Chương 200
Mơ Hồ Đã Đoán Được
Sau khi đã phát biểu xong, tất cả học sinh cũng bắt đầu giải tán, các học sinh xếp hàng lên lớp trở về phòng học.
Sau khi tan cuộc, lãnh đạo trường học, giám đốc bộ giáo dục, cộng thêm nhân viên thuộc công ty giáo dục mới bắt đầu cùng nhau hàn huyên vài câu.
Lão Tôn ở trong đó, làm nhân tài giáo dục kiệt xuất nhất của trường Số 8, cũng như người nổi tiếng trong hệ thống giáo dục khu vực gần đây, cũng được kéo vào để nói đôi lời.
Vị Triệu tổng kia nói bên trong nói bên ngoài, muốn đem lão Tôn giới thiệu cho người phụ nữ mặc Burberry kia làm quen một chút.
Nhưng nữ nhân kia quan sát sau khi tan cuộc liền trực tiếp rời đi.
Thôi, lần sau đi.
Triệu tổng kéo lão Tôn qua: "Lão Tôn a, phải làm cho tốt a! Trường Số 8 của chúng ta tuyệt đối sẽ có triển vọng! Học kỳ tiếp theo, trường học sẽ có hai hiệu trưởng, một hiệu trưởng từ công ty cắt cử đến, nhưng chỉ quản lý hành chính, những thứ khác cũng sẽ không xen vào.
Một cái khác là phó hiệu trưởng cũng chính là ngươi, công việc dạy học toàn bộ do ngươi tính toán!"
Trong lòng Lão Tôn cũng dâng lên mấy phần hùng tâm, nhẹ gật đầu.
Nói xong chính sự thì nhìn qua đã thấy lão Tưởng từ cổng trường bước vào. Sau đó một đường liền đi tới bênh cạnh đài chủ tịch, kéo lão Tôn qua thấp giọng nói:
"Lão Tôn, giúp ta một việc, ta muốn xin nghỉ mấy ngày." "
"A?" Lão Tôn sững sờ, lôi kéo lão Tưởng qua một bên: "Trong nhà lại có việc gì sao? Bệnh của lão Tống…"
"Ừm, ta cũng thể nói chi tiết, khoảng chừng bốn năm ngày. Ngươi tìm người thay ta lên lớp đi, dù sao cũng đều là ôn tập cà đề, đổi người khác cũng không ảnh hưởng lớn."
"Được rồi, ngươi trước lo việc trong nhà… Có chuyện gì khó xử, ngươi trực tiếp tìm ta, đừng ngại ngùng."
Lão Tưởng cũng khó khăn.
Kỳ thật vốn định làm xong một lần liền nghỉ ngơi mấy năm.
Nhưng mặc dù trong nhà bây giờ có chút tiền, nhưng miệng ăn núi lở a.
Lão Tưởng tiếp ủy thác cũng chỉ có một điều kiện quan trọng: Chỉ tiếp ở bản địa, nơi khác không đi.
Bởi vì không dám rời xa thê tử của mình.
Điều kiện hạn chế như thế, kỳ thật công việc nhận được sẽ rất ít.
Khó mà gặp được một ủy thác có điều kiện như vậy, vẫn phải kiếm một ít mới được!
Khương Anh Tử kiên trì cùng với con gái mình đi dạo tại khu vực gần núi Tướng Quân.
Núi Tướng Quân này ở ngay trong khu vực Giang Ninh, dưới núi là một bãi cỏ tươi xanh, phát triển ra. Vào mỗi buổi tối sẽ có rất nhiều người ở chỗ này chơi thả diều hoặc là dắt chó đi dạo.
Nghe nói ở gần đây rất nhanh sẽ được phát triển thành mấy khu biệt thự, tương lai nơi này liền sẽ trở thành khu nhà giàu ở bản địa.
Khu vực này là vị trí tốt.
Nhưng bây giờ còn chưa có quá nhiều người biết tới.
Khương Anh Tử cũng không biết con gái của mình lên cơn điên gì, nhất định phải chạy nơi này chơi.
Đã dạo chơi trên bãi cỏ một canh giờ, Lý Dĩnh Uyển tựa hồ đối với việc chơi diều cũng không có hứng thú gì, liền ngồi tại trên bãi cỏ gửi tin nhắn—— đã như vậy thì ở nhà nhắn tin không phải sẽ tốt hơn sao.
Khương Anh Tử thở dài, trong lòng mơ hồ đoán được chút gì.
Lần trước tai nạn xe cộ, trong lòng Khương Anh Tử đối với Trần Nặc coi trọng lần nữa lại tăng lên một cấp bậc, đã tăng lên tới độ cao vô cùng!
Đối với việc mình lần nữa gặp nạn, Khương Anh Tử kỳ thật cũng muốn tra xét.
Nhưng là… Không có kết quả.
Tìm tới thám tử tư tại nam Triều Tiên để tra xét một chút đối thủ cạnh tranh trên phương diện làm ăn, đều không có manh mối cùng tin tức có giá trị nào.
Nhưng Khương Anh Tử cũng không phải cũng là người mà cái gì cũng không làm, hiện tại bên người ngoại trừ thư ký ra, tài xế đã đổi thành người khác, là từ trong nước điều tới, người trong quân đội đã giải nghệ.
Bên ngoài là tài xế, cũng có thể âm thầm làm bảo tiêu.
Mắt thấy mặt trời xuống núi, Lý Dĩnh Uyển lại phát ra tin nhắn ngắn, mới quay đầu nói với Khương Anh Tử: "Chúng ta đi ăn cơm đi. Ta biết rõ một quán ăn địa phương cực ngon."
Khương Anh Tử không nói chuyện, nhẹ gật đầu.
Hai mẹ con sau khi lên xe hơi, trên ngọn cây bay xuống một con chim họa mi.
Chim họa mi nhảy nhót mấy lần, sau đó giương cánh bay đi.
Trần Nặc ngồi trong một tiệm nước giải khát ở ven đường đối diện. Đem chai nước ngọt trong tay để xuống, đội lên đầu một cái mũ lưỡi trai, đứng dậy rồi rời đi.
Cả hai ăn cơm tối tại một quán ăn trên đường Đông Sơn gần khu chợ đêm.
Nơi này cách khách sạn Khương Anh Tử ở cũng khá gần.
Bên cạnh quảng trường là một loạt cửa hàng ngoài trời, dưới tấm bạc che mưa che nắng là một ít bộ bàn ghế được bày ra.
Mặt trước sát đường là bếp.
Bảng hiểu viết "Lão Nga Đông Sơn"
Thứ này được coi là một món ăn địa phương nổi tiếng.
Một cái nồi sắt lớn trực tiếp được để lên bàn, bên trong là nước dùng màu đỏ đang sôi ừng ực. Thịt ngỗng bị chặt thành từng khối từng khối, cả xương và thịt. Tất cả đều được hầm nhừ ra.
Đều rất nhanh liền hầm xong.
Kẹp lên một miếng, cắn một cái, thịt ngỗng già vỗn dĩ dai đã được hầm mềm nhừ, hương vị mặn tươi, hơn nữa còn có một ít cay. Một ngụm nuốt xuống, thịt đều có thể từ xương trực tiếp tuột ra.
Lão Nga Đông Sơn chính là một cái hỏa hầu, nhất định phải hầm đến khi nát nhừ thì mới tính là ngon miệng.
Trong nồi còn có những cục khoai tây lớn, cũng bị hầm đến mềm nhừ, khẽ cắn một ngụm, mùi vị đẫ được nước súp đỏ thấm vào trong.
Khương Anh Tử cùng Lý Dĩnh Uyển, mẹ con hai người mặc dù trong lòng đều có tâm sự, nhưng trước món ăn ngon như vậy vẫn là mỗi người đều ăn mấy miếng.
Quảng trường ẩm thực này mới được hoàn thành, người biết tới còn không tính cực kỳ nhiều, nhưng việc bán hàng của tiệm Lão Nga này lại không kém.
Trên quảng trường có con những đứa trẻ đang vui đùa ầm ĩ.
Nơi xa còn có những người già đang nhảy múa tập dưỡng sinh —— ở cái thời đại này còn chưa được gọi là quảng trường khiêu vũ.
Kỳ thật Lão Tưởng đang an vị bên trên một vành đai xanh bên cạnh quảng trường. Trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai cho người già, trên người mặc chiếc áo khoác màu xám.
Ở phía xa xa, ngay bên trên tấm bạc nơi mẹ con Khương Anh Tử đang ngồi ăn, con chim họa mi của lão Tưởng đang đậu trên đó.
Thần sắc của Lão Tưởng cũng không phải rất nhẹ nhàng, ánh mắt không ngừng quét tới quét lui trên quảng trường.