Chương 36
Quá Khứ Của Lão Tôn
Tâm trạng Trần Nặc hiện tại kỳ thật cực kỳ phức tạp.
Mang thân xác của một thiếu niên, nhưng thực chất linh hồn bên trong lại là cái lão quỷ… Hơn nữa còn là cái ác quỷ, loại hung ác nhất.
Đối với nữ nhi của lão Tôn, hắn kỳ thật không để tâm đến nhiều.
Chỉ là loại đàn ông trung niên, trông thấy tiểu cô nương tuổi trẻ xinh đẹp, thuận tay, đùa giỡn hai câu, vui vẻ một chút.
Nhưng thật sự cũng không có suy nghĩ quá phận gì.
Lão Tôn phán đoán về Trần Nặc hoàn toàn bị cắt đứt.
Nhưng loại thiện lương chân thành được lộ ra, vẫn đả động tới Trần Nặc.
Loại người này bây giờ rất ít đi, tương lai sẽ càng ngày càng ít. Mà loại người này… Hẳn nên cáo báo đáp mới đúng.
Đây mới là sự công bằng lớn nhất trên thế giới.
Sự việc ở Nam Triều Tiên đã xong xui, gần Trần Nặc đều lâm vào trạng thái không có việc gì để làm, sau này thì tất nhiên vẫn có việc cần phải làm… Nhưng tạm thời còn xa.
Cho nên hắn muốn trong khoảng thời gian này, để cho bản thân thư giản, lười biếng một chút.
Đời trước thời gian nhảy điệu waltz trên mưa bom bão đạn đã quá lâu, cho dù là bản thân bị cầm tù trên biển tám năm, kỳ thật mỗi ngày thần kinh đều căng thẳng, thao túng đoàn đội của mình, châm ngòi thổi gió khắp nơi trên thế giới.
Đời này, không có những chuyện kia, Trần Nặc càng muốn để cho mình hưởng thụ một đoạn thời gian, làm cá ướp muối một thời gian.
Chính là loại đem bản thân treo lên, phơi nắng mặt trời, không có việc gì làm.
Cho nên lúc chiều, Trần Nặc cũng không có đi tới trường học.
Hắn tản bộ trên đường mà không có mục đích, ngâm mình trong trung tâm trò chơi một lát, dạo chơi trong trung tâm thương mại, thậm chí còn chạy tới trong rạp chiếu phim, xem một bộ phim.
Bởi vì là ngày làm việc, trong rạp chiếu phim không có người nào, Trần Nặc thấy được một đôi tình lữ ngồi ở phía sau trong rạp chiếu phim, hắn cực kỳ ác ý cố tình ngồi xuống bên cạnh họ…
Đôi uyên ương nhỏ kia nhịn mười phút đồng hồ, rốt cục đã đổi địa phương.
Trần Nặc cười ha ha một tiếng, xem phim một lát, lại ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại, tiếp tục tản bộ, nhìn thấy một quán KFC, đi vào mua cốc sữa, vừa uống vừa đi bộ về nhà.
Đi đến cửa nhà dưới lầu, đã nhìn thấy gương mặt của Tôn giáo hoa.
"Tại sao hôm nay ngươi lại trốn học?"
"Ngươi có biết cha ta lo lắng cho ngươi lắm không?"
"Ngươi có biết hay không, hai ngày cuối tuần này, hắn đạp xe đạp chạy mấy chuyến khắp phố, vì muốn tìm công việc cho ngươi. Thời điểm tối hôm qua trở về, chân khập khễnh, nói là vì té xe đạp, thời điểm ngâm chân ta xem qua, trên bàn chân còn có một vết bầm lớn!"
"Trần Nặc, ngươi đừng có cà lơ phất phơ như thế nữa được không?"
Có lẽ cô gái đã nghẹn một ngày, hiện tại toàn bộ đều xả ra.
Lượng tin tức không ít, Trần Nặc nghe xong, ngẫm một chút, sau đó nhìn thiếu nữ nghẹn đỏ mặt.
"Chờ ta bao lâu?"
"A?"
Trần Nặc nhíu mày, đưa qua nắm lấy tay giáo hoa, cau mày nói: "Lạnh như vậy, đợi bao lâu?"
Nữ hài có chút ngây dại.
Đã lớn như vậy, cũng chưa từng thấy qua nam sinh nào dám to gan như thế, cứ như vậy liền nắm lấy tay người ta.
