Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 142

Chương 142
Xảy Ra Chuyện


Trần Nặc tức giận mắng to.

Những chỗ khác trên xe đạp còn dễ nói.

Nhưng phần yên xe trải qua một đêm ngâm nước mưa, đã triệt để ướt đẫm, bọt biển lót dưới tấm da yên xe đã hút đầy đủ nước, có lau cũng không thể khô ngay. Nếu ngồi lên yên xe, chỉ sợ quần đều sẽ bị nước thấm ra ẩm ướt hết.

Suy nghĩ một chút, Trần Nặc dứt khoát quay người chạy lên lầu một chuyến, thời điểm lần nữa xuống lầu, trong tay đã cầm cái túi nhựa.

Dùng túi nhựa bọc trên yên xe, sau đó lấy dây buộc miệng túi lại.

Cứ như vậy ngồi lên, có túi nhựa cách nước, liền không thành vấn đề.

Lại nói sau hai mươi năm, cách làm như vậy đã có rất ít người thực hiện.

Nhưng ở thời đại này, mọi người cũng vẫn còn dùng loại biện pháp thô sơ này để đối phó với việc ngấ nước mưa.

Trần Nặc đạp xe đi một chuyến xa chỗ của Lỗi ca. Xe gắn máy của hắn đã đem qua chỗ của Lỗi ca để đổi ống bô xe, thuận tiện bảo dưỡng một chút.

Lỗi ca đem xe máy đã bảo dưỡng thật tốt đẩy ra, vốn đang dự định cùng Trần Nặc nói một chút về việc trong cửa hàng. Nhưng Trần Nặc khoát tay chặn lại, biểu thị mình hoàn toàn không hứng thú nghe.

"Nói tiền cho ngươi mượn chính là cho ngươi mượn. Ta không muốn cổ phần. Việc mua bán này cũng là sản nghiệp của ngươi, không có quan hệ gì với ta. Ngươi kiếm được tiền, đem tiền ngươi mượn trả ta liền xong — những cái khác đừng nghĩ nhiều như vậy. Ta không hề có hứng thú với những thứ đó."

Nói xong, Trần Nặc ngồi lên xe gắn máy nhanh như chớp phóng đi.

Lỗi ca vẫn ở nguyên chỗ gãi gãi đầu.

Vị này, nhìn đến cũng không phải giả vờ giả vịt, là thật sự không quan tâm điểm sản nghiệp ấy của mình a, cũng không nghĩ muốn chen chân vào.

Một chút lo lắng cuối cùng trong lòng, cũng liền tiêu tán.

Hôm nay Trần Diêm La đến cùng chạy ra ngoài là có chuyện gì?

Tất nhiên không phải đi trường học.

Hôm nay hắn có chuyện quan trọng muốn xử lý.

Họp phụ huynh!

Đi tới trường của Tiểu Diệp Tử.

Ngồi xe gắn máy đi vào nhà trẻ, trở ra, Trần Nặc kỳ thật có chút mê mang.

Hai đời làm người, lên trời xuống đất chuyện gì cũng đều làm qua. Nhưng đối với Trần Diêm La mà nói, họp phụ huynh thật sự chính là lần đầu — lấy thân phận của gia trưởng.

Gia trưởng đến đây cơ bản đều là mẹ của đứa bé.

Trong phòng học của nhà trẻ, những người phụ nữ trung niên ngồi đầy phòng.

Trần Nặc an vị ở giữa một đám thiếu phụ, thật sự có chút lúng túng.

Trong đó ngẫu nhiên cũng có một hai gia trưởng là nam, nhưng so với độ tuổi của Trần Nặc cũng lớn hơn rất nhiều, cho nên cũng không có gì để nói.

Ngược lại là một nhóm thiếu phụ, đối với thiếu niên môi đỏ răng trắng ở trong lớp, rất có điểm hiếu kì.

Có người tính tình hướng ngoại liền cùng Trần Nặc hàn huyên vài câu, nghe được Trần Nặc lấy thân phận huynh trưởng đến họp phụ huynh, liền thật bất ngờ.

Liền có người hỏi cha mẹ đâu, Trần Nặc suy nghĩ một chút, không nói cha mẹ Diệp Tử đều đang ngồi tù — sợ đối với Diệp Tử ảnh hưởng không tốt.

Liền dứt khoát nói cha mẹ đều không có ở đây.

Không nói rõ, dù sao liền nói không có ở đây.. . Còn lý giải ra sao, tùy các nàng.

Lần này, ngược lại kích phát không ít đồng tình, bên trong đều là một mảnh tiếc hận, ngược lại đối với người anh trai tốt như Trần Nặc, liền có nhiều thêm mấy phần hảo cảm.

Còn có mấy đại tỷ tỷ nhiệt tâm, chủ động lưu lại điện thoại cho Trần Nặc, biểu thị, một chàng trai mang theo một đứa nhỏ sinh hoạt khẳng định sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức, nếu có gì cần trợ giúp, có thể liên hệ chính mình.

Trần Nặc cực kỳ chân thành cám ơn từng người.

Cuộc họp phụ huynh ở nhà trẻ đi theo quy trình, cũng không có gì phức tạp. Lão sư giới thiệu một chút về tình huống giáo dục của đứa bé, sau đó cùng gia trưởng dặn dò một chút việc tiêm vắc xin cho đứa bé.

Cuối cùng còn chút thời gian, lần lượt nói chuyện riêng với từng gia trưởng.

Thời điểm tới phiên Trần Nặc, lão sư biểu thị bạn học nhỏ Tiểu Diệp Tử ở trong vườn trẻ biểu hiện rất tốt, nhu thuận đáng yêu, dáng dấp cũng đẹp mắt, lão sư cùng các bạn nhỏ khác đều cực kỳ thích.

Duy chỉ có một điểm…

"Học kỳ này, trạng thái tinh thần của đứa bé rõ ràng cùng trước học kỳ khác biệt, cảm giác đứa bé trở nên sáng sủa hoạt bát hơn rất nhiều. Nhưng mà… Tựa hồ các ngươi cần chú ý hơn về việc sinh hoạt trong nhà, hiện tại cảm giác Tiểu Diệp Tử có chút trưởng thành sớm, ngày bình thường, những chương trình TV không thích hợp, cũng không cần cho cô bé xem."

Hại.

Có thể không trưởng thành sớm sao.

Bạn học nhỏ khác vẫn còn đang hát "Tiểu Yến Tử xuyên áo bông."

Bạn học Tiểu Diệp Tử đã đang hát "Chỉ sợ chính ta sẽ yêu ngươi".

Nghe lão sư nói, Trần Nặc quyết định sau khi trở về, chuyện thứ nhất làm chính là đem điều khiển từ xa của TV trong nhà khóa lại.

Cuộc họp phụ huynh kết thúc, Trần Nặc mang theo em gái rời nhà trẻ.

Hôm nay đã hẹn sẽ qua nhà lão Tôn ăn cơm.

Nhưng kết quả mới trở lại trường học, đến dưới lầu ký túc xá nhân viên, điện thoại Trần Nặc liền vang lên.

Là Lý Dĩnh Uyển gọi tới.

Sau khi Trần Nặc kết nối, cười nói: "Làm sao vậy, có lừa được mẹ ngươi không?"

Đầu bên kia điện thoại, truyền đến tiếng khóc của Lý Dĩnh Uyển.

"Oppa! Ngươi mau tới a! Mụ mụ xảy ra chuyện!!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất