Chương 105
Đi Công Tác
Cốc cốc cốc.
Tôn Khả Khả đang cùng Trần Tiểu Diệp xem phim hoạt hình bên trong phòng khách, quay đầu nhìn về phía cửa lớn.
Trần Nặc từ trong phòng bếp chui ra ngoài, xắn tay áo lên, vẩy vẩy đôi tay ướt sũng rồi đi qua mở cửa.
Tôn Khả Khả nhìn qua, có chút ngoài ý muốn.
Trong khe cửa, đứng ngoài cửa rõ ràng là một cái đầu trọc.
Hình tường của Lỗi ca thật sự là quá dễ dàng nhận ra.
"Sao muộn như vậy còn đến đây?" Trần Nặc cười cười.
Lỗi ca cười hắc hắc, từ trong ngực lấy ra một túi văn kiện da trâu, căng phồng, kín đáo đưa cho Trần Nặc: "Buổi chiều vừa lấy được, ta sợ ngươi cần gấp, nên liền đưa tới trước."
Trần Nặc tiếp nhận túi văn kiện, nắm ở trong tay không mở ra, nhẹ gật đầu: "Vất vả cho ngươi."
"Lời nói này! Không vất vả không vất vả!" Lỗi ca vụng trộm hướng về phóa trong cửa nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy Tôn giáo hoa ngồi ở phòng khách, lập tức liền bỏ đi nghĩ muốn vào nhà.
Nhìn xem, có thể nói Lỗi ca người này có chút hiểu chuyện đấy.
Trần Nặc đọc hiểu được vẻ mỉm cười trong ánh mắt của Lỗi ca, không cần giải thích, ngược lại trực tiếp cất bước ra cửa, trở tay giữ cửa khép hờ.
"Đồ vật đã đều chuẩn bị xong, đều người chuyên nghiệp tìm qua tay, dựa theo danh sách ngươi chuẩn bị. Hôm nay đã gửi ra ngoài, đến lúc đó ngươi đến đó, trực tiếp ký nhận là được."
"Ừm." Trần Nặc nhẹ gật đầu, lại nhìn Lỗi ca một chút: "Gần đây trong tiệm không xảy ra chuyện gì chứ? Cái kia Lý Thanh Sơn…"
"Không, lão già kia không có động tĩnh gì… Ta nghe nói lần trước, ngâm trong nước một chút, lão già kia trở về liền đổ một trận bệnh, viêm phổi, thiếu chút nữa đi đời rồi. Ha ha ha! Tuổi của hắn, cũng đáng đời hắn. Gần đây cũng trở nên thành thật hơn."
Trần Nặc gật đầu: "Nếu là có chuyện gì, ngươi có thể gọi điện thoại cho ta."
Lỗi ca cười hắc hắc vài tiếng, sau đó tìm lời nói, trực tiếp rời đi.
Trần Nặc quay người vào nhà, đã nhìn thấy Tôn giáo hoa trong phòng khách ngẩng đầu nhìn mình.
"Ta sao lại có cảm giác, ngươi có chuyện gì giấu diếm ta."
Trần Nặc cười: "Lời nói này, cái gì gọi là giấu diếm a."
Đi tới, ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, đem Trần Tiểu Diệp ôm tới đặt ở trên chân của mình, vuốt nhẹ cái mũi của cô bé.
Trần Tiểu Diệp có chút ngứa, cười ha ha một tiếng.
Trần Nặc lại đem nàng buông xuống, vuốt vuốt tóc của cô bé: "Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
Nhìn cô bé nhảy nhảy nhót nhót chạy đi, Trần Nặc quay đầu nhìn Tôn giáo hoa: "Ừm, ngược lại có vấn đề muốn nói với ngươi một chút."
"… Cái gì?" Tôn giáo hoa có chút ngoài ý muốn.
"Qua một đoạn thời gian, ta phải đi nơi khác một chuyến, đi ba bốn ngày."
"A?" Tôn giáo hoa sững sờ, lập tức kịp phản ứng: "Ngươi đi nơi khác làm cái gì? Đi chỗ nào a? Ngươi lại muốn cúp học sao?"
"Đi công tác."
Trần Nặc nói láo mí mắt đều không nháy: "Lỗi ca nhập về một nhóm xe trong tiệm, cùng nhà sản xuất nói chuyện mua bán, ta cũng đi theo, cũng coi là học tập một ít quá trình để sau này biết phải làm thế nào."
"…"
Tôn Khả Khả muốn nói lại thôi.
Trong lòng cảm thấy chuyện này có chút không ổn. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, lại không biết là chỗ nào không ổn.
