Ở Rể

Chương 314.2: Như cùng nàng tiền thế qua môn

Chương 314.2: Như cùng nàng tiền thế qua môn
Nếu khôngôm hi vọng thì cũng sẽ không thất vọng lâu như vậy. Lúc này không thấyđược người mà mình mong nhớ, đêm nay bỗng nhiên trở nên vô vị. Vân Trúcvốn dĩ định cứ thế mà dời đi nhưng gia cảnh hai hộ gia đình bán hàng bên đường dưới Thanh Uyển cũng không được tốt lắm, nàng nhớ đến khoảng thời gian khó khăn của mình trước kia, bèn dặn dò Lý Lan xử lý giải quyếthậu quả của hai nhà thật tốt, lại dặn dò về việc sửa chữa bức tường.
Ở trên có người ngâm thơ ngẩng đầu lên nhìn đó là Vương Tương Chân đangphe phẩy cây quạt bên lan can cùng bạn bè đàm luận, vì thế lại có thêmmột tác phẩm xuất sắc, dưới ánh đèn màu da cam, phong thái tuấn tú đógiống như con công xòe lông. Vân Trúc nhìn lên y cũng từ bên này nhìnsang, vừa chắp tay vừa gật đầu cười cực kì lịch sự. Vân Trúc cũng cúiđầu đáp lễ lịch sự.
Không biết tại sao bọn họ lại có tâm hồn thơca đến vậy, lúc này đang ngâm thơ Một ý tưởng nhạt nhòa lóe lên, nhớ đến Ninh Nghị, nếu hắn cũng ở chỗ này xem cảnh náo nhiệt, chưa biết chừngcòn nói đùa hai câu chắc là thú vị lắm nhưng người này quá nghiêm túc,lại khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Lúc nàng nghĩ đến những điều này,Vương Tương Chân kia ở trên lầu có vài phần đắc ý: Nàng ấy nhìn ta, nghe ta làm thơ. Ánh mắt vừa rồi xem ra có chút e thẹn Cứ nghĩ như vậ lạitiếp tục phe phẩy cái quạt tiếp tục cùng người bên cạnh đàm luận, tiếngnói cao lên một chút, ánh mắt khéo léo nhìn xuống phía dưới. Nhưng VânTrúc nói với Lý Lan mấy câu, rồi lại nói với Nguyên cẩm Nhi sau đó đira, mãi đến khi hình bóng kia biến mất nàng cũng không quay đầu lại.
Xem ra đúng là nàng rất e thẹn, bóng lưng của nàng hơi nghiêng nghiêng,cũng không phải là để tập trung nghe ngóng động tình và nói chuyện bênnà nghĩ như vậy, cảm thấy mình thấu tâm trạng của nữ nhi, có lẽ cácnàng đang đợi ở bên ngoài. Lại tiếp tục cùng mấy người bên ngoài bànluận thơ ca, tối hôn đó ở lại Thanh Uyển đến tận đêm khuya.
Chỉmột lúc sau, Vân Trúc và cẩm Nhi đã ngồi xe từ đầu hồi cửa đi ra ngoài,đánh xe là Cẩm Nhi hóa trang thành nam nhi. Đương nhiên mỗi khi giảthành nam nhi thì nàng đều dùng tên là Nguyên Bảo Nhi. Đa số mọi tinhhuống là đảm nhân nhiệm vụ đánh xe và bảo vệ đáng nhẽ là trượng phu NhịNgữu của nha hoàn Hồ Đào, nhưng Nguyên cẩm Nhi thích tự mình đánh xe đichơi, sau đó Khang Hiền lại âm thầm phái người bảo vệ hai người bọn họ,rất nhiều tình huống Nhị Ngưu lại được sắp xếp đi làm chuyện khác rồi.
Lúc này trời đã về khuya, xe ngựa chạy qua sương mù trên đường, theo dọcsông Tần Hoài hướng ra ngoài ngoại ô. Thỉnh thoảng có ánh đèn sáng trênthuyền sát vai chạy qua các nàng, trên đường chợt có người đi lại, hoặcmang theo đèn lồng hoặc mang theo đuốc lốm đốm sáng như những con đom đóm. Gió nhẹ thổi phảng phất hương hoa, cảm giác mát mẻ thảnh thơi. Xengựa chạy không được nhanh, Vân Trúc tựa vào một bên ánh mắt có vẻ mơmàng, lưu luyến đang suy nghĩ chuyện gì đó. Thỉnh thoảng cẩm Nhi lạinhìn nàng rồi nói:
Ngày mai chúng ta sẽ đi tim Phò mã gia gia.
Tỷ cũng không cần phải quá tưởng nhớ đến hắn.
Tỷ vừa mới hôn muội đấy
Vân Trúc liền mún môi cười với nàng, rồi ôm lấy nàng, gò má hai người ápvào nhau. Cẩm Nhi cười lắc đầu, ánh mắt nheo lại, sau đó lại nghiêng đầu sang "chụt" một cái vào má Vân Trúc, nói:
Hôn rồi
Vân Trúcnhíu mày, hé miệng, sau đó nhéo mặt nàng, cù ký nàng, hai cô gái giả nam trang cứ đùa giờn trên xe. Lúc này người đi trên đường đã thưa dần,thấy phía trước có người đi đến hai người mới thu lại. Đèn trên xe hơilắc lư.
Bị muội hôn thì là của muội rồi, cho dù là Ninh Lập Hằng đi nữa cũng không thoát được
Cẩm Nhi cứ như vậy đắc ý mà thông báo.
Vân Trúc ngồi ở bên xe, hai tay ôm đầu gối cười nhìn nàng, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói:
Ta là tỷ tỷ của muội, hôn một cái cũng không có gì cả.
Vâng, người - của - muội.
Nguyên cẩm Nhi phồng mà trừng mắt nhìn nàng.
vẫn Trúc lại chi cười dựa lưng vào vai cẩm Nhi, hai chân để thẳng trên xe nói nhỏ nhẹ:
Tỷ là người của Lập Hằng
Cẩm Nhi chi tiếc một điều là rèn sắt mà không thành thép:
Ở đâu có người không biết xấu hổ như vậy chứ?
Có người không biết xấu hổ, Nhiếp Vân Trúc là người của Ninh Lập Hằng, là tỷ tỷ của Nguyên cẩm Nhi
Nàng nhẹ giọng nhắc lại, hai tay mềm mại thả trong gió xuân, sau đó lại cười nhỏ: Cũng là tỷ tỷ của Nguyên Bảo Nhi.
Cẩm Nhi hậm hực một lúc:
Hừ, đêm nay Nguyên Bảo Nhi ta sẽ dạy tỷ
Nàng muốn nói câu tức giận nhưng lập tức lại ngẩn người ra, lúc này đã gầnđến tiểu lầu bên kia, phía trước không có nhiều đèn đuốc, đường cũng cóvẻ tối tăm, nhưng thực ra ở bên đường bên kia có một chiếc xe ngựa dừnglại. Trong xe chi có một chiếc đèn lồng lóe sáng, ánh sáng chiếu ra cómột bóng người mở ảo đứng bên bờ sông, là một thư sinh, nước sông TầnHoài trong bóng đêm chảy về phía xa.