Nhẹ nhàng quăng hai lần, không hất ra, Tôn giáo hoa mặt càng đỏ hơn một ít: "Chỉ, chỉ chờ một lát…"
"Đi theo ta." Trần Nặc muốn lôi kéo cô gáilên lầu, lúc này Tôn giáo hoa mới luống cuống, dùng sức hất tay Trần Nặc ra, sau đó rụt rụt: "Không không, không được…"
Trần Nặc giật mình cười một tiếng, nhìn sắc trời một chút: "Ừm, đúng là có chút không thích hợp, được rồi, dẫn ngươi đi khác chỗ ngồi."
Nói rồi, liền lôi kéo cô gái có chút ngây thơ đi.
Đi một đường, tìm tới một quán cà phê gọi Thường Thanh Đằng—— kỳ thật chính là loại quán nước đơn giản có thể uống trà uống cà phê, còn có bữa ăn nhẹ bò bít tết, cùng với phòng để chơi mạt chược.
Tìm một nơi hẻo lánh vắng người ngồi xuống, trên mặt Tôn giáo hoa đỏ ửng chẳng những không có biến mất, ngược lại đều trông muốn chảy ra máu.
Trần Nặc trực tiếp kêu phục vụ tới, gọi một ly chocolate nóng của cô, mình thì tùy tiện muốn trà xanh, lại tùy tiện thêm một ít hạt dưa, nghĩ nghĩ, nhìn thoáng qua cô gái, lại gọi thêm đĩa trái cây nhỏ.
Nguyên bản cô gái nhỏ còn có chút khẩn trương, nhưng cầm lên ly chocolate nóng, sau khi nhấp một ngụm nhỏ, con mắt cô gái liền cong thành vành trăng khuyết.
Cái tuổi này, mặc kệ là con trai hay con gái, kỳ thật đều thích ăn đồ ngọt. Huống chi cô còn chưa tới cái tuổi mà mọi cô gái đều muốn bảo vệ vóc dáng nên không dám ăn.
Hai người trò chuyện rất nhiều… Loại người đến từ hai mươi năm sau như Trần Nặc, rất dễ dàng liền nắm được tiết tấu trò chuyện trong tay, rất nhiều thanh sắc bất động được bày ra.
Loại tiểu nữ sinh không có nhiều tâm cơ như Tôn giáo hoa, lại là một cô bé từ nhỏ đã được lão cha ái nữ cuồng ma như lão Tôn bảo hộ, dăm ba câu liền đem những chuyện không đổ đều đổ xuống.
Trần Nặc chủ yếu là nghe ngóng một ít tin tức về lão Tôn.
Tôn giáo hoa nói rất nhiều, nhưng thời điểm nói đến một chuyện, ánh mắt Trần Nặc trở nên ngưng trọng.
Ước chừng khoản mấy năm trước, lúc ấy lão Tôn còn không có làm thầy chủ nhiệm, còn là chỉ huy trực ban.
"… Lúc ấy, cha ta liền thường xuyên mang một học sinh về nhà ăn cơm, nam sinh kia lớn hơn ta rất nhiều, vóc cao, nhìn dáng cực kỳ hung, ngay từ đầu ta còn rất sợ hắn. Ta nghe cha mẹ ta nói chuyện trời mới biết, trong nhà nam sinh kia cũng không người thân gì, mà cũng không học quá tốt, tổng hay đi ra ngoài cùng người khác đánh nhau, có một lần, cha ta vì ngăn cản không cho phép hắn đi, ôm hắn không cho đi, còn bị hắn đẩy té ngã."
Trong lòng Trần Nặc có chút bực bội, lấy ra thuốc lá lúc sáng đã mua mà chưa hút hết, nhìn thoáng qua cô gái trước mặt, nhịn xuống không đốt, thu về.
Tôn giáo hoa tiếp tục nói: "… Sau đêm hôm đó, nam sinh kia tìm đến nhà chúng ta, quỳ xuống trước mặt cha ta, nước mũi nước mắt, nói xin lỗi cha ta, cầu cha ta đừng để ý tới hắn, hắn không đáng giá để quan tâm. Cha ta có một thời gian khó chịu vì ngày hôm đó."
Tôn giáo hoa dù sao cũng là cô gái nhỏ, nói đến chuyện cũ, khó tránh khỏi nói liên miên lải nhải, cũng không quá nhiều tính chặt chẽ.