiểu dặn dò của đại ca với quảngia, đi qua hỏi:
- Đại ca, huynh và nhị ca làm gì vậy?
Lâu Thư Vọng đang dùng cơm, ngừng lại:
- Cái gì cái gì?
- Các huynh...đã động thủ với Ninh Nghị rồi?
- Không có.
Lâu Thư Vọng lắc đầu phủ nhận.
- Nhưng mà sớm hay muộn cũng sẽ làm, muội không cần quản đến.
- Các huynh...
Lâu Thư Uyển mở to hai mắt nhìn, đang định nói, Lâm Cận Lâm ngồi ở vị trí chủ bên cạnh nhíu mày:
- Thư Uyển, lúc ăn cơm, không được nhắc đến chuyện này.
Ông mơ hồ nghe được con gái mình nhắc đến cái tên “Ninh Nghị”, trong lòng không vui. Đối với người cha này, Lâu Thư Uyển vô cùng kính sợ,im lặng, Lâu Cận Lâm quay sang hỏi Lâu Thư Vọng.
- Thư Vọng, bên phía Đường Bính Chương như nào rồi?
- Vẫn chưa hoàn toàn theo...
- Ngày mai để phụ thân gặp nói chuyện với hắn một lần, để quyết định việc.
Lâu Cận Lâm nói đến đây, một gã khách khanh bên cạnh hai mắt sáng rực:
- Đông ông muốn thu phục Đường Bính Chương, điều này không dễ...
Người và thế lực mà Lâu gia muốn mời chào, ít nhất trong nội bộ, tất cả mọi người đều hiểu được điều này có ý nghĩa như nào, đây cũng không phải là một địa vị thương nhân, mà là một đại gia tộc, phát triển vị trí đại quân phiệt. Mọi người vì thế cũng liên tục nói tới, gần đâybên ngoài có ấn tượng đối mới với Lâu gia, không có bao nhiêu ngườidám trêu chọc tới vân vân...cảm xúc sôi trào. Lâu Cận Lâm nói với LâuThư Uyển, Lâu Thư Hằng.
- Sau này phải kiềm chế cảm xúc,quan tâm việc trong nhà một chút, chúng ta không còn là Lâu gia nhưtrước kia nữa, cách cục phải lớn.
Khi bọn họ đang tròchuyện về việc này, thì ở cách không xa đại trạch Lâu gia, trăm thànhviên Bá Đao Doanh đang trên đường tới đây, thấy Ninh Nghị đi tới, hỏi:
- Ninh tiên sinh, nghe nói đệ muội bị bắt?
Bọn họ có tốp năm tốp ba, một toán có hơn mười người, cũng chưa tụtập xong trận hình, bởi vì dựa theo kế hoạch lúc trước, bọn họ ngụytrang thành người đi đường để tập kích bất ngờ, lúc này phía trước phíasau, tin tức đã truyền tới mọi người, cũng có tiếng xì xào bàn tán.
- Nghe nói nương tử của Ninh tiên sinh bị bắt rồi...
- Trước đây chưa từng gặp...
- Mẹ nó là ai làm vậy...
- Không biết trời cao đất rộng...
- Các ngươi còn chậm quá làm gì? Mau a...
- Mẹ nó, lột da bọn hắn ra...
Ninh Nghị ở trong Bá Đao doanh không coi là hán tử hào phóng thô lỗ ănthịt to uống rượu chén lớn, hắn lại ăn bận như thư sinh văn nhân, tuyrằng mọi người không hiểu hết về hắn, nhưng trước mắt cũng biết NinhNghị có bản lĩnh, phối hợp với Lưu Thiên Nam làm việc trong Bá Đao Doanh gọn gàng ngăn nắp. Đối với đám người này mà nói, cái tát này, chẳngkhác nào là rơi trên mặt mình.
Một đám người cầm đao đằng đằng sát khí lao đi...
Qua giờ Thân, trời bắt đầu tối, đèn lồng đỏ treo cao.
Trong không khí yến tịch, càng lúc càng sôi nổi, không biết bao lâu,một bên sân xuất hiện một cột khói, xem ra là bên kia thành thị bị cháy, mọi người đều nhìn sang bên đó.
- Chỗ nào vậy?
- Đầu thành Đông.
- Hình như là Bạch Lộc Quan.
- Không thể nào, không giống a...
Đang khi nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh hỗn loạn,loáng thoáng, mọi người còn đang suy nghĩ có phải thật hay không, một gã hộ viện từ cửa lớn đại viện lao tới.
- Báo...Bẩm bẩm bẩm, bẩm báo... Bên ngoài có quân đội, quân đội...
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lâu Cận Lâm nhíu nhíu mày.
- Qua đường ?
- Không không không... Không phải...