Trần Nặc ngày bình thường cũng vội vàng làm công trốn học, nhìn vào tựa hồ cũng không tính thi toán sẽ đại học. Hơn nữa hiện tại hắn còn phải nuôi sống thêm một đứa em gái.
Theo tình hiện tại mà nói, đem tâm tư đặt vào trên công việc nhiều hơn, cũng không có gì sai.
Nhưng… Nhưng vẫn luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Trần Nặc chậm rãi nói: "Vừa vặn ta ra ngoài đi công tác mấy ngày nay, trong mấy ngày đó có một buổi cuối tuần, nhà trẻ của Tiểu Diệp Tử không làm việc vào cuối tuần, ngươi có thể giúp ta chiếu cố em ấy hai ngày sao?"
"Khi nào ngươi đi?"
"Thứ sáu tới."
"A?" Trong lòng cô gái tính toán thời gian, do dự một chút: "Vậy lúc nào thì ngươi trở về?"
"Ba bốn ngày đi, ta đi thứ sáu, qua một cái cuối tuần, thứ ba tuần sau đó liền trở về."
Tôn Khả Khả yên tâm, nàng thở hắt ra, mặt ửng hồng: "Được rồi, ta… Ta về nhà cùng cha ta nói một tiếng, cũng không có vấn đề, cuối tuần ta sẽ đi đón Tiểu Diệp về nhà."
Kỳ thật bạn học Tôn Khả Khả còn có câu nói giấu ở trong lòng không nói.
Thứ ba trở về… Kia hẳn là có thể kịp.
Bởi vì thứ tư hôm đó, là ngày 25 tháng 3— Sinh nhật của bạn học Tôn giáo hoa.
Ân, dựa theo tính toán của người Kim Lăng, qua hết sinh nhật này, Tôn giáo hoa liền tròn mười tám tuổi.
Thiếu nữ nghĩ tới đây, trên mặt có chút hỏa thiêu, chợt nhìn thấy túi văn kiện trên bàn: "Đây là cái gì?"
"A, tư liệu của khách hàng nhà sản xuất." Trần Nặc khoát tay chặn lại, trực tiếp cầm văn kiện quay người vào trong phòng, một lát sau, sau khi ra ngoài, chào hỏi Tôn Khả Khả: "Đến, ăn cơm đi, ăn xong cơm tối ta đưa ngươi trở về."
Ngày 20 tháng 3 năm 2001
Khoảng bốn giờ tối.
Thủ đô Nepal, Katmandu.
Katmandu năm 2001, bộ dáng vẫn còn rách nát và bẩn thỉu.
Đường đi chật hẹp, kiến trúc thấp bé… Ở thời đại này, ngoại trừ phong cảnh của khu du lịch cùng những thần miếu kia ra, kỳ thật toàn bộ Katmandu nhìn qua liền giống như là một khu ổ chuột lớn.
Đương nhiên, 20 năm sau hơi tốt một chút, nhưng kỳ thật cũng không thua hiện tại là bao.
Trên đường phố chật hẹp, người đi đường rất nhiều, đại bộ phận người địa phương đều mặc quần áo tông màu nâu hoặc xám. Xe gắn máy với động cơ xe rách nát đang chen chúc trên đường phố chật hẹp, không ngừng phát ra thanh âm tít tít tít.
Trong không khí tràn ngập khói thải gay mũi, còn có cả tro bụi.
Không ít dân bản xứ, đều dùng một miếng vải giống như khăn quàng cổ, che khuất khuôn và mũi miệng.
Những đứa trẻ ăn mặc bẩn thỉu, chạy chơi đùa trên đường phố, có những người đơn giản chỉ đi chân trần.
Một cái địa phương như vậy, hai mươi năm sau, có một số người ở trên mạng đã tuyên bố nơi đây là thành phố có chỉ số hạnh phúc cao nhất thế giới.
Một địa phương rách nát như vậy, khắp phố lớn ngõ nhỏ, nơi nào cũng đều có thể thấy được đống rác bị ném bừa bãi, đường đi chất hẹp, phòng ở sập xệ, nhưng cây cột điện với những sợi dây điện chồng chéo như giống như những cái tổ ong.
Cư dân ăn mặc vô cùng bẩn, vào những năm 80 tại Trung Quốc, các huyện thành đều có cuộc sống tốt hơn nơi này không chỉ một hai điểm.
Trong hẻm nhỏ còn có người với thần sắc khả nghi, tùy thời đều có thể nhảy ra chào hàng ngươi một loại lá cây nào đó…
Cái này còn có thể gọi là một trong những nơi hạnh phúc nhất thế giới?
Đều là một đám người làm ngành du lịch tiếp thị quảng cáo cho người khác xem, dụ dỗ những tên thanh niên ngu ngốc không có tiền đến đây du lịch.