Chương 293
Thẻ Người Tốt
Địa điểm hẹn gặp là ngay ngã tư không cách xa khu phố dân cư lắm. Nơi này có một tòa nhà hải quan mang tính nhận diện rất đặc trưng, đặc biệt thuận tiện tìm đường.
Trương Lâm Sinh cũng không đạp xe mà đi bộ tới đây, sau đó đứng dưới ánh đèn đường đợi một chút.
Một lát sau, một chiếc xe con Elantra màu trắng chậm rãi lái tới, ngừng tại ven đường, xe dừng hẳn, tắt máy.
Cửa xe phía sau mở ra, Hạ Hạ từ bên trong chui xuống, cách xa mấy bước, đối với Trương Lâm Sinh ở phía trước mỉm cười phất phất tay.
Cô gái này rõ ràng ăn mặc tỉ mỉ cẩn thận.
Một thân váy trắng ngà, loại ôm sát hông, hoàn toàn làm nổi bật dáng người đường cong của thiếu nữ tuổi này… So với thiếu nữ bình thường thì có vài phần trêu chọc người hơn, so với phụ nữ thì lại thêm thanh xuân. Dưới làn váy là một đôi chân tuyết trắng thẳng tắp, còn có thể mang giày cao gót, làm nổi bất thêm đường cong bắp chân rất mê người.
Không nghi ngờ gì nữa, cô gái này biết rất rõ những ưu điểm ngoại hình của mình nằm ở đâu, cũng phi thường am hiểu cách ăn mặc nào có thể làm nổi bật ưu điểm của mình.
Trang điểm rất tinh tế, không có hương vị phong trần, còn có thể lầm nổi bật ra mấy phần cảm giác thanh thuần động lòng người.
Cả người nhìn qua thanh xuân dào dạt, không chút nào giống với những người trộn lẫn trong những câu lạc bộ đêm, ngược lại có mấy phần giống như sinh viên trong trường học, hoặc giống như những con thỏ trắng nhỏ mới vừa bước chân vô xã hội.
Vốn dĩ em gái tên Hạ Hạ này liền lớn lên trông rất xinh đẹp, bằng không mà nói cũng không thể trở thành hồng bài yêu tinh của câu lạc bộ đêm.
Ăn mặc cẩn thận như vậy, quả nhiên có mấy phần khiến người khác cảm giác kinh diễm.
Thời điểm lần đầu tiên Trương Lâm Sinh nhìn sang, cũng phải sửng sốt một lát.
Hạ Hạ cười duyên, từ trong xe lấy ra hai cái túi cầm tay, mỉm cười chào hỏi với Trương Lâm Sinh: "Tiểu ca ca ~ có phải đã đợi rất lâu hay không a?"
"… Ách, không có, ta cũng mới vừa đến." Mặt Trương Lâm Sinh đỏ lên, cúi đầu dời ánh mắt qua chỗ khác.
Bởi vì Hạ Hạ đến gần, hắn mới phát hiện, chiếc váy của cô gái này, vị trí cổ áo mở ra có chút thấp, như ẩn như hiện lộ ra một mảng da nhỏ ở phần ngực. Không sâu, nhưng quy mô cũng khá lớn.
Dưới ánh đèn nhìn đến, một mảnh tuyết trắng.
Hạ Hạ còn cố ý đưa tay hất hất tóc của mình, xích lại gần, nghiêng đầu nhìn Trương Lâm Sinh: "Thế nào? Là do ta hôm nay không dễ nhìn sao? Tiểu ca ca, ngươi sao lại không dám nhìn ta?"
Trương Lâm Sinh ho khan một tiếng: "Cái kia… Đồ của ta đâu?"
"Ở chỗ này a."
Hạ Hạ đem đồ đưa cho Hạo Nam ca, Hạo Nam ca buồn bực nói câu: "Cái kia… Cám ơn ngươi a, làm phiền ngươi rồi."
"Không phiền phức a ~ "
"Cái kia… Đã trễ thế này còn đưa đồ tới cho ta… Có phải đã trì hoãn công việc của ngươi hay không? Thật ngại quá."
"Nào có a." Hạ Hạ hé miệng cười, nhưng ánh mắt lại như cố ý câu người: "Ngươi a, quả nhiên tâm tư ngày đó đều không có đặt trên người ta đâu! Ngày đó không phải đã nói sao, mấy ngày gần đây ta đều nghỉ ngơi, cũng vì ngày đó gặp được khách quý như ngươi đây, quản lý mới tạm thời gọi điện thoại cho ta tới cùng ngươi. Gần nhất ta đều đang nghỉ ngơi a, không đi làm."
"y… A nha." Trương Lâm Sinh máy móc gật đầu nhẹ, thực sự cũng không biết phải trả lời như thé nào.
Con mắt của Hạ Hạ đi lòng vòng: "Ngươi ở tại phụ cận sao?"
"Ừm."
"Kia… Đêm nay ngươi còn có chuyện khác sao?" Hạ Hạ ngọt ngào cười, thậm chí hướng lên nửa bước, tay liền khoác lên trên cánh tay của Trương Lâm Sinh: "Ta còn chưa ăn cơm tối đâu…Nếu không, ta mời ngươi ăn cơm có được hay không? Coi như cám ơn hôm trước ngươi đã cho ta tiểu phí nhiều như vậy."
Trương Lâm Sinh cúi đầu suy nghĩ một hồi —— cho dù tính tình lại chất phác, cho dù ngày thường cũng không liên hệ cùng với nữ sinh.
Nhưng Hạo Nam ca cũng không phải loại người ngu.
Không những không ngốc, kỳ thật tâm tư của Hạo Nam ca so với rất nhiều người đều hiểu chuyện hơn mấy phần. Bằng không mà nói, nếu thiếu niên này không có tâm, thời điểm lần thứ nhất gặp Lý Thanh Sơn, ở trong trường hợp kia đã sớm sợ tè ra quần.
Suy tư một chút, Trương Lâm Sinh ngẩng đầu lên, lần này biểu lộ trầm ổn mấy phần: "Xin lỗi a, ta đã ăn cơm tối rồi, không thể đi cùng ngươi."
"Là như vậy a." Hạ Hạ có hơi thất vọng, nghĩ nghĩ: "Vậy ban đêm ngươi còn có chuyện khác sao?"
"…" Trương Lâm Sinh nhìn vào cô gái.
Hạ Hạ híp mắt cười, dáng vẻ cười cực kỳ câu người.
"Ban đêm ta còn có việc." Trương Lâm Sinh trả lời rõ ràng.
"… Ách."
Hạ Hạ ngây ngẩn cả người.
Cô cũng không nghĩ đến thiếu niên này thế nhưng trả lời nghiêm túc đến vậy.
Mù lòa cũng đều có thể nhìn ra lão nương đang cố ý phóng điện với ngươi có được hay không a!
"Cám ơn ngươi đi bỏ thời gian đưa đồ đến cho ta, làm phiền ngươi rồi." Trương Lâm Sinh hít một hơi thật sâu: "Ta thật sự còn có chuyện khác, ta liền về trước."
"y… A! Kia, ngươi nói ngươi ở cách đây không xa, ta lái xe đưa ngươi trở về đi? Dù sao cũng không xa a, chỉ có một cước chân ga."
Trương Lâm Sinh lắc đầu: "Không được."
Nói rồi, Hạo Nam ca khoát khoát tay với cô, quay người muốn rời đi.
Hạ Hạ không kềm được, nhịn không được mở miệng kêu một tiếng: "Uy! Tiểu ca ca!"
"Ừm?" Trương Lâm Sinh quay đầu.
"Không phải chứ, ngươi đối với ta một chút hứng thú đều không có sao?" Hạ Hạ bĩu môi.
"Ừm, thật xin lỗi, không hứng thú." Trương Lâm Sinh lắc đầu.
"Ta không dễ nhìn?"
"Đẹp mắt." Trương Lâm Sinh thở hắt ra: "Ngươi thật sự rất đẹp."
"Kia… Vì cái gì a?"
"Không vì cái gì cả." Trương Lâm Sinh lắc đầu, mặc dù trong lòng hắn suy nghĩ rất rõ ràng, nhưng lời đến khóe miệng… Bỗng nhiên lại đình chỉ.
Không có cách nào a, cuộc sống hơn mười tám năm. Hạo Nam ca chưa từng cự tuyệt qua cô gái nào a!
Trải qua cuộc sống mười tám năm, cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ gặp phải loại tình huống như thế này: Một cái cô gái xinh đẹp chủ động hướng về phía mình, mà mình trái lại còn cự tuyệt đối phương?
Chưa bao giờ gặp phải a!
Cho tới bây giờ đều là người khác cự tuyệt Hạo Nam ca có được hay không!
Thực sự không biết nói thế nào, Hạo Nam ca nhẫn nhịn vài giây, rồi nhìn Hạ Hạ, khô cằn thấp giọng nói:
"Cái kia… Ta hiện tại còn chưa muốn kết giao bạn bè."
"A?"
"Ta hiện tại chỉ muốn đem tinh lực dùng bên trên phương diện học tập."
"Cái gì?"
"Ách, ngươi, ngươi, ngươi là người tốt."
"…"
Cuộc đời mười tám năm của Hạo Nam ca, dùng hết tất cả tuyệt chiêu cự tuyệt mà mình biết được liên tiếp nói ra.
Sau đó liền quay đầu lại giống như đang chạy trốn.
Mà hồng bài tiểu yêu tinh, vẻ mặt xốc xếch sững sờ trong gió.
Ta…
Ta đây là bị phát thẻ người tốt sao? ?