Chương 290
Trần Nặc Run Sợ
"Lão già vừa rồi là ai?"
"Ách, bạn của ta." Trần Nặc cười khổ.
Lộc Tế Tế nhíu mày suy nghĩ một chút: "Bạn của ngươi rất hào phóng a, đều thanh toán hóa đơn giùm."
"Ừm, hắn thật sự hào phóng."
"Đáng tiếc a, lúc đầu bữa cơm này là ta muốn cảm tạ ngươi, lần này bị hắn mời."
Trần Nặc cười khổ: "Đều giống như cả thôi. Tâm ý ta đã nhận là được. Không quan tâm ai thanh toán hóa đơn."
Lộc Tế Tế không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào con mắt của Trần Nặc vài giây, nhìn đến mức trong lòng Trần Diêm La đều hoảng sợ. Người phụ nữ này mới bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: "Được rồi, ngươi đã nói như vậy thì quên đi."
Trong lòng Trần Nặc vừa mới buông lỏng, nhưng lại nghe thấy Ngư Nãi Đường ở bên cạnh mở miệng nói một câu: "Sư phụ, lão già vừa rồi nhìn cứ nhìn chằm chằm vào ngươi a, thật kỳ quái."
"Có gì mà kỳ quái chứ." Trần Nặc kiên trì cười nói: "Tên có bệnh cũ, trông thấy người đẹp là con mắt liền không di dời được. Chỉ có thể nói Lộc tiểu thư lớn lên quá xinh đẹp."
"Được rồi, tiểu Nãi Đường a ~" Lộc Tế Tế mở miệng ngăn cản Ngư Nãi Đường còn muốn nói gì đó: "Nhìn một chút cũng không có gì."
Ngư Nãi Đường còn muốn nói gì nữa, lại bị Lộc Tế Tế cười ôm vào trong lòng, hai tay đang vò vò trên tóc của cô bé.
"Chỉ là có một chút tiếc nuối a." Lộc Tế Tế thở dài: "Lúc đầu dự tính bữa cơm hôm nay ngoại trừ muốn cảm tạ Trần Nặc tiên sinh đã cứu ta ra, còn đại biểu cho lời xin lỗi vì đồ đệ của ta đã mạo phạm đến bạn của ngươi… Theo lý thuyết, ta hẳn nên mời thêm vị Lý Dĩnh Uyển tiểu thư kia, cùng với cậu bạn học kia đến đây, cùng nhau ăn cơm, sau đó ở trước mặt họ nói xin lỗi…"
"Cũng không cần thiết a!" Trần Nặc vội vàng nói.
"Ồ? Thật sự không cần sao?"
"Không cần! Bạn bè của ta đều là người tốt lòng dạ khoáng đạt, một chút hiểu lầm ấy, ta nói một tiếng là có thể hiểu rõ, không cần lại phiền toái."
"Thật sự không cần?"
"Thật sự không cần!"
Lộc Tế Tế thở dài, tựa hồ có chút tiếc hận: "Kia…Được rồi."
Ba người từ thang máy đi xuống lầu một nhà hàng, sau khi ra khỏi nhà hàng, Lộc Tế Tế cười nói: "Khách sạn chúng ta ở cách nơi này không xa, liền tự mình đi trở về a, Trần Nặc tiên sinh, ngươi thì sao?"
"Ta về nhà." Trần Nặc vội vàng nói: "Vậy liền từ biệt đi."
"Được rồi a." Lộc Tế Tế đứng tại chỗ mỉm cười với Trần Nặc.
Trần Nặc cảm thấy bị Lộc Tế Tế chăm chú nhìn, toàn thân trên dưới không một chỗ nào không khó chịu, vội vàng chắp tay cáo biệt.
Nhưng mới đi được hai bước.
"Trần Nặc."
"Ai?" Thân thể Trần Nặc cứng đờ, chậm rãi quay người.
Lộc Tế Tế ở sau lưng đi tới.
"Còn có chuyện gì sao?"
"Dáng vẻ của ngươi trông giống như cực kỳ khẩn trương?"
"y…" Trần Nặc cười ha ha một tiếng: "Bởi vì Lộc tiểu thư thực sự quá đẹp, cho nên ta mới khẩn trương a."
Con mắt Lộc Tế Tế lần nữa híp lại, bất quá cũng chỉ chớp mắt một cái, cô từ trong túi lấy ra một trăm đồng, nhét vào trong tay Trần Nặc.
"Tiền đón xe hôm qua là mượn ngươi, phải trả cho ngươi a."
"Ách? A! Được rồi được rồi!"
Trần Nặc nhanh chóng đem tiền nhét vào túi: "Cái kia… Không có chuyện gì nữa ta liền đi trước."
"Ừm, ngươi đi đi."
Trần Nặc mau chóng rời khỏi, đi được vài bước, trong lòng còn chột dạ, nhịn không được quay đầu lại nhìn Lộc Tế Tế một chút, phát hiện Lộc Tế Tế đứng tại chỗ không nhúc nhích, còn hướng về phía mình vẫy tay từ biệt.
Trần Nặc yên tâm, lúc này mới tăng tốc bước chân, rất nhanh liền biến mất tại góc đường.
Ngư Nãi Đường sưng mặt híp mắt, đi tới bên cạnh Lộc Tế Tế, ngẩng đầu nhìn sư phụ.
"Ngươi không thích hợp."
"Ừm?"
Cô bé chín tuổi hừ một tiếng: "Ta nói, ngươi không thích hợp a, Lộc Tế Tế."
Dừng một chút, cô bé chín tuổi suy nghĩ một chút: "Tên Trần Nặc kia, cũng cực kỳ không thích hợp! Luôn có cảm giác hắn có việc giấu diếm chúng ta."
"Ừm."
"Ngươi làm bộ không nhìn ra… Cho nên ngươi càng không thích hợp!"
"Ừm."
Ngư Nãi Đường tức giận: "Oa! Lộc Tế Tế! Ngươi rõ ràng có chuyện giấu diếm ta! Còn cùng ta ân ân a a! Ngươi cũng không nói thật với ta!"
Lộc Tế Tế cười ngòn ngọt, trực tiếp kéo Ngư Nãi Đường ôm vào lòng, dùng sức cọ xát ở trên mặt của nàng: "Trẻ con không nên hỏi nhiều như vậy, lòng hiếu kỳ quá nặng, sẽ không cao lên được a ~ "
"Oa! Lộc Tế Tế, ngươi đã bắt đầu lừa gạt cả ta!" Ngư Nãi Đường liều mạng giãy dụa.
"Nào có đâu ~~ ngươi vẫn là đệ tử thông minh nhất của ta a ~ "
"Mới không phải! Lần này không phải ngươi còn muốn thu thêm một đệ tử sao! Ngươi có phải đã thích bạn nhỏ khác rồi hay không!"
"Ách, không có chuyện đó~ "
"Còn gạt ta, ngươi căn bản chính là có việc đang gạt ta."
"Không có mà!"
"Cho nên tình yêu rồi sẽ biến mất đúng không!!"
Trong lòng Trần Nặc run sợ về tới trong nhà, trên đường đi Lộc Tế Tế không tiếp tục gọi điện thoại hay nhắn tin tới.
Nhưng Trần Nặc vẫn mơ hồ cảm thấy trong lòng bất an… Biểu hiện của Lộc Tế Tế có chút không thích hợp a!
Có mấy lần, Trần Nặc cảm thấy trong ánh mắt người phụ nữ này khi nhìn mình, rõ ràng mang theo một tia cổ quái cùng hí ngược.
Ánh mắt ấy tựa như là "Ta liền lẳng lặng nhìn ngươi bịa chuyện."
Đến cùng cô ấy đã biết được cái gì? Vẫn là nhớ lại cái gì?
Theo lý thuyết… Không thể nào!
Nếu nàng thật sự nhớ ra mấy ngày nay mình lừa nàng làm lão bà… Còn nhớ mình đều đã nhìn hết sạch toàn thân của nàng… Còn nhớ ra mình là Kẻ Đốt Phá Trái Tim…
Lấy hiểu biết của mình đối với Lộc Tế Tế ở kiếp trước, nữ nhân này sớm đã đạp trên Phong Hỏa Luân vô địch, giết đến tận cửa nhà.
Nơi nào còn khách khí được như vậy.