Cảm thấy tốc độ của xe ngựađi chậm lại, ban đêm như vậy đương nhiên cũng không nhìn rõ kia có phảingười quen hay không. Bọn họ đã gần một năm chưa gặp, là quen thân hayxa lạ cũng nói không rõ ràng, cẩm Nhi nhìn về phía bên kia, Vân Trúccũng lặng yên nhìn, đêm nay đã sai một lần, các nàng cũng không có cáchnào xác định. Trong lòng lại có những cảm xúc khó tả, ban đêm như vậy,rốt cuộc là ai ở bên đường? Đèn lồng kia, hình như có một chữ Tô, nhưngcách xa nên cũng không rõ lắm. Có một chiếc xe ngựa từ đầu đường bên kia chạy qua, ánh sáng hắt đến gần chiếc xe kia, người kia, dần dần che tầm mắt song phương lại, rồi lại đi qua các nàng, dần dần đi xa, người bênkia hình như là quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng chủ yếu là nhìnvề phía tiểu lâu tận đầu bên kia, rồi lại đứng bên bờ sông không biết là để làm cái gì?
Theo bản năng cẩm Nhi dừng xe lại, nhìn Vân Trúc, Vân Trúc cũng nhìn nàng. Một lát sau, hai người xuống xe mang theo mộtcái đèn lồng nhỏ đi qua. Khoảng cách gần dần, người thư sinh kia tay cẩm một cành liễu gãy, đang nhìn xuống nước như là câu cá vậy. Nghiêng đầunhìn tiểu lâu xa xa, trong miệng như lầm bầm ngâm nga cái gì đó.
Gió đêm thổi qua, Vân Trúc ở đường bên này có thể nghe thấy lời bài hát. Vì hát bé, ca từ cũng bị loạn hết lên.
"Tiếng phồn hoa tiêu tan vào cõi phật chuyển về thế nhân, mộng thiên lãnh đinh đinh đinh tinh nợ, như người cam chịu, sinh tử khổ chờ, hư hư hư lạimột vòng niên luân...Phật tháp mấy tầng chặt đứt hồn ai, đau đớn tận đến khi ly tàn đèn nghiêng sơn môn đồ....như nàng còn cùng, tiền thế qua môn, nhuộm hồng trần cùng ta...ứ ư....suốt đời...
Phảng phất cảm thấy có âm hưởng Phật giáo, hắn hướng đầu về phía bên này,thấy xe ngựa dừng lại, nhưng sau đó xoay người thấy hai cô gái cầm đènlồng phía đối diện, Ninh Nghị cười cười:
Ta đã trở vế.
Một làn nước ấm áp từ trong cơ thể tràn tới, Vân Trúc nở nụ cười, ngay lúcđó không nói nên lời. cẩm Nhi sừng sốt một lúc lâu, cảm giác tê dại runrẩy từ mũi chân xông lên, bao phủ toàn thân, mãi về sau trong một khoảng thời gian dài nữa, nàng khó có thể diễn tả được rốt cuộc đó là cảm giác gì. Nhưng trong thời khắc này, cảm giác thật khó thớ, thiếu nữ như thần sai quỷ khiến kéo tay Vân Trúc lại, xung quanh không có người ngoài,nàng theo bản năng hét lên.
Ta Vân Trúc tỷ Vân Trúc tỷ hôm nay hôn ta!
ừ, nàng đắn đo hai câu rồi sau đó hét lên như vậy. Rồi sau đó chính nàng cũng bị hù dọa sợ.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 315: Cẩm Nhi Cô Nương

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comDòng nước lững lờ trôi, bóng đêm yên ắng, xa xa đèn đuốc kéo dài, mườidặm vàng nhạt, sông Tần Hoài chảy quanh thành thị một hình ảnh rực rờlung linh, các mái hiên lầu gác san sát nhau tiếp nối kéo dài mở ra, một nhánh sông thì giống như kim long chiếm cứ mặt đất, tạo nên một GiangNinh phồn hoa. Thế nhưng ở ngay bên dòng chảy chính, tất cả lại có vẻ an bình, bởi không phải là dòng chảy chính, hai bên dường thủy gần ngoại ô khai phá cũng chưa có nhiều, thỉnh thoảng mới có phòng xá, trang viênlốm đốm ánh đèn đuốc. Thuyền hoa dạo trên sông Tần Hoài khi nào nhàmchán mới qua bên này, trong bóng đêm giống như những cung điện nho nhỏdi chuyển, lướt qua tiểu lâu gần đó, đèn đuốc chiếu phủ lên Bình đài của Tiểu lâu, sau đó dần dần xa hơn, để lại đèn lồng nho nhỏ, chiếu sánggiữa vùng này.
Sau khi huynh đi, Minh Nguyệt Lâu đóng cửa trước tiên, chúng ta mua mấy nhà trọ cũ chung quanh, thực ra hai nhà ngay sát vách cũng không muốn bán,liền mời bọn họ cùng làm, sau là Minh Nguyệt Lâu, tiếp đó là ThanhUyển...
Gió đếm thổi đến, vang lại tiếng nói dịu dàng của VânTrúc và tiếng nước chảy. Đèn đuốc mờ mờ, trên Bình Đài có vẻ u ám. Dùsao xa cách đã quá lâu, giữa Ninh Nghị và Vân Trúc lại đều không phải là hai người xa lạ, ở một chừng mực nào đó chi có thể dừng lại ở sự mờ ámvà ra vẻ tự nhiên. Sau khi xa cách gặp lại trong tiểu lâu, thực ra córất nhiều điều muốn nói, cũng bởi có quá nhiều điều để nói nên khôngbiết bắt đầu từ đâu, dù sao cũng còn có một Nguyên cẩm Nhi chèn ở giữa.Hồ Đào và Khấu Nhi không còn ở đây nhưng thỉnh thoảng vẫn đến cùng ởtrên Bình đài. Đi treo đèn lồng nhỏ lên, Vân Trúc rốt cuộc lặng lẽ đốimặt với tâm tình phức tạp, đợi cẩm Nhi trở lại trong lầu nói là chuẩn bị trà bánh thay quần ào, nàng mới khẽ khàng nói đến sự phát triển củaTrúc Ký. Thật ra, cũng là thể hiện sự thất thường trong lòng. Ninh Nghịtim một cái ghế ngồi xuống, thấy nàng nói đến đây, thinh thoảng cúi đầu, thinh thoảng cười cười, nữ tử mặc trang phục nam nhân nhưng khôngche giấu được tư thái ưu mỹ, khí chất nhã nhặn lịch sự, trong lòng nghĩnếu bản thân mình thật sự là tài từ, lúc này nói không chừng phải cầmcây quạt theo mới hợp với bầu không khí này, nghĩ như vậy, lại không kìm được nở nụ cười.
Khuôn mặt lo lắng lưu luyến hiểu lòng của NinhNghị khiến nàng cảm thấy trong lòng yên ổn, ngoại trừ sau cùng có chútkhông kìm nén được cảm xúc nôn nóng hỏi một câu "Trở về lúc nào", tớimột câu trả lời thuyết phục của Ninh Nghị là "Buổi chiều mới vào thành", sau đó lại tiếp tục trò chuyện, ngoài trừ Trúc Ký, thì cũng chi là mộtvài chuyện vụn vặt, như là buổi sáng tại Thanh Uyển có một nhóm tài tửtranh luận ồn ào, mặt tường của Thanh Uyển bị đụng đổ đủ loại. Tronglòng nàng, thật sự muốn nói lại là những thứ khác.
Thực ra... cẩm Nhi nói những câu kì quái... Lập Hằng, huynh cũng biết đấy... muội ấy nói chuyện hôn muội ấy, là do...
Đêm nay ở Thanh Uyển và hôn cẩm Nhi một cái. Thực ra trong lòng nàng khônghề có khúc mắc gì, chi là lúc này gặp được Ninh Nghị, cẩm Nhi lại thẳngthắn tuyên bố khiến cho tâm trạng của nàng có chút rối bời, không khỏicó cảm giác lo được, lo mất. Cảm thấy không cần phải nói, lại không nhịn được muốn làm sáng tỏ, nhưng lúc mở miệng lại thấy bản thân mình khôngcần thiết phải nói những thứ này. Ninh Nghị cũng bật cười, sau đó, bóngngười kia đi qua bao trùm lên, trong ánh sáng u ám, Vân Trúc ngồi tựalưng vào ghế, trông thấy gương mặt gần sát kia, trong vẻ mặt của nàngvốn có chút thẹn thùng nói chuyện nàng và Vân Trúc hôn nhau, lúc này lại trở nên yên ổn.
Vậy hôn như thế nào. Như thế này sao...
Là... ư...
Ngón tay mềm mại lặng lẽ đặt lên hông Ninh Nghị, sau đó cầm lấy tay hắn. Hai bóng người tan vào nhau trên Bình đài mờ tối, gió đêm ấm áp. Ở cửa Bình Đài, một bóng người đi đôi giày thêu màu vàng nhạt bước ra, sau đó ngấn người ra, nhìn chốc lát, cuối cùng lặng yên rời đi.
Không biết từ lúc nào trong bóng tối có tiếng nói nhỏ của hai người:
Cẩm Nhi nhìn thấy rồi!
Ừ biết rồi
Nguyên cẩm Nhi lặng yên trở lại phòng khách, cẩm thận để khay trà xuống, nàngquay đầu nhìn về phía Bình đài có ánh sáng vàng nhạt kia, hai vai sụpxuống, lặng lẽ thở dài, sau đó, nàng bĩu môi, cúi đầu, từ từ đi rangoài, rồi lại quay lại liếc nhìn, mãi đến khi ra đến cửa lớn mới nhàmchán đi đi lại lại dưới mái hiên.
Lúc này nàng đã thay đổi trangphục nữ nhi, váy dài, quần dài, áo màu trắng bạc thêu hoa văn phức tạpkết hợp với áo ngoài ngắn cộc tay trắng thuần khiết. Ở lâu với Vân Trúc, không tránh khỏi được ảnh hưởng về cách ăn mặc của nàng. Gần đây cẩmNhi lại càng tích màu trắng tình khiết. Trước đây nàng thích mặc nhữngtrang phục có màu hồng, vàng, xanh, nhưng về sau nàng càng ít mặc nhữngtrang phục màu đó hơn, nhưng phong cách vẫn là Cẩm Nhi cô nương sạch sẽhơi rườm rà lúc trước ở Kim Phong Lâu được rất nhiều người theo đuổi.
Nhưng thật ra lúc này biểu hiện của nàng không tránh khỏi lộ vẻ phiền não đau lòng, nếu chưa thay trang phục nữ nhân và để tóc dài, trong khuôn mặtngược lại có vài phần giống thiếu niên đang si tình. Đương nhiên, nếu lọt vào trong mắt văn nhân tài tử trước đây đeo đuổi nàng, càng thấyNguyên cẩm Nhi luôn lanh lợi hoạt bát bởi vẻ ưu sầu này mà lại mang đếnmị lực kỳ lạ, thiếu nữ trước đây chưa từng biết đến tư vị sầu não rốtcuộc đã khổ sở vì tinh rồi. Nếu trước đấy nàng có khí chất này, nóikhông chừng địa vị Hoa Khôi đã rơi trên đầu nàng rồi. ;
Đươngnhiên, cô nương cẩm Nhi của chúng ta rốt cuộc lúc này trong lòng buồn bã vì cái gì, có lẽ bản thân nàng còn không rõ lắm. Rốt cuộc là nàng thích Vân Trúc thật hay là ghét tên Ninh Nghị, hoặc cũng có thể cảm thấy bảnthân mình là kẻ bỏ đi. Hoặc vì Vân Trúc đã tìm thấy người mà nàng xótthương cho bản thân mình. Tóm lại, tình cảm của con người từ trước đếngiờ không phải là thuần túy. Đi lại một lúc dưới mái hiên, nàng ngồitrên bậc thang, gõ gõ đánh đánh vào cành cây, sau đó buồn chán vẽ nhữngvòng tròn lên bậc thang.
Nếu quay lại một hai năm trước, kẻ tênlà Ninh Nghị kia thường xuyên cứ sáng sớm là đi qua chỗ này, dưới máihiên có ánh nắng ấm áp, hắn thường ngồi ở chỗ bậc thang này, cùng vớingười tên là Vân Trúc cô nương nói chuyện một lát, tình cảm của haingười cứ như vậy mà phát triển. Việc này, trước kia cẩm Nhi từng tròchuyện với Vân Trúc, dần dần mới biết được.
Nàng nghĩ đến nhữngthứ này mà lung tung hết cả lên, trong lúc đó Ninh Nghị cũng từ bênngoài đi ra, cẩm Nhi nhìn hắn với thái độ thù địch, hắn chi lặng yêncười rồi ngồi xuống bên cạnh.
- Hừ.
Vẻ mặt u sầu kia rấtđáng yêu, cẩm Nhi hừ lạnh một tiếng, rồi ôm hai đầu gối, vẫn dùng nhánhcây vẽ những vòng tròn bên cạnh, không để ý đến hắn. Ninh Nghị cũng chỉ ngồi bên cạnh nhìn cảnh vật chung quanh trong màn đêm. Lát sau có xe ngựatrên đường chạy qua, phu xe nhìn thấy một đôi nam nữ đang ngồi dưới máihiên như vậy, ánh mắt có vẻ kì quặc rồi tiếp tục vung roi.
Ánh mắt của cẩm Nhi như mèo trừng lên nhìn người phu xe kia.
Một chốc xe ngựa đã đi xa.
Hừ, dù sao ta cũng đã hôn Vân Trúc tỷ.