Người nọ xưa nay cũng không lắp bắp, nhưng lúc này lời còn chưa dứt,cửa chính của sân bên kia đột nhiên có người đá văng ra, bóng người xông tới, bên này đương nhiên là có hộ viện, vốn là muốn tiến lên ngăn trở,nhưng lập tức ngừng lại, không ai dám tiến lên. Bởi vì lúc này ở trêntường vây chung quanh, cũng xuất hiện một tốp cung tiễn thủ. Bên kiađường phố ngã tư đường gần chủ trạch, mơ hồ có tiếng truyền đến:
- Xông vào!
Loại mệnh lệnh ngắn gọn này, không có quá nhiều tiếng hò hét, nhưngtrong khoảng thời gian ngắn, tất cả các phương hướng đều có động tĩnhtruyền đến, sau đó không biết có tiếng hét thảm của người nào đó từtrong sân truyền đến, hẳn là đã chết.
Tiền đình hậu việnnhanh chóng đã bị khống chế, trong viện có người muốn đi qua can thiệp,bị một đao lật ngay tại đất. Người tiến vào gẩy vài phân, nhưng tất cảđều không nói lời nào, chỉ dùng đao kiếm nhuốm máu hoặc chưa nhuốm máunhìn thẳng vào mọi người trong hậu viện, trong phòng. Một bộ phận ngườiđang ngồi ở bốn năm bàn trong chính sảnh đứng lên, có một bộ phận ngồiim không dám động đậy, Lâu Cận Lâm cũng đang ngồi, đối với tình thế chợt đến này, lão nhân vẫn duy trì tỉnh táo, chỉ trầm giọng hỏi:
- Người nào?
Lâu Thư Vọng đứng ở bên cạnh, đang suy nghĩ cái gì, nhìn hết thảy lắc lắc đầu:
- Không có khả năng.
- Cái gì?
- Khả năng... Có thể là Ninh Nghị... Nhưng làm sao có thể...
- Hả?
Lâu Cận Lâm ngẩng đầu nhìn con trai trưởng bên cạnh, Lâu Thư Vọng nói:
- Một canh giờ trước tiểu đệ bắt được Tô Đàn Nhi, hiện đang ở trong nhà.
Lâu Cận Lâm mím môi nghĩ nghĩ, ánh mắt lợi hại:
- Cho dù Phật Soái cũng không thể dễ dàng đụng đến Lâu gia ta.
Ông lắc lắc đầu.
- Không thể nào là tên Ninh Nghị kia, chỉ là trùng hợp thôi...Đợi xem người đến muốn cái gì.
Nhưng mà sau một lát, bóng dáng đám người Ninh Nghị, Phương Thư Thường, Trần Phàm xuất hiện ở cửa viện, hắn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ vươntay cuốn cuốn ống tay áo thư sinh dài vào, lập tức đi tới bên này, LâuCận Lâm hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn một màn này, Lâu Thư Vọng chỉ caumày, khẽ lắc đầu nói:
- Sao có thể...điều này sao có thể....
Nhưng lập tức, y đi ra cửa, làm tư thái nghênh đón, chỉ là ở trong lòng không ngừng nghĩ tình trạng vớ vẩn này là xảy ra chuyện gì, người ở rểnày mới chỉ đầu nhập vào trong quân Phương Lạp một chút thời gian sao có thể làm được như này.
Tất cả mọi người đang nhìn, bọn họ cơbản đều là không biết Ninh Nghị, nhưng nhìn tình huống này, cũng biết là người đến là chủ sự. Khi Ninh Nghị hơi cau mày bước lên bậc thang thìLâu Thư Vọng cũng chắp tay:
- Ninh huynh đệ, chuyện hôm nay...
Ninh Nghị có chút lạnh lùng nhưng nhiều hơn là ánh mắt không thú vịdừng lại trên người y một cái chớp mắt, sau đó vẫn chuyển trên người Lâu Cận Lâm, vừa đi, hắn vừa nhận cung nỏ trong tay một người bên cạnh,ngay sau đó, nhắm cung nỏ vào ngay yết hầu Lâu Thư Vọng, buông tay.
- Phập...
- A...
Có người thét chói tai, cả sảnh đường chấn động, Ninh Nghị bước vàochính sảnh, thân thể Lâu Thư Vọng đổ ra ngoài hai thước, tên nỏ kia đâmxuyên qua cổ họng muốn vươn tay ra, nhưng máu tươi từ yết hầu và từtrong miệng đã trào ra, y nhìn lên trần nhà, trong đầu chỉ có một ýnghĩ, không hiểu là chuyện gì xảy ra, kia là Ninh Nghị, vì sao, vì saovì sao...Y rõ ràng là còn rất nhiều chuyện phải làm, người kia là NinhNghị, lần đầu tiên gặp chẳng qua chỉ là vị hôn phu ở rể mà thôi, rõ ràng là còn rất nhiều chuyện còn phải làm hơn nữa, ngày mai còn phải an bàichuyện nên làm là cái gì, y chẳng qua chỉ là bắt cóc một Tô Đàn Nhikhông quan trọng mà thôi, rõ ràng là không quan trọng gì, cũng không tùy tùy tiện tiện giết người, cũng không ai bị sao cả...
