Chương 115
Cứu Người
Trần Nặc tâm tình rất thoải mái.
Thế là một tay nắm em gái chân dài, một tay dắt em gái tiểu Diệp.
Đắc ý.
Đi, lên núi!
Vừa mới vào một ngã rẽ, đã nhìn thấy Tôn Khả Khả cùng các bạn học nam nữ khác đứng dưới tán cây. Ánh mắt Tôn giáo hoa hết nhìn đông tới nhìn tây tìm mình bốn phía.
Mắt nhìn thấy Trần Nặc mang theo hai em gái đi lên, đặc biệt là khi thấy tay Lý Dĩnh Uyển kéo cánh tay Trần Nặc, sắc mặt Tôn giáo hoa liền biến khó coi.
Hơn nữa Lý Dĩnh Uyển còn vừa đi vừa cầm một quả quýt đã lột xong, nhét vào trong miệng Trần Nặc…
Bitch!
Tôn giáo hoa trong nháy mắt tiến vào hình thức chiến đấu, nhanh chân tiến lên.
Trần Nặc mắt thấy trong mắt Tôn giáo hoa mang theo lửa tiến tới, trong nháy mắt nhãn châu xoay động, quýt trong mồm ngay cả nhai đều không nhai, ừng ực nuốt xuống.
Nhìn xung quanh.
Hỏng.
Lớp mười hai đều ở lại trường giải đề chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi đại học sắp tới nên không đi du xuân được.
Là ý gì sao?
Bản học Trương Lâm Sinh không ở đây nha!
y da, "Trần Diêm La lần thứ ba ôm Trương Lâm Sinh" một chiết kịch kinh điện như vậy, xem ra còn phải trì hoãn mấy ngày nữa mới có thể trình diễn.
Con mắt lại nhất chuyển, rơi vào trên thân em gái của mình.
"Ngô? Ca?" Tiểu Diệp Tử vừa mới ngẩng đầu.
Trần Nặc một tay bế em gái còn chưa rõ tình hình của mình lên, đối với hai em gái Lý kim chi cùng Tôn cải trắng và chúng bạn học cười vui vẻ, lớn tiếng nói: "Các bạn học, chúng ta tới tranh tài đi, xem ai tới đỉnh núi trước, đi thôi!!"
Nói xong, ôm lấy em gái nhanh chân liền chạy.
Tôn giáo hoa cùng Lý chân dài ngây người một lúc, lại nhìn Trần chó con…
Đã chạy được 50 mét!
Trần Nặc một hơi chạy ra hai khúc cua, Trần Tiểu Diệp đang được hắn ôm trong ngực vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Ca, đừng chạy, không đuổi kịp."
Hả?
Trần Nặc dừng bước lại, nhìn em gái mình.
"Ca, ngươi như vậy là không được a." Trần Tiểu Diệp hé miệng cười.
"Con nít thì biết cái gì."
"Ta hiểu nha." Trần Tiểu Diệp cười hì hì: "Ca ca ngươi chính là Đổng Sam Thái. Chị Khả Khả cùng chị onii, một cái là Đạo Minh Tự, một cái là Hoa Trạch Loại, đều thích ngươi nha."
…Được rồi, không thể lại cho nha đầu này xem DVD.
Gần đây, bộ phim « Vườn Sao Băng » nổi lửa a, phổ biến khắp châu Á, mặc dù còn chưa được chính thức chiếu ở lục địa… Nhưng đĩa lậu đã sớm phô thiên cái địa.
Chủ đề thịnh hành nhất trong trường học đã sớm không phải là «Blue Dynamic Love », Song Hye Kyo cùng Song Seung-Heon Oppa đã quá bi thảm. Bây giờ chủ đề nóng nhất chính là: Nếu như lời xin lỗi có ích thì còn cần cảnh sát làm gì.
"Lại nói, ngươi sao lại chị chị gái chân dài là onii?"
"Bởi vì chị ấy bảo ta gọi chị ấy là onii nha."
Núi Lang Gia không cao.
Tôn Khả Khả cùng Lý Dĩnh Uyển còn có một đám bạn học, thời điểm vượt núi đi tới phía sau núi, liền nhìn thấy Trần Nặc đã sớm ngồi ở đằng kia gặm quả táo.
Bởi vì bộ dáng của Trần Tiểu Diệp quá mức đáng yêu, sớm đã bị một đám nữ sinh trong lớp vây quanh cho ăn, cô bé ăn nhiều đến mức quai hàm căng phồng, nhìn như một con sóc chuột, tay trái còn cầm một cây chuối, tay phải là một bao sô cô la.
Lão Tôn cùng hai lão sư chủ nhiệm lớp khác đang an bài học sinh nấu cơm ở dã ngoại.
Nơi này là một khu vực dã ngoại được phát triển, lớp trưởng mang theo người chạy đi thuê lưới nướng cùng dụng cụ nấu ăn, lại mua thêm một ít than củi trở về. Trần Nặc chọn một cái bếp nấu cơm ở dã ngoại rồi tới ngội ở bên hồ, mang theo em gái cùng đốt than.
Bếp được tạo thành từ một vài viên gạch, nhìn qua cực kỳ thô ráp, phía dưới dùng than củi để nhóm lửa, lại đem lưới nướng đặt lên.
Không ít bạn học mang theo nguyên liệu để nướng thức ăn, nếu không đủ có thể mua thêm ở đây, lại làm một ít gia vị ướp chân gà cùng các loại thịt xiên.
Trần Nặc nhóm lửa, bắt đầu xâu nướng. Tiểu Diệp Tử ở bên cạnh hiếu kì nhìn xem, cầm cái cọ quét dầu lên những xiên thịt nướng.
Có mấy bạn học có gan lớn, còn chạy ra ngoài, tìm nông hộ gần dưới núi, nói chuyện một lát, thế mà có thể mua được về mấy củ rau cải trắng cùng các loại cà, cắt ra đặt trên lưới nướng.
Có cha ruột quan sát, Tôn Khả Khả cuối cùng không có ý định đến gần Trần Nặc, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nhìn Lý Dĩnh Uyển không hề cố kỵ đi dạo vây quanh bên người Trần Nặc.
Một bữa cơm trưa toàn khói. Phần lớn các học sinh đều không có trù nghệ gì, đồ nướng một nửa đều là cháy hoặc còn sống, nhưng rốt cuộc cũng là tuổi trẻ, bầu không khí vui sướng, mọi người vẫn là ăn quên cả trời đất. Còn có nam sinh mượn cơ hội liền cùng các nữ sinh bắt đầu cãi nhau ầm ĩ rượt bắt nhau.
Lão Tôn vốn muốn ngăn lại một chút, nhưng nghĩ nghĩ, được rồi, tùy bọn hắn đi.
Còn có mấy tháng đã là lớp mười hai, những tên oắt con này cũng không có nhiều thời gian vui chơi như vậy nữa.
Nơi này kinh doanh dã ngoại khá tốt, giữa trưa ngoại trừ học sinh trường Số 8 ra, không ít trường học khác cũng đến du xuân và đều tụ tập tại nơi này.
Người trẻ tuổi dù sao cũng là người trẻ tuổi, ngay từ đầu còn phân biệt rõ ràng, nhưng sau một bữa cơm, có chút qua lại với nhau, mượn than củi, mượn đồ dùng nhà bếp, rất nhanh liền có giao lưu.
Một bữa cơm ăn xong, đã có không ít học sinh Số 8 cùng trường khác, ở bên cạnh cái hồ gần đó bắt đầu đùa giỡn vui chơi.
Đang đùa giỡn, bỗng nhiên chỉ nghe thấy vài tiếng động.
Lập tức truyền đến tiếng hét của cô gái.
"A!!! Có người rơi xuống nước!!"
"Cứu người a!!!"
Trong hồ nước, có ba cái học sinh liều mạng vùng vẫy, một hộc sinh là của trường Sô 8, hai người còn lại là của trường khác không biết tên. Hai nữ một nam.
Những đứa con nít đang lớn dù sao cũng vẫn là con nít, đều có chút ngớ ngẩn.
Hơn nữa tất nhiên đại bộ phận ở đây đều không biết bơi, nêu có, trong lúc nhất thời cũng sẽ ngây ngẩn cả người.
Trần Nặc phản ứng nhanh nhất, trực tiếp hướng về phía lão Tôn hô to: "Lão sư! Cứu người a!"
Lão Tôn đã xông về bên hồ nước, trong quá trình chạy, lão Tôn đã thật nhanh cởi bỏ áo khoác, sau đó một cái liền nhảy vào trong hồ nước!