Cuối cùng người không nhịn được vẫn là cẩm Nhi, nàng quay đầu lại nhìn trộmhắn, hếch cằm, Ninh Nghị liếc nhìn nàng một cái rồi nói:
Vậy sao, vậy ta cũng thế.
Không biết xấu hổ còn nói những câu đen tối. cẩm Nhi mắng thầm trong lòng, sau đó mới nói:
Ngươi là đàn ông, ta là phụ nữ.
Vậy thì sao?
Của ta khó.
Cẩm Nhi nói quay đầu nhìn vào bóng cây trong màn đêm:
Cho nên sớm hay muộn gì Vân Trúc tỷ cũng là của ta.
Ninh Nghị im lặng một lát rồi nhìn nàng:
Vậy sao lúc nãy ngươi không phá rối?
cẩm Nhi ôm hai đầu gối, có chút hậm hực, một lúc lâu mới nói:
Nhưng tỷ ấy vẫn thích ngươi. Tỷ ấy ngóng trông ngươi về đã được một năm rồi,tuy rằng ta không thích, nhưng trong thời gian đó cũng không hề làm xằng bậy, hừ, dù sao Dù sao
Nàng nói lẩm bẩm những câu gì đó. Đại ýlà nói dù sao Vân Trúc tỷ cuối cùng cũng vẫn thích hắn, Ninh Nghị ở bêncạnh nhìn nàng một lúc, sau đó cười. Hắn định nói cái gì đó nhưng lạithấy không cần thiết. Nguyên cẩm Nhi trước mắt là thích Vân Trúc thậtlòng, có lẽ không phải là tinh yêu nhưng đúng là sự thành tâm thành ýmuốn bảo vệ cô ấy.
Cứ như vậy, trôi qua một lát, cẩm Nhi quay đầu hỏi:
Vân Trúc tỷ đâu? Ngươi khiến tỷ ấy bị làm sao rồi? Ngươi ra đây làm gì?
Ninh Nghị nói:
Không làm gì, nàng ấy đang thay quần áo.
- Hả?
Có lẽ cảm thấy lần này Ninh Nghị không có gì xấu xa. cẩm Nhi hờn dỗi trong chốc lát, rốt cuộc cũng hiểu được bản thân mình thật nhạt nhẽo. Một lát sau, Vân Trúc đã đồi lại trang phục nữ nhân đi ra ngoài cửa:
Hai người ngồi ở đây là gì?
Hắn dụ dỗ muội.
Cẩm Nhi quay đầu, chi tay về phía Ninh Nghị.
Hắn cười nói:
Nói về chuyện Hàng Châu.
- Ừ.
Vân Trúc ngồi vào giữa hai người, rất nhiều chuyện hắn làm ở Hàng Châu cácnàng đã được Khang Hiền nói cho nghe, nhưng dù sao rất nhiều chi tiếttrong đó cũng không rõ ràng lắm, lúc này mới nghe Ninh Nghị kể từ đầuđến cuối, Vân Trúc quan tâm đến chuyện của hắn, mà cẩm Nhi thì lại cóchút hiếu kỳ đối với những nhân vật mà trong miệng người khác gọi là Hỗn Thế Ma Vương tham gia tạo phản thành lập "triều đình Vĩnh Lạc" tại Hàng Châu, Ninh Nghị lại có thể đấu với những người này. Khi nghe Khang Hiền nói, nàng cảm thấy không thật, lúc này liền kêu gào bám riết hỏi toànbộ quá trình trải qua của Ninh Nghị.
Hắn cũng nói với các nàng về những chuyện linh tinh của võ lâm, hắn cũng thêm mắm thêm muối vào đó. Cái gì mà Thánh công Phương Lạp Giáo chủ Ma Ni giáo,rồi Tả Hữu hộ pháp Tứ đại thiên vương Ba người ngồi cùng chỗ dưới máihiên dù sao cũng có hơi không hay, một lát sau họ về phòng khách, ănđiểm tâm uống trà rồi nói chuyện. Nguyên cẩm Nhi vẫn còn hứng thú vớirất nhiều chuyện, như là người mạnh nhất trong Ma Ni giáo là ai, nếuPhương Thất Phật đánh với Vương Dần thì ai mạnh hơn? Nếu Phương Lạp gặpĐộc cô cửu kiếm thì sẽ làm thế nào?
Sau khi nghe hết mọi chuyện hắn kể, nàng hỏi thêm:
Vậy bây giờ ngươi có phải danh hiệu Huyết thủ Nhân Đồ đã rất nhiều người biết đúng không?
Quả thực là nổi danh lừng lẫy như sấm rền bên tai Nói cho cô biết, sau khikết thù với những người như Thạch Bảo, Lệ Thiên Nhuận có thể toàn thântrớ ra sẽ không được mấy người, ta chính là giết kẻ có tên là ThangKhấu, sau đó ta lại nghe, võ công của hắn rất nổi tiếng, tên là Cònkhông phải là bị ta âm mưu giết chết, không đúng, bị ta đánh bại Chẳngqua võ công hiện giờ còn chưa đủ lâu, ta cũng không biết là có thể luyện đến trình độ nào
Con người của ngươi là thế nào vậy? Luôn đùagiỡn dối trá, còn gọi gì là anh hùng hảo hán nữa? Hơn nữa, ngươi vừa nói như thế, ngươi đánh với cái tên Thang Khấu không có danh vọng kia
Đùa giỡn cái gì, hẻm Thái Bình cũng tính chứ.
Nhưng ở hẻm Thái Bình kia, ngươi dựa vào thuốc nổ mới thắng được, huống hồlúc đó là đang thời điểm đánh giặc, mọi người không thừa nhận.
Ta một mình đánh đổ cả một nhóm người, sao lại không thừa nhận, ngươi căn bản vẫn là cô nhóc không hiểu gì.
Ninh Nghị chứng minh cho năng lực và danh dự của mình, rồi sau đó lấy hạt dưa ném nàng.
Không hiểu mới lạ.
Nguyên cẩm Nhi cười vui vẻ, lấy hạt dưa ném lại:
Ta đoán, ngươi nổi tiếng nhất là gả cho Tây Qua gì đó làm phò mã. Ta nghenói công chúa Tây Qua cũng là người dũng mãnh, võ công của nàng ta thếnào? Có đánh được Phương Lạp không
Bạn Nguyên cẩm Nhi à, ngươinên nhìn vào lý tưởng làm cao thủ võ lâm của ta, nếu ta không là Huyếtthủ Nhân Đồ nổi danh như sấm bên tai thì sao Lưu Tây Qua lại coi trọngta, có đúng không? Lúc ở doanh trại địch ta không có cách nào phân thân, hai quyền
khó đánh lại bốn tay, đành phải lá mặt lá trái, đánh phải né tránh. Chuyệnnày hiện giờ được diễn hí khúc, cũng nói ta là một đại anh hùng TiếtĐình Quý, ngươi không biết đó thôi, cô ấy dũng mãnh nhưng ở trước mặt ta cũng bị ta đánh cho tẩu hỏa nhập ma
Hạt dưa ném loạn hết lên.
Tin ngươi mới là lạ, ta nói cho ngươi biết, ngươi không có công phu đó đâu, Vân Trúc tỷ thường đi hỏi thăm chuyện ở phía Nam. Có những người gianghồ đến Trúc Ký, tỷ ấy lại sai người đi hỏi, xem có có tin tức cái ngườitên gì là Huyết Thủ Nhân Đồ hay không, người ta đều nói, cái gì mà Huyết Thủ Nhân Đồ, chưa từng nghe thấy, ha ha, nói khoác
Cẩm Nhi muội muốn cãi nhau với huynh ấy, làm gì mà kéo ta vào thế
Thời gian thành Hàng Châu bị bao vây, người giang hồ lên phía Bắc đương nhiên là không biết, rất bình thường
Nguyên cẩm Nhi vui vẻ nói chuyện Vân Trúc đi hỏi thăm tin tức của Ninh Nghị.Vân Trúc ở bên cạnh vốn gượng cười, lúc này má nàng đỏ lên. Chủ đề trong phòng được tiếp tục, Ninh Nghị và cẩm Nhi tranh luận một lúc, thỉnhthoảng cũng lôi Vân Trúc vào, tạm thời bất kể do Ninh Nghị cố ý, Nguyêncẩm Nhi chiếm hạ phong chung quy đều rất vui vẻ. Trước kia trong phòngnày chỉ có hai cô nương, cho dù là cãi nhau ầm ĩ cũng vui hơn. Đêm nay,mới thật sự là náo nhiệt giống như có thêm không khí trong chốn phồn hoa vậy.
Trôi qua một lúc lâu, ăn mấy thứ, chuyện cũng sắp nói xong, cũng cãi nhau xong, Vân Trúc và Cẩm Nhi tiễn Ninh Nghị ra cửa. Trêntrời đầy sao sáng, xe ngựa mỗi lúc một xa, Vân Trúc chắp tay trước ngựcthành tâm cầu khấn.
Cảm ơn Bồ tát đã phù hộ cho huynh ấy an toàn trở về.
Ngày nào cũng cầu khấn, cuối cùng trong lòng cũng được yên ổn. Giống nhưtrước kia sáng sớm hôm nào hắn cũng chạy qua cửa, nói chuyện một lúc.Nếu ngày nào cũng như vậy thì thật tốt biết bao. Cho dù là hắn ở nơikhác, nàng cũng hy vọng hắn có thể bình an chạy qua góc phố này, bình an là tốt rồi.
Thấy vẻ mặt sầu muộn của nàng, Nguyên cẩm Nhi cúi đầu,thở dài. Nàng bết Vân Trúc nghĩ những cái gì, nhưng không sao, thời gian còn dài, nàng vẫn còn có thể ở bên Vân Trúc tỷ, nàng còn có thể đánhbại tên Ninh Lập Hằng cả ngày ở rể kia, cướp Vân Trúc tỷ trở về taymình. Vì thế mà nàng lại tự tạo động lực cho mình.
Đợi cho xengựa đi xa, khi Vân Trúc quay đầu lại đi về phía tiểu lâu, nàng lại hăng hái bừng bừng đi theo sát đối phương nói xấu Ninh Nghị và tuyên dươngcảm giác hai người hôn nhau thì tê dại mềm mại.
Đêm còn chưa về khuya, nàng vẫn còn ra sức quấn lấy Vân Trúc
Những ngày tháng từng được lo được mất rốt cuộc đã trôi qua, hạnh phúc thanh nhàn sắp đến rồi....

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 316: Mùa Xuân Ấm Áp

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMùa xuân tháng ba, chim én bay lượn, muôn hoa đua nở, thành Giang Ninh đón nhận một mùa xuân tuyệt đẹp.
Thanh Minh đã qua, Cốc vũ chưa đến, những ngày mùa đông giá rét đến lúc này đã hoàn toàn rời xa, muôn hoa nở rộ, nước sông Tần Hoài cũng ấmlên, thời tiết khá thuận lợi để ra ngoài thành đạp thanh, toàn bộ vùngBạch Lộ Châu này ngày đều có nhiều người hội tụ, những thi sĩ, văn nhânthường xuyên tụ họp không ngừng, đây là thời điểm thích hợp nhất sau khi qua tết âm lịch, nguyên tịch để mọi người tụ tập vui chơi, du ngoạn,ngay cả khi thời tiết xấu, mưa xuân kéo dài thì người ta vẫn luôn tìm ra vườn có cảnh đẹp, ngâm thơ giao hữu, ngắm những hạt mưa xuân vươn đọngtrên những cành cây xanh biếc, có thể sẽ là ý tưởng để làm thơ, đi cùngngười phụ nữ mình yêu mến sẽ tạo nên cảm hứng bất tận cho một giai thoại tình yêu.
Tháng này cũng là thời gian Giang Ninh náonhiệt nhất, cảnh vật Tần Hoài vàng rực khắp nơi, mùa đông đã qua, vạnvật như được tái sinh, đấy là thời gian ai cũng thích thú. Nhất là miếuKhổng Tử, ngõ Ô Y là nơi được chú ý nhất, Thanh lâu sở quán chính làtrung tâm để văn nhân tụ hội, thương nhân đón khách, quan viên lui đến,nơi này mười trượng nhuộm đẫm phàm trần thế tục, tạo nên một diện mạođặc trưng của Giang Ninh.
Sau khi phía nam Hàng Châu được Đồng Quán thu hồi, kinh tế Giang Nam vốn chịu ảnh hưởng bởi loạn Phương Lạp lại lần nữa khôi phục trở lại. Trước đó Giang Nih cũng bị ảnh hưởng tương đối, lúc này Hàng Châu được được thu hồi, tuy nói nắm giữ HàngChâu, hệ thống nền kinh thế Giang Nam cũng thật sự chưa có sự biến đổinhiều lắm, nhưng loạn cục này đối với một số thế gia, thương nhân lớnthì lại là cú sốc lớn, trong bao việc còn dở dang, càng khiến cho nhiềungười có cơ hội xuất đầu, mới cũ thay đổi ngược lại đã rót vào một sứcsống mới cho hệ thống kinh tế, ít nhất vùng Giang Ninh những thương giaNam Bắc thường lui qua, điều này đã thu được lợi ích đáng kể.
Ninh Nghị không tham gia vào những chuyện này.
Sau khi từ Giang Ninh trở về, chuyện quan trọng nhất kỳ thật vẫn làchuyện Tô Đàn Nhi yên tĩnh dưỡng thai mà thôi. Ở Hàng Châu cả nhà gặptai ương loạn lạc, đến lúc này xem ra thật ra chấn động đó chỉ như tômtép nhãi nhép, khi Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi trở về, bên phòng lớn cũng đã thu lại được đất bị mất. Đương nhiên, phòng hai phòng ba vẫn như cũ có ý tưởng “mọi người đều là người một nhà, ngươi có thể làm gì được ta” này tồn tại, loại người này rơi vào tay Tô Dũ, chỉ sợ không còn quả ngon để ăn.
Đối với chuyện này, sau khi về nhà vài ngày, đầu tiên là Tô Bá Dung đã bắt đầu hành động, sau đó tìm đến lão thái công Tô Dũ vàmột nhóm lão trong tộc nói chuyện, toàn bộ thế cục Tô gia như mạch nướcngầm, bắt đầu chuyển động âm ỉ không ngừng làm mọi chuyện náo loạn, đãsơ bộ hình thành căn cơ hoàn cảnh của hậu cung, chẳng qua Tô Đàn Nhikhông tham gia trong đó, nàng đã có bầu chín tháng, tháng cuối cùng muốn được yên tĩnh dưỡng thai, cho dù muốn quản nhiều việc nhưng Ninh Nghịcũng không cho phép.
Còn về phần Ninh Nghị vào lúc này đươngnhiên cũng không tham dự đến việc nhỏ nhặt đó, có nhiều người muốn đếnthăm hỏi Tô Đàn Nhi cũng đều bị hắn ngăn lại. Một năm nay ở Hàng Châulàm rất nhiều việc, có Tô Văn Định, Tô Văn Phương đều biết. Lần này vềnhà có thêm nhiều mối quan hệ, trong mắt nhiều người khó có thể lườngđược.
Hầu hết mọi người hơn một năm biết danh tiếng của hắnlà Thập bộ nhất toán, Ô gia rơi vào tay hắn mất đi một nửa gia sản,trong mắt người khác chính Ô gia khiêu khích Tô Đàn Nhi mới làm hắn ramặt, thuận tay "chặt đứt" hai đùi Ô gia, lúc này còn nói ở Hàng Châu đối mặt với đám người Phương Lạp, ngay cả Phương Thất Phật, Thạch Bảo đốiđầu với hắn cũng nhận thiệt thòi lớn...Từng chuyện từng chuyện, thực tếnhư thế nào chân chính không mấy người hiểu rõ lắm, nhưng hiện tại cũngkhông có ai hoài nghi chuyện này.
Chẳng qua một thanh niênhai mươi tuổi, lúc này ở trong mắt người khác lại toát lên khí thế không giận tự uy, mặc kệ hắn có xứng với danh tiếng này hay không, cũng cóngười khen làm hắn như lên chín tầng mây, cũng không ít người làm hắnnhư rơi xuống chín tầng địa ngục, cảm giác này có lẽ ngay cả Tô Bá Dung, Tô Dũ cũng không thể nào có được. Tô gia hiện nay không có thời gian để điều tra chuyện của hắn hư thật hay không, ai cũng có thể hiểu được hậu quả như thế nào, sợ không ai chịu đựng được.
Đương nhiên bất kể Ninh Nghị làm gì để gây ấn tượng, chỉ cần có khả năng, có thừa lực,Tô Bá Dung đều không để hắn ra mặt thu thập tàn cục này, dù gì hắn cũnglà ở rể Tô gia, mặc dù trong Tô gia hắn có vị trí khá phức tạp nhưng nếu hắn không nói gì, thân phận ở rể sẽ vẫn cứ duy trì. Thực tế, thời đạiđộc chiếm thiên hạ, mặc dù nói hiện nay tất cả mọi người cảm thấy hắnrất lợi hại, nhưng thật sự mà nói, ở trong nhà mình, không thực sự sợhắn, cũng có thể sợ nhưng không biết đến mức nào.
Trên lịchsử, rất nhiều đại quan có thể rất tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác với nhữngđối thủ chính trị của mình, nưng lại bị chính lưu manh trong nhà mìnhdày vò không có cách nào. Ví dụ như người làm quan, nhiều thân thích đầu nhập vào, ngươi nhất định phải nuôi bọn họ, cho bọn họ ăn, cho bọn họmột đường ra, nếu mà bọn họ cần tiền, ngươi nhất định phải cấp đủ cho họ không thiếu một đồng, bọn họ được tuyên dương, ngươi thì bị vạn ngườiphỉ nhổ, việc làm quan cũng khó mà đảm đương nổi.
Cũng có nhiều người muốn làm quan thanh liêm, bản thân mình thanh liêm, nhưnglại không quan tâm được người nhà, người nhà sẽ nghĩ hắn keo kiệt, quênnguồn gốc, trước mặt bị đối thủ chính trị công kích tiêu diệt, phía saulại bị người nhà bán đứng, đời sống hàng ngày trải qua khá căngthẳng.....Nho học phát triển, độc chiếm thiên hạ tồn tại hơn ngàn năm,tóm lại các mối liên hệ này tất cả đều có liên quan đến. Làm quan lớnkhông được tự do, Ninh Nghị tuy có lợi hại nhưng không ai tin hắn dámđộng tay động chân với người trong nhà, cùng lắm mọi người đừng quá bứchắn, có lẽ như vậy.
Về phương diện khác, sau khi vợ chồngNinh Nghị trở về dường như gia tăng sức mạnh cho nhiều thương hộ phụthuộc Tô gia, Tiết gia cùng Ô gia đều ngừng mọi động tác lại, bọn họđương nhiên đã chiếm được sự tiện nghi rồi, lúc này muốn tìm hiểu NinhNghị. Tiết Tiến Dã, Ô Khải Long cũng đều muốn tạo nên mối quan hệ, đếnTô gia gửi thiệp mời, mời Ninh Nghị tham gia yến hội, hội thi thơ, đủcác loại danh mục. Đám người Bộc Dương Dật cũng lấy danh tiếng Khởi Lang mời, Ninh Nghị cự tuyệt toàn bộ không đến.
Hắn thật khôngchịu nể mặt ai, thái độ này khiến cho Tô Bá Dung cảm thấy có chút tiếcnuối, nói Tô Đàn Nhi dù sao cũng nên nhận lời mời của đám người BộcDương Dật, với ông, có thể không cần để ý tới lời mời của Tiết gia, Ôgia, nhưng cần phải nể mặt Bộc Dương Dật, còn Tô Đàn Nhi thật sự khôngmuốn để ý đến chuyện này, chỉ nói:
- Phụ thân, nữ nhi muốn yên tĩnh dưỡng thai, nói những điều này cho tướng công nghe chỉ khiến chàng tức giận...
- Nhưng mà....
Nữ nhi là một người mạnh mẽ chấp nhận kết hôn một người ở rể, hiện tạinó lại trở nên sợ phu quân, bộ dáng này làm cho Tô Bá Dung cũng có chútkhó tin.
Ngày thứ hai sau khi về nhà, Ninh Nghị cùng Tô ĐànNhi chính thức tuyên bố tin tức Tiểu Thiền đã qua cửa, đồng thời cũngcông bố địa vị chính thức của Tiểu Thiền trong Tô gia. Với thân phận của Ninh Nghị, nạp Tiểu Thiền làm tiểu thiếp là có chút kỳ quái, nhưng điều quan trọng cũng không ai đưa ra lời dị nghị nào. Ở bên cạnh phòng lớntrong viện, Tiểu Thiền cũng khá bình thường, nàng cùng hai tỷ muội quanhệ khá tốt, công việc làm thường ngày cũng không có gì thay đổi nhiều,dù sao trước kia các nàng đều là nha hoàn trong nhà, chỉ là cùng lắmhàng tháng được thêm một ít tiền, lại có thêm chút uy danh nhưng TiểuThiền không quản chuyện bên ngoài, nàng không muốn thêm phiền toái choNinh Nghị.
Mà Ninh Nghị hết sức không thể hiện chế độ thêthiếp khác biệt chế độ thê thiếp trong nhà nhiều lắm. Đương nhiên, trong lòng Tô Đàn Nhi, Tiểu Thiền đều có quy tắc, hắn không có khả năng phávỡ quy cũ này, nhưng ít ra trong thời gian này hắn đối đãi với TiểuThiền không như tiểu thiếp mà là muội muội, cách đối xử này làm Tô ĐànNhi cảm thấy có chút kỳ quái, nàng âm thầm phỏng đoán tâm tư của phuquân, Tiểu Thiền cũng cảm thấy có chút phức tạp, tình cảm ba người cuốicùng sẽ biến thành thế nào, tự nhiên cũng khó nói.
Phần lớnthời gian Ninh Nghị ở nhà cùng Tô Đàn Nhi, hắn nói chuyện cùng nàng haytản bộ, cũng đôi khi gọt hoa quả, cùng nàng đánh cờ. Nàng đã cần kề ngày sinh nở, trí nhớ cùng thể lực cũng suy giảm hẳn. Có đôi khi Ninh Nghịcùng nàng nói về chuyện xưa hoặc đọc sách cho nàng nghe, thậm chí cònthỉnh thoảng ngâm nga vài câu thơ nữa.
Hắn có tư tưởng củangười hiện đại, đối với loại sự việc này không hề cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng ở Võ triều có được mấy nam nhân chăm sóc vợ mang thai như hắn,chứ đừng nói hát hò ngâm thơ, đó chỉ thể hiện ở nam nhân bản thân phóngđãng không chịu gò bó thích hí kịch mới làm được. Trong lòng tin tưởngcó ý niệm nam nữ bình đẳng trong đầu bất đồng với thể hiện ra ngoài, cólần Ninh Nghị đi ra ngoài về, thấy Tô Đàn Nhi kiên cường của mình đanglau nước mắt, gượng cười với hắn, Ninh Nghị dò hỏi.
- Làm cái gì vậy...
- Thiếp đang nghĩ... không biết có được bao nhiêu nam nhân vì vợ mình làm được những chuyện như vậy...
- Ta lười ra ngoài, nàng cũng không muốn xã giao, chỉ là một vàiviệc... nàng không phải là con nít mà thay đổi tâm tính nhanh nhưthế.....
Hắn đưa khăn cho Tô Đàn Nhi lau mặt, Tô Đàn Nhi kéo tay hắn để trong lòng, miệng nói:
- Vừa ấm vừa nóng, có thay đổi gì đâu chứ.
Buổi sáng mỗi ngày cố định sẽ ra ngoài chạy một vòng đến tiểu lâu bênsông Tần Hoài kia, cùng Vân Trúc, Cẩm Nhi tâm sự, lâu rồi chưa có ngàythanh nhàn như vậy, cảm giác này lâu rồi chưa có được. Lúc này hai người đã biết Tô Đàn Nhi mang thai nhưng Vân Trúc không nói gì, Cẩm Nhi cũngchỉ ngẫu nhiên công kích vài lời, nhưng lại không dùng chuyện này đểcùng Ninh Nghị đấu võ mồm, điều này khá kỳ lạ.
Bản chất rènđúc đương nhiên không đổi, sau khi Lục Hồng Đề rời đi đã để lại cho hắnnhiều võ nghệ để hắn tham khảo, Ninh Nghị cũng nghiêm túc luyện tập. Tuy lúc đầu tập luyện không thấy có gì hiệu quả là mấy, nhưng nếu kiên trìbền bỉ chưa chắc đã không thể trở thành cao thủ. Đối với Lục Hồng Đề,Ninh Nghị hoàn toàn tin tưởng, thậm chí còn muốn sao chép một phần tặngcho Nguyên Cẩm Nhi vẫn luôn hét muốn làm nữ hiệp.

* * *


Ở RỂ (CHUẾ TẾ)

(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 3 Chương 317: Vở Kịch Gia Đình

* * *

Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comLúc nhàn rỗi chính là lúc Tô Đàn Nhi bắt đầu nghĩ về tương lai của conmình, hiện tại nàng chỉ có mỗi suy nghĩ này, nếu nàng sinh được con trai sẽ đặt tên là Tô Ninh, nhưng Ninh Nghị kiên quyết không chịu, hắn nói:
- Không thể được, tuyệt đối không thể, nếu vậy sinh con gái không phải đặt Tô Bạc sao...
Hắn không muốn đặt họ của hai người với nhau, làm cho Tô Đàn Nhi rất tổn thương, nên không khỏi suy nghĩ:
- Hay tướng không không muốn dùng chữ Ninh ở sau...
Nàng cảm thấy Ninh Nghị không muốn đặt họ Ninh ở sau họ Tô, khả năngcái tên Tô Ninh này có lẽ nhấn mạnh thân phận ở rể của Ninh Nghị, NinhNghị đành phải giải thích một hồi, biểu thị không có ý như vậy, hắn cólý do riêng của mình, sau đó hắn đưa khá nhiều tên để nàng chọn nào làTô Thức, Tô Triệt, Tô Tuân, Tô Tụng, Tô Tiểu Tiểu, Tô Đông Pha.....Những tên này so với Tô Ninh đều dễ nghe hơn...
Đối với việcđặt tên thực tế như thế nào hắn đều đồng ý, sở dĩ phản đối cái tên TôNinh cũng bởi vì cảm thấy nghe cái tên này khá xấu, rất buồn cười. Đương nhiên, mấy ngày nay hắn cũng nghiêm túc nghĩ một vài cái tên hay chocon mình, dù gì thời gian để đặt tên cho con hắn còn khá dài, bây giờkhông cần quá sốt ruột. Lúc này hắn chỉ là nhàn nhã nghĩ đến chuyện đặttên cho con, Tô Đàn Nhi thì lại rất xem trọng chuyện này. Trưa ngày mùng sáu tháng ba, Tiểu Thiền cùng Tô Đàn Nhi ra cửa tản bộ, Ninh Nghị đọcsách xong ra ngoài đi tìm, đi được nửa vòng nhà Tô Gia, vừa bước gầnviện tử của Tô Bá Dung, mơ hồ nghe tiếng nói chuyện của thê tử, sau đólà thanh âm của Tô Bá Dung đang nói:
- Buồn cười, sao lại thế được.
Nội lực Ninh Nghị lúc này đã cao hơn trước nên thính lực có khả năngnghe xa hơn một chút, giọng nói Tô Bá Dung cũng là bởi vì đề cao mới lờmờ truyền đến. Ninh Nghị biết quan hệ giữa nương tử nhà mình cùng ngườicha vợ không quá hòa hợp, lúc này đại khái hai người bất đồng quan điểm.
Chính từ khi Tô Đàn Nhi chứng minh được năng lực của mình, đối vớichuyện trong nhà nàng đều có quyền lên tiếng, các phương diện nàng đềugiỏi hơn cha, Tô Bá Dung bỗng nhiên lại có ý kiến đối với nhi nữ. Tronglòng Ninh Nghị thật sự cảm thấy rất tò mò, bay vọt qua tường, đi đến gần hơn để nghe rõ Tô Đàn Nhi nói chuyện.
-.... Đứa con trai đầu tiên nên đặt họ Ninh thì có sao chứ? Phụ thân, nó sẽ kế thừa y bát củatướng công, cũng là trưởng đại của Tô gia, mọi việc vẫn làm cho Tôgia....Thật sự tướng công con không để ý chuyện này, chàng nói với concho dù họ Tô hay gì đi nữa thì đứa con này vẫn là con của chàng, chàngvẫn dạy bảo nên người. Cha, tướng công đối xử với nữ nhi thế nào, cha rõ nhất, việc này con đã suy nghĩ kỹ rồi cho nên hôm trước con mới nhờ mẹnói với cha....
Ngay từ đầu gánh vác công việc, Tô ĐànNhi đã cố gắng bắt chước theo cách thức làm việc của nam nhân, nỗ lựccủa nàng rất nhiều người trong Tô gia đều thấy, tuy nhiên sự cố gắng của nàng đa số người liên tưởng nàng như một Võ Tắc Thiên thứ hai không anphận. Nhưng từ khi Tô Đàn Nhi bắt đầu quản lý Tô gia, hầu hết những giấy tờ văn kiện buôn bán nàng đều làm khá hoàn chỉnh, tạo nên uy thế lớn, ở Tô gia hiện nay có mấy người có can đảm làm việc như nàng.
Lần này trở về, nàng ở Tô gia không tham gia việc gì nhưng mơ hồ vẫn cóảnh hưởng khá lớn, dù là khi không có phụ thân Tô Bá Dung, mười năm, hai mươi năm sau toàn bộ Tô gia có lẽ sẽ do nàng quản lý, điều này đã làtình huống có lẽ mọi người đã lường trước được.
Đương nhiên,có một vài chuyện bí ẩn, ví dụ như mấy chuyện Ninh Nghị làm kia, liênquan đến trình độ, thì lại là ngoài tầm với của mọi người, nếu như nóivài năm sau bỗng nhiên hắn muốn làm chủ Tô gia, thay thế Tô Đàn Nhi làmchủ điều này không phải không có khả năng, đương nhiên những thế giavọng tộc khác không thích chuyện như vậy xảy ra. Cũng có thể có trườnghợp các trưởng bối của Tô Đàn Nhi đã chết cả, đồng thời con trai lớn của nàng được xem là người có năng lực, có lẽ người trong nhà sẽ nguyện ýcho một người đàn ông quản lý gia tộc, nhưng mặc dù là có khả năng nhưvậy, thì Tô Đàn Nhi cũng phải xác định rõ người đó có đủ tiêu chuẩn đểnàng lui bước nhường vị hay không.
Có thể nói, mặc dù hiệntại có nhiều việc, Tô Đàn Nhi cũng đã có địa vị là chưởng môn nhân củaTô gia, nhưng dù vậy có rất nhiều sự tình, lúc này nàng không thể nàogiải quyết được, người quyết định chính là Tô Dũ, tiếp đến là Tô BáDung, Tô Trọng, đám người này có thể sửa gia phả, nhập từ đường, gìn giữ huyết thống Tô thị, việc này dù nàng có tích lũy uy tín ba mươi nămnữa, với thân phận nữ nhi như nàng cũng không thể quyết định những việcquan trọng đó, điều này làm nàng sợ sau này ngay cả đời con cháu củanàng cũng khó vượt bức tường đó.
Cũng bởi vì hiện nay nàng có thân thận như vậy, mới có thể trước mặt phụ thân đề xuất ra chuyện kia, còn thông qua mẫu thân khuyên nhủ nhằm giảm bất hòa, nhưng đương nhiênviệc này cũng đều bị cự tuyệt.
- Ta nghe mẹ con nói rồi, thật sự mẹ con không hiểu chuyện gì cả...Còn con, con nói cái gì con cũngkhông biết sao? Chúng ta khổ cực một đời vì cái gì, chính vì Tô gia này, con cảm thấy tướng công con là người tốt, điều này không quan hệ gì cả, ta cũng biết hắn tốt nhưng có nhiều thứ con không thể thay đổi được.Điều thứ nhất nếu để đứa bé họ Ninh thì người trong gia tộc nhìn chúngta thế nào, người ngoài nhìn ta ra sao? Một đứa ở rể mà lãnh đạo chúngta sao? Ta biết Lập Hằng có bản lĩnh nhưng hắn ở rể, chính là ở rể đấy.Tiểu Thiền làm thiếp hắn, con biết người ngoài nói thế nào không? Nóicon căn bản không giữ được hắn, thứ hai nếu đứa nhỏ mang họ hắn thìkhông tốt chút nào...Sẽ là cả đời không thể đến từ đường, ta không cócách nào... Con còn ra thể thống gì chứ.
Từ sau khi hai bànchân bị tật, tính tình Tô Bá Dung gần như trở nên thô bạo, tuy cùng nữnhi nói chuyện bình thường nhưng dường như trong giọng nói của ông cóchút tức giận, Tô Đàn Nhi trầm ngâm một lát.
- Những người đó nói chuyện này không phải muốn con cùng tướng công mình trở nên nghi kỵ nhau sao? Lần này con quyết không tha nếu không sau này bọn họ còn ănnói đến mức nào nữa chứ!
Mặc dù không nhìn tới cũng có thể mơ hồ đoán được lúc này Tô Đàn Nhi vô cùng tức giận, nhưng đối với phụthân nàng cũng không muốn nói nhiều.
- Con có thể quản được việc người ta nói thế này thế kia sao?
- Bọn họ không chịu nhường bước thì đừng trách con đứng trên đầu bọn họ.
- Tóm lại chuyện đứa bé mang họ Ninh con đừng nhắc đến nữa, nếu để giagia con nghe thấy không bị con làm tức chết mới lạ. Ta biết lão nhân gia đối với Lập Hằng khá tốt nhưng nếu con nói ra chuyện này thì ông sẽnghĩ hắn thế nào? Tốt nhất con đừng nói.
Tô Bá Dung là ngườihiểu rõ nhất, biết hậu quả chuyện này nếu cuối cùng thực hiện chung quycũng phải đi nói với Tô Dũ. Con gái mình chạy đến nói với mình như thế,cũng chính muốn thuyết phục mình. Cố ngăn tức giận nhìn Tô Đàn Nhi gậtđầu, Tô Đàn Nhi trầm ngâm lúc lâu nói:
- Con biết rồi, nhi nữ muốn suy nghĩ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất