Chương 292
Hạ Hạ Chủ Động
Trương Lâm Sinh về đến nhà là nạp điện rồi mở máy, trong điện thoại di động nhận được hơn mười tin nhắn gửi đến.
Kỳ thật cũng không phải Trương Lâm Sinh không muốn hồi âm… Mà bởi vì lúc trước hắn bị Ngư Nãi Đường bắt cóc.
Không nghĩ tới sau khi khởi động máy lên lại nhận được nhiều tin nhắn như vậy.
Kỳ thật lúc Trương Lâm Sinh nhìn thấy những tin nhắn này, tâm tình cũng trở nên phấp phồng, cũng có chút phức tạp.
Ngay lúc đầu, đêm hôm đó cùng với Lỗi ca nhậu một chầu, dùng tám ngàn đồng để đổi lại một cái đáp án, trong lòng Hạo Nam ca kỳ thật đã suy nghĩ rõ ràng.
Sau khi có được đáp án, kỳ thật hắn cũng dự định thu xếp tâm trạng lại, rồi lại cùng Khúc Hiểu Linh nghiêm túc nói chuyện một chút.
Không giấu diếm gì cả, mọi người thẳng thắn thành thật nói một lần.
Tuy rằng cụ thể nói chuyện như thế nào, hoặc là kết quả sau khi nói chuyện ra sao, trong lòng Trương Lâm Sinh cũng không chắc chắn được. Nhưng chí ít, hắn nguyện ý đối mặt với chuyện này, đối mặt với quan hệ này, thẳng thắn cùng Khúc Hiểu Linh nói rõ một lần.
Thật không nghĩ đến, xảy ra chuyện bắt cóc ngoài ý muốn, đem tiết tấu chuyện này đánh gãy.
Nhận được rất nhiều tin nhắn từ Khúc Hiểu Linh như vậy, nhất là mấy tin nhắn nổi giận phía sau của Khúc Hiểu Linh …
Trương Lâm Sinh bỗng nhiên không biết phải nói chuyện như thế nào với đối phương.
Nếu nói Trương Lâm Sinh tức giận thì ngược lại cũng không tức giận gì, nghĩ đến việc đối phương không tìm được mình, rất gấp, mới có thể nổi giận đi.
Có thể hiểu được.
Nhưng nhìn thấy những câu chữ phát cáu kia, trong lòng ít nhiều gì cũng có một chút khó chịu.
Rối rắm hơn nửa ngày. Ban đêm Trương Lâm Sinh một mình ở nhà, rốt cục vẫn là cầm lên điện thoại, tâm trạng đã bình ổn xuống một chút, bấm số điện thoại của Khúc Hiểu Linh.
Tính toán thời gian này, Khúc Hiểu Linh hẳn còn chưa tới chỗ làm.
Điện thoại đang kết nối…
"Số máy quý khách vừa gọi đã tắt…"
Trương Lâm Sinh nhíu mày, yên lặng buông điện thoại di dộng xuống.
Kỳ thật còn có biện pháp chính là trực tiếp đi tìm Khúc Hiểu Linh, mặc kệ là đi tới KTV mà Khúc Hiểu Linh làm việc, vẫn là tới nhà của Khúc Hiểu Linh, Trương Lâm Sinh tự nhiên đều biết.
Nhất là KTV, đêm nay Trương Lâm Sinh vốn muốn đi qua, đêm nay mẹ Trương Lâm Sinh sẽ tan tầm lúc nửa đêm, Trương Lâm Sinh muốn đi đón mẹ mình.
Ân, nếu không thì tối nay đến KTV, gặp mặt rồi nói sau.
Trong lòng Trương Lâm Sinh đã ra quyết định.
Trong nhà chỉ có một người, đứng ngồi không yên.
Trương Lâm Sinh yên lặng ngồi xuống luyện công một lát, khí tức du tẩu toàn thân, nhưng tâm làm thế nào cũng không bình ổn được, luyện một lát, cũng thực sự không luyện được. Dứt khoát bắt đầu tới phòng bếp mở một chai bia, yên lặng một người uống hai ly.
Bỗng nhiên điện thoại liền vang lên.
Cầm lên nhìn, một dãy số xa lạ, Trương Lâm Sinh suy nghĩ một chút, ấn nhận cuộc gọi.
"Uy ~ tiểu ca ca ~" Thanh âm thanh thúy mềm mại đáng yêu.
Trương Lâm Sinh sững sờ, cau mày nói: "Ai?"
"Ta à! Hạ Hạ a ~ "
"Cái gì Hạ Hạ?"
"Hạ Mùa Hè a!" Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu hờn dỗi của con gái: "Ngươi sẽ không đã quên mất ta nhanh đến thế chứ? Ta không mị lực đến thế sao?"
Trương Lâm Sinh nhíu mày suy nghĩ một chút: "Nha. Ta nhớ ra rồi. Ngươi sao lại có số điện thoại của ta?"
Đầu bên kia điện thoại, Hạ Hạ rồi cười khanh khách vài tiếng: "Khuya ngày hôm trước nha, ngươi đi rồi, ta coi như choáng váng a!Thế nhưng lúc sau, thời điểm Lỗi ca tính tiền rời đi mới phát hiện, có rất nhiều thứ của ngươi còn để lại trong phòng a."
"A a a." Trương Lâm Sinh gật đầu: "Đúng đúng, những thứ kia ta là quên cầm."
"Ta liền biết a, cho nên, ta tìm Lỗi ca để hỏi số điện thoại của ngươi a, cho nên ta hiện tại có thể gọi cho ngươi nha." Giọng điệu cùng thanh âm của Hạ Hạ rõ ràng có chút ý muốn chọc người: "Ngươi thật không có lương tâm a! Hai ngày này ta vẫn luôn nghĩ trả lại đồ cho ngươi đâu, kết quả thế nhưng ngươi lại quên mất ta là ai a~ "
Trương Lâm Sinh cũng không có lên tiếng.
Sau khi Hạ Hạ cười vài tiếng, ỏn ẻn ỏn ẻn hỏi: "Tiểu ca ca, lúc này ngươi có đang rảnh sao? Ta đem đồ của ngươi đưa qua cho ngươi a?"
"… Không cần phiền toái như vậy, ngày mai ta đi tới công ty của các ngươi để lấy."
"Ai nha không phiền phức, ngày đó ngươi tiêu phí cho ta nhiều như vậy! Ta đưa qua cho ngươi cũng là chuyện nên làm a."
"…Được thôi."
Trương Lâm Sinh do dự một chút, nói ra một địa chỉ ở đầu phố cách nhà mình không quá xa, sau đó hẹn gặp sau một tiếng.
Ném điện thoại qua một bên, nghiêng người ở trên ghế sô pha một lát, kỳ thật trong lòng có chút rối bời, cũng không suy nghĩ đến chuyện của cô gái gọi Hạ Hạ kia, chỉ thầm nghĩ lấy ban đêm gặp Khúc Hiểu Linh, phải nói chuyện như thế nào…
Sau một lát, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, Trương Lâm Sinh đứng dậy rửa mặt, mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài xuống lầu.