Chương 196
Xả Giận
Cố Khang không ngốc.
Sau khi từ bệnh viện về nhà nghĩ nửa ngày, càng nghĩ càng cảm thấy việc xảy ra quá kỳ quặc.
Cô em gái mà mình mang ra ngoài kia——tên là San San hay là Lệ Lệ.
Mẹ kiếp, tất cả đều rối tung lên.
Rõ ràng căn bản không biết tên đầu trọc kia!
Tiên nhân khiêu? Cái này mẹ nó nhảy cũng quá mạnh đi.
Chính là chuyên môn chạy tới hố mình.
Mình ngồi xổm bên trong cũng hơn hai năm, mới bước chân ra ngoài được mấy ngày thì còn có thể có kẻ địch nào?
Đánh mình thành cái dạng này?
Toàn thân bầm tím mềm oặt cũng phải hơn bốn mươi chỗ, cộng thêm bốn chỗ bị trật khớp, còn chấn động não mặc dù là rất nhỏ.
Cái này mẹ nó vừa nhìn liền biết là lão Bào Tử ra tay, lại hung ác vừa chuẩn xác, đè ép vết thương nhẹ để đánh.
Khiến cho mình phải ăn đau khổ một trận, nhưng nếu thật sự gọi cảnh sát để giải quyết, sự tình cũng sẽ không đến mức huyên náo rất lớn.
Báo cảnh?
Cố Khang không dám!
Báo cảnh, truy cứu chuyện đêm đó, chuyện đánh người đả thương trước không nói, mình mang theo em gái kia đi thuê phòng, đây chính là vi phạm pháp luật chạy không thoát!
Mình mới từ ngồi xổm bên trong ra ngoài không lâu, người hết hạn tù được phóng thích, lúc này mới ra ba ngày liền phạm tội, sẽ nghiêm trị xử lý là chạy không thoát.
Ai hố mình?
Còn mẹ nó có thể là ai a!
Trong lòng Cố Khang bốc lửa.
Trước đó đâu, em trai nói với mình, nhãi ranh kia đến nhà gây chuyện như thế nào, là một tên ranh ma như thế nào, mình vẫn không tin đâu.
Cố Khang trước kia từng gặp qua Trần Nặc a, một thiếu niên sợ hãi rụt rè hướng nội.
Sao có thể là một tên ranh ma?
Mẹ nó. Thật sự rửa mắt mà nhìn, thế mà có thể tìm người hố mình.
Một hơi này, Cố Khang nuối không trôi!
Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động vang lên.
Vừa tiếp xúc với điện thoại di động, bên trong liền truyền đến âm thanh Kim Lăng tiêu chuẩn của Tiểu Dũng, âm thanh đổ ập xuống tức miệng mắng to.
"Cố Khang con mẹ nó ngươi a có thể chơi a! Lão tử không thèm đếm xỉa mặt mũi dẫn ngươi gặp đại ca của ta, cho ngươi cơ hội đi! Lão đại đều nói để cho ta mang ngươi tới công ty nói chuyện lảm nhảm, con mẹ nó cả buổi chiều điện thoại của ngươi đều không thể kết nối! Ngươi đùa bỡn ta a!
Ngươi được làm! Cút mẹ ngươi đi, sau này đừng có tìm đến ta để lảm nhảm! Mặt mũi của lão tử đều vì ngươi mà mất hết!"
Cố Khang bị mắng một trận, chờ đối phương lửa vung xong, mới ủy khuất nói: "Dũng ca, ngươi không biết, tối hôm qua ta mẹ nó bị người làm cái tiên nhân khiêu, làm một trận, mới từ bệnh viện ra, điện thoại đều không còn điện."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát.
Tên tiể Dũng kia nhìn vào cũng coi như có nghĩa khí, hỏi thăm hai câu: "Tiên nhân khiêu nhảy ngươi a? Là tên nào làm?"
"Là một thằng nhãi con! Mẹ nó, trước đó ta nhìn lầm…"
Trong văn phòng Già Phong đường.
Vương lão hổ nằm trên ghế, hai chân liền vểnh lên trên bàn, híp mắt nghe.
Cố Khang sưng mặt sưng mũi nói chuyện, tiểu Dũng bên cạnh rất có ánh mắt đi lên đốt một điếu thuốc cho Vương lão hổ.
Vương lão hổ cười tủm tỉm nghe xong, gật đầu: "Đã hiểu, chính là tên nhóc mà trước đó vợ ngươi từng sinh đúng không? Ha ha, con mẹ nó ngươi là người của lão đại lại bị một tên học sinh chơi."
Vương lão hổ cười Cố Khang có chút xấu hổ, nhưng rốt cuộc không dám nổi giận, chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Vương lão hổ nhả ra hai ngụm khói.
Những ngày này có chút nhẹ nhàng.
Lý Thanh Sơn từ sau chuyện lần trước liền có chút nản lòng thoái chí, ngày bình thường cũng không thường xuyên đến Già Phong đường.
Bình thường ngược lại đem nơi này để cho Vương lão hổ trông coi —— Vương lão hổ rất có một loại cảm giác làm lão đại, trong lòng mừng thầm không thôi.
Ở chỗ này, Lý đường chủ không có mặt, từ trên xuống dưới đều nịnh bợ hầu hạ mình, cái tư vị này…
Cộng thêm Già Phong đường này đang kinh doanh cái gì, tất cả mọi người hiểu, đem Vương lão hổ làm đến mức những ngày này eo đều thiếu chút nữa liền muốn trật.
Suy nghĩ một chút Vương lão hổ cười nói: "Tên nhóc kia nghe nói có tiền đúng không?"
"Đúng đúng đúng, bà nội của hắn qua đời, khẳng định để lại sổ tiết kiệm, lúc ta đến nhà hắn, đồ trang trí trong nhà, điều hoà Xuân Lan, máy móc tủ lạnh các kiểu đều bày biện trong phòng khách, mỗi món cũng đều hơn một vạn đâu. Trong phòng khách là chiếc TV màu phẳng lớn, đầu đĩa DVD, đều là nguyên bộ nhập khẩu.
Thời điểm ta đòi tiền hắn, trực tiếp liền lấy tiền mặt cho ta, một xấp thật dày.
Trong tay hắn khẳng định còn có!"
Vương lão hổ cười.
Vương ca cũng thiếu tiền a!
Những ngày này mặc dù phong quang, có người hầu hạ, bưng trà đưa nước, còn có thể chơi miễn phí.
Nhưng tiền thì thật sự không kiếm được bao nhiêu.
Tại Già Phong đường, mặc dù Lý Thanh Sơn để cho hắn giữ nhà, nhưng sổ sách lại không cho hắn đụng —— sờ không tới tiền!
Lý Thanh Sơn cực kỳ sáng suốt. Người trông coi quầy hàng thu nhập bên trong Già Phong đường là hai người thân thích thuộc nhà họ Lý của hắn.
Vương lão hổ chỉ là người quan sát.
Nói khó nghe chút thì chính là thủ lĩnh nhóm bảo vệ. Mặc dù phong quang, nhưng không thể đụng tới tiền.
Trong đầu suy nghĩ, Vương lão hổ cười nói: "Người anh em, ngươi là người mà tiểu Dũng mang tới cho ta xem, chuyện này, ta khẳng định đưa tay giúp ngươi. Nhưng là đâu…"
Cố Khang cực kỳ thông minh, vội vàng nói: "Về sau ta cùng lão Hổ ca lăn lộn, lần này chơi tên nhóc kia, lấy được bất cứ thứ gì đều là lão Hổ ca vất vả! Ta xả giận là được!"
"Ừm, vốn dĩ chuyện xả giận này cũng không khó gì, để cho tiểu Dũng mang mấy người tới cửa đi, chơi hắn một trận là được rồi.
Ngươi bị đánh bao nhiêu, chúng ta trả lại gấp hai là được.
Nhưng trong tay tên nhóc này còn có tiền nha, chuyện liền không thể làm như thế.
Để ta nghĩ cách."