Chương 276
Chữa Trị
Hai đại cao thủ va chạm, phảng phất chạng vạng tối tối mùa hè này trải qua một trận sấm chớp kinh hoàng, chỉ là mỗi riêng sét đánh nhưng lại không có mưa.
Trong rừng núi, những đợt gió to đã lắng lại.
Trong hầm mỏ bị vứt bỏ yên tĩnh không có người.
Trần Nặc ôm Lộc Tế Tế, một tia một tia niệm lực ở đầu ngón tay rót vào mi tâm Lộc Tế Tế.
Cuối cùng tinh thần lực của Vu sư phong bạo, là một trong những tuyệt kỹ bảo mệnh áp đáy hòm của Vu sư. Điên cuồng tinh thần lực xung kích, nếu là người có thực lực chênh lệch một chút. Rơi vào trong khu vực phong bạo này, dưới sự cuồng bạo tinh thần lực xung kích, nhẹ thì trực tiếp hôn mê tại chỗ, nặng thì liền có thể bị phá tan tinh thần ý thức, thậm chí có khả năng sẽ biến thành ngu ngốc.
Mặc dù Lộc Tế Tế không phải thường nhân, nhưng vị Nữ Hoàng Tinh Không này tại mấy ngày trước liền thụ thương ngoài ý muốn, hơn nữa tổn thương vừa vặn cũng chính là đầu óc, tinh thần ý thức của cô nguyên bản đã bị thương, mà mới vừa rồi lại một phen liều mạng đấu pháp, đối mặt bão táp tinh thần của Vu sư, lại càng không phòng ngự, chỉ một đường cường công.
Như vậy mới dẫn đến Nữ Hoàng Tinh Không lần nữa bị thương, giờ phút này đã mê man trong lòng ngực Trần Nặc.
Trần Nặc híp mắt, cẩn thận cảm ứng không gian ý thức tinh thần của Lộc Tế Tế.
Nguyên bản mấy ngày trước sau khi Lộc Tế Tế bị thương không gian ý thức tinh thần, tinh thần lực chia năm xẻ bảy, tán loạn thành một số đoàn, nhưng tinh thần lực của nhân loại có công năng tự khôi phục, thân là đại lão chưởng khống giả, tất nhiên sức khôi phục càng thắng thường nhân.
Sau khi Lộc Tế Tế bị thương, kỳ thật hai ngày này không gian tinh thần đã đang thong thả tự mình dung hợp. Loại dung hợp này ngay từ đầu là chậm chạp, về sau sẽ càng lúc càng nhanh.
Mỗi khi khôi phục được một phần, tinh thần lực liền mạnh một phần. Mỗi mạnh một phần, tốc độ khôi phục liền sẽ càng nhanh một phần.
Nhưng giờ phút này khi Trần Nặc từ đó quan sát Lộc Tế Tế, lại phát hiện không gian tinh thần của Lộc Tế Tế dưới sự xâm nhập bão táp tinh thần, trở nên tán loạn cả lên.
Bởi như vậy, tổn thương càng thêm tổn thương, lại muốn chờ Lộc Tế Tế khôi phục, sợ là cần phải vượt qua một đoạn thời gian rất dài.
Trần Nặc ngưng thần, một tia niệm lực tại đầu ngón tay rót vào sâu trong óc Lộc Tế Tế, từng chút một dẫn dắt ý thức tinh thần bị tán loạn của Lộc Tế Tế, khiến cho bọn chúng từng chút một trở về vị trí cũ, dung hợp.
Quá trình này phi thường chậm chạp cùng gian nan… Hơn nữa độ khó xa xa so với việc lúc trước dùng niệm lực dẫn đường vận chuyển nội tức giúp Hạo Nam ca trong mơ còn lớn hơn nhiều.
Lộc Nữ Hoàng đã là đại lão chưởng khống giả cấp, không gian ý thức tinh thần của đại lão cấp chưởng khống giả, không nói là mênh mông như biển, nhưng so với thường nhân vẫn được xem là khổng lồ hơn vô số lần, loại dẫn dắt này rất hao phí lực, cho dù có là một vị cao thủ đồng cấp chưởng khống giả tới làm, cũng vẫn là một công trình không nhỏ.
Trần Nặc cắn môi, trên trán tích tích mồ hôi rơi vào trên mặt Lộc Tế Tế, một tia niệm lục ở đầu ngón tay chui vào trong óc Lộc Tế Tế, hô hấp của nữ hoàng khi thì nhẹ nhàng, khi thì gấp rút.
Trần Nặc không quan tâm, điên cuồng nghiền ép niệm lực của mình… Nguyên bản hắn cũng đã hao phí không còn lực, nhưng giờ phút này lại không quan tâm nghiền ép niệm lực của mình, phảng phất như khăn mặt đã bị vắt khô nhưng vẫn liều mạng vặn xuống.
Nguyên bản niệm lực róc rách chảy xuôi, lại trở thành như là tia nước nhỏ, cuối cùng đã héo rút thành một tia một tia, miễn cưỡng duy trì ăn khớp.
Sắc mặt Trần Nặc cũng càng trở nên tái nhợt.
Ước chừng qua gần một tiếng, Trần Nặc mới thở hắt ra, buông lỏng ngón tay.
Chỗ sâu trong óc phảng phất có vô số cây kim nhọn đâm vào, ẩn ẩn làm đau nhức.
Nhưng loại thống khổ này lại không thể khiến người thanh tỉnh, ngược lại loại cảm giác này tựa như đã mấy ngày mấy đêm không ngủ, khiến não đầu tê tê, buồn ngủ, thậm chí mí mắt cũng gục xuống.
Trần Nặc làm xong những việc này, cúi đầu nhìn Lộc Tế Tế một chút, rốt cục từ ánh mắt lóe lên một tia yên tâm.
Trong không gian ý thức của Lộc Tế Tế, một đoàn mảnh vỡ lớn nhất đã được Trần Nặc dẫn dắt, dung hợp bảy tám phần. Còn có một số mảnh vỡ nhỏ bé… Cũng chỉ có thể chờ ngày sau bản thân tự động sửa chửa khép lại.
Làm xong những thứ này, Trần Diêm La cũng cảm thấy niệm lực hao tổn mà không gì, rốt cục có thể buông thõng cánh tay xuống, sau đó lăn về một bên, ngã chổng vó nằm trên mặt đất.
Không bao lâu, liền bất tỉnh ngủ mê man.
Trong lúc Trần Nặc ngủ mơ, cũng không biết gặp qua bao nhiêu giấc mộng, chỉ cảm thấy vô số mảnh vỡ tràng cảnh kí ức của kiếp trước thoáng hiện qua trong mơ.
Thời gian dần trôi qua, cảm thấy trên mặt mát lạnh, Trần Nặc từ từ mở mắt ra.
Trong tầm mắt, trước tiên nhìn thấy bầu trời tối tăm mù mịt, sau đó cảm giác được gió mát thổi qua trên mặt.
Trần Nặc liền cảm giác được dưới thân thể cứng rắn, rất là thô cứng. Đoán chắc mình hẳn là còn đang nằm ở ngoài trời.
Hơi trật cổ một chút, đã nhìn thấy bốn phía xung quanh vẫn là hầm quặng, nhưng cũng không phải là địa phương lúc trước khi ngủ, mà đã bị dời đến hầm biên giới hầm quặng, tựa vào vách núi bên cạnh.
【Mọi người đẩy kim phiếu ủng hộ cho mình nhé. Mình đang có chương trình khuyến mãi đẩy KP nhận code ở thông báo. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian qua.】