Lâu Thư Uyển thét chói tai lao tới bên huynh trưởng, nhưng yết hầu y đã bị tênnỏ xuyên thủng, đã là bất lực. Một màn này trong nháy mắt đánh sâu vàoLâu Cận Lâm đang ngồi ở vị trí đầu não, lão nhân ngồi đằng kia, cả người căng lên, cắn chặt hàm răng, nhìn trưởng tử bỗng nhiên ngã xuống, lạitrừng trừng nhìn Ninh Nghị, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người nghĩngười tới lại ra tay như thế với Lâu Thư Vọng, có người đi tới:
- Các ngươi làm gì.
Người này chính là một trong thân tộc của Lâu gia, có lẽ chính là theobản năng đón chào, Phương Thư Thường rút đao, thu đao, thi thể kia mangtheo máu tươi phụt ra, máu ngâm đầy đất, bị người đến đẩy ra, ngã sấpxuống, tiếng kinh hô, lại là mảnh hỗn loạn, nhưng sau một màn này, mộtsố người bên trong phòng khách gần như lặng ngắt như tờ. Cước bộ củaNinh Nghị từ đầu đến cuối đều không dừng lại, hắn tùy tiện ném cung nỏ,xuyên qua hai bàn tròn dựa vào cửa, lập tức đi đến cái bàn trong cùngnơi chủ gia ngồi.
Một gã người nhà Lâu gia ngồi đối diện vớiLâu Cận Lâm đứng lên, theo bản năng nghĩ muốn tránh đi, lại bị ghế dựavướng chân một chút, kêu lên thất tha thất thểu bước vội đi. Trong lúcnhất thời, gần như người chung quanh đều hỗn loạn tản ra như thế, NinhNghị vượt qua khe hở của hai ghế giữa, bắt lấy mép bàn tròn thuận tayhất ra ngoài.
Tiếng ầm ầm thật lớn vang lên, bàn tròn lớntính cả đồ ăn trên bàn đều lật sang phòng bên cạnh, bàn bên cạnh đangngồi vốn là một đám khách khanh được Lâu gia mời chào, đều là nhân sĩ võ lâm, cũng không thiếu cao thủ, nhưng lúc này lại đang chật vật tránhthoát đi, có người bị canh thức ăn đổ vào người, vẫn không dám nói lờinào. Trên thực tế, trong nhóm người này người có võ nghệ cao nhất trướcđó đã bị Trần Phàm đánh rồi, lúc này đang run rẩy đứng bên Trần Phàm,hai tay run lên.
Bàn tròn bay ra, cái giá chống đỡ ở dướicũng bị hất lên đập vào bên cạnh. Vốn bàn tiệc này cũng chỉ có một mìnhLâu Cận Lâm ngồi ở đó, vị lão nhân này có khí thế chân chính, lúc nàytoàn thân ông đang run lên nhè nhẹ, giống như con sư tử nhỏ đang nhìnchằm chằm vào Ninh Ngị, bình thường nếu tướng lĩnh trung tầng trong quân hệ Phương Lạp nếu đến nhà dò xét gặp phải ánh mắt này, chỉ sợ đều đã có chút hoảng sợ. Ninh Nghị nắm lấy ghế dựa, lập tức đặt tới trước mặt Lâu Cận Lâm, sau đó, hắn ngồi xuống trước mặt vị lão nhân này, hai nắm tayđặt ở trên đầu gối, ngồi ngay ngắn như tùng, có chút lãnh đạm nhìn vàoánh mắt lão nhân.
Hai giây nhìn nhau như thế, vẻ mặt hắn lãnh đạm mở miệng nói, ngữ điệu không cao, cũng không có nhịp điệu gì, chỉlà đơn giản trần thuật:
- Ta đến đây đón người, hôm nay có người nói một chữ không, ta giết cả nhà kẻ đó.
Lâu Cận Lâm nhìn hắn, môi hơi run lên, cuối cùng cũng không nói gì. Qua vài giây đồng hồ, Ninh Nghị vươn tay thong thả vỗ lên lưng lão nhân hai cái, đứng dậy tránh ra, lười nhìn lại ông ta.
Trường hợp đã được khống chế, người đi tìm đã đi vào, hắn đi đến mái hiên, cùng đợi đoàn người thê tử đi ra.

* * *

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất