Chương 104
Phi Thường Khả Nghi
Em gái chân dài vừa đi không lâu, Tôn giáo hoa liền tiến vào phòng học.
Trong tay cô mang theo một cái túi giấy căng phồng, cũng không biết bên trong đựng thứ gì. Đi tới trước mặt Trần Nặc, đem túi giấy nhẹ nhàng đặt lên bàn.
"Ừm… Cái kia, ngươi đem cái này mặc vào có được hay không."
Hả?
Trần Nặc ngẩng đầu nhìn Tôn giáo hoa, nữ hài có chút ngại ngùng, lại phảng phất giống như một tên trộm, thẹn thùng nhìn bạn học xung quanh một chút.
"Đây là cái gì?"
"Áo len."
Tôn giáo hoa mở túi giấy ra, cầm ra một bộ y phục.
Ân, áo lông cừu màu xanh đen, kiểu dáng cổ điển. Sờ vào cảm giác rất mềm mại.
Mới, nhãn hiệu còn chưa cắt đi.
Bất quá…
Phong cách như vậy…
"Khả Khả a, ngươi đem áo len của cha ngươi lấy đi, lão Tôn hắn biết sao?"
Mặt Tôn Khả Khả ửng hồng: "Cha ta ở nhà đi ngủ, ai nha ngươi nhanh mặc vào đi! Thời tiết lạnh như thế, ngươi sinh bệnh còn mặc ít như thế… Ngươi yên tâm đi, tủ quần áo của cha ta nhiều quần áo như vậy, thiếu một cái hắn cũng sẽ không chú ý tới."
Trần Nặc còn đang do dự… Không phải sợ lão Tôn, mà là vì dáng vẻ của chiếc áo len này thực sự có chút xấu.
—tên cặn bã nam này thế nhưng còn kén chọn!
Mặt của Tôn giáo hoa càng đỏ ửng, bĩu môi: "Canh gà của khác ngươi liền uống…"
"Ta mặc!!"
Trần Nặc không chút do dự, lập tức trơn tru cởi đồng phục, cầm áo len mặc vào người.
Buổi trưa Lão Tôn mới rời giường — những ngày này ở nhà nghỉ ngơi, ngược lại cả người nhàn tản. Tối hôm qua đọc một quyển sách rất say mê, thấy trời đã sáng mới ngủ —— dù sao không cần đi làm.
Đến thời điểm giữa trưa, trong nhà không ai. Lão Tôn lảo đảo ngáp một cái, mang dép đi tới trước phòng khách uống chén nước, nhớ tới buổi chiều có việc phải ra cửa gặp người đàm một ít chuyện, thế là tiến trong toilet tắm rửa.
Tẩy xong, lão Tôn một tay cầm khăn mặt sát tóc còn ướt, bước về phòng ngủ mặc quần áo.
Một lát sau.
"Ai? Cái áo len ta vừa mới mua đâu?"
"Tiểu thư, cửa tiệm kia nói cua đã hết hàng, không có cách nào chuẩn bị cơm trộn cua."
"Hết hàng? Vậy liền đi mua a! Chuẩn bị nguyên liệu cần thiết cho khách hàng, chẳng lẽ không phải việc cơ bản nhất của tiệm cơm sao!
… Cái gì? Bọn hắn gần nhất đều không có mua sắm sao?
Vậy ngươi liền lái xe tự mình đi tới chợ hải sản mà mua, mua về con cua tươi mới nhất!
… Không có cua? Vậy liền mua toàn bộ cua trở về a.
Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, bữa tối hôm nay nhất định phải có cơm trộn cua!"
Lý Dĩnh Uyển xụ mặt, nhìn tài xế nhanh chóng chạy lên xe rồi đi, lúc này mới miễn cưỡng thở hắt ra.
Quá phận! Lần đầu tiên oppa đưa ra yêu cầu với ta, chỉ là một phần cơm trộn cua nho nhỏ, sao có thể không làm được!
Nhất định phải làm được nha!
Dùng sức siết chặt nắm tay nhỏ, Lý Dĩnh Uyển thầm hạ quyết tâm.
Thời điểm về tới phòng học, em gái chân dài nhạy cảm nhìn thấy dưới áo khoác của Trần Nặc, rõ ràng có thêm một cái áo len!
Lý Dĩnh Uyển phản ứng cực nhanh, lập tức ánh mắt liền hướng về phía Tôn Khả Khả.
Tôn Khả Khả cắn răng, dũng cảm nhìn trở về.
Ánh mắt hai cô gái tiếp xúc một chút, lại đồng thời nghiêng đầu đi.
Trần Nặc ngồi ở hàng cuối cùng, dùng sức vò huyệt thái dương của mình.
Ân… Ta không biết có nên nghĩ biện pháp tặng quá cho Lưu công nhân…
Sau đó đem Trương Lâm Sinh chuyển tới lớp mình?
Vào giữa tháng ba, thành phố Kim Lăng đã có một cơn mưa, đây cũng là cơn mưa xuân đầu tiên của năm 2001.
Những tháng ngày tiếp theo, thời tiết cũng ngày một trở nên ấm áp.
Trần Nặc lại bắt đầu trốn học.
Hắn thường xuyên ở trường học xuất hiện một chút, làm một vòng, sau đó liền biến mất.
Có đôi khi là một buổi sáng không xuất hiện, đến buổi trưa mới ló dạng một chút.
Bởi vì quan hệ với lão Tôn, Ngô lão sư chủ nhiệm lớp biết Trần Nặc đang đi làm, cho nên đối với hắn đặc biệt khoan dung.
Đương nhiên, trong đó còn có một nguyên nhân, thời điểm thi giữa kỳ, Trần Nặc lần nữa có thành tích không sai.
Thành tích không dưới mức trung bình, gia cảnh lại đặc thù. Hai nguyên nhân này chồng chất lên nhau, liền đủ để lão sư đối với hành vi trốn học của Trần Nặc mở một con mắt nhắm một con mắt.
Dù sao Số 8 cũng không phải trường học trọng điểm gì. Học sinh giống như Trần Nặc, bản thân gia cảnh cũng có chút đáng thương, không giống nhưng tên lưu manh khác học thói hư tất xấu, còn có thành tích không sai, làm thêm… Vậy liền làm thêm đi.
Thi không đậu đại học, cũng còn có con đường khác.
Nhưng rơi vào trong mắt của Tôn Khả Khả cùng Lý Dĩnh Uyển, đã cảm thấy bộ dạng của Trần Nặc gần đây phi thường khả nghi.
Khi đi học, Tôn Khả Khả thường xuyên vụng trộm nhìn Trần Nặc, phát hiện hắn vẫn luôn ôm quyển vở ở nơi đó tô tô vẽ vẽ.
Có mấy lần Khả Khả ý đồ ở thời điểm nghỉ trưa tiến lại gần nhìn trộm, lại bị hắn đề phòng cực kỳ cẩn thận.
Tôn Khả Khả luôn cảm thấy thiếu niên này tựa hồ đang âm thầm lên kế hoạch gì đó, chuẩn bị cái gì.
Tôn giáo hoa thậm chí có hai lần cũng trốn học, trực tiếp chạy tới đại lý xe Lỗi ca để tìm Trần Nặc.
Kết quả hai lần đều vồ hụt.
Mặc dù Lỗi ca ở trước mặt Tôn giáo hoa nổ lực diễn xuất, nói rằng hắn phái Trần Nặc ra ngoài làm việc.
Nhưng Tôn Khả Khả vẫn luôn có một ít hoài nghi…
Chủ yếu là, thái độ của tên đầu trọc Lỗi ca này đối với Trần Nặc thực sự quá khách khí.
Căn bản cũng không giống như là thái độ của ông chủ đối với nhân viên.
Nhưng Tôn Khả Khả lại không có cách nào hỏi nhiều quá.
Lỗi ca nhìn rất bận rộn. Vốn dĩ đại lý xe, quy mô mở rộng gấp đôi, cửa hàng sát vách cũng sang lại cho hắn, đem hai cái cửa hàng gộp lại.
Trong tiệm còn bày rất nhiều xe điện mới tinh.
Tôn Khả Khả đi tới hai lần, vừa vặn đều gặp phải hoạt động tiếp thị ưu đãi, việc kinh doanh cũng rất thuận lợi.
Cô gái cũng ngại ngùng, mắt thấy Lỗi ca bận bịu quên cả trời đất, cũng không nên chiếm dụng thời gian của người ta, chỉ có thể thất vọng rời đi.
Tôn Khả Khả suy nghĩ tới một chuyện.
Mà Lý Dĩnh Uyển thì lại nghĩ tới một chuyện khác.
Em gái chân dài này đem vị Trần Nặc Oppa này, trở thành loại siêu anh hùng ẩn nấp trong thế tục… Cái này cũng khó trách, đối với tình cảnh trước đó mà em gái này gặp phải, Trần Nặc từ trên trời giáng xuống, thật sự ấn tượng quá mức khắc sâu.
Theo Lý Dĩnh Uyển, vị Oppa siêu anh hùng này, có thể là đang bày ra hành động bí mật nào đó… Nói không chừng là đang đánh bại Đại Ma Vương cứu vớt thế giới.
Được rồi, kỳ thật ở cái tuổi này, trung nhị không chỉ có mỗi thiếu niên, có đôi khi thiếu nữ cũng sẽ trung nhị.