Ở Rể

Chương 294: Dẫn Nàng Đi Ngắm Pháo Hoa

Chương 294: Dẫn Nàng Đi Ngắm Pháo Hoa

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comDưới ánh nắng le lói chưa tắt, giữa thành thị hỗn loạn chốn xa bốc lêncột khói, dưới mái hiên là những chiếc đèn lồng đỏ lớn đung đưa. Mùi máu tanh tản ra bốn phía cùng bóng lưng thư sinh đi tới dưới mái hiên kiahòa vào làm một. Trời dần tối, ánh sáng tỏa ra từ trong chiếc đèn lồngđỏ lại càng sáng ngời. Lúc này trong chủ trạch của Lâu gia, bầu khôngkhí dường như đông cứng lại. Sự im lặng và đè nén kéo tới khiến người ta gần như khó mà hít thở được.
Trên viện ngoài sảnh chính,người cầm đao, cầm tương hoặc kéo cung tên trong tay đang lạnh lùng dichuyển với những tiếng loạt xoạt phát ra từ dưới chân. Phòng ốc phía sau của Lâu gia sớm đã bị hơn trăm binh lính của Duệ Phong doanh khống chếtoàn bộ, nhưng lúc này thi thoảng lại có vài tiếng khóc cùng tiếng kêugào thảm thiết chợt vang lên, rồi lại lập tức im bặt lại.
Không ai biết chuyện sẽ phát triển thành cái dạng gì, thậm chí ngay cảngười nhận ra vị thư sinh bỗng dưng xông vào giết người kia cũng khôngnhiều, Lâu Thư Vọng đã thành một thi thể, nhưng máu vẫn còn chảy. LâuCận Lâm ngồi ở đằng đó nhìn thư sinh, im lặng đến đáng sợ, người bị canh rau rơi xuống, bên mép tóc vẫn còn dầu mỡ nhỏ xuống quần áo, đang dầnkhô, chỉ là thi thoảng lại có một hai giọt nhỏ xuống.
Tráingược với Lâu Thư Uyển đang quỳ gối bên người huynh trưởng mà khóc, LâuThư Hằng ở trong đám người kia lại như đã mất đi hồn phách. Tận mắtchứng kiến huynh trưởng chết, phụ thân bất lực, ở một góc sâu trong tinh thần y, có nhiều thứ đã chẳng thể nào chuyển động được nữa. Y nghĩ rằng có lẽ là y cũng sắp chết rồi, nhưng từ đầu tới cuối Ninh Nghị lại chẳng liếc y lấy một cái - có lẽ là có liếc, chỉ là y không nhận ra thôi.
Lúc này Ninh Nghị đứng ở dưới mái hiên, nhíu mày nhìn cột khói ở đằngxa kia. Sau đó Trần Phàm lại đi tới, đứng nhìn cùng hắn:
- Bạch Lộc quan động thủ rồi.
- Những nơi khác có lẽ cũng động thủ rồi…
Ninh Nghị nghĩ nghĩ, rồi thở dài:
- Phía chúng ta để lỡ rồi.
Vốn đã thương lượng xong xuôi với Văn Nhân Bất Nhị, bên này lại có mộtvị trí khá quan trọng, nếu hôm nay Bá Đao doanh hành động thuận lợi làcó thể mười phần chắc chín rồi.
Trần Phàm đương nhiên là không rõ về những thứ này:
- Không quan trọng lắm! Ngươi không lo lắng tình hình đệ muội sao?
- Hẳn là không có chuyện gì.
Bên hậu trạch Lâu gia đã bị khống chế, huống chi còn có Lục Hồng Đề ởđó, Ninh Nghị chẳng hề lo lắng chút nào. Trần Phàm cười:
- Lâu gia này... Những kẻ này rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy không biết...
- Ai biết được... Nhị bức thanh niên hoan nhạc đa, tinh thần bệnh nhân tinh thần hảo...
(ý là: thanh niên với đầu óc ngây ngô thường không ưu phiền nên nhiềuvui sướng, người bệnh tâm thần luôn có tinh thần khỏe khoắn, vì họ cóbiết đau buồn đâu.)
- ... Câu đối?
- Câu đối.
Ninh Nghị gật đầu.
***
Tuy tình hình bên này sớm đã được khống chế, nhưng muốn mang đám ngườiTô Đàn Nhi đi lại phải cần một khoảng thời gian nữa. Ninh Nghị cùng Trần Phàm nói chuyện dưới mái hiên, Phương Thư Thường theo sau cũng hànhuyên vài câu. Bọn họ nói không lớn, nên người bên ngoài không nghe rõ.Nhưng theo thời gian dần trôi, bầu không khí áp lực lúc ban đầu cũng dần dần giảm đi, cho người ta không gian để suy nghĩ.
Cũng bởivì một loại hành động từ lúc Ninh Nghị bước vào cửa rồi làm ra kia thậtquá kinh người, vén tay áo rồi nhẹ nhàng bước lên bậc thang, giơ tayliền giết Lâu Thư Vọng, sau đó tới lật tung bàn rồi ngồi ở trước mặt Lâu Cận Lâm. Ngay sau khi giết con nhà người ta rồi lại nói là sẽ giết cảnhà người ta, loại hành vi nhanh chóng gọn gàng không chút lưu tình nàythì dù là ai cũng sẽ phải sợ hãi. Nhưng một khi đã có thời gian giảm xóc rồi, một số người cũng sẽ nghĩ ra rằng hắn tuy nói đến đây đón người,ai nói chữ không là sẽ giết hết cả Lâu gia này, nhưng ý nghĩa ngầm trong đó có lẽ chính là hắn thực sự không phải tới đây để giết cả nhà ngườita.
Một số người khác không biết thân phận của hắn, cũngkhông biết là hắn muốn đón ai, chỉ cầu nguyện rằng hắn mau đón đượcngười đi, sau đó Lâu gia có thể nào, người này có thể cho được haykhông, đó không phải là chuyện mà những kẻ bàng quan bọn họ nên lo lắng.
Cho dù thế nào, với địa vị hiện nay của Lâu gia, người này trực tiếptới giết Lâu Thư Vọng đã là quá lắm rồi, không có khả năng đuổi tận giết tuyệt được. Mọi người hoặc là không dám lộn xộn, nhưng thời gian từ từtrôi, theo bản năng họ đều nghĩ như vậy, hoặc là nhìn về phía Lâu CậnLâm đang ngồi ở chính giữa kia. Ông lão cả một đời anh hùng là vậy, mộttay dốc sức đẩy Lâu gia lên vị trí như vậy, cho dù binh hung chiến nguythì cũng không để Lâu gia ngã xuống, là người có thể nói chuyện nganghàng với Phương Thất Phật. Một gia tộc như vậy mà lại bị tên thư sinhkhông rõ lai lịch trước mặt này giết sạch, đúng là chuyện không thể nàoxảy ra được.
Ba người dưới mái hiên có vẻ là đã bàn sangchuyện khác. Cứ như vậy một lát, bên cạnh vang lên mấy âm thanh, cóngười tới báo cáo rằng đã tiếp được người cần tiếp. Tình hình phía cửathông với hậu trạch đương nhiên là nhìn không tới, nhưng tiếng bước chân thì đã truyền tới. Dưới mái hiên, thư sinh đang tùy ý nghịch một loạidụng cụ thấp giọng nói với Phương Thư Thường mấy câu, Phương Thư Thườnggật đầu rồi phất tay với những người ở trên sân trước chính sảnh . Những người đó bắt đầu thu đao, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Cho đến giờ phút này, mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.Lúc này Ninh Nghị vẫn quay lưng lại với đại sảnh, hai tay buông thõngbên người, nghiêng đầu nhìn về phía cửa hông. Ở trong đám người kia, Lâu Thư Hằng vẫn ngơ ngẩn không dám làm gì, lo rằng mình sẽ chết cũng biếtlà Tô Đàn Nhi sắp từ bên đó tới đây. Gã bắt Tô Đàn Nhi chưa được mộtcanh giờ, từ lúc quân đội đột nhiên xông vào, rồi thủ đoạn quyết liệtcủa Ninh Nghị khi vừa bước qua bậu cửa, rồi sau đó là sự đè nén đến từsự im lặng đến đáng sợ kia, những chuyện này có lẽ đã vượt qua nỗi sợhãi mà gã có thể trải qua trong suốt cuộc đời này. Nhưng cuối cùng thì,tới giờ phút này, tất cả rồi sẽ qua đi, tất cả cuối cùng rồi cũng sẽ qua đi...
Phía bên kia, Phương Thư Thường đã đi xuống bậc thang, Trần Phàm thì đứng nhìn cột khói ở đằng xa, Ninh Nghị lại nhìn sang cửa hông. Lâu Cận Lâm cắn chặt răng, mái đầu bạc so le kia phất phới nhưsắp dựng thẳng lên, ông ta đứng bật dậy:
- Cứ như vậy!!??
Âm thanh đó trầm thấp như tiếng sư tử hổ báo, không nổi giận mà lại tựuy, ẩn chứa sự đè nén cùng chính trực trong lòng ông cụ. Dường như làđược ông ta nhắc nhở, Ninh Nghị quay đầu lại, giơ Hỏa thương mà hắnnghịch nãy giờ lên, tùy ý nhắm ngay ông ta:
- Đương nhiên không chỉ như vậy.
Giống như là trước khi rời đi sẽ thuận tay làm xong chuyện vốn phải làm.
Thời gian ngưng đọng lại ở trog khoảnh khắc này.
Hắn giơ thương lên, lắc đầu, vừa nói vừa bóp cò.
Bùm...
Tóc đen, tóc trắng, máu đỏ, thịt, xương, viên đạn màu đen, sắt sa khoáng cùng bay trời, phụt ra phía sau...
- Không....
Tiếng hô như xé ruột gan của Lâu Thư Uyển vang lên.
Phát súng này đã bắn tung đầu ông ta. Vừa rồi Ninh Nghị chỉ trả lời mộtcâu đơn giản "Đương nhiên không chỉ như vậy", rồi giơ súng bóp có, nhìnthi thể kia ngã rầm xuống đất rồi xoay người bước đi. Lâu Thư Uyển laovề phía thi thể của phụ thân, được một nửa thì thân thể lung lay rồi ngã xuống đất ngất đi.
Tô Đàn Nhi đã tới, Lục Hồng Đề cũng xenlẫn trong đám người kia, gật đầu ra hiệu cho Ninh Nghị. Bên cạnh Tô ĐànNhi tất nhiên là không chỉ có mỗi Lục Hồng Đề, vài tên hộ viện đi cùngđã nhìn tới chính sảnh. Ninh Nghị kéo tay Tô Đàn Nhi chuẩn bị đi khỏinơi đây, Trần Phàm lại nói một câu:
- Này, nhà lão còn thằng con trai nữa đấy, nếu tìm ngươi báo thù thì sao đây? Ta xử lý y giúp ngươi nhé.
Nói xong gã liền bước tới phía Lâu Thư Hằng.
Ninh Nghị quay đầu nhìn lướt qua:
- Chỉ cần dám đánh cược cả nhà hắn, dù sao ngươi cũng phải cho người ta một cơ hội chứ. Kệ hắn đi. Đi thôi, còn chính sự cần làm.
Trần Phàm nhún vai, chạy tới rồi lại thấp giọng nói:
- Vừa rồi ả đàn bà kia nói chữ không đó, giờ mà không giết sạch cả nhà ả ta thì sau này mất mặt lắm đấy.
Ninh Nghị buồn cười nhìn gã:
- Sao huynh tàn nhẫn như vậy chứ, ta chỉ nói giỡn thôi. Làm người làphải rộng lượng, không thể lúc nào cũng nghĩ tới chuyện báo thù rồi giết cả nhà người ta được.
Trần Phàm cũng bật cười, sau đó chắp tay với Tô Đàn Nhi:
- Là đệ muội đây mà! Ta tên là Trần Phàm, sau này nếu ở thành Hàng Châu mà bị ai ức hiếp thì cứ báo tên của ta ra.
Đoàn người rời khỏi Lâu gia, nhanh chóng tan đi dưới sự chỉ huy củaPhương Thư Thường, cũng có người đi theo hộ tống Ninh Nghị. Đầu mục củaDuệ Phong doanh cũng tới đây, hàn huyên vài câu với Ninh Nghị. Chỉ chốclát sau, đám người Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi và Trần Phàm lên xe ngựa, nhìntình hình trong thành rồi cho xe ngựa chạy tới Bạch Lộc quan.
- Có lẽ còn có thể xem trò hay ấy chứ.
Trần Phàm nói như vậy. Trong lúc xe ngựa chạy, gã cũng quay lại nhìnLâu gia vài cái, tuy chỉ có hai người chết, nhưng Lâu gia đã xong rồi.
- Nói thật này, sao không giết luôn tiểu tử đó đi, đừng nói cho ta ngươi bỗng dưng nổi lòng thương xót à nha.
Tới lúc này, Trần Phàm mới nghiêm túc hỏi Ninh Nghị vấn đề này.
Ninh Nghị cười nói:
- Nếu giết hết, Lâu gia suy sụp rồi thì ta nên ăn nói thế nào mới sư phụ của huynh?
- Để lại một tên họ Lâu là được rồi còn gì.
- Đàn bà còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông. Để lại một ả đàn bà, ả ta sẽ dùng bất cứ giá nào tới báo thù thì phải làm sao? Nếu còn một vị ca ca, ả sẽ không ra. Người lợi hại chân chính ở Lâu gia này chính là Lâu Cận Lâmvà Lâu Thư Vọng. Lâu Thư Hằng có chút thông minh nhưng không đảm đương,nếu hắn dám đánh cược tính mạng tới báo thù, ta sẽ hái đầu hắn chohuynh.
Kỳ thật vẫn còn một lý do nữa mà Ninh Nghị không nóitới. Lâu Thư Hằng có thể bắt được Tô Đàn Nhi, cuối cùng cũng bởi vì tâmtính vô tâm, nay được Bá Đao doanh che chở, lại đề phòng sẵn, trong vòng mấy tháng dù Lâu Thư Hằng thật sự có bất chấp tất cả thì cũng chẳng làm được chuyện gì. Mà sau này, một khi thành Hàng Châu bị phá thì Lâu giachính là loạn đảng, hắn không có năng lực của phụ thân và huynh trưởng,đến lúc đó có lẽ cũng chỉ là bị tra tấn, sống không bằng chết.
Một mũi tên một phát súng của hắn kia trông có vẻ tùy ý đấy, nhưng thực tế lại hoàn toàn nhắm vào những nơi yếu hại. Lâu Cận Lâm và Lâu ThưVọng mà đổ thì toàn bộ Lâu gia cũng hoàn toàn sụp đổ, chỉ là Phương Thất Phật yêu cầu Lâu gia tồn tại để duy trì chuyện làm ăn, bởi vậy mới đểlại cái xác đó mà thôi. Đương nhiên chuyện này với Ninh Nghị mà nói thìcũng là một chuyện tùy ý mà thôi. Những gì tối nay phải làm vốn chẳng hề nhiều, nếu không phải con tôm tép nhãi nhép Lâu gia kia nhảy ra thì hắn thà không nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng cho tới giờ đây đã không còn lựa chọn nào nữa. Nói hết những lời này, Trần Phàm nhảy xuống xe ngựa, nhường không gian cho Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị làm thế giới của riêng hai người. Tô Đàn Nhi vốn không hiểu rõ toàn bộ tình hình nên đãgiao quyền lựa chọn cho Ninh Nghị, hy vọng có thể giữ được khả năng rakhỏi thành. Nhưng chuyện tới lúc này đây, khả năng đó đã không còn nữa.Khi ngả bài với Lưu Tây Qua thì trong một khoảng thời gian từ nay vềsau, e là hai vợ chồng đều phải ở lại Bá Đao doanh. Tô Đàn Nhi sẽ phải ở Hàng Châu này mà an thai, thậm chí còn phải ở trong loạn quân chờ đợivà hạ sinh đứa con đầu tiên của bọn họ.
Ninh Nghị nói sơ quanhững điều này với nàng một phen. Tô Đàn Nhi im lặng một lát rồi nở nụcười đầy thản nhiên, cầm lấy tay phu quân:
- Chỗ tướng công ở, thiếp thân vốn không muốn đi. Vậy... giờ chúng ta sẽ đi đâu đây?
- Đi xem trò hay!
Ninh Nghị ngẫm nghĩ rồi xốc mành xe lên, cột khói đằng xa bốc lên, cảnh phố phường vùn vụt lướt qua:
-... Dẫn nàng đi ngắm pháo hoa!
***
Lúc này ở Bạch Lộc quan, ngọn lửa hừng hực cháy, binh đao khắp nơi.
Một tiếng bịch vang lên, thanh Bá đao trong tay thiếu nữ chém một gã địch nhân ngã vào trong ngọn lửa hừng hực kia.
Khắp nơi đều là đánh nhau, nhưng toàn bộ tình hình đều nghiêng về phíaBá Đao doanh. Một tên nam tử trung niên có võ công tương đối cao ở phíatrước kêu lên:
- Lưu Đại Bưu, Bá Đao doanh các ngươi bội bạc, lại dám nội chiến...
- Thật quá đáng mà.
Lưu Tây Qua vừa xông lên trước, vừa nói với thành viên của Bá Đao doanh ở bên người:
- Ngươi đi nói cho hắn biết, Bạch Lộc quan của bọn họ bốc cháy, Bá Đaodoanh chúng ta tới giúp cứu hỏa, bọn họ lại không phân biệt trắng đen đi rút đao khiêu chiến, thật bất lịch sự!
Nàng vừa nói chuyện,vừa quăng cây đuốc đang cháy trong tay vào căn phòng chưa bén lửa bêncạnh. Lời còn chưa dứt thì đã có một người xuất hiện phía sau nam tửtrung niên kia, ống tay áo tung bay, vung một chưởng đánh vào sau đầungười kia, khiến óc của kẻ đó vỡ toang. Người đó đúng là Lưu Thiên Namvừa nhanh chóng chạy tới.
- Không cần nói nữa.
Lưu Tây Qua nghiêng đầu nói một câu. Lưu Thiên Nam chạy tới đây rồi, nàng hỏi:
- Những nữ nhân kia sao rồi?
- Đã cứu được hơn nửa rồi.
- Có lẽ Bao Đạo Ất đang trở về, nhưng đã không còn kịp nữa.
Chiến cuộc xung quanh thật ra đã xác định, hai người bắt đầu đi tới lộtuyến rút lui, dọc đường hàn huyên về chiến cuộc một lát, còn nhắc tớimột đề tài lúc trước:
- Trang chủ thực sự cho rằng Ninh công tử muốn ở lại nơi đây?
- Hắn muốn đưa thê tử và nha hoàn đi, đây chắc chắn là đúng. Hắn cũngbiết là hắn không đi được, nhưng hiện giờ ta cảm thấy, nếu thực sự chohắn cơ hội thì hắn cũng sẽ chọn ở lại.
- Bởi vì... khát vọng trong ngực?
- Ừ, vì khát vọng.
Lưu Tây Qua cười, lúc nhắc đến Ninh Nghị thì nét mặt ấy lại có vài phần cảm khái:
- Ngay từ đầu ta đã nghĩ, người như vậy mà ở rể nhà thương nhân, thậtlà kỳ quái. Sau ta mới dần nghĩ ra nguyên nhân. Nam thúc, hắn khônggiống người bình thường, trong đầu hắn toàn là những ý tưởng trái ngượcvới lẽ thường. Những điều mà hắn nói đó, nếu không phải là trong lòngluôn nghĩ thì sao có thể nói được tới mức đó? Ta cảm thấy hắn mới là kẻthật sự muốn làm những chuyện này, thật sự muốn nhưng lại sợ. Nếu đangtrong thời thái bình thịnh vượng mà hắn không nhịn được lại để lộ suynghĩ trong lòng ra, đó đúng là tìm đường chết. Sau khi nghĩ rõ ràng rồi, hắn cũng chỉ có thể đi ở rể.
Trong tầm mắt là máu tươi và ánh lửa phủ khắp núi đồi, thiếu nữ dừng lại một chút.
- Chúng ta bắt hắn tới đây, khi hắn bắt đầu nói với ta mấy điều kia làlòng còn cảnh giác, chỉ khi không cảnh giác thì mới càng nói nhiều hơn,mà những ý tưởng thời gian gần đây lại càng cụ thể. Ta không nghĩ thấutriệt được như hắn, nhưng nếu muốn nghĩ tới mức thấu triệt như vậy thìhắn tất nhiên là đã thầm nghĩ năm năm hoặc mười năm rồi. Đến cuối cùngcó thể làm được hay không, hắn không biết, nhưng nghĩ nhiều như vậy nênhắn nhất định muốn thử một lần xem sao. Mà muốn thử một lần, muốn thấykết quả, chỉ có chỗ của ta mới có thể giúp hắn làm được những điều này.
- Hắn không thấy Vĩnh Lạc triều tốt đẹp, đó là đúng. Nhưng đưa thê tửvà nha hoàn đi, chính hắn lại tính ở lại, đêm nay hắn đúng là tính toánthế đó.
Nói tới Ninh Nghị, thiếu nữ vuốt vuốt tóc, nở nụ cười trước ngọn lửa rực rỡ kia:
- Nam thúc, ta đánh cược với thúc, chuyện tới giờ rồi, cho dù ta có thả hắn đi thì hắn chưa chắc đã chịu đi. Chúng ta là người cùng đường, cólẽ một ngày nào đó Vĩnh Lạc triều sẽ thua sẽ bại, nhưng Ninh Lập Hằngvẫn sẽ theo Bá Đao doanh chúng ta, nếu không như vậy thì hắn sao có thểthực hiện được khát vọng điên cuồng như thế chứ.
Gió đêm nứcnở, thổi bùng lên ngọn lửa, dường như vì sự tự tin của thiếu nữ mà ngọnlửa lại càng bùng cháy sáng rực hơn. Đêm náo nhiệt này giờ mới bắtđầu...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 295: Khói Lửa Bao Quanh

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comGiờ đây Bá Đao doanh và Bao Đạo Ất xảy ra xung đột, những trận đánh lẻtẻ trong thành kéo dài tới tận nửa đêm. Bá Đao doanh đốt Bạch Lộc quan, cứu ra được hơn trăm nữ tử, dù không phơi bày ra với bên ngoài gì mấynhưng đây cũng được coi là một cú đánh trời giáng vào mặt Bao Đạo Ất.
Vào lúc ban đêm khi Bá Đao doanh rút về Tế Liễu phố rồi, Bao Đạo Ấtchỉ huy chừng hơn năm ngàn người bao vây Tế Liễu phố đến mức chật nhưnêm cối. Nhưng phía Bá Đao doanh đã sớm chuẩn bị, rào chắn rồi ngựakhỏe, người thì cầm đao người cầm cung tên, đã hoàn toàn bày ra tư thếlà sẽ sống mái với nhau. Tám trăm lính tinh nhuệ lại thêm một đám người nhà của Bá Đao doanh cũng khiến cho Bao Đạo Ất ném chuột sợ vỡ đồ màkhông dám thực sự xông vào.
Ở nơi này, phụ nữ, hoặc phải nói là phụ nữ không để ý đạo lý đã phát huy ưu thế của mình vô cùng nhuầnnhuyễn. Giang hồ thường nói đầu trọc thì chẳng sợ bị nắm tóc. Trước kia Bao Đạo Ất cũng được coi là kẻ chân trần, nhưng gần đây lên bờ rồi,nếu lùi một bước mà nói thì mặc dù khi ông ta để chân trần, loại phụ nữ như Lưu Tây Qua cũng là đối thủ khiến người ta đau đầu nhất. Nàngkhông hẳn là không vướng víu gì, đám cao tầng trong quân hệ Phương Lạpđều biết rằng cô gái này cực kỳ coi trọng tất cả thuộc hạ liên quan đến Bá Đao doanh, nhưng bởi vì như vậy mà khi có kẻ dám trêu chọc tới, cônàng sẽ xù lông lên ngay. Đây có lẽ là vì sự dạy dỗ chỉ bảo của Lưu Đại Bưu trước đây, thoái nhượng là sẽ chẳng có hạnh phúc gì, kẻ xông phagiang hồ, bất cứ lúc nào cũng phải liều mạng. Lưu Tây Qua xưa nay thông minh, nhưng ở phương diện này thì lại có vẻ toàn là cơ bắp, cha nói gì là nàng nhớ kỹ điều đó.
Ngày xưa Bá Đạo doanh không tranhsự đời, tuy rằng cũng xảy ra vài xung đột không lớn không nhỏ với xungquanh, nhưng đến chuyện Tề Nguyên Khang lần trước, mọi người cuối cùngđã biết nàng muốn làm gì. Chỉ có lần này mới khiến Bao Đạo Ất cảm thấymình gặp xui xẻo lớn. Trên con đường khởi nghĩa này, loại chuyện giếtngười phóng hỏa gian dâm con gái nhà lành không phải là lần đầu tiênlàm, ai ngờ đâu lúc này nàng bỗng nhiên nhảy ra xen chân vào.
Mấy nghìn người rầm rộ quây chặt con phố Tế Liễu kia hơn một canh giờ, vài lần binh đao va chạm đều chỉ là đánh nghi binh. Bao Đạo Ất vẫn còn lý trí, thuộc hạ của ông ta quả thật tốt xấu lẫn lộn, nhưng không phải là không có quân tinh nhuệ. Với con số khổng lồ như vậy cầm cự, nếu là ở chiến trường thì Bá Đao doanh không thể có phần thắng được. Nhưngđánh tới bước đường này, Hàng Châu cũng đã loạn, tuy nhiên bị đánh mặttới mức này, Bao Đạo Ất cũng chẳng thể thực sự nuốt trôi nổi cục tứcnày. Phố bị bao vây chưa đến nửa canh giờ, đám người tinh nhuệ nhấttrong số thuộc hạ của Bao Đạo Ất đã lẻn vào phố Tế Liễu, sau đó liềnxảy ra vài trận sống mái tuy ngắn ngủi nhưng rất kịch liệt.
Thanh danh của Bá Đao doanh vốn rất vang dội trong lục lâm, đã gần tớitrạng thái toàn dân đều là binh, mà những kẻ lẻn vào lần này cũng đềulà những cao thủ thành danh chốn giang hồ, mục tiêu của bọn họ cũngtương tự với nhân vật quan trọng của Bá Đao doanh như Lưu Thiên Nam,liên thủ ám sát, xong là chạy ngay.
Có lẽ Bá Đao doanh màbọn họ phải đối phó có danh tiếng quá lớn trong võ lâm, thành ra đám võ lâm nhân sĩ thuộc hạ của Bao Đạo Ất đã thu lại sự kiêu ngạo của mình,hơn mười người đồng loạt hành động, ra tay, một kích không trúng là lập tức rút lui. Trong khoảng thời gian ngắn, nhân thủ Bá Đao doanh tậptrung ở bên ngoài, không thể tập hợp được, lúc này sau gần một canhgiờ, nhưng đám người kia đã khiến Tế Liễu phố ồn ào huyên náo hẳn lên.Đám người Lưu Thiên Nam, Đỗ Sát liên thủ truy sát, nhưng vài lần chạmtrán cũng chỉ lúc thắng lúc thua, hai nơi trong phố Tế Liễu đã bốccháy.
- Lúc đi là như thế này, lúc về cũng là như thế này... Đúng là hơi giống lúc ở Thái Bình hạng rồi.
Tiếng người ồn ào, huyên náo. Phạm vi phố Tế Liễu, ít nhất là phạm vi mà Bá Đao doanh chiếm lĩnh, kỳ thật lớn hơn Thái Bình hạng rất nhiều,khí thế của mấy nghìn người bao vây truyền tới từ đằng xa, ánh đuốc sáng đỏ cả bầu trời của khu phố. Tiếng kêu, hô, chửi bới, náo động vanglên, thi thoảng lại có người chạy qua ngoài viện, kêu gọi nhau. Batháng trước, quân đội khởi nghĩa đã bao vây thành Hàng Châu, lúc này kẻ địch phải vây chặt cả một con phố. Nhưng khí tức của kẻ địch hôm naycó thể thấy rõ là không mang đến sự khẩn trương khiến người ta bất annhư ba tháng trước, đây có lẽ là vì quá hiểu được thực lực của Bá Đaodoanh. Ánh lửa bập bùng khiến cho trong viện càng có vẻ yên tĩnh hơn.Ánh sáng bắn lên tường viện ở bốn phía, chiếu lên những cây ngô đồngvừa nhú mầm. Đêm nay trên bầu trời cao vời vợi, ánh trăng sáng ngời tỏa ra khắp nơi.
Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi đã về viện được mộtlúc, kế hoạch đã được định sẵn lúc trước kia giờ đây đã hoàn toàn bịphủ định, sau này sẽ như nào, trong lòng hai vợ chồng đều có những cảmxúc khó mà nói hết được. Hồi tưởng lại cuộc sống ở Giang Ninh trướcđây, nay Tô Đàn Nhi đã mang thai được bốn tháng, lại bị cuốn vào chuyện như vậy, sợ rằng trong một khoảng thời gian rất dài tới đây, nàng sẽphải ở lại trong đội ngũ tạo phản này, chẳng thể thoát thân nổi,nhưng... ít nhất là vẫn ở cùng nhau.
So với sự hoảng loạnlúc trước khi Hàng Châu bị bao vây, nay người ở phố Tế Liễu vẫn ôm lấythiện ý. Tận mắt chứng kiến Bá Đao doanh cùng Bao Đạo Ất xung đột lầnthứ nhất, lúc này phố Tế Liễu đã hoàn toàn là trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Đợt trước Lưu Tây Qua có nói rằng sẽ "đón gió tẩy trần cho tẩutử", nay đương nhiên là không rảnh để làm nữa. Nhưng người lục tục tớithăm cũng không ít, phần lớn là những bà cô bà dì thường ngày đến ngồilê, đập lúa, nghe nói thê tử của Ninh Nghị đến, liền hiếu kỳ tới xemxem như thế nào.
Lúc đầu bọn họ chỉ tùy ý tới thăm, nhưngkhi tình hình phố Tế Liễu dần căng thẳng, một hai người cũng đã đeo đao hoặc thương. Mà sau đó đám người Phương Thư Thường, Thiến Nhi cũng tới thăm vài lần. Ninh Nghị hiểu rằng bọn họ lo lắng bên hắn bị trận ácchiến này lan đến, hoặc có lẽ lo Tô Đàn Nhi kinh hách nên cố ý tới chăm sóc.
Dù là đi tới từ trong những binh hung chiến nguy,nhưng đối với người mình, những người này vẫn luôn thiện ý và thànhthật chất phác như trước. Nếu bọn họ đã tới, Ninh Nghị cũng không khách khí, gọi vài người giúp chuyển đồ, sắp xếp lại mấy gian phòng trongtiểu viện một lần nữa. Viện này không lớn, mấy tên gia đinh hộ việntheo Tô Đàn Nhi tới lần này phải sang thư viện bên cạnh ở, ngoài thê tử và nha hoàn Quyên Nhi, chỉ có Lục Hồng Đề là có thể bố trí ở bên này.Khi bên ngoài giương cung bạt kiếm, trong viện này mọi người lại khíthế ngất trời chuyển giường chuyển tủ, bỗng dưng khiến cho người ta cảm thấy thật thú vị.
Chỉ sửa sang dọn dẹp lại mấy gian phòngnên cũng không tốn lắm thời gian. Ninh Nghị bảo Tiểu Thiền và Quyển Nhi đi chuẩn bị đồ ăn đãi khách. Thi thoảng cũng có người tới đây kể vềtình hình chiến đấu bên ngoài, hoặc là kể Lưu Thiên Nam chưởng chết hai tên thích khách, hoặc là những ai bị trọng thương, xong rồi lại lập tức đi ngay. Trong viện tuy náo nhiệt, nhưng kỳ thực chẳng có mấy ai là có thể thật sự trầm tĩnh được, chỉ là chuyện đã đến nước này, có nónglòng sốt ruột thì cũng chỉ là vô ích mà thôi. Lúc này người tới phầnđông là phụ nữ, cũng dắt theo vài đứa trẻ con theo, một mặt đương nhiên là lo lắng cho sự an nguy của Ninh Nghị, mà mặt khác thì nơi đây đãgần chủ trạch của Bá Đao doanh, nơi nhiều người tập trung nhát, mọingười tụ tập lại một chỗ thì cũng thành một cỗ lực lượng.
Bên ngoài giằng co hơn một canh giờ, cuối cùng Phương Lạp đã phải vội vã chạy ra từ hoàng cung để điều đình. Đám cao thủ mà Bao Đạo Ất phái ralúc này đã xông vào trong phố Tế Liễu, từ lần giao thủ này thì chẳng aichiếm được mấy tiện nghi cả. Bên phía đàm phán sẽ có kết quả thế nào,chẳng ai rõ, nhưng tình thế đã ổn định được đôi chút. Đầu đường cuối phố tiếng động khắc phục hậu quả. Trong tiểu viện đã yên tĩnh lại, thithoảng có ánh đuốc chiếu tới, rồi tiếng người nói chuyện truyền tới, rồi tiếng bước chân rầm rập, hai vợ chồng rốt cuộc mới có chút thời gian ởchung.
- Tốt hơn Thái Bình hạng một chút, mọi người đều dễ ở chung. Thời gian sau này có lẽ thật sự phải ở lại đây rồi...
Đứng dưới mái hiên cảm thụ động tĩnh bên ngoài, Ninh Nghị nắm tay thêtử, cảm khái nói. Tô Đàn Nhi đã có thai được bốn tháng, bụng tuy hơi hởra, nhưng dưới lớp quần áo mùa đông thuần một màu đen kia thì vẫn chưanhìn ra được mấy. Nàng nắm lấy tay Ninh Nghị rồi cười.
-Khoảng thời gian ở Hồ Châu kia, thiếp thân luôn nghĩ không biết tướngcông nay thế nào rồi. Ngẫm lại thì chúng ta cũng chẳng phải nhân vật lớn gì. Khi ở Giang Ninh, tướng công làm tiên sinh, kể chuyện xưa hoặc chơi cờ, thiếp thân lo vài chuyện làm ăn nho nhỏ của nhà, cứ thế trôi quatừng ngày. Chẳng qua là tới Hàng Châu này một chuyến, nào đến nỗi bịcuốn vào những chuyện này đây. Nghĩ như vậy, thiếp thân đều cảm thấy như là đang nằm mơ, nhưng khi tỉnh giấc lại nhận ra chỉ có một mình mình ởHồ Châu...
Nàng lắc lắc tay Ninh Nghị. Đối với chuyện trướcmắt này, nàng có cảm giác bình chân như vại, chỉ là tâm tình thực quá tư mật nên lúc nói, hai gò má nàng cũng ửng hồng lên:
- Có lẽ tướng công không biết cảm giác khi đó như nào, nhưng lần này quyết định tớiđây dù có hơi kích động, nhưng trước khi đến, thiếp thân đã suy nghĩ rất kỹ. Nghĩ tới một số chuyện, nhưng vẫn muốn đến đây... Nay đây đã là kết quả rất tốt rồi.
Nói xong những điều này, nàng nhìn NinhNghị. Sau một lát, nàng hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên, thoáng khôiphục vẻ mặt lạnh lùng xinh đẹp như khi làm người lãnh đạo thường ngàynàng vẫn trưng ra, nàng dùng cánh tay dựa vào Ninh Nghị lục lọi, lúc sau lấy ra một vật. Ninh Nghị nhìn, đó là một con dao găm vỏ bạc.
Lúc này hai người đứng dưới mái hiên, người xung quanh chung quy là vẫn có thể nhìn thấy, Tô Đàn Nhi nhìn Ninh Nghị, không nói gì thêm. NinhNghị nhận lấy dao găm kia, sau một lát khẽ bật cười, nhưng tận sâu trong đáy lòng lại đủ mọi tư vị. Tính cách của Tô Đàn Nhi có vài phần giốnghắn, nhưng cho dù trước nay nàng rất lý trí cũng được, tỉnh táo cũngvậy, người phụ nữ đã trở thành thê tử của hắn này chung quy vẫn chỉ làmột thiếu nữ mười chín tuổi, yêu hay ghét vẫn luôn mãnh liệt như thế.
Im lặng một lúc, Ninh Nghị nói rõ:
- Yên tâm.
Rồi hắn không nói gì thêm.
Trong một gian phòng cách đó không xa, Lục Hồng Đề đang nghiên cứu Lôitử và máy xay gió, Tiểu Thiền với Quyên Nhi thì đang thì thầm to nhỏ gìđó ở trong nhà bếp, hẳn là ôn chuyện. Quyên Nhi thi thoảng lại thò đầura ngó tới bên này, lại vô cùng khẩn trương nói gì đó với Tiểu Thiền,Tiểu Thiền nhíu mày lắc đầu. Một lúc sau, Lưu Thiên Nam gõ cửa viện,sang đây xem tình hình Ninh Nghị thế nào, lại qua một lúc nữa, Trần Phàm cũng tới coi. Gã cùng Lưu Tây Qua đi gặp Phương Lạp, trận giằng co bênngoài có lẽ là đã tan, nói đến quá trình gặp Phương Lạp, gã nhún vai.
- Lão đại ra mặt thì còn có thể thế nào được nữa. Hôm nay cũng chỉ cóthể tự về nhà mình tìm các mẹ mà thôi. Nhưng nhắc tới điều đình kia thìmột chút tác dụng cũng chẳng có. Bao Đạo Ất điên rồi, mà con nhóc tênĐại Bưu cũng mất trí luôn rồi, một kẻ tuyên bố sẽ phóng độc trong nướccủa Bá Đao doanh để giết sạch mọi người, một người thì rút đao chém lung tung, không biết nàng là giả vờ hay làm thật nữa. Thánh công lấy đi đao của nàng mà nàng còn định xông lên, nếu không phải Lệ soái ở đó, có lẽtối nay đã được xem nàng tung Tiểu Kim Cang liên quyền rồi...
- Sao lại thành như vậy được.
Ninh Nghị bật cười:
- Là giả bộ đúng không? truyện copy từ tunghoanh.com
Trần Phàm cười hắc hắc:
- Ngay cả mắng nàng một trăm câu trái dưa hấu là cái gì, nàng đã giậnđiên lên rồi, ai biết đó là thật hay giả chứ. Dù sao thì cũng chẳng cógì... À, không còn sớm nữa, đệ với đệ muội hãy nghỉ ngơi sớm đi. Mấy cái chuyện đón gió tẩy trần gió đó chỉ có thể chờ đến ngày mai thôi.
Lúc này quả thật đã không còn sớm nữa, nhưng cũng chẳng thể đi ngủ ngay lúc này được. Ninh Nghị với Lục Hồng Đề trò chuyện về tình hình Bá Đaodoanh, Tô Đàn Nhi thì cùng Tiểu Thiền đã lâu không gặp hàn huyên mộtlúc. Đến khi trời tối hẳn, người một nhà tụ tập trong phòng thì TiểuThiền cố ý châm nến đỏ trước khi kính trà Tô Đàn Nhi. Ninh Nghị vốnkhông thích cái tập tục người cùng một nhà mà cứ quỳ tới quỳ lui, nhưngTiểu Thiền có vẻ rất thích, mà nàng với Tô Đàn Nhi lại tình như chị em.Thời gian không còn sớm, mấy người tham gia nghi thức đơn giản này đềukhe khẽ thì thầm. Tiểu Thiền vốn gọi Tô Đàn Nhi là "tỷ tỷ", nay gọi là"Đàn Nhi tỷ tỷ" cũng có vẻ tự nhiên hơn chút, lúc đứng dậy nàng lại gọi"tiểu thư", vì chưa quen mà phải sửa đến sửa đi. Quyên Nhi thì là nhânchứng duy nhất của nghi thức này.
Sau nghi thức nạp thiếp này, Tiểu Thiền cuối cùng đã có thể trở thành vợ chồng với... tiểu thư mà nàng kính yêu đã lâu...
Tối hôm đó, Tiểu Thiền với Tô Đàn Nhi ngủ cùng nhau, còn Ninh Nghị thìmột mình trông phòng, nghĩ thế, hắn bỗng thấy buồn cười.
Nửađêm khi tỉnh dậy, con hẻm bên ngoài phố Tế Liễu vẫn có đèn đuốc đangtuần du, ánh trăng sáng tỏ như muốn biến tất cả thành ban ngày. Ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, có thể thấy rõ được những thứ ở trong phòng. Lúccầm chén trà uống nước, hắn nhớ chén này là Lâu Thư Uyển đưa tới cáchđây không lâu, điều này khiến hắn thất thần một lúc, nhưng ngay sau đólại ném ra sau đầu...
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, tất cảmọi chuyện từ trận động đất ba tháng trước đến lúc nghĩa quân vây thành, rồi đào vong, ra sức tìm đường sống đến khi bị bắt, phát triển đến bâygiờ, nay đại quân của triều đình đã sắp tới, đâu đâu cũng là khí thếgiương cung bạt kiếm, trong ngoài Hàng Châu, rất nhiều người giờ đâydòng nước lũ hội tụ từ rất nhiều người này có lẽ sắp trở thành một phầncủa lịch sử. Lúc này Đàn Nhi quay về nơi đây là chẳng thể rời đi đượcnữa, nhưng vấn đề ắt hẳn không lớn, quân cờ có thể động đã hạ xuống rồi, giờ cũng chỉ chờ kết quả, ngoài chuyện ở tại Bá Đao doanh ngày nào quangày ấy thì sự tình cần hắn tham dự hẳn là không nhiều.
Tối hôm đó đứng trước cửa sổ ngẫm nghĩ trong thời gian ngắn, hắn chính là nghĩ như vậy...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 296: Hoàng Hà Dục Độ Băng Tắc Xuyên

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comBiện Lương đầu tháng mười.
Trận tuyết nhỏ qua đi, thờitiết nhanh chóng lạnh hẳn. Ngay cả sự phồn hoa của Biện Lương cũng chẳng thể nào che hết được cái lạnh tràn ngập không khí này. Đi ra từ phủ Tảtướng, Tần Cối xoa xoa đôi bàn tay, hà ra một hơi khí lạnh, trên vầngtrán đoan chính kia đều là vẻ uy nghiêm đáng sợ.
- Đám chuột nhắt vô năng, gian thần lầm quốc...
Ông ta nghiến răng nghiến lợi khẽ mắng một câu. Tùy tùng lái xe ngựatới mời ông ta lên xe thì ông ta phất ống tay áo một cái thật mạnh:
- Không lên, ta muốn đi một lát.
Rời khỏi ngõ vào Tướng phủ, ngoài ngã rẽ đó chính là phố xá sầm uất,các loại trà bánh ăn vặt hai bên đường, hơi khói bốc lên, đúng là cảnhtượng hân hoan náo nhiệt. Tần Cối đi trước, xe ngựa cùng đám tùy tùngtheo sau, ông hồi tưởng lại tin vừa nghe được khi ở quý phủ của Lý Cương mà vẫn cảm thấy phẫn uất.
Hạ tuần tháng chín, Vương Bẩm vàDương Khả Thế cuối cùng đã khai chiến với Liêu ở phía Bắc, mười vạn quân đội triển khai tấn công một vạn quân Liêu ở vùng sông Cự Mã... đại bại.
Đây thật đúng là vô nghĩa.
Nay thế cục phía Bắc thay đổi chỉ trong chớp mắt, từ hơn nửa năm trướcKim tuyên chiến với Liêu, chỉ trong nửa năm liên chiến liên thắng, đãđánh hạ được gần nửa số quận huyện của Liêu. Cơ hội trăm năm khó gặp như thế này, chỉ cần Võ triều bày ra thực lực của mình là có thể nhấc U Yến về. Vương Bẩm, Dương Khả Thế suất lĩnh quân đội trì hoãn mấy tháng,thấy chỉ còn chừng vạn người mới ra tay, ai ngờ cuối cùng lại mang vềchiến quả như vậy, nếu ở trong mắt người Kim thì họ sẽ nghĩ như thế nàođây. Trong triều có vô số thần tử chủ chiến, đã nổ lực từng đó năm, đâycó thể nói là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Bọn chuột nhắt vô năng, gian thần lầm quốc!
Khi nghe chiến báo đó ở quý phủ của Lý Cương, ông ta gần như có cảmgiác như mọi thứ trước mắt tối sầm lại, cuối cùng tâm tình này cũng chỉcó thể hóa thành tám chữ kia.
Đương nhiên rất nhiều sự tìnhtrong này, ông ta kỳ thật là biết rất rõ. Lúc này đây chuyện phạt Liêu,phe chủ chiến trong triều vẫn luôn đứng ở thế mạnh. Trong số đó, có sựchuẩn bị từ mấy năm trước của Tần Tự Nguyên, có sự quyết tâm của thánhthượng, có Lý Cương chủ đạo, có sự ủng hộ của Đồng Quán nữa. Tần Cối ông cũng cố hết sức mình mà thúc đẩy chuyện này. Nhưng tuy nhất trí về mụcđích, mọi người lại có mưu đồ khác nhau.
Khu mật sứ Đồng Quán muốn bắt được công lao bình Liêu, phục U Yến, muốn vang danh ngàn đời,ông biết. Lúc Vương Bẩm, Dương Khả Thế xuất binh, ông đã từng cảnh báorồi, dĩ nhiên lý do mà phía Đồng Quán đưa ra chính là mười lăm vạn cấmquân tinh nhuệ đang xuôi nam để bình họa Phương Lạp, phía Bắc tuy có hơn mười vạn đại quân, nhưng sợ rằng thế là chưa đủ, bởi vậy âm thầm lệnhVương Bẩm, Dương Khả Thế là hãy tận lực chuẩn bị xuất chinh cho tốt, đợi y bình định xong là sẽ lên phía Bắc, hợp ba mươi vạn đại quân thì cóthể một trận định ra kết thúc, tuyệt không sơ hở gì.
Tư tâmcủa Đồng Quán ai mà chẳng biết. Tả tướng Lý Cương lại chẳng đợi được lâu như vậy, từ đầu tới cuối Lý Cương vẫn luôn là kẻ nóng vội. Thánh thượng cho ông ta làm Tể tướng rồi, ông ta chuyên tâm trù bị quân sự, đổ tấtcả tài nguyên tới phía này. Những phương diện khác ở trong ngoài triềuđình đã sớm oán thán vang trời dậy đất, tài lộ của đám xấu xa chính làkết thúc ở đây. Theo ý nào đó, nếu Tần Tự Nguyên phục chức sớm hơn thìông già khôn khéo chu đáo đó có lẽ sẽ cân bằng mọi phương diện tốt hơnrồi. Nhưng cho tới bây giờ, nếu chuyện bình Liêu vẫn không thể sớm ngàyđạt hiệu quả, thì Lý Cương càng giữ chức Tể tướng lâu, áp lực cũng sẽcàng lớn.
Bởi vậy, đối với Vương Bẩm và Vương Khả Thế, bênphía Lý Cương vẫn áp dụng chính sách độc đoán, ép bọn họ phải sớm xuấtbinh đánh thắng một trận. Nhưng dù ép buộc như vậy thì vẫn chẳng có baonhiêu hiệu quả. Phạt Liêu là chuyện lớn, nếu xuất binh thì không thể dễdàng đổi tướng được, huống chi Vương Bẩm và Vương Khả Thế đúng là do Khu mật sứ Đồng Quán phụ trách, chuyện đắc tội Đồng Quán mà nể mặt Lý Cương thì chẳng ai chịu làm.
Trong lúc này, cuối cùng Tần TựNguyên phải ngấm ngầm ra tay thì mới có hiệu quả. Tần Cối chưởng quảnNgự Sử đài, trong mấy tin tức ngầm lưu truyền đã tỏ rõ, từ khi VươngBẩm, Dương Khả Thế lãnh binh, những vị Ngự sử nghiêng về phía Tần TựNguyên đã đang chuẩn bị rồi, thu thập thêu dệt các loại chứng cứ để khibọn họ không hành động là sẽ hạch tội một phen. Đối với sự tàn nhẫn kiên quyết của lão nhân bản gia này, dạo gần đây Tần Cối mới rõ, một khi lão thật sự ra tay thì mục đích không chỉ là chém mỗi đầu của đối phương,thậm chí còn khả năng khiến Vương Bẩm, Dương Khả Thế bị xét nhà diệttộc. Đúng là loại tàn nhẫn "ngươi không xông lên là ta giết cả nhàngươi" đã có tác dụng, thế mới khiến quân Bắc phạt suy xét chuyện xuấtbinh.
Đương nhiên trong quân đội Bắc phạt, ngoại trừ VươngBẩm, Dương Khả Thế thì còn các quân cờ mà Đồng Quán đã xếp vào, nếu thực sự đánh nhau thì chắc chắn là phải có chế ước lẫn nhau rồi. Nhưng chodù có bao nhiêu lý do cho chuyện này, mười vạn người đánh một vạn mà đại bại, đây mới là chuyện hoang đường đến không thể nào hoang đường hơn.
Dong nhân lầm quốc! Gian thần lầm quốc!
Bắt đầu từ ngày mai, Ngự Sử đài sẽ bắt đầu vạch tội. Từ Vương Bẩm,Dương Khả Thế, cho tới bất kỳ vị phó tướng nào trong quân đội Bắc thượng nghe theo Đồng Quán, thậm chí là cả bản thân Đồng Quán nữa, tính cả vịTả tướng vô năng quản lý toàn bộ nhưng không biết cách khống chế này,một đám đại thân tham dự vào chuyện này, suốt ngày hục hặc nhau, khôngmột ai có thể chạy thoát được.
Kế hoạch trăm năm, mưu hoa vô số, tất cả đều bị hủy hoại ở trong tay bọn chuột nhắt đó.
Đi trên con đường cái với những làn gió lạnh lẽo thấu xương tủy phả vào người, Tần Cối đã quyết định như vậy.
Đương nhiên là không lâu sau, khi lý trí trở lại, Tần Cối cũng kịp định thần lại rằng muốn một lần mà hạch tội nhiều người như vậy chung quy là không thể làm được, trọng điểm vẫn chỉ có thể đặt lên đám Vương Bẩm,Dương Khả Thế và những tướng lĩnh quân đội liên can mà thôi...
Cùng lúc đó ở phủ đệ của Hữu tướng.
- Chuyện này... không tính là chuyện vô nghĩa nhất mà ta đã gặp...
Bàn tay cầm tài liệu khẽ run lên, quơ quơ trong không trung, cuối cùngném rầm một cái xuống bàn. Tần Tự Nguyên cau mày, kìm nén cơn tức, hítmột hơi thật sâu.
- Hoàn Nhan chỉ với hai vạn quân đã phá tan tám mươi vạn quân địch ở Hộ Bộ Đạt Cương, trước cuộc chiến Hoàng Phủnửa ngày đã phá thành... So với đó, mười vạn người thua một vạn ngườiquả thật không phải chuyện lạ nhất!
Lúc này trong phòng,người đang ở cùng Tần Tự Nguyên chính là trưởng tử Tần gia Tần Thiệu Hòa vừa mới hồi kinh, gã cũng bị tin tức này khiến cho chấn động, nhíu màyđi tới định nói gì đó:
- Cha...
Ông cụ đã vỗ bốp một cái xuống mặt bàn.
- Người Kim có thể dùng hai vạn người đánh bại tám mươi vạn người củaLiêu, mà người Liêu có thể dùng một vạn người mười vạn đại quân của Võtriều ta, so ra thì quân đội Võ triều ta tính là cái gì chứ. Đám ngườinày... giỏi lắm...
Tức thì tức, nhưng chuyện đã xảy ra thì có tức đến mấy cũng chẳng thể làm được gì, loại chuyện như thế này Tần TựNguyên cũng chẳng phải là thấy lần đầu tiên. Sau một lát, ông từ trongcơn phẫn nộ bình phục trở lại, thở dài:
- Cuối cùng đã vẫn đánhgiá thấp lục đục nội bộ trong quân đội Bắc thượng kia. Đồng Quán ơi làĐồng Quán, hắn chưa chắc có thể làm thành chuyện gì, nhưng nếu muốn kẻkhác không làm nên chuyện, vậy ngươi thật sự làm không được rồi. Ôi,mười vạn đấu một vạn... Thiệu Hòa, lúc Bắc thượng, ta nhớ Lập Hằng từngnói một câu thế này, không có thực lực thì cho dù có bày mưu lập kế cũng chỉ là lý luận suông. Nhưng, mười vạn với một vạn, con cảm thấy đâythực sự là không có thực lực sao?
Kẻ muốn đánh, kẻ lại muốn chạy, người làm việc, kẻ cản trở thì cho dù trăm vạn người cũng đánh không lại.
Tần Thiệu Hòa nói xong những lời này, Tần Tự Nguyên im lặng hồi lâu, cuối cùng ngồi xuống phía sau thư trác:
- Hai mươi chín Vương Bẩm, Dương Khả Thế thua ở sông Cự Mã, ba mươiĐồng Quán vây Hàng Châu, sợ là tới lúc này vẫn đang giằng co chứ chưakết thúc được. Phương Thất Phật đúng là nhân tài a, quấn lấy Đồng Quán ở vùng Gia Hưng tới tận lập Đông, theo như tin tình báo của Văn Nhân Bất Nhị thì có lẽ thời gian ngắn khó mà hạ được Hàng Châu. Mấy tháng qua, tin tức tạm được duy nhất chính là những gì Lập Hằng làm trong thànhHàng Châu. Thật đáng tiếc... Đồng Quán vây Hàng Châu hơi sớm... Nếu quân đội của Đồng khu mật chậm một lúc nữa hẵng vây Hàng Châu, có lẽ sựtình đã tốt hơn một chút rồi.
Phủ Phò mã Thành Quốc công chúa ở Giang Ninh.
Trong thư phòng, Khang Hiền cầm một tờ tình báo, thở dài.
- Trong vòng ba tháng, từ tù nhân trở thành khách quý, gây xích míchkhiến tình hình trong thành Hàng Châu biến đổi, bực thủ đoạn này thật là khiến người ta phải bội phục. Đáng tiếc, xung đột giữa Bá Đao doanh và Bao Đạo Ất kia vừa bắt đầu không lâu, thành Hàng Châu lại sắp bị vâyrồi. Chỉ cần có lý trí, song phương sẽ không có khả năng đánh nhau nữa. Nếu thật có thể dựa theo kế hoạch ban đầu, tru sát Bao Đạo Ất, khiếnthuộc hạ của y không ra những vị trí quan trọng, chuyện quân đội pháthành hoàn toàn dễ dàng như trở bàn tay thôi. Nhưng dù không thể nhưvậy, với năng lực của một người khiến tiêu hao nội bộ, cũng đã phát huy tác dụng rất lớn trong chiến cuộc này rồi...
Khang Hiền nói tới đây, lúc này người nghe ông ta nói là hai nữ tử, là Nhiếp Vân Trúc và Nguyên Cẩm Nhi đến đây hôm nay. Lúc trước khi hay tin Ninh Nghị bịnhốt, Nhiếp Vân Trúc từng cầu xin Khang Hiền hỗ trợ, Khang Hiền tuy cógật đầu hứa hẹn là sẽ giúp, nhưng khó có thể khiến người ta tin phụcđược. Vân Trúc lo cho sự an nguy của Ninh Nghị, nghĩ rằng dù có thể nào thì cũng phải xuôi nam hỏi thăm một phen. Nàng và Cẩm Nhi đã ra khỏithành rồi, nhưng sau lại bị đám nhân thủ mà Khang Hiền an bài chặn lại. Vì trấn an hai người, Khang Hiền đã hứa hẹn với các nàng răng cứ thuđược tình báo có liên quan tới Ninh Nghị là sẽ nói lại cho hai nàngngay. Từ đó về sau cứ cách một khoảng thời gian, Vân Trúc và Cẩm Nhi lại tới đây hỏi thăm một chuyến.
Thành Quốc công chúa Chu Huyên phú khả địch quốc, lúc trước khi Tần Tự Nguyên sáng lập tổ tình tìnhbáo riêng việt với Lục Phiến Môn, thực tế vẫn do bên này ủng hộ hoạtđộng. Dù sao nếu không có quan hệ với hoàng gia, triều đình sẽ chẳngthể nào để cho một tổ chức như vậy tồn tại được. Trên thực tế, Văn Nhân Bất Nhị chính là môn hạ của Khang Hiền, cho nên ông ta tất nhiên là có thể lấy được tin tức về Hàng Châu rồi. Mãi cho đến lúc này đây khiHàng Châu sắp bị đại quân bao vây một lần nữa, Khang Hiền mới nói thẳng những chuyện mà Ninh Nghị đã trải qua khi ở Hàng Châu cho hai người.
Về Ninh Nghị, lúc này Văn Nhân Bất Nhị đã khá khâm phục. Hành động đối phó Bao Đạo Ất của hắn dù không khiến đại quân công thành dễ dàng nhưtrở bàn tay, nhưng cũng đã tạo nên những ảnh hưởng rất lớn, nên trongtình báo kia gã cũng không nhịn được mà biểu dương một phen. Những gìKhang Hiền nói cho Vân Trúc và Cẩm Nhi đã được lược bỏ đi rất nhiều chi tiết, ngoài ra ở một vài phương diện lại thêm mắm thêm muối, kể như là đang kể về một cuốn tiểu thuyết vậy, thể hiện khí thế lật tay làm mâyúp tay làm mưa của Ninh Nghị khi ở giữa trận doanh địch vô cùng nhuầnnhuyễn, thực tế cũng là bởi vì sau khi đọc xong tình báo, ông ta cảmthấy vui sướng nên đã làm thế.
Vân Trúc và Cẩm Nhi - đặcbiệt là Cẩm Nhi - lại trợn mắt há hốc mồm ra nghe. Ninh Nghị rất lợihại, điều này các nàng đều biết, nhưng được tâng sự lợi hại lên đến mức này, thành một kẻ mà ở trong đám quân tạo phản là hung thần ác sát cóthể khiến trẻ con khóc oa oa trong đêm, hoàn toàn chẳng hề rơi vào thếyếu bao giờ, đây liệu có phải là Ninh Nghị mà các nàng quen biết không?
- ... Nay Hàng Châu đã bị bao vây, khi nào phá được thành thì còn rấtkhó xác định, nhưng tin tức đã chẳng thể đưa ra hay đưa vào được nữa.Bởi vậy chuyện này ta có thể nói hết cho các ngươi nghe. Nhưng dù ởGiang Ninh thế này, nếu muốn hắn bình an thì hai người nhớ phải giữ bímật. Lúc này tất cả đám phản loạn đều trở lại Hàng Châu, trong đámPhương phỉ đó cũng không hề thiếu kẻ xuất sắc, mà Phương Thất Phật kiathì dù có dùng từ kỳ tài ngút trời cũng chẳng đủ để hình dung, Lập Hằng sẽ chu toàn với bọn họ như nào thì rất khó nói, nhưng hẳn là có thể tự bảo vệ bản thân...
Khang Hiền cười:
- Tóm lại là tên tiểu tử mà các ngươi ưu ái đó, hắn cũng chẳng phải kẻ đầu đường xóchợ, dù có chống lại Phương Thất Phật thì ta thấy chưa chắc đã thua,các ngươi cứ yên tâm đi...
Hơi chần chừ một lúc, Vân Trúc, lúc này đang mặc một thân quần áo trắng, hơi ửng hồng khuôn mặt, cúi đầu:
- Ta... ta chỉ mong chàng bình an là được...
Nguyên Cẩm Nhi vốn còn ngây người khi nghe kể như thế, lúc này mới kịp phản ứng, đôi mắt tròn hẳn lên:
- Muội... muội... muội... còn lâu mới ưu ái hắn, là Vân Trúc tỷ, làVân Trúc tỷ... Ôi phò mã gia gia, sao người lại lôi ta vào như vậy...
Khang Hiền chỉ cười ha ha. Một lát sau, Vân Trúc và Cẩm Nhi đi về,Khang Hiền cũng ra khỏi thư phòng, đóng cửa lại. Trong một gian phòngngay sát thư phòng, một đôi tỷ đệ hơi há rộng miệng, thôi không úp lỗtai vào chiếc máy nghe trộm trông hệt như một chiếc bát đang úp vàotường nữa, khuôn mặt vẫn còn vẻ rung động.
- Sư phụ...
Chu Quân Võ chép chép miệng:
- Sư phụ thật lợi hại...
Chu Bội chớp chớp đôi mắt, suy nghĩ một lúc lâu mới trừng đệ đệ mình một cái:
- Biết sư phụ lợi hại, sao đệ còn không chịu học hắn, cả ngày cứ...
- Đệ đang học truy nguyên mà sư phụ dạy đó thôi!
Dạo gần đây cứ bị tỷ tỷ nói mãi, Chu Quân Võ kêu lên, giơ tay lấy máy nghe trộm:
- Nếu không thì sao tỷ có thể nghe được mấy lời này chứ. Truy nguyên chính là lợi hại nhất, lời này sư phụ từng nói rồi...
- Nam nhi đại trượng phu, tự nhiên...
- A a a a a......
Chu Quân Võ lấy tay bịt đôi tai lại, ra sức lắc đầu:
- Tỷ à, tỷ không thể vì bị phụ thân bắt lập gia đình mà cứ tới dạy dỗ đệ như thế, đệ thích truy nguyên thì cứ thích truy nguyên thích truynguyên đó, tỷ hãy thanh thản mà lập gia đình đi...
Chu Bộiđứng đằng kia, sắc mặt lúc đỏ lúc tái nhợt. Khi Chu Quân Võ kêu xong,nàng giật đôi tay đang che tai của Chu Quân Võ ra, rồi hét lớn mộttiếng:
- Ta còn lâu mới lấy chồng!
Tiếng kêu này khiến Chu Quân Võ sợ tới mức nhô vai lên, nhe răng khó chịu. Hét xong câunày, thiếu nữ đến tuổi lập gia đình lúc này đã trở lại vẻ duyên dáng yêu kiều, chạy vụt ra ngoài. Qua thật lâu, Chu Quân Võ mới hồi khí, haitay chống nạnh rồi hét to với người cửa:
- NỮ - NHÂN! Hừ!
Hét xong, trong giây lát tỷ tỷ của cậu ta lại xuất hiện ở cửa, có lẽlà nhớ tới chuyện quan trọng nào đó nên mới chạy trở về, nàng trừng mắt nhìn đệ đệ:
- Tỷ biết đệ cảm thấy sư phụ của đệ rất lợi hại,nhưng những lời vừa nghe được ban nãy, trăm ngàn lần không được nói cho người khác nghe, biết chưa?
Chu Quân Võ ngẩn ra, rồi gật đầu:
- À, đệ biết rồi.
Cậu cung kính trả lời xong thì mới kịp phản ứng:
- Tỷ à, đệ cũng không phải tên đần!
Lúc này, Ninh Nghị đang trong đám loạn quân sẽ như thế nào đây?
Hãy để tầm mắt của chúng ta một lần nữa trở về Hàng Châu...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 297: Hai Ba Chuyện Trong Vây Thành

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comKhi sương sớm nổi lên, quanh gò Cao Lãnh gần Hàng Châu, khắp núi khắp đồi đều là liên doanh.
Rạng sáng, nhiệt độ thấp đã làm ứ động khói lửa cùng mùi máu tanh cáchđó không lâu còn tràn ngập khắp nơi, trận chiến tranh điên cuồng kéo dài vài ngày đã yên lặng trở lại. Khoảng cách từ quân doanh vây thành chotới tường thành Hàng Châu, vô số thi thể, máu tươi, rồi những mũi têncắm trên mặt đất hay trên xác chết, rồi cả vũ khí bị phá hỏng lúc côngthành, tất cả đan xen đã hình thành nên một cảnh tượng đỏ tươi màu máuvà trắng bệch, sôi động mà lại chết lặng, có những nơi mà thi thể ngãxuống, tảm ra màu máu đỏ tươi, ngọn lửa lại đốt trọi xung quanh để lạitro tàn màu đen. Phía trên của toàn bộ chiến trường, màu đỏ, màu đen vàmáu trắng đan xen vào với nhau, trải rộng ra, kéo dài tới trong sương mù đang phiêu tán, bị bao phủ dưới tầng băng mỏng manh sau khi đã qua mộtđêm.
Thi thoảng lại có tốp năm tốp ba chiến mã chạy ra từquân doanh tới phía chiến trường này. Trong cảnh sắc tĩnh mịch kia thithoảng cũng có một hai bóng đen xuất hiện, đây là một số quân nhân cóquyền ra khỏi quân doanh, tìm kiếm thi thể đồng đội trong phạm vi antoàn, hoặc là một bộ phận kẻ đầu cơ trong quân đội lén ra mò tài vậttrên thi thể, tìm kiếm như vậy phần lớn là phí công, nhưng đôi khi cũngcó thu hoạch nho nhỏ, đủ để khiến người ta động tâm.
Trêntường thành ở phía đối diện, những ánh lửa tỏa ra từ cây đuốc bập bùngbốc cháy, giống như những ngọn lửa ma trơi lơ lửng trong biển sương mù.
Khoảng Công nguyên một nghìn năm, khí hậu thất thường thời kỳ Tiểu băng hà đã tạm ngăn cản trận chiến này trong một thời gian ngắn. sau khigiằng co năm ngày và thay nhau công thành, Đồng Quán cuối cùng cũng tạmthời bỏ qua cái ý tưởng bắt lấy Hàng Châu, mà cho binh lính vây thànhnghỉ ngơi, rồi vạch mưu tìm kế sau.
Dù đây là lần đầu quânđội yên lặng sau năm ngày vây thành, nhưng phe thủ thành vẫn không dámlơi lỏng chút nào. Đồng Quán không phải kẻ xoàng xĩnh về binh pháp,trong năm ngày này, đại quân tấn công Hàng Châu theo ba hướng, thế côngnhư sóng dữ liên miên không dứt, nhưng mỗi đợt tấn công lại lúc mạnh lúc yếu khi hư khi thực, lúc này chí ít thì mười lăm vạn cấm quân xuôi namcủa Võ triều này có thể được gọi là thiên hạ tinh nhuệ, sức chiến đấuhơn xa đám nông dân khởi nghĩa trong thành rất nhiều. Nếu không phải vào lúc này phía Phương Lạp coi như là tinh nhuệ tập trung hết lại tại Hàng Châu, nhân lực đầy đủ, lại có tiết trời không ngừng trở lạnh nữa, nếukhông thì Đồng Quán đã tìm được nhiều cơ hội xộc qua tường thành rồi.
Cũng bởi vì thế mà dù quân đội vây thành đã ngừng tấn công, hàng phòngthủ trên thành trì vẫn chẳng hề lơi lỏng chút nào. Không ai rõ là ĐồngQuán có thể đột nhiên khởi xướng một đợt tấn công mới hay không.
Lại là binh hung chiến nguy, thành Hàng Châu vừa mới náo nhiệt một chút đã lại rơi vào trong cái không khí căng thẳng. Nhưng so với sự bối rốikhi quân đội Phương Lạp công thành lần trước, lúc này một nửa thành Hàng Châu đã thành kẻ tạo phản, hiện tại thứ bày ra ở nơi đây lại là mộtloại hoàn cảnh hoàn toàn khác.
Xung quanh khu phụ cận Tế Liễu phố thuộc Bá Đao doanh lúc này đã được bao vây lại bằng những hàng ràodài hay những tháp tên cao cao. Giờ phút này nơi đây càng giống Bá Đaotrang cách nơi đây mấy trăm dặm, đã được mô phỏng như bộ dáng của mộtsơn trại vậy. Nếu nói đề phòng dạng này là vì đại quân của Đồng Quán ởngoài thành thì chẳng ai tin cả, từ khi hoàn toàn quyết tuyệt với BaoĐạo Ất, Lưu Đại Bưu đã hạ lệnh bày một tầng những thứ kia ở bên ngoài,chủ yếu là vì xung đột với Bao Đạo Ất càng ngày càng căng thẳng. Đámngười Phương Lạp cũng không thể can ngăn được nữa. Nhưng không có nhiềungười biết được nguyên nhân thực sự, lúc này phố Tế Liễu đang tiến hànhmột số thứ. Lưu Tây Qua không muốn bị quấy rầy, bởi vậy đã mượn đề tàiđó mà khiến Bá Đao doanh hoàn toàn độc lập như vậy.
Sau khinhững vị quan to như Phương Thất Phật, Vương Dần, Tư Hành Phương, ĐặngNguyên Giác và Thạch Bảo trở về, đại quân Đồng Quán đã áp sát Hàng Châu, bởi vậy bọn họ cũng không thể điều hòa mâu thuẫn giữa doanh và Bao ĐạoẤt được. Nhưng sau khi vây thành, song phương cũng tạm thời bỏ qua ýđịnh trả thù đối phương, đều tự chọn một bên tường thành mà tham gia hỗtrợ.
Mà vì thời gian này theo Phương Thất Phật kiềm chế đạiquân Đồng Quán đã khiến quân tinh nhuệ của Bá Đao doanh đi theo đã tổnthất thảm trọng, trong mấy ngày thủ thành chiến đấu này, người của BáĐao doanh không bị phân phái nhiều nhiệm vụ, mà là dốc sức tra dò bổsung ở điểm an toàn. Về mặt khác, cũng là vì mặc kệ Lưu Tây Qua có tùyhứng cỡ nào, người của Bá Đao doanh đúng là những người ủng hộ PhươngLạp vững mạnh nhất, cho dù tương lai thành phá hay loạn, những lực lượng như Bá Đao doanh vẫn là vũ lực trung tâm mà Phương Lạp cần bảo toàn.Chỉ cần Bá Đao doanh còn rảnh rỗi thì trong thành sẽ không đến mức quáloạn, cho dù có kẻ muốn thay thế Phương Lạp làm hoàng đế hoặc bán Phương Lạp đổi lấy tiền đồ thì cũng sẽ phải kiêng kỵ sự tồn tại của Bá Đaodoanh mà không dám ra tay.
Lúc trước theo Phương Thất Phậtđánh Gia Hưng, quân chủ lực Bá Đao doanh tham dự có tổng cộng hơn banghìn người, sau đó Lưu Đại Bưu lại vòng trở lại, mà số người để lại cho Phương Thất Phật vẫn có hơn hai nghìn. Vì thực hiện tư tưởng chiến lược kéo thời gian công thành của Đồng Quán tới mùa thu, Phương Thất Phậtdẫn dắt binh tướng liên can kéo bước chân của mười lăm vạn đại quân Đồng Quán, nên thành ra tổn thất khá thảm trọng. Đám người Bá Đao doanh dọcđường đi cũng tử thương hơn phân nửa, chỉ vẻn vẹn vài trăm là còn sống.
Tử thương nghiêm trọng như vậy mới có thể cung cấp cho thành Hàng Châuđược một khoảng thời gian khá lớn để xây dựng phòng ngự. Lúc trước LưuTây Qua đã phát xuống một bộ phận tiến triển về tình hình chiến đấu chomọi người trong phố Tế Liễu, lần này sau khi quân đội về thành, khôngkhí trong phố Tế Liễu đương nhiên là cũng không cách nào hào hứng lênđược. Nhưng sau mấy ngày bị vây thành, vì Đồng Quán dừng tay nên đámngười trên đường phố cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi trong buổi sáng sớm này. Giữa lớp sương mù không được coi là dày đặc này, thi thoảng lại có người đi qua đi lại trên đường, nói chuyện với nhau đều khe khẽ mà nói. Mà trong chủ trạch của Bá Đao doanh, bên cửa sổ, từ rạng sáng đến lúclên đèn, lúc này trong phòng hai người đang đối thoại về chuyện tiếnhành một vài chuyện.
- ... Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quânvi khinh*... Lúc đó ta cũng đã nói cái ý mỗi người đều bình đẳng, hiểutheo Khổng Tử thì rất khó, nên tốt nhất là hãy hiểu theo Mạnh Tử. Ở khía cạnh này thì Lưu Hi Dương chính là bậc thầy, thiên văn chương này củaông ta tuy có thể tùy ý mà hiểu, sợ là chẳng có thành ý gì, nhưng rõràng dễ hiểu đã không tệ lắm rồi, sau này có thể lấy làm tài liệu sơcấp... Ta cảm thấy có thể cho một đấu...
(Dân quý nhất, Đất nước đứng hàng thứ hai, Vua được xem nhẹ hơn - Mạnh Tử)
- Nếu không có thành ý gì thì sao lại cho ông ta một đấu... Ta chỉ cho năm thăng thôi.
(Đấu: đơn vị đo lường cổ để đo lương thực; thăng: bằng 1/10 của đấu)
- Không hẳn là không có gì, thành ý thì vẫn phải có...
- Cách hiểu đơn giản thì ai chẳng biết, cứ ra đường kéo bất cứ đámngười nào là cũng có thể cho ngươi một đống văn vẻ loại này rồi. Nếu ông ta là đại nho, đương nhiên phải bắt ông ta làm vài thiên đáng để cânnhắc chứ. Hơn nữa ông ta có học vấn sâu như thế, nếu viết một thiên đơngiản thế này để lừa gạt người đời, rõ ràng là lòng có mâu thuẫn rồi, cầm một đấu gạo không ăn xong cũng chẳng biết giải thiên thứ hai... chỉ cho năm thăng.
- Được rồi, Lưu Hi Dương năm thăng... Quách QuýLương này thì thâm sâu hơn một chút, nếu phải gõ Lưu Hi Dương này, thiên này của Quách Quý Lương cho một thăng đi. Ngoài ra thiên này của HànPhương có vẻ chưa đủ hữu lực...
Ánh đèn lắt léo, hai ngườiđang nói chuyện trong phòng này đúng là Ninh Nghị và Lưu Tây Qua, họđang cầm từng tờ văn mà đọc. Tuy cả hai đều tỏ ra nghiêm túc, nhưng nghe qua thì một đấu hay một thăng kia lại khiến người ta cảm thấy cổ quái.Khoảng thời gian gần đây Lưu Tây Qua đều ở trên tường thành, ngày hômqua mới được nghỉ ngơi một lúc. Hôm nay nàng thức dậy sớm, liền tới tìmNinh Nghị nghị sự, cầm mấy tờ văn vẻ lên hàn huyên một lúc, còn nói đếnMani giáo* kia.
(*: Mani giáo (còn gọi là Minh giáo, Ma giáo) là một giáo phái bắt nguồn từ Ba Tư, được lưu truyền rộng rãi ở TrungHoa thời nhà Đường. Giáo phái này thờ lửa, coi lửa như sự sống của mình. Tín đồ Minh giáo thường ít tiếp xúc với người đời nên luôn bị coi là tà giáo, bị quan quân triều đình truy bắt ráo riết. Nhưng tín đồ của Minhgiáo luôn sống một cuộc sống thanh tịnh.)
- ... Cô ả không có đầu óc Ngô Vân Anh kia, trung tâm là trung tâm, nhưng cô ta không phảingười của Bá Đao doanh, chẳng cùng nhóm với chúng ta, ngươi hãy chú ý ảmột chút.
Phương Lạp Mani giáo "Cật thái sự ma" khởi nghĩa, giáochúng trong quân rất là nhiều, chỉ là Bá Đao doanh vốn cường thế, nênkhông cùng với đám này. Trình độ tín ngưỡng của giáo phái chú ý đồng cam cộng khổ đoàn kết lực lượng nông dân này khá kém ở Bá Đao doanh, mà Ngô Vân Anh này chính là đà chủ phân đà của Mani giáo ở Bá Đao doanh, LưuTây Qua cũng chẳng coi nàng ta là gì, bởi vì nàng chính là thánh nữ trên danh nghĩa của Mani giáo ở nơi đây.
Nàng ta thì cũng tàm tạm, dạo gần đây khi nghe giảng bài, ta hỏi nàng thì nàng nói thuyết pháp này có điểm chung với giáo lí của bọn họ.
- À... tốt.
- Nhưng các nàng lúc truyền giáo thời bình, đà chủ chẳng nghiên cứuđiển tịch gì. Ngô Vân Anh kia ngay cả "Hạ Bộ Tán" còn chưa đọc bao giờ, cứ để cho cô ta hỗ trợ sửa giáo lý thì khó nói được đạo lý rõ ràng.
- Các đà chủ khác vẫn rất hiểu mà, chỉ là Ngô Vân Anh hơi vụng vềchút... Nhưng truyền giáo ở khu nông thôn thì chẳng cần phải biết gìnhiều đâu. Phương thúc thúc nói, chỉ đơn giản bốn chữ "có nạn cùng chịu" là đủ rồi...
- Đó đúng là lời nói thực... Mặt khác cũngkhông có nhiều chuyện lắm, à, gần đây ta mới lấy thêm được vài thiên văn chương...
- Nếu như ta muốn cải danh, ngươi cảm thấy gọi là gì thì hay?
- Cho lũ hài tử kia xem rồi... gì cơ?
Ninh Nghị ngẩn người.
- À... cải danh ấy mà.
Thiếu nữ mặc áo đơn giản dị, lại khoác một chiếc áo choàng lớn có tên Lưu Tây Qua này nhẹ nhàng bâng quơ phất phất tay:
- Nói về chuyện của ngươi trước đi... À, dù sao ta chỉ hỏi thôi...Đương nhiên cũng không phải thật sự muốn ngươi giúp... Ngươi khá có học vấn nên muốn xem ngươi nghĩ thế nào.
- ... Có đứa trẻ họcxong liền hỏi vài vấn đề, viết hai đoản văn, ta cảm thấy đứa bé đó coinhư là có tiềm lực... Cải danh, vẫn họ Lưu?
- Đó là đương nhiên... Đứa bé kia là đứa nào?
- Họ Thường, tên là Thường Thanh. Ta tính thưởng cậu ta vài thứ, đương nhiên là nhà cậu bé không thiếu gạo, nên tới lúc đó ta sẽ làm một tờgiấy khen, ngươi viết vài chữ là được... À, nhớ phải đóng dấu nữa nhé,cái kiểu có thể dán lên ấy... Họ Lưu, Lưu Diệc Phi thì sao?
- À, tự ngươi đóng nhá, ta để hết trên bàn ấy. Ta không ở thì nói với Thiên Nam thúc... Ngươi nói gì cơ?
- Lưu Diệc Phi.
Ninh Nghị bắt đầu thu dọn đống văn chương trên bàn lại, lời này cũnglà thuận miệng nói ra, trong lòng hắn còn đang nghĩ tới chuyện khác nên không coi chuyện này là chính sự, nói xong rồi cứ thế cười cười.
- Lưu Diệc Phi... Không được, trong phố này người họ Lưu thì có chínngười tên là Lưu Diệc Phi rồi... Thôi bỏ qua, ta chỉ hỏi chơi thôi.Ngươi về trước đi, nếu chiều mà rảnh rỗi...
- Mười người thì có chín, là như vậy hả?
- Đúng vậy đó! Hôm kia nghe nói cữu nãi nãi của bác Lưu A Hoa nhà hàng xóm cũng tên là Diệc Phi, còn nữa, Ôn Khắc để Nhị phu nhân nhà cháungoại nuôi một con mèo, cũng gọi là Diệc Phi Diệc Phi, tên Ôn KhắcNhượng lúc trước muốn giết ngươi ấy, rảnh thì gọi người bắt con mèo kia về hầm thịt mà ăn... Ngươi có việc thì đi trước đi, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi.
Sau khi Ninh Nghị đi, Lưu Tây Qua lấy một tờ giấy bên trên viết đầy các loại tên ra từ trong ngăn kéo, viết cái tên mới lên trên, sau đó cất đi rồi tiếp tục xử lý chính sự...
***
Sau khi chính thức đoạn tuyệt với Bao Đạo Ất, Ninh Nghị đã không tham gia mật thiết gì tới chuyện này nữa. Lưu Tây Qua để hắn phụ trách mộtvài công tác có tính thiết thực hoặc có thể nói là nghiên cứu ở trong Bá Đao doanh, đó chính là thay đổi toàn bộ vấn đề cơ sở chế độ của Bá Đao doanh. Ở ngay lúc này thì đây có vẻ như là trò đùa của trẻ con vậy.
Bá Đao doanh đã tiến hành cái gọi là tuyển cử lần đầu tiên, nếu dừnglại kiểu đầu voi đuôi chuột thì có vẻ không được ổn cho lắm. Nhưng đạiquân Đồng Quán xuôi nam, vô cùng cấp bách, trong tình cảnh khi chưa biết tương lai Bá Đao doanh sẽ thế nào, nếu thật sự lấy toàn bộ lực lượngcủa Bá Đao doanh để phối hợp với mấy trò "cải cách" như trò con nít này, dĩ nhiên là cũng khá vớ vẩn. Nhưng dù thế nào thì nếu đã đánh giặc,thì phải chuẩn bị tinh thần là sẽ thua, cũng phải chuẩn bị tinh thần là thắng. Nếu phía Phương Lạp có thể kiên trì được, ngày sau Lưu Tây Qua nếu làm người đứng đầu một quận một huyện, phân cho một mảnh đất chonàng giày vò hành hạ là hoàn toàn không thành vấn đề, sau này việc cầnphải làm, nên làm như thế nào, giờ có thể bắt đầu bố trí được rồi.
Những tư tưởng na ná kiểu tự do dân chủ, phần lớn chỉ là vũ khí dùngđể lừa dối Lưu Tây Qua mà thôi, nhưng nếu xét về mặt tâm lý thì NinhNghị quả thực cũng muốn tiện tay thử một phen. Đương nhiên dân chủ nàyvốn chưa bao giờ là về vấn đề thể chế, mà là về nhân tâm. Ở thời đạinày, cái gọi là dân chủ đó chỉ là cây không rễ, chẳng mấy ai sẽ tintưởng nó. Ném cho Bá Đao doanh một chế độ, rập khuôn theo chế độ tuyểncử sang nơi đây là ảo tưởng thành lập được thế giới đại đồng, đó hoàntoàn là chuyện không thể nào làm được.
Trên thực tế, ngaytrong lịch sự nghèo nàn mà Ninh Nghị biết, cũng được nghe nói qua, trên lịch sử của Trung Quốc sớm có rất nhiều lần thực nghiệm xã hội đạiđồng. Một vài kẻ có tiền hoặc người đọc sách quyên gia sản của mình ra, tạo ra một thôn tương tự với công xã nhân dân, mọi người ăn chung nồi, trẻ con đều được đi học, mọi người cùng làm việc, có chuyện thì do các trưởng lão cùng biểu quyết, nhưng cuối cùng đều thất bại, không hề cóngoại lệ. Cho dù là xã hội đại đồng có phải như vậy hay không, chỉquẳng cho người ta một cái chế độ là vĩnh viễn không đủ. Bản chất dânchủ cũng là sự độc tài của đa số với thiểu số. Muốn dân chủ, thứ dầutiên cần chính là văn hóa, người ta phải tự phát đi tranh thủ, nhận ratính chính đáng của việc tự mình tranh thủ, phải có lý luận cơ sở nhưvậy mới được.
Sau khi có quyền đi lại rồi, chuyện đầu tiên Ninh Nghị làm là lấy một nhóm người ở thư viện Văn Liệt mà khai đao.
Mỗi ngày hắn lại mở một lớp học ngắn ngủi, thu nạp rất nhiều văn nhân trong và ngoài thư viện, mỗi ngày lại giảng giải về sinh sản và quan hệ phân phối, giảng tư bản luận. Trong đó, tách ra một cái bản chất xãhội đơn giản thì đó phải là bản chất xã hội là một tập đoàn mà mọingười tập hợp cùng giúp đỡ nhau thu được lợi ích, trong bản chất này,bất cứ ai cũng không phân chia cao thấp, mà xã hội tiến bộ chính là làm cho phân phối không ngừng đạt tới mức công bằng. Sau đó làm cho ngườidùng thứ ngôn ngữ mà bất cứ ai cũng có thể tiếp thu để giải thích vềquan hệ hợp tác cơ bản này, viết ra thành văn chương. Lý luận Khổng Tửhay Mạnh Tử cũng được, Mặc Tử cũng được, Hàn Phi hay Lão Tử cũng khôngsao cả, ngươi có thể dùng viết ra một thiên cho ta, nếu có chất lượngthì cũng có thể thu lấy.
Lúc này Hàng Châu đã chuyển vào trạng thái thời chiến.
Mặc dù khi Phương Lạp chiếm lĩnh Hàng Châu vẫn là ngày mùa, một lượng lớn sưu thuế đã để chuẩn bị cho cuộc chiến với Đồng Quán, tài nguyêntrong thành Hàng Châu này vẫn khá sung túc. Nhưng các loại vật tư trong trạng thái chiến tranh thì khó mà lưu thông cho được, bất cứ người cótiền hay có lương thực thì khó mà lại lấy nó ra được nữa. Đám nho sinhvăn nhân ở thư viện Văn Liệt lại lần nữa trở thành những kẻ rảnh rỗi,Ninh Nghị tiện thể khai giá cho đám người này, có văn, có ăn.
Ninh Nghị ra sức nói các loại lý luận thời hiện đại đến mức dễ hiểunhất có thể, tóm lại những người đọc qua sách này bình thường vẫn có thể nghe hiểu được. Cho dù có phải là đồng ý hay không, để bọn họ viếtlinh tinh, miễn cưỡng chắp vá trên đạo thánh nhân của Khổng Mạnh, đúnghay sai đều không sao cả. Những nho sinh này viết nhiều văn chương rồi, một trăm bài rác rưởi thì ắt hẳn sẽ có một hai bài có ý tứ, mai sau có thể lấy những văn chương này làm vỡ lòng cho bọn trẻ học, đem lời nóidối nói ngàn lần là sẽ thành lời nói thật, lại khiến cho người ta từngbước nghiệm chứng sự thay đổi trong đời sống, cho người khác xem, chung quy là sẽ có một vài kẻ phản nghịch có thể thấy được mấy thứ có đạo lý trong đó.
Nhưng đầu tiên là phải có văn chương đã, dù saothì hắn cũng đang thấy nhàm chán, nay điều cần làm chính là đem nhữngloại sách như "Tư bản luận" này nhào nặn làm một với Khổng Tử Mạnh Tử,mà sau này quả boom này sẽ biến thành bộ dáng gì, hắn cũng không quantâm.
Cứ như vậy, hắn đi ra khỏi chủ trạch thì gặp được TrầnPhàm, người đã mấy ngày không thấy đâu. Gã quấn băng vải, trên ngườiđầy mùi thuốc, nhưng trông vẫn rất long tinh hổ mãnh, sau khi chào hỏiqua loa thì hai người nói tới chiến trường mấy ngày nay.
-Chuyện kiểu đánh giặc này, đầu tiên không phải dựa vào võ công cao, thứ đáng tin nhất vẫn là vận khí... Ngươi mặc dù là cao thủ, nhưng vận khí không tốt thì đừng lên tường thành là tốt nhất. Ngươi mới đi ra từ bên kia? Con nhóc Tây Qua thế nào rồi, có bị thương hay không?
- Thoạt nhìn thì vận khí của nàng ấy tốt hơn huynh.
Ninh Nghị mỉm cười:
- Nghe tổng quản Thiên Nam nói, mấy ngày trước huynh suýt chút nữa thì ra tay với nàng ấy, có chuyện gì vậy?
- Trêu chọc tí xíu ấy mà, không có ra tay gì đâu. Lúc ấy đang ở trêntường thành, nàng bỗng hỏi nếu nàng cải danh thì ta cảm thấy nên đổi thế nào cho hay... Dạo này nàng luôn hỏi điều này, thần bí lắm, ta bènnói, cha nàng tên là Lưu Đại Bưu, nàng vừa tên là Lưu Đại Bưu, lại vừatên là Lưu Tây Qua như vậy thì không được tốt cho lắm, chi bằng kết hợp hai cái tên đó lại...
Nói tới đây, Trần Phàm đã không nhịn được mà bật cười, khom cả người xuống. Ninh Nghị giật giật khóe miệng:
- À, gọi là gì?
- Ha ha, kết hợp một chút ấy, đương nhiên là... ha ha... phù phù...gọi là Lưu... Lưu Đại Tây Qua chứ sao, cũng có thể gọi là Lưu Đại TâyQua Bưu, ha ha ha ha...
Trần Phàm ôm bụng cười to liên tục, trông rất đáng đánh đòn:
- Sau đó, nàng liền phát khùng, rút đao định chém ta, lúc ấy trênchiến trường nên không hạ thủ được. Ta chết cười mất thôi, ha ha ha haha...
Gã cười đến không dừng được. Ninh Nghị cũng giật giật khóe miệng một lúc lâu, cuối cùng vỗ vai gã một cái:
- Ta cảm thấy thời gian tới tốt nhất là huynh đừng để nàng thấy huynh.
- Tất nhiên rồi, tất nhiên là phải thế rồi! À, khoan khoan, có chuyện, có chuyện tìm ngươi đây...
Khi Ninh Nghị bước qua thì Trần Phàm kéo hắn lại, lại cười thêm mộttràng nữa rồi mới nghiêm túc lại, cố gắng giữ cho khuôn mặt mình ở hình chữ Quốc (国):
- Là như thế này, năm ngày Đồng Quán công thànhkia, thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu thực sự hạ tuyết thì y sẽ không đánh trận được nữa. Có lẽ là sẽ thủ được thành. Nhưng sư phụ nói, vớitính cách kia của Đồng Quán, lại thêm chiến cuộc khẩn trương ở phươngBắc kia, có lẽ y vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp sau này chắc chắn sẽ cường công thêm một hai lần nữa. Cho dù thế nào thì nếu rảnh rỗi, sư phụ vẫn muốn gặp ngươi một lần, ta nói trước cho ngươi biết, có lẽ chính là gần đây, nếu Đồng Quán không làm gì thì có thể là xế chiều hôm nay...
Ninh Nghị ngẫm nghĩ rồi gật gật đầu. Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, khi Trần Phàm đi rồi, hắn đứng đó một lúc, mới thở hắt ra một hơi, cười cười:
- Phương Thất Phật...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 298: Mùa Đông

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comViệc Phương Thất Phật muốn gặp hắn, mặc dù đã nhận được thông báo hữunghị của Trần Phàm, nhưng do chiều hôm đó đại quân của triều định lạibắt đầu tấn công thành lần nữa, việc này cũng không tiến hành được.
Đồng Quán tấn công Hàng Châu, việc Phương Lạp khởi binh chính là thửthách lớn nhất của triều đình Vĩnh Lạc hiện tại. Nếu có thể vượt qua,thì sau này dù có việc gì cũng đều trụ vững được, nếu như không chốngđược mà sụp đổ, vậy thì mọi thứ đều trở thành hư ảo. Người bên PhươngThất Phật đang tận tâm tận lực vì việc này, đột nhiên lại nhắc đến hắnkhiến Ninh Nghị thấy khá bất ngờ, nhưng cũng chẳng phải là đại sự gì.Tại thời điểm quan trọng này, nếu như hắn(không biết từ 他 ở đây là ainữa) cảm thấy được loại tôm tép như mình có vấn đề, vậy thì hiện tạimình có lẽ chẳng còn đường sống, dẫu sao khi nói đến Lưu Tây Qua mớithuận miệng nhắc tới mình, rồi lại bị Trần Phàm nhớ mà thôi.
Thượng tuần tháng mười qua đi, thờitiết đã lạnh hơn, quan điểm của Phương Thất Phật cũng tương tự của NinhNghị và Trần Phàm, tạm thời thành không thể hạ được, nhưng Đồng Quanchắc chắn không chịu từ bỏ, nhân lúc tuyết chưa rơi tổ chức mấy đợt tấncông đều cực kì dũng mãnh. Có hai đợt nghe nói là có nội gián trongthành tiếp ứng, lệnh cho binh sĩ triều đình đột nhập bất ngờ bất ngờ vào thành, nhưng sau đó tường thành vẫn bị cướp lại.
Trong hailần chiến tranh này, hai cánh quân tiên phong đột nhập vào thành tráilại bị mất hoàn toàn liên lạc, sau khi chiến đấu gian khổ tử thương vôsố, cũng có một số ít binh sĩ sau khi tách ra đã trà trộn vào các nơitrong thành nhưng rồi hầu như vẫn bị phát hiện. Thành Hàng Châu lúc nàykhông bằng bốn tháng trước, thương hộ, thân sĩ cường hào, quan viên,luật pháp vẫn còn, khi đội quân tinh nhuệ của Phương Lạp vào thành, muốn tóm được thì lại thúc thủ vô sách, lúc này nhiều nghĩa quân trà trộntrong thành, đã thật sự trở thành sự lan rộng của chiến tranh nhân dân,binh sĩ nghênh ngang lục soát, dân chúng sợ phiền phức, những binh sĩvào thành một khi bị bắt được, thì sẽ không có kết cục tốt lành gì.
Ninh Nghị không biết Văn Nhân Bất Nhị có tham dự việc này hay không. Từ khi doanh trại Bá Đao và Bao Đạo Ất chính thức bất hòa, hắn và Văn Nhân Bất Nhị cũng không liên lạc nhiều nữa, khoảng thời gian đó những mâuthuẫn nhỏ của đôi bên thậm chí giết vì báo thù đã ngày càng nghiêmtrọng, Ninh Nghị cho dù muốn ra khỏi doanh trại quân đội cũng phải cómột đoàn người đi theo bảo vệ mới an toàn. Sau đó tiến vào thời gianchiến trận, hắn càng ít khi ra khỏi doanh trại.
Lúc này việcmà Văn Nhân Bất Nhị muốn làm, hắn đã không thể can dự vào rồi, cũng ngại tiếp tục tham gia. Phương Thất Phật, Vương Dần đều đã trở về, hắn hiệngiờ chẳng qua chỉ mang thân phận một sư gia của trại Bá Đao, hô mưa gọigió gì cũng đã làm, thực sự đã có lý do bị xử chết rồi. Hàng Châu lúcnày lại không phải xã hội pháp chế gì, kẻ khác thực sự bắt đầu kiêng dèngươi, giết ngươi cũng chẳng cần bằng chứng.
Lúc này tại VănLiệt Viện không còn các lớp học chính thức nữa, nhưng thầy giáo và họctrò vẫn ở đó. Ngoài tổ chức nhóm văn nhân bàn luận những chi tiết vềhoạt động vốn, hoạt động xã hội, viết các bài văn ẩn chứa sự khiên cưỡng mà lời lẽ lại phải bay bổng, hắn cũng sắp xếp các việc khác nhau chocác học trò tình nguyện tới học. Cơ bản nhất là để những học trò này đến gần tường thành giúp đỡ cứu chữa người bị thương, để họ học cách sơ cứu cơ bản, ngoài ra cũng bắt đầu tìm hiểu các kỹ năng hành quân dã ngoại,sinh tồn, thiết lập bẫy đến chạy trốn, xây dựng.
Những họctrò này ngày trước đều xuất thân từ nông gia, vứt đến nơi hoang dã cũngcó khả năng sống sót thậm chí là giết người nhiều hơn. Gia trưởng trongnhà họ dù sao cũng là tướng lĩnh trong quân đội, trên một vài chiếntrường hoặc nơi hoang dã có thể dùng kỹ xảo mánh lới, cũng đều được léndạy bảo. Việc Ninh Nghị làm chính là để họ tập hợp các kỹ năng này. Dạylại cho nhau, hắn thì ghi lại toàn bộ, trong thời tiết ngày càng lạnh,cũng tổ chức cho học trò tập trận nhiều lần, với những thiếu niên này,những việc thế như vậy vẫn được coi là thú vị.
Trần Phàm vàAn Tích Phúc thường đến, hai người mặc dù khi ra tay với Bao Đạo Ất cóbất đồng, nhưng giao tình thì vẫn rất tốt. Về việc Ninh Nghị huấn luyệnnhững học trò này, Trần Phàm ở một phương diện nào đó vẫn hơi khôngthoải mái:
- Ngươi làm thế này chính là nghĩ bọn ta không thể giữ được Hàng Châu.
- Không phải không có khả năng giữ được, nhưng dù sao cũng nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, huống hồ cho dù thực sự giữ được, sau này mớilà chính thức bắt đầu.
- Cũng đúng, yên tâm, có ta ở đây, thành không bị phá nổi đâu.
Trần Phàm luôn nói vậy. Chỉ có điều có một lần nghĩ một lúc lại nói:
- Này, nếu như thành thật sự bị phá rồi, ngươi định làm thế nào?
- Nương tử dù sao cũng phải nghĩ cách đưu về, còn ta thì nói sau…
- Hợp tình hợp lý.
Trần Phàm cười vỗ vỗ vai Ninh Nghị.
Vì thế anh ta mỗi lần đến, liền dạy những thanh niên này cách dùng đao, đánh võ, cũng không phải đến làm mấy động tác đẹp mắt, mà là trực tiếpđể họ tay không hoặc dùng vũ khí đánh nhau, có hắn quản lý, cũng khônglo xảy ra việc gì, chỉ có điều mỗi lần đều làm loạn hết cả lên như chiến trường dã chiến, một đám nhóc đánh đến mặt mũi sưng vù, lại trở thànhdụng cụ tập băng bó.
Sau khi khai chiến, tình hình trị antrong thành đã không cần An Tích Phúc quản lý nữa, Hắc Linh Vệ trêntường thành đã trở thành quan quân pháp. Đối lập với sự thân thiện củaTrần Phàm, An Tích Phúc lại luôn luôn lạnh nhạt, đây có lẽ là tính cáchsinh ra do luôn bị ám sát, kết hợp với gương mặt tuấn tú nổi tiếng, luôn được thiếu nữ chưa chồng và phụ nữ đã thành hôn cực kì yêu thích. Hắnđã lờ mờ biết được việc doanh trại Bá Đao muốn làm từ chỗ Trần Phàm,nghe nói hai người từng khắc khẩu tranh luận mấy lần.
Với lýtưởng muốn tổ chức tuyển cử lập nên xã hội thống nhất của doanh trại BáĐao, An Tích Phúc có thái độ không lạc quan, nhưng thường vẫn sẽ đếnnhìn chút, dạy cho đám nhóc cách sinh tồn nơi hoang dã, cách để băng bóbảo vệ mạng sống, cũng sẽ nói một số việc về canh tác nông nghiệp. Theonhư Trần Phàm nói người này rất giỏi về nông nghiệp, lúc cấy mạ hay thuhoạch lúa đều thục mạng.
- Khi còn nhỏ, gia cảnh rất tốt, cha ta là đồ tể, mẹ ta lại rất xinh đẹp, mọi người trong vòng mười tám dặm đều nghe danh.
Có một lần khi mọi người đang ngồi ăn lẩu, An Tích Phúc hình như từng nói thân thế của mình
- Ông ngoại ta vốn là tú tài, sức khỏe kém nên chết yểu, gia đình xuống dốc, cha ta có tiền, liền lấy được mẹ ta. Mọi người đều nói là bông hoa lài cắm bãi phân trâu, nhưng cha ta cũng coi như không tệ, tính tìnhrất tốt, lúc trước nhà cũng nghèo khó, sau đó từ từ khá hơn, sau khisinh ta, thì đặt cho ta cái tên này, ý nghĩa là muốn quý trọng hạnhphúc.
- Sau này Huyện lệnh thích mẹ ta, cha ta bị kiện lênquan, bị đánh ở Huyện nha, mẹ đem biếu gần hết tài sản trong nhà, lạicầm cố điền sản tìm đại phu khắp nơi. Cha ta lúc chết có nói, làm ngườiphải an phận, giờ gia đình mặc dù đã nghèo khó, nhưng dần dần có thể khá lên,,, Nhưng sau khi mẹ ta mất, cũng chẳng còn hạnh phúc nào để quýtrọng nữa rồi, sau đó… tên quan huyện kia đương nhiên là chết rồi, haha…
Có lẽ là đã qua quá lâu. Nói về việc này, hắn cũng khôngcó cảm giác gì nhiều, chỉ là tường thuật lại mà thôi, trong lời nói cóchút chẳng quan tâm. Lúc cuối bật cười, còn có một chút cảm giác ấm áp,tạo nên sự tương phản khôn kể. Mọi người cũng chỉ đành cười theo, trênthực tế, nếu không phải là đau buồn đến cực điểm, ai lại muốn phung phísinh mạng của mình, thành Hàng Châu bây giờ, những người có quá khứ nhưnày rất nhiều.
Mùa đông đến, một trong những cách tiêu khiểntốt nhất chính là mọi người ngồi lại với nhau ăn lẩu nói chuyện, có lúctrong phòng ở cũng sẽ làm một bàn, Lưu Tây Qua cũng có mặt, Ninh Nghị,Lưu Thiên Nam, Đỗ Sát đi theo, vừa ăn vừa nói mấy câu. Ngồi lại cùng với những người bên Trần Phàm rất vui vẻ, những người bên Phương Thườngcũng đều đến tham gia, nhưng đa phần là ở nhà cùng với thê tử, TiểuThiền và Lục Hồng Đềđến nay cũng coi như là một thành viên trong họ.Ngồi lại với nhau chơi cờ năm quân, nói chuyện phiếm.
Tô ĐànNhi đã có thai được hơn bốn tháng, mặc dù không đến mức đi lại khó khăn, nhưng bình thường cũng chỉ đi lại gần tiểu viện thôi. Ninh Nghị sợ nàng buồn chán, bèn để nàng thỉnh thoảng đến giúp đóng một số sổ sách, hoặclà chỉnh lí tập hợp việc sinh tồn nơi dã ngoại trong đám thanh niên, tài liệu trị bệnh. Tô Đàn Nhi dù sao cũng xuất thân từ thương nhân, đối với sự lộn xộn về quan hệ sản xuất trong sổ sách, nguyên lý hoạt động tưbản tương đối mẫn cảm, thỉnh thoảng lại thảo luận vài câu với Ninh Nghị.
Nhưng mà theo lời nàng, e rằng cảm giác những đạo lý này là những thứrất đơn giản nhiều hơn, tướng công nhà mình… dùng lời của thánh nhângiải thích về buôn bán, trừ khi là muốn trở thành thương nhân lớn nhưĐào Chu Phạm Lãi, muốn lưu truyền con đường kinh thương cho hậu thế? Mặc dù lúc trước chưa ai làm việc này, nhưng luôn khiến người ta cảm thấycổ quái.
Con đường của thương gia dù sao cũng không trongsạch gì, mặc dù có thể dùng những đạo lý này giải thích một số quan hệgiao tiếp giữa người với người. Nhưng… giống như việc thu thập một vạnmiếng vải bó chân của các cô nương nơi thanh lâu, mặc dù rất khó, nhưngnếu có người làm, cũng chỉ khiến người ta cảm thấy tẻ nhạt hoặc biếnthái mà thôi. Ngược lại là những phương pháp sinh tồn nơi dã ngoài kia,khiến nàng cảm thấy rất có giá trị.
Tô Đàn Nhi dù sao cũng là quá hiểu rõ kinh thương, nàng khá hiểu lòng người. Nhưng lại không hiểu việc phân tích tính cách con người có tác dụng to lớn thế nào, dù sao“mọi việc không phải đều rõ ràng ở đó sao”. Trái lại Lục Hồng Đề, cũnglà một đầu lĩnh sơn trại, nàng càng mẫn cảm hơn với đa phần công việctrong doanh trại Bá Đao, đặc biệt là mấy tuyển thủ đánh nhau như tẻ nhạt lắm lúc trước.
- Ngươi ở đây làm gì?
- Thực hiện chế độ dân chủ.
Nàng hỏi, Ninh Nghị cũng chẳng để ý mà trả lời thẳng thắn, đồng thờidùng những từ ngữ hiện đại lừa nàng. Đương nhiên, rất nhiều những thứ có chiều sâu nàng không nghe hiểu, nhưng phương thức hoạt động đơn giảnnàng đương nhiên có thể hiểu, Ninh Nghị nói cũng rất nhẹ:
- Đặttrong sơn trại, thực ra không thấy chỗ tốt gì, nhưng giả dụ đất nước này hoạt động như vậy… Các ngươi còn cần đến núi sao? Chỉ có điều cũng đừng nghĩ nhiều quá, tạm thời ở bên Lã Lương, không cần nghĩ cái này.
Ban ngày thì dạy đám thanh niên, chào hỏi vài người quen thân, đến tốinhững ánh nến chập chờn tỏa hương lại được đốt lên trong viện, cười cười nói nói với Tiểu Thiền và Quyên Nhi, âm thanh truyền đến từ ngoài thanh nghe thật xa xôi. Ánh trăng trên cao sáng rồi lại tắt, cây ngô đồng đãrụng sạch lá yên lặng đứng ngoài cửa sổ, mưa gió bão bùng thì vẫn sừngsững nơi ấy, có khi, giật mình cảm giác những ngày này càng giống nhưthế ngoại đào viên hơn ở Giang Ninh.
Ngày ngày làm những công việc tính chất nghiên cứu, đầu tháng mười một, trận tuyết đầu tiên rơi, Đồng Quan ở ngoài thành đã dừng những đợt thử nghiệm công thành, cảthành Hàng Châu lại trở nên yên bình. Có lẽ phải chờ đến sau đầu xuânnăm sau, mới có nhiều việc để làm hơn, Ninh Nghị đã chuẩn bị tốt tâm lýđồng thời cũng làm một số quy hoạch sau này, song đến ngày mùng támtháng mười một, có lẽ chính là bất ngờ cuối cùng của chuyến đi đến thành Hàng Châu này, vẫn xảy ra trong lúc không ai chú ý.
Tựa như sự sắp xếp bài bản trong bóng tối, ngày này, hắn cuối cùng vẫn là giết chết Bao Đạo Ất.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 299: Cuộc Ám Sát Không Hợp Thời

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comLúc sự tình đó xảy ra, Ninh Nghị từng một lần cho rằng đây là trúng kế của kẻ khác, nhưng sau xác nhận lại thì đó chỉ là chuyện ngoài ý muốnma xui quỷ khiến mà thôi.
Ngày mùng tám tháng mười một, lần đầu tiên Ninh Nghị tới gặp Phương Thất Phật.
Tuy rằng một tháng trước Trần Phàm đã đánh tiếng hắn là Phương ThấtPhật có ý muốn gặp hắn, nhưng sự tình kéo dài tới lúc này cũng chẳngphải tình huống bất ngờ gì. Dù sao với Phương Thất Phật mà nói, NinhNghị thực sự không phải là đại nhân vật cần cực độ lưu tâm, tuy rằng hắn là kẻ đầu hàng sau khi bị bắt, nhưng từ khi Phương Lạp khởi nghĩa, sốquan viên tướng lĩnh đầu hàng có tới hơn vài chục cả trăm, đã đầu hàngrồi thì là huynh đệ một nhà, cho dù cả những sự tích sáng chói của NinhNghị bắt đầu từ Thái Bình hạng, Phương Thất Phật cũng không đến nỗi nhìn Ninh Nghị với ánh mắt quá đặc biệt.
Từ đầu tháng mười TrầnPhàm đã nhắc tới chuyện này, sau đó Đồng Quán lại luân phiên công thành, rồi đủ chuyện vặt vãnh, cuối cùng tới tháng mười một mới nhàn hạ đượcmột chút. Ngày mùng bảy y cho người tới Bá Đao doanh truyền ý là muốngặp Ninh Nghị, tới trưa ngày mùng tám, Ninh Nghị ra khỏi phố Tế Liễu đitới phủ đệ mà Phương Thất Phật làm việc, đồng hành còn có Tiểu Thiền vàLục Hồng Đề.
Đối sự tình mà ngày này phải làm, Ninh Nghị đãtính toán một phen. Ngoài gặp mặt Phương Thất Phật ra, hắn còn có kếhoạch gặp Văn Nhân Bất Nhị một lần nữa, xem tình hình trong thành cùngthương lượng qua kế hoạch bảo vệ và di chuyển đám người Tô Đàn Nhi đisau khi thành bị phá.
Trong thành lúc này, Bá Đao doanh và Bao Đạo Ất tuy vẫn ở trongtrạng thái căng thẳng, nhưng loại khí thế huyết chiến xung đột bên đường đã ngừng, cả hai phía đều tự thu liễm lại. Đám người Phương Thư Thườnglại có chuyện, nên Ninh Nghị ra ngoài có Lục Hồng Đề đi theo mà khôngdẫn người, mọi người cũng không có dị nghị gì. Trong khoảng thời giannày, tuy Lục Hồng Đề không ra tay, nhưng mọi người đều biết về thân phận võ lâm của nàng. Lúc này ở Bá Đao doanh, Ninh Nghị đã hoàn toàn đượctín nhiệm, nếu hắn cảm thấy Lục Hồng Đề có thể bảo vệ an toàn cho bảnthân thì mọi người cũng chẳng khăng khăng làm gì. Dù sao hắn đã khôngcòn là đối tượng giám thị nữa.
Nay nơi làm việc của PhươngThất Phật là phụ cận ở chỗ phủ nha Hàng Châu trước đây, vốn là khu nhàcủa Thường gia, cách Tứ Quý trai của Văn Nhân Bất Nhị cũng không quá xa. Khi sắp đến nơi, Ninh Nghị để Lục Hồng Đề và Tiểu Thiền đi dạo loanhquanh, sau đó sẽ gặp lại ở Tứ Quý trai. Rồi sau đó một mình hắn đi tớiThường phủ kia. Lúc này nơi đây đã tương đương với Bộ ngoại giao ở đờisau, xử lý hầu hết tất cả các công tác có tính sự vụ ở thành Hàng Châu,người đến người đi nối liền không dứt. Sau khi báo tên mình, Ninh Nghịđợi một lúc ở trong sảnh đường, sau đó hắn gặp được Thạch Bảo.
Trận chiến ở Thái Bình hạng trước đây, Thạch Bảo liên tục ăn thiệt nênhai bên kết thù không hề nhỏ. Đối với cuộc gặp gỡ bất ngờ này, Ninh Nghị không hề chuẩn bị gì nhiều. Thạch Bảo dẫn vài người đi qua bên ngoàichính sách, người trong chính sảnh hơi xôn xao lên, bàn tán về thân phận của đối phương, còn có kẻ cúi người chào. Thạch Bảo vốn là có việc nênchỉ liếc qua một cái, thế mới hơi ngẩn người ra, đi thêm vài bước rồilại nhìn thoáng qua, rồi bước tới phía Ninh Nghị. Lần này, toàn bộ người trong đại sảnh đều chắp tay hành lễ.
- Thạch soái.
- Thạch đại nguyên soái.
- Bái kiến Thạch soái.
Trong tiếng bái kiến đó, Thạch Bảo cau mày đi đến trước người Ninh Nghị rồi mới dừng lại. Ninh Nghị cũng chỉ có thể chắp tay cúi người thi lễ.Mọi người suy đoán thân phận của hắn thì Thạch Bảo khoát tay áo với bêncạnh, rồi nói rõ từng chữ một:
- Ninh Lập Hằng, ta vẫn nhớ rõ ngươi.
- Trận chiến ở Thái Bình hạng lúc trước, ngươi đánh rất khá, khiến bảvai ta bị nổ một chút. Bây giờ ta vẫn còn nhớ như in. Nghe nói nay ngươi làm việc ở Bá Dao doanh?
Y nói xong thì ngừng lại một chút, sau đó cười và vỗ bả vai Ninh Nghị, chỉ vào hắn rồi nói:
- Ngươi thật giỏi, thật lợi hại, là kẻ có bản lĩnh. Lão Thạch ta thưởng thức nhất chính là kiểu người như ngươi. Sau này mọi người đều cùng một phía, chính là người một nhà, làm cho tốt vào, nếu có ai làm khó ngươithì cứ tới tìm ta.
Đối với đám người Lệ Thiên Hữu luôn nhớmãi mối thù và luôn tìm cách báo, Thạch Bảo rộng lượng như thế thật sựkhiến Ninh Nghị bất ngờ. Sau đó y hỏi mục đích khi Ninh Nghị tới đây,nghe hắn nói là tới gặp Phương Thất Phật thì y cười nói:
- Phậtsoái biết cách dùng người nhất đấy, gặp ngươi tất là chuyện tốt, khôngphải lo lắng đâu. Ta còn có việc, đi trước. Sau này rảnh thì nhớ đến chỗ ta chơi. Hỏa dược của ngươi kia dùng rất tốt, đang muốn lãnh giáo ngươi một phen đây, ha ha...
Thạch Bảo bước đi trong tiếng cườivang. Sau đó có người dẫn Ninh Nghị tới chỗ Phương Thất Phật, dọc đườngNinh Nghị thấy Bao Đạo Ất cũng ở đây, nhưng mọi người đều bận bịu nêncũng không để ý. Trên đường đi vào, hắn thấy người trung niên PhươngThất Phật cơ trí giỏi giang đã chống đỡ cả một nửa quân hệ Phương Lạpđang pha trà, đúng là niên kỷ trẻ trung khỏe mạnh, trông rất dồi dàosinh lực. Nhưng lúc trước Ninh Nghị cũng từng trải qua trạng thái này,nên hắn có thể nhìn ra được chút mỏi mệt ở sâu trong nụ cười của ngườitrung niên.
Trà mà hãm quá lâu thì sẽ không ngon.
Mặc dù là người thông minh, được người ngoài đánh giá là trí sâu nhưbiển, nhưng Phương Thất Phật lại không phải là sinh ra từ phú hộ, màđúng là xuất thân nông dân, từng đọc sách, nhưng không có nhiều tích lũy như nhà phú quý. Trà của ông ta khác với trà của những người như Tần Tự Nguyên hay Tiền Hi Văn, nó giống như trà Long Tĩnh mà lão nông đã dàycông pha ra, tuy không hoàn mỹ nhưng cũng có thể cho người ta cái cảmgiác thân thiết. Đương nhiên, xen lẫn trong năng lực bày mưu nghĩ kế của người này lại có chút ý vị sâu xa.
- Lập Hằng đại tài, khiphá thành lúc trước đã từng nghe nói tới. Có thể qua bên này thật đúnglà phúc của sinh dân. Trại chủ nhà cậu khá là liều lĩnh, sợ là làm khóLập Hằng rồi. Ha ha, "hữu nhân thế như triều nhân như thủy, không thángiang hồ kỷ nhân hồi, hựu hữu thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưuhành". Ta thích nhất là "ngô cung hoa thảo mai u kính, tấn đại y quanthành cổ khâu, tam sơn bán lạc thanh thiên ngoại, nhị thủy trung phânbạch lộ châu"*. Mặc dù ta không tinh thông thơ từ, nhưng cũng biết những câu từ này không phải người có hoài bão lớn lao thì không thể làm rađược.
(* Bài Đăng Kim Lăng Phượng Hoàng Đài của Lý Bạch: Cung Ngô thành quách cây che dấu, Triều Tấn y quan cỏ lấp đồi, Ba dẫy Tam Sơntrời khuất nửa, Một dòng Bạch Lộ nước phân đôi, Buồn thay vầng nhật chìm mây bạc, Vắng bóng Trường An nhớ khó nguôi. - bản dịch: Trần Nhất Lang)
- À, đó là...
- Hiểu lòng là được.
Phương Thất Phật cười, đè tay xuống án, sau đó gõ gõ lên một chồng giấy đặt trên bàn, nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Ta vốn muốn gặp Lập Hằng một lần rồi, sau thấy mấy ngày gần đây NinhNghị đang làm mấy thứ này, cảm thấy chuyện này đúng thật là bác đại tinh thâm, nên quết định xem xong rồi hãng gặp Lập Hằng. Lúc này trong lòngta còn một vài nghi vấn, không biết Lập Hằng có thể giải đáp cho ta được không.
Sau đó Phương Thất Phật nói đến một loại sự tình cóliên quan đến những gì Ninh Nghị làm ở trong Bá Đao doanh, bao gồm cảviệc làm cho những văn nhân kia viết văn chương. Sau đó hai người hànhuyên khoảng tầm một canh giờ, Ninh Nghị mới trở về. Theo ý nào đó thìđây đúng là một lần trấn an và lấy lòng cực kỳ đúng chỗ đúng lúc, chứngtỏ Ninh Nghị là một nhân tài rất có giá trị trong cảm nhận của PhươngThất Phật, nhưng dù sao gần đây Phương Thất Phật khá bận rộn, tuy có xem qua vài thứ mà Ninh Nghị làm kia, cũng có không ít nhận thức và nghivấn, nhưng không có chân chính đi sâu nghiên cứu, mấy vấn đề mà ông tahỏi chỉ là về quản lý, thao túng như không có chân chính đề cập tới cáitrọng yếu.
Trong lúc nói chuyện, Phương Thất Phật cũng cónhắc qua tới chuyện lúc trước Ninh Nghị tham gia chuyện Bá Đao doanhnhằm vào Bao Đạo Ất, nhưng ý tứ đại khái chỉ là tùy ý cảnh cáo một phenmà thôi. Ông ta đã điều tra qua Ninh Nghị, đương nhiên cũng biết sau đóNinh Nghị đã không tham gia bất cứ hành động nào đối địch với Bao Đạo Ất nữa.
Cũng không có mấy người biết là lúc này ngay trong mộtviện cách mấy gian phòng, Bao Đạo Ất thuận miệng hỏi người về ngườithanh niên lúc này đang được Phương Thất Phật tiếp đãi kia, bởi vì y nhớ lúc trước khi ở Tứ Quý trai, tên thanh niên có tên là Lâu Thư Vọng màgiờ đã chết rồi ấy từng nhắc y về người thanh niên này cùng cô tiểuthiếp xinh đẹp của hắn, đương nhiên khi đó vì thế cục nhạu cảm với BáĐao doanh nên y không có lựa chọn động thủ với tiểu thiếp xinh đẹp kia,mọi người cứ như vậy mà lướt qua nhau...
Sau khi rời khỏi chỗ Phương Thất Phật, Ninh Nghị đi tới Tứ Quý trai. Lúc này trong thành nơi đâu cũng trong trạng thái quản chế, phần lớn buôn bán lưu thông hànghóa đều đã ngừng lại, nhưng vẫn còn một số sản nghiệp có bối cảnh vẫncòn hoạt động, Tứ Quý trai chính là một trong số đó. Hiện giờ vẫn là ban ngày, trong quán không có người mua, Ninh Nghị gặp Văn Nhân Bất Nhị ởtrong ghế lô ở lầu ba, đại khái tán gẫu một lúc về thế cục trong vàngoài thành.
- Nếu muốn phá thành trong thời gian ngắn, e làkhông nổi. Một khi lại hạ tuyết, thì phải đợi tới đầu xuân sang năm mớitiếp tục phá thành được. Đến lúc đó cục diện phương Bắc không biết sẽbiến thành thế nào đây, ôi chao...
Từ phía Văn Nhân Bất Nhị,Ninh Nghị chứng thực rằng nỗ lực của mình đành phải bó tay với bên ngoài thành. Khi hệ thống gián điệp trong thành cũng thẳng thắn là bất lựcthì khả năng có thể xoay chuyển tình hình là không lớn. Sau đó hắn nóitới chuyện bố trí di chuyển người nhà một khi thành bị phá. Đang nóichuyện, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nho nhỏ như một hòn đábắn vào trên khung cửa.
Sau đó, thuộc hạ của Văn Nhân Bất Nhị canh giữ ở bên ngoài phát ra một tiếng "Cái gì..." thì một tiếng rầmvang lên, bóng người phá cửa, ngã lăn quay vào bên trong.
- Hai tên gian cẩu dám ở đây âm mưu tạo phản, ta xem Lưu Tây Qua kia sẽ ăn nói thế nào!
Người đi vào từ bên ngoài cửa là Bao Đạo Ất cùng một tên hòa thượng cóthân hình cao lớn và cái đầu bóng lưỡng, không biết bọn họ tới như nào,nhưng hiển nhiên là bị thuộc hạ của Văn Nhân Bất Nhị ở bên ngoài pháthiện, sau đó trực tiếp ra tay. Bị bắt tại trận như thế này, ngay cả Ninh Nghị cũng nhất thời sững sờ ra đó.
Sau một lát, Ninh Nghị hít một hơi thật sâu rồi rút đao và Hỏa thương ra, xoay người đi tới cửa sổ phía sau:
- Còn thế nào được nữa, giết bọn chúng, sau đó xem dưới kia có bao nhiêu người, dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm thôi.
"Kế hoạch ban đầu" mà hắn nói chính là lừa Bao Đạo Ất và tên hòa thượng kia, thực tế thì giờ phút này hắn thực sự nghi ngờ không biết đây cóphải cục diện mà Văn Nhân Bất Nhị cố ý bố trí ra cho hắn hay không nữa,muốn kéo hắn xuống nước cùng phá vỡ cục diện giằng co ở thành Hàng Châunày. Nhưng song song với Bao Đạo Ất và hòa thượng kai hơi ngạc nhiên,Văn Nhân Bất Nhị có vài phần nghi ngờ mà muốn nói lại thôi, đại để làmuốn nói thế này:
- Chúng ta nào có kế hoạch gì...
Bóng người từ bên trên giáng xuống!
Bao Đạo Ất và hòa thượng kia gần như người phản ứng lại đầu tiên, hòathượng điên cuồng hét "A" một tiếng, rồi mạnh mẽ chém ra một quyền. BaoĐạo Ất cũng đồng thời ra tay. Trong giây lát, ba bóng người xoáy lại một chỗ. Hai cái bàn xung quanh, mấy chiếc ghế tròn bên cạnh đều đột nhiênrung lên một cái, một chiếc ghế bay ra ngoài, nện lên trên chiếc kệ cóbày đồ cổ ở một phía của ghế lô. Một chiếc bàn bị hòa thượng ra tay đánh nát tan tành.
Mọi chuyện bỗng nhiên kéo tới, khiến cả VănNhân Bất Nhị cũng không kịp định thần lại xem là chuyện gì xảy ra, ởtrong thế công của Bao Đạo Ất và hòa thượng, thích khách bỗng nhiêngiáng xuống kia xoay tròn mấy cái, quét qua rút kiếm.
- Đi ngăn cản người bên dưới...
Tiếng xôn xao truyền tới từ dưới lầu, Bao Đạo Ất và hòa thượng này làcao thủ, dù sao thì vẫn còn tập tính giang hồ, chỉ có hai người lên đâycòn mấy người chờ ở bên dưới, lúc này sợ là mấy kẻ đó đã bị tiếng quátto của hòa thượng kinh động rồi. Ninh Nghị nói xong câu này, Văn NhânBất Nhị lập tức phóng ra ngoài cửa. Hòa thượng kia vung một quyền lên,chỉ đánh sượt qua tàn ảnh của gã, cùng lúc đó, thích khách đã rút kiếmra chém xuống, âm thanh cổ phách rung động giữa không trung.
Đầu của hòa thượng bay phốc lên trên cao.
Ninh Nghị giơ thương trong tay lên.
- ... Một là xong.
Lúc này hắn mới nói lời này, thích khách từ trên hạ xuống nhanh nhẹnnhư tia chớp, nhưng Ninh Nghị vẫn có thể nhận ra được người này, đúng là Lục Hồng Đề. Giờ phút này hắn vẫn chưa biết rõ toàn bộ tình hình nhưnào, cũng không có thời gian để nghĩ xem tương lai sẽ phát triển ra sao, nhưng hiện tại đã đến mức "hiệp lộ tương phùng", hắn chỉ có thể dựa vào trực giác mà ra tay.
Bao Đạo Ất chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời lại có thích khách đáng sợ như thế.
Cùng lúc đầu của hòa thượng đi cùng y bay lên, y vung phất trần lên,lại bị bóng dáng xoay tròn kia phản thủ đoạt mất. Sau đó người đó độtnhiên lao lại, dán vào lưng y, lưỡi kiếm sắc nhọn kia thì lại vòng quaxương sườn mà đâm thẳng vào mặt y.
Là một nữ nhân.
Y chỉ kịp phản ứng ở trong khoảng nửa khắc đó, trong đầu đột nhiên hiện lên tên một đám nữ cao thủ nổi tiếng trong lục lâm, Phương Bách Hoa bên cạnh y, Thôi Tiểu Lục xuất thân thanh lâu, thánh nữ Mani giáo năm đó Tư Không Nam... Trong giây lát đó, thân thể y không ngừng di chuyển, nhưng bóng người phía sau kia hệt như con giòi trong xương, bóng kiếm khôngngừng đánh úp tới từ đằng sau, giống như đánh y rơi vào trong một mảnhnúi đao biển kiếm vậy...
Văn Nhân Bất Nhị lao xuống cầu thang lầu hai, thấy người cái thì bước chân dần chậm lại, hóa thành bộ dángvội vã. Cùng lúc đó, một tiếng súng "bùm chéo" vang lên từ lầu trên.
Lục Hồng Đề xoay người một cái, thu kiếm vào trong vỏ. Đầu Bao Đạo Ấtnở hoa, thi thể gần như là bay ra ngoài từ trên lưng nàng. Nàng ném phất trần xuống:
- Ta đi theo phía sau ngươi, thấy bọn chúng đi theo ngươi. Những kẻ khác giờ vẫn chưa lên, mau chạy thôi.
Nàng đi đến bên người Ninh Nghị, giữ chặt lấy tay hắn. Nhưng Ninh Nghị cứng đờ người ra, hít một hơi:
- Đợi chút.
- Hả?
- Người bên dưới đã thấy ta đến nơi này, cũng biết Bao Đạo Ất đang theo dõi ta.
Hắn chưa bao giờ nghĩ loại cao thủ như Bao Đạo Ất lại bị giết dễ dàngnhư vậy, nhưng giờ không phải lúc suy xét, Ninh Nghị đang cấp tốc suynghĩ đối sách cho chuyện này.
- Thế thì sao, Bao Đạo Ất chếtrồi, chuyện này cũng không thể đè xuống được. Mau trở về đón nương tửcủa ngươi, bảo đám người triều đình hỗ trợ giấu ngươi đi, đây là biệnpháp duy nhất.
- Không, cô đưa Tiểu Thiền về đi.
Ninh Nghị hít một hơi thật sâu rồi đặt Hỏa thương lên bàn, đi tới thuận tay nhặt phất trần lên đưa cho Lục Hồng Đề:
- Từ giờ trở đi, hãy nghe ta nói, cô nhanh chóng đưa Tiểu Thiền về Bá Đao doanh, chuyện sau đó, xxxxxxxxxx...
Một lát sau, đám tùy tùng vốn chờ Bao Đạo Ất ở dưới lầu xông lên hànhlang lầu ba, đối mặt với Ninh Nghị đang một tay đao một tay thương. Lúcnày lưỡi đao trong tay Ninh Nghị đang nhỏ máu, trên người cũng đẫm máutươi, quần áo bị phất trần chém rách vài chỗ, máu nhiễm cả vào trong sợi bông. Trên mặt hắn cũng có vết thương, đôi mắt sung huyết trông hung ác vô cùng. Thấy mọi người chạy lên, hắn xoay người bỏ chạy.
Lúc này tùy tùng của Bao Đạo Ất không nhiều lắm, chưa chắc đều là caothủ. Một người trong số đó xông lên định cuốn lấy hắn, giao thủ mấychiêu, Ninh Nghị chém ra một đao thật mạnh, phá gió gào thét, vô cùngsắc bén. Cương đao trên tay người nọ bị đao kia chặt đứt, cả lồng ngựcgã cũng bị chém vỡ ra, ngã xuống đất, máu tươi ồng ộc chảy ra.
Nội kình của Phá Lục Đạo được sử dụng tới mức tận cùng, tính cả phươngpháp phát lực của thức "Trảm khước vân sơn" của Bá Đao doanh, lúc nàyVăn Nhân Bất Nhị ở trong đám người kia mới hiểu ra tối hôm đó Ninh Nghịđã giết Thang Khấu như thế nào. Khi tất cả mọi người cho rằng trí giả sẽ dùng các loại thủ đoạn để phá cục, người ta lại chân chính chọn thứ đơn giản nhất. Hắn lại có thể thật sự ép cho sức mạnh của mình lên đến bước này, phía sau hình tượng thư sinh gạt mọi người, không biết đó là thành quả của việc khổ luyện như thế nào.
Nhưng lúc này không phải là thời điểm để nghiên cứu chuyện này.
Ninh Nghị xoay người vọt vào một gian phòng, rồi bắt đầu phóng hỏa. Khi những tên tùy tùng của Bao Đạo Ất kia thấy thi thể Bao Đạo Ất, địnhđuổi theo giết Ninh Nghị thì non nửa số phòng trên lầu ba đã bốc cháy.Trong tình cảnh đó, Ninh Nghị lao xuống lầu hai, tiếp tục phóng hỏa. Lúc này đây hắn phải không ngừng kéo dài thời gian, cho dù bị ai bắt đượcthì cũng không thể để rơi vào tay người của Bao Đạo Ất được. Mà giờ phút này Văn Nhân Bất Nhị cũng bắt đầu để cho thuộc hạ ngầm tiến hành hủydiệt bất cứ chứng cứ nào trong Tứ Quý trai này.
Cấu kết vớigian tế triều đình là chuyện nghiêm trọng nhất, chỉ cần chuyện này không bị tra ra thì chuyện tiếp sau có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển...
***
Lúc biết được tin Bao Đạo Ất chết và Ninh Nghị làm ra những chuyện nhưvậy, Lưu Tây Qua đang ở gần cửa Bắc trông coi một đám công tượng gia cốcửa thành. Đồng Quán đã dừng tấn công, nhưng đầu xuân sang năm sẽ lạitiếp tục, các biện pháp phòng ngự ở phụ cận cửa thành được coi là quantrọng nhất, không thể dừng lại được. Bá Đao doanh là một trong những thế lực được Phương Lạp tin tưởng nhất, được giao cho không ít nhiệm vụgiám công, ngày nào nàng cũng đi xung quanh nhìn xem.
Mặttrời mọc lên, cảnh sắc thảm đạm. Phụ cận cửa thành gió lạnh vô cùng,nàng mặc áo choàng, ngồi trên một tảng đá lớn mà ngẩn người, Lưu ThiênNam thì đứng bên cạnh. Người thật sự biết thân phận của nàng không cómấy, nhưng bên cạnh lại có một, đó là Lâu Tĩnh Chi. Vị công tử ca nhà Tể tướng này bị gió lạnh thổi cho mặt với mũi đỏ bừng hết lên, nhưng vẫnồn ào theo sát nàng chỉ vẽ cự mã và rào chắn xung quanh. Lâu gia cũng có nhiệm vụ giám sát, nên gần đây hai người thường bị đày cùng một chỗ -là chuyện tốt mà Bách Hoa cô cô làm ra. Lâu Tĩnh Chi đã nói được một lúc lâu rồi, vẫn tiếp tục nói. Lưu Tây Qua mặc kệ gã, tiếp tục ngẩn người.
Đối với kẻ vô vị, hoặc là chém hắn, hoặc là mặc kệ hắn. Thời gian gầnđây khá là phiền toái, người đề thân với nàng rất nhiều, đều do phíaBách Hoa cô cô dẫn dắt. Mục đích của Phương Bách Hoa coi như rất rõràng, hoặc là đám người này, hoặc là Lâu Tĩnh Chi, bản thân ngươi dù sao cũng phải chọn lấy một à nha. Trong khoảng thời gian này nàng thật sựkhông thể thật sự rút đao ra chém chết Lâu Tĩnh Chi, mà Lâu Tĩnh Chi đại khái là bị Phương Bách Hoa giựt giây nên có vẻ không sợ chết nữa, cảngày đều ồn ào nói chuyện với nàng.
Nàng có thể lựa chọn lậptức quay đầu bỏ của chạy lấy người, nhưng như vậy thì cứ như là bị đốiphương ép cho phải đi vậy, với nàng thì chuyện này là không thể chấpnhận được, bởi vậy nàng mới lựa chọn mặc kệ đối phương. Không bao lâu,mấy con chiến mã nhanh chóng lao tới, người đến tìm nàng là An TíchPhúc. Lưu Tây Qua không có giao tình gì với y, nhưng y là hảo hữu củaTrần Phàm, dù không có vài lần tình nghị rút đao chém vài lần, nhưngcũng coi là phe mình. Y đi tới, hơi do dự nhìn Lâu Tĩnh Chi, Lưu Tây Qua lập tức xoay người nhảy xuống tảng đá, đi sang một phía.
Thấy An Tích Phúc theo sau, Lâu Tĩnh Chi nhất thời thấy khó chịu, nhưnggã bị Lưu Thiên Nam chặn lại, còn chưa kịp tức giận thì nghe phía bênkia Lưu Tây Qua nói một câu:
- Cái gì!?
- ... Bao Đạo Ất chết rồi, là Lập Hằng giết y. Nghe nói hôm nay ở phía Phật soái... Nay Tứ Quý trai đã là...
- Lập Hằng rơi vào tay ai?
- Chắc là người của Phật soái... Trần Phàm đã sang đó rồi, để ta tới đây báo cho cô...
An Tích Phúc nói xong, Lưu Tây Qua gật đầu, xoay người nhanh chóng bước tới chiến mã ở một bên:
- Biết rồi. Nam thúc.
Lưu Thiên Nam đi tới, nàng cúi đầu nói nhanh vài câu, sắc mặt Lưu Thiên Nam lập tức thay đổi, sau đó cũng gật gật đầu. Lưu Tây Qua nhảy lênchiến mã, ghì dây cương một cái rồi phóng vào trong thành. Đám người Lưu Thiên và An Tích Phúc theo sát phía sau. Lâu Tĩnh Chi vẫn còn ngơ ngơngác ngác đứng đó, nhưng không lâu sau gã cũng biết: Cái tên thư sinhlúc trước gặp ở Tứ Quý trai, tên nam tử có tên Ninh Lập Hằng mà Lưu TâyQua tự mình xuất hiện để bảo vệ kia, giết Bao Đạo Ất rồi.
Tuy Bá Đao doanh với Bao Đạo Ất không hề hòa thuận, nhưng từ lúc đánh trậnđến giờ hai bên cũng đã ngừng tay. Lúc này giết chết Bao Đạo Ất, ý nghĩa đã hoàn toàn không giống vậy nữa, cho dù là Bá Đao doanh thì cũng chưachắc gánh được trách nhiệm này.
Nhớ tới sự kiên quyết khi đám người Lưu Tây Qua chạy đi, Lâu Tĩnh Chi suy nghĩ một lúc lâu:
- Không phải chứ... Cô còn muốn bảo trụ hắn hả... Đùa gì vậy.
Nghĩ như vậy, hắn cũng leo lên xe ngựa, nhanh chóng chạy tới hoàng cung.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 300: Ta Thích Hắn

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comKhi Lưu Tây Qua chạy tới hoàng cung của triều Vĩnh Lạc bây giờ, một nửa thành Hàng Châu đã sôi trào lên rồi.
Trong lúc bị đại quân vây thành, quan to như Bao Đạo Ất bỗng nhiênchết, bởi vì trận đại hỏa ở Tứ Quý trai, sau thế lực vào cuộc không chỉcó một phe nên tin tức vốn không thể nào áp nổi trong các tướng lĩnh của quân hệ Phương Lạp. Dù sao Bao Đạo Ất chết cũng quá đột ngột, không aihiểu chuyện này rốt cuộc có ý nghĩa gì, nếu nói là ngoài ý muốn thìchẳng ai tin, trên đời này cho tới bây giờ chưa hề thiếu kẻ cố ý cốtình.
Mà sau trận hỏa hoạn đó, kẻ đến nơi và khống chế đượccục diện trước tiên chính là lực lượng trực hệ của Phương Thất Phật, vìtránh cho đám thuộc hạ của Bao Đạo Ất ở trong thành kia bất ngờ làmphản, bên này lại phái người ra giới nghiêm toàn thành trước, áp chế khả năng rối loạn có thể xảy ra. Sau khi những biện pháp ứng biến này đượcthực hiện, nếu có ai đó không biết trong thành xảy ra chuyện gì, vậyđúng là người ngốc nói mê rồi.
Bá Đao doanh cuối cùng vẫngiết Bao Đạo Ất, đối với hầu hết mọi người, đó là một loại nhận thức. Mà về người ra tay là ai thì chẳng có mấy người quan tâm. Thuộc hạ của Bao Đạo Ất có lẽ sẽ yêu cầu giao hung thủ ra để nghiêm trị, nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ để gây hấn mà thôi. Mọi người sẽ chỉ lưu tâm cái ý nghĩa ẩn chứa sau thái độ cường thế đó của Bá Đao doanh, về phầnhung thu thì cho dù người ta có nhắc đến, cũng chỉ đơn giản là một câu:Chết chắc rồi.
Phóng tới từ cửa thành bên kia đến đây, nhìnthấy trong thành bắt đầu biến hóa, Lưu Tây Qua cũng tỉnh táo lại, chuyện nàng an bài đầu tiên chính là các loại ứng biến cùng thám thính chântướng sự tình. Bá Đao doanh chung quy là làm việc rất có hiệu suất, lạicó thêm Trần Phàm tham gia nên trước khi đến hoàng cung, vài nét kháiquát về một sự kiện đơn giản đã hình thành trong đầu nàng. Bao Đạo Ất đã chết, ngay cả trong thời đại chỉ giúp tình thân không quan tâm tới lýlẽ, Bá Đao doanh cũng sẽ phải chịu một đòn nghiêm trọng, nhưng đó khôngphải là toàn bộ sự tình mà nàng quan tâm.
Lúc này hoàng cungVĩnh Lạc ở vào phía nam của thành Hàng Châu, vốn là hành cung của một vị Vương gia của Võ triều, Lưu Tây Qua tới từ thành Bắc, dọc đường đi lạira mệnh lệnh cho vài điểm liên lạc của Bá Đao doanh, nhận tình báo, lúcđến cửa cung thì rất nhiều người đã tới rồi. Những người chạy tới nàychức quan có cao có thấp, đều là vì thấy tình hình trong thành chợt biến nên tụ tập lại đây, có người đang hỏi thăm tình hình, có người thì nhận lệnh. Người bọn họ có thể nhìn thấy cũng không có gì khác biệt, khi Lưu Tây Qua dẫn mấy người Bá Đao doanh dừng ngựa ở trước cửa cung, xoayngười xuống ngựa thì ai đều quay sang nhìn bọn họ.
Thiếu nữlạnh lùng bước nhanh vào trong hoàng cung, lúc này thủ vệ tòa hành cungnày cũng không sâm nghiêm, nên nàng lập tức xuyên qua quảng trường phíatrước và bước lên bậc thềm tới chính điện. Nàng thuận tay cởi bỏ áochoàng rồi ném cho một tên thị vệ nội cung tới đón tiếp, lại trở tay cầm lấy một chiếc hộp gỗ mà người bên cạnh đang ôm, lộn tay một cái liềnđeo nó trên lưng, sau đó nàng vẫy tay để mọi người tản đi.
Lên chính điện bái kiến Phương Lạp, theo lý luận thì đó chính là báikiến Hoàng đế, không được phép mang theo binh khí, nhưng nhìn cái dángvẻ của nàng lúc này lại chẳng có ai dám tới khuyên can. Trên đường đitới chính điện, người kỳ thực đã tới gần đủ. Với Thánh công Phương Lạpdẫn đầu, Hoàng hậu Thiệu Tiên Anh, Trưởng công chúa Phương Bách Hoa,Hoàng tử Phương Kiệt, kế đó là đám nhân vật cao cấp trong quân nhưPhương Thất Phật, Lệ Thiên Nhuận, Đặng Nguyên Giác, Thạch Bảo và Lâu Mẫn Trung cũng đã tề tụ lại trong điện. Vương Dần, Tư Hành Phương và Tổ SĩViễn không tới, có lẽ là đang bắt tay ngăn chặn thế cục Hàng Châu, hoặccó lẽ là đang trên đường tới đây. Trong điện còn có vài quan viên địa vị không được cao cho lắm dự thính, có người khắc khẩu lại có kẻ khóc lóckể lể, không khí rất căng thẳng.
Nếu ở hậu thế, Bao Đạo Ất đã ở vị trí gần với Ủy viên Bộ chính trị, y chết rồi, không ai là không bị ảnh hưởng cả. Giờ phút này kẻ đang giận dữ chỉ trích chính là đệ tử của Bao Đạo Ất, Trịnh Bưu. Nếu xét về địa vị thì gã có thể coi là nhị bảthủ dưới trướng Bao Đạo Ất, đảm nhận chức Điện tiền Thái úy, về võ nghệthì có xu thế trò giỏi hơn thầy, được xưng là Trịnh Ma Vương. Khi BaoĐạo Ất xảy ra chuyện, gã lập tức dẫn một đứa con riêng của Bao Đạo Ấtvào trong điện khóc kể, lúc này gã đang lòng đầy căm phẫn mà nói về nỗiđau thương của những người bên Bạch Lộc quan, thấy Lưu Tây Qua đi tớithì gã nhìn nàng với đôi mắt đỏ bừng, cắn chặt răng đến muốn nứt ra.
- ... Bẩm bệ hạ, hôm nay Bá Đao doanh hành hung đường hoàng và ngangngược như thế, thật sự đã đến mức khiến cho người ta vô cùng căm phẫn.Nếu không xử trí thì thật sự khó mà bình ổn được sự phẫn nộ của muôndân. Công tích của gia sư với Vĩnh Lạc triều này, mọi người đều biết,nếu người có công cao lao khổ như vậy mà Bá Đao doanh của nàng nói muốngiết liền giết, sau này còn ai dám liều chết hiệu lực cho Vĩnh Lạc triều ta nữa đây...
Ngày thường thì Trịnh Bưu chẳng dám nhìn chằmchằm Lưu Tây Qua như vậy, nhưng lúc này đây là người trong thế lực củaBao Đạo Ất, gã cũng thực sự cảm thấy bên mình bị Bá Đao doanh ức hiếpquá đáng rồi, đồng thời cũng hiểu rằng nếu không cứng rắn hơn thì sẽchẳng thể đứng vững chân ở đây được nữa. Trong lúc gã khẳng khái nóinhững lời đó, mọi người trong điện đều châu đầu ghé tai xì xào bàn tán.Lưu Tây Qua chỉ thản nhiên liếc một cái rồi tiến lên bái kiến Phương Lạp và Hoàng hậu. Phương Lạp giơ tay lên, cau mày.
- Ngươi đây là... Ôi thôi, ngồi xuống, ngồi xuống trước đi.
Thiếu nữ đi tới chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi phịch xuống, đặt hộp Bá đao ở một bên, khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn chòng chọc xuốngđất. Sắc mặt nàng cũng không tốt, có vài phần hoảng hốt và xa cách, cùng với không yên lòng.
Tiếp theo Trịnh Bưu lại khảng khái trầntừ, Lưu Tây Qua cũng chẳng thèm nhìn gã, không chút động tĩnh. Mọi người lúc này cũng đều thấy bất đắc dĩ, ngày thường dù sao cũng qua lạinhiều, mọi người trong điện có lẽ cũng hiểu rằng chuyện này không phảilà do Lưu Tây Qua sai khiến, nhưng nói ra thì không ai tin, phương thứcxử lý dẫu sao cũng phải dựa theo quy củ trên trường hợp đó. Với tínhcách của thiếu nữ, có lẽ nàng đang nghĩ xem tại sao lại phải gánh tráchnhiệm cho vụ "ngoài ý muốn" này nên mới hờn dỗi như thế. Nếu không dựatheo tính cách xưa nay, Bá Đao doanh luôn rất côn đồ, chẳng thèm để ý là có lý hay không, dù thế nào cũng phải tranh lấy ba phần.
- Sự tình ngày hôm nay...
Mọi người bàn tán một trận, người mở miệng đầu tiên vẫn là Phương Bách Hoa:
- Chung quy là bên Đại Bưu đã quá phận, ảnh hưởng quá xấu, tiếp theo là nên làm sao để giải quyết tốt hậu quả, mọi người nói đi. Lời này củanàng rốt cuộc vẫn là giải vây cho Lưu Tây Qua, Bá Đao doanh không đúng,đó là tất nhiên, các ngươi nói sao thì nói, người ta ở phía bên này tiếp nhận là được.
Phương Bách Hoa nói như vậy rồi, người bênngoài cũng không nói thêm gì trong chuyện xác định tính chất sự tìnhnữa, cho dù đám người Lệ Thiên Nhuận có hiềm khích với Bá Đao doanh,nhưng cũng không thể nói Bá Đao doanh như thế là muốn tạo phản. Ở bêncạnh, Hữu tướng Tổ Sĩ Viễn kỳ thật đã tới, y có vẻ như thân với Bá Đaodoanh, hắng giọng một cái rồi nói trước tiên:
- Người nhà của Bao thiên sư là phải trấn an, hạ táng phải long trọng, Bá Đao doanh hẳn lànên phụ trách chuyện đó. Dù sự tình là ngoài ý muốn, nhưng Bá Đao doanhsai trước, nếu muốn xóa bỏ hiểu lầm...
Lúc này đứa con tư sinh của Bao Đạo Ất cũng đang quỳ ở đây, vội khóc reo lên:
- Đâu phải ngoài ý muốn gì, Bá Đao doanh bọn họ vốn đã đối nghịch bọn ta. Rõ ràng chính là cố ý mà...
Không người để ý tới gã, Thạch Bảo đứng một bên cau mày:
- Tiêu trừ hiểu lầm như nào đây, chẳng lẽ để người ta đánh Đại Bưu một trận?
- Giết người thì đền mạng, Lưu Tây Qua...
- Câm mồm!
Lâu Mẫn Trung khoát tay với Trịnh Bưu:
- Không thuận theo không tha thứ là không đúng...
- Chuyện này đã phá hỏng quy củ, phải chịu trách nhiệm. Nay cứ tạm ngừng tất cả chức vụ và quân hàm của Bá Đao doanh thôi...
- Nay loạn trong giặc ngoài, chức trách giám sát của Bá Đao doanh không thể hạ được, chức vụ và quân hàm khác có thể xét cắt giảm được.
- Nếu Bá Đao doanh lại dựa vào chức trách giám sát mà ngang ngược thì sao.
- Ta đảm bảo cho Lưu gia muội tử.
- Thân là Thái tử, lúc này nghị sự trong cung vàng điện ngọc thì đừngcó dùng loại tư ngôn thiên vị như trò đùa thế này được!
Lúcnày trong kim điện, bởi vì có hiềm khích trước đây nên Lệ Thiên Nhuậnxem như là nhằm vào Bá Đao doanh. Chỉ mắng vài câu thì chẳng có ý nghĩagì, trước mắt cứ lột bỏ thực quyền đã, sau này danh vọng chính trị tấtnhiên là sẽ thấp. Lâu Mẫn Trung và Đặng Nguyên Giác cơ bản là ở phetrung lập hoặc thiên về tán thành, mặc dù Lâu Tĩnh Chi theo đuổi Lưu Tây Qua đã lâu, nhưng trước mắt Lâu Mẫn Trung hẳn là cho rằng đây khôngphải trò đùa, đồng thời cũng cảm thấy địa vị siêu nhiên của Bá Đao doanh là hơi quá
Bình thường Thạch Bảo không có cảm tình gì với Bao Đạo Ất, nhưng y cũngkhông tội gì mà xuất đầu lộ diện cho Bá Đao doanh, nhưng Hoàng tử Phương Kiệt vừa nói vài câu có phần nghĩa khí đảm bảo thì đã bị Thiệu Tiên Anh và Phương Bách Hoa cùng mắng. Trong lúc nhất thời, tiếng xì xào bàn tán xôn xao khắp điện. Đây đang là thời chiến, cấp hàm giám sát trong thành Bá Đao doanh đảm nhận kia có địa vị cao siêu, về sau, Phương Thất Phậtlại phải mở miệng:
- Chức giám sát đó đúng là phải hủy, nhưng đây là lúc dùng người, sửa thành tạm thôi đi. Đại Bưu, ngươi có gì để nói không?
Sự tình phát triển đến mức độ này, Lưu Tây Qua lại chẳng tỏ thái độ gìcả thì có vẻ là quá xem thường người rồi, thế nên Phương Thất Phật mớichủ động đặt câu hỏi. Chung quy thì không thể không nể mặt ông ta, LưuTây Qua liếc ông ta một cái, một lát sau, như là đã quyết định:
- Phật soái, Ninh Nghị Ninh Lập Hằng... đang ở trong tay ngài?
Phương Thất Phật nheo mắt lại, những người khác trong điện này cũng nhíu mày:
- Đúng thì sao?
- Ta muốn bảo vệ hắn.
- Đùa cái gì vậy!
Ánh mắt Phương Thất Phật lạnh xuống. Phương Lạp ngồi bên trên cũng nghiêm mặt lại, nhắc nhở:
- Đại Bưu, hơi quá phận rồi đấy.
Trịnh Bưu reo lên:
- Ngươi coi sư phụ ta là cái gì, khinh người quá đáng!
- Ta vì sao không thể bảo vệ hắn!
Lưu Tây Qua đứng lên:
- Chuyện hôm nay vốn là Bao Đạo Ất muốn giết người trước cơ mà!
Lệ Thiên Nhuận đứng bên kia nhìn sang:
- Bao thiên sư muốn giết người, kết quả là bị giết lại ở Tứ Quý trai?
- Có vấn đề à? Lúc ấy ở phủ đệ của Phật soái, Bao Đạo Ất từng hỏi người ta chi tiết về Ninh Nghị, bởi vì một tên thuộc hạ của Phật soái để lộra Ninh Nghị từng tham dự đối phó Bạch Lộc quan, Bao Đạo Ất mới nhấtthời âm thầm đi theo. Chính là y muốn giết người trước!
Trịnh Bưu đứng bật dậy:
- Ngậm máu phun người! Gia sư có tu vi cao sâu, võ nghệ đã đạt tới mứcsiêu phàm, các vị ở đây đều rõ rành rành. Mà Phổ Đà Triệu Kim cang đitheo người cũng là một kẻ lão luyện nhất đẳng trong giới lục lâm, nếungười muốn giết cái kẻ có tên là Ninh Nghị kia thì sẽ bị giết sao? Thánh công xin hãy minh giám, lời nàng ta vừa nói rõ ràng đã chứng minh BáĐao doanh cố ý bày ra chuyện này!
- Bao Đạo Ất đi tới chỗPhật soái chỉ là nhất thời nảy hứng, vài tên thuộc hạ phía Phật soái đểlộ tin cũng là chuyện ngoài ý muốn, ta sao có thể bày cục trong chuyệnlần này được. Lúc trước Bạch Lộc quan giam giữ rất nhiều nữ tử, chuyệnnày ta ngứa mắt nên bày cục để cứu viện, Lập Hằng lại bày kế hoạch cholần đó, sau ta lo lắng Bao Đạo Ất gây bất lợi cho hắn, biết y có thù tất báo nên vẫn luôn giấu diếm việc này. Bao Đạo Ất đột nhiên biết được nên nhất thời nóng giận muốn giết người. Về phần vì sao lại bị Lập Hằnggiết lại... Chuyện tình ở Thái Bình hạng lúc trước, Thạch soái hãy nóixem Lập Hằng có thể xoay chuyển tình thế được không!
Thạch Bảo vuốt vuốt cằm:
- Người khác có lẽ không có khả năng, nhưng nếu là Ninh Lập Hằng kia thì ta thấy hắn đúng là có năng lực làm được thế.
Phương Lạp quay sang hỏi Phương Thất Phật:
- Chuyện Đại Bưu nói... là có sao? Bao thiên sư nghe được lời của người ở phủ ngươi nên mới nhất thời nảy ý định đi theo?
Phương Thất Phật muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn phải nói:
- Về việc này, khi bắt người thì có từng hỏi tùy tùng của Bao thiên sư, sau đó đầu tiên là tra xét, đúng thật là có chuyện như vậy.
Tất cả mọi người ở trong điện này đều là vội vàng tới, nên người hiểubiết đại khái toàn bộ tình hình hầu như không có mấy, Bá Đao doanh lạicó xung đột với Bao Đạo Ất, Bao thiên sư xui xẻo đã chết rồi, đươngnhiên có thể là Bá Đao doanh đứng ở thế thượng phong hoặc là sử trá.Đoàn người ở trong điện cũng không chú trọng lắm đến chứng cứ, nênchuyện xảy ra trên cơ bản là đã rõ, nhưng thật không tưởng được rằng Lưu Tây Qua lại đẩy chuyện này sang một hướng khác. Trong giây lát, mọingười đúng là không biết nói gì.
Phương Bách Hoa nói:
- Thôi không nói chuyện này nữa, Thất ca hãy đi điều tra đi. Nhưng cho dù là thế nào, Bao thiên sư đã chết, phải có cái để ăn nói.
- Ta muốn bảo vệ Ninh Lập Hằng.
- Lưu Tây Qua ngươi khinh người vừa thôi, thánh công, các vị, các người đã thấy nàng ta ương ngạnh tới mức nào chưa!
Tổ Sĩ Viễn hơi do dự:
- Giết người đền mạng là chuyện đương nhiên...
- Bao thiên sư không phải người bình thường, chuyện này chung quy phải có cái để bàn giao...
- Bất chấp lý lẽ!
- Đùa cái gì vậy...
Tiếng xôn xao vang lên, Hoàng tử Phương Kiệt ở cách đó không xa thở dài, khẽ nói:
- Dù sao cũng phải nhường một bước thôi.
Lưu Tây Qua chậm rãi lắc đầu.
- Lợi hại, thật lợi hại! Bá Đao doanh các ngươi thật lợi hại! Sư phụ ta bị ngươi giết rồi, các ngươi lại muốn bảo vệ. Bá Đao doanh các ngươiđúng là không sai cái gì nhỉ!
Trịnh Bưu cười lạnh một tiếng rồi nói to lên:
- Tên Ninh Lập Hằng kia, chẳng lẽ hắn là nhân tình của ngươi...
Nói tới đây, không khí trong điện đột nhiên lạnh xuống, Thiệu Tiên Anh giơ tay chỉ Trịnh Bưu:
- Ngươi câm mồm...
Một tiếng "két" vang lên trong không trung.
Chiếc hòm thật dài được mở ra, thanh Bá đao thật lớn rơi vào trong taythiếu nữ, nàng nhẹ nhàng đá mũi chân một cái. Bên kia, Thạch Bảo, Phương Thất Phật và Phương Bách Hoa cũng đứng bật dậy.
Bá Đao baylên không trung, lại rơi xuống bên kia, hệt như kim đồng hồ vẽ ra mộtvòng tròn trước người Lưu Tây Qua. Khi nó chuyển thành vung ngang, thânhình thiếu nữ đã hình thành một độ cong giống như một dây cung được kéocăng tới mức tận cung, xoay người quay đầu.
Trong ánh mắt sắc bén tới cực điểm, nhảy vọt tới, vung tay chém!
- Tử!
- Ngươi tìm chết!
- Dừng tay....
Trong tiếng quát to của mọi người, trong lúc Trịnh Bưu luống cuống định chống đỡ, Thạch Bảo đã vung một cước ầm ầm đá mạnh lên người gã, khiếngã bay văng ra ngoài, cả một chiếc bàn cùng bàn trà cũng bay theo. Tớicùng còn có một chiếc mâu sắt, mảnh vụn ở đầu gỗ bay lượn trong điện,mâu sắt bị nện bay, suýt nữa thì đánh nát cả mép cửa trịnh, lúc rơixuống đất đã uốn khúc lại. Trịnh Bưu đứng lên, miệng phun một ngụm máutươi. Mà bên này, Phương Thất Phật đè bả vai Lưu Tây Qua xuống, PhươngBách Hoa thì trực tiếp ôm lấy thiếu nữ, Thiệu Tiên Anh thì chạy xuốngrồi giật lấy thanh đại đao trong tay nàng, ra sức gỡ bàn tay đang nắmlấy chuôi đao của Lưu Tây Qua.
Phương Lạp vỗ rầm một cái xuống ghế rồng, người trong chính điện cũng đã sôi trào.
- Láo xược!
- Còn gì là thể thống nữa....
- Có phải không để ta vào mắt không....
- Đương trường hành hung, nói không lại là ra tay đánh nhau à...
- Trịnh Bưu ngươi nói mà không biết nghĩ...
- Đã nghĩ rõ rồi...
- Hoàng gia uy nghi ở đâu, pháp luật ở nơi nào...
- Chuyện hôm nay không còn biện pháp khác nữa...
- Ngươi cứ như vậy cũng không cứu được người đâu...
- Ta với hắn có tư tình...
- Hắn chết... hả?
Sau một lát, dường như nghe được thứ gì đó đáng sợ, trong điện này bịmột bầu không khí yên tĩnh đến kỳ quái bao phủ. Tổ Sĩ Viễn còn đang nóithì giật giật khóe miệng, sau đó lại phải quay sang xác nhận lại vớingười bên cạnh. Bàn tay giơ lên không trung đang muốn chụp xuống củaPhương Lạp cũng khựng ở đó, Hoàng tử Phương Kiệt gãi gãi đầu, ngay cảkhuôn mặt Phương Thất Phật trông cũng rất cổ quái, Phương Bách Hoa nhìnnhìn bên cạnh, dường như muốn xác định xem vừa rồi có phải là ai đó vừanói một câu rất kỳ quái hay không.
Lưu Tây Qua buông Bá đao ra, nàng nhìn mọi người trong điện.
- Ta thích hắn!
Nàng nói như thế, thiếu nữ xưa nay vẫn luôn khăng khăng dùng thân phậnLưu Đại Bưu gặp người ngoài, giọng nói cũng cố ý tục tằng hoặc ra vẻkhàn khàn, đây có lẽ là lần đầu tiên nàng ở một nơi chính thức như vậy, ở trước mặt những người này dùng giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vốn thuộc về thiếu nữ để nói chuyện, nhưng sau đó nàng lại nói một câu: “... Tathích hắn”. Thở ra một hơi, như là đang xác nhận.
Vẫn là mộttrận yên tĩnh. Phương Thất Phật nghiêng nghiêng đầu nhìn xuống mặt đất,như đang nghiền ngẫm hàm nghĩa của cả sự kiện này. Thạch Bảo giơ mộtngón tay lên không trung, ngẩn người, sau đó lại chỉ Trịnh Bưu hai cái,đại khái là y cũng không biết mình muốn biểu đạt cái ý gì, liền ngồixuống. Phương Lạp buông tay xuống, dùng ngón tay trái nhẹ nhàng gõ lêntay vịn một lúc, sau đó lại giơ tay vỗ xuống tay vịn một cái rồi đứnglên.
- Hôm nay đến đây thôi...
Y vung tay lên rồi xoay người đi tới phía cửa hông:
- Chuyện này... nghị sau...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 301: Nghị Hôn Nghị Gả

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comVốn là quốc sự chính sự, lại vì một câu "Ta thích hắn" mà đột nhiênbiến thành gia sự. Loại chuyện này bỗng nhiên phát sinh trên người LưuTây Qua, đối với người quen thuộc nàng thì đúng là bách vị tạp trần.
Với Phương Lạp mà nói, Bá Đao doanh của Lưu gia vẫn luôn luôn là độingũ trung thành với y nhất. Lưu Tây Qua bản thân vì là nữ hài tử, có lẽsẽ có phần cổ quái, hay tùy hứng, hoặc là nghĩ ngợi lung tung, nhưngtrên cơ bản là nàng thủy chung là lực lượng kiên định nhất đứng bên phía mình. Chỉ cần có cái tiền đề này, với Phương Lạp thì Lưu Tây Qua luôngiống như là con gái của y vậy.
Lúc trước Lưu Tây Qua khôngmuốn thành thân, Phương Lạp đã để kệ nàng, nhưng con gái lớn rồi thìchuyện như này đúng là khó tránh. Đám người Phương Bách Hoa, Thiệu TiênAnh sốt sắng lên rồi mà Phương Lạp vẫn tỏ thái độ ủng hộ. Lúc này bêntrong đời thứ hai của nghĩa quân, có thể coi là thanh niên tài trí tuấntú đầy khắp nơi, trong số đó thì Lâu Tĩnh Chi được xem như là xứng đôivới nàng nhất, trai tài gái sắc, hay Trần Phàm thì cũng được coi là oangia vui mừng. Đáng tiếc là mấy tên con trai nhà mình hoặc là đã thànhthân, hoặc là chưa đủ tuổi, không thể cho nàng được vị trí chính thế,nếu để Lưu Tây Qua gả sang đây làm thiếp thì đám nguyên lão trong quânđội chắc chắn sẽ không để yên, mà đám người Phương Kiệt cũng khôngnguyện ý, nên y cũng không muốn phí công phí sức với chuyện này.
Ai ngờ sự tình được công bố ra lại ngoài dự liệu của mọi người.
- ... Thậm chí khi đó Trần Phàm với Bao lão đạo đả nhau, bọn ta cũng không dùng lý do này để giúp kẻ phạm lỗi cả!
Vào đêm, ánh đèn tí tách cháy trong thiên điện hoàng cung, người đangdùng loại khẩu khí buồn bực để nói chuyện này đúng là Phương Lạp. Sauhội nghị phức tạp rối rắm buổi chiều kia, mọi người tự quay về nhà rồinghĩ tiếp sự tình phát triển như nào, một lần nữa tự chọn lại lập trường ở trong lòng. Tới khuya, hầu hết đều là mấy lão thần tử trung tâm nhấtkể từ khi Phương Lạp khởi nghĩa tới nay, người nhà như Phương Thất Phật, chiến hữu như Đặng Nguyên Giác, Lâu Mẫn Trung hay Tổ Sĩ Viễn... đều làngười quen biết Bá đao Lưu Đại Bưu từ trước, có thể góp lời trong truyện hôn sự của Lưu Tây Qua.
- Vậy không phải là vì... lần này chỉ vì lý do này mới giúp kẻ phạm tội đó sao.
- Có ai giúp bằng cái loại lý do như thế này sao! Cho một tên đàn ông! Con bé, một cô nương gia như thế...
Phương Lạp vung tay lên:
- Lúc trước con bé không muốn thành thân đã không nói, càng ngày càngkỳ cục rồi. Con bé không lo thì trưởng bối dẫu sao cũng phải lo cho nóchứ! Nữ nhi gia hỏng danh tiết rồi... Bố khỉ, còn tên Ninh Lập Hằng gìkia, thậm chí là kẻ đầu hàng... Một tên tiểu bạch kiểm, sao Thiến Thiếnlại đi thích hắn được, thật linh ta linh tinh!
Phát cáu một trận, Phương Lạp quay sang nhìn một người ngồi ở đây:
- Không phải nói rằng... dạo này Tĩnh Chi luôn ở cùng Thiến Thiến sao...
Lâu Mẫn Trung vội xua tay:
- Bát tự không hợp, đừng nhắc tới nữa. Tĩnh Chi chỉ là nhất sương tình nguyện mà thôi.....
- Ta cảm thấy ở chuyện khác Thiến thiến dù hơi không biết nặng nhẹ, nhưng... đại sự thì vẫn rất có chừng mực.
- Sợ là con bé không coi chuyện này là đại sự.
- Con bé hoàn toàn không coi đây là đại sự.
Phương Lạp nghiến răng nghiến lợi phụ họa:
- Đại Bưu qua đời sớm quá, mẹ Thiến Thiến lại qua đời sớm hơn nhiều.Nhắc tới thì tuy ta và Đại Bưu có giao tình lớn, nhưng đã sớm nói rằnghắn không biết dạy con gái, cả ngày cho con bé nghịch đao múa thương, đã thế lại còn dạy con bé là lông ngực lẫm liệt chính là đại anh hùng. Xem hắn đặt cái tên gì kia, Tây Qua Tây Qua, làm hại nha đầu kia cả ngàyđều nghĩ chuyện đổi tên... Nói đi thì nói lại, sau đó ta đổi cho con béthành Thiến Thiến không phải là hay sao, mà con bé chẳng dùng bao giờ.
- A di đà phật.
Đặng Nguyên Giác liếc Phương Lạp một cái:
- Trước kia người ta gọi nàng là Tây Qua, nàng rút đao bổ người, saugọi Thiến Thiến rồi Tây Tây, ở trong mắt kẻ hữu tâm chẳng phải là cùngmột ý sao...
- Đó đâu phải... thêm một chữ thảo lên đầu sao...
Phương Lạp vẫy tay cường điệu, rốt cuộc giật giật khóe miệng rồi bỏ qua vấn đề này:
- Dù sao chính là vì không có mẹ ruột nên mới lắm chuyện như vậy. Tacũng đại ý, sau khi Đại Bưu qua đời rồi, ta để Tiên Anh trông coi conbé, nhưng Tiên Anh lại chẳng quản được nó, lúc ấy nó đã lớn rồi, dạyhiền lương thục đức thế nào cho được. Sớm biết thì đã giao cho BáchHoa... Nhưng cũng vì Bách Hoa suốt ngày cứ vung đao múa thương, ta sợlại dạy hỏng Đại Bưu nên mới không giao nó cho Bách Hoa... Thôi mặc kệlà thế nào, giờ vấn đề lớn nhất là con bé nói thích tên Ninh Lập Hằngkia, đó có phải là thật hay không, rồi... Ninh Lập Hằng rốt cuộc là cóđáng tin hay không.
Nói tới điều này, mọi người quay sangnhìn nhau mấy lần. Lâu Mẫn Trung mím môi nhìn sang nơi khác. Sau một lát xì xào bàn tán, đúng là chỉ có Phương Thất Phật lên tiếng:
-Thánh công, nếu nàng không dùng lý do này với người khác mà chỉ đối vớiduy nhất một người, chuyện này nặng nhẹ thế nào, liên quan đến hạnh phúc cả đời nữ tử, ta cảm thấy Thiến Thiến chắc chắn là cũng biết.
Phương Lạp nhìn Phương Thất Phật một lúc, cuối cùng chỉ thở dài. Y cũng biết suy nghĩ đó đúng là có vẻ tự lừa mình dối người, chỉ là đứa congái Tây Qua này bỗng nhiên đi thích một tên cổ quái như vậ khó mà chấpnhận được.
- Dù sao... Tiên Anh và Bách Hoa đều hỏi rồi. VậyNinh Lập Hằng kia thì sao? Các ngươi đã điều tra chưa? Hắn là kẻ đầuhàng, khoảng thời gian trước còn tham dự vào cuộc nội chiến giữa Bá Đaodoanh và Bao lão đạo đúng không, lần này lại đột nhiên giết Bao lão đạo, liệu có vấn đề gì hay không?
- Sự tình còn cần phải tra thêm.
Phương Thất Phật trả lời:
- Nhưng mà... Toàn bộ sự tình đúng là hơi vội vàng thật. Lão đạo đếnchỗ ta thì nhất thời quật khởi, chi tiết hỏi về Ninh Lập Hằng cũng làtrùng hợp. Vị quản sự trong phủ của ta sở dĩ biết về Ninh Lập Hằng cũnglà do mấy ngày trước ta để hắn đi tra xét, đủ mọi loại trùng hợp tậptrung lại, nên khả năng cố ý sắp xếp là không lớn. Trên thực tế, sau khi Bá Đao doanh và Bao lão dạo hoàn toàn trở mặt, ta biết phía Thiến Thiến đúng là ra sức giấu diếm chuyện Ninh Lập Hằng tham dự đối phó lão đạo,điều này chứng tỏ nàng coi trọng tên Ninh Lập Hằng này, sợ hắn bị liênlụy.
- Nhưng với tính cách của Thiến Thiến, ta cảm thấy conbé sao có thể thích một tên thư sinh cần bảo vệ được. Điểm này có thể có vấn đề không? Có người lên tiếng hỏi.
Tổ Sĩ Viễn lắc đầu:
- Ninh Lập Hằng này rất lợi hại đấy, tuy không phải là hơn xa cao thủnhất lưu gì, nhưng nghe nói được người giang hồ gọi là Huyết thủ nhânđồ...
Phương Thất Phật bật cười, khoát tay nói:
-Huyết thủ nhân đồ đó chỉ là nói giỡn thôi, nhưng nếu thật sự đánh nhauthì Ninh Lập Hằng này hoàn toàn có thể làm nên trò trống. Kỳ thực trậnchiến ở Thái Bình hạng lúc trước mọi người đều nghe nói qua rồi đó, lúcấy Thạch Bảo và Thiến Thiến đều coi như là thua trên tay hắn, Cẩu Chínhđúng là bị hắn tự tay giết chết.
- Nói như vậy là Thiến Thiến coi như đã bị hắn đánh bại một lần?
Phương Thất Phật gật đầu:
- Đúng vậy, với tính tình kia của Thiến Thiến, chỉ sợ là như vậy nênmới thích Ninh Lập Hằng. Hắn khác với thư sinh bình thường, việc nhỏ làm được, đại sự cũng có thể lo. Mấy trận ở Hồ Châu kia, vì chúng qua quákhinh địch nên mới ăn thiệt trong tay hắn. Nhưng lúc ấy hắn sinh bệnhnên bị Thiến Thiến đuổi theo bắt được, từ đó về sau mọi chuyện trong BáĐao doanh đều được hắn xử lý gọn gàng rõ ràng. Hắn chắc là kẻ có chí lớn trong lồng ngực, nhưng lúc trước lại bị bó tay bó chân, chỉ có ở phíachúng ta mới có thể phát huy được, triều đình hẳn là sẽ không cho kẻ đi ở rể cơ hội như thế đâu.
- Đúng vậy.
Phương Lạp vỗ bốp xuống đùi một cái:
- Nói như vậy không phải là rõ rồi sao, tuy hắn văn tài võ công xứngđôi với Thiến Thiên, nhưng hắn đã thành thân, lại còn là kẻ đi ở rể,loại chuyện như này thì còn ra cái thể thống gì nữa.
- Thánh công...
Phương Thất Phật có phần tức giận nhìn Hoàng đế.
- Phật soái.
Phương Lạp cười nhìn lại, rồi sau đó chỉ vào mọi người:
- Mọi người hãy nói đi, nói đi nào.
- Quả thật không ra thể thống gì. Công chúa triều Vĩnh Lạc ta sao có thể gả cho kẻ đi ở rể được...
- Thiến Thiến là Công chúa cao quý, người nọ cũng nên đến ở rể chứ không phải là cưới...
- Để hắn hưu thê?
- Nghe nói nương tử của hắn đang ở nơi đây.
- Giết luôn.
- Nương tử của người ta đang mang thai rồi, lúc này mà giết thì chẳng phải là kết thù sao?
- Sao chuyện lại còn phức tạp như vậy... Ngoài ý muốn thì sao?
- Heo còn có thể nhìn ra nữa là... cái lúc này thì ngoài ý muốn gì.
- Nhìn ra thì sao chứ, Công chúa Vĩnh Lạc triều chúng ta nguyện ý gả cho...
- Uy hiếp đi, cả hai bên ấy, khiến vợ hắn rời đi, thả cho người ta mộtcon đường sống, lại làm hắn thành gia ở đây. Thời xưa chẳng phải có câuchuyện về Tiết Nhân Quý đó sao...
- Tiết Nhân Quý kia ngay từ đầu đã không phải là kẻ ở rể. Làm cho một tên ở rể hưu nương tử củamình rồi lại đến ở rể cho Vĩnh Lạc triều chúng ta, ta cảm thấy có vẻkhông có lý chút nào...
- Bằng không hai bên đều là cả?
- Ninh Lập Hằng kia chỉ là một tên ở rể mà...
- Khụ, vậy cho ở rể hai nhà đi, không biết có tiền lệ như thế không nhỉ...
Người trong điện cứ tôi một câu ông một câu, nhiệt tình thảo luận quanh chuyện này. Phương Lạp nhíu mà vốn là muốn tất cả mọi người phản đốicơ, sao bỗng dưng lại biến thành thảo luận cách xử lý hôn sự thế này...
***
- Các ngươi không giết được nàng đâu... Lúc chiều trở về, ta đã làm cho Bá Đao doanh giới nghiêm để bảo vệ các nàng rồi, giờ muốn giết các nàng còn khó hơn cả giết ta.
Khi trong thiên điện thảo luận vớikhí thế ngất trời thì trong một cung điện ở phía sau, Lưu Tây Qau đã nói những lời này với mấy người phụ nhân mà Phương Bách Hoa, Thiệu Tiên Anh dẫn đầu. Đối với các nàng mà nói, ngay từ đầu lúc nhận mệnh lệnh củaPhương Lạp, đương nhiên là hy vọng Lưu Tây Qua thừa nhận nàng nhất thờixúc động nên nói nhảm mà thôi. Những chàng trai Lâu Tĩnh Chi, rồi TrầnPhàm kia còn chưa tính, dù sao Ninh Nghị chỉ là một người ngoại lai,thân phận không đáng tin chút nào, nhưng sau một lúc thảo luận thì mọichuyện lại xoay quanh vấn đề làm sao với hỉ sự bây giờ.
Chuyện Ninh Nghị đã có vợ đương nhiên là chẳng thể vòng qua được.
Thiệu Tiên Anh nay là Hoàng hậu, tính tình có lẽ hơi ôn hòa, nhưng lúctrước nàng theo Phương Lạp khởi nghĩa tạo phản, đến thời khắc mấu chốtvẫn là người sát phạt quyết đoán. Phương Bách Hoa thì lại càng không cần nói, suất lĩnh đại quân trong trận doanh Phương Lạp, trước nay luôn lấy quân pháp nghiêm khắc mà nổi danh, An Tích Phúc chính là quân pháp quan mà một tay nàng chỉ dạy, biện pháp đầu tiên nàng nghĩ tới chính là giết người, ai ngờ được Lưu Tây Qua lại liệu địch tiên cơ, lúc này đã bảo vệ đám người Tô Đàn Nhi rồi.
- Con... con như thế này thì sao có thể gả đi được... bản thân hắn lại là kẻ ở rể...
Thiệu Tiên Anh cau mày.
Lưu Tây Qua cúi đầu:
- Con vốn không nghĩ tới chuyện phải gả...
- Con... đứa trẻ ngốc này! Nếu thích hắn thì đương nhiên là phải gả rồi...
- Hắn... con thích hắn mà thôi, hắn sớm đã có vợ, giờ có cả con rồi, con chưa từng nghĩ gì nhiều...
Ở bên kia, sắc mặt Phương Bách Hoa sớm đã tái mét lại:
- Con ở trên kim điện nói những lời đó, đã nói ra là phải gả. Ninh LậpHằng hắn cũng nhất định phải cưới! Nếu không con thân là công chúa triều Vĩnh Lạc ta, thích người khác tới mức nói thẳng ra trên kim điện, lạikhông cách nào gả cho hắn, người khác nhìn chúng ta như nào. Con là công chúa tôn quý, sao có thể cùng chung chồng với kẻ khác, hoặc là hắn hưuthê, hoặc là ta giết nàng ta cho con...
- Thê tử của hắn đãmang thai được năm tháng rồi, sao có thể hưu thê. Con cũng không choBách Hoa cô cô giết nàng ấy, nếu không thì chúng ta chỉ có thể trở mặtthành thù thôi!
Phương Bách Hoa nhìn Thiệu Tiên Anh, lại quay sang nhìn chằm chằm thiếu nữ một hồi, cuối cùng thở hắt một hơi:
- Tốt thôi, Thiến Thiến, cô cô cũng nói cho con biết cho rõ, những thứkhác xử lý thế nào là chuyện của con, nhưng chắc chắn phải gả. Con đãnói ra ở trước mặt văn võ bá quan cả triều, chuyện này không đẩy đượcđâu. Nếu con đùn đẩy, hắn nhất định phải chết. Hắn giết Bao lão đạo lànhất định phải chết rồi, con cho là đám Lệ Thiên Nhuận cứ để cho con lừa gạt sao? Vậy sau này con không phải là nói giết ai thì giết, nói cứu ai thì cứu sao... Con biết rõ điểm này rồi, sau chúng ta sẽ tiếp tụcthương lượng xem nên gả như nào.
Thiệu Tiên Anh gật đầu nói:
- Tiểu cô nói rất có lý.
Có người bên cạnh nói:
- Bản thân hắn là kẻ ở rể, đó là phiền toái nhất đấy. Hắn không thể hưu thê, vậy chúng ta ép vợ hắn bỏ hắn đi...
Lưu Tây Qua trợn tròn mắt, lắc đầu:
- Không được! Cha ta nói rồi, thà dỡ mười ngọn miếu chứ không hủy một việc hôn nhân.
- Vậy thì cũng không thể hai bên đều là cả được.
- Còn thể thống gì nữa, đám thương nhân dân gian mới có cái tập tục hai bà cả chứ, cho tới bây giờ đều chẳng ngóc đầu lên được. Hơn nữa cho dùhai cả thì tính là cái gì, một tên hôn phu ở rể hai nhà à? Hắn là ngườicủa Tô gia hay là Lưu gia chúng ta đây...
- Dù sao... Để thánh công tứ hôn rồi tính sau?
- Nhất định là phải tứ hôn rồi, nhưng muốn tứ thế nào thì cũng phải làm cho rõ ràng mới được, hay là ép nương tử hắn hưu phu trước nhỉ...
- Cứ cảm thấy khó nghe thế nào ấy...
Có một số sự tình đã được định ra, mấy người phụ nhân líu ríu thươngnghị. Kỳ thật đối với lúc sau này, Lưu Tây Qua còn không kịp đau đầu,vốn là Ninh Nghị gây họa, nàng chỉ cứu người mà thôi, nhưng bất cứchuyện gì xảy ra đều không phiền hà như cái chuyện này, vì chẳng thể nói rõ được đạo lý ở nơi đây. Nàng thậm chí còn không nói điều này với Ninh Nghị, nếu Ninh Nghị cảm thấy nàng ái mộ hắn đã lâu, thậm chí không tiếc tất cả mà chia rẽ gia đình hắn thì nàng nên làm gì bây giờ, không phảilúc nào cứ xụ mặt ra là có thể ứng phó được. Vì thế thiếu nữ ngồi đó,phồng má trừng mắt, ngoan cường mà lại phí công, cố gắng giữ tuyến phòng cự cuối cùng...
Cùng lúc đó, cửa trước của phủ đệ PhươngThất Phật được các thế lực khắp nơi vây chặt như nêm cối đang sáng trưng đèn đuốc, khi Ninh Nghị cùng Trần Phàm nghênh ngang đi ra thì hắn vẫncòn chút cảm giác thần kỳ trong lòng, giống như lấy Lưu Thiên Nam dẫnđầu tới đón tiếp thành viên Bá Đao doanh mà nháy mắt ra hiệu trông thậtcổ quái vậy.
Có một số chuyện tuy dựa theo lô-gic suy nghĩthì sẽ cảm thấy là không thể xử lý như vậy, nhưng thật sự nghĩ đến đóthì không khỏi tránh đi những cái có khả năng nhất. Mà khi nó thật sựxảy ra cũng khiến cho người ta một lần rồi một lần nảy sinh nghi vấn,cảm thấy có phần loạn. Giống như đầu phố đối diện bị thành viên Bá Đaodoanh chặn, như là sợ đám thuộc hạ của Bao Đạo Ất đang lòng đầy căm phẫn vậy, Ninh Nghị có thể đoán được đại khái bọn họ đang nói cái gì.
- Ngươi biết bọn họ đang nói gì không?
Trần Phàm quái dị dựa tới gần:
- Ta biết, chắc chắn bọn họ đang nói, mọi người mau tới đây xem, đóchính là tên ăn chùa ở Bá Đao doanh kìa, hô hô hô hô hô...
Gã thực không tiết tháo mà che miệng nén cười.
Đương nhiên không phải là như vậy... Ninh Nghị tức giận trừng gã mộtcái, nhưng sau vẫn chỉ có thể vô lực mà thở dài, rồi ngẩng đầu vọng lênkhông trung.
Hắn chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn giết chết một tên Bao Đạo Ất mà thôi.
Sao sự tình lại biến thành cái dạng này...
Ôi....

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 302: Thông Tri Tái Hôn

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comThời gian chiến tranh giới nghiêm, khi xe ngựa đi qua đường phố, mọinơi đều có vẻ yên ắng, ánh lửa và ánh đèn trong phạm vi nhìn thưa thớtkhuếch tán bốn phương tám hướng, có lúc sáng lên, sau đó lại chìm nghỉm trong biển đêm yên tĩnh.
- Sau khi trở lại...ngươi có thể ăn nói với nương tử nhà ngươi như nào đây?
- Quỳ cho đến khi y phục rách thì thôi.
- Cái gì?
- Ồ, ta tự có biện pháp ăn nói với cô ấy...
Trong quá trình quay về đường Tế Liễu, Trần Phàm và Ninh Nghị nóichuyện câu được câu không. Đối với chuyện phát sinh này, tên vô tâm vôphế trước mắt kia có vẻ có chút hả hê lý thú, không nhìn ra chút gìkhác, đây là điều khiến Ninh Nghị thấy kỳ quái.
- Nói đi cũng phải nói lại, sao ngươi lại vui vẻ như vậy? Có phải cùng với Đại Bưuquen biết nhiều năm, có phải có chút gì đó...gì đó?
- Cái gì chứ?
Trần Phàm nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó cười xua xua tay.
- Tất cả mọi người nghĩ chúng ta có gì đó sao?
- Ngươi cứ tùy tiện tìm một người nào đó trên đường Tế Liễu hỏi mộtchút, nói là, trên đường phố có ai hơn nữ nhân tên là Lưu Diệc Phikhông.
- Cái gì mà nữ nhân Lưu Diệc Phi ...
Trần Phàm nhíu mày, sau đó đại khái cũng hiểu ý tứ.
- Ặc, thực ra cái này....Quen lâu như vậy, muốn nói hoàn toàn không có cảm tình cũng không đúng, nhưng quả thật ta chỉ coi cô ấy là muội muội mà thôi, tính cách của cô ấy quá không được tự nhiên, mà người tathích, không giống với cô ấy.
- Là Thúy Hoa nhà bên....
- Có võ công, hơn nữa hiện tại đã thành thân rồi.
- Sẽ không phải là tiểu thư nhà quan lại, có võ công, khi còn nhỏ từng lớn lên với ngươi, phụ thân cô ấy không đồng ý, ngươi liền tạo phảnvân vân...
- Cũng không đúng.
Trần Phàm nhíu mày, sau đó xua tay.
- Nói cho ngươi vậy, nói cho ngươi vậy, nhưng ta chỉ nói với ngươi, ngươi không được nói với người ngoài..
Gã thì thầm nói đến đây, màn xe bên kia đã vén lên hở một chút. Trần Phàm một cước đá phu xe.
- Còn dám nghe lén chúng ta.
Nói xong, gã lại ghé sát vào tai Ninh Nghị, thanh âm tụ lại thành một đường, rất khẽ:
- Thiến Nhi tỷ...dám nói ra ngoài ta sẽ giết ngươi.
Ninh Nghị sửng sốt một lát:
- Là ai?
Trầm Phàm lại ghé sát vào:
- Uyên ương đao, Thiến Nhi tỷ...
Lúc này Ninh Nghị mới phản ứng gã nói tới Uyên ương đao Kỷ Thiến Nhi, thật có chút bất ngờ. Cô gái này tuy nói là trẻ tuổi nhất trong mấyngười "Sát Nhân Thường Mệnh Khiếm Trái Hoàn Tiền", nhưng cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, hơn nữa bề ngoài rất quê mùa, hơn nữa nói năng thô tụcchẳng kém gì nam giới trong Bá Đao Doanh, không ngờ khẩu vị của TrầnPhàm lại nặng như vậy. Trần Phàm lại ghé sát vào, thì thầm giải thích,nét mặt có chút tự đắc.
- Khi ta theo sư phụ học nghệ, lúc đó ta còn nhỏ, Thiến Nhi tỷ cũng còn trẻ tuổi, tư thế oai hùng hiênngang. Lúc ta vào Bá Đao Trang, tỷ ấy rất nhiệt tâm dạy võ ngẹệ cho ta, đao pháp của tỷ ấy..chậc chậc chậc...cực nhanh cực độc cực lợi hại.Phụ nữ phải nên như thế chứ, hơn nữa qua vài năm sau, tỷ ấy lại khôngđánh lại ta, chẳng qua thời gian qua đi tỷ ấy cũng đã nhiều tuổi thêmrồi. Nhưng...ngươi không hiểu đâu, tỷ ấy vốn rất lợi hại, thời gian đầu ta không thể tiếp được hai chiêu đao của tỷ ấy, nên khi đánh bại tỷấy, chật...thật sự là, cả đời ta đều nhớ rõ cảm giác ấy.
Gã hạ thấp giọng, hưng phấn khoa chân múa tay không ngớt:
- Hơn nữa ngươi có chú ý hay không, Thiến Nhi tỷ mặt trái xoan, cằmnhọn, muốn kết hôn thì phải kết hôn người như vậy. Tây Qua có cằm tròn, cũng không phải nói là mặt cô ấy giông cái bánh bao lớn, mà là khôngnhọn. Hơn nữa Thiến Nhi tỷ dùng hai thanh khoái đao, đây mới là nữ nhân dùng đao chứ, Tây Qua chỉ dùng một thanh cự đao, kéo theo chỉ dọangười, nhìn chẳng có cảm giác nữ nhân gì. Ta coi cô ấy là muội muội, có lẽ là đệ đệ thì đúng hơn...
Nói còn chưa xong, gã lại nhéo nhéo mặt:
- Chẳng qua nói đi nói lại, nếu như bên người cô ấy không có đao,ngươi cũng không nhất định phải thích người cằm nhọn, vậy thì Tây Quacũng không tệ đâu, quen nhau nhiều năm như thế, ta rất hiểu cô ấy, nếucô ấy thật sự không thích ngươi, ta nghĩ sẽ không thể nào cứu ngươi ởtrên Kim điện đâu. Trước đây ta từng nghĩ nếu cô ấy gả cho Lâu Tĩnh Chi thì thật quá đáng tiếc, nay nếu như đã thích ngươi, cùng là huynh đệ,đây chẳng phải là nước phù sa không lưu người ngoài, nhưng còn chuyệntrong nhà của ngươi...hắc hắc, tự ngươi xử lý đi, tự cầu phúc cho mìnhđi. Ha ha...
Trần Phàm nói xong những câu này, Ninh Nghịcũng không khỏi thở dài. Trên đường quay về đường Tế Liễu, bầu khôngkhí nơi này đã xơ xác tiêu điều, người qua lại đã rất thưa thớt, nhưngrõ ràng tốp trạm gác ngầm vẫn hết sức căng thẳng.
Đây là vìbảo vệ sự an toàn cho đám người Tô Đàn Nhi và Tiểu Thiền, trong lòngNinh Nghị hiểu. Dù chỉ là đang tuổi thiếu nữ, trên kim điện nói ra câunói kia, có lẽ trong lòng Lưu Tây Qua cũng hết sức hỗn loạn, nhưng nghĩ lại, dường như cô đã tiên liệu trước sự việc có thể xảy ra, để chuẩnbị sẵn sự ứng đối rồi.
Lúc xuống xe ở cửa tiểu viện, bốnphía con đường dài đều rất yên tĩnh, đẩy cửa viện đi vào, Tô Đàn Nhiđang ngồi dưới tàng cây ngô đồng đứng lên, trong mắt lóe ra thần tháimừng rỡ, sau đó lại lộ vẻ lo nghĩ, nhìn Ninh Nghị. Ánh trăng lẻ lỏi mamị, bóng cây ngang dọc, càng tăng thêm vẻ cô đơn của bóng người, nhưngkhi nhìn thấy thương thế trên người Ninh Nghị, lập tức chạy tới.
- Đừng chạy, ta không sao.
Có lẽ Tô Đàn Nhi đã mang thai năm tháng, dù là mặc y phục mùa đông che giấu cũng vẫn mơ hồ nhìn thấy chiếc bụng nhô lên, cô bước tới đỡ Ninh Nghị, hắn cũng thuận tay đỡ lấy cô, đóng cửa phòng, vuốt vuốt má cô:
- Sao lại ngồi ở sân làm gì.
Tô Đàn Nhi kiểm tra vết thương trên người hắn đã được người khác băng bó cho, có chút phức tạp cười cười, sau đó lại cúi đầu. Ninh Nghị nhìn bốn phía, dưới mái hiên bên kia, Lục Hồng Đề cũng xuất hiện ở cửaphòng, chỉ chỉ bốn phía, ý bảo chung quanh có người đang quan sát.
Vết thương trên người Ninh Nghị sau đó đã được Lục Hồng Đề chữa trị,tuy rằng không nhẹ, nhưng cũng sẽ không làm bị thương đến gân cốt. Haiphu thê không nói gì, đi vào phòng, Thiền nhi và Quyên nhi bưng nướcnóng và trà tới, tuy rằng vẻ mặt đầy lo lắng và nghi hoặc, nhưng vẫnyên lặng lui ra ngoài. Tô Đàn Nhi lau mặt cho Ninh Nghị, rồi khẽ nói:
- Rõ ràng là nói không có chuyện gì, sao lại biến thành như vậy rồi...
- Vận khí kém mà...Cũng không phải, như vậy là may rồi. Có lẽ sau đó....có chút ngoài ý muốn...
- Chẳng lẽ cũng không có biện pháp nào khác sao.
- Cứ xem như là...không có đi, không có càng tốt.
Trên thực tế Ninh Nghị có phương pháp ứng đối, nhưng lúc này không thểnói ra, lúc giết chết Bao Đạo Ất, hắn quyết định giao phương pháp choLưu Tây Qua, bởi vì dưới tình huống loại này, có lẽ chỉ có cô ấy, hắnmới có thể toàn thân thoát ra được. Nhưng hoàn toàn ngồi chết không phải là tác phong của hắn, dưới sự gấp gáp, chỉ có thể nghĩ đến một cáchthức dự khuyết để ứng phó.
Đó chính là dưới tình huống LưuTây Qua có nỗ lực cũng không bảo vệ được hắn, thì sẽ để Lục Hồng Đề lấythân phận thật để bái kiến Phương Lạp, giả mạo là thành viên của ĐiềnHổ. Ninh Nghị nghĩ, tuy rằng Lục Hồng Đề vẫn luôn ở phía bắc, nhưng nếusự phụ của cô ấy lợi hại như vậy, chốn võ lâm phía nam chắc chắn là cóngười biết danh tiếng của đối phương, hơn nữa với thân thủ của Lục HồngĐề, chỉ cần biểu diễn một hồi, sự xuất hiện của cô ấy sẽ có phân lượngnhất định.
Lúc này Hàng Châu bị vây, các loại tin tức khôngthể ra vào, nội bộ quân hệ Phương Lạp không thể nào xác nhận quan hệgiữa Lục Hồng Đề với Điền Hổ, hơn nữa lúc này Bá Đao Doanh cường thế,nhất định có thể cứu được hắn, kéo dài cho tới lúc phá thành, thì mọicác khác không còn ý nghĩa nữa.
Suy tính này được nhiên không thể nói cho thê tử biết, tâm tư Tô Đàn Nhi cực kỳ tỉ mỉ. Trên thực tế,tin tức Lưu Tây Qua bảo vệ Ninh Nghị trên kim điện đã truyền ra ngoài,rất nhiều quan hệ các nàng chỉ cần nghĩ là hiểu ngay, biết rằng có mộtsố chuyện là bất đắc dĩ, nhưng dù bất đắc dĩ cũng vẫn khiến lòng nàngkhông thoải mái. Nhưng chuyện này rốt cuộc nam nhân nhà mình cũng khôngcó lỗi. Tới lúc này, tâm tình của cô cũng có phút phức tạp.
- Thật ra...bọn họ có thể tới gặp bức thiếp và tướng công xa nhau..
Trầm mặc hồi lâu, nói đến những chuyện vụn vặt không đáng kể, lại kiểmtra thương thế, bôi thêm thuốc, tận đến khi sắp lên giường ngủ, nàngngồi xổm xuống trước người Ninh Nghị, mới khẽ nói câu này. Phụ nữ cóthai không thích hợp duy trì tư thế này lâu, Ninh Nghị nhìn thấy ánh mắt nàng, liền vội vã nâng cô dậy.
- Đừng nghĩ nhiều nữa, lúc này thành đang bị vây, chúng ta không ra được.
Tô Đàn Nhi không phải là nữ nhân ngốc, hoàn toàn không thể trả lời cólệ được, nhưng nếu như lúc này không có đại quân vây thành, bên kiaPhương Lạp có thể sẽ có người buộc Tô Đàn Nhi viết thư ly hôn sau đó épcác cô ra khỏi thành. Nhưng dưới tình trạng thành bị bao vây, loại việcđó sẽ không có ý nghĩa gì lớn lao nữa, nhiều lắm là làm cho có vẻ, bênkia chỉ sợ cũng rất khó thỏa mãn. Tô Đàn Nhi gật đầu, nằm xuống giường:
- Thiếp...coi như là giả, thiếp cũng không ngừng nghĩ tới chuyện này, nhưng....
Nói tới đây, rốt cuộc lại không nói gì tiếp nữa, đầu tựa vào vai NinhNghị. Cứ như vậy yên lặng hồi lâu, đến khi Ninh Nghị nghĩ cô đã ngủ, côlại khẽ nói:
- Tướng công, chàng...sau này chúng ta không nên để chàng có thân phận ở rể nữa....
- Hả?
Cô giật mình khẽ nói:
- Dù sao thì...dù sao thì chúng ta trước đây cũng từng thương lượngrồi...Nếu như sự việc thật sự không còn cách nào khác, chúng ta sẽ...giờ chúng ta từ bỏ hôn nhân này đi...Mặc kệ lúc này có kết quả thế nào,đợi khi quay về Giang Ninh rồi, tướng công lại cưới thiếp lần nữa....Nếu sự việc thật sự không có cách nào, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Phải nói ra những lời này, đối với Tô Đàn Nhi mà nói, chung quy có chút khó khăn. Dù sao Ninh Nghị cũng là ở rể Tô gia, tuy nói hôm nay tìnhcảm hai người sâu sắc, nhưng thật sự muốn thay đổi thân phận ở rể củaNinh Nghị, trong lòng Tô Đàn Nhi không hẳn là không có làm giác kỳ lạ,đây cũng là thường tình của con người. "Vì sao không thể giống như bâygiờ", "Chẳng phải như hiện nay rất tốt hay sao", "Chàng vẫn là ở rể,mình vẫn kính chàng yêu chàng, không gì là không được...". Tới lúc này,nói ra những lời này, coi như là một phương thức thuyết phục bản thânmình.
Ninh Nghị vỗ vỗ sau lưng cô:
- Sự việc chưacần thiết tới mức ấy, hiện tại ta vẫn tốt, ngày mai Lưu Tây Qua sẽ nóivới ta chuyện này thế nào...đến lúc đó hẳng hay.
Lúc này nàyđã gần đến nửa đêm, Ninh Nghị mặc xong quần áo đứng lên, đi đến bên kiađại trạch, ngọn đèn dầu bên đường cũng đã tối, trong viện, thư phòng của Lưu Tây Qua vẫn mơ hồ có ánh đèn, hắn một đường đi vào, thiếu nữ mặc yphục trắng ngồi trước bàn học, bộ dạng đang xử lý công văn, cúi đầukhông nhìn hắn, sau đó, cũng là giọng nói không hề trầm bổng du dương,cũng không cố dùng loại giọng khàn khàn, mà là giọng nữ trong trẻo lạnhlùng.
- Ngồi đi, ngày hôm nay đột nhiên phát sinh chuyện nhưvậy, tất cả mọi người đều đã bận rộn cả đêm rồi, đoán chừng đều vô cùngmệt mỏi rồi, ta cũng sẽ nói rất ngắn gọn. Sự việc không phải là ngươisai, chuyện trên kim điện, ta cũng là hết cách. Ngươi phụ trách côngviệc bề bộn như vậy, tận tâm tận lực, nếu mọi người...là đồng nghiệp, ta nhất định phải bảo vệ ngươi. Thê tử, người nhà của ngươi, ta cũng tậnlực bảo vệ bọn họ an toàn, nhưng rất nhiều chuyện rất phiền phức, ngươicũng biết mà. Trong vòng ba ngày, chúng ta...chúng ta phải thành hôn...
Mặc dù vẫn cúi xuống chưa hề liếc nhìn Ninh Nghị, nhưng khi nói đếnđây, thiếu nữ dừng lại, dừng hình ảnh giống như là đã ngồi ở đó rất lâurồi, bút lông cầm trong tay đang đặt xuống.
- Chuyện này, tacũng không còn cách nào khác. Trong nhà ngươi...nương tử của ngươi...cóthể sẽ....khụ, dù gì chuyện này tự ngươi xử lý tốt đi, ta...ta đi xử lýcái khác, không vấn đề gì chứ.
Ninh Nghị nhìn cô rất lâu, gật đầu:
- ....Ừ.
Lưu Tây Qua cũng gật đầu thật mạnh:
- Liên quan đến chuyện thành thân cứ để Nam thúc xử lý là được, thời gian không còn sớm nữa, ngươi về trước đi.
-...Phì...
Ninh Nghị có nén cảm giác buồn cười trong lòng, lại có chút tâm tư kỳlạ sâu xa, lúc xoay người đi ra cửa, phía sau, lại vọng đến giọng nữ nhu hòa:
- Khụ, Ninh Lập Hằng.
- Ừ?
Quay đầu lại, thiếu nữ đã từ sau bàn học ngẩng đầu lên, nhìn hắn, trên nét mặt hiện lên chút mờ mịt:
- Ngươi...ta biết chuyện này cực kỳ làm ẩu làm càn...ngươi...ngươi có gì muốn mắng chửi không?
Ninh Nghị nhìn cô:
- Thành thân...cố gắng giản đơn một chút.
- Ừ.
- Hoặc là....để trong Bá Đao Doanh náo nhiệt một chút đi...
- Ừ.
- Sau đó thế nào, cứ thế lo liệu.
- Ừ.
- Chuyện này, thật ra...
Nói đến đây, thật ra Ninh Nghị cũng là vắt hết óc rồi, sau đó dừng một chút, nói:
- Cảm ơn cô, còn nữa...cũng xin lỗi...
- À.
Thiếu nữ nở nụ cười, sau đó khoát tay áo, giống như phất qua một cái, buông vật gì xuống.
- Không có gì.
Sau đó lại cúi đầu nhìn trên bàn.
- Ngươi về trước đi.
Sau khi Ninh Nghị sau khi rời khỏi đã lâu, thiếu nữ mới ngẩng đầu lên,lập tức cúi rạp đầu vào bàn, trán đập đập vào bàn, than nhẹ "a" thànhtiếng, hai mắt mở to, rất to...
Buổi tối hôm nay, mãi cho đến lúc nằm ôm chăn trên giừng, trong ánh mắt thiếu nữ đều đầy vẻ phức tạpkhó khăn, nhìn ánh sao mờ mờ bên ngoài cửa sổ, có vẻ như muốn khóc.
- Cha, con gái sắp thành hôn rồi, làm sao bây giờ..
Sau đó, ngay ngày hôm sau, hôn sự phức tạp trong Bá Đao Doanh đã gióng trống khua chiêng bắt đầu xử lý rồi...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 303: Một Tràng Phong Hoa Tuyết Nguyệt

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNgày thứ nhất nói xong, ngày thứ hai liền bắt đầu xử lý việc kết hôn,trên thực tế, đó không phải là kết quả mà đám người Phương Tịch tronghoàng cung muốn nhìn thấy, đây thuần túy là quyết định độc đoán chuyênquyền của Lưu Tây Qua mà thôi.
Từ trước tới nay Bá Đao doanhtrong công việc thường pha chút lưu manh, thói quen này tiếp tục đượclưu truyền gìn giữ tới thế hệ Lưu Đại Bưu, tuy rằng rất hiếm khi bịngười ta nắm lấy nhược điểm nhưng một khi xảy ra chuyện, phong cách ứngphó cũng hoàn toàn là làm sai thì bị ăn đòn mà thôi. Lần này, Lưu TâyQua đã xác định việc này không đẩy đi được, thành thân là không thểtránh khỏi, về các phương diện khác cô hoàn toàn không muốn làm trò cười cho thiên hạ.
Về phương diện khác còn là bởi vì không có bao nhiêu tình cảm với Ninh Nghị. Khi vừa mới bắt đầu qua lại với NinhNghị, Lưu Tây Qua đã đặt bản thân vào vị trí 'chủ công' tuy rằng côkhông phải là nhân vật toàn năng tài giỏi gì nhưng quý ở chỗ có lòng học hỏi, đầu học lại dùng tốt, mỗi lần có thể học tập được lối tư duy củangười khác. Đáng tiếc, Ninh Nghị không phải là quân sư đầu chó, khi hệthống lý luận tưởng tư tư duy của hắn dần dần vượt xa năng lực hấp thucủa Lưu Tây Qua, lập tức biến thành trợ tá đắc lực giống như Gia CátLượng, sau này thật sự chỉ có thể xưng hô là 'Đồng chí'.
Tớinỗi hai người mỗi khi nói chuyện là không thể ngừng lại, hoặc chỉ điểmgiang sơn hoặc nói về chuyện trong nhà, nói xấu người khác, hay là mấychuyện bông đùa. Thân thiện là thân thiện, với tính cách của Lưu Tây Qua có thể không chút do dự nhận thơ từ của Ninh Nghị là của bản thân đãnói rõ cô hoàn toàn tín nhiệm Ninh Nghị, xem như là huynh đệ trong nhà.Nhưng nếu nói tình cảm trở thành vợ chồng, đặc biệt là chuẩn bị tâm lý,quả thực là không có điều này.
Nếu để cho hắn nhìn thấy bảnthân rất hưởng thụ rất nghiêm túc làm chuyện này, sau này làm sao đốidiện với hắn đây. Vấn đề này khiến Lưu Tây Qua tự hỏi nhiều nhất.
Nhưng ở một mặt khác, cô cũng không phải là người không hiểu chuyện.Đối với các loại nhân tình thế sự, suy nghĩ của một cô gái thật ra cònnhiều hơn người bình thường rất nhiều. Việc đó được quyết định xong, mặc dù vội vàng nhưng trong lòng cô vẫn không tránh khỏi suy nghĩ đếnchuyện sau này thật sự ở cùng một chỗ với Ninh Nghị, thời đại này cho dù nữ tử phóng khoáng hơn nữa cũng không thể thoát khỏi luân lý của hônnhân; một khi thành thân có thể cả cuộc đời thật sự phải gắn bó với Ninh Nghị. Đối với điểm này, sau khi thoáng nghĩ qua, với một người tínhtình ngay thẳng như cô cũng không muốn nhìn thẳng vào kết luận lắng đọng ở trong lòng: Có lẽ. . .Cô cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Có rất nhiều việc tiếp tục suy nghĩ thật sự rất xấu hổ.
Nhưng hiện tại mâu thuẫn đã bày ra trước mắt, chuyện này xem như làthật hay là giả đây. Nếu hiện tại là giả, sau này biến thành thật thìsao, bản thân có thể vì trò đùa lúc này mà cảm thấy tiếc nuối hay không? Là một cô gái nếu thật sự tìm được nơi thuộc về mình, đương nhiên côcũng hi vọng có thể một lần xuất giá hoàn hảo. Nhưng từ tình hình trướcmắt không thể nào tốt được. . .
Đêm hôm qua sau khi từ hoàngcung trở về trong lòng cô cũng vì chuyện này mà rối như tơ vò, sau đócâu nói ' Trong Bá Đao doanh vẫn náo nhiệt hơn một chút' của Ninh Nghịcấp cho cô một con đường lui. Sau này nhớ lại cũng không biết đó thật sự là câu buột miệng khi đó của Ninh Nghị hay là bản năng ý thức tính kếmọi phương diện, điều này sợ rằng ngay cả bản thân Ninh Nghị cũng khôngnói rõ ràng được.
Bên ngoài mặc kệ không quản, bên trong BáĐao doanh ít ra còn có thể vui đùa một trận. Mọi người đường đường chính chính náo nhiệt một phen, dù sao đây cũng là yêu cầu của Ninh Nghị, bản thân chỉ đại phát từ bi đáp ứng hắn. . . Vì thế việc hôn lễ giao choLưu Thiên Nam, tiếp đó Tây Qua ra mặt ngăn cản tất cả người bên ngoài,kháng nghị cũng được khuyên bảo cũng xong mặc kệ không nghe tới, lãonương muốn thành thân. Về phần Nam thúc cần phải biến thành thật chínhthức, dù sao cô cũng không có biện pháp nào khác, thật xin lỗi!
Bên trong có vài vấn đề tương đối mẫn cảm đã bị cô bỏ qua. Làm thế nàovới mối quan hệ giữa Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi, hắn đã kết hôn rồi làm thế nào mới tái hôn được. Lưu Tây Qua lấy thân phận gì cùng hắn thành thân, đương nhiên, lúc này vô luận Lưu Tây Qua là công chúa hay là trang chủđều đồng nghĩa với việc Ninh Nghị ở rể. Hắn như vậy thì sao có thể ở rể, không khéo lại hóa thành tình cảnh đau đầu một người hai vợ.
Không phải không có ai quan tâm tới tình cảnh này, đám đàn bà PhươngBách Hoa và Thiệu Tiên Anh tương đối quan tâm nhưng Lưu Tây Qua mặc kệkhông quản. Vào lúc này muốn giết chết Tô Đàn Nhi là không có biện pháp, tiễn đi cũng không đi. Khi đám đàn bà đang lo lắng thì Phương Tịch cũng phản đối, gọi Lưu Tây Qua lên kim điện mắng cho một trận, ngược lại Lưu Tây Qua nhất mực kiên trì 'Con muốn thành thân, xin thánh công và hoàng hậu khi đó tới làm cha mẹ của con. . .' khiến người nghe buồn bực không thôi.
Phương Tịch cũng không có biện pháp, vừa suy nghĩ làmthế nào khiến Tây Qua thay đổi chủ ý vừa ban thưởng các loại đồ vật choBá Đao doanh, ví dụ như ban cho đồ cưới phù hợp với thân phận công chúacủa Tây Qua, mặt khác cũng phong quan tước cho Ninh Nghị ban cho tứđẳng, một ngày năm sau chỉ dụ chạy tới Bá Đao doanh. Bên ngoài lại đangsuy nghĩ nếu như Tây Qua thật sự ương bướng cố chấp, trong thành có nênchuẩn bị chúc mừng hay không, vân vân và vân vân.
Bên phíaNinh Nghị cũng đôi chút hỗn loạn, nghiêm túc mà nói đây là lần đầu tiênthành thân của hắn, là tân lang quân có rất nhiều người tới hỏi ý kiếncủa hắn. Chuyện này diễn ra chóng vánh vội vã và có đôi chút như trò đùa nhưng đám người Lưu Thiên Nam có thể nhìn ra được, Tây Qua ít nhiều vẫn có tình cảm với Ninh Nghị, chuyện thành thân vẫn dễ làm. Nhưng nương tử chính quy của Ninh Nghị vẫn còn đó, hỏi hắn về chuyện hôn lễ chẳng khác nào chọc tức cô ta; đối với bất kỳ người nào tới thăm hỏi Ninh Nghị đều không có sắc mặt tốt, về phần vị nội thị trong cung ngày tới năm sáulần truyền chỉ phong thưởng, sau khi Ninh Nghị quen thuộc khi nhìn thấyhắn trực tiếp nhận lấy thánh chỉ, sau đó vỗ vỗ tay đối phương: - Biếtrồi, biết rồi, đừng đọc nữa. . .
Với tính tình của hắn đươngnhiên sẽ không thật sự cảm thấy có bao nhiêu phiền toái, làm như vậy làchỉ vì để Tô Đàn Nhi, tiểu Thiền nhìn thấy; khi ở bên ngoài gặp một đang học sinh, không ai dám tò mò hỏi thăm việc thành thân. Tô Đàn Nhi vốnlo lắng bên phía Phương Tịch sẽ có người bức bách cô thế này thế kianhưng sau đó phát hiện ra không ai tới làm phiền, cả câu chuyện đã biếnthành trò cười trong doanh trại Bá Đao. Bên ngoài cả ngày bận rộn nhưngthân phận của Ninh Nghị vẫn còn chưa quyết định, nhìn thấy bộ dạng khóchịu của Ninh Nghị cô nhịn không được mà bật cười, nhìn xem chuyện nàysẽ phát triển tới đâu, ngay cả Lục Hồng Đề cũng cảm thấy sự việc nàyphát triển thái quá rất thú vị.
Sau đó, đến ngày mười haitháng mười một âm lịch, hôn lễ được tiến hành đúng như kế hoạch, từ sáng sớm cho đến khi xế chiều cả con phố Tế Liễu trở nên ồn ào náo nhiệt vôcùng.
Quá trình diễn ra hôn lễ thật ra đơn giản nhưng cả conphố Tế Liễu giăng đèn kết hoa náo nhiệt giống như ăn mừng năm mới. Hônlễ này đám người Tô Đàn Nhi tự nhiên không thể tham dự, chẳng qua quầnáo của tân lang quân đều do Tô Đàn Nhi mặc cho Ninh Nghị, tới lúc này cô không khỏi cảm thán:
- Một chuyến xuống Hàng Châu đã thành công trở thành phò mã. Sao lại như thế này . . .
Trong thời gian ba ngày, tận mắt nhìn đủ loạn sắp xếp chuẩn bị của BáĐao doanh, bản thân Lưu Tây Qua đã từng tới tìm cô nói chuyện, cô cũngbiết chuyện thành thân lần này là giả nhưng phải để tướng công của mìnhcùng người con gái khác bái thiên địa, buổi tối còn phải ngủ một đêm.Trong lòng Tô Đàn Nhi khó tránh khỏi nao nao khó chịu.
Sau đó đón dâu, dạo phố, phạm vi chỉ định trong con phố Tế Liễu thuộc thế lựccủa Bá Đao doanh. Bản thân Bá Đao doanh có lực ngưng tụ, mỗi một nhà một hộ đều chuẩn bị một vò rượu mừng, tiếp đón hắn suốt quãng đường đi. Đợi đến khi về đến chủ trại Bá Đao doanh trước mặt đám người Phương Tịch,Thiệu Tiên Anh bái đường thành thân thì đã chạng vạng tối. Lúc này khắpnơi trong thành đã bắt đầu thắp đèn lồng hoặc đốt pháo, náo nhiệt vôcùng, ánh sáng đỏ bừng cả trời không.
Bên ngoài thành HàngChâu, giữ quân doanh cách thành mười dặm lúc này cũng có thể nhìn thấyđộng tĩnh trong thành, Đồng Quán đang chuẩn bị ăn tối đi ra khỏi doanhtrại nhìn về phía xa xa:
- Chuyện gì vậy nhỉ?
- Hình như là. . . Có đám cưới?
-. . . Mẹ nó.
Sau đó sắc trời tối hơn, pháo hoa trên con phố Tế Liễu được bắn thẳnglên trời cao, ánh sáng chói lòa rực rỡ. Bầu không khí càng trở nên náonhiệt. Một góc khác của thành thị, trong khu nhà vốn là của họ Lâu, LâuThư Uyển mặc một bộ quần áo màu đen từ trong phòng đi ra, quan sát bầukhông khí náo nhiệt này một hồi, sau đó hỏi người bên cạnh: - Chuyện gìxảy ra vậy?
Sau khi Lâu Cận Lâm và Lâu Thư Vọng chết, thế cục của Lâu gia đã rớt xuống ngàn trượng. Mặc dù lạc đà gầy vẫn hơn ngựabéo nhưng từ khi rơi vào tình trạng chiến tranh thì vật tư lưu thôngtrong thành đã thoát khỏi phạm vi có thể can thiệp của Lâu gia. Người đi trà lạnh, từ lúc giữ tang thủ hiếu đến nay Lâu Thư Uyển có thể cảm nhận được gia đình này dần dần bắt đầu tràn ngập tử khí suy bại và lạnh lẽo. Nhị ca Lâu Thư Hằng đã hoàn toàn suy sụp cả ngày chỉ biết uống rượuchơi đùa nữ nhân, Lâu Thư Uyển đang cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táonhưng tất cả mọi thứ xung quanh dường như đang không ngừng lôi kéo côxuống đầm lầy, cô không biết bản thân nên làm gì cần phải làm gì, chỉđành mặc cho bóng tối dần dần cắn nuốt bản thân mình. . .
Sau sự kiện ngày đó, Sát hổ đầu đà Tần Cổ Lai đã bỏ đi, ngược lại Linh sơntiên tử Ngụy Lăng Tuyết vẫn còn ở lại, mặc cho gia chủ suy bại, là mộtvõ lâm nhân sĩ cô tự nhiên vẫn duy trì việc tìm hiểu các loại tin tức,lúc này Ngụy Lăng Tuyết do dự một chút, rốt cuộc vẫn nói ra: - Bá Đaodoanh làm hôn sự, nghe nói. . . Ninh Lập Hằng thành thân với vị Hộ quốccông chúa Lưu Thiến Thiến kia. . . Trong nhà Phương Tịch, Phương BáchHoa là Trấn quốc trưởng công chúa, Lưu Tây Qua thì được phong là Hộ quốc công chúa.
Nghe được cái tên Ninh Lập Hằng bàn tay Lâu ThưUyển chợt run rẩy, ánh mắt chấn động, vẻ mặt sửng sốt hồi lâu rồi mớiđầu đầu lên 'ừ' một tiếng. Ánh sáng rực rỡ từ phía xa rọi trên khuôn mặt cô long lanh, không biết cô đang suy nghĩ điều gì hoặc giả có thể suynghĩ đến điều gì, qua một hồi lâu, rốt cuộc ngơ ngác xoay người trở lạicăn phòng lạnh Lẽo kia. . .
Bầu không khí náo nhiệt vẫn tiếptục, trong ngôi viện nhỏ, đám người Tô Đàn Nhi cũng đang ngắm pháo hoa,ăn vặt, nói chuyện phiếm, chơi cờ năm quân; đột nhiên Quyên nhi hỏi: -Tiểu thư, tiểu Thiền, các ngươi nói bây giờ cô gia đang làm gì. TiểuThiền tủi thân nhìn Tô Đàn Nhi, cô trợn mắt: - Không nhắc tới hắn!
Về phần Ninh Nghị đang làm gì, thành thân trong sơn trại hình thức thật ra cũng không khác gì, sau khi bái đường ăn thịt uống rượu bát to, ồnào náo nhiệt. Đợi sau khi đám tai to mặt lớn Phương Tịch rời đi thì càng vô pháp vô thiên, có kẻ cởi áo đánh nhau, có người vừa uống rượu vừamắng to, Trần Phàm lấy súng của Ninh Nghị muốn bắn trúng quả táo trênđầu Trịnh Thất cuối cùng bắn lên mái nhà, vân vân. . .
Thậtra Ninh Nghị thoát thân kịp thời, ít ra cũng không có uống say. Dù saotôn ti trật tự trong Bá Đao doanh vẫn phải có, Lưu Tây Qua thành thân,không một kẻ nào dám chuốc say tân lang của cô. Đám người Lưu Thiên Namđã tận sức tránh xảy ra chuyện này nhưng khi thoát thân được thì sắctrời đã không còn sớm nữa. Một đường đi thẳng tới hậu đường, đi vàotrong viện nơi đặt phòng tân hôn, bên này yên tĩnh không có một bóngngười.
Đẩy cửa phòng ra, ánh nến đỏ tươi lung phòng ấm ápchiếu sáng khắp phòng. Đầu đội khăn đỏ, mặc váy đỏ, đôi giày màu đỏ, côgái yên lặng ngồi bên mép giường hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối.Không biết nàng đã ngồi đó bao lâu, theo Ninh Nghị đoán ít nhất là từsau khi bái đường xong được dẫn vào đây; hắn ở bên ngoài ứng phó mọingười trong khoảng thời gian không phải là ngắn.
Đóng cửaphòng lại, Ninh Nghị đừng đó nhìn một hồi, sau đó đi tới bàn cầm lấychiếc gậy bằng vàng nhấc chiếc khăn che mặt lên. Cô gái sau chiếc khănvoan đầu đội mũ phượng chớp chớp mắt nhìn hắn, e thẹn cúi đầu. Tuy rằngkhông có bao nhiêu cảm giác xấu hổ nhưng nàng của thời khắc này tuyệtđối không phải là Lưu Đại Bưu trang chủ Bá Đao trang vung đại đao uyphong một cõi, giống như buổi tối ba hôm trước, nàng lúc này thoạt nhìnchỉ là một cô gái đoan trang xinh đẹp, tò mò mà có chút ngây thơ khônghiểu chuyện đời.
Nguyên bản vốn cho rằng bản thân rộng rãihào sảng, nói vài câu đơn giản tự nhiên để xóa đi bầu không khí xấu hổvà ngượng ngập nhưng vào thời điểm này Ninh Nghị phát hiện ra bản thânkhông biết phải nói gì mới tốt. . .

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 304: Nói Đến Chuyện Cũ Tẩu Hỏa Nhập Ma

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTiếng pháo hoa từ nơi xa truyền tới, dù sao ý nghĩa của đêm độngphòng khiến hai người vốn tính thoải mái cũng có những cảm xúc khácthường nhất định, nhưng Ninh Nghị bởi vì thưởng thức cô gái này cho nênlúc này cảm xúc rất phức tạp, đó không phải là tinh yêu hay là ngườitrong lòng, về phần Lưu Tây Qua, ở một phương diện nào đó trong lòng côluôn giữ một loại tư thái 'chủ công', thể diện vẫn phải giữ. Bởi vậy,sau một hồi im lặng, hai người đã khôi phục lại tư thái ngạo nghễ, rồngphượng trong loài người, bắt đầu theo thói quen của bản thân khôi phụcbầu không khí trở lại tự nhiên bình thường.
Hay ít ra trongkhoảng thời gian mới đầu, tất cả mọi hành động diễn ra coi như là tựnhiên, tuy rằng. . .không hòa hợp với bầu không khí đêm động phòng cholắm, rõ ràng khác hẳn bình thường.
Người đầu tiên mở miệng nói chuyện là Lưu Tây Qua:
- Bọn họ chuốc rượu Lập Hằng nhiều lắm hả?
- May mắn có đám người Nam thúc, Trần Phàm, Đỗ tiên sinh đã đứng ra ngăn cản, chi uống vài chén.
- Ta đã cho người chuẩn bị canh giải rượu, đang ở trên bàn đấy.
Miệng xưng Lập Hằng, trong giọng nói Tây Qua mơ hồ mang theo đôi chút tư thái người bề trên, từ trước đến nay cô và Ninh Nghị giao tiếp với nhau đạiđa số đều là như thế này, chi là mới bắt đầu thì tự nhiên sau đó tươngđối kiềm chế. Từ lúc cô bị Ninh Nghị xúi dục chuẩn bị cải cách thay đổitự do, công bình ở Bá Đao doanh, cảm giác này dần dần trở nên phai nhạt, lúc này rõ ràng đã hơi hơi buông lỏng.
Hơn nữa bình thường cô đều mang theo khăn che mặt, hoặc là cùng Ninh Nghị thương lượng việc công, đạo lý rõ ràng. Lúc này mặc quần áo của tân nương, đầu độimũ phượng, sau khi trang điểm kỹ càng, ngũ quan tinh xảo, cả người dường như nhỏ lại đôi chút, chỉ là một cô gái xinh đẹp khí chất phóng khoáng. Suy nghĩ cho tâm trạng phức tạp của cô khi lâm vào cục diện này, mặc kệ là biểu hiện ở trên mặt như thế nào, Ninh Nghị đều có cảm giác bản thân đang khi dễ người khác, trong giọng điệu cũng chủ động thay đối phươnghòa hoãn bầu không khí này.
- Sau khi vào đây, ngồi lâu lắm rồi phải không?
- ừm, vẫn ngồi như thế này. . . Chẳng qua không sao cả, bình thường đả tọa cũng như vậy.
- Canh giải rượu.
Ninh Nghị cầm bát canh giải rượu trên bàn lên hớp một ngụm nhỏ, đặt xuống một bên, sau đó chi vào những thứ linh tình trên bàn.
- Những, i. thứ này. . .
- A. . .
Tây Qua ngẩn người, lúc này Ninh Nghị chi vào tự nhiên là những thứ đã được chuẩn bị sẵn để ở trên bàn, nào là sủi cảo, rượu giao bôi, quả táo, quả nhãn, hạt đậu vân vân. Những thứ này là thủ tục trước khi động phòng,nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là kết hôn giả, những trình tự này rốt cuộc có cần thiết hay không Tây Qua không tiện hỏi, lúc nãy khi chi vào chén canh giải rượu kia thần sắc cô pha chút phức tạp. Ninh Nghị hỏi như vậy cô cũng không biết phải nói thế nào:
- Cái này.
- Dù sao. . . Cứ coi như chơi một trò chơi đi. ..
Với tính cách của Tây Qua, hôm nay là ngày thành thân của cô, nhất địnhkhông có kẻ nào dám tới góc tường nghe trộm thành ra Ninh Nghị không lolắng lời nói của mình sẽ bị người khác nghe được. Nói xong câu này, cònmuốn nói nữa, cô gái đã gật đầu đi tới, bộ dạng không sao hết.
- ừ, cũng tốt.. . Trò chơi gì?
- Trò chơi trẻ con. Một đám con nít cả trai lẫn gái, giống như là. ..
- Cưới vợ sao. Bọn ta gọi. . . Chẳng qua ta chưa từng chơi thừ, hồi nhỏ người chơi cùng ta không nhiều, kẻ nào dám chơi với ta có lẽ ta đã vác đao chém hắn, a. . .ăn cái gì trước đây. ..
- Tùy tiện đi. . .Hạt đậu?
Mỗi người ăn một hạt đậu.
- Trên giường còn rất nhiều, đào, táo nhiều lắm, đợi một chút để tìm đã. . .
- ừm, đừng nói là không thể bỏ đi...
Đến lúc ăn sủi cảo, hai người mỗi người ăn một nửa, đối với điều này TâyQua biểu hiện cũng thoải mái, nói một câu 'sống tốt', sau đó không nhìnNinh Nghị, nhai vài cái rồi nuốt xuống. Rõ ràng cô đã sớm biết là sống,cũng biết lúc này phải nói mấy lời tốt lành.
Có thể áp chế nỗithẹn thùng trong lòng mình xuống tới trình độ này, trong lời nói cử chi, thậm chí đối phương còn cố ý làm yên lòng một nam nhân như hắn, nhìn cô gái ung dung thản nhiên, khuôn mặt nhìn nghiêng hồng hồng, trong lòngNinh Nghị tăng thêm vài phần cảm động. Sau khi uống xong chén rượu giaobôi ngược lại cô lại nói một câu:
- Khi trở về, tẩu tử(chị dâu) làm thế nào?
- Không có chuyện gì, khi trở về nhận tội chịu đòn là xong, còn có thể thế nào nữa.
- Thật ra ta làm liên lụy tới ngươi. Chẳng qua việc đó ta mặc kệ không quản.
Lúc này tay hai người móc vào nhau, Tây Qua vẫn nâng chén rượu, nói xongcâu đó thì cất tiếng cười khoan khoái, sau đó ngẩng đầu cùng Ninh Nghịcùng nhau uống cạn chén rượu, cái cổ dài trắng nõn xinh đẹp giống thiênnga.
Có rất nhiều việc làm để giết thời gian, ăn uống xong xuôi,rửa tay rửa mặt, nằm trên giường tìm mấy quả hạch đào được giấu trongđó. Hai người cố gắng chậm chạp hết mức có thể, Tây Qua nói:
- Chẳng phải Lập Hằng đã thành thân một lần rồi sao? Tại sao trình tự cũng không quen thuộc?
- Thứ này không phải cứ trải qua một lần là lập tức có thể thành chuyên gia.
Tìm được một quả hạch đào, tách ra ăn.
- Hơn nữa lần thành thân trước đó bị người ta đánh, đầu trúng một viên gạch, sau đó mất đi ký ức.
- Có việc này nữa sao?
Tây Qua trợn tròn mắt vô cùng tò mò.
- Ban đầu vốn ở Giang Ninh thôi, ta vốn là kẻ ở rể, nương tử nhà ta khi đó.. .
Nến đỏ lung linh, trên cái giường lớn hai người mỗi người chiếm một góc, ngừng tìm kiếm nói chuyện về quá khứ:
- Như vậy đấy. . . Sau đó thì mất ký ức biến thành bộ dáng như hiện tại.
- Mất ký ức, thật sự là không nhớ được bất kỳ chuyện gì sao?
- ừ, giống như đột nhiên biến thành ta hiện tại vậy.
- Nếu nói như vậy, giữa ngươi và tẩu tử từ lúc bắt đầu cũng không tốt đẹp cho lắm.
- Mọi người đều là người hiểu đạo lý, tướng kính như tân thôi. Chẳng quacô ấy bỏ chạy mất ngay sau khi thành thân xong, sau đó mọi người mới cóthời gian ở chung. ..
- Vậy sau đó các ngươi làm thế nào.. .
- Nói ra thì dài dòng lắm. . .
Dù sao cũng đang nhàn rỗi, tất cả mọi việc bắt đầu từ Giang Ninh kể tớichuyện của Hoàng Thương, kể đến chuyện sau đó Tô Đàn Nhi đốt lầu, mộtlần nữa lựa chọn lại. Hai người kiểm tra xong tất cả mọi thứ được giấutrong chăn, sau đó ngồi trong phòng, Ninh Nghị ngẫu nhiên đi lại, TâyQua ngẫu nhiên ngồi bên mép giường, ngẫu nhiên ngồi xuống bàn tròn, rấthiếu kỳ với những việc này. Sau đó tất cả mọi thứ từ hạt đậu, quả táovân vân đều bị ăn hết, ngay cả rượu cũng uống cạn sạch. Tây Qua cũngngẫu nhiên kể về bản thân mình.
-Ta nói cho ngươi biết, trước đây cha ta rất là lợi hại. . .
- Đừng cho rằng ngươi là Huyết Thủ nhân đồ đã rất giỏi, nếu như cha ta vẫn còn sống.
- Cha ta bị quan phủ hại chết, bọn chúng xa luân chiến. . . Nếu không tráng phải mai phục...
- Thật ra ta có chút nhớ mẫu thân ta. . .Chỉ có điều bộ dáng bà như thế nào thì không nhớ rõ...
Thời gian trong bầu không khí này từng giây từng phút trôi qua, thật ra haingười vẫn còn tỉnh táo nhưng dù sao thời gian cũng không còn sớm, nếunhư thật sử dụng hết đầu óc thì chủ đề có nói đến khi trời sáng cũngkhông hết, nhưng cuối cùng trong một lần trầm mặc ngắn ngủi Tây Qua cười: - Quên đi, muộn rồi, ngủ thôi.
- Hay là ngươi ngủ ớ trên giường. ..
- Không sao, ta ngủ bên trong, đại gia nữ nhi giang hồ, sự cấp tòngquyền. Tây Qua đã quen thuộc với phong cách của Ninh Nghị, quay đầu lạimỉm cười chắp tay ôm quyền, bộ dạng rất đáng yêu. Cô rất tự nhiên, taycởi bỏ áo choàng đỏ bên ngoài, vứt đôi hài đỏ lên giường.
Có lẽlà bởi tiết trời lạnh hoặc là sớm đoán trước sẽ có tình huống này chobên bên trong quần áo cô dâu còn có một tầng áo ngoài bằng lụa trắng cóthêu hoa sen để mặc trước mặt người thân thuộc. Mặc vào cũng không cóvấn đề gì nhưng đợi đến khi Ninh Nghị lên giường rồi, cô tự nhiên đã nằm trong chăn, chăn che kín tới bả vai, hai tay đan vào nhau đặt trướcngực, mắt nhìn nóc màn suy nghĩ.
- Ngươi nói, trận này chúng ta có thể thắng được không?
- Ai mà biết được. ..
- Nếu như thắng. Chuyện chúng ta muốn làm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.. .
- Dù thắng sợ rằng cũng không dễ dàng đâu.
- Nói thế nào thì cũng đã thành thân, Ninh Lập Hằng ngươi chẳng lẽ không thể nói tốt một chút sao?
- Nhất định có thể được!
- A. . .
Nói chuyện câu được câu không. Sau đó không lâu Ninh Nghị thổi tắt ngọnnến, hai người nằm song song trên giường, mới đầu cô gái có chút mất tựnhiên; thật là một đêm kỳ lạ, Ninh Nghị nghĩ vậy. Chi có điều, nữ tínhtrong thời đại này có thể tự nhiên đến trình độ này đã rất là lợi hạirồi, Ninh Nghị không khỏi bội phục cô gái đang nằm ngủ ngay bên cạnhmình. Sự tự nhiên ở cô không khiến cho người ta có cảm giác tùy tiện,trong tình huống như thế này chi làm cho người ta cảm thấy hết sức đángyêu. Không lâu sau, trong tiếng hít thở nhẹ nhàng của Tây Qua, Ninh Nghị mang theo theo tâm tình như vậy từ từ đi vào giấc ngủ.
Tình huống phát sinh vào khoảng một canh giờ sau đó.
Ninh Nghị trong mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, mơ hồ cảm thấy bên cạnh có gì đó không ổn, đây chi là cảm giác theo bản năng của hắn, bởi vậy mà nhỏ giọng hỏi một câu:
- Làm sao vậy?
Tất cả giống như ảo giác. Hắn khẽ nâng người dậy, nhìn sang bên cạnh,trong bóng tối cô gái vẫn tư thế ngủ tự nhiên như cũ, hai tay giao nhauđặt trước ngực, hô hấp đều đặn tự nhiên. Thấy vậy Ninh Nghị lại nằmxuống, một lần nữa rơi vào giấc ngủ.
Không biết lại qua được baolâu nữa, Ninh Nghị một lần nữa tỉnh giấc, lần này bên cạnh truyền tớitiếng hít thở khó khăn, hắn quan sát một hồi, cô gái vẫn nằm ngủ ở tưthế đó nhưng không hiểu vì sao hô hấp trở nên dồn dập hơn vài lần, haitay vẫn đan vào nhau đặt trước người nhưng đầu nghiêng trái nghiêng phải vẻ thống khổ. Ninh Nghị nhíu mày:
- Ngươi làm sao vậy? Thiến Thiến?
- Không sao. Khi Ninh Nghị đưa tay qua thì cô gái chợt mở mắt, nâng tay gạt tay hắn ra, sau đó kéo chăn lên tận mặt:
- Gặp ác mộng thôi, ngủ đi.
Ninh Nghị nửa tin nửa ngờ một lần nữa nằm xuống, trong bóng tối, bên ngoàimơ hồ truyền tới một vài tiếng động nhưng tâm trạng lúc này của hắn cònchưa kịp thời nhận ra. Chi một lát sau, rốt cuộc lại nâng nửa thân người dậy, đưa tay về phía cô gái bên kia; lúc này cô gái bọc trong chăn xoay lưng về phía hắn, tay Ninh Nghị vừa đưa tới đã bị tay cô bắt lại giữakhông trung, đây có lẽ là phản ứng bản năng. Bởi vì bàn tay mình bị giữchặt, lúc này Ninh Nghị mới cảm thấy tay Tây Qua không có lấy nửa phầnsức lực, chạm vào thậm chí còn thấy lạnh như băng, đầy mồ hôi. Hắn đangnghi hoặc thì bàn tay đó chợt trớ nên nóng ran.
Ninh Nghị hạ tayxuống đặt trên trán cô, trên trán đầy mồ hôi, cơ thể cô thậm chí cònđang run rẩy. Lần này thật sự khiến cho Ninh Nghị hoảng sợ, ngồi dậy đixuống giường đốt đèn lên. Lưu Tây Qua cũng ngồi dậy, không chi trêntrán, tay mà lúc này thoạt nhìn cả người cô đều toát mồ hôi, thậm chí mơ hồ có màn sướng trắng bốc lên, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi cólẽ bị chính cô cắn quá lâu mà trong màu trắng nhợt mang theo màu đỏ đậm, con mắt đầy tơ máu. Ánh mắt cô gái mang theo vẻ phức tạp nhìn hắn, ngồi xếp bằng, xem ra là bắt đầu luyện công.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Ninh Nghị không hiểu đi tới bên cạnh giường, Lưu Tây Qua cúi đầu, hé mở mắt:
- Không sao.
Cô nâng tay lòng bàn tay từ từ hạ xuống. Qua một hồi lâu, một ngụm máutươi phun trên chăn, trong đầu Ninh Nghị chợt xuất hiện một từ, muốn đưa tay đờ, đưa ra đến nửa đường thì dừng lại:
- Tẩu hỏa nhập ma? Nội công tẩu hỏa nhập ma?
Bản thân cô gái tu luyện là nội gia công thượng thừa, nói ra rất thần kỳ.Trên thực tế chính là trường kỳ rèn luyện có thể khống chế sự lưu thôngmáu trong cơ thể mình. Tẩu hỏa nhập ma là khi bị thương nặng hoặc làtình thần hỗn loạn khiến cho khí huyết đi sai đường, thương thế này thật ra tương đối nghiêm trọng nhưng Ninh Nghị nghĩ không ra rốt cuộc nguyên nhân nào khiến cho cô tẩu hỏa nhập ma. Mới vừa muốn ra ngoài tìm người, tay đã bị giữ lại:
- Ta không sao. . . Không cần đi, không cần gọi người. . .
Rõ ràng là cô đang cố gắng chống đờ, Ninh Nghị suy nghĩ trong lúc nhất thời chỉ đành nói:
Ta hiểu rồi, sẽ không kinh động đến nhiều người, ta gọi Nam thúc, Thiến nhi tỷ, Lưu lão đại phu để bọn họ tới đây. . .
Mặc dù còn không hiểu rõ tinh hình thế nào nhưng trong Bá Đao doanh, LưuThiên Nam được xem như là người có nội lực cao nhất, còn về Kỷ Thiến nhi bởi vì là nữ nhân có thể giúp Lưu Tây Qua xoa bóp huyệt đạo, lão đạiphu đương nhiên là cũng phải gọi tới rồi. Hắn nói xong lời này, trongmắt cô như có điều muốn nói nhưng lại thôi, rốt cuộc để cho Ninh Nghị ra ngoài gọi người.
Vừa ra khỏi cửa, Ninh Nghị lập tức cảm thấy cóđiều gì đó không ổn, từ xa xa trong bóng đêm truyền tới tiếng ầm ầmgiống như âm thanh khi đại quân công thành. Khi hắn tìm tới Lưu ThiênNam thì phát hiện ra trong Bá Đao doanh lúc này đã bị đánh thức dậy cả.Lưu Thiên Nam cho rằng hắn bị hành động công thành làm cho tỉnh giấc,trước tiên nói:
- Không sao. Đồng Quán lợi dụng đêm tối côngthành, đại khái là vì nhìn thấy phía chúng ta có tiệc mừng. Chẳng qualần này chi là làm bộ làm tịch thôi, chi cần không mất cảnh giác làđược. Hắn sẽ không thật sự hao tốn binh lực vào đêm nay, thuần tùy làkhiến chúng ta ngủ không ngon giấc mà thôi, ngươi ra ngoài này làm gì.
Ninh Nghị ghé tay ông ta nói vài câu, lúc này Kỷ Thiến Nhi cũng tới, hai người đều giật mình:
Tẩu hỏa nhập ma, làm sao có thể. ..
Đều lấy ánh mắt kỳ quái đánh giá Ninh Nghị, cho dù quá kích động trêngiường cũng chưa bao giờ nghe nói cao thủ võ lâm xảy ra tinh huống này. . .
Nhưng trước mắt tự nhiên không phải là lúc tìm hiểu nguyên nhân,chi một lát sau những người có thể giúp đờ được đều đã có mặt ở phòngtân hôn. Trong lúc nhất thời Ninh
Nghị không đi vào gây trở ngạimọi người, hắn lên nóc mái nhà bên cạnh, hóng gió đêm lắng nghe quan sát động tình trên tường thành ở phía xa, nghĩ tới chuyện xảy ra đêm nay,rốt cuộc vì sao cô gái lại bị tẩu hỏa nhập ma. Chi một lát sau, một bóng người nhảy lên, xác định là Lục Hồng Đề. Ninh Nghị biết tu vi nội lựccủa cô là thâm hậu nhất, thăm hỏi một hồi, Lục Hồng Đề cũng nhíu mày:
- Làm sao có thể, các ngươi động phòng thế nào?
Vốn là không có làm . . . Ninh Nghị đơn giản kể sơ qua chuyện giữa mình vàTây Qua, sau khi lên giường cô ngủ bên trong còn bản thân ngủ bên ngoài, căn bản chưa từng chạm vào người cô. Nói đến đây, Ninh Nghị như nhớ rađiều gì đó, dần dần ngừng lại. Lục Hồng Đề cũng mơ hồ nghĩ đến, sắc mặtphức tạp biến hóa không ngừng, cuối cùng nhìn hắn một cái bật cười rờiđi:
- Loại việc này cũng xảy ra. .. Thật phục ngươi rồi...
Ninh Nghị dở khóc dở cười, đến lúc này đây hắn gần như đã có thể hiểu phầnnào tâm tư của cô gái nhìn như khẳng khái kia. Cho dù từ lúc bắt đầu đãbiểu hiện tự nhiên nhưng bản thân Tây Qua là cô gái thích suy nghĩ, lầnnày dù sao cũng là thành thân, sau khi lên giường, cô nằm ở bên tronggần như suốt cả buổi tối đều không ngừng suy nghĩ lung tung, mà trong đó không ngừng hỏi những câu như "Nếu hắn quay sang thì ta nên làm gì bâygiờ" "Nếu hắn không ngủ" "Nếu hắn biết ta không ngủ thì làm sao bây giờ" "Chuyện này rốt cuộc là thật hay giả đây" "Ta phải làm sao bây giờ" "Từ chối hắn hay là đồng ý đây". . . Cho dù có vài chuyện rất quá đángnhưng có lẽ cô đã từng nghĩ tới rồi.
Vì che dấu tâm tư phức tạp,cô cố gắng hành động thật tự nhiên, bày ra tư thế ngủ tự nhiên vì thế mà suốt buổi tối không dám động đậy mơ mơ hồ hồ hành công toàn thân, cuốicùng thành ra nông nỗi bản thân làm cho chính mình tẩu hỏa nhập ma. ..
Loại sự việc này là lần đầu tiên hắn gặp phải, nhìn tận mặt nghe tận tai. Thật là. . . Rất đáng yêu...
Nghĩ đến đây Ninh Nghị nhịn không được ngồi trên mái nhà cất tiếng cười rộ lên.
Gặp được một cô gái như thế này, những chuyện này, cho dù là hắn cũng cảm thấy quả thực rất kỳ diệu.
Xa xa gần gần, binh lực trong thành đã được phát động. Ánh lừa trên tườngthành liên miên, bên ngoài tường thành, vô số quân lính đang phát độngtấn công hoặc có lẽ là làm giả như đang tấn công nhưng trận thế tạothành đã rất kinh người. Đồng Quán cũng có vài phần thú vị, nhìn thấytrong thành náo nhiệt, hắn rõ ràng phát động tấn công sau cuộc vui vàolúc trời rạng sáng khiến cho tất cả mọi người không ai được ngủ yêngiấc. Đương nhiên, chi cần không mất cảnh giác, trong hoàn cảnh thờitiết như thế này Đồng Quán cũng không có khả năng thật sự lôi hết binh lực vào, tối nay có lẽ vẫn chưa có vấn đề gì.
Căn phòng bên dưới ánh đèn lấp lóa, một vài người biết được bên này xảy rachuyện bị ngăn lại ở bên ngoài viện, trong tân phòng Lưu Thiên Nam ló ra nhìn Ninh Nghị ra dấu tất cả đều ổn. Nhưng Ninh Nghị biết, nếu như lúcnày bản thân đi vào sợ rằng cô gái chi càng thêm xấu hổ. Bởi vậy hắn vẫn tiếp tục ngồi trên nóc nhà.
Nghĩ đến tràng chiến tranh này, nghĩ tới lần hôn sự này, lại nhớ tới những chuyện đã kể với Lưu Tây Qua trongtân phòng, tất cả mọi chuyện đã diễn ra từ lúc bản thân bắt đầu đi vàothời đại này. Tần Tự Nguyên chắc hẳn là đang nỗ lực ở Biện Kinh, phươngbắc đang đánh giặc, vô số vô số người cùng nhau xung phong liều chết;Kim quốc, Liêu quốc, Vũ triều; thắng trận, thua trận; tòa thành này cũng đang đánh nhau, ngàn ngàn vạn vạn binh sĩ cuồn cuộn xông về phía tườngthành từ bốn phương tám hướng; binh tướng trong thành cũng xông ra chémgiết quân địch. Còn hắn cũng đã trãi qua rất rất nhiều chuyện kỳ diệu, người tốt kẻ xấu, kiên trì tín ngường, giết chết Tịch Quân Dục, giếtchết cẩu Chính, giết chết đám binh sĩ bỏ trốn trên đường, giết chết LâuCận Lâm, giết chết Lâu Thư Vọng. Hắn nhắm mắt lại hít sâu vào một hơi,có đôi khi thật sự có cảm giác, ngàn vạn nhân vật đương thời này quảthực hợp thành mở đầu một đoạn lịch sử hoặc là chi một bộ phận mà thôi.
"... Lấy núi làm thuyền, lênh đênh trên biển ngàn năm..
Khi mở mắt ra, Ninh Nghị ngẩng đầu nhìn sao trên bầu trời, ngồi trên mái nhà hát khe khẽ. Trần Phàm từ dưới nhảy lên:
- Làm sao thế? Không xuống dưới sao?
Không sao, ngồi một lát.
Ninh Nghị ngẩng đầu ý chi đoạn tường thành phía xa xa.
Trần Phàm không để ý, ngồi xuống bên cạnh:
- Vừa rồi đang nói gì đấy?
- Hát một bài.
- Ò, hát bài gì, ngươi viết lời sao?
Ninh Nghị mỉm cười. Không lâu sau, Trần Phàm nghe được tiếng hát nho nhỏ của hắn. Người bên dưới cũng mơ hồ nghe được tiếng hát cổ quái, ngay cả đám người Lưu Thiên Nam, Lưu Tây Qua đang ngồi trong tân phòng, bởi vì nộilực thâm hậu, cũng có thể nghe được âm thanh mơ hồ truyền tới, đúng làtừ bên ngoài cửa sổ tân phòng, từ cái bóng của hai nam nhân đang ngồi trên mái nhà truyền tới.
"...Lấy núi làm thuyền, lênh đênh trên biển ngàn năm, đốt ngồi nhà cũ, một đóahoa khai mở thời gian. ..()" 0 Bài hát Thiên Địa Giám- Thường Thạch Lỗihát)
Lưu Tây Qua mở to mắt, ánh mắt an tình, sau đó lại nhắm lại. Bên ngoài thành, binh lính hò hét giống như thủy triều lên, trên tườngthành cung nỏ cơ thạch vận sức chờ phát động; vô số người, sinh mệnh tập trung trên mảnh đất này, ánh sang trải rộng khắp thiên hà.. .
- "...Dĩ hải vi tuyền, lập thiên địa vi đình viện, vọng mãn đích thi thiên, dụng thiên giang nguyệt đích quang tuyến. .
Tiếng hát cổ quái vang lên từ trên mái nhà trong đêm tối, rất nhiều năm sau nhìn lại, dường như một thời đại mắt đã được bắt đầu.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 305: Hùng Quan Mạn Đạo Bát Bách Hổ Minh

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNăm thứ chín Cảnh Hàn triều Vũ, nhiều đợt khởi nghĩa đã bùng nổ ởGiang Nam, thậm chí sau đó còn họa Vĩnh Lạc đánh hạ Hàng Châu nguy ngậpGia Hưng, chấn động cả vùng Thiên Nam. Nếu nói lần khởi nghĩa đó gâychấn động tới căn cơ cả quốc gia triều Vũ thì có lẽ hơi quá nhưng bởi vì có trận khởi nghĩa này đã tạo ra hiệu ứng domino ở một số địa phươngmột số người có ý nghĩ nổi loạn đồng loạt hưởng ứng, kết quả cả Vũ triều điên đảo. Xét đến cùng là chính yếu hay thứ yếu, là ngẫu nhiên hay tấtnhiên, là điều kiện tất yếu hay là điều kiện không tất yếu, đã trở thành chủ đề nghiên cửu của các nhà sử học đời sau.
Mấy thứ này thậtra vào lúc đó cũng có người đã từng suy nghĩ nhưng thân ở trong cụckhông một ai suy tính dài được như vậy. Phương Thất Phật nhận định thờiđiểm đại quân Đồng Quán kéo lên phương bắc, cuối cùng hắn muốn khôngphải là giới hạn cuối cùng của triều Vũ mà là kiếm một đường sinh cơchiến lược bởi vì đã nhìn rõ cục diện xấu hổ của triều Vũ khi đó. Nhưng cuối cùng có thể làm tới mức nào thì khi đó ngay cả Phương Thất Phật sợ rằng cũng nhìn không ra.
ít ra vào thời điểm ban đầu khi nghĩa quân khởi binh, kéo theo thiện hạđại thế hung mãnh vận chuyển, đặc biệt là sau khi thành lớn như HàngChâu bị đánh hạ thật sự khiến cho người ta có một loại cảm giác đanghành động theo ý trời, dĩ nhiên Vũ triều suy nhược đã lâu có cảm giác bị đe dọa. Mà khi Vũ triều chân chính nhìn nhận đây là một tràng phảnloạn, muốn toàn lực tiêu diệt trước trận chiến Bình Liêu thì khi đó mớicảm nhận được áp lực chính diện khi chân chính đối mặt với Vũ triều. Một quốc gia tích lũy hơn hai trăm năm vồ tới, có thể chống đờ được haykhông vô luận và Phương Lạp, Phương Thất Phật, đều chi mang tâm lý maymắn đánh trận mà thôi.
Mà ở Biện Kinh, trung tâm chính trị nơitập trung của đám quyền quý. Đối với mối họa Phương Lạp, không một kẻnào xem nói trở thành nguy cơ lớn có khả năng lật đồ quốc gia, cho dù trong mắt đám người Tần Tự Nguyên, Lý Cương, thậm chí cả Cảnh Hàn đếcũng không thật sự coi việc tạo phản của Phương Lạp trớ thành một hồinguy cơ diệt vong, chỉ là hắn đã chiếm lĩnh Hàng Châu, dám làm loạn mộtvùng giàu có nhất của đất nước, dưới tình huống gây tổn hại về lợi íchcho rất nhiều kẻ quyền quý giàu có, không thể không hạ lệnh cho ĐồngQuán diệt trừ mối họa này. Đương nhiên, sau đó thời gian hao phí thật ra khá lâu.
Phiền toái và cơ hội lớn nhất tự nhiên là Liêu quốc.Trong mắt rất nhiều người, thật ra chi cần tiến quân lên phía bắc cơ hội vẫn nhiều hơn phiền toái; nhưng Đồng Quán lại xuôi nam, mười sau châuYến Vân giống như một khối thịt béo bày ra trước mắt hắn nhưng bởi vìtrong cổ họng có một chiếc xương cho nên nuốt không trôi. Đây là mộtviệc khiến người ta lo lắng vô cùng. Lúc đó mọi người vẫn chưa nhìn rađược khối thịt béo này ăn vào có thể dẫn tới rất nhiều chuyện xấu. Nhiều nhất, mười sáu châu Yến Vân không thu lại được, bản thân quốc gia cũngkhông tổn thất quá lớn, khi đó rất nhiều người nhìn tình huống trước mắt không khỏi nghĩ như vậy.
Chỉ có một số ít người mơ hồ nhìn thấy được bởi vậy mà da đầu tê dại. LýCương tự nhiên là một trong số ít người đó, cho dù là Tần Tự Nguyên dùcó nghĩ tới việc này có thể mang tới tai họa ngầm nhưng cũng không thểsuy nghĩ thấu đáo nguy cơ tiềm ấn bên trong. Dù sao, tương lai thật quáxa vời, nhìn không thấy sờ không được.
Một tràng bắc phạt bởi vì bóchân bó tay mà không cách nào thi triển. Lý Cương lo lắng, Tần Tự Nguyên lo lắng, hoàng đế lo lắng, bách quan lo lắng, rối loạn hết cả. Dướitinh huống này, trong mối quan hệ lợi ích chằng chịt có thể mở ra mộtđường máu, thúc đẩy bắc phạt tiến triển, Tần Tự Nguyên con người này,thật ra cực kỳ mạnh mẽ. Đáng tiếc bọn họ cũng không ngờ được, dưới tinhhình rắc rối phức tạp này, bản thân quốc gia, có thể vô lực tới trình độ này.
Hơn mười vạn người đối diện với hơn vạn quân đội Liêu quốcthế nhưng thua trận. Vương Bấm và Dương Khả Thế đã phát hiện ra tìnhhuống không ồn, một lần nữa tập hợp lại bại binh, trọng chấn quân độinhưng từ đó về sau càng chiến càng bại, binh sĩ sợ hãi, sợ người Liêunhư sợ hổ, vừa có chiến đấu chạy trốn so với ở lại càng nhiều hơn, màchỉ một nhóm nhỏ khoảng trăm người chiến đấu ngược lại ngẫu nhiên có thể thu được thắng lợi, dùng làm tin chiến thắng gửi về Biện Kinh. Nhưngđám người Tần Tự Nguyên có hệ thống tinh báo của riêng mình, đại cục tán loạn, quân tâm tô chất như vậy khiến cho đám người Tần Tự Nguyên sa sẩm mặt mày.
Giống như một võ sĩ, ông kiên trì mộng tưởng, liều mạng nỗlực, vượt qua muôn vàn khó khăn bước lên sàn đấu, tràn ngập tự tin tungra quyền thứ nhất mới phát hiện ra lực lượng nắm đấm của ông còn khôngbằng đứa trẻ năm tuổi. Như vậy thì đánh đấm gì, chẳng qua chi là lời nói suông.
Đương nhiên, ai cũng biết giữa người và người thật ra hơn kém không bao nhiêu, chiến thắng của loại hình giao chiến nhỏ dưới trăm người có thể chứng minh cho quan điểm này, người có huyết tính vẫn phải có. Nhưng khi khuếch trương phạm vi ra toàn bộ quân đội bắc phạt, mộtkhi xảy ra vấn đề ở một chỗ nào đó, sợ hãi giống như quả cầu tuyết cànglăn càng lớn, tất cả mọi người đều có suy nghĩ "Dù sao cũng đánh khôngthắng, cho dù ta có liều mạng đi chăng nữa mà mọi người không hợp lạicũng bằng không", thành ra cả đội quân bị vây trong thế thất bại thảmhại.
Dưới bầu không khí như vậy , xuất hiện một đám người nhưvậy. Vào thời điểm Tần Tự Nguyên gần như phí công lần thứ hai bình ổncác loại đấu đá trong Bắc phạt quân, thật ra hắn đã lựa chọn một conđường khác. Vào thời điểm này, sứ giả bắc thượng đang cùng một vài nhânvật được sắp đặt từ trước không ngừng tiếp xúc với 'Oán Quân' thống soái Quách Dược Sư bên trong Liêu quốc, ý đồ dụ hàng chiêu an hắn ta. QuáchDược Sư vốn là người Hán, nguyên bản nhìn thấy cục thế Liêu quốc biếnhóa, quả thực có ý nghĩ đầu nhập trở về nhưng thành tích thua trậncủa Vương Bẩm Dương Khả Thế khiến cho hắn kéo dài thời gian suy nghĩ.
Cho dù sau này chứngminh được, mỗi chiêu Tần Tự Nguyên đánh ra đều ngoan độc, chi đáng tiếc, lực cản trở xung quanh thật sự quá lớn. Tuy nhiên trên lý thuyết yêucầu một cao thủ cờ có thể bao quát hết tất cả hoàn cảnh xung quanh,nhưng loại lực cản này đã không thể nào tính toán trước; vô luận là LýCương, Tần Tự Nguyên hay là danh thần túc lão trong triều, nghiên cứuNho gia mấy chục năm cuối cùng cũng chỉ có thể bị chiếc lưới dựng lêntrên cơ sở Nho gia vây kín, có đôi khi lực tương tác giữa hai bên lạitrớ thành lực cản trở lẫn nhau. Những quân cờ này mỗi một chiêu đều được đặt xuống vào thời điểm thích hợp tầm nhìn vượt xa thường nhân, songkhi chúng được đặt vào vị trí thì đã hoàn toàn lạc hậu...
Ngoại trừ việc trông chờ đại thắng của Vương Bẩm, Dương Khả Thế, chờ đợi loại người Quách Dược Sư này quy hàng ra thì có thể chờ mong cũng chi có phá băngchiến cục phương nam. Cũng trong khoảng thời gian kéo dài này, có một số thứ dưới tình huống tất cả mọi người không phát hiện ra, đang âm thầmphát triển ở phương bác.
Giai đoạn mở đầu cuộc chiến, người Nữ Chân tương đối quý người hán.
Tuy rằng một đường khởi binh, lúc này đã đánh cho Liêu quốc như đánh chó,nhưng nói đến cùng Nữ Chân nhất tộc dù sao cũng là nông dân mới đi ra từ Bạch sơn Hắc thủy. Trước đây bọn họ thậm chí còn không có chữ viết củariêng mình, dưới sự ức hiếp của người Khiết Đan ngẫu nhiên nghe được một vài tin tức ở phương nam, nhìn thấy đủ loại đồ vật quý giá từ phươngnam truyền tới, đối với đại quốc do người Hán ở phương nam dựng lên thật sự là ngưỡng mộ như thiên triều thượng quốc.
Giống như Hoàn Nhan Hi Duẫn các văn thần vị trí trọng yếu đều chịu văn hóa của người Hán hun đúc, dù sao vào thời kỳ này, dùng cách nói khai hóa văn minh,Vũ triều đúng là mạnh nhất. Hai năm trước Hoàn Nhan Hi Duẫn mới lấy chữhán, chữ Khiết Đan làm cơ sở sáng tạo ra chữ viết cho người Nữ Chân.Trong thời kỳ đầu khai chiến, binh lực của bọn họ vốn không đủ, phải lấy hai vạn đối đầu với tám mươi vạn loại hành động này đối với người minhhữu phương nam mà nói thật ra đã đủ kính trọng. Bọn họ đã khởi binh hơnnửa năm nhưng phương nam không có lấy nửa điểm động tĩnh, cho tới mùađông, quân bắc phạt của Vũ triều rốt cuộc có trận chiến đầu tiên, hơnmười vạn người thua một vạn người, chuyện sau đó, tất cả chuyển biếnthật sự quá đột ngột.
Kim quốc đánh gần một năm, chiếm gần một nửa quốc thố Liêu quốc, ngườinhiều tầm mắt cũng mở rộng, nhưng nhìn thấy động tình của Vũ triều vẫnkhông khỏi sửng sốt. Đương nhiên, người Nữ Chân số lượng có hạn, nếu nói lúc này bọn họ có cảm giác bản thân có khả năng lấy đi một vùng của Vũtriều là không thể nào, địch nhân trước mắt của bọn họ vẫn là Liêu quốc, có thể đánh bại Liêu quốc đã là tốt lắm rồi, nhưng có một vài ý nghĩ rốt cuộc bắt đầu nảy mầm, sinh trướng. . .
Vũ triều phía nam chỉ sợ đã không còn là Thiên triều thượng quốc nữa rồi.. .
Một đám rác rưởi mà thôi.
Tháng hai năm đó Đồng Quán đã tới được thành Hàng Châu.
Lúc này đã là mùa xuân năm thứ mười Cảnh Hàn triều Vũ, mùng tám tháng haiđại quân bắt đầu chính thức công thành, mười sáu tháng hai, trong lãnhcung một tướng thủ thành cổng bắc trúng tên mất mạng, thiên tướng ĐốngPhương Việt được bồ nhiệm vào chức trách của hắn. Trong quân Phương Lạpkhông hề hay biết, Đống Phương Việt đã là gian tế do đám người Văn NhânBất Nhị cài vào trong thành được gần nửa năm nay. Tháng mười một lúc đóđã ở vào trạng thái vây thành, đám người Phương Lạp cực kỳ chú trọngđến việc chuyển đổi quyền lực nội bộ, Đổng Phương Việt dần dần được đẩylên vị trí 'có thể thượng vị', đã tốn rất nhiều sức lực của Văn Nhân Bất Nhị, trong đó cũng có không ít tham mưu của Ninh Nghị, đến lúc này đâyquân cờ này rốt cuộc thể hiện tác dụng của nó.
Mười bảy tháng hai, Đổng Phương Việt mở cổng bắc thành Hàng Châu, cấmquân Đồng Quán như thủy triền cuồn cuộn đổ vào. Mặc dù trước đây cũng có vài lần tường thành bị phá, ngoại binh đánh vào bên trong nhưng lần này đã không còn chút may mắn nào nữa, tình duệ trực hệ và chi thứ PhươngThất Phật ở trong thành triển khai chiến đâu, mà đám người Phương Lạpdẫn theo quân đội từ trong mảnh hỗn loạn đó đánh giết chạy ra khỏithành. Nhưng vào lúc đó, Đồng Quán dẫn theo mười lăn vạn cấm quân đã ởtrạng thái vây thành, sau một phen liều chết ác chiến, tàn quân VĩnhNhạc triều bỏ chạy tán loạn hết về cửa tây và cửa nam.
Mặc dùnguyên nhân Phương Lạp xưng đế lập nước là bởi vì Hàng Châu nhưng lầnkhởi nghĩa này phạn vi lan tràn là rất lớn. Sau khi Hàng Châu bị vây,địa bàn bên ngoài sẽ phải chịu một chút áp lực nhưng một là nơi này còncó đám người Thạch Sanh, Lục Hành Nhi, Lữ Sư Nang tham gia chống đờ; hai là Đồng Quán cũng không thời gian để ý đến, sau khi chạy ra khỏithành Phương Lạp bên này vẫn còn một khoảng không gian nhất định. NhưngĐồng Quán tự nhiên không thể cứ vậy bỏ qua cho ông, muốn lập tức lênphương bắc thì trước tiên cần phải hoàn toàn đánh bại Phương Lạp, HàngChâu vừa hạ xong lão cũng lập tức dẫn binh lên đường đuổi giết, mộtđường gắt gao không bỏ.
Căn cơ của Phương Lạp vẫn ở vùng ThanhKhê huyện, từ Hàng Châu tới Thanh Khê đại khái khoảng hơn hai trăm dặmđường đi; trên đường đi phục binh hơn vạn, sau đó quân sĩ triều đình một lần nữa triển khai chiến đấu giằng co với tàn quân Phương Lạp.
Trong tình hình như vậy, hai mươi tư tháng hai, tiết thanh minh, lấy Bá Đaodoanh làm chủ, một chi đội ngũ tàn binh đang vượt qua sườn núi phíatrước, nơi này cách Thanh Khê một trăm dặm về phía tây bắc.
Khi thành bị phá, Bá Đao doanh phá vây thoát ra từ cửa nam, vốn là một chi đội ngũ đoạn hậu bọn họ quả thực đã hoàn thành sứ mệnh của mình, lôi kéo lượng lớntruy binh khiến cho rất nhiều tàn quan của Vĩnh Nhạc triều có thể đàothoát. Song khi đại chiến tạm ngừng, khi bọn họ muốn tiến về phía tâyđuổi theo đại quân Phương Lạp, đó là hướng bị Đồng Quán đuổi giết gắtgao, nếu Bá Đao doanh đi về hướng đó sẽ trực tiếp đối diện với phần đuôi quân trận của đại quân triều đình.
Lúc này rất nhiều quân độitruy sát tàn quân Vĩnh Nhạc ở khắp nơi, khi Bá Đao doanh giết ra khỏithành thậm chí còn dẫn theo cả gia đình người thân. Vào lúc này còn chạy tới Thanh Khê chẳng khác nào tự tìm đường chết. Bọn họ vòng một vòngquanh Hàng Châu chếch hướng tây bắc, đại khái hợp với lộ trình đào vongcủa Phương Lạp thành hình số tám, nếu như có thể từ hậu phương vòng vềThanh Khê đương nhiên là tốt nhất, nếu không được, chi có thể tìm conđường khác, đương nhiên, trước mắt đại đa số người suy nghĩ đúng là lựachọn thứ nhất.
- Bọn họ trở lại Thanh Khê chắc chắn phải chết. ..
Ngồi trên lưng ngựa, Ninh Nghị nhìn ánh trời chiều phía xa thở dài. Lời nàylà nói với Lục Hồng Đề đang cười trên con ngựa bên cạnh.
Thanhminh mưa xuân lất phất. Mưa từ hôm qua cho đến tận trưa hôm nay mớingừng. Mưa xuân chính là vậy, tuy rằng không lớn nhưng lại lạnh ướtngười, mưa rất lâu; cái lạnh như thấm sâu vào xương tủy. Lúc này tuyrằng có ánh nắng mặt trời nhưng dưới chân lầy lội, đội ngũ bên cạnh bước thấp bước cao tiến về phía trước.
Lại là đào vong.
Đám ngườiTô Đàn Nhi không đi theo đội ngũ đào vong này. Cô đã có thai được támtháng, trong khoảng thời gian thành bị phá, ít nhất trong mắt đám ngườiBá Đao doanh,
Ninh Nghị đã tốn rất nhiều sức lực tìm quan hệ bố trícho vợ và người nhà, để bọn họ có thể lưu lại ở trong thành. Khi đó tình hình hỗn loạn, Ninh Nghị chưa chắc đã không thể thoát thân nhưng cuốicùng hắn vẫn đi theo Bá Đao doanh. Từ một góc độ nào đó mà nói, hànhđộng này của hắn khiến cho đám người Lưu Tây Qua, Trần Phàm cảm thấy ấmáp.
Chỉ có Lục Hồng Đề, vẫn giả trang ăn mặc theo lối đàn bà ba mươi tuổi đi theo.
- Vậy bọn họ có thể làm thế nào? Đường dài bôn ba đào vong đối với LụcHồng Đề mà nói không hề tồn tại bất cứ vấn đề gì, cô liếc nhìn Ninh Nghị một cái nói.
- Ngoại trừ tiếp tục vào rừng làm cướp ra thì còn có thể thế nào nữa. . . Ninh Nghị mỉm cười:
- Phương Lạp xong rồi.
Trong trận phản loạn của Phương Lạp, Bá Đao doanh phải giao ra một cái giálớn nhất. Khi mới bắt đầu khởi binh, trong Bá Đao doanh tinh binh có thể dùng đại khái có hơn ba ngàn thậm chí gần bốn ngàn người, trong đó córất nhiều đệ từ, môn khách một thân một mình, thêm vào đó người nhà hơnmột vạn; một trận chiến ở Gia Hưng, binh sĩ có thể dùng còn lại chỉ cóhơn một ngàn năm trăm người, đến khi thành bị phá, có thể chiến đấu chicòn lại hơn tám trăm người. Mà trên đường đi người thân cần phải bảo vệlại đến hơn hai ngàn người, thêm vào đó còn cả thân nhân, tàn quân VĩnhLạc triều, chi đội ngũ đào vong này đại khái có khoảng năm ngàn người.
Đương nhiên, so với những thế lực khởi nghĩa nơi khác toàn quân bị diệt mànói thì đây đã là trạng thái rất tốt rồi. Khi Hàng Châu lập nước, giaquyến thật sự ở trong Bá Đao doanh thật ra cũng không phải tất cả đềutới, một khi thành Hàng Châu bị phá, bên kia có lẽ đã dựa theo kế hoạchtrước đó bắt đầu di chuyển. Nếu may mắn, trong khoảng thời gian ngắnxung quanh có lẽ còn rất nhiều nơi vẫn thuộc khống chế của tàn quânPhương Lạp;
dưới tính huống đại bộ phận hỏa lực bị Phương Lạp hấp dẫn, Bá Đao doanh vẫn còn một chút tiền vốn và cơ hội cuối cùng.
Trần Phàm cười ngựa từ phía sau chạy lên, đi cùng hắn là 'Vũ Đao' Tiền Lạc Ninh:
Lập Hằng.
Hai người gọi bắt chuyện Ninh Nghị, Ninh Nghị cười:
- Phía sau thế nào rồi?
- Không có động tình gì, xem ra bọn chúng cũng không dám đánh, cứ như vậy đi theo thôi. Chúng ta tới nói cho nương tử trang chủ của ngươi biếtthôi.
Ngay cả khi là bại binh, Trần Phàm vẫn giữ được thái độ lạc quan vui vẻ như cũ, trong đội ngũ không xa phía trước, Lưu Tây Qua đang xem xét thương thế cho một người bị thương nằm trên cáng, cô mang khănche mặt, một thân trang phục bùn đất lấm lem nhưng đôi mắt to cực kỳ hữu thần thinh thoảng lại bật cười nhưng càng nhiều là vẻ lãnh diễm caongạo làm chủ. Nhìn thấy mọi người nhìn về hướng này, cô quay đầu lạikhoát tay áo, là trang chủ Bá Đao trang, ngoại trừ lần tẩu hỏa nhập mado suy nghĩ lung tung trong lần giả thành thân ra cô gái này không lúcnào là không lấy một loại tư thái thành thục làm chỗ dựa tinh thần chonhững người xung quanh, khiến cho người ta nhìn vào có thể nảy sinh mộtloại cảm giác 'có ta ở đây. Cho dù Ninh Nghị cũng biết, suốt chặng đường này, cô cũng đã bị thương hơn nữa rất mệt mỏi.
Ninh Nghị và đám người Trần Phàm cười ngựa đi tới.
Sau khi thành Hàng Châu bị phá, mặc dù chủ lực của đại quân Đồng Quán nhắm tới
Thanh Khê huyện nhưng có rất nhiều đội quân khác vẫn tản ra xung quanh đuốigiết tàn quân Phương Lạp. Chỉ có điều bởi vì Bá Đao doanh dũng mãnh hung tàn, ngoại trừ trận chiến ở dưới chân thành khi mới bắt đầu ra, trênđường đào vong đội quân dám chân chính đối diện giao chiến với Bá Đaodoanh không nhiều, hai ngàn dặm này có một chi quân đội lặng lẽ đi theonhưng xem ra cũng không dám động thủ, chi là nơm nớp sợ hãi đi theo.Trần Phàm và Tiền Lạc Ninh người trẻ tuổi nhất trong Sát Nhân ThườngMệnh' mới vừa đi tới thăm dò tình huống.
- Đại khái một ngàn haitrăm người, không phải là cấm quân từ Đông Kinh tới, có lẽ là biết danhhiệu của chúng ta cho nên không dám ra tay, nhưng sợ bị vây công, chúngta có muốn ra tay trước hay không, đuổi bọn chúng đi sau đó nhanh chóngrời đi?
- Ra tay thì không cần, đừng giết đỏ mắt. Quân độitriều đình ở vùng này không nhiều, bây giờ là thời khắc mọi người giànhlấy chiến công, bọn chúng nhất định không muốn rớt ở phía sau nhưngcũng không dám lấy mạng mình ra đùa giỡn, có lẽ thừ một trận sau đó bỏđi cũng không chừng. Nếu thật sự đánh quá mức lợi hại dẫn tới sự chú ýcủa quân đội triều đình xung quanh đây, chúng ta mới thật sự phiền toái.
Nói chuyện là một tên mưu sĩ tên gọi Lữ Tương, hắn vốn là một trong nhữngmưu sĩ chính thống dưới trướng Phương Lạp, nhưng khi thành phá bị cuốnvề phía Bá Đao doanh, một thân bản lãnh vẫn phải có. Nghe hắn nói nhưvậy Tây Qua cũng gật đầu, tung người nhảy lên ngựa, cùng Ninh Nghị sóngvai mà đi:
- Lữ quân sư nói rất đúng. Tạm thời không nên động thủ, qua hai ngọn núi nữa là địa bàn của Lâm Côn Ngô. Mặc dù Lâm Côn Ngô chi có vài trăm người nhưng hiện giờ vẫn cùng đường với chúng ta. Quân độiphía sau hẳn là sẽ không dám đi theo nữa.
Nếu không phải đánhtrận, chúng nhân nói cười vài câu, cũng tỏ vẻ một phen khí thế tám trămnhà mình đối diện với một ngàn hai hoàn toàn là đồ sát như thường, dámtới giết sạch bọn chúng. Tiền Lạc Ninh nói:
- Thật ra danhtiếng của Bá Đao doanh chúng ta vẫn còn rất lớn, sợ là triều đình thậtsự điểm danh phải đuổi giết chúng ta. Trang chủ, tôi cảm thấy mấy ngàynay cần phải đi nhanh hơn một chút.
- Nhiều người đi theo như vậy, nhanh không được đâu.
Để bọn chúng tới là được. ..
Trần Phàm cũng cười:
Nếu không đổi tên khác đi, gọi. . . Đại Bưu minh, treo lên cờ hiệu mới. Bọn chúng sẽ không nhận ra chúng ta nữa, ha ha.
Rõ ràng là hắn muốn đóng vai ác, sau đó quay đầu lại nhỏ giọng nói với Ninh Nghị:
- Liên minh Tây Qua cũng có thể. ..
Trong mắt Lưu Tây Qua đã bắt đầu lóe lên tia nguy hiểm, Ninh Nghị vội vàng cười giảng hòa:
- Thật ra gọi là Bát Bách Hố ta cảm thấy cũng không tệ.
Hắn vừa nói xong, Tiền Lạc Ninh bên cạnh suy nghĩ rồi nói:
- Cái tên đó cũng không tệ đâu.
Lưu Tây Qua tức giận liếc xéo Ninh Nghị một cái:
- Không đồi.
Giọng điệu của cô khi nói với Ninh Nghị mặc dù lạnh nhưng thái độ rõ ràng là khác hẳn.
Hơn ba tháng từ sau khi thành thân tới nay, mối quan hệ giữa hai người đã tiến triển hơn rất nhiều, đương nhiên, nếu nói là loại phát triển của các đôi yêu nhau thì không đúng. Ngoại trừ lần tẩu hỏa nhập ma xấu hổ ngoài ý muốn vào đêm tân hôn ra thì ở những phương diện khác, Lưu Tây Qua có phần biết chừng mực. Trong thời gian Tô Đàn Nhi ở trong Bá Đao doanh cô cũng thường xuyên ghé tới thăm, nói chuyện phiếm nhưng không hề có thái độ như là người một nhà.
Trong rất nhiều chuyện, Lưu Tây Qua rõ ràng là một cô gái vô cùng rộng lượng, ngẫu nhiên ở một vài việc nhỏ xuất hiện chút xấu hổ. Bình thường cùng Ninh Nghị bàn luận các vấn đề quản lý Bá Đao doanh, có đôi khi còn để Tô Đàn Nhi tham gia cùng, buổi tối trong phòng nhỏ của Ninh Nghị tranh luận không ngừng; Ninh Nghị coi như là ôn lại một lần quá trình cổ phần xí nghiệp hoặc là thay đổi chế độ xã hội. Đến khi thành bị phá, vận hành trong nội bộ Bá Đao doanh hơn nửa đều có mặt Ninh Nghị, mối quan hệ giữa hai người càng lúc càng giống như hai đồng chí có chung một lý tưởng phấn đấu. Đương nhiên, bên trong có giấu diếm điều gì ám muội hay không thì chi trong lòng hai người bọn họ mới hiểu rõ mà thôi.
Trước khi thành bị phá phải sắp xếp tốt cho Tô Đàn Nhi, khi đó Tô Đàn Nhi còn đề nghị với Ninh Nghị:
- Vị Lưu cô nương kia, thật ra là một cô gái rất cô đơn, chàng. . . tận lực đừng thương tổn cô ấy. ..
Nhưng thật ra lúc này nhìn trạng thái của Ninh Nghị và Lưu Tây Qua, ánh mắt của tên Lữ Tương kia hiện ra vẻ khó chịu. Kỳ thật gã mới ba mươi tuồi đầu, tướng mạo anh tuấn, một đường đồng hành cùng Bá Đao doanh thường xuyên tiến ngôn hiến sách cho Lưu Tây Qua; Lưu Tây Qua cũng có vài phần đồng ý với lời nói của gã. Sau khi mọi người cười nói một trận, trên mặt gã hiện vẻ tươi cười, nói:
- Nghe nói Ninh công tử trước kia nổi tiếng là tài từ, không biết gần đây có sáng tác nào mới không?
Hiện tại?
Ninh Nghị nhíu mày, những người khác cũng thoáng nhíu mày, trước mắt một đường vòng vo chạy trối chết, chật vật không thôi. Mọi người vui vẻ chẳng qua là tìm niềm vui trong đau khổ mà thôi, nào có thời gian nói mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Thật ra Lữ Tương hiểu biết không nhiều về Ninh Nghị, đại thể là muốn làm cho trong lòng mọi người hiểu ra Ninh Nghị chẳng qua chi là tên thư sinh vô dụng. Ninh Nghị thở dài:
- Nếu là tình hình hiện tại, thật ra cũng có vài câu.
Lưu Tây Qua quay đầu sang nhìn hắn, ánh mắt tò mò:
- Là gì, nói đi.
Hùng quan mạn đạo chân như thiết Nhi kim mại bộ tòng đầu việt.
Tòng đầu việt, thương sơn như hải...
Tàn dương như huyết().
Ninh Nghị cũng vừa mới nhớ ra mấy câu từ này, đọc ra cũng không bao nhiêu cảm tinh nhưng khí thế của câu từ, rơi vào tai những người có thể nghe hiểu được, gần như là ép xuống ép không được. Trong mọi người có lẽ là Lữ Tương, nhịn không được lấm bấm lặp lại "Hùng quan mạn đạo chân như thiết" hai lần. Bên cạnh có một tên sư gia Bá Đao doanh đi tới, nói:
- Hùng quan mạn đạo chân như thiết, nhi kim mại bộ tòng đầu việt. Câu từ của Ninh cô gia thật là, thật là...
Một đám người chầm chậm leo lên núi, ánh mặt trời chiều từ bên kia chiếu qua, vị sư gia kia nói vài lần 'thật là' nhưng vẫn không thể tìm được từ ngữ thích hợp, rõ ràng là một đám người đào vong nhưng lúc này đây rơi vào trong mắt giống như là nhuộm một màu đỏ tươi hùng vĩ.
Đám người Trần Phàm lúc này hò hét bắt phải viết lại những câu từ này, tên Lữ Tương kia nói:
Chỉ có một đoạn, còn nữa không?
Ninh Nghị chi lắc đầu, không thèm để ý tới gã.
Đối với tâm tư nho nhỏ của Lữ Tương tất cả mọi người đều coi như không thấy, chi một lát sau mọi người thúc ngựa tách ra. Khi Ninh Nghị chạy lên tới đầu núi, Trần Phàm đang ngồi trên thảm cỏ nhìn dòng người bên dưới. Gió lớn, lạnh ghê người, chỉ có ánh mặt trời ở phía trước, mang đến cho người ta ảo giác tráng lệ mà ấm áp. Ninh Nghị xuống ngựa, trên cỏ đọng đầy nước, Trần Phàm bám một gốc thanh thảo đứng dậy, nhìn về phía trước.
- Hùng quan mạn đạo. . . Mại bộ tòng đầu việt. . . Lập Hằng. Khi chúng ta khởi binh là lúc mặt trời cũng thế này, ta cho rằng đó là khởi đầu. Nhưng còn phải 'đi qua hết' sao. . . Y nắm chặt hai nắm đấm, đứng đó ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, nhắm chặt lại mắt:
- Lập Hằng, vì sao chúng ta lại thua chứ. . .
Tiếng thì thào nho nhỏ trong chớp mắt biến mất trong gió.
Ninh Nghị không nói gì.
Hắn nhớ lại ngày thành bị phá, Trần Phàm ra ngoài giết địch, khi gặp lại y là trong một mảnh lửa đỏ. Y kéo lê thanh quan đao, cười ngựa như ma thần chầm chậm đi tới, người và ngựa toàn thân là máu, quan đao chém gãy mũi. Y đã giết tới thoát lực, khi đi tới, trên khuôn mặt nhuộm đầy máu chi có đôi mắt là linh động rõ ràng, Ninh Nghị không biết có phải là y đang khóc hay không.
- Lập Hằng, vì sao chúng ta lại thua. ..
Khi đó y cũng nói câu đó, sau đó rơi xuống chiến mã ngất đi.
Trong mấy ngày nay, xuyên qua ảo ảnh sáng sủa kia Ninh Nghị có thể nhìn thấy bóng người giống như ma thần cường lại rồi lại suy yếu.
Hắn không nói chuyện, đưa tay ra vỗ vỗ vai Trần Phàm.
Mặt trời hạ xuống, mặt trăng dần dần mọc lên, đội ngũ đào vong hạ trại, ánh lừa bập bùng trong từng cái lều trại.
Cũng vào thời điểm đó, Lữ Tương ngăn cản Lưu Tây Qua đang đi tuần tra các nơi, nói điều gì đó, một lát sau, hai người đi vào trong một cái lều bên cạnh. Lữ Tương lấy ra một cuốn sách nhỏ, cùng cô gái nói rõ lợi hại. Đột nhiên, cô gái đưa tay ra trực tiếp bắt lấy cổ đối phương, Lữ Tương liều mạng giãy dụa nhưng căn bản không có tác dụng, mãi một lúc sau, cho đến khi gã sắp chết vì không hít thở được thì cô gái mới buông tay ra.
Trong lều, Lữ Tương quỳ trên mặt đất liều mạng hô hấp:
- Ta nói... Đều là sự thật. . . Điều ta nói đều là sự thật cả. . .
Gã liên tục nói, đưa quyển sách nhỏ về phía trước, Lưu Tây Qua cầm lấy xem vài trang.
Thanh âm run rẩy của Lữ Tương khó nhọc vang lên:
- Sự tinh phá thành ngày đó. . . Quá trình thăng tiến của Đống Phương Việt. Ta một mực điều tra, một mực điều tra. . . Ta đã hỏi người trong đội ngũ. . . Có vài người biết. . . Trước khi Bao Đạo Ất chết, điều động vị trí của hắn có một lần có sự tham dự của Ninh Lập Hằng, đó là bởi vì sinh ý gỗ Bá Đạo doanh các ngươi có quan hệ với bên Lãnh cung, vận tác rất xảo diệu. . . Sau đó bởi vì cái chết của Bao Đại Át, tiến thêm một bước đẩy Đổng Phương Việt lên có thể thay thế vị trí của Lãnh cung. Ta đã điều tra qua, nếu không phải vì Ninh Lập Hằng giết chết Bao Đạo Ất. . .
Ầm một tiếng, Lưu Tây Qua vỗ lên mặt bàn bên cạnh, cả cuốn sách nhỏ tan thành bụi phấn:
- Ân nói linh tình, Lập Hằng giết chết Bao Đạo Ất là hoàn toàn ngoài ý muốn. Gián điệp trong thành hà cớ gì không mượn tinh thế của chúng ta làm việc, chia rẽ vu cáo cho người khác, ngươi phải biết Ninh Lập Hằng là tướng công của ta! Loại tiểu nhân như người ở trong Bá Đao doanh chỉ có kết quả ba đao sáu lỗ, không thương lượng!
Roẹt một tiếng, cô lật tay rút ra thanh cương đao, đã cắt đứt vạt áo đối phương. Lữ Tương lớn tiếng hô lên:
- Hắn đưa vợ đi, hắn đưa vợ hắn đi, tại sao lúc đó hắn lại đưa vợ hắn đi. ..
- Bởi vì vợ hắn đã mang thai được tám tháng!
Lưu Tây Qua nói xong, một đao muốn chém xuống. Lữ Tương tìm trong lòng ngực lấy ra một thứ gì đó:
- Ta có chứng cứ ta có chứng cứ vô cùng chính xác, ta có chứng cứ xác thực. ..
Đao phong chầm chầm dừng lại ở trên cổ gã, Lữ Tương sợ hãi cũng không ngờ được cô gái trước mắt lại ngoan độc dứt khoát như vậy, hai hàm răng đập vào nhau lập cập, tè cả ra quần:
- Ta có chứng cứ xác thực. . .Ngươi tín tưởng ta mới dám lấy ra. .
Trên vách lều in hình Lữ Tương lảo đảo lùi về phía sau, ngã ngửa trên mặt đất, cô gái dáng người đơn bác đứng đó, cúi đầu xem thứ gì đó, yên lặng, yên lặng hồi lâu, sau đó chậm rãi hạ đao xuống.. .
Trong lều của Ninh Nghị, hiện tại được dựng ở một góc phía tay, cô gái tên Tây Qua thần sắc đờ dẫn đi tới, khi đưa ta ra chạm vào rèm lều, thoáng ngừng lại một chút, sau đó vẫn vén rèm lên đi vào.
Lều trại không lớn nhưng cũng không tính là quá nhỏ, Ninh Nghị ở bên trong dùng gốc cây đơn giản gọt đẽo thành cái bàn, còn có vài cái ghế từ trên xe ngựa lấy xuống. Trong mấy ngày đào vong, gần như tối ngày nào Tây Qua đều tới đây cùng Ninh Nghị thương lượng kế hoạch sau này, cũng có khi sẽ ra ngoài vừa tuần tra vừa thương lượng. Nhưng hôm nay Ninh Nghị đang viết sách, cúi đầu chuyên tâm viết, khi Tây Qua đi vào, hắn chi nói một tiếng: - Ngồi.
Tây Qua ngồi xuống một bên nhìn bộ dạng viết chữ của hắn, đại khái khoảng nửa khắc Ninh Nghị mới thoáng ngẩng đầu lên, cổ tay xoay xoay vài vòng thả lỏng:
- Còn một chút nữa là viết xong, ngươi trước đợi một lát, nếu không đợi một lát nữa ta đi tìm ngươi?
Lưu Tây Qua nhìn hắn:
- Ta đợi đi.
Ninh Nghị gật đầu tiếp tục viết. Lại một lúc nữa, Tây Qua muốn nói lại thôi, cuối cùng từ trong lòng ngực lấy ra một gói nhỏ, nhìn bên cạnh có một cái bếp lò nhỏ, đứng dậy, từ trong túi đồ của Ninh Nghị lấy ra một cái ấm trà nhỏ.
- Ta, ta có lá trà, giúp ngươi pha ly trà nhé.
Thanh âm có chút run run, chầm chậm, cô nói như vậy.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 306: Vô Sỉ Phản Bội, Một Tiếng Thở Dài

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comÁnh lửa trong bếp lò nhỏ bập bùng, khi nước sôi, hương trà cũng theo khí nóng tản ra. Có lẽ là bởi vì thiếu nữ pha tra cũng không phải là người tao nhã gì, nên trà kỷ được đặt ngay tại trong phòng nấu ăn, không có quá nhiều chú ý đến.
Giữa hai người ở chung đã lâu, thân phận bình đẳng và bất bình đẳng sớm đã không phải là chuyện đơn giản như vậy. Lưu Tây Qua ngồi ở đàng kia pha trà, còn Ninh Nghị thì vẫn tiếp tục cúi đầu viết lách, thình thoảng thiếu nữ sẽ quay lại nhìn hắn một cái. Nấu xong, muội rót trà vào trong chén, đưa cho Ninh Nghị. Ninh Nghị đặt sang một bên, để bớt nóng.
Ta vẫn kiên trì, đoạn đường sau này, bất kể thế cục phát triển như nào, không thể không đi Thanh Khê rồi.
Tây Qua ngồi trở lại ghế, Ninh Nghị đã đột ngột mở miệng, thiếu nữ quay sang, thấy Ninh Nghị đang vẫn đặt bút lông trước nghiên mực, chưa hề nhìn sang cô.
- ừ.
Tây Qua nhìn hắn.
Nhiều người chuyển nhà, muốn chiếu cố người, thật sự nhiều lắm, bên chúng ta chỉ có tám trăm người, tiền vốn cũng không có. Ta với Phương thúc thúc của muội không có giao tinh, mấy vấn đề này có thể trực tiếp một chút, chủ yếu là ai nấy đều thấy được, đi cũng không có ý nghĩa. Những thứ này bọn họ không dám nói, nhưng ta nói với muội.
Hắn vừa nói, vừa cúi đầu, tiếp tục viết.
Tây Qua hơi ngẩng đầu, nhìn đinh lều trại:
- Sao không nói sớm mấy ngày trước?
- Vừa mới phá thành, muội lại đang ở đây lo lắng, muội lo lắng cũng đúng, ta không thể nói với muội được.
-Trần Phàm bọn họ muốn đi về.
- Để cứu người, khuyên bảo là việc chính. Nếu mọi người muốn ở lại Thanh Khê để tử chiến, dù gì cũng chi có một kết quả. Mấy ngày nay ta vẫn nói chuyện với Trần Phàm, cho dù quay về Thanh Khê, phải để muội rời đi. Cũng chi là nói với một vài người là được, bằng không sẽ có người muốn mạng bọn họ Giống như Phương Thất Phật, thậm chí là loại người như Lữ Tương, đều chưa hẳn không nhìn rõ thế cục, nhưng Phương thúc thúc của muội bọn họ, chi sợ cũng không cần thiết
Tây Qua trầm mặc sau một lúc lâu:
- Thanh Khê còn có rất nhiều binh tướng, kéo dài tiếp chưa chắc đã chịu nổi.
Giai đoạn thứ nhất khẳng định cho thể thủ vững.
Ninh Nghị vừa viết vừa nói chuyện.
- Hàng Châu đã bị phá, Đồng Quán không có thời gian rồi, dù sao các muội cũng không còn nhiều cơ hội nữa. Nhiều lắm là nửa tháng, hắn sẽ khải hoàn bắc tiến, kế tiếp là bao vây Thanh Khê, quan binh sẽ vây công từ bốn phương tám hướng, thời gian có lẽ không quá dài lâu mấy, nhưng kết quả sẽ không thay đổi. Lúc trước các ngươi là dựa vào bọn họ tham sống sợ chết, một tiếng trống làm tình thần hăng hái thêm đánh hạ Hàng Châu, nhưng cũng có năng lực một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà thôi, một khi bị đánh ở điểm cao nhất, sau này sẽ không còn tác dụng nữa, đừng quăng nốt tám trăm người vào đó.
Hắn nói xong, cầm lấy tách trà thổi thôi, uống một ngụm lại buông xuống. Tây Qua nhìn hắn chốc lát:
- Có biết những lời này của ngươi vào tai người khác sẽ như thế nào không?
Bọn họ cũng là không dám nhìn thẳng vào sự thật mà thôi, có người không dám nói, nhưng nên nhìn, vẫn nên nhìn.
Ninh Nghị ngẩng đầu lên nhìn cô cười cười, sau đó lại lắc đầu, tiếp tục làm việc.
- Dựa theo trước đó đã nói, thừa dịp hiện tại ý tưởng mọi người đều đặt trên người Phương Lạp, đi xa một chút không hề sai, cuộc sống ở Miêu Cương, Tương Tây dù sao mọi người cũng từng trải qua rồi, các ngươi cơ bản dựa vào bên kia, trước tiên tiến vào núi rồi hẵng nói cái khác.
Bút lông trong tay hắn dừng lại một chút:
Một khi ... mọi người tình táo lại, phía trước phàm là người khởi nghĩa Vĩnh Lạc, đều đã bị thanh toán, hiện tại nơi này đều từng bị nạn trộm cướp, sẽ dần dần bị càn quét sạch sẽ, Bá Đao Doanh chúng ta khẳng định sẽ nổi danh, cho nên, nhất định phải chạy trốn, tiến vào trong núi, ta không biết trước kia các ngươi từng sống như thế nào, nhưng mấy điều kiện vệ sinh, cần phải chú ý, hết sức phải uống nước đã đun sôi, không được ăn món ăn lạnh, còn có rất nhiều chuyện nữa, quy hoạch và quan hệ trong trại thời kỳ đầu, ta gần đây vẫn luôn luôn nghĩ, đã viết được vài phương thức, sau này...
Ninh Nghị chi vào tờ giấy:
- Có thể cùng nhau nghiên cứu.
Ngươi...
Nghe lời này, Tây Qua mơ hồ cảm thấy có gì đó, nhíu mày. Ninh Nghị cũng đã ở bên kia đưa tay ra:
- Đợi một chút, còn nhiều lắm, ta nghĩ đến rất nhiều thứ, đừng cắt ngang, ta sợ quên mất.
Trong lều trại, Lưu Tây Qua định đứng lên, Ninh Nghị uống một ngụm trà, còn lại tiếp tục cúi đầu viết. Lời hắn nói không nhanh không chậm, không có một người trung tâm quá lớn, nhưng chế độ của Bá Đao Doanh thay đồi đi như thế nào, bao gồm cả thôn tính và thu nạp những người khác nào như nào. Thật ra đây là biến thể của công ty văn hóa đời sau rồi, trung tâm Bá Đao Doanh cuối cùng lấy nhân nghĩa chống đờ đoàn thể nhỏ, tương đối mà nói vẫn có tính bài xích người ngoài, nếu muốn mở rộng, bầu không khí tương tự với nhà, huynh đệ cũng sẽ bị hòa tan. Theo lời Ninh Nghị, chủ yếu là mở ra nhiều tầng, chế ước như thế nào, kiểm tra đánh giá thậm chí cả quy định về công trạng, một khi quy củ định tốt, cũng không cần Lưu Tây Qua mệt mỏi giống như trước nữa.
Thường ngày hai người cũng thường xuyên nói đến những thứ này, nhân tình chuyển biến đến pháp chế, nửa năm qua đều do Ninh Nghị làm, nhưng hắn không vội vàng hành động, thậm chí với trung tâm Bá Đao Doanh, hắn cũng không có hành động cải biến nào, duy nhất chi sử dụng nhân tinh gắn bó trong trại đến trình độ này, so với pháp trị đơn thuần lại thật ra còn tốt hơn. Hắn từng viết mấy kiến nghị điều lệ nhìn như vô dụng, lúc này chỉ đưa cho Lưu Tây Qua xem, thậm chí không hề phát ra ngoài, cũng là vì sau này có một ngày Bá Đao Doanh muốn mở rộng thì dùng đến.
Chỉ là trước kia hai người nói tới những thứ này, đều là ngươi một câu ta một câu, đôi khi chi là nói đùa một chút. Nhưng hôm nay, thiếu nữ phát hiện mình không thể nói chen vào được một câu, Ninh Nghị đang nhàn tản nói, có một chút ý tưởng, mục đích cuối cùng là gì, trước đó hắn không hề nói, lúc này cũng sẽ nói.
Rốt cuộc, trong bầu không khí kiểu này, Tây Qua đi tới, nhìn hắn, tay nhẹ nhàng nâng một chút, cuối cùng, đặt lên trang giấy hắn đang viết.
- Ngươi... nói những thứ này...
Lời nói của cô không mạch lạc, bởi vì Ninh Nghị ngẩng đầu lên, cười nhìn ánh mắt cô, sau một lát trầm mặc, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng đặt bút lông xuống, vỗ vỗ lên mu bàn tay thiếu nữ, đứng lên:
Thật ra, nên viết cũng đã viết xong.
Cầm lấy chén trà, uống một ngụm, từ bên kia bàn vòng lại.
Ngươi ...ngươi...
Tây Qua trợn tròn mắt, nhìn hắn chăm chú một lúc lâu, đợi khi hốc mắt bắt đầu ươn ướt, mới thở giãn ra một hơi:
A, ngươi biết, ngươi có biết, hiện tại muộn thế này ta tới đây muốn hỏi ngươi gì không.
Cô thở ra một hơi, lùi hai bước:
- Ngươi là gian tế của triều đình!
Nói ra những câu này, hốc mắt thiếu nữ trong suốt, đã có ánh lệ rồi. Ninh Nghị nhìn cô, có chút phức tạp cười cười, đi đến cửa lều trại. Thiếu nữ vung mạnh lên, quét nghiên mực bút lông xuống.
- Ngươi không được đi. Là nam nhân phải nói rõ ràng ở đây!
Dù sao ta không đi được. Xuất hiện đi.
Ninh Nghị vén rèm lều trại lên, đi ra ngoài, một lát, Lưu Tây Qua gần như đờ đẫn đi ra theo. Doanh địa hơn năm ngàn ngươi, nhiều điểm ánh lừa dọc theo khe cốc tràn lan, trước mát là tiết thanh minh, có ít người còn ở trong nhà tế điện người nhà bị chết. Ninh Nghị nhìn hết thảy tại đây, cách đó không xa trong bóng đêm, bóng dáng Phương Thư Thường ẩn hiện đi ra, còn có mấy người biến mất trong bóng đêm. Lưu Tây Qua đi vài bước, ở trước mặt mọi người, cố gắng tỏ ra lãnh đạm:
- Có thể nói được rồi, Ninh Lập Hằng!
Ninh Nghị cầm chén trà, cúi đầu nhìn nước trà bên trong, không nói gì.
- Ngươi tới lâu như vậy, Bá Đao Doanh ta có từng bạc đãi ngươi bao giờ chưa?
- Lưu Thiến Thiến ta có bao giờ chưa từng đối xử chân thành với ngươi chưa?
- Những lời ngươi nói trước đó, đều là giả dối!?
Thiếu nữ sợ là đã bị thái độ của hắn nhìn thấu tim rồi, khi nói những câu này hết sức lạnh lùng, nhưng Ninh Nghị nhìn tình huống trong doanh địa, không đáp, khi hắn mở miệng thì lại khác.
- Hơn năm ngàn người, sau khi rút sạch vào núi, coi như là một phần trụ cột. Bất kể thế nào, trước cầu tự bảo vệ mình dù gì cũng là con đường đầu tiên. Có lẽ tương lai các ngươi có thể làm nên chuyện, chuyện ngươi muốn làm, có lẽ có một ngày có thể thành công. Nhưng kế tiếp, mới là thời gian khó khăn nhất với các ngươi...
Nói đến đây, hắn uống một ngụm trà. Trong bóng đêm, thiếu nữ đứng phía sau không xa, Lưu Thiên Nam đã cầm một cái hộp dài đặt Bá Đao đi ra, bóng dáng Tiền Lạc Ninh, thanh âm của Trịnh Thất Mệnh cũng đã bắt đầu xuất hiện, Ninh Nghị nhìn quay bốn phía, cười nhẹ một tiếng:
- Ta còn nói mấy câu, không cần vội vã như vậy.
Tất cả mọi người cau mày, thần sắc khác nhau, bên kia Phương Thư Thường mở miệng nói:
- Ta tin ngươi có nỗi khổ riêng, nếu ngươi có thể chứng minh mình trong sạch, hoặc là vì bất đắc dĩ, có thể cứ nói ra.
Ninh Nghị chi hơi nâng chén trà về phía gã, ngừng lại một chút:
- Sau chúng ta la một ngàn hai trăm người đuổi theo, không phải là cấm quân của Đồng Quán, nhưng bọn họ là tinh duệ Võ Sậu Doanh của Khang Phương Đình, sau nửa canh giờ, bọn họ sẽ từ hướng đông nam đánh bất ngờ, Nam thúc tốt nhất là chuẩn bị trước. Ta không hiểu đánh giặc lắm, nhưng mà có một đề nghị, Đỗ tiên sinh cùng với Thất Mệnh dẫn một đội ngũ một trăm năm mươi người đi về phía đông mười dặm, có thể nhìn thấy quân doanh bọn họ đóng trú ở đó, tuy rằng mỗi người bọn họ đều mang theo quân lương, nhưng sau sườn quân doanh cũng có một đội chuyên quản lương thảo, hơn một trăm người lấy hỏa tiễn đánh nghi binh làm nhiễu loạn, bọn họ sẽ nghĩ là các ngươi chú ý đánh vào lương thảo, quân trận thu về. Tây Qua mang theo năm trăm người ngoài hai dặm đồi Tịnh Phong đánh lén tiền trận, sau này bọn họ sẽ không đuổi theo nữa.
Hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Lưu Tây Qua cũng có chút bất ngờ khó tin, sau đó là nghiêng đầu, có chút khó khăn nói:
Nam thúc, đi xác nhận...
Lưu Thiên Nam gật đầu đi, mọi người nghĩ Ninh Nghị hắn có nỗi khố, đang đinh nói thì hắn lại mở miệng.
Việc mỗi người làm đều bất đồng, ta ở nơi này lâu như vậy, có một số việc, các ngươi không biết, quan hệ giữa ta và triều đình không lớn, chi là có một lão nhân tên là Tần Tự Nguyên gần đây vừa đảm nhiệm Hữu thừa tướng, ban đầu khi ở Giang Ninh, ta từng là bạn đánh cờ với lão. Có một số việc hiện tại nhất định phải làm, sau khi rời khỏi đây, ta sẽ lên kinh, giúp được phần nào sức mình thì giúp...
Hắn chắp tay.
- Huyết thủ nhân đồ Ninh Lập Hằng, tuy rằng đạo bất đồng, nhưng rất vui vì đã được gặp các vị...
- Ngươi đi được sao...
-Bên cạnh các ngươi có hỏa dược.
Hai nhánh hỏa tiễn từ đằng xa bắn lại đây!
Ban đầu Ninh Nghị ở ngõ Thái Bình sử dụng hỏa dược đã gây nên chiến tích, mọi người trong Bá Đao Doanh đều biết. Ngay từ đầu hắn ở trong Bá Đao Doanh thì mọi người đương nhiên đều tự có đề phòng, sẽ không cho phép hắn tiếp xúc loại này loại nọ, nhưng tới sau này, đã dần dần tín nhiệm hắn. Khi Ninh Nghị xuất hiện ở trong thành đã làm chuẩn bị một vài thứ, rốt cuộc có hỏa dược hay không, mọi người cũng không rõ ràng lắm, nhưng nơi này tương đối trống trải, có mấy cỗ xe và các tạp vật lẫn lộn, hỏa tiễn cắm vào trên hai thùng gỗ, đám người Phương Thư Thường vội vàng tránh đi.
Ninh Nghị mới vừa rồi ra khỏi lều trại, đương nhiên là muốn tách khoảng cách vài mét với Lưu Tây Qua. Lưu Tây Qua cảm giác hắn chạy không được, lại là tâm thần không yên, đương nhiên cũng không quá để ý, trong đó một thùng gỗ ở bên cạnh lều trại ngay trước mắt, nếu nàng cạnh, nàng nếu muốn đuổi giết Ninh Nghị, đi phía trước chính là tới gần thùng thuốc súng kia. Ninh Nghị đã lui về sau, nhưng lúc ánh mắt nhìn qua, thấy ánh mắt thiếu nữ thì ngấn người.
Từ ba câu chất vấn ngay lúc ban đầu, Ninh Nghị gần như ra ngoài doanh trướng mới chịu mở miệng, cố dường như cũng đã mất đi lực lượng nào đó, bảo Lưu Thiên Nam đi thăm dò, cũng là một câu hết sức khó khăn. Từ đó những câu nói sau, có lẽ toàn bộ là đều theo lời Ninh Nghị nói, trong lòng người khác là có một hàm nghĩa khác, trong lòng của cô, cũng đã không biết thành bộ dạng như nào nữa. Lúc Ninh Nghị trông qua rất khó hình dung thiếu nữ đối diện là một cảm giác như thế nào, thân thể cô mỏng manh nhưng lại hết sức kiên cường đứng ở đằng kia, hơi hơi quay đầu, ngũ quan tinh xảo, tái nhợt, có một cảm giác trong suốt kỳ dị, có lẽ là ngân hà bầu trời phản quang trong ánh mắt ướt ướt của cô, trong lúc nhất thời, dường như có một mỹ cảm khiến người ta cảm thấy khắc cốt minh tâm.
Ninh Nghị thấy đôi môi mỏng bạc tái nhợt kia khẽ giật giật, cô đang nói, như là lấm bẩm, nhưng trong nháy mắt đó, Ninh Nghị đã nghe được câu nói kia, như giọt nước mưa nhỏ xuống mặt nước yên tình.
-...Ta không cho ngươi đi.
Ninh Nghị đầu tiên giơ thương lên, thiếu nữ cúi thân mình xuống, hai chân thon dài giẫm mạnh như phát ra lực lượng, trên cỏ đẩy dời đi sóng gợn, vô số giọt nước mưa bay vụt lên, vẽ thành dấu vết trên không trung...
- A....
Cặp mắt kia giống như là muốn nhìn thẳng linh hồn của hắn, bức tới gần, trong lòng Ninh Nghị khẽ nổi lên tiếng thở dài, khó khăn dịch chuyển khỏi cố họng.
-Phù.
Tiếng thương, ánh lừa, khí lưu đẩy ra, đạn đã bắn ra khỏi thương, đao phong giận cuốn tới...
- Ầm ầm...
Tiếng nổ cùng với ánh lừa bốc lên phía mặt bên ánh mắt truyền đến, ánh lừa lóa mắt, sấn ra một không khí hỗn loạn. Đao lớn huy vũ, trong bộ bước thiếu nữ lao tới trước, đã vung lên ở điểm cao nhất. Ninh Nghị lái thương sang một bên, một bóng người ở mặt khác đã thấp thoáng trong ánh lừa, không một tiếng động đâm vào giữa hai người, tốc độ đó cực nhanh, trực tiếp thiết nhập và lối đi của Lưu Tây Qua vọt tới trước.
Ánh đao vung lên hạ xuống.
- Keng...
Bóng người màu đen kia đón nhận vị trí của lười đao lớn, giơ binh khí lên đón đờ, một tiếng thanh thúy vang lên, sau đó ầm ầm giảm bớt lực. Bá đao của Lưu Tây Qua nguyên bản đã chú trọng sự cương mãnh nối liền, lúc này giận giữ xuất thủ hầu như có thể nói là trạng thái đỉnh cao, nhưng một đao này chém xuống, rõ ràng là đã dừng lại ở không trung, sau đó một đao rơi thẳng xuống đất, chém vào nhánh cỏ, bùn đất ầm ầm bắn tung tóe.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 307: Hoa Sen Đau Đến Thấu Lòng Cũng Không Khóc

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTiếng nổ mạnh nơi xa khiến cho ánh lửa cùng với chấn động giờ khắc này mới lan tràn qua, hơi chiếu sáng vào đường nét của thân hình người vừa đột ngột xuất hiện này, đó là một cô gái trẻ mặc trang phục màu đen, tóc dài bó buộc, tư thái thẳng tắp, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tay áo, sợi tóc bay trong không trung, tay trái cầm một thanh thiết kiếm cổ, thậm chí còn chưa rời khỏi vỏ. Ánh mắt của Lưu Tây Qua bị ánh lửa chiếu vào khẽ chớp mắt một cái, ngay sau đó, cô lại chém đao.
Kỹ xảo đẩy mạnh bá đao của cô cần liên kết và cự ky, loại di chuyển ở mặt ngoài chính là khuyết điểm, người khác có thể biết, bản thân cô đương nhiên cũng hiểu rõ. Chỉ là người bình thường không có năng lực ngăn cản thế xông lên của cô, mà mặc dù thật sự gặp phải các loại vấn đề dẫn đến khó có thể tìm được không gian và cự ly để bứt lên trước, cô đương nhiên cũng chuẩn bị rất nhiều sát chiêu ở phía sau, thậm chí có thể nói, những chiêu số này có thể càng tàn nhẫn hơn so với đao pháp bá đao thông thường. Vung đao lơn lên, một tiếng "bốp" vang lên trong không khí, cô gái áo đen đã đánh vào mu bàn tay của thiếu nữ.
- Bốp bốp bốp...
Trong khoảng thời gian ngắn, có tiếng giao thủ nhanh như tia chớp.
Lưu Tây Qua vốn là thẳng xông đến, cô gái áo đen kia lại trực tiếp chặn đường, trong nháy mắt, khoảng cách của hai người càng đến sát nhau hơn. Đao lớn chém xuống, điên cuồng, vũ động, như một con trăn lớn có sinh mệnh, mà bộ pháp dưới chân, Tiểu Kim Cương Liên quyền ở tay của Lưu Tây Qua cũng không hề giữ lại mà vung ra. Cô gái áo đen như là một cây đại thụ trong gió to đột nhiên lắc lư, hai người giao thủ cực nhnah, nửa người trên của cô tuy rằng theo xuất thủ có động tác, vậy mà dưới chân nửa bước cũng không hề lui. Trong nháy mắt, đao phong xoay tròn, từ phía sau lại lần nữa vung lên bầu trời, thân hình của cô gái áo đen cũng như dây cung căng ra tới cực điểm, rồi đột nhiên tay quay về đón một kích mãnh liệt nhất cự đao của thiếu nữ.
Vù..
Đao phong chém vào khoảng không.
Thiếu nữ kéo cự đao bay lộn xoay tít giống như quạt điện, hơi nghiêng bay ra ngoài xa vài mét, toàn bộ trướng bồng bị chém đứt đổ sụp xuống, cô lăn trên mặt đất một chút, quả đấm đỡ xuống, nửa quỳ ngẩng đầu lên.
Tất cả thật ra chỉ phát sinh trong chốc lát ngắn ngủi.
Hai nhánh hỏa tiễn bắn vào thùng gỗ cuối cùng lại không hề phát nổ, tiếng nổ tung kia lại là từ trong lán gỗ cách đó không xa truyền đến, mấy con ngựa trong lán gỗ khoảng cách gần tọa kỵ bên này nhất. Khi Lưu Tây Qua xông lên, một thương của Ninh Nghị đón đỡ Phương Thư Thường từ bên cạnh bắn tới, cô gái áo đen cũng đã xuất hiện trước người hắn, Lưu Tây Qua cùng với cô giao thủ điên cuồng thậm chí thời gian không quá hai lần hít thở, thì Lưu Tây Qua và kể cả cự đao đang bay ra ngoài.
Bên này, Trịnh Thất Mệnh bị một kiếm đơn giản của cô gái kia bức lui, Ninh Nghị đã lui ra sau vài bước, liếc nhìn Lưu Tây Qua, đi tới một con chiến mã cách đó không xa. Chiến mã trong lều kia đã bị làm cho hoảng sợ, nhưng bên này đương nhiên vẫn có hai con dự trữ.
Lần va chạm này, Lưu Tây Qua cũng đã tâm thần không yên, triệu tập người tới dù sao cũng không nhiều, Lưu Thiên Nam đã đi, ngoài bản thân Lưu Tây Qua ra, chỉ còn lại có Phương Thư Thường, Trịnh Thất Mệnh, Tiền Lạc Ninh. Cô gái áo đen tóc dài nắm hoành kiếm, đứng chắn trước mặt mọi người, khuôn mặt cô trong trắng thuần khiết, tuổi cũng không lớn, nhưng chỉ đơn giản xuất kiếm vài chiêu, đã khiến cho đám người Phương Thư Thường nảy sinh tâm tình khó có thể địch nổi, loại tình huống này, sợ rằng chỉ có bọn họ khi đối mặt với Lưu Đại Bưu thì mới có thể xuất hiện.
Chẳng qua, Lưu Tây Qua mới vừa rồi xuất thủ một trận, tuy rằng nhìn bị bức lui vô cùng đơn giản, nhưng trên thực tế, cô không hề bị thụ thương gì. Cô gái áo đen trước mắt kia thân thủ cao hơn cô một bậc, nhưng khoảng cách cũng không lớn như vậy, chỉ là bởi vì cô phẫn nộ xuất thủ, tâm thần nôn nóng, nên trong khoảng thời gian ngắn mới bị ăn quả đắng như thế. Lúc này cô chống đỡ, ngẩng mạnh đầu lên, cắn răng một cái lần thứ hai lao ra, phương hướng chính là phía Ninh Nghị. Ninh Nghị ném ra vài thứ đồ, xoay người bỏ chạy.
Đồ vật này chính là tách trà mà trước đó hắn đã cầm ở tay, nước trà hất vào mặt, Lưu Tây Qua vung bá đao chém mở tách trà, một thanh kiếm cổ đã đâm thẳng tới trước mặt, thân hình cô khẽ cong, trượt trên cỏ đi ra ngoài, bá đáo chém quay về, giận giữ chém về phía hạ bàn của cô gái áo đen, sau đó hai chân phát lực, lần thứ hai bổ nhào mạnh mẽ.
Ba người Phương Thư Thường lúc này cũng đã lao thẳng tới, thế tiến công giống như Lưu Tây Qua đều liều mạng không muốn sống, cô gái áo đen đã bay ngược lại. Lúc này khoảng cách với hai con ngựa dù sao cũng không quá xa, Ninh Nghị đã ở trên một con trong đó, vung dây cương, sau đó kéo một con khác, trong rừng xa xa lại có hai cây tiễn thỉ phóng tới, nỗ lực chắn lối đi của Phương Thư Thường và Tiền Lạc Ninh. Thân hình Lưu Tây Qua chạy như báo săn, đã trực tiếp nhảy lên, muốn chém vào chiến mã vừa mới khởi bước, cô gái áo đen cũng nhảy lên chắn phía trước của cô.
- Ầm.....
Cự đao chém vào cổ kiếm, hoa lửa kinh người bắn ra ngoài, cô gái áo đen mượn lực phản chấn nhảy lên lưng ngựa, Lưu Tây Qua lại nắm cự đao rơi xuống. Chiến mã hí lên, trong ánh lửa bắn tung xa xa, mấy con ngựa gần nhất cũng đã bị kinh hoảng chạy tứ tán. Nhưng chỉ là đang ở giữa không trung, Lưu Tây Qua cũng không buông bá đao trong tay ra, hai chân vừa rơi xuống đất, một tay cô chống trên mặt đất, bước tiến càng không ngừng lao về phía trước.
Chiến mã lao băng băng, nhưng ở phía sau, thiếu nữ hầu như không hề có chút nào dừng lại, cắn chặt răng, vòng qua tảng đá lớn phía trước, xông qua dòng suối, bọt nước bắn tung lên, như gió lướt qua trên cây cỏ. Lưu Tây Qua sử dụng bá đao, vốn lấy khinh công là sở trường, lúc này cởi được gánh nặng, tốc độ dưới chân lại càng nhanh như tuấn mã, cô cắn chặt răng, ánh mắt hung hãn lạnh lùng, tốc độ tăng lên, chỉ có một mũi tên ở trong rừng bắn ra ngăn trở tốc độ của cô một chút, nhưng sau đó, người trong rừng cũng phải mau chóng xoay người bỏ chạy, bởi vì phía sau Phương Thư Thường và Trịnh Thất Mệnh cũng đã theo đến. Mà Tiền Lạc Ninh chạy một bên, rõ ràng là cũng sốt ruột như những người khác.
Chiến mã phi nhanh trong rừng cây nhỏ, lao qua rừng cây bên kia, vút qua một đoạt đất trũng ngắn, lần thứ hai chạy vào trong cánh rừng phía trước. Lưu Tây Qua đuổi ở phía sau không chút nào ngừng, nhìn giống như là con báo đang lao vút qua trong rừng, di chuyển chạy trốn. Nếu như bình thường, Ninh Nghị có thể rất sẵn lòng thưởng thức một màn này, nhưng vào lúc này, ngay cả hắn cũng có lời nào để nói. Cô gái áo đen bên cạnh thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, lại nhìn Ninh Nghị, cũng chỉ có thể phức tạp thở dài một hơi với thiếu nữ phía sau.
Cũng không biết từ lúc nào, xoẹt một cái, phi đao từ phía sau bắn tới, cô gái áo đen vung kiếm đỡ một cái, nhưng một cái khác đã cắm trên đùi chiến mã Ninh Nghị đang cưỡi, trong khoảnh khắc người ngã ngựa đổ, Ninh Nghị từ trên lưng ngựa bay ra ngoài, được cô gái áo đen bắt lấy, kéo mạnh lên lưng ngựa, cảnh vật như bay, chiến mã trúng đao bay đụng vào gốc cây đại thụ, máu thịt bầy nhầy, trong nháy mắt bị tung xa.
Nguyên bản là một kỵ một ngựa, lúc này biến thành hai người cùng cưỡi, tốc độ chiến mã dần dần chậm lại. Lưu Tây Qua càng đuổi càng gần, trong rừng cách đó không xa, mơ hồ cũng có người đuổi tới. Một khắc, lại một thanh phi đao phi tới, cô gái áo đen trên chiến mã đỡ mạnh, xoay người xuống ngựa ngăn phi đao, trong phạm vi nhìn, thiếu nữ tên là Lưu Tây Qua mãnh liệt xông tới.
Giao thủ đầu tiên, chưởng đối chưởng, giao thủ lần thứ hai, đầu gối đập lên vỏ kiếm, lần thứ ba, thiếu nữ hầu như đã phi lên, một quyền của cô gái áo đen đánh tới, Lưu Tây Qua giẫm lên nắm quyền của nữ tử, từ trên không trung bay vọt ra.
Lúc này đây, Lưu Tây Qua đã dùng hết toàn lực, nhưng lại không có lòng ham chiến, cô xoay người phất tay, lúc này, nếu như muốn bắt được chân nhỏ của thiếu nữ, thật ra không vấn đề gì, nhưng lúc bàn tay đưa ra, lại hơi dừng lại. Thiếu nữ chạy vội một đường, nội lực đã vận dụng đến tận cùng, toàn thân hầu như đã bốc ra khí trắng, lúc này đây bất luận cô đuổi kịp hay không, ngày sau sợ rằng sẽ phải tu dưỡng rất lâu.
Cuối cùng, cô gái áo đen thu tay rảnh lại, hai tay giao nhau bên người, hơi nghiêng cản quyền phong mãnh liệt tập kích tới. Thân hình của Lưu Tây Qua phóng lên cao, nhảy lên trên cao năm mét cuối cùng rơi vào mặt đất xa xa, lăn một chút, tiếp tục đuổi theo.
Quyền phong như hổ rống, cô gái áo đen dùng hai tay, thân thủ của cô nguyên bản chính là đứng đầu, hội tụ hòa nhập với cùng loại triết học quan "Thái cực" hậu thế, càng tiến tới cảnh giới "Bách xích can đầu cánh tiến nhất bộ", nhưng thân hình vẫn không ổn như cũ, hai bóng người lao ra khoảng cách mấy thước, lăn vài cái trên mặt đất, bóng người vùng quyền tấn công tới bị cô bắn ra xa hơn, lúc cô đứng lên, Trần Phàm ở bên ngoài mấy mét hóa thành hồ lô lăn trên đất, đánh vào một thân cây, mới đứng lên. Cùng lúc đó, nữ tử đã vung kiếm giao thủ với một người khác, lúc đao kiếm giao kích vào nhau, cũng bắn mạnh ra sau mấy mét, là Đỗ Sát cầm trường đao trong tay, lúc này nhìn Trần Phàm, ngược lại cũng có chút không khỏe xông lên.
Phương Thư Thường, Trịnh Thất Mệnh lúc này cũng cưỡi ngựa chạy tới. Trong rừng cách đó không xa, tựa như đang có một trận chiến đấu khác đang tiến hành. Trần Phàm xoa xoa máu ở khóe miệng hơi tràn ra, có chút khó tin nhìn cô gái trước mắt, không ngờ mình lại thụ thương dưới cổ kiếm và vỏ kiếm của một cô gái.
- Không thể nào...cô là...là Hà Sơn Thiết Kiếm Lục Hồng Đề bên người Lập Hằng?
Lục Hồng Đề khẽ nghiêng đầu, mỉm cười:
- Lữ Lương Sơn Lục Hồng Đề, Hà Sơn Thiết Kiếm chỉ là đùa vui mà thôi, ta không muốn giao thủ với các vị, lúc này ngưng chiến được không?
Trần Phàm thì thào một tiếng:
- Không ngờ lợi hại như vậy...
Phương Thư Thường và Trình Thất Mệnh nhíu nhíu mày, không biết trả lời sao đối với đề nghị "ngưng chiến" của cô, chỉ hỏi Trần Phàm, Đỗ Sát.
- Trang chủ đâu.
- Cô ấy...
Trần Phàm nhìn về hướng Lưu Tây Qua chạy, chỉ chỉ, Lục Hồng Đề vòng qua bên đó, tư thế ngăn cản:
- Tiếp theo, hãy để hai người bọn họ tự xử lý việc này, chư vị có cảm thấy thế không?
Quan hệ nhập nhằng giữa Ninh Nghị và Lưu Tây Qua, trong lòng mọi người hiểu rất rõ, tuy rằng rất khó xác nhận, nhưng Lục Hồng Đề nói như vậy rồi, có vẻ toàn bộ tình huống lại càng thêm nhập nhằng. Lúc này mà nói, có quyền lên tiếng nhất đương nhiên là Đỗ Sát, mà Trần Phàm bên cạnh lại được xem là bằng hữu của hai người Ninh Nghị, Lưu Tây Qua. Phương Thư Thường và Trịnh Thất Mệnh đợi một lúc, nhớ ra việc gì đó, cúi người hỏi:
- Đỗ lão đại, Trần Phàm, các ngươi biết chuyện này, sớm đã chạy tới? Mới vừa rồi nháy mắt đã không nhìn thấy các ngươi.
Sự việc có liên quan đến Ninh Nghị trước đó không thông tri bọn họ, bon họ ngược lại chạy trước một bước, đương nhiên có chút kỳ quái, Trần Phàm và Đỗ Sát liếc nhìn nhau, nhíu mày:
- Chúng ta...
Trần Phàm nhìn về hướng Lưu Tây Qua biến mất, có chút do dự nói:
- Chúng ta vốn là được Lập Hằng ủy thác đi làm một việc, sau đó...phát hiện một vài vấn đề...
Ánh sao ảm đạm, vầng trăng cong như mi như câu, chiến mã lao ra sát rìa rừng cây thì ngã lăn trên cỏ, Ninh Nghị lăn xuống đất vài vòng rồi đứng lên, lấy ra hỏa thương mở đạn, xa xa có ruộng, xa hơn là một thôn trang nho nhỏ, có vài ngọn đèn đâu le lói.
Thiếu nữ cầm đơn đao trong tay, từ bên kia đi tới, Ninh Nghị giơ hỏa thương lên:
- Đừng nhúc nhích.
Nhưng đối diện với ánh mắt đối địch và bướng bỉnh, động tác đờ đẫn, bước tiến không hề thay đổi, Ninh Nghị thở dài, cuối cùng thu lại hỏa thương, rút chiến đao trên người ra. Thiếu nữ không chút lay chuyển đến gần.
- Nói còn chưa hết....
Cô nói như thế.
- Ta hỏi ngươi, mà ngươi vẫn chưa nói hết.
Ninh Nghị lắc đầu:
- Nên nói...chẳng phải đều đã nói hết rồi sao.
- Lời ngươi nói đều là giả đúng không?
Ninh Nghị không trả lời, khớp hàm của cô khẽ run lên, dưới ánh mắt hung ác độc địa, tiếp tục nói.
- Theo lời ta nói, muốn ở trong Bá Đao Doanh này...
- Ngươi chỉ là một người ở rể, ngươi ở địa phương khác căn bản không làm được những việc này...
- Không ai coi trọng ngươi, ngươi nghĩ nhiều như vậy, nói nhiều như vậy, cho nên ta mới tin ngươi, những lời ngươi nói đều là giả phải không?
Cô đột ngột tới gần, ánh mắt Ninh Nghị ngưng trọng, chiến đao xoẹt vung ra ngoài, nội kình Phá lục đạo giờ khắc này đã vận đến cực hạn, nhưng mà thân hình thiếu nữ tránh quá rồi lại tiếp cận đến.
- Cha ta là bị người triều đình giết, ta đã nói với ngươi....Rõ ràng ta đã nói với ngươi rồi.
Một quyền của Ninh Nghị vung qua, thiếu nữ thuận lợi chém mở, sau đó lại một đao, lúc này đây, thiếu nữ đối diện đã đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn hắn, đan thủ vung mạnh lên.
"Binh" một tiếng, hổ khẩu trong tay Ninh Nghị vỡ toang, chiến đao bay lên bầu trời đêm không thấy nữa, thiếu nữ nhéo vạt áo hắn, đơn đao đặt lên cổ của hắn.
- Đây là một đao ngươi giết Thang Khấu? Cái gì Huyết thủ nhân đồ, Huyết thủ nhân đồ, võ nghệ của ngươi...võ nghệ của ngươi kém như vậy...
Đang nói chuyện cô đã lôi kéo Ninh Nghị đi mấy thước xa, ném hắn đụng vào một thân cây, đao phong vẫn đặt lên cổ hắn.
- Võ nghệ của ngươi kém như vậy....sao ngươi có để ngăn được ta đến giết ngươi!
Trong tiếng hét ở áp lực cực độ, Lưu Tây Qua bật khóc, cô nhìn Ninh Nghị, nước mắt chảy xuống, cả người đều run lên. Ninh Nghị đặt hỏa thương vào bụng cô, cô cũng không thèm để ý, nhưng sau một lát, Ninh Nghị buông tay xuống, đại khái là cũng có ý tứ nghĩ như vậy:
- Khụ, có một số việc phải làm, đúng như ngươi đã nói....
- Ngươi làm việc giúp triều đình...
- Bởi vì các ngươi không thể tiếp tục được nữa.
Ninh Nghị nhìn cô.
- Dù là tiếp tục ở Hàng Châu các ngươi cũng không có kết cục tốt! Nhưng phương bắc không thể đợi được, tiếp tục chờ đợi, quốc gia này bất luận Liêu Kim, đều không thể khinh thường, một trận chiến phương bắc đánh xong, bọn họ nam hạ chính là tai ương ngập đầu.
- Sinh tử của Vũ triều đâu có liên quan gì tới ta! Bá Đao trang ta...
Lưu Tây Qua chảy nước mắt, áp lực kêu lên:
- Chính là tạo phản mà.
- Sinh tử của Vũ triều cũng không liên quan tới ta! Nhưng phương bắcngười Kim người Liêu tràn xuống sẽ không ngừng đánh Vũ triều! Nếu cácngươi tạo phản thật sự có thể thành công, ta sẽ giúp các ngươi, nhưngcác ngươi lại không thành công được. Vị Hoàng đế trong Phương Bắc KimLoan điện kia, các ngươi có thể giết, ta có thể giết, người Kim ngườiLiêu, không thể giết! Dù bọn họ là súc sinh chó lợn, cũng là thể diệncủa quốc gia, mặt mũi có thể đánh, không thể để người khác đánh, đánh...
Hắn dừng một chút.
- Ngay cả sống lưng của một quốc gia cũng không đánh được...
- Cho nên ngươi giúp triều đình?
- Cho nên ta sẽ giúp Tần Tự Nguyên!
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì...
Lưu Tây Qua nhìn hắn, môi giật giật, xưa nay dù là kiên cường đến mấy cũng có lúc không thể chịu đựng nổi, trên mặt cuối cùng đã toát lên vẻ uất ức, tuy đao đặt trên cổ Ninh Nghị, nhưng chung quy lại không thể ratay, cô khó khăn hít một hơi.
- Nếu ngươi ... nếu ngươi đã làngười của triều đình, ngươi muốn giúp bọn họ, lúc thành bị phá có thểđi, sao ngươi lại không đi?
Cô một đường đuổi theo, bao gồmtrong lòng tất cả mọi người, đều rất muốn hỏi, chỉ sợ cũng là một vấnđề như vậy, lúc đó chính là bởi vì lúc đưa thê tử đi Ninh Nghị cũng cóthể đi theo, mọi người lại càng thêm tin hắn. Ninh Nghị nhìn rừng câyxa xa, môi giật giật.
- Thứ nên đưa toàn bộ cho cô vẫn chưa đưahết, muốn nói với cô vẫn chưa nói hết, hơn nữa, lúc ra khỏi thành longxà hỗn tạp, hiện tại các cô chi có năm ngàn người, gian tế mà triềuđình an bài bên cạnh có hai nhóm, một nhóm ta biết rõ, một nhóm kia takhông biết rõ. Hiện tại bọn họ không kịp đối phó cô, sau đó sẽ độngthủ. Không hiểu rõ, ta sao có thể đi...
Ánh mắt thiếu nữ chớp chớp, Ninh Nghị nở nụ cười tự giễu, nói: nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Vài thứ mà Lữ Tương đưa cho cô, là ta lúc tình huống khấn cấp khi liên hệ với bọn họ thì giữ lại vài thư tín tự tay viết. Nhưng, từ sự kiệntại ngõ Thái Bình, ta không bao giờ...không bao giờ đặt niềm tin trênngười đồng bạn giống như đám heo kia nữa, lục đục với nhau, tham côngđùn đẩy trách nhiệm...
Mấy ngày hôm trước ta vẫn từng điều tratừng người trong đội ngũ, canh ba giờ Dậu, Lưu Lộ Minh đem mấy thứ nàybí mật giao cho Lữ Tương. Nửa canh giờ sau thì ta lại thuận tiện tìmđược bọn họ trong đám người chạy nạn, sau đó ta cầu xin cô và Trần Phàm cùng Đỗ tiên sinh đi xử lý chuyện này, hiện tại hẳn bọn họ đã xử lýxong. Nếu như không phải từng bị đâm sau lưng, ta cũng không nhử bọn họ ra, hiện, bị chết sạch sẽ chính là đáng đời rồi...
Ninh Nghị nói, nhìn thiếu nữ trước mắt, thở dài:
- Chuyện này sau khi làm xong, các cô mới có thể tạm thời thoát khỏigiám thị của triều đình, trực tiếp thoát thân từ nơi này, điều ta cóthể làm, cũng chi có vậy thôi...
Lưu Tây Qua nhìn hắn, nhưng sát ý trong mắt đã không còn, sự phức tạp lưu chuyển trong mắt, nước mắttuôn trào ra. Một lát sau, cô mới nói:
- Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Cô mở lưỡi đao, buông y phục Ninh Nghị ra, lui ra sau hai bước:
- Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi....
Âm thanh không cao, giống như là tự nói với mình.
Cô cầm đao, xoay người, lảo đảo như u linh đi vài bước, hít hít mũi, sau đó lại quay lại, vừa đi vừa nức nở, thay đổi mấy địa phương, rốt cuộclại quay lại đồng mộng bên kia, ngồi xổm xuống trước miệng nhỏ thôntrang, ôm hai tay, cúi đầu khóc, thanh âm dồn nén kia đã không còn ápchế được nữa, thế nhưng cô đã không có cách nào quay trớ lại. Thiếu nữtrước mắt, sợ rằng ngay từ nhỏ đã cứng cỏi mạnh mẽ, từ trước tới naychưa khóc bao giờ, cũng chưa từng có người nào thấy cô khóc, nhưng lúcnày, ngay cả bản thân cô cũng không đè nén được dưới tâm trạng như thế, có lẽ cũng giải thích tâm trạng kia.
Ninh Nghị đi đến bên cạnh ngồi xổm xuống, một lát, khẽ thăm dò đưa tay ra vỗ vỗ một bên bờ vai thiếunữ, sau đó lại buông tay, cố gắng ôm lấy cô. Lưu Tây Qua "òa" lên mộttiếng, khóc to, cả người cô nghiêng sang bên hắn, khóc trong lòng hắn,sau đó giơ tay lên, đánh một quyền vào vai Ninh Nghị, nét mặt Ninh Nghị tái xanh, quyền thứ hai đánh vào ngực, vẫn khóc lớn.
- Cha ta là bị triều đình giết ... Ninh Lập Hằng, cha ta là bị triều đình giết đó....
Cô lặp lại những lời này, nước mắt lại nhạt nhòa, từng giọt lệ rơi xuống bãi cỏ, đánh vào người đàn ông bên cạnh mình, rồi tiếp tục gào khóctrong lòng hắn, mãi không ngừng....
Đêm khuya, trời không mưa, NinhNghị nhìn sắc trời một chút, cùng Lục Hồng Đề đến trước miếu nhỏ cũ nát thì ngừng lại, chi lát sau, Văn Nhân Bất Nhị cũng tới hội hợp, đi theo gã còn có bốn người nam nữ mặc trang phục màu đen, trong đó có haingười bị thương.
- Vị này chính là Trần Tổng Bộ Trần Á Nguyên,chuyên quản các sự việc tin tức tình báo cùng vùng Tô - Hàng, lúc HàngChâu bị chiếm đóng...
Chức quan tương đối giống nhau, tính chấtcủa Lục Phiến Môn càng lúc càng có xu thế tiếp cận giang hồ, tuy Trần Á Nguyên là Tổng bộ đầu, tất nhiên cũng có chức quan khác trong người.Văn Nhân Bất Nhị giới thiệu với Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng cười chắptay.
- Thật may mắn được biết nhân huynh, trước đây cùng ở HàngChâu nhưng lại chưa được gặp mặt, hôm nay là lần đầu tiên được gặp,chẳng hay Trần huynh có quan hệ gì với Trần Khai Liêm Công Hữu của Trần gia không?
- Đó là gia phụ.
- Ò, nghe người ta nhắc đến, ngưỡng mộ đã lâu.
Trần Á Nguyên này đại khái trên dưới ba mươi tuổi, lẽ ra đến làm bộ đầu Lục Phiến
Môn không phải là việc huy hoàng gì, dù là làm tống bộ đầu cũng luôn phải hành sự bí mật, nói như vậy quân tử không làm, không biết đằng sauchuyện y làm là có nguyên nhân gì. Ninh Nghị quay sát đối phương chốclát.
- Sự việc đột ngột, may mà còn kịp. Lúc đào tẩu, nghe nói có mấy người bởi vì liên lụy, bị bọn họ giết rồi, trong đó có một người là Lưu Lộ Minh gì đó...
Ánh mắt Trần Á Nguyên đột nhiên trở nên nghiêm trang, nhìn thẳng Ninh Nghị, hắn có chút bất ngờ, nhưng lập tức nở nụ cười.
- Thật ra ta cũng nghe nói đến, vị Lưu trạ tử kia võ nghệ cao cường, sau đó lại đơn thân độc mã đuổi theo Ninh công từ, rồi lại thả Ninh côngtừ, không biết có chuyện này hay không?
Văn Nhân Bất Nhị nói:
- Hai vị, đều là người một nhà, đừng làm tổn thương hòa khí...
- Ngươi...
Ninh Nghị đã nhắm hỏa thương vào Trần Á Nguyên, Trần Á Nguyên hơi sửng sốt, muốn sử dụng đao đón đờ chỉ nghe "bùm" một tiếng nổ, đạn bắn trúng vào vị trí dưới tim của y, người bị đánh bay ra ngoài, một lòi ra. Ngườiđi theo y bỗng nhiên rút đao, Lục Hồng Đề đã nghênh đón, trong nháy mắt giết hai người, người thứ ba định chạy, Lục Hồng Đề đuổi theo vàibước, giết gã chết ngay lập tức. Cô nhàm chán nhìn Trần Á Nguyên đangnằm trên đát, bụng gã phanh ra, nhưng chưa chết ngay lập tức, miệng thổ huyết, nhìn Ninh Nghị.
Văn Nhân Bất Nhị nhìn một màn này cũngcó chút ngây người sợ hãi, cũng như Trần Á Nguyên, gã không ngờ NinhNghị lại không quan tâm xuất thủ như vậy:
- Ngươi...Trần gia làrất có thế lực đấy, hắn...tuy rằng hắn hơi quá phận chút, nhưng lúcnày...hắn là người có lực lượng khá lớn, cũng có năng lực, saongươi...sao ngươi có thể làm nhưvậy..j2r
Trần Á Nguyên tay run run chi vào Ninh Nghị, Ninh Nghị nhìn y:
- Cho nên...Trần Á Nguyên lúc này hy sinh vì nước, cúc cung tận tụy, ta rất xót thương. Lúc ngươi nói cho ta biết là hắn rất tham công, đúngnhư hắn mong muốn, lúc này đây phá thành Hàng Châu, một phần thướng lớn nhất chính là dành cho hắn rồi.
Ninh Nghị chi vào Trần Á Nguyên đang buông thõng tay:
- Là ngươi rồi.
- Thế nhưng...
Văn Nhân Bất Nhị còn muốn nói.
- Hắn đã chết.
Ninh Nghị vẫn còn có thể tuyên bố như vậy đối với Trần Á Nguyên .
- Đây dù sao cũng là...
- Hắn đã chết rồi...
Rồi đột nhiên, Ninh Nghị quay người đàn ông đối diện mình rống lên, cực kỳ bất ngờ. Buổi tối nay, tâm tinh của hắn rõ ràng là rất không tốt. Văn Nhân Bất Nhị xoa xoa trán, trầm mặc một lát.
- Thật ra...ta muốn nói chính là, dùng hỏa thương kia đánh hắn không hay lắm, vừa rồi để ta giết hắn còn tốt hơn, dùng đao kiếm, người khác sẽ không phát hiệnra... Hiện tại chúng ta còn phải hủy thi diệt tích của hắn nữa...
- ồ, là ta quá kích động rồi.
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, sau đó chi về phía kia:
- Nhìn đi, hắn đã chết.
Lúc này, Trần Á Nguyên thật sự là bất động rồi.
Đêm còn dài, trong rừng vọng đến tiếng nói chuyện của ba người.
- Hủy thi diệt tích gì gì đó, ngươi có thông thạo không đấy, ngươi làgian tế, hẳn là chuyên nghiệp, ta và Hồng Đề đi trước...
- Dù sao cũng phải giúp một tay chứ...
- Ta sẽ giúp một tay.
- Lục cô nương nhân nghĩa.
- Quá ác tâm rồi .... Thật ra ta muốn nói, chết vì đất nước như vậy, người có năng lực và nghĩ mình có năng lực nhiều lắm, nếu phương bắc kẻ ngu si nhiều một chút, có lẽ sẽ không thua thành như vậy rồi...
- Văn Nhân huynh cao kiến.
-
Không phải Ninh huynh đệ mới vừa rồi muốn nói câu này sao?
- Ta không có, chẳng qua Hồng Đề có thể nhớ kỹ, nếu như tương lai có một ngày nào đó triều Vũ xong rồi, đó là bởi vì có một đám thần tử giốngđội hữu như chúng ta....
-...Dù gì thì hắn cũng chết rồi.
- Ha hả.
Rừng cây thanh tịnh, sao sáng như mâu, không bao lâu nữa, mưa xuống, giọtmưa tụ tập, mênh mông như sông, rơi vào trong rừng, rơi vào vùng quê đồi núi, rơi vào giữa thành trì cổ xưa, gột rửa khó lửa hỗn loạn khắp nơi nơi. Khi tạnh mưa, gió đi qua núi, sắc sáng hiện lên nơi xa vời, thờigian xẹt qua một ngày, một đêm, lần thứ hai sáng lên...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 308: Tạm Biệt Hà Sơn Thiết Kiếm (1)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMùa xuân năm Cảnh Hàn thứ mười, Trấn Giang.
Ánh mặt trờichiều dần lặn xuống, giống như một đường quét ngang từ phía chân trờiđến, thời tiết chưa hoàn toàn chuyển ấm áp nhưng đã làm cho người ta cảm giác hết đông, cây nẩy trồi, hoa dần múa, trên cây đào cũng đã nhú phấn hồng, mùa xuân này, đã dần dàn tiến nhập vào thời gian đẹp nhất.
Thành thị này dựa gần sông, vào đêm, gần bến tàu đội thuyền ra khơi đãtụ tập nhiều, vô cùng náo nhiệt, đứng trên bè gỗ nhìn tất cả, tiếngngười đánh cá, tiếng các người khuân vác ồn ào, người chèo thuyền qualại, có lúc buồng nhỏ trên tàu chạm vào lưới, dẫn tới một trận chửi rủahỗn loạn. Tiếng chuông của Kim Sơn Tự xa xa truyền đến, thành thị cổ xưa phía sau trong lúc đó cũng đã loang lổ một chút ánh đèn dầu.
Mặt trời chiều trên đỉnh núi xa, nhuộm một màu đỏ tàn.
- Lúc đi là mùa hè, lúc về đã là mùa xuân của năm thứ hai rồi.
Thắp đèn lồng treo lên cửa nhà, nhìn cảnh tượng mùa xuân bên ngoài, Ninh Nghị cảm thán với Lục Hồng Đề như vậy.
Nữ hiệp áo vải cài trâm tóc vỗ vỗ tay, một lát sau, rất không hìnhtượng đi đến ngồi xuống bậc cửa, nghiêng đầu, nhìn tốp năm tốp ba ngườiđi đường qua lại. Ninh Nghị quay lại, cũng ngồi xuống bên cạnh cánh cửa, lát sau Tiểu Thiền ở bên trong gọi:
- Cô gia, tiểu thư tìm ngài.
Mới đứng lên đi vào.
Đến Trấn Giang này đã được hai tháng hai mươi bảy ngày.
Trái ngược với lúc trước một đường xuôi nam nhàn nhã đi chơi, lúc thậtsự phải trở về, trên đường cũng không còn bao nhiêu thời gian. Lúc thành bị phá, Tô Đàn Nhi đã mang thai hơn tám tháng, tuy rằng có Văn Nhân Bất Nhị chiếu cố, nhưng thành trì vừa bị phá bất cứ chuyện gì cũng đều cóthể xảy ra, bởi vậy dưới sự bảo vệ của người mà Văn Nhân Bất Nhị pháiđi, đám người Tô Đàn Nhi, Tiểu Thiền trước tiên đến Trấn Giang phía bắctrước, đợi sự việc ổn định. Mà sau khi chuyện của Bá Đao Doanh rốt cuộccũng xử lý hoàn tất, Ninh Nghị mới cùng Lục Hồng Đề tới bên này.
Bắt đầu từ tháng bảy năm ngoái, hành nghiệp tại Hàng Châu nổi lên sónggió liên tục, nhưng hầu như chưa bao giờ ngừng kinh doanh. Trong khoảngthời gian gian nan nhất, mặc dù là Ninh Nghị cũng có chút thất vọng đốivới việc trở về, nhưng tới lúc này, toàn bộ sự việc rốt cuộc cũng đãtuyên cáo kết thúc, đặc biệt là sau khi xử lý xong vấn đề của Bá ĐaoDoanh, cuối cùng tảng đá trong lòng hắn cũng đã buông xuống, có thể thởphào một hơi nhẹ nhõm. Có thể cảm thụ được khí thức bình thản đường phốTrấn Giang, thật sự là có cảm giác xúc động lớn lao.
Đối với Lục Hồng Đề mà nói, thì lại có một loại tâm tình khác.
Cuộc sống của cô vốn là ở Lư Lương Sơn, so với việc lúc ở Hàng Châu bịrơi vào tay giặc thì không chưa từng đi nơi nào cả, bắc có Liêu quốc nam có Điền Hổ, lúc tới Hàng Châu, đơn giản cũng thấy được một nhóm đồngđạo khởi sự. Bất luận là ý nghĩa thế nào, Trấn Giang đối với cô mà nóikhông phải là xúc động lớn lao, mà là khá giống với Giang Ninh, một thếgiới khác khó có thể với tới.
Đối với Ninh Nghị mà nói, bấtluận Trấn Giang, Giang Ninh hay là Hàng Châu lúc trước, mức độ phồn hoaphạm vi đạt tiêu chuẩn cũng không quá là không chấp nhận được. Nơi xaxôi này, rất nhiều người đều là ăn trấu uống loãng thậm chí ngay cả yphục mặc cũng không hơn vùng đất hoang nghèo nàn, hắn cố nhiên có thể lý giải và tưởng tượng, nhưng muốn nói cảm động lây, đương nhiên là khôngcó khả năng.
Tình trạng Lữ Lương Sơn, đại để cũng thê lươngnhư vậy, nông gia mùa thu hoạch của một năm trước tiên không nói có thểbảo đảm hay không, người Liêu thì xâm phạm biên giới, thỉnh thoảng cóngười của thôn làng tránh né không kịp, thường thường sẽ biến thành đấttrống. Người Liêu đi rồi lại sẽ không biết người quan phủ từ đâu xuấthiện tới thu thuế thu tô, người có thể mang theo đao, người chết dướiđao giống như cỏ cây bị kết thành bầy lột da treo trên cột cờ. Lúc ĐiềHổ khởi sự, tham gia một tốp thế lực đi cướp đoạt, nhưng mọi người tựahồ cũng không cảm thấy khổ sở thêm, đơn giản là thói quen mà thôi.
Nhưng đi tới bên này, thấy cuộc sống những người này yên ổn, thật sựcảm giác được giống thế giới kia, cho dù là Hàng Châu lúc trước khi bịchiếm lĩnh, cũng có thể từ trong phòng xá này nhìn thấy được sự phồn hoa không lâu trước đây. Cũng chỉ có thể nghĩ được một câu đơn giản:
- Thật đáng tiếc...
Lữ Lương Sơn hôm nay thật ra cũng khá hơn rồi, chí ít trong trại cũngtốt hơn nhiều lắm, nhưng so với nơi này có lẽ vẫn không thể bằng. Côngồi ở cửa nhìn ra ngoài một lúc, đợi khi Quyên nhi gọi vào ăn cơmchiều, mới đứng dậy đi vào.
Lúc ở Hàng Châu, ngày nào cô cũng hóa trang. Tuy nói đó là sở trường của mình, nhưng lại rất phiền phức,ngoại trừ một vài lần cần phải ra ngoài, còn lại thì ở mãi trong viện,trong thời gian này, cũng tương đối có chút ít nói. Ninh Nghị thỉnhthoảng trò chuyện với cô về chuyện Lữ Lương Sơn, cũng sẽ đơn giản nóimột chút ý tưởng của mình, nhưng cũng không đưa ra bất cứ quyết địnhnào. Thời gian này cô đã nhìn thấy hết thảy những việc Ninh Nghị làm, nỗ lực ghi nhớ chúng, lý giải chúng.
Nhưng thật ra lần này theo tới đây, cô đã không còn mặc trang phục của phụ nhân hơn ba mươi tuổinhư trước nữa, mà là để lộ ra khuôn mặt thanh lệ, khiến cho Tiểu Thiềnvà Quyên Nhi cũng phải sợ hãi kinh ngạc thú vị. Lúc này Tô Đàn Nhi đangmang thai lại tỏ vẻ hết sức bình thường, nhưng vẫn không khỏi quan sátNinh Nghị một chút, lại quan sát Lục Hồng Đề.
Những người này, sẽ không cho là mình và Ninh Nghị có chuyện gì đó chứ.
Nghĩ như vậy, dù trong lòng có tâm sự cũng khiến cô bật cười lên. Nămngoái một đường xuôi nam, tâm tư của cô có chút phức tạp từng tự suyngẫm về một vài chuyện, trong đó bao hàm cả chuyện khuyên bảo Ninh Nghịđi lên Lữ Lương, thậm chí là cả chuyện sẽ phát triển tình cảm với hắnvân vân...Dù sao tuổi của cô không còn nhỏ nữa, có rất nhiều chuyện, tựbản thân cô phải để tâm.
Nhân tình, phong cách diện mạophương bắc, cô đã thấy rõ đã quen rồi, một đường đi phía nam nhìn thấybầu không khí lại quá phận quá nhu nhược, lại có chút kiên cường, lại có khuynh hướng lạnh lẽo u ám mà cô không thích. Chỉ có nam tử tên là Ninh Lập Hằng này, rất kỳ lạ, thư sinh phong thái thong dong, nhưng lại cóđại khí khi bày mưu tính kế, thậm chí lúc đánh giáp lá cà, thì hắn lạihết sức tàn nhẫn với người ta, sợ rằng phụ cận Lữ Lương rất nhiều kẻhung hãn tự xưng là Vong Mệnh Đồ đều bị dọa sợ chạy mất. Nếu như nói cómột người như vậy, cô sẽ cùng người đàn ông đó sống bên nhau, cô nghĩmình cũng sẽ không ngại.
Đương nhiên, tâm tình như vậy chỉ là nảy sinh lúc ban đầu, sau đó đã bị rất nhiều thứ gì đó tách ra, cũngkhông phải là phủ quyết, mà là...đã không cần suy nghĩ nhiều nữa.
Tất cả mọi chuyện phát sinh trong Bá Đao Doanh, tất cả những chuyện màNinh Nghị làm, công khai hay âm thầm cô đều thấy được, thấy người khácbị mất phương hướng như thế nào, bị lừa gạt làm sao, bị hắn kích động bị cảm hóa thế nào, thậm chí bao gồm cả thiếu nữ Lưu Tây Qua kia thích hắn ra sao....Khiến cô nghĩ, người đàn ông này làm được những việc mà côkhông làm được, thậm chí cô còn khó có thể đo được trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Lúc trước khi quen biết tại Giang Ninh đến lúc chia tay, Ninh Nghị muốn thỉnh giáo võ công với cô, trong đókhông có nhiều tính toán lắm, khi đó biểu hiện của hắn ra ngoài chỉ cósự thành khẩn, thỉnh thoảng kể chút chuyện xưa, làm một vài việc "thựcnghiệm" bát nháo trong "phòng thí nghiệm" nho nhỏ kia. Có đôi khi lạicảm thấy sợ hãi kinh ngạc. Nhưng khi đó cô có thể thưởng thức hắn, đâylà căn cứ vào loại nhận thức "mọi người nhìn có lẽ đều không sai biệtlắm."
Hôm nay đã không giống nữa rồi, cô không hề phản cảmđối với những việc mà Ninh Nghị làm, nhưng càng lâu, lại càng cảm thấysợ hãi, kinh ngạc, thậm chí còn cảm thấy "cao sơn ngưỡng chỉ". Đặc biệttoàn bộ quy hoạch đã làm của hắn đối với Lưu Tây Qua, về ý tưởng khiếncho mọi người tốt lên, cô không biết rốt cuộc trong đó có bao nhiêu làlừa gạt, có bao nhiêu cân nhắc, nhưng mà khi triển khai toàn bộ nhữngthứ đó, suy nghĩ của người đàn ông trước mắt này quá sâu quá rộng, vượtlên phạm vi khả năng với tới của cô, có nhiều thứ, cô không muốn suynghĩ về nó.
Chỉ là, đột nhiên có chút thất vọng.
Cô đã từng nghe được một câu chuyện cũng giống vậy từ Lương gia gia.
Một người giang hồ gặp một Đại Nho chân chính, loại người này giống như Thánh Nhân vì nước vì dân, bị hắn ta thuyết phục, thậm chí còn bị đốiphương cảm hóa, làm một số việc, đến cuối cùng, người giang hồ chung quy vẫn chỉ là lùm cỏ, giữa hai người, còn có rất nhiều khoảng cách.
Cô thật sự không nghĩ Ninh Nghị là một Thánh Nhân, nhưng tâm tình lại giống vậy.
Buổi tối hôm nay ăn cơm xong, cô ngồi trong đình viện, trong lòng cảmthấy buồn chán, lên nóc nhà ngồi một lúc nhìn ánh đèn trong vạn nhà. Nội lực của cô thâm hậu, không có ý định nghe, nhưng lại nghe được rất rõtiếng nói chuyện giữa Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi từ bên kia truyền tới. TôĐàn Nhi còn hơn một tháng nữa mới sinh nở, khoảng cách từ Trấn Giang tới Giang Ninh không quá xa, bởi vậy cô ấy muốn nhanh chóng quay về GiangNinh, dù sao trong nhà có đại phu quen thuộc, có bà đỡ, hoàn cảnh cũngrất tốt.
Xưa nay Tô Đàn Nhi hay đi đây đi đó, sức khỏe cũngrất tốt, khi mang thai lại trải qua nhiều chuyện, gần đây cậu bé trongbụng thỉnh thoảng hoạt bát hay đạp, nhưng ngược lại cũng không làm côquá mệt. nếu như lộ trình một ngày đêm, có lẽ cũng có thể chịu đựngđược, Ninh Nghị hẳn là gật đầu đáp ứng rồi.
Nghe người ta nói chuyện riêng dù sao cũng không hay, Lục Hồng Đề nghe xong vài câu, muốn rời đi, nhưng sau đó hai người lại bắt đầu nhắc tới cô, Tô Đàn Nhi nói:
- Vị Lục nữ hiệp này có vẻ rất khác với những người giang hồ từng gặp tại Hàng Châu.
Cô ở trên nóc nhà ngừng một chút, lại nghe được Ninh Nghị nói:
- Cô ấy không hẳn là người giang hồ.
Lời nói này khiến cho Lục Hồng Đề có chút hiếu kỳ, lại ngồi xuống.
- Sao vậy? Võ nghệ cô ấy rất cao cơ mà?
- Những người giang hồ từng thấy ở Hàng Châu, có chút võ nghệ, nhưngquan hệ thật ra lại không lớn. Giang hồ của bọn họ giống như bán dạo,đều là vì kiếm sống mà thôi, thấy người loại đó, nói dạng đó, nói cái gì cấp bậc lễ nghĩa, nói quy củ gì đó....những thứ đó đều là bọn họ từngthấy, mò được từ cuộc sống, võ nghệ của bọn họ phần nhiều là dựa vàocách như vậy để sống. Còn Lục cô nương, võ nghệ chính là mạng sống, dùng để chặt cây, dùng để thái rau, võ nghệ học xong, là vì vượt qua cuộcsống, vượt qua thế nào, là chuyện sau này.
- Tướng công nói như vậy, có vẻ...
- Ừ?
- Có vẻ Lục cô nương có chút đáng thương...
Lục Hồng Đề ở trên nóc nhà nhíu nhíu mày, lại nghe Ninh Nghị ở phía dưới nói:
- Không phải là đáng thương, ta nghĩ hẳn là...đáng yêu.
Hắn nghĩ nghĩ, lại khẽ định nghĩ câu này, Lục Hồng Đề ở trên nóc nhà mở to mắt, Tô Đàn Nhi cũng có chút ngạc nhiên:
- Tướng công, chàng...
Nhưng lời nói của Ninh Nghị lại toát lên sự nghiêm trang:
- Trong hoàn cảnh nơi nơi khắc nghiệt, dựa vào lực lượng bản thân mìnhtừ trong biển máu giết ra ngoài, có thể sống kiên cường như vậy, ngườinhư vậy, ta nghĩ...rất lợi hại. Về phương diện khác, ta nghĩ cũng gầngiống như loại người Tiền Hi Văn vậy.
Tô Đàn Nhi có lẽ không ngờ Ninh Nghị sẽ có đánh giá như vậy. Lục HồngĐề trong lúc nhất thời cũng có chút thất thần, mình và Tiền Hi Văn giống nhau sao. Ở Hàng Châu cô cũng từng nghe Ninh Nghị nói đến câu chuyện về lão nhân đó, cũng từng nghe hắn đánh giá về ông, nhưng không ngờ hắnlại nghĩ mình và đối phương giống nhau. Chỉ nghe Tô Đàn Nhi suy nghĩ một chút, nói:
- Nói như vậy, tướng công nghĩ Lục cô nương...khiến người khâm phục rồi?
- Không có.
Lúc này Ninh Nghị lại trả lời rất thẳng thắn.
- Hả?
- Cô ấy là một nữ nhân.
Ninh Nghị nói.
Tô Đàn Nhi do dự một chút:
- Vậy thì sao?
- Cô ấy là một nữ nhân.
Ninh Nghị nhấn mạnh lại, một lát sau, đại khái là giải thích cho thê tử.
- Cô ấy là một nữ nhân, ta sao có thể kinh phục một nữ nhân, nữ nhânđương nhiên là phải khiến cho người ta thấy đáng yêu, đúng hay không...
Tô Đàn Nhi hẳn là tức giận bật cười, thanh âm của Ninh Nghị thoáng hạ thấp xuống:
- Lúc đó chẳng phải nàng cũng vậy sao, một nữ nhân, dám làm nhữngchuyện của nam nhân, vừa quản lý việc kinh doanh vừa quản lý gia đình,cứ như vậy như vậy, ngay từ lúc ban đầu thành thân, nghĩ Hoàn lão nhânnhượng ta, ta cũng thấy có chút mệt mỏi, tội gì...không tính là kínhphục nàng, cho nên nghĩ có thể là đáng yêu rồi.
- Hôm nay sắp sinh rồi, nếu sớm biết...A...
Còn tưởng rằng là nói bản thân mình, thì ra là liếc mắt đưa tình...Mànđối thoại của đôi phu thê trong phòng vẫn tiếp tục, Lục Hồng Đề nghĩ như vậy, nhớ lại đoạn vừa rồi, bất giác mặt nóng lên, nhưng sau đó lại thởdài, từ trên nóc nhà rời đi.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 309: Tạm Biệt Hà Sơn Thiết Kiếm (2 - 3)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comThời gian vào đêm vẫn chưa lâu lắm, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, trongsân vẫn còn loe lóe ánh đèn. Ninh Nghị dựa vào một đầu giường, vừa mátxa chân cho thê tử, vừa cùng trò chuyện những sự tình gần đây với thê tử đã xa cách nửa tháng.
Đương nhiên, bất luận có tâm tình nhưthế nào, trước mặt nương tử nhà mình nói một một người con gái khác đáng yêu, hiển nhiên đều không coi là chuyện có tình điệu gì. Tô Đàn Nhicười một trận rồi thấp giọng nói:
- Tướng công cảm thấy đáng yêu, không phải là muốn thu phòng vị Lục cô nương kia đấy chứ.
- Nàng áp chế được cô ấy không?
Tô Đàn Nhi mấp máy miệng, nhìn Ninh Nghị:
- Vị Lưu cô nương kia thiếp đâu có áp chế được.
Những thứ này đương nhiên xem như nói vui, nhưng nói lý ra buôn chuyệncủa người khác, đến mức độ này cũng là đủ rồi. Tô Đàn Nhi co một chânlại, có chút hạnh phúc nhìn phu quân đang mát xa cho mình:
- Trong khoảng thời gian này, tâm tình của Hạnh Nhi, kỳ thật cũng không tốt gì.
- Làm sao vậy?
- Lúc trước những người giả mạo cha mẹ của cô ấy đó... Cô ấy vốn cho là thật, dù sao cũng có chút cảm tình.
- Người mặc dù đã đuổi đi rồi, nhưng tình huống chỉ sợ cũng sẽ khôngquá tốt... Nàng cố gắng an ủi cô ấy thêm nhé, bảo Thiền nhi Quyên nhi đi an ủi cô ấy.
- Vâng.
- Bằng không thì tìm phu gia cho cô ấy?
- Cô bé tâm khí cao, trong nhà không có ai vừa ý.
- Không có ai vừa ý hay cô ấy không vừa ý ai…
- Đương nhiên là không ưa người ta rồi, bằng không thì đứa cháu tên làHạ Vũ của Tam Phòng Quản Sự, hay là con trai của Cổ Trướng phòng, contrai thứ của Thôi Trướng phòng, đều đã qua đây nói muốn cầu hôn, còncó...
Tô Đàn Nhi bấm đầu ngón tay đếm.
- Ồ, rất có nhân khí đó nhỉ.
- Đương nhiên, ba nha hoàn trong chi lớn nhà chúng ta, Hạnh nhi Thiềnnhi Quyên nhi, ai thấy không đỏ mắt. Thiền nhi thì theo tướng công chàng rồi, Hạnh nhi Quyên nhi còn có phần sao…
Kế tiếp cũng lànhững chuyện nhà vụn vặt. Đối với Tô Đàn Nhi mà nói, tình huống trongnhà luôn luôn có thể an bài chăm sóc một cách gọn gàng ngăn nắp. Cũngkhông cần ý kiến của Ninh Nghị làm tham khảo, nhưng nếu Ninh Nghị có ýkiến gì, nàng cũng sẽ gật đầu đáp ứng, đây là cảm giác của một gia đình. Qua một lúc lâu, Hạnh nhi tới chiếu cố Tô Đàn Nhi, Ninh Nghị cũng thuận miệng hỏi cuộc sống gần đây của các nàng ở Hồ Châu. Hạnh nhi cũng không có ý định tố khổ, chớp mắt gật đầu nói sống rất tốt rất tốt rất tốt...Làm nha hoàn tự có năng lực điều tiết cảm xúc của mình, không làm chovấn đề của mình quấy rầy chủ nhà, đây đại khái là tu dưỡng cái tôi củamột nha hoàn tốt. Ninh Nghị nói chuyện với cô một lúc, nhưng không có cơ hội để an ủi, cũng chỉ đành tôn trọng lựa chọn của đối phương.
Hàng Châu đã hoàn thành công việc, lập tức chuyển vào Trấn Giang, kếtiếp quay về Giang Ninh, cũng không phải nói là không có chuyện gì cóthể làm, cùng thê tử tán gẫu về Lục Hồng Đề cũng là một khâu của chuyệnnày. Ban đầu khi ở Hàng Châu nhờ đối phương giúp đỡ từng nói qua muốnthay nàng làm một thứ thuộc loại kế hoạch năm năm, về sau mấy tháng gián đoạn, kỳ thật kế hoạch nên làm cũng đã làm được tàm tạm rồi. Bây giờnếu đại đa số sự tình đều đã có quy túc, tiếp tục kéo dài nữa cũng không hay. Trong mấy ngày kế tiếp, có thể chuyên tâm làm hoàn thiện kế hoạchsơn trại buôn lậu đó của cô ấy.
Cứ nghĩ như vậy, khi xuyênqua hai cửa hiên, đi đến sân phía bên Lục Hồng Đề, thì thấy nàng đangđứng bên cạnh giếng múc nước, một tay chậm rãi quay ròng rọc, đứng đócũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, nhưng Ninh Nghị đi tới thì nàng cũng có phản ứng, nhìn về phía bên này. Ninh Nghị đi qua múc nước thaycho nàng.
- Để ta.
Thời đại này đại khái không cóphong độ thân sĩ gì, nhưng mà Lục Hồng Đề cũng không nói gì thêm. Cô lui bước sang một bên, nhìn Ninh Nghị kéo thùng nước lên, vừa kéo, NinhNghị còn thò đầu xuống dưới nhìn.
- Khu viện này vốn khôngphải của chúng ta, có một lão nhân tên là Thang Tu Huyền cho chúng tamượn ở, cũng không biết có sạch sẽ hay không... Kể ra thì ta có một thời gian khi đi ngang qua miệng giếng rất thích thò đầu vào nhìn.
- Vì sao vậy?
Lục Hồng Đề nghiêng đầu hỏi.
- Nghe nói người nhà giàu muốn giết nha hoàn, tiểu thiếp, để hủy thidiệt tích, đều đẩy xác xuống giếng, cho nên ta thường xuyên cảm thấy bên trong giếng sẽ có thi thể.
Lời này làm cho Lục Hồng Đề bậtcười, nhưng sau đó nàng cầm thìa gỗ múc nước lên uống luôn vài ngụm, làm cho Ninh Nghị không nói được gì nữa, theo sau cũng nếm một ngụm. Nướcgiếng rất ngọt, nghĩ ra thì cũng không đến mức là có ngâm những thứ linh tinh rác rưởi gì đó. Khi Ninh Nghị hỏi có phải nước suối trong núi uống ngọt hơn hay không, Lục Hồng Đề ngược lại cảm thấy không khác biệt lắm.
- Bất kể thế nào, thời gian gần đây cảm ơn cô rất nhiều, nếu như khôngphải có cô, thì ta e là đã không có cách nào có thể sống sót trở về từHàng Châu.
Lúc này chính thức nói lời cảm ơn, sau đó NinhNghị cùng Lục Hồng Đề nói chi tiết về tình hình của Lã Lương. Thời gianmấy tháng, kỳ thật những gì nên nói đều đã nói qua rồi, ý kiến và cáchnhìn mà Ninh Nghị muốn cung cấp hắn cũng đã viết thành một cuốn sổ dày.Lục Hồng Đề ở trại trên núi Lã Lương, vẫn tận lực dùng một căn cứ buônlậu không ai quản làm bản đồ để phác thảo.
Ninh Nghị về việclàm như thế nào để kinh doanh một sơn trại, như thế nào để tung hoànhngang dọc cùng người ta đàm phán ăn ý có lẽ chỉ có thể dựa vào mô hìnhcủa Bá Đao doanh để làm mấy ý tưởng, nhưng đối với vấn đề trên mặt kinhtế lại tinh thông vô cùng. Hàng hóa ra sao, có thể đi như thế nào, làmsao để khống chế ngầm, làm sao để dùng lợi ích lợi dụ người khác; trongmột hoàn cảnh nhìn như công bằng, làm sao để quan sát giá cả lên xuốngcủa các loại hàng hóa, làm sao để khống chế khiến cho lợi ích ra sứckhuynh hướng về phía mình mà không làm người khác phát giác thì hắn lạicó một số án lệ và thủ đoạn nhỏ. Tất cả những thứ này hắn đã viết hếtvào trong sổ, đương nhiên về phần sử dụng nó ra sao, vẫn phải dựa vàophán đoán của bản thân Lục Hồng Đề.
Thường ngày khi nói đùa,Ninh Nghị có thể làm người khác thoải mái, làm người khác chửi bậy, làmngười khác ha ha cười sảng khoái, nhưng một khi nói về chuyện chính, lại cực kỳ nghiêm túc, đủ để cảm nhiễm người khác. Cứ thế nói chuyện mộthồi, Ninh Nghị trở về một bên sân, vùi đầu vào viết lách. Hơn một canhgiờ sau, Lục Hồng Đề nhớ tới một số chuyện, đi tới cùng Ninh Nghị thương nghị, Ninh Nghị liền một bên viết một bên đem nội dung thảo luận cùngLục Hồng Đề.
Cứ như thế nói chuyện cho tới đêm khuya, đề tài cũng kết thúc từ chuyện sơn trại và buôn lậu. Ninh Nghị biết Lục Hồng Đề chỉ sợ mấy ngày nữa sẽ phải rời khỏi, nên rất nhiều ý tưởng chưa từng định hình, cũng lôi ranói với cô ấy.
- ... Kỳ thật gần đây ta đang nghĩ một sốchuyện, liên quan đến mấy trận chiến ở phương bắc. Cô cũng biết, takhông biết Binh, nhưng có một số việc, có thể hiểu từ nhân tính, kết quả đều không sai biệt lắm, cho nên gần đây ta đang suy nghĩ, rốt cuộc tạisao lại bại trận.
Lục Hồng Đề không biết hắn muốn nói cái gì, cái hiểu cái không gật đầu:
- Vâng.
- Lý do trong cách nói của mỗi người có đủ loại, từ phương hướng bấtđồng sẽ có kết quả bất đồng. Chỗ này của ta có mấy phong thư, được gửiđến từ bên Biện Kinh, đương nhiên chưa chắc là gửi cho ta... Lần nàytrong đại chiến phương bắc, ngay từ đầu Vương Bẩm, Dương Khả Thế do dự.Đến thời điểm bọn họ muốn đánh, tầng trung hạ rất nhiều người làm khó dễ từ giữa, có thể nói là ý đã cung phụng Đồng Quán, hoặc là ý mấy đại gia tộc qua lại buôn bán cùng nước Liêu. Các loại đấu đá ích lợi, nói rađều là đúng, nhưng về sau lại mất đi lòng can đảm, từ đó về sau mấy trận đánh lớn, cứ gặp địch thì bại, mọi người cố chạy trốn, thất bại thảmhại. Nhưng ngược lại mấy xung đột nhỏ trên dưới một trăm người, thì lạicó thể đánh thắng, giữa người với người, dù sao cũng không có chênh lệch quá lớn…
Ninh Nghị phất phất tay:
- Nói thực ra,những việc này cũng nhìn đủ lâu rồi, cảm thấy đều rất bình thường, tìmlý do cũng thích tìm từ trong phức tạp. Nhưng nếu như bắt tay vào từ góc độ nhân tính, chúng ta có thể làm ra một mô hình đơn giản, tiếp xúc quy mô nhỏ vì sao có thể thắng, bởi vì năng lực giữa người với người, dùsao cũng chênh lệch không lớn. Quy mô lớn vì sao nhất định thua, kỳ thật cũng vô cùng đơn giản. Giả thiết chúng ta bây giờ ở trong một đội ngũmười vạn người, ta là một người trong số đó, như vậy là đủ rồi. Nguyênnhân dù có phức tạp, ý tưởng cũng chỉ có một.
Hắn nói nhữngthứ này, thật ra ngay từ đầu Lục Hồng Đề có chút mê muội, không rõ hắnmuốn nói cái gì, nhưng chỉ đành nghe hắn nói. Ninh Nghị cười cười:
- Xét đến cùng chính là, ta không tin đồng bạn chung quanh, ta dù cólợi hại hơn, cũng đánh không lại mấy vạn người. Vừa bắt đầu khai chiếntrong lòng ta liền nghĩ, chúng ta khẳng định đánh không lại, vì sao. Bởi vì bọn họ, các người chờ chút nữa nhất định sẽ xoay người bỏ chạy, chonên ta cũng phải chạy. Khi trong lòng mấy vạn người đều nghĩ như vậy,mặc kệ kẻ lĩnh quân có lợi hại ra sao, bọn họ đều đánh không lại ngườikhác. Mà ở trên chiến trường sau nhiều lần bị bại, loại tâm lý này sẽcàng thâm căn cố đế. Kỳ thật mọi người nghĩ không phải chúng ta sẽ đánhkhông thắng người Liêu, mà là... người chung quanh nhất định sẽ chạy,đây chính là mấu chốt.
Lục Hồng Đề nghĩ, gật gật đầu:
- Đương nhiên là như vậy rồi, nhưng mà... cái này thì có biện pháp nào đâu…
- Ta muốn làm lại một số chuyện, một số thứ mà trước kia cho là khôngcó hữu dụng, bây giờ nhìn lại, kỳ thật vẫn là rất có tác dụng.
Ninh Nghị suy nghĩ, sau đó cười rồi khoa tay múa chân đứng lên:
- Hai thứ tín nhiệm và quy củ. Có rất nhiều chuyện vặt cần hoàn thành,mấy trò chơi nhỏ có liên quan đến tín nhiệm, thí dụ như để cho một người đứng trên một cái bàn hai thước, giang hai tay ra rồi ngả người về phía sau, rồi để cho đồng bạn của hắn ở phía sau đỡ lấy hắn. Mỗi người, mỗingày làm một lần, nếu đồng bạn không đỡ được hắn, hắn có thể bị ngã đếnđầu rơi máu chảy, sau đó... Đứng quân tư, đi phương trận, nghiêm khắcthực hiện quân lệnh quân quy... Ha ha, một lúc có lẽ yêu cầu quá nhiều,nhưng việc này không cần làm mỗi ngày, nhưng mỗi ngày đều có thể làm một lát, ta đã viết vào trong sổ rồi ...
Ninh Nghị cười, giống như đã nghĩ thông suốt một số chuyện. Là một người tới từ một ngàn năm sau, kỳ thật cũng có thể bị rất nhiều thứ này nọ mê hoăc. Thí dụ như bạn ở trong xã hội của ngàn năm sau nói giải phóngquân rất lợi hại, người ta sẽ cười, chẳng lẽ đứng quân tư xếp phươngtrận gấp chăn là lợi hại sao? Sau đó cảm giác mang đến cho người ta,giống như những thứ này chính là hình thức yêu cầu thuần túy nổi ở mặtngoài, nhưng trên thực tế, trong đó bao hàm quản lý học nhân tính sâuđậm.
Mười vạn người chống lại một vạn người, chẳng lẽ thật sự quy kết cho người Hán tất cả đều là lợn? Chẳng lẽ đơn thuần quy kết cho đấu tranh nội bộ? Trên thực tế, mười vạn người cho dù đứng bất động, để cho một vạn người tới chém lung tung, một vạn người chỉ sợ cũng khó cókhả năng đánh thắng được, tại sao phải thua? Không phải bởi vì mỗi người mười trong vạn người quá yếu, mà là vì tuyệt đại bộ phân người trongtiềm thức đều có một ý niệm: "Bọn họ nhất định sẽ chạy." Mà không phảiđơn thuần là "Ta không bằng Liêu người".
Chiến đấu Quy mô nhỏ sẽ có cơ hội thắng, bởi vì nhận thức lẫn nhau, chỉ cần trong lòng cósuy nghĩ "Chúng ta có thể thắng" "Mọi người không chạy trốn", quân độisẽ tiếp ứng, nhưng khi tạo thành trận hình mười vạn người thì suy nghĩmọi người vẫn là "Mọi người nhất định sẽ chạy trốn." Đặc biệt là khi córất nhiều bại tích làm tiền lệ thì một người sợ, cả đám người sẽ cùngnhau quay đầu.
Làm một chuyện như nhau, bước một bước chânnhư nhau, bản thân từ trên bàn nhảy xuống, mỗi một lần đồng bạn đều cóthể đỡ được, cũng nhất định đỡ được, như thế sau khi đem quân quy rótvào xương cốt mỗi người từ các loại sự việc nhỏ nhặt, mặc dù là trongphương trận mười vạn người, hắn từ đầu này cũng biết bất kỳ người khôngquen biết nào ở đầu kia đều không chạy trốn. Thậm chí chỉ cần làm chongười ta cảm thấy "Quân lệnh như núi, mọi người sẽ không dám chạy", mười vạn người dưới bất kỳ tình huống nào, đều khó có khả năng bại bởi mộtvạn người.
Giống như Bá Đao doanh, bọn họ ở một mức độ nào đó đã làm đủ sự tín nhiệm lẫn nhau, nhưng đó là sự gắn bó của các loại cảm tình, một khi Bá Đao doanh muốn mở rộng, loại này tín nhiệm sẽ loãng.Mà trong lịch sử từ xưa đến nay của Trung Quốc, chỉ cần quân đội có thểlàm được "Quân lệnh như núi", thường thường có thể tạo nên thanh danh.Mà sau khi làm được những thứ này, quyết định thắng bại mới là tiếp tếhậu cần, bày mưu nghĩ kế, bởi vì chỉ có được trình độ này, quân đội mớiđược xưng tụng.
Trước kia Ninh Nghị cũng có một vài phươngpháp huấn luyện quân đội nhìn như bình thường này. Cũng không phải cảmthấy vô dụng, mà là cho rằng cổ đại có tình huống của cổ đại, đối với Bá Đao doanh, hắn cũng không có ý tưởng và yêu cầu ở phương diện này.Nhưng lúc này lại có thể suy nghĩ rất rõ ràng, mấy thứ này, trong quânđội các loại trò chơi liên quan đến tín nhiệm, đối với sự nghiêm khắc về dàn trận, đi bộ, đều đang không ngừng tích lũy ám thị tâm lý: "Ngườibên cạnh ta, ta biết bọn họ là như thế nào" cùng với "Quân lệnh như núi, chạy trốn nhất định sẽ bị xử phạt, nhất định sẽ chết".
Hắn đem những thứ này viết vào trong sổ cho Lục Hồng Đề.
- Không cần phải luyện cả ngày, nhưng mỗi ngày đều có thể thao luyệnmột lát, những trò chơi nhỏ liên quan đến nâng cao sự tín nhiệm lẫnnhau, mỗi ngày đều có thể làm, cần yêu cầu cái gì cô có thể tự mình lấyhay bỏ. Chưa chắc như vậy là có thể cả ngày luyện được tinh binh, nhưngnhất định sẽ có hiệu quả...
Hắn giải thích mấy thứ này mộtcách chi tiết, nhưng rất nhiều thuật ngữ hiển nhiên đều vẫn còn là hiệnđại. Lục Hồng Đề cũng không biết có thích ứng được loại phong cách nàycủa hắn hay không, cúi thấp đầu cũng không biết suy nghĩ cái gì, chỉ làtrôi qua một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái:
- Lập Hằng muốn biến sơn trại của ta thành bộ dạng gì vậy?
- Chậc…
Ninh Nghị ngẩn người, theo sau cũng hiểu được Lục Hồng Đề muốn chỉ cáigì. Một sơn trại tập trung rất nhiều sơn phỉ của cô, từ nay về sau tínhlàm buôn lậu quy mô lớn, quy củ nhất định sẽ khá là tản mạn, nhưng cũngkhông khỏi cười rộ lên:
- Ha ha ha, nếu muốn luyện, thì phải nâng yêu cầu cao lên một chút mà. Làm cái gì cũng tốt, vũ lực đều là trọngyếu nhất, kiếm tiền không khó, sau khi có tiền, chuyển hóa thành sứcchiến đấu mới trọng yếu. Có thể biến thành thế nào đều tốt, đi một bướcxem một bước thôi.
- Lập Hằng biết nếu thật có tinh binh như vậy, Lã Lương sẽ biến thành như thế nào không?
Ninh Nghị nghĩ nghĩ:
- Chẳng lẽ là giết Điền Hổ, chống giặc Liêu, tự lập xưng đế làm Nữ vương... Có thể như vậy thật cũng không tệ.
Điều này đương nhiên là nói giỡn, đối với những phương pháp này NinhNghị có kỳ vọng nhất định, nhưng kỳ vọng hiển nhiên sẽ không lớn nhưvậy, chỉ cần hiểu những mục đích huấn luyện này, khi làm được rồi, baonhiêu quân đội có thể trở thành một nhánh hợp chuẩn. Mà chỉ cần có thểcó một nhánh quân đội đủ tư cách, ít nhất ở bên núi Lã Lương, có lẽ sẽkhông bị người khi dễ. Về phần những thứ khác, hiện tại hắn cũng khôngnghĩ nhiều.
Cứ như thế nói chuyện một lúc, thời gian đã gầnđêm khuya, đợi cho đề tài sắp hết thì Lục Hồng Đề mới hỏi ra một vấn đềđã suy nghĩ rất lâu:
- Ninh Lập Hằng, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
- Sao?
Lục Hồng Đề nhìn hắn:
- Ngươi giúp Bá Đao doanh, lại giúp Võ triều, có đôi khi thoạt nhìngiống một Thánh nhân, có đôi khi thoạt nhìn lại máu lạnh hơn cả ai khác. Nhiều khi ngươi đều có cái nhìn đại cục hơn so với ai khác, nhưng nhiều khi ta lại cảm giác được căn bản không rõ đại cục của ngươi là cái gì.Trước đây trông ngươi hoàn toàn không để ý tới triều đình như thế nào, ở Giang Ninh ta đã nói qua với ngươi những chuyện vì vạn thế khai tháibình gì gì đó, ngươi cũng chỉ cười nhạt rồi. Nay ngươi lại muốn vàokinh, ngươi rốt cuộc đứng ở một bên nào, muốn làm gì?
- Không phải đã nói rồi sao, triều Võ đã rất nguy hiểm rồi, hơn nữa ta hiệntại cũng không rõ ràng mình lắm... A, ta biết cô muốn hỏi cái gì.
Ninh Nghị nói hai câu, ngay sau đó thì cười rộ lên, lắc lắc đầu, thu dọn đồ trên bàn:
- Ta không phải có ý tưởng tính làm chút chuyện vì người trong thiênhạ, vì vạn thế khai thái bình, một chút ý nghĩa đều không có. Nhưng...nói thí dụ đi, lúc trước một nhánh đội ngũ của chúng ta thoát khỏi HàngChâu, trên đường có một cô bé, cha mẹ đại khái đều chết hết rồi, cô béđi theo bà nội, trên đường không có cái gì ăn, rất đói bụng, ta cho nómột cái bánh bao, nó cắn từng miếng lớn để ăn. Ta có thể cảm thấy tiểucô nương này thực đáng yêu, nếu có thể, vì cái loại cảm giác kia, ta cóthể giết sạch quân đội Phương Tịch của toàn bộ Hàng Châu ở phía sau... Ý Ta muốn nói là nếu ta lúc ấy có năng lực làm như vậy.
-Nhưng đem loại cảm giác này mở rộng đến người trong thiên hạ, là mộtchuyện ngu xuẩn, con người đều làm việc vì tình huống trong phạm vi màmình có thể nhìn thấy. Nếu có người nói với ta phương bắc có một trămvạn cô gái nhỏ như vậy đang chịu khổ, ta chỉ có thể cảm thấy, đâu cóchuyện gì liên quan tới ta. Cái gọi là người trong thiên hạ, đa số nhưlợn như gà, không có thuốc chữa, con người trước tiên hẳn là tự cứumình, sau đó đi chủ động giữ gìn nhưng thứ mà mình cảm thấy là tốt, nhưvậy cũng đã rất đủ rồi.
- Nói thực ra, thời điểm đào vong,hoặc là sau khi thành Hàng Châu bị phá, nhìn thấy một số người nằm trong hoàn cảnh rất thảm, nếu có thể, ta sẽ hy vọng những chuyện như vậy bêncạnh sẽ thật ít, ý tưởng này rất đơn giản, ta một chút cũng không vĩđại, cũng chưa từng nghĩ tới việc đi tìm chết vì chuyện này.
Hắn cứ như thế nói:
- Chính là có một người họ Tần từng cùng ta đánh cờ, ông ta muốn cứuthiên hạ, ta cảm thấy cách nghĩ này rất đáng được kính nể, tuy nhiên takhông nghĩ... Còn có thể nhìn thấy loại người như Tiền Hi Văn trongthành Hàng Châu…
Hắn nói đến những thứ này, Lục Hồng Đề cứthế nhìn hắn, nghiêm túc nghe, nhưng không biết vì sao khi nói đến cáinày, sắc mặt của đối phương dường như đột nhiên đỏ lên.
- ... Cho nên, chẳng qua là cảm thấy nếu như mình có thể làm chút gì đó, cóthể giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu, cuối cùng mặc kệ kết quả thế nào, đều tốt hơn so với việc đứng ở một bên nói mát. Hài, ta không phải là vì giúp triều đình gì gì đó, giúp Bá Đao doanh này, giúp Tần TựNguyên này, giúp ngươi làm những thứ này này, đều là hứng thú cá nhân,thứ nhằm vào cũng không phải là người trong thiên hạ gì cả...
Không biết vì sao, sắc mặt Lục Hồng Đề lại trở nên tinh tế một cách cổ quái.
- Nói thực ra, trong đội ngũ đào vong lần đó, cũng chỉ có tiểu cô nương đó có dáng vẻ khá là dễ thương mà thôi, người còn lại, thực là lộn xộnloại gì cũng có. Kẻ cướp đồ của người khác, kẻ giết người trả thù, kẻcõng một số thứ rách nát của nhà mình dù chết cũng không chịu vứt đi,còn có kẻ muốn đem người khác làm mồi nhử, đến cuối cùng đều chỉ sẽ hạichết người của mình. Người trong thiên hạ với đức tính này, muốn nói vìngười trong thiên hạ mà làm cái gì đó, ta thật không có cao thượng nhưvậy... Chậc, cô làm sao vậy?
- Không, không có gì...
Lục Hồng Đề trả lời, thần sắc dường như tạm thời khôi phục lại như lúc ban đầu, cười nhẹ một tiếng:
- Không có gì, ta về phòng trước.
- Ờ, ngủ ngon.
Ninh Nghị nhìn bóng lưng nàng rời đi, có vài phần nghi hoặc. Hắn ngẩngđầu suy nghĩ một hồi lâu, nhưng vẫn có đôi phần phiền não.
- Chậc... Ta nói sai cái gì à...
Đại khái là mình nói quá ích kỷ, không đủ cao thượng, bị xem thường ...
Cuối cùng cũng chỉ có thể làm ra đáp án như vậy.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 310: Tạm Biệt Hà Sơn Thiết Kiếm (4 - 5)

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNinh Nghị cũng không biết lúc trước Lục Hồng Đề đã từng ở trên nóc nhà nghe hắn nói chuyện với thê tử, bởi vậy tự nhiên cũng không hề nảy sinh liên tưởng gì đối với phản ứng của nàng. Từ đó về sau, hắn cũng chỉ là nghĩ sao nói vậy, không hề có dụng ý gì. Người nói thì vô tâm, nhưng người nghe lại hữu ý.
Đương nhiên, có thể là trong một vài trường hợp một nữ hiệp như Hồng Đề cũng có lúc xử sự chút ít theo cảm tính, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng sẽ bị xúc động quá mức. Thậm chí có thể nói, cho dù đối với Ninh Nghị cũng không ghét, thậm chí còn có lòng khâm phục tán thưởng, nhưng trong lòng của nàng, trên thực tế trong đầu đã từng có một vài lần dự định và suy tính không xuống núi nữa. Người đàn ông trước mặt này, cũng không phải sẽ cùng sống chết với nàng, chấp nhận điều này, mọi việc sau này cũng trở nên đơn giản.
Đã quyết định sớm ngày quay về Giang Ninh, sáng ngày thứ hai, Ninh Nghị đã dựa vào mối quan hệ với Thang gia tìm được một chiếc quan thuyền. Trên đất Giang Nam đủ loại phú hào quan thương quan hệ chằng chịt, trên đường đào vong đã xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp dù cho ở Trấn Giang cũng có sức ảnh hưởng, một lão đại như Thang Tu Huyền tuy rằng không ở Trấn Giang, nhưng biết được hắn phải đi, một số con cháu Thang gia hoặc là phú hào, thân tộc đã từng chịu ân huệ cũng vội vàng tới, đều tỏ vẻ sau này nếu có gặp việc gì phiền toái, có thể tìm bọn họ, nhất định giúp đỡ tới cùng không hề chối từ, Tô gia là thương gia, nếu muốn làm ăn gì, mọi người có quan hệ, cũng đều nói lời khách sáo.
Lúc đầu trên đường đào vong, sau khi Ninh Nghị hôn mê, toàn bộ đoàn người cũng lâm vào quẫn cảnh, sau này khi biết được truy binh muốn bắt Ninh Nghị, trong đoàn người có người đã dùng một vài thủ đoạn, cố sức làm cho truy binh chú ý tới trên người hắn. Ví dụ như lúc đám người An Tích Phúc đánh lén tập kích trong doanh, đã đặc biệt phái một đội nhân mã bảo hộ Ninh Nghị, trên thực tế căn bản là làm chuyện để người chú ý. Sau khi Ninh Nghị bị bắt từng mơ hồ nhận ra dụng ý của việc này, nhưng dưới tình huống này chuyện đã xảy ra, hắn cũng không có ý định truy cứu, đối phương cũng chỉ là thức thời mà làm ra động tác nhỏ, không phải chân chính có ác ý muốn hại người. Dù sao Ninh Nghị ở lúc ấy cũng chưa bao giờ từng mong đợi người chung quanh có phẩm đức cao cả, cũng chưa đem đối phương trở thành đồng bạn, xảy ra chuyện như vậy cũng không hoàn toàn nằm ngoài dự tính.
Nay nếu mình trở về, bọn họ nguyện ý xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, cũng không cần phải khách sáo làm gì. Lúc trước khi rời Hàng Châu bởi vì nguyên nhân Lâu gia chuẩn bị từ bỏ việc làm ăn, bây giờ có thể lợi dụng những mối quan hệ này trực tiếp hướng tới kinh hàng Đại Vận Hà trải ra một phen.
Tô Đàn Nhi mang thai đã gần chín tháng. Mỗi một ngày trôi qua là càng cận kề ngày sinh nở. Bởi vậy, giữa trưa hôm nay, cả nhà liền lên thuyền, chiếc lâu thuyền thuộc loại quan phủ này là con thuyền lớn nhất có thể tìm được trong đường thủy hiện nay, cho dù có ngược dòng Trường Giang, suốt đường đi cũng có thể vững vàng. Thuyền có hai tầng. bọn người Ninh Nghị được sắp xếp trong gian phòng ở một tầng không hề cảm thấy chòng chành, dựa theo kế hoạch, ban đêm sẽ nghỉ ngơi mấy canh giờ, đến chạng vạng ngày hôm sau, có thể đến Giang Ninh.
Ngày 28 tháng hai năm Cảnh Hàn thứ mười, trong nắng xuân, chiếc lâu thuyền cực lớn ngược dòng từ từ đi qua Trường Giang, hai bên cây rừng xanh ngắt. Thỉnh thoảng ở trong tầm mắt hiện lên bờ ruộng dọc ngang cùng nông trại, thôn trang. Lục Hồng Đề đứng ở đầu thuyền thu hết vào tầm mắt, báo cho Ninh Nghị biết ý định muốn rời đi.
- Tối mai sau khi rời thuyền, ta sẽ đi về hướng bắc. Sẽ không vào thành.
Ninh Nghị ở bên cạnh trầm mặc một hồi:
- Biết cô muốn mau chóng quay về, nhưng còn có mấy ngày nữa đâu, huống chi muốn đưa cho cô những cách nghĩ kia, vẫn còn chưa sửa sang cho tốt hết, ở thêm vài ngày nhé, ta dẫn cô đi xem Giang Ninh.
Lục Hồng Đề cười cười:
- Ta biết ngươi chỉnh sửa chưa nhiều lắm, đây là thói quen của ngươi, mọi việc đều chậm chạp.
- Là thói quen xấu...
- Hơn nữa các ngươi sau này trở về, trong nhà hẳn là còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, lại còn phân tâm để chiêu đãi ta. Không cần phải thế. Huống hồ ta lần này thật sự đi quá lâu, có thể trở về sớm một ngày thì sẽ tốt hơn một ngày, dù sao việc ta cần phải làm cũng rất nhiều.
Lục Hồng Đề nói rất thành khẩn, cũng không phải chỉ là nói khách sáo mà thôi. Ninh Nghị suy nghĩ một chút:
- Nếu như là chuyện trong nhà, cũng không có gì gấp gáp, đều rất đơn giản, nhưng mà nếu ngươi...
- Ta quả thật là lo lắng trong trại, đi đã lâu lắm, trong lòng rất nhớ.
Lục Hồng Đề cười nói.
- Ừ.
Ninh Nghị gật đầu:
- Vậy tối nay ta sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt.
- Đa tạ.
Lục Hồng Đề chắp tay.
- Nữ nhân giang hồ, chúng ta không cần phải nói những thứ này.
- Ha ha...
Nghe hắn nói như vậy, Lục Hồng Đề cười đến cả người đều run rẩy:
- Ta cũng viết một quyển sách nhỏ cho ngươi, không phải là cái bí kíp trong truyện võ hiệp mà ngươi nói, nhưng hẳn là có ích đối với ngươi, sau này có lẽ ngươi không thành được cao thủ nhất lưu, nhưng chăm chỉ tập luyện, dăm ba năm sau, dư sức phòng thân.
- Ta nói... Cô nói cao thủ nhất lưu rốt cuộc là cái khái niệm gì vậy...
- Bá Đao doanh cùng ngươi có liên quan với trang chủ Tây Qua, Lưu Thiên Nam tổng quản, Trần Phàm, sư phụ của hắn Phương Thất Phật, còn có bọn người Lệ Thiên Nhuận, Vương Dần, thậm chí cả Bao Đạo Ất đã bị ngươi giết rồi, đều có thể xem như nhất lưu, ngươi lòng có tạp niệm, căn cơ lại không vững, cả đời này chỉ sợ đều không đạt được trình độ kia.
Trong lời nói của Lục Hồng Đề mang theo ý cười.
Ninh Nghị tự nhiên sẽ không bị loại chuyện này đả kích, nếu Lục Hồng Đề nói hắn có thể cùng những người này một mình đấu hắn mới cảm thấy thế giới thực huyễn hoặc, suy nghĩ một chút hỏi:
- Bọn Phương Thư Thường có tính không?
- Bảy người kia, xem như không khác lắm. Đứng hàng thứ nhất Đỗ Sát tiên sinh đã đến cửa nhất lưu, người lợi hại nhất hiện nay là 'Tẫn ác đao' La Bỉnh Nhân, chỉ là hắn xưa nay khiêm tốn mà thôi, nhưng tư chất tốt nhất là người đứng sau cùng Tiền Lạc Ninh, sau này thành tựu của hắn, hẳn là trên bọn người kia, ngươi không bì được. Sau này nếu cố gắng một chút... Ừ, mới có thể không kém bọn Phương Thư Thường lắm.
Võ nghệ của nàng ở trước mắt phỏng chừng đã gần như ở trình độ tông sư, đánh giá như vậy có lẽ sẽ không sai, nói đến đây, nàng nhìn Ninh Nghị một lát, sau đó, có chút cảm thán nhẹ giọng lẩm bẩm một câu:
- Nhưng mà, chiến lực cao thấp như thế nào, thật cũng không phải để dùng bình phán những thứ này...
Đại khái là nghĩ tới Ninh Nghị tâm tính biến thái, thủ đoạn quả quyết và luôn có thể nắm nhân tâm nhân tính trên lòng bàn tay, người thường không thể so được.
Đương nhiên, những thứ này nàng không thể trực tiếp nói với Ninh Nghị. Vừa rỗi rãnh nói chuyện phiếm vài câu, nàng thở dài:
- Kỳ thật trên đường đi, có chuyện ta vẫn muốn hỏi...
- Cái gì?
- Ngươi ở Bá Đao trang làm những chuyện này, nói cho Lưu cô nương những sự tình kia, thật sự có khả năng thực hiện sao?
Ninh Nghị nhìn nàng một cái:
- Có thể hỏi ra điều này, đa phần là người nhiệt tâm ...
- Sao?
- Ta không biết.
Ninh Nghị nói một câu:
- Ta không biết nếu tiếp tục làm sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, còn thật sự đi làm, có thể sẽ hữu dụng, có lẽ một trăm năm, hai trăm năm sau sẽ có vài người làm được vài chuyện, nhưng chỉ là có thể. Mấy thứ này sẽ bị chôn trên bốn năm trăm năm mới có người phát hiện chúng. Nhưng mà bất kể như thế nào, chỉ cần trong vòng tám trăm năm, chúng ta đều xem như đi trước một bước...
Câu cuối cùng trong tám trăm năm này, Lục Hồng Đề nghe không hiểu là có ý gì. Nhưng bình thường Ninh Nghị nói vài câu kì lạ, nàng cũng đã quen, chỉ thấy Ninh Nghị cười lắc lắc đầu, tiếp tục nói:
- Cô tạm thời không cần nghĩ đến chúng... Dĩ nhiên suy nghĩ một chút cũng có thể, nhưng không thể làm được gì. Phía các người, hay là trước đi làm một vài chuyện thiết thực đi nhé, nói thực ra, nguy khốn ở Hàng Châu đã không còn, ta hiện tại cũng không biết mình có cần thiết phải lên kinh hay không, hơn nữa... Tương lai nếu như thật sự không chống đỡ nổi, có lẽ phải nương tựa cô.
- Ừ?
Lục Hồng Đề chớp chớp tròng mắt, cảm thấy có chút hứng thú.
- Người làm việc luôn cái dạng này, ngay từ đầu chỉ là định phải làm chút chuyện mà thôi, trung gian ngươi sẽ gặp phải đủ loại người và chuyện, đắc tội với người không nên đắc tội. Dùng thủ đoạn không nên dùng, kết quả là... Chỉ sợ việc này sẽ áp đảo ước nguyện ban đầu. Ngươi biết không? Trong triều đình những quan viên kia, hơn phân nửa bọn họ đều cũng có năng lực. Ngay từ đầu, bọn họ cũng có một thời có lòng ái quốc đền nợ nước, nhưng từ từ, sau lưng bọn họ tập hợp lợi ích không như nhau, phương hướng không giống nhau, trước mắt cần giữ gìn lợi ích ngược lại so với ý nghĩ ban đầu càng thêm trọng yếu. Ta theo chân bọn họ đại khái cũng không có gì khác biệt, hơn nữa... Chỉ sợ ta so với bọn hắn sẽ càng thêm không có điều cố kỵ, vậy tương lai có một ngày, phải vào rừng làm giặc cướp.
- Ta hoan nghênh.
Không hề chần chờ, Lục Hồng Đề cười nói ra.
- Lời nói có chỗ quá đáng, nếu như thật sự có một ngày này thì tốt rồi, ta chờ ngươi.
- Ta sẽ hết sức kiềm chế.
Hai người đều nở nụ cười, thời gian trôi qua, Lục Hồng Đề quay đầu nhìn về phía sau, thấy không có bọn người Tô Đàn Nhi mới nhẹ giọng nói:
- Thật ra nương tử của ngươi đối với ngươi tốt lắm. Biết không? Lúc ta ở Hồ Châu trông chừng cô ấy, người hầu chung quanh đều nói, nếu ngươi thật sự đã chết rồi, nương tử nhà ngươi chỉ sợ ngay cả thai nhi trong bụng cũng không quan tâm, theo ngươi đi xuống. Một nữ nhân có thể làm được loại trình độ này, cô ấy thật sự thực thích ngươi, ta... Ta có chút bội phục cô ấy.
Ninh Nghị vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu:
-... Biết.
- Còn vị Nhiếp cô nương ở Giang Ninh kia thì làm thế nào? Cô ấy cũng là một cô gái tốt, ta biết cô ấy mấy năm nay số phận long đong, lưu lạc phong trần, nhưng cho tới bây giờ vẫn giữ mình trong sạch, nay cũng là toàn tâm toàn ý thích ngươi, nếu ngươi không đoái hoài đến cô ấy, vậy thì cô ấy cũng sẽ không còn gì nữa. Ngươi làm thế nào bây giờ?
Đối với vấn đề này, Ninh Nghị lại đặc biệt không có do dự nhiều:
- Cô nói thử xem?
- Ta không biết... Chẳng qua đàn ông các ngươi luôn tam thê tứ thiếp, a, nhưng thật ra các cô gái tốt luôn để ngươi gặp được, lại còn có vị Lưu cô nương nữa...
- Này.
Ninh Nghị nghiêng đầu qua nhìn nàng cười:
- Cái này là quá nhiều đi, không cần phải mọi thứ đều rơi vào trên người của ta...
- Vừa rồi ngươi trả lời nhanh như vậy, chứng tỏ ngươi cũng luôn muốn như vậy, lại còn không chịu thừa nhận là kẻ vô tình.
Lục Hồng Đề cười nói.
- Rốt cuộc thì ngươi như thế nào, ngươi đã nghĩ phải làm gì chưa?
Ninh Nghị nhìn nhìn nàng:
- Nếu ta là Đàn Nhi, cứ rời xa Vân Trúc, từ nay về sau không lui tới, cô cảm thấy như thế nào?
Lục Hồng Đề nhìn hắn không nói gì, hơi hơi nhíu mày.
- Còn nếu ta là Vân Trúc, thôi thì rời đi Tô gia, cô cảm thấy thế nào...
Lục Hồng Đề nhíu nhíu mày, vẫn không trả lời, niên đại này mặc dù là tam thê tứ thiếp, nhưng chỉ là đúng đối với nam nhân yêu không sâu đậm, sở dĩ Lục Hồng Đề hỏi như vậy, có lẽ vẫn còn hy vọng bản thân Ninh Nghị là một người hoàn mỹ.
Ninh Nghị cúi đầu xem tay, mu bàn tay, bàn tay của mình:
- Kỳ thật có lúc, ta nghĩ để Vân Trúc rời khỏi Tô gia, sau đó vẫn không thực hiện. Những lúc gần đây, thật ra ta đang suy nghĩ tách Đàn Nhi với Vân Trúc ra, nhưng mà...
Ninh Nghị lắc đầu, cười cười, cuối cùng không nói gì nữa. Lục Hồng Đề mấp máy miệng, sau đó cũng cười rộ lên, tựa hồ là cảm thấy Ninh Nghị cũng sẽ có lúc rối rắm như vậy. Hai người hàn huyên như vậy một trận, đêm xuống ăn cơm tối xong, trên đường thuyền dừng lại ở một thôn trang, buổi tối nghỉ ngơi ở chỗ này, thuê một cái sân nhỏ của một nhà nông ở lại. Sau khi đốt đèn lên, sắp xếp tốt rồi, Lục Hồng Đề nghe thấy từ trong sân vang lên tiếng của Ninh Nghị:
- Lại nói hồi trước có một người thư sinh, tên là Ninh Thái Thần, hắn...
Tiểu Thiền đang nói chuyện:
- Cô gia... À, tướng công tướng công, chuyện này trước kia thiếp đã từng nghe...
Tiểu Thiền cùng Ninh Nghị thành thân mặc dù đã được một thời gian rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn gọi Ninh Nghị là cô gia.
- Nghe rồi cũng nghe thêm lần nữa.
Lục Hồng Đề biết quan hệ của cả nhà này khá hòa thuận, buổi tối nói chuyện phiếm, kể chuyện một chút hoặc là chơi cờ đánh bài linh tinh, cho dù những nha hoàn như Quyên nhi, Hạnh nhi thêu hoa may giày, Ninh Nghị cũng luôn tìm một việc gì đó để cùng làm với bọn họ. Nàng đi ra ngoài cửa, quả nhiên, Tô Đàn Nhi cũng ngồi ở đó cạnh dưới mái hiên, rốt cuộc thời tiết cũng đã ấm dần lên. Những lúc này có thể ở trong sân ngắm sao thưởng trăng, đương nhiên, lúc này cuối tháng, bầu trời cũng chỉ có sao mà thôi.
Ninh Nghị nói, là đã hơn một năm trước kia nàng chưa nghe xong chuyện « Thiến Nữ U Hồn » kia. Nàng đi ra thì đám người Tô Đàn Nhi liền vẫy vẫy tay với nàng. Nàng dời ghế, ngồi xuống ở bên cạnh Tô Đàn Nhi, nơi cách xa Ninh Nghị nhất.
- ... Lại nói sau khi Ninh Thái Thần ở Lan Nhược Tự gặp được Nhiếp Tiểu Thiến... Yến Xích Hà hét lớn một tiếng 'Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn tá pháp', tám thanh bảo kiếm đồng thời bay về phía Hắc Sơn Lão Yêu... Rốt cục, Nhiếp Tiểu Thiến đã nói xong câu đó với Ninh Thái Thần...
Ánh sao mờ ảo, Ninh Nghị ngồi ở đàng kia, chuyện này cũng không quá dài, muốn kể cho xong. Lại kể đến chuyện thần tiên ma quái lúc Tiểu Thiền đang kêu gào cái tên là « Mai nữ » , từ đầu đến cuối, cũng không cùng Lục Hồng Đề nói chuyện với nhau.
Sau khi kể xong, đêm cũng đã khuya. Sáng ngày thứ hai, chiếc quan thuyền khởi hành từ sáng sớm, tới buổi chiều, đã gần tới Giang Ninh, Lục Hồng Đề thu xếp xong một bọc nhỏ đồ của mình, chuẩn bị ở phụ cận Giang Ninh rời thuyền.
- Lần trước có hứa kể chuyện cho cô nghe, cuối cùng cũng đã kể xong.
- Vốn còn tưởng rằng câu chuyện thứ hai ngươi còn phải thêm cái nút thắt truyện nữa.
- Chẳng phải sẽ thành Nghìn lẻ một đêm ...
Lúc cầm một vài quyển sách nhỏ mình viết ra giao cho nàng thì Ninh Nghị nói như thế, sau đó cười rộ lên, giao cho nàng một xấp ngân phiếu:
- Tổng cộng hai mươi bốn ngàn lượng bạc. Là con số nhiều nhất có thể lấy ra lúc này, coi như ta đầu tư hoặc Tô gia đầu tư cũng được.
Lục Hồng Đề nhíu nhíu mày:
- Phía chúng ta... cũng không thiếu những thứ này...
- Tiền là có thể đẻ ra tiền, không phải để cho các cô dùng, mà là để mua đồ của những thương nhân kia, trước đem chúng đầu tư vận chuyển. Những ngân phiếu này, quan nội đều có thể đổi lấy, không đến mức bọn họ không thu. Binh khí tốt, khôi giáp là quan trọng nhất, cũng cần phải dùng cho luyện binh, dùng để ăn, nhưng mà cũng đừng nuôi người lười, làm cho bọn họ cùng ăn cùng ở cùng chịu khổ, luyện ở chỗ chết, a, những điều cuối cùng này là ngươi hiểu nhất. Vũ lực là trụ cột, dựa vào hoạt động kinh tế có thể mở rộng, mọi thứ đều ở bên trong, Lương gia gia của ngươi rất lợi hại, cho ông ấy xem. Ta vẫn chờ tương lai có một ngày đến chỗ của cô tị nạn đấy.
- Vậy ta sẽ đợi ngày nào đó đến sớm một chút.
Lục Hồng Đề nhận lấy ngân phiếu, cười nhìn hắn, có chút muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là cười nói:
- Tô cô nương hay Nhiếp cô nương cũng vậy, đều phải đối đãi tốt, các nàng đáng được như vậy, ngươi cũng ... đáng được như các nàng vậy. Đừng phụ lòng, đừng phá hỏng.
Ninh Nghị gật đầu:
- Biết, lần sau sẽ kể thêm chuyện cho cô, cũng nghe cô kể về Lữ Lương, nếu có chút chuyện phiền toái có thể đến kinh thành tìm ta, ta đứng về phía các ngươi.
Lục Hồng Đề nhìn hắn, thần tình trên mặt biến ảo, trầm mặc một lát, hào phóng cười gật đầu nói:
- Tốt.
Lục Hồng Đề rời thuyền ở bờ bắc Trường Giang, sau khi nói hẹn gặp lại, Ninh Nghị trở lại trên thuyền, bọn họ nhìn cô gái cưỡi ngựa võ nghệ cao cường mà cô độc, khuất dần giữa núi.
Nửa canh giờ sau, con thuyền tiến vào Giang Ninh, cập bờ ở bến tàu.
Cảnh tượng Giang Ninh vẫn náo nhiệt giống như xưa, trên bến tàu người đến người đi, bọn họ đi đến kế kho hàng gần Tô gia lấy xe ngựa, chưởng quầy ở chỗ này đến gặp Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị, sau đó cũng nói những thay đổi trong nhà gần đây. Trên thực tế, Tô Đàn Nhi lúc trước nói là đi Hàng Châu giải sầu, nếu là tất cả không có vấn đề gì, Tô gia có lẽ cũng im lặng rồi, nhưng từ khi chiến sự Hàng Châu bùng nổ, sau đó bọn người Ninh Nghị ở tại bên kia mất tin tức, chi thứ hai tam phòng Tô gia nhất định là sẽ có động tĩnh, thời gian lâu như vậy tới nay sẽ thay đổi chắc hẳn không ít.
Nghe chưởng quầy mang đến tin tức, Tô Đàn Nhi tựa vào bên người Ninh Nghị, chỉ thản nhiên cười, Ninh Nghị theo sau giúp đỡ nàng lên xe ngựa.
Mặt trời chiều đã xuống dần, ở phía xa ngập tràn ánh nắng chiều:
- Đi thôi.
Bọn họ nhìn cảnh chợ Giang Ninh phía xa:
- Nhìn xem trong nhà biến thành bộ dáng gì nữa.
Xe ngựa chạy qua ngã tư đường, ánh nắng rơi xuống, gió lay động cây liễu ven đường, giống như là đang vẫy tay với bọn họ. Ninh Nghị nhìn qua cửa sổ xe cảnh tượng phía xa, nhánh sông Tần Hoài thỉnh thoảng hiện ra trong tầm mắt, ánh nắng chiều dập dờn trên mặt nước. Ninh Nghị biết, nơi này ở một khúc sông, sẽ có một cái tiểu lâu, có một người ở nơi ấy đang đợi hắn trở về...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 311: Ồn Ào Náo Nhiệt

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comThành Hàng Châu, tin tức Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi sắp trở về, từ mưòi ngày trước đã bắt đầu lần lượt truyền đến Tô gia.
Từ năm trước vợ chồng Ninh Nghị bắt đầu xuôi nam, tình hình Tô gia, ngay từ đầu tự nhiên vẫn là vững vàng. Nhờ uy thế còn lại của chuyện HoàngThương đánh bại Ô gia, Tô Đàn Nhi xuôi nam khai thác, tuy rằng Tô BáDung bị liệt hai chân, nhưng thân mình ánh mắt, năng lực, mối quan hệvẫn còn, vốn ước nguyện ban đầu của Tô Đàn Nhi xuôi nam chính là khôngmuốn làm cho ảnh hưởng của phụ thân bị áp chế, sau khi rời khỏi, thựclực của đại phòng Tô gia ở mọi phương diện vẫn đều phát triển như dựtính. Ô gia lúc này dĩ nhiên thế yếu, nếu so sánh, Tô gia liền nghiễmnhiên trở thành nhà duy nhất chuyên ngành dệt may ở Giang Ninh.
Tuy là ngay lúc đó Hội trưởng của ngành dệt may vẫn là Ô gia, nhưng xuthế Tô gia trở thành Hội trưởng tiếp theo tại Hàng Châu trong lúc ấy cơhồ đã định ra. Nhưng mà, biến chuyển lớn nhất tự nhiên còn là đến từtrận biến loạn vào hồi tháng bảy kia, Phương Lạp đánh hạ Hàng Châu,Thiên Nam chấn động. Lưu vực Trường Giang, Tần Hoài các đường buôn bánđều bị ảnh hưởng, mà ở Giang Ninh trong nội bộ của ngành dệt may, thìlan truyền lời đồn là Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị bị kẹt lại trong loạnquân, nội bộ Tô gia thậm chí cả người ngoài vẫn luôn nhìn chằm chằm vàonhư Ô gia, Tiết gia lập tức bắt đầu chuẩn bị hành động.
Ô gia mới rớt hạng từ vị trí dẫn đầu ngành dệt may ở Giang Ninh nhưngvẫn có hùng tâm tráng chí như cũ, Tiết gia thì đối với việc Tô gia bỗngnhiên nổi lên hết sức tức giận, dưới tình hình như thế, hai nhà cũng đãliên hợp lại, mà trong nội bộ, những người ở nhị phòng tam phòng giốngnhư là thấy được cơ hội, nếu Tô Đàn Nhi cùng với cái người giỏi tínhtoán Ninh Lập Hằng xảy ra chuyện ở phía nam, hiện nay Tô gia ở đỉnh caonhư vậy, để cho người khác chiếm được lợi, không có lý do gì mà mình lại không chiếm nha.
Từ khi Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi xuôi nam, Tô Văn Định, Tô Văn Phương saukhi trở lại Hồ Châu liền chạy về Giang Ninh. Lúc ấy phía nam đã là mộttrận hỗn loạn, mỗi ngày đều có tin tức truyền về, tin tức Tô Văn Địnhcùng Tô Văn Phương mang trở về là Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi cũng đãchẳng biết đi đâu rồi, tuy rằng lúc ấy thất lạc hai vợ chồng cũng cóbinh lính bảo vệ. Nhưng vẫn như cũ sống chết chưa biết, mà trên thực tế, sống chết chưa biết cũng là cái tin tức tệ nhất.
Bọn người Tô Bá Dung chỉ có thể chờ đợi thêm tin tức, bởi vì dựa theolời của Tô Văn Định, Tô Văn Phương, trên đường đào vong Ninh Nghị đốivới mọi người coi như là có ân cứu mạng. Mà nửa tháng sau Tô Đàn Nhi gởi về một tờ thư. Người cần hành động đều đã bắt đầu hành động.
Ô gia, Tiết gia đều đã bắt đầu cùng vài thương hộ cao thấp hiệp đàm, ýđịnh ban đầu của nhị phòng tam phòng Tô gia là có ý chờ một chút, nhưngngười chính là như vậy, ngay lúc một người bắt đầu kế hoạch phân chiađại phòng thì những người còn lại cũng ra tay sau đó. Dù sao lúc này TôBá Dung đối với toàn bộ cục diện cũng không thể ổn định hoàn toàn được,bọn họ người một nhà đấu đá với nhau, lấy danh nghĩa là đề phòng Tiếtgia, Ô gia bắt đầu bố trí chưởng quầy một vài cửa hàng vốn là của đạiphòng, thanh tra các khoản linh tinh, thậm chí có người nói bóng nói gió hỏi phía Tô Bá Dung có muốn nhận nuôi một đứa bé để làm con thừa tự hay không, bị Tô Bá Dung trực tiếp dùng chén trà ném vỡ đầu.
Tin tức Tô Đàn Nhi truyền về là mang theo đứa nhỏ lại hoàn toàn tin cậyvào Ninh Nghị. Đối với tình hình có thể xảy ra ở trong nhà cũng không hề nói gì. Những người này đã bắt đầu, đâm lao phải theo lao, trong lòngbọn họ cho là may mắn, nếu thoát hiểm rồi, vì sao không trở lại. Phíanam loạn như vậy, sớm hay muộn cũng phải xảy ra vấn đề, huống chi NinhLập Hằng hơn phân nửa là đã chết.
Cũng có người hoài nghi phong thư ấy của Tô Đàn Nhi căn bản chính là doTô Bá Dung giả tạo —— đây là do Tiết gia cùng Ô gia bịa đặt ở bên ngoài, bọn họ không để tâm tới chuyện Tô Đàn Nhi trở lại sẽ như thế nào, chỉcần lúc này đoạt được địa bàn. Thủ đoạn trên thương trường, Tô Đàn Nhicó trở lại thì thế nào. Cách nói này trái lại thuyết phục rất nhiềungười của nhị phòng tam phòng. Mà sau lần đó Tô Bá Dung gởi thư đi bảoTô Đàn Nhi nhanh chóng quay về Giang Ninh, phong thư này giống như đáchìm đáy biển càng thêm chứng thực phỏng đoán của mọi người.
Từ đó về sau trong vòng mấy tháng, thật sự là một loạt quá trình nhịphòng tam phòng kể cả Ô gia, Tiết gia cùng chèn ép đại phòng Tô gia.Đương nhiên, ở chuyện này nhị phòng tam phòng lẽ ra đưa ra lập trườngcăn bản là đối ngoại, bọn người Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương cho rằngđại ca đã sắp không chống đỡ được tình hình hiện giờ của đại phòng,đương nhiên không thể để cho Tiết gia, Ô gia được lợi, phải làm cho cácloại đường thân biểu thích tiếp nhận, mọi người nhất trí đối ngoại. Nóithì như thế, nhưng cũng phải tùy việc. Vẫn là hao tổn một trận thật lớn.
Dù sao Tô Bá Dung cũng bị liệt rồi, trong vài tháng sau đó lão chỉ cóthể dựa theo mối quan hệ trước kia cùng với hy vọng con gái của mìnhchắc là còn sống mà chống đỡ đại phòng, trong trận Hoàng Thương đánh bại Ô gia kia, đại phòng được lợi khá nhiều, nguồn vốn khổng lồ như thếcũng đủ cho lão từ từ chi dùng. Đối với chuyện này lão thái công Tô Dũluôn quan tâm, nhưng ông ta cũng chỉ có thể nhìn, quyền uy của ông tachỉ có thể dùng tới khi Tô gia gặp phải tai hoạ ngập đầu, nếu như Tô Đàn Nhi thật sự đã chết rồi, định mức ở đại phòng lớn như vậy, cũng chỉ cóthể chia đều đến nhị phòng tam phòng thôi.
Từ đó về sau ngành dệt may Giang Ninh hỗn loạn một mảnh, so với sự kiệnHoàng Thương Tô gia đánh bại Ô gia càng thêm hỗn loạn vô cùng. Có thương gia thận trọng không muốn bỏ mối quan hệ với Tô gia, cũng có nhiều kẻđầu cơ giả tại trận chiến kinh doanh này lựa chọn lập trường mới. Tiếtgia, Ô gia cũng bắt đầu một lần nữa thu lợi. Tình hình như vậy, mãi đếnkhi mười ngày trước kia, thành Hàng Châu truyền tới tin tức, Tô Đàn Nhigởi thư về, hơn nữa phong thư này còn là tín hàm, thậm chí là từ quanphủ chuyển giao.
Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi đều rất tốt, bình an trở về, Tô Đàn Nhi đã mang thai chín tháng, có lẽ sẽ sinh dọc đường rồi mới về nhà.
Sau khi tin tức này truyền đến, hỗn loạn bên ngoài mới dần dần hạ xuống, Ô gia cùng Tiết gia hiểu được đã không có cơ hội nhiều lắm, nhưng nửanăm gần đây, bọn họ cũng đã thu lợi rất lớn, rất nhiều tiểu thương caothấp ở trong mấy tháng này đứng về phía bọn họ, sẽ không thể lại quay về với Tô gia. Chỉ có ở bên trong Tô gia, là cảnh tượng đờ đẫn một mảnh, ý nghĩa hai người bình an trở về, không chỉ là đơn giản trở về mà thôi,trên đường đào vong bọn họ cứu rất nhiều quan to hiển quý, ai mà biếtcái vòi có vươn tới đây hay không, hơn nữa cho dù sẽ không lập tức vươntới, với quan hệ của đại phòng Tô gia, giao thiệp cũng không biết bànhtrướng đến mức độ nào, trong một nhà, nếu như nói bọn họ sau này muốntính sổ, sau này có muốn trốn cũng trốn không khỏi.
Trong lúc này chỉ có những người một lòng một dạ với đại phòng mới thấymình như đã thấy được ánh bình minh, như bọn người Tô Văn Định, Tô VănPhương, mấy ngày nay lại bắt đầu nói với mọi người:
- Có biết hay không ban đầu ở trên đường đào vong vì sao những người kia lại xưng huynh gọi đệ với nhị tỷ phu, các ngươi nghĩ xem, tình hình lúc ấy thật là nguy hiểm...
Có người đắc ý thì cũng có người sẽ rối rắm. Mấy ngày nay, bên nhị phòng tam phòng cùng với một vài thân tộc thân cận của Tô gia vô cùng náoloạn. Có người đã bắt đầu lo lắng tính toán cho sau này, thấp thỏm bàntính với nhau là có nên trả lại cửa hàng, vật tư trong khoảng thời giangần đây đã thâu tóm của đại phòng hay không. Cũng có người vẫn ngangbướng như cũ, giống như Tô Vân Phương, ở trong sân vỗ bàn gào lên:
- Sẽ không trả, dưới tình hình như vậy, ta thay bọn họ quan tâm là chuyện đương nhiên. Xem bọn hắn có thể làm gì ta...
Tuy rằng áp lực đã tới, nhưng thời gian hòa hoãn vẫn có một lúc, dù saongay từ đầu tin tức truyền đến là Tô Đàn Nhi có thể sinh con ở bên ngoài rồi mới trở về, nhưng mà ngay buổi chiều đầu tháng ba, có người báotin: nhị tiểu thư và nhị cô gia đã rời thuyền ở bến tàu, đã về đến. Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi lần này khởi hành từ Trấn Giang bỗng dưng nảy ýđịnh, không báo trước cho ai, lúc rời thuyền mới sắp xếp cho người nhanh chóng về phủ báo tin, tin tức vẫn chưa hoàn toàn truyền khắp, xe ngựađã dừng lại ở cửa.
Ánh nắng chiều vẫn còn chưa tắt hẳn, Ninh Nghị cùng thê tử đã bước vàocủa lớn của Tô phủ, người hầu, quản sự đón chào, đi ngang qua đám con em Tô gia đến chào hỏi. Trong mắt của mọi người, đối với đôi vợ chồng trẻrời nhà một năm, xem ra trên người đều có một loại khí chất khác hoàntoàn với trước kia.
Dưới tình hình nguy hiểm như vậy, cứu rất nhiều người, cũng kết bạn vớirất nhiều người, trong những người này phú thương có, quan viên có, đạinho có. Tuy rằng những quan hệ này cụ thể là cái khái niệm gì đó mọingười vẫn không thể rõ ràng, nhưng đã làm cho mọi người bắt đầu mơtưởng. Hơn nữa, vấn đề này vốn chỉ có thể nói là Ninh cô gia Thập bộnhất toán (tính toán trong mười bước), trong trận chiến ác liệt ở HàngChâu như vậy, thậm chí đối mặt cả với Phương Thất Phật, Vương Dần, ĐạiSát tinh đại ma đầu Thạch Bảo như thế —— sau khi Tô Văn Định cùng Tô Văn Phương trở về thuật lại, nói nhiều nhất là trận chiến ở Thái Bình Hạnglúc trước.
Mà nay bọn họ đã trở lại, tất cả đều có cảm giác rất thực.
Vị cô giathoạt nhìn hào hoa phong nhã trẻ tuổi kia, vậy mà hắn lại giết quá nhiều ngưòi nha. Làm cho quân đội của triều đình chuyển bại thành thắng.Người gián tiếp giết đám người tạo phản kia mấy ngàn người, thậm chí làtự mình đối mặt với bọn phản tặc hung tàn nhất cũng đều không rơi vàothế hạ phong chút nào. Điều này rốt cuộc phải hiểu như thế nào đây.
Bởi vì tin tức mới truyền ra, người tới nghênh đón cũng không nhiều. Ởtrong nhà, Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị dù sao cũng không phải là bậc cha chú gì. Về nhà chính là về nhà, đám người Hạnh nhi, Quyên nhi kêu gọi người hầu đem một vài đồ vật đơn giản chuyển vào tiểu viện, rồi đi theo sausửa sang lại. Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi thì trước hết đi đến chỗ của TôDũ, khi bọn họ đến bên kia viện. Sau khi đã bái kiến lão thái công, TôBá Dung cũng đã cho người giúp ông ta đẩy xe lăn tới.
Nói những chuyện cần thiết, những vấn đề cần phải xử lý không ít, nhưngTô Đàn Nhi đã mang thai chín tháng rồi, nghỉ ngơi là trọng yếu. Phươngpháp giải quyết của Ninh Nghị chính là nói vắn tắt, đem tình hình củachuyến hành trình đi Hàng Châu lần này nói sơ lược một chút, sau cùng có chút quan hệ gì đó, kết bạn được một số người nào, thuận tiện đem mấyquan hệ với quan trường, thương trường Giang Ninh có thể thăm viếngtrình bày với Tô Dũ và Tô Bá Dung.
- Sau này chuyện mua bán vải vóc của Tô gia muốn men theo Trường Giangmở rộng đến Tần Hoài là không thành vấn đề . Về phần trong nhà có lẽ đãxảy ra một số việc, gia gia cùng nhạc phụ xử lý một chút đi, Đàn Nhi gần đây sẽ không nhúng tay vào những thứ này, tập trung dưỡng thai.
Việc này nói xong, cùng Đàn Nhi trở lại viện, tất cả mọi người đang thuxếp đồ đạc, lúc này đã có một số người đi đến, phần lớn là thân tộctrong nhà, như bọn người Tô Văn Định, Tô Văn Phương, cũng có một sốngười vốn là thân cận với nhị phòng tam phòng, đến để tỏ vẻ xin lỗi. Màmọi người ở nhị phòng tam phòng tự nhiên cũng đang ngó chừng động tĩnhbên này, muốn nhìn một chút Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi chuẩn bị đối phó với bọn họ như thế nào. Trong tiểu viện cũng có người bắt đầu nói tình hình của Tô gia mấy tháng qua cho Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi, là muốn giựt giây trả thù, bất quá đối với vấn đề này, Ninh Nghị cũng chỉ là một câu"Phong vật trường nghi phóng nhãn lượng, bất yếu đối giá ta tiểu sự câncân kế giác liễu" đã là quá khứ, sau đó tiễn chân họ không làm cho bọnhọ quấy rầy Tô Đàn Nhi nhiều.
Bọn người Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương nghe những lời ấy, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tô Vân Phương nói:
- Cũng là biết đại cục, đều là người một nhà, hắn càng lợi hại thì sẽthế nào, chẳng lẽ sẽ ra tay với người một nhà, nói thực ra, tuy rằng bọn họ từ trong loạn quân đã trở lại, nhưng gia sự không thể so như ở bênngoài, cũng chưa chắc bọn họ có thể làm gì với chúng ta.
Y nói như thế, sau đó liền có người đi tới báo tin, phủ của Thành QuốcCông chúa có người đưa thiệp mời đến mời vợ chồng Ninh Nghị đi qua dựtiệc, vẻ mặt của Tô Vân Phương méo mó, người báo tin nói:
- Nhưng mà bị nhị cô gia từ chối, nói là vừa mới về nhà trước phải thu xếp tốt, buổi tối sẽ đi qua bái hội...
Tô Vân Phương ngồi vào ghế trên, nuốt mấy ngụm nước miếng, khóe miệng hơi hơi run rẩy vài cái.
Thực là vừa mới về nhà, Ninh Nghị đương nhiên không có khả năng lập tứcphải đi bên Khang lão, mọi người quá quen thân, từ chối một chút cũngkhông sao. Ra lệnh cho một đám người hầu quét tước thu dọn viện đã gầnmột năm chưa ở một hồi. Sau khi ăn cơm chiều xong, Ninh Nghị chuẩn bịđến phủ của Khang Hiền chào hỏi, lúc rời viện thì gặp Tô Trọng Kham nhìn qua có vẻ cũng vừa mới ăn cơm chiều xong.
Chào hỏi, hai người cùng đi một đoạn đường, Tô Trọng Kham đại khái hỏithăm những chuyện hắn ở Hàng Châu, tỏ vẻ quan tâm một hồi, sau đó lại mơ hồ để lộ ra ý nghĩ người một nhà phải đoàn kết vân vân. Điều này giốngnhư thăm dò ý tứ, đương nhiên Ninh Nghị chỉ mỉm cười cho có lệ một hồi.
Nhị phòng tam phòng Tô gia thì thế nào, quả thật là hắn không muốn quantâm, đều là một đám tiểu gia tử, thật là làm cho người ta cảm thấy buồncười. Đương nhiên, hắn không quan tâm cũng là trên cơ sở mối quan hệ với người khác. Những người Tô Trọng Kham cùng với Tô Vân Phương cho rằngsự việc có thể sẽ cứ như thế trôi qua, vậy thật là đã sai mười phần.
Tô gia lúc này đã có cơ hội bay lên một bước nữa, tiếp tục phát triển,chính là môn quy của lâu gia lúc trước, lúc này kiêng kị nhất chính làngười một nhà không đoàn kết, tương lai nếu lại xuất hiện chuyện nhưvậy, Tô gia nhất định phải nhất trí đối ngoại, như thế một gia tộc mớicó phát triển lớn nhất. Việc này, Ninh Nghị biết Tô lão thái công hiểuđược, muốn Tô Đàn Nhi cùng với rất nhiều mối quan hệ trên tay mình cóthể chân chánh đắc ý vận chuyển lại, trước mắt tất cả tài nguyên, đềuphải nghiêng về phía đại phòng.
Mấy tháng trước kia, Tô Dũ không nói lời nào, là vì đại phòng còn có thể ổn định cục diện, Tô Đàn Nhi cũng là chưa biết sống hay chết. Nhưngnhững chuyện xảy ra trong nhà, tất nhiên lão nhân gia vẫn biết rất rõ,mình cùng Tô Đàn Nhi đã trở lại, kế tiếp tất nhiên là đại thanh tẩy giết gà dọa khỉ một hồi, ngăn chặn triệt để những chuyện tương tự sẽ xảy rasau này. Trận thanh toán này so với sự kiện Hoàng Thương chỉ sợ cònnghiêm trọng hơn, nhị phòng tam phòng nhất định sẽ bị lão nhân mạnh mẽgọt giũa một chút, đánh người nhà một trận, không đả thương gân độngxương, sau này mới có thể chân chánh đứng lên.
Đương nhiên, điều này cũng chỉ là quan sát của Ninh Nghị đối với lãonhân, nếu như là hắn, nhất định hắn sẽ làm như vậy. Đám người Tô TrọngKham nếu cho là đối với bên mình chỉ cần bề ngoài biểu hiện trạng tháilà được, như vậy quả thật là quá ngây thở rồi, đối với cái gia đình nàytương lai thế nào, Tô Dũ mới chính là người quan tâm nhiều nhất. Đươngnhiên, nếu lão nhân gia không làm những việc ấy, hắn cũng không sao cả,về sau nếu lục đục với nhau, địa vị của hắn cùng với Tô Đàn Nhi cũng sẽkhông thay đổi, nhưng nhị phương tam phòng nhất định phải chịu thiệtthòi nhiều hơn nữa mà thôi.
Cứ thế vừa đi vừa nghĩ, hắn rời khỏi Tô gia, không có kêu người hầu, một mình đánh xe ngựa chạy nhanh đến đầu đường Giang Ninh. Một năm trước,Giang Ninh phồn hoa vẫn như ngày nào, khi đi ngang qua một chỗ ngã tưthì hắn hơi ngừng một chút, nhìn về phía bên kia giao lộ có một tiểu lâu hoa mỹ tao nhã lúc trước hắn chưa từng thấy qua đang buôn bán, làm ăncó vẻ không tệ. Hấp dẫn hắn chính là tấm biển: Trúc ký —— Ức Lam Cư.
Thời gian một năm, thoạt nhìn Trúc Ký phát triển không tệ, hắn cườicười. Nhưng mà nhớ lại Ức Lam Cư đã xảy ra chuyện gì, thời gian dài nhưvậy không thấy, Nguyên Cẩm Nhi thương yêu ai rồi sao, thích cái gã nàotên là X Lam hay là XX Lam gì gì đó sao?
Được rồi, sau khi thăm viếng Khang Hiền... thì sẽ đến hỏi cô ta một chút...

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 312: Đánh Giá Sai, Bổ Não, Hiểu Lầm

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comRời khỏi Giang Ninh gần một năm, Ninh Nghị cảm thấy có một vài thứ xa lạ trong tòa thành thị này cũng là chuyện đương nhiên, nếu hắn có thểbiết Trúc Ký khếch trương năm gần đây và tên mấy quán trà, quán rượu mới được xây trong thành thị, nghi hoặc trong lòng sẽ trở thành hư không.
Trong gần một năm qua, Trúc Ký mở tổng cộng có ba nhà trọ, một là MinhNguyệt Lâu trước mắt đã trở thành tửu lâu và là tụ điểm ăn chơi lớn nhất thành Giang Ninh, ăn cơm, biểu diễn còn có các loại hoạt động, nhà trọmở ra rất náo nhiệt. Thứ hai là quán trà Thanh Uyển, viện tử hoặc ghế lô được tạo thành từ nhiều phong cách khác nhau, các ghế lô thường kín chỗ cho các văn nhân mặc khách, không có mãi nghệ, không có bán thân, vôcùng tao nhã. Còn thứ ba là Ức Lam Cư, kết hợp của hai kiến trúc thứnhất và thứ hai, không náo nhiệt lắm nhưng cũng có âm thanh của trúc rất vui tai, thỉnh thoảng có người đến đọc sách, khá giống với nhà hàngTây, có hơi riêng tư cũng là một nơi bình thường để ăn cơm.
Ba tiệm này được lột xác từ ý tưởng của Ninh Nghị, phong cách nhìn thìkhác nhau nhưng thực ra vẫn là dựa vào Khang Hiền. Phủ Công chúa ThànhQuốc ở Giang Ninh vẫn không tham dự vào các cuộc xã giao ở đó, nhưngtrên thực tế là một quái vật ẩn mình rất lớn, gặp chuyện khó gỡ, KhangHiền lập tức phát ra một mệnh lệnh, sẽ có rất nhiều lão đại thươngtrường đến cổ vũ cho Trúc Ký, những người này e rằng còn không biết mệnh lệnh đó là đến từ vị phò mã này.
Thực ra có một số việc lúcra đi Ninh Nghị đã làm, lên hệ đến những cô gái thanh lâu bán nghệ không bán thân đến Trúc Ký, cũng mua những bé trai, bé giá tuổi còn trẻ, huấn luyện, múa xiếc, ảo thuật. Đứa lớn tuổi một chút có thể ở trong quánlàm giúp việc. Vì những chuyện này Ninh Nghị đã lấy một khoản tiền lớntừ bên Khang hiền, nói là phí bản quyền của tập sách cứu trợ thiên tạitrước đây, nhưng thực ra cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng VânTrúc cảm thấy cái này là mượn, thời gian mấy tháng gần đây liên tục tìmcách để trả lại cho Khang Hiền, lão không lấy, nhưng tính cách của nàngbướng bỉnh, thấy lão luôn hỏi thăm tin tức của Ninh Nghị thì bên này sao có thể nợ tiền của lão được. Đến cuối cùng, Khang Hiền cũng đành nhậnlấy, âm thầm làm cho Trúc Kí, Minh Nguyệt Lâu và Thanh Uyển lâu trở nênnổi tiếng. Tiệc lớn tiệc nhỏ đều tổ chức ở Minh Nguyệt Lâu, đám văn nhân hội họp hoặc thi thố thơ ca thì tổ chức ở Thanh Uyển. Năm này hội thivăn thơ của thư viện Nguyên Tịch Lệ Xuyên được lão vận động tổ chức ởThanh Uyển, lập tức làm cho danh tiếng vang xa. Ức Lam Cư sang năm cũngkhông cần lão nữa.
Trên đường đến phủ phò mã, sau khi tìmthấy Khang Hiền đang cùng người nhà xem kịch, vị phò mã này nói chuyệnđầu tiên cũng chính là khoảng thời gian gần đây nhất của Trúc Kí. NinhNghị từ Hàng Châu trở về, tất cả phát sinh trong khoảng thời gian này,về cơ bản là hắn đều rõ ràng, không có những phiền toái về sau thì cũngkhông có những thứ để đến đây khách sáo.
- Có một việc thựcra rất thú vị, trước sảnh Thanh Uyển, thu nhập rất nhiều bài thơ đượctreo ở đó, mấy bài thơ của ngươi được treo đầu tiên. Lúc thư viện Nguyên Tịch Lệ Xuyên mở hội thơ, một bài Thanh ngọc án còn ở đó nhưng lạikhông có mấy người dám viết từ bêu xấu, chuyện này từ nay về sau vẫn làđề tài khiến mọi người bàn tán say sưa.
Chu Huyên đi qua chào hỏi, Ninh Nghị theo Khang Hiền đi về phía sau vườn hoa, nghe lão nói như vậy Ninh Nghị cười lắc đầu:
- Chuyện này hơi quá mức?
- Ồ, đâu có...
Khang Hiền khoát tay:
- Cô nương Vân Trúc của nhà ngươi đương nhiên là giúp ngươi tuyêntruyền rồi, nhưng lúc đó ta cũng ở đấy, không biết tại sao mỗi lần nóiđến ngươi, mọi người hay nói đến Thanh ngọc án này, tối hôm đó người của Nguyên Tịch thực sự thiếu rất nhiều. Có người nói từ của ngươi tinh tếhoa mỹ, khúc ý tẫn tư, hhân gian từ thiếu, ha ha... Nhưng mấy bài kiacủa ngươi ở Hàng Châu ngược lại lại thể hiện khí thế hào hùng, cảm xúctinh tế, hàm xúc, uyển chuyển, nếu để cho những người này biết chỉ e sẽthật sự sẽ... nói ngươi là thi tiên từ thánh rồi...
Ninh Nghị nhíu mày:
- Mấy bài Hàng Châu?
- Đó là :
“ Thường ký khê đình nhật mộ
Trầm túy bất tri quy lộ
Hưng tẫn vãn hồi chu
Ngộ nhập ngẫu hoa thâm xử...
Chỉ một khúc Như mộng lệnh ngắn ngủi lại khiến người ta như thấy ngay trước mắt, loại từ này ngươi cũng có thể viết ra...
Dù sao Khang Hiền cũng là một văn nhân, cho dù cùng phương diện được âm thầm trọng dụng như Tần Tự Nguyên, nhưng cũng là truyền nhân nho học,đâu có những bài thơ không hay. Ninh Nghị cười:
- Đó không phải ta viết.
- Lừa người khác cũng được đấy, trước mặt lão phu, ngươi không cần nói như vậy. Có nhớ những câu khác này không:
“Tam sơn bán lạc thanh thiên ngoại
Nhị thủy trung phân bạch lộ châu.”
Câu thơ này, trước kia ngươi viết trước mặt ta và Tự Nguyên là còn thiếu, lần này ở Hàng Châu ngươi lại bổ sung thêm:
“Phượng hoàng thai thượng phượng hoàng du.
Phượng khứ thai không giang tự lưu. Ngô cung hoa thảo mai u kính.
Tấn đại y quan thành cổ khâu.
Tam sơn bán lạc thanh thiên ngoại.
Nhị thủy trung phân bạch lộ châu.
Tổng vi phù vân năng tế nhật.
Trường an bất kiến sử nhân sầu..."
Khang Hiền nói ra rồi, đến cuối cùng, rốt cuộc lão cũng không nhịn được thở dài lắc đầu:
- Lúc đầu có người nói với ta, ta cũng sẽ không tin, lời thơ tinh tế, ở chỗ của ngươi là không thể viết được. Chỉ là một câu cuối cùng này đãlộ ra cái chân của ngươi.
“Tổng vi phù vân năng tế nhật.
Trường an bất kiến sử nhân sầu...".
Lúc ngươi viết bài thơ này đích thị mang phong thái thời Đường, lúc đóxem ra ngươi cũng lười sửa lại. Bao gồm câu: “Thường ký khê đình nhậtmộ” cũng không biết tốn của ngươi bao nhiêu thời gian... Nói thật, muốnnói tất cả cũng là thuận tay, ta không tin, nhưng bài thơ này, với ngônngữ đó, chỉ e không phải thuần túy chỉ là tức cảnh sinh tình, thuần túylà ngươi...hài, ta cũng không nên nói thế nào, nói ngươi văn hay, hay là chửi bới vài câu mới có thể không làm thất vọng chính mình. Tóm lại, có loại người như ngươi ở đây, ta làm sao chịu nổi. Sau này cũng khôngmuốn để ngươi viết nhiều hơn một bài hay là bảo ngươi đừng viết nữa...
Nói tóm lại, đến đây lão nhân từ đầu là cảm thán sau đó là buồn bực.Đương nhiên là Ninh Nghị nghe cũng hiểu ra ý đó, Khang Hiền cho rằng bài thơ này là hắn viết. Người bình thường làm thơ tất nhiên là có nétriêng của mình, nhưng lúc trước những bài thơ hắn chép đều có chí khídũng cảm, ném cho Lưu Tây Quan chỉ là tiện tay, hầu hết đều là của LýThanh Chiếu. Lúc đó là hỗn loạn, nhưng phong cách khác biệt này ở trongmắt Khang Hiền hai lại có một tầng ý nghĩa khác.
Có thể đemmấy loại văn thể phong cách khác nhau đùa giỡn đến xuất thần nhập hóa,chỉ có thể chứng minh tác giả của nó đã vượt xa được cấp độ này hoặc làNinh Nghị là một thiên tài, đủ để đùa giỡn câu từ trong tay đến xuấtthần nhập hóa. Lúc cần, hắn có thể đem bản thân mình nhập vào phong mạoĐường thi, viết ra những câu thơ “Đăng kim lăng phượng hoàng thai” haylà loại như “ Hiệp khách hành” hay “Như mộng lệnh” với tình cảnh hoàntoàn không giống.
Chuyện này nếu chỉ có nói thì rất khó tin, nhưng đương nhiên trên thế giới vẫn có thiên tài. Giống như những thiên tài số học thời hiện đại. Sự lợi hại của bọn họ không phải là người thường có thể hiểu lôgic màlà vì những thứ ấy rơi vào trong mắt bọn họ thì đều có sinh mạng. Người như vậy đương nhiên thời nào cũng có. Khang Hiền chưa chắc đã gặp được những loại như thế , sau khi lão chưa chắc bài thơ này là do Ninh Nghị làm, loại trừ tất cả các khả năng thì lão chỉ có thể cho rằng hắn làmột thiên tài, cho dù hắn cũng không kính sợ thơ từ, thi từ vào tay hắn cũng thành bùn nhão, tùy cho hán chà xát, nắn bóp. Đối với văn nhân cả đời siêng năng nghiên cứu mà nói đương nhiên chuyện này khiến người ta chán nản.
Lão đã cho là như vậy, Ninh Nghị cũng chỉ bật cười gượng gạo. Một lúc sau, Khang Hiền mới nói:
- Những thi từ này, ngươi treo ở trên đầu tên phản tặc cũng được. Sau này ngươi có cơ hội chính danh hay không có lẽ ngươi cũng không cần lo lắng. Nhưng nếu như ngươi quyết định lên Kinh thành, ta có việc trướcđây đã muốn hỏi ngươi... Vốn định để mấy ngày nữa mới nói nhưng thật sự đã nghĩ quá lâu rồi.
Lúc này đã đi vào cái đình giữa hậu lâm viên, xung quanh không có người, sắc mặt của Khang Hiền liền nghiêmtúc, Ninh Nghị nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Ngươi làm những chuyện đó trong Bá đao doanh là đã suy xét kĩ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
- Tạm thời chỉ có thể nói, dùng để mê hoặc lòng người.
- Thật sao?
Lão nhân hỏi một câu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Ninh Nghị, nhưng ánh mắt hắn không có quá nhiều dao động, một lát sau hắn khẽcười.
- Cứ đi về phía trước sẽ phạm điều cấm kị, ta biết, gần đây ông cũng không phải người đầu tiên hỏi ta câu này, a...
Ninh Nghị cười:
- Nhưng ông cũng biết, trong một trăm mấy chục năm, một vài ý tưởnghoàn toàn không có tác dụng hoặc là cùng lắm chỉ là mê hoặc một số ítngười có suy nghĩ quá mức lý tưởng hóa. Suy nghĩ này của Minh công, rói lên ngài cũng là người có lý tưởng này.
Ánh mắt lão nhân nghiêm trọng, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm:
- Đương nhiên là ta biết, trong một trăm mấy chục năm, nhưng suy nghĩ này đều vô dụng, nhưng rốt cuộc là ngươi nghĩ những gì?
Ninh Nghị suy nghĩ:
- Vậy... chúng ta không nói Nho gia, chỉ nói tác dụng, đến chút lơ đễnh?
- A, ngươi luôn không nói Nho gia. Không phải là ta nghe không hiểu, đạo lý có thể nói rõ ràng, tùy ngươi vậy.
- Từ trước đến nay mỗi lần đổi triều, một đất nước sẽ biến thành như thế nào? Từ đầu lập nước thực ra cũng đã có quyết định.
Ánh đèn đuốc chiếu qua, trong hồ của đình đài gợn sóng lấp lánh, xa xa vẳng lại tiếng hát, có tiếng phụ họa, nhưng Ninh Nghị biết ông takhông chỉ đơn giản là hoan nghênh hắn trở về. Đây là thời đại đại biểucho của một nhóm người thông minh nhất, làm loạn bọn họ không được.Những điều hắn viết trong Bá đao doanh, nói về những thứ mà rơi vào tai bọn họ thì sẽ bị bọn họ nhìn ra đầu mối nguy hiểm. Có lẽ bây giờ hắncòn suy nghĩ chưa hoàn toàn thông suốt mấu chốt trong đó, chưa hẳn thấy thủ bút của hắn là nghiêm trọng, nhưng nếu thật sự coi xét qua loa, vị lão nhân tươi cười hiền hòa trước mắt này cũng có năng lực biến chỗnày thành Hồng môn yến...
Vì thế hắn suy nghĩ một lúc mới bắt đầu nói.
- Nói như vậy, nguyên nhân là từng triều đại khi mới lập, Hoàng đếhoặc là nói tư tưởng phong trào ngay lúc đó sẽ quyết định triều đạinày...
Hắn giơ tay lên tìm kiếm:
- Sẽ quyết định giai cấp thống trị triều đại này là giai cấp gì? Nói vì dụ như quốc gia cườngthịnh, vậy rất đơn giản, kìm hãm hay buông lỏng, không ra tam đại chỉcần quốc gia này tồn tại chúng ta có thể san bằng ngoại tộc, thu phục U Yến, ai nói là không được?
- Triều Chư yếu, triều Hán mạnh, chúng ta trị quốc giống triều Hán. Sau đó cũng diệt vong giống triềuHán. Sau khi Hán diệt vong, các triều đại lần lượt thay đổi chú ý tậpquyền. Đế vương Thuật từng nói, muốn thủ hạ nghi kị, đạt tới cân bằng.Bây giờ chúng ta nói phải chấn hưng võ bị phải thế nào? Thực ra conđường rất đơn giản, giả thiết...Chỗ này chỉ có thể làm giả thiết, đương kim Thánh thượng chỉ cần buông lỏng phía dưới, lấy tiêu chuẩn Hántriều lên, không đến sáu mươi năm nếu Vũ triều còn, phía bắc còn Liêu,vàng vẫn trong đất, đầu ta sẽ để cho ông chém.
Khang Hiền nhìn hắn:
- Giả thiết?
- Đúng, giả thiết.
Hắn gật đầu:
- Sở dĩ là giả thiết là vì không chịu tránh nhiệm. Cục diện bây giờ,nếu thực sự làm như vậy chưa đến hai mươi năm các chư hầu sẽ nổi dậy.Nhưng như ta đã nói, chỉ là muốn nói, mỗi Triều mỗi thời, còn quan trọng là cái gì thực ra đều có thể khống chế được. Chỉ là phương hướng cóthể chọn không nhiều lắm, mặt khác có những thứ chúng ta phải từ bỏ.Chúng ta chọn Giang Ninh phồn hoa thì không nhìn đến cảnh tượng dũng sĩ Nhu Vân, đạp phá núi Hạ Lan đều là tự chọn.
- Vậy thì sao?
- Minh công, ta biết. Nho gia muôn đời mở thái bình là muốn tìm đượcmột trạng thái tốt nhất. Nhưng hôm nay chúng ta không nói suông chỉ nói dùng. Vũ triều từ khi thành lập đến nay, mạng lưới các Nho gia sẽ không ngừng buộc chặt, buộc chặt lại chặt nữa. Từ trước đến nay vì sao khibiến pháp lại không có kết cục tốt đẹp, bởi vì tất cả các hệ thống đềuxuất phát từ xu thế bảo vệ mình. Tại sao Bắc phạt không xảy ra vấn đềgì, bởi vì tấm lưới này khó tháo gỡ, muốn đánh toàn thân đã máu chảy đầm đìa. Như vậy, với một quốc gia tốt nhất là quyết định ngay từ lúc lập quốc, chính là không được để người lộn xộn. Dùng lực cũng là đủ lớnnhưng tiếp theo thế nào, ông còn không nhìn ra sao? Lưới còn có thểchặt?
Ninh Nghị quay đầu lại cười:
- Lần này ta từHàng Châu trở về mang theo rất nhiều quan hệ. Tô gia có một thân thíchtên là Tống Mâu Tống Dư Phồn, làm Tri Châu ở bên ngoài, Minh công, tiếp theo phải làm thế nào chắc ngài đã rõ. Đợi khi y đến, sẽ đến bái kiếnta. Hai chúng ta có cùng lợi ích, sẽ trở lên mạnh hơn nhưng y lại là một tham quan, tương lai của ta sẽ bị y liên lụy, đây là phiêu lưu. Tàisản của phủ công chúa Thành Quốc là của hoàng gia Thoạt nhìn thì là tựquản nhưng sau lưng thế nào chắc ngài đã rõ. Những người này, đại diệncho các loại lợi ích. Tần công bị ám sát, những người đó động thủ làkhông nghĩ sẽ khai chiến với thương nhân nước Liêu. Minh công, sau lưng ngài có loại người này hay không?
Khang Hiền cau mày.
Ninh Nghị tiếp tục nói:
- Không ai có thể động được. Từ thưở ban đầu lập quốc, những thứ nàyđều đã được quyết định. Đương kim Thánh thượng cũng không đổi được, muốn sửa ngay cả y đụng đến cũng sẽ bị đầu rơi máu chảy. Có lẽ có hai thời đại nguy hiểm như vậy đem quốc gia phát theo một hướng khác, thật sự ai có thể dám?
- Minh công bây giờ ngài nghiên cứu Lý học,tiếp theo có thể nói là sẽ tồn tại công lý. Người dựa theo quy tắc gìđó, có một vẽ một tất cả đều quy định rõ ràng. Nam như thế nào? Nữ nhưthế nào? Thánh nhân như thế nào? Toàn bộ là đúc từ khuôn mẫu ra. Đâychỉ là nói không còn nếu nói dùng thì sẽ khiến người ta không thể nhúcnhích được, càng ngày càng không thể nhúc nhích được. Nếu hôm nay tatheo Vũ triều, liên tục một ngàn năm Vũ triều sẽ không sụp đổ, đây làvì thái bình vạn thế... Nhưng quốc gia có giặc, chúng ta chọn phươnghướng này, chúng ta đều là người quy tắc, lợi ích quấn lấy thân. Kếtquả là tình cảnh Bắc phạt, ta không đánh lại được người khác, hơn nữacàng đánh càng không lại được người ta...
- Trên thực tế, ngươi nói đương nhiên là phân biệt được, thật đi lừa, có gan biến hóa, dám đâm người đầu rơi máu chảy.
Suy nghĩ thật lâu, Khang Hiền mới chậm rãi nói tiếp:
- Nhưng mà đại thế lại cùng loại với cách nói của ngươi, dù là như thế, có liên quan gì đến những việc mà ngươi làm trong Bá đao doanh?
- Nói muôn đời thái bình, hơi to lớn. Thực ra trị quốc cũng được, thamquyền cũng được. Bình thường chính là bổ sung khuyết thiếu giống như làkhi nâng một cây lên, nó bị lung lay, vậy thì đóng đinh lại, nhưng cònđại cục thì sao, vẫn là đi một phương hướng. Mạnh tử nói, trăm năm tấtcó vương giả hưng thịnh. Một triều đại, trăm năm cũng sẽ sụp đổ. Vì thuhoạch quá chặt, người khác càng khó có hi vọng, thù oán càng ngày cànglớn. Sau đó “oành” một cái quả cân rơi xuống đất, vừa rơi xuống đất cuộc sống của con người còn không bằng cả chó lợn...
Ninh Nghị dừng lại một chút:
- Nhưng có lẽ có cách để tránh được, cũng có thể không phải là tốt nhất nhưng có thể tránh được cái tồi tệ nhất.
- Đúng là ngươi làm những cái đó?
- Vẫn là một câu, thiểu số phục tùng đa số.
Khang Hiền cười:
- Đến lúc đó, sau lưng ngươi, sau lưng ta nhưng thứ này thiểu số phục tùng đa số sao?
- Đó là vấn đề chi tiết. Minh công, đời sau của Nho gia nhiều năm nhưvậy, mỗi thời một khác cao gọi là Hoàng thượng đều ở vị trí cao. Văn hóa truyền thừa quyết định tất cả quy tắc. Giả thiết sau mấy trăm năm, mấyngàn năm có người muốn tạo phản, người của ngài nhiều, ngài đương nhiêncó thể đi lên, vậy còn có người tạo phản không? Những năm tháng ngườikhông bằng chó lợn sẽ không có đâu.
- Đâu có thể như vậyđược, nhiều người nói, chơi đoán số sao? Hơn nữa ngươi cũng có thể biết ý của kẻ giả dạng thật thà chất phác? Nếu ngươi ngồi trên vị trí cao rồi, ngươi lại nguyện trao quyền lực cho người khác sao? Mấy năm ngồi trênvị trí này sẽ muốn hết thảy những thứ này. Hơn nữa muốn đảm bảo phươngpháp truyền thừa... ngươi đẩy Thánh thượng đến đâu? Ý tưởng của ngươi là đại nghịch bất đạo.
Nói xong câu cuối cùng, theo bản năng Khang Hiền nói nhỏ dần đi.
Ninh Nghị nhìn lão:
- Đều là bàng chi nhánh cuối......Minh công, đừng nói với ta là ngàikhông thể nghĩ được. Là văn hóa của mọi người quyết định triều đại nàylà dạng gì? Văn hóa, quyết định thể chế, ta gọi nó là thể chế. Nếu thiểu số phục tùng đa số là chân lý, có nhiều thứ sẽ từ từ mà đi ra... Hơnnữa cũng phải là chuyện của mấy trăm năm sau. Thiểu số phục tùng đa số,tất cả mọi người đang nói... ta chỉ dùng một cách nói khác để nói mộtcâu mà thôi. Minh công, chúng ta nói câu đại nghịch bất đạo, nếu Vũtriều sống không qua được trăm năm. Nên có điểm gì mới không?
- Đây là cách nghĩ của ngươi...
Khang Hiền thở dài xong:
- Một người..... một nhà mới. Từ thời Đường đến nay, muốn đạt đến thếgiới đại đồng, người quyên gia sản không chỉ một người. Tất cả đều kếtthúc u ám, cái này của ngươi không giống. Cho nên ta xem xét cẩn thận,ai biết... Ngươi nghĩ những thứ này, cách nghĩ này rất đại nghịch bấtđạo. Ngươi phải thu lại, thiên địa quân thân sư, la không thể đổi sao có thể mặc cả thiểu số phục tùng đa số như bình thường được.
Câu đại nghịch bất đạo trong lời nói của lão nhân, thực tế không phải là ý đại nghịch bất đạo. Triết học là trung điểm của tất cả các ngành học, từ trước đến nay người học nho học cũng có những ngông cuồng không kiềm chế nổi, có các kiểu ý tưởng. Chưa chắc đã không có ai nhắc đến tại sao những ý tưởng đó lại được hình thành, nếu không suy nghĩ như vậy, “Luận ngữ” nói nhiều về đạo lý làm người, nửa bộ “Luận ngữ” lại là cách trịthiên hạ thế nào.
Lão không cảnh giác như thế hay là đã lờ mờ nhận ra ý tưởng này. Nếu cũng bởi vì một câu “thiểu số phục tùng đa số” muốn trị tội người, vậy thì cũng không tránh khỏi có phần quá đáng.Trong giới nho gia cũng chú ý đến thiểu số phục tùng đa số nhưng đây làkhái niệm trên cùng một giai cấp. Còn câu mà Ninh Nghị vừa mới nói chỉnh là đem khái niệm này thông dụng đến với tất cả mọi người. Nếu hắn muốnlà chút gì đó, đương nhiên sẽ chạm đến trung tâm phân chiacủa thiên địachính là Quân thân sư, vậy thì đúng là đại nghịch bất đạo rồi. Còn hắnnói ra lý luận này chỉ là tương đối tốt, chỉ là một người quá can đảmtham khảo hoặc là một thí nghiệm mà thôi. Tuy Khang Hiền không có làđúng nhưng còn chưa đến mức đến trình độ phân biệt giới hạn.
Trong mắt Khang Hiền, Ninh Nghị cũng chỉ là muốn cho dân chúng thái bình mà thôi, tuy thực sự là hắn không nói nghiên cứu cái gì đó, phương diện “dùng” đơn thuẩn chỉ là để khảo sát quá nhiều thứ. Nhưng suy nghĩ nàycũng chưa chắc có ý nghĩa tham khảo, chỉ là nói không có, lại thiếu đilinh hồn.
Chung quy là một người thanh niên trẻ tài hoa hơn người mới có ý thưởng này, lão thở dài:
- Ngươi ở Hàng Châu có thể được việc, vốn dĩ là vì ngươi muốn làmchuyện ngoài quy tắc, tầm mắt rộng hơn so với những người khác. Nhưngnếu nhảy ra ngoài quy tắc, không phải ngươi không biết những thứ nàynhưng nếu tiếp theo muốn lên kinh thành, ta nghĩ vẫn phải nhắc nhở ngươi một chút.
- Vâng... Nhưng chuyện lên kinh thành ta vẫn đangnghĩ, Đàn Nhi sắp sinh con rồi, hơn nữa Đồng Xu Mật đã bắt đầu lên Bắc,ta không hiểu được hoạt động của chốn quan trường, lên Kinh thành e rằng cũng chưa chắc đã dùng đến ta.
- Ôi, nhất định sẽ dùng đến,chuyện trước kia ở Hàng Châu đã truyền đến Biện Kinh, y đã viết thư chota rồi, bảo sau khi ngươi trở về phải lên ngay. Ngươi cũng nói, quánhiều quy tắc thực ra cũng có người có thể nhảy ra ngoài các quy tắc đó, người có thể nhảy ra ngoài các quy tắc e rằng sẽ phá hỏng quy tắc, đếnlúc đó e rằng lão Tần cũng không bảo vệ được ngươi.
- Ta sẽ chú ý, xem trước, chuyện trong nhà xử lý xong rồi nói.
- Bên này thì có gì phải để y, nếu ở trong nhà ngươi có mấy việc tômtép nhãi nhép thì để ta giúp. Nhưng vợ ngươi có thai, hay là chờ đứa con ngươi được sinh ra rồi hẵng đi. Ngoài ra còn chuyện của Vân Trúc, quếtđịnh sắp xếp thế nào?
- Đang đau cả đầu, lần này ta muốn hỏi suy nghĩ của ngài một chút.
- Ừ?
Mặc dù là Khang Hiền nói ra nhưng lúc này lão vô cùng nghi ngờ:
- Chuyện này có gì mà đau đầu?
Một năm trước ta từng nghĩ rời khỏi Tô gia, dẫn Vân Trúc đi. Bây giờ ta đang đau đầu, Đàn Nhi cũng sắp sinh con rồi, có muốn chia tay với VânTrúc hay không thực ra mà nói, giữa ta và Vân Trúc không giống như tìnhcảm mong manh ngắn ngủi của nữ tử thanh lâu hoặc là nữ tử đơn thuần bánmình đâu... Ôi, có lẽ mỗi người đều nhìn mình như vậy. Nhưng bây giờchính là tay trái, tay phải đều là thịt. Cái này đơn thuần là ta tự tìm, ta muốn nghe cách nhìn của ngài.
- Ha ha ha......
Lão bỗng cười to, tiếng cười mỗi lúc một to, không thấy ngắt quãng, một lúc lâu mới thấy ông ta ngừng lại:
- Ha ha...... Ta vừa mới nghĩ, tuy tính cách của ngươi bại hoại nhưngnăng lực đều tài hoa hơn người. Nếu đặt trong thời loạn, hẳn là nhân vật Tào Tháo kiêu hùng đấy, lại không thể tưởng được... Ha ha, chuyện nàytùy thôi, nhưng lúc này vì chút chuyện nhỏ mà buồn rầu, thật sự là...Thật đúng là khiến người ta phải ôm bụng cười.
Ninh Nghị nhìn ông ta bĩu môi:
- Nói thẳng đi, người khác ta sẽ không hào phóng, ngay từ đầu ta sẽkhông tâm sự. Đàn ông không đáng tin, lòng người rắn không nuốt đượcvoi, người khác nhìn thế nào cũng không sao, cách nghĩ thật chính là:đều là người của ta, tại sao lại không chứ? Sở dĩ thỉnh giáo ngài làmuốn cho ngài nói nhiều hơn về đàn ông năm thê bảy thiếp... để ta đemcái không biết phải trái này biến thành hợp tình hợp lý một chút.
Khang Hiền giang tay ra:
- Ta cũng không biết tại sao ngươi lại cảm thấy cái này không hợp tình hợp lý...
- Ngài biết... thiểu số phục tùng đa số, chính là mọi người bình đẳng...
- Đúng như vậy, ngươi, vợ ngươi, Vân Trúc..... đều bình đẳng.
Ninh Nghị cười, thực ra chưa chắc phức tạp đã lớn như hắn nói. Dù làhiện tại, hắn ở trong cái vòng luẩn quẩn kia, quan hệ nam nữ rối tungcũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu hắn là đàn ông thời cổ, hắn sẽ suy nghĩ hoàn toàn như vậy dù sao hắn cũng là người hiện địa. Sau khi coitrọng đối phương, mọi người đứng về một tuyến, đây mới là trung tâmkhiến hắn cảm thấy thú vị.
Khang Hiền cũng nhìn hắn một lúc lâu, rốt cuộc ông ta vỗ vai hắn sắc mặt trở nên nghiêm túc:
- Ninh Lập Hằng ơi là Ninh Lập Hằng... thực ra, lúc trước lão phu cũnglà thấy ngươi thú vị, có tiềm lực lại có tiềm năng nên đối đãi như tiểuhữu. Nhưng tối nay, cuối cùng ta có thể nói, “học vô tiền hậu, đạt giảvi tiên”. Ta và ngươi, đủ để có thể ngồi lại để phân cao thấp. Ngươithực sự nghĩ đến chuyện này, nhưng.... Ha ha....
Lão nói xong không nhịn được liền cười rộ lên:
- Ngươi cũng không tránh khỏi mua dây buộc mình...
Cảm giác Ninh Nghị thật sự muốn mang những suy nghĩ này vào trong cuộcsống, trong tiếng cười to này, khúc mắc “đại nghịch bất đạo” cùng với ýtưởng vừa rồi mà lão nhân nói, đã hoàn toàn bị đánh tan rồi, đương nhiên đó là một hiểu lầm....
- Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, trong đó đã bao hàm ngươi không coi trọng phụ nữ. Cái nàycó gì mà không phân rõ phải trái, ta cũng không có gì để nói. Vợ ngươitôn trọng ngươi, lại có có đương nhiên không nên vứt bỏ vợ, nếu khôngchẳng khác nào cầm thú. Nhiếp cô nương, hiền thục, dịu dàng một lòng chờ ngươi không phải vì tham lam gia thế nhà ngươi. Với phẩm chất của nàng, nếu không phải có chuyện khó nói cô ấy thực sự thích ngươi. Bởi vậy,ngươi đối xử với cô ấy như thế nào, nếu ngươi bỏ mất người con gái nhưvậy cả đời ngươi sẽ khó tìm được người thứ hai. Lão phu cũng nói chuyệnkhá nhiều với hai chị em họ, nếu ngươi có lỗi với cô ấy, ta sẽ bảo A Quý ném ngươi xuống sông Tần Hoài đấy...
Khóe miệng Ninh Nghị giật giật một cái rồi sau đó cười “Ha ha” thật sảng khoái.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 313: Tính Cách Bất Đồng, Yêu Thế Nào Đây?

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Tinh tinh tinh tang tang … "
Gió đêm vi vu, ấm áp, cây đào góc sân hoa đỏ tươi, hoa cỏ xung quanh tôđiểm đèn lồng dưới mái hiên hắt ra ánh sáng. Cách đó không xa mơ hồ cótiếng sáo vọng lại, khúc nhạc lúc trầm lúc bổng, cũng có tiếng người nói truyện cười nói. Giữa bãi cỏ trong viện tử, nữ tử đang tự đánh phách,nhẹ nhàng vũ động như hoa lửa Trên người cô gái mặc trang phục múa, màuđỏ sáng lấp lánh và màu vàng ấm áp cùng hòa quyện, làm tôn lên dángngười thon thả, mảnh hạc, làn váy có lông tơ uyển chuyển lúc ẩn lúc hiện theo điệu nhảy.
Điệu múa của nàng linh hoạt, rộn ràng, lúc thì rất nhanh lúc lại thongthả, thậm chí có những lúc mang cả không khí oai hùng, có đôi khi điệumúa lại như bông hoa đang nở đột nhiên dừng lại như muốn nghỉ ngơi. Điệu múa này ngày thường chưa ai nhìn thấy, chỉ là ngẫu hứng nhưng dù cho ai có nhìn thấy đi nữa thì có lẽ cũng đều cảm nhận được tài nghệ cao siêucủa người múa.
Cảnh này nằm trong góc sân ở Thanh Uyển. Lúc này may mắn đứng xem Nguyên Cẩm Nhi khiêu vũ, còn có năm, sáu đứa trẻ khoảng mười một mười haituổi, bọn chúng ngồi ở bên lan can dưới hành lang, chúng xem mà đều mởto mắt há hốc mồm ra. Nguyên Cẩm Nhi vượt qua các động tác khó một cáchhiệu quả, thân hình uyển chuyển, cả người nhẹ nhàng như bay trên thảm cỏ nhưng sau đó lại mềm mại như một khung cảnh khác.
Không lâu sau, hai tay Nguyên Cẩm Nhi giơ lên đầu, làm xong một động tác cô xoải một bước rồi lập tức là cảm thấy đã không có linh cảm. Hơingừng lại một chút, sau đó cơ thể cô thả lòng rồi dừng lại hoàn toàn.
- Xem có hiểu hay không? Nhớ được bao nhiêu? Các em có thể nhảy đượckhông? Nàng cầm một cái thước uy nghiêm trước mặt bọn trẻ mà hỏi.
Tất cả bọn chúng đều do dự lắc đầu.
- Hả … cũng phải nhớ được mấy cái chứ?
Có đứa gật đầu, có đứa lắc đầu rồi lại kịp phản ứng gật đầu. Hai tayNguyên Cẩm Nhi chống nạnh, giống như con gà mái suy nghĩ buồn rầu khôngnói lên lời rồi cuối cùng dùng thủ đoạn bạo lực để kết thúc.
- Giơ tay ra, mỗi đứa đánh ba cái, quay về nhớ luyện tập, sau đó ta sẽ kiểm tra.
Xoa bàn tay bị đánh xong bọn trẻ ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Cẩm Nhi, sauchốc lát rồi xấu hổ im lặng, nàng nói:
- Đi đi.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 314: Như Cùng Nàng Tiền Thế Qua Môn

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comSau đó là tiếng rối loạn, phố bên cạnh Thanh Uyển từ bên này nhìn lạiloáng thoáng thấy ánh lửa bùng bùng. Vân Trúc vội vàng mặc quần áo rồiđuổi theo cẩm Nhi, đi được nửa đường thì có thiếu nữ của Thanh Uyển tớiđưa tin, cũng là từ góc đường bên kia có chiếc xe ngựa đang đến, conngực lồng lên chạy như điên đứt cả dây cương. Xe húc vào tường làm sụptường bên cạnh Thanh Uyển.
Có người bị thương không?
Bịthương mấy người, vài người bày sạp bán bên đường bị thương đến rồi,nhưng cũng không nặng lắm, trước đó Lý Quản Sự đã gọi đại phu đến, bảotôi nói với hai cô nương không cần lo lắng gì cả.
Sau khi mở rộng Trúc Ký người làm việc trong lầu là nữ nhiều hơn nam. Lý Lan quản lý Thanh Uyển vốn xuất thân từ thanh lâu, sau đó thì vào đây, mạnh vì gạobạo vì tiền lại biết thi văn, cũng quen với Vân Trúc và cẩm Nhi. Lúc này nghe thấy chuyện không có gì lớn, Vân Trúc mới yên tâm:
Không có người bị thương nặng là tốt rồi.
Cẩm Nhi cười nói:
Cái này nhìn cũng náo nhiệt, những người đó cãi nhau trên lầu cũng phải yên tĩnh chứ.
Tuy nói Thanh Uyển là chỗ lịch sự tao nhã nhưng các văn nhân, tài từ năm ba ngày lại ầm ĩ một trận cũng là chuyện bình thường, chỉ có thể chứngminh bên này rất có nhân khí, Vân Trúc cười lắc nhìn cô gái báo tin nói:
Trên lầu còn cãi nhau không?
À, cãi nhau xong rồi à?
Chưa ạ, hình như là có một thư sinh rất nổi tiếng đi lên, sau đó bọn sẽkhông ồn ào, nhưng có người đến chào hỏi... Người kia rất trẻ, tôi cònhỏi Tiểu Ngọc tỷ đó là ai thì vách tường đã bị đổ...
Người trẻ tuổi rất nổi tiếng? Trước kia đã đến chưa?
Chưa... chắc là chưa...
Cô gái kia vốn là con giá một gia đình nghèo khố, không biết gì về thivăn, cũng không quen biết quá nhiều người, chỉ là lúc này nghe cô ta nói như vậy cẩm Nhi liền nhíu mày, nàng nghĩ những thứ gì đó rồi nhìn sangVân Trúc, vẻ mặt của Vân Trúc như không có gì, chi là động tác hơi chậmchậm một chút, cẩm Nhi liền quay đầu lại hỏi:
Vậy hắn... Ninh gì đó hoặc cái gì Hằng đó phải không?
Điều này dì sao cũng làm cho người ta có cảm giác tràng hợp, nàng cũng không biết trong lòng mình nghĩ những gì nữa, cô gái kia có chút chần chừ:
Hình như... không phải... lại hình như là... Tiểu Ngọc tỷ nói với tôi...
Vậy trông hắn thế nào, có phải hơi cao không... Nhìn dáng vẻ rất điềm đạm...
Cẩm Nhi khoa chân múa tay, hỏi cô gái kia, cô ta có chút khó xử, Vân Trúc nhìn nàng rồi nói:
Đi xem thôi.
Cẩm Nhi mới buông tha cho cô gái kia, hai người đi nhanh về phía đình việnđằng trước. Lúc gần tới Thanh Uyển thì bên này đã một cánh náo nhiệt,vách tường bên của tiểu viện đã bị xe ngựa đánh đổ. Đám hạ nhân trongThanh Uyển đang nghe quản gia Lý Lan chi huy đến sửa chữa, đuốc đốtsáng, các thư sinh văn nhân ở lầu trên lầu dưới chỉ trò xem cảnh ồn ào.Vân Trúc và cẩm Nhi nhìn vào trong viện từ, sau đó đi vào giữa sảnh đilên lầu hai, chi nhìn qua một lượt nhưng vẫn không nhìn thấy hình bóngcủa người mà mình hi vọng thấy kia.
Trong Thanh Uyển phần lớnkhông gian là lịch sự, tao nhã nhưng mới vừa rồi hai tốp thư sinh vừamới đi vào chính sảnh đã ồn ào. Sau đó lại là chuyện tường bị đụng đồ,người bên này càng nhiều hơn, đương nhiên cũng có người đến chào hỏi Vân Trúc và cẩm Nhi. Có người thì Vân Trúc cười lại nhưng cũng có ngườinàng chi miễn cường ứng phó, cẩm Nhi nhìn thấy có chút do dự nói:
Vân Trúc tỷ, không nhanh như vậy chứ?
Thực ra cũng gần như thế...
Vân Trúc không yên tâm, ánh mắt tìm kiếm nhìn vào hình ảnh những người ở lầu trên, lầu dưới, trả lời như vậy.
Chi một lát sau, Lý Lan đi lên, nàng mới hỏi chuyện ban nãy, Lý Lan nói:
Quả thực là lần đầu tiên đến đây. Nhưng trước kia hai cô nương thì trước đây đã từng gặp.
Thì ra là vừa mới đến, nhưng là một vị tài tử trẻ tuổi tên là Vương TươngChân. Y là người ngoại vùng đến đây, một năm gần đây mới nối tiếng ởGiang Ninh.
Thứ tài tử này đổi mới thật nhanh chóng, đặc biệt là ở Giang Ninh, thực sự có tài học, hằng năm đều về Kinh thành, Lý Tần, Tào Quan đi làm quan rồi, cố Yến Trinh sau khi mất tích cũng không tin tứcgì, Ninh Nghị đi Hàng Châu, mấy bài thơ của hắn được ca tụng nhưng thành danh cũng có những cái giá của nó. Hắn có cảm giác văn đàn Giang Ninhphức tạp, Giang Ninh ngày nay người nổi danh cũng đã thay đồi mấy người. Vương Tương Chân trong hội thơ hơn nửa năm nay cũng có thơ hay, tuyrằng trước kia chưa từng đến Thanh Uyển nhưng từng gặp cẩm Nhi hailần ở Minh Nguyệt Lâu, và gặp Vân Trúc một lần. Nếu phải làm ăn buôn bán thì chuyện này cũng không tránh được.
Hỏi xong những thứ này Vân Trúc có chút thất vọng, cẩm Nhi thở phào nhẹ nhõm trong lòng không biết là thất vọng hay là vui mừng. Sau đó Vương Tương Chân kia đi tới chắptay chào hỏi Vân Trúc và cẩm Nhi. Người này khoảng hai mươi tuổi, môihồng da trắng, khôi ngô tuấn tú. Hai nhóm người trên lầu vừa mới tranhcãi nhau danh khí cũng không quá lớn, hiện tại y ở Giang Nhi khá nổitiếng, sau khi đi lên mọi người không ầm ĩ nữa, hiệu quả như vậy VươngTương Chân cũng hơi đắc ý.
Bây giờ ở Giang Ninh chỉ có Ninh Nghịđầu năm là bị đám người Khang Hiền cho là "Nhân gian từ thiếu", ý là sau khi hắn viết bài từ, làm cho người trên thế gian này dám viết từ íthơn. Vương Tương Chân cảm giác mình đúng là cao hơn một bậc, đáng tiếclà Ninh Lập Hằng kia có lẽ là chết ở trong loạn quân tại Hàng Châu rồi,không thể thi đấu một cuộc, có hơi đáng tiếc. Hơn nữa đối phương chết rồi mình cũng phải cho người ta thể diện chứ, người này thắng cũngkhông anh hùng, thật sự là đáng hận.
Hiện tại là vì sau lưng VânTrúc và cẩm Nhi có Phủ công chúa làm chỗ dựa, sản nghiệp không lớn lắmnhưng rất nhiều người thèm muốn, mà hai cô gái xinh đẹp này vốn từng cóthân phận thanh lâu hoàn lương nên cũng có chút danh tiếng. Các nàngkhông cần quan hệ xã giao với nhiều người, ngày thường thần thần bí bíđương nhiên là vì sau lưng đã có người chống đờ. Vương Tương Chân và đám văn nhân tài tử bàn luận chuyện hoa khôi ngẫu nhiên lại nhắc đến TrúcKý, nói nếu có thể khiến hai người này tham gia biểu diễn mới thì mớithật sự là có bản lĩnh.
Có người kiêng kỵ rốt cuộc sau lưng haingười có nhân vật quyền quý nào, nhưng bát tự chưa được chấm, đươngnhiên cũng không cần phải nghĩ quá nhiều. Vương Tương Chân cũng quý mếnhai người. Lúc này gặp rồi, y muốn mời hai nàng nói chuyện một lúc. Chỉ là Vân Trúc không yên lòng, nói mấy câu ứng biến gượng gạo. cẩm Nhi cũnggượng cười, đang lo lắng muốn an ủi Vân Trúc. Vương Tương Chân hai mươituổi, toàn bộ đều do phụ nữ chu cấp, thật ra hầu hết tài tử thời đại này đều như vậy, có tài hoa, phong lưu, hơn phân nửa là các nữ tử đều yêuthích, y vắt hết óc muốn thể hiện tài năng của mình ngay lúc này, đốiphương lại vô tâm không để ý tới, cũng không phải cách lạt mềm buộcchặt, trong lòng y ngứa ngáy cảm thấy hai cô gái này quả nhiên rất có mê lực.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất