Chương 275
Tựa Như Kiếp Trước
Tay Lộc Tế Tế bị buông ra, nhưng toàn bộ cánh tay phải lại tựa hồ mềm mềm rũ xuống, thân thể cũng nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
Vu sư cả giận nói: "Ngươi điên rồi! Lại liều mạng đánh ta như thế! Chẳng lẽ hôm nay mọi người cùng nhau chết ở chỗ này sao?!"
"Ngươi đánh lão công của ta! Ta liền đánh chết ngươi!"
"…" Vu sư kém chút liền thổ huyết!
Lão công?
Cái nữ nhân điên này, ở đâu lại có lão công a!!
Tên hỗn đản giảo hoạt quỷ kế đa đoan, sao lại thành lão công của nữ nhan điên này a!!
Lộc Tế Tế đã lần nữa nhào tới! Trên bầu trời gió nổi mây phun, lần nữa một đường tia chớp rơi xuống đầu!
Vu sư mắng to một câu, thân thể nhanh chóng lui về sau đi, nhưng vô số đường tia chớp ngưng tụ ở giữa không trung…
Lần này trong lòng Vu sư thật sự toát ra khí lạnh!
Giữa các chưởng khống giả, mọi người cho tới nay vẫn luôn ngầm thừa nhận quy tắc sẽ không dễ dàng bộc phát chiến tranh, mà cho dù là ngẫu nhiên có xung đột, cũng đều là giữ lại một chút chỗ trống.
Người phụ nữ trước mắt này, giờ phút này rõ ràng là tư thái xuất chiêu!
Đánh như thế… Thực lực của mình cùng Nữ Hoàng Tinh Không cơ bản có thể nói là chia đều, nếu liều mạng… Hôm nay thật sự không biết có thể chết ở chỗ này hay không!
Vu sư cũng không có hứng thú để cho mình chôn xương tại nơi đất khách quê người này!
Nghĩ như vậy, trong lòng liền lập tức có ý muốn thối lui.
Mắt thấy trên bầu trời, từng đạo tia chớp lần nữa rơi xuống, Vu sư hét lớn một tiếng, thế nhưng liền tháo chiếc nhẫn trong tay của mình xuống!
Trong tay dùng sức bóp!
Oanh!
Chiếc nhẫn ở trong tay Vu sư hóa thành vỡ nát! Nhưng theo chiếc nhẫn vỡ nát, trên thân Vu sư đột nhiên bạo phát ra một đoàn tinh thần lực phong trào giống như trạng thái đỉnh phong của hắn!
Phong bạo càn quét đi ra, Sấm sét đầy trời của Lộc Tế Tế rơi xuống…
Từng đoàn ánh sáng chói mắt, khiến cho người khác không cách nào mở to mắt.
Trần Nặc dưới tình thế cấp bách hét lớn một tiếng: "Đừng liều mạng a!! Lộc Tế Tế!!!!!"
Bên trong ánh sáng chói mắt. Trần Nặc cảm giác được thân thể của mình như là lá rơi rụng trong gió lốc, bị cuốn lên giữa không trung, bên tai đều là thanh âm gào thét vù vù.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Trần Nặc liền cảm thấy mình cơ thể đang rơi xuống của mình dừng một chút, mở to mắt, đã nhìn thấy Lộc Tế Tế một tay bắt lấy chính mình…
Khóe miệng Lộc Nữ Hoàng tràn đầy máu tươi, sắc mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng là trắng bệch.
Lộc Tế Tế giật giật khóe miệng: "Lão công… Ta bắt được ngươi…"
Hai người chậm rãi rơi xuống đất, Trần Nặc chống đỡ mình đứng lên, cũng không chờ hắn đứng vững, thân thể Lộc Tế Tế đã mềm nhũn, ngã vào trong lòng ngực Trần Nặc.
Trần Nặc vội vàng chặn ngang ôm lấy, Lộc Tế Tế thở hắt ra, ho khan hai lần, lông mày nhíu chặt: "Lão công a ~… Tên kia… Quá lợi hại… Ta không để đánh lại hắn a…"
Giờ phút này trong quặng mỏ trống rỗng, nơi nào còn có thân ảnh của Vu sư.
Lão Âm so này đã chạy.
Trần Nặc đỡ Lộc Tế Tế, dìu nàng nằm xuống, nằm ở trên đùi của mình.
"Không có chuyện gì, ngươi đã rất lợi hại… Khiến cho Vu sư tự tay bóp nát một viên Hồn khí của chính hắn. Lần này hắn chịu tổn thương, không có hai ba năm đều không thể trở bổ lại."
Lộc Tế Tế nghe vậy, trên mặt mới nở một nụ cười, thanh âm lại cực kỳ suy yếu: "Nói như vậy… Ta rất lợi hại, đúng hay không a, lão công…"
"Đúng, ngươi rất lợi hại."
Lộc Tế Tế còn muốn nói điều gì, bỗng nhiên lông mày nhíu lại, hừ một tiếng: "Lão công… Tay phải của ta, đau quá a…"
Trần Nặc vội vàng kéo áo tay phải của Lộc Tế Tế ra, lúc đầu tay áo chỉ còn lại một chút vải rách, giờ phút này sau khi kéo ra, đã nhìn thấy một đầu cánh tay tuyết trắng của Lộc Tế Tế, tựa hồ trở nên óng ánh sáng long lanh, dưới da thịt, một tia phù văn kim quang mơ hồ hiện lên, còn đang điên cuồng phá hư thân thể Lộc Tế Tế.
Nữ Hoàng sâu hít sâu vài ngụm khí, từng đoàn lực lượng dọc theo cánh tay, chậm rãi đem những phù văn kia áp chế xuống…
"Lão công… Ta, ta mệt mỏi quá a…"
"Không có chuyện gì, ngươi nghỉ ngơi một chút đi." Trần Nặc thở dài: "Lực lượng trên thân thể của ngươi sẽ từ từ chữa trị. Phù văn của tên kia, rời khỏi Hồn khí của hắn, chẳng mấy chốc sẽ tiêu tán mất."
Mí mắt của Lộc Tế Tế rủ xuống: "Ta…"
Phía dưới cũng chưa nói xong, Lộc Tế Tế đã ngủ.
Ban đêm.
Núi hoang.
Trong mỏ quặng.
Sau khi hai đại cường giả chiến đấu đã để lại một đống đổ nát bên trong.
Trần Nặc ôm Lộc Tế Tế trong ngực, liền ngồi dưới đất, để đầu Lộc Tế Tế gối lên trên đùi của mình.
Trần Nặc hít một hơi thật sâu, một tia mơ hồ kịch liệt nhói nhói trong đầu bị hắn cưỡng ép đè xuống, lại từ đầu ngón tay chảy ra từng đạo lực lượng kỳ dị, thuận theo mi tâm Lộc Tế Tế chui vào…
Vốn dĩ trong lúc Lộc Tế Tế ngủ hơi thở dồn dập, trên mặt còn mang theo biểu lộ đau đớn, nhưng theo lực lượng từ đầu ngón tay Trần Nặc chui vào, một tia phù văn trên cánh tay Lộc Tế Tế rốt cục bị buộc ra khỏi da thịt, Trần Nặc hít một hơi thật sâu, đem từng cái phù văn nhẹ nhàng chộp vào lòng bàn tay…
Hô hấp của Lộc Tế Tế dần trở nên thả lỏng, biểu lộ trên mặt cũng dần giãn ra theo thời gian.
Nhìn người phụ nữ yên tĩnh ngủ say trong ngực mình.
Trong lòng Trần Nặc cũng không biết có tư vị gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, lại cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Nữ Hoàng Tinh Không một chút. .
"Uy, nữ nhân…"
Trần Diêm La thấp giọng thở dài: "Rất xin lỗi a, mấy ngày nay vẫn một mực tại lừa ngươi… Kỳ thật, rất nhiều lần ta cũng nghĩ để cho ngươi tỉnh lại, sau đó đem ngươi rời khỏi nơi này.
Lừa ngươi lâu như vậy… Kỳ thật, ta là đang lừa chính ta a…
Ta, tựa như không nỡ để ngươi rời đi…
Cũng không phải vì sợ ngươi tỉnh lại sẽ đánh ta à.
Ta chỉ là… Không nỡ để ngươi tỉnh lại.
Ta chỉ là… Có chút mê luyến loại cảm giác này, cảm giác khi đem ngươi giữ ở bên người.
Tựa như…Thời điểm ở kiếp trước…
Ân, cẩn thận tính toán một chút, đây là lần thứ hai ngươi gối lên đùi của ta ngủ thiếp đi.
Lần trước…
Vẫn là…
Đời trước đâu."
Đời trước…
Ân, một lần kia, cũng là cảnh tượng như vậy.
Bên trong phế tích, mình ôm lấy người phụ nữ này, nàng ngủ ở trên đùi của mình…
Trần Nặc cúi đầu.
Trên mặt Diêm La, tựa như không có nửa điểm biểu lộ, duỗi tay ra, động tác lại vô cùng ôn nhu.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lộc Tế Tế, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén mái tóc trên trán của nàng.
"Lộc Tế Tế a… Đời này, ta cũng sẽ không chọc tức ngươi nữa có được hay không?
Lộc Tế Tế a… Đời này, ta cũng sẽ không mắng ngươi là nữ nhân điên, có được hay không?
Lộc Tế Tế a… Đời này, ta sẽ mang ngươi ra biển bắt cá mập, có được hay không?
Lộc Tế Tế a… Đời này…
Ngươi…
… Đừng có lại chết, có được hay không?"
Một giọt nước mắt, từ khóe mắt Diêm La trượt xuống, rơi vào trên mặt của Nữ Hoàng Tinh Không.
Trên mặt Diêm La lộ ra một nụ cười mỉm ôn nhu, ôn nhu nhìn Nữ Hoàng Tinh Không đang ngủ say trong lòng ngực mình.
Bầu trời đầy sao, chiếu vào trên thân của hai người…
Tựa như.
Kiếp trước.